Chap 2: Scarlet and Violet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mark có một điều ước duy nhất trong cuộc đời này. Đó là được nhìn thấy Jinyoung nở nụ cười hạnh phúc.


Anh biết, anh không thể là người mang lại hạnh phúc cho cậu ấy. Jinyoung là một omega thuần khiết nhất, cậu quá quý giá và xinh đẹp. Jinyoung cần có một alpha thực sự, người sẽ ở bên cạnh cậu để chở che và yêu thương.


Nên khi Jinyoung thì thầm với Mark rằng, "em nghĩ có lẽ anh ấy chính là người đó," Mark đã cảm thấy chút gì đó an lòng, vì cuối cùng thì Jinyoung cũng tìm thấy một người khiến em ấy rung động.


"Anh sẽ bớt khắt khe với anh ấy chứ?"


Jinyoung nhìn anh, chớp mắt hệt như mèo con, và Mark khẽ gật đầu. Anh rất ít khi từ chối Jinyoung chuyện gì, và bởi vì Mark cũng bắt đầu tin tưởng Jaebum, anh nghĩ có lẽ mình nên cho cậu ta một cơ hội.


Thật nực cười và đáng mỉa mai, bởi vì trong khi anh chẳng có quyền gì ở đây cả, anh vẫn gật đầu đồng ý với cậu như thể anh là người bảo hộ của Jinyoung không bằng. Một beta thì có quyền gì mà can thiệp khi một alpha tiếp cận omega chứ?


Em cần anh. Trước cả khi bất cứ alpha nào đến với em, thì em vẫn luôn cần sự có mặt của anh như lúc này.


Jinyoung đã từng nói như vậy. Vậy thì tại sao Mark không được phép tự cho mình chút quyền sở hữu đối với cậu ấy, bởi vì anh chỉ luôn muốn điều tốt đẹp nhất xảy đến với Jinyoung mà thôi.


Jinyoung ngây thơ, nhưng em ấy luôn tin vào trực giác của mình. Đặc biệt là đối với "người duy nhất ấy". Có một điều mà Jinyoung không bao giờ thay đổi, đó là niềm tin vào tình yêu đích thực, hệt như hồi cậu còn trong độ tuổi dậy thì và đam mê các loại tiểu thuyết lãng mạn châu Âu.


Khi Jinyoung nói rằng em ấy có cảm giác Jaebum chính là người ấy, Mark đã hơi bất ngờ một chút. Jinyoung khá cẩn trọng trong việc hẹn hò vì cậu chỉ muốn tìm được alpha duy nhất dành cho mình, và hẳn nhiên là em ấy không dễ dàng phải lòng ai.


Mark nhìn nụ cười vẫn còn chưa tắt trên môi của Jinyoung, rồi cậu nhón lấy một viên kẹo nữa và thả vào miệng. Nếu đó đã là người làm cho em ấy mỉm cười, ngay cả khi Jinyoung đang ở trong chu kỳ nhiệt đầy mệt mỏi, thì có lẽ,


Có lẽ lần này trực giác của em ấy đúng.




Mark đợi Jinyoung ngả hẳn lưng xuống tấm nệm êm ái và quay đầu sang phía anh, anh mới dang tay và kéo Jinyoung vào lòng mình. Jinyoung nóng, rất nóng khi chu kỳ đến giai đoạn giữa, nhưng cậu đã làm rất tốt việc kiềm chế bản năng theo những bài luyện tập mà bác sĩ đã chỉ cho họ. Anh xoa nhẹ bờ vai của Jinyoung và ôm cậu đến khi cậu chìm hẳn vào giấc ngủ.


Mark đang nghĩ mông lung điều gì đó khi Jinyoung khẽ chuyển mình.


"Anh không buồn ngủ sao?"


Anh lắc đầu, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má của Jinyoung.


"Vì em nóng quá phải không?"


Lại một cái lắc đầu nữa, và lần này Jinyoung xoay người sang phía bên kia.


"Anh cần gọi điện cho Jackson. Chỉ mất mười lăm phút thôi, em sẽ ổn chứ?"


Jinyoung lười nhác gật đầu và dường như đã tiếp tục chìm vào giấc ngủ gián đoạn.







"Hey, man, mọi chuyện vẫn tốt chứ?"

"Thuốc của Jinyoung đã hết rồi. Mình chưa kịp ghé chỗ cậu để lấy chúng nữa."

"Không sao, mình sẽ sang đó đưa nếu đi ngang qua."

"Không, gấp lắm, Jackson. Jinyoungie đang trong chu kỳ. Và nó đến sớm hơn những một tháng. Cậu biết chu kỳ của em ấy luôn đều đặn bốn tháng một lần mà. Có vấn đề gì sao Jackson?"


Mark lại bắt đầu lo nghĩ khi nhớ đến vấn đề này. Giọng anh trở nên gấp gáp và chàng bác sĩ ở đầu dây bên kia chẳng khó khăn gì để nhận ra, cậu ta đã quá hiểu tính cách của Mark.


"Hey hey, không sao đâu, chuyện đó bình thường thôi mà. Sau khi tan làm mình sẽ qua đó liền. Giờ Jinyoung đang làm gì?"

"Em ấy đã uống viên cuối cùng và đang ngủ."

"Vậy thì sẽ ổn thôi, cậu nên quay lại với Jinyoung đi, cậu biết so với thuốc thì vai trò của cậu còn quan trọng hơn nữa mà."


Mark ngập ngừng một chút và quyết định chưa vội kết thúc cuộc gọi.


"Jackson này..."

"Sao thế?"

"Mình nghĩ... Jinyoung đã... tìm thấy alpha của em ấy."

"Thật sao? Ý cậu là gì khi nói từ 'của em ấy'...?" Jackson hơi lên giọng và câu nói của cậu bị ngắt quãng. Bởi vì điều đó có nghĩa là Jinyoung đã thực sự tìm thấy tri kỷ của mình.

"Không, ý mình là, mình cũng không rõ, có vẻ đó không thực sự là soulmate, chỉ là, cậu biết đấy, em ấy tin vào true love và em ấy nghĩ cậu ta chính là người đó."

"Ồ..." Jackson cảm thấy hoang mang và cậu biết Mark cũng không khá gì hơn cậu. Có khi còn nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì suy cho cùng thì Mark đã luôn ở bên cạnh Jinyoung suốt nhiều năm qua, và hẳn nhiên là anh có một lý do sâu thẳm nào đó để duy trì chuyện đó.


"Cậu... không sao chứ?"

"Ừ, mình ổn... mình không sao."


Jackson dò hỏi nhưng chỉ nhận được một câu trả lời không mấy chắc chắn từ đầu dây bên kia. Cậu muốn đến an ủi Mark ngay lúc này nhưng có vẻ Mark sẽ bận bịu với Jinyoung, ít nhất là cho đến khi chu kỳ nhiệt kết thúc, thế nên Jackson sẽ chẳng gặp được Mark lâu.


Họ quyết định kết thúc cuộc gọi với lời hứa của Jackson rằng cậu sẽ tạt ngang qua để đưa loại thuốc Jinyoung cần và Mark ngay lập tức quay trở lại phòng của người nhỏ hơn. Em ấy vẫn còn say sưa ngủ, đó là dấu hiệu tốt, Mark thầm nghĩ rồi trèo lên chỗ của mình, nhẹ nhàng nhích sát vào Jinyoung cho đến khi ngực của anh chạm vào tấm lưng của cậu. Anh luồn tay và ôm lấy thắt lưng cậu, cảm thấy tư thế hiện giờ có hơi quá sức với anh khi adrenaline lại rầm rầm tuôn trào trong huyết quản, bởi vì mũi của anh đang chạm vào ngay nơi phát ra mùi thơm phía sau gáy của cậu ấy.


Jinyoung có mùi hương ngọc lan. Nếu có ai đó hỏi Mark, thì anh sẽ trả lời như vậy. Đó là hương thơm giúp anh luôn trở nên tĩnh tâm hơn, và anh thích tận hưởng mùi hương trên làn da của cậu vô cùng. Trong chu kỳ nhiệt, hương thơm của Jinyoung hoạt động mãnh liệt hơn và khi ấy Mark có thể phát hiện được mùi của cậu ngay cả trong đám đông, mặc dù chẳng mấy khi Mark đồng ý để cho Jinyoung ra ngoài trong chu kỳ cả.


Hương thơm của Jinyoung có khiến Mark hưng phấn không ư? Anh đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, và anh nghĩ là có. Nó không hẳn là sự điên cuồng khi các alpha ngửi được pheromone trong mùi hương của cậu, mà nó chỉ như khát khao muốn ôm Jinyoung vào lòng, hôn lên trán em ấy và dỗ dành em ấy vào giấc ngủ. Đó không hẳn là dục vọng, Mark cũng chẳng định nghĩa nổi nó, nhưng anh luôn cảm thấy sự thôi thúc cần phải ôm và xoa dịu Jinyoung, mỗi khi thân nhiệt của Jinyoung vượt quá mức bình thường và Jinyoung cũng cần anh theo cách đó.


Thuốc của Jackson kê cho Jinyoung có tác dụng ức chế hormone khá tốt, và cậu ấy cực kỳ khuyến khích việc Mark ở bên cạnh Jinyoung suốt chu kỳ nhiệt, "bất kể ai trải qua chu kỳ đều muốn mình được ôm ấp và yêu thương." Và dĩ nhiên, Mark là người hoàn toàn phù hợp để làm điều đó. Anh đã từng là người duy nhất có thể làm điều đó.




Mark cảm thấy mừng khi Jinyoung từ chối gặp Jaebum vào lúc mà chu kỳ của cậu đạt đỉnh điểm. Mặc dù đã dùng thuốc nhưng thực sự việc ức chế bản năng là một quá trình đau đớn, mà Jinyoung lại là một omega mang trong mình dòng máu thuần khiết.


Anh đau lòng lắm mỗi khi nhìn thấy Jinyoung vật vã và quằn quại trên giường, như thể ngọn lửa bản năng chỉ muốn đốt cháy cậu ngay giây phút ấy, mà điều duy nhất Mark có thể làm là lấy thêm thật nhiều túi chườm lạnh và đặt xung quanh Jinyoung. Thật may vì giai đoạn đó chỉ kéo dài khoảng ba mươi tiếng, hoặc nhiều nhất là hai ngày, và Mark sẽ cùng Jinyoung vượt qua nó, như suốt bảy năm qua họ vẫn vậy.




Sau khi chu kỳ qua đi, Jinyoung sẽ như được lột xác. Da dẻ cậu mềm mịn hơn, tóc đen hơn và hai gò má lẫn đôi môi của cậu đều trở nên hồng hào hơn. Không biết có phải do Mark tưởng tượng ra hay không, nhưng đôi mắt của Jinyoung cũng trở nên lấp lánh hơn nữa. Mùi hương của cậu quay trở về trạng thái dịu nhẹ và lúc ấy, Mark mới cho phép mình được thư giãn.


Nhưng lần này anh không thư giãn được lâu. Bởi vì Jaebum lại tìm đến. Và Jinyoung rất vui mừng khi ra ngoài với anh ta lần đầu tiên.


Đó là một buổi hẹn hò.


"Em cảm thấy rất hài lòng, khi anh ấy chịu chờ đợi em qua chu kỳ nhiệt rồi mới mời em đi chơi."


Jinyoung cười tủm tỉm sau lần hẹn đầu tiên, và Mark biết sẽ còn nhiều buổi hẹn sau đó nữa.


Mark vốn không bao giờ để Jinyoung ra ngoài với một alpha lạ, nhưng Jaebum không hẳn là người lạ vì anh ta tốt nghiệp cùng một trường đại học với họ, và hầu như bạn bè của cả hai đều biết đến anh ta.







"Jaebum có vẻ là người tốt." – Đó là lời nhận xét của Jackson khi cả bọn đang cùng ngồi cạnh nhau trong phòng khách. Cậu ta quay sang tìm kiếm sự ủng hộ từ Bambam, người đã kết đôi với Jackson một năm trước, và trước cả khi nhìn thấy ánh mắt của Jackson, Bambam như thể hiểu được ngay ý của người yêu mình, và cậu bé cũng gật đầu đồng tình.


Jaebum khá thân thiện và gần gũi, cậu ta đã đến chơi nhà vài lần và Mark bắt đầu có cảm tình với cậu ấy. Suy cho cùng, bất cứ điều gì mà Jinyoung thích thì anh cũng sẽ thích. Hơn nữa, có thể sau này anh sẽ trở thành beta trong đội của Jaebum, nếu Jaebum và Jinyoung quyết định kết đôi.


"Anh chưa bao giờ thấy một omega có beta theo cùng cả, vì sao hai người lại ở chung?" Jaebum nhăn mặt giả giờ ghen, và Jinyoung nhéo má của anh ta, rồi chun mũi và lắc đầu.


"Anh sẽ phải đối xử tốt với anh ấy. Bởi vì bất kể em đi đâu, Mark sẽ theo đó."


"Được thôi. Anh không có vấn đề gì với Mark cả. Có vẻ cậu ấy làm rất tốt nhiệm vụ bảo vệ em. Nhưng từ bây giờ em đã có anh rồi."


Jinyoung bật cười, và Jaebum kéo em ấy vào một nụ hôn sâu ngay trước mặt mọi người.


"Này này, kiếm chế hormone của hai người lại đi."


Jackson phàn nàn, cậu nhìn sang và Mark đã đảo mắt về hướng khác tự lúc nào.







Mark bắt đầu thấy những dấu hiệu của một chu kỳ nhiệt tiếp theo.


Anh đã dặn mình phải cẩn thận hơn trong việc tính toán chu kỳ của Jinyoung, và anh sẽ phải quan sát cậu nhiều hơn để không bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào. Anh không muốn chu kỳ của cậu đột nhiên xuất hiện trong lúc Jinyoung đang ở bên ngoài, gặp gỡ người mua hoa hay đến nông trại sản xuất.


Đó là hôm mà Jinyoung đi mua hạt giống về, và Mark thấy cậu cẩn thận gói một bó hoa anh thảo trước khi đóng cửa nhà kính để về nhà cùng với anh. Jinyoung chỉ mang hoa anh thảo về nhà khi cậu gần đến chu kỳ nhiệt, bởi vì chúng giúp cậu cảm thấy thư thái khi tuyến mùi bắt đầu hoạt động mạnh mẽ hơn bình thường.


"Anh sẽ liên lạc với Jackson nếu em cảm thấy cần thêm thuốc. Để dư ra vẫn yên tâm hơn mà phải không?"


"Có lẽ lần này em sẽ không cần dùng thuốc."


Jinyoung ngồi ở ghế bên cạnh tủm tỉm cười, tay mân mê lớp giấy gói hoa mà không hề để ý đến ánh nhìn ngạc nhiên của Mark.


"Em với Jaebum hyung... đã quyết định rồi."


Jinyoung càng cúi đầu hơn nữa, có lẽ vì cậu hơi xấu hổ khi nói ra chuyện này, nhưng Mark là người mà cậu tin tưởng nhất để chia sẻ tất cả mọi thứ.


"Quyết định...?..."


Nó là một câu cảm thán hơn là câu hỏi. Mark im bặt khi vừa nhận ra ý tứ trong câu nói của Jinyoung, và suốt quãng đường về nhà sau đó, anh đã chẳng nói thêm câu nào nữa.





Đó là chuỗi ngày vô cùng nặng nề đối với Mark.


Anh luôn thức dậy và đi làm từ sớm mà chẳng màng đến bữa sáng, và đến khoảng giữa của chu kỳ, anh viện cớ đến ở nhà Jackson và chỉ về căn hộ để thay quần áo.


Anh không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào khi đối mặt với Jaebum từ phòng tắm bước ra, Mark chỉ cảm thấy không thể thở được. Mùi đặc quánh của rất nhiều thứ nguyên nhân mà Mark không hề muốn tưởng tượng tới bám lấy anh từ ngoài cửa phòng khách, đeo đuổi anh đến tận nơi làm việc và anh không thể nào dứt ra được suy nghĩ về việc Jinyoung đang làm gì ở nhà lúc này.


Mark nghĩ mình đã nghe thấy tiếng nỉ non và rên rỉ của Jinyoung, xen lẫn giữa những tiếng gầm gừ của người còn lại, trong một lần anh buộc phải quay về nhà để lấy cuộn phim bỏ quên, và Mark đã phải nỗ lực hết sức để không đóng sầm cửa lại.


Anh trở về nhà của Jackson với khuôn mặt vô hồn và trống rỗng.


"Này cậu ổn không?"

"Mình nghĩ là ổn."

"Ya, cậu đang muốn lừa ai vậy?"


Jackson bước đến bên anh và khẽ chạm vào phần trán, rồi cả hai bàn tay Mark. Chàng bác sĩ gần như hét lên với sự lạnh ngắt tỏa ra từ cơ thể Mark, nhưng anh không mấy quan tâm. Có lẽ cơ thể anh đã tự động điều chỉnh suốt nhiều năm qua để phù hợp với chu kỳ của Jinyoung, anh sẽ tự động hạ thân nhiệt để có thể ôm lấy Jinyoung nóng bỏng vào lòng mình, và hơi lạnh từ anh sẽ bù đắp cho phần nhiệt của cậu ấy.


Nhưng bây giờ Jinyoung đã không còn cần đến anh nữa rồi.


"Mình không nghĩ cậu sẽ chịu đựng được vào chu kỳ nhiệt tiếp theo của em ấy nữa đâu Mark."

"Mình lo cho em ấy." Mark cố đẩy hơi ra khỏi cổ họng mình nhưng chúng chỉ tạo thành những tiếng rin rít qua kẽ răng bởi vì hai hàm răng anh bắt đầu đánh vào nhau lập cập.

"Mark, bây giờ cậu ấy còn ổn hơn cả cậu đấy. Jinyoung đang ở cùng một alpha trong chu kỳ nhiệt mà, cậu không nhớ sao? Còn gì an toàn và ... thỏa mãn hơn chuyện đó."


Jackson hạ giọng khi nhận ra mình đã nói những lời không nên nói trước mặt Mark, và chúng ngay lập tức ảnh hưởng rõ rệt đến chàng trai đối diện, anh run lên từng hồi và Jackson phải lấy một tấm chăn dày bao bọc lấy anh.


Mark uống một viên thuốc "sốt rét" mà Jackson đưa cho anh, cảm thấy cơ thể mình ổn định hơn chút ít, nhưng cơn lạnh run vẫn ập đến từng hồi và mỗi lúc như vậy, anh lại nghĩ đến Jinyoung, anh muốn ôm lấy cơ thể ấm nóng của cậu ấy vào lòng mình ngay lúc này.


"Cậu đã bao giờ tự hỏi tình cảm của cậu dành cho Jinyoung thực sự là gì chưa?"


Mark nhìn Jackson như thể không hiểu nổi mục đích câu hỏi của cậu bạn, cậu ấy đã là bạn thân thiết của họ suốt thời đại học. Cậu ấy có lẽ là người hiểu rõ anh và Jinyoung nhất.


"Cậu biết đấy, đối với giống loài của chúng ta, đôi khi bản năng chi phối hết cả lý trí và tình cảm. Cậu sẽ rất khó để xác định được mình muốn ở bên cạnh một ai đó vì bản năng hay vì tình yêu."


Và Jackson tiếp tục hỏi khi Mark trở nên im lặng, "Có bao giờ cậu muốn Jinyoung thuộc về mình không?"







Jinyoung nhắn tin và Mark về nhà.


Anh mừng vì thứ mùi nồng nặc từ Im Jaebum không còn bám xung quanh bốn bức tường căn hộ nữa, thay vào đó vẫn là mùi hương quen thuộc tỏa ra từ Jinyoung, khi cậu ấy bước ra từ gian bếp và đặt xuống bàn nồi canh nhỏ nóng hổi.


"Em xin lỗi, Mark."


Anh cầm thìa lên như một thói quen và nếm thử một ít canh, chúng làm anh cảm thấy ấm hơn nhiều sau cơn rét run mà anh đã phải cắn răng chịu đựng vào tối qua.


"Em không muốn anh ra khỏi nhà. Nhưng em cũng không muốn anh ở lại và chứng kiến chuyện đó..."


"Không sao mà. Chỉ cần em được an toàn..."


Jinyoung ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh của cậu ấy. Làn da cậu mềm mại và hoàn hảo không chút tì vết nào, dường như bây giờ còn trở nên trắng đến mức trong suốt.


"... và hạnh phúc."


Mark kết thúc câu nói dở dang, ánh nhìn của anh xoáy vào vết đỏhằn trên bả vai của em ấy, tất thảy là ba vết. Chúng rạng rỡ như chính Jinyoung vậy, màu đỏ cam scarlet tương phản trên nước da trắng trong như cánh hoa sơn hà diệp, và bên dưới ánh mặt trời lúc này, Jinyoung càng trở nên ngời sáng hơn bao giờ hết.


"Em có hạnh phúc không?"


"Ừm, em có."


Jinyoung nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn đặt tay mình lên bàn với lòng bàn tay mở rộng và để Mark dịu dàng nắm lấy nó. Bằng cách đó, Mark biết Jinyoung vẫn cần đến anh, chỉ là, chỉ là không phải theo cách như ngày xưa nữa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro