Chương 28: Hình phạt tàn khốc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển động nhẹ nhàng một cái, liền đem Jiyeon  bức tựa ở trên cửa phòng.

“Eunjung unnie.” Nhìn thấy mặt Eunjung như vậy tim Jiyeon vô cùng sợ hãi .

“Em có phải đang ước có thể rời khỏi đây thật nhanh , có phải mong Hyomin có thể đưa em đi hay không?” Cánh tay sửa lại cái cằm của cô cho đúng phương hướng, một chút từ cổ áo của Jiyeon xuống phía dưới.

Cảm nhận được tay của Eunjung từ xương quai xanh của mình liên tục xuống phía dưới, Jiyeon khẩn trương giữ chặt bàn tay của Eunjung muốn xuống bàn tay đó không đưa xuống nửa.”Không, unnie, đừng như vậy a.” Khẩn trương đến thanh âm có chút nghẹn ngào. Không biết vì sao vừa rồi còn bình thường nhưng bây giờ phát triển trở thành như vậy.

Nhìn khuôn mặt thống khổ của Jiyeon, khóe miệng Eunjung mang theo thị huyết mỉm cười, tay kia giữ chặt hai tay của Jiyeon cố định trên đỉnh đầu của cô.

“Unnie, xin unnie đừng như vậy nữa.” Nhìn thấy trên khóe miệng Eunjung mỉm cười, thân thể Jiyeon uốn éo suy nghĩ muốn thoát khỏi kiềm chế của Eunjung.

Eunjung lại dùng hừ lạnh làm trả lời. Tay từ từ cởi nút áo trên người Jiyeon ra.

“Unnie, đừng nên như vậy.” Cảm nhận gió lạnh thổi đến da thịt lõa lồ bên ngoài mình, Jiyeon càng thêm sợ hãi.

Môi dịu dàng rơi vào bên tai của Jiyeon, liếm láp vành tai khéo léo của Jiyeon

“Jung unnie, thả em ra.” Jiyeon vẫn như cũ giãy dụa thân thể muốn thoát khỏi cô ta .

Eunjung lại tiếp tục động tác của mình, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ lửa giận.”Nếu như em không sợ bị mọi người nghe thấy thì cứ việc giãy giụa, tôi thì không sao.”

Nói như vậy thành công làm cho Jiyeon an tĩnh lại, mắt tuyệt vọng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Eunjung nhưng trong mắt cô khuôn mặt đó lại giống như ma quỷ. Trong lòng không giải được vì sao Eunjung thích hành hạ cô như vậy.

Phản ứng  thế chính làm cho Eunjung tương đối hài lòng, dùng sức đem người của Jiyeon áp ngược lên trên thảm trải sàn.

Đột nhiên sức nặng ập tới làm cho Jiyeon đau nhức buồn bực lên tiếng, nhưng sau đó là căng nhíu lại lông mày, không để cho mình phát ra một chút xíu thanh âm.

Bàn tay ấm áp từ cổ của Eunjung từ từ lần xuống,từng chút cởi bỏ chướng ngại vật trên thân thể mềm mại của Jiyeon.

“Nhớ kỹ, đừng nghĩ thoát khỏi tôi,cũng đừng nghĩ rời khỏi tôi, bằng không tôi nhất định khiến em viết chữ hối hận như thế nào.” Eunjung nói xong liền hung hăng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể Jiyeon,mỗi một lần đều mãnh liệt như nhau làm cô đau đớn.

Nước mắt chảy xuống rồi ẩn vào mái tóc đen nhánh của mình.

Hưởng thụ hai thân thể chặc chẽ kết hợp mang đến cảm giác thõa mãn, tay Eunjung thô bạo mơn trớn trên da thịt tuyết trắng lưu lại một nhiều đóa tím xanh mang màu sắc sắc sau khi hoan ái.

“Nhớ kỹ, tôi là chủ nhân em, là chúa tể của em,không có tôi cho phép em tuyệt đối không thể đi,em chỉ có thể cả đời nằm ở dưới thân thể của tôi.” Lạnh lùng cảnh cáo xong thì Eunjung càng tăng thêm sức lực như muốn cô nhớ kỹ.

Jiyeon chỉ cảm thấy Eunjung mỗi một lần luật động đều là một loại hình phạt tàn khốc nhất. Mà cô lại chỉ có thể tiếp nhận không thể cự tuyệt.

Đôi môi lạnh ngậm lấy nụ hoa đỏ hồng trước ngực của Jiyeon , tiếp theo sau là đau đớn truyền đến.

Nhìn thấy dấu răng chỉnh tề in đậm trên ngực cô Eunjung mới thấy thỏa mãn.Giống như muốn tại trên người của cô lưu lại ấn ký duy nhất của cô ta.

Thời gian lâu như một thế kỷ, Eunjung hài lòng rút khỏi người của Jiyeon. Nhìn xem Jiyeon  yên lặng chấp nhận làm cho Eunjung cười. Tiện tay nhặt lên quần áo của mình mặc vào người.

JIyeon giống như là con rối mất đi sinh mạng, lẳng lặng nằm trên thảm trải sàn.

“Không biết người giúp việc vào trông thấy Jiyeon như vậy, hình tượng Tam tiểu thư Hahm gia của em có thể rớt xuống ngàn trượng hay không.” Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, Jiyeon liền chịu đựng bi thương và đau đớn trên người bò dậy, nhặt quần áo rãi rác trên mặt thảm mặc lên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro