vii - viii;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

Nỗi lòng Park Dohyeon như mặt hồ tĩnh lặng, ẩn sâu dưới đáy lại dập dềnh nhiều trăn trở rối ren. Cậu đứng trước phòng Han Wangho hồi lâu, cuối cùng cũng đưa tay lên gõ cửa. Tiếng gõ cửa và tiếng tim đập loạn xạ giao nhau, nhưng bên trong thì hoàn toàn im ắng.

"Wangho-hyung... có ở đó không? Em vào nhé..."

Chăn bông được gấp lại, đặt ở bên cạnh giường, trên ga trải giường không có lấy một vết bẩn hay nếp nhăn, đồ đạc trong phòng đều tương đối đơn giản. Những người có thể gọn gàng từ trong ra ngoài như thế thường rất dễ gây được thiện cảm.

Park Dohyeon đảo mắt quanh phòng, trùng hợp là khi ánh mắt lang thang về phía phòng tắm thì cánh cửa đột ngột mở ra. Từng làn hơi nước phả dọc theo khe cửa, bước ra sau là một thân ảnh trắng tròn. Áo choàng tắm trắng tinh chỉ thắt dây ở eo, hơi lỏng lẻo, trên làn da trước ngực chảy xuống những giọt nước nhàn nhạt, chóp tóc rối bù ướt đẫm, cả người Han Wangho đều tràn đầy quyến rũ. Khiêu gợi nhưng uể oải. Không biết do ảnh hưởng của hơi nước hay bởi nguyên nhân gì khác mà hai má của anh đỏ hơn bình thường một chút, làn da cũng ửng hồng và trong trẻo hơn.

Han Wangho hít một hơi, ngơ ngác há miệng, dụi mắt, mang dép đi tới, nhéo những ngón tay lạnh giá của Park Dohyeon, sau đó nhéo vào cánh tay của chính mình.

Đau thật đấy.

Dưới sự kích thích của nước nóng, nhiệt độ cơ thể của Han Wangho dường như cao hơn một bậc, xúc giác ấm áp áp chế lạnh lẽo, đập vào đỉnh trái tim của Park Dohyeon và nhún nhảy cho đến khi hơi ấm biến mất.

Han Wangho không hỏi cậu có chuyện gì, chiếc vali bên cạnh đã đủ để anh khái quát tình hình.

Park Dohyeon đang định giải thích, nói rằng thói quen sinh hoạt của cậu và Choi Hyeonjoon không hợp nhau, động vật ăn thịt và động vật ăn cỏ làm sao có thể chung sống được? Đây có thể là một lý do, nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Đầu ngón tay cậu chạm vào môi anh, nhẹ nhàng lướt qua những vết trầy xước ở môi dưới như chuồn chuồn lướt nước. Han Wangho nhếch môi cười: "Đối với Dohyeon mà nói, thói quen sinh hoạt của anh cũng có chút không phù hợp đấy."

"Em biết, Wangho-hyung, anh mùa hè không thích bật điều hòa, bởi vì sợ cảm lạnh ảnh hưởng đến thể trạng. Em cũng vậy, em không sợ nóng. Muốn ăn sáng, anh đừng ngại đánh thức em, muốn ngủ sớm, em sẽ nhẹ nhàng không làm phiền... Em sẽ chú ý hết, tất cả những điều anh muốn cứ thoải mái nói với em. Còn nếu anh nghĩ em sẽ cản trở anh-"

Ý thức của Park Dohyeon đột nhiên biến mất trong giây lát, khi tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình đã bị Han Wangho áp sát, suýt chút nữa đã thật sự môi chạm môi. Trong tiềm thức, cậu muốn chống người dậy giữ khoảng cách, không hiểu sao lại không thể động đậy, đối phương đang ôm chặt cổ cậu, nếu cậu không nhầm thì khoé mắt anh còn lấp ló một tia xảo quyệt.

"Mấy năm qua anh chỉ nuôi mèo. Thỉnh thoảng được sống cùng chó chắc cũng không sao. Cảm giác rất tuyệt, Dohyeon rất thú vị~"

Anh đưa tay vuốt ve đôi tai hình tam giác dựng đứng, đúng là rất dày và mượt.

Nếu có thể ngủ trong vòng tay của Samoyed, cảm nhận cảm giác được bao bọc bởi lông thú thì hẳn là một cách tốt để thư giãn và giải toả căng thẳng. Bờ vai rộng đáng ngưỡng mộ của Park Dohyeon cũng mang lại hiệu quả tương tự, chỉ cần nhìn cũng đã có cảm giác an toàn.

Nhưng Han Wangho không muốn lộ danh tính sớm như vậy. Anh thậm chí còn muốn Park Dohyeon tự mình khám phá cơ.

"Wangho-hyung nuôi loại mèo gì thế?" - Park Dohyeon biết mình đang bối rối – khoảng cách hiện tại đang gần đến mức cậu có thể hôn anh. Cậu không muốn nói những câu sáo rỗng như "Anh ơi, anh đang phạm quy", thay vào đó, cậu lợi dụng sơ hở trong lời nói của Han Wangho để đánh trả.

"Hmm? Chỉ là mấy con mèo ở nhà anh thôi, hay là chúng ta cũng nuôi một con ở căn cứ đi? À, có phải Dohyeon-nim cũng đang nuôi mèo không? Nếu có thời gian thì ta nên cho chúng nên làm quen với nhau~ Suýt quên mất, hiện tại phòng chỉ có một cái giường thôi, ngày mai anh sẽ dọn dẹp một chút để có chỗ cho em. Tuy sẽ hơi chật chội nhưng dù sao đây cũng là phòng đơn... Tiếc quá Dohyeon nhỉ, hy vọng em không ngại phải chen chúc cùng anh tối nay~"

Han Wangho luôn như vậy. Anh đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Park Dohyeon, nhưng anh có khả năng né tránh rất tốt phần quan trọng nhất, thay vào đó sẽ chêm vào những thứ khác, đồng thời còn biết cách ngâm nga âm tiết bằng vẻ mặt ngây thơ.

Park Dohyeon có chút choáng váng trước đôi mắt lấp lánh như mặt biển, cậu quên mất việc phải đứng dậy, thế là vẫn bị Han Wangho đè lên. Cậu thậm chí còn cảm thấy rằng ở tình thế này hôn sẽ là giải pháp tốt nhất để chiến thắng tài hùng biện của Han Wangho.

Cậu cảm tưởng như mình đang bị thu hút bởi thứ gì đó. Khoảnh khắc môi họ chạm vào nhau, đồng tử dần có tiêu điểm, và cậu như nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đó, chỉ trong một khoảnh khắc. Han Wangho nhanh chóng quay đi, cụp mắt xuống, hàng mi ẩm ướt che đi sắc thái ẩn dưới mắt anh.

Lại một lần nữa vượt quá giới hạn.

Han Wangho đặt hai tay lên ngực cậu, Park Dohyeon nhất thời khó chịu bởi tư thế này buộc cậu phải giữ một khoảng cách nhất định với anh. Đối phương ôm cổ cậu bắt hai người cùng nằm lên giường, liếm qua tai chó của cậu, cười ranh mãnh, nhưng khi cậu muốn chống trả anh sẽ lập tức chuyển sang bộ dạng của một anh chàng đẹp trai lạnh lùng và có phần kiêng khem.

Han Wangho anh đang giả vờ cái gì? Rõ ràng chúng ta là cùng một loại người.

Park Dohyeon hoàn toàn có thể bỏ qua sự phản kháng không đáng kể của Han Wangho, mặc cho người anh trai này luôn tập thể dục đều đặn, vóc dáng cơ thể của họ quả thực có sự khác biệt lớn.

.

Còn nhớ như thường lệ trong lúc xếp hạng, Park Dohyeon thỉnh thoảng đi ngang qua chỗ của Han Wangho và dừng lại nhìn một lúc. Đôi mắt cậu ban đầu treo lơ lửng trên cái đầu nhỏ lộn xộn cho đến khi màn hình máy tính chuyển sang màu đen trắng, Park Dohyeon lúc này mới nhớ ra mình nên quan sát xem anh trai này đang làm gì để có cớ giận cá chém thớt.

Cậu nghĩ rằng nếu xem thêm một lúc thì sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Nhưng chuyện cậu làm đã phản tác dụng, quá trình dọn rừng không có ý nghĩa gì, cậu cũng không hiểu trong đó có kiến ​​thức gì, giống như khi cậu nhiệt tình kể với Han Wangho về việc cậu đã làm tốt như thế nào trong trận trước thì người kia chỉ dán mắt vào màn hình, ánh mắt có chút đờ đẫn, vô cảm trả lời: à, đúng rồi, Dohyeon của chúng ta thực sự rất tuyệt vời.

Khô khan không thể tả. Park Dohyeon nói rất nhiều, nhưng không nhận được câu trả lời thứ hai, tự thấy mình đang tìm phiền toái, cuối cùng đành gạt đi: "Quên đi, dù sao anh cũng không hiểu."

Những lần sau cậu nói, Han Wangho thực tế không hề bận tâm chút nào. Anh không hiểu cũng không nghe thấy, vẫn một bên trả lời chiếu lệ như vậy, lặp đi lặp lại.

Tuy nhiên, ánh mắt của Han Wanghu bắt đầu đảo quanh – nhìn thẳng vào khu vực đường dưới, thực sự rất nhàm chán. Sau đó, anh nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười kiêu ngạo của Park Dohyeon, nhìn thấy đôi tai chó hơi nhọn, nhìn thấy những ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Anh vô thức nuốt khan, nghĩ rằng chơi AD cần phải có tốc độ tay nhanh, đặc biệt là đối với những tướng cần di chuyển. A, anh không biết tay của Park Dohyeon sẽ hoạt động như thế nào khi làm chuyện đó.

Đã lâu rồi Han Wangho mới lơ đãng nghĩ tới việc khác mà quên sạch lời cằn nhằn của AD.

"Quên đi, dù sao anh cũng không hiểu."

Ngày xưa nếu nói vậy, Han Wangho sẽ xù lông lên mà cãi, "em cũng đâu có biết cướp rừng", thế này thế kia thế nọ. Chỉ có lần đó, anh vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tay cậu, mãi tới khi Park Dohyeon để ý thấy sự kỳ lạ ở anh. Khoé miệng cậu nhếch lên, dời tay xuống đặt lên đùi Han Wangho.

Bên kia cuối cùng cũng từ bỏ. Ánh mắt anh lảng tránh, đôi gò má ửng hồng một vệt.

Nhưng Park Dohyeon cũng không có lý do gì vì chuyện này mà trêu chọc Han Wango, dù sao cậu nhìn Han Wangho náo loạn cũng là đang giả vờ, tầm mắt thật sự đã bay đi nơi khác. Khi nhìn thấy vòng cung của xương quai xanh được vòng cổ điểm xuyến cho trở nên duyên dáng và rõ nét hơn, cậu tự hỏi Han Wangho sẽ trông như thế nào khi trên đó còn sót lại vài dấu răng nhỏ; khi nhìn thấy bàn tay của Han Wangho, cậu nghĩ mình đã duỗi tay ra và bí mật so sánh kích thước, tưởng tượng nếu họ có thể nắm tay nhau thì tay cậu sẽ bao trọn tay anh; khi nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Han Wangho, cậu đang nghĩ, đôi mắt đó chứa đựng tình yêu - và cũng sẽ vô cùng quyến rũ khi được lấp đầy bởi tình dục và nước mắt.

08.

Cậu hiện tại chắc chắn Han Wangho không những không ghét cậu mà còn thích cậu, nếu không anh sẽ không cho phép bản thân làm chuyện vượt quá giới hạn. Nhưng con mồi dường như muốn chơi một trò chơi với thợ săn, nó luôn cố ý giẫm vào bẫy, sau đó cố gắng hết sức để thoát vào khoảnh khắc bẫy được kích hoạt, nhìn người thợ săn thất bại, anh ta lại hả hê nghĩ về trò mới mà anh ta sẽ chơi vào lần sau.

Một thợ săn giỏi cần phải kiên nhẫn và chờ đợi con mồi tự lộ sơ hở. Cậu không cần thiết phải vội.

Vì vậy Park Dohyeon chống người dậy, tự giác nằm xuống bên kia: "Muộn rồi, anh trai, đi ngủ sớm đi. Có muốn em tắt đèn ngay bây giờ không?"

Cậu quay lưng lại với Han Wangho, giả vờ không quan tâm trong khi lướt qua điện thoại, thực tế là cậu đang kéo qua danh sách trò chuyện của kkt nhiều lần mà không biết mình đang lướt cái gì. Cậu đổi ý, muốn xem Oldboy một lúc, nhưng cũng không thể bình tĩnh và tập trung hết mình cho bộ phim vì bên trong đang có quá nhiều suy nghĩ. Thế là, sau nhiều lần điều chỉnh thanh tiến trình, Park Dohyeon cuối cùng cũng tắt phim và chuyển sang app khác, trượt hai lần rồi đóng lại cho đến khi mở ra app đã lâu không sử dụng. Instagram.

Han Wangho là người đầu tiên theo dõi cậu.

.

Lúc đó họ quen nhau chưa lâu - ha, thực ra thì thời gian cũng chưa đủ để nói là dài, chỉ là Park Dohyeon cảm thấy họ dường như đã trải qua rất nhiều điều. Trong lúc team building, những người khác ồn ào chơi bài, còn họ thì nép mình vào một góc để tìm không gian riêng. Họ chưa biết rõ về nhau nên chỉ trò chuyện. Vì vậy, Han Wangho đã hỏi Park Dohyeon, tại sao lại không sử dụng bất kỳ phần mềm xã hội nào, thậm chí kkt còn để không thèm để hình đại diện.

Park Dohyeon không biết trả lời thế nào nên đã đùa: "Em có weibo, anh à."

"Cái gì, đó không phải là yêu cầu công việc của câu lạc bộ sao... Bây giờ em còn đăng bài không? Nhìn anh này, đã nhiều năm kể từ khi anh trở về LCK, anh vẫn đăng bài trên weibo, và anh cũng có thể đăng bài trên QQ, phòng chat nhóm cũng đăng..." Nói đến cuối, thanh âm của Han Wangho khàn đi, giọng điệu cũng trầm xuống. Anh siết chặt tay để kìm nén cảm xúc thăng trầm trong lòng, "Fan thật sự rất thích thế... phải không?"

"À, chỉ là anh nghĩ sẽ có nhiều người muốn tìm hiểu Dohyeon..." Với một chút ngây ngất, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Park Dohyeon không trả lời, anh biết anh giống như đang nói chuyện phiếm, có lẽ loại chủ đề này không thích hợp để hỏi, nhưng quả thực có rất nhiều người muốn theo dõi trạng thái của Park Dohyeon, trong đó có anh.

Han Wangho vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để chuyển chủ đề thì Park Dohyeon đã cầm điện thoại di động lắc lư trước mặt anh.

Cái gì, trang ig... Han Wangho nheo mắt lại gần, ID viper3_33 thực sự xuất hiện.

"Theo dõi em, anh Wangho, trở thành người hâm mộ đầu tiên của em."

Han Wangho sửng sốt mấy giây, rất nhanh lại cười tươi như hoa. Anh nhặt chiếc điện thoại đang khoá trên bàn lên, trong thời tiết lạnh giá, ốp lưng bị nhiễm hàn khí, ngón tay cũng run rẩy, thiếu chút nữa đã đánh rơi.

"Anh Wangho chọn ảnh đại diện cho em đi"

"Gì vậy Dohyeon, tính cho anh xem album ảnh của em hả?"

"Cái đó không được đâu anh. Em chỉ đang phân vân, anh nghĩ em nên sử dụng ảnh Mundo, ảnh phong cảnh hay Aphelios sẽ tốt hơn?"

"Dùng ảnh của em đi Dohyeon." Han Wangho dứt khoát nói, không cần suy nghĩ, nói xong nhìn vẻ mặt có chút ngạc nhiên và bồn chồn của Park Dohyeon, không biết anh lại nhắc sai cái gì nữa, vội vội vàng vàng bổ sung: "À, đó chỉ là gợi ý của anh thôi... Em có thể sử dụng bất cứ thứ gì em muốn."

Không có câu trả lời, Han Wangho quay đầu lại gần, nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo của Park Dohyeon căn chỉnh và phóng to ảnh trên màn hình. Đây là ảnh Park Dohyeon nâng cúp vô địch.

Cho dù Han Wangho dùng ảnh của chính mình làm đại diện, anh cũng không thèm cắt xén, chỉ cần thiết lập mặc định là xong, nhưng Park Dohyeon thì khác. Han Wangho chăm chú nhìn, giống như một con mèo dõi theo chuyển động của ngón tay chủ nhân, lúc này anh mới nhận ra Park Dohyeon muốn vài người khác từ 21 EDG cũng xuất hiện trong bức ảnh, dù chỉ chiếm được một phần nhỏ.

Han Wangho cảm thấy cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, nghẹn ngào và nhức nhối. Những cuộc tụ họp vui vẻ hết lần này đến lần khác, những nụ cười khi nâng chén, những cái ôm ly biệt, những lời chia tay thầm lặng đan xen. Anh dừng lại một lúc lâu trước khi nói, với một chút cay đắng trong âm giọng.

"Thời gian qua thực sự rất đẹp, dẫu tiếc rằng đã không thể trở lại nữa rồi."

"... Anh có từng muốn trở về không?"

Có tiếng cất bài, người giám sát hét lên với họ: "Wangho, Dohyeon, giờ nghỉ kết thúc, bây giờ phải đi thôi", điều này tình cờ giúp họ kết thúc cuộc trò chuyện bình thường không mấy vui vẻ.

Han Wangho không trả lời Park Daoxian, anh chỉ đáp lại "đã biết" rồi chạy lon ton tới quàng tay lên vai Choi Hyeonjoon, đẩy cậu ta ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Thầy Park đã lâu không sử dụng mạng xã hội, không chỉ tải ig mà còn dùng ảnh thầy cầm cúp làm ảnh đại diện - không phải ảnh trống. Điều này khiến nhiều người bất ngờ, không chỉ người hâm mộ nghi ngờ đây là viper3 giả mà những tuyển thủ khác cũng tỏ ra không thể tin nổi.

Ví dụ như Son Siwoo đã chế nhạo Han Wangho hồi lâu, nói rằng làm sao cậu nhóc Park Dohyeon đó lại có thể như thế? Wangho, xin mày đừng bịa đặt ra để lừa gạt tao nữa. Tao đã nhìn thấu hết mọi thủ đoạn của mày, cho đến khi Han Wangho gửi cho anh ta một tin nhắn. Một tin nhắn thoại - chính xác là Park Dohyeon đang cầm điện thoại di động của Han Wangho, cậu cười ngượng nghịu và nói điều đó là sự thật. Vậy ra Wangho-nim của chúng ta có thể giúp Dohyeon mở ig. Thật tuyệt vời~

Chắc chắn có ý đồ nham hiểm đằng sau hành động này, nhưng nó không hoàn toàn đúng. Han Wangho thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với Son Siwoo về Park Dohyeon, mặc dù chưa bao giờ liên quan đến tình yêu, nhưng Han Wangho hầu như lần nào cũng chủ động nhắn và có vô số điều muốn nói.

.

Vào đêm trao giải LCK, Son Siwoo không cố ý nhìn Han Wangho, nhưng anh vẫn cảm nhận được một ánh mắt sâu sắc và lạnh lùng từ phía sau. Anh đã ngoái lại và bắt gặp một đôi mắt hẹp dài, giống mắt mèo.

Jeong Jihoon rất nhạy cảm nhưng trực giác của cậu ta lúc nào cũng chính xác.

Theo hướng mắt của Jeong Jihoon, Son Siwoo nhìn thấy Park Dohyeon và Han Wangho đứng sát nhau gần như không kẽ hở. Anh không kiềm được mấp máy môi, rốt cuộc cười thầm với chút tự ti.

.

Han Wangho cho rằng mình đã khiêu khích Park Dohyeon nhiều như vậy, đối phương dù thế nào cũng sẽ báo thù anh, không ngờ AD vẫn nằm nghiêng một bên giường, hồi lâu không có động tĩnh, chỉ có màn hình điện thoại vẫn sáng.

Anh bất mãn, sau cùng rướn người lại gần quấy nhiễu Park Dohyeon. Anh dùng tiếng Nhật nói đông nói tây, có phần lắp bắp và đứt quãng, cách nói cái này bằng tiếng Nhật và cách nói cái kia bằng tiếng Nhật... À, anh quên mất, gần đây anh đã không luyện tập. Anh còn nói thực sự ngưỡng mộ Park Dohyeon, cậu luôn nói tiếng Trung rất tốt trong khi anh đã gần như quên hết vốn tiếng Trung ít ỏi của minh...

Tay cầm điện thoại của Park Dohyeon hơi run, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tim thì đập thình thịch. Có chút bất tiện. Nhưng đó không phải là vì Han Wangho xâm phạm quyền riêng tư khi nhìn vào điện thoại di động của cậu, mà là vì khoảng cách gần khiến hơi thở của Han Wangho cứ quẩn quanh cổ cậu, càng không ngờ người này lại mở hộp trò chuyện và nói liên tục không ngừng.

Một mặt, cậu hy vọng Han Wangho đừng nhắc đến một số chuyện của quá khứ, để cậu có thể xoa dịu những cơn sóng lòng. Mặt khác, cậu cảm thấy thật tuyệt khi có ai đó trò chuyện kiểu này bên cạnh mình. Có vẻ như anh ấy cũng cần một đồng đội thuộc tuýp người biết lắng nghe.

Bầu không khí trong không gian vốn đã nhỏ bé lại càng trở nên loãng hơn, Park Dohyeon đột nhiên có ý nghĩ rằng mình sắp sụp đổ. Chiếc giường đơn quá chật cho hai người. Lớp vải trên quần áo Han Wangho như có như không cọ sát vào người cậu, khiến cậu ngứa ngáy không yên. Park Dohyeon cứ như vậy nằm cứng đờ tại chỗ, không dám cử động một tấc vì sợ ngã khỏi giường, tệ hơn là sợ tiếp xúc với Han Wangho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro