Hey you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói yêu em bao nhiêu là cho đủ, cả ánh mắt cũng muốn nói rằng anh yêu em"

Lạnh hết cả người, Way cúi người xỏ vào chân đôi giày thể thao trắng sáng vừa nhăn mặt nghe câu thoại từ tivi phòng khách. Thân cô độc sống đến ngày hôm nay, cậu thực sự nghi ngờ nhân sinh về kịch bản các bộ phim ngôn tình mất não ngày nay. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Way lật tung đống lộn xộn trên sô pha lên để tìm chiếc điều khiển bị giấu đi mất

-" Nào, Su, né ra để ba tìm điều khiển" - Way vừa vùi đầu vào đống lộn xộn trên sô pha, vừa ra hiệu với con cún mình nuôi rằng không được làm phiền cậu

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên vài tiếng chuông lẻ tẻ, Way chán nản cầm lên, vẫn là những câu nói quen thuộc mà năm nào cũng thế

-" Tết này mày có tính mang người yêu về ra mắt mẹ không...? Hay là nhé, mẹ có cô bạn, con gái cô ấy vừa tốt nghiệp thạc sĩ, xinh xắn lại trạc tuổi... Hay là con trai bác Kim nhà hàng xóm mình, thằng bé trạc tuổi con, công ăn việc làm ổn định...Mày xem..."

Năm nào cũng những câu thế này, Way nghe hoài thành quen, nhưng trước tiên cứ phải tắt tivi đi đã nhé, không thể để tiếng của mẹ hoà lẫn với câu chuyện tình yêu sến rện này được, thanh niên vừa bị mẹ giục lập gia đình Way chiều nay còn có cuộc họp ở công ty, không thể xao nhãng vì mấy chuyện linh tinh thế này được 

-" Con không có hứng thú. Cứ vậy đi nhé!" - Cậu nói vọng vào chiếc điện thoại gần rớt xuống bàn kia

-" Ơ kìa, chưa tìm hiểu mà hứng..." - Chưa kịp để bà nói hết câu, Way đã nhanh tay cúp luôn chiếc điện thoại

Thật mệt mỏi

Thực ra đây không phải là tâm lý phản nghịch. Way cảm thấy mình chỉ vừa bước sang tuổi 25, còn cần thời gian để lập sự nghiệp, xây dựng sự nghiệp vững chắc chứ không phải bị bó buộc vào một mối quan hệ. Mà tâm lý của người mẹ nào cũng chỉ muốn con yên bề gia thất, sống một cuộc đời bình bình an an...năm nào cũng mong cậu có đối tượng. Không nữ thì nam, ai cũng được. Đáp lại mong mỏi của bà, là đứa con chỉ chăm chăm vào công việc, hôm nào cũng tăng ca ở lại công ty tới 11-12 giờ đêm mới mò mặt về nhà

Chắc mẩm tính giờ không sai, Way cứ từ tốn mà bước vào sảnh, nào ngờ mới đầu giờ chiều mà thang máy tựa như đang đứng giữa giờ cao điểm vậy, người nối tiếp người, Way ngó lại chiếc cà vạt mình thắt trên cổ, thật ngay ngắn, chậm rãi ngắm nhìn dòng người đông nghịt trên thang máy

Hay đi bộ lên nhỉ?

Dự tính đi bộ từ đây lên tầng 11 cũng không khó khăn là bao, chủ yếu khi lên tới nơi thì gần như tắt thở thôi, thôi vậy, muộn một chút cũng không có chuyện gì

Way theo thói quen dời tầm mắt xuống sàn nhà, đợi đoàn người lần lượt tiến vào đến khi thang máy vang lên một tiếng "keng" mới hoảng hốt nhìn đầy tiếc nuối. Cái tật khó bỏ, mỗi khi đến mấy chỗ đông người lại quên béng mất việc mình đang làm. Khe cửa lại mở một lần nữa, chỗ trống nhỏ tí chỉ vừa đủ cho một người, như bắt được vàng, Way nhanh chóng cúi đầu cảm ơn người đó rồi lật đật tiến vào

Thang máy công sở là nơi tổng hợp hàng tá thứ mùi hương không rõ nguyên nhân, nước hoa, phấn son, mồ hôi đủ cả, đằng nào cũng dễ thở hơn khi mình leo bộ lên tầng 11. Trong cái mùi khó chịu ấy, một mùi cà phê nhẹ mát len lỏi vào trong khoang mũi cậu, đánh thẳng lên tận đại não. Rõ ràng mùi này rất quen, ấy vậy mà lại chẳng tài nào nhớ nỗi

Way cứ dính mắt vào đôi giày da nâu của người nọ, chẳng biết thói quen này được hình thành từ bao giờ, Way cứ chằm chặp nhìn vào đôi giày đó cho đến khi thang máy mở cửa. Cậu vội vàng sải bước trên hành lang dài ngoằng

Quái nhỉ? Sao hôm nay hành lang lại dài hơn bình thường

-" Còn ba phút thôi? Mày làm cái gì mà lâu thế?" - Đôi chân vừa vặn đặt vào phòng Marketing liền nghe tiếng Babe từ trong quát ra

Babe ném thẳng tập tài liệu vào tay Way, vừa cằn nhằn, hai tay đưa lên vuốt thẳng bộ vest của người nọ vừa bị nhăn do chen chúc, chỉnh ngay ngắn cà vạt về lại đúng chỗ nó nên ở

-" Hay đi chơi với người yêu?"

-" Người tao yêu nhất chỉ có mẹ"

-" Thôi im đi"

-" Dạ" - Way híp mắt trả lời người đối diện, không cố cãi với Babe đang nóng nảy, vì cậu biết thể nào cũng chẳng thể có cái kết tốt đẹp. Mẹ ruột đang ở nhà chỉ có một, ở công ty bạn thân là mẹ ruột thứ hai. Mà đã là lời mẹ nói thì nhất quyết không được cãi lại. Mà "mẹ ruột" như Babe để mà tìm được có vẻ hơi khó, vừa nóng nảy, lại cộc cằn, đôi lúc còn hay phũ...ừm...

May thay, buổi họp trình bày dự án diễn ra rất suôn sẻ. Giờ chỉ cần lấy được dự án này về tay vậy đã xem như là thành công thì Way sẽ có một mùa tết an lành

-" Trộm vía dự án này thành công mỹ mãn" - Nãy còn nạt cậu khiến cậu chẳng dám hó hé lời nào. Giờ đã bá vai bá cổ, ngả ngớn trên sô pha

-" Dạo này có ứng dụng hẹn hò gì phổ biến không? Muốn tìm..."

-" Sao vậy, bị mẹ giục tới rối rồi à?" - Babe nhiều chuyện không chừa cơ hội cho Way nói hết câu

-" Tao mà cần phải lo mẹ giục à? Chủ yếu là muốn tìm người có cùng sở thích"

Cái cốc sứ đặt cạch một cái xuống bàn, Babe bỉu môi, tưởng tượng xem có cô gái nào có cùng sở thích như tên đàn ông nửa tuổi ba mươi nhưng sở thích ngắm hoa thưởng trà thế này không. Cỡ này duyên âm có khi còn chẳng thèm theo

Sau đó là màn tư vấn tâm lý tình yêu của Babe và Way cứ liên tục xua đuổi. Đạt được mục đích thì mới đuổi người "hàng xóm nhiều chuyện" Babe sang nơi khác, tò mò nhấn vào cái app mới tải, nhớ lại những gì Babe vừa dạy

-" Sao mày biết dùng mấy cái app này? Tao méc Charlie"

-" Thời này chỉ có mày là thích uống trà ngắm hoa thôi"

Một, hai, ba, bốn, năm,... người lần lượt bị Way bỏ qua. Là do không có sở thích hay do app không biết chiều ý người, Way vô vọng lướt tiếp

-" Chắc chẳng có ai giống tao đâu"

Dứt lời, cậu lướt thấy một người. Sở thích là ngắm pháo hoa, cũng thú vị ghê, cậu thích uống trà vẫn là còn có khẩu vị chán. Dòng giới thiệu người nọ ghi vài chữ

"Tết này, muốn có người ngắm pháo hoa cùng"

Thích ngắm pháo hoa đến thế cơ à?

Liếc mắt nhìn xung quanh, chắc chắn không có một ai ở gần đấy, ngón tay mới nhẹ chạm vào khung chat của người kia, ngón cái chầm chậm đưa vào khung hình, là một người đàn ông chỉ để lộ tấm lưng, hình chụp nghiêng để lộ sống mũi cao thẳng

Đẹp trai thật!

[Ting! Bạn đã gửi lời mời đến Pete]

Đến cả cái tên cũng lạ

Babe chưa kịp dạy hết các thao tác trên ứng dụng cho Way đã bị Charlie đến kéo về. Đúng là có người yêu thật phiền phức

Nút thu hồi ở đâu nhỉ? Cái app này cứ loạn cào cào cả lên. Với một người mù công nghệ như Way, có cho cậu cả một ngày cậu cũng chẳng thể tìm ra được chút thông tin nào. Tiếng chuông reo thông báo hết giờ nghỉ trưa, đút vội điện thoại vào túi, Way sải nhanh chân ra phía cửa thang máy

Cánh tay nọ đưa ra giữ cửa cho Way bước vào, vẫn là hương cà phê thanh mát đấy, hướng mắt của cậu di từ đôi giày nâu kia cho tới bờ ngực vững chắc của người nọ

Hình như tên này thấp hơn cậu một tẹo thì phải

Người kia hơi nghiêng người, vẻ mặt đăm chiêu nhìn vào điện thoại, chưa kịp để ý người vừa bước vào thang máy, tay vẫn còn bấm nút giữ cửa. Điện thoại trong túi ngực Way rung lên vài tiếng, thông báo đến nhưng não bộ của Way ưu tiên xử lí việc gấp đầu tiên. Người đàn ông kia cất điện thoại vào túi áo mới chầm chậm ngẩng đầu sang nhìn bên cạnh. Vẻ mặt đầu tiên là bất ngờ rồi hiện lên vài tia mừng rỡ, sau cùng đưa lòng bàn tay hướng về người đang cúi đầu vào điện thoại kia

-" Way? Lâu rồi không gặp. Pete nè, em còn nhớ anh không?"

Pete sao, cái tên này đã rất lâu rồi cậu mới nghe thấy

Thật sự..đã rất lâu rồi

Người đàn anh hay chơi bóng rổ dưới sân trường, là ánh sáng trong suốt những năm trung học của cậu. Làm sao có thể quên chứ, tự nhiên biến mất, như pháo hoa chỉ kịp để lại vệt sáng đã tan vào không trung


Hi, lâu rồi không gặp, chẳng là dạo này mình bận quá. Chưa đầy 2 tháng nữa là mình thi đại học rồi, nên không có thời gian để mở máy mà viết luôn, xin lỗi mọi người rất nhiềuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro