C31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một vài thay đổi khi tôi đến lớp học diễn xuất vào ngày hôm sau. Nhờ công ty kiểm tra điểm danh nghiêm ngặt còn hơn cả trường trung học, trong thời gian qua vẫn luôn không có ai vắng mặt, nhưng hôm nay tổng cộng lại chỉ có ba người, bao gồm cả tôi. Người vắng mặt là gã xấu xí và tên tóc vàng. Cả hai bọn họ đều bị tôi nghiêm túc đấm một trận, nên họ không tham gia được cũng là điều đương nhiên, nhưng việc hai người còn lại có thể đến thì khá là ngoài dự đoán của tôi. Có vẻ vốn là sáng nay họ không dậy được, nhưng vẫn gắng gượng lết ra đến đây. Tuy nhiên, dù có phải lê lết đi chăng nữa thì cũng có lý do để họ xuất hiện vào hôm nay. Chính là ngày mà giảng viên quyết định trao vai diễn nhỏ của một bộ phim drama như là phần thưởng của bài test. Có lẽ đó là lý do vì sao mà giảng viên lại thấy có chút khó xử khi gã xấu xí, người đáng lẽ sẽ được nhận phần thưởng, lúc này lại vắng mặt.
"Những người còn lại đâu hết rồi?"
Vẫn chưa nghe tin gì à? Tôi tưởng là sau một ngày thì trong công ty sẽ có tin đồn về một tên du côn hay gì đó, nhưng có vẻ là không. Khi tôi nhìn hai người đang đứng mà không nói lời nào vì thấy ngạc nhiên, bọn tôi đã chạm mắt nhìn nhau. Người có ấn tượng hiền lành bày ra một biểu cảm đau khổ trên mặt, trong khi người vẻ ngoài sắc bén thì nở một nụ cười trong đôi mắt. Anh ta nêu tên của gã xấu xí với giảng viên trước rồi giải thích.
"Đang nằm viện rồi ạ. Cậu ta đi sửa lại mặt."
"Mặt? Nhưng ba của cậu ta phản đối mà..."
"Vâng, đúng là phản đối. Nhưng chỉ là phản đối tại sao phải sửa lại thành gương mặt đẹp trai nhất thế giới thôi, dù sao thì cũng không có bậc cha mẹ nào có thể thắng được con cái."
Một tia hoang đường hiện lên trong mắt giảng viên, nhưng ngay lập tức ông đã lắc đầu nguầy nguậy rồi viết gì đó vào tờ giấy trong tay và chuyển tầm mắt nhìn qua người có ấn tượng hiền lành. Sau đó, ông ta làm vẻ như đang chờ đợi giải thích về tóc vàng.
"Bị đau rồi ạ."
Liếc nhìn thoáng qua tôi, anh ta ngắn gọn nói thêm.
"Chắc chỉ là đau nhức người thôi."
Không hiểu sao giảng viên trông có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng ngay sau đó cũng chỉ cau mày.
"Ừm, vậy thì tiếp theo là cuộc thi diễn xuất hôm nay..."
"Xin hãy để chúng tôi tự tiến hành."
Khi tôi chen vào, giảng viên bối rối ngước mắt lên. Có lẽ việc thực hiện khi không có người cần được đưa phần thưởng thì sẽ khó khăn cho ông ta. Ông ho khan một tiếng, quay qua nhìn những người còn lại.
"Đợi lần sau mọi người có mặt đầy đủ rồi tiến hành thì không phải tốt hơn sao?"
Hai người được hỏi quay qua nhìn tôi thay vì giảng viên. Giảng viên lúng túng nhìn qua tôi, như thể ý họ là sẽ làm theo ý mà tôi muốn.
"Có thể những người khác cũng đã tập luyện rồi mà, nếu chỉ vì vắng mặt mà chỉ có chúng ta thực hiện..."
"Một người nói là đi phẫu thuật rồi."
"Nhưng mà, người còn lại chỉ bị đau thôi..."
"Cậu ta còn tự biết phải chăm sóc cho thân thể của mình nữa chứ ạ."
Tôi ngắt lời và hỏi ý kiến của hai người.
"Chúng ta tự tiến hành, được không?"
Cả hai đều nghe lời mà gật đầu, trông như đang cố nhịn cười vì lí do gì đó.
Quản lý đã nói thế này. Diễn xuất của tôi vẫn chỉ là bắt chước. Tôi đã biết đọc thoại, và cũng đã quen với việc luyện thanh và phát âm tùy theo tình huống tốt hơn, nhưng lại không thể đưa vào thực tiễn được. Những lời thoại qua miệng của tôi không hề chứa đựng bất kì cảm xúc nào, nên tôi cũng đã được khuyên là nên chú ý để đặt chúng vào nhiều hơn. Tôi rất biết ơn, nhưng đó không phải là việc chỉ cần nỗ lực là có thể làm được. Vì tôi không biết phải làm như thế nào cả. Bất chợt, tôi có cảm giác việc này là bất khả thi đối với tôi. Nhưng cũng may là diễn xuất chứa đựng cảm xúc và có chiều sâu không thực sự cần thiết cho những gì mà tôi định làm. Những biểu cảm và giọng nói không quen thuộc, như nụ cười, ngữ điệu hài hước và phẫn nộ mãnh liệt, tôi đều có thể từ từ luyện tập và bắt chước bất cứ lúc nào.
Mặt khác, Hansoo đã chỉ ra được một điểm mạnh của tôi. Chính là, tôi không có sự sợ hãi. Hầu như ai cũng đều ngại ngùng và lưỡng lự khi phải nói chuyện và biểu hiện theo một con người khác lạ so với bản thân mình, nhưng tôi không có thứ đó. Không biết sợ chỉ là cách nói tốt đẹp của Hansoo thôi, thực tế phải nói là mặt dày thì đúng hơn. Có thể là do mặt tôi đủ dày, nên mới lờ đi được dáng vẻ vụng về của bản thân khi diễn những gì không phải là tôi đó. Cũng nhờ vậy mà dù tôi không thể nhập vai được theo ý muốn của quản lý, nhưng với thực lực sau vài tuần học tập thì tôi cũng đã đọc thoại đủ để được nói là làm khá tốt. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là diễn xuất của tôi là tốt nhất trong số ba người có mặt ngày hôm nay. Tôi không có đủ thời gian để thực hiện tốt, và theo tôi thấy thì có một người cũng là một người mới bắt đầu nhưng lại diễn rất giỏi.
Khác với lúc luyện tập bình thường, diễn xuất với dáng vẻ nghiêm túc của anh ta cho tôi biết được, ai là người diễn xuất rất tốt mà quản lý và Hansoo đã nhắc đến. Không phải chỉ mình tôi mà những người khác cũng có thể cảm nhận được điều đó. Vì vậy mà mọi người đều đã rất bất ngờ trước lời đề nghị của tôi lúc nãy. Bởi ai nhìn vào cũng biết tôi là kẻ diễn xuất dở tệ nhất trong đám, nhưng tôi lại chủ động đi ngăn cản giảng viên.
"Cả ba người đều đã làm rất tốt. Chắc là tuần qua đã phải luyện tập nhiều lắm nhỉ. Còn việc chọn ra người đóng đạt nhất để trao phần thưởng, thì... Khụ, tôi sẽ cân nhắc thêm một chút..."
"Quyết định khó khăn thế sao?"
Có lẽ là vì tâm trạng không vui khi bị ngắt lời, giảng viên khẽ nhíu mày quay lại nhìn. Tuy nhiên, tôi đã không quan tâm mà chỉ cho một cách giải quyết.
"Bỏ phiếu đi."
"Bỏ phiếu?"
"Để xem ai là người tốt nhất trong số mọi người ở đây. Ông cũng nói thế còn gì. Diễn xuất của bản thân nếu nhìn từ con mắt của người khác thì sẽ là chính xác nhất. Đặc biệt là nếu chúng ta tự thân quyết định thì sẽ có ý nghĩa hơn, không phải sao?"
Giảng viên không thể trả lời rõ, chỉ ỡm ờ 'À thì...', chỉ khi nhìn đến hai người còn lại thì mới miễn cưỡng mà gật đầu. Hai người thắc mắc vì sao tôi lại nói như vậy, nhưng cũng đồng ý nghe theo lời tôi. Giảng viên đã lại ném ánh mắt cau có về phía tôi.
"Vậy thì bỏ phiếu đi."
"Người có nhiều phiếu bình chọn nhất thì sẽ được nhận thưởng, đúng chứ?"
"..."
"Không phải à?"
"... cứ làm vậy đi."
Bực dọc trả lời, ông ta chỉ về phía tôi đầu tiên.
"Vậy thì cậu Lee Taemin trước đi. Cậu nghĩ ai là tốt nhất?"
Trong mắt ông ta thoáng hiện ra ý cười mỉa mai. Có lẽ vì nghĩ là tôi sẽ tự chọn mình. Bởi hai người kia đều nghe theo lời tôi một cách kì lạ, nên việc ông ta nghĩ đây là kế hoạch để tôi nhận được phần thưởng cũng có thể hiểu được. Với lại, cũng không phải là tôi hoàn toàn không có ý tưởng như vậy. Khi tôi kể cho quản lý nghe về phần thưởng, ông ấy đã nói đây là một cơ hội tốt và thật sự rất mong tôi sẽ nhận được phần thưởng này. Tôi dời mắt nhìn qua một người, và mở miệng.
"Anh. Trong mắt tôi thì anh là người làm tốt nhất."
Nghe thấy thế, người có vẻ ngoài sắc bén chạm mắt với tôi liền cứng đờ, há hốc mồm như thể không ngờ tới. Nhưng có vẻ không chỉ có một mình anh ta là phải ngạc nhiên. Trong một khoảnh khắc im lặng lạ lùng, người có ấn tượng hiền lành hỏi tôi.
"Thật... sao?"
"Vâng."
Tôi gật đầu, hất cằm chỉ vào người sắc bén còn đang đóng băng.
"Anh cũng diễn tuyệt lắm. Anh làm tốt, nhưng bên kia làm tốt hơn."
Người hiền lành mím chặt môi, sau đó đột nhiên bật ra một tiếng cười yếu ớt.
"Cậu nói trúng điểm mấu chốt của tôi rồi. Đúng là lần này sẽ khác nhỉ... Thầy giảng viên, tôi cũng nghĩ như vậy ạ. Thật ra tôi đã cảm nhận được điều đó từ lâu rồi. Trong số chúng tôi có một người giỏi đến mức không cần phải học làm gì nữa. Đến chúng tôi cũng nhận ra thì chắc thầy giảng viên cũng phải nhận ra điều đó, đúng chứ ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#c1