45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tầng 2 có cái gì? Tôi đi lên cầu thang và dừng lại quan sát ở cuối đoạn hành lang ngắn. Tuy nhiên, tôi không biết tên điên có thể ở nơi nào với đống bảng hiệu bệnh viện, văn phòng kiến trúc, kế toán xx... Không biết có phải là một tòa nhà mới xây hay không, tôi nhìn vào bên trong còn thoang thoảng mùi sơn và bước chân ra ngoài hành lang để nhìn kỹ hơn.

Cộp, cộp.

Tiếng bước chân của tôi vang lên đặc biệt lớn trong hành lang trống vắng không một ai. Đi được 1/3 hành lang, mắt đang tập trung ngó nghiêng nhìn xem tên điên có thể ở đâu thì đột nhiên có một lực mạnh ở bên cạnh kéo tôi lại.

Đệt, cái...

Một tiếng động lớn phát ra trước khi tôi kịp buông lời chửi rủa trong miệng.

RẦM!!!!

Chính nhờ chấn động trên người mà tôi nhận ra đó là tiếng cửa sắt đóng lại với một âm thanh lớn.

Bịch!

Lưng đập mạnh vào cửa sắt đóng chặt đến nỗi tôi muốn la lớn vì lực ai đó đẩy. Nhưng lại không thể phát ra được. Bởi vì miệng đã bị chặn lại không cho tôi la lên.

"Ưm!"

Một người mà tôi còn không nhìn thấy rõ mặt đã đẩy tôi về phía cửa và bất ngờ bắt đầu hôn tôi. Theo bản năng tôi đẩy vai kẻ đó ra và thốt lên những tiếng hét không thể thoát ra khỏi cổ họng. Thế nhưng, tôi còn không phân biệt được tay mình đang đặt ở đâu vì đầu óc không thể nào tỉnh táo lại bởi nụ hôn thô bạo chạm đến môi ngậm mút như đang cắn gặm. Sững sờ và mở miệng trong nháy mắt, đầu lưỡi nóng bỏng đã tiến vào khuấy đảo bên trong không thương tiếc.

Không còn nghĩ được gì vì bối rối. Tôi bị ép giữa cánh cửa và cơ thể đang đẩy, điều duy nhất chi phối hành động của tôi với sự thật mình bị ngộp đến không thể thở nổi vì cánh tay ôm lấy eo như muốn bẻ gãy nó. Một sự quen thuộc khó khăn lay chuyển thần trí ngây dại thậm chí còn không biết chống cự lại. Cao hơn tôi, cân nặng, sức mạnh và mùi hương. Cơ thể đè nặng lên tôi và hôn xuống là một ai đó tôi đã biết vì đã từng trải qua. Sao có thể không phải được, vì chỉ có mình cái tên điên đó mới động dục lên như này với tôi thôi.

Khựng.

Vừa nhận ra đối phương và ngừng giãy dụa thoát ra khỏi vòng tay hắn, áp lực mà hắn dồn nén bằng sức mạnh đã vơi đi. Khi áp bức trên người giảm xuống đủ để thở dễ dàng hơn, sự căng thẳng như được giải tỏa mà rút ra khỏi cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ. Sau đó, cánh tay hắn nhanh nhạy kéo chặt lấy eo tôi gần hơn nữa.

Chúp.

Âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi trơn nhớt dính đầy nước bọt. Hắn vẫn mút mạnh lấy môi và lưỡi tôi, nhưng cảm giác ngạt thở thì đã không còn. Tự lúc nào mà nụ hôn đã chậm đi khiến hơi thở của tôi trở lại bình thường. Bàn tay vốn siết chặt eo đến mức phát đau giờ đã thả lỏng và di chuyển từ từ sờ soạng vuốt ve quanh thắt lưng.

Bây giờ tôi đã nhận ra chính xác tình huống như thế nào, nhưng vẫn còn hơi chút lúng túng. Chỉ vì tôi biết đối phương là ai thì không có nghĩa là tôi phải vui mừng với cái hôn này. Thế nên trái lại, đáng lẽ tôi nên ra sức vùng vẫy nhiều hơn, nhưng lại không thể quay đầu được. Cái tên khốn này đang muốn làm cái gì, miệng lẽ ra phải la lên nhưng chỉ có thể thụ động theo chuyển động của đối phương. Bây giờ tôi có thể tự mình thoát ra vì hắn chỉ đang nắm mạnh chứ không còn áp lực nữa, nhưng hơi nóng của da thịt mềm mỏng di chuyển trên môi chạm đến đầu lưỡi đã cuốn hút lấy tôi.

Tôi không biết nữa. Có phải vì những va chạm liên hồi khiến đầu óc tôi choáng váng đến thế? Chỉ chắc chắn một điều là tôi không chán ghét nó. Nói thật. Cảm giác rất tốt. Nhiệt độ dần dần lan rộng từ lồng ngực vào cơ thể, cơn uể oải vô lực bao trùm ra phía sau. Bàn tay đẩy vai để tách đối phương ra đã chuyển sang nắm lấy vai hắn để không bị ngã. Đến một lúc, tiếng thở nhỏ thoát ra khỏi miệng tôi không hề hay biết.

"... Haa."

Một âm thanh khó có thể nghe thấy. Gần như là một hơi thở nóng, và mọi thứ đột nhiên dừng lại. Cắn môi dưới của tôi, môi hắn không cử động một lúc khá lâu đến mức tôi cảm nhận được, hắn chậm rãi mà mạnh mẽ ấn xuống một nụ hôn rồi mới rời đi. Khí lạnh thế chỗ cho hơi ấm truyền tới đôi môi thấm ướt. Cảm giác đối phương từ từ ngẩng đầu lên và khi mở mắt ra, tôi chạm mắt với cái nhìn từ trên xuống.

"..."

"..."

Tôi đã cách một khoảng so với khi hôn, nhưng lại cảm thấy khó thở hơn đến kì lạ. Dù môi không còn bị chặn nữa thì tôi nghĩ nếu thở ra cũng sẽ chỉ có những hơi thở gấp gáp nặng nề mà thôi. May thay, nỗi căng thẳng đã dần dần đưa trí óc tôi trở lại bình thường. Chỉ khi đó tôi mới nhớ ra mình phải nói gì.
Tự nhiên làm cái quái gì vậy hả?
Lời phải hỏi muộn màng đặt lên đầu lưỡi, nhưng hắn ta đã di chuyển trước.

Cạch.

Hắn lùi lại một bước trên nền gạch cứng và vô cảm nhìn xuống tôi. Lúc này tôi mới nhận ra nơi đang đứng là trong nhà vệ sinh, nhưng cũng không có dư dả thời gian để quan sát bên trong. Hắn ta đưa một tay lên cổ tôi và nắm lấy cổ áo sơ mi của tôi. Định làm gì nữa? Ngay khi nảy ra nghi vấn, hắn bắt đầu sửa lại cổ áo sơ mi bị lật. Giống như bậc phụ huynh vẫn thường hay sửa soạn quần áo cho bọn trẻ, hắn mở cổ áo ra và dùng tay chỉnh lại những chỗ áo bị nhăn nhúm trên vai. Sau đó, hắn ta lùi lại một bước khác rồi mở miệng.

"Đi đi."

... Hả? Tôi ngạc nhiên, vô thức buột miệng gọi ra tên mà tôi gọi hắn ta.

"Này, tên điê..."

Lộc cộc, lộc cộc.

Ngay lúc đó, cánh cửa sắt tôi đang tựa vào rung lên và nghe thấy tiếng, tôi giật mình đứng thẳng người tách ra. Khi quay đầu lại nhìn, tay nắm cửa đang rung lắc. Và giọng nam của một ai khác vang lên bên ngoài cửa.

"Ủa? Bị khóa rồi sao?"

Khi tôi còn đang nhìn xuống cái núm xoay không ngừng chuyển động lộc cộc, hắn đã duỗi tay mở khóa nó ra.

Lách cách.

Cửa mở ra với một tiếng động và tự động quay sang một bên. Mặt khác, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm mờ yếu khi đi về phía cửa.

"Tôi sẽ chờ thêm hai ngày nữa với cái này."

Rốt cuộc ý hắn là sao. Tôi quay người mà vẫn không hiểu gì, nhưng không khí mát lạnh bên ngoài phả vào trước qua cánh cửa đã mở rộng. Và tôi cũng nghe thấy rõ giọng của người đang xoay nắm cửa ở ngoài.

"Ể? Nhà vệ sinh không hỏng hóc gì đúng chứ? Sao phải khóa cửa lại..."

Người đàn ông đi qua tên điên và bước vào trong càu nhàu với tôi. Sau đó vội vã cởi dây lưng đi vào buồng vệ sinh, nhưng chợt đứng lại và quay qua nhìn tôi. Tôi định đuổi theo tên điên thì đổi ý vì biểu cảm của ông ta. Bộ dạng mắt mở to tròn như cái chuông và chỉ tay ra phía ngoài. Khi tôi thắc mắc là có chuyện gì thì ông ta đã nói với giọng run rẩy.

"Người, người đó, đó, đó!!! Là giám đốc Yoon của Dream đúng không? Đúng không?!!!"

Tôi nhìn theo bàn tay chỉ ra ngoài rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang nói trống không. Sau đó, ông ta nắm chặt quần như đang bức bối và tiến đến gần tôi.

"A, không biết sao, không phải đằng ấy trực thuộc Dream à?"

"..."

"Hở? Không phải sao?"

"Ông là ai?"

Một lúc lâu sau ông ta mới mở miệng.

"Quản lý ở XXX."

"Cho ai?"

'Pực' Dây lưng nặng trượt xuống và tay nắm lấy quần được cởi lỏng. Trong ánh mắt cứng đờ chuyển từ sửng sốt sang kinh ngạc, ông ta thốt ra giọng run rẩy.

"Là diễn viên cùng quay phim với cậu đó."

Dây thắt lưng là quản lý của công chúa. Dường như có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng ông ta đã hét lên 'Chờ, chờ chút đã!' và đi vào trong buồng vệ sinh vì bụng đã gấp rút réo lên. Tất nhiên là tôi đã bỏ ông ta lại và trở về trường quay. Tôi không có gì để nói với ông ta cả, chuyện về tên điên lại càng không. Tuy nhiên, tại trường quay vẫn còn đang hỗn loạn vì PD Jung chưa về nên khi tôi vừa đến thì đã nhận được một tràng xối xả về tên điên của quản lý và Hansoo.

"Taemin à, dù nghĩ thế nào đi nữa thì tôi vẫn nghĩ là chúng ta nên đầu tư ít tiền để mua một cuốn từ điển bách khoa chứ? Tên điên chết tiệt! Muốn chống lại hóa thân của ác quỷ đó thì phải đầu tư cỡ này mới được."

"Đúng đúng. Nếu muốn đánh bại tên điên dở hơi đó 100 lần thì ngoài từ điển bách khoa ra còn..."

Trong khi cả hai người đang chìm đắm trong lời chửi rủa tên điên và lên kế hoạch tiêu tiền cho mấy thứ vô bổ, dây thắt lưng đã chạy đến chỗ tôi. Bên cạnh còn có người treo cái vẻ mặt cáu bẳn.

"Ê, chuyện gì xảy ra vậy hả?!"

Công chúa nổi giận, nhưng dây thắt lưng đã trấn an cô ta và đứng trước mặt tôi.

"Này, lúc nãy đúng là người đó rồi có phải không?"

Ngay khi tôi lơ đãng liếc qua, ông ta hạ thấp giọng và lại thúc giục.

"À, đúng rồi chứ gì? Cái người cùng ở với cậu trong nhà vệ sinh là ngài giám đốc Yoon đúng chứ?"

Nhưng những người khác đã có phản ứng với cái từ giám đốc Yoon đó trước.

"Á! Giám đốc Yoo-Yoon? Là của Dream đúng không?"

Công chúa kinh ngạc mở to mắt, người bên cạnh tôi cũng trợn tròn mắt y hệt.

"Cái gì!!! Ngài giám đốc Yoo-Yoon ở đây sao?!!"

Quản lý cuống cuồng gào lên suýt rách cả màng nhĩ một bên tai khiến tôi không thể không nhìn lại ông với đôi mắt cau có. Tuy nhiên, trước khi kịp nói gì đó thì dây thắt lưng đã cùng phấn khích nâng giọng.

"Ờ, đúng đó. Chính hai mắt tôi nhìn thấy luôn mà. Với lại lúc ra ngoài, tôi có thấy ngài ấy đang nói chuyện với đạo diễn Jung ở tiệm cà phê tầng 1."

Mắt của quản lý như tỏa sáng trước lời nói của dây thắt lưng. Ông ấy nhanh chóng nhìn thấu mọi thứ chỉ trong nháy mắt.

"AÁ! Bảo sao PD Jung đột nhiên đi đâu đó để đón tiếp một vị khách quan trọng, thì ra là ngài giám đốc Yoon! Mà khoan, Taemin đã gặp ngài ấy trong nhà vệ sinh... Hặc!! Taemin à!! Cậu... Cậu..."

Chợt nhận ra điều gì đó, ông ấy thở gấp và chộp lấy vai tôi. Khi xoay vai để giũ bỏ tay ông, tôi nghe thấy một câu hỏi đầy xúc động.

"Cậu cùng đi vệ sinh với giám đốc Yoon cơ á?!!"

Ông ấy kích động như mới trải qua một đêm với nhà vua và phá lên cười.

"Ư haha~ Không tưởng tượng được cậu lại đi tiểu cạnh giám đốc Yoon đó! Loại duyên phận này kiếm ở đâu ra chứ?!"

Nghe chẳng khác nào cứ đi vệ sinh chung là có duyên. Nhưng quản lý cứ kích động như tôi đã làm bạn với hắn được trăm năm rồi.

"Sao cậu không nhân lúc đó mà bắt chuyện chứ. À, giới thiệu bản thân thì càng tốt. Hử? Cậu không nói gì thật luôn à?"

"Vâng."

Khi tôi đáp lại ngay, khuôn mặt ông ấy đã lộ ra vẻ thất vọng.

"Không, sao vậy chứ? Vốn dĩ cậu nhắm vào giám đốc Yoon mà... Khụ khụ, dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt mà cậu không làm gì hết thật sao?"

Không phải là tôi không làm gì hết, nhưng mà tôi không muốn nói ra. Tôi chỉ giữ im lặng và đột nhiên ông ấy 'À~' gật đầu như nghĩ ra được gì đó.

"Ra vậy, đúng rồi. Cậu không biết đó là giám đốc Yoon."

Tuy nhiên, dây thắt lưng đã bác bỏ với ý kiến này.

"Hở? Thật sự không biết? Còn không nói gì luôn? Tôi cứ tưởng hai người giả vờ không biết nhau vì cùng một công ty... Lạ thật đấy, rõ ràng giám đốc Yoon đã cười như rất thỏa mãn mà..."

Đó là vì hắn vốn dĩ lúc nào cũng cười. Nhưng tôi không có cơ hội để nói ra sự thật. Quản lý nhận ra hiện thực và tỉnh táo lại.

"Hơ! Giờ không phải lúc cho chuyện này đâu, nếu giám đốc Yoon đã đến đây thì phận làm nhân viên như chúng ta phải nhanh chóng đến chào hỏi chút chứ."

Ông vẫy tay ra hiệu giục tôi và Hansoo đứng dậy.

"A, chúng, chúng ta đi xem liệu có ổn không thế ạ?"

Hansoo lo lắng nuốt ực nước miếng và hỏi lại, quản lý đã trả lời với giọng chắc chắn.

"Ở trong cùng một công ty mà còn chưa được gặp bao giờ thì phải nắm lấy cơ hội này chứ sao."

Sau đó quản lý phủi phủi bụi trên áo và nắm lấy cánh tay Hansoo bắt đầu tiến lên phía trước. Rồi dây thắt lưng, người thực chất đã mang thông tin về, cũng giật nảy mình mà kéo công chúa đi theo chúng tôi. Quản lý thấy thế đã bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy, quyết tâm phải đến đó chào trước bọn họ. Tiêu hao thể lực không cần thiết để cạnh tranh và cuối cùng cũng đến đích và nhìn thấy giám đốc Yoon, người mà họ mong đợi, đang chuẩn bị lên xe đỗ bên đường. PD Jung đứng bên cạnh chào hỏi như đang tiễn hắn.

"Tôi sẽ tìm đến khi lên Seoul mà. Ngài không cần phải dụng tâm xuống đây đâu..."

"Có việc cần làm thì đương nhiên là phải xuống rồi."

Trước khi có thể xác nhận câu trả lời mơ hồ của hắn ta, PD Jung đã để ý thấy năm người chúng tôi trước và quay lại với ánh mắt ngạc nhiên.

"Hử? Đến đây có việc gì..."

"Ngài giám đốc Yoon!!"

Dây thắt lưng gạt PD Jung ra rồi kéo công chúa đang thở hồng hộc tiến đến trước mặt giám đốc Yoon.

"Xin chào ngài. Hộc... Hộc... Tôi thật sự thấy rất vinh dự khi được gặp ngài bất ngờ như thế này. Chúng tôi..."

Dây thắt lưng gập người 90 độ cúi chào hắn, nhưng hắn lại liếc mắt đi. Và nhìn nhóm chúng tôi. Lướt qua Hansoo hồi hộp cùng quản lý đang chuẩn bị đến chào hỏi vào lượt sau, ánh mắt hắn đã hướng đến tôi. Môi hắn nhếch lên ngay khi chạm mắt với tôi, người đang thấy bực dọc vì tình huống này. Ngay lập tức có người đã phản ứng nhiệt tình với nụ cười của hắn. Là quản lý.

"A à! Ngài giám đốc Yoon. Haha, ng-ngài còn nhớ tôi chứ? Hai tháng trước có gặp lướt qua một lần trước thang máy công ty..."

Khi quản lý ấp úng ở cuối câu như thể không được tự tin cho lắm, giám đốc Yoon đã mở miệng với một nụ cười lịch sự.

"Vâng, tôi biết."

Trong khi quản lý loạng choạng vì đang xúc động với sự thật rằng hắn ta vẫn còn nhớ ông ấy, dây thắt lưng bị cướp mất khí thế đã mau chóng tiến vào tầm nhìn của giám đốc Yoon. Tất nhiên là đẩy công chúa lên phía trước.

"À, nếu giám đốc Yoon không ngại thì chúng ta có thể trao đổi một lát được chứ ạ? Tôi muốn giới thiệu một nghệ sĩ vô cùng có tài năng và ngoại hình..."

"Là người này sao?"

Giám đốc Yoon cười và chỉ vào công chúa, dây thắt lưng đã gật đầu như sắp rớt cả đầu ra.

"Đúng thế. Ngài quả thật là có mắt nhìn. Đứa trẻ này..."

"Giới thiệu nghĩa là muốn trở thành một thành viên của công ty chúng tôi đúng chứ?"

"Ngài lại đoán đúng nữa rồi. Tính cách của ngài chắc hẳn là rất thoáng nhỉ. Haha, tôi vốn đã có chút lo lắng vì có tin đồn rằng ngài là một người khó với tới trong ngành công nghiệp này, nhưng giờ tận mắt thấy thì đúng là khác biệt hoàn toàn."

Sau đó dây thắt lưng cứ tiếp tục nói liến thoắng như vậy, còn giám đốc Yoon thì chỉ cười nghe tới cuối rồi gật đầu.

"Tôi đã hiểu rồi. Nhưng mà giờ tôi không có thời gian."

"À! Vâng, vậy khi nào thì chúng ta mới có thể hẹn ngày phỏng vấn chi tiết..."

"Bây giờ luôn đi."

"Dạ?"

Giám đốc Yoon đặt tay vào túi, nghiêng đầu sang một bên trước hai người đang sững sờ.

"Sao phải hẹn ngày khác làm gì. Nếu đã là một nhân tài tuyệt vời đến thế thì đương nhiên là có thể thực hiện một cuộc phỏng vấn nhanh tại đây ngay bây giờ."

"Tại, tại đây, bây giờ ngay tại chỗ này luôn sao?"

Dây thắt lưng bàng hoàng nhìn mặt người đối diện, giám đốc Yoon gật đầu và mỉm cười.

"Nếu không muốn thì không thể làm được rồi."

"Không phải đâu mà!"

Trái lại với dây thắt lưng, công chúa đã bước lên phía trước và nở một nụ cười tự tin.

"Xin hãy phỏng vấn ngay bây giờ đi ạ. Hỏi tôi bất cứ điều gì. Dù là yêu cầu phải diễn xuất thì tôi cũng có thể thực hiện ngay được."

"Không cần phải diễn xuất."

Nói nhẹ nhàng, hắn nhìn vào công chúa với đôi mắt không cười.

"Chỉ cần biết những thường thức căn bản mà ai cũng biết là được. Hãy kết thúc với một câu hỏi đơn giản nào."

Hai khuôn mặt đồng loạt bừng sáng với từ 'thường thức căn bản' đó. Có lẽ vì nghĩ là giám đốc Yoon hài lòng với công chúa, họ không hề che giấu ý cười và lắng nghe đề bài thường thức mà giám đốc Yoon sắp đưa ra. Thường thức mà ai cũng biết.

"Thủ đô của Lithuania là?"

"..."

"..."

Nụ cười của hai người bỗng chốc cứng đờ lại. Ba người bọn tôi lại càng đông cứng hơn vì lý do khác. Trong lúc đó, giám đốc Yoon đã cho hai người chút thời gian, rút tay ra khỏi túi và bước lên một bước về phía xe.

"Không biết sao? Cả điều đó mà cũng không biết thì đúng là không đủ tư cách rồi."

Chỉ khi đó dây thắt lưng mới muộn màng tỉnh táo lại và mở miệng trong hoảng hốt.

"A, nh-nh-nhưng mà, một câu hỏi vô lý như thế... Cái đó thì có liên quan gì đến nghệ sĩ đâu chứ..."

"Không liên quan. Nhưng chẳng phải tôi vừa nói đó chỉ là thường thức căn bản thôi sao."

Và hắn bước thêm một bước nữa, dây thắt lưng đã phản bác lại.

"Nhưng mà, mấy thứ này thì ai mà trả lời cho được?"

Tức thì, giám đốc Yoon cong môi lên và nhìn dây thắt lưng với đôi mắt lạnh lùng.

"Ai à?"

Hắn hỏi, tầm mắt hướng về phía tôi.

"Trả lời đi. Thủ đô của Lithuania tên là gì?"

Tôi chắc chắn một điều khi nhìn vào mắt hắn. Chỉ khi nhìn về phía tôi thì mắt hắn ta mới lẫn ý cười trong đó. Tự hỏi hắn có đang trêu chọc tôi hay không, tôi nhíu mày và mở miệng đầy miễn cưỡng.

"...Vilnius"

Khi tôi chậm chạp trả lời, hắn quay lại nhìn dây thắt lưng.

"Biết rồi thì đem thứ thường thức lạ đời này nhanh biến đi."

Hắn thân thiện phun ra rồi liếc nhìn chúng tôi khi mở cửa xe. Quản lý và Hansoo, đang đóng băng như dây thắt lưng và công chúa, ngạc nhiên và ánh mắt hắn ta đặt lại trên người tôi.

"... gặp lại ở Seoul."

Cạch.

Tiếng cửa xe đóng lại, chiếc xe đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Tuy nhiên, không có ai di chuyển lại được sau cú sốc về kiến thức thông thường đó. Một lúc lâu sau, cho đến khi nghe thấy giọng quản lý lẩm nhẩm.

"Ôi trời... Sao lại thấy biết ơn tên điên thế nhỉ..."

Buổi ghi hình ngày hôm nay có lẽ trông có chút khác lạ đối với các staff khác. Công chúa lúc nào cũng chăm chỉ trang điểm vài giờ trước khi ghi hình khiến mọi người phải chờ đợi, lúc này lại ngu ngơ cùng với quản lý của cô ta cứ thế đi quay phim mà không nói lời nào. Hơn nữa, trong suốt quá trình quay phim cứ lẩm bẩm lời thoại như đọc sách ngữ văn rồi vội vã rời khỏi trường quay với khuôn mặt xanh xao.

Kỳ diệu hơn cả vẫn là PD Jung. Ông ấy cũng liên tục lộ vẻ ngơ ngác và đồng thời còn kết thúc bằng cách OK với diễn xuất như mất hồn mất vía của công chúa khiến tất cả mọi người phải giật mình thảng thốt. Các staff cũng bắt đầu đứng lặng khi mà họ đã phải dành hết nguyên cả một ngày trời vô nghĩa để chuẩn bị cho cảnh quay của công chúa nhưng mọi việc được hoàn thành xong chỉ trong nửa ngày. Và ngay khi công chúa rời đi, nỗi nghi ngờ của staff càng lúc càng tăng lên khi PD Jung đến giữ chặt từng người một để hỏi một câu kì lạ.

"Mấy cô cậu có biết thủ đô của Lithuania tên là gì không? Hử? Này, đó là kiến thức phổ thông đó, không biết à?"

Các staff cũng chỉ đành đưa ra một kết luận nghiêm trọng là ông ấy đã làm việc quá sức nên đầu óc mới có chút vấn đề. Tôi tháo đèn, nhìn đội staff chụm đầu bàn tán với nhau xem có nên cách ly đạo diễn ra hay không, và có hai người đã tiến đến chỗ tôi. Quản lý và Hansoo trông có vẻ đã lấy lại tinh thần. Dù vậy thì vẫn đang ôm lấy ngực như cú sốc nhận được từ Vilnius còn chưa biến mất.

"Taemin à, cậu không cần thuốc an thần thật sao? Tim tôi vẫn còn đập dữ dội lắm nè."

Quản lý vừa nói vừa nắm chặt vỏ rỗng của chai thuốc an thần trong tay như một lá bùa, kế đó là Hansoo.

"Woah... Tim em cũng run quá trời luôn. Ai mà nghĩ ra được giám đốc Yoon lại hỏi thủ đô của Lithuania chứ? Thật là, ư aa~ Thật là may mắn mà! Nếu không nhờ tên điên thì chúng ta đã không thể trả lời được, và..."

Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, ngay cả suy nghĩ cũng thấy thật khủng khiếp và Hansoo run lên một cái trong lo sợ.

"... có thể là sẽ bị sa thải khỏi công ty nhỉ."

Giật mình. Quản lý bất ngờ bị dọa mà vỗ vai tôi. Tôi đang cất đèn được tháo ra bỏ vào túi và ngẩng đầu lên, ông ấy thấp giọng nói thầm.

"Liên lạc với tên điên thôi. Sau này nhờ hết vào câu hỏi của cậu ta đó."

"..."

"Không chỉ thủ đô mà còn các tỉnh thành, tất nhiên là cả quận, huyện, thị trấn và làng, hỏi cái gì cũng được... Hơ! Mà nghĩ lại thì hình như hôm nay tên điên chưa nhắn tin tới thì phải? Không à, sao vậy?"

Cái đó là vì hắn đã trực tiếp cùng đi vệ sinh với tôi rồi. Tôi nuốt lại lời giải thích có thể để quản lý hiểu ngay chỉ trong một lần vào cổ họng. Nếu còn gây sốc thêm nữa thì có khi phải đưa ông ấy vào viện cấp cứu vì thiếu thuốc an thần mất. Mà, sau này biết được thân phận của tên điên sẽ đỡ rắc rối hơn. Vừa suy nghĩ vừa đeo thiết bị chiếu sáng lên vai và đứng dậy.

Loang choang~

Cột đèn tách rời trong túi va vào nhau thành tiếng ồn. Trong tiếng động đó, quản lý và Hansoo còn đang ca ngợi tên điên dù trong đầu tôi thì đang giữ một suy nghĩ khác. Có phải hắn có ý đặt câu hỏi đó cho tôi vì đang thấy tức giận không? Không phải việc đó chỉ là đang trêu chọc tôi thôi sao? Sau khi chuyển đèn, tôi trở về phía sau xe tải và lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho tên điên. Một lý do để tôi gửi tin nhắn là vì từ 'cái giá' xuất hiện trong đầu. Có thể câu hỏi này cũng là một trong những cái giá của hắn ta.

- Câu hỏi mà anh nhắn cho tôi có phải là một phần của cái giá không? Nói tôi biết đi.

Sau khi chuyển đồ đạc thêm vài lần và chất hết đèn lên, điện thoại đã nhận được tin nhắn.

- Không. Để chọc tức cậu thôi.

Tút. Tôi cả quyết một điềukhi đóng giao diện điện thoại với một âm thanh. Sau này tuyệt đối không nghingờ hắn nữa. Hắn chỉ là một tên điên thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl