Câu chuyện thứ nhất: Xin tháo giày ở hiện trường vụ án (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một trong những nguyên nhân khiến vụ này trở nên phức tạp là lời khai của chủ nhà Kawahara Kensaku, người sống ở tầng 1."

Reiko nhớ lại lời khai của Kawahara Kensaku. Kawahara Kensaku gặp Yoshimoto Hitomi ở chỗ thùng thư khi cô này về nhà. Anh ta khai lúc đó là khoảng 6 giờ tối.

"Tôi thấy lời khai của anh ta có gì bất thường đâu."

"Vậy cho phép tôi hỏi, tại sao khi gặp Kawahara Kensaku ở chỗ thùng thư, Yoshimoto Hitomi lại không kiểm tra thùng thư của mình. Bình thường, ai về nhà cũng làm như vậy. Tiểu thư không thấy lạ sao?"

"Việc đó thì..." Reiko không tìm ra được câu trả lời thấu đáo cho câu hỏi bất ngờ này. "Có thể cô ấy quên."

"Cũng có thể. Tôi còn một thắc mắc nữa. Tại sao khi Kawahara Kensaku chào 'Cô về rồi à', cô ta lại tỏ vẻ bối rối và trả lời ậm ừ. Tình huống này đâu có gì phải lúng túng. Chỉ cần đáp 'Vâng, tôi mới về' là xong."

"Đúng vậy. Kawahara Kensaku cũng thắc mắc về điều này. Thế anh nghĩ sao hả Kageyama? Nói cho tôi biết đi."

"Kawahara Kensaku khai rằng gặp cô Yoshimoto Hitomi đi về nhưng thực tế không phải vậy."

"Cái gì! Vậy tóm lại Kawahara đã gặp ai?"

"Tất nhiên là gặp cô Yoshimoto Hitomi." Người quản gia phớt lờ thái độ của Reiko. "Nhưng không phải 'Yoshimoto Hitomi về nhà' mà là 'Yoshimoto Hitomi chuẩn bị ra ngoài'.

"Anh nói cái gì thế!? Yoshimoto Hitomi đi về từ phía nhà ga, gặp Kawahara Kensaku rồi đi lên cầu thang. Rõ ràng là đi về nhà còn gì."

"Chưa chắc đâu thưa tiểu thư. Quay về nhà mình không hẳn mang ý nghĩa là về nhà đâu. Đôi khi quay về là để đi ra ngoài đấy."

"Quay về là để đi ra ngoài..." Nghe thật vô lý! "Nghĩa là sao?"

"Chẳng hạn, một người chuẩn bị đến công sở, khi tới nhà ga, anh ta phát hiện mình để quên vé tháng, vậy là anh ta quay về nhà. Một đứa bé chuẩn bị đến trường thì phát hiện ra quên sách, vậy là quay về nhà. Chị Sazae chuẩn bị ra phố mua sắm thì phát hiện ra quên ví, vậy là quay về nhà. Trong nhiều tình huống nêu trên, người ta quay về nhà là để đi ra ngoài. Rất có thể, cô Yoshimoto Hitomi cũng đang quay về nhà để đi ra ngoài. Nếu nghĩ theo hướng này thì thắc mắc ban nãy sẽ được giải đáp."

"Ồ!" Ra là vậy, người chuẩn bị ra ngoài sẽ không để ý tới việc lấy thư. Người chuẩn bị ra ngoài, khi được chào là 'Cô về rồi à' sẽ thấy bối rối, không thể đáp là 'Vâng, tôi vừa về' được. "Anh nói cũng đúng."

"Tiểu thư hiểu nhanh đấy." Kageyama khẽ gật đầu với vẻ ngưỡng mộ. "Vậy chắc tiểu thư đã hiểu ra 'Tiếng chân uỳnh uỵch chạy xuống cầu thang' mà cậu sinh viên Moritani Yasuo sống ở tầng 2 nghe thấy..."

"... không phải là tiếng chân của hung thủ?"

"Vâng. Đó không phải là tiếng chân của hung thủ chạy trốn mà chỉ là tiếng giày của Yoshimoto Hitomi vội vã chạy xuống cầu thang để đi ra ngoài."

"!" Sau một thoáng ngạc nhiên, Reiko làm chủ lại tình thế bằng lời nói dối tức thì, "Tất nhiên là tôi hiểu. Phải rồi, khó xảy ra chuyện hung thủ cố tình giậm chân uỳnh uỵch như vậy khi rời khỏi hiện trường lắm. Sẽ hợp lý hơn nếu coi tiếng chân mà cậu sinh viên nghe thấy là tiếng chân của Yoshimoto Hitomi đang chuẩn bị đi ra ngoài. Vậy thì..."

Reiko tổng kết lại những suy đoán. "Khoảng 6 giờ tối ngày thứ Bảy, Yoshimoto Hitomi không phải về nhà mà là chuẩn bị đi ra ngoài. Trên đường ra ga, cô phát hiện ra mình quên thứ gì đó nên vội vàng quay về nhà. Cô ấy đã quên thứ gì?"

"Tôi cũng không biết chính xác." Kageyama nói đúng. Reiko hoàn toàn không có manh mối nào về việc thường ngày nạn nhân hay mang thứ gì bên người và hôm đó nạn nhân đã quên gì. Nạn nhân có cầm theo ví và điện thoại, chắc chắn còn có những thứ khác nữa... nhưng...

Reiko nghĩ tới đó thì người quản gia bất ngờ nói, "Có điều, qua những gì tiểu thư kể, tôi chắc có một thứ Yoshimoto Hitomi đã quên. Nhiều khả năng cô ấy quay về cũng vì lý do này."

"Hả? Sao cơ?" Reiko bối rối tột độ. Mình đã vô tình nhắc tới Yoshimoto quên thứ gì sao? Reiko không tài nào đoán ra. "Quên ở đâu cơ?"

"Ở ban công." Kageyama nói như thể chính mình đã có mặt hiện trường và chứng kiến câu chuyện.

"Ban công!? Đúng là ở ban công có rất nhiều thứ. Áo sơ mi, quần bò, đồ lót, cả giày thể thao nữa. Cô ấy quên thứ nào trong số đó?"

"Tất cả." Kageyama nói và nhìn thẳng vào Reiko. "Tiểu thư không nhớ gì về dự báo thời tiết tối hôm thứ Bảy à?"

"Dự báo thời tiết!? Dự báo nói tối thứ Bảy sẽ có mưa trên toàn vùng Kanto. Nhưng cuối cùng trời không mưa. Vậy thứ cô ấy để quên là..."

"Vâng. Thứ cô ấy để quên là quần áo phơi ngoài ban công. Nói chính xác là cô ấy quên cất quần áo. Trên đường từ nhà ra ga, thấy trời âm u, cô ấy nhớ ra bản tin dự báo thời tiết và số quần áo phơi ngoài ban công. Vậy là cô ấy quay về nhà."

"Ra vậy. Nghe cũng hợp lý đấy." Reiko gật đầu thán phục nhưng sự nghi ngờ ban đầu lập tức trở lại. "Suy cho cùng thì suy luận của anh chẳng có ý nghĩa gì hết. Bởi nạn nhân bị sát hại khi về nhà hay bị sát hại khi quay về nhà để cất quần áo cũng như nhau cả thôi."

"Tiếc là không phải vậy. Việc này còn liên quan đến đôi bốt của nạn nhân nữa."

"Nghĩa là sao?"

"Xin tiểu thư hãy đặt mình vào hoàn cảnh của nạn nhân. Giả sử tiểu thư đi bốt để đi ra ngoài, giữa đường, sực nhớ ra mình quên chưa cất quần áo, tiểu thư vội vã quay về. Khi bước vào nhà, tiểu thư sẽ làm gì?"

"Chuyện đó thì rõ như ban ngày rồi. Tôi sẽ gọi anh Kageyama và ra lệnh cho anh đi cất quần áo."

"À..." Kageyama ấp úng rồi dùng đầu ngón tay xua xua ám chỉ anh chỉ khâm phục một phần, "Đúng rồi. Tiểu thư sẽ làm vậy. Nhưng cô Yoshimoto Hitomi lại không có quản gia như tôi. Tiểu thư nghĩ cô ấy sẽ làm gì?"

"Còn biết làm gì nữa. Cô ấy sẽ cởi bốt, vào nhà, ra ban công và cất quần áo. Chỉ có thể làm thế thôi."

Nhưng Kageyama chậm rãi lắc đầu.
"Đúng là có rất nhiều người sẽ làm thế. Nhưng cũng không ít người chọn cách khác vì cho rằng cách làm đó không hiệu quả. Xét về mặt nào đó, cách làm này hơi xa vời với tiểu thư nên tiểu thư không hình dung được cũng phải thôi."

"Xa vời với tôi?" Đúng là Reiko chưa hình dung ra được. "Cách gì cơ?"

"Rất đơn giản. Trước hết, cô ấy sẽ để nguyên bốt và bò vào nhà. Dùng bàn tay và đầu gối để đỡ cơ thể, cô ấy di chuyển bốn chân giống như loài chó, chú ý không để gót giày chạm vào sàn nhà. Nếu phải bò cả một quãng xa sẽ rất mệt nhưng đây chỉ là căn hộ một phòng. Cách làm này tất nhiên trông không được đẹp mắt nhưng cô ấy sống một mình. Sao cũng được, miễn là không phải cởi bốt. Tiểu thư cũng nói là việc đi bốt và tháo bốt rất mất thời gian nên cách này đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nhiều khả năng, Yoshimoto Hitomi không muốn phí thời gian vào việc cởi bốt nên đã chọn cách này. Cô ấy bò qua hành lang, đi vào căn phòng lát sàn gỗ giống như một chú chó, trong khi vẫn mang bốt."

"Vậy Yoshimoto Hitomi đã tự mình đi vào căn phòng lát sàn gỗ. Không phải được khiêng vào đó sau khi bị sát hại."

"Vâng, không phải bị giết xong rồi được khiêng vào đó. Yoshimoto Hitomi tự đi vào và đột nhiên bị một người đang có mặt trong phòng siết cổ đến chết. Hẳn là cô ấy bất ngờ lắm. Chắc chắn không có ai ở nhà, thế mà lại có người. Nhưng lúc đó cô ấy đang bò nên không chống cự được. Cô ấy bị giết rất nhẹ nhàng, chẳng kịp kêu tiếng nào. Thế nên mới xảy ra tình huống kỳ lạ, cô ấy bị giết ở trong nhà khi chân vẫn mang bốt."

"Ra thế." Reiko há hốc mồm trước suy luận của Kageyama. Bảo sao mà anh ta dám gọi con gái của ông chủ là đồ ngốc. Tuy rất bực nhưng Reiko buộc phải tán thành suy luận của Kageyama. "Nhưng ta vẫn chưa biết hung thủ là ai. Anh cũng chưa biết đúng không?"

"Không đâu, nếu suy luận của tôi đúng thì chúng ta gần như biết được hung thủ rồi. Xin phép tiểu thư cho tôi được trình bày. Yoshimoto Hitomi rời nhà được vài phút thì quay về. Trong vài phút đó, hung thủ đã lẻn vào căn hộ 304. Đến đây tiểu thư nắm được chưa?"

"Được rồi."

"Nhưng khóa của căn hộ là loại chống trộm đời mới nhất. Không phải là loại để mấy kẻ rình rập vớ vẩn có thể phá được trong vài phút."

"Anh nói đúng. Không thể có chuyện hung thủ phá khóa rồi đột nhập vào nhà được."

"Có thể Yoshimoto Hitomi đã quên khóa cửa. Nhưng theo tiểu thư kể thì khả năng đó rất thấp. Yoshimoto Hitomi là người cẩn trọng cửa giả hơn hẳn người khác nên không bao giờ có chuyện quên khóa cửa. Nhân chứng đầu tiên, cô Sugimura Eri đã khẳng định như vậy."

"Đứng rồi. Chắc chắn Yoshimoto Hitomi đã khóa cửa."

"Thế mà hung thủ vẫn dễ dàng đột nhập vào nhà chỉ trong vài phút. Từ đây ta rút ra được một kết luận. Thủ phạm có chìa khóa căn hộ 304."

"Chìa khóa." Vừa nghe thấy từ này, lập tức trong đầu Reiko hiện lên một nhân vật. Người từng trao đổi chìa khóa nhà với Yoshimoto Hitomi. "Tashiro Yuya. Anh ta là hung thủ ư? Không thể đâu Kageyama à. Anh ta có bằng chứng ngoại phạm vững chắc lắm đấy."

"Vâng. Không phải là Tashiro Yuya."

"Vậy là chủ nhà Kawahara Kensaku? Anh ta đương nhiên có chìa khóa rồi."

"Nhưng sau khi gặp Yoshimoto Hitomi ở chỗ thùng thư, Kawahara Kensaku quay về nhà mình luôn. Điều này đã có người bán hoa quả xác nhận. Kawahara Kensaku không thể đột nhập vào nhà Yoshimoto Hitomi trước khi cô ấy về rồi tấn công cô ấy được."

"Tóm lại là sao? Hung thủ là người có chìa khóa căn hộ. Nhưng hai người có chìa khóa căn hộ đều không có cơ hội ra tay hành động. Vậy thì chẳng còn ai đáng nghi nữa."

"Không, thưa tiểu thư, còn một nghi phạm nữa. Một người có khả năng sử dụng chìa khóa. Chính người đó đã giết Yoshimoto Hitomi." Giọng điệu chắc nịch của Kageyama khiến Reiko càng thêm sốt ruột.

"Người đó là ai? Tôi không biết người đó à?"

"Có, tiểu thư có biết người đó. Nói chính xác là tiểu thư biết đôi giày của người đó."

"Giày?"

"Tiểu thư quên rồi sao? Khi đến nhà Tashiro Yuya, tiểu thư đã trông thấy một đôi giày nữ ở thềm cửa."

Reiko nhớ lại lúc đến căn hộ của Tashiro Yuya. Giữa một đống giày dép đàn ông lộn xộn, có một đôi giày kiểu Âu sang trọng nằm lạc lõng.

"Một đôi cao gót màu trắng." Reiko hét lên. "Đó là đôi giày của hung thủ!?"

"Vâng." Kageyama bình tĩnh đáp. "Đúng như tiểu thư đang nghĩ, cô gái đi đôi giày cao gót màu trắng chính là người yêu mới của Tashiro Yuya. Là người yêu, cô ta có thể dễ dàng vào nhà anh ta. Tức là khi Tashiro Yuya không có nhà, cô ta hoàn toàn có thể sử dụng chìa khóa căn hộ 304 mà anh ta đang giữ."

"Phải rồi. Tối thứ Bảy, Tashiro Yuya đi câu cá nên không có nhà! Cô gái đi giày màu trắng có thể thoải mái dùng chìa khóa đó."

"Vâng. Từ đoạn này trở đi, trí tưởng tượng của tôi hơi lộn xộn, xin tiểu thư hãy lắng nghe. Hung thủ... vì chưa biết tên nên ta tạm gọi là Cô gái đi giày màu trắng."

"Cô gái đi giày màu trắng, gọi là Giày Trắng nhé?"

"Người yêu mới của Tashiro Yuya – Giày Trắng – tình cờ phát hiện ra chiếc chìa khóa anh ta bí mật cất giữ. Tất nhiên cô ta không biết đó là chìa khóa nhà ai. Nhưng phụ nữ tinh lắm. Ngay khi thấy chiếc chìa khóa, cô ta nghi ngờ Tashiro Yuya đang lén hẹn hò với cô gái khác và đây chính là chìa khóa nhà của cô gái kia. Đương nhiên Giày Trắng muốn truy tìm tung tích người đang hẹn hò với người yêu mình. Tôi không chắc là cô ta đã biết từ trước hay do thu thập được thông tin, nhưng tóm lại, cô ta nghi cô gái đó tên là Yoshimoto Hitomi. Làm thế nào để biết Yoshimoto Hitomi và Tashiro Yuya có hẹn hò với nhau hay không? Có một cách khá hay. Đó là tranh thủ lúc Tashiro Yuya vắng nhà, cô ta sẽ đem chìa khóa anh ta đang giữ tới tra thử vào ổ khóa nhà Yoshimoto Hitomi, nếu tra vừa, chứng tỏ hai người có quan hệ. Và Giày Trắng đã biến suy nghĩ này thành hành động."

"Hành động xảy ra hôm thứ Bảy?"

"Vâng. Sau khi chờ Tashiro Yuya ra khỏi nhà để đi câu cá, Giày Trắng đem theo chìa khóa tới căn hộ của Yoshimoto Hitomi. Cô ta đỗ xe bên đường, quan sát căn hộ của Yoshimoto, chờ tới lúc Yoshimoto ra khỏi nhà. Cô ta không dám tra thử khi trong nhà có người. Thời gian trôi qua, đến 6 giờ tối, cuối cùng Yoshimoto Hitomi cũng ra khỏi nhà. Lập tức Giày Trắng cầm chìa khóa, tiến về phía khu nhà. Cô ta đứng trước cửa phòng 304, tra chìa khóa vào ổ. Đương nhiên là cửa mở. Vậy là Giày Trắng đã thành công trong việc truy tìm người tình của người yêu."

"Mục tiêu đã hoàn thành. Nhưng sau đó..."

"Vâng. Nếu cô ta dừng ở đây thì án mạng đã không xảy ra. Giày Trắng đinh ninh rằng Yoshimoto Hitomi còn lâu mới về nên đã tự tiện vào nhà. Có thể cô ta tò mò muốn biết xem người tình của người yêu mình sống thế nào hoặc cô ta muốn tìm bằng chứng ngoại tình. Nhưng bất ngờ có chuyện xảy ra."

"Yoshimoto Hitomi quay về. Để cất quần áo."

"Đang đột nhập vào nhà người khác thì chủ nhà quay về. Riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Giày Trắng hoảng loạn. Cô ta sẽ bị coi là ăn trộm. Hơn nữa, chủ nhà này lại là người tình của người yêu. Còn gì nhục nhã hơn khi bị bắt quả tang trong hoàn cảnh này. Chuyện tình với Tashiro Yuya sẽ tan thành mây khói. Chưa kể việc này sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cô ta, tất nhiên là trường hợp cô ta có địa vị. Giày Trắng tìm cách để thoát khỏi tình thế nguy nan. Nhưng trong căn hộ một phòng ngủ chẳng có chỗ nào để trốn. Đang chưa biết làm thế nào thì trước mắt cô ta hiện lên một cảnh tượng bất ngờ. Yoshimoto Hitomi đang bò vào trong phòng, chân vẫn đi bốt. Trước tình trạng hớ hênh của Yoshimoto Hitomi, chẳng có gì lạ nếu Giày Trắng nghĩ ngay tới biện pháp cấp bách là sử dụng bạo lực."

"Nghĩa là chọn cách ra đòn trước khi bị đối phương bắt gặp và hô hoán."

"Giày Trắng nhặt sợi dây gần đó. Chắc bấy giờ có sẵn một sợi dây ni lông buộc báo cạnh giá để báo. Cô ta tấn công Yoshimoto Hitomi như thể bị ma làm. Đây là hành động không có trong dự trù nên không rõ là cô ta có cố ý giết người hay không. Có lẽ sự ghen tuông đã tiếp thêm sức mạnh nên kết cục là Giày Trắng đã siết cổ Yoshimoto Hitomi đến chết. Vụ việc có thể tạm thời tóm lược như vậy." Trình bày xong, quản gia Kageyama quay về phía Reiko, nét mặt vẫn bình thản, "Tiểu thư thấy sao?"

"À, đúng rồi. Suy luận của anh khá đấy. Hung thủ có lẽ là cô gái đi giày màu trắng." Nói đúng ra thì suy luận của Kageyama không phải là khá. Đối với Reiko, nó gần như là hoàn hảo. Cả động cơ lẫn hành động của hung thủ chắc chắn đúng như Kageyama nói. Nhưng giờ mà công nhận luôn thì không hay lắm nên Reiko cố gắng hỏi thêm hai, ba câu nữa. "Không phát hiện ra dấu vân tay lạ ở hiện trường. Hung thủ đi găng tay à?"

"Bản thân việc tự tiện mở cửa nhà người khác đã là phạm pháp rồi. Vì vậy, ngay từ lúc tra chìa khóa vào ổ khóa căn hộ 304, hung thủ đã đi găng tay đề phòng. Kết quả là ngay cả lúc giết người, hung thủ cũng không để lại dấu vân tay."

"Khi Yoshimoto Hitomi vào nhà, chắc chắn ở thềm nhà phải có giày của hung thủ. Lẽ nào Yoshimoto Hitomi không phát hiện ra?"

"Theo lời tiểu thư thì phòng của Yoshimoto Hitomi rất bừa bộn. Thềm nhà chắc cũng thế. Do đó, dù có giày của người khác thì cô ấy cũng không nhận ra đâu." Kageyama đã chuẩn bị đầy đủ các câu trả lời đáp ứng các câu hỏi của Reiko.

"Tôi hiểu rồi." Reiko gật đầu thật mạnh, "Còn một câu cuối cùng". Như để kết thúc buổi trò chuyện tối nay, Reiko quyết định hỏi thẳng Kageyama thắc mắc từ ban nãy, "Anh là ai mà có khả năng suy luận giỏi thế? Tại sao anh lại đi làm quản gia?"

Quản gia Kageyama khẽ đẩy chiếc kính gọng bạc và trả lời với gương mặt vô cùng thành thật, "Thật ra tôi muốn trở thành cầu thủ bóng chày hoặc thám tử chuyên nghiệp." Đó đâu phải là câu trả lời? Lời đáp của Kageyama chỉ khiến Reiko thêm bực bội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro