Tình yêu và sự chân thành 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Lapin_lapin
Source: AO3
Edit: Byunee
Tag: Nguỵ huynh đệ, 18+, mang thai
Rảnh sẽ beta

.

.

.

Mối quan hệ giữa anh em ban đầu thực sự không tốt.

.

Sự việc này thực ra rất có lý. Hai học sinh trung học cách đây một ngày còn xa lạ bỗng nhiên phải đến dự đám cưới của bố mẹ.

Tại hôn lễ, cha của Park Dohyeon nắm tay mẹ của Han Wangho với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt và bước đến trước vị linh mục giữa những dải ruy băng và cánh hoa đầy màu sắc bay trên bầu trời. Ông làm theo lời của vị linh mục - dù giàu hay nghèo, bệnh tật hay khỏe mạnh, chúng ta vẫn yêu thương và trân trọng nhau cho đến chết.

Trong số những vị khách, Park Dohyeon vỗ tay một cách tê liệt, sau đó nhìn thấy Han Wangho, người cũng đang vỗ tay vô cảm ở phía bên kia của đám đông.
Băng qua đám đông náo nhiệt, hắn xúc động nhìn sang và bắt gặp ánh mắt anh.

Vậy là bốn người sẽ sống với nhau như một gia đình trong sự vội vàng nhưng dài lâu.

Park Dohyeon đang học năm thứ nhất trung học và Han Wangho đang học năm thứ ba trung học. Hai người học chung trường trung học, mỗi sáng sẽ đi học và cùng nhau về nhà sau giờ học. Một anh trai và một em trai hạnh phúc trong một gia đình được tổ chức lại.

Nhưng chỉ có bản thân họ mới biết họ im lặng như thế nào trên đường đến trường. Đôi khi Park Dohyeon sẽ lịch sự xách cặp cho Han Wangho, nhưng chỉ đến cổng trường, họ mới quay lại nhìn nhau. Tòa nhà dành cho học sinh trung học phổ thông thuộc hai hướng, được ngăn cách bởi một sân chơi rộng lớn làm ranh giới giữa sông Chu và nhà Hán.

Khi tan học, Park Dohyeon sẽ đứng trước cửa lớp của Han Wangho và đợi anh. Đôi khi anh sẽ gửi tin nhắn trước cho hắn và thông báo bản thân sẽ tự trở về nhà sau vì anh có cuộc hẹn khác với các bạn cùng lớp.

Khá lịch sự, khá xa lạ và khá tốt bụng - Park Dohyeon nghĩ. Hắn không thể tưởng tượng được việc thân mật với một người anh trai xa lạ.

Han Wangho khó có thể là một người anh trai tốt. Anh có tất cả những tật xấu của một đứa trẻ con một, đôi khi anh còn vô lý và thậm chí xấu tính. Ví dụ như anh sẽ chiếm phòng tắm duy nhất trên tầng hai trong hai hoặc ba giờ như một điều đương nhiên và Park Dohyeon sẽ dựa vào cửa hỏi còn bao lâu nữa anh mới xong.  Anh không trả lời mà chỉ vặn loa điện thoại to hơn.

Cha mẹ cũng biết rằng giữa hai đứa trẻ có một khoảng cách nào đó, nhưng với tư cách là người tạo ra khoảng cách đó, họ không thể làm gì được. Cha kéo Park Dohyeon vào phòng và bảo hắn hãy hòa thuận với anh trai mình. Nhưng Park Dohyeon chỉ có thể thở dài, làm thân chăm chỉ hơn cũng chỉ là vô ích.

Hắn và Han Wangho ngồi ăn cùng nhau, cùng đưa đũa gắp đĩa thịt ba chỉ xào kim chi. Hai đôi đũa cùng nhau dừng lại. Han Wangho là người đầu tiên rút đũa lại, thản nhiên gắp củ cải muối bên cạnh lên. Park Dohyeon suy nghĩ một chút, cầm đũa gắp thịt ba chỉ vào trong bát Han Wangho.

Han Wangho ngừng nhai, khóe mắt liếc nhìn Park Dohyeon trong khi hắn thì đang cẩn thận gắp cơm trong bát mà không có biểu cảm gì.

Anh đặt đũa xuống: "Con no rồi." Trong bát còn nửa phần cơm và một miếng thịt ba chỉ xào kim chi còn nguyên.

Park Dohyeon nuốt cơm, tự bưng cho mình một bát súp và cố gắng nhìn vẻ mặt của bố mình. Cha hắn không có biểu hiện gì, ông thậm chí còn ăn uống nghiêm túc hơn Park Dohyeon.

Một số điều không thể bị ép buộc. Park Dohyeon đã bị thuyết phục bởi lập luận này. Tuy nhiên, mẹ anh vẫn hy vọng mối quan hệ giữa họ có thể dịu đi một chút nên bà đã chuẩn bị hai đĩa trái cây vào buổi tối, nói với hắn rằng một trong những chiếc đĩa đó là dành cho Wangho và nhờ hắn bưng qua. Park Dohyeon không còn cách nào khác ngoài gõ cửa phòng Han Wangho. Gõ hai lần nhưng không có phản hồi, hắn thì thầm: "Em sẽ vào nhé?"

Rồi hắn nói thêm: "Hyung."

Khi hắn mở cửa, bên trong tối om và anh trai đã ngủ rồi. Điều này rất bất thường. Nhìn chung, Han Wangho sẽ không ngủ cho đến 3 hoặc 4 giờ sáng. Đôi khi Park Dohyeon sẽ bị đánh thức bởi tiếng đi vệ sinh vào nửa đêm. Hắn nhấc điện thoại lên và nhìn, lúc đó là 2 giờ rưỡi. Nhưng bây giờ mới có 10 giờ, Han Wangho sao đã ngủ rồi?

Nghĩ như vậy, hắn mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của Han Wangho được một lúc rồi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn anh trai mình một cách bình yên như vậy, không có mục đích gì, chỉ muốn nhìn anh mà thôi.

Anh trông mềm mại hơn khi ngủ. Anh rất gầy, khuôn mặt nhỏ và nhọn, lặng lẽ chìm vào giữa gối như vầng trăng êm dịu.

Không biết từ đâu, hắn cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào đôi má đang say ngủ của anh trai mình.

Sau khi hắn rời đi, Han Wangho mở mắt ra, trong đôi mắt tỉnh táo không còn chút buồn ngủ.

***

Dù mối quan hệ chỉ ở mức trung bình nhưng ngay cả Park Dohyeon cũng không thể phủ nhận anh trai mình là một người xinh đẹp.

Anh trai của hắn luôn trong các mối quan hệ yêu đương, và hắn chỉ biết về sáu người trong số họ. Người yêu cũ của anh trai có thể là một người đàn ông trông giống một chú chó, có thể là một người trông giống một con mèo, có người thì lớn tuổi hơn, cũng có người nhỏ tuổi hơn anh, đơn giản là Park Dohyeon không thể theo kịp. Sở thích yêu đương của Han Wangho luôn thay đổi. Để mà tìm hiểu xem anh thích kiểu nào, hay liệu anh chỉ đang sưu tập các hình minh họa về động vật thì có trời mới biết được.

Tuần trước, trước khi anh chia tay người yêu cũ, Park Dohyeon đã đến đón anh tan trường như thường lệ nhưng anh không có mặt trong lớp. Theo lời chỉ dẫn của người bạn thân trông giống khỉ, Park Dohyeon đã nhìn thấy Han Wangho và chú chó hôn nhau ở góc tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy. Người đàn ông quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy mặt gã, hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt anh trai hấp háy trong hành lang tối tăm, rồi anh nhìn thấy hắn.

"Dohyeon," anh gọi hắn với vẻ mặt khó hiểu.

Park Dohyeon nhìn thấy chiếc lưỡi hồng hào của anh di chuyển sau hàm răng, môi ẩm ướt chứ không phải màu son.

"Đến giờ về nhà rồi", hắn quay đầu lại nói. Một con thiêu thân đập vào ngọn đèn hành lang mờ ảo, đập mạnh vài lần rồi cuối cùng mãn nguyện chết đi.

Ba ngày sau, trên đường cùng hắn đến trường, anh chợt nói: "Anh chia tay rồi."

Park Dohyeon liếc nhìn anh: "Vậy à?"

Ánh nắng đã lên đỉnh điểm, mái tóc nhuộm màu sáng của anh phản chiếu một cách kỳ lạ. Ánh sáng theo nụ cười nơi khóe miệng anh đốt cháy trái tim hắn.

Trong cơn thiêu đốt khốc liệt này, hắn nghe thấy anh trai mình nhẹ nhàng nói, hình như anh đã thích người khác rồi.

"Ai?" Hắn dừng lại và tim hắn hình như đã lỡ nhịp.

"Lee Sang Hyuk." Han Wangho cười lớn, đôi mắt cong thành hai móc câu khiến trái tim hắn mất cảnh giác như bị kẹp trong lòng bàn tay.

"Vậy em có thể giúp anh lấy thông tin liên lạc của anh ấy được không, em trai?" Anh nói.

"Nó có liên quan gì đến em." Park Dohyeon bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, bước hai bước và đi đến trước mặt anh.

Nhưng ngay cả khi Park Dohyeon không nhìn lại, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh trai mình. Hắn nghĩ về những câu chuyện ma quái mà mình đã đọc khi còn nhỏ, và liệu Han Wangho có phải là một trong số đó, kẻ săn lùng những nam sinh trung học trẻ tuổi với sự ngu ngốc và sự chân thành của họ hay không.

Nhưng Han Wangho rõ ràng không thể chiếm được trái tim của Lee Sang Hyuk.

Trên thực tế, Han Wangho không cần phải nói cho hắn biết chuyện này thì hắn cũng có thể thấy được từ nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện khi anh nhìn vào điện thoại và những tin nhắn thiếu thuyết phục mà anh gửi đi thường xuyên, cho thấy anh cũng đã gặp phải một linh hồn cô độc ngàn năm. Đôi khi Park Dohyeon sẽ cảm thấy rằng anh không phải đang yêu mà là đang bị chinh phục. Hoặc là trái tim anh bị người đó cắt thành từng lát dày và ăn kèm với nước sốt chua ngọt làm bằng tình yêu, hoặc là anh bị đẩy vào trong chùa Lôi Phong tới sông Hàn, nếu thực sự có chùa Lôi Phong bên cạnh sông Hàn.

Nhưng tính đến thời điểm hiện tại, anh còn cách chiến thắng 10.000 năm nữa, khi đi ra ngoài rẽ trái có thể nhìn thấy cổng chùa Lôi Phong.

Chỉ vì anh trai hắn, nữ thần chiến tranh luôn có cơ hội chiến thắng và Athena, người nắm giữ trí tuệ và sự thật trong tay, đã đưa cho hắn một lá thư màu hồng như một nữ sinh trung học bình thường trước khi bước vào trường.

"Giao cho anh Sang Hyuk hộ anh." Anh nói, trong mắt hiện lên một ánh nhìn hắn chưa từng thấy, một tia sáng kinh người khiến người ta nhìn thấy phải há hốc mồm.

"Anh ấy không phải là chủ tịch câu lạc bộ của em sao?"

Hắn cầm lấy lá thư thì nghe thấy anh đe dọa hắn bằng giọng nghiêm khắc, nói rằng nếu hắn lén mở ra đọc thì sẽ chết chắc.

"Không có đâu hyung." Hắn hứa.

Hắn căn bản không cần mở ra, chỉ là khi đi đến cổng trường, tìm một góc không có người cũng không có camera cẩn thận xé thành từng mảnh từ đầu đến cuối. (Thầy tâm cơ trong mọi vũ trụ fanfic :)))

***

Nhưng ngoài điều đó ra, mối quan hệ của họ dường như đã trở nên tốt đẹp hơn.

Vào cuối tuần, bố hắn đề nghị cả nhà cùng nhau đi leo núi. Người Hàn Quốc rất thích leo núi, như thể leo núi là một hoạt động giải trí thú vị và ý nghĩa.

Park Dohyeon không thích leo núi, không thích thể thao, chỉ là do gen di truyền đã khiến hắn trông như một người khỏe mạnh và tập thể dục thường xuyên.
Han Wangho cũng không thích, anh giống như là một con ma ban ngày ẩn nấp và xuất hiện vào ban đêm nếu tiếp xúc quá nhiều với ánh nắng mặt trời sẽ biến thành khói trắng.

Park Dohyeon biết tối qua 3 giờ anh mới đi ngủ. Nửa đêm, hắn nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ bức tường cách vách. Chắc là cuối cùng anh cũng chơi điện thoại xong và lên giường.

Hắn đặt tay lên bức tường lạnh lẽo và nói lời chúc ngủ ngon với anh trong lòng.

Đúng như dự đoán, trên đường đến ngọn núi mà Park Dohyeon không thể kể tên, Han Wangho suýt ngủ quên trên xe và tựa đầu vào vai hắn.

Cảm giác rất lạ, Park Dohyeon nghĩ. Cả nhà cùng dùng một loại dầu gội mà sao tóc anh lại thơm thế?

Ánh nắng ngoài cửa sổ xe rất chói chiếu lên khuôn mặt và cơ thể họ qua cửa sổ xe. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Han Wangho đang nhắm mắt và ở rất gần mình. Lông mi của anh sáng lên một màu đỏ vàng trong suốt, lông tơ trên da cũng là một viền vàng mịn màng. Anh thực sự không thích ánh sáng mạnh như vậy, và lông mày của anh hơi nhíu lại ngay cả khi đang ngủ. Cho đến khi Park Dohyeon đưa tay ra che cho anh khỏi ánh nắng giữa không trung, anh mới thả lỏng lông mày.

Phải mất một giờ lái xe mới lên tới núi, Park Dohyeon đã giơ tay lên che trong một giờ. Tay hắn rất vững vàng và không hề run rẩy.

Cho đến khi xe phanh lại khiến Han Wangho tỉnh lại, anh mới lặng lẽ mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn giơ lên ​​​​trên không của Park Dohyeon một lúc. Anh dường như không hề tỉnh táo chút nào, đôi mắt lờ mờ nhìn vào lòng bàn tay với làn da trắng ngần và những khớp xương nhô ra dưới ánh nắng một lúc.

"Dohyeon." Anh mở miệng và nói điều gì đó không biết từ đâu, "Bàn tay của em thật đẹp."

Tuy nhiên, bàn tay trung thành và kiên định đó lại hơi run lên như thể cuối cùng cũng đã quá mệt mỏi để có thể chịu đựng được nữa.

Chuyến leo núi không hề suôn sẻ, cuối cùng cặp cha mẹ cũng kéo được hai đứa con mỏng manh của mình lên đỉnh núi và nhờ người qua đường chụp ảnh gia đình từ ba góc độ.

Park Dohyeon nhìn bức ảnh, bố mẹ đều rất rạng rỡ và tràn đầy năng lượng. Bộ trang phục leo núi màu đỏ và xanh trên người họ dường như cũng rất ăn ý với nhau.

Khi xuống núi, bước đi của Han Wangho vô cùng phóng túng, suýt chút nữa rơi xuống mương trên núi với đôi giày hiệu lululemon mới mua, may mắn thay, Park Dohyeon bên cạnh có thị lực tốt đã nhanh nhẹn đỡ được anh.

Nhưng dù vậy, bắp chân anh vẫn cọ sát mạnh vào tảng đá nhô ra. Anh cau mày đau đớn, máu rỉ ra từ ống quần.

"Không sao chứ bé cưng?" Bố mẹ khoác tay nhau đi trước, nghe tiếng động liền quay lại, nắm lấy tay anh và hỏi.

Park Dohyeon thở ra và ngồi xổm xuống trước mặt anh.

"Lên đi."

Han Wangho tựa hồ có chút do dự.

"Em cũng sẽ không giết anh." Park Dohyeon quay lưng lại với anh nhưng dường như biết anh đang nghĩ gì.

"Lên đi, hyung."

Han Wangho cẩn thận nằm xuống. Khi Park Dohyeon đứng dậy, toàn bộ cơ thể anh hơi lắc lư. Anh vô thức siết chặt cánh tay của mình và áp chặt toàn bộ cơ thể vào lưng Park Dohyeon. (Lưng thầy mà cõng ai thì :)))

Lúc này anh mới nhận ra người em trai này đã cao lớn như vậy, bờ vai của hắn rất rắn chắc, vững chãi, anh ôm lấy hắn còn hai tay hắn thì đỡ lấy chân anh với lực đạo vừa phải.

Thật kỳ lạ, họ rõ ràng là một cặp anh em không cùng huyết thống nhưng giờ đây họ dường như đã được gắn kết với nhau như lẽ ra phải thế. Tất cả các đường lõm và lồi, đường cong và đường thẳng đều được căn chỉnh hoàn hảo.

"Đi thôi." Han Wangho nói, dùng chân không bị thương nhẹ nhàng đá đá Park Dohyeon, lương tâm anh có chút lo lắng cho em trai sẽ mệt nhưng không đáng kể.

"...Anh sắp bóp cổ em đến chết rồi." Park Dohyeon nói.

Vì vậy Han Wangho thả lỏng tay mình một chút, cảm thấy người em trai của mình bắt đầu thở ra.

Hắn cõng anh bước đi không nhanh lắm nhưng rất đều đặn. Cùng lúc đó, Han Wangho gần như có thể nghe thấy một âm thanh ầm ĩ, giống như đang đếm ngược một cách kín đáo. Anh đặt cằm lên vai Park Dohyeon, âm thanh trở nên rõ ràng hơn. "Bùm, bùm, bùm, khi đếm ngược kết thúc, cái gì sẽ nổ tung?" Han Wangho nheo mắt, nhớ tới đôi mắt Park Dohyeon thỉnh thoảng nhìn anh, ánh mắt mơ hồ mà sâu thẳm, giống như một tia lửa chợt lóe, anh nhìn thấy một con quái vật đang rúc vào giữa bọn họ. Nó luôn ở đó, anh đã nhìn thấy nó, và anh đã để nó thoát ra, vô tình nuôi dưỡng nó, làm cho nó táo bạo hơn, cho đến khi nó dám lộ diện hình dạng thực sự giữa ban ngày.

Anh nhìn con quái vật và gọi tên chủ nhân của nó trong cơn thịnh nộ - Park Dohyeon.

Sau đó anh nghe thấy âm thanh đếm ngược ngày càng nhanh hơn.
Bùm.
Bùm.

***

Định đăng riêng vì tui tính edit thành shortfic mà thôi đăng đây cho tiện :)).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro