Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Trương Gia Nguyên nắm cánh tay Lâm Mặc thật chặt, lực đạo không giống đỡ người mà càng như là không muốn để cho người đi. Lâm Mặc không tránh thoát được, chỉ có thể để cho đối phương đem mình đỡ dậy. Lâm Mặc dựa người vào tường, Trương Gia Nguyên trước mặt đứng rất gần, không có tiếp xúc thân thể, nhưng cảm giác áp bách lại lớn vô cùng, bao vây Lâm Mặc ở góc cầu thang, tiến đến bên tai bắt đầu nói:

"Thế nào, chú còn muốn tới khảo sát tôi sao, không phải là đã khảo sát qua hai năm, từ trong đến ngoài có chỗ nào anh không rõ ràng, anh làm chức chú này cũng thật có tinh thần trách nhiệm, liền cháu rể tương lai sống có tốt hay không đều là tự mình kiểm tra, anh sao không trực tiếp nói cho chị gái anh, đó là một kẻ ngu ngốc có thể dễ dàng lừa gạt, bị người lừa thân lừa tâm hai năm, đối tượng không báo một tiếng vứt bỏ tôi còn tự mình trốn đi, trực tiếp bốc hơi khỏi thế giới hai năm, chú anh nói tôi có thảm hay không?"

Loại giọng ép hỏi này, Lâm Mặc nghe nhíu nhíu mày "Trương Gia Nguyên cậu bớt ngậm máu phun người, trước đây đã nói trước là yêu đương hai năm hết thời gian thì chia tay, ngày hôm đó lúc tôi đi cậu không ở trường học, gọi điện thoại cũng không nhận gửi tin nhắn cũng không trả lời, cho cậu nhắn tin để lại lời nhắn mới đi ."

"Đúng vậy, nhưng thời hạn hai năm là quyết định từ đầu, không phải nói nếu tốt có thể tiếp tục sao? Tôi có chỗ nào không tốt, chúng ta yêu đương có chỗ nào không tốt? Khiến cho anh vừa hết thời hạn vội vàng bỏ đi, một ngày đêm cũng không muốn ở thêm? Tôi coi ngày đó là ngày kỷ niệm hai năm, anh coi ngày đó là ngày mãn hạn tù sao?"

Ngày đó chia tay, Trương Gia Nguyên không ở trường học, cậu ở trên sân thượng của một nhà hàng, đó là một vườn hoa nhỏ. Trương Gia Nguyên đầu tóc hỗn độn, chân đi giày martin đen, bên hông đeo xích vàng, cầm trong tay một bộ đàm, đang chỉ huy nhân viên nhà hàng sắp xếp đồ đạc.

Hai tháng trước Trương Gia Nguyên đã đặt trước vườn hoa giữa không trung này, cậu và Lâm Mặc có một thời gian thường xuyên đến đây. Ở đây buổi tối sẽ có tiệc rượu ca nhạc, Lâm Mặc rất thích cảnh trí vườn hoa này, lúc rảnh rỗi sẽ lôi kéo Trương Gia Nguyên tới uống rượu.

Tin tức sân thượng nhà hàng nhận cho thuê đặt trước mới vừa truyền tới tai Trương Gia Nguyên, cậu liền không kịp chờ đợi gọi điện thoại đặt một buổi biểu diễn vào tối ngày 19 tháng 7. Ngày đó cách ngày 19 tháng 7 không đến hai tháng, nói cách khác, cách kỳ hạn yêu đương của bọn họ còn lại không đến hai tháng.

Mỗi ngày cứ theo lẽ thường trôi qua, những khi bận rộn hai ngày không gặp một lần cũng có, ngọt ngào quấn quýt đời sống gia đình ổn định cũng có, nói chung không có dấu hiệu chia tay. Trương Gia Nguyên sớm không nhớ rõ ước định hai năm của bọn họ, có lẽ nói căn bản là không coi ra gì, ngày đó đặt trước nhà hàng cậu mới nhớ tới còn có chuyện như vậy, cậu nghĩ Lâm Mặc trí nhớ không tốt sợ là đã quên từ lâu.

Không bằng ngày kỷ niệm hai năm làm một màn cầu hôn, mở ra giai đoạn mới của mối quan hệ, vừa lúc cũng coi như phù hợp những lời trước đó nói hai năm gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Kết quả trời không chiều lòng người, ngày 19 tháng 7, cảnh vật bố trí được một nửa thì gió to nổi lên, đồ vật lung tung rối loạn là một chuyện, chỉ sợ có đồ trang trí bị cuốn bay xuống dưới, ở đây cao hơn ba mươi tầng, đồ vật rơi xuống sẽ vô cùng nguy hiểm. Quản lý nhà hàng thương lượng với Trương Gia Nguyên có thể tạm thời đem đồ vật cất vào trong kho hay không, buổi chiều ngừng gió rồi tìm thêm người tăng cường bố trí, cũng sẽ kịp giờ buổi tối.

Không nên làm khó người khác, Trương Gia Nguyên đồng ý, cầm bộ đàm hỗ trợ chỉ huy khuân đồ. Cuộc điện thoại chia tay của Lâm Mặc chính là ở thời gian này gọi đến, điện thoại di động đặt ở phòng khách tầng một sạc pin, không có nghe được.

Tại kho hàng kiểm kê giàn hoa hư hại xong, quản lí nhà hàng nói áy náy mãi, đồng thời khẳng định nhất định sẽ bố trí xong sân thượng trước khi trời tối, vì cảm ơn Trương Gia Nguyên không làm khó còn tích cực phối hợp, tặng một phần cơm trưa cho hai người.

Trương Gia Nguyên tâm trạng tốt, mang theo cơm trưa miễn phí đã đóng gói xong, muốn nhắn tin cho Lâm Mặc, nói cậu mua cơm rồi, chờ anh về nhà cùng nhau ăn, mới nhớ tới điện thoại vẫn để ở trước sảnh tầng một.

Đi tìm điện thoại, may mà không mất, một cái điện thoại di động lẻ loi tại ổ điện phía sau ghế sạc điện, rút ra màn hình sáng ngời, 10 cuộc gọi nhỡ 5 tin nhắn chưa đọc, toàn bộ đến từ Lâm Mặc.

Vội vàng gọi lại, máy bận, mở weixin ra, điều đầu tiên đập vào mi mắt là "Hai năm đến rồi, chúng ta chia tay đi. Anh đã dọn đồ xong, tạm biệt. "

Chờ cậu đuổi về nhà, đã sớm người đi trà lạnh, ý nghĩa đúng trên mặt chữ, người đi rồi, trà trên bàn cũng lạnh.

Phòng trọ này bọn họ thuê nửa năm, từng góc đều là dấu vết hai người sinh hoạt. Hiện tại tất cả đồ vật liên quan đến Lâm Mặc đều toàn bộ tiêu thất. Trương Gia Nguyên thất hồn lạc phách tìm mấy giờ liền, Lâm Mặc dọn dẹp đồ vật quá sạch sẽ, một chút cũng không để lại cho cậu.

Đồ dùng hằng ngày từ một đôi biến thành một cái, gối ôm chỉ còn lại có một nửa, ngay cả, ngay cả vết trắng trên tường lưu lại khi bọn họ náo loạn đều mài không còn nữa, như là tất cả cuộc sống sinh hoạt hai người ngọt ngào đều là ảo ảnh, là cậu Trương Gia Nguyên tưởng tượng.

Có thể chứng minh Lâm Mặc đã từng ở đây, chỉ có một ly trà trên bàn, cùng mảnh giấy ghi chú bên cạnh: "Chia tay cũng đừng tới tìm anh, cũng tìm không được."

Điện thoại gọi không được, bạn bè chung cũng liên lạc hỏi qua, Lâm Mặc đây là quyết tâm muốn biến mất, Trương Gia Nguyên nằm trên ghế salon thất thần. Cậu vừa nhờ trợ lý của cha giúp điều tra, Lâm Mặc mua vé máy bay tới Pháp, hiện tại cũng đã tại giữa không trung.

Thẳng đến quản lí nhà hàng gọi điện thoại tới hỏi, tới giờ trang trí vườn hoa, có muốn tới trông coi hay không, không đi cũng không sao, nhà hàng sẽ thu xếp tất cả thỏa đáng, cậu cứ yên tâm.

Trương Gia Nguyên mới giật giật, nhớ tới còn có chuyện này, nói với quản lí, không cần, tiền không trả lại, đồ vật để lại kho hàng đi, nếu cần cứ dùng, không cần thì vứt đi, nếu như xử lý đồ bỏ đi tốn thêm chi phí thì nói với cậu.

Trong phòng không bật đèn, mãi cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ thay đổi từ vàng sang đỏ, lại thành lam rồi tối hẳn, đồ ăn cùng chén trà kia nguội lạnh như nhau, Trương Gia Nguyên vẫn còn không nghĩ ra xuất hiện vấn đề ở đâu.

Vấn đề xuất hiện là mối quan hệ này từ vừa mới bắt đầu đã định sẵn rồi? Hay là xuất hiện ở một vết rách nào đó cậu không biết? Là việc gì đó cậu làm tổn thương đến đối phương? Sinh ra hiểu lầm không đáng có? Thậm chí là nhà Lâm Mặc đã xảy ra chuyện gì sao? Hoặc là chỉ là đối phương căn bản không đem mối quan hệ này coi là thật, cậu không biết, cậu chỉ biết là Lâm Mặc đi rồi.

Đèn đường đồng loạt sáng lên, trong phòng rốt cục có một chút tia sáng, Trương Gia Nguyên cảm giác một buổi chiều không uống nước có chút khô miệng, tiếp xúc đến một giọt nước ướt át, cậu cuối cùng không nhịn được mà khóc lên.

Lâm Mặc có sai, anh biết đêm nay sẽ gặp Trương Gia Nguyên tại bữa tiệc. Nhưng Trương Gia Nguyên không biết, cậu đối với việc mai mối đều là không thèm để ý mà trực tiếp cự tuyệt, không có đi chăm chú nghiên cứu tình huống gia đình đối phương, biết Lâm Mặc là chú của Lâm Linh còn là do vừa mới cùng người quen nói chuyện với nhau mới biết được.

Như thế nào hình dung tâm tình cậu khi nhìn thấy Lâm Mặc tại dạ tiệc đâu, vô cùng kinh ngạc, không cam lòng, phẫn nộ, hay là kích động, vui vẻ? Ngũ vị tạp trần cũng không thể nói rõ ràng, hồi tưởng lại chính là buổi đêm kia trên con đường đen kịt lộ ra ánh đèn, cũng có trong sân trường cùng ăn chung một cây kem, gió mơn trớn hai bóng người đi song song, mưa xối lên áo khoác bao ngoài hai cái đầu nhỏ.

Hỗn loạn tâm tình làm cho không ai có thể suy nghĩ kĩ càng, Trương Gia Nguyên theo bản năng đi theo sau, theo bản năng ngăn cản người, bắt anh lại chất vấn.

"Vậy anh bây giờ nói, chúng ta là tâm không hợp hay là thân không hợp, anh có nhớ hay không chúng ta ban đầu là như thế nào thích đối phương? Anh chắc chắn không nhớ rõ, anh quên một người thật dễ dàng, anh chạy trốn thật dứt khoát. Anh có nhớ hay không trước đây ở đại học cùng một người khóa dưới tên là Trương Gia Nguyên yêu đương hai năm? Dạ tiệc đêm nay là mai mối cho anh sao? Ăn mặc trang điểm như thế xinh đẹp cho ai xem?"

Trương Gia Nguyên vừa nói vừa quan sát Lâm Mặc hôm nay ăn mặc, bàn tay đưa ra kéo hạt ngọc trai trên dây chuyền của Lâm Mặc, "Chỉ mặc vest không lại còn cổ V khoét sâu, đêm nay dự định tới mồi chài ai? Ở đây nhiều người tuổi trẻ đẹp trai như vậy, chọn được người nào, cùng cháu gái mình tranh giành đàn ông, Lâm Mặc anh thực sự là không biết xấu hổ!"

"Đủ rồi!" Lâm Mặc cố sức đẩy ra Trương Gia Nguyên, hạt vòng còn đang ở trong tay Trương Gia Nguyên, trực tiếp cái cổ bị siết ra một vệt hồng, đau hít một hơi.

"Chúng ta chia tay lâu rồi, Trương Gia Nguyên, cậu bây giờ lấy thân phận gì nói những thứ này với tôi? Nói hai năm là cậu nói, tôi nói tôi không có có nghĩa vụ tới xin lỗi cậu. Tôi là nam chủ nhân buổi dạ tiệc hôm nay, cậu là khách nhà tôi mời tới, không hơn, mong cậu tôn trọng tôi một chút."

Khi còn đi học Trương Gia Nguyên đặc biệt thích xem Lâm Mặc dùng giọng điệu bình tĩnh nói lời nói tuyệt tình để cự tuyệt người khác. Khi đó hai người bọn họ yêu đương bí mật, chỉ có mấy người bạn tốt bên cạnh biết đến, người theo đuổi cũng không ít, bộ dáng Lâm Mặc cự tuyệt người khác rất tuấn tú, mỗi lần Trương Gia Nguyên đều phải nhớ lại nửa ngày, cho đến khi bị dùng đến trên người mình mới biết được, cây đao này đâm người thật đau.

Ở đây nói tiếp cũng không thu được gì, Trương Gia Nguyên chỉ có thể không quay đầu lại bỏ đi, trở lại dưới ánh đèn sáng, xem vở kịch hay các thiếu niên hăng hái theo đuổi thiên kim tiểu thư, tất cả những thứ này càng lộ rõ cậu như một người ngoài cuộc.

Bên kia, Lâm Mặc cũng lại nhịn không được, gần như chạy lên lầu hai, sau khi đem chính mình mình khóa trái vào phòng liền ngã lên giường, một chút cũng không thoải mái, nghĩ giấc mơ ở trên máy bay hôm nay, hóa ra người thật sự có dự cảm, sinh hoạt thật sự có trùng phùng, người muốn gặp rồi cũng sẽ gặp được, cho dù là cách thức không quá như ý.

Anh đã sớm không còn là đứa nhóc con trên sân trường, cũng như anh không thể bốc đồng trốn tránh ở trên giường tiếp nữa, anh có trách nhiệm đến dưới lầu nói chuyện quan hệ xã giao, anh không thể thẳng thắn nói với Trương Gia Nguyên, anh lựa chọn rời đi là có lý do khó nói, mấy năm này anh cũng rất nhớ em, phi thường nhớ em.

***

Tiệc tối cứ theo thường lệ tiến hành, không ai phát hiện bất thường. Chỉ là bởi vì mãi cho đến cuối cùng hai người cũng chưa nói chuyện nhiều, chị gái ở một bên nhíu nhíu mày. Tuy nhiên chị cũng không lại đi tìm Lâm Mặc, em trai vẫn là người có chủ ý, làm cái gì cũng có chính mình cân nhắc, không cần chị can thiệp.

Tổng thể mà nói đêm nay đây là một hồi dạ tiệc thành công, điểm tâm đồ ăn đồ uống mỹ vị ngon miệng, đồ uống có cồn số độ không cao. Không có người ép rượu người say, xã giao cũng là thanh tĩnh nói việc nhà, không nói chuyện công việc. Khách khi lần lượt rời đi trên mặt người không nhất định mang theo cười, nhưng đều là thả lỏng, đối với Lâm gia tỉ mỉ chiêu đãi có cảm giác thân thiết như ở nhà.

Đêm nay không ngủ đã xác định chỉ có hai người.

Người giúp việc tại thu thập dọn dẹp, đem không gian sảnh chính bữa tiệc một lần nữa trả lại thành phòng khách ấm áp. Lâm Mặc nhớ lại một chút những gì thấy đêm nay, suy nghĩ sắp xếp lại, đưa ra kiến nghị cho chị gái. Chị ngồi ở trước bàn ăn cầm bút vẽ vẽ viết viết, làm nhân viên xác nhận cuối cùng của buổi mai mối. Cháu gái thay xong váy phải đi giúp đỡ dọn dẹp sảnh chính, còn tới phòng bếp xin dì giúp việc cho mình thêm bữa ăn khuya.

Dưới bàn tay của những người kinh nghiệm phong phú, sự kiện lớn hơn nữa cũng có thể tiến hành đâu ra đấy, cũng không tốn nhiều thời gian lắm phòng khách liền khôi phục như lúc ban đầu. Dì giúp việc nấu cho cháu gái bát mỳ xong cũng nấu cho hai chị em Lâm Mặc mỗi người một bát.

Ba người mỗi người bưng một bát mỳ, húp sùm sụp an ủi dạ dày rỗng đã chịu đói một đêm. Trong nhà không có quy định ăn uống không được nói chuyện, chị gái ngay ở trên bàn cơm thông báo lịch hẹn hò mai mối của cháu gái. Ngày mai trước cùng nam khách quý số 2 gặp mặt, ngày kia cũng giờ đó còn có nam khách quý số 1 Trương Gia Nguyên, ba ngày sau còn có nam khách quý số 4, đầu tiên gặp ba người này.

Lâm Mặc lẳng lặng nghe chị giải thích, vốn là muốn để cho Lâm Linh gặp Trương Gia Nguyên đầu tiên, nhưng là bởi vì bác gái Trương chưa nói trước với con trai, nên không thể làm gì khác hơn là gặp người khác trước.

Lẳng lặng nghe chị gái nói, trong số những người ngày hôm nay chị còn là thích Trương Gia Nguyên nhất, không nói đến những cái khác, tướng mạo khí chất đều xứng đôi với cháu gái, lại cao lại đẹp trai còn có lễ phép.

Lẳng lặng nghe chị gái phân tích, lớn tuổi chút, có kinh nghiệm có thành tích, ổn trọng, biết chăm sóc người. Khi vui đùa, cũng không thiếu tinh thần phấn chấn cùng kích thích của tuổi trẻ, vẫn cùng nhà chúng ta môn đăng hộ đối.

Cuối cùng nghe được kết luận: Quả thực xứng đôi! Chị đều nói đến cho tự mình cảm động, cảm giác ánh mắt mình thật sự là không tệ.

Nghe được Lâm Mặc ngực lại như là một chảo dầu sôi thêm vào tương ớt chua cay, ùng ục ùng ục toát ra mùi vị vừa chua vừa cay. Chua xót chính là thật sự xứng đôi, hơn nữa hai người có thể quang minh chính đại hẹn hò mai mối, mở đầu một mối quan hệ chính thống, còn có thể nhận được rất nhiều người xung quanh chúc phúc.

Cay chính là anh ở trong lòng hung tợn len lén phản bác chị gái, thế thì làm sao, Lâm Linh có anh Lâm Mặc cũng đều có, cũng có thể cùng Trương Gia Nguyên rất xứng đôi! Cũng bởi vì nghĩ như vậy là sai, không nên nghĩ như vậy, mà lặng lẽ giận hờn chính mình. Nói chung chính là tâm tình phức tạp, bất ổn, rất nhiều cảm giác khác nhau.

Cháu gái ngồi một bên không có phát biểu ý kiến gì, gật đầu. Nàng thật ra không quá vừa ý sắp xếp hẹn hò này, đợt hẹn hò này hại nàng bỏ lỡ buổi triển lãm đầu tiên sau khi sửa chữa của một nhà bảo tàng nàng mong đợi đã lâu. Tuy nhiên đi triển lãm buổi thứ hai so với tâm trạng tốt của mẹ cô thì dễ mua hơn nhiều, nên cũng không có từ chối, chỉ là nói đùa cứ như đang tuyển phi, ai không biết còn tưởng rằng cô ở nhà kiêu ngạo phách lối thế nào, như là hoàng đế.

Nghe được cháu gái so sánh, Lâm Mặc thật sự là cười không nổi. Đó không phải là đang nói Trương Gia Nguyên là tú nữ đến đây tham gia tuyển chọn, tú nữ khoe hết khả năng bản lĩnh lấy lòng hoàng đế. Điều này rất không đúng, trong mấy phút ngắn ngủi anh đã đối với người thân nhất của mình sinh ra oán giận.

Điều này rất không đúng! Trước đây khi còn ở bên Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc không bao giờ ghen, Trương Gia Nguyên còn trách anh một chút tư tưởng chiếm hữu cũng không có, nói ghen cũng là một loại phương thức biểu đạt tình yêu, là một loại thể hiện quan tâm. Kết quả khi đó không có bày tỏ ra ngoài, hiện tại sau khi một mình lại bắt đầu lo được lo mất. Trời ạ, thực sự là lớn tuổi, con người bắt đầu miên man suy nghĩ.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro