C23+24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C23

Không chỉ Bì Tu và Nhậm Kiêu thấy được bài đăng ở vòng bạn bè, cả Chổi Nhỏ ở trường cũng thấy.

Đám đại yêu nhị đại, thần nhị đại, quỷ nhị đại vốn xem thường nó đều đột nhiên tỏ ra kính nể bội phục người bạn học dám đội sừng cho chính bố đẻ này.

Chổi tinh thế mà lại là con trai của Tỳ Hưu, phải là cái gì mới có thể vượt qua cách biệt chủng tộc để khiến vật dụng hàng ngày sinh hạ con của yêu quái?

Là tình yêu, nhất định là tình yêu tuyệt mỹ!

Đám tiểu yêu quái lớn lên trong xã hội mới, không có trải qua những tháng năm sôi trào nhiệt huyết, chiến đấu ác liệt, ăn bữa nay lo bữa mai như các đời cha chú. Hơn nữa tuổi thọ của yêu quái rất dài, mỗi ngày tu luyện lại nhàm chán, chỉ có thể tập trung vào các loại drama giải trí để khiến cuộc sống phong phú sắc màu hơn.

Đứa bạn học vốn bình thường bỗng dưng biến thành con trai của đại yêu quái-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đây chính là motip tiêu chuẩn nam chính chăm chỉ tìm được người cha thất lạc, chuẩn bị xoay mình vả mặt ư, đã thế nó còn giựt vợ của chính cha đẻ mình nữa chứ!

Thật khí phách làm sao! Quả đúng là đàn ông đích thực!

Đám yêu quái không để ý luân lý giống nhân loại, nhiều năm được nhân thế rèn giũa cũng không hề xóa được bản năng sùng bái kẻ mạnh khắc sâu trong xương tủy.

Huống chi mỹ nhân chỉ xứng với kẻ mạnh nắm giữ, người mẹ kế có thể khiến bạn học Chổi cả gan tranh giành với cha mình, rốt cuộc là sắc nước hương trời đến mức độ nào đây?

Đám tiểu yêu quái bắt đầu thả hồn giữa lớp, tưởng tượng cục cưng mà Tỳ Hưu yêu chiều sẽ đẹp đến nhường nào, có phải còn đẹp hơn cả đại minh tinh không?

Muốn chem quá! Muốn chem mỹ nhân quá điii! (Lói ngọng mún *xem)

So với đám bạn học kích động, phản ứng của Chổi Nhỏ lại khá bình tĩnh, thường ngày lên lớp nó toàn ngủ gục hoặc ngẩn người, không thì cầm chổi quét sân tập, mãi đến khi tan học mới chậm rãi xách chổi đi về.

Nó đạp trên cái bóng của mình, nhìn đám tiểu yêu quái lớp dưới được bố mẹ bế đi, đột nhiên đứng sững lại bất động.

Tầm mắt nhìn vào bố mẹ của đám trẻ yêu quái, Chổi Nhỏ chớp mắt một cái rồi bỗng dưng ngồi xổm xuống che mặt lại.

Cái miệng bị giấu dưới ngón tay khẽ nhếch lên, nó len lén cười.

Thì ra ông chủ là bố của mình, mình cũng có bố nha.

Hôm nay về nhà bố cũng sẽ bế mình giống như bố của người khác sao? Chổi Nhỏ hồi tưởng lại, ngày bé bố cũng từng bế mình.

Khi đó trong quán chưa có nhiều người như bây giờ, mình ngồi trên vai bố nhìn bố nấu ăn, tuy mùi khói dầu rất khó chịu, nhưng mà.....

Chổi Nhỏ xoa xoa mặt mình, khịt mũi nghĩ, dù mùi khói dầu nồng nặc cũng không sao, hôm nay nó vui đến mức có thể quét sạch tinh cả một con đường mà không ngừng nghỉ!

Nó lại ngồi xổm trên đất một hồi, đang chuẩn bị đứng dậy thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày.

Chổi Nhỏ theo đôi giày nọ nhìn lên trên, đối diện với đôi con ngươi đỏ dựng thẳng thầy Na Tra - người mà các bạn học sợ nhất. Nó chớp mắt một cái, nhìn thấy thầy giáo cười với mình.

"Ngồi chồm hỗm dưới đất làm gì thế?" Na Tra cũng ngồi xổm xuống đối diện với Chổi Nhỏ: "Chuông tan học đã điểm rồi, sao còn chưa về nhà?"

Chổi Nhỏ thưa: "Em muốn, muốn quét đất."

"Khu này được trường mình nhận hết việc quét tước vệ sinh rồi, không cần học sinh phải dọn." Na Tra vuốt cằm nhìn nó: "Là do em không muốn về nhà à?"

"Không, không phải ạ." Chổi Nhỏ giải thích: "Em, em là chổi tinh, chổi thì phải, phải quét dọn."

Đây là thiên tính của nó, trời phải đổ mưa, mẹ phải lấy chồng, nó phải quét đất.

Na Tra bật cười, kéo nó đứng dậy: "Thật sự không phải vì không muốn về nhà nên mới quét đất hả? Ví dụ như trong nhà có một ông bố khiến người ta phát ghét chẳng hạn?"

Chổi Nhỏ chớp mắt một cái, không hiểu thầy giáo có ý gì.

Na Tra thấy nó ngơ ngơ ngác ngác thì vươn tay xoa đầu nó: "Nếu như bị bố bắt nạt thì có thể nói với thầy, thầy sẽ giúp em."

Chổi Nhỏ nghiêng đầu nhìn y: "Vì, vì sao bố lại phải, phải bắt nạt em?"

Na Tra sững sờ, nhớ tới thứ mình nhìn thấy trên tài khoản công chúng, bèn hỏi: "Mẹ mới của em có đối xử tốt với em không? Thầy nghe nói cậu ta mang bầu đã ba tháng rồi."

Bình thường có con của riêng mình rồi thì sẽ lạnh nhạt với con trước hơn, huống chi còn chẳng phải do mình dứt ruột đẻ ra.

Chổi Nhỏ nhớ tới dáng vẻ Văn Hi uống canh gà, ngu ngơ nói: "Thì ra là mẹ có em bé."

Cho nên mới mua nhiều gà trống như thế về nấu canh, nhưng mọi người hay nói phải hầm canh gà mái cho bà bầu cơ mà?

"Em không biết sao?" Na Tra cau mày.

Chổi Nhỏ lắc đầu rồi lại gật đầu, nghĩ thầm Văn Hi vừa đẹp lại vừa thơm, lần nào cũng cho mình kẹo, làm mẹ mới thì cũng được, nếu không dạy kèm bắt mình làm bài tập thì càng tốt hơn.

Na Tra thấy nó không nói gì thì mày càng nhíu chặt, y cúi người xuống bảo: "Nếu ở nhà có người đối xử không tốt với em thì cứ tới tìm thầy nhé."

"Vâng, vâng ạ." Chổi Nhỏ gãi gãi mặt: "Văn Hi rất, rất tốt với em."

Thế nhưng rõ ràng mẹ mới đến quán một tháng thôi mà, sao em trai trong bụng lại ba tháng được nhỉ? Là vì uống nhiều canh gà nên lớn nhanh sao?

Mãi đến khi ngồi lên xe của Nhậm Kiêu rồi, Chổi Nhỏ vẫn còn cau mày suy nghĩ vấn đề này, một tháng và ba tháng, hai tháng ở giữa thật sự có thể dùng canh gà để bù đắp ư?

Nhậm Kiêu thấy nó cau mày thì bèn hỏi: "Sao mặt mày bí xị thế kia, có phải hôm nay ở trường lại đánh nhau với bạn không? Em không dùng chổi cọ nhà xí nhét vào mồm người ta nữa đấy chứ?"

Chổi Nhỏ lắc đầu, lông mày vẫn không thả lỏng.

Về đến cửa hàng, vừa xuống xe là nó lao ngay về phía Bì Tu, Bì Tu đang nhìn chằm chằm Giả Tốn Trân đến ghi món cho Ngô Tổ, quản chế nghiêm ngặt hành vi múc canh quá tay của cô nàng, bỗng nhiên bị Chổi Nhỏ bổ nhào vào làm hắn lùi về sau một bước.

"Làm sao đấy?" Bì Tu nhìn nó ôm hông mình không buông tay, nhớ tới trước đây rất lâu thằng nhóc ở bên ngoài đánh nhau bị bắt nạt, lúc trở về cũng như vậy, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiêu đang cầm chìa khóa xe tiến vào.

Mẹ nó, có phải con cá này rốt cuộc không làm người nữa, đã xuống tay với Nhóc Chổi rồi?

"Anh lườm em làm gì?" Nhậm Kiêu bị hắn lườm mà chẳng hiểu ra làm sao, trông thấy Chổi Nhỏ ôm Bì Tu thì lòng càng khó chịu hơn, bèn vươn tay nói: "Chổi Nhỏ lại đây, đến chỗ anh này."

Bì Tu lạnh mặt nhìn hắn: "Tuổi mày so với tuổi nó còn hơn hai con số xếp trước đấy, anh cái chó gì."

Nhậm Kiêu: "Hôm nay lên cơn động kinh gì đấy? Anh là gì của thằng nhỏ mà quản nó gọi em là gì."

Chổi Nhỏ đột nhiên ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Nhậm Kiêu, lanh lảnh gọi Bì Tu một tiếng bố ơi.

Cả quán cơm chìm vào yên tĩnh, yêu quái và phàm nhân tới dùng cơm đều nhìn chòng chọc vào Bì Tu, bỗng có ai đó nói "Con ông chủ lớn thế này cơ à" rồi sau đó là một tràng chúc mừng liên tiếp.

Kỳ thật mọi người cũng không biết mình đang chúc mừng cái gì, chỉ là cảm thấy cần phải chúc mừng thôi.

Chúc mừng làm cha, đây là chuyện quá tốt đẹp mà nhỉ.

Bì Tu: ......

Hắn cúi đầu nhìn Chổi Nhỏ hỏi: "Ai bảo nhóc ta là bố nhóc?"

Chổi Nhỏ sững sờ lẩm bẩm: "Bố không phải bố của con sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn Bì Tu, ngay cả Nhậm Kiêu cũng tiến lên một bước nhìn chằm chằm hắn. Ông chủ Bì nhìn ánh mắt chòng chọc của mọi người, lại nhìn vẻ mặt mong chờ của Chổi Nhỏ, tim nảy thịch một cái rồi liền gật đầu.

"Phải."

Chổi Nhỏ cười tươi ôm hắn cọ cọ mặt vào người hắn, vui vẻ đến độ nói từng chữ từng chữ: "Con! Vui! Vui! Vui! Lắm!"

Nhậm Kiêu kéo nó qua: "Được rồi, bố em còn phải buôn bán nữa, mau lên lầu làm bài tập đi."

Bì Tu đứng tại chỗ im lặng như tờ, sờ sờ mặt rồi lại sờ sờ đầu, hồi tưởng lại cảm giác lần đầu được làm cha, có chút lạ mà cũng có chút ngứa, chẳng lẽ cảm giác có con chính là thế này ư?

Thì ra đây chính là thiết hán nhu tình sao?

(Thiết hán nhu tình: ý nói người đàn ông bên ngoài mạnh mẽ cứng cỏi đến mấy đi nữa thì cũng có lúc dịu dàng săn sóc, giàu tình cảm.)

Ngô Tổ nhìn Chổi Nhỏ tung tăng nhảy nhót lên lầu, bèn dựng thẳng menu, hỏi Giả Tố Trân: "Chị ơi, con của ông chủ là do chị vợ em từng gặp sinh hả? Tuổi có vẻ không phù hợp lắm."

Giả Tố Trân lắc đầu: "Đó là sinh từ trước."

"Quả nhiên thế." Ngô Tổ nhìn Giả Tố Trân, ngập ngừng một chốc rồi ngỏ lời: "Hôm nay chị không hát hí khúc ạ? Lớp em có một bạn biết chị hát được hí khúc, bạn ấy nói là mình cũng thích, muốn tới đây nghe thử."

"Hôm nay không hát, nhưng qua ngày mai em mang bạn đến đây, chị sẽ hát cho mà nghe." So với hát hí khúc, cô vẫn thích cùng Ngô Lang nói chuyện với nhau nhiều hơn, ở bên cạnh nhau lâu hơn.

Giả Tố Trân chỉ vào cổ họng mình, nói dối rằng: "Cổ họng chị hơi khó chịu, hôm nay tạm nghỉ một bữa."

"Hả?" Ngô Tổ hoảng hốt: "Có cần mua thuốc cho chị uống không ạ? Hay là mua bàng đại hải về uống? Nhưng mà bàng đại hải hơi khó uống, không thì để em tìm cho chị một ít......" (Cây bàng đại hải có thể trị viêm họng.)

Cậu xổ một tràng blah blah, móc di động ra bắt đầu tra xem cái gì tốt cho cổ họng, không phát hiện rằng người bên cạnh nở nụ cười dịu dàng, rũ mắt ngắm nhìn mình.

Văn Hi đang tựa vào giường quý phi xem ti vi, Bì Tu không ở bên cạnh, y tắt điều hòa đi rồi mà vẫn cảm thấy hơi lành lạnh, phải đắp thêm một cái chăn mỏng rồi ôm gối ôm mới thấy đỡ hơn chút.

Rèm che bị vén ra, y nghe tiếng thì liền quay đầu lại, trông thấy Chổi Nhỏ đeo cặp sách đang đứng ở đầu cầu thang nhìn mình.

"Sao thế?" Văn Hi vẫy tay với nó: "Đứng đó làm gì? Sao không lại đây?"

Chổi Nhỏ vẫn chưa thay đồng phục học sinh trên người, Văn Hi vừa nhìn vừa cười: "Lần đầu tiên ta thấy nhóc mặc cái này đấy, đây chính là đồng phục học sinh mà người ta nói đúng không?"

Chổi Nhỏ gật đầu.

Nó theo tay Văn Hi thả cặp sách xuống, ngồi trên giường quý phi chần chừ cả buổi trời, cuối cùng lí nhí gọi Văn Hi một tiếng.

"Mẹ ơi."

Bàn tay Văn Hi đút kẹo cho nó khựng lại, một dấu hỏi chấm to bự xuất hiện trên đỉnh đầu y, y nhìn quanh trong phòng thấy hình như đâu còn ai khác, lại đưa tay sờ sờ bộ ngực phẳng lỳ của mình, rồi lại sờ sờ mặt Chổi Nhỏ, nghĩ bụng thằng nhỏ có sốt đâu ta, sao tự dưng lại nói mê sảng thế này?

Chổi Nhỏ lại gọi một tiếng mẹ ơi, song âm lượng nhỏ hơn trước.

Văn Hi vén chăn lên đi xuống, cất dài giọng gọi: "Bì Tu! Bì Tu! Chổi Nhỏ trúng tà rồi!"

Chổi Nhỏ túm lấy tay y, lắp bắp nói: "Mẹ, đừng, đừng kích động!"

Văn Hi choáng váng hết cả người, trơ mắt nhìn Chổi Nhỏ vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng vì dạo này ăn khỏe mà hơi phình lên của y, lại còn đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Sẽ, sẽ khiến em trai sợ đấy."

Điên rồi, thế giới này điên hết rồi.

Chổi Nhỏ nhìn gương mặt shock nặng của Văn Hi, trong lòng nghi ngờ lẽ nào mẹ vẫn chưa biết mình có em bé sao? Nó bèn lấy di động mở diễn đàn ra đưa tới trước mặt Văn Hi: "Mẹ nhìn xem bọn họ nói, có, có thật không?"

Việc mà Bì Tu luôn tránh né rốt cuộc cũng đã xảy ra, Văn Hi cuối cùng vẫn phát hiện mấy cái topic chém bão cấp 10 trong diễn đàn. Y xem topic trên di động, biểu cảm từ tức giận chuyển sang cười gằn, cuối cùng biến mỉm cười một cách quỷ dị.

Y xoa xoa đầu Chổi Nhỏ: "Có thể cho ta mượn điện thoại di động của nhóc được không?"

Chổi Nhỏ gật đầu: "Nhưng mà mẹ, mẹ không được dùng tài, tài khoản của con để đăng, đăng topic với bình luận."

"Ta hứa sẽ không làm thế đâu." Văn Hi cười nói.

Chổi Nhỏ khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người Văn Hi, nó kéo tay áo Văn Hi kì kèo: "Con không phản, phản đối mẹ làm mẹ, mẹ kế của con. Thế nhưng con, con không muốn làm bài tập......"

Hai chữ mẹ kế chẳng khác nào một thanh kiếm sắc, đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của Văn Hi, cũng đâm rách nụ cười mỉm trên mặt Thao Thiết ở cách đó hơn vạn dặm.

Loa còn đang phát trực tiếp giọng của Văn Hi, ngọc phật trong tay hắn bắt đầu lay động, Thao Thiết vội vàng ôm ngọc phật vào ngực dỗ dành: "Đừng giận mà, nhất định là đùa thôi."

Trong loa Chổi Nhỏ lại gọi Văn Hi một tiếng mẹ ơi, ngọc phật im lặng một thoáng, sau đó lại điên cuồng chấn động, Thao Thiết phải ôm càng chặt hơn: "Đừng giận mà bà cô ơi! Đừng giận! Ngọc phật bị em làm nứt ra rồi đây này!"

Ngọc Phật không động đậy nữa, song lại truyền đến một tiếng thở dài.

Thao Thiết thề với trời: "Ngày mai anh sẽ sai người đi trừng trị thằng cha Bì Tu kia! Anh bảo đảm!"

Editor: Awww mị thích couple Cá x Chổi quá ạ. Đón em nó đi học về, buổi tối còn chỉ bài các thứ, anh Nhậm hơi già nhưng mà boyfriend material đủ phết.

C24

Lúc Bì Tu bưng cơm tối lên thì trông thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha coi ti vi, bài tập bày đầy mặt bàn, bút ném sang một bên, ngay cả nắp cũng không thèm đậy vào.

"Làm xong bài tập rồi hả?" Bì Tu đặt chén bát xuống, liếc nhìn vở bài tập trống trơn, lông mày dựng lên, nhìn sang Chổi Nhỏ đang cười vui vẻ: "Ai cho con xem ti vi?"

Chổi Nhỏ ngơ ngác kêu a một tiếng, theo bản năng nhìn Văn Hi.

Văn Hi ngồi bên cạnh không nhìn Bì Tu, song tay lại đặt trên bụng vuốt ve nhiều lần, suy nghĩ về vấn đề nguồn gốc của nhân loại.

Bì Tu theo tầm mắt Chổi Nhỏ nhìn vào y, thấy động tác kỳ quái của nhóc con thì bèn hỏi: "Cậu ăn đồ hỏng đau bụng hả?"

Hắn bảo Chổi Nhỏ tránh ra, ngồi vào bên cạnh Văn Hi, tỏa ra yêu lực kiểm tra xem hồn thể của y có xảy ra vấn đề gì hay không, nhưng kiểm tra từ đầu đến chân mà chỉ phát hiện hồn thể của nhóc con vững chắc đến độ đã có thể nhận dương khí của mình.

Văn Hi ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng dưng nở nụ cười.

Trái tim Bì Tu lạc một nhịp vì nụ cười của y, hắn ngẩn ngơ một chốc rồi lại giận tái mặt vì phút ngẩn ngơ ấy, tỏ vẻ dữ dằn nói: "Cười cái gì mà cười? Trên mặt ông đây có tiền hả?"

Văn Hi giật mình, lập tức đổi sang dáng vẻ yếu ớt đáng thương, Bì Tu nhìn mà tim đập thình thịch, bèn bắt lấy tay y, song lại sờ thấy một vật cưng cứng.

Văn Hi theo động tác của hắn giơ cái di động trong tay lên, bật màn hình cho Bì Tu xem nội dung trên đó, y rũ mắt nhẹ nhàng nói: "Tôi biết anh ở cùng với tôi bị người ta hiểu lầm, nhưng dù tôi là quỷ thì cũng là đàn ông con trai, sao có thể bị đối xử như con gái, lại còn......."

Y cắn môi, dùng sức nhéo bắp đùi mình để mà nặn ra hai giọt nước mắt.

Mịa, đau vãi.

Tuy đau nhưng Văn Hi vẫn cố nhìn đăm đăm vào bản mặt sa sầm của Bì Tu, nói cho hết lời kế tiếp: "Lại còn bị đồn là mang thai con của anh....."

Bì Tu nhìn chằm chằm điện thoại, mặt đen đến độ có thể chảy mực ra, hắn cho là lần trước nhắc nhở Phùng Đô như vậy thì thằng chả đã rõ rồi, biết cái gì nên đăng cái gì không nên đăng.

Nhóc con cúi đầu im re, Bì Tu buồn phiền mà cũng chẳng biết nên nói gì, hắn rút điện thoại trong tay y ra, đứng dậy nói: "Tôi ra ngoài một chuyến."

Chổi Nhỏ thấy Bì Tu định cầm luôn điện thoại của mình ra ngoài thì lập tức vươn tay túm góc áo hắn: "Của con, của con mà!"

"Di động của con?" Bì Tu híp mắt, "Bài tập làm xong chưa? Hai hôm nữa thi rồi, không lo ôn tập đi mà chơi di động cái gì? Bạn cùng lớp của con ngày nào cũng nghịch điện thoại giống con à?"

"Bố! Bố!" Chổi Nhỏ giận đến phát run, cả buổi chẳng rặn ra được chữ thứ hai.

"Bì Tu: "Bố cái gì mà bố, đừng có học theo cái con chim Tinh Vệ[1] nhại lại ngu ngốc kia, bây giờ ta ra ngoài, tí nữa về kiểm tra bài tập đấy!"

Văn Hi nhìn hắn: "Anh đi tìm Phong Đô đại đế sao?" Y nhướn mày: "Đừng đánh người ta nhé."

"Cậu đừng xen vào mấy việc này." Bì Tu đứng dậy, lạnh mặt nói: "Tôi hứa sẽ không gây khó dễ đâu."

Bì Tu xuống lầu chào hỏi khách một chút, cưỡi con xe điện mini của hầu tinh phi đi băng băng, xe máy điện màu vàng phóng như bay trên đường phố, được độ thêm yêu lực nên lao vút như tia chớp.

Chổi Nhỏ nhoài người trên cửa sổ ngóng theo, sụt sùi lau nước mắt nói: "Bố, bố đi rồi."

Nó quay đầu lại nhìn Văn Hi, nhỏ giọng lầm bầm: "Mẹ nói không được, bố vẫn, vẫn bắt con làm, làm bài tập kìa......"

"Không sao đâu." Văn Hi xoa đầu nó, đứng bên cửa sổ, rũ mắt nói: "Làm bừa là được, cơ mà không được để Nhậm Kiêu làm thay nghe chưa."

Nửa đêm Bì Tu mới về, vẫn cưỡi trên con xe điện nhỏ nhắn kia, thế nhưng trên vai lại vác thêm một cái bao tải, một tờ tiền màu đỏ bay ra khỏi bao, rơi xuống chân một thanh niên đang hút thuốc ở lề đường.

Thanh niên nọ cầm lên nhìn, nhủ bụng cái này là thật hay giả đây, song bỗng dưng trước mặt lại xuất hiện một người.

Thao Thiết ôm ngọc phật nở nụ cười với thằng nhóc, dưới ánh trăng, hai con mắt đỏ đến mức yêu dị: "Cậu có muốn nhiều tiền hơn nữa không?"

Bì Tu sốt ruột về nhà nên không chú ý tiền rơi, chờ về đến quán cơm, vác bao tải lên lầu, Văn Hi sững sờ nhìn hắn hỏi: "Anh đánh ngất người ta rồi vác về đấy à?"

"Không." Bì Tu đặt cái bao ở góc tường: "Đây là quà tạ lỗi của Phùng Đô."

Văn Hi đi tới mở dây buộc ra, chỉ ngó một cái rồi lập tức đóng lại.

Tiền, toàn bộ đều là tiền.

Văn Hi hỏi Bì Tu: "Anh vác bao tiền đi xe điện qua cả khu phố mà không sợ có ăn cướp à?"

Bì Tu nhấp một hớp nước đá, nhíu mày nhìn y: "Trên đời này có kẻ dám cướp của tôi hả?"

Văn Hi ngây ra, nghĩ thầm đúng là không ai lại nghĩ Bì Tu tài cao gan lớn vác bao tiền to đùng đi nghênh ngang khắp nơi cả.

Trong lúc y ngẩn người, ông chủ Bì đã gọi điện kêu Tô An đang nằm trên giường xem sách đầu tư tới đây.

Bàn tính tinh lên lầu trông thấy cái bao tiền bự chà bá thì cũng ngớ hết cả người.

Cậu ta quay đầu nhìn ông chủ đang ngồi trên sô pha, bộ dạng như vừa ra ngoài về, cả người mặc đồ đen sặc mùi trộm cướp, cậu không khỏi thở dài bắt đầu lo lắng vì tương lai của mình.

Vẫn không tránh khỏi kiếp nạn này, ông chủ của cậu, Bì Tu, cuối cùng vẫn lựa chọn con đường kiếm tiền nhanh nhưng không có lối về là đi cướp nhà băng.

Có phải mình nên đi thi lấy cái chứng chỉ kế toán để chuẩn bị sẵn sàng cho công việc sau đó không, kẻo ông chủ đột nhiên sa lưới thì lại trở tay không kịp?

"Ngày mai gửi tiền vào ngân hàng nhé, dựa theo cái sản phẩm quản lý tài sản mà mày nói bữa trước ấy." Bì Tu cầm khăn Văn Hi đưa cho để lau mặt, thấy Tô An nhìn mình bằng vẻ mặt kỳ quái thì bèn hỏi: "Sao thế, còn vấn đề gì khác không?"

Tô An muốn nói lại thôi, cậu muốn hỏi ông chủ đã xử lý sạch sẽ chưa, nhưng lại sợ biết càng nhiều chết càng nhanh, sau một hồi do dự thì liền gật đầu bảo: "Em biết rồi ạ."

Chờ cậu ta đi rồi, Bì Tu bảo với Văn Hi: "Mấy cái topic về cậu trên diễn đàn cũng bị xóa rồi."

Đây đều nằm trong dự liệu của Văn Hi, y ngồi dựa vào người Bì Tu, chủ động quạt cho hắn: "Mấy cái đó cũng không cần gấp quá, chẳng qua tôi sợ phá hỏng thanh danh của anh thôi.

Bì Tu lặng lẽ nhìn y.

Văn Hi vừa quạt vừa nói: "Chổi Nhỏ làm xong bài tập rồi, tôi trông chừng nó làm, anh đừng nóng giận."

"Tôi không giận." Bì Tu xoa xoa ấn đường, "Nó không muốn làm thì kệ nó, đợi đến cuối kỳ mà đội sổ thì tôi sẽ trừng trị nó sau."

Bàn tay quạt mát của Văn Hi ngừng lại: "Tôi thấy bọn họ nói Chổi Nhỏ là con trai anh."

"Tôi nuôi nó lớn, cũng xem như là con trai đi."

Văn Hi hé miệng cười: "Tôi cứ ở mãi trên lầu không xuống dưới cho nên chẳng hay biết gì cả." Y dừng một chút, ghé sát lại gần Bì Tu hơn, hương vị từ tận trong xương tỏa ra bủa vây lấy Bì Tu.

"Anh có dư cái điện thoại nào không, có thể cho tôi một cái để tôi cũng xem diễn đàn được không?"

Bì Tu buồn cười nhìn y, nghĩ thầm thì ra hậu chiêu đang chờ ở đây. Ngón tay hắn gõ gõ đầu gối, giang tay dựa vào sô pha, chờ Văn Hi chủ động ôm lấy mình, cái nóng trên người vơi đi, bấy giờ hắn mới miễn cưỡng nói: "Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ kiếm cho cậu một cái."

Hôm sau Văn Hi có di động mới, nằm trên giường bấm bấm liên hồi, Bì Tu vừa tỉnh giấc liền nghe thấy tiếng tạch tạch vang lên bên tai.

Hắn quay đầu thấy Văn Hi đang mải mê nghịch điện thoại, lời chực ra khỏi miệng rồi lại nuốt xuống. Nhắm hai mắt nằm một hồi nữa, ông chủ Bì rửa mặt rời giường, bảo với Văn Hi còn đang nằm trên giường: "Tôi xuống lầu đây, lát nữa nhớ xuống dưới uống thuốc đấy nhé."

Văn Hi trả lời, mắt vẫn dán vào điện thoại.

Buổi chiều khách cũng không ít, Tô An đi theo mấy con khỉ xách bao tiền đến ngân hàng nên không ở quán, Hầu Ngũ xưa nay kiệm lời giờ đang ngồi ở quầy thu ngân giúp tính tiền.

Bì Tu đi vào bếp lấy đồ ăn, cùng Nhậm Kiêu thảo luận sâu sắc về vấn đề giáo dục Chổi Nhỏ, sau đó tiến hành phân tích trên nhiều phương diện về con đường phát triển trong tương lai.

Cuối cùng đưa ra kết luận, ước mơ lớn nhất của tiểu yêu quái nhà mình chính là gia nhập công ty bảo vệ môi trưởng, trở thành một người công nhân bảo vệ môi trường vinh quang.

Bì Tu vừa rít thuốc vừa thở dài: "Thật ra cũng không phải không được, công việc nào mà chẳng như nhau, nó vui là được rồi."

"Nhưng mà vất vả lắm, em không nỡ để thằng bé chịu khổ." Nhậm Kiêu cũng thở dài.

Hai lão yêu quái thở ngắn thở dài, một điếu thuốc còn chưa hút xong thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Bì Tu dỏng tai nghe, sắc mặt lập tức chùng xuống.

Nhậm Kiêu cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, liền cười một tiếng: "Giữa ban này mà sao đã có đứa tới đập phá rồi?"

Bì Tu dụi tắt thuốc, lạnh mặt đứng dậy đi ra ngoài: "Sai rồi, phải là giữa ban ngày mà đã có đứa sốt ruột muốn xuống mồ."

Mấy tên trẻ trâu ngồi ở cái bàn to nhất trong quán, quần bò áo phông bó sát người kết hợp với giày bệt bán chạy trên Taobao, menu trên tay Giả Tố Trấn bị hất xuống đất, mấy người khách phàm nhân đều cúi rụt đầu không dám liếc nhiều.

thtt

(Gu thời trang của "tiểu hỏa tinh thần", nhắc lại cho bạn nào quên.)

Đám yêu quái thì giả vờ ngắm nghía phong cảnh xung quanh, thật ra đều chú ý tới bàn của mấy tên nhóc ranh đang khiêu chiến quyền uy của đại lão max level. Một hai trăm năm, đã một hai trăm năm rồi bọn nó chưa thấy tiết mục vả mặt kịch tính như thế này.

Nhanh lên! Nhanh lên!

Bì Tu hằm hằm đi ra từ nhà bếp, có yêu quái sáng rực cả mắt lên, nếu không phải sợ lão yêu quái này tức giận tẩn luôn cả mình thì camera di động của bọn nó đã dán sát lên mặt Bì đại lão rồi.

"Ông chính là chủ ở đây hả?" Thằng nhóc mặc áo Channel ngắn tay giở giọng cười côn đồ với Bì Tu, "Bọn tôi là người của anh Phí, hôm qua thấy ông về nhà, có nhặt được ít đồ của ông."

Gã rút trong túi ra một tờ tiền đỏ đập đập lên bàn, Bì Tu hơi nhướn mày, nghĩ thầm cái thằng chó Phùng Đô này, đã bảo đựng tiền vào bao sẽ rơi mất mà đéo nghe.

"Cám ơn." Bì Tu vươn tay đi lấy tiền, song lại bị tên nhãi này cầm cổ tay.

"Chỗ bọn tôi có câu là được của ngon thì phải chia cho người xem cùng." Tên nhãi nở nụ cười, "Tôi thấy cái quán của ông cũng không tồi, ở đây lâu như vậy vẫn chưa nộp phí cung phụng đúng không?"

Bì Tu cau mày: "Cung phụng?"

"Trước đây miếng đất này được anh Phí của bọn tôi chọn, bây giờ miếng đất này thuộc quyền quản lý của anh Phí, phí cung phụng hồi trước thì thôi, còn phí cung phụng bây giờ thì....."

Tên nhãi cười cười không nói gì.

Đám yêu quái nín thở, nhủ thầm đúng là vua cũng thua thằng liều, sống cả bó tuổi rồi mà giờ mới thấy có đứa dám to gan moi tiền từ tay Tỳ Hưu, thế này còn ghê gớm hơn cả ngồi xổm trong cầu tiêu đãi vàng từ đống cứt ấy chứ.

Bì Tu cũng cười: "Chỗ tao cũng có một câu này."

"Câu gì?"

Bì Tu rút tay ra, đứng thẳng người cúi đầu nhìn gã: "Câu gì không quan trọng, thế nhưng mày phải biết đường nào."

Tên nhãi cau mày: "Đường gì?"

"Đường xuống suối vàng."

Vừa dứt lời, Bì Tu tung ngay một cước sút cả người lẫn ghế bay ra khỏi quán, lộn mèo hai vòng trên không trung rồi té nhào xuống đất.

Hắn lạnh lùng nhìn đám nhãi ranh bàn bên còn đang ngây ra như phỗng, thấp giọng nói: "Còn chưa phắn à?"

Nhậm Kiêu lau tay đi ra khỏi bếp, nở nụ cười với thằng nhóc đang ngồi dưới dất hoài nghi nhân sinh, vết sẹo trên mặt vặn vẹo đến là dữ tợn: "Đông Nam Tây Bắc bốn con phố, đi hỏi một chút xem ai mới là cha."

Hắn cười vươn tay đẩy cái đầu vuốt keo của thằng nhóc trẻ trâu: "Không hỏi cho rõ thì đến lúc chết trong tay ai cũng không biết, mà không biết thì không đi đầu thai được đâu."

Văn Hi vừa từ trên lầu đi xuống, đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn trong đại sảnh, y theo bản năng kiếm tìm bóng dáng Bì Tu, chợt trông thấy một thằng nhóc tóc húi cua rút trong ngực ra một con dao, chém về phía lão yêu quái.

"Bì Tu!" Đồng tử Văn Hi co lại, yêu văn trên mặt hiện hết ra, y lao phắt tới chắn phía trước Bì Tu.

Bì Tu quay đầu lại, nhìn thấy con dao bổ dưa xuyên thấu qua hồn thể của Văn Hi, đâm vào người mình, áo hắn rách một lỗ, còn cơ thể thì chẳng xước lấy miếng da nào.

ds

(Con dao bổ dưa hấu đây, khá to dài và hầm hố.)

Văn Hi duỗi tay nắm chặt lấy con dao đang xuyên thấu qua cơ thể mình, y chớp mắt một cái, nhìn tên nhãi trước mắt biến sắc, chầm chậm rút dao ra.

Y là quỷ, con dao nhép này đương nhiên không gây thương tổn cho y được.

Mà một giây sau, thằng oắt trước mặt đã không thấy tăm tích, Văn Hi được Bì Tu ôm vào lòng, gương mặt trải đầy yêu văn bị che khuất, lão yêu quái sa sầm mặt tát bay tên nhãi nọ, yêu khí và lửa giận đều không thể khống chế.

Bầu trời rõ ràng đang trong xanh ấy thế nhưng đột nhiên lại nổi sấm sét, Nhậm Kiêu biến sắc, cất tiếng gọi Bì Tu nhưng không tác dụng gì.

Lão yêu quái họ Bì nở một nụ cười, toàn bộ yêu quái trong quán đơ ra một giây, ngay sau đó tranh nhau chen lấn chạy ùa ra ngoài.

Đờ mờ, nếu không chạy thì bọn nó sẽ lên bản tin xã hội vì hóng hớt đến mất mạng mất!

******

★Chú thích:

[1]Tinh Vệ: Là tên một loài chim sống ven biển, chuyên đi gắp những hạt cát nhỏ rồi bay ra biển thả xuống. Tinh Vệ còn gắn với truyền thuyết cổ "Tinh Vệ lấp biển." Kể rằng Tinh Vệ là con gái của Viêm Đế, một lần nàng ra Đông Hải chơi chẳng may thuyền bị sóng đánh đắm mà chết đuối. Linh hồn nàng oán hận biển cả nên hóa thành một con chim xinh đẹp, ngày ngày nàng bay đến núi Tây ngậm đá mang thả xuống hòng lấp biển để trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1thang