[PG - Longfic] Long Thương Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[PG - Longfic] Long Thương Truyện | Chương 9

Long Thương Truyện

Title: Long thương truyện (龙殇传)

Author: Bò cạp dịu dàng (温柔的蝎子)

Translator: Park Hee Ki

Pairing: YunJae

Category/Genre: Ngược luyến tàn tâm, cổ trang, sinh tử, HE.

Rating: Ai đọc cũng được, chỉ là đọc nổi không thôi.

Re-poster: SexyPrince_JJ@SexyJJ

Permission

~.~.~.~.~.~.~.~

Văn án

Túy tiếu bồi quân tam vạn tràng, bất tố ly thương! Bất tố ly thương!

Ai muốn đi, ai muốn ở lại, ai là cuối cùng của ai!!

Ta yêu ngươi, ngươi yêu hắn, ai là tối ái của ai!

Cam nguyện vì ngươi trả giá hết thảy, chỉ là mọi thứ đã thành xa lạ!

Không oán trời, không oán người, chỉ trách chính mình làm người si!

Hận cũng được, yêu cũng đành, chỉ cầu một chuyến không lưu vết, từ

nay độc tố thanh yên nhiêu*!

(*độc tố thanh yên nhiêu: lẻ loi làm một làn khói xanh)

Thiên địa hỗn chiến, mọi thứ hóa thành một phiến phù vân!

Thế giới hiện thời, chia thành 3 đại vương triều cường đại Long Triều, Tước Đế, Hổ Đô!

Mỗi vương triều đều có thú bảo vệ của mình, Long Triều là Bạch long, Tước Đế là Chu tước(Phượng hoàng), Hổ Đô là Kim Hổ!

Mỗi đời hoàng đế đều sẽ có thần thú bảo vệ từ Thần thú thôn ra, không chịu bất cứ đả kích nguy hiểm nào, mà trở thành đối tượng được bảo vệ, hoàng đế phải cấp cho nhân dân ơn trạch.

Cho nên đời đời kiếp kiếp, bách tính an cư lạc nghiệp, tôn thần thú của mình làm thần!

Văn án hoàn

-----------------

Một quyển văn rất ngược, ở trong văn JaeJae là một người rất si tình.

-----------------

@Park Hee Ki (Translater - Vào ngày 10/1/2012): Đây là quà mừng sinh nhật sắp đến của JaeJae, nhưng nó lại ngược te tua =.=!!. Ta cũng tính kiếm cái nào vui vui để làm, nhưng mà kiếm hem ra, hic, mới đầu ta tính làm cái này với cái Thổ long truyền thuyết, nhưng ai dè lúc chuẩn bị mần thì phát hiện có người mần ùi, kế hoạch phá sản, vì vậy đành phải tìm mục tiêu mới, hichic.

Mà do bộ này là cải biên qua YunJae ver nên bạn cải biên ko có chia chương, ta xin mạn phép chia mỗi chương là theo mỗi post của bạn ấy

Đọc bộ này đừng chém ta nha, ta chỉ bị dụ dỗ mần thui.

Màn dài dòng lê thê chấm dứt, bắt đầu vào việc chính thôi. Hwaitting !!!!

------------------

Chương 1 mình sẽ up trong ngày mai ^^~

Chương 1

Gió đêm ngày thu như đôi tay nhu mỹ của nữ nhân, nhẹ nhàng vỗ về mặt đất, vỗ về

vạn vật.

Đêm cô quạnh, yến điểu về tổ, thiền minh (ve kêu) ngừng tấu, mọi thứ đều đướng tới yên lặng !

Lúc gió nổi lên, ngân phát phi tán, chỉ thấy mỹ nhân tĩnh trú bên hồ!

Làn da tuyết trắng, mái tóc ngân bạch, khuôn mặt tuyệt mỹ, phải chăng ngươi chính là

Long thần mà trời xanh ban tặng cho ta!

Cười rồi, thanh lệ như đóa liên hoa đầu tiên nở trong ngày hạ! Ngươi là Long thần của ta !

Thiên địa hỗn chiến, mọi thứ hóa thành một phiến phù vân!

Thế giới hiện thời, chia thành 3 đại vương triều cường đại Long Triều, Tước Đế, Hổ

Đô!

Mỗi vương triều đều có thú bảo vệ của mình, Long Triều là Bạch long, Tước Đế là

Chu tước (Phượng hoàng), Hổ Đô là Kim hổ!

Mỗi đời hoàng đế đều sẽ có thần thú bảo vệ từ Thần thú thôn ra, không chịu bất cứ đả kích nguy hiểm nào, mà trở thành đối tượng được bảo vệ, hoàng đế phải cấp cho nhân dân ơn trạch.

Cho nên đời đời kiếp kiếp, bách tính an cư lạc nghiệp, tôn thần thú của mình làm thần!

Quý như long, bình như giao (thuồng luồng), tiện như dẫn (giun đất),

Đạo lí mà Long Triều ai cũng biết rõ, tất cả mọi người đều thành kính mà tin tưởng người do rồng hóa thân là thần, giun đất hóa làm người đó là ma vật, là người không may dơ bẩn.

Long Triều, Thần thú thôn

Cự long ở trong sơn mạch đau khổ giãy giụa, than thể khiết bạch ở trong sơn cốc quay cuồng, Long vương đời này chính đang dựng dục Long vương đời tiếp theo, cũng chính là Bạch long đời kế tiếp bảo vệ Long triều!

Các thôn dân khác lo lắng mà nhìn Bạch long đau khổ giãy giụa lại không dám tiếp cận, vì cự long trong lúc sinh sản suy yếu dị thường, tự ý xông vào, kết quả có thể là hai đời Long vương cùng qua đời.

Đuôi rồng to lớn va đập mặt đất, mặt đất chấn động cũng đang run rẩy!

Đau nhức to lớn tăng lên, phần bụng bắt đầu co rút lại, một quả trứng rồng trong sang như ngọc rơi xuống!

Chớp mắt, cự long hóa thành một vị tuấn mỹ thành niên, chỉ là thành niên đã kiệt sức nghiêm trọng.

Muốn đem con mình thu vào vòng tay của mình, lại bị bất ngờ thình lình xảy ra làm kinh sợ,

Con mất rồi!

Trứng mất rồi!

Tái nhợt mà nhìn mặt đất trống không bên cạnh, vuốt ve phần bụng dưới đã từng nhô lên,

Con của ta bị trộm rồi !

Từ đó, Long Triều Thần thú thôn không một người, tất cả mọi người đều vì tìm kiếm Long vương đời sau mà xuất thế.

.........

“Tại Trung, đi nhặt!” Trên bờ sông, cẩm y thiếu niên cao ngạo hướng về phía tiểu phó (đầy tớ) bên cạnh phát hiệu trứ sư lệnh (ra lệnh).

“Vâng, vâng Thái tử điện hạ!”

Hắn, Long Triều đệ nhất vương tử Duẫn Hạo, đương triều thái tử.

Cúi mình quì trên mặt đất, đối với Thái tử cao cao tại thượng, chưa từng phản kháng, cũng sẽ không phản kháng.

“Điện hạ, như vậy rất nguy hiểm! Ta không cần diều nữa.”Bạch y thiếu niên, mái tóc ngân bạch, làn da tuyết trắng, rất đẹp, cho dù vẫn là thiếu niên, nhưng tương lai không xa, nhất định sẽ là mỹ nhân hiếm có trên đời.

“Con diều này không phải là ngươi thích nhất sao? Hy Triệt (HeeChul)” sủng nịch nhìn Hy Triệt, vuốt ve ngân phát phiêu dật, “Cái ngươi thích, ta đều sẽ cho ngươi! Ngươi không muốn sao?”

Bạch y thiếu niên cười gật gật đầu.

Hy Triệt, cháu trai của tể tướng đương triều, được ca tụng là “Du long công tử”.

“Còn không mau đi nhặt!” Không có sự sủng nịch như đối với Hy Triệt, chỉ có sự khinh thường đối với hạ nhân.

“Vâng, vâng…..!”

Run rẩy cởi đi đôi giày trên chân, cẩn thận dè dặt bước vào dòng sông chảy xiết, than thể gầy yếu của tiểu phó hơi hơi run rẩy, nước sông băng lạnh không ngừng đập vào đôi chân gầy yếu.

Lạnh, đau, không có sự bảo vệ của giày, hai chân thẳng tắp đứng trên tảng đá bén nhọn, nhưng không muốn giày ướt, vì bản thân chỉ có một đôi giày thôi á!

“Nhanh lên!” Tức giận thúc giục tiểu phó.

“Vâng! Vâng!”

Hơi đứng vững chân, cố gắng tiến tới con diều đang được hòn đá cản lại ở giữa dòng sông, nước sông từ từ trở nên cuộn trào mãnh liệt.

Khó khăn chống đỡ cơ thể, cố gắng muốn móc lấy con diều mà điện hạ muốn đó.

Bắt lấy con diều đáng thương, tiểu phó khó khăn di động đôi chân đã bị nước song đông cứng, hình như đã không đau rồi.

“Điện hạ, thiếu gia, con diều!” Cố gắng ở giữa sông truyền con diều hướng tới người trên bờ, hi vọng thiếu gia điện hạ có thể tiếp lấy con diều, hi vọng thiếu gia điện hạ có thể vì sự cố gắng của mình mà vui vẻ.

“Sao lại ướt rồi? Hy Triệt, lần sau lại cho ngươi cái mới đi, cái này không cần rồi!”

Trên khuôn mặt non nớt lại anh tuấn là sự đáng tiếc và bất đắc dĩ, nhưng những biểu cảm này chỉ là vì con diều ướt rồi.

“Ừm, cũng hết cách rồi! Vậy chúng ta về thôi!” Hy Triệt bất đắc dĩ nhìn con diều đó, thuận tiện nhìn nhìn tiểu phó vẫn đứng ở giữa sông, “Tại Trung, chúng ta đi thôi! Trở về rồi, nhanh lên!” Tuy không có sự cưỡng chế như của Duẫn Hạo, nhưng vẫn là thái độ cao cao tại thượng.

Chương 1 hoàn

Chương 2

“Vâng!” Lặng lẽ thu lại con diều, dáng tươi cười vẫn như cũ, chỉ là đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Khó khăn bò lên bờ song, đến cuối cũng vẫn không buông con diều trong tay ra, cho dù nó đã không được thiếu gia bọn họ cần nữa rồi.

Bàn tay nhỏ xoa nắn đôi chân cứng ngắc, hi vọng có thể không lạnh như vậy.

Gió nhẹ thổi qua, mới phát hiện y phục của mình đã ướt một mảng lớn.

“Nhanh lên!” Nơi không xa là tiếng kêu gào của Thái tử điện hạ.

“Vâng! Vâng!”

Vội vàng tìm kiếm giày của mình, lại phát hiện không biết lúc nào, cậu đã chỉ còn lại một chiếc trơ trọi.

Vẫn nắm lấy con diều mà không ai cần đó, chậm rãi mà đem nó thả vào dòng sông, trôi đi theo con sóng.

Cầm lấy chiếc giày duy nhất bên cạnh, vội vội vàng vàng hướng về chỗ đoàn người chạy đến, tuy hai chân vẫn rất đau.

Mọi thứ giống như không có gì xảy ra, chỉ là một con diều được chủ nhân yêu thích bị ruồng bỏ rồi, ai cũng sẽ không chú ý đến tên tiểu phó vì chủ nhân mà trong ngày đông xuống sông nhặt diều – Tại Trung.

Đuổi theo thân ảnh của thiếu gia, ai cũng sẽ không để ý đến cậu tiểu phó gầy yếu này.

Tại Trung, một người từ lúc ra đời đã bị vứt bỏ tại khu bình dân thấp hèn nhất của Long Triều quốc, ai cũng không biết cậu tên gì, cậu là con của ai, bèn gọi là Tại Trung.

Năm 6 tuổi bị bọn buôn người bán vào Tể tướng phủ, từ đó liền đi theo thiếu gia lớn hơn mình 1 tuổi.

Tại Trung không có sự tuần mỹ của thiếu gia, có được chỉ là thân thể gầy yếu, còn có khuôn mặt không được coi là xinh đẹp, duy nhất có thể được người khen ngợi lại là một mái tóc đen nhánh.

Có người từng hỏi qua Tại Trung, có hay không ghen tỵ với Hy Triệt thiếu gia mãi mãi ở phía trước mình, Tại Trung chỉ là cười cười, “Ai cũng có mệnh của riêng mình, Tại Trung chỉ là một hạ nhân, không có quyền so với thiếu gia, huống chi, Tại Trung có thể viết chữ xem sách, đều là thiếu gia cho, Tại Trung không tham!”

Tại Trung xác thực không tham, không tham tài, không tham lạc, chỉ vì giấc mộng trong tim mà sống….

Chỉ là, về sau, Tại Trung đã có tên mới mới biết, giấc mộng của mình rất xa vời, xa đến cả bản thân cũng đang cảm thán, si nhân nói mộng. Người si mãi mãi đang nói mộng!

Nơi có được ánh sáng mặt trời đến cuối cùng vẫn có góc âm u!

“Long thần của ta, ngươi có nhớ lời nguyền của ta, ta sẽ khiến con trai ngươi lên trời không lối, xuống đất không xong, đây là báo ứng của ngươi với ta……..xoẹt……..!”

Mọi thứ đều là mờ tối, không có đầy đủ dương quang, chỉ có không khí âm lạnh và lời nguyền dơ bẩn!

Cái gì là tình yêu?

Không biết.

Tại sao lại yêu?

Không hiểu.

Yêu hắn cái gì?

Không rõ.

Cái gì đáng để ngươi yêu?

Tình yêu cho ngươi có được những gì?

Ngươi muốn tình yêu cho ngươi những gì?

Không biết, không hiểu, không rõ, có thêm nhiều vẫn đề thì vẫn là phủ định, nếu như có thể cho đươc câu trả lời chính xác, đó có lẽ vốn không phải tình yêu!

Vậy tình yêu rốt cuộc là cái gì?

Ai cũng không biết, ai cũng không hiểu!

Lẳng lặng chờ đợi, lặng lẽ trông coi, không muốn đi tranh đoạt tình yêu của ngài, không kì vọng trong lòng của ngài sẽ có hình bóng của mình, chỉ là muốn ở một góc nhìn ngài cười, nhìn ngài vui vẻ.

Chỉ là mọi thứ đều đang thay đổi, thay đổi đến khó mà kiểm soát, thay đổi đến vô lực để phản kháng!

Ngày đông năm đó, không có tiếng cầm của thiếu gia, vì thiếu gia cùng con gái của Thượng thư đại nhân đi du ngoạn rồi!

Đêm tĩnh lặng, trong viện vốn không nên có ai xuất hiện, một người lại đến!

“Điện hạ!” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo say bí tỉ, trên khuôn mặt trắng bệch một mạt đỏ ửng.

“Cậu ấy đâu?” Ánh mắt bén nhọn, trên gương mặt tuấn mỹ là một mảng tiêu sát!

“Hy Triệt thiếu gia đi, đi……..bồi Hồng tiểu thư rồi!” Lúng túng khép lại quần áo đơn bạc.

“Haha~ Cậu ấy đi bồi nữ nhân đó rồi! Vậy ngươi bồi ta đi!”Không có báo trước mà ôm 

lấy Tại Trung, điên cuồng đột kích người hầu vô tội.

Bản năng muốn giãy giụa, cơ thể gầy yếu hoàn toàn không có chỗ phản kháng!

Từ bỏ giãy giụa, suy sụp mặc ý nam nhân trên thân đoạt lấy mọi thứ.

“Ta yêu ngươi!”

Khi ngài nói ra ái ý đối với mình, khi ngài dịu dàng hôn cơ thể mình, khi ngài gắt gao ôm lấy mình, là phải chăng có thể kì vọng, ngài là yêu ta!

“Hy Triệt, ta sẽ không đem cậu cho người khác! Cậu là Long thần của ta!”

Không, ta không có nghe thấy, phải, ngài là yêu ta, ngài vốn không có đem ta làm thế thân của thiếu gia, không có, ngài hiện giờ ôm là ta, không phải Hy Triệt thiếu gia!

Giả vờ không nghe thấy, phải, ngài không có nói qua câu đó!

Lừa mình dối người nói với bản thân nam nhân trên người mình này là yêu mình.

Cho nên Tại Trung cười rồi, cười đến rực rỡ như thế, rực rỡ lóe lên lệ quang!

Hạnh phúc không?

Hạnh phúc.

Chỉ là hạnh phúc giống như hạt sương rạng sáng, không thể nhìn thấy mặt trời sau khi trời sáng.

Mặt trời hiện ra rồi, ngài là chói mắt đến vậy, đến mức khiến người cảm giác được đau khổ!

“Bốp~!”

Cái đau kịch liệt khiến Tại Trung từ trong giấc mộng của cậu tỉnh dậy, nhìn thấy là sự kinh ngạc của thiếu gia, cái trừng mắt của điện hạ, sự miệt thị của lão gia và hạ nhân.

“Đây chính là tình yêu của ngài?” Khinh miệt mà nói ra, thiếu gia cao cao tại thượng, đối diện với điện hạ vẫn cao cao tại thượng.

“Không, không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Đúng á, không phải như ta nghĩ, nhưng lại là ta nhìn thấy.”

Thái tử chật vật, vô lực giải thích.

“Là hắn câu dẫn ta, là hắn, là hắn kéo ta đã say rượu lên giường!” Phẫn nộ muốn tìm lấy cơ, đem Tại Trung vẫn còn đang trong sự kinh sợ lôi xuống giường, “Ai cho ngươi ngủ trên giường, tiện nhân dơ bẩn! Ta làm sao có thể yêu một tiện nhân!”

Nhìn giường cao cao, người cao cao, mọi vật cao cao, thì ra mình cả giường của chủ nhân cũng không thể chạm, thì ra mình ti tiện như vậy. Chẳng trách bản thân nằm thấy giấc mộng đẹp, vì bản thân ti tiện lên giường của chủ nhân.

Tại Trung quần áo tả tơi lẳng lặng quì trên mặt đất âm lạnh, lạnh? Không! Không bằng tâm lạnh! Đau? Không! Không bằng tâm đau!

Hờ hững tiếp nhận an bài của chủ nhân, lảo đảo rời đi, có lẽ là nhân từ của thiếu gia, không có đem mình trục xuất khỏi cửa, chỉ là để mình đóng cửa suy ngẫm.

Phải chăng có hạnh phúc rồi mới biết thất vọng đáng sợ thế nào?

Phải chăng đến thiên đường rồi mới biết địa ngục sâu như thế nào?

Phải chăng có tâm rồi mới biết đau khổ của tan nát lòng?

Long ấn? Vuốt ve long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta là Long vương, ta là con trai của đương triều Long vương, ta không phải nô bộc ti tiện, ta có huyết mạch cao quý? Ta là người cao quý, không phải tiện nhân! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn ta, ta là Long vương!

Lao ra đại môn vừa mới hợp lại, ta không phải tiện nhân, Thái tử ôm là ta, là ta, ta là Long vương!

Hưng phấn xông đến trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn thấy ấn kí ngân sắc mỹ lệ trước ngực, đó là ấn kí của Long vương!

Chương 2 hoàn

Chương 3

“Dẫn ấn!”

“Dẫn ấn!”

“Dẫn ấn!”

Không, là long ấn, kì lạ nhìn những người sắc mặt đại biến trước mắt, cúi đầu nhìn nhìn dấu ấn trước ngực,

Màu đen!

Màu đen của sự dữ tợn!

Giống như con giun dơ bẩn vướng víu trước khuôn ngực tuyết trắng!

Không, không đúng, nó nên là ngân sắc xinh đẹp, nó không là màu đen, không nên!

Bối rối nhìn điện hạ trước thân, nam nhân mình yêu sâu đậm

“Điện hạ, điện hạ, nó là ngân sắc, nó thật sự là ngân sắc!”

Muốn đi kéo vạt áo của ngài, lại bị đôi chân cao quý đó giẫm trên mặt đất, “Ngươi là Dẫn nô?” Sự câm hận xông ra khỏi môi, “Ta cư nhiên lại cùng một dẫn nô lên giường!”

Không, không, không phải đâu, không phải đâu!

Điên cuồng lắc đầu, ta không phải là Dẫn nô, không phải!

Tại Trung muốn đem bàn tay bị giẫm thật xuống đất rút ra, nhưng góc đó rất dùng sức,

gần như muốn đem bàn tay này giẫm nát.

Trên lưng là côn gậy không ngừng truyền đến, đau nhức giày vò Tại Trung, muốn trốn chạy, nhưng tay bị nam nhân đó giẫm. Dùng sức rút lấy bàn tay vẫn ở dưới chân kia, tận lực ẩn trốn như mưa rơi xuống, đau khổ muốn giải thích , muốn nói gì đó!

Tay giải phóng rồi, chỉ là đã huyết nhục lẫn lộn.

Không còn sức giãy giụa nữa, có lẽ chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn thấy ngài dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần lấy thân phận Dẫn nô sống trên đời!

“Đừng đánh nữa, thả hắn đi!”

Vẫn là nam nhân như thần tiên đó, cậu hẳn là Long thần, cậu là Long thần trong lòng điện hạ!

Tại Trung xụi lơ nằm trên đất mỉm cười, cười sự đáng cười của mình, cư nhiên lại cho 

rằng mình là Long thần, lại cho rằng mình có dòng máu thần thánh, lại kì vọng mình là cao quý.

Bị kéo ra khỏi Tể tướng phủ, bị vứt trên con phố âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ còn lại quần áo rách rưới và Dẫn ấn của sự dữ tợn!

Nhìn lên phồn tinh(sao dày đặc) cao cao tại thượng, bầu trời đen kịt thổi xuống đóa đóa hoa tuyết, phải chăng được tuyết trắng bao trùm thì sẽ không có cơ thể dơ bẩn.

Lặng lẽ nhắm mắt lại, để hoa tuyết rơi lên người, lên đầu, lên chân, ngực, hoa tuyết hóa thành hạt sương trong suốt!

Trên đường, một Dẫn nô hèn mọn nằm trong góc đường âm u, đó là nước mắt của cậu? Hay là tuyết đã tan!Chương 4

Nếu ta là Long vương thật sự, các người phải chăng sẽ vì cái chết của ta mà khóc!

Nếu ta vẫn là người tên Tại Trung, các người phải chăng sẽ vì đau khổ của ta mà cảm thương!

Nhưng ta là Dẫn nô hèn mọn, các người nhất định sẽ vì cái chết của ta mà vui mừng!

Tại Trung không chết, sống như kì tích, chỉ là sốt cao, không ai biết vì sao cậu ấy còn không chết, không có người quan tâm cậu ấy phải chăng sẽ bệnh chết, thậm chí không có người để ý đến người đáng thương này.

Trên phố thêm một tên ăn mày ti tiện, chỉ là cậu vĩnh viễn cuộn mình ở trong góc đường đen tối, si si nhìn mọi thứ trước thân, không có dũng khí ngẩng đầu, vì cuộc sống của cậu, thân phận của cậu thấp kém như con sâu con kiến.

Từng thử qua tự sát, từ bỏ tất cả, nhưng mà, bất luận tự sát thế nào, bất luận ra sao, cậu đến cuối cùng cũng sẽ tỉnh lại, duy nhất chứng minh cậu từng muốn chết, là từng vết từng vết sẹo thương đó.

Trời xanh, vì sao không thể kết thúc cuộc sống thế này, vì sao cả chết cũng phải trở thành bố thí!

Dấu ấn trước ngực, không thời không khắc nào mà không đang chứng minh sự thấp hèn của bản thân, không dám ưỡn ngực, vì nó nặng trĩu như thế!

Lặng lẽ chờ đợi cái chết đến, bản thân mấy ngày không ăn, vì sao vẫn còn sống, chẳng lẽ thật sự chứng minh câu nói nhất xú (hôi thối) vạn niên sao!

Tiếng xôn xao của chung quanh, náo nhiệt của chung quanh, không truyền vào tai Tại Trung, vì một người ngoan đạo chờ đợi cái chết, mọi thứ trên đời đều không quan trọng nữa rồi!

Trước khi bóng tối đến, một đôi giày tinh xảo xuất hiện trong mắt, Tại Trung yếu ớt nở nụ cười, trời xanh, kiếp sau để ta làm một đôi giày đi, một đôi giày không có tình cảm!

Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng mọi cảm giác, mọi cảm xúc, tất cả mọi thứ, bao gồm tình yêu đối với người đó!

“Nó là con của ta!”Bình tĩnh nhìn hài tử mình mang về, đau lòng vuốt ve hài tử trong hôn mê, nhìn từng vết thương trên người cậu, Long vương là không thể tự sát, vì Long vương là thần thú, thượng thiên không cho phép thần thú tự tiện rời khỏi thế gian.

Con chịu khổ rồi, con của ta, tại sao con lại lưu lạc ở góc phố, nếu ta không cảm ứng được tồn tại của con, phải chăng con sẽ tiếp tục cuộc sống chán nản như vậy, phải chăng con sẽ tiếp tục thử lấy cái chết!

“Tuyết Tinh, ngươi xác định cậu ấy phải chứ? Cậu ấy là tóc đen!”Sau lưng là Long triều thiên tử, Văn [Trịnh] Hách.

“Nó là ta mang thai 5 năm sinh ra, ta biết! Nó phải!”Long vương bình tĩnh phẫn nộ trừng mắt đương triều thiên tử.

Không có sự lạnh tĩnh trước kia, không có sự thanh lãnh trước kia, chỉ có sự đau lòng, phẫn nộ với cảnh ngộ của con!

“Đừng kích động!” Bất lực nhìn Long vương của mình phẫn nộ, biết rõ vị Long vương lấy lãnh tĩnh làm đầu này đang trong cơn tức giận, hảo tính khí mà khuyên:

“Đừng kích động, ngươi nói phải thì phải, ngươi xem trước, ta đi để Duẫn Hạo đến xem 

Long vương tương lai của nó!”

Thức thời rút khỏi sương phòng, ngài mới không muốn làm pháo hôi (bia đỡ đạn) đâu, tuy tính khí của Tuyết Tinh ôn hòa, nhưng dù sao cũng là một con thần long có thể ngao du trong vân hải, nếu không phải vận mệnh khiến cậu ấy trở thành Long vương, cậu ấy sẽ là một thần vật ngạo thị mọi thứ.

Tại sao bọn họ muốn đem con từ bên cạnh ta đoạt đi, thậm chí ta còn không kịp đem con từ trong trứng ấp nở, không có nhìn thấy con xuất thân đầu tiên, không có vuốt ve qua cơ thể thuần khiết của con.

Tại sao con lại biến thành thế này, tại sao trước ngực con lại có Dẫn ấn dơ bẩn, tại sao con lại có mái tóc đen, cho dù nó vẫn mỹ lệ!

Nhưng, mọi thứ này không quan trọng, vì con về rồi, con của ta, con sẽ là Long vương các hạ cao quý trong lòng nhân dân!

Vén mở trường sam tuyết trắng, trước ngực Tuyết Tinh xuất hiện một hạt châu trong sáng, nó phát ra hào quang khác thường, rực rỡ mà không chói mắt, mỹ lệ mà không xa hoa, vì nó chính là Long châu hộ thể của Thần long!

Hào quang quét qua ngực của Tại Trung, Dẫn ấn của sự hung ác biến thành Long ấn xinh đẹp; quét qua thân thể đã thiên sang (lỡ loét) bách khổng (lỗ), vết thương loang lỗ mờ dần rồi biến mất, lướt qua trường phát đen nhánh, trường phát đen nhánh hồi phục màu ngân bạch thuần khiết.

Con của ta, con là Long vương duy nhất của thế giới này!

Đem Long châu thu về trong cơ thể, nhìn tuấn mỹ dung nhan vẫn ngủ say, vui sướng nhận về con biến thành lo lắng mơ hồ, vì sao muốn đem con của ngài trộm đi, lại vì sao lại để ngài dễ dàng tìm về nó như vậy!

Phục hồi sự thanh lãnh như trước, từ từ rời khỏi phòng, chỉ là bắt đầu từ bước chân ra khỏi phòng, Tuyết Tinh biến trở về là Long vương cao cao tại thượng, mà không phải một phụ thân mất đi con nhiều năm, trên người mơ hồ toát ra hơi lạnh!

Hiện tại ngài là Long vương, cao cao tại thượng, ngạo thú của thần thánh không quì với ai!

Đau khổ trong bóng tối biến mất sau khi nhìn thấy những hào quang đó, cơ thể nặng trĩu trở nên nhẹ nhõm, cảm giác ngực khó thở đã biến mất, lưu lại từng cơn thanh hương, rất thoải mái!

Bản thân phải chăng đã chết rồi, thì ra chết thì có thể như vậy!

Lẳng lặng nằm, nhìn quanh mọi thứ trước mắt, gian phòng phồn hoa, trang hoàng hoa 

lệ, công nghệ (thủ công mỹ nghệ) tinh xảo, mọi đồ vật gần như trên trời mới có.

Cảm giác như mộng như ảo, thì ra hèn mọn như mình cũng có thể đến thiên đường!

Thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Duẫn Hạo!

Kinh hoàng nhảy lên, té mạnh xuống chiếc giường cao cao, phủ phục trên đất cứng rắn, giống như cái ngày xảy ra chuyện đó, chỉ là lần này là Tại Trung tự té xuống giường, lần đó là bị nam nhân trước mặt này lôi xuống giường.

Chương 4 hoàn

Chương 5

“Điện, điện hạ, ta, ta không phải cố ý ngủ trên giường đâu!” Run rẩy nói ra sự tình của mình, sợ ngài sẽ lại đánh mình, “Ta, ta sẽ tự mình rời khỏi!” Vội vàng đứng lên, mặc dù hai chân vô lực, cố gắng như muốn nhanh chóng rời khỏi, vì lúc ngẩng đầu nhìn thấy trấn kinh, phức tạp trong mắt nam nhân bản thân yêu nhiều năm. Không dám thâm cứu đó là gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, trước khi ngài thay đổi chủ ý.

Run run rẩy rẩy đi đến trước cửa, gần như có thể tầm nhìn của ngài rồi, bản thân hiện tại phải chăng vẫn chật vật, ghê tởm như vậy.

Điện hạ, Tại Trung thật sự không phải cố ý muốn ngủ trên chiếc giường cao cao đó, Tại Trung biết bản thân không xứng ngủ, cho nên Tại Trung sẽ không giống như người si nói mộng như trước, ta sẽ không kì vọng mọi thứ không nên thuộc về mình.

Tay bị bắt lấy, cho dù mình đã tận lực rời khỏi, vẫn trốn không thoát sao?

“Ngươi là Tại Trung sao?” Không dám tin vào mắt mình, thì ra nam nô tóc đen bình thường đó lại trở nên mỹ lệ như vậy, huyến lệ (đẹp lỗng lẫy) như Thần long trong truyền thuyết.

Thì ra mình đã không còn giống người nữa rồi, thì ra mình xấu xí như vậy, thì ra không được ngài nhận ra là đáng buồn như vậy, đau lòng như vậy!

Vẫn cúi đầu xuống, không dám nhìn ngài, sợ tâm sẽ càng đau, không dám nhìn bản thân, sợ đối diện với sự thật không thực.

Đầu bị nâng lên mạnh mẽ, đối diện cao quý nam tử trước mắt: “Ngươi là Tại Trung?”

Vô lực cúi xuống lần nữa, lăng lăng nhìn hắn, có lẽ đang tham luyến thời khắc có thể nhìn thấy hắn: “Phải, phải!”

Cảm giác thấy sự run rẩy của bàn tay đó: “Ngươi là Long vương của ta?”

Long vương, Long vương gì? Tại Trung hồ đồ không biết Duẫn Hạo nói gì, nghi hoặc nhìn nhìn hắn.

“Hahaha, ngươi cư nhiên là Long vương của ta!” Thả Tại Trung ra, Duẫn Hạo cuồng tiếu nói, vậy Hy Triệt của hắn là gì, Thần long khi còn nhỏ nhìn thấy đó lại là ai?

“Phải, nó là Long thần của ngươi, con của ta!” Tuyết Tinh bước vào cửa, uy nghiêm nhìn Duẫn Hạo tôn quý, không có quì bái, vì ngài cả thiên tử cũng không quì bái.

Nhìn thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, cảm giác được cái lạnh trên người ngài ấy, nhè nhẹ phát run, khi được nam nhân đó nhẹ nhàng bế lên, ở trong vòng tay của ngài ấy lại vô cùng ấm áp, thân thiết, giống như hương vị ngửi thấy trong mộng, rất thoải mái!

Nhẹ nhàng đem Tại Trung đặt lên giường: “Nó là Long vương của ngươi, nó sẽ phụ tá đế nghiệp của ngươi!” Kiên định nói ra sự thực, không để ý sự kinh ngạc của Tại Trung ở một bên.

Không nói gì, nhưng mà lại có thể nói gì chứ, đả kích quá lớn khiến Duẫn Hạo không nói được gì, yêu Hy Triệt lâu như vậy, Long thần của hắn cư nhiên không phải con của Long vương, nhưng cậu ấy có ngân phát cùng dung nhan hoàn mỹ là tiêu chí của Long vương.

Vô thanh rời khỏi gian phòng, lựa chọn như u hồn cần được yên tĩnh!

Tuyết Tinh nhìn Duẫn Hạo đang thẫn thờ, không có một tia thương tiếc, vì không cần thiết, hắn không phải trách nhiệm của mình, ngài cũng không cần quan tâm hài tử này.

“Ta là con của~con của ngài?” Tại Trung lắp bắp hỏi.

“Phải á!” Vuốt ve hài tử đang ngẩn người, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn băng lãnh chớp mắt tan chảy.

“Nhưng, nhưng người là Long vương các hạ á!” Không xác định vươn tay muốn sờ sờ ngân phát xinh đẹp của ngài, nhưng lại không dám tiếp xúc những sợi tóc cao quý đó.

Kéo tay của hài tử đặt trên tóc của mình, đây là sự dung túng với con mình, vì Tuyết Tinh cao ngạo trước nay không để bất cứ ai vuốt ve thân thể của ngài, mọi thứ của ngài, trừ người đã từng yêu kia, “Phải, ta là Long vương, nhưng con cũng vậy mà, con là con của ta, cho nên con cũng là Long vương!”

“Ta là Long vương?” Trừng lớn đôi mắt, hai tay cấp tốc thu hồi, “Không, không, người nhất định nhầm lẫn rồi, ta không phải Long vương, ta, ta, ta~”

“Vậy con là gì?” Nhìn phản ứng của hài tử, vẫn vuốt ve mái tóc.

“Ta là Dẫn nô ti tiện!” Đau khổ nói bản thân ti tiện, rất đau, nhưng không muốn lừa gạt người dịu dàng này, “Ta có Dẫn ấn!”

“Không, con của ta, con không phải Dẫn nô ti tiện, con là niềm kiêu hãnh của Thần long tộc chúng ta, con là Thần long vĩ đại, con là thần thú của vương triều này, con có huyết thống cao quý nhất, con có vẻ ngoài mỹ lệ nhất~” Kích động ôm lấy con mình, đau lòng nhìn sự tự ti của nó, đau khổ của nó.

“Nhưng mà! Ta có Dẫn ấn~ở, ở trên ngực của ta!”

“Không, con, con của ta, ngực của con không có Dẫn ấn dơ bẩn, ngực của con chỉ có Long ấn cao quý vô cùng, còn có hộ thể Long châu thuộc về con!”

Đần đần nhìn tuấn mỹ dung nhan của Tuyết Tinh, nghe cái gọi là sự thật,

Từ từ tỉnh thần lại, cúi đầu

Thật cẩn thận kéo mở chiếc áo tuyết trắng bằng tơ lụa, Long ấn!

Ngực của cậu là long ấn mỹ lệ, ngân sắc, còn có Long châu hơi hơi nhô lên.

“Con của ta, tuy ta không biết tại sao có người muốn đem con biến thành dáng vẻ 

trong quá khứ, nhưng con là con của ta, điều này, không chút nghi vấn!”

“Ta là Long vương? Ta thật sự là Long vương?” Hưng phấn nhanh chóng bao trùm lấy Tại Trung, “Tại Trung có huyết thống cao quý? Tại Trung không còn là nô bộc thấp hèn?”

“Phải, con của ta! Tại Trung?Đây là tên trước đây của con?” Mỉm cười nhìn nụ cười của con mình, gần như mọi phiền não đã biến mất, có lẽ đây là cảm giác của người làm cha mẹ.

“Vâng, Long vương các hạ, ta tên Tại Trung!”

“Hài tử, ta muốn nói chỉ có hai điểm, thứ nhất, bắt đầu từ bây giờ, đừng gọi ta các hạ

(ngài), ta là phụ thân của con, con nên gọi ta phụ vương, thứ hai, con không còn là nô bộc thấp kém, con là Long vương cao quý nhất, cho nên con họ Tiêu Dao, mà tên của con đã sớm có từ 16 năm trước rồi, nhưng nó không gọi Tại Trung, con tên Quận Huy, con tên Tiêu Dao Quận Huy!”

“Tiêu Dao Quận Huy? Tên của ta?”

“Phải!”

Hưng phấn hiểu biết về bản thân, hiểu biết về phụ vương tuấn mỹ này, mọi thứ cứ như 

đang nằm mơ.

Từ từ, Tại Trung mệt rồi, nhưng không dám ngủ, sợ mọi thứ đều là mộng.

“Con của ta, con mệt rồi, con nên ngủ rồi!” Nhẹ nhàng hôn trán con mình, chờ đợi bao nhiêu năm, con của ta về rồi!

Hoảng hốt tiến vào giấc mộng, ngủ trên chiếc giường cao cao từng bị lôi xuống, mọi thứ đều tốt đẹp như thế!

Phải chăng ta có thể yêu người rồi? Ta đã không phải Dẫn nô thấp kém đó rồi!

Phải chăng ta có thể được ngài yêu rồi? Ta đã có dung mạo càng đẹp hơn thiếu gia rồi!

Phải chăng ta có thể có được hạnh phúc rồi?

Chương 5 hoàn

+5 EXP

Chương 6

Hoàn cảnh thư thích, phụ vương chỉ dịu dàng đối với mình, có thể theo sau lưng người mình yêu, nếu mọi thứ cứ như vậy, có lẽ đời này, không còn gì tiếc nuối nữa.

“Điện ha, ngài đợi ta với!” Vẫn nôn nóng đuổi kịp Duẫn Hạo như cũ, cũng giống như cuộc sống 5 năm nay, mỗi ngày trừ những học tập cần thiết, chính là tìm kiếm thân ảnh thân thuộc đó, vì Tại Trung tin, ở trong lòng Duẫn Hạo, đến cuối cùng có tồn tại của 

mình, trước đây không có, là vì thân phận thấp hèn của mình!

“Chậm nữa? Còn chậm nữa thì không kịp triều hội rồi!” Vẫn nhanh chân đi về phía trước, không ngoảnh lại, 5 năm trước lúc biết Tại Trung mới là Long vương của mình, còn Hy Triệt chỉ là một người bình thường, mọi thứ đều hỗn loạn.

Nhưng mà, rốt cuộc yêu ai? Rốt cuộc muốn ai?

Khi nghe thấy chuyện Hy Triệt thành thân, đương lúc nhìn thấy Hy Triệt vẻ mặt hạnh phúc nói muốn thành thân, khi Hy Triệt nói muốn rời xa mình, Yunho biết, hắn không muốn Thần long chân chính đó, hắn muốn là Hy Triệt đã yêu nhiều năm nay.

Cho nên hắn giết một nhà Thượng thư phủ, bao gồm nữ nhân sẽ gả cho Hy Triệt đó.

Không phải oan uổng, chỉ là khoa trương thôi, khoa trương đến khi Hy Triệt triệt để từ bỏ nữ nhân đó mới thôi, mà tử vong là chướng ngại vật lớn nhất, cho nên Duẫn

Hạo đích thân tiễn nữ nhân đó lên đường!

Vội vàng mà chạy đến Thượng thư phòng, bên trong đã chật ních mệnh quan triều đình, đương nhiên còn có Hy Triệt một mặt lạnh lùng—Đường triều Binh bộ thượng thư kiêm Tướng quân.

Không còn sự ngây thơ của quá khứ nữa, thời gian biến con người trở nên trưởng thành, trở nên không còn hiếu kì với mọi thứ bên cạnh.

“Thái tử điện hạ, Quận Huy các hạ~đến~!” Thanh âm chói tai phá vỡ an tình trong phòng.

“Phụ hoàng, Long vương các hạ an (thỉnh an)!”

“Phụ vương, hoàng đế bệ hạ an!”

Một người là Thái tử điện hạ cao lớn rắn rỏi, người kia là Long vương các hạ phong hoa tuyệt đại, mọi người đều cảm thán kì công của đấng tạo vật!

Triều hội thường quy chiếu lệ cử hành, sự uy nghiêm của hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng, hiểu biết đối với quốc gia và quyết định quyết tuyệt (dứt khoát), Long vương các hạ Tuyết Tinh lãnh tĩnh ở một bên yên lặng lắng nghe mọi thứ, giống như một lão sư cao thâm đang nghe diễn thuyết của học sinh mình.

“Hoàng thượng, do địa khu Tây Bắc nhưng năm gần đây trường kì hạn hán, dẫn đến nơi đó bạo loạn~cho nên~”Lại bộ thượng thư ở khúc cuối của triều hội phát ngôn.

“Cho nên cái gì?” Văn [] Hách đối với những thứ này hình như rất nóng vội.

Sau lưng truyền đến đụng chạm hơi nhẹ, phương thức an ủi quen thuộc, ba mươi năm cộng đồng tiến thoái, sự quan tâm từ thời thiếu niên cùng nhau trưởng thành cho đến nay, có lẽ chỉ có sự lý giải lẫn nhau.

“Hồi hoàng thượng, địa khu Tây Bắc Kim thành bị phản quân chiếm lĩnh, còn đánh triều đình hoang vắng, dừng khẩu hiệu Dĩ thiên phản triều lừa gạt dân tâm, bởi vì~ bởi vì nhiều năm đói rét khổ cực, một bọn nhân dân ở chỗ đó đều sôi nổi ủng hộ ngụy hoàng Bồi Triển đó!”

“Bồi Triển đó là người như thế nào?” Ngôn ngữ thanh lãnh, Long vương từ lúc bắt đầu triều hội không hề mở miệng, hỏi.

“Bồi Triển, người dân Kim thành, từng tham gia cuộc tuyển chọn văn quan võ tướng, nhưng do thực lực không đủ, vì thế buồn bã hồi hương! Người này sinh tính hiếu chiến, nhưng lại là nhân tài lĩnh quân, anh dũng lại không mất trí huệ~!”

Trầm mặc, trầm mặc, trong thư phòng tràn đầy cảm giác băng lãnh, ai cũng biết đó là khí tức của long vương Tuyết Tinh phát ra.

“Binh sĩ thủ thành của nơi đó đâu?”

“Bị bị~~các hạ, bọn họ đều đầu phục Ngụy hoàng quân rồi!” Sợ hãi run rẩy, tuy Tuyết 

Tinh chưa từng giết qua một người, nhưng uy nghiêm trên người là bất dung mạo phạm!

“Hảo một tên Ngụy hoàng…….!” Thanh âm nghiêm túc, Văn [] Hách thâm trầm nói, trong mắt là liệt hỏa bừng bừng.

Một người sừng sững như băng sơn, một tồn tại như hỏa diệm!

“Trẫm muốn để bọn họ biết thế nào là vương chân chính, ai nguyện ý đi ứng chiến hắn? Không cần chiêu an, trực tiếp diệt trừ!”

“Ta, bệ hạ, di thần nguyện vì bệ hạ giải ưu!” Thư phòng yên lặng, Hy Triệt cung kính từ từ tiến trước một bước.

“Phụ hoàng, ta cũng đi!”

“Vậy, vậy ta cũng muốn đi, bệ hạ!”

Tuyết Tinh lãnh tĩnh hơi hơi cau mày, chỉ là vẫn an tĩnh mà nhìn.

“Ha ha ha ha~~~~Tốt, đều chuẩn, trẫm muốn để bọn họ nhìn thấy con trai của trẫm và Long vương của nó là uy phong thế nào!”Cười thật to, nhìn 3 người trẻ tuổi, Văn [] Hách cảm thấy vui mừng, “Trẫm phong Hy Triệt là Hộ quốc đại tướng quân, Thái tử Duẫn Hạo làm giám quân, Quận Huy làm đốc chiến quan, đi tiêu diệt loạn đảng!”

“Tạ hoàng thượng!”

Mọi thứ cáo một giai đoạn, các đại thần rời khỏi thư phòng, thanh âm sôi nổi hỗn loạn, chỉ có Hy Triệt lẳng lặng đi, vốn muốn trốn chạy, lại bị buộc lại, chẳng lẽ cứ như vậy một đời sao?

Hôm nay ngài lại đến Qui Long Viên của mình, vẫn như 5 năm nay vuốt ve mái tóc dài của mình, hôn nhau.

Lẳng lặng nhìn chăm chú, chạm khuôn mặt của mình, tinh tế phát họa đường nét~~

Trên giường là nói ra tình yêu tinh tế, cũng như 5 năm nay luôn luôn xảy ra!

Hạnh phúc cảm thụ tình yêu Duẫn Hạo đối với mình, hạnh phúc tràn ngập thân thể!

Chỉ là hôm nay đặc biệt nặng, nhưng không sao, ta chấp nhận, vì ta yêu ngài!

“Ngài là yêu ta chứ!” Lặng lẽ nói ra, không có người trả lời cậu, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc!

Ngài là yêu ta!

Bầu trời đêm vẫn trong sáng như cũ, trong sáng đến giống như muốn nhìn thấu mọi thứ, chỉ là ai nguyện ý nhìn thấu mọi thứ?

Chương 6 hoàn

Chương 7

Bụi vàng cuồn cuộn, mây đen phủ kín, hoang vu như chết lặng.

Chiến sự không đơn giản như tưởng tượng, ai cũng không phỏng chừng được thí sinh từng thi rớt lại dũng mãnh như vậy, đại quân ở ngoại thành đã đóng quân 3 tháng rồi, chỉ là chậm chạp công không vào tòa thành thị như thiết đó.

Lại là một trận đối kháng thế lực ngang nhau, dũng mãnh thiện chiến của Hàn Canh, cơ trí đoạt nhân của Hy Triệt Duẫn Hạo, còn có mị lực của Long vương kế tiếp, ai cũng không mạnh hơn ai, ai cũng không thua ai, cục diện giằng co đã duy trì 3 tháng rồi!

“Ha ha ha~~phải không? Sao lại như vậy?” Tại Trung ngồi trong đại trướng nhàn nhã vui cười.

“Ngươi đủ rồi chưa?” Sự phẫn nộ nhắm vào đại trướng, cả tháng tiến công vu sự vô bổ (không ích lợi gì), nhìn thấy Long vương của hắn cư nhiên vui cười với người khác, không có một tia phiền não, “Ngươi hiện tại còn có hứng thú nói cười? Ngươi không có phát giác ngươi mập rồi sao! Ha ha ha, cư nhiên ở trong chiến đấu mập lên! Long vương của ta, ngươi không cảm thấy đáng cười sao! Chỗ này là đánh trận, không phải để nuôi phế nhân đâu!”

“Xin, xin lỗi, ta~!” Bị Duẫn Hạo dọa từ trên ghế nhảy lên, trên khuôn mặt trắng nõn trắng bệch một mảng. “Ta, ta giúp ngài rót trà~!”

Vội vàng muốn giao lên ly trà, lại nhìn thấy Hy Triệt đã vào trướng, “Vẫn là không được sao?”

“Phải, đây, uống trà!” Tiếp lấy ly trà trong tay Tại Trung, truyền cho Hy Triệt, “Mệt rồi chứ!”

“Còn được, ngài cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?” Cố ý tránh bàn tay đó, ngồi xuống, hỏi.

“Ta là nghĩ thế này…….” Duẫn Hạo mỉm cười ở bên cạnh y ngồi xuống, dường như phẫn nộ vừa rồi chỉ là sự tưởng tượng của Tại Trung.

Ai cũng không nhìn thấy Tại Trung, trong đại trướng chỉ có hai chỗ ngồi, nhưng đã có người ngồi rồi, vậy cậu nên đi đâu về đâu?

Lưu lại? Giữa bọn họ không có chỗ dừng chân của cậu!

Len lén rời khỏi đại trướng, cảm giác khó thở khiến Tại Trung rất không thoải mái, dạ 

dày âm ỷ đau.

Ta cũng muốn vì ngài phân ưu, nhưng ai cũng không đem ta đặt vào mắt, ai cũng không cho ta quyền nói chuyện, bản thân chỉ là bình hoa mang danh hào Long vương.

Lặng lẽ rời xa đám người hỗn loạn, muốn được yên tĩnh.

Nhìn cảnh vừa rồi, trong lòng là bất an mơ hồ, nhưng lại không biết tại sao.

Ngài là yêu ta mà, ngài yêu ta!

Cái này không thể nghi ngờ, vì ngài muốn ta, nhưng ngài chưa từng chạm qua thiếu gia!

Cho nên, ngài yêu ta!

Mệt nhọc cả ngày, ai cũng chờ mong nghỉ ngơi thật tốt.

Chỉ là hôm nay hình như ngủ đặc biệt say, ngay cả ngủ lúc nào cũng không biết.

Toàn thân vô lục mở mắt, không phải đại trướng, không có màn trướng xám trắng, chỉ có bày biện giản đơn.

“Ngài tỉnh rồi?” Thanh âm quen thuộc.

“Thiếu gia!” Vô lực mà ngồi dậy, phát hiện mình bị trói, cả xoay người cũng khó.

“Ngài không sao chứ, có bị thương không?”

“Ưm, không có, chỉ có chút chóng mặt, tại sao…….?” Hình như không có kí ức gì bị bắt cóc.

“Đây chắc là Kim thành, tặc nhân đê tiện, cư nhiên dùng thủ đoạn bẩn thỉu này đem chúng ta trói về.

“Đánh lén?”

“Ừm, các hạ, ngài không thể để bọn họ biết ngài là Long vương các hạ, nếu không Duẫn Hạo không có cơ hội cứu ngài rồi!”

“Ừm, ta nhớ rồi!” Cười rồi cười, “Duẫn Hạo nhất định sẽ đến, ngài sẽ không thể để ta chịu khổ đâu!”

Suy sụp gật gật đầu, rất mệt!

Mọi thứ đen kịt, không có ánh đèn, không có mọi thứ, có chỉ là hai con rồng phong hoa 

tuyệt đại, còn có chính là hai tiếng tim đập bỉ phục!

“Ngài là ai?” Mọi thứ tối đen, tại sao không thắp đèn?

“…………”

“Long vương?”

“Không, ta không phải!”

Mắt bị che lại, ai cũng nhìn không thấy, chỉ cảm giác được xóc nảy, xóc nảy, vẫn là xóc nảy~ Còn có chính là tiếng chém giết ngập tràn bên tai!

Qua bao lâu? Không biết, chỉ biết qua rất lâu!

Lúc hoài nghi mình sẽ chết trong bóng tối, sẽ không còn thấy thái dương của ngày mai nữa, nhìn không thấy phụ vương, nhìn không thấy Duẫn Hạo yêu mình sâu đậm, Duẫn Hạo lại xuất hiện trước mắt!

Bịt mắt tháo xuống, mọi thứ quen thuộc, đại trướng, tướng sĩ, còn có ngài!

Ta biết ngài sẽ đến cứu ta, vì ngài yêu ta, ngài sẽ không muốn mất đi ta! Muốn tìm chỉ là sợ ta nhìn thấy máu, sợ ta chịu kinh dọa, ngài là yêu ta đến thế!

Nhưng ánh mắt của ngài tại sao không có một tia hoan hỉ, tại sao?

Không, ngài nhất định là vì quá mệt rồi?

“Ngài không sao chứ?” Lời thăm hỏi trầm thấp.

“Ừm, không sao!”

“Ngài cũng mệt rồi, bị dọa rồi chứ, về đại trướng nghỉ ngơi đi!”

“Ừm!” Lẳng lặng đi, vì sao trong tim lại có cảm giác nhói đau, ngài không phải đến cứu 

mình sao, ngài không phải không có bỏ rơi mình sao!

Thiếu gia đâu? Sao không nhìn thấy thiếu gia? Đột nhiên nhớ đến Hy Triệt cùng bị bắt. Vội vàng xoay người, hướng chủ soái đại trướng đi đến.

“Tại sao cứu lại là hắn?”Phẫn nộ gào thét, mang máng có thể nghe thấy thanh âm đồ vỡ, cái gì vỡ? Ly? Bình? Hay là cái gì?

“Tại sao không phải Hy Triệt? Tại sao!” Có thể nghe thấy tiếng nện đánh, đánh cái gì? Ghế? Bàn? Hay là cái gì khác?

“Tại sao muốn tới nơi đây, tại sao muốn trốn tránh ta, ta là yêu ngươi như thế, Hy Triệt!”

Run rẩy, hai tay siết chặt vào nhau………trên khuôn mặt bình tĩnh là một mạt nụ cười…….còn có cái gì? Cái gì cũng không có! Cái gì cũng không có!

Chương 7 hoàn

+5 EXP

Chương 8

Hạnh phúc là gì?

Thì ra mọi thứ hạnh phúc chỉ là lừa mình dối người!

Ngài biết không, 5 năm lừa mình dối người, 5 năm không ngừng nói với bản thân ngài yêu ta, đến cuối cùng ngài yêu là ta!

Không đi hỏi đáp án trong lòng ngài, vô số lần thay ngài trả lời, không phải vì để không khiến ngài lúng túng, chỉ là không dám đối mặt, sợ ngài nói thích ngân phát của ta là vì Hy Triệt có, sợ ngài nói thích nước da trắng nõn của ta vì Hy Triệt có, sợ ngài nói thích tuấn mỹ dung nhan của ta là vì Hy Triệt có, sợ ngài nói ngày ngày cùng ta day dưa là vì thần long trong lòng ngài là thần thánh không thể mạo phạm, mà con rồng đó không phải ta.

Sợ ngài nói ta chỉ là vật thay thế, sợ ngài nói ngài chưa từng yêu ta!

Ngài có biết chăng, yêu ngài ta đã từ bỏ quyền lợi nhìn rõ thế giới, vì nó sẽ khiến hy vọng của ta tan biến!

Hoảng hoảng hốt hốt đi về đại trướng, ngã ngồi trên ghế.

Y không phải đến cứu mình, vì đương lúc chỉ có thể cứu ra một người, y chọn lựa người không phải là Long vương!

Ngẩng đầu nhìn vải trướng cao cao, chỉ có ngẩng đầu, mới sẽ không rơi lệ!

Ngài hiện tại rất đau khổ sao? Rất bi thương sao? Vì Hy Triệt của ngài vẫn ở trong tay địch nhân, mà Long vương ngài không cần, Tại Trung của quá khứ, Quận Huy của hiện tại lại ở đại trướng an toàn.

“Ha ha ha~”

Rất đáng cười phải không, rẩt đáng buồn phải không, thật ra tất cả mọi thứ ta đều biết, vì biết ngài sẽ không dừng bước, cho nên ta không ngừng đuổi theo, truy đuổi 5 năm, xa vọng (hy vọng xa vời) ngài có thể yêu ta, nhìn ta, xa vọng ngài có thể ngoảnh lại nhìn ta, hy vọng ngài có thể vì ta thoáng lưu lại, xa vọng trong mắt của ngài không chỉ có Hy Triệt, hy vọng trong mắt ngài tìm thấy vị trí dừng lại của bản thân!

Thì ra lời nói dối là yếu đuối, yếu đuối đến giống như bọt biển, rực rỡ mà không thực tế!

Vỡ rồi, mọi thứ đều vỡ rồi!

Đầu nhấc lên cao cao, trên mặt là lệ ngân nhàn nhạt!

Nên dừng rồi, nên nghỉ ngơi rồi, chạy lâu như vậy, mệt rồi!

Lẳng lặng chờ đợi, có lẽ là xa vọng y sẽ vào lúc lại nghĩ biện pháp cứu Hy Triệt mà nhìn con rồng đáng thương khác, chỉ là y chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có hộ vệ bên cạnh y mỗi ngày thăm hỏi.

Có thể y sẽ xuất hiện vào buổi tối, lừa mình dối người mà ngồi trên ghế, tiếp tục chờ đợi!

Cởi bỏ y phục rộng thùng thình, thay vào áo ngắn gọn nhẹ, đem mái tóc màu ngân bạch cuộn lên.

Trời tối rồi, ai cũng không có xuất hiện!

“Tại nhi, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng dùng ảo thuật, nó làm tiêu hao quá lớn, con còn quá nhỏ!”

Phụ vương, phải chăng người đã đoán được, cho nên trước khi đi mới dạy con ảo thuật!

Nhưng cái gì mới là vạn bất đắc dĩ?

Lặng lẽ chạy ra đại trướng, ai cũng sẽ không nghe thấy thanh âm, vì cậu dùng là bước 

tiến đặc biệt của long tộc, rất nhanh, rất nhẹ!

Mọi thứ đen kịt, trời đêm không có sao, trăng, chỉ có mặt đất khô nứt, còn có thân ảnh chạy như bay!

“Thiếu gia, thiếu gia!” Tìm thấy Hy Triệt, vẫn giống trước kia gọi Hy Triệt, không phải cậu không đổi cách xưng hô được, chỉ là vẫn có một chuyện vẫn tồn tại, không có sự giải cứu của Hy Triệt trước đây, mình đã chết rồi! Nhìn y mạnh khỏe bị nhốt trong lao, nên vui mừng y không có chết không bị thương hay là nên nguyền rủa y cư nhiên còn hoàn mỹ như vậy!

“Các hạ, ngài không phải được cứu rồi sao? Sao lại?” Kinh kì nhìn Tại Trung một thân dạ hành phục.

“Ta đến cứu ngươi á!” Cười rồi cười, bắt đầu giúp Tại Trung cởi trói.

“Một mình ngài?”

“Phải á, ta là Long vương mà, ta rất lợi hại đấy!” Vẫn cười nói, sau đó liền kéo Hy Triệt hướng con ngựa mình an bài sẵn chạy đến.

Lặng lẽ theo sát Tại Trung mạnh mẽ, thân thể không bị thườn vẫn linh hoạt như thường.

“Ngài làm thế nào vào thành dễ dàng như vậy, bắt đầu từ lần cứu viện trước, thủ vệ càng tăng~!”

“Xuỵt~” Trốn tránh thủ vệ tuần tra, “Phụ hoàng dạy ta ảo thuật!”

“Ảo thuật?” Trước nay chưa từng nghe qua, vì đối với mọi thứ của Long vương đến cuối 

cùng là thần bí, cho dù loài người đã sinh sống với họ mấy nghìn năm!

“Đi!” Dùng sức kéo Hy Triệt, cùng nhau nhảy lên lưng ngựa.

Ngoảnh lại nhìn thành thị trong đêm tối, rất an tĩnh, rất bình hòa~

“Sao rồi?” Tại Trung hỏi.

“Không có gì~” Cười cười, đành vậy!

Nhanh chóng rời khỏi, băng qua đường phố, vượt qua thành môn~

“Có người chạy rồi~!” Tiếng thét chói tai, mọi thứ an tĩnh chớp mắt huyên náo.

“Phóng tiễn!” Mọi thứ ầm ĩ, tên rơi xuống như mưa, bay qua sát người!

“Cẩn thận!”

“Ư!” Cau mày, ở sau lưng Hy Triệt, trả lời không thành tiếng.

Tiếng huyên náo từ từ rời xa, hai người một ngựa, chạy như bay trên đất đai hoang vu, hất lên một mảng bụi vàng.

Chương 8 hoàn

Chương 8

Ở trong mắt ngài nhìn thấy kinh hỉ, ở trong mắt ngài nhìn thấy hoan hỉ như cuồng, ở trong mắt ngài vẫn như cũ nhìn thấy tình yêu không thuộc về ta.

“Bị thương chỗ nào rồi sao?”

“Khát không?”

“Mệt không?”

“Có muốn tắm không?”

“Đói không?”

“Có muốn ăn chút gì không?”

Nhìn ngài tay chân luống cuống, nhìn ngài nói năng lộn xộn, ngài sẽ không chú ý đến người cũng từng mạo hiểm đó.

Lặng lẽ rời đi, vẫy lui binh sĩ vốn muốn đi theo, yên lặng đi về hướng đại trướng của bản thân.

Mồ hôi thuận theo gò má chảy xuống, trên người tràn ngập mùi mồ hôi và máu tanh.

Y phục màu đen, ai cũng không phát hiện Long vương của bọn họ bị thương rồi~

Cởi ra y phục ướt mồ hôi, mao tiễn của Kim thành quả nhiên hung ác, mũi tên ngắn nhỏ đâm thật sâu vào bả vai, thậm chí cả thân tên cũng đâm thật sâu vào trong thịt.

Dạ dày hình như có chút đau, ngầm ngầm có chút đau quặng bụng dưới.

Dùng tay ấn chặt, từ từ trở lại bình thường.

Muốn lấy chút nước thanh tẩy vết thương trước, nhưng lại phát hiện trong trướng căn bản không có nước có thể thanh tẩy.

Thôi đi, rửa hay không rửa cũng là như vậy, thân thể của Long vương vốn lực hồi phục mạnh hơn người bình thường, chỉ cần đem dị vật trong vết thương lấy ra, vết thương sẽ nhanh chóng khép lại. Hà tất vì vết thương nhỏ này kinh động người khác chứ, để tránh lại khiến ngài cảm thấy mình là một phế vật cả vết thương nhỏ cũng không thể chịu được.

Lấy vạt áo cắn trong miệng, cố gắng kiểm tra vết thương sau vai, hơi hơi nhô lên là cán tên lộ ra bên ngoài. Tận lực nắm chặt, lông mày thanh tú chau lại, dùng sức quyết tuyệt rút ra.

Rất đau, nỗi đau như lấy đi tâm phế (tim, phổi)!

Màu đỏ, máu tươi đỏ tươi, từ trên da thịt tuyết tráng phun ra~Có phải rất đẹp?

Đôi môi trắng bệch, hơi hơi nhếch lên.

Màu đỏ trước mắt biến thành màu đen, một mảng đen kịt~

Ta chết rồi, phải chăng ngài sẽ đau lòng?

Bị tiếng tranh cãi ồn ào huyên náo đánh thức, bản thân vẫn như cũ ở trước chiếc giường đơn giản lạnh lẽo, không có người từng đến, sẽ không có người phát hiện Long vương từng chết ngất đi, cũng như Dẫn nô cuộn mình trên đường phố của 5 năm trước.

Chầm chậm thu dọn vết máu, trên bả vai là đau đớn kịch liệt!

Nhưng mọi thứ này vốn không quan trọng.

Đau và không đau, tổn thương và không tổn thương,

Thần long sẽ không chết, nhưng ai lại biết người sống không bằng chết là đáng buồn biết bao!

Lặng lẽ nằm trên giường,

Ngủ đi,

Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng hiểu rõ, ngài mai thái dương vẫn mọc lên như cũ, tất cả mọi thứ vẫn sẽ không vì mình mà thay đổi.

Chương 8 hoàn

+4 EXP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro