End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày lễ tình nhân anh gọi em ra ngoài chỉ để em làm người mẫu thôi sao?" Park Do Hyun đút hai tay vào túi, lùi lại nửa bước. "Tiền bối, có vẻ hơi quá đáng nha."

"Vậy em ra ngoài là vì muốn được anh tỏ tình hả?" Han Wang Ho vẻ mặt kinh ngạc, đương nhiên Park Do Hyun có thể nhìn ra đó chỉ là giả vờ: "Em không biết anh yêu em nhiều đến như vậy đó."

"Không, anh không đủ yêu em để có thể bày tỏ tình yêu của mình. Anh chỉ hy vọng em có thể chủ động."

Park Do Hyun cân nhắc kỹ lưỡng và kết luận: "Có lẽ là đến mức đó."

"Phì." Han Wang Ho ôm chặt bảng màu, ấn vào eo và bụng, khom lưng: "Vậy thì đừng nói có cái gì, không được nhúc nhích."

"Anh à, anh luôn như vậy, đối xử với em như một đứa trẻ, em rất khó xử." Park Do Hyun hơi nghiêng đầu,
"Vậy em nghĩ mình cũng không cần đặc biệt nghe lời anh, phải không?"

"Anh không coi em như một đứa trẻ," Han Wang Ho cười, vùi nửa mặt vào cổ áo, "Anh sẽ không muốn ngủ với một đứa trẻ."

Yết hầu của Park Do Hyun giật giật, lông mày hơi nhíu lại, đang suy nghĩ xem lời nói của anh có ý gì, sau đó nghe thấy Han Wang Ho chậm rãi nói: "Anh không có thói quen vẽ người mình không thích."

Họ gặp nhau vì tình một đêm nên hai bên ngầm hiểu rằng họ hài lòng về gương mặt và kỹ năng của nhau, thân thể quen thuộc với nhau trước, tính cách đến rồi đi nhưng họ vẫn luôn như vậy. hơi khác một chút, giống như... bạn biết đấy gió không thể bị bắt được.
Giữa gió và gió, không khí lưu thông một cách tự nhiên, nhưng không thể cọ xát để tạo ra tia lửa điện, và không thể va chạm thực sự để tạo ra cảm giác nhói đau hay đau đớn... Nó thật nhẹ nhàng và bồng bềnh, tiến một bước cũng được, lùi một bước cũng không tệ. Họ không phải là loại người ở hành tinh mộng mơ bị ám ảnh bởi tình yêu. mỗi người nhận được những gì mình cần là tốt, đủ, vừa lòng và phù hợp.

Đó là tất cả.

?

Tất nhiên, lần đầu tiên hắn nhận ra tính chiếm hữu của mình là khi ngửi thấy các loại nước hoa khác nhau trên cơ thể anh, Park Do Hyun dường như vô tình hỏi: "Anh đã đổi nước hoa sao?", sau đó lại nghe thấy: "Không, ừm, có lẽ là do anh đã gặp một người khác trước khi đến đây."

"Một người khác."

Nhẹ nhàng đến mức Park Do Hyun không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng, thề rằng mình kiên trì với chuyện này chỉ vì tò mò, không có cảm xúc gì dư thừa:
"Chỉ mình em không đút no cho anh sao?"

Nhưng hắn lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Han Wang Ho, từ kìm nén chuyển sang nồng nhiệt, anh cắn nhẹ vành tai hắn, theo đúng nghĩa thì không có gì tốt hơn thế này, nhưng anh vẫn nói với giọng điệu nhàn nhã và gần như phù phiếm: "Do Hyun a, em học lời thoại từ tiểu thuyết nào thế, chua quá rồi."

Han Wang Ho không sợ hắn ghìm chặt anh, hung hãn trên giường, ngược lại sẽ đỏ mặt gọi Park Do Hyun, Tại sao chồng lại quá lớn như vậy? Tuyệt thật đó. Vậy em có muốn anh gọi là bố không? Thoải mái a - vân vân, liên tục thách thức điểm mấu chốt của Park Do Hyun, sau đó nở một nụ cười hài lòng và nháy mắt ngây thơ: "Chỉ cần ghi nhớ lời thoại thôi, anh có thể làm được."

Sau khi nói xong, Park Do Hyun sẽ chạm vào bả vai của anh và xoa thật mạnh, gần như muốn bóp nát anh, Han Wang Ho hít mũi, cử động chân, xoay người, kẹp hai chân vào eo Park Do Hyun và nhìn chằm chằm vào hắn, Park Do Hyun nhìn anh, ôm má anh và hỏi: "Vậy còn có ai nữa không?"

"Mặc dù anh thực sự không muốn làm tổn thương em, nhóc, nhưng đó không phải chuyện của em." Lông mi của Han Wang Ho rất dài và dường như hắn luôn không thể nhìn rõ đồng tử của anh khi anh cười. Park Do Hyun đặt cánh tay của mình lên vòng qua vai anh, ấn mạnh, siết chặt xương bướm, hắn nói một cách vô nghĩa: "Gần đây em không gặp ai cả."

"Ồ, vậy xem ra khả năng chúng ta mắc bệnh sẽ thấp hơn một chút."

"Không buồn cười chút nào." Park Do Hyun biết Han Wang Ho tựa hồ có vẻ lạnh lùng, nhưng yêu cầu đối phương xuất trình báo cáo giám định y tế lại rất nghiêm khắc, hơn nữa hắn luôn đeo bao cao su, nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nói: "Vậy thì làm không bao đi, không phải anh nói muốn sao??"

Han Wang Ho vốn là lúc ham muốn tình dục đang suy yếu, nghe được lời này, anh hơi nhướng mày, mím môi
nâng lên thành vòng cung, Park Do Hyun nhận thấy chóp tai mình có chút đỏ bừng, không thể nhịn được. Không đợi được liền niết tay anh, vuốt ve thật mạnh: "Anh ngại à?"

"Không." Han Wang Ho khôi phục nụ cười bình tĩnh: "Anh chỉ sợ em thật sự ăn không nổi anh."

Vì thế hắn từ phía sau ép anh tới trước cửa kính phòng tắm, Han Wang Ho từ góc độ này cảm thấy lưng có chút đau, nếu bàn đến chuyện này, lần sau anh nhất định phải để Park Do Hyun thử các tư thế khác, dù sao anh cũng đã chịu khổ rồi. Dương vật không ngừng đẩy vào huyệt đạo từ sau lưng, tuyến tiền liệt bị kích thích, da thịt mềm mại bay lên, Han Wang Ho rên rỉ vài tiếng, cảm giác được Park Do Hyun ôm lấy dương vật của mình.

"Anh ơi, anh vẫn còn khổ sở vì kích thước của mình. Anh lớn lên như vậy cũng uổng phí."

Hắn đang nói đến kích thước dương vật của Han Wang Ho, không đùa đâu, tuốt lộng khá tốn công sức, Park Do Hyun để dương vật của anh di chuyển khéo léo giữa các ngón tay, dùng phần thịt mềm mại giữa các ngón tay cọ xát vào nó, siết chặt các ngón tay ấn vào quy đầu, xốc qua lại lên xuống khiến mã mắt phun ra tinh dịch. Sau đó, trong khi Han Wang Ho đang choáng váng vì tập trung vào công việc thủ dâm thì đột ngột bị đâm tới, anh áp trán vào cửa kính, cụp mắt xuống, đầu lưỡi bị hai ngón tay đụ đến mức buồn nôn trong vô thức, vòng eo trở nên mềm mại và tan chảy trong tay khác của Park Do Hyun, hắn thậm chí còn có tâm trạng vui vẻ đưa tay ra và vỗ vào mông Han Wang Ho- "Có vẻ như hyung không phải là bất khả chiến bại như em nghĩ."

Đàn ông dù có mồm mép đến đâu thì hậu huyệt vẫn luôn mềm mại, Park Do Hyun cũng tự tin mình có khả năng khiến nơi đó trở nên mềm mại, chín rục giống âm đạo tự nhiên sinh ra để chứa tinh dịch. Cuối cùng, Han Wang Ho bị đụ cho đến khi lòng trắng mắt hơi trợn lên, ngón chân co lại, Park Do Hyun ấn anh xuống giường, gập chân anh thành hình chữ M. Hắn liếm chỗ co giật, thở ra và nói: "Anh ra rồi, anh ơi, em tưởng anh thích điều này."

Han Wang Ho không nhìn ra được hắn đã thích anh, đầu óc choáng váng, quên mất mình là ai, cũng quên mất việc thiết lập quyền lực, phối hợp bắt chéo chân, đầu gối run rẩy, lên xuống, và anh đang dần bị cơ thể rắn chắc của Park Do Hyun đụ từ bên trong, hắn hơi dừng lại và rút dương vật ra: "Anh ơi, anh lúc này trông thật giống như một con chó cái đang cầu hoan."

Dương vật lại cương cứng hơn, chứng tỏ chủ nhân của nó ở trong cơ thể anh cảm thấy hưng phấn, bị kích thích, ngay cả đôi mắt trống rỗng của Han Wang Ho cũng lóe lên một tia tức giận, Park Do Hyun rất hài lòng. Cuối ngày đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, để âm đạo của Han Wang Ho sưởi ấm hắn vẫn tốt hơn, nóng đến mức hắn từ từ vùi sâu hơn, dâm thủy bên trong không ngừng trào ra, phun trào mãnh liệt. Dương vật của Han Wang Ho trong tay hắn cũng đã bắn ra những giọt tinh dịch chạy xuống kẽ tay. Park Do Hyun nghe thấy Han Wang Ho lười biếng khàn giọng, cuối cùng tổng hợp vài chữ yếu ớt để đáp: "Vậy anh hẳn đã nghe tiếng chó đực động dục sủa một vài lần rồi đi."

Cắn răng hàm cười lạnh, Park Do Hyun kỳ thực có chút vui vẻ, hắn tựa hồ rất tán thưởng tính tình này Han Wang Ho, loại dũng khí ngay cả khi sắp chết cũng có thể thách thức đao phủ, tuyệt đối không phải là một người nam giới thuần khiết, nhưng lại là loại khiến đàn ông cảm thấy chóng mặt và bị dụ dỗ, hắn ậm ừ từ mũi, nhét ba ngón tay vào miệng anh và nói gọn gàng: "Em không chấp nhận chủ sở hữu có những con mèo, con chó... và các loài vật nuôi khác."

Lúc này, cơ vòng của Han Wang Ho co rút khiến Park Do Hyun mất trí, đang thắc mắc tại sao các ngón tay của mình không có nhiều dây thần kinh như vậy thì nghe thấy Han Wang Ho thở hổn hển và rên rỉ: "Chỉ là em thôi, cún ngoan."

Vào giây phút đó, Park Do Hyun đã bắn trong lúc mất tập trung. Han Wang Ho tựa hồ có chút kinh ngạc, chớp mắt, tò mò cúi người xem xét dương vật của mình. Người lớn hơn nắm lấy bàn tay dính đầy tinh dịch của hắn, ngẩng đầu nhìn Park Do Hyun cười nói: "Anh nói mấy câu mà em tiểu ra rồi à? Ừm, xem ra động vật nhỏ có khả năng tự chủ không cao lắm."

Sau đó, khi Park Do Hyun có chút xấu hổ, nghĩ lần sau thật sự sẽ khiến người này hét lên đến mức không còn gì để hết, Han Wang Ho tự nhiên nghiêng người tới, vùi đầu, quấn quýt trêu chọc, dùng đầu lưỡi từng chút một liếm tinh dịch của Park Do Hyun.

Bùa lợi mừng chiến thắng ngày hôm nay ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro