Câu chuyện thứ hai: Nếu trong rượu có độc? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là Château Suduiraut, hiệu Bordeaux, sản xuất năm 1995."

Người quản gia chìa nhãn chai rượu vang trắng cao cấp cho Reiko lúc này đang ngồi thư giãn trên sofa xem. Sau khi Reiko khẽ gật đầu, người quản gia khéo léo dùng con dao chuyên mở rượu, bóc phần tem dán và mở nút chai. Thứ rượu trong suốt được rót vào chiếc ly sáng bóng. Loạt động tác của Kageyama rất vừa vặn, không thừa chỗ nào.

Tại phòng khách có thể ngắm cảnh đêm trong dinh thự Hosho. Reiko mặc một chiếc váy len vô cùng nữ tính, khác hẳn với bộ vest mặc ban ngày. Mái tóc buông xõa, cặp kính gọng đen tất nhiên đã được tháo ra. Giờ đây cô không còn là một điều tra viên nữa mà đã trở về thành tiểu thư nhà Hosho. Reiko khoan thai nhấc ly rượu, chuẩn bị đưa lên miệng thì dừng lại.

"Lẽ nào trong này có thuốc độc..."

"Tiểu thư nói gì vậy?" Người quản gia hạ giọng như thể cố kìm nén cảm xúc. "Dù tiểu thư có đầu độc tôi thì tôi cũng không bao giờ đầu độc tiểu thư đâu. Xin tiểu thư an tâm."

"An tâm sao được với kiểu ăn nói đó của anh." Thậm chí Reiko còn cảm thấy có ác ý trong đó. Có lẽ anh ta ghét mình. Thi thoảng Reiko lại nghĩ vậy.

"Xin tiểu thư hãy suy luận một chút. Tôi đưa cho tiểu thư xem một chai rượu mới tinh, chính mắt tiểu thư nhìn thấy tôi mở nút chai, chính mắt tiểu thư nhìn thấy tôi rót rượu vào ly, một chiếc ly sáng bóng, không vết gợn. Tôi chẳng có lúc nào để bỏ thuốc độc vào cả. Việc bỏ thuốc độc là hoàn toàn không thể, trừ phi dùng phép thuật."

"Phải rồi, đúng như anh nói." Mạch suy nghĩ của Reiko tạm thời tách khỏi sự việc hiện tại mà chuyển sang vụ việc xảy ra sáng nay. "Nhưng trên thực tế thì hung thủ đã thành công trong việc hạ độc ông Wakabayashi Tatsuo bằng rượu. Phép thuật chăng?"

Ánh mắt sau cặp kính của quản gia Kageyama chợt lóe lên trước câu lẩm bẩm của Reiko. Chỉ những lúc như thế, người đàn ông vốn chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc này mới khẽ mỉm cười. Người đàn ông tên Kageyama này rất lạ, thường nghiêm mặt nói rằng: Thật ra tôi muốn trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp hoặc một thám tử tư chứ không phải một quản gia.

"Hình như tiểu thư đang lo lắng vì may, à quên, không may gặp phải một vụ án hóc búa. Nếu đúng, xin tiểu thư hãy kể cho Kageyama này nghe thử. Biết đâu tiểu thư sẽ phát hiện ra điều gì mới."

"Tôi không thích." Reiko quay ngoắt đi. "Để anh lại sung sướng gọi tôi là đồ ngốc à? Tôi không cần nhé! Tôi thà để vụ việc bế tắc còn hơn bị quản gia gọi là đồ ngốc."

"Thôi nào, xin tiểu thư đừng nói những lời nặng nề như vậy. Tôi một lòng một dạ muốn giúp tiểu thư mà."

Thấy Kageyama cung kính cúi đầu, Reiko vội lắc đầu rồi đưa ly rượu lên miệng. Vị ngọt êm dịu như mật trái cây lan tỏa trong miệng. Không có chất độc. Đây đúng là loại rượu vang cao cấp. Reiko đặt chiếc ly lên bàn rồi đưa ra quyết định. "Được rồi. Chỉ riêng lần này thôi đấy."

Suy cho cùng, là một điều tra viên, Reiko không thể để vụ việc đi vào ngõ cụt, vả lại, đúng là không thể coi thường khả năng suy luận của Kageyama. Reiko thực sự muốn anh ta giúp, dù chỉ là giải câu đố về rượu có độc.

"Người bị giết là giám đốc Bệnh viện Thú y Wakabayashi, ông Wakabayashi Tatsuo, 62 tuổi. Người giúp việc của gia đình phát hiện ông chết tại phòng riêng sau khi uống rượu có độc..."

Đứng cạnh Reiko, Kageyama chăm chú lắng nghe. Sau khi Reiko kể xong, Kageyama đáp "Tôi đã hiểu" và tóm lược lại các điểm chính theo cách của riêng mình.

"Tóm lại câu chuyện là thế này. Ông Wakabayashi Tatsuo uống thứ rượu được chuẩn bị sẵn và chết. Thuốc độc hoặc được bỏ vào chai rượu hoặc được bôi vào mặt trong ly rượu. Nhưng để bỏ vào chai rượu cần phải bóc tem và mở nút chai. Làm cách này rất dễ bị nghi ngờ nên hung thủ không chọn. Cách bôi thuốc độc vào ly rượu lại hơi khó vì ông Tatsuo mắc bệnh sạch sẽ."

"Đúng thế. Không biết có cách nào khả thi hơn không."

"Tôi không nghĩ ra cách nào khác." Kageyama đáp ngay. "Chắc chắn ông Wakabayashi Tatsuo bị hạ độc theo một trong hai cách trên. Vấn đề là cách nào. Theo tôi thì khả năng thuốc độc được bôi vào ly là rất thấp."

"Vì ông Tatsuo mắc bệnh sạch sẽ?"

"Đúng vậy, nhưng còn có một yếu tố quan trọng khác. Đó là việc hung thủ chọn rượu để mang đến cho ông Wakabayashi Tatsuo. Nếu định bôi thuốc độc vào ly, hung thủ sẽ không bao giờ chọn rượu. Bởi trong số rất nhiều loại ly và cốc, không có loại nào bị chú ý nhiều về độ sáng bóng bằng ly rượu. Chẳng hạn, ngay cả người vốn không bận tâm đến vết bẩn trên chén uống rượu shochu hoặc vết gợn trên ly bia cũng sẽ nhận ra vết bẩn hay vết gợn trên ly rượu. Nói thẳng luôn là không có thứ gì dễ bị lộ bằng ly rượu có bôi thuốc độc. Tuy nhiên, hung thủ đã không chọn rượu shochu hay bia mà lại chọn rượu để mang đến cho ông Wakabayashi Tatsuo. Từ đây có thể suy ra ngay từ đầu, hung thủ đã không có ý định bôi thuốc độc vào ly."

Ra là vậy, suy luận của Kageyama nghe rất hợp lý. "Vậy anh cho rằng hung thủ chọn cách bỏ thuốc độc vào chai rượu. Nhưng việc bỏ vào chai rượu còn khó hơn là bôi vào ly chứ."

"Đó chính là mục đích của hung thủ. Bởi hung thủ cho rằng càng bất khả thi thì càng khó bị phát hiện."

"Thì đúng là thế nhưng... Hung thủ làm thế nào. Không thể mở nút chai, cho thuốc độc vào rồi đóng lại được. Ngay lúc bóc tem đã để lại dấu vết rồi."

"Tôi biết chứ. Không mở nút cũng không bóc tem."

"Vậy là chai rượu vẫn được nút kín."

"Không đâu thưa tiểu thư. Tôi xin lỗi vì phản bác lại lời tiểu thư nhưng chai rượu là dụng cụ chứa rất nửa vời, vừa có thể gọi là kín, vừa có thể gọi là hở."

"Kín nhưng lại hở..." Reiko xoay cổ. Cách nói khó hiểu của Kageyama đôi khi vẫn khiến Reiko bối rối. "Nghĩa là sao, anh giải thích cho tôi đi."

"Với chai rượu vang, vì được làm bằng thủy tinh nên rất kín. Tuy nhiên, nút chai lại sử dụng loại nút bần. Loại nút này giúp rượu tiếp xúc với không khí bên ngoài trong trạng thái kín, nhờ đó thúc đẩy quá trình lên men. Chẳng hạn như chai rượu Bordeaux 1995 đây. Nói cách khác, nút bần được làm từ nguyên liệu mềm và dẻo, không phải loại có độ kín cao, thế nên cái mở nút chai mới xuyên được qua. Tiểu thư nghĩ sao, liệu hung thủ có tận dụng điều này không?"

"Đợi đã." Reiko có cảm giác như đang bị giăng bẫy bởi những lời của Kageyama, cô ra lệnh, "Mang một chai rượu còn nguyên nắp ra đây cho tôi."

"Vâng." Kageyama cúi đầu rồi lui ra, vài phút sau anh quay lại, cầm theo một chai rượu có nhãn mác trông khá lạ. "Đây thưa tiểu thư."

"Hừm, đây cũng là rượu Bordeaux à?"

"Không, đây là rượu của Ito Yokado, giá 1995 yên."

"Ồ, vẫn còn nguyên nhãn giá này." Giờ thì Bordeaux hay Ito Yokado cũng được. "Cho tôi mượn."

Reiko cầm chai rượu, nhìn thẳng vào chỗ nút chai. Đúng như cô nghĩ. Reiko kết thúc việc quan sát sau một giây.

"Anh nhìn đi Kageyama." Reiko chĩa phần cổ chai về phía người quản gia. "Đây này, ngoài nút bần có ốp một nắp kim loại to cỡ đồng 1 yên, xung quanh còn dán tem nữa. Nghĩa là phần nút bần này không hề lộ ra ngoài. Sao có thể tác động tới nút bần trong tình trạng thế này được. Chẳng có chỗ nào cho hung thủ tận dụng đâu."

Reiko khoái chí như muốn bảo "Anh thấy chưa", rồi thư thái nhấc ly rượu đưa lên miệng. Nhưng Kageyama không hề nao núng, anh ném cho Reiko cái nhìn thương hại.

"Xin tiểu thư thứ lỗi." Kageyama mào đầu, "Tiểu thư có mắt không tròng à?"

Chiếc ly Reiko đang nắm chặt trong tay bỗng phát ra tiếng "cách" rồi vỡ vụn. Rượu trắng chảy qua các kẽ ngón tay. Reiko nín thinh, đón chiếc khăn mùi xoa Kageyama đưa cho để lau rượu. Không thể im lặng thêm được nữa, Kageyama lên tiếng. "Xin tiểu thư thứ lỗi, nếu tôi làm tiểu thư phật lòng."

"Xin lỗi mà giải quyết được việc thì chẳng ai cần đến cảnh sát!" Reiko vò chiếc khăn mùi xoa ướt sũng ném về phía người quản gia. "Mắt tôi có vấn đề ở chỗ nào hả! Tôi nói cho anh biết nhé, mắt tôi từ nhỏ đã rất tinh đấy!"

"Đúng vậy. Tôi hơi quá lời khi nói mắt tiểu thư có vấn đề." Người quản gia bình tĩnh đỡ lấy chiếc khăn mùi xoa rơi ngay trước mặt. "Nhưng không thể phủ nhận rằng tiểu thư thiếu khả năng quan sát."

Nói rồi người quản gia dùng tay phải nhấc chai rượu giá 1995 yên lên, giơ phần nắp chai về phía Reiko.
"Tiểu thư nhìn kỹ lại xem. Quả thật, phần nút bần không hề lộ ra ngoài. Tiểu thư nói đúng, trên nút bần có ốp một nắp kim loại to cỡ đồng 1 yên. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ, tiểu thư sẽ thấy có hai lỗ nhỏ như kim tiêm trên nắp kim loại này."

"Hả!?" Trước lời nhận xét bất ngờ, Reiko vội vàng nhìn lại nắp chai. Đúng là có hai lỗ nhỏ trên nắp kim loại to bằng đồng 1 yên. Qua hai lỗ này còn thấy được cả lớp nút bần bên dưới. "Trời, đúng là có thật. Lỗ này có từ trước à?"

"Vâng, thưa tiểu thư. Có lẽ đây là nút thông hơi để giúp rượu lên men nhanh hơn. Chúng ta có thể thấy lỗ này trên nắp đậy của hầu hết các chai rượu bán bên ngoài. Tiểu thư không phát hiện ra sao?"

"Tại mắt tôi có vấn đề mà." Reiko tự chế giễu. "Nhưng có lỗ thì làm sao? Lỗ bé thế chỉ có kim mới xuyên qua được thôi."

"Vâng, có thể hung thủ đã dùng kim xuyên qua lỗ đó. Tất nhiên không phải loại kim thông thường. Hung thủ dùng kim tiêm. Bệnh viện thú y thế nào cũng có cỡ kim phù hợp. Tiểu thư hiểu rồi chứ?"

"Ra thế." Reiko búng ngón tay. "Hung thủ đã bơm thuốc độc vào chai rượu!"

Trên nắp kim loại có lỗ, nút bần lại mềm nên kim tiêm hoàn toàn có thể xuyên qua. Tận dụng đặc điểm này, hung thủ đã pha chất xyanua với nước rồi bơm vào chai rượu. Cách này không cần bóc tem, không cần mở nắp mà vẫn có thể hòa thuốc độc vào rượu trong khi bên ngoài nhìn vẫn như mới. Hung thủ giả làm Fujishijo Masami, đem chai rượu có độc vào phòng ông Wakabayashi Tatsuo. Khi nhìn chai rượu, ông Tatsuo tưởng nó cũng giống như các chai khác, không mảy may nghi ngờ bên trong có độc. Chính vì thế ông đã gửi tin nhắn cảm ơn Fujishijo Masami rồi tự mình mở nắp chai rượu, vết kim tiêm trên nút bần quá nhỏ nên việc ông Tatsuo không phát hiện ra cũng là điều dễ hiểu.

"Hung thủ nghĩ ra cách thật kinh khủng." Reiko cảm thấy ớn sống lưng sau khi biết thủ đoạn của hung thủ. "Nhưng ai đã làm việc này..."

Reiko vừa nói xong, Kageyama liền thảng thốt nhìn cô. "Trời, tiểu thư vẫn chưa biết là ai sao. Tôi cứ tưởng tiểu thư phải biết rồi chứ."

"Sao tôi biết được," Cảnh sát đang đau đầu vì chưa tìm ra hung thủ nên Reiko đành nín nhịn trước câu nói thô lỗ của người quản gia. "Nghĩa là sao? Anh Kageyama biết hả?"

"Vâng. Có gì khó đâu. Hoàn toàn có thể giải câu đố này bằng logic." Nói rồi Kageyama chuyển sang việc truy tìm hung thủ. "Cần lưu ý tới lời khai của cậu bé Wakabayashi Yuta. Cậu bé khai khoảng 2 giờ sáng có nhìn thấy ánh lửa màu cam bập bùng trong phòng nạn nhân. Nghĩa là khoảng thời gian đó có người trong phòng nạn nhân. Người này chắc chắn là hung thủ. Tại sao hung thủ lại đến phòng ông Tatsuo vào giữa đêm hôm khuya khoắt? Đương nhiên là để kiểm tra xem ông Tatsuo chết chưa và thu lại chai rượu có độc – điểm mấu chốt trong chuỗi hành động của hung thủ. Đến đây tiểu thư hiểu chứ?"

"Tôi hiểu. Thanh tra Kazamatsuri cũng nghĩ vậy đấy."

"Vấn đề là việc thu dọn hiện trường lại diễn ra trong hoàn cảnh hung thủ thắp đèn. Tại sao hung thủ làm vậy?"

"Vì mất điện. Không có điện nên thủ phạm phải dùng lửa."

"Nhưng ở hiện trường có đèn pin. Đèn được treo ngay cạnh cửa ra vào. Bất cứ ai trong gia đình Wakabayashi cũng biết có đèn pin ở đó. Thế mà hung thủ lại không dùng đèn pin, đi thắp lửa để hành động. Nghĩa là mặc dù biết có thể dùng đèn pin nhưng hung thủ không dùng. Suy ngược lại thì hung thủ thấy chẳng cần phải dùng đèn pin."

"Tôi hiểu rồi. Nghĩa là hung thủ có sẵn loại đèn gì đó quen dùng, hung thủ thấy thế là đủ. Tóm lại, theo anh, hung thủ là người hút thuốc, thường mang theo bật lửa hoặc diêm phải không?"

"Đúng vậy. Nhưng diêm sẽ không đủ sáng để hung thủ hành động. Hung thủ sẽ phải bật hết que này đến que khác."

"Tôi hoàn toàn đồng ý. Ông Teruo thích dùng diêm nên không thể là hung thủ được rồi. Giả sử ông ấy là hung thủ, chắc chắn ông ấy sẽ dùng đèn pin."

"Vâng. Tương tự như vậy, Harue, vợ của Keiichi cũng không phải là hung thủ. Cô ấy không hút thuốc."

"Sao anh biết Harue không hút thuốc? Đúng là trước mặt chúng tôi, chị ta không hút thuốc nhưng đâu thể khẳng định được là chị ta không hút thuốc."

"Tiểu thư nhớ lại xem. Đoạn chiếc bật lửa loại 100 yên của Keiichi hết ga. Khi đó, anh ta không mượn vợ mà quay sang mượn cậu em trai Shuji. Nếu Harue hút thuốc thì chắc chắn Keiichi phải xin lửa người ngồi bên cạnh là Harue trước tiên. Từ đó có thể suy ra, Harue không có thói quen hút thuốc."

"Ra vậy." Chỉ nghe người khác kể lại mà anh ta cũng phát hiện ra. "Vậy chỉ còn hai người. Hai anh em Keiichi và Shuji." Cả hai đều có động cơ về tài sản, cả hai đều có bật lửa. Ai trong số hai anh em là hung thủ đây? 

"Hung thủ là Shuji." Kageyama tỉnh bơ đưa ra kết luận bất ngờ.

"Khoan đã. Ý anh không phải là vì bật lửa của Keiichi hết ga đấy chứ. Sáng nay hết ga nhưng rất có thể tối qua vẫn còn ga đấy. Hung thủ phải là Keiichi mới đúng, vì việc bật lửa của anh ta hết ga chứng tỏ đêm qua anh ta đã phung phí ga ở hiện trường."

"Không thể có chuyện Keiichi cầm theo chiếc bật lửa 100 yên đến thu dọn hiện trường vào lúc nửa đêm được. Tiểu thư cứ nghĩ mà xem. Hung thủ đến hiện trường vào lúc 2 giờ sáng để lấy lại chai rượu có độc. Nếu chỉ lấy chai rượu thì có thể một tay cầm bật lửa, một tay thu dọn chai. Không có gì là khó. Nhưng sau đó, hung thủ còn lấy chai rượu mới ra khỏi tủ, mở nút và đặt lên bàn. Vấn đề nằm ở đây. Khoan bàn tới việc khác, riêng việc mở nút chai rượu không thể thực hiện bằng một tay đâu. Hung thủ mở nút chai khi một tay cầm bật lửa ư? Trong khi ngay bên cạnh có một thứ tiện lại hơn là đèn pin. Tôi không cho là như vậy."

"À, đúng là thế."

Đúng là trong đêm tối, để đèn pin sáng rồi dùng hai tay mở nút chai rượu sẽ dễ hơn là một tay cầm bật lửa, một tay mở nút. Chẳng cần làm thử cũng biết điều đó.

"Nhưng điều này cũng có thể áp dụng cho Shuji mà. Shuji cũng đâu thể mở chai rượu khi một tay đang cầm bật lửa."

"Với Shuji thì không khó đến thế. Bởi bật lửa của cậu ta là bật lửa Zippo, loại dùng xăng."

"Bật lửa Zippo dùng xăng hay bật lửa Crown 100 yên cũng đều là bật lửa. Không giống nhau sao?"

Kageyama lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. "Tiểu thư không hút thuốc nên thấy chúng giống nhau cũng phải thôi, trên thực tế có sự khác biệt lớn giữa bật lửa 100 yên và bật lửa dùng xăng. Với bật lửa 100 yên, để lửa cháy, ta phải liên tục giữ tay để tiếp ga. Nếu thả tay ra, ga sẽ không lên và lửa sẽ tắt. Nghĩa là với bật lửa 100 yên, không được phép thả tay ra, dù chỉ một giây. Nhưng với bật lửa dùng xăng..."

Vừa nói, Kageyama vừa rút bao thuốc ra khỏi túi áo vest, cho một điếu lên miệng theo cách rất phô trương. Reiko vẫn chưa hết ngạc nhiên thì anh ta lại tiếp tục rút ra chiếc bật lửa dùng xăng ưa thích rồi châm lửa cho điếu thuốc, sau đó anh ta giơ chiếc bật lửa vẫn đang cháy ra trước mặt Reiko.

"Với bật lửa dùng xăng, lửa sẽ bén vào phần lõi bấc có thấm xăng, sau khi bén, lửa sẽ cháy suốt cho đến khi ta đóng nắp. Vì vậy..."

Kageyama đặt chiếc bật lửa lên bàn. Chiếc bật lửa lặng lẽ cháy như một cây nến tí hon. "Bật lửa dùng xăng vẫn sẽ cháy kể cả khi thả tay ra. Như thế, hoàn toàn có thể mở rượu bằng hai tay. Nghĩa là, người không cần dùng đến đèn pin không phải là Keiichi – người có bật lửa 100 yên mà là Shuji – người có bật lửa dùng xăng."

Kageyama khoan khoái nhả khói thuốc như thể vừa hoàn thành xong một công việc, anh quay sang hỏi Reiko, "Tiểu thư thấy thế nào?"

Reiko chỉ còn biết nhìn theo làn khói đang bay lên trần nhà, thầm khâm phục tài suy đoán của Kageyama.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro