Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Mày đang làm cái đéo gì ở đây vậy?"

"Tớ... sống ở đây mà, Kacchan."

Midoriya Izuku và Bakugou Katsuki trở thành hàng xóm. Izuku bắt đầu nghĩ đến việc sẽ chuyển đi nơi khác.

Cậu thật sự, rất vui vì đã không làm vậy.

*

I.

"Mày đang làm cái đéo gì ở đây vậy?"

Giọng nói quen thuộc giống như câu cửa miệng của All Might—rốt cuộc thì Izuku đã nghe nó suốt cả cuộc đời mình. Chỉ vì họ không còn gặp nhau mỗi ngày không có nghĩa là cậu đã quên âm thanh đó, hoặc là cậu có thể quên đi ngay cả khi cậu muốn. Rốt cùng thì họ cùng làm một công việc mà và anh hùng Ground Zero xuất hiện ở khắp mọi nơi, mỗi ngày. Trên tin tức. Tại nơi ẩn náu  của nhóm tội phạm—một nơi mà Izuku đã theo dõi suốt nhiều tuần. Ở cửa hàng tạp hóa. Ở công viên. Thành phố của họ rất lớn và lẽ ra chỉ nên cho phép những cuộc gặp gỡ một cách tình cờ thôi, nhưng Izuku thực sự tin vào thứ gọi là định mệnh ấy, dù tốt hay là xấu.

Bỏ qua tất cả những điều đó sang một bên, không phải là giọng nói đó chưa từng lặp đi lặp lại trong đầu cậu nhiều đến mức mà Izuku muốn thừa nhận.

Cậu cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, có lẽ sau khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia trong một vài giây đầy im lặng và lúng túng. "Tớ... sống ở đây mà, Kacchan."

Katsuki cũng im lặng một lúc. Anh nhìn chằm chằm vào nét mặt của Izuku, như thể anh đang tìm kiếm một số dấu hiệu rằng Izuku có thể đang nói đùa. Ánh mắt của anh nheo lại, lông mày thì nhíu. Một cái cau mày xuất hiện. "Cái quái gì thế? Vậy là bây giờ chúng ta cũng là hàng xóm à?"

Izuku khó chịu dịch chuyển chân này sang chân kia, cuối cùng quay lại để đối diện hoàn toàn với Katsuki. "Nếu cậu sống trong tòa nhà này, thì tớ đoán là vậy?"

Katsuki phát ra một âm thanh không thể xếp loại là gì ngoài sự bực bội, bất mãn và vai anh chùng xuống một chút. "Có vẻ như thế giới nghĩ rằng chúng ta gặp nhau chưa đủ nhiều nhỉ."

"Cậu chuyển xong đồ chưa?" Izuku hỏi trước khi kịp giữ miệng mình lại. Rõ ràng là Katsuki không vui lắm khi phát hiện ra Izuku thực sự là người hàng xóm mới của mình; đáng lẽ cậu nên biết cách yên lặng và để người kia có không gian riêng.

Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ thực sự giỏi điều đó.

(Cậu cũng chưa bao giờ giỏi việc để anh ra đi.)

Katsuki có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đó. "Cái gì cơ?"

"Nếu cậu cần giúp đỡ để mang đồ đạc lên đây, thì tớ không phiền đâu." Một điều mà Izuku rất giỏi đó là chen vào những nơi mà cậu rõ ràng không được chào đón—đặc biệt là khi liên quan đến Katsuki, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi câu trả lời của người kia là:

"Tao không cần mày giúp." Điển hình. Kiêu ngạo. Bakugou Katsuki chính hiệu. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều điều hơn thế nữa vì những lời tiếp theo rơi ra từ đôi môi đó (mặc dù nghe có vẻ khá miễn cưỡng) thực ra là không giống với Katsuki do đó gây khó chịu theo một cách kỳ lạ nhất: "Nhưng nếu đây là cách mày chào đón tao ở đây, thì được thôi."

Izuku không chắc là mình có nghe đúng không. Cậu nghĩ tai mình có thể đang bị ù. Cậu cảm thấy mặt mình nóng lên vì lý do lạ lùng và ngớ ngẩn nào đó. Cậu cảm thấy như thế giới đang bị nghiêng trên chính cái trục của nó và đổ cậu vào một nơi nào đó khác—cậu cảm thấy như mình đang lơ lửng trong hư không và cào cấu tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì.

Cậu tìm thấy Bakugou Katsuki đứng đó trong hư không, chờ đợi. Đứng đó trong hành lang của họ, chờ đợi.

Cậu cảm thấy như tất cả mọi chuyện lớn hơn những gì nó thực sự là, trong khoảnh khắc này.

Cậu cảm thấy như mình đang hành động một cách ngu ngốc, có phần lố bích và có ít nhất 70% khả năng rằng cậu trông giống như một tên ngốc vào lúc này hoặc như thể cậu đang lên cơn động kinh. Hiếm khi anh hùng Deku bị câm lặng bởi hoàn toàn không có lý do gì, nhưng lần này, ở đây và bây giờ, cậu không phải là một anh hùng. Cậu chỉ là Midoriya Izuku, lúng túng không biết mình nên làm gì vì cậu chưa bao giờ biết đến khi nói tới anh chàng tóc vàng trước mặt.

(Thực sự thì có gì mới đâu?)

Cái cau mày ấy đã biến mất, thay vào đó là một cái nhìn mà Izuku không thể đọc được và điều đó làm cậu ấy thất vọng. Tuy nhiên, có vẻ như Katsuki hiện đang rất kiên nhẫn với cậu – ít nhất là kiên nhẫn nhất có thể đối với một người như Katsuki – và anh ấy lùi lại một bước tạm thời tăng khoảng cách giữa họ (và điều đó không nói lên điều gì cũng như nói lên rất nhiều điều cùng một lúc, thật sự đấy). "Mày có đi không?"

Họ đi xuống cầu thang và cùng quay lại với tất cả những chiếc hộp mà Izuku có thể xếp chồng lên nhau để mang theo dễ dàng hơn. Hành động ấy giúp họ xao nhãng đến mức để việc nói chuyện thực sự không phải là một lựa chọn cần thiết. Đồ nội thất đã ở đó rồi—ít nhất là từ những gì Izuku có thể thấy. Phòng khách trông hấp dẫn một cách đáng kinh ngạc, trái ngược với thái độ thường thấy không hiếu khách của Katsuki.

"Cảm ơn," Katsuki nói sau khi chiếc hộp cuối cùng được đặt xuống sàn bếp. Anh không nhìn vào mắt Izuku, nhưng sự biết ơn nghe có vẻ rất chân thành. Cảm giác như Izuku đã được chuyển đến một chiều không gian khác. Thoáng chốc, cậu tự hỏi liệu mình có đang mơ không, mặc dù những giấc mơ của cậu về Katsuki thường ít... yên bình, và không kém phần kỳ lạ vì bản chất chung trong mối quan hệ của họ.

(Nói lên rất nhiều điều về tiềm thức của cậu ấy và những gì cậu ấy muốn, phải không?)

Katsuki đang mặc quần jeans và áo ba lỗ đen. Anh ấy đẫm mồ hôi vì gắng sức. Nhìn gần thế này, dễ dàng thấy rằng anh ấy vẫn hấp dẫn như xưa, mặc dù bây giờ họ đã lớn hơn, không còn là những thiếu niên nữa. Katsuki vẫn đẹp trai như ngày nào (mặc dù trông có vẻ là tức giận hầu hết thời gian) nhưng bây giờ rõ ràng rằng anh không còn là một cậu bé nữa, nét mặt của anh sắc nét hơn. Ngay cả cách anh cư xử cũng khác; anh luôn tự tin vào bản thân mình (ngoại trừ những khoảnh khắc đau lòng mà Izuku đã chứng kiến—khoảnh khắc đó đã định hình vào cả hai người họ), và rõ ràng anh vẫn như vậy, chỉ là... bây giờ đã thay đổi, theo một cách nào đó không đáng kể nhưng lại vô cùng quan trọng.

"Không có gì," Izuku trả lời khẽ, rồi, "Nếu có thứ gì đó cậu cần mà đã bị thất lạc trong quá trình vận chuyển, hoặc bất cứ thứ gì thì cứ gõ cửa. Tớ luôn sẵn sàng chia sẻ."

"Mày thật sự chẳng thay đổi chút nào, phải không?" Câu hỏi này không phải là một lời chế giễu; Katsuki dường như chỉ đang lắng nghe sự xác nhận của cậu.

"Tớ muốn nghĩ rằng mình đã thay đổi ở một khía cạnh nào đó." Bây giờ đến lượt Izuku cúi đầu. "Nhưng có lẽ không nhiều ở những khía cạnh khác." Cậu nhún vai.

(Cậu biết ít nhất một điều không thay đổi, và có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi—đó là cách cậu bị kéo vào quỹ đạo của Katsuki, cách cậu không thể ngừng lao ngay vào đó, ngay cả khi đó là một nhiệm vụ tự sát cho trái tim của mình, vì nó là như vậy luôn như vậy.)

Katsuki phát ra một âm thanh mơ hồ. Không hẳn là một tiếng hừ hay tiếng thở dài hay tiếng ậm ừ gì đó. Izuku không thể biết đó là sự đồng ý hay không đồng ý hoặc không phải cả hai. Cậu cho rằng điều đó không quan trọng.

"Đừng để nhà bếp cháy nhé," Izuku nói khi bước ra cửa, cậu dừng lại chỉ để nở một nụ cười vui vẻ.

"Thế nghĩa là sao?" Katsuki gắt, đầy vẻ kiêu ngạo và bị xúc phạm.

Izuku cười khúc khích, và mọi thứ cảm thấy bình thường hơn, bớt kỳ lạ hơn một chút.

Thật hài hước làm sao khi cậu nghe thấy tiếng còi báo động vào lúc nửa đêm và cậu bước ra khỏi căn hộ, đi vào hành lang để thấy Katsuki đang đứng đối diện, anh ấy trông như một con mèo ướt sũng đầy giận dữ. Izuku có thể ngửi thấy mùi khói.

Mặc dù có khả năng cao là cậu sẽ bị giết một cách tàn bạo vì chuyện này, nhưng Izuku không thể ngừng cười.

Katsuki chỉ lườm cậu trong im lặng.

"Có phải là nhà bếp không?" Izuku hỏi giữa những tiếng cười khúc khích. "Lò nướng có đang bật không, Kacchan?"

"Đừng nói thêm một lời nào nữa, Deku," Katsuki rít lên, và Izuku cười phá lên.

(Khả năng cao là đã đến lúc tìm một nơi ở mới.)

II.

Trái với phán đoán nhanh nhạy của mình (hoặc có lẽ chỉ vì cậu ấy hơi tự ngược đãi bản thân khi nói đến Bakugou Katsuki), Izuku không tìm một căn hộ khác. Cậu ở lại, như một thuyền trưởng trên một con tàu đắm, theo nghĩa bóng để quan sát khi nước tràn vào.

Tất nhiên, cậu có thể chỉ hơi cường điệu hóa một chút, nhưng đó không phải là vấn đề. Có những con dao vô hình nhắm vào cậu mỗi buổi sáng khi cả hai tình cờ ra khỏi căn hộ của họ cùng một lúc, và những con dao găm đó có thể không nhìn thấy được, nhưng chắc chắn là chúng cảm nhận được.

(Cậu thực sự không nên đùa về cái lò nướng.)

Hàng rào tốt tạo nên những người hàng xóm tốt, nhưng những cánh cửa khóa chặt lại chẳng có ý nghĩa gì với cả hai người họ.

"Mày muốn gì?" Câu hỏi được thốt ra qua cái miệng đầy kem đánh răng và bàn chải đánh răng của Katsuki, và Izuku có đủ tỉnh táo để cố tỏ ra ngượng ngùng một chút (đồng thời cố gắng không chú ý đến việc Katsuki đã mở cửa mà không mặc áo—cậu không phải là một cô gái tuổi teen, hoặc thậm chí là một thiếu niên nữa, thật nực cười).

"Tớ muốn tặng cậu thứ gì đó," Izuku bắt đầu, tay nắm chặt hộp đựng chậu Bonsai vì những lý do mà cậu không thể - hoặc không thực sự muốn. "Nên tặng quà chào mừng cho người hàng xóm mới mà, đúng không?"

Cậu đã nghĩ về việc mua thứ khác, thứ gì đó hữu ích hơn, có lẽ vậy. Cậu không hoàn toàn nhìn vào mắt Katsuki; có lẽ Katsuki nghĩ rằng món quà thật ngớ ngẩn, Bonsai. Katsuki chưa bao giờ có vẻ là một người thích cây cảnh, nhưng Izuku đã nghĩ rằng có lẽ, chỉ có lẽ một người như Katsuki có thể trân trọng những điều tinh tế thầm lặng khi chăm sóc một thứ gì đó và nhìn nó lớn lên.

Có 62% khả năng rằng cậu đã sai hoàn toàn. Rằng cậu đã dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó, quá nhiều thời gian để tưởng tượng rằng Katsuki bí mật sở hữu một khu vườn xanh nho nhỏ. Cậu đã dành quá nhiều thời gian qua các năm chỉ để biết rõ rằng Katsuki giỏi việc đấy hơn nhiều so với việc chỉ chiến đấu và phá hủy.

Có lẽ món quà nhỏ này chỉ là chút thỏa mãn vô ý thức của Izuku.

(Cậu đáng lẽ nên chọn một chai rượu ngon; cậu có cảm giác rằng Katsuki sẽ đánh giá cao điều đó hơn.)

Katsuki lùi lại một bước và gật đầu về phía bên trong căn hộ của mình—Izuku đoán đó là một lời mời vì vậy cậu bước vào, ngạc nhiên một chút khi nhận ra (bây giờ khi cậu thực sự quan sát) rằng biểu cảm của Katsuki đang thể hiện là một biểu cảm nhẹ nhàng; có điều gì đó ở ngoài sự khó chịu thường thấy, và Izuku cảm thấy hoàn toàn ngớ ngẩn vì điều đó gây ra cho cậu, vì cách nó khiến trái tim cậu đập nhanh gấp đôi trong lồng ngực vang đến tai cậu. Cậu tự hỏi một cách không cần thiết rằng, liệu Katsuki có nghe thấy không.

Có bọt kem đánh răng quanh môi anh ấy. Trông anh dễ thương theo một cách gần như trẻ con, gần như thế. Không phải là Izuku đã nghĩ về Katsuki như một đứa trẻ—đã từ rất lâu rồi. Chỉ là thật... kỳ lạ, gần như vậy, để thấy anh ấy một lần nữa như một con người chứ không phải chỉ như một anh hùng.

Katsuki quay lưng lại và đi xuống hành lang, có lẽ là vào phòng tắm. Bố cục căn hộ của anh giống như của căn hộ Izuku. Izuku nghe thấy tiếng nước chảy và chờ đợi, cậu cố gắng không quá quan sát xung quanh, không muốn trông như tò mò hoặc thô lỗ.

(Cậu có thể nhận thấy nhà bếp vẫn còn khá lộn xộn, và cậu không thể không bật cười khúc khích.)

"Mày là người thích cây cỏ à? Hợp lý đó, vì mái tóc của mày trông như bụi rậm."

Katsuki đã trở lại với cậu, không còn bàn chải đánh răng và đã mặc thêm áo.

Izuku đảo mắt trước lời chế giễu. Một số điều không bao giờ thay đổi, và thực sự, có một sự an ủi lạ lùng khi thấy điều đó. "Cũng không hẳn. Nhưng tớ nghĩ rằng có lẽ cậu thường đánh giá cao sự khác biệt... trong việc chăm sóc thứ gì đó so với... ừm. Như những gì đã xảy ra với căn bếp của cậu."

Katsuki lườm cậu. Không còn đáng sợ nữa mà trông buồn cười hơn, nhưng có lẽ chỉ vì Izuku biết rằng Katsuki trước mặt cậu không phải là Katsuki đã bắt nạt cậu một cách tàn nhẫn hồi trung học.

(Có rất nhiều điều đã thay đổi, và sự thay đổi này đã diễn ra từ từ nhưng quan trọng hơn nhiều so với những gì Izuku có thể mơ ước.)

"Mày đã suy nghĩ quá nhiều về việc đó trước khi mua cái cây chết tiệt này, phải không?" anh hỏi, và Izuku tự hỏi liệu cậu trông có vẻ như tội lỗi không khi bị chỉ trích, khi Katsuki hoàn toàn đúng không.

Izuku cố nhún vai hờ hững và tự hỏi liệu mình có làm được không. "Đó là một sự lựa chọn giữa cây và rượu; đó là những gì tớ đã thu hẹp."

Katsuki nhẹ nhàng lấy cây Bonsai từ cậu; các đầu ngón tay của họ chạm vào nhau trong quá trình chuyển giao. Izuku giả vờ không chú ý, giả vờ rằng cái chạm ngắn đó không ảnh hưởng đến cậu, giả vờ rằng cậu không cảm thấy sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể mình—sự ấm áp mạnh nhất tại điểm tiếp xúc trước đó.

(Cậu không còn mười sáu tuổi nữa, cậu ấy không còn nữa.

Vậy tại sao cậu lại hành động như mình vẫn còn?)

"Mày tặng rượu thì có khi lại hay hơn đấy." Katsuki nói, như thể một món quà tân gia thực sự chỉ là thứ để nịnh nọt người nhận. Rõ ràng đó không phải là ý định của Izuku.

Katsuki đặt cây Bonsai xuống bàn cà phê, và ít nhất nó cũng làm được điều gì đó cho căn phòng—nó thêm sáng sủa một chút. Izuku thích nó ở đó, nơi Katsuki đã đặt nó. Cậu tự hỏi liệu nó sẽ vẫn ở đó không nếu cậu được mời vào lần nữa; cậu hy vọng rằng nó sẽ vẫn sẽ ở đó.

(Tuy nhiên dựa trên tình trạng của nhà bếp, khả năng tồn tại của cây Bonsai tội nghiệp này vào thời điểm hiện tại, thật không may là rất khó có thể xảy ra.)

Bây giờ có ít nhất 75% khả năng rằng Izuku nên chọn rượu.

Cậu lại suy nghĩ về việc chuyển đi, một lần nữa. Suy nghĩ về việc biến mất khỏi mặt đất. Cậu tự hỏi liệu mặt mình có đỏ như cậu nghĩ không.

"... Nó cũng được," Katsuki cuối cùng nói khi anh chạm vào một trong những chiếc lá một cách do dự, như thể anh nghĩ rằng toàn bộ thứ này có thể sẽ tan thành bụi nếu anh nhìn nó không đúng cách. "Nó khác và nó không hữu ích lắm. Nhưng nó cũng không tệ."

Nụ cười nửa miệng trên môi Katsuki không phải là điều mà Izuku nhận ra là gì vào khoảnh khắc đó. Sau này, cậu sẽ hiểu ra được rằng hiện tại cậu đang được ưu ái bởi một Bakugou Katsuki dịu dàng hiếm hoi, thực sự hài lòng. Sau này, cậu sẽ hiểu rằng cậu không thực sự biết đó là gì chỉ vì cậu chưa bao giờ thực sự gặp phải khía cạnh này của Katsuki trong tất cả những năm họ đã biết nhau. Sau này, cậu sẽ có thể trân trọng khoảnh khắc này vì nó thực sự là như vậy.

Lúc này, cậu chỉ nghĩ rằng có thể có một chút ( nhiều nhất là 20%) khả năng rằng điều này sẽ diễn ra tốt đẹp.

Cậu không bận tâm đến việc ngăn nụ cười đáp lại của mình, vì đó là một nụ cười trọn vẹn, tươi rói.

Izuku cho rằng có lẽ cậu chỉ cần ở yên một chỗ là ổn.

III.

Có một sự khác biệt rõ rệt giữa việc sống cùng ký túc xá với Bakugou Katsuki và việc sống trong cùng một khu chung cư với anh ấy. Izuku vẫn chưa thể xác định được liệu điều đó có do độ tuổi của họ ở thời điểm này hay không hay là do lịch sử của họ, nhưng dù thế nào đi nữa, có một điều vẫn luôn không thay đổi:

Đối với Katsuki, bạn thực sự không bao giờ biết được mình sẽ gặp phải điều gì. Không bao giờ.

Có những ngày, Izuku cảm thấy như mình chỉ cách một bước chân là đạp phải một quả mìn, đặc biệt là khi họ tình cờ đuổi theo cùng một tên tội phạm. Có những ngày, Katsuki lại bất ngờ thoải mái và xuất hiện trước cửa nhà cậu với bữa sáng mà anh ấy đã mua ở một quán cà phê địa phương cùng với một trò chơi điện tử. Những ngày này, theo một cách nào đó, còn đáng sợ hơn cả những ngày dẫm mìn, và Izuku đôi khi tự hỏi liệu đối thủ cũ của mình có phát triển một dạng rối loạn nhân cách quái gở nào đó hay không.

Cậu đã học được cách bình thản chấp nhận mọi thứ và chấp nhận Katsuki như một con người thật của anh ấy vào bất kỳ ngày nào.

(Điều đó không có gì khác cả—điều này luôn là như vậy, đúng không? Izuku luôn chấp nhận Katsuki đúng như con người anh ấy.)

Và vì thế, cậu thực sự khá thoải mái khi mở cửa để chào đón một Katsuki cau có, rõ ràng là đang chờ cà phê. Có lẽ cậu ấy không nên thoải mái như vậy. Có lẽ cậu ấy không nên mở cửa. Có lẽ cậu nên gọi quán cà phê ở cuối dãy phố của họ và lịch sự yêu cầu họ giao hàng. Có lẽ cậu nên mua cho Katsuki một cái máy pha cà phê hay thứ gì đó—làm sao mà một người rõ ràng là phụ thuộc vào cà phê lại không có thiết bị để pha chế nào trong nhà của mình?

Izuku cũng phụ thuộc vào thứ chất lỏng ngon lành giúp cậu tỉnh táo ấy, nhưng Izuku cũng đang có một cái máy pha cà phê. Cậu nghi ngờ rằng đó là lý do tại sao Katsuki lại đến đây ngay bây giờ. Cậu nghi ngờ rằng, vì lý do nào đó, việc đến quán cà phê không nằm trong danh sách những việc cần làm của Katsuki hôm nay. Có lẽ Katsuki đã đạt đến giới hạn của việc tương tác với mọi người trong tuần này rồi.

"Cà phê à?" cậu hỏi khi bước lùi lại, mở rộng cửa như một lời mời.

Cái nhìn chằm chằm được hiểu như một câu trả lời là , nhưng những từ rơi ra từ miệng cau có đó lại đầy mỉa mai, như đùa cợt: "Không. Tao đến đây để xin một chén đường, chết tiệt."

Cái đảo mắt của Izuku có vẻ tốt bụng. "Vào đi? Cà phê đang pha ngay bây giờ đó. Cậu biết không, nếu cậu mua một cái máy pha cà phê, cậu sẽ không phải lo lắng về việc trả tiền hàng ngày và cậu sẽ không phải xuất hiện trước cửa nhà tớ trông như thể cậu cần truyền dịch."

Katsuki bước vào và xua tay như thể những lời nói đó không có chút giá trị nào, hoặc như thể Izuku đang nói một ngôn ngữ nước ngoài mà anh ấy không muốn bận tâm để dịch. "Chỉ cần cho tao một cốc và tao sẽ không làm phiền mày nữa trong suốt cả ngày hôm nay."

"Việc cậu ở đây không làm phiền tớ," Izuku trả lời khi cậu ấy lấy hai tách cà phê từ tủ chén. Cậu không nói thêm gì nữa, không nói với Katsuki về chính xác những gì đang trong đầu mình, rằng cậu ấy vui khi người bạn tóc vàng xuất hiện không báo trước, vì bất cứ lý do gì hoặc không vì lý do gì cả.

Mối quan hệ của họ tại thời điểm này thật kỳ lạ nhưng thật thoải mái. Quá khác so với những gì đã từng có nhiều năm trước. Thật kỳ lạ, làm thế nào mà họ có thể đến được thời điểm này, mặc dù Izuku chắc chắn rằng những tháng ngày họ sống cùng một tòa nhà như hàng xóm chắc chắn đã có liên quan đến điều đó.

Nhưng mặt khác, thời gian mà họ xa nhau cũng đã có liên quan đến điều đó.

Katsuki ngồi xuống chiếc bàn bếp nhỏ của Izuku và khi Katsuki quay lưng về phía mình, ánh mắt của Izuku nán lại lâu hơn một chút so với khi Katsuki đối mặt với cậu. Cảm giác mà anh cảm thấy bây giờ thật ngọt ngào—chủ yếu là, anh ấy thực sự biết ơn rằng họ đang ở nơi này, chính xác ở đây và bây giờ. Nhiều năm trước, anh ấy không bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ hoặc thậm chí có thể xảy ra.

Tiếng beep, beep, beep mềm mại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh và báo hiệu rằng cà phê đã sẵn sàng, và Izuku lắc đầu một chút. "Cậu uống cà phê như thế nào? Với sữa hay với đường?"

Katsuki đang nhìn cậu qua vai. "Không đường. Một ít sữa."

Izuku chớp mắt ngạc nhiên. Bakugou Katsuki không uống cà phê đen. Vũ trụ đã sắp xếp lại theo cách khác và Izuku tạm thời không chắc chắn rằng họ đang ở đâu và năm nào.

(Được rồi, có lẽ khám phá nhỏ này không quá ấn tượng.)

Izuku chưa di chuyển còn Katsuki đang nhìn cậu đầy mong đợi. "Gì?" anh hỏi, và anh ấy dường như đột nhiên tự ti một cách kỳ lạ. "Mày mong tao sẽ trả lời là đen, như tâm hồn chết tiệt của tao, hay gì đó đại loại vậy à?"

Izuku không thể ngăn được tiếng cười bật ra và bùng lên. "Tớ đã nghĩ cậu thích uống cà phê đen," cậu thừa nhận khi rót một cốc, và sau đó là một cốc khác, cậu thêm đường rồi sữa vào một cốc, và chỉ sữa vào cốc còn lại. Sau đó, cậu trở nên nghiêm túc và dũng cảm (ngốc nghếch) nói: "Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng trong cậu có bất kỳ sự đen tối nào—cậu hẳn phải biết điều đó rồi, Kacchan."

Có lẽ cậu ấy không được điểm nào vì coi một trò đùa là nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Katsuki khi Izuku ngồi cùng anh ấy ở bàn không hề khó chịu; gần như người đàn ông kia thực sự đang suy nghĩ về câu nói đó, và nếu Izuku không phải tưởng tượng ra... thì cậu thề rằng mình có thể thấy một chút ửng hồng trên má của Katsuki.

Họ uống cà phê trong im lặng, và khi Katsuki đã uống xong cốc đầu tiên, Izuku im lặng chuẩn bị cốc thứ hai cho anh ấy. Cậu ấy đoán rằng đây có lẽ là một trong những buổi sáng mà Katsuki có thể uống hết một bình cà phê.

"... Cảm ơn," cuối cùng Katsuki thì thầm. Anh đang nhìn chằm chằm vào tách cà phê mà anh đang cầm bằng hai tay.

Có lẽ chỉ là về cà phê. Có 60% khả năng rằng tất cả là về cà phê, và không có gì khác.

Nhưng có lẽ có 40% còn lại cho rằng không chỉ nằm ở cà phê.

Izuku đang bám vào 40% đó. Có lẽ hơi nực cười, nhưng cậu không thể giúp được.

Cậu luôn ủng hộ kẻ yếu thế.

Nhưng thật buồn cười khi kẻ yếu thế lại chính là cảm xúc của bản thân mình, đúng không?

IV.

Người ta gọi cho cậu ấy – hoặc Izuku gọi cho họ – để bắt kịp thông tin. Những cuộc gọi thường xuyên nhất của cậu ấy là từ mẹ của cậu, All Might và Shouto. Bất kỳ cuộc gọi nào mà cậu ấy thực hiện đến Katsuki thường bị bỏ qua, và sau đó là tiếng gõ cửa cộc lốc cùng một giọng nói thô lỗ: "Gọi tao làm quái gì khi tao ở ngay đối diện và chúng ta gặp nhau gần như mỗi ngày?"

Thường thì chỉ là để hỏi một câu hỏi thôi.

Tin nhắn thường có nội dung tương tự, nhưng hôm nay Katsuki lại hiếm hoi trả lời,anh ấy thực sự trả lời.

Nhật Bản đang bước vào mùa mưa – Izuku yêu mưa, nhưng sau vài ngày mưa kèm theo độ ẩm khó chịu, ngay cả những người có tính cách vui vẻ nhất cũng bắt đầu cảm thấy hơi chán nản. Cậu thường gọi cho gia đình và bạn bè nhiều hơn vào những ngày như thế này, và nhờ một cuộc gọi đến All Might, cậu ấy hiện đang rất vui vẻ và cậu phải chia sẻ điều này với Katsuki; cậu cho rằng điều đó là công bằng vì câu chuyện hài hước đó liên quan đến Katsuki.

Hôm nay là một ngày lười biếng – Izuku không có nơi nào phải đến hôm nay trừ khi có một tình huống khẩn cấp. Những kẻ xấu nổi tiếng trong khu vực này tương đối yên ắng, điều này trong quá khứ thường có nghĩa là chúng đang chuẩn bị cho một việc gì đó lớn lao. Izuku hy vọng rằng điều đó không xảy ra ở đây, nhưng lịch sử thường có xu hướng lặp lại, phải không?

Cậu sẽ không tin những gì All Might nói về cậu đâu. Izuku gõ, rồi nhấn gửi trước khi kịp thuyết phục bản thân không nên làm thế.

Cậu chưa kịp đặt điện thoại xuống thì nó đã rung lên với một tin nhắn trả lời: Hả? Tại sao mày lại nói chuyện về tao với ổng?

 Chú ấy nói cậu không nói chuyện nhiều với chú ấy,nên chú ấy hỏi thăm tớ vì chú ấy biết chúng ta đã là hàng xóm một thời gian rồi.

Và làm thế quái nào ổng biết điều đó?

Izuku lắc đầu trước khi trả lời: Chú ấy đang theo dõi cậu đấy. Và sau đó: Tớ đã nói với chú ấy, duh. Chứ sao nữa?

Katsuki trả lời ngay: Không phải việc của ổng.

Izuku nghĩ đến việc bước qua hành lang, gõ cửa và lắc Katsuki một chút khi anh ấy mở cửa, nhưng rồi quyết định không làm vì cậu không muốn bị đánh nhừ tử vào ngày hôm nay. Thay vào đó, cậu nhắn lại: Chú ấy quan tâm đến cậu, cậu biết mà. Chỉ vì chúng ta tốt nghiệp UA và mỗi người đi một đường không có nghĩa là chúng ta không còn liên hệ. Chẳng phải cậu và tớ là bằng chứng cho điều đó sao?"

Có lẽ hơi quá táo bạo. Cậu có thể bị đánh thôi.

Lần này, có một khoảng dừng lâu hơn trước khi điện thoại của cậu thông báo rằng có một tin nhắn mới.

Ổng đã nói gì về tao?

Có vẻ như Katsuki đang phớt lờ những lời nói của cậu, điều này có thể là một điều may mắn. Izuku không bao giờ thực sự biết khi nào lời nói của mình (hay những ngón tay của mình, trong trường hợp này) sẽ khiến cậu gặp rắc rối liên quan đến Katsuki. Cậu chưa bao giờ thực sự biết đâu là đúng hay là sai để nói, và lạ lùng thay, điều đó dường như càng đúng hơn vào thời điểm này, khi mối quan hệ của họ không còn căng thẳng như khi họ còn trẻ.

Chú ấy nói cậu đôi khi giống như một con mèo hoang, chạy đến xin cà phê hoặc thức ăn. Izuku đợi một chút rồi gửi tiếp tin nhắn: Lời của All Might, không phải của tớ, vì vậy đừng có 'pắn' người đưa tin, được chứ?

Ổng già rồi. Và ổng biết cái quái gì chứ?, rồi ngay sau đó: Ổng bị Alzheimer rồi. Hơn nữa, không phải là mày cũng hay qua đây sao.

Izuku thực ra đã không vào căn hộ của Katsuki mấy tháng nay - kể từ lần cậu mang qua chậu Bonsai (mà thỉnh thoảng cậu vẫn tự hỏi về nó). Cậu chỉ ghé qua nhà Katsuki đủ để gõ cửa để đưa đồ ăn hoặc trò chơi, bộ phim(hoặc cà phê) mượn và trong hầu hết các trường hợp, để mời anh ấy sang căn hộ của mình.

(Ít nhất thì anh ấy cũng như là một con mèo hoang được mời đến.)

Ừ thì, điều quan trọng là Izuku thực sự không nghĩ rằng việc bước qua hành lang và gõ cửa được tính là "đến nhà", nhưng cậu ấy sẽ không nói điều đó với Katsuki. Không có ích gì trong việc chỉ ra điều đó, nên cậu không làm. Thay vào đó, cậu trả lời bằng một điều có thể khiến cậu gặp rắc rối hơn (cậu ấy sẽ không bao giờ học được,không bao giờ): Tớ nghĩ điều đó rất buồn cười.

Mày thì lúc nào chả thế.

Và thế là xong, hoặc cậu nghĩ vậy. Cậu không ngờ tiếng gõ cửa vang lên tầm mười lăm phút sau đó. Thật bối rối khi thấy Katsuki ở phía bên kia cánh cửa.

"Meow meow, chết tiệt," anh chàng tóc vàng lẩm bẩm, và tất cả những gì Izuku có thể làm là đứng nhìn chằm chằm không tin trong vài giây trước khi bật cười không thể kiềm chế được. Kiểu cười khiến bạn phải gập người, kiểu cười khiến bụng bạn đau nhói ấy.

Có ít nhất 95% khả năng rằng cậu ấy chưa từng cười nhiều như vậy trong đời.

Tiếng cười của cậu ấy có sức lan tỏa bởi - Katsuki cười toe toét rồi anh ấy cười lớn, và Izuku chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn, rằng cậu chưa từng nghe thấy điều gì tuyệt vời hơn tiếng cười đó, chưa bao giờ.

(Có lẽ cậu thực sự đã đưa ra quyết định đúng đắn khi quyết định ở lại và không chuyển đi.)

V.

Bạn có thể nhốt những thứ đáng sợ sau chiếc ổ khóa và cánh cửa; bạn có thể chôn vùi những điều mà họ đã nói; bạn có thể cố gắng quên đi những việc xấu xí, méo mó mà họ từng làm. Tuy nhiên, trong trường hợp của những tên tội phạm, miễn là còn có ai đó ngoài kia chia sẻ những ý tưởng tương tự, thì về bản chất, một người đã bị đánh bại và bị đặt sau lưng bạn có thể được hồi sinh và có thể đứng trước mặt bạn một lần nữa.

Thật kỳ lạ và kinh hoàng khi phải đối mặt với một quá khứ mà cậu đã cố gắng quên đi.

Izuku cảm thấy sự sợ hãi ngấm ngầm xuất hiện khi cậu đối mặt với một người đàn ông trẻ, có lẽ lớn hơn cậu năm tuổi. Truyền thông nói rằng Stain đã tái sinh dưới hình dạng người đàn ông này, và người đàn ông đó dường như tự hào khi được so sánh với một tên tội phạm đã làm ám ảnh vào những cơn ác mộng của nhiều anh hùng chuyên nghiệp – ít nhất là những người còn sống để kể về những cuộc gặp gỡ với hắn.

Cảm giác quen thuộc đập vào cậu như một đoàn tàu, với sức lực gấp đôi còn tốc độ thì gấp ba. Mất một lúc lâu để cậu định hình lại để hành động. Dù sao cậu cũng đã trải qua điều này trước đây, và lúc đó cậu chưa phải là một anh hùng chuyên nghiệp. Cậu còn trẻ. Cậu thông minh. Cậu đã tự hào đứng ở đó, cùng chiến đấu với bạn bè.

Cậu ấy đang làm điều tương tự đó bây giờ, ngay cả khi cậu cố đẩy lùi ký ức rằng Iida có thể đã chết vào đêm đó, ngay cả khi cậu cố gắng quên rằng cả cậu và Todoroki cũng có thể đã chết. Lúc đó cậu chưa phải là một anh hùng chuyên nghiệp. Cậu đã dũng cảm và ngu ngốc không nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài việc cứu người mà cậu quan tâm và ngăn người khác bị thương bởi ai đó dường như thích gây ra sự hủy diệt dưới hình thức cái chết – dưới hình thức kết thúc những tương lai đầy hứa hẹn và xé nát từng gia đình, dừng lại thời gian của rất nhiều con người.

Không có nhiều thay đổi. Cậu ấy đã lớn hơn vài tuổi. Cậu ấy vẫn nghĩ mình thông minh. Cậu ấy đang đứng đây với Katsuki và đang chiến đấu. Cậu là một anh hùng chuyên nghiệp. Cậu dũng cảm và ngu ngốc, và tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là vô số những điều có thể sai lầm trong tình huống này. Thật kỳ lạ, cậu ước rằng mình đang làm điều này một mình thay vì với một anh hùng chuyên nghiệp khác (thay vì với người bạn thuở nhỏ, người hàng xóm của mình, người mà cậu cho rằng mình không nên – nhưng thực sự là rất – yêu).

Thật kỳ lạ khi cậu cảm thấy mình bất khả chiến bại khi có một người nào đó đứng cạnh mình, nhưng rồi... lại cảm thấy như thể cậu có thể mất tất cả mọi thứ trên đời .

Thật mâu thuẫn khi mọi thứ liên quan đến Bakugou Katsuki và cảm xúc của Izuku đối với anh ấy.

Thông thường, chính sự suy nghĩ quá mức ấy của cậu giúp cậu thoát khỏi những tình huống khó khăn. Thông thường, cậu có thể đánh bại một tên tội phạm nhờ những bánh răng gần như không ngừng quay và quay trong đầu cậu.

Nhưng đôi khi, chính điều này đưa cậu ấy gặp rắc rối.

Câu sau chính là minh chứng đúng, ở đây và ngay bây giờ việc suy nghĩ quá nhiều là một bước đi sai lầm. Và rồi Katsuki cố gắng bù đắp cho sai lầm của mình, khiến Katsuki vào thẳng tầm ngắm của kẻ địch, chỉ riêng điều này đã khiến tâm trí đang gào thét của Izuku ngừng hoạt động trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Khoảng thời gian đó đủ dài để cậu lại mắc lỗi lần nữa, ít nhiều thì cũng chỉ khác đi một chút.

Cậu tự nhủ rằng Katsuki hiện tại vẫn ổn, và đó là điều quan trọng. Bởi vì điều đó thực sự quan trọng. Rất, rất quan trọng với cậu.

Cậu không nghĩ rằng mình từng thấy nhiều máu như vậy trước đây, đặc biệt là từ chính mình. Có lẽ không phải là một điều tốt khi cậu cảm thấy lạnh lẽo và bình tĩnh đến kỳ lạ như vậy. Cậu nghĩ rằng mình nên hoảng sợ nhưng nếu cậu làm vậy, cậu sẽ chỉ chảy máu nhanh hơn phải không?

Cậu cảm nhận được bên dưới mình là bê tông và bầu trời thì u ám ở phía trên. Cơ thể cậu cảm thấy lạnh hơn so với cái lạnh của mùa Thu. Điều này không thể là điều tốt được– và tâm trí của cậu lại hoạt động, quay trở lại trạng thái quá tải. Cậu cảm thấy cơ thể mình không thể cử động.

Cậu nghe thấy một vụ nổ, biết rằng mình nên cảm nhận được sức nóng từ vụ nổ đó. Nhưng cậu không cảm nhận được gì cả. Có nhiều vụ nổ hơn xảy ra tiếp theo đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo như cũ.

Cậu cảm thấy áp lực lên lỗ thủng ở bụng và đôi tay của Katsuki phủ đầy máu vẫn tiếp tục rỉ ra. Chuyển động của Katsuki đầy hoảng loạn, và giọng của anh đầy sự hoảng sợ mà Izuku không cảm nhận được: "Đừng có chết trước mặt tao, Deku!"

"Cậu ổn rồi," Izuku gắng gượng nói. Cậu nghĩ rằng mình vẫn đang mỉm cười. Cậu không biết tên tội phạm kia ở đâu. Katsuki ở đây. Và Katsuki vẫn ổn.

Và điều đó khiến tất cả những gì cậu đã làm đều hoàn toàn xứng đáng.

VI.

Khi Izuku mở mắt ra lần nữa, cậu đang nằm trên giường bệnh. Có một ống truyền dịch trong tay cậu và có băng quấn quanh bụng. Mọi thứ đều đau đớn. Nhưng cậu vẫn còn sống.

"Mày làm tao sợ chết khiếp."

Izuku giật mình và nhìn sang trái, nơi cậu nhìn thấy Katsuki với vẻ mệt mỏi ngồi trên ghế, tay cầm một chiếc cốc xốp. Tay còn lại của Katsuki đang nắm chặt tay vịn của ghế. Các khớp ngón tay anh trắng bệch. Izuku tự hỏi Katsuki đã ở đây bao lâu rồi. Katsuki trông như không hề ngủ chút nào.

"Kacchan." Giọng Izuku khàn đặc. Cậu nuốt nước bọt và cảm giác như có những mảnh kính vỡ đang găm vào thực quản. Cậu hít thở và cảm thấy cảm giác tương tự trong phổi. Cậu hắng giọng và cố gắng lần nữa. "Tớ mừng là cậu vẫn ổn."

Không khí xung quanh Ground Zero cho thấy rằng, theo một cách nào đó, anh ấy chẳng hề ổn.

"Đừng bao giờ làm thế với tao nữa."

Izuku sửng sốt. Có sự giận dữ trong những lời nói đó - tất nhiên là có, vì đây là Bakugou Katsuki và gần như luôn có một dạng giận dữ nào đó khi liên quan đến Izuku, nhưng còn có gì đó khác nữa, nửa chôn vùi dưới sự phẫn nộ đó, điều gì đó đang âm ỉ dưới bề mặt.

Có sự quan tâm, lo lắng và nó là thật. Nó hiện rõ trong giọng nói run rẩy và sáng rực trong đôi mắt đỏ ấy.

Đôi mắt của Katsuki luôn phản bội anh ta khi không có gì làm khác được.

Đi sâu hơn nữa, có một chút cảm xúc mà Izuku chưa từng nghe thấy trong giọng nói của Katsuki kể từ—

"Tại sao tao lại là người kết thúc sự nghiệp của All Might chứ?"

Như trước đây, Izuku trả lời tất cả những cảm xúc hỗn độn đó bằng hành động, dù lần này hoàn toàn khác. Cậu thận trọng đưa tay phải ra, ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay trái của Katsuki.

"Đây không phải là lỗi của cậu," cậu nói nhẹ nhàng,nhưng nghiêm túc. "Đừng mang theo nỗi đau này và tự trách bản thân mình, tớ vẫn làm điều mà tớ vẫn luôn làm khi cảm thấy cần hành động. Tớ ở đây vì tớ , không phải vì cậu".

Những phút giây dần trôi qua như thế, với Izuku chạm vào Katsuki đầy an ủi và Katsuki để cho cậu làm vậy. Cậu cảm giác như đã trôi qua hàng giờ và cảm thấy như chỉ mới trong chớp mắt khi Katsuki gạt tay Izuku ra và đứng lên, hắng giọng.

"Mau hồi phục nhanh đi, okay? Tao sẽ quay lại thăm mày sau. Tao hy vọng mày thích Jook vì đó là món tao mang cho mày ngày mai nếu họ cho phép. Họ nói khi mày tỉnh dậy sau phẫu thuật, dạ dày mày cần được nghỉ ngơi một chút. Có lẽ hôm nay mày chỉ được dùng chất lỏng thôi."

Izuku vừa muốn cười vừa muốn khóc cùng lúc. Có lẽ đó là do thuốc mê vẫn còn trong cơ thể cậu.

(Cậu nghĩ có thể dễ dàng đổ lỗi cho thuốc mê chứ không phải đổ cho sự quan tâm rõ ràng mà che giấu của Katsuki.)

"Tớ biết rồi." cậu trả lời, giọng nói của cậu khàn khàn và nghẹn ngào.

Katsuki gật đầu một cách ngắn gọn rồi cau mày, Izuku đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

Cậu vẫn còn cười một chút ngay cả khi Katsuki đã rời khỏi phòng.

Cậu vẫn còn cảm nhận được làn da của Katsuki dưới đầu ngón tay mình.

Cậu cố gắng không nghĩ đến điều đó, cố gắng lờ đi sự thật, lần thứ một triệu rằng cậu đã biết và đã biết... từ rất lâu rồi.

Phần giữa ngực cậu cảm thấy nặng nề và đau nhói.

Rất khó để bỏ qua lý do, khi lý do đó là cả một con người.

Có khả năng cao là cậu sẽ không thể nghỉ ngơi trong một thời gian.

Nếu cậu ngủ tiếp, cậu chắc chắn rằng đôi mắt ấy sẽ ám ảnh vào giấc mơ của mình.

(Không phải là lần đầu tiên, hay lần thứ hai, hay thậm chí là lần thứ ba. Nhưng điều đó không quan trọng, phải không?

Ngoại trừ nó ở mọi nơi. Luôn luôn như thế. Và điều đó cũng khiến cậu đau nhói.)

VII.

"Cậu Bakugou đã đảm bảo rằng tên tội phạm kia sẽ được đưa đến nơi hắn ta nên tới—sau song sắt. Hắn ta sẽ không còn có thể làm hại bất kỳ ai nữa."

Đã một tuần trôi qua. Cậu đã nhận được rất nhiều lượt thăm từ bạn bè và người thân. Recovery Girl thậm chí đã đến thăm một lần, điều đó đã giúp ích cho cậu rất nhiều. Izuku nghi ngờ rằng All Might đã nhờ thêm một người (khác) nữa.

Chính nhờ bà ấy mà Izuku hôm nay được xuất viện về nhà, không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu cần phải theo dõi các mũi khâu cho đến khi chúng được gỡ bỏ vào tuần tới. Cậu tự hỏi có phải liệu hơi lâu không, nhưng nhân viên bệnh viện đã nói rằng cẩn thận còn hơn phải hối tiếc—vết thương bị rách, vết cắt không phải là một nhát đâm nhanh mà còn là một vết rách. Cậu thật may mắn, và cậu biết điều đó.

All Might và Katsuki đang ở cùng cậu ngay bây giờ. All Might đang khoe khoang và Katsuki đang đỏ mặt, mắt cúi xuống khi All Might vỗ nhẹ vào lưng anh ấy, một sự dịu dàng không giấu giếm tỏa sáng rõ nét trong đôi mắt của ông.

"Thật may là tôi không giết hắn," Katsuki nói với giọng trầm, và mọi thứ trở nên im lặng trong giây lát.

"Cậu cũng may mắn vì không giết hắn ta đấy," Izuku nói, nhẹ nhàng đến nỗi cậu tự hỏi liệu có ai nghe thấy không.

Cậu biết điều đó khi cả Katsuki và All Might đều quay sang nhìn cậu.

"Hắn ta đáng bị như vậy," Katsuki gầm gừ, và ở đó—có sự tức giận tồn tại (ít nhất là một phần) thay mặt cho Izuku.

"Có lẽ vậy," Izuku đáp. "Nhưng cái chết ấy– dù có hợp lý hay không – thì cũng không phải là thứ tớ muốn cậu phải mang theo suốt phần đời còn lại, Kacchan. Cậu đã mang quá nhiều rồi."

Katsuki nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, miệng há hốc. Thật là một kỳ tích khi điều đó làm cho anh ấy ngạc nhiên đến mức im lặng. Đột nhiên, anh ngậm miệng lại và quay đi chỗ khác.

All Might đang mỉm cười trìu mến với Izuku.

Có lẽ Izuku chưa bao giờ thấy ông trông tự hào như vậy, trong suốt thời gian cậu quen biết ông.

VIII.

Những dấu tích cuối cùng của mùa Thu đang bám víu vào bất cứ thứ gì chúng có thể, một cách vô ích. Mùa Đông đang trở lại. Ngày và đêm đang trở nên lạnh hơn và những sắc đỏ, vàng và cam rực rỡ đang nhạt dần thành các sắc thái nâu khác nhau.

Mọi thứ đã trở lại theo một khuôn mẫu quen thuộc. Izuku lại nhớ đến một cuộc chạm trán khác có thể kết thúc cuộc đời cậu mỗi lần cậu cởi áo. Một vết sẹo. Không phải vết đầu tiên. Không phải vết sẹo cuối cùng. Một bài học khác—dù cậu vẫn cảm thấy rằng chết vào thời điểm đó sẽ xứng đáng, nếu điều đó có nghĩa là Katsuki sẽ được sống và khỏe mạnh.

Cậu đứng trước cửa Katsuki khi không nghe được tin tức nào từ anh ấy trong suốt 48 giờ qua. Thật đáng tiếc nếu cậu suýt chết vì bảo vệ anh ấy chỉ để phát hiện rằng anh ấy đã chết vì đói hoặc điều gì khác. Katsuki có thể sẽ coi đó là một dạng nghiệp chứng kỳ lạ.

Katsuki mở cửa với một chiếc khẩu trang dùng một lần che kín mũi và miệng. Anh ấy rõ ràng vẫn còn sống nhưng có vẻ không khỏe lắm.

"Xin lỗi vì đã cố giữ vi khuẩn cho riêng mình." Katsuki càu nhàu trước khi lập tức ho dữ dội, như thể đã được sắp đặt trước. Thực sự thì có phần hài hước.

"Cậu có thể nhắn tin cho tớ mà," Izuku chỉ ra khi cậu bước vào căn hộ của Katsuki mà không có lời mời. Cậu bỏ qua các cử chỉ tay của Katsuki (bao gồm cả cái cử chỉ khá thô tục) và đóng sầm cửa lại thực sự nhốt họ cùng nhau. "Tớ đã rất lo lắng."

Rõ ràng là chấp nhận thất bại (thật trưởng thành, anh ấy chưa bao giờ nhượng bộ như vậy vào những năm trước), Katsuki đi về phía ghế sofa và ngồi xuống. "Xin lỗi, nhưng tao nghĩ mình bị cảm cúm hoặc viêm phế quản, hoặc gì đó."

"Tớ nghĩ cậu có thể đã chết khi không xuất hiện ở phòng tớ sáng nay với cà phê. Hoặc là để uống cà phê."

"Đừng có nói quá." Katsuki đảo mắt.

"Không phải là tớ nói quá đâu," Izuku tranh luận. "Ngay cả cậu cũng phải thừa nhận điều đó. Dù sao thì, tớ nghĩ cậu có thể lại ghét tớ vì vậy không muốn liên quan gì đến tớ nữa—điều đó cũng có khả năng xảy ra."

"Tao chưa bao giờ ghét mày, đồ ngốc." Những lời đó được nói một cách nghiêm túc. "Nhưng mày đang phiền phức hơn bình thường một chút. Tao sẽ đổ lỗi cho cái đầu đau nhức của mình thay vì đổ cho tính cách tuyệt vời của mày. Mày được chào đón ở đây."

"Cậu vẫn chưa đuổi tớ ra ngoài thế là ổn rồi, đúng không?" Izuku mỉm cười.

"Ngày vẫn còn dài. Đừng thử vận may của mình và đừng đổ lỗi cho tao khi mày bị lây bệnh nhé."

"Đã ghi nhận." Izuku trả lời với giọng ngân nga.

Sau khi ổn định xong, Izuku dành một chút thời gian để quan sát mọi thứ xung quanh. Căn hộ của Katsuki rất  sạch sẽ và vẫn được trang trí tối giản ngay cả sau nhiều tháng như vậy. Nhà bếp giờ trông không giống như đã từng xảy ra bất kỳ vụ tai nạn nào liên quan đến lửa (hoặc bất cứ thứ gì khác) trước đây nữa. Nhưng chính cái bàn cà phê ngay trước ghế sofa mà Katsuki đang nằm mới thu hút sự chú ý của cậu.

Ở đó, ngay giữa bàn cà phê, là cây Bonsai mà Izuku đã tặng cho Katsuki ngay sau khi anh chuyển đến. Gần đó là một cuốn sách. Liếc qua bìa sách, cậu biết rằng nó chứa thông tin về cách chăm sóc cây Bonsai đúng cách.

Cậu đứng đó và cảm thấy ngớ ngẩn vì mớ cảm xúc đột ngột kẹt trong cổ họng mình.

"Cậu có bị sốt không?" Izuku cuối cùng cũng hỏi trong khi cố gắng thuyết phục bản thân không làm to chuyện về việc thứ mà cậu đã tặng Katsuki vẫn còn sống tốt và vẫn được chăm sóc, chắc chắn rằng không bị vứt bỏ hoặc bị lãng quên (cậu hoàn toàn thất bại trong việc đó).

"Không biết," Katsuki trả lời, nhún vai.

Izuku đi qua, rút ngắn khoảng cách giữa họ, cậu cẩn thận đặt tay lên trán Katsuki. Cậu đã hi vọng có sự phản đối. Cậu đã hi vọng Katsuki sẽ gạt tay cậu ra, nhưng Katsuki không làm gì cả. Anh ngồi đó, hoàn toàn yên lặng, và Izuku tự hỏi loại biểu cảm gì đang ẩn sau chiếc khẩu trang đó. Đôi mắt của anh ta rộng mở, lấp lánh vì bị ốm, nhưng vẫn sáng ngời. Vẫn rất đẹp.

Cậu nhận ra rằng mình đang lưu lại quá lâu chỉ để xác định nhiệt độ của trán Katsuki. Cậu nhận ra rằng anh chàng kia đang bị sốt cao. Cậu ấy không thể ngăn mình lại, mặc dù biết mình có lẽ trông như một tên ngốc, cậu giật mình và thông báo, "Cậu bị sốt rồi. Cậu có thuốc không?"

"Không cần thuốc đâu." Katsuki càu nhàu, nghe như một đứa trẻ hơn là một người trưởng thành.

"Có đấy." Izuku quyết định rằng cần phải đi đến cửa hàng tiện lợi và đến quán ăn Việt Nam nho nhỏ mà anh thích. "Tớ sẽ quay lại," cậu thông báo trước khi vội vã rút lui (ít nhất là trong thời gian này). Cậu không nên nhìn lại cây Bonsai đó và trở nên cảm động vì lý do ngớ ngẩn mà cậu không muốn nghĩ đến.        

Cậu trở lại với những túi nhựa đầy thuốc hạ sốt, thuốc thông mũi, kẹo ho, thuốc khử trùng, và các loại nước ép trái cây khác nhau. Cậu cũng mang theo thức ăn cho cả hai người—

Phở. Sau khi đưa thuốc cho Katsuki và nhìn anh ấy uống, cậu sắp xếp các loại thuốc còn lại vào tủ thuốc và đặt nước ép trái cây vào tủ lạnh. Cậu nhanh chóng khử trùng mọi thứ trong bếp, phòng khách và nhà tắm. Cậu rót nước cho Katsuki và cho chính mình rồi ngồi xuống cùng Katsuki trên ghế sofa, vui mừng phát hiện rằng phở vẫn còn nóng hổi khi anh ấy mở nắp.

"Cái này tốt cho cậu," cậu nói, và Katsuki nhận bát mà không phản đối.

Có điều gì đó thật thoải mái trong toàn bộ tình huống này—thật tuyệt vời khi ngồi đây trên ghế sofa với Katsuki (đang ho khan và khổ sở) và ăn một cái gì đó ấm áp trong một ngày lạnh giá. Izuku biết điều đó ít liên quan đến món ăn mà liên quan nhiều hơn đến việc người bên cạnh.

Katsuki cố gắng ăn được nửa bát. Izuku đặt phần còn lại vào tủ lạnh với ý định hâm nóng lại sau. Cậu ấy pha trà gừng với chanh và mật ong rồi nhìn Katsuki uống một cốc, anh trừng mắt nhìn cậu suốt, mặc dù cử chỉ đó có vẻ hời hợt. Hoặc có lẽ ít đe dọa hơn bình thường vì Katsuki bị ốm.

"Mày không phải mẹ tao," Katsuki cuối cùng cũng nhếch mép khi họ chuẩn bị xem một bộ phim. Katsuki đã bỏ khẩu trang và Izuku biết rõ ràng rằng cậu sắp bị ốm theo, nhưng cậu sẽ tính sau.

Khi Izuku không trả lời, Katsuki tiếp tục: "Mày không cần phải chăm sóc tao, mọt sách chết tiệt."

"Tớ biết là tớ không cần phải làm vậy," Izuku trả lời một cách đơn giản. "Nhưng cậu cũng không cần phải chăm sóc tớ mà. Ở bệnh viện, hoặc sau đó."

Katsuki dường như có vẻ tìm kiếm từ ngữ trong giây lát, rồi: "Tao biết. Tao ở đó vì tao muốn vậy."

Izuku cảm thấy trái tim mình đang nhào lộn một cách kỳ lạ. Cậu cảm thấy trái tim mình đập một cách điên cuồng trong lồng ngực; cậu cảm nhận nó trong cổ họng mình.

"Tớ cũng ở đây vì tớ muốn thế," cậu đáp lại nhẹ nhàng.

Họ xem phim, bằng một cách nào đó Katsuki cuối cùng cũng ngủ gật. Izuku cũng mơ màng, hoặc có lẽ cậu cũng ngủ thiếp đi. Khi cậu tỉnh lại, cậu nhận ra rằng bộ phim đó không còn được chiếu nữa. Cậu cũng nhận ra một điều khác nữa.

Katsuki đang ở rất gần. Cực kỳ gần. Izuku có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Katsuki trên má mình. Nếu trái tim cậu ấy đã nhào lộn trước đó, thì bây giờ nó đang thực hiện một buổi tập thể dục toàn diện. Cậu đang nín thở. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu sợ rằng nếu mình nói hay làm điều gì đó, thì điều đó sẽ bị phá vỡ.

Ánh mắt của Katsuki bắt gặp cậu và rồi Katsuki di chuyển ra xa, không hẳn là luống cuống, nhưng có vẻ hơi hoảng loạn. Anh ấy vung chiếc điều khiển từ xa trong một động tác được cho là chiến thắng, nhưng trông anh có vẻ hơi lúng túng ngượng ngùng hơn chút. Tai của anh ấy đỏ. Má cũng đỏ bừng. Izuku tự hỏi liệu anh ấy có bị sốt thêm không, hay là—

"Phải lấy cái điều khiển từ xa," Katsuki nhanh chóng giải thích. "Vì tao chán xem cái shit này rồi."

Izuku khá chắc chắn về hai điều vào lúc này: 1. Cậu không hề có một chút manh mối nào về những chuyện vừa xảy ra, và 2. Cậu cũng sẽ bị bệnh mất.

(Và Katsuki có lẽ sẽ hả hê về điều đó.)

IX.

Thật buồn cười và đáng thương khi Izuku bị sốt và nghẹt mũi chỉ sau hai ngày.

"Tôi muốn chết," cậu ấy than thở với sự im lặng xung quanh mình. Dĩ nhiên là cậu không có ý đó. Cậu đã sống sót qua rất nhiều thứ tồi tệ hơn thế này, nhưng công bằng mà nói, lần cuối cùng cậu sống sót qua một thứ kinh khủng, cậu đã bất tỉnh trong một khoảng thời gian dài.

Có tiếng gõ cửa. Cậu mệt mỏi nhìn về hướng đó. Cậu ấy nghĩ rằng mẹ cậu có thể đã phát giác được việc cậu đang bị ốm và đến để chăm sóc cậu ( bà đã đến thăm cậu có thể là cả triệu lần khi cậu ở trong bệnh viện và ngay sau khi cậu trở về nhà). Tuy nhiên, cậu đổi ý khi tiếng gõ trở thành tiếng đập liên tục và cậu biết chính xác ai đang ở phía bên kia cánh cửa trước khi cậu kéo thân xác mệt mỏi của mình ra khỏi giường để trả lời.

Katsuki đứng đó với những túi hàng tạp hóa. Izuku biết rõ hơn là không nên cố gắng nói với anh ấy rằng anh ấy không cần phải vào trong.

(Họ dường như đều rất bướng bỉnh về mặt này.)

"Con mèo hoang mang theo quà đây," Katsuki nói khi anh ấy bước vào. "Quay lại giường đi. Tao sẽ mang súp và thuốc cho mày sau."

"Cậu không cần phải làm thế này đâu." Izuku yếu ớt bắt đầu, nhưng cậu biết mình đã thua. Cậu không biết tại sao lời nói đó lại tuôn ra từ môi mình.

"Quay lại giường ngay," Katsuki lặp lại, và Izuku im lặng làm theo.

Cậu chui lại vào chăn và không thể tin nổi sự táo bạo của trái tim mình khi đôi môi cậu nở một nụ cười ngốc nghếch.

Cậu ấy chưa bao giờ vui vẻ vì bị ốm, ngay cả những ngày cậu được nghỉ học để hồi phục.

Tuy nhiên hiện tại cậu ấy rất hạnh phúc.

Điều đó không liên quan đến bệnh tình của cậu mà liên quan đến người mà đã tự mình chăm sóc cậu cho đến khi cậu khỏi bệnh.

Cậu ấy chắc chắn 100% rằng cậu ấy thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra giữa họ.

Thật lòng mà nói, cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc và may mắn vì có đặc quyền được tham gia và đồng hành cùng Katsuki trong hành trình này.

X.

Izuku chưa bao giờ quá chú trọng vào lễ Giáng sinh; khi còn nhỏ, nó luôn là một dịp bình thường và bây giờ vẫn vậy. Năm nay, là một Giáng sinh trắng. Cậu đến thăm mẹ mình, theo phong cách của một người mẹ điển hình nói với cậu bằng sự pha trộn hoàn hảo giữa sự quan tâm và sự trừng phạt rằng ,cậu cần đảm bảo rằng giữ ấm cho bản thân mình trong mùa đông này khi bà tặng cậu một chiếc áo khoác, đôi găng tay phù hợp một chiếc khăn quàng cổ.

Mẹ cậu luôn làm quá mọi chuyện, luôn chú trọng những điều nhỏ nhặt, nhưng Izuku đã học được cách không tranh cãi với bà, không cố nói rằng bà đang làm quá. Cậu biết rằng cậu sẽ nhận lại một bài giảng – rằng cậu là con trai duy nhất của bà và bà muốn bảo vệ cậu bằng mọi cách có thể.

"Mẹ không thể ngăn cản con liều mạng sống của mình để làm một Anh hùng nhưng mẹ có thể làm được điều này, vậy nên hãy để mẹ làm."

Cậu đã để bà làm vậy. Sao có thể không được?

Cậu trở về nhà khi All Might ghé thăm, chú ấy tặng cậu một chiếc mũ mùa đông có hình All Might nhỏ được thêu ở mặt trước. Izuku nhận nó với chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời cậu phải thừa nhận, nó khá tuyệt.

(Phần người hâm mộ trong cậu thực sự rất vui.)

Cậu đoán rằng sau khi rời khỏi căn hộ của mình, All Might sẽ đến thăm Katsuki. Cậu nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu nghe thấy tiếng chào hỏi vang dội của All Might; cậu nghe thấy tiếng phàn nàn giả vờ của Katsuki.

Tất cả điều đó khiến cậu mỉm cười.

Sau đó, cậu nghĩ đến việc nhắn tin cho Katsuki, mời cậu ấy đi ăn tối hay gì đó. Cậu quyết định bước qua hành lang và mời cậu ấy ra ngoài, và nếu Katsuki không muốn, thì Izuku cũng có món quà cho cậu ấy nên cậu có thể tặng luôn.

Izuku nghe thấy tiếng nói từ phía bên kia cửa của Katsuki khi cậu định gõ cửa. Nghe như cuộc cãi vã với Kirishima.

Izuku chưa bao giờ nghe thấy hai người họ cãi vã nghiêm trọng như thế. Cậu tự hỏi liệu mình có đang bước vào một chiều không gian khác không. Cậu tự hỏi liệu có nên quay lại sau không—nhưng cậu đã gõ cửa rồi, và cậu không còn trẻ con để có thể chạy trốn như đang đùa giỡn (ít nhất là cậu nghĩ vậy).

"Khi nào thì cậu định nói điều đó?"

"Từ khi nào chuyện tao làm hay không làm lại liên quan đến mày thế?"

"Khi cậu trở thành bạn của tớ. Muốn thấy cậu hạnh phúc là sai sao?"

Im lặng một lúc, rồi: "Bỏ đi, Kirishima."

"Baku--"

"Tao bảo bỏ đi. Và để tao mở cửa, được chứ?"

Khi cửa mở, Izuku đứng đó có chút ngượng ngùng, tay cầm quà. "Tớ định hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn chút gì không," cậu nói, rồi hắng giọng. "Nhưng... tớ không muốn làm phiền gì cả."

Katsuki cau có nhìn, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. "Mày không làm phiền gì cả. Tên tóc đỏ ngớ ngẩn này chuẩn bị đi rồi." Katsuki quay lại nhìn qua vai và gầm gừ, "Phải không?"

Nụ cười của Kirishima rộng và chân thành. Cậu ta rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi sự khó chịu của Katsuki. "Chào Midoriya!" cậu ta vui vẻ nói. "Tớ không làm hỏng bữa tiệc đâu, tớ hứa, vào đi, vào đi. Tớ đang cố nói lý lẽ với tên cứng đầu này, nhưng cậu biết cậu ấy và biết việc đó khó như thế nào rồi."

"Mày không nên mời người khác vào nhà của người khác." Katsuki gần như gầm lên.

Nụ cười của Kirishima không hề phai nhạt, mặc dù cậu ta nhún vai. "Sao, cậu định không cho cậu ấy vào sao? Định đuổi cậu ấy về lại hành lang à?"

Katsuki như xìu xuống một chút. "... Không."

"Thấy chưa?" Kirishima đẩy Katsuki sang một bên, bước ra hành lang cùng với Izuku. "Vào đi, Midoriya. Tớ cũng định đi rồi, sau khi cho cậu ấy một bài học nhưng đừng lo về chuyện đó. Tớ có thể tiếp tục bất cứ lúc nào." Cậu ta vẫn cười, nhưng nụ cười dịu dàng hơn. Cậu ta nghiêng người về phía Izuku và thì thầm, "Đừng từ bỏ tên ngốc đó, được chứ?"

Khi cậu ta lùi lại, lại cười. "Gặp lại sau nhé."

Izuku không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hoặc Kirishima có ý gì khi nói không từ bỏ Katsuki. Theo như cậu nhớ, Izuku chưa bao giờ từ bỏ ai cả. Cậu chưa bao giờ là người bỏ cuộc. Cậu luôn muốn làm mọi thứ với tinh thần Plus Ultra.

Cậu bối rối nhìn theo Kirishima đang rời đi trước khi quay lại nhìn Katsuki, người cũng đang nhìn theo Kirishima rời đi. Rõ ràng anh ấy vẫn còn tức giận.

"Cậu ấy đang nói gì vậy?" Izuku hỏi.

Katsuki lắc đầu. "Không có gì. Vào đi. Tao cũng có cái này cho mày. Và đúng rồi, ăn gì đó nghe cũng được."

"Xin lỗi vì đã làm phiền," Izuku vội vàng xin lỗi khi bước vào căn hộ của Katsuki. "Tớ không có ý để Kirishima phải đi."

"Đừng lo lắng về chuyện đó. Mày chỉ làm gián đoạn tên tóc đỏ ngu ngốc đó mắng tao trong khi nó không có quyền làm vậy." Katsuki đi đến bàn cà phê, cúi xuống và lấy ra một chiếc hộp được gói ở dưới đó, rồi trở lại với Izuku, đưa hộp mà không nói một lời.

"Tớ chắc chắn rằng bất cứ điều gì cậu ấy giảng giải cho cậu... là vì cậu ấy quan tâm đến cậu thôi." Izuku đổi chiếc hộp (chứa một chiếc cốc cà phê có dòng chữ, (Chào buổi sáng thế giới! Tia nắng hài hước nhỏ bé của bạn đã đến!) (Good morning world! Your little ray of sarcastic sunshine has arrived!) để lấy hộp mà Katsuki đang cầm. 

Katsuki khịt mũi trước khi nhận xét và sau đó bắt đầu mở quà của mình, anh cười khúc khích khi đọc dòng chữ trên cốc mà Izuku đã tặng—chắc chắn anh ấy cũng sẽ đánh giá cao lượng cà phê mà nó có thể chứa.

Izuku mỉm cười và mở món quà mình đang cầm, và thật phù hợp khi đó là một chiếc chăn mềm mại, ấm áp. Cậu thắc mắc liệu ba người quan trọng nhất trong cuộc đời mình có cùng lên kế hoạch này không.

Cậu lướt ngón tay qua chất liệu mượt mà, rồi dừng lại khi nhận ra điều gì đó khác. Trên một góc của chiếc chăn có thêu các ký tự デク. Đó là tên Anh hùng của cậu. Đó cũng là cái tên mà Katsuki đã gọi cậu nhiều năm về trước; cái tên mà anh ấy vẫn thường gọi, mặc dù Izuku biết rằng trong lòng mình, ngữ cảnh đã thay đổi và rằng Katsuki, theo cách của mình, đang thể hiện sự tôn trọng và quan tâm.

Điều đó đủ khiến cậu ngạt thở. Đủ khiến cậu muốn khóc.

(Cậu ấy lúc nào cũng, dễ xúc động một cách lố bịch.)

"Tao không nghĩ mày vô dụng đâu." Katsuki nói với cậu, và chính sự xác nhận đó khiến nước mắt cậu rơi.

"Cảm ơn cậu." Lời nói đó chỉ là một lời thì thầm. Izuku muốn ôm Katsuki, và vì thế cậu nắm chặt chiếc chăn, thả chiếc hộp xuống và tiến lại gần, quàng tay ôm chặt lấy cậu bạn tóc vàng.

Katsuki dường như... bị tê liệt trong giây lát.

Có ít nhất 45% khả năng rằng Izuku có thể bị đẩy ra, hoặc Katsuki sẽ chỉ đứng yên và không làm gì.

Tuy nhiên, cuối cùng Katsuki cũng đáp lại cái ôm, mặc dù anh ấy làm vậy với một chút bối rối. Izuku thì không bận tâm chút nào.

"Đừng khóc nữa, nếu không tao sẽ không đi đâu với mày đâu, đồ mọt sách." Katsuki ôm cậu chặt hơn, và Izuku nuôi hy vọng rằng cậu vừa nghe thấy một lượng cảm xúc đáng ngạc nhiên trong những lời đó—một cảm xúc trái ngược lại những gì Katsuki đã nói.

Cậu ấy muốn bình luận về điều đó, nhưng cậu ấy không làm vậy. Izuku không muốn đẩy vận may của mình đi xa hơn nữa, và vì vậy cậu chỉ đơn giản là biết ơn với những gì đã được trao và cố gắng trả lời một cách đùa cợt nhất có thể: "Nó liên quan đến đồ ăn, nên cậu sẽ đi cùng tớ dù tớ có khóc hay không."

Katsuki dường như thực sự cân nhắc điều đó trong một khoảnh khắc. "Chết tiệt. Mày nói đúng đấy."

Izuku biết đã đến lúc bước ra, lau nước mắt và lấy lại bình tĩnh.Nhưng Izuku không buông tay.

Katsuki cũng không làm vậy.

XI.

Mới vài ngày đầu năm mới, Katsuki xuất hiện ở cửa nhà Izuku với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Cậu ổn chứ?" Izuku vội hỏi, bước lùi lại và ra hiệu cho Katsuki vào trong.

"Tùy vào cuộc nói chuyện này diễn ra thế nào," Katsuki trả lời, và giải thích thêm: "Chúng ta cần nói chuyện."

Izuku cảm thấy như mình nên ngồi xuống cho cuộc nói chuyện này. Cậu nghĩ mặt mình trắng bệch, máu dồn xuống chân làm cậu cảm thấy chóng mặt. Cậu cảm thấy như mình đang ở bên ngoài cơ thể quan sát với cảm giác lo sợ, khi cậu buộc mình phải đi từng bước một cho đến khi đứng trước ghế sofa. Cậu quay lại, ngồi xuống, và đó là một cái sụp đổ nhiều hơn là ngồi.

Có lẽ vì thái độ của Katsuki, có lẽ vì giọng điệu của anh ấy. Có tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Izuku và cậu tự hỏi liệu mình đã làm gì sai không—nếu sau những tháng ngày xây dựng một tình bạn thực sự quý giá, một khía cạnh nào đó sẽ sụp đổ. Cậu không biết mình sẽ xử lý thế nào, nếu có thể.

(Có lẽ cậu ấy nên chuyển đi.

Có lẽ cậu đang nghĩ quá xa, nhưng không thể không lo lắng khi mọi thứ có vẻ không đúng và cậu không biết nên làm gì, và vì thế cậu chỉ ngồi đó, tay nắm chặt thành nắm đấm đặt ở trên đùi, chờ đợi nghe điều mà Katsuki cần nói.)

Katsuki không ngồi xuống. Anh ta đi đi lại lại trong phòng khách của Izuku như một con thú bị nhốt. Izuku có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí và ngay cả khi không thể, nó vẫn hiện rõ trong cách Katsuki đang làm, nắm chặt tay, nghiến răng và ánh mắt không ngừng đảo quanh căn phòng.

Anh ấy cũng không nói gì. Có lẽ từ ngữ đang bị kẹt sau những chiếc răng đang nghiến chặt. Anh ấy chưa bao giờ ngại hành động hoặc ngại nói lên suy nghĩ của mình. Nhưng hiện tại, anh dường như không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ những gì đang làm, mà thực ra cũng không phải là làm gì nhiều.

Anh ấy trông như không muốn có bất kỳ cuộc trò chuyện nào. Trông như muốn bỏ chạy. Trông như muốn đánh nhau. Có gì đó trong biểu hiện của anh làm Izuku nhớ lại đêm đó, nhiều năm trước khi Katsuki đến gặp cậu, muốn nói chuyện. Anh ấy đã lạc lối, bối rối và bất lực. Nhớ lại điều đó làm ngực Izuku thắt lại. Nhưng khi đó, Katsuki đã tìm đến cậu—đã tuôn ra những lời và cảm xúc thì đổ hết vào tay và chân, anh đã lao vào Izuku với tất cả những gì anh có. Và Izuku đã đáp lại—làm sao cậu có thể không làm thế?

Cậu nhớ đêm đó. Nhớ rất rõ. Cậu nhớ cảm giác bị Katsuki đè xuống và thở hổn hển bên trên.

(Cậu nhớ rất rõ. Đau đớn. Nóng bỏng.)

Cậu nuốt nước bọt và âm thanh vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.

"Nếu cậu muốn đánh nhau thì được thôi," cậu đề nghị mà không kịp nghĩ kỹ.

Katsuki chớp mắt như thể bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Sẽ chẳng vui chút nào nếu mày để tao đánh mày chỉ vì thương hại cho tình trạng của tao lúc này đâu."

Izuku cố gắng thư giãn hết mức có thể. Cậu nghĩ mình thường thất bại, nhưng ít nhất cũng đáng để thử, vì cả hai đều lo lắng và không thể tiến về phía trước thì có ích gì? Cậu cảm thấy quá lạnh và quá nóng cùng một lúc, như thể máu trong bụng đang bị đông cứng và máu ở mọi nơi khác đang cố bù đắp bằng cách sôi lên. Cậu tự hỏi điều gì đang diễn ra trong tâm trí của chàng trai tóc vàng, điều gì có thể ảnh hưởng đến anh ấy như thế.

"Ai nói tớ sẽ để cậu làm thế?" Izuku hỏi. Thách thức này mang tính nhẹ nhàng và vui vẻ, như một trò đùa vui của hai người. Cậu mỉm cười khi nói và vẫn mỉm cười sau đó, nhưng—

Có một tia gì đó trong đôi mắt ấy. Thứ mà Izuku nghĩ mình chưa từng thấy trước đây. Thứ làm cậu nghẹn thở một chút.Một thứ không tên trong lòng cậu vặn vẹo. Thứ mà cậu nghĩ mình muốn – và cần – nhìn thấy lần nữa. 

Rồi nó biến mất, và Katsuki đang tránh ánh nhìn của cậu. Anh ấy hắng giọng. "Tao không đến đây vì điều đó. Chúng ta không còn là trẻ con nữa. Tao đến đây để nói chuyện."

"Nhưng cậu thực sự không nói gì cả," Izuku chỉ ra, hơi rùng mình khi bị Katsuki lườm. "Cậu định bắt tớ đoán xem cậu đến đây để nói về điều gì sao?"

"Tao chỉ không biết bắt đầu từ đâu." Katsuki thì thầm, rồi thở dài, trông như đã thua cuộc trước khi bắt đầu.

"Ít nhất thì cậu hãy ngồi xuống đi." Một phần đó là đề nghị, một phần là khẩn cầu. "Cậu làm tớ lo lắng đấy."

"Xin lỗi." Katsuki cũng ngồi xuống, ngồi phía bên kia của ghế sofa và cắn môi dưới.

"Tớ không quen nhìn thấy cậu như thế này," Izuku thừa nhận một cách rụt rè. "Đây là một Kacchan mà tớ không biết. Cậu luôn dũng cảm. Cậu luôn nói lên suy nghĩ của mình, hoặc dùng nắm đấm để truyền đạt quan điểm."

"Tao cũng không quen như thế này." Katsuki đáp, rồi lại im lặng.

"Chắc hẳn là có chuyện gì đó... thực sự quan trọng," Đó là một giả định vừa là một câu hỏi nhẹ nhàng. "vì làm cậu lo lắng đến mức này, ý tớ là vậy."

"... Đúng vậy." Đó là tất cả những gì Katsuki nói. Anh ấy dường như đang đấu tranh để lựa chọn từ ngữ.

"Trời ạ, Kacchan. Nếu tớ mà biết cậu sẽ bắt tớ chơi trò hai mươi câu hỏi hôm nay...." Izuku thở dài một cách giả vờ. Dạ dày cậu đang thắt lại. Có Katsuki bên cạnh không làm dịu thần kinh của cậu chút nào, vì cậu cảm thấy như đang chờ một sự tiết lộ lớn sẽ làm cậu muốn chuyển đến một hòn đảo hoang và không bao giờ gặp lại con người hay nền văn minh nữa.

"Cậu ổn chứ?" Izuku hỏi lại. "Ý tớ là, cậu không đi kiểm tra sức khỏe và...?" Cậu ngừng lại vì không thể nói hết, vì cậu biết nếu cố gắng giọng cậu sẽ vỡ ra. Nếu có gì đó không ổn, đó sẽ là kịch bản tệ nhất. Izuku biết chắc chắn rằng cậu sẽ không thể xử lý được chuyện đó.

"Không có gì đâu," Katsuki trả lời. "Tao ổn, thật đấy."

"Cậu định bỏ đi để kết hôn, đúng không?" Đó hoàn toàn là một trò đùa, điều gì đó để làm nhẹ bầu không khí, để đánh lạc hướng cả hai khỏi sự bất an này vì đây không phải là họ.

Điều đó làm cậu nhận được một cái nhướng mày và ánh nhìn khó tin.

"Là với Uraraka phải không? Và cậu muốn xin phép tớ vì chúng tớ từng hẹn hò một thời gian ở trường trung học. Cậu đã ở gần tớ suốt thời gian qua để tạo cảm giác an toàn giả tạo rồi sau đó tung ra tin tức này, đúng không?"

Izuku chỉ đang nói lan man thôi, mặc dù cậu tự hỏi mình sẽ làm gì nếu lời nói đó đúng—có thể không phải liên quan đến Uraraka, nhưng....

(Việc chuyển đến hòn đảo hoang đó càng ngày càng hấp dẫn hơn, nhưng cậu phải có lý do cụ thể trước khi hoàn toàn biến mất khỏi mặt đất.)

"Mày nực cười quá." Katsuki thở dài và vuốt tóc. "Điều này không liên quan đến cô ấy, hay việc tao kết hôn."

"Cậu từ bỏ làm Anh hùng vì muốn làm công việc văn phòng hơn."

"Mẹ kiếp, không đời nào. Deku--"

"Cậu đang yêu." Izuku nói những lời đó một cách vội vã, vì nó đau đớn khi nói nhưng còn đau đớn hơn khi giữ nó trong lòng, và cậu phải được biết mặc dù không muốn nghe, mặc dù cậu muốn Katsuki hạnh phúc, nhưng biết được điều đó có lẽ sẽ giết chết cậu.

Không biết cũng sẽ giết chết cậu.

Cậu không biết điều nào tệ hơn, nhưng vào thời điểm này, cậu không thể rút lại những gì đã nói và không thể lùi lại.

Cậu cảm thấy như vừa nhảy khỏi một tòa nhà và tự hỏi liệu mình có chết trước khi chạm đất không, vì ít nhất sẽ không phải cảm thấy đau đớn khi tiếp đất, nhưng nó không liên quan đến việc chết.

Cậu cảm thấy buồn nôn khi chờ đợi. Càng buồn nôn hơn khi Katsuki chỉ nhìn cậu và Izuku biết , biết rằng cậu đúng, cậu cố nở một nụ cười có vẻ sai trái vì nó đáng lẽ phải chân thành nhưng thực tế thì không.

"Được rồi, không cần đến hai mươi câu hỏi phải không? Vậy... đó là người mà tớ quen biết à?"

Izuku đang tự đẩy mình vào tình thế khó xử hơn, cậu biết. Cậu cần dừng lại việc này – cần đơn giản là thừa nhận những thông tin vừa được đổ lên lòng mình và tổ chức lại mọi thứ trong đầu, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của trái tim mình lên (thật sự thì trái tim của cậu không có lý do gì để làm vậy, thực sự, không có một lý do nào), và tiếp tục sống.

"Phải." Có một khoảng lặng dài trước và sau câu trả lời của Katsuki.

"Cậu phải để tớ gặp họ." Izuku cố gắng tỏ ra vui vẻ. Cậu biết mình thất bại, có lẽ thế.

"Mày đã gặp rồi."

Izuku không thể nhớ được việc nhìn thấy Katsuki dành nhiều thời gian đáng kể với ai ngoài Kirishima và chính mình.

"Là Kirishima à?" Câu hỏi này không hoàn toàn là một tiếng rít lên. Điều này có lẽ không nên là một sự ngạc nhiên, thực sự, nếu đó là sự thật khi xem xét đến cách đùa cợt và sự thoải mái giữa họ. Izuku cảm thấy tệ hơn khi đã từng làm gián đoạn cuộc trò chuyện-kiêm-cuộc-cãi-vã của họ vào ngày Giáng sinh. Sau đó cậu nhớ lại yêu cầu của Kirishima rằng Izuku đừng bỏ cuộc với Katsuki, và đột nhiên mọi thứ càng trở vô nghĩa hơn khi cậu nghĩ—

Cậu hy vọng.

Katsuki không nói gì, mặc dù anh ấy có vẻ khá khó chịu khi Izuku hỏi câu đó.

Katsuki đang yêu ai đó. Đó là người mà Izuku quen biết.

"Đừng từ bỏ tên ngốc đó, được chứ?"

(Izuku không thể làm được trong suốt những năm qua. Tại sao cậu lại bắt đầu bỏ cuộc bây giờ? Cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc, quá ngu ngốc, vì thậm chí đã nghĩ đến điều đó chỉ vài phút trước đây.)

Izuku nghiêng người lại gần, cho đến khi cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Katsuki, cho đến khi cậu không thể phân biệt được liệu âm thanh trong tai mình là nhịp tim của Katsuki hay của chính mình.

"Mày biết mình đang làm gì không?" Katsuki hỏi, và anh ấy có thể lùi lại. Anh ấy có thể đẩy Izuku ra. Nhưng anh ấy không làm điều gì trong số đó cả.

"Thực sự thì không," Izuku thừa nhận, nhanh chóng cố gắng tính toán xác suất rằng cậu sẽ bị đấm vào mặt sau khi làm việc này.

Sau tất cả, cậu có thể hoàn toàn sai lầm. Nên cậu sẽ chuyển đến một hòn đảo hoang vắng.

( Ít nhất là 56%. Đó là cơ hội để cậu sai. Cơ hội để cậu bị đấm văng hồn.)

Dù sao thì cậu cũng áp môi mình vào môi Katsuki, và nhận ra rằng cậu không thể suy nghĩ được nữa.

Katsuki đứng yên trong nửa giây. Cảm giác như một sự vĩnh cửu nhỏ bé và đau đớn. Rồi anh tiến tới và thay đổi góc độ ,nó thật tuyệt, hơi thở của Izuku rời khỏi anh trong một tiếng thở dài đầy run rẩy. Katsuki, luôn tận dụng điểm yếu trong chiến đấu, tận dụng cả ở đây và bây giờ, lưỡi của anh ấy nhanh chóng luồn qua đôi môi hé mở để cuộn quanh lưỡi của Izuku, và Izuku cảm thấy toàn thân mình run rẩy, cảm thấy xương sống mình hóa lỏng, cảm thấy trái tim mình nhảy vào cổ họng và ở đó, đập mạnh như một con chim nhỏ cố gắng thoát ra.

Nhưng Izuku không muốn thoát ra, không phải khỏi điều này. Một tay cậu nắm chặt lấy vai, tay kia luồn vào mái tóc vàng và giữ chặt – có lẽ hơi chặt một chút, nhưng âm thanh mà Katsuki tạo ra không phải là tiếng kêu đau đớn (ít nhất là không hoàn toàn), và đôi tay của Katsuki bất ngờ ôm lấy lưng cậu, kéo cậu vào, giữ chặt cậu ở đó yêu cầu cậu ở lại.

Không cần phải nói với Izuku.

Một nụ hôn nối tiếp thành một nụ hôn khác, và khác nữa. Hai đôi môi tạm rời nhau trong chốc lại rồi lại kết nối lại, và nếu đầu óc của Izuku có thể hoạt động tối thiểu vào lúc này, cậu sẽ tự trách mình vì đã đợi quá lâu để làm điều này, vì đã không tự mình thực hiện bước nhảy vọt, bơi vì ngay cả nếu cậu đã sai thì cũng đáng để mở lòng và bộc lộ tất cả mọi thứ ra (và sau đó cậu sẽ chuyển đến hòn đảo hoang đó), và nếu cậu đã đúng, thì họ chỉ làm điều này sớm hơn, phải không?

Hiện tại không phải là lúc để hối tiếc. Làn da của Katsuki thì nóng bỏng và đôi môi cùng lưỡi của anh đầy quyết tâm, anh ấy đang kéo Izuku lại gần hơn; Izuku, tất nhiên không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo (cơ thể và trái tim cậu sẽ không cho phép bất kỳ lựa chọn nào khác).

Khi họ cuối cùng cũng rời nhau, Izuku gần như đang ngồi trên đùi của Katsuki. Cậu cảm thấy hưng phấn; như thể toàn thân cậu đang rung lên bởi điện và trái tim cậu nhẹ nhàng nhảy múa trong niềm vui. Chết tiệt cái xác suất sai lầm đó. Cậu đã đúng. Điều này đúng. Tuyệt đẹp đến thế. Đau đớn đến thế.

Đôi môi của Katsuki sáng bóng và sưng lên vì những nụ hôn. Izuku muốn cúi xuống, chạm đầu lưỡi vào đường rãnh của đôi môi đó cho đến khi chúng lại mở ra, nhưng có lẽ điều gì đó cần phải được nói vào lúc này, và vì thế cậu kiềm chế mình không làm điều mà cậu muốn làm, và cậu mở miệng để nói—

"Nhân tiên, là Đầu Chỉa đấy." Katsuki nhanh hơn trong việc nói thành lời (tất nhiên), và Izuku ngậm miệng lại. Nụ cười của Katsuki thật tinh quái.

"Ồ, vậy thì hy vọng cậu ấy không phiền khi tớ hôn cậu."

"Có thể cậu ta sẽ tha thứ cho mày đấy."

"Mmhmm." Izuku trở nên nghiêm túc hơn. "Kacchan... tại sao cậu không nói với tớ?"

"Tao đã làm thế. Chỉ là không bằng lời." Katsuki nghiêng đầu. "Với một thiên tài chết tiệt như mày, mày thực sự rất ngốc nghếch trong chuyện này đấy, mày biết không?"

Izuku cảm thấy đỏ mặt. Cậu chắc chắn rằng mặt cậu đang trải qua tất cả các sắc đỏ có trên đời. "Cậu không thể chỉ làm mà mong người khác biết cảm xúc của cậu mà không cần nói ra!" cậu kêu lên, vung tay loạng xạ và loạng choạng trên đầu gối trong quá trình đó, cậu gần như ngã về phía trước. "Cậu cũng phải nói ra chứ! Đặc biệt nếu đó là điều mà cậu chưa từng nói trước đây! Cậu mới là tên ngốc!"

(Được rồi, vậy vẫn còn 1% nho nhỏ là cậu sẽ bị đấm trước khi màn đêm kết thúc.)

"Tao. Yêu. Mày." Katsuki phát âm rất cẩn thận, rất chính xác. Nói điều đó một cách bình thản.

Nghe thấy điều đó gần như làm Izuku gục ngã. Cậu vẫn đang đỏ mặt. Cậu không thể tìm thấy từ ngữ trong vài giây, và thậm chí khi cậu tìm thấy, điều cậu nói là, 

"Cậu chắc chứ?"

(Ôi trời, cậu thực sự là một tên ngốc.)

"Chắc chắn 100%." Katsuki trả lời. Làm sao mà tên ngốc này có thể tìm được lời lẽ của mình bây giờ  khi mà trước đây anh ấy không thể chứ? Có lẽ anh ấy đã đánh cắp lời nói của Izuku.

(Hoặc có lẽ sự chấp nhận và nhẹ nhõm có thể tạo nên một điều kỳ diệu.)

Izuku cảm thấy mình thư giãn hơn. Cậu cho phép mình ngả người về phía trước, để dựa vào Katsuki và để cơ thể của người kia hỗ trợ một phần. Mỉm cười toe toét đến mức đau má, cậu vòng tay qua cổ Katsuki.

"Tớ thực sự rất vui vì tớ đã không chuyển đi," cậu thừa nhận.

"Gì cơ?" là câu trả lời bối rối mà cậu nhận được.

Izuku lắc đầu và dựa trán của mình vào Katsuki.

"Không có gì đâu, Kacchan, không có gì."

XII.

Hai năm sau, Izuku thực sự đã chuyển đi nhưng chỉ để cậu và Katsuki có thể sống cùng nhau. Không gian mà họ cùng chia sẻ thật ấm cúng và yên tĩnh (khi Katsuki không bận hét vào những đồ vật vô tri) và hoàn hảo cho họ.

"Tối nay mày muốn ăn gì?" giọng nói từ đầu dây bên kia hỏi. Hôm nay, rõ ràng Katsuki về sớm.

"Làm tớ ngạc nhiên đi." Izuku trả lời.

Và Katsuki đã làm điều đó.

Bữa tối đã được bày sẵn trên bàn khi cậu về đến nhà, nhưng đó không phải là điều khiến cậu chú ý – cậu thậm chí không thể nói rõ là họ sẽ ăn gì, vì đó không phải là điều thu hút ánh nhìn và giữ cậu ở đó. Trên bàn, đối diện với Izuku, là một chiếc hộp nhỏ chứa một chiếc nhẫn vàng đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ.

Izuku cảm thấy mình há hốc mồm. Cậu đứng yên giữa bếp và chỉ nhìn chằm chằm, không thể xử lý được bất cứ điều gì. Cậu đã bảo Katsuki làm cậu ngạc nhiên, nhưng đây hoàn toàn không phải là điều cậu mong đợi.

"Mày nghĩ Đầu Chỉa sẽ thích nó chứ?" Katsuki hỏi, và điều đó kéo Izuku ra khỏi trạng thái ngơ ngác, phần nào.

Izuku khép miệng lại. Cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn. Katsuki đang cố thay đổi không khí bằng nỗ lực hài hước. Nó có hiệu quả, gần như thế. Izuku gần như cười, nhưng không thể. Lời nói dường như không muốn xuất hiện. Izuku cảm thấy mình nên ngồi xuống, vì cả thế giới dường như nghiêng ngả và đảo lộn. Vì vậy cậu ngồi xuống.

"Đây... không phải là phản ứng mà tao mong đợi." Giọng Katsuki nghe nhỏ nhẹ, có chút chán nản.

Izuku đưa tay ra, chạm vào chiếc nhẫn, dùng ngón tay lướt qua nó. Không phải là cậu không hạnh phúc. Cậu vui, vui đến khôn xiết nhưng điều này cũng cảm giác như một giấc mơ. Cậu không biết phải phản ứng thế nào. Cậu tự hỏi liệu mình có nên tự véo má một cái không.

"Cậu có biết mình đang làm gì không?" cậu cuối cùng cũng nói được, và nó giống như hai năm trước, chỉ là đảo ngược vị trí.

"Tao chắc chắn rằng mình đang đứng ở đây trong nhà của chúng ta, tao hy vọng rằng mày sẽ nói đồng ý, vì tao muốn điều mà chúng ta đã có trong vài năm qua sẽ tiếp tục kéo dài mãi mãi. Và tao biết chúng ta không cần nhẫn hay lễ cưới để có điều đó." Katsuki nhìn đi chỗ khác một lúc, gãi đầu. "Tao biết điều đó. Tao đã dành quá nhiều năm để làm quá nhiều điều sai trái khi nói đến mày, nhưng tao muốn làm đúng điều này."

"Lại đây nào," Izuku yêu cầu, thúc giục. Cậu dang rộng cánh tay ra và vẫn ngồi yên vì cậu không tin vào đôi chân mình ngay bây giờ. Khi Katsuki đồng ý và gia nhập cùng cậu, Izuku quàng tay quanh anh và ôm chặt, chặt nhất có thể. "Cậu nên biết câu trả lời của tớ, Kacchan. Cậu nên biết rằng đó là đồng ý. Luôn luôn là đồng ý."

"Mày chắc chứ? Mày đã khiến tao hơi lo lắng một chút." Katsuki cũng ôm lại cậu chặt như thế. Izuku không thể thấy mặt anh, nhưng cậu có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của anh ấy.

"Chắc chắn 100%." Izuku trả lời, và đó là một sự chắc chắn tuyệt đối.

Có một hơi thở chậm rãi. Katsuki đang run nhẹ. Hoặc có thể đó là Izuku. Chết tiệt, có thể là cả hai.

"Chúng ta có thể đánh nhau khi chúng ta già đi và trở nên cáu kỉnh hơn," Izuku nói. Katsuki đã đi trước một bước trong việc cáu kỉnh đó.

"Hmm. Ý hay đấy. Tao chưa nghĩ đến điều đó. Xác suất là bao nhiêu?"  Có tiếng cười trong những lời nói đó, trong giọng nói mà Izuku sẽ không bao giờ chán khi nghe (cậu đang mong đợi được nghe nó mỗi ngày, suốt đời cậu).

"Nguy cơ là 50-50." Izuku trả lời, và cậu cảm thấy tiếng cười đang bị mắc kẹt trong cổ họng mình.

"Tao rất hài lòng với tỷ lệ đó."

Izuku không thể nhịn được – cậu cười. Cậu cười qua những giọt nước mắt hạnh phúc và cậu bám lấy Katsuki, lời nói của cậu lấp lánh và yếu ớt khi cậu nói, "Tớ cũng vậy, Kacchan. Tớ cũng vậy."



END


ôi tr ơi,lựa đúng cái oneshot 14k9 chữ 🥲
định hoàn thành xong hqua mà xem tập 11 ss7 mà nản ngang nay mới post

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bakudeku