Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi chắc rằng mọi lính canh và tù nhân đang tự hỏi tên đột nhập vênh váo này là ai. Có thể bạn nghĩ chúng đã nhảy nhào đến chỗ tôi nhưng không, chúng đang đợi lệnh từ chủ của chúng. Song không mệnh lệnh nào được đưa ra. Saint Dane đứng đó với khẩu miệng hé mở. Thật tuyệt. Đây có lẽ là điều kì lạ nhất khi nói ra, nhưng tôi tự tán thưởng bản thân mình. Tôi cảm thấy như đây là lần đầu tiên, phải, lần đầu tiên từ trước đến giờ, tôi vượt mặt hắn. Tôi thong thả đi lại một vòng, tỏ ra thờ ơ, nhìn vào kiến trúc sang trọng xung quanh.

"Ta thích cách ngươi dựng lên nơi này đấy," tôi nói, tỏ vẻ thân thiện. "Trông không có vẻ giống như kiểu trang hoàng cho một căn mộ chút nào cả."

Saint Dane và Nevva vẫn nhìn thẳng vào tôi. Nevva đứng chết lặng. Còn Saint Dane thì bối rối. Tôi thích điều đó.

"Và nhìn ngươi xem!" tôi nói với về phía Saint Dane "Vẫn cái vẻ ngoài trẻ đẹp và vương giả như vậy. Giờ ngươi là gì đây? Vua? Hoàng đế? Pooh – bah uy nghiêm? Ta đoán tất cả đều sai. Đây là những gì ta nghĩ sau khi ngươi có những kế hoạch khổng lồ về việc mang đến những điều tốt đẹp cho Halla, bởi ngươi biết rõ điều gì tốt nhất cho nhân loại nhưng những gì ngươi thực sự muốn chỉ là sống trong một cung điện và mặc những bộ đồ hào nhoáng của một đức vua. Nói thật nhá, ta thất vọng lắm đấy"

"Cẩn thận, Pendragon," Patrick vừa cảnh báo vừa bước ra từ phía sau cột.

Nevva và Saint Dane đều nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ anh đã phải quay trở lại Solara rồi. Tôi có một kế hoạch và nó xảy ra khi Patrick cũng phối hợp đúng như kế hoạch. Giờ thì không ổn rồi. Tôi vẫn phải giữ kiểm soát, nên tôi phải tỏ ra như việc này là một phần của kế hoạch.

"Phải", tôi tuyên bố. "Patrick đã quay trở lại. Tất cả bọn ta, nếu như ngươi đang thắc mắc. Ngươi nhớ bọn ta chứ?". Saint Dane vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nhưng tôi biết điều này sẽ không kéo dài lâu.

"Patrick, rời khỏi đây mau." giọng tôi trầm tĩnh.

"Tôi....tôi không thể để anh lại được. Không phải như này!"

"Sao không chứ? Điều gì có thể xảy ra?. Những tên khốn kia có thể vồ lấy tôi, có thể sau đó là một cú đau thực sự đấy, nhưng rồi tôi cũng sẽ quay lại Solara thôi."

Nevva và Saint Dane đáp lại tôi bằng cái nhìn kinh ngạc hơn. Phải, thêm một cú sốc nữa. Chúng tôi đều biết về Solara. Điều này cũng thật thú vị.

"Đúng vậy," tôi nói với Saint Dane. "Bọn ta đã trở lại và để có được một tốc độ nhanh chóng như này, đều là nhờ cậu Press. Khó có thể tin ngươi và cậu Press từng là bạn. Đến giờ ta vẫn không hiểu được điều đó." Saint Dane cau mày trước tiết lộ mới này, như thể tôi vừa bắn một mũi tên nhỏ trúng hắn.

Patrick bước một bước về phía tôi "Pendragon. Tôi..."

"Patrick, đi đi. Tôi nghiêm túc đó, đi đi, ngay bây giờ."

Lời tôi nói có vẻ bình thường nhưng ánh nhìn tôi đưa cho anh lại khác, nó nói rằng tôi chết chắc rồi. Anh nhìn nhanh xung quanh rồi gật đầu. Anh lùi lại và....biến mất. Tôi nghe thấy hơi thở của Saint Dane, thực sự nghe thấy. Tuyệt.

"Ồ, phải," tôi tiếp tục diễn như thể mới nhớ ra một điều quan trọng nào đó. "Chúng ta đều có những mánh như nhau rồi, tên quỷ dữ nhà ngươi."

Saint Dane đứng thẳng dậy, rồi nhìn tôi với đôi mắt xanh lạnh lẽo của hắn."Vậy thì, sử dụng chúng đi."

Hắn cố gắng tỏ ra không lung lay. Biểu hiện của hắn quay trở lại ngay lập tức, và hắn ta đang tỉnh toán bước tiếp theo. Hắn biết chúng tôi không thể sử dụng linh hồn của Solara thêm nữa vì nếu vậy, chúng tôi sẽ làm suy yếu nó.

"Vậy vấn đề ở đây là gì?", tôi hỏi. "Ngươi đã lệnh cho quân Ravinian trộm toàn bộ mọi thứ ở đây từ khắp nơi trên Trái Đất sao? Ý ta là, đồng hồ Big Ben? Tháp Eiffel? Tất cả mọi chuyện chỉ vì lí do này sao? Thu thập lấy một khối những công trình, kiến trúc kì vĩ rồi tái tạo nó thành sân trước tòa nhà Ravinian? Làm vua cũng có cái hay đó, không phải vậy sao?"

"Nó nhiều hơn thế, Pendragon," Nevva đáp, giọng cô ta đanh thép. Không giống như chủ nhân của mình, cô ta vẫn giữ bình tĩnh tốt.

"Đừng bận tâm, Nevva," tôi gạt lời cô ta. "Tôi biết về tất cả mọi chuyện rồi."

"Và ngươi đúng rồi đó" Saint Dane tỏ vẻ nực cười. "Ta thực sự vui vẻ khi ở trong hình dạng con người này. Và sao không chứ? Nếu ta sẽ là sự cứu rỗi của toàn nhân loại, sao ta không thể tự thưởng cho mình chút chứ? Đó đâu phải đòi hỏi quá đáng, hả?"

"Nà!" tôi mỉa mai. "Ngươi đáng lắm! Và kìa nhìn xem, trông ngươi bóng bẩy như cách ngươi xứng đáng được vậy, cái thứ mà đã xấp xỉ hai trăm tuổi rồi ấy chứ? Nhìn cách ngươi tô vẽ bản thân xem. Yikes. Mái tóc dài được vuốt keo bóng lộn, mang khí thế rock đó nhỉ. Nhưng dù sao thì vẫn đẹp đấy." Tôi vẫn nhìn quanh đám người, có gắng tìm cơ hội.

"Ta ngạc nhiên khi gặp ngươi đó," Saint Dane gầm gừ. "Với vụ sụp đổ các ống dẫn ta đã cảm thấy chắc chắn tia sáng cuối cùng của Solara đã bị dập tắt, cũng như ngươi và giống loài của ngươi. Rõ ràng ta đã lầm."

Tôi đưa hai tay ra, nhún vai "Xin lỗi chăng."

"Nếu ngươi biết nhiều như ngươi nói," hắn tiếp tục, "vậy ngươi cũng biết sự tồn tại của ngươi đang ở thế "ngàn cân treo sợi tóc""

Tôi muốn hỏi hắn xem hắn lấy sức mạnh linh hồn mình từ đâu, nếu đó không phải Solara, nhưng tôi không muốn thừa nhận nhiều điều mình còn chưa biết. Tôi tiến về phía ba tù nhân đang được canh giữ bởi lính Ravinian. Họ là lí do tôi vẫn ở đây. Tôi phải cố giải cứu họ. Nếu họ là những người tha hương, hẳn họ phải biết về những người còn lại. Một điều Saint Dane nói hoàn toàn đúng. Nếu công cuộc thôn tính Halla của hắn thành công, hắn phải giết những người tha hương. Hoặc nhiều hơn số bảy mươi ngàn người hắn đã tìm ra. Chỉ cần họ còn sống, Solara sống. Saint Dane cũng đang săn lùng họ cũng như các lữ khách đang làm vậy.

"Sợi tóc ấy cũng không mỏng đâu", tôi nói dối. "Solara không trong hình dạng tồi tệ như ngươi nghĩ đâu." Thêm một lời nói dối nữa nhưng ai quan tâm chứ. "Thực sự ta cảm thấy khá tốt về mọi thứ. Ngươi biết tại sao không?"

"Xin mời," giọng điệu Saint Dane mỉa mai. "Chia sẻ với ta đi."

Tôi dừng lại chỗ người tù nhân đầu tiên và nhìn vào mắt anh ta. Tôi cần biết tình trạng của họ như thế nào. Nếu họ không thể cử động, hay bị thương nặng, sẽ không có cách nào tôi có thể đưa họ ra khỏi đây. Người đàn ông nâng cằm lên nhìn vào tôi. Một ngọn lửa cháy lên trong ánh nhìn của anh ấy. Tôi khẽ gật đầu lại và mong anh ấy biết ý nghĩa của cái gật đầu đó là gì. Tôi nhìn sang người bên cạnh và thấy điều tương tự. Họ chỉ đang chờ cơ hội và tôi định sẽ đưa nó cho họ.

Tôi nhìn vào tên lính đang giữ tù nhân thứ hai. Nghi ngờ của tôi đã đúng. Đó là một dado. Ánh mắt nhìn vô hồn ấy. Saint Dane được bảo vệ bằng một đòan quân dado.

"Chúng ta hiện đang ở một nơi khác," lời tôi nói có phần vênh váo. "Ngươi muốn nói gì cơ? Ồ phải rồi. Luật chơi đã thay đổi. Kể từ ngày ta biết được toàn bộ mọi chuyện về lữ khách, ta đã sợ hãi cho cuộc đời của ta. Ta sợ sẽ không được nhìn thấy gia đình lần nữa. Ta lo sợ chuyện gì sẽ xảy ra trên mỗi lãnh đại và thậm chí là trên toàn Halla. Nhưng giờ thì sao? Tình thế nguy hiểm khác đi rồi." Tôi nhìn hắn, nở một nụ cười kênh kiệu và tự trả lời, "bởi vì giờ đây ta không còn gì để mất nữa."

Một giây sau tôi mới thấu rõ mình vừa nói ra điều gì. Tôi dừng mắt tại tù nhân thứ ba. Ông chính là người đàn ông dũng cảm cứu mọi người ra khỏi tòa nhà ở sở thú. Mái tóc đen dài của ông xõa trước mắt. Tôi khá chắc ông đã sẵn sàng chạy thoát khỏi đây rồi. Những gì tôi nhìn thấy là một điều gì đó chắc chắn. Ông ấy đã sẵn sàng. Nhưng khi nhìn vào mắt ông, tôi không chắc về điều đó nữa. Ông nâng cằm và khóa ánh nhìn nơi tôi. Cổ họng tôi khựng lại. Tôi tê cứng người. Một lần nữa, điều không thể xảy ra. Người đàn ông cười mỉm với tôi và thì thầm, "vừa đúng lúc cậu xuất hiện."

Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi cần giữ vững bản thân. Tôi chớp mắt, nhưng những gì tôi đã thấy vẫn không thay đổi. Tôi đang nhìn vào ánh mắt của người bạn thân Mark Dimond, nhưng không phải cùng một người tôi đã cùng lớn lên. Cậu đã thay đỏi kể từ lần cuối tôi gặp cậu. Trên Trái đất thứ hai, cậu và Courtney cùng một nhóm phụ tá đã bị đẩy qua ống dẫn trong cuộc thanh trừng của Ravinia. Dù điều gì xảy ra sau đó, tôi cũng phải tìm cho ra. Nhưng sự thay đổi của Mark thật quá sức tưởng tượng. Không còn vẻ ngoài của một đứa mọt sách, một thiên tài thích ăn cà rốt, ngại tiếp xúc với bất kì hoạt động thể chất nào. Cậu vẫn thấp hơn tôi, nhưng bờ vai rộng và nở. Cậu nhìn cũng đứng tuổi hơn. Có lẽ nào giờ cậu ấy còn già hơn tôi? Tôi nghĩ điểm thay đổi lớn nhất chính là khuôn mặt cậu. Đó là khuôn mặt của một người từng trải và rắn rỏi trên từng đường nét. Tôi biết điều đó khi quan sát cậu ở sở thú, khi cậu đứng đến giây phút cuối cùng để cứu mọi người trước loạt đạn súng từ trực thăng. Cậu là một Mark khác. Rắc rối là, giờ tôi có thứ để mất. Tôi muốn giải cứu cả ba tù nhân, nhưng tình thế giờ còn căng thẳng hơn.

"Cậu sẵn sàng rồi chứ?" tôi thì thầm

Mark nháy mắt. "Nói khi nào thôi." Tôi thêm phần tự tin.

Tôi ngay lập tức giật lùi lại, nhào lộn một vòng, chộp lấy thanh gậy kim loại Saint Dane hồi nãy vứt sang một bên rồi tiếp tục lăn mình đến khi tìm được lợi thế tấn công. Trong lúc di chuyển, tôi quăng một đòn gậy lên một tên lính Ravinian. Tôi không rõ mình phải sử dụng vũ khí này thế nào nữa, nhưng tôi biết chắc nó đã được sạc. Nếu thanh bạc vũ khí này giáng xuống dado, tôi mong điều nó gây ra cũng giống như trên những nạn nhân con người. Thanh bạc lao thẳng đến chỗ tên lính, khiến hắn không phản ứng kịp. Một đòn trúng bụng hắn, theo đó tiếng phóng điện rất ngắn, và tên dado cháy đen. Hắn ngã gục xuống mặt sàn, trên tay vẫn cầm vũ khí của mình. Không giống như những nạn nhân bị giết bởi thứ vũ khí này, dado không tan biến. Tôi đoán robot không thể cháy được. Tôi trực vớ lấy một thanh gậy nữa trước khi thêm một tên lính nào kịp phản ứng lại.

Mark và những tù nhân khác lấy lại khí thế. Tôi đã đúng. Họ không yếu đuối và dễ bị tổn thương như tôi từng nghĩ. Họ ngay lập tức quay mình về phía lính canh đang giữ họ, chống trả dành lấy vũ khí từ tay chúng trước khi chúng kịp làm họ biến mất.

Tôi trượt dài trên sàn nhà và hạ gục lần lượt vũ khí của từng tên lính rơi xuống. Khi đến tên lính thứ hai, cũng là tên đã giữ và giết người đàn ông hồi nãy tiến đến chỗ tôi, tôi nhảy lên, đưa hai thanh gậy ra trước tự vệ. Hắn xông thẳng đến tôi, vung vũ khí ra một cách thô bạo. Tôi biết chỉ cần một đòn thì thanh gậy đó, tôi sẽ trở về Solara với Patrick và cậu Press. Tôi nắm chắc trên mỗi tay một thanh gậy, đẩy lại đòn vung tấn công của đối thủ. Tôi gắng gượng tự mình chống trả nhưng tên lính dado quá nhanh. Tuy đã được huấn luyện nhưng tôi không thể sử dụng thành thạo thứ vũ khí này như những dado được. Từng đòn gậy lóe sáng nhanh chóng và dễ dàng phản lại những đợt tấn công của tôi. Một tiếng xoẹt điện đến từ phía sau tôi. Ngay lập tiếc tôi quay sang thì thấy Mark đã nhằm giữa tên dado một đòn chí mạng. Là Mark, thật không thể tin nổi. Ở một mức độ nào đó, được nghe sự thật về thân thế của tôi và những khám phá về Solara vẫn dễ hơn được chứng kiến Mark trở thành một gã cừ như vậy. Nhưng đúng là cậu ấy quá cừ. Cậu thúc mạnh vào tên dado đang giữ lấy mình, rồi cho hắn nếm đòn. Tên dado đâm sầm vào cột đá cẩm thạch. Nếu đây không phải một dado, tôi đoán cú này cũng khá đau. Tôi đứng dậy, di chuyển về phía phải tới chỗ Mark.

Nhưng rắc rối xuất hiện. Tên dado tôi đang đánh lại tiến đến chỗ tôi, đầy hung hãn. Điều quan trọng lúc này là làm sao tôi có thể đưa những phạm nhân ra khỏi đây, đưa Mark ra khỏi đây. Dù thế nào, tôi vẫn phải gắng trụ tại nơi này, cố để không bị giết. Tên dado lao đến chỗ tôi. Tôi né hướng tấn công của hắn, đẩy hắn tới chỗ mất thăng bằng. Đòn này đưa đến cho tôi một lợi thế tầm nhìn, cũng là tất cả những gì tôi cần ngay lúc này. Tôi đập ngang đầu hắn bằng một đòn gậy. Chỉ một lúc sau, hắn đổ gục hoàn toàn. "Bobby!" Mark gọi lớn.

Tôi quay lại đúng lúc biết mình bị tấn công, không phải bởi một dado, là Saint Dane. Nevva đã nhanh chóng chạy lên trên cùng của cầu thang ngay cạnh ngai vàng, thoát khỏi vòng nguy hiểm. Saint Dane, trái lại tiến đến từ sau tôi với thanh gậy điện. Tôi quay lại và ném ra hai thanh gậy về phía hắn để phản công lại hắn. Sau đó, thật kì lạ, hắn dừng lại. Những người khác vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại lũ dado, nhưng Saint Dane, hắn dừng lại. Hắn đứng đó với một biểu cảm rất phức tạp, như thể hắn đang cố xử lí tòan bộ thông tin – mà chính xác là những điều đang xảy ra ngay lúc này.

"Bobby?" rồi hắn lặp lại lần nữa, như thể cái tên đã quá xa lạ với hắn, rồi hắn đưa tôi ánh nhìn xoáy sâu.

"Mark Dimond!" hắn bật lên hai từ đó như thể mới phát hiện ra một điều đáng bất ngờ. "Chà, Pendragon, ta đoán giờ ngươi có thứ để mất rồi đấy."

Màn vờn đùa chấm dứt ở đây. Hắn xông thẳng đến chỗ tôi, vung gậy hung dữ. Hắn thậm chí còn nhanh hơn cả dado. Tôi không có đến một tích tắc nghĩ xem nên tấn công lại thế nào. Điều duy nhất tôi có thể phản ứng là né không để gậy vụt trúng mình. Mỗi đòn tung ra, Saint Dane lại gầm lên một từ. "Ngươi...sẽ...quay...lại...Solara....và....nhìn...nơi đó...chết."

Tôi trở nên kiệt sức, nhưng Saint Dane thì không. Hắn vung một gậy về phía tôi, rồi ngay sau đó là vung đòn gậy ở tay còn lại. Hắn dự sẽ thúc tôi một cú vào bụng nhưng tôi đã phản ứng kịp thời. Đó có lẽ là một phần bản năng, bởi tôi chắc chắn mình chưa được dạy điều đó bao giờ. Cú đánh của hắn trượt thẳng xuống mặt dàn. Chỉ trong một giây sơ hở, nó đã có thể, nó đã có thể xượt qua tôi, đưa tôi trở lại bờ vực của Halla. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Tôi cần đưa Mark và những người khác ra khỏi đây. Những gì tôi đã làm còn hơn cả liều lĩnh – hành động không phải để cứu lấy bản thân tôi, mà để cứu lấy bạn bè của mình.

Gậy điện của Saint Dane giáng xuống ngay bên phải tôi. Tôi tự nhủ mình chắc đã tan thành mây khói ngay lúc ấy, và đúng vậy. Nhưng vẫn không có gì khác lạ. Thực ra, ngay lúc đòn gậy của hắn xượt trúng tôi, tôi đã quay trở lại và sẵn sàng chiến đấu. Có lẽ trước đó tôi đã thay đổi trọng tâm. Dù là gì, nó cũng đã có tác dụng. Tôi đã dùng năng lượng của Solara, hệt như cách Saint Dane đã làm trong một thời gian dài trước đó. Tôi có thể nhận mình bất bại, nhưng điều này là sai trái. Tôi không thể tiếp tục sử dụng nguồn năng lượng này nữa. Solara không thể gắng gượng nổi. Điều xảy ra nhanh chóng tác động lên Saint Dane. Hắn kinh ngạc, đứng như thể đóng băng, vũ khí của hắn vẫn đang giơ lên lưng chừng giữa đòn đánh.

"Vậy là ngươi thực sự biết sự thật," giọng hắn có phần sợ hãi.

Câu trả lời của tôi là hai thanh gậy trên hai tay tôi nhằm vào hắn, đâm thẳng vào hai vai hắn cùng một lúc. Ngay lập tức, Saint Dane biến thành tro bụi. Không phải khói, mà là tro. Những gì còn lại rơi xuống sàn hệt như những người khác. Hắn ta quá kinh ngạc trước màn thử nghiệm khả năng mới của tôi đến mức hắn đã không sử dụng mánh tương tự đó để cứu bản thân.

Lũ dado phản ứng tức thì. Chúng dừng ngay cuộc chiến với các tù nhân, chạy đến chỗ tro tàn còn sót lại của thủ lĩnh của chúng. Tôi không chắc lí do là gì. Chúng nghĩ chúng sẽ làm gì chứ? Đưa Humpty Dumpty quay trở lại sao? Tôi không hối tiếc gì cho Saint Dane. Hắn là một linh hồn của Solara. Có thể tôi đã giết chết thẻ xác hắn, nhưng tôi biết điều này sẽ không kéo dài lâu. Ngay khi hắn ấn nút tái khởi động vũ trụ, hắn sẽ quay lại. Tôi không muốn chứng kiến cảnh đó.

"Ra khỏi đây ngay!" tôi la lớn về phía Mark và những người khác.

Ngay lập tức họ chạy về phía cửa. Ngay trước lúc chạy theo sau họ, tôi nhùn lên Nevva, kẻ vẫn không nhúc nhích khỏi chỗ trú ngay cạnh ngai vàng. Cô ta không cố làm gì để ngăn cản tôi. Thậm chí có thể nói cô ta đã không làm gì để giúp Saint Dane. Dường như cô ta vẫn đang sốc.

"Đây có phải là cách cô muốn mọi thứ diễn ra không?" tôi hỏi.

"Tôi e đây là cách mọi việc phải diễn ra" là lời đáp lại của cô ta.

"Đừng chắc chắn như vậy," tôi đáp lại rồi quay đi, chạy về phía cửa.

Ngay khi chạy nước rút cùng với những tù nhân bỏ trốn, đầu tôi quay cuồng tính toán bước đi tiếp theo. Chúng tôi sẽ trốn thoát khỏi ngôi đền Taj Mahal, nhưng vẫn chạy quanh khuôn viên sang trọng của Saint Dane. Chúng tôi sẽ thoát ra bằng cách nào đây? Chạy một vòng để rồi lại quay về nơi xuất phát sao? Sẽ là một con đường dài, với hàng loạt dado dọc đường. Một khi chúng tôi tới đó, liệu có cơ hội nào để qua được cánh cửa lớn không? Tôi chắc sẽ có thêm nhiều lính dado Ravinian ở đó. Làm sao chúng tôi có thể đánh bại tất cả bọn chúng?. Chúng tôi cần một lợi thế, và không loại lợi thế nhờ vào năng lượng của Solara. Điều đó không thể giúp Mark và những người còn lại. Ngay lúc này, tôi phải đặt họ lên trên hết, tôi phải giữ an toàn cho họ, nhưng sự thật là, tôi không biết làm thế nào.

May thay, Mark lại biết cách. Cậu và những người còn lại đến chỗ cảnh cửa trước tôi, mở cửa và trốn ra ngoài. Chúng tôi đứng giữa khu vườn nơi tôi và Patrick đã đi qua trước khi đến chỗ tòa nhà. Mark biết chính xác phải đi hướng nào. Cậu chảy thẳng tới chỗ chiếc trực thăng đã đưa cậu và những người khác đến đây. Đây dường như một cú trốn thoát hoàn hảo, ngoại trừ một điều. Mark không biết lái trực thăng. Cậu ấy thậm chí còn chưa từng lấy bằng lái xe cấp thấp nhất. Nhưng đó là Mark cũ rồi. Mark giờ đây đã học thêm được một vài mánh hữu ích.

"Giữ chúng lại" Mark hét lớn về phía tôi và những người khác.

"Giữ ai lại cơ?" tôi gọi cậu.

Mark không cần trả lời. Từ hai góc của đền Taj Mahal, lính Ravinian xếp thành hàng di chuyển. Hai máy bay trực thăng đỗ tại ngay giữa một bên tòa nhà, có nghĩa lính canh từ hai bên khoảng 70 người, đang chạy đến bắt chúng tôi lại. Mark nhảy lên chỗ ngồi của cơ trưởng và bắt đầu bật một cơ số các nút điều khiển lên. Tiếng rô to động cơ dần gầm rên ngay trên đầu tôi, mang lại cảm giác nhức nhối và đau điếng. Hai người đàn ông đứng hai bên máy bay giương sẵn vũ khí, sẵn sàng chống trả lính dado. Tôi không nghĩ họ xoay sở tốt nhưng tôi sẽ không nói ra điểm nào chưa ổn.

Tôi nhảy lên ghế ngồi cạnh Mark. "Cậu có thể lái thứ này sao?", tôi cố nói lớn át đi tiếng gầm của động cơ.

"Chúng mình mới biết lái cách đây một năm," cậu trả lời. "Chúng mình tự dạy cho nhau."

"Một năm trước?" tôi nói lớn. "Cậu đã ở đây bao lâu rồi?." "Ở đây hay từ lúc bị đẩy qua ống dẫn?" "Từ sự cố ống dẫn" " Năm năm hoặc tầm đó."

Tin này như một cú đánh vào đầu tôi. Đã năm năm kể từ lúc Mark và Courtney bị đẩy qua ống dẫn trên Trái đất thứ hai. Năm năm. Có nghĩa lúc này Mark đã hai mươi ba tuổi. Tên bạn lớn lên cùng tôi giờ lớn hơn tôi năm tuổi lận.

"Chúng ta có nhiều thứ để tìm hiểu," Mark mỉm cười.

"Tốt nhất chúng ta nên nắm bắt lấy cơ hội này," tôi đáp lại. Động cơ đang dần tăng tốc, quân dado cũng vậy.

"Thôi nào....nhanh lên....," Mark như dỗ dành chiếc trực thăng. Chúng tôi không có nhiều thời gian đến vậy.

"Vào trong đi!" tôi gọi với những người còn lại.

Họ không nghe lời tôi mà chỉ tập trung vào toán dado đang xông đến.

"Này, Mark," tôi giả vờ bình tĩnh. "Sẽ tốt hơn nếu máy bay bay lên luôn ngay bây giờ."

"Vài giây nữa thôi...." vừa nói Mark vừa tập trung vào loạt bảng RPM của hệ thống điều khiển.

Tôi nghe thấy tiếng hét. Chúng tôi có ít thời gian hơn tôi tưởng. Lính dado từ bên trong Taj Mahal gộp thành nhóm và bất ngờ tấn công hai người đàn ông đứng bên ngoài trực thăng. Bạn của Mark đều nhảy khỏi trực thăng, vụt gậy vào tóan dado.

"Vào trong ngay" tôi la lớn hơn.

"Họ sẽ không làm vậy đâu," Mark nói, với một vẻ điềm tĩnh tôi chưa từng thấy ở cậu, nhất là trong những lúc nguy cấp như này.

Trực thăng rung chuyển, động cơ tiếp tục quay. Tôi cảm nhận được sự lắc lư mạnh. Chúng tôi đang chuẩn bị cất cánh. Tôi quay ra gọi những người còn lại vào nhưng đã quá muộn. Họ chiến đấu đầy quả cảm nhưng nhanh chóng bị áp đảo. Tôi chứng kiến một người bị gậy đánh trúng và biến thành tro bụi. Người còn lại cũng ngã xuống ngay sau đó. Họ đã hy sinh bản thân để Mark trốn thoát. Đó là, nếu như Mark có thể trốn thoát.

Đám đông dado tiến đến từ hai phía. Chúng nhảy lên càng hạ cánh của trực thăng. Một vài tên cố gắng bám lấy và bị nhấc bổng lên không trung cùng với trực thăng.

"Chúng ta có người muốn đi nhờ kìa,"

"Không lâu nữa đâu."

Mark lái trực thăng lên thẳng, rồi lập tức chuyển hướng cần lái. Chiếc trực thăng liệng mạnh sang một bên, quăng tòan bộ lũ dado khỏi máy bay. Chúng rơi xuống mặt đất, cùng với đám "bạn" của chúng.

"Ngòai kia," Mark giục tôi rướn mình nhìn ra ngoài. Bụng tôi như quặn lại bởi những gì mình nhìn thấy. Đang đứng ngay tầng chóp của Taj Mahal, nhìn về phía chúng tôi, là Nevva Winter, bên cạnh cô ta là Saint Dane. Hắn đã quay trở lại, trông không có đến một thương hại. Điều này không làm tôi kinh ngạc, mặt khác nó lại khiến tôi thắc mắc lần nữa hắn lấy nguồn năng lượng hồi phục đó từ đâu. Điều tồi tệ thực tế hơn là thứ mà tôi thấy trên mặt đất. Động cơ của chiếc trực thăng thứ hai đang khởi động. Trực thăng của chúng tôi không phải là thứ duy nhất trên bầu trời lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro