Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới nhận ra hầu hết các truyện đều để ảnh nền kh liên quan =)))))))
Những dòng in nghiêng chính là những dòng suy nghĩ mà cả 2 buộc phải nói ra!!!

Summary:

Vài năm sau, mọi chuyện đều diễn ra như vậy. Izuku và Katsuki sẽ đưa cho nhau đồng xu vào những thời điểm ngẫu nhiên, và người nhận luôn phải nói ra suy nghĩ của mình.Bất kể là suy nghĩ gì, bất kể thời gian hay địa điểm nào, hai chàng trai luôn từ chối nói dối về suy nghĩ của mình. Lúc nào cũng phải là sự thật. Bởi vì đó chính là quy tắc.

---

Mọi chiều bắt đầu vào một buổi chiều mùa hè ấm áp, khi Izuku và Katsuki năm tuổi, nằm cạnh nhau dưới bóng cây bạch quả trong công viên yêu thích của họ. Ánh nắng giữa trưa xuyên qua những chiếc lá xanh phía trên họ, khi chúng xào xạc trong làn gió nhẹ,phủ một lớp ánh sáng lốm đốm xuống mặt đất. Izuku nheo mắt nhìn lên qua tán lá để thấy những đám mây thưa thớt trên bầu trời xanh, cố gắng nhận ra hình dạng của chúng. Katsuki đếm những chiếc lá mà cậu nhìn thấy trên mỗi cành cây, ước gì mẹ của họ cho phép họ ăn kem.

"Kacchan?"

"Gì?"

"Cậu đã bao giờ nghe ai đó nói...'một xu cho suy nghĩ của bạn' chưa?"

"Tất nhiên là có."

"Nó có nghĩa là gì vậy?"

Katsuki ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào bạn mình. "Deku ngốc. Nó có nghĩa là mua một suy nghĩ của ai đó với một xu, rõ ràng thế mà."

Izuku cau mày nhìn Katsuki. "Như là, một đồng xu thật á?"

"Đúng vậy!" Katsuki ném một chiếc lá vào mặt Izuku, và cậu ấy cười khúc khích rồi thổi nó bay lên không trung.

"Vậy, nếu tao đưa cho mày một đồng xu, mày sẽ nói cho tao biết suy nghĩ của mày chứ?"

Katsuki lục lọi trong túi quần của mình và lấy ra một đồng xu, rồi giữ nó trên mặt Izuku. "Được." Cậu thả đồng xu xuống, và nó rơi xuống mũi Izuku rồi trượt xuống má tàn nhang của cậu ấy. "Bây giờ nói cho tao biết mày đang nghĩ gì," cậu ra lệnh.

Izuku nhặt đồng xu trên má và ngồi dậy, rạng rỡ. "Tớ đang nghĩ rằng Kacchan thật thông minh!"

"Tất nhiên rồi! Nghĩ gì ngốc thế, đồ Deku ngốc."

Izuku chìa đồng xu ra cho cậu. "Này, bây giờ cậu nói suy nghĩ của cậu đi."

"Mày không thể đưa nó cho tao!" Katsuki phản đối.

"Tại sao không?"

"Tao vừa mới đưa nó cho mày mà!"

Izuku nhún vai và tiếp tục chìa đồng xu ra cho Katsuki nhận. "Điều đó có nghĩa là nó thuộc về tớ. Vì vậy bây giờ, tớ đưa nó cho cậu để biết suy nghĩ của cậu."

Katsuki hậm hực và giật đồng xu từ tay Izuku. "Deku là đồ ngốc, may mắn cho mày vì có tao ở đây để chỉ bảo cho mày mọi thứ."

Izuku vẫn cười tươi. "Tớ thật may mắn vì có cậu, Kacchan!"

"Kệ mày, Deku."


Vài năm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy. Izuku và Katsuki sẽ đưa cho nhau đồng xu vào những thời điểm ngẫu nhiên, và người nhận luôn phải nói ra suy nghĩ của mình. Katsuki đưa đồng xu cho Izuku khi họ đang mua kẹo, và Izuku nói rằng cậu ước Katsuki có thể chia sẻ nhiều hơn. Izuku đưa đồng xu cho Katsuki khi họ bị la mắng vì làm bẩn sàn nhà, và Katsuki buộc phải nói với mẹ rằng cậu nghĩ bà thật ngu ngốc – điều đó khiến Katsuki bị phạt ở trong phòng cả ngày và Izuku bị kéo vào một trận vật lộn. Katsuki đưa đồng xu cho Izuku vào giờ ra chơi, khiến Izuku phải nói với cả lớp rằng cậu ấy đang bị kẹt quần lót, mặt cậu đỏ bừng còn Katsuki thì khúc khích.

Bất kể là suy nghĩ gì, bất kể thời gian hay địa điểm nào, hai chàng trai luôn từ chối nói dối suy nghĩ của mình. Lúc nào cũng phải là sự thật. Vì đó chính là quy tắc.

Khoảng năm lớp sáu, Katsuki đã không trả lại đồng xu cho Izuku. Lần cuối cùng cậu ném nó cho Katsuki, Katsuki đã chộp lấy nó từ không trung, nhét vào túi, nhìn chằm chằm vào Izuku và nói rằng "cậu ấy mệt mỏi vì Deku ngốc nghếch cứ bám theo mình như một con chó con vô dụng nghĩ rằng mình có thể làm được gì đó." Cậu ấy đã giữ nó suốt cả trung học cơ sở và năm đầu tiên tại UA, vào thời điểm đó Izuku đã từ bỏ hy vọng nhận lại nó. Cậu cho rằng Katsuki đã vứt đồng xu đi, hoặc là đã xài nó, hoặc quên mất nó.

Điều cậu không ngờ là sau khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thô ráp gọi "Deku" khi cậu đang làm bài tập tại bàn của phòng sinh hoạt chung,cậu ngước lên thì nhìn thấy một đồng xu nhỏ màu đồng bay tới mặt cậu, may mắn thay cậu phản ứng kịp thời để bắt lấy nó. Cậu mở bàn tay ra và giữ nó thẳng trước mặt, nhìn chằm chằm vào đồng xu cũ kĩ rỉ sét nằm trên lòng bàn tay đầy sẹo của mình. Khi cậu ngước lên, Katsuki đang nhìn cậu chờ đợi, với một bên lông mày nhướn lên.

"Ơ..." Izuku giật mình, rồi hắng giọng một cách lo lắng. "Tớ không thể tin là tớ đã quên dấu trừ cho bài toán thứ ba liên tiếp."

Katsuki chế giễu. "Đồ ngốc." Cậu ấy nhét tay vào túi quần thể thao và quay đi, bước đi như thể chưa từng làm điều đó trong suốt nửa thập kỷ qua. Izuku không thể không nở một nụ cười nhẹ khi cậu nhét đồng xu vào túi của mình và quay lại làm toán. Đó chắc chắn là đồng xu năm xưa. Katsuki đã giữ gìn nó.

Izuku trả lại đồng xu vào lần tiếp theo khi họ ở một mình, cậu nghĩ rằng Katsuki có thể sẽ không chơi trò chơi này trước mặt các bạn cùng lớp. Điều đó xảy ra khi họ đang rửa bát vào buổi tối, và Izuku ném đồng xu vào Katsuki sau khi cậu ấy lau khô tay bằng khăn. Katsuki dễ dàng bắt lấy nó, rồi nhìn thẳng vào mắt Izuku.

"Bọn quần chúng ngu ngốc đó chẳng bao giờ rửa bát sạch sẽ, và chúng biết rằng Deku và tao là những người duy nhất không để lại bọt xà phòng."

Izuku mỉm cười. "Chắc đó là lý do tại sao chúng ta được giao việc này nhiều nhất."

"Lũ khốn nạn," Katsuki càu nhàu, rồi rời khỏi bếp khi Izuku cười khúc khích sau lưng.


Katsuki ném đồng xu cho Izuku khi họ ngồi trên mặt đất và dựa vào tường sau một trận đấu tập trước hoàng hôn. Izuku bắt lấy nó, sau đó uống một ngụm nước từ chai nước của mình trước khi trả lời.

"Kacchan dạo này có những động tác rất hay," cậu nói, "và cậu vẫn luôn sáng tạo với chúng. Tớ cần phân tích chúng kỹ hơn nếu muốn vượt qua cậu."

Katsuki đảo mắt. "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, đồ mọt sách."

"Cứ chờ xem," Izuku đáp trả, nghiêng người vào tường gần hơn nữa và ngắm nhìn màu sắc của hoàng hôn dần hòa vào màn đêm. Katsuki chắc hẳn cũng mệt mỏi không kém, vì cậu ấy không trả lời. Khi Izuku quay lại nhìn Katsuki, biểu cảm của cậu ấy không thể đọc được, nên Izuku thả đồng xu trở lại đùi Katsuki.

Katsuki nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi nhét vào túi. Cậu ấy tập trung ánh nhìn vào những cái cây, không nhìn vào mắt Izuku. "Deku sẽ là một thằng ngốc nếu nó nghĩ rằng nó không thể giỏi như tao."

Izuku chớp mặt ngạc nhiên nhìn Katsuki,người vẫn tiếp tục không nhìn cậu, rồi nở một nụ cười. "Cảm ơn, Kacchan!" Katsuki chỉ càu nhàu và uống nước.

"Tự phân tích bản thân là một ý tưởng hay đấy, Deku," Katsuki nói sau đó, khiến Izuku hơi giật mình một chút. "Mày không thể tiến bộ chỉ bằng cách theo dõi người khác với những cuốn sổ tay kỳ lạ của mình đâu."

"Tớ không có theo dõi!"

"Mày hoàn toàn theo dõi, khốn nạn."


Lần trao đồng xu tiếp theo là ngay sau bữa sáng, khi Izuku đang nói chuyện với Todoroki và Uraraka về bài tập phải nộp vào ngày hôm đó. Katsuki tiến đến bên cạnh họ và ném đồng xu vào cậu, rồi đứng đó, chờ đợi cậu trả lời. Rõ ràng, Katsuki không quan tâm ai nhìn thấy họ chơi trò này.

"Tớ tự hỏi liệu mình có thể hoàn thành bài tập ở lớp trước khi Midnight-sensei đến lấy không," Izuku thú nhận và thở dài.

"Tại sao tối qua mày không hoàn thành nó?" Katsuki gắt gỏng quát

"Tớ thức khuya để tập luyện."

Katsuki cau có nhìn cậu. "Đồ ngốc."

"Xin lỗi, Kacchan."

Katsuki chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi, trong khi Todoroki và Uraraka nhìn Izuku bối rối.

"Cái đó là gì?" Uraraka hỏi.

Izuku vẫy tay. "Không có gì." Cậu không biết tại sao mình không giải thích, nhưng cậu đã không làm vậy. Có lẽ một phần nhỏ trong cậu thích cảm giác có một trò đùa hoặc trò chơi bí mật chỉ mình với Katsuki.

Cậu quyết định làm điều tương tự như Katsuki đã làm, tiến đến bàn ăn trưa nơi Katsuki đang ngồi, thu mình vào góc và quan sát bạn bè đang nói chuyện với vẻ chán nản.

"Kacchan," cậu gọi, khiến Katsuki nhìn lên trước khi ném đồng xu vào cậu ấy.

Katsuki bắt lấy nó bằng một tay và miệng vẫn nuốt đồ ăn đang ăn dở. "Tao cần hỏi Deku công thức cà ri của dì Inko. Đồ ăn của Lunch Rush hơi khác và tao vẫn chưa làm đúng được."

Izuku cười tươi với cậu. "Mẹ tớ nấu ngon nhất, đúng không? Tớ sẽ nhắn tin cho mẹ sau." Katsuki hầu như không phản ứng với câu trả lời của cậu, quay lại bát cà ri của mình và phớt lờ tất cả bạn bè đang ngừng nói chuyện và bắt đầu nhìn chằm chằm vào hai người họ. Izuku chỉ nhún vai và rời đi, cố nhịn cười khi nghe bạn bè của Katsuki bắt đầu hỏi dồn dập. Tuy nhiên cậu không thể kìm lại được khi nghe thấy Katsuki bắt đầu hét lên với họ.

Tối hôm đó, cậu sao chép công thức mà mẹ cậu vui vẻ gửi cho cậu qua cho Katsuki. Câu trả lời "cuối cùng cũng xong" khiến cậu lại mỉm cười. Cậu cho Katsuki biết rằng mẹ cậu nói muốn có một bức ảnh mỗi khi cậu ấy nấu món này. Katsuki nói sẽ gửi một bức.


Ngày hôm sau, sau buổi huấn luyện quirk tại Gym Gamma, Katsuki trả lại đồng xu. Izuku đang đắm chìm trong suy nghĩ đến mức không nhận ra Katsuki đã đến gần mình cho đến khi tay cậu được nâng lên và đồng xu được nhét vào lòng bàn tay của mình.

"Oh!" cậu reo lên, ngước lên nhìn. "Kacchan giữ thăng bằng trên không khi sử dụng vụ nổ để bay rất tốt, tớ tự hỏi phải mất bao lâu để thành thạo và liệu tớ có thể áp dụng phương pháp đó vào chiến đấu không."

"Mày đã có Float rồi, tại sao cần sự cân bằng để bay?"

"Cân bằng là điều quan trọng đối với mọi thứ, Kacchan," Izuku nói rồi mỉm cười. "Học cách cân bằng từ khi còn nhỏ để bay có lẽ là lý do cậu có thể di chuyển nhanh như thế! Phản xạ của cậu rất tuyệt vời nên cậu không bao giờ bị ngã."

Katsuki gãi cằm, nhíu mày. "Tao đoán vậy." rồi nở một nụ cười thách thức, dường như khiến trái tim Izuku rung động. "Chỉ là thêm một điều mà mày phải bắt kịp thôi ,mọt sách."

"Tớ đang định làm thế đó, Kacchan."

Họ cứ tiếp tục như thế suốt vài tháng.

"Kirishima đủ thông minh để làm được điều này, cậu ta chỉ cần tỉnh táo và tập trung thôi."  ("Ôi, cảm ơn Bakubro!" "Tao nói là mày phải tập trung mà, Tóc Chỉa.")

"Nếu bây giờ tớ nấu nhiều canh miso, tớ có thể để trong tủ lạnh và dùng để ăn sáng trong vài ngày tới." ("Chán mày quá, Deku." "Tớ đói mà!")

"Học những ngày-tháng này thật là vô ích. Các anh hùng chuyên nghiệp không cần biết chuyện chính trị thời kỳ trước khi có quirk." (Izuku đáp lại bằng một bài thuyết trình dài 2 phút về sự quan trọng của lịch sử trước khi Katsuki ném một đống bút vào mặt cậu.)

"Aizawa-sensei làm tớ nhớ đến một con mèo hay buồn ngủ. Shinso cũng thế."  ("...Tại sao lại thế nhỉ?")

"Tao tự hỏi liệu thằng Mặt Đần có bật dậy không nếu tao đẩy nó xuống cầu thang."  (Câu nói này được nói ngay bên cạnh Kaminari.)

"Kacchan trông rất ngầu khi sử dụng năng lực của mình, đặc biệt là khi bay xung quanh á." ("Im mồm đi, mọt sách.")

"Tao cần phải tỉnh táo hơn, Deku gần như đánh bại được trò lừa bịp ngu ngốc đó của tao." ("Thật á?" "Tao vẫn thắng, thằng ngốc.")

"Tớ thật sự mong rằng Midnight-sensei sẽ bỏ cái roi da ra khỏi lớp học." ("Tao ghét phải đồng ý với mày, nhưng đúng là như thế.")


Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Izuku cảm thấy vui mừng khi có thể quay lại với việc này. Và Katsuki dường như cũng thích nó, một số suy nghĩ khiến cậu ta mỉm cười nhẹ hoặc dẫn đến những cuộc trò chuyện thú vị giữa họ. Nhưng rồi, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Một ngày mới bắt đầu bình thường, không có điềm báo nào cho Izuku về mớ hỗn độn cậu sắp bị vướng vào. Thay vì đàn chim điềm báo nên xuất hiện để nhốt cậu ở trong phòng cả ngày hay các vị thần linh đã bỏ rơi cậu. Thay vào đó là một ngày bình thường, Izuku bắt đầu buổi sáng mà không màng tới bất cứ điều gì, cậu tự hỏi hôm nay sẽ học gì và liệu mình đã làm đúng bài tập hay chưa.

Cả ngày ở trường, cậu nói chuyện với bạn bè và ghi chép chăm chỉ. Cuối cùng, ngày học kết thúc cậu hoàn thành bài tập về nhà và cũng đến lúc đấu tập với Katsuki như mọi ngày. All Might không đến vì cuộc họp giữa các giáo viên, và điều đó bình thường. Tức là nếu đó là nỗ lực cảnh báo của Chúa, thì nó đã không hiệu quả. Izuku đến khu vực trước phòng tập, mặc đồ tập và sẵn sàng.

Mọi thứ hoàn toàn bình thường cho đến khi trận chiến cuối cùng của họ kết thúc với Katsuki nằm đè lên người cậu, giữ người cậu dưới đất. Cả hai đều thở hổn hển, đầy mồ hôi ngay cả trong không khí mát mẻ của cuối thu. Má Katsuki ửng hồng vì gắng sức, màu sắc chỉ đậm thêm khi sắc hồng và sắc cam của ánh hoàng hôn dần hòa quyện cùng nhau trong bầu trời đêm. Ánh sáng từ mặt trời lặn phản chiếu lên nụ cười chiến thắng tự tin và đôi mắt đỏ rực của Katsuki.

Đôi mắt đẹp đến điên loạn.

Izuku cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nóng hơn trước rất nhiều, nhưng cậu không thể rời mắt khỏi cái hồ nước lấp lánh màu đỏ hồng ngọc ấy, như thể cậu ấy đang dần chìm vào chúng.

Và rồi, với nỗi sợ hãi ngày càng gia tăng, một đồng xu nhỏ rơi vào ngực cậu khi nụ cười dữ dội của Katsuki chuyển thành một câu hỏi bắt buộc, một bên lông mày nhướn lên.

Izuku đã suy nghĩ là sẽ nói dối. Cậu thật sự sẽ làm vậy. Nhưng cậu không thể tự mình làm điều đó, không phải là sau nhiều năm như vậy. Nó giống như là phá vỡ một lời hứa, mặc dù họ chưa bao giờ hứa thành lời. Vì vậy, thay vào đó, cậu hít một hơi thật sâu, lấy đồng xu từ ngực ra và đẩy Katsuki sang một bên, ngồi dậy và giữ mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

"Kacchancóđôimắtthậtđẹp." cậu thốt lên nhanh nhất có thể, vừa vội vã đứng dậy vừa giật lấy chai nước trước khi lao khỏi hiện trường với khuôn mặt nóng bừng và trái tim đập nhanh.

Khi cậu đến ký túc xá, cậu cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ ra khỏi ngực, Cậu nhanh chóng đi lên phòng, lẩm bẩm chào hỏi bạn cùng lớp nhưng vẫn cúi đầu xuống. Cuối cùng khi tới phòng mình, cậu đá cánh cửa đóng sầm lại ở sau lưng rồi ngã mặt xuống giường, vùi mặt vào gối.

Cậu không thể nào quên được hình ảnh khuôn mặt của Katsuki. Nhất là đôi mắt ấy. Trời ạ, cậu bị làm sao thế?Đầu tiên, tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Và thứ hai là tại sao cậu lại xấu hổ và chạy trốn như thể bị thiêu cháy khi nói cho Katsuki biết điều đó? Cậu có thể cố gắng coi đó chỉ là một lời nhận xét khách quan, bởi vì đó là tất cả : Nhận xét khách quan rằng đôi mắt của Katsuki trông giống như những viên ngọc quý lấp lánh.

Cậu rên rỉ vào cái gối, ước gì mình có thể rơi xuống dưới đất giống như Mirio-senpai và không bao giờ quay lại. Cậu sẽ không bao giờ rời khỏi phòng của mình nữa.

Cuối cùng, khoảng một giờ sau đó, cậu phải rời khỏi phòng vì đói. Cậu cố gắng lén vào nhà bếp mà không bị phát hiện, nhưng dĩ nhiên, Uraraka đã nhận ra và dồn cậu vào góc.

"Deku, có chuyện gì vậy?"

"Cái gì? Không! Sao lại có chuyện gì được chứ?"

Izuku nói,hơi nhanh một chút. "Chỉ là tớ đi ăn tối trước khi quay lại học tập! Việc học càng ngày càng khó khăn phải không?" Cậu ép mình cười, nhận ra mình nghe có vẻ điên rồ và cố gắng bình tĩnh lại.

Uraraka nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc. "Khi cậu quay trở lại sau khi tập luyện, Bakugou không đi cùng cậu. Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu ấy đã làm gì sao?"

Mắt Izuku to tròn và cố gắng vung tay. "Không! Không, Kacchan không làm gì cả."

"Mày đang nói cái quái gì về tao thế ?"

Izuku kinh ngạc khi Katsuki đi đến sau lưng Uraraka, trông buồn chán với ngón tay cái móc vào túi quần. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Izuku và nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt chàm đỏ thẳm nổi bật với một cái nhếch môi. Cậu ấy cố tình, phải không?

Izuku nhanh chóng quay mặt đi và tập trung vào việc lấy thức ăn, may mắn là Uraraka và Katsuki đều không làm phiền cậu nữa. Cậu ăn xong và chạy lên phòng, ngả mình xuống giường và giơ chiếc đồng xu gỉ sét lên mặt, xoay nó giữa các ngón tay.

Cậu cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt, nếu cậu trả lại đồng xu, Katsuki sẽ có cơ hội để khiến cậu có những suy nghĩ rung động ngẫu nhiên đó. Mặt khác, nếu cậu không bao giờ trả lại nó, cậu sẽ phá hủy mọi thứ họ đã bắt đầu xây dựng suốt những tháng qua. Họ đã hàn gắn lại tình bạn này kể từ khi Ground Beta trong năm nhất, nhưng chiếc đồng xu cảm giác như một cấp độ xây dựng lại mới hơn. Ít dè dặt hơn và sâu sắc hơn, nhiều hơn so với một tình bạn thực sự, hạnh phúc giống như tình bạn họ đã từng có.  Tình bạn mà họ thoải mái bên nhau và nói về bất cứ điều gì và mọi thứ. Tình bạn mà họ có những trò đùa ngớ ngẩn và trò chơi vui nhộn với một đồng xu.

Izuku thở dài, nắm chặt đồng xu và đặt tay lên gối. Cậu phải trả nó lại. Có lẽ cậu có thể tìm cơ hội để làm cho Katsuki xấu hổ, như là một ít trả thù.


Cậu tìm thấy cơ hội của mình gần một tuần sau đó trong một buổi học thể dục. Thay vì luyện tập với quirk, họ tập trung vào việc xây dựng sức mạnh thể chất và sức bền bằng các bài tập khác nhau. Izuku vừa hoàn thành hiệp tập tạ thứ mười của bài tập nâng tạ thì bắt gặp Katsuki đang nhìn chằm chằm từ chỗ ngồi trên băng ghế tập cách đó vài feet. Katsuki có một biểu cảm rất kỳ lạ, nên Izuku đoán rằng cậu ấy đang lạc vào dòng suy nghĩ.

Nhanh nhất có thể, Izuku lấy đồng xu ra khỏi quần tập và ném nó về phía Katsuki. Katsuki giật mình rồi bắt đồng xu giữa lòng bàn tay, cau mày nhìn nó. Đó là một dấu hiệu tốt cho điều gì đó đáng xấu hổ.

Sau đó đột nhiên, Katsuki nhún vai và cái cau mày thì chuyển thành một nụ cười nhếch mép. Cậu ấy bỏ đồng xu vào túi, ngả người ra sau băng ghế, dựa vào cánh tay và trông có vẻ thoải mái. Cậu ấy nghiêng đầu một chút, gặp ánh mắt của Izuku. Izuku đột nhiên cảm thấy rất lo lắng và ấm áp.

"Tao tự hỏi rằng Deku có thể nâng được bao nhiêu với cánh tay đó."

Má Izuku đỏ lưng khi cậu cảm thấy mắt mình mở to, tim đập mạnh điên cuồng. Tại sao cậu ấy lại nói như vậy? Katsuki vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt hơi híp lại và một nụ cười nhếch mép, một bên lông mày nhướng lên.

"Tớ-uh..." Izuku lắp bắp. "Tớ không- tớ chưa bao giờ...chưa bao giờ cố gắng hết sức nên tớ-uh không biết chính xác tớ có thể nâng được bao nhiêu..."

Cậu cảm thấy như khuôn mặt mình đang tan chảy. Và Katsuki vẫn nhìn cậu chằm chằm. Chuyện gì đang xảy ra vậy? "Ý tớ là tớ đã từng nâng All Might trước đây," cậu nói lắp bắp.

Katsuki hơi cau mày một chút. "Bất cứ ai cũng có thể nâng ông ấy, Deku, ông ấy là một bộ xương,chết tiệt."

"Ý tớ là trong hình dạng to lớn của ông ấy," Izuku giải thích, mặt vẫn còn nóng bừng. Katsuki chớp mắt ngạc nhiên, và nếu Izuku không nhầm, mắt cậu ấy mở to hơn một chút.

"Ồ."

Ồ? Ồ? Đó là có ý gì?

"Yup," Izuku trả lời vụng về, gãi gãi sau gáy. Cậu đang đổ mồ hôi quá nhiều. Ghê quá. "Vậy thì...tớ đoán là vài trăm kg."

"Ừ, có lẽ vậy," Katsuki nói, giọng hơi khàn. Hả? Rồi sau đó, Katsuki lắc đầu một chút và ho nhẹ. "Tao cá là tao cũng có thể làm được điều đó, đồ mọt sách."

Izuku mỉm cười với Katsuki, vui mừng khi thấy Katsuki bình thường trở lại. "Lần sau gặp lại, chúng ta nên hỏi All Might. Cậu phải chứng minh điều đó."

"Tao sẽ chứng minh khi mày làm được đã Deku," Katsuki nói một cách lạnh lùng, đẩy mình khỏi băng ghế.

"Cậu đang nói rằng cậu không tin tớ có thể làm được sao?"

"Mày đang nói rằng mày không tin tao có thể làm được sao?"

"Tớ sẽ tin cậu khi tận mắt chứng kiến, Kacchan."

"Chết tiệt."


Sau ngày hôm đó, bản chất của việc trao đổi đồng xu thay đổi một chút. Thay vì ném đồng xu cho Katsuki vào bất kỳ thời điểm ngẫu nhiên nào, Izuku thấy mình đang chờ đợi những lần cậu thấy Katsuki đang nhìn mình. Và điều kỳ lạ hơn là Katsuki dường như cũng đang làm điều tương tự. Sự thay đổi này có nghĩa là bây giờ, gần như tất cả các suy nghĩ họ chia sẻ đều liên quan về nhau.

Izuku không biết phải nghĩ gì về tất cả những điều này. Có quá nhiều cảm xúc để có thể gọi tên, thực sự. Dù vậy, cảm xúc bối rối-ngượng ngùng có lẽ nằm gần đầu danh sách. Đặc biệt là khi Katsuki liên tục khen ngợi  cậu.

Bởi vì, chắc chắn, Izuku bị buộc phải nói ra một số suy nghĩ hơi có phần không bình thường (ví dụ, "Kacchan trông giống như một siêu mẫu", đó là một trong những khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời cậu, khi cậu buộc phải nói điều đó với Katsuki ngay trước cả lớp. Cậu ấy đã thua cuộc.), nhưng hầu hết những điều Izuku nghĩ về Katsuki là những điều cậu đã tự hào nói kể từ khi họ còn là những đứa trẻ. Nhưng Katsuki, khen ngợi cậu ư? Điều đó đã không xảy ra. Hoặc, vào những dịp hiếm hoi nó xảy ra, đó luôn là điều gì đó khách quan và tập trung vào khả năng chiến đấu hoặc cải thiện quirk của cậu. Đó là một cái gật đầu ngắn gọn và một câu "làm tốt lắm, Deku". Có thể là một nụ cười nhỏ nếu đó là một thành tích lớn và Izuku gặp may. Những gì không phải điều gì đó như "Bộ đồ cải tiến của Deku sau khi được thiết kế  thậm chí trông còn đẹp hơn trước".

Bởi vì ý nghĩa của tất cả điều đó là gì?

Chỉ cần nghĩ về tất cả những điều Katsuki đã nói trong vài tuần qua cũng làm má Izuku nóng lên, và cậu chắc chắn là cậu đang đỏ mặt dữ dội, vì vậy cậu kéo mũ trùm của bộ đồ lên để che mặt. Điều đó không giúp gì khi Katsuki đứng ngay bên cạnh cậu khi mà cả hai đang xem các bạn cùng lớp thực hiện bài tập mô phỏng cứu hộ trên màn hình. Cậu cố gắng hết sức để tập trung vào cảnh quay của Tokoyami và Uraraka đang làm để cứu những người dân giả từ dưới đống đổ nát mà không làm sụp đổ tòa nhà. Đột nhiên, cậu cảm thấy ai đó đang nhìn cậu. Khi quay lại, Katsuki đang nhìn chằm chằm vào cậu và nhíu mày.

"Sao thế?" Izuku hỏi một cách lo lắng.

Katsuki thở hắt ra và với tay giật một bên tai mũ trùm của cậu. "Tao ghét cái mũ trùm ngu ngốc này."

"Này," Izuku than vãn, chỉnh lại mặt nạ. "Mẹ tớ nghĩ nó rất ngầu." Vừa nói xong, cậu muốn rút lại ngay lập tức. Đó là một câu nói ngố quá ngố.

Katsuki vẫn trông bực bội,cậu ấy tỏ vẻ khó chịu. "Mày dễ thương hơn khi không đội nó."

Dòng suy nghĩ của Izuku dừng lại đột ngột. Mắt cậu mở to. Cậu có nghe lầm không? Cái quái gì thế? Katsuki vừa nói rằng cậu dễ thương à?

Izuku xem lại vài giây trước trong đầu và nhận ra rằng, đúng, Katsuki đã nói điều đó và không, Izuku không đưa cho cậu ấy đồng xu trước đó. Hiện tại Izuku thậm chí không có đồng xu ngay lúc này. Katsuki chỉ đơn giản nói điều đó. Cậu ấy đã nghĩ thế và rồi cậu ấy tự nguyện nói ra.

Tại sao?

Cậu ấy có ý gì không? Có lẽ Katsuki chỉ đang trêu chọc cậu. Cậu ấy không thể có ý đó. Đúng không? Không ai gọi Izuku là dễ thương. Cậu hoàn toàn bình thường. Cậu biết điều đó. Đặc biệt là khi so sánh với Katsuki, trong số tất cả mọi người. Đúng, Katsuki khen cậu dễ thương chắc chắn là một trò đùa. Trêu chọc. Đó là một cách trêu chọc kỳ lạ, nhưng có lẽ-

"Trời ơi, Deku, dừng lại đi," Katsuki gắt lên, khiến Izuku giật mình và nhận ra rằng mình đã bắt đầu lẩm bẩm.

"Xin lỗi," cậu khẽ nói, tránh xa Katsuki một chút. Katsuki lại nhíu mày với cậu, nhưng thay vì sự nhận xét trước đó, cậu ấy trông gần như lo lắng.

"Tao không đùa," Katsuki đột nhiên nói. Được rồi, thì không hẳn bất ngờ, nhưng vẫn luôn làm Izuku ngạc nhiên đó là khi Katsuki có thể hiểu được bất kỳ lời lẩm bẩm nào của cậu. Katsuki có lẽ là người duy nhất có thể.Và rồi những gì Katsuki thực sự nói hoàn toàn xảy ra với cậu ấy.

"Gì cơ?" cậu lại hét lên.

Katsuki nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó hắng giọng và quay đi. "Ý tao là...tao sẽ không, ừm, nói lại lần nữa nếu mày không...muốn tao nói."

Thật là xấu hổ khi Izuku giật bắn lên và nói, hơi quá to, "Không!" Katsuki quay lại nhìn cậu, nhướn mày. Izuku cảm thấy mặt mình đỏ lên đáng kể dưới cái nhìn đỏ rực và sức nặng của những gì cậu ấy vừa nói. Làm sao cậu có thể nói rằng cậu thích khi Katsuki khen ngợi cậu? Cậu có thích điều đó không nhỉ? Cậu có vẻ như thích điều đó.

Katsuki nhìn cậu, rồi dường như từ hư không, đồng xu xuất hiện giữa các ngón tay của Katsuki khi cậu giơ nó lên và đưa nó cho Izuku.

Tim Izuku đập mạnh trong lồng ngực khi cậu lấy đồng xu và bỏ vào một trong các túi trên bộ đồ của mình. Cậu không dám nhìn vào mắt Katsuki nữa, nên cậu nhìn lên lại màn hình, nơi Uraraka và Tokoyami dường như sắp hoàn thành.

"Thật là...ừm...tuyệt khi nghe Kacchan khen tớ,"  cậu cuối cùng cũng nói, âm thanh nhỏ đến mức hầu như không ai có thể nghe thấy. Vai cậu giờ đã nhô lên đến tai và cậu chắc chắn khuôn mặt mình đang đỏ bừng,đỏ như dâu tây dưới mũ trùm đầu. Cậu quá sợ hãi để nhìn lên và xem bất kỳ biểu cảm nào mà Katsuki đang có.

"Bakugou! Ashido! Lên nào!" Aizawa-sensei gọi trước khi Katsuki hoặc Izuku kịp nói thêm điều gì.

Izuku cuối cùng bắt đầu ngẩng đầu lên, nghĩ rằng ít nhất cậu nên chúc Katsuki may mắn để không trở nên kỳ quặc, nhưng đột nhiên cảm thấy một cú kéo khác trên mũ trùm đầu của mình khi nó bị kéo xuống hết cỡ. Katsuki thả tai ra, cười ranh mãnh như thể cậu ấy vừa thắng thứ gì đó. Hàng triệu con bướm bay lượn trong dạ dày Izuku khi tim cậu ngừng đập vài nhịp.

"Có lẽ tao sẽ phải tiếp tục làm thế nhỉ, mọt sách," Katsuki nói với giọng kiêu ngạo,  lùi lại vài bước về phía lối ra ,trong khi vẫn nhìn Izuku trước khi quay người lại và bước ra ngoài, để lại Izuku với một mớ cảm xúc hỗn loạn và bối rối trên sàn. Khi Uraraka bước vào cùng Tokoyami, cậu buộc phải cố gắng lấy lại bình tĩnh để nói rằng  "làm tốt lắm" nhưng không đủ để Uraraka bỏ lỡ biểu cảm của cậu.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

"Uh." Đó là tất cả những gì Izuku có thể nói, tâm trí cậu vẫn còn chạy đua với những lời nói và hình ảnh nụ cười của Katsuki.

"Deku? Cậu vẫn ổn chứ?"

"Yup," Izuku nói, cố gắng tạo ra một nụ cười bình thường. Đôi mắt cậu cứ dõi theo cửa mà Katsuki vừa bước ra. Đột nhiên, Uraraka vẫy tay trước mặt cậu, khiến cậu giật mình, chớp mắt vài lần để thoát khỏi suy nghĩ của mình. Trời ạ, có chuyện gì với cậu vậy? "Vâng?"

Uraraka cau mày và nheo mắt nhìn cậu. "Deku, nghiêm túc đấy, cậu ổn chứ? Dạo này cậu lạ lắm."

"Vậy à?" Izuku hỏi, dù cậu chắc chắn mình đã như vậy.

"Ừ...tớ cảm thấy điều này có liên quan đến Bakugou."

Izuku cảm thấy mặt mình nóng lên một cách vô ý thức. Cơ thể cậu đang phản bội cậu. "Gì? Kacchan á?" cậu nói, giọng cao ngất. "Cậu ấy có liên quan gì đến chuyện này chứ?" Uraraka nhìn cậu một cách kỳ lạ, và cậu cười với cô ấy một cách lo lắng. "Vậy!" cậu nói xen vào trước khi cô có thể đối chất với cậu thêm. "Kể cho tớ về buổi mô phỏng ấy đi ! Cậu không làm việc nhiều với Tokoyami, đúng không? Nó thế nào? Tớ cá rằng quirks của các cậu phối hợp rất tốt,rất thích hợp cho một hoạt động cứu hộ!"

Uraraka vẫn nhìn cậu một lúc, rõ ràng là do dự không muốn bỏ qua, nhưng cuối cùng cô cũng cười với cậu. "Nó rất tuyệt! Cậu nói đúng đó, quirks của hai chúng tớ hoạt động rất hợp nhau."


Sau đó, mọi thứ thay đổi thậm chí còn nhiều hơn nữa. Katsuki khen Izuku nhiều như Izuku khen Katsuki, ngay cả khi không có đồng xu. Và ngay cả khi họ không đấu tập hay làm gì đó. Izuku vẫn bị lúng túng mỗi khi điều đó xảy ra, nhưng cậu bắt đầu giỏi hơn trong việc che giấu điều đó. Cậu cũng tự tin hơn trong việc khen ngợi và chia sẻ suy nghĩ của mình, bởi vì, này, nếu Katsuki sẽ nói rằng cậu ấy nghĩ tóc rối của Izuku dễ thương, thì cậu cũng có thể nói rằng cậu nghĩ những nụ cười khác nhau của Katsuki thật tuyệt vời.

Tuy nhiên, Izuku không biết tất cả những điều này có ý nghĩa gì. Cậu và Katsuki là bạn cũng như là đối thủ, và cậu có thể nói điều đó với sự tự tin như bây giờ, nhưng đây có phải là điều nên làm giữa những người bạn? Nó không phải là điều nên làm với một đối thủ, cậu đoán thế. Dù là gì đi nữa, Izuku không muốn nó kết thúc. Ngay cả những con bướm kỳ lạ, sự rung động và tan chảy.

"Oi, Deku," Katsuki nói từ bên kia bàn, nơi cả hai đang hoàn thành bài tập sau buổi đấu tập vào buổi tối. "Nhấc ghế sofa lên."

Izuku nhíu mày nhìn Katsuki. "Thật á?" Đó là một điều mới mẻ khác. Kể từ khi Izuku nói rằng mình có thể nâng All Might, Katsuki và Izuku đã thách thức nhau những thứ khác nhau để xem họ có thể không. Càng nặng càng tốt. Izuku phải thừa nhận, cậu thích trò chơi này hơn một chút.
Katsuki dễ dàng mạnh hơn hầu hết những người bạn cùng lớp và có cơ bắp để thể hiện điều đó.
"Ý mày là mày không thể à?" Katsuki thách thức với một nụ cười nhếch mép, chống cằm lên tay.

Izuku đáp lại nụ cười nhếch mép đó với sự tự tin mà cậu đã xây dựng bấy lâu. "Cậu có chắc là muốn xem tớ nâng nó lên không?" Câu nói vuột ra trước khi cậu kịp nghĩ hết, nhưng cậu cắn lưỡi để ngăn mình không rút lại. Mắt Katsuki mở to một chút, và tay cậu ấy hạ xuống khi ngồi thẳng hơn, miệng mở nhưng không nói gì.

"Câm mồm đi- tại sao tao lại-"Katsuki lắp bắp, và trời ơi chuyện gì đang xảy ra vậy. "Đừng có câu giờ nữa, Deku," Katsuki cuối cùng quát. Má cậu ấy ửng hồng, và sự tự tin trong lòng Izuku tràn ra.

Cậu mỉm cười và nhún vai. "Được thôi, Kacchan." Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiến đến chiếc ghế sofa gần nhất, nơi Ashido và Hagakure đang ngồi trò chuyện. "Xin lỗi!" cậu thông báo, thu hút sự chú ý của hai cô gái. "Kacchan muốn tớ chứng minh rằng tớ có thể nâng cái ghế này. Tớ không muốn nâng các cậu lên nếu các cậu không muốn."

"Cậu có thể làm được khi chúng tớ ngồi trên đó không?" Hagakure hỏi.

"Được," Izuku đáp một cách tự tin, cậu không quen với cảm giác này nhưng vẫn tận hưởng nó. Đôi mắt đen và vàng của Ashido mở to và lấp lánh khi cô cười toe toét và kéo chân lên ghế sofa.

"Làm đi!" cô hét lên hứng khởi.

"Đúng thế!" Hagakure đồng ý.

"Được rồi! Vui lòng giữ chặt, tớ không muốn các cậu ngã đâu." Izuku lùi vai để chuẩn bị, rồi uốn cong đầu gối, luồn tay dưới ghế và nâng nó lên với một tiếng rên. Các cô gái la hét trong tiếng cười khi cậu đứng thẳng, hơi ngả lưng để nghiêng ghế lên để giữ thăng bằng. Sau một lúc như vậy, cậu hít một hơi sâu và nâng lên cao hơn, nâng ghế qua đầu để có thể quay lại mỉm cười với Katsuki. "Vậy là đủ chưa, Kacchan?"

Katsuki chớp mắt nhìn cậu như thể không nghe thấy, rồi cậu ấy đảo mắt. "Được rồi, mày thắng. Mày làm được rồi." Izuku cười tươi hơn và từ từ hạ ghế xuống, đặt nó nhẹ nhàng khi cậu thở hổn hển.

"Ôi trời ơi!" Ashido hét lên, nghiêng người qua mép ghế về phía Katsuki. "Bakugou đang đỏ mặt kìa~ !"

Katsuki giật mình nhảy bật dậy và đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt đe dọa. "Cái gì?" Nhờ Ashido nhắc đến, Izuku mới thấy má cậu ấy đỏ ửng. Huh?

"Kacchan, cậu ổn chứ?" Izuku lo lắng hỏi. Hay là cậu bị ốm? Đột nhiên, Ashido và Hagakure bắt đầu cười lớn khi Katsuki chỉ nhìn cậu chằm chằm, trông vừa tức giận vừa kinh ngạc.

Loại phản ứng này đó...là...chờ đã. Nhận thức dần dần lóe lên trong cậu. Katsuki thật sự đỏ mặt? Vì cậu nâng ghế? Nhưng tại sao? Cậu lục túi tìm đồng xu chỉ để nhớ ra rằng Katsuki đang giữ nó.

Katsuki nhìn cậu, nhận ra cậu đang làm gì. "Không đời nào, Deku."

Izuku cau mày, sự tự tin bắt đầu phai nhạt. Tại sao Katsuki lại bắt đầu giấu giếm? Cậu đã làm gì sai? "Xin lỗi."

Ánh mắt Katsuki dịu đi một chút, rồi cậu ấy nhìn quanh giữa Izuku và các cô gái vẫn đang cười, trông thật khó chịu. "Chờ đã, không-ghh, chết tiệt," cậu ấy rên rỉ vì bực bội. Đột nhiên, cậu ấy lao đến chỗ Izuku và nắm cổ tay cậu, kéo ra khỏi ghế. "Đi thôi, Deku."

Izuku kêu lên ngạc nhiên và đi theo Katsuki ra khỏi ký túc xá khi các cô gái cười và hét lên những điều gì đó sau lưng họ, nhưng cậu không nghe thấy gì vì quá tập trung vào những gì Katsuki đang làm và sự lo lắng xoáy trong đầu. Katsuki có giận cậu không? Các cô gái trêu chọc cậu ấy quá mức à? Izuku trêu chọc cậu ấy quá mức ư? Cậu chỉ đùa về chuyện muốn-xem-thôi, vì tại sao Katsuki lại muốn thấy điều đó? Nhưng mà, cậu ấy đỏ mặt thật hay đó chỉ là một sự ngẫu nhiên. Nếu không thì tại sao cậu ấy lại đỏ mặt? Có lẽ cậu ấy thậm chí còn không đỏ mặt.

"Deku," Katsuki nói một cách vô cảm, làm Izuku thoát khỏi những lời thì thầm và dừng lại ngay trước mặt Katsuki. Cậu nhanh chóng lùi lại vài bước, rồi nhận ra Katsuki đã kéo cậu đến khu vực rừng rậm sau ký túc xá.

Được rồi, đây là một cuộc trò chuyện riêng tư. Nó có thể đi theo nhiều hướng khác nhau. Một trong số đó có thể là một cuộc đánh nhau, nhưng đã lâu rồi nó không xảy ra. Có thể là Katsuki muốn tập luyện? Cậu ấy có vẻ khó chịu, và Izuku biết tập luyện là cách cậu ấy ưa thích để giải tỏa căng thẳng - trái ngược với việc la hét và phá hoại mọi thứ, điều Katsuki thường làm nếu không có lựa chọn đầu tiên. Tuy nhiên,cậu ấy có thể chỉ cần hỏi muốn tập luyện nếu muốn, thay vì-

"Deku!" Katsuki hét lên. "Chúng ta sẽ không đánh nhau! Chết tiệt, có phải mày nghĩ như thế không?"

Tất cả những gì Izuku có thể làm là nhìn chằm chằm vào Katsuki vì...ừm, đúng rồi, đó là ấn tượng mà Katsuki đã để lại trong suốt 17 năm cuộc đời họ.

Ánh mắt giận dữ của Katsuki tan biến khỏi khuôn mặt cậu ấy, thay vào đó là một biểu cảm giống như là thất bại hoặc đầu hàng. Đó là một biểu cảm rất kỳ lạ và sai trái trên khuôn mặt Katsuki, khiến Izuku không ngừng lo lắng.

"Tất nhiên rồi, đó là điều tớ đáng phải nhận," Katsuki thở dài. Cái gì cơ? "Không, Deku, tao không kéo mày ra đây để đánh nhau hay gì cả. Tao làm vậy vì cần tránh xa khỏi đám ngốc la hét khó chịu đó."

"Ashido và Hagakure?"

"Ừ, bọn họ."

"Tớ không...họ chỉ đang trêu chọc, cậu biết đấy. Tớ cũng vậy. Tớ biết cậu không...ừm..." Izuku ngừng lại, không chắc chắn chính xác cậu biết Katsuki không biết.

"Không, Deku- " Katsuki tự cắt ngang lời mình bằng một tiếng rên khác, đưa tay luồn qua mái tóc vàng tro đẹp của mình "Mẹ kiếp, tao không..."

Izuku cau mày. Cậu hiếm khi thấy Katsuki không chắc chắn như thế này. Dù cậu ấy đang cố nói gì đó, nó hẳn đã đè nặng trong tâm trí cậu ấy từ lâu.

Katsuki luôn là kiểu người hành động, nghĩa là gặp rất nhiều khó khăn với lời nói. Thường thì cậu ấy chọn cách từ bỏ bất kỳ nỗ lực nào để bày tỏ điều gì cậu ấy đang nghĩ và thể hiện nó bằng hành động thực tế, và Izuku có thể hiểu - hoặc ít nhất cũng có thể thuyết phục đủ lời từ cậu ấy để có thể ghép lại. Nhưng điều này hoàn toàn khác. Cảm giác như Katsuki thật sự muốn nói những gì cậu ấy đang nghĩ nhưng không thể tự mình nói ra. Và cậu ấy không muốn sử dụng giải pháp thông thường của mình cho vấn đề đó.

Izuku có thể làm được điều đó.

Cậu đưa lòng bàn tay ra với vẻ mong đợi, và Katsuki nhìn xuống tay cậu, bối rối một lúc.Cuối cùng, Katsuki lấy ra đồng xu từ túi và đặt nó lên lòng bàn tay Izuku.

"Tớ ước Kacchan có thể nói ra bất cứ điều gì trong đầu ngay lúc này vì nó có vẻ làm cậu ấy căng thẳng quá." Izuku nói. "Tớ không thích nhìn thấy cậu như thế này, tớ muốn cậu được hạnh phúc."  Katsuki nhìn cậu với một biểu cảm không thể đọc được, và Izuku đẩy đồng xu trở lại vào tay bạn mình. Rồi, cậu chờ đợi. Cậu sẽ luôn chờ đợi nếu Katsuki cần.

Sau một phút im lặng và cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, Katsuki cuối cùng cũng nói. Giọng nhỏ và nhẹ nhàng hơn bình thường, nhưng không có một chút không chắc chắn nào trong sự khàn nhẹ.

"Deku có lẽ là người duy nhất trên thế giới này đủ ngốc và tuyệt vời để chịu đựng tao lâu như vậy. Tao muốn hôn mày."

Izuku cảm thấy mình bắt đầu tan chảy dưới ánh nhìn không lay chuyển của đôi mắt Katsuki khi một nụ cười yếu ớt lan trên môi cậu ấy. Đây có phải là thật không? Katsuki thật sự nói điều đó?
Katsuki từ từ nâng tay lên và ép đồng xu vào lòng bàn tay đầy sẹo của cậu. Izuku hầu như không thể hình thành một suy nghĩ ngay lúc đó, chứ đừng nói đến lời nói, nhưng cậu vẫn nói được một chữ: "Được."

Như thể thời gian trôi qua một hoặc hai giây, và cậu đột nhiên nghiêng người lên một chút còn Katsuki cúi xuống ép môi họ vào nhau. Môi Katsuki mềm mại và có vị hơi cay của wasabi, một chút gia vị làm môi Izuku tê tê, nhưng cậu thích nó hơn vì đó là Katsuki. Cậu cảm thấy tay Katsuki chạy qua tóc mình và cậu đáp lại bằng cách ôm eo Katsuki và kéo cậu ấy lại gần. Đồng xu ấm áp vẫn nằm trong nắm tay mà cậu ép vào lưng áo Katsuki.

Khi họ rời khỏi nhau sau một nụ hôn kéo dài, tay Katsuki di chuyển từ tóc cậu và cậu ấy đặt tay lên vai Izuku, nhìn xuống cậu với một biểu cảm mềm mại và xa lạ đến nỗi Izuku mất một giây để nhớ lại cách thở.

Và rồi những gì vừa xảy ra đâm vào cậu như một đoàn tàu cao tốc với tốc độ cao, sự lo lắng bắt đầu tích tụ trong ngực cậu cùng với sự đỏ mặt ngượng ngùng lan khắp má và tai. Nhưng, trước sự ngạc nhiên và hơi kinh hoàng nhẹ của mình, sự lo lắng bùng nổ tan biến trong những tiếng cười khúc khích, điên cuồng và vui sướng.

Katsuki trông bối rối. "Sao vậy, Deku?"

Khi Izuku trong đầu hét lên bảo cậu bình tĩnh lại vì cậu đang phá hỏng khoảnh khắc này , tất cả những gì cậu có thể làm ngoài đời là cười nhiều hơn và dựa trán vào vai Katsuki, cố gắng kéo bản thân lại. Chết tiệt, cậu rất tệ trong chuyện này. Tại sao cậu không thể ngừng cười?

Tay Katsuki đặt lên đầu cậu lần nữa. Cậu thích cảm giác chúng luồn vào tóc mình. "Deku? Tại sao mày lại cười thế?"

Izuku cười đến nỗi khịt mũi, ép mũi vào vai Katsuki để át đi tiếng cười. Trời ơi, cậu thật ngớ ngẩn và lâng lâng nữa . Đây có phải là cảm giác say rượu không?

"Cậu đã hôn tớ!" cuối cùng cậu cũng nói qua một tiếng cười khác. Cậu ôm Katsuki chặt hơn.

"Nó có vẻ như là sự đồng ý nhỉ, mọt sách." Katsuki xoa tóc cậu, làm Izuku bật cười và ngước lên nhìn Katsuki. Cậu ấy thật đẹp với vẻ bối rối ngớ ngẩn pha lẫn nụ cười, và Izuku không thể không nghiêng người lại để chạm môi họ lần nữa, chỉ trong một giây. Katsuki trông có vẻ sốc và Izuku thì mỉm cười rạng rỡ.

"Cậu có vị cay đấy, Kacchan," là tất cả những gì cậu có thể nghĩ ra để nói. Cậu rất tệ trong chuyện này nhưng Katsuki đang mỉm cười lần nữa nên cậu chắc chắn đã làm đúng.

"Ừ, đúng rồi,còn mày có vị mặn. Từ tất cả những thứ đồ ăn vặt mà mày ăn."

"Chết tiệt. Tớ cần ăn thứ gì đó ngọt hơn."

Katsuki nhướn mày. "Tại sao?"

"Bởi vì," Izuku nói, nghiêng vào để cọ mũi họ lại như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới, "khi đó chúng ta sẽ ngọt ngào và cay nồng."

"Nó phải ngọt và mặn chứ, đồ ngốc," Katsuki nói, nhưng má cậu ta cũng đỏ hồng như má Izuku. Izuku chớp mắt nhìn Katsuki, rồi nhún vai.

"Vậy thì tớ phải hôn cậu đủ để khiến cậu trở thành "người mặn", rồi đi ăn thứ gì đó thật ngọt." Cậu thích cách Katsuki tan chảy vào mình khi cậu ấy ép môi họ lại lần nữa, vui vì không phải là người duy nhất. Cậu cảm thấy như nếu buông Katsuki ra, cậu sẽ tan chảy vào cỏ.

"Đồ khốn," Katsuki làu bàu khi họ tách ra, "tại sao tao phải là "người mặn" chứ?"

Izuku cười khúc khích một chút. "Tớ nghĩ ngay cả cậu cũng biết điều đó, Kacchan."

"Tao có thể ngọt ngào," Katsuki nói, giọng giống như khi cậu ấy nói 'Tao có thể chiến thắng', như thể đó là một thử thách mà cậu ấy đang đối mặt. Thật đáng yêu, và Izuku nghĩ cậu sẽ chết vì điều đó.

"Như cậu đã nói ấy!" cậu reo lên, siết chặt Katsuki lần nữa. "Deku thật tuyệt vời?"

"Tao nghĩ mày đang trích dẫn sai rồi đấy," Katsuki nói, nghiêng đầu.

Izuku cuối cùng cũng thả tay khỏi Katsuki để nhanh chóng nhét đồng xu vào túi và chụp lấy má của Katsuki bằng tay mình, bóp chúng lại một chút.

"Kacchan nói tớ thật tuyệt vời~!" cậu hát, nở nụ cười rạng rỡ khi tim cậu đập vui sướng trong lồng ngực. "Nói đi."

Katsuki hừ một tiếng với cậu, rồi đảo mắt và gỡ tay Izuku ra khỏi mặt mình.  Cậu ấy đan tay vào tay Izuku và nhìn vào mắt cậu với một nụ cười nhỏ, gần như ngớ ngẩn. "Deku sugoi."

Izuku kêu lên ngạc nhiên vì cậu không ngờ Katsuki sẽ thực sự nói điều đó, và cậu cảm thấy như mình có thể bắt đầu khóc.

"Nếu mày khóc ngay bây giờ, Deku, tao thề là-"

Nhưng Izuku không nghe thấy phần còn lại trong lời đe dọa của Katsuki, bởi vì cậu lại kéo Katsuki vào một nụ hôn khác. Cậu siết chặt tay Katsuki trong tay mình, và cậu ấy siết chặt lại tay cậu trước khi họ tách ra.

Điều này có vẻ như là quá nhiều nụ hôn trước khi có một buổi hẹn hò với ai đó, nhưng Izuku là ai chứ,để nói bất cứ điều gì về chuyện tình cảm. Khoan đã, liệu họ có đang hẹn hò không?

"Kacchan?"

"Gì?"

"Chúng ta có phải... " Izuku ngập ngừng lo lắng. Cậu cảm thấy thật ngu ngốc khi hỏi điều này, nhưng cậu phải biết. "Chúng ta có phải... đang hẹn hò không?"

Katsuki khịt mũi. "Đương nhiên là phải rồi, tao nghĩ tao phải đưa mày đi hẹn hò thực sự trước đã. Đó là kế hoạch ban đầu của tao."

Izuku chớp mắt đầy ngạc nhiên. "Kế hoạch của cậu?"

Katsuki lại đỏ mặt. Thật đáng yêu và tuyệt vời khi làm điều đó. "Ừ, kế hoạch của tao. Làm sao tao có thể tiến xa với điều này nếu không có kế hoạch?"

"Cậu đã có kế hoạch... để hẹn hò với tớ?" Izuku hỏi, dường như cậu không tin nổi một từ nào. "Vậy kế hoạch là gì?"

Katsuki trông gần như bối rối. Izuku có thể quen với điều này. "Tao... tao đã có một kế hoạch khác là mời mày đi ăn trưa hoặc gì đó ,nhưng sau đó Ashido và Hagakure đã làm tao phải thay đổi kế hoạch ngay lập tức để tỏ tình với mày ở đây vì tao nghĩ nếu không, mày sẽ tự hiểu ra."

Izuku đã sốc đến mức không thể tin nổi, nhưng Katsuki vẫn tiếp tục.

"Dù sao thì, tao đã rất yếu đuối cho đến khi mày, tất nhiên... tìm ra chính xác điều cần làm."

"Gì cơ?" Izuku thét lên. Katsuki đã có kế hoạch để mời cậu đi chơi. Không chỉ vì Katsuki đã lập kế hoạch này từ lâu rồi, mà cậu ấy còn lập kế hoạch như thể đó là một trận chiến. Tất nhiên cậu ấy đã làm! Cậu ấy cũng là một mọt sách như Izuku. Luôn luôn là như vậy.

"Mày hiểu tao quá rõ, Deku," Katsuki nói, nhưng cậu ấy không có vẻ gì là giận với điều đó cả. Izuku không thể ngừng cười một cách ngớ ngẩn và hạnh phúc.

"Tớ cũng biết cậu không phải là người bỏ dở kế hoạch giữa chừng, Kacchan. Buổi hẹn của tớ đâu? Còn lời tỏ tình thì sao? Cậu đã viết nó ra trước à?"

Katsuki lườm cậu. "Vậy thì sao nếu tao có viết?"

"A! Đồ mọt sách!" Izuku kêu lên, buông tay Katsuki và ôm lấy cậu ấy lần nữa.

"Đừng có trêu tao!" Katsuki phản đối. "Tao không muốn làm hỏng chuyện!"

"Tớ không trêu cậu mà, Kacchan," Izuku đảm bảo. "Tớ là ai mà có thể làm chuyện đó chứ?Sao tớ có thể trêu cậu trong khi tớ.."

"Mày nói gì cơ?"Đến lượt Izuku đỏ mặt

"Ừ thì, tớ cũng có hoặc không có mười hai lá thư viết cho cậu trong một trong những quyển sổ của tớ."

"Cái gì?"

Izuku vùi mặt vào ngực Katsuki và rên rỉ, xấu hổ vô cùng. Cậu đã viết thư cho Katsuki từ khi bắt đầu năm nhất, nhưng những lá thư tình chỉ bắt đầu từ cuối năm. Cậu thậm chí không nhận ra chúng là thư tình cho đến lúc này, cũng như không bao giờ có ý định gửi chúng hay nói với Katsuki về chúng cả.

"Mày biết gì không, mọt sách?" Katsuki nói, nắm lấy má Izuku để nghiêng đầu cậu lên. "Tao sẽ đọc cho mày nghe bức thư của tao, cũng như mày cũng phải đọc bức thư của mày cho tao nghe. Tất cả mười hai lá thư đó."

"Không công bằng!"

Katsuki cười nhếch mép và bóp má cậu. "Hoàn toàn công bằng."

Izuku mỉm cười, bóp mặt mình nhiều hơn vào lòng bàn tay của Katsuki và nhăn mũi. "Được thôi, Kacchan, cẩn thận với những gì cậu mong muốn đi. Tớ sẽ đọc cho cậu nghe mọi cuốn sổ tớ có về cậu. Từ khi chúng ta 6 tuổi trở đi. Đó là hơn mười năm đó."

"Kể cả mày có nói gì, Deku, tao vẫn rất muốn nghe mười năm qua mày nói nhảm gì về tao. Đó là âm nhạc đối với tai tao." Katsuki đang cười tươi, vì vậy kế hoạch ban đầu của Izuku có thể đã phản tác dụng nhưng kết quả mới này hoàn toàn được hoan nghênh. Cậu ấy thật đẹp khi cười như thế. Thực ra, cậu ấy luôn luôn đẹp. Và vì lý do nào đó, Katsuki thích Izuku. Izuku sẽ là một kẻ ngốc nếu nghi ngờ điều đó và có cơ hội làm hỏng mọi thứ, vì vậy cậu cố gắng hết sức để không làm vậy.

"Cậu tự mãn quá đi," cậu trêu chọc, lè lưỡi ra. Katsuki di chuyển tay từ má Izuku lên tóc cậu, dường như cậu ấy rất thích chạm tay vào tóc của Izuku.

"Có lý do chính đáng mà," Katsuki đáp lại với một nụ cười tự mãn. "Giờ, mày nói đúng, tao phải hoàn thành ít nhất một phần kế hoạch của mình, dù có phải lùi lại một vài bước." Izuku cố gắng nén cười khúc khích khi Katsuki lườm cậu, rồi hắng giọng. "Deku, mày nên đi ăn trưa với tao một lần đi. Như một buổi hẹn hò thật sự."

"Tớ nên?" Izuku lặp lại, cười toe toét. "Không có lựa chọn nào để tớ chọn, phải không?"

"Nếu mày nói không, tao có lẽ sẽ chết mất, vì vậy tao cố gắng không để mày được lựa chọn."

Izuku không thể ngừng cười khúc khích, cậu nghiêng người vào để chạm vào đôi môi mềm mại của Katsuki thêm một lần nữa. "Đừng lo, Kacchan, câu trả lời là có."

"Cảm ơn, chết tiệt." 

Izuku tiếp tục cười mà không thể ngừng, ngay cả khi Katsuki kéo cậu vào một nụ hôn khác.





END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku