C38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thừa nhận tên điên là người mà tôi đang cần. Có lẽ hắn đúng thật là người quan trọng nhất, như hắn đã nói. Vậy nên tôi phải biết ơn vì hắn sẽ truyền lời nếu tôi câu dẫn hắn, nhưng suy nghĩ đầu tiên vẫn là ý định muốn chống đối lại cái gã đó. Sao tôi lại dễ bị xúc động chỉ với một mình hắn như vậy chứ. Ngày hôm sau, tiến thẳng đến văn phòng, đầu óc tôi bộn bề suy nghĩ về hắn nhiều hơn là những nỗi lo trước mắt. Lý do vì sao tôi lại không lo lắng về quản lý hay Hansoo là vì khi đến nơi, quản lý trông vẫn không khác gì nhiều so với thường ngày. Điều khác thường duy nhất là tôi đang phải tìm kiếm một vai diễn phụ hoặc quảng cáo nhỏ nào đó mà tôi có thể góp mặt. Lúc trước quản lý có nói rằng, nếu học diễn xuất nhiều thêm chút rồi hẵng làm việc thì sẽ tốt hơn vì thực lực của tôi vẫn còn non nớt. Đầu mối là công ty vẫn sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ các điều kiện. Ngồi trước mặt nhìn ông chăm chú nói chuyện qua điện thoại, tôi biết là thời hạn tối đa đã kết thúc.
Việc này cũng là do Myungshin sao? Tôi bắt đầu đọc quyển kịch bản tôi lén đem về từ hôm qua. Tôi có chút tò mò về tác phẩm cuối cùng của đạo diễn đã làm hỏng bộ phim đến hai lần. Chỉ là chút tò mò, nhưng không biết sẽ tốt ra sao nếu được thấy tình trạng cuối cùng của bộ phim mà ông ta quyết tâm lựa chọn ngừng quay khi đó. Thế nhưng, khi lật qua vài trang đầu tiên, một suy nghĩ 'Ơ?' đã vô thức hiện lên trong đầu. Trong nội dung có vài phần tương tự với tình huống hiện tại một cách quái lạ. Khá rùng rợn để gọi đó là một sự trùng hợp, khiến tôi không thể dễ dàng rời mắt khỏi nó được.
Tôi kiểm tra lại nội dung mải mê đến mức quên đi cả giọng của quản lý đang nói trên điện thoại, nhưng có vài lúc tôi vẫn nhận ra là xung quanh đã trở nên yên tĩnh. Khi ngước mắt nhìn lên, tôi thấy quản lý mặt mũi nghiêm trọng cúi đầu xuống. Ông lật qua lại giữa nhiều trang số điện thoại ghi trên cuốn sổ cũ kỹ, dường như đang tìm người tiếp theo để gọi điện. Ông ấy có vẻ đang rất tập trung, nên tôi chỉ cúi đầu nhìn xuống quyển kịch bản lần nữa, và nghe thấy một câu hỏi vang lên.
"Cậu không định hỏi gì à?"
Ông vẫn không dời mắt khỏi cuốn sổ và ngắn gọn nói thêm sau đó.
"Công ty muốn cậu phải có thành quả gì đó rõ rệt hơn nếu muốn gia hạn hợp đồng."
Phách, phách. Ông ấy lật qua vài trang sổ để xem còn số điện thoại thích hợp nào khác không, rồi mím chặt môi 'hừm' suốt một lúc. Những ngón tay thô ráp như của một người thợ lướt qua từng dòng số trên trang giấy. Đầu ngón tay ngập ngừng dừng lại ở một dòng số nguệch ngoạc mà ông đã viết.
"Nếu có hơi thất vọng thì cậu có thấy ổn không?"
"Không sao đâu ạ."
Ông không nhấc ngón tay ra khỏi số đó và ngẩng đầu lên.
"Đúng vậy, cậu sẽ làm tốt được mọi thứ mà."
Ông cười và khen ngợi tôi, nhưng tôi không cười lại với ông ấy. Là vì nụ cười đó không thật. Đó chỉ là môi cong lên như một thói quen. Là bởi vì Hansoo sao? Quản lý ấn gọi số mà ông quyết định gọi với giọng điệu thân thiện.
"... Đúng rồi, dạo này tôi làm việc ở Dream. Tôi đang có một tân binh, rất tốt đó. Thứ gì cậu ấy cũng giỏi hết. ... Hở? Không, không phải ca sĩ. Là diễn viên. ... Cậu cũng biết rồi đó, những diễn viên mới không có danh tiếng gì thì có ai cần đến đâu. Dù vậy thì cứ tìm kỹ thử xem. Hả? Không phải quen biết một hay hai năm... À, tất nhiên là diện mạo cũng rất xuất chúng! Độ ăn ảnh không đùa được đâu. Biết tác giả Lee rồi chứ? Ầy~ Tác giả Lee ngày nào cũng đeo đuổi để được chụp vài tấm ảnh đó."
Quản lý thốt ra những lời tán dương tôi bằng giọng điệu tự tin với người khác. Giọng của quản lý càng lúc càng lớn khi đầu bên kia đang có việc gì đó nhỏ nhặt, nhưng tâm trạng lạnh nhạt của tôi thì càng đi xuống. Có điều gì đó bất thường ở đây. Sau cuộc gọi, sự bất thường đó càng trở nên rõ ràng hơn khi ông ấy vui vẻ nói tôi việc phải làm. Ngoại trừ những gì cảm nhận được trong nụ cười khiên cưỡng đó, ông ấy cũng quá mức thản nhiên.
"Từng là giám đốc Choi hay phụ trách nhiều sự kiện chỗ này chỗ kia ấy mà. Họ nói việc duy nhất bây giờ cậu có thể làm chỉ ở mức độ làm thêm của người bình thường mà thôi, vậy ổn chứ?"
"Vâng."
"Cũng đơn giản lắm, không có áp lực hay khó khăn gì cả đâu. Hình như là sẽ có một cuộc thi tài năng ở trước trung tâm mua sắm, nhưng nếu muốn thu hút sự chú ý thì phải có người ủng hộ cho mình. Vì vậy nên vẫn hay có nhiều trường hợp sẽ đi thuê người gài vào trước và giả vờ tung hô ấy. Cậu chỉ cần làm chừng đó việc thôi. Ngày là..."
"Quản lý."
Tôi ngắt lời, ông ấy ngước mắt nhìn lên khi đang viết gì đó trong sổ ghi chép.
"Hansoo sao rồi ạ?"
"..."
"Hôm nay Hansoo không đến sao?"
"Không đến."
Ông duỗi thẳng phần thân trên và bình tĩnh nói thêm.
"Sẽ không đến nữa. Cậu ấy muốn từ bỏ công việc này rồi."
Tôi đoán sai rồi sao? Ý nghĩ rằng nếu không có Hansoo thì quản lý sẽ từ bỏ tôi đã rơi vào hỗn loạn trước phản ứng bình tĩnh của quản lý. Có lẽ quản lý là một người ít bị dao động bởi cảm xúc hơn tôi nghĩ? Có thể tìm một diễn viên khác Hansoo và thực hiện ước mơ của mình. Thế nhưng, dù cho tôi đã cố suy diễn đơn giản thì vẫn cảm thấy thật khó chịu. Khi Hansoo đã suy sụp thì trường hợp quản lý cũng gục ngã theo sẽ được coi là dễ đối phó hơn. Đó là một điều tốt nếu tính theo lập trường của tôi, nhưng tôi lại không thể lý giải được vì sao mình lại thấy bứt rứt đến thế.
Chắc hẳn là vì việc này. Việc tôi không thể ngừng suy nghĩ đến Hansoo trong đầu mình. May mắn là không có gì để phải bận tâm ở lớp học cả. Thế chỗ cho người sắc bén và gã xấu xí, có một vài thực tập sinh mới đã đến tham gia tiết học. Tóc vàng và ấn tượng hiền lành thì vắng mặt cho một buổi thi thử. Rõ ràng là sau khi bám lấy Myungshin thì đã làm được chuyện gì đó có lợi. Vì không còn mấy kẻ chướng mắt đó nữa, tôi rời khỏi lớp học mà không giữ lại chút ký ức gì và tiến thẳng đến một địa điểm khác thay vì Mê cung của Alice mà tôi vẫn luôn đi.

Tôi đã đến trường đại học vài lần. Khi nộp đơn xin việc đến khu vực khác và làm công việc chuyển phát, tôi thường hay đi giao hàng đến trường đại học ở khu vực đó. Nhưng một góc nhìn rõ hơn về trường đại học trong kí ức tôi lại diễn ra sớm hơn thế. Khi còn làm việc ở văn phòng cho vay nặng lãi, tôi đã từng đi đòi tiền từ một sinh viên đại học. Trường của cậu ta là một trường đại học khá nổi tiếng mà đến tôi cũng biết đến. Còn hay được gọi là sinh viên đại học danh tiếng cùng lứa tuổi. Có lẽ vì quá khứ mẫu mực và học hành chăm chỉ của cậu ta hoàn toàn trái ngược với tôi mà tôi đã tìm đến, quấy phá và móc tiền, bám riết lấy cậu ta lì lợm hơn hẳn những người khác. 'Nhìn đi, vùi đầu học tập và sống tử tế làm gì để rồi cũng phải quỳ mọp dưới chân tao', có thể lúc đó tôi chỉ là muốn ra uy với cậu ta như thế. Dù rằng sau đó cậu ta cũng đã trả nợ đầy đủ, nhưng vì quá mức xấu hổ mà cậu ta không thể đến trường được nữa.
Lúc đó tôi không hề thấy có chút tội lỗi nào về sự việc đã xảy ra. Đó là lỗi của cậu ta vì đã vay mượn tiền ngay từ đầu, và cũng là vận rủi của cậu ta khi đụng phải tôi. Một thế giới không có thiên phạt, nhưng lại tồn tại nhân quả báo ứng. Kể cả có là một sơ suất nhỏ thì chỉ cần quyết định sai lầm thôi là có thể gây ra hậu quả. Đôi khi, hậu quả sẽ lớn đến mức ta không thể gánh chịu nổi. Hiện tại tôi đã nhận ra một sự thật mà tôi vẫn luôn không hề hay biết tại cái thời điểm đầu óc chỉ đầy ắp tự mãn và khoái lạc đó. Vì vậy, ngay cả khi đang đi trên một con đường tương tự khiến tôi nhớ lại những hành động lỗ mãng mình từng làm ở trường đại học, dường như tôi vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào cả. Tôi chỉ muốn nhận lấy hậu quả cho lỗi lầm của tôi, cũng như sinh viên đại học đó đã có một hậu quả thảm thương cho lỗi lầm của cậu ta. Nhận khi nào, nhận được rồi sẽ ra sao, tôi không biết. Tôi nhất định phải trả giá cho những gì mà mình đã làm. Hy sinh quá nhiều, chỉ để nhận ra một sự thật giản đơn này.
Điều đáng cười là, dù đã nhận ra thì tôi vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tôi biết là mình phải trả giá, nhưng tôi vẫn sẽ không ngừng trả thù. Lợi dụng những người cần thiết, đặt ra những cái bẫy. Nhưng tại sao bây giờ tôi lại ở đây lãng phí thời gian của mình vô ích như thế? Tuy lòng có vướng bận, nhưng tôi đã đẩy hết sang một bên với suy nghĩ chỉ muốn gặp được Hansoo. Phải tìm Hansoo trước đã.
Khi tôi lần đầu tiên đến đoàn kịch tìm cậu ấy và nghe cậu ấy sẽ phải thức trắng đêm ở trường để tổ chức sự kiện thì trời đã tối mịt. Tiến vào tòa nhà với tấm biển nhỏ ghi 'Trường Đại học Nghệ thuật' trong khuôn viên rộng rãi, tôi có thể tìm thấy văn phòng khoa mà Hansoo theo học mà không gặp trắc trở gì. Thật sự là có sự kiện gì đó sắp diễn ra, trong ánh đèn sáng rực, tôi nghe thấy giọng nói của nhiều người. Cửa chỉ đang khép hờ nên tôi đã đẩy ra và tiến vào bên trong. Trước sự xuất hiện của một người lạ mặt, họ ngừng trò chuyện và mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi đảo mắt tìm kiếm Hansoo, nhìn xung quanh mà không nói một lời nào. Sau đó, một trong số sinh viên đã lên tiếng hỏi tôi trước.
"Ai thế ạ?"
"Lee Hansoo ở đâu vậy?"
"Hansoo cậu ấy ra ngoài mua chút đồ rồi ạ. Chắc sẽ sớm quay lại thôi."
Tôi gật đầu, để lại lời nhắn cho một cậu trai 'Nói cậu ấy là tôi đợi ở bên ngoài' rồi xoay người đi, và nghe thấy một câu hỏi.
"Cho tôi biết anh là ai để chuyển lời được không ạ."
"... Lee Yoohan."
Tôi đóng cửa và nghe thấy tiếng xì xào bàn tán sau lưng.
"Hansoo thật sự có chuyện gì sao? Tự dưng lại rủ uống rượu rồi chạy đi mua đồ uống..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#c1