Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tìm họ" cậu Press khẳng định lần nữa nhiệm vụ lần này. Ánh nhìn của Siry có chút lo lắng "Nhưng, bằng cách nào?"

"Tôi không biết phải trả lời thế nào. Mỗi người các bạn biết rõ về lãnh địa của mình hơn ai hết. Hãy sử dụng nó. Quay trở lại quê nhà và lần theo dấu vết của những người tha hương. Nhưng tôi phải cảnh báo trước với mọi người, tình thế đã thay đổi, ở mọi nơi. Hội Tụ của Saint Dane đã gây ra điều đó. Nó sẽ rất nguy hiểm."

Siry đáp: "Nhưng đó không phải vấn đề nếu như chúng ta có sức mạnh của Solara để bảo vệ chính chúng ta."

"Cậu nói đúng, nhưng nếu cậu không dùng nó một cách khôn ngoan, cậu sẽ gây hại cho Solara hơn là giúp nơi này. Hãy nhớ mục đích sử dụng sức mạnh như một công cụ, chỉ trong tình thế tệ nhấ. Solara không thể trụ vững để tiếp lực cho chúng ta được lâu nữa."

Elli hỏi, "Nếu chúng tôi biết chỗ của những người tha hương, chúng tôi nên làm gì?"

"Làm mọi thứ mọi người có thể để đảm bảo họ an toàn, sau đó quay trở lại đây. Tất cả mọi người. Chúng ta sẽ tập trung lại thành một nhóm và quyết định bước tiếp theo dựa trên những gì mọi người đã tìm ra. Hy vọng đến lúc đó, chúng ta sẽ biết được Saint Dane có ý định gì trên Trái đất thứ ba. Có thể mục tiêu hành động duy nhất là bảo vệ những người tha hương. Nếu đúng như vậy, vậy hãy hành động dứt khoát luôn bây giờ. Điều duy nhất tôi biết là linh hồn của họ có thể là hạt giống để hồi sinh Halla, nó hẳn là như vậy. Họ là tất cả hy vọng chúng ta có. Không, chúng ta có họ và...mọi người, những Lữ khách. Đây là nhiệm vụ cuối cùng của Lữ khách. Cách này hay cách khác, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc."

Aja đặt câu hỏi mà có lẽ ai trong chúng tôi cũng nghĩ đến sau cùng, "Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi sau khi mọi chuyện kết thúc?"

Cậu Press chỉ thở nhẹ. "Câu hỏi đúng hơn là, Halla và Solara sẽ còn lại gì khi mọi chuyện kết thúc? Câu trả lời phụ thuộc vào chính mọi người."

Alder có phần vội vàng. "Vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi."

Chúng tôi đưa nhau những ánh nhìn. Tất cả đều biết nhữung gì phải làm nhưng dường như đều không rõ phải bắt đầu từ đâu.

Spader là người đầu tiên thừa nhận điều đó. "Uh, không phải vấn đề lớn để bàn luận, nhưng chính xác giờ mọi người sẽ di chuyển như thế nào? Cháu có phần không rõ"

Cậu Press mỉm cười đáp, "Nó dễ hơn nhiều những gì cháu tưởng đấy. Không, không đúng. Nó chính xác những gì cháu có thể tưởng tượng. Tập trung vào nơi cháu muốn đến và bước đi. Những linh hồn của Solara sẽ dẫn cháu đến nơi cháu cần đến."

Spader thở hắt 1 tiếng. Cậu không tin chuyện này dễ dàng đến vậy, nếu khảo sát trạng thái của chúng tôi lúc này, ai cũng giống như Spader thôi. Chuyện này có thể ư??.

"Không phải cháu ko tin, bác Press," Spader nói. "Nhưng nó nghe như rất kì quặc"

"Vậy thử đi" cậu Press tự tin trả lời.

Spader nhìn xung quanh, lo lắng, nhắm mắt, bước tiến lên rồi...biến mất.

Elli hoảng hốt. Chúng tôi đều vậy. Trước khi bất kì ai lên tiếng, một tiếng nổ vang dội trên bầu trời. Trên chúng tôi, một vài đám mây quay trở lại, Tiếng nổ tiếp diễn, lần này Spader lại xuất hiện, bước ra từ cõi không tưởng.

"Hô hây!" Spader hô to, mắt mở rộng. "Tôi đã ở trên Grallion, tôi thực sự đã ở đó!"

Những tiếng nổ lớn hơn và đám mấy khác tối lại.

"Mọi người thấy rồi chứ?" cậu Press khẳng định. "Nhưng lượt đi và về này luôn lấy đi Solara phần nào. Bởi vậy, chúng ta phải thấy rất quan trọng trong việc sử dụng năng lực này."

"Còn 1 điều nữa" Spader mang đến ánh nhìn bất an. "Grallion đang chìm trong biển lửa. Mọi người bỏ chạy tán loạn theo mọi ngả. Cháu nghĩ có một vụ nổ lớn ở đó. Nơi đó có lẽ đang chìm dần."

"Như bác đã nói, mọi thứ đã thay đổi." giọng cậu Press bật lên.

Một khoảng lặng còn lại. Tôi vẫn đang đắm chìm trong nhiều thứ, sự thật, lịch sử của chúng tôi, tương lại của chúng tôi và nhiệm vụ của Lữ khách. Mọi thứ đều có thể hiểu, nhưng thật khó chấp nhận. Vẫn còn những hoài nghi đâu đó vẫn hiện ra trong đầu tôi. Tâm trí tôi kiếm tìm những khả năng khác, sự giải thích khác, một cách khác chúng tôi có thể kết thúc cuộc chiến này và bảo vệ Halla.

Tôi đi đến trống rỗng. Con đường trước mắt đã quá rõ. Đã đến lúc phải bắt đầu. Tôi tiến tới chỗ Spader "Đến lúc rồi cậu bạn, cậu đã quay trở lại cuộc chiến."

Spader vươn vai đứng thẳng, nỗi sợ hãi nơi cậu không còn. "Như những gì tôi nói với cậu anh bạn, tôi sẵn sàng." Cậu nhìn qua một lượt các lữ khách rồi nói lớn "Chằng đau đớn chút nào đây, cool là đằng khác. Đừng lo lắng. Hãy khẩn trương và chúc may mắn, mọi người."

Rồi cậu nhìn thằng vào mắt tôi. "Lâu nay tôi vẫn luôn nói điều này với cậu, cậu bạn."

"Nói gì?"

Cậu cười, nheo mắt dễ mến. "Hô hây hô, lên đường nào." Tôi nhớ Spader. "Hô hây hô"

Cậu nhìn lại mọi người, nói thêm "Không còn thời gian cho sự học hỏi, không còn chỗ cho những sai lầm, không còn gì để mất. Nếu các bạn đều hỏi tôi, sẽ chỉ còn một điều chúng ta có thể làm."

"Và đó là gì, cậu nhóc?" Gunny hỏi.

"Ông bạn" Spader đáp lại "Đến lúc đánh liều rồi."

Cậu lùi lại một bước rồi biến mất. Trên trời sấm chớp lại vang rền. Tôi không nhìn lên, cũng không muốn nhìn thêm ánh sáng nào mất đi.

"Vâỵ nghĩa là tôi cũng phải lên đường thôi," Gunny nhẹ nhàng nói."Tôi đã xa nhà quá lâu rồi. Điều gì sẽ chào đón tôi đây?"

"Gía tôi có thể trả lời ông, Gunny," cậu Press nuối tiếc.

Gunny nhún vai và nhìn tôi. "Vậy chỉ còn cách tôi tự mình tìm hiểu thôi. Hãy chăm sóc bản thân, cậu lùn." "Sớm gặp lại ông." Tôi đáp.

Gunny nhắm mắt, bước 1 bước, rồi biến mất, sấm chớp lại nổ ra.

Từng lữ khách một cứ vậy rời đi.Elli, Aja, Siry rồi Kasha. Họ đều có 1 chuyến đi nhanh để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Mỗi 1 lần 1 người rời đi, những tiếng nổ lại đáp lại trên trời cao. Nó dần trở nên dữ dội còn mặt đất thì rung động, không ổn chút nào.

Alder gọi tôi. "Tôi không muốn rời xa cậu, Pendragon."

"Tôi cũng vậy" Loor tiếp lời. "Có lẽ chúng ta nên quay lại lãnh địa của chúng ta cùng nhau"

"Chúng ta sẽ làm thành 1 đội tuyệt vời," Alder hứng khởi.

"Các cháu sẽ lại là một đội lần nữa," cậu Press nói. "Giờ thì các cháu đều biết ình là những linh hồn. Đó là sự thật.Không 1 ai đơn độc cả."

Alder gật đầu. Cậu hiểu. " Vậy thì chào tạm biệt và cẩn thận mọi người." Cậu bước đi và biến mất.

Loor nắm tay lại, bước đến chỗ cậu Press. "Press, ông sẽ đi đâu?" cô mong muốn được biết.

"Trái đất thứ ba. Patrick và tôi sẽ quay trở lại đó cố tìm hiểu xem Saint Dane đang lên kế hoạch cho điều gì."

"Không" tôi xen ngang.

Cậu Press ngạc nhiên nhìn tôi "Sao cơ, Pendragon?"

"Cậu nên ở lại đây khi cấc lữ khách quay trở về cùng những người tha hương."

"Bobby," cậu Press trầm giọng, "cháu đã nghe cậu nói rồi đấy. Trái đất thứ ba vẫn đang trong bước ngoặt, đúng như vậy. Nó có thể là lãnh địa cuối cùng sụp đổ. Cậu phải đi."

"Không, cậu không phải làm vậy." tôi rắn giọng. "Cháu mới là người phải tới đó. Cậu sẽ ở lại đây."

Hai cậu cháu nhìn thẳng vào mắt nhau. Tôi nghĩ cậu Press không rõ phải phản ứng thế nào với yêu cầu của tôi. Patrick bước đến giữa chúng tôi "Tôi thiên về hướng Press sẽ đến trái đất thứ 3 cùng tôi," cậu đưa ra đề nghị.

Cậu Press nói thêm "Bobby, hãy quay về trái đất thứ hai, đó là lãnh địa của cháu."

"Những người tha hương ko ở đó," tôi bắt đầu tranh luận. "Làm thế nào họ có thể ở đó chứ? Đấy là nới Naymeer đã đẩy họ đi."

Điều tôi nói đã làm cậu Press dừng lại trong giây lát.

"Cậu đúng," Patrick suy nghĩ thông suốt. "Hội Ravinian đẩy những người đó qua ống dẫn vào những năm đầu thế kỉ 21. Ngoại trừ bằng cách nào đó như 1..bomerang, họ quay trở lại đúng vị trí cũ, họ sẽ ko ở trên trái đất thứ hai. Nếu nhiệm vụ của chúng ta là tìm những người tha hương, đến trái đất thứ hai sẽ là lãng phí thời gian."

"Không chỉ là những người tha hương, chúng ta phải lần theo dấu vết của Saint Dane."

"Chính xác," tôi đáp lại thẳng thừng. "Và ai là người thích hợp hơn? Cháu đã đuổi theo gã khốn đó bao nhiêu năm nay. Cậu có thể biết nguồn gốc của hắn, nhưng cháu biết hẵn nghĩ gì."

Cậu Press nhìn sang Loor, cô gật đầu. Cô ở bên phía tôi.

"Cậu Press,cậu có nhớ cậu làm thế nào để cháu đi cùng cậu vào cái đêm ở Story Brook ko?"

Cậu nở nụ cười nhẹ, nhớ lại. "Có chứ, ta bảo cháu một vài người cần sự giúp đỡ của chúng ta."

"Và cháu đã theo cậu vì cháu muốn giúp họ. Cháu vẫn như vậy, có lẽ hơn bất cứ lúc nào. Mọi điều cậu nói với cháu, cháu đều tin, tất cả. Khó để cháu chấp nhận mình là một người khác, hơn là một Bobby Pendragon ở trái đất thứ hai, nhưng điều đấy có lẽ ổn, bởi Bobby Pendragon có việc chưa hoàn thành. Cháu là thủ lĩnh lữ khách, cậu nhớ chứ? Saint Dane đã nhiều lần nói rằng cháu cứ xem như đây là cuộc chiến chỉ giữa cháu và hắn. Lạ thật, cậu cũng nói với cháu điều tương tự. Cháu hiểu ra rồi, cậu Press. Cháu dời đi cùng cậu đêm đó là bởi cháu tin cậu. Giờ cháu chỉ muốn điều như vậy ở phía cậu, hãy tin cháu. Cuộc chiến này là của cháu, hãy để cháu kết thúc nó. Cháu nghĩ đó là việc phải thế thôi."

Chúng tôi đều ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những tín hiệu lạc quan. Biết bao những đám mây chìm trong đen tối giờ bừng lên sáng rực với những màu sắc diệu ảo như chốn thiên đường.

Loor chầm chậm nói "Chính cậu làm nên đó, Pendragon"

Cậu Press cười rồi lắc đầu. "Cậu đoán chúng ta đã đi đến bước cùng rồi rồi. Chính cậu là người phải kéo cháu vào cuộc chiến này, và giờ ko thể kéo cháu ra."

"Vẫn chưa phải là bước cùng đâu cậu," tôi gợi mở. "Không cho đến khi cháu ngăn chặn Saint Dane."

Bầu trời rạn nứt với một năng lượng khổng lồ.

Cậu Press chỉ cười. "Cậu đã đúng 1 điều. Linh hồn Solara chưa chết. Nó vẫn sống trong những người tha hương, và trong mỗi lữ khách. Trong cháu, Bobby. Cháu đại diện cho những gì vốn có của Halla. Cháu không hoàn hảo, thậm chí còn xa với ngưỡng đó. Nhưng cháu hiểu để tìm ra điều tốt hơn, phải phải nhìn vào sâu bên trong mỗi cá nhân, cá thể. Đó là lí do cháu là thủ lĩnh lữ khách. Đó là việc phải thế thôi, cháu nên rõ điều này."

"Cậu biết mà, cậu cũng muốn ngăn chặn hắn như cháu muốn vậy, tất cả chúng ta đều vậy."

"Đúng vậy. Cháu đã đứng. Tới trái đất thứ 3 đi."

Tôi cảm thấy một sự chuyển đổi lạ lùng. Không phải về thể xác mà là về thái độ và nhận thức của tôi. Cậu Press là người hướng dẫn của tôi. Cậu đã giúp tạo ra các lữ khách cũng như cuộc chiến chống lại Saint Dane. Chính cậu chọn tôi là thủ lĩnh. Nhưng tôi chưa từng cảm thấy mình là một thủ lãnh cho tới giây phút ấy. Bởi tôi luôn coi cậu Press là ánh sáng mà chúng tôi-những lữ khách đi theo, dù cho ông ko hiển diện trực tiếp bên cạnh. Ông đặt ra mục tiêu và biết toàn bộ cuộc chiến đã xảy ra như thế nào. Giờ thì chúng tôi đều biết. Những linh hồn của Solara đã đặt tôi vào vị trí thủ lĩnh dẫn dắt những lữ khách trong cuộc chiến chống Saint Dane, và lần đầu tiên tôi không có lấy một câu hỏi thắc mắc: tôi muốn vị trí này, tôi muốn hành động. Cậu Press đã trao cho chúng tôi vũ khí quan trọng nhất, hơn bất cứ sức mạnh nào. Ông cho chúng tôi kiến thức. Nó phụ thuộc vào cách cúng tôi sử dụng nó, phụ thuộc vào độ khôn ngoan tôi sử dụng nó.

Loor lên tiếng " Sắp có một cuộc chiến, Pendragon, tôi cảm thấy nó. Nếu những người tha hương trên Zadaa, tôi sẽ tìm họ và quay trở lại đây. Tôi muốn sát cánh cùng cậu đến cuối. Không phải như ở Ibara."

"Cô không ở trên Ibara vì tôi muốn cô an toàn, phòng trường hợp có thể cô sẽ là thủ lĩnh lữ khách trong tương lai. Tương lai là đây, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó."

Loor và tôi ôm nhau. Cái ôm là điều tốt, nhưng cũng thật lạ, bởi lần đầu tiên, tầm vóc của tôi và Loor ngang nhau. Tôi đã trưởng thành, khỏe mạnh và là một chiến binh. Cùng nhau chúng tôi sẽ phá đổ mọi trở ngại.

"Tìm hắn," Loor ra lệnh, đẩy vai tôi ra. "Khi cậu tìm được hắn, chúng ta sẽ cùng lật đổ và cho hắn 1 kết thúc."

Cô quay ra gật đầu với cậu Press và Patrick. Với 1 tay Loor với ra sau lưng rút ra cây gậy gỗ. Cô giữ nó bên mình, sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra ở Zadaa.

"Hãy cẩn thận," tôi nhắn gửi Loor.

"Luôn luôn" Loor đáp, bước đi và biến mất. Tôi thôi không nhìn lên nhưng mảng vỡ vụn trên trời cao. Cậu Press, Patrick và tôi là 3 người còn lại.

"Cậu có cháu ông Press không nên đi cùng chúng ta?" Patrick lo lắng hỏi. "Ý tôi là, tôi đồng ý cậu nên tới đó, Pendragon, nhưng cả ba chúng ta có thể...."

"Không, Bobby nói đúng. Khi những lữ khách quay trở lại, tôi nên ở đây đợi họ." cậu Press đáp.

"Cậu có biết chút gì về điều đang diễn ra trên trái đất thứ ba không?"

Cậu Press chỉ lắc đầu. "Chỉ có những gì chúng ta thấy khi những chiếc chiến cơ đó tấn công."

"Trái đất thứ ba không giống như lần cuối tôi ở đó," Patrick lí giải. "Khi tôi vẫn còn..."

Anh không nói hết cả câu. Kí ức quá khó khăn đối với anh. Anh đã bị giết trên lãnh địa của mình, chính Saint Dane đã nói tôi điều đó.\

Saint Dane, chính hắn, tôi sẽ là người cuối cùng đối mặt với hắn. Nếu hắn nghĩ cuộc chiến đã kết thúc khi tôi giết Alexander Naymeer thì hắn đã nhầm to rồi. Hành trình của lữ khách chưa kết thúc. Chúng tôi sẽ giống như những gì Spader nói, chúng tôi sẽ đánh liều.

"Chính là lúc này, Bobby," cậu Press nói trầm xuống. "Cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Tôi đứng cạnh Patrick. Ánh nhìn của anh đầy sự dè chừng. Patrick chưa có một nền tảng để chiến đấu. Anh là một giáo viên, 1 thủ thư. Nhưng anh cũng dũng cảm, điều đó đã được chứng minh nhiều lần. Với mái tóc nâu lớm chớm rũ xuống mắt, trông anh trẻ hơn nhiều so với tuổi hai mươi của mình. 20? Phải là tôi vừa viết như vậy ko? Ai mà biết chính xác được tuổi của Patrick, hay bất cứ ai trong chúng tôi. Chúng tôi là những linh hồn. Chúng tôi tới từ một thế giới vượt xa thế giới chúng tôi đã lớn lên. Chúng tôi là những lữ khách. Và chúng tôi còn một trận chiến cuối phải hoàn thành sứ mệnh chúng tôi mang theo kể từ khi sinh ra.

"Anh ổn chứ?" tôi hỏi anh.

"Tôi ổn," anh đáp, hít 1 hơi sâu, "thực sự ổn."

"Vậy hãy cùng nhau tìm hắn thôi,". Tôi nắm tay Patrick và nhìn lại cậu Press, "vậy chúng cháu đi". Cả tôi và Patrick cùng tiến về trước.

Sau đó là một tiếng sấm dữ dội trước khi chúng tôi bước vào màn bụi của công viên trung tâm trên trái đất thứ 3. Những gì đang xảy ra ở đây đúng như tôi đã dự, dẫu vậy đây vẫn là một trải nghiệm khó tin. Tôi mất phương hướng. Những tiếng sấm vang vẫn không dừng lại. Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ việc di chuyển của chúng tôi về lãnh địa quê nhà đã gây ra tổn hại nghiêm trọng với Solara, nhưng không phải vậy. Có lẽ là điều khả quan hơn, bởi sự thật những âm thanh đó đến từ đây, nơi chúng tôi vừa đến. Những chiến cơ xuất hiện trở lại. Hai chiếc trực thăng bay ở mức thấp, đầu hướng thẳng phía chúng tôi.

"Chạy thôi!" tôi kêu Patrick, đẩy anh ra khỏi tầm ngắm của 2 trực thăng săn lùng kia. Chúng tôi trốn dưới một khung gạch đổ nát không hơn 20 yards từ chỗ dãy nhà cao tầng cách đó nơi những chiếc trực thăng rà soát trước đó. Chúng tiếp tục khám xét qua lại. Điều may mắn là chúng không phóng hỏa, không 1 loạt tên lửa nào nữa. Khi chúng bay đi, tôi ra khỏi chỗ trú nhưng Patrick kéo tôi lại.

"Đợi đã," anh thì thầm. "Nhìn kìa."

Có thứ gì đó đang chuyển động trên mặt đất. Không khí dày đặc bụi và khoí khiến tôi lúc đầu không nhìn ra đó là gì.

"Đừng nói đó là con gấu đang tìm mồi cho bữa trưa." tôi thì thầm.

Thật ra, sẽ tốt hơn nếu đó đúng là con gấu tôi đã gặp. Một hàng người xuất hiện, thẳng hướng nhìn của chúng tôi. Chi tiết đầu tiên tôi nhận ra là viền ánh vàng trên mũ bảo hiểm của chúng.

"Dado ư?" tôi hỏi Patrick

Có tầm 10 tên. Chúng cầm theo những thanh gậy bạc làm vũ khí. Tất cả chúng đều mặc đồng phục đỏ. "Ravinians" Patrick đáp nhỏ.

"Chúng đang tìm kiếm thứ gì đó, hay ai đó," tôi nói thêm. "Tôi mong là ko phải chúng ta. Thật không bao giờ là một con gấu quanh đây khi chúng ta cần nó."

Đám lính tuần kia chính xác đang tìm kiếm thứ gì đấy. Nhưng dãy nhà cao tầng sụp đổ bởi lửa đạn từ những chiếc chiến cơ vẫn đang bốc cháy ngùn nghụt, có nghĩa đợt tấn công vừa xảy ra.

"Tôi không nghĩ chúng đang tìm chúng ta," tôi thầm thì.

Ngay lập tức tiếng chuông nhà thờ kêu vang phía trên đầu chúng tôi. Tôi và Patrick nhảy dựng lên, đám dado chắc cũng vậy. Chúng cũng hoảng hốt không kém gì chúng tôi. Rồi chúng làm tình thế chúng tôi đảo ngược.

Tôi tóm lấy Patrick, kéo anh về vị trí nấp sau đống đổ nát. Tiếng chuông từng tiếng, từng tiếng vang lên, và tôi nhận ra đây ko là tiếng chuông bt, nó giống như 1 giai điệu. "Twinkle, twinkle little star hay 'Alphabet song'". Không quan trọng, đều giống nhau cả.

"Là chiếc đồng hồ" tôi nhận ra.

Chiếc đồng hồ này không giống hệt với cỗ máy tôi nhìn thấy trên trái đất thứ 2. Sau cùng thì nó cũng đã vật của hơn 3000 năm sau rồi. Họ chắc phải tu sửa nó sau mỗi thế kỉ bởi phía trên tôi là một đồng hồ tuyệt đẹp và tinh xảo với những hình con vật được mạ đồng, chạm khắc tỉ mỉ đặt ở những vị trí khác nhau đánh dấu thời gian, trong khi tiếng chuông đồng hồ vẫn ngân nga giai điệu âm nhạc thiếu nhi đó. Nó đúng là một bản nhạc ngọt ngào cho những đứa trẻ nhỏ vào một buổi chiều nắng ấm. Nhưng với chúng tôi lại là mối nguy lớn, bởi nó dụ sự chú ý của những tên lính về phía chúng tôi.

"Chúng đang đến đây." Patrick nói. Không có cách nào chúng tôi có thể chạy sang trú ẩn ở tòa nhà kế bên, cảnh vào đã sập đổ. Giờ chúng tôi mắc kẹt.

"Chúng ta sẽ chiến đấu," tôi quay sang nhìn Patrick.

"Tôi...không chiến đấu," Patrick lắp bắp.

"Tôi sẽ cướp súng của tên đứng đầu. Chỉ cần anh tránh khỏi đây thôi."

Tôi đẩy Patrick ra xa. Dường như nhiệm vụ của chúng tôi trên Trái đất thứ ba bắt đầu bằng vũ lực. Tên lính đứng đầu tiến lại gần hơn. Tôi vực lại tinh thần, sẵn sàng khai chiến.

"Ở đây!" một tên lính gọi lớn.

Tên lính đang đứng gần chỗ tôi dừng lại và chạy lại phía những tên khác theo hướng gọi. Chỉ cần hắn bước 1 bước nữa thôi, tôi đã tung cú đòn trước .Tôi buộc phải kìm mình lại. Việc lên tinh thần chiến đấu đã không dễ dàng gì, giờ lại phải lui bước. Giống như ạn chuẩn bị hắt xì hơi nhưng nó lại ko đến vậy.

"Chúng tìm thấy ai đó." Patrick thông báo phía sáu tôi.

Hai chúng tôi ngó đầu ra, nhìn thấy 2 tên lính đang túm lấy 1 người đàn ông ra khỏi tòa nhà đổ nát. Trông anh ta thật tàn tạ. Tôi không rõ anh còn sống, bị thương, bất tỉnh hay đã chết. Chúng ghì vào vai anh, đẩy anh chập choạng bước đi. Khi di chuyển đến chỗ nhóm lính tập trung, chúng thả anh ngã xuống đất như một túi cát vậy. Anh ta đập người xuống mặt đất rồi nảy lên. Khi mặt chạm đất, anh ta còn làu nhàu vài tiếng.

"Hắn còn sống," một tên lính cằn nhằn.

Không 1 giây lưỡng lự những tên lính khác lôi người đàn ông lê trên mặt đất, đá thẳng vùng bụng của anh. Anh chàng tội nghiệp làu bàu trong cơn đau đớn gấp bội. Anh ta còn sống nhưng ai biết sẽ trụ được bao lâu với những đòn tra tấn dã man này?.

"Còn lại bao nhiêu?" tên lính đá vào anh ta hỏi.

Người đàn ông trả lời bằng một cơn ho, bắn ra ngụm máu đỏ. Anh mặc trên người những thứ như đống giẻ, giống những người nhảy ra khỏi cửa sổ trốn thoát khi bị tấn công. Tóc anh ta rối bù, và hình như anh ta có chút râu. Trong anh ta không giống những Người nhảy bẩn thỉu nhưng chắc chắn là chưa tắm rửa 1 thời gian dài rồi.

"Chúng ở đâu?" tên lính khác gằn giọng hỏi.

Tên lính trước đá tiếp vào bụng anh ta. Tôi đóan mấy tên dado này được lấp trình để ra đòn như vậy. Nạn nhân chỉ đáp lại bằng tiếng rên đau và cơn ho đẫm máu. Tên lính định tung cú đá nữa thì bị ngăn cản bởi 1 tên khác trong đám.

"Chúng ta không thể giết hắn, hãy đưa hắn lên hội."

"Hắn vừa nói hội phải không?" Patrick ngộ ra. Tôi và anh đang cũng nghĩ đến 1 điều.

Ngay sau đó không lâu, tiếng động cơ trực thăng quay trở lại. Chúng chỉ bay ở mức thấp ngay trên đầu chúng tôi và hạ cánh ngay cạnh bể hải cẩu. Tên lính đẩy tù nhân bị đánh đập vừa rồi của hắn về phía máy bay rồi đẩy anh ta vào trong. Hai tên nữa cũng nhảy vào trong rồi máy bay cất cánh. Cuộc đáp bay này diễn ra chưa đầy 20 giây. Những tên lính còn lại di chuyển chậm rãi quay trở lại đúng hướng chúng tới. Nhiệm vụ của chúng đã hoàn thành...Còn điệu nhạc "Twinkle, Twinkle, Litte Star" đó vẫn không ngừng lại.

"Hắn nói Hội đúng không? Hắn đã nói vậy, tôi đã nghe dk như vậy" Patrick liên tục khẳng định, muốn xác nhận sự hoài nghi của mình.

"Liệu có thể như vậy ư?Chẳng lẽ Hội của Ravinian vẫn còn ở chỗ ống dẫn ở Bronx? Nó không ở đó lần cuối tôi ở trên trái đất thứ ba"

"Mọi thứ đã thay đổi, Patrick," tôi nói, bước ra khỏi chỗ trú. "Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm được nhiều thứ không có so với lần cuối anh ở đây."

"Nhưng nói Hội của Ravinian đang ở đây, có nghĩa Ravinian vẫn hoạt động."

Tôi nhìn quanh đống đổ nát của một nơi đã từng là một dãy công trình kiến trúc tuyệt đẹp bao quanh bởi những đám cây xanh và xum xuê của công viên. Đây luôn là địa điểm vui thích của nhiều thế hệ con người. Giờ nó đã sụp đổ.

"Và nếu Ravinia còn hoạt động," tôi suy luận. "Liệu Saint Dane còn có thể ở đâu xa?"

"Chúng ta sẽ tới Bronx, đúng không?"

"Phải" tôi khẳng định. "Chúng ta sẽ tới Bronx"

Cuộc hành trình của chúng tôi đã chính thức bắt đầu, nhưng một câu hỏi vẫn không ngừng luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Tôi không bao hàm Patrick là người cũng có câu hỏi này, thực sự không muốn đẩy anh thêm sự rối loạn nào nữa. Đó là câu hỏi về bản chất của Solara, và làm thế nào những linh hồn tích cực có thể tiếp năng lượng cho chúng tôi. Tôi thực ra hiểu điều đó, nhưng chỉ ở chừng mực nhất định. Nhưng nếu những linh hồn của Solara đã gần như cạn kiệt, và Saint Dane là một linh hồn của Solara, vậy hắn ta lấy năng lượng từ đâu? Tôi không thể nghĩ thông điều đó nhưng có lẽ câu trả lời cho câu hỏi này sẽ là chìa khóa dẫn đến cách đánh bại Saint Dane hay ít nhất là sự giải thích vì sao hắn lại có thể trở nên bất bại.

Để tìm ra câu trả lời, chúng tôi phải tìm Saint Dane trước.

exp3-v4WY֯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro