Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi ko có thời gian để phản ứng lại. Loor ngắm gậy về phía trước. Tôi đứng ngay cạnh, dự sẽ làm một cú xiên thật mạnh xuống đôi chân giương vuốt của kon gấu, hoặc chĩa từ dưới lên. Vuốt sau của kon thú chà mạnh xuống đất, lấy đà bật lên, nhằm thẳng vào chúng tôi.

Nhưng nó đã không thành công.

Một con mèo rừng lớn, nhanh chớp nhoáng và dữ tợn, nhảy xổ từ miệng hố, vồ lấy lưng con gấu.Con thú bị tấn công đột ngột gồng mình lên, nhưng ko bởi thế mà kon mèo rừng kia dừng lại. Nó cắm những nanh vuốt của mình vào vùng cổ và vai kon gấu. Đây ko hề là 1 giống mèo bình thường.

Đó là Kasha, lữ khách của Eelong.

Cô mèo bám chặt lấy kon gấu trong khi nó liên tục quay đầu qua lại, cố gạt cô xuống. Cuộc giằng co này căng thẳng hơn bao h hết. Chỉ 2 loài vật trong cuộc chiến hoang dã của chúng. Không có luật lệ nào hết, cũng ko có một giới hạn nào. Theo như những j tôi đang chứng kiến, đây là cuộc chiến một mất 1 còn, một cuộc chiến hung tàn. Điều sốc hơn hết là 1 trong 2 kon thú kia chính là Kasha. Chính mắt tôi đã thấy cô chết trước đây, bị những tảng đá sập xuống người khi ống dẫn ở Eelong bị phá hủy. Phải, cô ấy đang ở đây, còn sống, và đag trong cuộc chiến đẫm máu vs 1 kon gấu hung dữ.

Loor cố gắng dùng những đòn gậy để giúp Kasha nhưng cuộc đấu quá hung bạo. Con gấu lớn tung đòn quá mạnh. Chỉ cần một phát bả của kon gấu, Loor có thể mất cánh tay như chơi. Tôi kéo Loor lại, đẩy cô qua lớp tường ngoài của hố. Cả 2 cùng nhảy lên, bám vào miệng hố, đẩy mình lên và thoát ra ngoài. Cuộc chiến còn lại là của Kasha. Cô có thể dành chiến thắng, hoặc chết, một lần nữa.

Kasha vẫn tiếp tục cắm nanh vào lưng con thú. Như biết trước mình sẽ ko trụ nổi, con gấu cố gắng quăng mình, nhằm làm Kasha mất thăng bằng. Cuối cùng, nó tự dồn đẩy mình thật mạnh vào tường hố. Kasha chưa dự trước dk điều này, cô bị gạt khỏi lưng con gấu, lăn xuống nền đáy hố khô hạn. Nhanh chóng cô giữ vững chân, giương móng vuốt, chuẩn bị tiếp tục tấn công.

Máu rỉ ra từ những vết thương của kon gấu, chảy loang lổ khắp bộ lông trắng đục của nó. Cảnh tượng lúc này căng thẳng cực độ. Liệu nó có tấn công hay ra đòn lần nữa ko? Tôi nghĩ con gấu cũng đag suy tính điều này, và một cái kết đã diễn ra. Nó ko muốn gây chiến vs Kasha nữa. Với sự kháng cự cuối cùng, con gấu gồng lên rồi nhảy đi, chệnh choạng nhưng nhanh chóng, để tìm một chỗ nào đó trị thương.

"Ho-hey, Pendragon. Đây là chỗ quái nào vậy" Giọng nói vọng từ thành tường đá.

Spader đang ngồi trên đó, mắt mở to. Bên cạnh cậu ấy là kon cánh cụt, mắt cũng đang thao láo nhìn. 1 con chim cánh cụt. 1 kon nữa như vậy nhưng trông hoảng sợ hơn. 1 kon gấu khổng lồ. Sao những loài động vật máu lạnh này lại xuất hiện quanh đây. Thật ra chúng ko là máu lạnh, chúng là loài máu nóng thì đúng hơn. Tôi nhìn lại tòa nhà là mục tiêu của đợt xả bom ban nãy. Tấn công đã kết thúc. Cả 2 trực thăng đã ngừng khai hỏa. Chúng bay lên cao và biến mất trong đám mây. Sau đó vài giây thì tôi ko còn nghe thấy tiếng động cơ của chúng nữa. Nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành, và để lại 1 toà nhà bị san phẳng. Tôi thực sự ko muốn biết có bao người trong tòa nhà đó đã chết hay bị thương.

"Cô ổn chứ" Tôi hỏi Kasha.

Klee đứng thẳng dậy trên móng vuốt, mang dáng vẻ như 1 kon người. "Đương nhiên rồi", cô tự tin trả lời. "Kon gấu chưa là j so với tang". Cô quệt ngang 1 vệt máu trên miệng

Công nhận, tôi có hơi ghê cảnh này.

Tôi nhìn Loor. Cô nhướng chân mày, kinh ngạc nhìn Kasha. Với Loor, Kasha là 1 giống phụ nữ, 1 klee, hay j đó. "Chúng ta phải tìm những người còn lại".

"Tôi sẽ tìm họ" Kasha trả lời. Tôi còn chưa kịp cảm ơn cô vì đã cứu mạng chúng tôi thì cô đã nhảy khỏi hố, đứng cùng nhóm 4 người chúng tôi rồi chạy đi tìm những lữ khách khác.

Chỉ còn lại tôi, Loor và Spader. Tôi ko thể nói j với họ lúc này, trong tôi có phần rùng mình. Toàn bộ những j xảy ra vài h trước như một điều ko tưởng vậy.

Chúng tôi đã thất bại trên Trái Đất thứ 2. Naymeer và những tín đồ Ravinian của lão đã tập trung 7 nghìn người tại sân vận động Yankees, rồi ném họ qua 1 ống dẫn khổng lồ chúng tạo ra. Tôi đã giết Naymeer bằng việc đẩy hắn từ máy bay trực thăng xuống ống dẫn đó. Đó ko hơn j 1 hành động có lợi cho Saint Dane, giúp hắn giành phần thắng. Chiếc trực thăng bị kẹt lại trong ống dẫn, cùng với Saint Dane, Nevva Winter và tôi. Thay vì bị nghiền nát, tôi trôi bồng bềnh trong khoảng không vô định, và chứng kiến sự sụp đổ của những ống dẫn.

Ngay sau đó thì tôi ở trên lãnh địa hoang tàn này, gặp lại cậu Press và những lữ khách khác. Những người bạn đã chết, phải vậy, họ còn sống. Chúng tôi cùng nhau quyết định sẽ chiến 1 trận chiến cứu vãn cuối cùng chống lại Saint Dane.

Đấy cũng chính là lúc những chiếc máy bay tấn công, mặc dù chúng tôi ko phải là mục tiêu. Những chiếc trực thăng nhằm vào những con người đag lẩn trốn trong toà nhà. Xung quanh chúng tôi là 1 biển lửa.

Và phải, tôi và Loor suýt toi mạng trước 1 kon gấu khổng lồ. Còn Spader thì đi cùng với 1 kon cánh cụt. Nên có lẽ chấp nhận dk khi tôi nói mình hơi rùng mình.

"Pendragon, có phải chúng ta đã chết", câu hỏi của Loor phá tan khoảng lặng.

Một câu hỏi hay. Nó chắc chắn nằm trong loạt 10 lí giải của tôi về những j đang diễn ra. Thật ra, nó là điều số 2. Một giả thiết khác chăng, có thể đây là 1 giấc mơ. Nhưng ko giấc mơ nào dài như này cả. Tôi thực muốn cách giải thích thứ 3, nhg ko thể nghĩ thêm điều j. Spader gia nhập cùng chúng tôi.

"Chẳng gì có lí cả"- cậu nói. "Một phút trước tôi và ông Gunny đang chèo lái 1 chiếc thuyền cũ trên sông ở Nước Đen, điều sau đó là chúng ta ở ngay đây, tại....Nơi này có thể là j?"

Tôi quan sát xung quanh mặt bằng, rồi tòa nhà. Ko thể nghĩ ra điều j,

"Câu hỏi lúc này nên là" tôi nói. "Cậu Press đang ở đâu"

"Ông đang đưa cậu về nhà", tôi nhận ra ngay ra giọng nói ấm áp từ câu trả lời đằng sau chúng tôi. Tôi đã ko nghe giọng nói này nhiều năm rồi, nhưng tôi biết chắc là nó. Tôi nhìn Loor. Cô như ngừng thở, mắt mở to. Loor luôn giữ một trạng thái bình tĩnh, nhưng lúc này đây, cô bất ngời. Cô nhìn lại tôi, như muốn chắc đây ko phải là sự nhầm lẫn.Và đó ko phải.

"Chào, con gái ta"

Chúng tôi cùng nhìn Osa, mẹ của Loor, tiến chậm đến chỗ chúng tôi. Nữ chiến binh Batu vẫn đẹp hệt như lần cuối tôi gặp bà- ngày bà hi sinh khi bảo vệ tôi khỏi những hiệp sĩ Bedoowan. Bà trông ko cao như hổi trước, nhưng đó là bởi tôi đã cao lên. Làn da ngăm của bà trông sạch sẽ lạ thường giữa những lớp bụi mù xung quanh chúng tôi. Bà mặc một chiếc váy dài màu đỏ kéo từ bờ vai xuống hết chân. Trông bà vẫn từng chút mạnh mẽ và đầy hào khí như những j tôi nhớ về bà.

"Mẹ?" là câu duy nhất Loor có thể bật lên. Tôi chưa từng thấy cô xúc động đến vậy.

"Mẽ đã rất nhớ con, con gái thân yêu"

Loor đã hành động hoàn toàn ko giống cô ấy chút nào. Cô buông thõng cây gậy rồi chạy đến chỗ mẹ mình. Họ ôm nhau thắm thiết sau những năm tháng đau thương. Loor trong khoảnh khắc này trở về 1 cô gái bé nhỏ, nước mắt lăn dài hai bờ má.

"Mẹ rất tự hào về kon" Osa thì thầm với kon gái.

Rồi bà nhìn chúng tôi và tiếp câu: "Tôi cũng rất tự hào về các cậu"

Tôi ko biết phải nói j, thực sự kô biết. Tôi thấy mình ko xứng đáng với lời khen ngợi của bà, nhưng trên hết, đầu óc tôi vẫn đang cố hồi lại những chuyện đã xảy ra. Osa đã chết khi trên mình găm đầy những mũi tên. Tôi đã ở đó. Không có sự nhầm lẫn nào ở đây. Và bà đang đứng trước mặt tôi, còn sống, cũng giống như chúng tôi, sống.

Loor buông lỏng vòng tay ôm. "Hãy giúp kon hiểu đi mẹ", cô nghẹn ngào trong dòng nước mắt.

Osa mỉm cười ấm áp rồi nói vs cả tôi và Spader

"Tất cả các cậu đang trở về nhà", bà nói "Đây là nơi chúng ta sẽ học hỏi"

"Nhà ư?" Spader đáp, ngạc nhiên. "Hô hây, cháu h ko biết đâu là nhà nữa"

"Vậy thì h là lúc ta nói kon biết, " giọng ồm ổm của một người đàn ông tôi ko nhận ra

Nhưng Spader thì có. Cậu nhìn như chết lặng người đàn ông trong bộ đồ lặn đag tiến về phía này. "Đó là bố tôi"

"Còn ai vào đây nữa?". Trông ông giống Spader, chỉ khác là 1 con người già hơn với những sợi tóc bạc. Thậm chí còn giống ở cả ngữ điệu trong giọng nói. Nhưng bố của Spader đã bị giết bởi nguồn thực phẩm nhiễm độc trên Cloral. Tất nhiên mọi người đều rõ kẻ nào đã gây ra cái chết đó- Saint Dane. Kẻ sát nhân ấy đã đẩy Spader đến đường cùng làm cậu trở nên mù quáng vì mong muốn trả thù. Ko chỉ 1 lần, Spader đã mất kiểm sóat và đặt mọi người vào tình thế nguy hiểm vì những nóng giận bùng nổ thiếu lí trí. Nhưng đó là quá khứ. H đây cha cậu đã trở lại, bằng cách nào đó.

"Để bố nhìn kon cái nào" người đàn ông vui tính ôm trầm lấy Spader. "Kon đã lớn hơn, thực sự đó, nhưng vẫn chưa đủ để đấu lại bố đâu"

Spader cựa nhẹ trong vòng ôm của bố. Cậu hoàn toàn xúc động.

"Làm sao?", Spader thốt lên.

"Làm sao lại vậy?. Hãy đi khỏi đây thôi", Ông nói, dẫn Spader đi.

Spader lùi lại, nhìn chúng tôi.

"Nhưng, bố..."

"Đừng lo, kon trai" Bố Spader thuyết phục cậu. "Kon sẽ gặp lại họ, chắc chắn. hãy tin bố."

Spader băn khoăn nhìn tôi. Cậu muốn ở bên bố mình, nhưng lại ko muốn rời xa chúng tôi.

Spader gật đầu đồng ý. Nụ cười nở trên môi, cậu vòng tay qua bố. Hai người bước đi, tay vòng qua nhau như những người bạn. Họ đi vào màn bụi mờ rồi biến mất. Tôi ko hề ẩn dụ. Họ biến mất, ko phải một thứ j nó kéo họ, nuốt chửng họ mà là thức sự biến mất.

"Điều này xảy ra với mọi lữ khách, Pendragon", Osa nói.

Tôi thoáng thấy 2 người đàn ông đang bước đi phía đằng xa. Là Gunny, mà một người da đen khác trông già hơn ông. Gunny đang đỡ lấy cánh tay người ấy trên vai. Tôi ko thể nghe dk ông đang nói j, nhưng Gunny đang nghe và gật đầu. Lát sau họ biết mất trong màn bụi mờ.

"Họ đang đi đâu vậy", tôi hỏi.

"Tôi đã bảo cậu rồi, họ đang về nhà" Osa đáp lại "Tất cả bọn họ"

"Trở về lãnh địa của họ ư?". "Ko. Họ về nhà. Cậu cũng sẽ vậy"

Rồi bà dẫn Loor đi

"Chúng ta ko thể bỏ lại Pendragon," Loor kiên quyết. "Số phận của chúng ta là gắn kết với nhau"

"Phải, đúng vậy", Osa dặn Loor "Trước tiên kon phải học"

Loor nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.

"Đi đi. Tôi sẽ ổn thôi"

"Cậu ý sẽ vậy," Osa đáp. "Các kon sẽ vậy"

Loor thả lỏng. Cô tin mẹ mình. Sau cùng, bà cũng là lữ khách Zadaa trước Loor. Cũng như bố Spader là lữ khách Cloral trước cậu. Như cậu Press là lữ khách trước tôi trên Trái Đất thứ 2. Nếu chúng tôi ko tin họ thì chẳng còn ai đáng tin cả. Sống còn của thế giới, ko, sống còn của Halla đã đè nặng lên vai chúng tôi rất lâu rồi. Thật nhẹ nhõm khi biết dk vẫn còn 1 nơi chúng tôi có thể tìm kiếm sự chỉ dẫn, sự giúp đỡ. Và có thể cả sự xoa dịu.

Loor gật đầu thấu hiểu và đi theo mẹ cô. Hai chiến binh rời đi, nhìn vào nhau nhiều hơn trước rồi biến mất trong chốc lát. Phải chăng họ chỉ đi xa hơn? Hay họ hoàn toàn biến mất? Tôi ko biết nữa. Tôi mong sẽ có câu trả lời sớm. Tôi nhìn quanh, mong muốn nhìn thấy 1 lữ khách nữa. Nhưng ko có sự di chuyển nào. Ko một tiếng động ngoài tiếng gío hun hút. Tôi nhìn lại toà nhà bị phá hủy. Muốn biết về những j đag xảy ra, nhưng chính bản thân tôi lại ko thể tìm hiểu. Tôi dự mình sẽ sớm tìm ra bởi gặp lại kon gấu hung dữ lần nữa chẳng vui vẻ j.

"Cậu Press", tôi gọi to

Không ai trả lời. Mọi người đâu rồi? Tôi lo sợ 1 số bị thương trong đợt tấn công. "Elli? Kasha?" Vẫn ko trả lời.

Kon cánh cụt vẫn ko hề nhích 1 bước từ chỗ nó đứng cạnh Spader. Toàn bộ chuyện quái quỷ này là thế nào?. Tôi đang ở đâu?

Đáp lại những câu hỏi này chỉ có những đợt gió thổi miết qua mái tóc rối của tôi. Đám bụi bay trong không khí dần dần tan. Tôi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh hơn. Đây là đâu? Một nơi bỏ hoang nào đấy sao?. Bụi đã đỡ dày nên tôi có thể trông về phía xa tòa nhà. Đằng đó dường như ko có gì nhiều ngoài vùng đất hoang, giống như tôi đang đứng giữa 1 ốc đảo. Tôi nhớ ra tòa nhà mình liếc thấy vừa nãy và mong có thể nhìn rõ hơn 1 chút phía đó.

Tôi quay lại, 1 chút một, trông về phía xa, cố thu lại toàn bộ khung cảnh của tòa nhà. Tôi ko đứng giữa 1 khoảng đất trống, phía xa đó tôi thấy những hình thù khác nhau và kì bí thay, là những tòa nhà khác. Còn có những tòa khác, lớn hơn những tòa nhà gần tôi, mặc dù trông chúng như chỉ còn lại những tàn dư. Thực tế tôi đang đứng giữa 1 thành phố đổ nát. Trông thành phố này có phần quen thuộc nhưng cũng ko hẳn vậy. Tôi đã ở đây bh chưa? Đây là Trái đất? Thành phố Rubic, Rune? Hay ko phải là tất cả nơi kể trên?.

Bụi mù tản dần phía xa. Tôi mong chờ nhìn thấy tháp Ánh sáng hay tòa lâu đài vs những trò chơi bạo lực của Veego và Laberge. Tôi nheo mắt suy nghĩ, cố gắng lí giải sự quen thuộc đến ko ngờ này.

Tôi ko chắc điều gì làm nên mọi thứ ở đây. Có thể nó là điều j đó vượt ngoài tầm mình có khả năng nghĩ đến. Có thể đó là mùi hương, hoặc những bóng dài khi ánh nắng xuyên qua màn mây xám. Nó có thể là bất cứ j, nhưng rõ nhất lúc này là con cánh cụt và kon gấu, 2 điều giúp tôi còn nhận biết đây là sự thật.

Tôi vẫn đang đứng giữa 1 ốc đảo, hay ít nhất là nơi trông có vẻ là vậy. Đây là 1 nơi khác lạ nằm ngay trong 1 thành phố kì ảo. Tôi đã từng ở đây, rất nhiều lần.

"Chúng ta đã đưa kon tới đây vào ngày trước khi Shannon sinh ra" giọng quen thuộc của 1 phụ nữ "Kon nhớ ko??"

Tôi đứng bất động. Chuyện này có thể ư?. Đây là điều cuối cùng tôi mong đợi. Ko hiểu tại sao nữa, có thể bởi đây là điều quá lớn để mong đợi. Có thể tôi đã từ bỏ hy vọng ấy lâu rồi. Có lẽ tôi ko muốn cho bản thân hy vọng, để rồi phải chịu đựng những thất vọng và suy sụp. Tôi cảm thấy có j đó dưới chân mình, cũng ko hề ngạc nhiên chút nào. Tôi biết chính xác đó là j, tôi đã cảm thấy nó hàng ngàn lần trước kia, ở một cuộc sống khác, nơi những kí ức đã ăn sâu vào cảm nhận của bạn. Đang dụi đầu nó vào chân tôi lúc nào là chú chó Marley của tôi. Chiếc mũi to, màu nâu của nó vểnh lên cùng với đôi mắt to nâu. Tôi có thể cảm thấy toàn bộ thân hình nó, khi cái đuôi của nó vẫy qua lại hạnh phúc. Tôi ngồi xuống và ôm choàng lấy nó.

"Chào mày, Marley-Mar," tôi vừa nói vừa khóc. "Mày đã ở đâu vậy?"

Đấy là lúc tôi biết mình đang ở đâu. Những tòa nhà, con gấu lớn, con cánh cụt. Tôi đang đứng ngay cạnh bể sư tử biển trong vườn thú, ngay rìa công viên trung tâm New York. Tòa nhà to lớn phía xa đã quá rõ ràng, chính là tòa Empire State. Tôi đang ở trái đất. Tôi chỉ ko rõ là thời điểm nào, nhưng điều đó cũng ko quan trọng nữa.

"Kon đã lớn lên nhiều phải ko?" người phụ nữ nói.

Tôi đã cố kìm lại nước mắt, hay trực trào vì hạnh phúc. Tôi quay lại nhìn họ. Gia đình tôi, bố, mẹ, em gái bé nhỏ của tôi- Shannon. Mặc dù kon bé ko còn bé nhỏ nữa. H kon bé bao tuổi rồi nhỉ? 13? Nó đã là 1 cô gái trường thành, mặc quần jeans và áo khoác hồng. Trông kon bé khỏe manh, tất cả họ đều vậy.

Chúng tôi đứng nhìn nhau, mặt đối mặt, ko ai rõ phải làm j. Tôi bỗng có ý nghĩ sợ hãi. Tôi đã từng ở tình cảnh này 1 lần, và nó ko hề là cái kết tốt đẹp.

"Đây là 1 cú nhảy trong tháp ánh sáng ư?" tôi hỏi.

"Một...j cơ?" Shannon đưa tôi một cái nhìn tinh quái của một cô gái 13 tuổi.

"Không phải, Bobby," bố tôi trả lời. "Là chúng ta đây, là thật"

Tôi ko hề dịch chuyển. Chuyện này quá mức tôi có thể nhận biết. Tôi đã ko gặp gia đình mình kể từ ngày họ đi xem trận đấu bóng rổ ở trường trung học Stony Brook. Họ đã biến mất, cả cuộc đời tôi cũng vậy. Tìm họ luôn là động lực để mình làm mọi thứ kể từ khi trở thành lữ khách, mà cõ lẽ cđó là động lực suy nhất. Và giờ, họ đang đứng trước mặt tôi.

"Vậy ai đã thắng trận đấu" là câu hỏi đầu tiên của tôi.

Shannon đảo mắt. "Anh thật gàn dở", nhưng kon bé cũng mỉm cười. Tôi mến kon bé vậy đấy.

"Stony Brook ko còn nữa," bố nói. "Tệ thật. Họ cần con." "Và kon cần mọi người". tôi đáp.

"Mẹ biết", mẹ nói trong khi cố kìm những giọt nước mắt. "Đấy là lí do chúng ta ở đây".

Mẹ nói đúng. Tôi chạy tới bên họ và choàng tay ôm lấy gia đình mình. Giấy phút mà tôi đã chờ đợi bao năm nay. Chúng tôi đã đoàn tụ. Gia đình Pendragon lại quay về bên nhau. Ko biết chúng tôi đã ôm trầm lấy nhau bao lâu nữa. Tôi muốn nó kéo dài cả tuần liền, tôi sẽ ko đi đâu cả. Tôi ko muốn buông tay, để rồi phải sợ hãi gia đình mình biến mất lần nữa.

Bố đỡ lấy đầu và cổ tôi. Mắt ông và tôi đỏ rưng rức. "Bố rất tự hào về kon, Bobby."

Tôi khẽ gật đầu và khóc, ko thể kiềm mình lại. Dòng cảm xúc cứ vậy tuôn trào. Mọi thứ h đây rồi sẽ ổn cả. Sau cùng tôi vươn mình đứng thẳng, mở rộng đôi mắt và nói "Vậy chuyện về cậu Press là sao? Bố mẹ sẽ nói kon nghe bây h chứ??"

"Chúng ta sẽ," mẹ khẽ cười. "Kon sẽ học mọi thứ. Nhưng trước tiên chúng ta phải về nhà đã"

"Về Stoony Brook?" tôi hỏi trong hy vọng.

"Không," mẹ nói. "Chúng ta sẽ về nơi kon dk sinh ra."

Tôi vẫn ngờ vực, "Có phải chúng ta sẽ ko về trái đất thứ 2."

"Không", câu trả lời của mẹ chỉ đơn giản và dứt khoát có vậy.

Đó là câu trả lời đúng, câu trả lời duy nhất. Mặc cho nó làm tôi sợ đến đứng tim, tôi vẫn phải tìm ra sự thật , về tôi, về lữ khách, và quan trọng nhất, về Saint Dane.

"Vậy chúng ta đi thôi"

Bố dẫn đường. Mẹ vòng tay qua vai tôi, vòng tay Shannon ngang eo tôi. Marley chạy theo sau cả nhà, cái đuôi xù vẫy hoài.

Chúng tôi ko còn trên Trái Đất nữa.

$aR-1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro