các tội danh sau đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Cáo thân mến,

Kể từ lần đầu tiên gặp đến bây giờ, anh đã tài trợ cho em sáu năm học phí, bởi vì không thể gặp lại nhau nên thật đáng tiếc là em không có cách nào biểu đạt lòng biết ơn đến với anh, tất cả những gì em có thể làm là học tập thật chăm chỉ. Năm nay em đã thi đậu vào trường đại học lý tưởng, cũng đã đủ mười tám tuổi, mặc dù anh cam kết sẽ tài trợ em đến khi tốt nghiệp đại học, em vẫn hy vọng rằng anh có thể chấm dứt hỗ trợ tài chính cho việc học của em, em nghĩ em có khả năng làm việc chăm chỉ và có trách nhiệm với cuộc sống của mình, anh không cần phải lo lắng cho em nữa.

Em không biết anh đã nhận được bưu thiếp chưa, vì em biết là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh, nên em đã gửi nó trước khi mùa hè kết thúc, hy vọng tấm bưu thiếp có thể thay em nhận được nụ cười của anh.

P/s: Mặc dù anh sắp hai mươi lăm tuổi, nhưng hãy cho phép em tiếp tục gọi anh là anh Cáo nha, đây là bí mật giữa chúng ta, em nghĩ anh sẽ không từ chối. Ngoài ra, hãy chú ý nghỉ ngơi sau giờ làm việc, đừng để bản thân quá mệt mỏi.

Đáo Hiền

Viết vào sáng sớm ngày 14/3 tại nhà ga.






Một chiếc áo khoác vải lanh theo phong cách Soho, áo sơ mi trắng cotton bên dưới, ống tay áo được thả lóng, dưới ống quần tây đen cắt xén để lộ mắt cá chân thẳng và mảnh mai, xương mắt cá chân nhô ra.

(Soho: phong cách đơn giản với chất liệu tự nhiên)


Lý Huyễn Quân nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao màu trắng cực kỳ lạc quẻ trên chân người đàn ông hết nửa ngày, nhịn không được liếc mắt.


"Sếp, sao anh không thay giày da, trang phục này phối với giày thể thao cũng quá..." Khi nhận thấy ánh mắt quét qua của người đàn ông, Lý Huyễn Quân rất tự giác ho khan một tiếng rồi nhỏ giọng thầm thì: "Loại kết hợp này chỉ nên âm thầm vui đùa một chút thôi..."


"Tối nay phải xã giao, anh nói với bố mẹ tôi là tôi sẽ về nhà vào cuối tuần." Lý Nhuế Xán nói, xịt chút nước hoa, sau đó kỳ quái nhíu mày, mới nhận ra đó là mùi hương anh chưa từng dùng.


"À, là mẫu mới của Mercury, lần trước thương hiệu đưa... Nhân tiện, mấy ngày trước bên kia gửi lá thư, tôi đã thay anh nhận."


Lý Nhuế Xán ngừng ngửi quần áo, cầm lấy thư và bưu thiếp, cẩn thận nhìn xuống.


"Cái đó... Thực sự ngưng tài trợ cậu ấy sao?" Lý Huyễn Quân hỏi.


Lý Nhuế Xán không trả lời ngay, sau khi đọc xong, anh gấp bức thư lại, nhét lại vào phong bì cùng với bưu thiếp rồi mới lên tiếng: "Không, tiếp tục. Còn nữa, tháng này tiền lương bớt năm trăm."


"Tại sao!" Lý Huyễn Quân nóng nảy: "Tôi còn trẻ!"


"Nhìn trộm thư của tôi, lâu như vậy cũng không đưa cho tôi, bưu thiếp là để chúc mừng sinh nhật, sinh nhật của tôi đã qua một tháng, công tư phân minh, hai lỗi sai, một lỗi bị trừ hai trăm năm mươi."


"Không phải anh nói gần đây bận rộn công việc không được quấy rầy hay sao?!"


"Không thể tự phân định rõ bản chất của vấn đề, anh làm trợ lý chỉ được như vậy thôi hả, nếu anh không hài lòng, anh có thể đến phòng nhân sự và yêu cầu họ đăng tuyển dụng lại vị trí trợ lý."


"Không cần!" Lý Huyễn Quân trịnh trọng xua tay: "Tôi nghĩ việc này rất tốt! Tôi thấy thời gian qua tôi đang tiêu quá nhiều tiền, khấu trừ một chút cũng rất được!" Nói xong, anh nhắm mắt tiến lại gần người đàn ông vô cảm, "Cái đó, mấy ngày trước bác gái gọi điện thoại cho tôi..."


Ánh mắt lạnh lùng của Lý Nhuế Xán quét qua, Lý Huyễn Quân lập tức giơ tay đầu hàng.


"Tôi chỉ chuyển lời! Tôi không nói gì với bác gái, bác gái nói muốn sắp xếp một buổi hẹn hò giấu mặt cho anh, tôi nói anh bận rộn với công việc để từ chối, còn gì nữa, bác gái lo lắng anh bị làm sao, phương diện kia lãnh đạm gì đó, anh biết không, bác ấy nói nếu anh xấu hổ thì sẽ không hỏi, anh tự mình đến bệnh viện xem... Kia kia kia cái đó tôi đi làm việc không quấy rầy anh nữa! Tôi sẽ luôn đứng về phía anh! Cố lên!!"


Sấm rền gió cuốn người đóng cửa rời đi, Lý Nhuế Xán có chút ủ rũ, mùi nước hoa lạ lẫm trên người cũng khiến anh khó chịu, phong thư được cất vào khóa trong ngăn kéo, đôi giày thể thao màu trắng trước khi rời đi cũng được đổi lại rồi đặt lại vào chỗ cũ.








"Khi nào em mới quay lại được?" Lúc anh rời đi, người kia đứng ở cửa hỏi anh, Lý Nhuế Xán nghĩ đến việc cầu xin được buông tha, mỗi lần như vậy anh sẽ rất mệt mỏi, nhưng lời từ chối đến bên miệng lại đột nhiên thay đổi: "Chờ khi nào cậu học giỏi lại tới."


"Vậy anh để lại cho em số điện thoại, thế có thể liên lạc được."


Lý Nhuế Xán một lần nữa không thể từ chối.


Trong một tháng tiếp theo, anh hối hận vì sao ban đầu không đưa ra quyết định dứt khoát để kết thúc mối quan hệ này, anh nhận được tin nhắn hỏi thăm sức khỏe vào sáng, trưa, tối, thứ Bảy là một trò đùa nhạt nhẽo, Chủ Nhật là chín bức ảnh tự sướng liên tiếp, cũng không yêu cầu anh trả lời, nhưng gửi vẫn tiếp tục gửi.


"Đây là đang mang cái gì..."


Lý Nhuế Xán nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa nhận được, cau mày, vẫn là bối cảnh của hộp đêm, người kia đeo băng đô mèo nhung, trên chóp mũi dính sữa ngọt, nhìn qua...


"Ách! Cái này rất dễ thương!" Điện thoại bị lấy đi, Lý Huyễn Quân ngồi vào tay ghế dựa lên vai anh, nheo mắt phóng to thu nhỏ bức ảnh, nhìn xa nhìn gần, cuối cùng đem ảnh đặt thành màn hình nền máy tính bàn.


"Anh muốn chết sao?" Lý Nhuế Xán nghiến răng.


Lý Huyễn Quân giờ mới nhận ra đây là nơi làm việc, giả vờ nhìn trần nhà rồi thản nhiên đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại, chui đầu qua khe cửa, "Kia, cái gì nhỉ, nếu thích người ta thì cứ nói đi, làm việc này ở nơi công cộng không an toàn!" Nói xong, anh ta rất nhanh lẹ rút đầu ra trước khi bị cây bút của người đàn ông ném qua.


Ngu si... Lý Nhuế Xán lẩm bẩm, mở điện thoại di động lên, đập vào mắt là bức ảnh như trên màn hình máy tính kia, thấy thế nào lại tâm phiền ý loạn, thằng nhóc này cũng vậy, không phải chỉ ở hộp đêm mới có công việc, mới có mấy tuổi, lại không kiêng kỵ chạy tới nơi như thế này...








Ngày hôm sau, anh dậy sớm, nhưng xung quanh không có ai, Lý Nhuế Xán đi đến phòng khách, chỉ thấy người đó đang nằm trên ghế sofa làm bài tập.


"Anh lại đây một chút." Cậu vẫy vẫy tay không ngẩng đầu lên, Lý Nhuế Xán có chút bối rối, sau khi tỉnh táo lại, vẫn ngoan ngoãn đi tới.


"Làm sao..."


Bị người kia túm gáy hôn, đầu lưỡi trẻ con liếm qua răng, dán vào nhau rất thoải mái, Lý Nhuế Xán nhanh chóng kịp phản ứng, mặc cho đối phương hôn mình, mái tóc mềm mại cọ xát vào lông mi của anh, hơi ngứa một chút, da cũng nhột, trái tim ngứa ngáy.


Lười biếng nâng cằm lên, cố ý không để người đó hôn mình, nhưng trong đôi mắt khép hờ của anh lại mang nụ cười, tầm mắt vô tình quét qua đống sách trên ghế sofa đột nhiên kinh ngạc đông cứng lại.


Tên trên cuốn sách là: Phác Đáo Hiền.


Lý Nhuế Xán đẩy người kia ra chạy đến phòng làm việc, khi đến góc quẹo phòng làm việc còn suýt chút nữa ngã xuống, hoảng hốt mở ngăn kéo bị khóa, lấy ra từng chữ cái để so sánh, cùng chữ viết, cùng tên, người này...





"Em không có nói dối anh, là tại anh không hỏi em..."





Cậu đứng cạnh cửa như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, nhưng lời nói lại rất ngay thẳng, Lý Nhuế Xán cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu tê dại, anh nhìn chằm chằm vào từng khoản thanh toán trên thư, dần dần mất khả năng suy nghĩ, chuyện gì đã xảy ra với anh và đứa nhóc này.


"Cậu... Đã sớm biết tôi là ai rồi sao? "


Anh nhìn chằm chằm vào người ở cửa, hy vọng nghe được lời phủ nhận, mãi cho đến khi người kia gật đầu, cuối cùng anh mới nhắm mắt cam chịu.


"Lý Nhuế Xán..."


Người đàn ông được gọi tên mở mắt ra, không thèm nhìn đến cậu, đi đến phòng khách, nhét sách và bài tập về nhà vào cặp, sau đó ném chiếc áo khoác trong phòng ngủ vào người kia và đẩy cậu ra ngoài.


"Em không đi!" Phác Đáo Hiền cầm cặp sách của mình, nút cài đánh vào mặt xuất hiện một vết đỏ.


"Cậu muốn làm gì?" Lý Nhuế Xán lúc này hoàn toàn không thể bình tĩnh được, chỉ nghĩ đến việc người đã có quan hệ với mình hai lần lại là đứa trẻ anh đã bảo trợ sáu năm liền xoắn quít muốn chết, vốn chỉ cảm giác người này hơi nhỏ tuổi, nhưng đã trưởng thành nên cũng không có gì, nhưng chuyện này đặt lên người Phác Đáo Hiền chính là không được, người vừa mới trưởng thành này không phải ai khác mà là Phác Đáo Hiền.


"Em một mực nói với viện trưởng là em muốn gặp anh, viện trưởng nói anh rất bận, bảo em đừng quấy rầy anh, bây giờ em đã ra ngoài, có thể tự nuôi sống bản thân, em muốn gặp anh một lần không được sao?"


Đây mà là một cuộc gặp sao, có ai gặp nhau trên giường chưa?


Lý Nhuế Xán trừng mắt nhìn cậu, không muốn nói chuyện.


"Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi cho cậu." Anh mệt mỏi thở dài.


"Em không muốn tiền." Phác Đáo Hiền cọ bên người anh, đem đầu ngón tay đếm cẩn thận rồi luyên thuyên, "Thật ra thì trong hai năm làm thuê em đều có tiền gửi tiết kiệm nha, có bốn con số lận, có lợi hại không."


Lý Nhuế Xán liếc một cái, lợi hại muốn chết.


"Em đã nghĩ kĩ rồi, khi nào em tốt nghiệp đại học, sẽ đổi thành em nuôi anh, bây giờ anh có thể cung cấp chỗ ở coi như là đầu tư, sẽ không có gì phiền toái."


Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi, túm cổ áo của tên kia xách ra cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Nhanh lên, đi ra ngoài."


"Em không!"


"..."


"Tối hôm qua anh mới nói sẽ nuôi em, em không quan tâm! Em không nói dối anh! Em không có làm gì sai! "


"Cậu không làm gì sai?" Lý Nhuế Xán tức giận, rút cặp sách ra, sách bài tập lả tả rớt đầy đất, ném nửa tuýp bôi trơn còn sót lại hôm qua lên người đứa trẻ, "Đây là những gì cậu nói về việc học tập chăm chỉ hả!"


"Có gì liên quan!"


"Cậu——!"


"Vả lại, dù sao anh cũng thích con trai, vậy thích em có gì không được."


"Thì...." Mặt Lý Nhuế Xán đỏ bừng vì bị chặn họng, anh chậm rãi chớp mắt, "Chính là không được! Cậu đừng ở đây gây rối với tôi, chuyện này không đúng!"


"Đúng mà." Phác Đáo Hiền vô tội co rúm lại, "Sao lại không đúng, dù, dù sao em cũng sẽ không rời đi... Em không có chỗ ở, ai bảo anh muốn chọn em để tài trợ ngay từ đầu. "


"Ý cậu là tôi đã sai khi tài trợ cho việc học của cậu?"


"..." Phác Đáo Hiền cũng biết rằng mình đang ăn nói hàm hồ, nhưng vẫn không sợ chết, vặn lại, "Vậy thì anh phải chăm sóc em đến cùng chứ... Em chỉ có một mình, anh có yên tâm không? Không phải anh vừa nói em mới mười tám tuổi sao? Rất nguy hiểm, hơn nữa em làm việc trong một hộp đêm, có mấy người rất xấu..."


"Cậu từng bị ức hiếp?" Lý Nhuế Xán cau mày sau khi bắt được chữ.


"Cái đó không có." Phác Đáo Hiền thấy khuôn mặt của người đàn ông dịu đi một chút lại từ từ đi tới, "Anh xem, anh lo lắng như vậy thì để em ở lại đi."


"Được." Lần này Lý Nhuế Xán rất sảng khoái chấp nhận.


"Hả? Có thật không? "


"Ừ, thật" Lý Nhuế Xán cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, thay giày ở cửa, "Cậu ở lại, tôi đi."





Trên trang web hiện lên dòng chữ "Chủ tịch và người tình trẻ tuổi", chủ nhân máy tính chậm rãi đóng trang web với khuôn mặt vô cảm. Hắn đang soạn tin với nội tâm cuộn trào, cách đó không xa vang lên một tiếng gầm, thiếu chút nữa khiến điện thoại của hắn rơi xuống đập vào mặt.


"Anh có nghe tôi nói không?" Lý Nhuế Xán ngồi trong văn phòng, vẫn mặc quần áo ở nhà, trên chân đi dép bông, tóc tai bù xù, một thân bực bội.


"Nghe được, nghe được." Lý Huyễn Quân cất điện thoại di động đi, từ trên ghế sofa bò dậy, "Anh trợ cấp cho đứa trẻ kia, hai người gặp nhau lần đầu, cậu ta thì sao, rất thích anh, sau khi trưởng thành vượt ngàn dặm tìm người thân, không phải, là tìm tình yêu đích thực, nhưng cậu ta bị ánh trăng sáng trong lòng vứt ngoài cửa, một mình trong thành phố xa lạ không ai quen biết, chạy khắp mọi nơi..."


"..." Lý Nhuế Xán giật giật khóe miệng, "Anh đang nói cái gì vậy?"


"À, không có gì, tôi vừa đọc tiểu thuyết thôi." Lý Huyễn Quân rót một ly nước cho người đàn ông, nghiêm túc nói: "Anh còn trẻ, đừng bối rối, có gì mà không thể vượt qua, chuyện gì đến sẽ đến là ý gì, chính là nếu xảy ra thì sẽ xảy ra, chỉ cần thuận theo tự nhiên chấp nhận nó thôi."


"Bớt lời." Lý Nhuế Xán đẩy hắn ra, sắc mặt tối sầm, "Trong nhà anh có phòng trống nào không?"


"Không có, một cái cũng không có!"


"...Vậy tôi ở khách sạn."


"Oa, anh thật lạnh lùng tàn nhẫn, anh sẵn sàng tiêu tiền cho người ta tại sao lại không muốn cùng người ta ở chung một chỗ."


"Cái này không giống nhau." Lý Nhuế Xán rất khó chịu, anh còn chưa vượt qua được rào cản này, anh luôn có cảm giác mình đã phạm tội, nói xong lại tức giận đứng lên, "Đổi lại là anh, anh có thể chấp nhận không?!"


"Tôi..." Lý Huyễn Quân cảm thấy vấn đề này rất nan giải, thấp giọng vặn lại: "Tôi cũng đâu có trêu chọc người ta..."


"Anh nói cái gì?"


"Tôi nói——"  Lý Huyễn Quân nuốt nước bọt, hiếm khi cứng miệng một lần, "Tôi nói không có ai gọi tôi là anh Cáo, cũng không ai viết thư sáu năm cho tôi... Hơn nữa anh còn chưa một lần viết thư trả lời, tôi cũng nghĩ cậu ấy thích anh là không đúng, quá thiệt thòi rồi, cậu ấy nên thích tôi, nếu không được thì làm em trai của tôi cũng —— này, không được động tay động chân! Dù sao thì nhà tôi cũng không có chỗ để ở, đừng có đến!! "


Đôi dép bị ném sầm vào sau cánh cửa để đáp lại, Lý Nhuế Xán rít một tiếng, trên ngón trỏ có một vết răng bầm tím, có lẽ là tối hôm qua bị Phác Đáo Hiền cắn.


A. Lý Nhuế Xán che mặt, tức giận.


Đàn ông thì phải nói được làm được.





Lý Nhuế Xán sống trong khách sạn nửa tháng, không trả lời tin nhắn cũng không trả lời điện thoại, chỉ có thỉnh thoảng nghe Lý Huyễn Quân ở bên tai lải nhải, cái gì mà hôm nay cậu ấy lại đi làm việc, đổi việc, đi chơi với bạn bè, hai ngày không gặp ai, thường xuyên đến tiệm nào ăn cơm, ví dụ như mấy loại chuyện nhỏ kiểu này.



Lý Nhuế Xán càng nghe sắc mặt càng đen, anh nghiến răng cười nói: "Quan sát rất tốt."


"Cái đó là tất nhiên rồi, tôi luôn giám sát mọi mặt, cái này tôi cũng giám sát được cho anh mà, chuyện nhỏ."


"Vậy tôi phải cảm tạ anh thật tốt sao?"


"Không cần." Lý Huyễn Quân hoàn toàn không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của anh, trông rất sảng khoái vui vẻ, "Bạn nhỏ nhà anh đã mời tôi ăn cơm rồi, nhà hàng nơi cậu ấy làm việc khá ngon, ngày nào đó anh cũng... Quên đi, tôi đoán là anh không thích ăn, à đúng rồi, tối nay cậu ấy còn làm thêm giờ, chính xác là đi không trở về, bị bệnh cũng không có ai chăm sóc rất đáng thương, nếu không phải là anh không cho tôi đến nhà anh thì tôi đã thay anh chăm sóc rồi, anh đối xử với cậu ấy tốt hơn một chút đi, người ta còn không để bụng anh."


"Nói lại lần nữa."


"Cái gì?"


"Lời vừa rồi mới nói."


"Người ta không để bụng anh?"


"Phía trước."


"Tôi thay anh chăm sóc?"


"Trước nữa."


"Bị bệnh cũng..."


"Cậu ta bị bệnh? Làm sao anh biết? Lúc nào? Bệnh gì? Đã đến bệnh viện chưa? Đã uống thuốc chưa? "


"..." Lý Huyễn Quân chán ghét nhìn anh, "Cậu ấy không nhắn tin cho anh sao? Oa, Lý Nhuế Xán, anh có thể đối xử với bạn nhỏ tốt hơn một chút được không?"


Lý Nhuế Xán lấy điện thoại di động ra, hai cuộc gọi nhỡ.


Người bên cạnh vẫn đang lải nhải không ngừng, nhưng anh đang cảm thấy tâm phiền ý loạn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, bây giờ đi về chẳng phải là lãng phí công sức sao, đứa nhỏ đó có khi lại nghĩ rằng anh đang thỏa hiệp, nhưng mà... Lý Nhuế Xán mắng trong lòng, Phác Đáo Hiền luôn khiến người khác không tĩnh tâm được, tại sao luôn làm người khác phải lo lắng.


"Lý Nhuế Xán, anh phụ lòng người ta."


Lý Nhuế Xán trừng mắt nhìn hắn lười so đo, không thèm quan tâm, kéo hắn đi ra ngoài.


"Này, này, anh đang làm gì vậy——"


"Cùng đi."


Phác Đáo Hiền nằm bưng bít dưới hai lớp chăn dày giữa ban ngày, mặt đỏ bừng, tóc ướt đẫm mồ hôi, lông mi có thể nhỏ giọt nước xuống, cậu liếc nhìn người đang ngồi trong phòng khách, rồi lại đưa mắt nhìn sang người đứng trong phòng, "Sao anh ấy lại tới đây?"


Lý Huyễn Quân quay đầu lại: "Đứa nhỏ hỏi tại sao anh đến!"


Người trong phòng khách bất mãn lẩm bẩm: "Ai bảo cậu khiến người khác lo lắng."


Lý Huyễn Quân: "Anh ấy nói ai bảo cậu để anh ấy lo lắng."


"Hừ." Phác Đáo Hiền dụi mắt một , "Vậy tại sao anh ấy không vào."


Lý Huyễn Quân: "Lý Nhuế Xán! Đứa nhỏ hỏi tại sao anh không vào! "


Lý Nhuế Xán: "Phiền phức."


Lý Huyễn Quân: "Anh ấy nói nhìn thấy cậu rất phiền phức."


Phác Đáo Hiền bĩu môi.


Lý Nhuế Xán: "Này, anh làm tổn thương trái tim đứa nhỏ!"


Lý Nhuế Xán: "..."


Lý Huyễn Quân: "Thật ra anh ấy rất cứng miệng, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm đến cậu, đừng buồn."


Lý Nhuế Xán: "Tôi làm gì nói như vậy!"


Lý Huyễn Quân: "Anh ta có, tin tôi đi." "


Lý Nhuế Xán: "Anh bảo cậu ta uống thuốc thật tốt, nghỉ ngơi đừng có làm gì hết, công việc cũng bỏ đi, ai không nuôi cậu ta, bọn họ đều nói vốn không cần phải vất vả như vậy, làm gì mà giả bộ đáng thương, thủ đoạn này đối với tôi mà nói một chút tác dụng cũng không có, dù sao không được là không được, đừng tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ mềm lòng." "


Lý Huyễn Quân: ".....Anh ấy bảo tôi hãy dặn cậu uống thuốc tốt, sau đó đừng làm gì... Lý Nhuế Xán, anh bị bệnh thần kinh! Dài như vậy tôi không nhớ được! "


Lý Huyễn Quân tức giận chạy đến phòng khách, rất có khí phách trợn mắt nhìn Lý Nhuế Xán, sau đó mở cửa phóng khoáng đi ra ngoài.








"Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán-"


Phác Đáo Hiền uể oải kêu, cho đến khi người đàn ông bước vào phòng mới dừng lại, lau lau mồ hôi trên cằm rồi híp mắt cười, "Anh tới rồi."


"...." Lý Nhuế Xán lúng túng không trả lời ngay, anh làm sao lại luôn bị một đứa nhỏ thao túng.


"Đau." Phác Đáo Hiền ủy khuất nhìn anh.


Lý Nhuế Xán ngồi ở mép giường, im lặng vài giây, "Đau chỗ nào?" Nói xong, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn bông, dưới tay chạm vào thứ gì đó khiến cậu phát ra một tiếng "ô" kỳ lạ.


Ánh mắt Phác Đáo Hiền có chút thất thường, Lý Nhuế Xán nhận ra có gì đó mờ ám liền cưỡng ép nhấc chăn bông lên, quả nhiên trong ngực tên kia có một túi nước nóng.


"Đồ ngốc, cậu đang làm gì vậy?" Lý Nhuế Xán tức giận không nói nên lời, thật sự muốn mở não của Phác Đáo Hiền ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.


Người đàn ông cao lớn được giải phóng gục xuống giường thỏa mãn thở một hơi, lại bật dậy lần nữa để bật điều hòa, một chút ý thức làm chuyện sai cũng không có.

"Em nhớ anh." Đi thẳng vào vấn đề.

Lý Nhuế Xán một mình sinh khó chịu không nói lời nào, không có bệnh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thật sự dùng thủ đoạn nói dối này rất không ok, cho dù... Cho dù lý do như vậy cũng không được!


Nụ hôn nịnh nọt sáp lại gần, Lý Nhuế Xán vẫn còn trong trạng thái mê man, ban đầu không từ chối, khi phục hồi tinh thần, anh đã há miệng theo bản năng, lại đem người đang tủi thân kia đẩy ra.

"Nhưng em đang rất không thoải mái."

"Anh còn bắt nạt em..."


Lý Nhuế Xán đè nén tính khí, "Cậu không thoải mái cái gì, có phải bị bệnh thật đâu!"


"Thật!" Phác Đáo Hiền gật đầu rất nghiêm túc, nắm lấy tay anh và ấn nó lên ngực trái của mình, "Bệnh tương tư."

"..."

"Anh không nghe thấy sao? Trái tim của Phác Đáo Hiền liên tục đập thình thịch nói 'Trời ơi, thật là nhớ Lý Nhuế Xán, tại sao Lý Nhuế Xán vẫn chưa đến', đại khái chính là ý này."

Lý Nhuế Xán trừng mắt rồi lại trừng mắt nhìn cậu cười khổ.

"Anh đừng tránh em..." Phác Đáo Hiền mỉm cười nói, nắm lấy tay anh không chịu buông ra, bộ dạng muốn biểu đạt rất nhiều nhưng không thể diễn tả hết được, nhiệt tình và thận trọng.


Lý Nhuế Xán lau mồ hôi trên chóp mũi đối phương, thở dài: "Tôi thực sự hết cách với cậu."


Lời vừa mới dứt một con gấu bông liền nhào tới, Lý Nhuế Xán lập tức đẩy ra, những lời mắng chửi khi nhìn thấy cặp mắt kia liền dịu xuống, biết rõ người này đang giả vờ, biết rõ người này đang nghĩ gì, nhưng vẫn không thể đối xử như những người khác.


"Tắm xong hẵng ôm."



"Thật sao?"



"Thật."



Sau khi dỗ dành người kia đi tắm, Lý Nhuế Xán đi dạo một vòng quanh nhà, mới phát hiện ra người kia không để lại dấu vết gì, có lẽ là do sợ mình sẽ bận tâm, cho nên nói dọn đến ở cũng chỉ là nói qua.


Thật ra cũng không cần phải cẩn thận như vậy, rõ ràng lúc nói muốn cùng anh ở chung thì ra vẻ không sợ trời không sợ đất.


Lý Nhuế Xán ngồi trong phòng làm việc vài phút, sững sờ một hồi, sau đó mở ngăn kéo khóa như nhớ ra điều gì đó, ngăn kéo được nhét đầy những lá thứ, ban đầu là đủ loại phong bì sặc sỡ, trên miệng có chỗ còn dán ảnh hoạt hình, hai năm qua trở nên quy củ hơn, phong thư sạch sẽ, giống như một cậu bé lớn.


Anh Cáo thân mến,

Hôm nay là Tết Trung thu, anh đã ăn bánh trung thu cùng gia đình chưa? Em đã dành rất nhiều thời gian với mọi người, hy vọng mọi người đều có thể ở bên gia đình, sống thật khỏe mạnh.

Đáo Hiền

Viết vào Tết Trung thu năm 12 tuổi.


Anh Cáo thân mến,

Kỳ thi cuối kỳ lần này em nằm trong top mười của lớp, lần sau em sẽ chăm chỉ hơn, trước kia anh có học giỏi không? Nếu như có thể, anh dạy em đọc sách đi, giáo viên mới rất hung dữ... Thực sự rất xấu tính.

Em muốn đến gặp anh trong kỳ nghỉ hè, nhưng viện trưởng nói rằng anh rất bận, vậy nên em sẽ thầm nghĩ về anh, lần này cũng mong nhận được thư hồi âm của anh!

Đáo Hiền

Viết vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.


Anh Cáo thân mến,

Hôm nay là sinh nhật của em, em đã nhận được món quà sinh nhật và bánh ngọt từ anh, nhưng hai ngày trước em đã ăn cam và bị loét miệng, vì vậy em chỉ có thể ăn một ít bánh, nhưng em rất thích nó!

P/s: Thật ra thì em muốn nghe anh nói chúc mừng sinh nhật em hơn, khi anh đọc được bức thư này thì hãy thầm thì một câu đi, em sẽ lắng nghe.

Đáo Hiền

Viết vào phút cuối cùng của sinh nhật.


Anh Cáo thân mến,

Hôm nay tuyết rơi, ở đây hiếm khi có tuyết nên mọi người đều vui vẻ, thành phố của anh cũng có tuyết rơi phải không.

Nếu có anh ở đây thì thật tốt, sẽ làm cho mùa đông này trở nên càng đặc biệt.

Đáo Hiền

Viết vào một mùa đông nhớ anh rất nhiều.



Nghe thấy tiếng người kia tắm xong, Lý Nhuế Xán thu lại mấy lá thư rồi cất lại vào ngăn kéo, vốn chỉ là vì hoàn thành một nhiệm vụ, không phải liên lạc nữa liền cảm thấy không cần vướng bận, ai biết đứa nhỏ này cứ khăng khăng viết thư cho mình, đọc một chút cũng cảm thấy rất dễ thương, anh không phải là người nhiệt tình lắm nhưng cũng sẽ không phụ tấm lòng của người khác, cất giữ một cái, cất giữ hai cái, về sau liền dứt khoát cho những lá thư này đặc biệt cất vào trong ngăn kéo. Nếu không gặp và không trả lời thì đối phương sẽ nghĩ rằng giữa họ sẽ không có mối quan hệ nào khác ngoài tiền bạc, huống chi anh không cần người khác hồi báo, khi đến lúc, thuận theo tự nhiên chấm dứt cũng rất tốt.


Anh tính toán sai. Phác Đáo Hiền đã khiến anh tính toán sai.





Lần đầu tiên gặp mặt... Anh thật ra không nhớ nổi thời điểm đó Phác Đáo Hiền dáng dấp ra sao, nheo mắt cố nhớ lại một hồi cũng không nghĩ ra được người này rốt cuộc làm sao lại thích mình, nếu như đổi lại là bất kì người nào khác, anh sẽ không bận tâm đến mối quan hệ này, nhưng lần đầu gặp Phác Đáo Hiền, cậu ấy vẫn là đứa trẻ vị thành niên, điều này khiến anh khó có thể thay đổi ngay lập tức.


"Lý Nhuế Xán."

Người kia chân trần đứng cạnh cửa, chân theo bản năng khẩn trương giật giật, tựa hồ lấy dũng khí mới  can đảm đi đến trước mặt anh.

"Anh đứng lên."

"..."

Lý Nhuế Xán không rõ nên làm theo, được ôm một cái.

"Ôm em."

"..."

Lý Nhuế Xán ngẩn người, sau khi hiểu ra thì trái tim thắt lại, không khỏi mềm lòng, đứa nhóc này hẳn là đã gặp qua quá ít người nên mới thích anh nhiều như vậy.

Bàn tay do dự rơi từ vai xuống lưng, Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng vỗ vỗ, người kia giống như được cho phép liền bám tới.


"Này..." Lý Nhuế Xán không thể nói ra, có lẽ là do có người đổi sang kem đánh răng mới, mùi dâu tây thoang thoảng, làm anh khó có thể từ chối.

Mặc dù rất xấu hổ khi thừa nhận, nhưng anh rất thích cảm giác này, khi Phác Đáo Hiền hôn anh luôn vô thức mân mê môi một chút, mềm mại, thực sự rất dễ thương, cũng thực sự khiến người ta đau đớn.

"Đừng tránh em."

"Ừ."

"Ở chung với em."

"...Phải suy nghĩ một chút."

"Phải cân nhắc bao lâu?"

"Tôi không biết."

"Nếu em không cãi lại, anh có cân nhắc nhanh hơn không?"

"Có thể."

"Hôn nhau thì sao."

"... Tại sao cậu lại không biết dè dặt như vậy, cậu bao nhiêu tuổi? "

Phác Đáo Hiền mặt nhăn nhúm nhìn anh, rất xấu xí, rất buồn cười.

Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại, nâng khóe miệng lên, má lúm hiện ra rất rõ ràng, bộ dạng ra vẻ, "Hôn hôn hôn, xem cậu khỏe như thế nào đã...Này! "





Sự thật đã chứng minh, chuyện lừa gạt người khác Lý Nhuế Xán cũng biết làm, nói không tránh nhưng vẫn không khác gì trước đây, người có hiểu biết sâu sắc nhất về chuyện này chính là Phác Đáo Hiền.

"Tối nay anh ấy lại không về nhà."

Phác Đáo Hiền mang bát mì đến cho người đàn ông và không hăng hái lắm nói, Lý Huyễn Quân rót một ly coca và đưa nó cho cậu ta, "Gần đây anh ấy rất bận, là thật, là thật."

"..." Phác Đáo Hiền sờ mũi, khó mà nói gì, nếu đó là vì công việc thì cậu hoàn toàn không dám quấy rầy, ngay cả nói nhớ cũng sợ trở thành gánh nặng cho người đó.

"Sao cậu còn chưa nghỉ việc, không phải anh ấy đã bảo cậu đừng làm việc nữa sao, cậu chỉ cần chăm chỉ học tập là được."

"Anh không hiểu."


"Hả?"

Lý Huyễn Quân há to miệng, hơi nóng khiến sắc mặt méo mó.

"Được rồi, cậu vui vẻ là được rồi, làm người thì sao, quan trọng nhất là phải hạnh phúc, ngàn vạn lần đừng vì ít chuyện nhỏ nhặt mà vướng bận, thật ra cũng không có gì, tôi nghĩ anh ấy vẫn rất thích cậu."

"Anh đang nói cái gì?" Phác Đáo Hiền tò mò nhìn anh.

"Không sao, không sao, nào nào nào, người anh em, anh mời cậu uống Coca." Lý Huyền Quân hào sảng vỗ vỗ bả vai đứa nhỏ: "Mặc dù anh Cáo không tốt với cậu, nhưng anh Coca vẫn tốt với cậu."

Phác Đáo Hiền cau mày và đẩy tay người kia ra, "Anh nói rõ ràng đi."

"..." Lý Huyễn Quân thầm mắng bản thân không quản được miệng, nhưng cái này phải nói người bạn nhỏ này cũng quá thông minh đi.

"Bây giờ, chúng ta hứa với nhau, đợi lát nữa cậu nghe được cái gì cũng không được tiết lộ là tôi nói với cậu, ok?"


Hai phút sau, Lý Huyễn Quân tự tát mình, sau khi vội vàng thanh toán hóa đơn liền đuổi theo đứa nhỏ chạy ra ngoài.


"Đừng nóng giận mà tổ tông——!"

Đúng lúc ánh mắt của người bên cửa sổ quay đầu lại, Lý Huyễn Quân vội vàng kéo người đó trở về.

"Sao anh ấy lại như vậy?" Phác Đáo Hiền ủy khuất nói, "Anh cũng nói dối em, anh nói rằng anh ấy bận."

"Tôi..." Lý Huyễn Quân cảm thấy lương tâm bị lên án, cảm thấy có chút áy náy, "Mấy ngày trước thật sự bận rộn nhiều việc, hôm nay chuyện này tôi... tôi không có liên quan a." Càng nói càng chột dạ, Lý Huyễn Quân suy nghĩ hồi lâu: "Này, cậu cũng đừng lo lắng, nói không chừng là khách hàng, ai quy định dáng dấp xinh đẹp trẻ tuổi đều là hẹn hò giấu mặt."

Phác Đáo Hiền nín lại một lúc, gật đầu một cái.

Hai người bọn họ một lên một xuống dưới gốc cây, chăm chỉ nghiêm túc quan sát.

"Anh ấy làm sao có thể sờ mặt người khác!" Phác Đáo Hiền tức sắp khóc, Lý Huyễn Quân lần nữa lôi người kéo lại, "Hiểu lầm! Hiểu lầm! Những gì mắt thấy đều không nhất thiết là đúng...Cái đệt!"

Lý Huyễn Quân lập tức che miệng lại, người nọ nghe thấy tiếng cảm thán đã quay đầu lại, Lý Nhuế Xán băng qua bàn nhích lại gần người phụ nữ, trông giống như đang ôm hay hôn.

"Lý Nhuế Xán thật sự là một người đàn ông thối tha."

Phác Đáo Hiền lẩm bẩm một cách hờn dỗi, và Lý Huyễn Quân mỉm cười, "Đúng đúng đúng, nhưng không sao không sao... Ơ kìa!!! "

Bắt hụt, người kia đã bước vào nhà hàng.

Lý Huyễn Quân dựa vào gốc cây, hít sâu vài hơi, tự gọi cho mình một chiếc xe cứu thương rồi mới lấy hết can đảm đi vào.

"Chết sống có số, giàu sang do trời, A di đà phật phù hộ cho con, con không làm gì cả, Lý Nhuế Xán vạn lần không thể giận cá chém thớt, ai bảo hắn cùng nữ nhân hẹn hò, phu nhân chủ tịch, tôi muốn từ chức, công việc này tôi không làm nổi, tôi không quan tâm, tôi không quan tâm..."


"Cũng không làm gì, chỉ là -"

"Bách!"

Một cuốn sổ tiết kiệm bị đập vào giữa bàn.

Nước đá trong tay bị người kia một hơi uống hết, sau đó mạnh mẽ lau miệng, Lý Nhuế Xán kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặt mũi đỏ hoe, "Cậu...."

"Anh không được nói." Phác Đáo Hiền nghiêm trang nhìn anh rồi ngồi vào bên cạnh, "Em bây giờ, *nấc*, siêu khó chịu." "

"Cậu nổi điên cái gì, cậu..."

"Suỵt"

Phác Đáo Hiền ra dấu im lặng, Lý Nhuế Xán theo bản năng ngậm miệng lại.

Sổ tiết kiệm được trải ra và đẩy đến trước mặt cô gái, Phác Đáo Hiền ngồi thẳng dậy, "Cái này, tiền trên đó sau này đều sẽ là của Lý Nhuế Xán, anh ấy là do tôi bao nuôi."

"Cái gì?! Phác—"

"Suỵt! Đừng ồn ào! "

Phác Đáo Hiền trừng mắt nhìn anh, cô gái tò mò nhìn sổ tiết kiệm, không nhịn được cười một chút: "Lý Nhuế Xán rất có tiền, cái này của cậu không phải quá ít sao."

Phác Đáo Hiền nhíu mày, "Trả góp, anh bây giờ rất cần tiền sao?"

"..." Lý Nhuế Xán nghẹn ngào, bây giờ dù nói có hay không anh đều sẽ rất giống một kẻ ngu đi.

"Ái chà! Mọi người hôm nay đều ở đây!" Lý Huyễn Quân thở hổn hển chạy vào, bốn người nhìn nhau một vòng, sau đó nhét sổ tiết kiệm vào túi đứa trẻ rồi kéo người đi, "Anh mời cậu uống Coca."

"Không muốn."

"Không muốn cái gì." Lý Nhuế Xán nhét lại sổ tiết kiệm ném qua, "Bao nuôi cái con khỉ, khi nào trở về tôi sẽ xử lí cậu."

Cũng may đây không phải là nhà hàng Tây, xung quanh cũng có người ồn ào nên không có quá nhiều người để ý phía này, Lý Nhuế Xán cầm ly lên muốn uống miếng nước cho bình tĩnh lại, mới phát hiện đã bị tên kia uống sạch rồi.

Cô gái chu đáo đẩy đồ uống còn nguyên qua, sau đó nâng cằm mặt đầy nụ cười nhìn chằm chằm người đối diện.

"Làm sao." Lý Nhuế Xán không biểu tình lẩm bẩm.

Cô gái nhíu mày, vẻ mặt có chút giống nhau, "Oa, anh trai, hóa ra anh thích kiểu này?"

"Cái gì..." Lý Nhuế Xán chải tóc, toát mồ hôi.

"Cái này, tiền trên đó sau này sẽ là của Lý Nhuế Xán, anh ấy là do tôi bao nuôi, thật đáng yêu! Anh có nói cho mẹ biết không?"

Lý Nhuế Xán cười lạnh: "Em bí mật có bạn trai, mẹ có biết không?" "

Cô gái mím miệng, "Đồ thù dai, em chỉ đùa thôi mà, nếu anh bằng lòng giới thiệu người vừa rồi cho em, em sẽ chia tay."

"Không được." Sắc mặt Lý Nhuế Xán có chút khó coi.

"Tại sao không được." Cô gái mỉm cười khiêu khích.

Ánh nắng chiều hôn chiếu lên mắt kính thành một mảnh ngũ quang thập sắc, gò má của người đàn ông được nhuộm một lớp ánh nắng vàng rực rỡ, đôi môi mím lại, từ tai đến cổ đều hồng hào một cách kỳ lạ, phải mất một lúc lâu mới mở miệng hờn dỗi -

"Em ấy là của anh."





Phác Đáo Hiền là một đứa trẻ vừa khó dỗ vừa dễ dỗ.

Lý giải cho sự khác biệt giữa hai cái này: người dỗ.

Lý Huyễn Quân thao thao bất tuyệt một tiếng đồng hồ, dây thanh quản cũng sắp đứt, đứa trẻ vẫn còn ủ rũ cúi đầu, Lý Nhuế Xán vừa xuất hiện, hai mắt đứa trẻ sáng lên đến mức mắt thường còn có thể nhìn thấy.

"Lý Huyễn Quân."

"Không nghe được không nghe được không nghe được không nghe được tôi tàng hình."

"..."

Người đang bịt tai muốn chạy khỏi hiện trường càng sớm càng tốt, Lý Nhuế Xán nhìn người ngồi bên luống hoa công cộng không nhúc nhích, nhìn cậu, sờ sờ đầu đối phương một cái, "Ngước cổ như thế này cũng không mệt ha."

"Anh quay lại?"

"Không thì đi đâu."

Người vẫn còn đang hờn dỗi cúi đầu xuống, quay gáy về phía anh, "Làm sao em biết được... Ai biết anh có qua đêm bên ngoài hay không."

"Mẹ nó, sao anh có thể tùy tiện như vậy."

"Anh ban đầu chính là như vậy mang em về nhà."

"Chỉ có em, người khác làm sao dễ thương được như em."

"..."

Người đột nhiên được dỗ dành sững sờ một lát, vẫn không chịu ngẩng đầu, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.

"Hơn nữa người kia là em gái anh, em gái ruột, cho nên em đơn phương hiểu lầm thì có phải anh cũng nên giận em không."

"A? Thật sự, thật sự là em gái anh? "

"Đừng có đánh trống lảng, Phác Đáo Hiền."

"Em hiểu lầm anh là chuyện bình thường, có gì không nên."

"Wow em..."

"Nếu anh nói một câu anh thích em, em cũng sẽ không bất an như vậy."

Đường mòn bên cạnh thỉnh thoảng có người dắt chó đi dạo và chạy bộ đi ngang, Lý Nhuế Xán có chút tắt tiếng.

Thật ra trong tình cảm, bị yêu cầu phải đáp lại là rất độc đoán và thậm chí ích kỷ, nhưng khi nó phát ra từ miệng của Phác Đáo Hiền, nó dường như không quá nghiêm trọng nữa, tương tự, thậm chí có chút hiển nhiên, tất cả các trở ngại trước mặt người này đều trở nên nhẹ như gió, dù chúng có cứng rắn đến bao nhiêu.

"Cho nên anh phải nói rõ ràng hơn một chút, phải không?"

"Cái gì?"

"Nói sẽ cân nhắc thích em, cho phép em ở bên cạnh anh, chia cho em một nửa chiếc giường, anh nghĩ em sẽ hiểu."

"Anh không giỏi ăn nói, nhưng đối với em đã cố hết sức rồi."

"Xem ra vẫn chưa triệt để lắm, ai, phải nói thế nào."

"Vậy thì ở chung một chỗ." Lý Nhuế Xán nói, "Chính thức hẹn hò, chính thức ở chung, chính thức tỏ tình, em nuôi anh cũng tốt, anh nuôi em cũng ổn, dù sao hai chúng ta ở chung một chỗ là được rồi, em cũng nghĩ như vậy, đúng không."

"Bởi vì em thích anh, anh cũng thích em."

"..." Phác Đáo Hiền ngơ ngác nhìn người đàn ông, không biết làm sao đáp lại, qua rất lâu mới kêu, "Anh đang dỗ dành em." "

"Không có."

Đây là lần đầu tiên Lý Nhuế Xán lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy.

"Bởi vì ở trong chuyện tình cảm này, anh không muốn thua em."








Anh Cáo

"Đây là danh sách, thông tin của tất cả các đứa trẻ đều có trong đó."

Người thanh niên cầm lấy tập sách lật vài trang, cảm lạnh vẫn chưa hết, anh không nhịn được hắt hơi, khóe mắt nóng đến mức nước mắt trào ra.

"Ừm, người này đi."

Người thanh niên nhìn cậu bé với hàm răng trắng trên bức ảnh thẻ và nói.

"Vậy tôi sẽ gọi cậu ấy qua."

"Không cần..."

Giọng nói quá nhỏ, không thể ngăn lại, người thanh niên không thể ngồi yên một lúc trong văn phòng, bên ngoài có một khoảng sân nhỏ, trồng vài bông hoa mà anh không biết tên, anh gập ống quần vài lần, ngồi vào bên ban công.

Có tiếng cửa mở sau lưng, thanh niên quay đầu lại, không khác mấy so với người trong ảnh, tóc đen, mắt nhỏ, không cười như trong ảnh, có chút thận trọng, hào quang rất mềm mại, đây, là kiểu sẽ khiến người ta thích nhìn.

"Viện trưởng đâu."

"Viện trưởng nói chút nữa mới đến."

Giọng nói còn trẻ con, chưa đến đoạn vỡ giọng, người thanh niên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Tới đây ngồi."


Đó là mùa hè.

Mùi thơm của hoa quế và cỏ khô tràn ngập không khí, thấm vào ánh sáng mặt trời và nhẹ nhàng bao bọc lấy tất thảy hơi ấm.

Người thanh niên chớp chớp mắt, liếc nhìn thiếu niên thấp bé bên cạnh, đưa quả cam trong tay, "Đây."

Đối phương do dự một lát, ngoan ngoãn nhận lấy, qua vài giây mới có dũng khí nhìn anh, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ.

"Cảm ơn anh."

Người thanh niên lười biếng cười, ngáp một cái, không nhận ra đầu mình đang ở trên vai người kia từ khi nào.

"Thật xin lỗi nha, để anh dựa vào một lúc, một lúc liền..."

Cậu bé không nói lời nào, bên má cậu là mái tóc mềm mại của chàng trai trẻ, cậu bóc vỏ cam, hơi nước chua ngọt dính vào ngón tay cậu.

Họ ngồi rất lâu trong ánh hoàng hôn, khi có tiếng động phía sau họ, cậu bé vô thức quay đầu lại, môi nhẹ nhàng hôn lên tóc chàng trai.

Từ ngày đó trở đi, cậu bắt đầu thích một chú cáo.








Anh Cáo

Anh Cáo thân mến

Em đã gặp được người em muốn gặp, ngoài dự liệu được đáp lại, đó đối với em mà nói là lễ vật trân quý nhất.

Em không phải là người dũng cảm, nhưng tất cả dũng khí đều đã trao cho anh ấy, em đoán anh cũng không phải là người dũng cảm, vì vậy anh chưa bao giờ trả lời em, nhưng sau này chúng ta hãy cùng can đảm hơn, vì những người mình muốn yêu thương và trân trọng rất nhiều.

P/s: Đây sẽ là lá thư cuối cùng em gửi cho anh, em muốn nói lời tạm biệt chính thức với anh, cảm ơn anh đã bảo vệ em lâu như vậy, bây giờ, em cũng đã có một người em muốn bảo vệ.

Đáo Hiền

Được viết vào buổi sáng kết hôn của em với anh Cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro