Chap 2: So Phu Nhân Ghen Như Thế Nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa phòng cấp cứu bật ra, vị bác sĩ ôn tồn lên tiếng, 3 người gương mặt vẫn còn hết sức lo lắng vội chạy đến:

- Ai là người nhà của bệnh nhân?

- Vâng, tôi là chị của nó. Em tôi ko sao chứ ạ?

- Tình hình khá nghiêm trọng, tôi muốn nói chuyện với chồng của bệnh nhân!

- Sao? Chồng nào? Em tôi còn độc thân mà? Amy giật mình hỏi ngược lại bác sĩ, còn Franciss và Ga Eun thì chỉ biết nhìn nhau. Bác sĩ gật đầu và nói:

- Tôi xin lỗi, vì tôi ... àh thôi ko có gì! Hiện nay tình trạng của bệnh nhân ko quá xấu nhưng thêm vài tháng nữa thì khá nguy hiểm.

- Bác sĩ, xin ông nói nhanh đi ạh! Vị bác sĩ gật đầu và tiếp lời:

- Bệnh nhân có tình trạng suy nhược trầm trọng và bị một khối u ngay gần vị trí của thai nhi, chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm để xem khối u lành tính hay ác tính! Nhưng dù lành hay ác tính thì việc tiến hành phẫu thuật sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi.

- Bác sĩ, ông nói em gái tôi có thai sao?

- Người nhà ko biết sao? Cô ấy có thai gần 4 tháng rồi! Cho nên tôi chỉ muốn mọi người biết rằng có vẻ chúng ta phải chọn giữa hai mẹ con vào giây phút cuối cùng. Nói rồi ông cuối chào mọi người và bước đi.

........


- Emma, cho chị biết cái quái gì đang diễn ra vậy hả? Amy nói trong nghẹn ngào, cô cố gắng kiềm nén mọi cảm xúc lúc bấy giờ, cô sợ, sợ Emma cũng sẽ như người nữ bệnh nhân kia! Emma vẫn bình tĩnh đáp trả:

- Chị là bác sĩ, ko biết là ko được làm ồn trong bệnh viện hay sao? Amy hít một hơi thật sâu và tiếp tục nhìn Emma như chờ đợi câu trả lời từ cô em gái.

- Chúng ta sống ở Mỹ, chuyện có thai có gì mà chị ngạc nhiên vậy? Còn chuyện đứa bé, em sẽ ko bỏ nó đâu! Emma trả lời cương quyết, ánh mắt cô vẫn vô cảm làm cho mọi ngừơi càng khó chịu hơn.

- Tại sao? Cho chị một lý do, chị sẽ ko ép em nữa! Em ... em yêu bố đứa bé sao?

- Ko, em còn ko nhớ rõ anh ta là ai!

- Vậy thì ngay ngày mai, chị sẽ dẫn em đi làm phẫu thuật, mặc kệ em có đồng ý hay ko? Nếu em ngoan cố, chị sẽ dùng đến quyền lực của chị, em thừa biết bệnh viện này thuộc quyền sở hữu của nhà Caster mà! Đừng có nhìn chị như thế, chị sẽ ko để cho em gái mình chết một cách ngu ngốc như vậy đâu! Nói rồi Amy bỏ ra ngoài, cô cố ngăn cho những giọt nước mắt trào ra trước mặt em gái mình, cô đang cố chứng tỏ rằng mình thật sự sẽ cứng rắn trong chuyện này. Franciss vội vã đuổi theo và đưa ánh mắt sang Ga Eul, cô gật đầu và tiến lại gần Emma.

.......

Franciss vội chạy theo Amy, anh phát hiện cô đang ngồi bệt xuống bãi cỏ ở sân sau của bệnh viện, cô ôm mặt lại, cô bắt đầu khóc, khóc rất nhiều, cảm xúc dồn nén từ khi đưa Emma vào bệnh viện đến giờ mới thể hiện được, anh nhẹ nhàng đến bên cô, vòng tay từ phía sau ôm lấy cô vào lòng:

- Franciss, anh còn nhớ chuyện một tháng trước ko?

- Anh nhớ! Chuyện thằng nhóc bị ảnh thảy vô tường đó đúng ko?

- Hôm qua, cô ấy, cô ấy, người mà tên nhóc đó gọi là vợ, cô ấy ... cô ấy chết rồi, đứa con cũng chết rồi.... tại em, tất cả tại em. Em là bác sĩ, em biết rõ hai mẹ con sẽ ko thể chịu nổi nhưng em đã ko ngăn cô ấy, nếu em cương quyết thì cô ấy đã ko chết, tất cả là lỗi của em. Franciss cảm nhận nổi đau mà cô đang gánh chịu. Một vị bác sĩ bất lực nhìn bệnh nhân của mình một xác hai mạng, một người chị với nổi lo sợ tột cùng khi tưởng tượng cô em gái của mình sẽ đi vào ngõ cụt của cô gái kia. Anh vẫn im lặng tiếp tục lắng nghe cô: "Tại sao chứ? Nếu cô gái kia vì yêu chồng của mình, vì đứa con mang trong mình 5 tháng mà chấp nhận hi sinh thì Emma vì cái gì chứ? Chẳng lẻ nó vì một người mà ngay cả tên nó cũng ko nhớ mà đánh đổi mạng sống của mình sao? Ko. Em sẽ ko cho phép bi kịch tái hiện một lần nữa đâu! Ko bao giờ! .... Franciss àh, em sợ, em sợ lắm, em biết việc ép nó bỏ đứa bé, nó sẽ ko bao giờ tha thứ cho em, nhưng em thà nó hận em chứ ko muốn nó đến gặp ba mẹ trước em đâu!"

- Amy, nín đi em, bình tĩnh đi! Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết!

.........

- Đứa bé, nó là con của Ji Hoo oppa phải ko? Ga Eul hỏi ngay sau khi cô chắc chắn rằng Amy và Franciss đã đi khỏi, ngay lúc này đây Emma ko còn giữ được bộ mặt bình thản nữa, cô ngước mắt lên nhìn Ga Eul, nước mắt đã đong đầy ở khóe mi, bắt gặp ánh mắt đó Ga Eul tiếp lời:

- Tối qua, vừa bước vào phòng, tớ ko thấy hình của oppa nữa, cậu đã cất nó đi rồi đúng ko? Cậu ko còn hỏi về oppa mỗi khi gặp tớ nữa, ánh mắt cậu ko còn vui vẻ như xưa nữa dù cậu đã giấu nổi buồn rất khéo.

-Đúng là ko giấu được cậu rồi! Đúng, là con của anh ấy, nhưng cậu phải hứa, cậu ko được nói cho anh ấy nghe!

-Mình sẽ ko hứa Emma, nhưng bây giờ ko phải lúc nói cho anh ấy biết, và mình nghĩ anh ấy phải tự tìm ra thay vì mình sẽ nói. Mình biết cậu ko muốn anh ấy đến với cậu vì trách nhiệm, đúng ko? Nhận được cái gật đầu của Emma, Ga Eul lại tiếp tục: "Giờ cậu tính sao? Amy đã nói là làm, ko đùa được đâu!"

- Hãy giúp tớ, tớ sẽ kể cho cậu nghe tất cả, chỉ cần cậu giúp tớ, tớ biết cậu có thể mà, Ga Eul àh, cậu ko được để con tớ chết!

- Tớ biết mình cần phải làm gì! Chúng ta sẽ rời New York ngay đêm nay, tớ sẽ nói chuyện với Amy, cậu tin tớ chứ?

- Tớ tin.


......

-

Franciss, Amy ngủ rồi àh? Sau khi khóc Amy ngủ thiếp trên vai của Franciss, anh đã đưa cô về nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, vuốt những sợi tóc mây cho gọn lại, đặt đầu cô nằm thoải mái trên chiếc gối ưa thích rồi trở ra ngoài. Hôm nay có vẻ khá mệt mỏi nên anh cũng muốn tìm một ít rượu để bình tĩnh nhưng anh gặp Ga Eul, cô đang đợi anh tại phòng khách. Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của đứa em gái này thì lòng anh cũng nhẹ nhàng phần nào, anh mỉm cười tiến lại ngồi cạnh cô:

-Em gái, đến tìm anh sao?

-Anh có đoán được tại sao em đến tìm anh ko? Franciss dù ko nhìn nhưng vẫn biết mỗi lần có chuyện thực sự quan trọng cần nhờ anh thì Ga Eul luôn dùng giọng nói này, anh mỉm cười rồi lại nhìn cô, và ánh mắt của anh ra hiệu cho cô biết anh đang sẵn sàng chờ nghe cô.

-Em muốn anh giúp Emma, hãy ngăn Amy lại!

- Cho anh một lý do!

- Franciss, anh có muốn hai chị em họ hận nhau suốt đời ko?

- Không nghiêm trọng vậy chứ?

- Có đó Franciss, em có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Emma, và xin hãy tin em, người mẹ dù có chết cũng muốn làm một điều gì đó cho con mình. Nếu Amy ép Emma, anh nghĩ bạn ấy sẽ tiếp tục sống sao? Và nếu bạn ấy thực sự làm điều gì đó dại dột thì liệu Amy có tha thứ cho mình hay ko? Hãy để số mệnh quyết định Franciss, hãy cho Emma làm điều bạn ấy thực sự thấy quan trọng với mình. ........ Anh im lặng nghĩa là đồng ý, em có kế hoạch rồi, anh chỉ cần làm dùm em một vài chuyện và coi như anh không biết gì cả!

- Em nói đi!

- Thứ nhất anh chuẩn bị cho em một chiếc phi cơ đến ngay Thụy Điển, ngay bây giờ. Thứ hai, hãy giữ cho Amy ngủ đến khi chúng em an toàn đến Thủy Điển. Thứ ba, giao giấy chứng nhận cô ấy đã làm phẫn thuật bỏ đứa bé này cho chị ấy. Cuối cùng thì nói rằng em đã đưa bạn ấy đi du lịch và sang Pháp chữa bệnh, chúng em sẽ báo tin bình an sau. Còn lại thì anh cứ vờ như mình ko biết gì cả!

- Được, anh hứa với em! Sophie, hứa với anh, nếu có gì thì báo ngay cho anh, được chứ? Anh sẽ tuyệt đối im lặng với Amy, với tất cả, chỉ cần hai đứa được bình an.

- Em hứa! Nói rồi cô mỉm cười thật tươi với anh trai của mình và hôn vào má anh. Hai anh em nhìn nhau cười, nụ cười chúc cho kế hoạch của họ thành công trọn vẹn.


=====Thụy Điển, đại học Royal Sweddish=====

Dù ko còn là Casanova nhưng So Yi Jung vẫn được chào đón như một bạch mã hoàng tử ngay tại một đất nước xa xôi! Nếu để ý thì anh cũng thấy trên bàn tay trái của anh đã nói lên rằng anh là hoa đã có chủ nhưng các cô gái có vẻ không bận tâm lắm, nhiều cô nàng còn quyết tâm sẽ chiếm lấy tình cảm của anh khi anh ko có vợ bên cạnh. Trong trường có vài cô gái người Hàn, họ vì tin tức So Yi Jung sang Thụy Điển du học nên cũng khăn gói đi theo, họ luôn cố theo dõi anh để xem nhà của chàng ở đâu mà tiện bề tấn công nhưng có vẻ lần nào cũng thất bại, vì họ luôn bị một nhóm người cắt đuôi. Dù tốn bao nhiêu tiền của và công sức điều tra họ cũng ko tài nào tìm ra ai đứng sau vụ này, trong số họ có lẻ người kiên trì nhất là một cô gái người Hàn lai Đức. Gương mặt chỉ có đôi mắt và mũi là giống ông bố người Đức còn toàn bộ, từ khuôn mặt đến thân hình thì giống hệt người Hàn. Cô ấy là hội trưởng của hội tổ chức sự kiện nên cô nàng đã nghĩ ra một cách buộc Yi Jung phải ở cùng cô ấy một ngày.

Hôm đó sau giờ học, vị giảng viên gọi Yi Jung đến và nhờ Yi Jung làm một việc:

- Yi Jung, thầy nghe nói em đang làm nghiên cứu các đường nét của Tây Âu vào thập nên 30 đúng ko?

- Vâng ạ! Nhưng có vẻ tài liệu về nó hơi hiếm và em đang tính nhờ thầy góp ý thêm cho em!

- Uhm, vậy tôi nghĩ có cách này giúp cho em. Trường sắp mở một cuộc thi "The best couple of Royal", và phần thưởng sẽ là bộ sưu tập các tác phẩm thời đó! Em có hứng thú chứ? (Dĩ nhiên là có nhưng khoan đã, tại sao phần thưởng về một cuộc thi nhảm nhí lại liên quan đến một tác phẩm nghệ thuật chứ? Mà tại sao giáo sư lại gọi mình lên để đề nghị chứ? Chuyện này nghe sặc mùi gian xảo, chắc chắn có vấn đề, nhưng ko thể thất lễ với giáo sư được. Hừ, để xem tên nào đứng sau vụ này!)

- Vâng cảm ơn lời đề nghị của giáo sư, em sẽ suy nghĩ lại ạh! Giờ em có việc, hẹn gặp giáo sư vào buổi học tiếp theo ạh. Yi Jung mỉm cười và lễ phép cuối chào rồi đi mất. Vị giáo sư hơi bất ngờ vì ông nghĩ anh sẽ vui ra mặt khi nghe về nó và nhanh chóng đi đăng ký chứ, nhưng họ quên rằng anh là ai, là So Yi Jung, thành viên của F4 đâu có dể bị đưa vào tròng như vậy?

Một mình anh lại đi bộ về nhà, Yi Jung có thói quen đi mua một vài đóa hoa lavender vào mỗi chiều thứ tư, ngày mà cô để lại bức thư cho anh, anh mua chúng để nhắc mình rằng người vợ yêu dấu của anh đang nợ anh một lời hẹn ước và anh nhất định sẽ đòi khi họ gặp lại nhau. Yi Jung tự cười với chính suy nghĩ của mình, hôm nay anh về nhà, ko như thường lệ, anh gọi một cú điện thoại cho Won Bin:

- Anyoseo, Bin àh, cậu khỏe ko?

- Sao lại chủ động gọi cho tớ thế! Chắc có chuyện nhờ vã đây mà?

- Đúng là Prince Song nhỉ? Điều tra cho tớ vài thông tin về cuộc thi "The best couple of Royal".

- So Yi Jung, cậu chán sống hay sao mà tính tham gia cái cuộc thi đó hả?

- Thằng này, bảo cậu điều tra chứ có nói là sẽ tham gia đâu, tâm thần! Chuyện là vầy .....

- Chắc em nào lại muốn đưa cậu vào tròng đó mà, được rồi, tớ sẽ gọi lại ngay khi có tin, vậy nhé, giờ phải đưa vợ đi khám thai, hahahha!

Tít ... tít ... tít!

- Aihz, cái thằng, lúc nào cũng vợ, chết đi. Trời ơi Ga Eul à, anh nhớ em đến phát điên rồi! Hơi, thôi đi nấu gì đó ăn, có vợ mà cứ như ko? Đói thì phải mò vào bếp, thật là! Vừa nấu mì Yi Jung vừa cằn nhằn, anh cũng tự hỏi mình cằn nhằn thế thì có ai nghe ko hay mỗi lần nói thì mỗi lần anh lại thấy bức rức hơn. Khoảng 9h tối thì Won Bin gọi lại cho Yi Jung:

- Yi Jung, đây là cuộc thi đầu tiên của trường cậu đấy, do một cô gái là hội trưởng hội tổ chức sự kiện tổ chức, cô nàng này qua Thụy Điển sau cậu 1 tháng, hiện là sinh viên ngành thời trang của trường, có vẻ cô nàng theo cậu từ Hàn Quốc sang đấy! Cái thằng này lấy vợ rồi mà sức quyến rủ còn mạnh nhỉ? Thôi ko có Ga Eul giám sát cứ mặc sức mà tung hoành đi!

- Cậu được có cái miệng là giỏi, coi chừng tớ méc với Guni là cậu xúi tới làm bậy sau lưng vợ đó!

- Thằng này, có chuyện gì thì đàn ông giải quyết với nhau, ko được lấy vợ tớ đè tớ chứ!

- Hahaha, sợ rồi à? Thôi linh tinh đi! Vậy còn phần thưởng của cuộc thi!

- Thì ra cậu cần món đó àh? Món đó thuộc quyền sở hữu của chính cô gái đó, Rosallina Hess. Tớ nghĩ chỉ có cách tham gia cuộc thi thì cậu mới lấy được món đồ đó thôi! Và để tham gia thì cậu phải kiếm cho mình một cô nàng rồi Yi Jung àh!

- Quên đi! Tớ ko muốn ngày mai báo Hàn Quốc đăng tin Casanova tái xuất giang hồ, tớ sẽ bị mẹ tớ đem lên bàn mỗ trước khi mà Ga Eul biết chuyện!

- Cậu cũng sợ vợ đâu thua gì tớ đâu!

- Cậu thôi trêu chọc đi, nghĩ cách dùm tớ đi chứ?

- Chịu thôi, tự xoay xở, tớ chịu, cái gì cũng muốn đâu có được anh bạn. Vậy nhé! Hehe! Đến giờ tớ phải kể chuyện cho con tớ nghe rồi.

- Gì mà kể chuyện, con cậu còn chưa ra đời mà?

- Dạy thai, ko biết àh? Rõ là đần! Đi đây!

- Yaaaaa, Song Won Bin, thằng bạn chết tiệt, tình bạn chấm dứt, mai mốt Ga Eul có thai cậu chết với tớ, thằng nhóc đáng ghét này. .... Rosallina Hess ư? Chiêu này ko khôn ngoan tí nào, ko lẻ cô nghĩ vì một bài nghiên cứu mà tôi sẽ sa vào bẫy của cô sao? Lầm to rồi, nhưng tôi sẽ cho cô trả giá vì dám đùa với tôi.

.........

Sáng hôm sau, tại khuôn viên trường đại học Yi Jung cho người mở một cái booth với banner là "Tuyển partner tham gia "The best couple of Royal"", booth vừa giăng lên thì hầu như tất cả nữ sinh của trường đều ồ ạt đến đăng ký và dĩ nhiên mục tiêu của Yi Jung cũng ko ngoại lệ. Các cô nàng tưởng chừng như ko có cơ hội tiếp cận với Yi Jung nữa thì nay là một cơ hội ngàn vàng để khiến trái tim anh rung động. Một cô gái tóc hung đỏ sau khi lấy được tờ các quy định để tham gia cuộc thi này thì nhanh chóng chạy vào thư viện để khoe với cô bạn Hàn Quốc mới quen:

- Sophie, cậu xem này, anh chàng Casanova nóng bỏng tổ chức cuộc thi tuyển partner đó! Cô gái đang cặm cụi đọc sách và lơ đễnh nhìn lên:

- Trường mình cũng có Casanova sao? Mà chuyện đó có gì mà cậu làm ầm lên thế?

- Trời ơi cậu có phải là người Hàn Quốc ko vậy? Ngay cả tớ mà cũng biết đó là So Yi Jung, anh ấy rất nổi tiếng ở Hàn Quốc đó! Cái tên So Yi Jung vừa vang lên thì ngay lập tức Sophie đứng phắt dậy!

- Cái gì? So Yi Jung? Cô gái kia lập tức bịt miệng Sophie lại:

- Cậu điên hả? Sao lại hét lên như vậy? Đây là thư viện mà? Thấy mọi người đang nhìn mình nên Sophie lập tức ngồi xuống và cuối đầu xin lỗi, cô cố gắng bình tĩnh và giật luôn tớ giất ghi nội quy kia và bắt đầu đọc:

Cuộc thi sẽ được chia ra làm 3 đợt với nội dung như sau:

Đợt 1: Thi ngoại hình và khuôn mặt. Thí sinh sẽ trãi qua hai vòng thi trình diễn trang phục dạ hội và sẽ do các sinh viên nam của trường bỏ phiếu bầu chọn. Đợt 1 sẽ chọn ra 20 thí sinh vào vòng trong và thời gian bình chọn sẽ kéo dài sau cuộc thi 1 tuần.

Đợt 2: Thi kiến thức. Thí sinh phải đem đến những tác phẩm nghệ thuật liên quan đến các đường nét của Tây Âu vào thập nên 30. Và sẽ chọn ra 5 cô gái có bài phát biểu và trả lời câu hỏi do So Yi Jung đặt ra hay nhất. Lần này sẽ đích thân So Yi Jung làm giám khảo.

Đợt 3: 5 cô gái còn lại sẽ tự chọn hình thức biểu diễn, ai làm cho người khác ấn tượng nhất thì sẽ chiến thắng.

Vừa dứt mắt khỏi tờ giấy kia thì lửa trong mắt của Sophie lóe lên và cô thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi thư viện, nó đáng sợ đến nổi cô bạn có mái tóc hung đỏ kia ko dám hó hé câu nào, nhưng ngay sau đó cô ấy cũng ra về để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.

Vừa đi Ga Eun vừa lầm bầm chửi rủa: "So Yi Jung, anh chết với em, dám tuyển partner đi thi cuộc thi couple hả? Trời ơi, anh thử chạm vào cô gái nào cho em xem, em sẽ bảo Jun Pyo oppa phóng anh và cô gái đó lên sao hỏa, tức quá đi mà".

Ga Eu cùng Emma đến Thủy Điển được gần 3 tháng, cô sắp xếp cho Emma nằm ở phòng VIP tại bệnh viện Twistal và mỗi khi đi học về là cô lại vào đó thăm Emma. Bệnh tình của Emma ko nghiêm trọng lắm, khối u của cô được xác nhận là lành tín nên chỉ cần cắt bỏ là được, nhưng do đang mang thai nên việc phẫu thật phải dời lại nếu ko sẽ gây nguy hiểm cho đứa bé. Nhưng do vị trí của nó qua gần với thai nhi cho nên bác sĩ đã yêu cầu Emma phải nằm bất động và dự kiến sẽ mổ lấy đứa bé ra sau 2 tháng nữa và lập tức tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u ngay sau đó.

Sức khỏe của Emma rất yếu, hằng ngày cô phải nằm yên nhưng tinh thần của cô lại rất tốt vì cô biết con của mình sẽ bình an ra đời. Ga Eul biết Emma luôn cố gắng vui vẻ khi cô tập cách chôn chặt hình ảnh của Ji Hoo trong lòng, vì xúc động ko tốt cho thai nhi. Ga Eul cũng cố gắng làm cho Emma vui hơn bằng việc hằng ngày cô đến để trò chuyện và đem những tấm ảnh chụp khắp thành phố cho Emma xem và hứa rằng họ sẽ cùng nhau đến đó khi Emma sinh con. Ga Eul trở thành sinh viên khoa nghệ thuật của Royal Sweddish và chuyên ngành của cô là về nghệ thuật cổ điển. Nhờ trí nhớ tuyệt vời nên Ga Eul có lợi thế trong việc nhớ và nhận dạng các tác phẩm nghệ thuật qua mỗi niên đại một cách rõ ràng, điều đó làm cô, chỉ trong vòng 2 tuần ngắn ngủi, dù nhập học trễ so với bạn bè hơn 2 tháng nhưng Ga Eul lại rất được các giáo sư để mắt đến vì họ thường nhờ cô thống kê những số liệu cũng như làm bài luận ngắn qua các thời kỳ. Và mỗi đêm Ga Eul cũng ko quên dành một ít thời gian để nghiên cứu thêm sản phẩm nghệ thuật của nước nhà, đặc biệt là những thứ liên quan đến chồng cô _ So Yi Jung. Hôm nay do cơn giận vì tờ giấy lúc nãy nên Ga Eul ko còn giữ được bình tĩnh nữa, thay vì đi xe hơi đến bệnh viện thì cô dặn tài xế hãy đến đó đợi mình và cô tự đi bộ đến đó. Dù rất thích đi bộ nhưng do phải lo cho Emma, hơn nữa sợ bị Yi Jung phát hiện nên chưa bao giờ cô dám đi bộ cả, nhưng hôm nay cơn giận bốc lên đến não rồi thì phải đi bộ cho hạ hỏa thôi. Vừa bước ra khỏi cổng thì ngay lập tức cô muốn nổi điên lên khi thấy một cô gái người Hàn nhưng gương mặt hình như lai Đức thì phải, cô ta đang chặn đường của Yi Jung và nói giọng ngọt ngào:

- Oppa, nghe nói anh mở cuộc thi chọn partner sao? (Đáng ghét, oppa gì mà oppa, ai cho gọi vậy chứ? Còn anh nữa, sao lại cười với cô ta, anh có biết cái cách cười của anh làm chết con gái người ta ko hả?)

- Em có ý định tham gia ko? (Sao tham gia, anh ... anh đang mời cô ấy thành .... )

- E rằng ko! (Coi như cô sáng mắt ko có bị cái tên đáng ghét đó dụ dỗ, hhaha! Anh hết thời rồi Yi Jung àh > < Cô em này tính ra vẻ cao sang àh, được thôi, tôi đếm đến 3 thì em sẽ phải chạy đến và xin tôi đấy!)

- Vậy thì tiếc nhỉ? Thôi chào em! (hahahaha, Casanova bị thất bại rồi kìa!). Ngay lúc Ga Eul đang ôm bụng cười ngặt nghẽo thì tình cờ Yi Jung xoay người sang và ánh mắt anh bắt gặp ngay hình ảnh người con gái quen thuộc, ko gian xung quanh như lắng đọng lại, anh ko còn thấy được gì ngoài người con gái kia. Cô ở khá xa anh, đang núp sau bụi cây, ko rõ lắm, nhưng bóng dáng này thì ko lầm đi đâu được. Và rồi cô ấy vụt chạy, cô phát hiện ra anh rồi sao? Chờ đã ..... Yi Jung lập tức đuổi theo nhưng ko kịp nữa rồi .... Tiếng của Rosallina đánh thức Yi Jung đang trong cơn mộng mị:

- Oppa, anh ko sao chứ? Quả thực Yi Jung đoán ko sai, anh vừa dứt lời quay đi thì cô gái đó đã có ý định như vậy nhưng khi bắt gặp anh đang đứng bất động thì cô ta chợt nghĩ chẳng lẻ mình từ chối nên anh ấy bị shock sao? Ko lẻ, anh ấy đã chú ý đến mình.

-Uh, anh ổn, thôi Rosallina, anh có việc, hẹn gặp em sau! Nói rồi Yi Jung bước thật nhanh đi, miên man với những dòng suy nghĩ của mình mà ko còn để ý đến việc thực hiện kế hoạch trêu cô gái kia.

-Oppa, vậy còn lời mời?

........ 

[Phù may quá! Tí nữa là bị phát hiện rồi, lúc nãy, anh ấy có thấy mình ko nhỉ? Chắc là ko? Anh ấy vừa quay sang là mình chạy ngay mà, chắc ko thấy gì đâu. Ko sao, ko sao, bình tĩnh nào Chu Ga Eul, ko sao cả.]

[Người lúc nãy chắc chắn là Ga Eul, ko sai vào đâu được, nhưng sao có thể? Sao lại ko nhỉ? Cô ấy là ai, đồ lắm trò, nhất định là cô ấy! Nhưng có cách nào dụ Ga Eul tự lộ diện ko nhỉ?) Anh đưa tay trái lên xoa trán và chiếc nhẫn cưới đập ngay vào mắt anh, một ý nghĩ, một kế hoạch hoàn hảo tóm đuôi con cáo. Anh mỉm cười và hôn lên chiếc nhẫn kia, lại mỉm cười và đút tay vào túi quần tiếp tục đi về hướng căn hộ của mình. Vì Yi Jung biết rằng một chuyện thú vị sắp xuất hiện....]

========================

Dù là sinh viên năm đầu của đại học Seoul nhưng Ji Hoo lúc nào cũng bận rộn vì vừa lo học vừa phải lo quản lý bảo tàng So Am, nhưng chưa bao giờ anh chàng ko dành thời gian để ngủ cả, dường như đã trở thành thông lệ. Nhất là từ hôm danh hiệu ngủ nhiều bị Guni cướp mất thì Ji Hoo đã tranh thủ luôn thời gian ăn trưa, anh ăn vội chiếc bánh bông lan và đánh thêm một giấc. Hôm đó Ji Hoo ko phải đi học, anh dành thời gian kiểm tra một vài bản hợp đồng và dành cho việc làm muôn thuở của mình, nhưng một cú điện thoại vang lên làm anh choàng tỉnh khi tên của người gọi. Lâu lắm rồi, từ ngày đó thì Ji Hoo ko còn nhìn thấy tên của người con gái ấy hiện lên màn hình điện thoại của mình nữa, nhưng có vẻ cảm xúc của anh lúc này, một cái gì đó mà anh đã mơ hồ khá lâu và bây giờ đến lúc anh phải làm cho rõ.

Hai người hẹn gặp nhau tại công viên gần nhà của Ji Hoo, nơi đó rất yên tĩnh và nơi đó cũng chính là nơi cả hai vẫn thường cùng nhau tâm sự. Ji Hoo vẫn rất điềm tĩnh đến công viên, anh cho tài xế chở đến đó và bình thản bước xuống xe, Seo Hyun đang ngồi đó, sau khi sanh xong có vẻ dáng cô vẫn vậy, nét thanh tao của một tiểu thư quyền quý vẫn luôn bao phủ Seo Hyun dù đó là điều cô ghét nhất, nó làm cô mờ nhạt trước một vũ trụ bao la. Ngước mắt lên nhìn Ji Hoo, Seo Hyun mỉm cười nhẹ nhàng và nói:

- Đến rồi àh Ji Hoo.

- Noona đến lâu chưa? Ji Hoo mỉm cười đáp trả và ngồi xuống cạnh Seo Hyun. Cô ko cười nữa, ánh mắt cô đanh lại nhưng cô tránh nhìn anh:

- Từ bao giờ mà cậu gọi tôi là noona vậy? Giọng Seo Hyun ko còn bình tĩnh nữa, từ khi 10 tuổi đến giờ, chưa bao giờ Ji Hoo gọi Seo Hyun là noona nữa, anh đã từng nói anh ko muốn xem Seo Hyun là noona nữa, vì anh muốn cô là một người quan trọng với anh, một người anh yêu. Nhưng giờ chẳng lẻ anh đã thay đổi rồi ư?

- Noona gọi em đến có chuyện gì?

- Tôi đã ly hôn rồi! 

[Ly hôn, ý chị là sao hả Seo Hyun, tại sao bỏ tôi ra đi rồi giờ đây lại quay về và nói những điều như vậy? Em coi tôi là gì hả Seo Hyun, nhưng hình như ko còn như xưa nữa Seo Hyun àh.]

- Vậy sao? Chị về Hàn Quốc chơi àh? Chừng nào chị lại về Pháp?

- Cậu muốn tôi đi vậy sao? Tôi về đây có hai chuyện cần làm, một là tôi xin lỗi cậu vì chuyện tôi đã bỏ cậu ra đi, thứ hai, tôi muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu có còn yêu tôi ko? Ji Hoo? Còn ko? Còn có thể níu kéo được gì ko Ji Hoo? Ji Hoo nhìn Seo Hyun, anh bắt đầu cảm thấy tức giận, anh đứng phắt dậy và bỏ đi:

- Tình yêu đã chết từ hôm đó rồi Seo Hyun àh! Nhưng Seo Hyun chạy theo và xoay người Ji Hoo lại, cô đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàng, giọt nước mắt chất chứa bao cảm xúc tuôn rơi, tay cô ôm lấy anh vào nhấn anh sát vào mình để nụ hôn của họ thêm sâu hơn. Ji Hoo ôm lấy Seo Hyun, anh cũng đáp trả lại nụ hôn của cô, vòng tay ôm lấy eo cô và kéo sát cô lại với mình hơn. Đây chính là thứ mà Ji Hoo luôn ao ước có được, tình yêu của cô, nụ hôn của cô nhưng liệu đó có còn tồi tại hay ko?

Cô ấy đã chủ động đến bên tôi, trao cho tôi thứ mà tôi đã từng ao ước, chờ một chút, đã ư? Đã từng? Ko thể phủ nhận cô ấy vẫn có sức hút rất lớn với tôi nhưng sao, vẫn như xưa, nụ hôn ko làm tôi vui vẻ, có chăng nó chỉ làm tôi cảm thấy mình đã lấy được những gì mình muốn. Nhưng sao trái tim tôi ko còn cảm xúc đó nữa, yêu ư? Rung động ư? Tôi ko hiểu mình đang nghĩ gì nữa, dù đang hôn cô ấy say đắm nhưng sao đầu óc tôi vẫn tỉnh táo thế này? Ko như lúc tôi hôn Em.... Emma, tên của người con gái này đã lâu rồi ko còn hiện lên trong tâm trí của tôi nữa. 3 tháng rồi, chúng tôi ko liên lạc, mà tôi cũng chẳng biết làm sao để liên lạc mà cũng ko biết lấy tư cách gì để liên lạc với cô ấy nữa. Chưa bao giờ tôi thấy mình thất bại trong việc thấu hiểu người khác như thế này! Gì thế này, tôi đang hôn Seo Hyun nhưng tâm trí tôi thì chỉ toàn hình bóng của .... Seo Hyun vội đẩy tôi ra, cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi với hai hàng lệ lăn dài trên má:

- Ji Hoo ah, cậu biết ko? Người ta nói nụ hôn sẽ giúp bạn nhận ra được tình cảm của mình và đối phương, nụ hôn vừa rồi tôi đã biết cậu ko còn đặt tôi ở vị trí quan trọng nữa rồi, chỗ đó đã dành cho một người nào đó! Nói rồi cô vội vã bỏ đi và Ji Hoo có thể nghe rõ tiếng nấc của cô, anh ko buồn nhưng anh thấy mình có lỗi với Seo Hyun nhiều lắm, anh có lỗi vì khi Seo Hyun cần anh nhất thì anh lại ko thể ở bên cô. (Yoon Ji Hoo, mày điên rồi, ko hiểu mày đang nghĩ gì nữa? Emma Caster, em ko đơn giản tí nào, em biết ko? Làm sao để anh có thể tìm được em đây, anh có nên hèn nhát một lần nữa ko? Phải làm gì đây? Ko được, bây giờ Emma đang học, ko thể làm cô bé rối lên được, cứ chờ vậy, ngày anh lấy được tấm bằng bác sĩ sẽ là ngày anh phấn đấu vì hạnh phúc của mình, em chờ anh được ko?). Ji Hoo mỉm cười hạnh phúc và ngã lưng xuống băng ghế đá nơi công viên để tận hưởng giấc ngủ đang bị cắt ngang.

================


- Won Bin, chừng nào anh mới về, nữa tiếng nữa là đến giờ hẹn với bác sĩ rồi? Hôm nay là ngày khám định kỳ của Guni, Won Bin hứa về sớm để chở cô đi vì anh thật sự ko thể yên tâm thấy Guni tự đi xe đến đó hoặc giả tài xế chở cô đi cũng ko được. Nhưng bây giờ đã là 5h30 rồi mà Won Bin vẫn chưa về, sốt ruột nên cô đành chủ động gọi điện cho anh. Thật ra Guni muốn nói nếu anh bận thì cô có thể tự đi được nhưng Won Bin nhất khoát ko chịu bỏ qua một buổi khám nào vì anh muốn nhìn thấy sự thay đổi vào mỗi tháng của đứa bé.

- Guni yang, đợi anh một tí, anh đang trên đường về, em ko được đi đâu đó, đợi anh về .... ya, ko chạy nhanh lên được hả?

- Anh đừng có hối chứ, để cho người ta từ từ chạy xe, em ko đi đâu nên anh cứ từ từ, rõ chưa?

- Ừ... biết mà, bà bầu ngoan lắm! Em đang làm gì đó?

- Đang đợi anh chứ làm gì? Hỏi thừa?

- Người ta chỉ quan tâm thôi mà! Àh, vợ àh, anh có quà cho em này!

- Gì vậy anh?

- Muốn lấy thì xoay mặt lại nào .... Ta da .... Guni vừa quay sang thì thấy Won Bin đang đứng trước cửa, trông anh khá mệt mỏi sau chuyến đi công tác ở Ma Cau nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Guni vui mừng chạy đến chỗ của Won Bin thì anh hốt hoảng la lên: "Vợ àh, đừng có chạy chứ em!" Thấy vậy Guni lập tức ngừng lại, cô cười thật tươi rồi đi về phía anh, Guni vòng tay ôm lấy cổ Won Bin nủng nụi:

- Honey, quà của em đâu? ... AAA ... đẹp quá!

Đó là sợi dây chuyền thiên sứ nổi đình đám trên báo Jewerly của Pháp, sợi dây chuyền do một nhà thiết kế trẻ tuổi của hãng thời trang Pear đứng đầu Châu Âu. Tác phẩm đình đám qua tranh ảnh và những clip quay đã thuyết phục được các nhà bình luận đá quý danh tiếng, cũng như con tim của mọi người, đặc biệt là phái nữ bởi ý nghĩa đặc biệt của nó. Tuy nhiên sợi dây chuyền là vật độc nhất vô nhị, nhà thiết kế Shin Ah Ra cho biết, cô đã dùng viên đá trong suốt nhưng lại ánh lên như kim cương, là vật bảo gia truyền của nhà cô tạo nên gương mặt của thiên sứ, tượng trưng cho một tình yêu tinh khiết, thân hình thiên sứ được làm bằng kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng và quan trọng là đôi cánh của thiên sứ thiết kế như hai nữa trái tim. Ý nghĩa mỗi nữa trái tim tượng trưng cho một nữa của mỗi người và thần cupid có sứ mạng gắn liền nó lại với nhau. Cô Shin Ah Ra cho biết cô chỉ làm một chiếc và bán cho người nào trả giá cao nhất trong buổi đấu giá diễn ra vào tối hôm qua tại Paris. Thấy vẻ mặt say mê và thích thú cuả Guni, Won Bin mỉm cười và vuốt nhẹ má cô:

- Em yêu, em thích chứ?

- Uhm, thích lắm, nhưng sao anh lại mua được thế? Nghe nói chỉ có mỗi một sợi? Guni ngây thơ hỏi và khi nhận được sự im lặng từ chồng mình thì cô quay sang nhìn anh: "Đừng nói là hôm qua anh ko sang Ma Cau mà sang Paris nhé? .... Song Won Bin, anh có biết công việc phải đặt lên hàng đầu ko? Sau lại bỏ việc đi như thế?"

- Anh chỉ biết vợ anh là nhất thôi àh! Thôi mà hôm qua anh đã nhờ Franciss đi thay rồi, em đừng lo! Coi mặt em kìa, hung dữ quá! Thôi trễ rồi, vợ chồng mình đi! Thế là hai vợ chồng vui vẻ dắt tay nhau đi, sợi dây chuyền thiên sứ liệu có chứa đựng sự chúc phúc như ý nghĩa mà Shin Ah Ra đã nói ko? Thời gian sẽ trả lời tất cả!

========================

- Nè em sang đây để học chứ có phải sang đây làm phiền chị đâu, sau ngày nào cũng qua đây lèo nhèo vậy?

- Noona, em nhớ Jan Di lắm!

- Lại nữa, thật bực mình, ... yobo, anh đuổi nó về đi, nó làm con mình bực bội rồi nè! Chồng của Jun Hee ngồi cạnh xoa vai của vợ mình và mỉm cười:

- Jun Pyo, em đừng có làm phiền vợ anh nữa, ko thì anh buộc lòng phải tống em ra khỏi nhà thật đó! Jun Pyo cáu kỉnh nhìn hai người:

- Hai người đó, chị lo hưởng hạnh phúc của mình mà ko để ý gì đến em cả, đáng ghét quá đi mất! Trong khi em đây, bạn gái thì ko thèm đếm xỉa, gọi điện cũng chẳng thèm nghe, bực mình chết đi được. Jun Hee bắt đầu nổi điên:

- Ko tại chị có thai thì em chết với chị nãy giờ rồi, ở đó mà cằn nhằn hả? Giờ em muốn gì? Có phải chỉ cần đưa Jan Di sang đây là em có thể im miệng được ko? Mắt Jun Pyo sáng lên như bắt được vàng:

- Thiệt hả noona? Được được, em đồng ý cả hai tay, mà ko được, đời nào cô ấy chịu chứ! Haiz, chỉ giỏi nói suông! Jun Pyo phớt tay tỏ vẻ ko tin, Jun Hee cười khẩy và nói:

- Nếu biết chuyện đó là ko thể mà sao nói nhiều thế! Thôi ráng mà học đi, 4 năm sau về rồi muốn cưới hay muốn làm gì thì làm, giờ thì, vệ sĩ đâu, tiễn khách .... anh àh, chân em đau quá! "Ừh, vào phòng anh bóp chân cho nhé!" Hai vợ chồng âu yếm dẫn nhau vào phòng, Jun Pyo thì bị hai người vệ sĩ do đích thân Jun Hee tuyển chọn bắt ra xe và chở về nhà mặc cho anh có la hét chống cự ra sao thì vẫn vô ích.

Jun Pyo đi rồi thì chồng của Jun Hee mới quay sang hỏi vợ:

-Darling, cách này ko ổn đâu em! Mình đuổi được cậu ấy hôm nay nhưng còn ngày mai, ngày kia, ngày nọ? Thằng nhóc này ko có dễ bỏ cuộc vậy đâu? Jun Hee gật gù đồng tình với chồng:

-Đúng đó anh yêu, lần này chắc em nên chiều nó cho xong quá! Anh ngơ ngác nhìn cô:

-Hả? Ý em là mang Jan Di sang đây sao? Jun Hee mỉm cười tinh quái nhìn chồng mình, cô nhướn mình hôn vào má anh một cái rồi lại nhìn anh cười thật ngọt. Anh lắc đầu thở dài ngao ngán....

==== Đại học Seoul, 2 ngày sau đó ====


- Ji Hoo sunbae, hôm nay sunbae ko có tiết sao? Jan Di vừa mới xong tiết học đầu tiên, cô tính đi tìm Ji Hoo thì phát hiện ra anh đang nằm nghĩ trên băng ghế đá của khuôn viên trường học. Ji Hoo ngồi dậy và nhìn Jan Di mỉm cười:

- Uhm, anh cũng mới xong tiết thôi! Jan Di, em quyết định sao rồi? Jan Di bất ngờ, cô quay sang nhìn anh:

- Sunbae, anh biết rồi sao? Ji Hoo mỉm cười, nụ cười của anh đã thay cho những câu trả lời, Jan Di hít một hơi rồi nói tiếp:

- Em biết đây là một cơ hội tốt, nhưng mà ....

- Em sợ sang đó gặp thằng Jun Pyo sẽ chịu ko nổi chứ gì? Đó chính là lý do mà mỗi khi nó gọi về em đều hét toáng lên và vội vàng cúp máy, đúng ko? ... Nhưng cơ hội tốt như vậy, ko đi sẽ phí lắm! Àh, qua đó em sẽ ko cô đơn đâu vì có bạn nữa mà. Jan Di quay sang nhìn Ji Hoo, cô nàng thắc mắc:

- Sunbae, anh ko có ý nói, bạn ở đây là Jun Pyo chứ? Ji Hoo phì cười:

- Thằng nhóc đó thì nói làm gì! Ý anh là ... Emma, em còn nhớ cô bé đó chứ?

- Vâng, cô bé có cái tài thôi miên đúng ko? Mà sao vậy sunbae?

- Àh, vì anh nghe Franciss nói, cô bé cũng là sinh viên bên đó, cũng học y nữa, em qua bên thì có cô bé làm bạn với em! Như thế tốt! Jan Di gật gù, cô ngước nhìn lên bầu trời: "Jun Pyo àh, vậy là em sắp được gặp lại anh rồi!" Còn Ji Hoo thì thở phào vì Jan Di ko hỏi gì thêm nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro