Chap 4: Soulmate (con.)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mark nhìn người nhỏ hơn đi đi lại lại trong nhà kính, bước chân bồn chồn và có vẻ như tâm trí cậu chẳng chú ý đến mấy luống hoa là bao.


Jinyoung không liên lạc được với Youngjae sau ngày hôm đó và cậu ấy trở nên lo lắng. Tuy rằng Mark bảo đảm với cậu là anh đã đưa thằng bé vào tận trong nhà, nói chuyện với bố mẹ thằng bé một lúc rồi mới quay về, thì Jinyoung cũng vẫn không ngừng nghĩ ngợi. Cậu nói với Mark rằng trực giác của mình mách bảo sắp có chuyện gì đó không hay.


Thế nên Mark quyết định đưa cậu đến nhà Youngjae, có lẽ chỉ có cách đó mới làm cậu an tâm chút ít. Jinyoung vẫn không thôi lo sợ suốt quãng đường và Mark đã phải nắm lấy tay cậu.


"Có thể đó chỉ là một chút lo lắng do hormone thôi, Ji Nyeong à, sẽ chẳng có chuyện gì hết."


Mark siết lấy bàn tay Jinyoung chặt hơn nữa.




Khi cả hai đậu xe và bước ra ngoài, một mùi hương gì đó bao lấy căn nhà và Jinyoung đã phải chun mũi lại. Mark chỉ cần nhìn sắc mặt cậu để biết rằng Jinyoung không thoải mái với mùi hương ấy, và chợt trong trí nhớ của anh, anh đã từng nghe thấy mùi hương này ở đâu rồi...


Dù vậy, họ vẫn bước về phía bậc tam cấp bằng đá, mùi hương càng ngày càng trở nên ngào ngạt hơn, và rồi cả Jinyoung và Mark đều khựng lại.


Cả hai nghe thấy giọng Youngjae nài nỉ, gần như là van xin, có lẽ thằng bé đang khóc. Jinyoung siết chặt bàn tay mình vào cánh tay Mark, sợ hãi, trong khi mọi neuron thần kinh trong Mark lại bắt đầu căng lên theo bản năng.


Nhưng rồi cả hai còn sốc hơn nữa khi giọng nói còn lại cất lên.




"Vậy em nói anh phải làm gì?"

"Làm ơn đi, đừng mà, tôi không thể."

"Anh sẽ phát điên lên mất, anh sẽ phát điên ngay tại đây."

"Tại sao anh lại làm thế với tôi, tại sao..."

"Em có cảm thấy chúng không, chúng đang giết chết anh từng ngày, và anh biết em cũng không khá hơn, thế nên xin em, chỉ một cái chạm tay thôi cũng được, Youngjae à."

"Tôi không thể làm thế, chúng ta không thể làm thế"

"Chúa ơiiiiii."

"Phải, vì Chúa, anh hãy đi về đi, đừng tìm đến đây nữa."

"Anh sẽ phát điên lên mất."

"IM JAEBUM, hãy nhớ anh là ai, anh là người yêu của Jinyoung hyung. Nên anh hãy đi đi, tôi không thể làm thế với Jinyoung hyung được."



Jinyoung dường như khụy xuống đất, và Mark ngay lập tức đỡ lấy cậu.


"Mark... đưa em ra khỏi đây... em không thể thở được..."


Và không cần Jinyoung phải nói thêm câu nào, Mark nhấc bổng cậu lên, ẵm cậu bằng cả hai tay mình và chỉ vài giây sau đó, anh đặt cậu vào trong xe, vòng tay lái và quay trở lại đường lộ, chạy đi thật xa, xa thật xa và bỏ lại tất cả mọi thứ kinh hoàng đang diễn ra phía sau hai người.







Jinyoung không cần bất kỳ lời giải thích nào, và Mark cũng thế.


Jaebum đột ngột cắt đứt liên lạc với Jinyoung. Cậu ta không đến tìm Jinyoung nữa, và Mark cảm thấy không thích hoàn cảnh này chút nào, thế nhưng anh cũng không nói gì cả.


Chẳng khó khăn gì để đoán được, Jaebum và Youngjae chính là soulmate. Thế nhưng Mark không ngờ và anh cũng không thích mọi chuyện xảy ra theo cách này, và Jinyoung lại là người phát hiện ra mọi chuyện, trước cả khi một trong hai người kia lên tiếng. Điều đó càng làm Jinyoung đau khổ hơn nữa, vì cậu ấy không biết phải bắt đầu từ đâu. Rõ ràng sẽ chả có ai đi hô hào lên rằng "hey, tôi mới phát hiện ra bạn trai của mình lại chính là tri kỷ của bạn thân tôi, trớ trêu quá phải không?" cả.



Soulmate là thứ thiêng liêng và đẹp đẽ nhất mà ở thế giới này người ta hằng ca tụng. Nhưng Mark nghĩ nó cũng chẳng có gì hay ho, thậm chí anh còn nghĩ nó thật vớ vẩn. Vì sao khi hai người được định đoạt là tri kỷ và gặp được nhau, họ lại có thể đột ngột yêu nhau ngay lập tức bất chấp tất cả cơ chứ. Lỡ như một trong hai người đã có người yêu rồi thì sao, hoặc thậm chí họ đã kết đôi rồi thì sao? Nhưng thực tế thì hiếm ai kết đôi rồi mới gặp được tri kỷ của họ, bởi vì Thượng đế đã tạo ra họ là của nhau, vì vậy họ sẽ phải gặp nhau, bằng cách này hay cách khác.


Mark vẫn không hiểu được cơ chế hoạt động của cái thứ gọi là tri kỷ 'vớ vẩn' này, bởi vì hiện tượng đó chỉ xảy đến ở alpha và omega, và cũng chỉ một vài người trong số họ mà thôi. Nhưng Jinyoung – một nhà sinh vật học đã từng giải thích cho anh vài lần. Rằng có một số ít alpha và omega khi sinh ra đã được định là tri kỷ của nhau, và họ nhất định là phải gặp được nhau và yêu nhau, trừ phi một trong hai người đã chết trước cuộc gặp định mệnh ấy. Khi họ nhìn thấy nhau lần đầu tiên, các hormone trong tuyến mùi của họ sẽ quyện vào nhau hệt như hai mảnh ghép còn thiếu của một bức tranh hoàn hảo vậy, cơ thể họ lập tức nhận biết và 'kết mùi' ngay tức khắc, họ sẽ đắm chìm vào tình yêu được ban sẵn bởi Thượng đế, và sẽ chỉ là của nhau đến suốt cuộc đời này.


"Không phải điều đó rất tuyệt diệu sao?"


Jinyoung đã từng phấn khích như thế khi nói về soulmate, nhưng hiển nhiên đối với Mark điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh chỉ biết có một điều tuyệt diệu duy nhất trên thế gian này. Đó là Jinyoung.





Và cậu ấy chẳng thể giấu được Mark nét u buồn ẩn hiện trên gương mặt mình. Nhưng Jinyoung cũng chính là người ngăn cản anh đi tìm Jaebum khi anh nắm chặt lòng bàn tay mình lại để sẵn sàng đấm vỡ mũi của Im Jaebum bất kỳ lúc nào. Mark chỉ là không thể hiểu được.


Anh không hiểu vì sao con người ta lại dễ dàng cho qua mọi tội lỗi chỉ vì nó là hậu quả của sự ảnh hưởng bởi hormone, hay bất kỳ thứ ngớ ngẩn nào đó như cái thuyết soulmate chẳng hạn. Anh chỉ là không thể ngồi nhìn Jinyoung buồn bã cả ngày vì sự thật rằng cậu đã bị phản bội, và rõ ràng Mark sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương em ấy.


Đôi khi Mark cũng nghĩ đến những lời nói của Jackson. Đôi khi anh cũng tự hỏi mình rằng có phải lý do anh muốn bên cạnh Jinyoung chỉ đơn giản là để bảo vệ cậu? Có bao giờ anh dám mơ tưởng đến một ngày Jinyoung thực sự thuộc về mình, và anh có đủ can đảm để mang lại hạnh phúc cho Jinyoung?


Không, Mark không biết nữa. Chẳng phải trên thế gian này đã quy định rằng, chỉ có alpha mới đủ tư cách để che chở cho omega hay sao? Một beta như anh chỉ cần làm theo mệnh lệnh của alpha là đủ, thế nên việc được ở bên cạnh Jinyoung như thế này đối với anh đã là một diễm phúc cực kỳ to lớn rồi.


Thế nhưng Mark nghĩ, nếu thực sự trên thế giới này tồn tại thứ định mệnh gọi là soulmate, thì giả dụ như nó có thể xảy đến với một beta, anh nghĩ anh cũng đã gặp được tri kỷ của mình rồi. Anh chỉ có thể bị cuốn hút bởi một mình nhân ảnh của Jinyoung, chỉ bởi một hương hoàng lan thấm đẫm trên những giọt sương trong khu nhà kính, và anh cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc đơn thuần nhất khi bắt gặp nụ cười của cậu.


Giá như, chỉ là giá như anh và cậu chính là một đôi tri kỷ thực sự, anh sẽ thu hết can đảm để giữ chặt tay cậu trong túi áo khoác của mình, và sẽ chẳng bao giờ để bất kỳ một alpha nào có cơ hội chạm đến Jinyoung.


Bởi vì anh muốn Jinyoung nói rằng cậu thuộc về anh, trong khi bắt đầu từ bảy năm về trước, cậu ấy đã là tất cả của Mark rồi.




**




The Nest



Jinyoung không còn buồn nữa, chỉ một tuần sau đó.


Sau khi Mark kết thúc dự án thiết kế của mình và quyết định dành thời gian bên cậu nhiều hơn, chính xác là ở bên cậu cả ngày.


Jinyoung hào hứng gieo những hạt giống mới, cậu ấy nói, bây giờ đã bắt đầu mùa hoa tử đinh hương. Jinyoung luôn yêu thích mọi sắc độ của màu tím, từ violet cho đến lilac và cả lavender. Mark cũng thích chúng, anh luôn thích mọi thứ có thể làm Jinyoung mỉm cười.


Dạo này Jinyoung dường như càng tập trung vào công việc ở nhà kính nhiều hơn bình thường. Cậu tỉ mỉ lau từng chiếc lá nhỏ của một loại cây chi chít lá mà Mark không biết rõ tên, và Mark nghĩ Jinyoung đang tỉ mỉ một cách quá mức.


Nhưng Jinyoung đặc biệt thích hoa anh thảo.


Đó lại là một ngày Jinyoung cẩn thận gói anh thảo vào lớp giấy kính trong suốt, trước khi leo lên xe cùng Mark về nhà. Tối nay Mark đã quyết định mời Jackson và Bambam đến dùng bữa tối.




Mark đang ngồi ở bên ngoài phòng khách cùng hai người bạn, trong khi Jinyoung dành hết phần việc trong bếp và nằng nặc không cho anh động tay vào.


Trong khi chờ món lasagna trong lò nướng, Jinyoung bắt đầu cắm anh thảo vào một chiếc lọ thủy tinh. Cậu chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian để cắm hoa cả, bởi vì Jinyoung đã là một chuyên gia, nhưng hôm nay Jinyoung liên tục cắm vào và lại rút ra toàn bộ, và cắm lại từ đầu, và lại rút ra.


Lần thứ ba Jinyoung rút hết một nửa số hoa ra khỏi bình để sắp xếp lại chúng, Jackson khẽ gọi Mark, người từ nãy đến giờ vẫn âm thầm quan sát Jinyoung.


"Dạo này cậu ấy thế nào?"

"Mình nghĩ là em ấy ổn. Jinyoung có buồn một chút nhưng em ấy đã trở lại bình thường hồi đầu tuần này."


Jackson tiếp tục cuộc đối thoại của họ sau một lúc nữa quan sát Jinyoung.


"Cậu có để ý thấy Jinyoung đang quá tỉ mỉ với công việc không?"


Mark vẫn không rời mắt khỏi chàng omega duy nhất trong căn phòng này, anh thì thào đáp lại.


"Ý cậu là sao Jackson? Jinyoung vốn là người cẩn thận mà."

"Nhưng không phải quá chi tiết như thế kia."


Cả hai tiếp tục quan sát cậu ấy, người đang lau từng giọt nước đọng quanh lọ hoa, và Jinyoung liên tục thổi nhẹ khi phát hiện trên mặt bàn gần đó có vài hạt bụi.


"Có vấn đề gì sao? Em ấy vẫn thường trở nên nhạy cảm hơn một chút khi gần đến chu kỳ..."

"Yea, với con mắt của một bác sĩ như mình thì, có vẻ Jinyoung đang gặp vài vấn đề."


Mark mở to mắt trong khi chờ đợi Jackson giải thích thêm.


"Có thể là OCPD đó, Mark."

(Obsessive-compulsive personality disorder – chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế)




Mọi omega trước chu kỳ nhiệt khoảng vài tuần, họ đều trở nên bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo. Nhưng bác sĩ của họ sẽ không gọi đó là "chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế", bởi vì nó hoàn toàn thuộc về bản năng. Các omega luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để có một chu kỳ thoải mái nhất, và dĩ nhiên họ muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo. Khi mà Jackson còn thêm chữ "nhân cách" vào cái tên triệu chứng dài dằng dặc đó, Mark nghĩ vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.


Anh biết gần đây Jinyoung trở nên nhạy cảm hơn với mọi việc, nhưng nếu Jackson đã nói rằng đó là một chứng rối loạn gì đó cần phải được can thiệp bởi y khoa, thì Mark không thể nào ngồi yên được nữa. Thú thực, anh đang lo lắng chết khiếp.


Nhưng anh không muốn làm bữa tối của họ rối tung lên, thế nên họ chỉ tiếp tục trò chuyện vui vẻ và ăn tối cùng nhau, Jackson không ngừng dành những lời khen tặng cho Jinyoung, người đã sắp xếp và nấu nướng và bày biện mọi thứ vô cùng hoàn hảo.


Jackson và Bambam cuối cùng cũng đứng lên và chuẩn bị ra về, khi đồng hồ chỉ đúng số mười một. Chàng bác sĩ hứa với Mark sẽ xem xét thêm về tình hình của Jinyoung trước khi quyết định kê thêm một loại thuốc nào đó giúp cân bằng tâm trạng của cậu ấy.


Khi Mark quay trở vào nhà sau khi tiễn hai người bạn, Jinyoung đang thu dọn và bắt đầu công cuộc kỳ cọ chén dĩa.


"Jinyoung à, ít nhất thì em cũng để anh làm phần này được không?"


Cậu ương bướng lắc đầu. Và xả nước để bọt xà phòng trôi đi hết, rồi lại tiếp tục kỳ cọ chúng lần thứ hai.


"Vậy... anh sẽ chuẩn bị giường cho em nhé?", và Mark đành rời đi vì anh biết ngay lúc này sẽ chẳng có cách nào ngăn nổi sự cố chấp từ Jinyoung cả.




Chu kỳ nhiệt của Jinyoung lại đến sớm một cách bất thường. Mark không ngừng lo lắng về điều đó trong cuộc gọi với Jackson, mặc dù anh cũng cảm thấy mình đang làm phiền chàng bác sĩ quá nhiều, nhưng anh không thể chủ quan trước những việc liên quan đến sức khỏe của Jinyoung được.


"Không sao Mark, mình chịu trách nhiệm cho sức khỏe của Jinyoung mà, mình sẽ gửi cho cậu đơn thuốc mới dựa theo tình trạng của cậu ấy."


Mark cảm thấy thật khó khăn khi Jinyoung càng lúc càng trở nên nhạy cảm với những thứ nhỏ nhặt nhất. Cậu phải làm cho chúng trông thật hoàn hảo, nhưng định nghĩa sự hoàn hảo của Jinyoung lúc này thật khó xác định, có lẽ chẳng có gì làm vừa lòng cậu ấy lúc này cả.


Jinyoung bắt đầu giam mình cả ngày trong phòng và đó là dấu hiệu của một chu kỳ không mấy thoải mái. Mark đã cố gắng biến chiếc giường của Jinyoung trở thành một "chiếc tổ" thật sự êm ái và an toàn, nhưng Jinyoung vẫn liên tục cảm thấy thiếu vắng gì đó.


"Anh đi mua kem cho em nhé?"


Người đang ngồi trên giường chỉ lắc đầu, lần thứ mười trong ngày, để từ chối một đề nghị nào đó từ Mark.


"Hay là bingsu nhé? Em rất thích bingsu mà."


"Không..."


Jinyoung khẽ nhìn Mark bằng đôi mắt thất thần, và lại lắc đầu, anh không thể nén được một tiếng thở dài bất lực. Mark không kìm lòng được mỗi khi nhìn thấy Jinyoung bế tắc thế này, chi bằng cậu ấy cứ nói ra hết mọi cảm xúc của mình, hoặc chỉ cần cho anh biết phải làm gì để giúp cậu dễ chịu hơn.


Thế rồi Jinyoung cụp mắt xuống, em ấy cúi đầu một hồi lâu, và những tiếng thút thít cứ thế lớn dần, như hàng ngàn mũi dao xuyên qua trái tim của Mark.


Anh hốt hoảng, vội kéo Jinyoung vào lòng mình. Cậu nóng như một hòn than đang cháy âm ỉ, và những giọt nước mắt đang thấm đẫm vào ngực áo anh lúc này như đốt cháy làn da anh, nhưng Mark vẫn kiên trì giữ chặt lấy cậu.


"Em xin lỗi, Mark, em xin lỗi."


"Đừng nói thế, Jinyoungie, em biết là anh sẵn sàng làm tất cả vì em mà, em chỉ cần nói cho anh biết."


"Nhưng em cũng không biết nữa, em cảm thấy mình thật thảm hại."


"Không mà, phải luôn nhớ rằng em là điều tuyệt vời nhất."


Cứ thế, Mark lặp đi lặp lại hàng ngàn câu nói để xoa dịu Jinyoung, và rồi cuối cùng cậu ấy cũng chìm vào giấc ngủ.




Bốn lần một năm là quá nhiều, trong khi ba lần đã là một con số khó khăn rồi, bởi vì Jinyoung là một omega thuần khiết. Những omega khác chỉ duy trì chu kỳ nhiệt hai lần một năm, nhưng chẳng có gì diễn ra bình thường ở một omega với dòng máu tinh khiết cả. Họ quá hiếm để các nhà khoa học đủ tư liệu nghiên cứu về những đặc tính ở riêng họ, và dường như cũng chẳng có gì để mà nghiên cứu bởi vì tất cả đều xảy ra với một tần suất thất thường.


Mark lo phát điên khi chu kỳ của Jinyoung cứ đến sớm một cách báo động thế này, và hẳn là anh cũng chẳng cần Jackson phải cảnh báo để nhận thức được sự ảnh hưởng của nó đến sức khỏe của Jinyoung.


Anh bất lực bởi vì anh không biết phải làm gì, suốt những năm qua anh chưa từng trải qua chu kỳ nào khó khăn với Jinyoung đến vậy, và anh chỉ có thể nguyền rủa thứ hormone 'chết tiệt' đang hành hạ em ấy từng giờ.


Nhiệt càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Jinyoung cứ nóng rực và ngọn lửa bên trong em ấy như đang thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể Jinyoung, cậu đã thay đổi quá nhanh và thuốc của Jackson hình như không còn phát huy tác dụng.


Mark lấy thêm hai túi nước đá nữa, một đặt trên trán cậu, và một đặt vào lòng bàn tay Jinyoung.


"Em có cần anh lấy thêm thứ gì không?"


"Không. Em muốn ở một mình."


Đó lại là một câu nói với ý nghĩa mơ hồ khiến Mark hoang mang. Anh không biết nên cắt nghĩa lời yêu cầu của Jinyoung thế nào, cậu thực sự muốn ở một mình hay anh nên ở lại và ngồi im lặng bên cạnh cậu.


Nhưng rồi Mark đi ra ngoài và khép cánh cửa phòng Jinyoung phía sau lưng mình. Anh đứng ngay bên ngoài cánh cửa, để Jinyoung cảm thấy riêng tư trong không gian của em ấy, nhưng anh sẽ không đi đâu cả.


Vài phút sau đó Mark bắt đầu nghe thấy những âm thanh nho nhỏ phát ra trong căn phòng anh vừa rời đi. Anh nhắm nghiền mắt lại, tựa lưng vào cánh cửa và ngồi thụp xuống.


Jinyoung hiếm khi phải tìm cách thỏa mãn bản năng của mình, bởi vì vài năm gần đây loại thuốc ức chế của Jackson phát huy tác dụng rất tốt. Nhưng không phải là lần này.


Những tiếng rền rĩ phát ra to hơn, gần như là một loại âm thanh pha trộn giữa tiếng khóc đứt đoạn, tiếng nấc và tiếng nỉ non.


Jinyoung không thích Mark phải chứng kiến cậu tự thỏa mãn mình, nếu như em ấy phải làm vậy trong chu kỳ nhiệt. Bởi vì bản năng khiến Jinyoung trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, yếu đuối và vụn vỡ, trong khi cậu chỉ muốn Mark nhìn thấy mình luôn tỏa sáng và kiêu hãnh.


Ức chế bản năng là sự đau đớn nhất mà các omega phải chịu đựng, nhưng Jinyoung đủ kiêu hãnh để không lao vào bất kỳ alpha nào ngoài kia chỉ để thỏa mãn bản năng của mình. Em ấy khát khao được yêu thương bởi một người yêu mình thực sự. Mark đang cố giúp Jinyoung làm được điều đó, nhưng tất cả đang trở nên vượt quá tầm kiểm soát của anh, anh co bàn tay thành nắm đấm và hai hàm răng nghiến chặt khi những tiếng rên rỉ của Jinyoung vẫn không ngừng vang vọng phía trong căn phòng.


Một lúc sau, những âm thanh trầm đục ấy cuối cùng cũng dịu lại, và rồi chỉ còn lại những tiếng nức nở trong veo, tiếng khóc khiến tất cả những tế bào trong cơ thể Mark tê tái và quặn thắt. Anh cũng không biết tự khi nào, nước mắt mình cũng đã bắt đầu tuôn rơi.




-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro