2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian có thể mang đến mọi thứ, cũng có thể lấy đi mọi thứ. Có thể làm cây anh đào héo úa tàn lụy; cũng có thể khiến nó nở hoa thơm ngào ngạt, làm mắt người đắm đuối say mê.

Đứng trước cửa sổ sát sàn, Jung Yunho nhìn xuống, hoa mắt mơ hồ suy nghĩ. Càng lớn lên, nhánh cây trong người vươn ra giam cố cậu càng chặt.

Bỗng nhiên, một người vui cười cầm lon Cô ca, Kim Jaejoong nghiêng người dựa vào sô pha, uống một ngụm lớn, hài hước nói "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta lại trầm tư đây mà..."

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong, nghĩ, thật sự, mình càng hoa mắt rồi. Trên vành tai trái của cậu ấy một loạt hoa tai, ba cái, xếp thẳng một chỗ lấp lánh phát sáng.

Đối với Jung Yunho mà nói, mười năm sau đó, cậu từ một đứa trẻ đơn giản hiền lành, trở thành một nam sinh trưởng thành chững chạc. Trong mười năm đó, khiến cho thế giới của cậu đau đớn là một người không phải quan hệ ruột thịt cũng không phải "anh trai", thật giống như bị Kim Jaejoong niệm bùa chú trói chặt, càng muốn tháo nó ra thì càng đau nhức.

"Bởi lẽ Jaejoong đúng là một người tinh quái, cho nên cuộc sống của Yunho tràn ngập thăng trầm", năm đó lúc còn trẻ tuổi, Jung Yunho bình thường khi gặp vấn đề gì hay nằm ở trên giường, nhớ về "anh trai" cậu, suy nghĩ việc này làm cậu hiểu ra triết lý cuộc đời.

~*~

Lúc bố Kim đem Yunho đưa đến trường học của Jaejoong, liền sau đó toàn trường học đều đã biết, cậu bé đẹp trai bẩm sinh kia là em trai của Kim Jaejoong.

"Ôi... Giọng nói của Jung Yunho đó thật là dễ nghe..."

"Woah... Hóa ra em trai của Kim Jaejoong lại dễ thương thế..."

Học sinh tiểu học có thế giới riêng của học sinh tiểu học. Hình tượng Kim Jaejoong trong lòng các bạn nhỏ vốn dĩ oai phong lẫm liệt, nhưng trong vòng một tuần lễ, bị Jung Yunho lấy mất danh tiếng đó.

Thành tích tốt, càng lớn càng đẹp, lại lễ phép, từ giáo viên cho đến học sinh không có ai là không thích, ngay cả hội phụ huynh, giáo viên đều quay sang bố Kim mà khen ngợi, "Đứa bé này, so với anh trai còn tốt hơn!"

Kim Jaejoong cho rằng danh dự của bản thân đang bị thách thức rất lớn, chính mình cần đoạt lại thể diện của đàn ông. Hứ, cậu ta thành tích tốt, mình còn giỏi hơn, để xem ai thông minh hơn ai!

"Yunho ah, gọi Jaejoong đi ra uống nước hoa quả..." Mẹ Kim dịu dàng bảo Yunho.

"Vâng, được ạ..." Chạy đến trước cửa phòng Jaejoong, nhẹ nhàng gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

"Là cậu không ra nha, cậu đừng có trách tớ đó..." Yunho vừa nói lẩm bẩm vừa đi vào phòng Jaejoong.

Phòng của Kim Jaejoong rất bừa bộn, điển hình cho kiểu phòng của đa số con trai, sách vở đặt lộn xộn ở giường, chăn rớt dưới sàn nhà, đồ ăn vặt xếp đống trên bàn, nét đặc trưng là chưa từng có đồ vật nào được sử dụng cho đúng chức năng của nó.

Cơ thể gầy teo của Kim Jaejoong co thành một khối cầu nho nhỏ, nằm sấp trên bàn kết hợp với căn phòng mất trật tự, lộ vẻ một đứa trẻ thảm thương vô cùng.

Jung Yunho năm mười tuổi, trí óc cũng không rõ vì sao vừa nhìn thấy Kim Jaejoong như thế, lại đột nhiên suy nghĩ, quên đi, mặc cho cậu ta có bắt nạt mình cũng chẳng sao.

Rón ra rón rén bước vào phòng Jaejoong, cẩn thận từng tý một tìm nơi đặt chân, hy vọng đừng bị nĩa ăn hay dao nhỏ đâm trúng.

Sau đó phát huy hết khả năng có thể, nhặt ở phía đông sàn nhà một chiếc tất, phía tây một chiếc tất rồi đi ra, lựa chọn những cuốn sách giáo khoa cần cho sáng hôm sau đặt một chỗ, tuy rằng xét về trình độ của một đứa trẻ mà nói, cậu dọn dẹp không gọn gàng chút nào, thế nhưng điều này đủ để gia đình họ Kim giật mình không ít.

Jung Yunho có thể dễ dàng biết Kim Jaejoong tiện tay thả bừa bãi vật gì đó, hay để nó thất lạc ở nơi nào. Mỗi sáng đến trường, Kim Jaejoong bị bố Kim giáo huấn, ôm cặp lật đật vội vã chạy đông chạy tây cũng tìm không đủ sách. Yunho phải trực tiếp đi vào, lại bàn học kéo ngăn kéo thứ hai, từ tận đáy phía dưới rút ra một quyển toán học, yên lặng nhét vào bên trong cặp sách căng phồng của Jaejoong.

Vì thế, Kim Jaejoong rất rộng lượng mà tha thứ cho Jung Yunho vì đã từng vào phòng cậu ta mà không gõ cửa. Bởi vì cậu ta cảm thấy dù sao cũng không có gì là mất mặt, tương đối mà nói, có lẽ để cho Jung Yunho đến phòng cậu ta thu dọn đồ đạc khá là có lời.

Jung Yunho đi vào, phát hiện trên bàn học của Jaejoong bày ra một đống sách ôn tập.

Đánh bại Jung Yunho, đó là mục tiêu của Kim Jaejoong ở cuối học kỳ này. Từ cuộc thi cuối kỳ trước xếp trong tốp ba mươi người, đến cuộc thi giữa kỳ xếp trong tốp mười lăm, Kim Jaejoong bỗng nhiên thay đổi con người, đã không còn đánh game, đứa bé mười tuổi vậy mà nói chính bản thân mình phải bế quan khổ luyện, học tập hết sức, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng đi hỏi thăm, khuyên bảo bố mẹ Kim, để giáo dục chất lượng không nên tạo cho con cái áp lực quá lớn, cho tới bố mẹ Kim dở khóc dở cười.

Jung Yunho nằm trong tốp đầu lớp, đối với cậu mà nói đề bài tính toán rất đơn giản, trong khi Kim Jaejoong bôi xóa vạch vẽ đã lâu, mới có thể cho ra một đáp án.

Mẹ Kim thường bảo Yunho dạy cho Jaejoong làm sao để tính đúng, nói "em trai giúp anh trai là lý lẽ bất di bất dịch", thế nhưng Kim Jaejoong phồng má lên, bực bội nói, "Con không phải là anh trai của cậu ta, con hơn cậu ta có mười ngày tuổi, ít mượn chuyện có quan hệ mà chiếm tiện nghi của con!"

Sau đó bản thân cúi thấp đầu, tiếp tục lấy năm mươi hai cộng năm mươi hai nhưng nhìn nhầm, tính thành một trăm mười bốn.

Yunho nhìn quả bóng nhỏ cong người như con tôm, bên bàn học bé Jaejoong đang co lại, cảm thấy kỳ thực cậu nên làm anh trai, Jaejoong làm em trai tương đối hợp, như vậy cậu sẽ là một anh trai tốt quan tâm tới em trai, sẽ không giống như Jaejoong mới cướp mất kẹo que của cậu.

"Jaejoong... khụ, Jaejoong... anh trai... Cô bảo ra ngoài uống sinh tố..." Không ai để ý đến cậu.

Đến gần nhìn thì, đúng là nước bọt đã chảy một vũng.

Bé Yunho nghĩ bản thân cần phải đảm nhận vai trò của một người anh em tốt, đem tay Jaejoong quàng qua vai, để cậu ta nằm úp trên lưng, gắng sức mang một người...

Đương nhiên... không nâng lên được.

Cùng hình dạng là em bé gầy nhỏ, cơ thể cũng không khác biệt lắm, nên Yunho đành phải kéo Jaejoong một đoạn dài lên giường, lấy một cái chăn, đắp lên người Jaejoong, sau đó tắt đèn, thấy rằng bản thân mình đã làm rất tốt.

Sáng sớm hôm sau, Jaejoong chạy ào vào phòng Yunho, một trận điên cuồng hét lên.

"Cậu... Ngày hôm qua sao không gọi tớ dậy..." Bực bội vô cùng.

"Tại cậu đang ngủ như thế nên..." Yunho cảm thấy vô cùng thất vọng, tình cảm anh em như vậy mà bị cậu ta hiểu nhầm.

"A a a a! Tớ bài tập vẫn còn làm chưa xong, hôm nay phải nộp rồi! Thầy giáo mắng tớ chết mất! Đáng ghét, mỗi lần đều khen cậu thôi!" Jaejoong đặt người xuống.

"Vậy... làm sao bây giờ..." Yunho biết, hiện tại Jaejoong vì muốn đạt được danh tiếng, nên ra sức học tập, bây giờ như thế này, sợ rằng rất khó.

"Hức... hức... hức..." Jaejoong cúi đầu thút thít.

"Này... Cậu đừng khóc mà... Xin lỗi à!" Yunho bối rối gãi đầu.

"Hứ, xin lỗi thì có ích gì! Không bằng..." Jaejoong đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn cố tình khó khăn xoay xoay.

"Cậu... cậu muốn làm gì..." Yunho lạnh cả người.

"Dù sao thì đề bài cậu cũng đã hiểu, cậu giúp tớ làm đi!" Jaejoong bỗng nhiên đứng lên làm Yunho lùi về mép giường.

"Nhưng... Điều này là sai trái..." Yunho bứt rứt nói.

"Đều là tại cậu làm tớ thành như vậy, cậu giúp tớ đi, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn tớ bị thầy giáo mắng sao... tớ... tớ là anh cậu đó..." Đôi mắt của Jaejoong ướt át giống như một chú nai con hiền lành ngơ ngác.

Yunho quay người khinh khỉnh, lòng thầm nghĩ "Lúc này mới nhận mình là em trai..." thế nhưng không tự chủ được buột miệng nói

"Ừm, được rồi..."

"Hi hi, bé Yunho thông minh... Cho anh trai hôn một cái nào..." Jaejoong lừa được người làm bài tập, trong lòng rất vui vẻ, hướng về phía khuôn mặt mũm mĩm của Yunho, ấn một vết nước bọt bên má.

Đến nỗi hôm đó với Yunho là một xung kích quá lớn, cả ngày mơ mơ màng màng không rõ đâu là thực tại.

Cuối cuộc thi học kỳ, Jaejoong lần đầu tiên trong lịch sử xếp vị trí thứ năm, được thầy giáo khen ngợi, kêu gọi mọi người trong lớp học tập Jaejoong.

Tan học, Jaejoong cúi đầu một mạch bước đi, vì trong lòng ấm ức không ngờ vẫn không thể vượt qua vị trí của Yunho.

"Jaejoong... cậu chờ tớ một chút với..." Yunho hồng hộc đuổi theo sau, cô Kim đã dặn cậu mỗi ngày phải cùng Jaejoong đi học, tránh để Jaejoong chạy đi chơi lung tung.

"..." Jaejoong quay lại trừng mắt lạnh lùng nhìn Yunho, cái miệng nhỏ nhắn vểnh ra, mũi cứ hít hít, vì duy trì thể diện của đàn ông, mới miễn cưỡng không để nước mắt rơi xuống.

Yunho bị ánh mắt lóng lánh đó làm cho sợ hãi, hồi lâu sau mới có phản ứng, hồn mới trở lại thì Jaejoong đã ngoặt vào một con đường khác mất rồi.

"...." Phía trước có mấy đứa trẻ xì xào, vừa đi vừa liếc mắt nhìn Jaejoong.

Jaejoong đi sau, nghe thấy bọn chúng cố tình khe khẽ nói, "Gian dối trong thi cử mới được thứ năm... thật là ngu dốt..."

Jaejoong hoàn toàn bị chọc tức, đi lên to tiếng bắt đầu túm lấy bọn chúng.

Yunho đuổi theo sau thấy Jaejoong và mấy đứa trẻ đang đánh nhau, bọn họ bị Jaejoong cào nên ồn ào la lên toán loạn.

Một người xuất sắc về nhiều mặt như Yunho thấy chính anh em của mình bị bắt nạt, cậu đến gần túm lấy một người, sau đó kéo bọn họ ra xa nhau.

"Cậu... Các cậu dựa vào cái gì mà đánh Jaejoong nhà chúng tớ!" Lúc đó, Yunho rõ ràng không lo lắng, bởi lẽ Jaejoong phía sau ngoại trừ quần áo lộn xộn, khuôn mặt vẫn giống heo sứ nhỏ như lúc bình thường, trắng nõn mịn màng, ngược lại mấy đứa trẻ bị Yunho chất vấn, trên mặt bị móng tay của bé lợn sữa làm cho tan tác.

"Các cậu trong cuộc thi đã gian lận!" Một cậu bé trai vừa khịt khịt nước mũi vừa tố cáo.

"Cấm mày không được nói bậy!" Jaejoong xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau tiếp.

"Nhất định... trong lúc làm bài, cậu đã nhìn bài của Yunho! Câu trả lời của cậu hoàn toàn giống đáp án của Yunho!" Bên cạnh một người khóc lóc tiếp lời.

Jaejoong bị nói trúng hành vi đen tối, nỗi giận càng không thể nén được. Lúc đó trong lúc kiểm tra, quay đầu lại thoải mái nhìn bài Yunho, là vì, nếu bản thân biết mình biết người, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, thế nhưng rất không may, vì theo dõi Yunho, cậu nhìn nhầm khoảng thời gian làm bài, dẫn đến cuối cùng có một câu trong đề không có làm, nên không thể lọt vào tốp ba.

Jaejoong càng nghĩ càng tức, định quát mắng bọn họ, thì Yunho đột nhiên nói,

"Các cậu vu tội Jaejoong nhà tớ, chúng tớ không có gian dối!" Nói xong rồi xông lên đánh.

Tuy rằng Yunho có đôi khi hơi ghen tị với Jaejoong, ghen tị vì cậu ta có bố mẹ tốt như vậy, cuộc sống hạnh phúc như vậy, tuy hình thành ít cảm xúc tự ti nhưng cậu được chăm sóc tốt đến thế, lại có chút bứt rứt.

Nhưng mà, kỳ thực Yunho rất thích Jaejoong, thì là cậu bị Jaejoong lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, thế nhưng, là cô chú Kim đem cậu về nhà, là họ cho cậu cảm giác hạnh phúc.

Cô Kim chưa bao giờ ghét bỏ cậu mà dịu dàng chăm sóc, chú Kim chưa bao giờ coi cậu như người dưng, lại còn nói với người khác cậu là con trai chú. Hơn nữa, Jaejoong tuyệt đối không phải là người xấu, ngoại trừ thích tự do phóng khoáng bên ngoài, rất thích cùng cậu đánh tới đánh lui, trong thế giới trẻ con đó, chỉ có cậu ta xem cậu là anh em, mới có thể chơi đùa đánh nhau như vậy.

Vì thế, khi mấy đứa trẻ này nói xấu Jaejoong, Yunho rất tức giận, bọn chúng đánh vào người Jaejoong, dường như là đánh vào chính người cậu.

Một đứa trẻ mười tuổi có thể có lý trí gì, cho nên Jaejoong đứng nhìn Yunho bắt đầu thay cậu trả thù.

Hậu quả là, mấy vị phụ huynh của bọn trẻ bị đánh dẫn con mặt mũi bầm dập đến nhà bố mẹ Kim kiến nghị.

Bố Kim đau đầu nhìn hai đứa con, nghiêm mặt,

"Nói, ai đã đánh?"

"Con!" Jaejoong vừa định mở miệng nói thì Yunho đã trả lời rồi.

"Con hoàn toàn không biết xấu hổ mà thừa nhận! Con vì sao mà đánh chúng!"

"Chú, bọn nó nói xấu Jaejoong!"

"Jaejoong, con có đánh chúng hay không?" Bố Kim căn bản là không tin Jaejoong đã không gây họa.

"Con..." Jaejoong đang muốn nói...

"Không có! Là bọn nó nói xấu Jaejoong, sau đó con nghe được, nên mới đánh bọn nó!"

"Con trả lời rất thẳng thẳn. Tốt lắm, hôm nay ra ngoài sân đứng, không được ăn!" Bố Kim ra lệnh.

Mười phút, hai mươi phút, đứng dưới cái nắng gay gắt, đầu Yunho ra đầy mồ hôi.

"Cậu muốn làm anh hùng rơm hả?" Không biết từ lúc nào, Jaejoong đã đi tới.

"Cậu trắng như vậy, phơi nắng đen đi sẽ không đẹp, dù sao thì tớ vẫn không trắng được. Hì hì." Yunho nhìn Jaejoong, cười nói. "Không sao đâu, gần đây không phải đang thịnh hành màu nâu đồng sao..."

Lần lượt Yunho, Jaejoong đứng ở nơi đó, liên tục cho đến khi ánh chiều tà lung linh hạ thấp sau đỉnh núi.

Chiều cao hai người cũng không chênh nhau lắm, sóng vai đứng cùng nhau, khuôn mặt nhuộm màu đỏ rực của ánh mặt trời, mệt đến nỗi chân tay muốn nhũn ra, nhưng đôi mắt nheo nheo lại, tiết lộ ánh nhìn tràn ngập tươi vui.

Sáng hôm sau, tại cây anh đào Yunho thấy Jaejoong xoay ngang thoắt cái đã ngồi lên trên cành cao tít.

Ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, lấy tay che khuất ánh nắng, Yunho nhìn lên cười hì hì.

Jaejoong cầm giấy khen trong tay mở ra, đó là giấy khen dành cho học sinh xuất sắc.

Trước đây, khi mở giấy khen ra, đều là tên của Yunho, nhưng mà năm nay Yunho nói mấy người bạn cùng lớp là do cậu ta đánh bị thương, cho nên bị hủy bỏ tư cách học sinh xuất sắc, trái lại Jaejoong vẫn được nhận giấy khen.

"Này... Cậu đang làm gì vậy?" Yunho có chút lo lắng nhìn Jaejoong ở trên cành cây.

"Hì... Cho cậu xem tớ biến đổi cây anh đào."

Jaejoong cười hì hì nói, sau đó bắt đầu xé giấy khen.

"A! Cậu đừng xé nha, đó là giấy khen!" Yunho bắt đầu cuống cuồng lên.

Từng mảnh, từng mảnh giấy khen bị xé ra, bị Jaejoong dồn sức thổi thổi, thật giống như cánh hoa anh đào, bay lượn múa may đầy trời. Bé Jaejoong nỗ lực học tập để lấy giấy khen nhưng lại dùng làm màn biểu diễn trước cây anh đào mà Yunho thích nhất.

Yunho cảm thấy thương tâm, "Sao cậu lại xé đi chứ? Cậu vất vả lắm mới được nó..."

"Như vậy đâu có gì, lần sau xem tớ lại được học sinh xuất sắc!" Jaejoong hoan hỉ nói, từ trên cây trượt xuống, sau đó dùng khửu tay huých Yunho. "Này, lần sau cùng nhau nha!"

Cứ như vậy, tuổi xanh tinh nghịch sinh trưởng bên trong khung xương thiếu niên, lan tràn càn quấy nhưng cũng sản sinh đau đớn dấy lên âm hưởng dài.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm