Nhiễm Nhiễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh Su Kem."

Một cái bánh bao nhỏ kỳ quái nhảy xuống từ bồn hoa trong sân, giống như một viên đạn pháo nhỏ lao về phía người đàn ông vừa xuống xe ở cổng.

" Nhiễm Nhiễm! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em ấy là anh Su Kem, con có biết như vậy là vô lễ không?" Kỳ Minh mở cửa kính để đón cả hai vào nhà.

" Anh Su Kem cũng không có ngại mà!" Tiểu hài nhi thành thạo ôm lấy chân của Vương Tuấn Dũng, thuận thế muốn trèo lên đòi bế.

" Không có việc gì, Nhiễm Nhiễm thích thì cứ để nó gọi đi." Vương Tuấn Dũng khom lưng, dùng sức bế bổng đứa bé lên cao, chọc cho cậu nhóc cười khanh khách không ngừng.

" Em đó, chỉ biết cưng chiều, làm sao ra dáng cha nuôi được." Kỳ Minh bất đắc dĩ, đành phải vẫy tay bảo bọn họ mau vào nhà rửa tay ăn cơm.

Nhiễm Nhiễm ôm cổ Vương Tuấn Dũng, đôi mắt hồ ly cực kỳ đáng yêu, nghiêng đầu nói với cha nuôi yêu quý của mình.

" Hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon, là ba cố ý mua đó!"

" Vậy à, vậy hôm nay Nhiễm Nhiễm của chúng ta phải ăn nhiều một chút, để có thể cao hơn cha nha~"

" A! Vương Tuấn Dũng! Anh thấy Nhiễm Nhiễm không phân biệt lớn nhỏ chính là học theo em đó."

----------

Câu chuyện của Vương Tuấn Dũng và Kỳ Minh bắt đầu từ một con hẻm nhỏ đầy cây hòe.

Vương Tuấn Dũng là con của hàng xóm của bà ngoại Kỳ Minh, hai người mặc dù chỉ hơn kém nhau một tuổi, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Kỳ Minh từ bé chính là đứa nhỏ ngoan ngoãn trong miệng hàng xóm láng giềng, an tĩnh thông minh, hiểu chuyện, khác hẳn những đứa bạn cùng tuổi.

Vương Tuấn Dũng từ nhỏ đã khỏe mạnh kháu khỉnh, rất thích cười. Đại khái là người cũng như tên, là một người không chịu ngồi yên, chuyện nghịch ngợm gây sự luôn không thể thiếu hắn, nghiễm nhiên là một vị vua của bọn trẻ con trong bán kính mười dặm. Nhưng một thằng nhóc như vậy, trước mặt anh trai hàng xóm, luôn phải kiềm chế rất nhiều, thậm chí có lúc có thể nói là rất ngoan.

Trong trí nhớ của Kỳ Minh, em trai nhà hàng xóm này luôn quanh quẩn ở bên anh, thường thường sẽ mang cho anh chút đồ ăn vặt từ trong nhà, sau đó cõng những bạn nhỏ khác lén nhét vào túi anh. Hàng năm khi hoa hòe nở rộ, còn có thể leo lên cây hái hoa hòe cho anh ăn. Tuy rằng hắn luôn không làm tốt bài tập, nhưng cũng sẽ im lặng ngẩn người ngồi bên cạnh, chờ anh làm xong bài tập, lại cùng nhau về nhà.

Bởi vì tuổi tác khác biệt, Kỳ Minh đương nhiên nhập học sớm hơn Vương Tuấn Dũng một năm. Trước khi Kỳ Minh tốt nghiệp tiểu học, Vương Tuấn Dũng và Kỳ Minh gần như ngày nào cũng như hình với bóng.

Sau đó Kỳ Minh tốt nghiệp, lên trung học cơ sở trên thị trấn, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy tựa hồ như thiếu cái gì đó, nhưng cuộc sống còn phải từng bước từng bước dần dần tiến lên phía trước. Chỉ là một ngày ở trên bàn cơm ngẫu nhiên nghe ba nhắc tới.

" Con còn nhớ em trai nhà hàng xóm không, hai ngày trước sinh nhật nó, nghe bà nội con nói, nó còn cắt miếng bánh kem đưa đến nhà. Bà nội nói con rất bận rộn, nào có thời gian mà trở về, nhưng nó vẫn để bánh kem lại, bà nội con cũng khuyên không nổi."

Kỳ Minh nghe vậy, liền ăn một ngụm cơm, cảm thấy em trai này vẫn giống như trước đây, có đồ ăn ngon đều nhớ để lại cho mình một phần.

Một năm sau, nghe người trong nhà nói, năm lớp sáu Vương Tuấn Dũng đột nhiên thông suốt, cuối cùng cũng thi đậu trung học cơ sở trong thị trấn.

Cả hai gia đình đều vì con mà chuyển đến đây, nhưng mua nhà lại cách nhau khá xa, nguyên bản như hình với bóng, vốn dĩ không thể tách rời, nhưng lại chỉ như người quen, gật đầu chào nhau khi ở trường.

Lại một lần khác gặp nhau, chính là lớp bổ túc tiếng Anh cuối tuần. Trước khi đến nhà giáo viên học thêm lần đầu tiên, là Vương Tuấn Dũng đến dưới lầu nhà Kỳ Minh gọi người. Nhưng cổng sắt nhỏ dưới lầu nhà Kỳ Minh bỗng dưng lại bị gài từ bên ngoài, Kỳ Minh liền thấy Vương Tuấn Dũng nhanh chóng chạy tới giúp anh mở cửa, còn có chút ngượng ngùng cười cười, ngay sau đó mặt liền đỏ lên. Kỳ Minh lúc này mới phát hiện, đứa nhỏ không sợ trời không sợ đất kia, không biết bắt đầu từ lúc nào cũng trở nên ngại ngùng thẹn thùng.

Lúc học thêm, ngồi bên cạnh Kỳ Minh, là một cô gái đặc biệt đáng yêu, với mái tóc đuôi ngựa buộc cao và mỗi lần đều cài một chiếc nơ nhỏ khác nhau. Lúc ấy Vương Tuấn Dũng liền biết, không phải tất cả mọi người đều giống như mình, cô gái này đại khái chính là đối tượng mối tình đầu của Kỳ Minh.

Lúc học trung học, Kỳ Minh đã chuyển sang trường trọng điểm trong thành phố, mà Vương Tuấn Dũng thì ở lại thị trấn, vì khoảng cách quá xa nên cả hai khó có thể gặp nhau một hoặc hai lần một năm. Dưới áp lực học tập nặng nề, nơ nhỏ cũng đã sớm bị ném ra sau đầu. Ngược lại lúc này, Kỳ Minh luôn nghĩ đến sự tốt bụng của Vương Tuấn Dũng, tuy rằng không thích đọc sách nhưng cũng có tiến bộ, người khác đều nói hắn nghịch ngợm, nhưng ở trước mặt anh luôn nghe lời nhiều hơn.

Đó là một bữa tối cuối năm như bình thường, Kỳ Minh đã nói chuyện với Vương Tuấn Dũng, nói rằng có đôi khi sẽ nhớ tới thời gian trước kia cùng nhau ở trong ngõ nhỏ. Chưa từng nghĩ Vương Tuấn Dũng, người vốn có chút thận trọng trong nháy mắt liền ngồi thẳng người, trong mắt hiện lên vui mừng, nhưng vẫn có chút cẩn thận thăm dò hỏi.

" Vậy cuối tuần, em có thể đi thành phố tìm anh không?"

Lúc ấy Kỳ Minh chỉ cảm thấy bất quá là hắn nhất thời cao hứng nên tự nhiên không có từ chối, chưa từng nghĩ sau này mỗi thứ sáu tan học, đều có thể nhìn thấy bóng dáng cậu bé đã chậm rãi lớn lên ở cổng trường. Cũng không biết một học sinh trung học, là làm thế nào để thuyết phục ba mẹ mỗi cuối tuần đều tự mình chạy vào trong thành phố. Sau đó Kỳ Minh mới biết được, bất quá là Vương Tuấn Dũng là người có chủ trương hành động, vì thế thậm chí mỗi tuần cũng không thể thiếu một trận ăn mắng.

" Em thích anh nhiều đến vậy a~"

Sau khi biết chân tướng Kỳ Minh tự nhiên tránh không được trêu chọc Vương Tuấn Dũng một trận.

" Đúng vậy, em chỉ thích anh thôi."

Kỳ Minh sau khi trêu ghẹo liền quay mặt đi, tự nhiên bỏ lỡ ôn nhu cùng vui vẻ trong mắt Vương Tuấn Dũng.

Lúc học đại học, Kỳ Minh phải lòng một học muội cùng trường, bề ngoài và phẩm hạnh đều tốt. Lần đầu tiên Kỳ Minh dẫn cô đi gặp Vương Tuấn Dũng, cảm nhận được xung thân hắn tản mát ra hàn ý rõ ràng, nhưng hành vi cử chỉ của hắn lại rất kế hoạch và nhã nhặn, chỉ là lời nói câu nệ xa cách khiến Kỳ Minh có chút bối rối.

" Em không thích cô ấy sao? " Kỳ Minh tìm cơ hội hỏi Vương Tuấn Dũng.

" Không có, cô ấy rất tốt." Vương Tuấn Dũng lảng tránh ánh mắt của Kỳ Minh.

" Cô ấy rất hợp với anh, hy vọng hai người hạnh phúc vui vẻ."

Kỳ Minh bị dời đề tài, cũng đã quên truy cứu gốc rễ, ngược lại còn kể cho Vương Tuấn Dũng nghe ngày xưa mình cùng bạn gái quen nhau như thế nào. Thậm chí còn hỏi Vương Tuấn Dũng, mình nên tặng quà gì vào ngày sinh nhật của cô ấy.

" Vậy tùy xem cô ấy thích cái gì, em cũng không biết con gái sẽ thích cái gì."

Nụ cười của Vương Tuấn Dũng không chạm đến mắt anh, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để tỏ ra chân thành.

" Không thể nào, anh còn tưởng rằng em rất hiểu con gái chứ." Kỳ Minh nhìn thiếu niên ngày càng đẹp trai ở bên cạnh, vẫn theo bản năng cho rằng đối phương rất có kinh nghiệm.

" Em đẹp trai như vậy, không có cô gái nào tỏ tình với em sao?"

" Có chứ, chẳng qua đó không phải người mà em thích thôi." Vương Tuấn Dũng lắc đầu.

" Cho nên em cũng không biết con gái sẽ thích cái gì, nên em chỉ tặng bánh kem cho anh vào ngày sinh nhật mà thôi."

" Xem ra mắt nhìn của em rất cao ha." Kỳ Minh quay đầu lại và tìm kiếm đủ các loại quà sinh nhật ở trên mạng, mà Vương Tuấn Dũng thì cứ bất động, chăm chú nhìn anh trai không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Sau đó, Vương Tuấn Dũng liền trở thành người em trai đáng tin cậy nhất trên thế giới của Kỳ Minh, Vương Tuấn Dũng giúp anh chuẩn bị những điều bất ngờ trong ngày sinh nhật cho bạn gái của anh, cùng anh chọn quà cho cô ấy. Đưa cô ấy về nhà khi Kỳ Minh bận việc, thậm chí còn giúp bọn họ chuẩn bị hôn lễ, mà Kỳ Minh cũng dần dần càng thêm tin tưởng em trai lớn lên cùng nhau từ nhỏ này, không chỉ mời hắn trở thành phù rể của mình. Còn nhất quyết muốn Vương Tuấn Dũng làm cha nuôi của con mình.

" Chúc mừng anh nha, đây nhất định là một đứa bé có phúc. "

Vương Tuấn Dũng lại cười với Kỳ Minh, nhưng Kỳ Minh luôn cảm thấy, từ sau đại học, Vương Tuấn Dũng luôn có vẻ u sầu, cho dù khóe miệng nhếch lên, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nặng nề.

" Anh con cũng đã có con rồi, sao con còn không tìm một đứa, đẹp trai như con sao lại không có cô gái nào thích chứ." Mẹ Kỳ Minh đi tới.

" Thằng tiểu tử này luôn nói với tôi là nó đã có người trong lòng, nhưng lại nói rằng cả 2 không thể ở bên nhau, nó chỉ có thể thầm lặng ở cạnh người đó. Chị nói xem đây gọi là cái gì, đúng thực là tức chết mà." Mẹ Vương Tuấn Dũng nhắc tới con trai nhà mình liền một bụng tức giận.

" Bảo đem người về gặp mặt cũng không được, con nói xem chúng ta là yêu ma quỷ quái gì, có thể dọa người ta chạy mất sao."

" Cô gái nào khiến Vương Tuấn Dũng của chúng ta mê mẩn như vậy, cô ấy có biết em thích cô ấy không?" Kỳ Minh dùng khuỷu tay chạm vào Vương Tuấn Dũng.

" Người đó hẳn là không biết." Vương Tuấn Dũng nhìn chăm chú vào ánh mắt Kỳ Minh.

" Em hiện tại hy vọng người đó vĩnh viễn cũng không cần biết. "

Ánh mắt Vương Tuấn Dũng thâm tình mà lại đau thương, Kỳ Minh cảm thấy mặt có chút nóng, cũng quên truy hỏi vì sao hắn lại nói những lời như vậy.

Chín tháng sau, đứa bé dễ thương thuận lợi ra đời, tất cả mọi người đều vây quanh đứa trẻ hồng hào như ngọc này, Vương Tuấn Dũng cũng không ngoại lệ.

Lúc đặt tên mọi người đều do dự, cuối cùng viết hơn mười tấm bảng treo trên nôi em bé để cho bạn nhỏ tự mình chọn. Người bạn nhỏ mở mắt sau khi tỉnh giấc, đưa tay ra, liền bắt được tấm biển viết "Nhiễm Nhiễm". Vương Tuấn Dũng giải thích với người lớn. Nhiễm, khung cảnh cây cối tươi tốt, ý là hy vọng bạn nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh. Các trưởng bối liền công nhận cái tên này, Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm không phải lúc nào cũng dính lấy người khác, nhưng luôn thích dính lấy Vương Tuấn Dũng, dính đến nỗi người ba ruột Kỳ Minh này có đôi khi còn phải ghen tị. Bất quá tình yêu thương của Vương Tuấn Dũng dành cho Nhiễm Nhiễm còn nhiều hơn như vậy, mỗi khi các trưởng bối cảm ơn Vương Tuấn Dũng đã chăm sóc Nhiễm Nhiễm, hắn vĩnh viễn chỉ có một câu.

" Nhiễm Nhiễm chính là con của anh Kỳ Minh."

Nhiễm Nhiễm lớn lên từng ngày, chung thân đại sự của Vương Tuấn Dũng vẫn không có động tĩnh. Kỳ Minh nghi ngờ, có phải bởi vì Nhiễm Nhiễm chiếm lấy quá nhiều thời gian của Vương Tuấn Dũng hay không, nhưng hắn đối với việc này lại lên tiếng chế giễu. Kỳ Minh cũng cùng các trưởng bối khuyên qua vài lần thấy không có hiệu quả gì nên cũng nương theo hắn mà không nói nữa.

----------

Sau khi ăn uống xong, Vương Tuấn Dũng cùng Nhiễm Nhiễm nằm rạp trên mặt đất chơi xếp các khối gỗ, Kỳ Minh nhìn Vương Tuấn Dũng, giống như thấy được đứa trẻ bưng bánh ngọt đến gõ cửa nhà mình khi còn bé.

" Mà này, sao em lại để Nhiễm Nhiễm gọi em là Su Kem?" Kỳ Minh đá đá Vương Tuấn Dũng.

" Biệt danh giữa em và Nhiễm Nhiễm là bí mật gì vậy?"

" Anh không nhớ sao?" Vương Tuấn Dũng quay đầu lại, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn tựa hồ thoáng qua một tia buồn bã, nhưng rất nhanh bị nụ cười che lấp.

" Khi còn bé, lần đầu tiên dì mua bánh su kem cho chúng ta. Anh thấy em rất thích nó nên anh đã đưa cái của anh cho em và nói đùa rằng nếu em thích như vậy thì gọi em là Su Kem đi."

" Còn có chuyện này nữa sao?" Kỳ Minh đảo qua đảo lại trong đầu, thật không thể hồi tưởng lại hình ảnh liên quan đến đoạn ký ức này.

" Anh thật đúng là không nhớ rõ, sao em còn để trong lòng lâu như vậy nha!"

" Đại khái vậy đi." Vương Tuấn Dũng nhếch khóe miệng, ở trong lòng lại bổ sung một câu.

' Mỗi chuyện về anh, em đương nhiên đều nhớ rõ.'

Nhiễm Nhiễm

Thời gian trôi qua, cho dù tình ý kéo dài, cuối cùng cũng chỉ là hồi ức.

——— END ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro