Chương 19: Nhớ kỹ,phải đúng giờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không, EunJung unnie,unnie không nên như vậy.” Jiyeon cũng quản đây là hành lang có nhiều người đi lại liền cầu khẩn với EunJung, trên khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn lộ vẻ thống khổ tuyệt vọng.

“Không được sao? Vậy em không phải là sẽ rất thất vọng sao? Tôi làm sao nhẫn tâm như vậy, Jiyeon tôi cho em biết, tốt nhất nên thông minh một chút, đừng bao giờ đứng trước mặt EunJung tôi tự cho là thông minh.” Dùng sức đem phong thư hồng phấn quơ qua quơ lại trên mặt Jiyeon. EunJung một chút cũng không để ý mọi người đánh giá cô ta như thế nào, dù sao tiếng xấu của cô ta đã lan truyền xa , cho nên cô ta không quan tâm. Bất quá cô ta tin tưởng không người nào dám đứng quan sát EunJung đang làm cái gì, trừ phi người đó chán sống.

Mà Jiyeon chỉ có thể sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của EunJung. Bỏ qua cả đám học sinh tò mò trên hành lang

“Buổi chiều tôi tại bãi đậu xe đợi cô ấy, nói cho cô ấy đến đúng giờ, bởi vì EunJung này không thích đợi người khác, về phần em cũng đi chung.” EunJung không thèm để ý nói với Jiyeon.Cô ta không  vì khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vân U Nhi mà buông tha cô.

“EunJung unnie, xin unnie đừng thương tổn cô ấy.” Nếu như EunJung unnie thật sự đối với nữ sinh kia làm cái gì thì cô sẽ ray rứt cả đời. Sẽ cho là mình đang giúp cô ta,là người gây nên chuyện.

“Tổn thương?” Khóe miệng EunJung lại hình như nhếch. Xoay người đi vào phòng học, sau đó là thanh âm lười biếng của EunJung vọng lại.”Nhớ kỹ phải đúng giờ, bằng không em sẽ hối hận .”

Jiyeon chỉ có thể như bóng cao xu bị xì hơi dựa ở trên vách tường nhìn bóng lưng EunJung. Hối hận tại sao mình đã đáp ứng lời nhờ của nữ sinh kia đưa thư  cho cô ta, biết rõ unnie chán ghét chính mình, tại sao còn như vậy không có biết cảnh giác.

“Jiyeon, em làm sao vậy?” Không cần nhìn cũng biết là giọng ai nghe dịu dàng như vậy.

“Không có việc gì.” JIyeon cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe giống như bình thường.

“Thật Vân U Nkhông?” Hyomin hiển nhiên không tin Jiyeon nói, bởi vì trên mặt  Jiyeon có vẻ quá mức bi thương.

“Em thật sự không có việc gì, Minnie trở về phòng học đi .” Không phải là không muốn ở chung với Minnie thật lâu, vì cô cảm thấy bản thân không xứng cùng chung một chỗ  với Minnie . Cô bây giờ thậm chí không xứng đứng ở trong trường học này.

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Jiyeon, Hyomin chỉ có thể nhịn tim của mình đang đau làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Mà trong phòng học, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ  vẫn như cũ mang theo nụ cười đùa cợt ,bên má trái có một vết sẹo dài ba cm.

“Jiyeon, như thế nào,EunJung học trưởng nói như thế nào?” Không đợi Jiyeon đi đến phòng học, nữ sinh kia liền vọt đến bên người Jiyeon vội vàng hỏi.

“Chuyện đó… .” Jiyeon không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể đem phong thư hồng phấn trong tay đưa đến trong tay nữ sinh kia.

“Như thế nào, EunJung học trưởng không nhận sao?” Vẻ mặt cô ấy thất vọng nhìn Jiyeon.

Jiyeon không biết phải trả lời thế nào, nếu như nói cho cô ấy biết EunJung unnie nói chờ cô ấy ở bãi đậu xe,cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu như  EunJung unnie làm tổn thương cô ta thì làm sao nha,Vậy chính mình không phải là đồng lõa sao? Jiyeon khó xử .

“Có phải EunJung học trưởng không nhận thư của mình hay không?” Nữ sinh còn không buông tha hỏi Jiyeon. Không tin tâm ý của mình không thể đánh động tới EunJung.

“Mình không thấy được EunJung unnie, cho nên không thể giúp bạn.” JIyeon đem đầu của mình cúi xuống , bởi vì không biết từ bắt đầu từ lúc nào cô lại bắt đầu nói dối, hơn nữa còn nói dối thành nghiện.

“Không thấy được sao? Jiyeon có phải không đi đến phòng học của EunJung học trưởng hay không.” Làm sao không thấy được nha?

“Đi rồi, bất quá EunJung không có ở phòng học, thật xin lỗi, mình còn có việc mình đi trước.” Nán lại một phút Jiyeon cảm giác mình hít thở không thông, cho nên chỉ có thể chạy trối chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro