Trên Đời Không Còn Có Người Như Thế [Bộ 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Trên Đời Không Còn Có Người Như Thế [Bộ 3]

Author: Trùng Cảnh Chỉ Hy

Editor: Mae/ Beta: juzt

Genres: Trung đoản văn, vườn trường, nhẹ nhàng, HE

~♥~

Chương 1

Năm 12 tuổi ấy, Jung Yunho bước vào cấp trung học cơ sở. Ngày ngày ôm quả bóng rổ có chút bẩn trên tay, khoác chiếc túi có phần sờn rách trên lưng, Yunho một mình đi về nhà. Trên đường đi nhìn thấy vài đứa trẻ cùng trang lứa kéo nhau đi chơi game online sau giờ học, Yunho lướt ngang qua họ, nhìn thấy động tác hút thuốc của mấy đứa còn vô cùng non nớt, cùng với nét ngỗ nghịch của đám thiếu niên không hiểu chuyện đời. Không để lộ biểu hiện chán ghét hay khinh thường gì, ánh mắt Yunho vẫn thành thực như cũ, như là đường về nhà trước giờ cũng chẳng có gì khác lạ. Cha anh đã từng nói, mỗi độ tuổi cần phải làm những chuyện hợp với tuổi của mình, ví dụ học sinh tốt nhất là ngoan ngoãn ăn hết cơm mẹ nấu cho, rồi chăm chỉ đọc sách.

Năm đó 15 tuổi, Kim Jaejoong đang học năm nhất trung học. Tuy là dáng vẻ mang túi xách sau lưng có phần du côn, nhưng áo đồng phục học sinh cũng tương đối sạch sẽ, nhìn biểu hiện lo lắng bất an của nữ sinh vừa mới tỏ tình với mình đứng trước mặt, Jaejoong kìm nén cảm giác muốn hút thuốc. Im lặng năm phút đồng hồ, giống như sợ hãi người đối diện bởi vì vô cùng lo lắng mà thở không nổi, cậu đơn giản đưa ra lí do không hợp mà cự tuyệt người ta. Xoay lưng đi được hai bước, Jaejoong quay đầu lại nhìn thoáng qua, nữ sinh xinh đẹp kia vẫn đông cứng tại chỗ. Chung quy là có chút không đành lòng, Jaejoong quay trở lại, vỗ vỗ đầu người ta, nói một câu giống như thầy chủ nhiệm vẫn thường nói với cái đứa thường xuyên chừa trống nhiều chỗ trong bài kiểm tra như mình, "Chăm chỉ học tập đi."

Năm lên 16 tuổi, Jung Yunho đứng trước bảng thông báo dưới vườn trường, nhìn tờ thông báo lẻ loi dán trong góc, thật lâu vẫn không rời đi. Là một cuộc thi thiết kế ý tưởng. Thi đấu kiểu này ở trường trung học, chỉ sơ sơ không đến mức thi tính toán hay kiểm tra khả năng Anh văn cao siêu, nhưng mà Jung Yunho rất thích. So với đám công thức toán cứng nhắc hay mấy bài thi tiếng Anh chất lượng cao, anh ưa thích kiểu dùng năng lực bản thân để suy nghĩ này hơn nhiều. Nỗ lực thi thố sẽ giành được phần thưởng. Nghĩ tới cuộc thi ít được chú ý như thế này, ở trường học căn bản không được coi trọng. Jung Yunho giơ tay vừa định đụng tới tờ thông báo kia, tờ giấy liền bị người khác giật mất. Yunho quay đầu, thấy Kim Jaejoong nhíu nhíu mày đọc dòng chữ viết phía trên.

Năm đó gió mùa hạ không nóng cháy, nhè nhẹ luồn qua mái tóc của Jaejoong. Cậu đứng giữa sân trường, bộ dáng ngậm điếu thuốc nhìn tờ quảng cáo mang chút vẻ biếng nhác làm cho Jung Yunho cảm thấy có chút mệt mỏi, chán chường. Đương nhiên, anh cũng không cho rằng khi đó Kim Jaejoong rất đẹp, bởi vì Kim Jaejoong quay đầu lại hướng về phía đám bạn ở sau lưng phất phất tờ giấy trong tay, giọng nói có chút trầm thấp, bởi vì ngậm điếu thuốc, có chút gì đó mập mờ.

"Chính là cái này, tao nói là tao thắng chắc, cá cược bắt đầu có hiệu lực, tụi bây có muốn nhập tụ thì xin mời mau mau đặt cược nội trong ngày hôm nay."

Đám bạn phía sau cùng cười vang, sau đó Jaejoong mới nhìn đến Jung Yunho đang quy củ đứng đó, đợi mình đem vật trong tay trả lại. Jaejoong biết Yunho, một học sinh nổi danh trong trường, trong lễ khai giảng đã đại diện học sinh toàn trường lên phát biểu, bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ dưới nắng ban mai, làm cho Kim Jaejoong cảm thấy có chút chói mắt. Nghiêm túc quy củ, cùng tản mạn tùy hứng gặp nhau, gần như không có lấy một điểm hòa hợp. Kim Jaejoong cũng ý thức được tình huống không phù hợp trước mắt, vì thế đem thông báo dúi lại vào tay Yunho rồi xoay người bỏ đi. Thế nhưng phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi:

"Này, muốn cùng nhau hợp tác không?"

Dùng ba giây đồng hồ để tiêu hóa lời nói của Yunho, Jaejoong do dự mà dừng bước, quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái, sau đó chỉ chỉ mặt mình, vẻ mặt hoang mang, nói: "Nói với tôi sao? Cùng tôi hợp tác?"

Yunho lộ ra nụ cười đẹp rạng ngời, giơ lên tờ giấy nọ:

"Trong này nói phải có hai người hợp thành một tổ, chúng ta cùng hợp tác đi, được không?"

Jaejoong đứng yên bất động ước chừng hai phút, nhìn nụ cười hoàn mĩ không đổi trên gương mặt Yunho, sau đó nhíu nhíu mày, vừa xoay người vừa đáp:

"Sao cũng được."

Nhìn theo bóng lưng Jaejoong, Jung Yunho chậm rãi thu lại nét tươi cười, ánh mắt dần trở nên chân thành tha thiết. Anh chợt nhớ tới cái lần đầu tiên nhìn thấy Kim Jaejoong. Hôm đó Yunho trong tay ôm lấy cuốn sách giáo khoa thật dày, bước chân vội vàng, trong đầu đang cố nghĩ xem chuông vào học đã vang lên từ lúc nào. Khi đi ngang qua bãi cỏ, Yunho nhìn thấy Kim Jaejoong lười biếng nằm phơi nắng, hai mắt nhắm lại, nhàn hạ hưởng thụ ánh mặt trời. Còn có một lần khác, Yunho đến lớp của Jaejoong để chia sẻ phương pháp học toán. Cuối giờ lúc giúp thầy giáo thu bài kiểm tra, cái người đó mang theo ánh mắt ủ rũ quét qua mặt anh một cái, sau đó đem một tờ giấy kiểm tra chưa điền đầy đủ đáp án đưa đến tay anh. Nhìn thấy ánh mắt hơi hơi kinh ngạc của Yunho, người kia mới gãi gãi đầu, nói:

"Ấy, quên viết tên rồi."

Cậu ta cầm bài lên, hí hoáy xong thì ném sang cho anh. Yunho nhìn tờ giấy phía trên giấy có viết ba chữ 'Kim Jaejoong' không được nắn nón lắm, lại nhìn thoáng qua mái tóc mềm mại của người kia, tự dưng hơi hơi nở nụ cười, sau đó sờ lên bài kiểm tra, nhẹ nhàng giao cho thầy giáo. Bắt đầu từ lúc đó, cho đến khi gặp lại người này ở sân trường, Jung Yunho luôn nhịn không được liếc nhìn cậu vài lần, có khi nhìn thấy cậu cùng bạn thân bên cạnh khoác vai, tươi cười rạng rỡ, có khi lại nhìn cậu cởi bỏ hai chiếc nút trên cổ áo đồng phục, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, có lúc lại thấy cậu đứng trên hành lang chịu phạt, cũng vẫn mang cái dáng vẻ không sao cả, bộ dạng thực tùy hứng.

/~/

Jung Yunho lúc ấy cũng không rõ bản thân là vì cái gì, cuối cùng lại ưa thích, chú ý đến một người luôn nằm trong dạng cá biệt trong mắt giáo viên. Mãi cho đến khi cùng Kim Jaejoong hợp tác, thực lâu sau anh mới biết, hóa ra tận sâu trong tâm can, anh đối với Kim Jaejoong tồn tại một sự hâm mộ mà người khác không thể hiểu được, một loại hâm mộ sâu sắc.

Yunho cũng khát khao cái kiểu tùy hứng này, cái kiểu vô vị này. Anh chán ghét mấy bài kiểm tra khảo sát, chán ghét bộ đồng phục chỉnh chu, chán ghét cái vẻ mặt bất biến chỉ biết mỉm cười khi nghe giáo viên nói chuyện. Anh cũng ao ước được tự do, giống như những đứa trẻ cùng trang lứa, được nghịch phá, sống cá tính, đôi lúc cũng có phần ngỗ ngáo .

Nhưng cha anh từng nói, anh nên lên kế hoạch cho tương lai của mình. Mẹ anh lại nói rất thích anh lúc nào cũng như hồi còn nhỏ, mang bộ dạng nhìn vào là thấy an tâm. Cứ như vậy, Yunho trói buộc chính mình, dần dần, ngay cả bản thân cũng tập quen với chính mình sống như thế, mặc dù có chút mệt mỏi. Vì cha hy vọng anh trở thành một luật sư ưu tú, hy vọng anh theo học luật, Yunho liền dành hết thời gian sau khi tan học để đọc rất nhiều sách liên quan đến luật pháp, sau đó còn lên mạng tìm hiểu xem học viện đại học luật nào thuộc hệ thống cơ sở hàng đầu của Hàn Quốc .

Nhưng không ai biết trong lòng Yunho vô cùng yêu thích thiết kế, mà trong mắt cha anh thì tương lai anh phải theo chuyên ngành thương mại, cho nên những thứ khác đều không được chấp nhận cũng như ưa thích. Mặc dù Yunho rất yêu các bản thiết kế, phương án thiết kế, thích cả bất cứ thứ gì liên quan thiết kế .

Lần đầu tiên Yunho hẹn Jaejoong cùng thảo luận phương án thiết kế vào giờ nghỉ trưa, Kim Jaejoong đang uể oải ngồi trên cỏ nghịch di động thì nhìn thấy Jung Yunho ôm một chồng cao toàn là giấy trắng, lại còn đeo theo một cái túi lớn không biết là cái gì bên trong, Kim Jaejoong nhịn không được nở nụ cười.

"Cậu làm cái gì vậy, làm bài tập sao?"

Jaejoong ngồi xuống cạnh bên cậu, đem giấy và bút màu đồng loạt để xuống. Đề tài của bọn họ là thiết kế quảng cáo cho một chiếc vòng cổ hình đôi cánh. Anh đưa bút cho Jaejoong:

"Viết ra ý tưởng của cậu đi, phương án như vậy khá có tính kế hoạch đó."

Nhận lấy bút từ trong tay Yunho, Jaejoong lại đột nhiên ném ra xa, sau đó gõ đầu người kia:

"Kế hoạch cái gì chứ! Thiết kế là đòi hỏi cảm giác và ý tưởng táo bạo. Nếu tất cả ý tưởng đều bị cậu giam hãm trên mặt giấy này, vậy thiết kế của cậu vĩnh viễn không bay bổng được ."

Kim Jaejoong lúc nói những lời này mang theo chút thực tình, chút trầm tĩnh, không mang chút ngữ khí giáo điều hay mệnh lệnh, thế nhưng Jung Yunho lại chăm chú nhìn ánh mắt cậu, cũng chầm chậm buông xuống vật trong tay.

"Ừ."

Sau đó, hai người cùng nói cho nhau nghe ý tưởng của mình. Kim Jaejoong phát hiện, mặc dù Jung Yunho bề ngoài luôn mang vẻ nghiêm túc cứng nhắc, nhưng ý tưởng của anh lại cực kì sáng tạo, mỗi loại ghỉ thiết đều khiến người ta nóng lòng muốn thử qua. Nói mệt rồi, Jaejoong liền nằm xuống:

"Nghỉ đi, nghỉ đi, nếu là cánh chim thì nên nhìn lên trời mà xem."

Mũi ngửi thấy có mùi hương thoang thoảng bay tới, Jaejoong chống người ngồi dậy, thấy Yunho đem hai hộp cơm đưa tới trước mặt mình. Cậu thường không ăn trưa vì đủ loại lí do, lúc này lại thấy Yunho đưa đũa cho mình, còn bảo rằng :

"Buổi sáng tôi nhờ mẹ làm thêm một phần cơm. Mẹ tôi đối với những thứ như cơm gạo luôn yêu cầu rất nghiêm, cho nên cậu tốt nhất phải ăn cho hết, không thì tôi sẽ bị mắng đến chết mất."

Ngậm cuốn cơm cuộn rong biển, Jaejoong cúi đầu "chiến đấu" với phần cơm trong hộp, không thèm ngẩng lên nhìn Yunho lấy một lần.

"Mẹ của cậu mỗi ngày đều làm cơm cho cậu mang theo?"

"Ừ"

"Phải ăn sạch sẽ hết à?"

"Ừ"

Cuộc trò chuyện ngưng hẳn. Bộ dạng ăn uống thỏa thê của Jaejoong làm tâm tình Yunho cũng trở nên rất tốt, cứ ăn rồi lại ăn, thanh âm của cậu mơ hồ không rõ:

"Thật tốt..."

Không ngờ Yunho vẫn nghe thấy. Cái gì thật tốt? Thấy Yunho ngừng đũa, vẻ mặt khó hiểu, Jaejoong nở nụ cười.

"Cậu nếu như ngày nào cũng phải ăn quán ven đường, nhất định sẽ nhận ra rằng những hộp cơm như thế này thực sự ngon lắm." (*)

(*) từ 'hảo' (好) trong tiếng Hoa mang nghĩa là tốt đẹp, nếu nói về món ăn thì có nghĩa là ngon.

Đóng nắp hộp cơm lại, Jaejoong thực hài lòng đem đồ vật trong tay Yunho thu dọn lại, bỏ vào trong túi.

"Jung Yunho, có người nhớ đến là một loại hạnh phúc. Chí ít mỗi lần ăn cơm đều là cơm nóng gạo dẻo, đó là phúc phần của cậu."

Kim Jaejoong thấy bản thân khi nói ra những lời này, trong giọng điệu có cái gì đó không đúng. Bất quá, mãi về sau khi cùng Yunho ăn hết cơm trưa rồi đến cơm chiều, thỉnh thoảng cậu còn mang từ nhà đến vài món đơn giản tự mình làm đến chia sẻ với Yunho, Jaejoong mới hiểu rõ, ngày ấy khi nói những lời kia, tận sâu trong nội tâm cậu, thật sâu thật sâu bên trong, tồn tại một loại khát khao cùng ngưỡng mộ.

/~/

Hâm mộ người kia áo sơ mi mỗi ngày có mẹ tự tay ủi phẳng, cũng hâm mộ người kia đường tương lai có cha sắp xếp và chỉ dẫn. Cậu từng vô số lần suy nghĩ trong lòng, Jung Yunho ưu tú như vậy, cha mẹ của anh hẳn sẽ yêu thương, săn sóc cho anh nhiều lắm, lại nghĩ đến trên đường công danh Yunho sẽ đi được tới nhiều nơi sáng chói, bước chân vững chãi .

Cha mẹ ly dị, cha lại trăm công nghìn việc, điều đó khiến cho Jaejoong dần dần quen thói tùy tiện, nhưng cũng không hẳn là phóng túng. Cậu chỉ muốn làm cho bản thân cùng người xung quanh cảm thấy thoải mái một chút. Cậu biết không nên chuyện gì cũng ôm vào người, mang theo nhiều chấp niệm, khát cầu thì đến cuối cùng, e rằng cực khổ, mệt mỏi vẫn là tự mình chuốc lấy.

Có lẽ điều làm cho tất cả mọi người bất ngờ chính là, hai người hoàn toàn bất đồng như thế nhưng lại càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn. Mọi người nghĩ rằng đó là do cùng hợp tác thi đấu mà ra, nhưng không ai biết, hai người họ thật sự hâm mộ sâu sắc đối phương. Mà cũng bởi vì duyên cớ này, cả hai lại càng bị cuốn hút vào nhau thật nhiều, giống như muốn cố gắng hấp thu cảm giác ấm áp mà mình khát khao từ trên người đối phương. Cũng có thể coi bọn họ như hai con cá thiếu nước, trong lúc hoạn nạn tương trợ lẫn nhau, truyền hơi ấm cho nhau, mang chút hơi nước hiếm hoi chia sẻ cho người kia.

Chương 2

Kết quả cuộc thi thiết kế đó thật không ngờ tới. Hai người ôm chiếc cúp vừa giành được cùng nhau đi về phía sân trường, chạy mệt rồi dừng chân, Yunho hỏi Jaejoong có muốn uống nước hay không, Jaejoong lắc đầu, nhìn chiếc cúp nặng trịch trong tay, bỗng nhiên ném cho Yunho.

"Cậu cầm về nhà đi, dù sao tôi mang về cũng chả có ai xem."

Yunho nhẹ nhàng sờ chiếc cúp nhưng vẫn trịnh trọng đặt lại trong lòng Jaejoong.

"Thôi thì cậu cầm đi, cha tôi... không thích tôi đem những thứ như thế này về nhà."

Nhìn Yunho đối với chiếc cúp kia vừa không nỡ buông lại mang dáng vẻ bất đắc dĩ, Jaejoong cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, quay đầu nhìn dòng nước róc rách chảy dưới kênh đào phía bên cạnh, cậu bỗng nhiên nở nụ cười.

"Jung Yunho, cậu nói xem cái cúp bằng sắt thép gì đó này, có thể đổi được vài phần cá chỉ vàng cơm cuộn rong biển không?"

Yunho bật cười:

"Đồ ngốc này, đói bụng hả? Tôi đi mua cơm cho cậu."

Jaejoong chu môi cười cười:

"Cũng chả đem đổi lấy một hộp cơm cuộn rong biển được, đống sắt vụn này thực vô dụng, không bằng nghe thử vài âm thanh vui tai một chút xem sao!"

"Hả?"

Yunho còn chưa hiểu hết ý của Jaejoong, đã thấy người kia dùng sức đem chiếc cúp quăng một phát xuống dòng nước, ùm một tiếng. Tới khi Yunho kinh ngạc lên tiếng, chiếc cúp đã chìm sâu trong lòng kênh.

"Kim Jaejoong! Cậu làm cái quái gì vậy!"

Yunho đang định nhảy xuống liền bị Kim Jaejoong gắt gao giữ chặt.

"Chỉ là một cái cúp hỏng, đáng cho cậu nhảy xuống nước sao! Cậu ngốc vừa thôi!"

"Đó là nỗ lực ba tháng trời của chúng ta, Kim Jaejoong! Cậu là đồ dở hơi!"

"Chết tiệt! Một đống sắt vụn, quý báu cái rắm gì chứ! Cậu lại vì nó mắng tôi là đồ dở hơi!"

Bởi vì chất giọng trời phú của Jaejoong, cùng sức lực lúc nóng giận bùng phát, Yunho ngưng giãy dụa, thở hổn hển nhìn Jaejoong. Lại như cũ giằng co tranh cãi, cuối cùng Jaejoong là người tỉnh táo trước.

"Cậu là đồ đầu gỗ sao? Một cái cúp mẻ có gì hay? Có nó là ngon lành vinh dự lắm sao?"

"Kim Jaejoong, đó là thành quả mà chúng ta nỗ lực hơn một trăm ngày..."

"Mang đến cho tôi cảm giác ngọt ngào như đường như mật chính là từ quá trình, là khoảng thời gian hơn trăm ngày bên cạnh cậu, cho tới bây giờ chiếc cúp kia vẫn chẳng hề quan trọng, cậu có hiểu hay không?"

"..."

Ở bên cạnh tôi, ngọt ngào như đường như mật? Jung Yunho cảm thấy tim mình bỗng dưng nhảy mấy nhịp, nhìn vẻ mặt của Jaejoong, lại có chút không hiểu những lời nói vừa rồi có bao nhiêu ám muội. Thiếu niên 16 tuổi, tại nơi gió thổi này, bờ sông này, đột nhiên rối loạn hô hấp, tim đập loạn nhịp. Có cái gì đó ngọt ngào hưng phấn dần dần dâng trào lên tận não. Yunho muốn kéo Jaejoong lại gần, lại bị cậu giật tay ra.

"Tên chết bằm! Còn dám mắng tôi dở hơi! Jung Yunho cậu mới là đồ dở hơi! Ở đó còn dám mắng tôi..."

Nhìn Kim Jaejoong xoay người lảm nhảm, Yunho bỗng nhiên mỉm cười, sau đó bước nhanh lên phía trước, khoác vai Jaejoong, thế nhưng lại bị đẩy ra.

"Cút đi!"

"Chúng ta hai đứa đều dở hơi, vậy cùng nhau cút đi nha!"

Jaejoong vừa muốn phát cáu, Yunho bỗng nhớ ra điều gì đó.

"A! Kế hoạch học tập tôi lập ra cho cậu, tiến hành tới đâu rồi? 30 cái đề đó, cậu làm xong hết chưa?"

"..."

Năm 17 tuổi ấy, cấp III của Jung Yunho trôi qua cực kì phong phú. Ngoài việc ở bên cạnh Kim Jaejoong ra còn có, Kim Jaejoong không biết từ đâu tìm được bí quyết giúp hai người luôn có vài việc làm liên quan đến thiết kế quảng cáo. Tuy là tiền lương không nhiều lắm, nhưng thú vui được thiết kế làm cả hai đều hứng thú, cho đến một lần thấy bản thiết kế màu của hai người được dán tại vị trí bắt mắt nhất tại trạm xe bus, Kim Jaejoong dương dương tự đắc, nhảy lên ôm cổ Yunho.

"Thế nào? Tôi lợi hại ghê chưa... Ah! Trời ơi!"

Thanh âm tắt hẳn, cả người Jaejoong bị Yunho nhấc bổng lên.

"Đồ chết tiệt nhà cậu! Jung Yunho cậu điên rồi sao! Thả tôi xuống!"

"Bắt cậu lại đỡ lo người khác mang đi mất, tôi sẽ bị tổn thất nặng!"

Kim Jaejoong cười ha hả, cùng Yunho nằm xuống bãi cỏ dọc bờ sông, nhìn lên trời. Jaejoong chậm rãi nhắm mắt, đem đầu đặt lên vai Yunho, nhẹ nhàng nói:

"Jung Yunho, chúng ta cùng nhau học khoa thiết kế của Đại học Seoul đi."

Cậu nín thở chờ đợi câu trả lời từ Yunho. Kể từ khi cha mẹ ly hôn, Jaejoong đối với việc của chính mình hay người xung quanh, bao năm qua đều không mấy quan tâm. Nhưng vào thời khắc này, mà có lẽ không đúng, phải là từ khi bắt đầu quen biết Yunho, cậu dần dần có chút e sợ. Phát hiện bản thân bắt đầu có chút chấp niệm, Jaejoong muốn cùng Yunho, tiếp tục cùng nhau học bài, muốn cùng anh học thiết kế. Cậu muốn cùng con người đang bên cạnh mình này, ở bên nhau... Jaejoong có chút sợ hãi, chờ đợi Yunho trả lời, nhưng không một tiếng động, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng cảm giác có đầu ngón tay ấm áp xuyên qua mặt cỏ, nhẹ nhàng xoa trên mu bàn tay rồi đến lòng bàn tay của Jaejoong.

Kim Jaejoong cho tới bây giờ cũng không biết, từng ngón tay, khớp xương, phân mình của Jung Yunho lại có sức như vậy, ấm nóng như vậy. Cái loại ấm áp, êm ái này một mạch hừng hực tiến thẳng vào trong tim cậu.

Jung Yunho nắm chặt tay cậu. Vào mùa hạ năm 17 tuổi đó, cái siết tay này lại càng chẳng muốn buông.

Nhìn bảng nguyện vọng trước mắt, ông Jung cũng không nổi trận lôi đình. Nhìn đứa con vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi đối diện, còn có bà xã đang đầy lo lắng, ông cảm thấy cần phải có thời gian cùng Yunho bàn luận. Đứa con trai trước nay luôn đầy tinh thần trách nhiệm này, một đứa trẻ luôn nghe lời không bao giờ khiến mình và vợ phải lo lắng, thế mà bây giờ lại nói về chuyện lên kế hoạch ngành học tương lai mà bản thân cùng cha nó bày ra như một trò đùa.

Ông không thể nổi trận lôi đình, cần làm rõ xem đứa con này rốt cuộc đang muốn gì.

"Yunho, cha có thể biết vì sao con không chọn học luật không?"

Hít một hơi thật sâu, Yunho ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cha.

"Thưa cha, con biết nói như vậy, cha có thể sẽ không hiểu, nhưng mà con thật sự muốn chọn ngành mà con yêu thích."

"Dù rằng ngành nghề con chọn sẽ làm cho tương lai có phần bất ổn?"

"Thưa cha, thế giới này không có gì là tuyệt đối, không liều lĩnh không tranh giành sẽ không có tương lai, cũng không phải lên kế hoạch thật tốt hết thảy rồi tuần tự làm theo với con mà nói sẽ là tốt."

"Nhưng con đã sống theo lề lối quy củ đó mà trưởng thành suốt mười bảy năm qua."

"Đó là lí do con muốn tương lai bảy năm tới, được bước đi theo ý của bản thân, vui vẻ tiêu sái một lần."

Ông Jung nhìn Yunho. Ông hiểu rõ đứa trẻ này, cũng yêu thương nó rất nhiều. Đứa nhỏ này, mười bảy năm qua cũng là do ông một tay bồi dưỡng, mới trở nên cứng đầu đến mức này. Nhận định một sự việc, chính là chấp niệm kiên định, một đường mà đi, chính là kiểu chấp niệm không thay đổi, không quay đầu lại.

"Yunho, con bây giờ có hai con đường. Đường thứ nhất, cẩn thận ngẫm lại lời mà cha đã nói, ngày mai đi gặp thầy giáo sửa đổi nguyện vọng. Đường thứ hai, con có thể theo học ngành con thích, nhưng bốn năm đại học cha sẽ không giúp đỡ tạo bất kì điều kiện gì cho con."

Bà Jung hít sâu, trong mắt đầy vẻ kinh sợ. Yunho ngược lại lại ngẩng đầu hé môi cười. Ông Jung nhìn vẻ mặt Yunho, không thể không thừa nhận nụ cười của con mình lúc này làm cho ông cảm thấy rất tự hào.

"Con muốn liều lĩnh, phải dựa vào bản than. Muốn tự mình bước chân vào cuộc đời, sống cuộc sống của chính mình, thì phải cố gắng làm tốt đến cùng. Con cứ thử bước đi, nếu làm không tốt thì xem như đã nếm trải cảm giác té ngã."

"Cám ơn cha."

Đây mới đúng là con của ông. Ông cho tới nay vẫn lấy làm tự hào về nó, cho dù đối mặt với những lời tàn khốc như vậy... vẫn nói lời cảm ơn. Ông Jung chưa từng hối hận vì đã can dự vào mười mấy năm cuộc sống của Yunho. Cho dù hiện tại đứa con này muốn đi ngược lại con đường mà mình đã an bài cho nó. Cái kiểu chấp nhất, cố chấp kiêu hãnh, tư tưởng biết ơn này, từ khi Yunho còn nhỏ đã ăn sâu vào tư tưởng. Đó hẳn là tài phú quý giá sẽ làm bạn đường cùng anh trải qua mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm đường đời.

Kim Jaejoong vốn quen thoải mái tùy hỷ. Cậu thường cảm thấy, nếu người xung quanh không thoải mái, bản thân cũng không thoải mái, vì thế đừng nên quá cố chấp. Chính là, năm đó 17 tuổi, vào thời khắc kia, Jung Yunho đã làm cho một Kim Jaejoong trước nay chưa từng muốn kiên trì cho tương lai bản thân, bởi vì cái người tên Jung Yunho cương trực trầm giọng sát bên tai cậu, giọng điệu tràn đầy hưng phấn mà nói:

"Jaejoong, chúng ta đến học thiết kế ở Đại học Seoul đi, chúng ta cùng nhau đi học."

"Jaejoong, chúng ta phải cố gắng tự mình lo cho cuộc sống sau này, chúng ta cùng nhau sống."

"Jaejoong, tôi rất vui, tôi không lo sợ chút nào, bởi vì chúng ta ở bên nhau."

Ánh mắt Jung Yunho tỏa sáng thế kia, sáng đến Kim Jaejoong 17 tuổi cảm thấy, cậu cho đến năm 27 tuổi, 37 tuổi đều sẽ được soi sáng. Cậu rất ít khi nghĩ về tương lai, rất ít chấp nhất chuyện gì, không cho là có thứ gì đó không có là không được. Nhưng tại giờ phút này, cậu nghĩ tới tương lai của cậu, cậu muốn cố chấp một lần, chấp nhất rằng trong tương lai, cậu không thể không có Jung Yunho.

Chấp niệm, đối với Jaejoong mà nói là hoàn toàn mới mẻ, nhưng vì có người kia tham gia cùng, trong long liền trở nên kiên định. Cậu biết con đường tương lai có lẽ sẽ đầy chông gai chướng ngại, có lẽ sẽ mỏi mệt đến chịu không được, nhưng cậu không sợ, cả Yunho cũng không sợ, bởi vì cả hai sẽ cùng nhau bước đi.

Hai người họ ở bên nhau, hai người họ chính là cả thiên hạ.

Năm ấy 18 tuổi, hai người mang theo một ít hành lý, bước vào Đại học Seoul. Kim Jaejoong đem toàn bộ tiền học phí mà cha cậu cho đi gửi tiết kiệm. Cậu bàn với Yunho, đó sẽ là khoản tiền vốn để gây dựng sự nghiệp sau khi ra trường, một ngày nào đó sẽ đem trả lại gấp bội cho cha. Hai người dưới bóng cây tại sân trường Đại học Seoul lặng lẽ dắt tay nhau, thầm nói, cố gắng lên.

Nhưng rồi dần dần trên đường phát hiện ra, cuộc sống khó khan hơn họ nghĩ rất nhiều. Chẳng hạn như lúc học trung học, cảm thấy tiền công thiết kế thực hậu hĩnh, lên đại học lại thấy chẳng đáng bao nhiêu. Dùng tiền đó đóng học phí cộng thêm chút ít phí sinh hoạt, Kim Jaejoong đã thấy thật đáng giá vô cùng. Đem tiền từng chút từng chút tích cóp, đóng học phí của cả hai rồi trang trải tiền sinh hoạt. Khi đó, Kim Jaejoong mới phát hiện, thì ra, cuộc sống, phóng khoáng cởi mở tiến lên thì thực thoải mái, còn nhẫn nại chăm chỉ sống lại là cách để con người rèn luyện bản thân.

Đồ họa xong bản thiết kế cũng đã nửa đêm, nghĩ đến Yunho đang làm thêm ca đêm còn chưa về, Kim Jaejoong cũng không sốt ruột. Cậu hâm nóng sữa tươi, rồi nằm xuống ngủ. Cậu phải có tinh thần tốt để ngày mai học tập, làm việc. Cậu không cần phải lo lắng nhiều cho Yunho, người đàn ông này sẽ luôn trở về ngay sau giờ làm, chân thành nhận lấy rồi giải quyết hết thức ăn khuya mà cậu để dành cho anh. Sau đó thừa dịp cậu ngủ say, trộm hôn một cái, rồi nhẹ nhàng nằm xuống ngủ bên cạnh cậu.

Chương 3

Có những cuối tuần, hai người toàn thân màu vẽ lấm lem vẽ tranh quảng cáo trên tường cho những cửa hàng. Rót nước nóng vào bát mì, đem chiếc xúc xích duy nhất bỏ vào bát của Yun Ho, JaeJoong than phiền thuyết giáo

"Xúc xích cho cậu hết, cho nên khi về nhà cậu nhớ giặt quần áo."

Đem xúc xích trong bát chia làm hai rồi đưa lại cho Jae Joong phân nửa, qua làn hơi nước, Yun Ho cười đến mức có chút ngốc ghếch

"Mỗi lần tớ tắm xong cậu đều bắt tớ phải tắm lại lần nữa, đây không phải lần đầu tiên cậu mắng tớ nhếch nhác."

Trợn mắt liếc Yun Ho một cái, ngồi xổm bên đường, tay cầm bát mì há to miệng ăn, trước mặt người cứ qua qua lại lại, không ai chú ý tới hai thanh niên khắp người màu vẽ nhem nhuốc này, không ai nhận ra rằng trong đôi mắt của họ đều tràn ngập niềm vui, không ai biết rằng cho dù họ đang ăn hai ly mì ăn liền rẻ tiền nhưng ánh mắt vẫn rất thỏa mãn.

Hai người tay ôm những tấm poster, chạy đến trạm xe điện trong cơn mưa tầm tã. Đứng sát vào trong, Kim Jae Joong cẩn thận kiểm tra lại từng tấm xem có bị ướt chỗ nào hay không, mới nhận ra mình toàn thân ướt đẫm, còn poster vẫn nguyên vẹn. Thở dài một hơi quay đầu nhìn Yun Ho đang đứng mở tấm kính chắn của bảng quảng cáo, động tác vô cùng thuần thục, đầu ngón tay thon dài, từng khớp xương hoàn hảo, bởi vì làm việc thường xuyên mà trở nên thô ráp, Kim JaeJoong có chút đau lòng, thế nhưng lại nghĩ, chính vì có một đôi tay như thế, cho nên dù cuộc sống có mệt mỏi đến chừng nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tin tưởng.

"Jae Joong, làm gì mà ngẩng người ra thế? Đưa poster cho tớ, chúng ta làm xong rồi nhanh chóng về nhà."

Đưa poster cho Yun Ho, giúp Yun Ho bỏ vào hộp đèn, Jae Joong hỏi anh

"Cậu có đói bụng không?"

"Không đói, cậu lần trước bị cảm vẫn chưa khỏe hẳn, chúng ta nhanh trở về nhà, tớ sẽ nấu cháo tía tô cho cậu."

Jae Joong yên lặng bước về phía trước, đưa tay búng lên trán Yun Ho một phát

"Cuối tuần, làm bánh xèo kim chi được không?"

"Thế à? Tuần trước không phải vừa mới ăn món đó sao?"

"Vậy mà vẫn có một người lúc ngủ vừa há miệng trông rất đần độn, vừa lẩm bẩm 'bánh xèo bánh xèo...' "

Yun Ho đỏ mặt, líu ríu nói

"Bởi vì cậu nấu ngon quá thôi..."

Kết quả là hai người dầm mưa về nhà, vô cùng không may là bị cảm,. Nhìn nước mũi của Yun Ho chảy không ngừng, Kim Jae Joong dùng giọng mũi thì thào, cười nhạo vóc dáng cao ráo của anh, Yun Ho phản đối bằng cách dùng chăn ôm chặt lấy Jae Joong nhốt vào lồng ngực, cảm giác vô cùng thỏa mãn, cho dù đầu đau như búa bổ, mũi bị nghẹt rất khó chịu, vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chỉ là, Yun Ho không ngờ, lần cảm mạo này lại nặng đến như thế, nặng tới mức ngày thứ hai bị bệnh đã bị sốt cao đến không thể đứng dậy ra ngoài làm việc. Kim Jae Joong cho anh uống thuốc, cẩn thận đắp chăn, sau đó không ngừng thay khăn lạnh trên trán, nhưng cơn sốt vẫn không lui. Jae Joong sốt ruột, nhất định đưa anh đến bệnh viện, Yun Ho kéo tay cậu lại nói chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi. Jae Joog không chịu, nói nhất định phải đi bệnh viện, Yun Ho không nói tiếp nhưng cũng chẳng động đậy, mãi cho đến khi Kim Jae Joong bộc phát, lia đôi mắt giận dữ nhìn Jung Yun Ho vẻ mặt vô cùng suy nhược, mắt bỗng chốc đỏ lên.

Nhìn mắt Jae Joong đang mở to, ân ẩn làn hơi nước, Yun Ho đột nhiên cảm giác được ngực đau đến khó chịu, níu tay Jae Joong ngồi xuống bên cạnh mình

"Jae Joong..."

Vùi đầu vào gáy Jung Yun Ho, thật lâu sau đó cũng chẳng nói gì, qua một lúc lâu, giọng mũi nghèn ngẹn từ trong lòng Yun Ho phát ra

"Jung Yun Ho, nếu cậu thật sự bệnh nằm liệt giường, thì tớ phải làm sao bây giờ. Làm sao bây giờ..."

Tại thời khắc này, Kim Jae Joong mới nhận ra một điều rằng, cậu bất quá chỉ mới mười chín tuổi, cũng chỉ vừa lên năm hai đại học. Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân mình sợ hãi và bất lực. Trái tim nặng nề khiến cậu cảm thấy khó thở. Jung Yun Ho, duy nhất một mình Jung Yun Ho, luôn giúp đỡ cậu, bên cạnh cậu, yêu thương cậu và che chở cho cậu, giờ phút này yếu ớt nằm ở cạnh bên, cảm giác bất an sâu sắc đến nghẹn lòng lại càng khiến cho Kim Jae Joong không biết phải làm thế nào.

"Cảm thấy khó khăn sao? Jae Joong..."

Dòng chất lỏng nóng hổi chạm vào cổ của Yun Ho rát buốt, lòng Yun Ho có chút chua xót

"Ngốc à... bệnh cũng không phải là quá nặng mà... Ít nhất, chúng ta hoàn toàn có thể khôi phục sức khỏe, ít nhất, chúng ta vẫn còn công việc để kiếm tiền, ít nhất, chúng ta vẫn có ước mơ để theo đuổi, không bao giờ lùi bước, ít nhất, chúng ta vẫn còn có một người luôn bên cạnh."

Hạ cánh môi lên trán Jae Joong, hơi nóng khiến lòng hai người dần yên ổn trở lại. Người này là Jung Yun Ho, người đã luôn an ủi Kim Jae Joong những khi cậu lo lắng bất an, là người cho cậu sự ủng hộ lớn nhất. Người này là Kim Jae Joong, người luôn kiên trì cùng Jung Yun Ho cố chấp tiến về phía trước, với một niềm tin vô cùng kiên định.

...

Mùa đông của tuổi hai mươi năm ấy, Seoul tuyết rơi rất lớn.

Vào đêm giáng sinh, đường phố vô cùng náo nhiệt, Jung Yun Ho cùng Kim Jae Joong vẫn làm việc không hề mệt mỏi, nhìn bầu trời ngập tràn ánh đèn rực rỡ màu sắc, khiến ai ai đi đường cũng phải dừng chân lại thưởng thức một lúc, nhưng không ai để ý bên đường có hai người đang bận rộn với từng tấm biển quảng cáo. Bàn tay vì lạnh mà giảm bớt đi sự linh hoạt, Jae Joong đưa tay lên miệng thổi nhiệt, đột ngột bị Yun Ho nắm lấy bỏ vào túi quần của mình, cảm giác ấm áp ùa đến khiến Jae Joong híp đôi mắt. Yun Ho có chút oán giận

"Cậu ở nhà chờ là tốt rồi, theo tớ ra ngoài làm gì, việc này trong chốc lát là xong, trời thì lạnh đến thế."

"Tất cả là tại cậu, từ lúc đoạt giải thưởng thiết kế thì công việc đã đi vào quỹ đạo, đâu cần nhận những công việc lẻ tẻ này chứ."

"Theo kế hoạch của chúng ta thì năm sau công ty sẽ được thành lập, cho nên kiếm được thêm một chút vốn cũng tốt."

Jae Joong gật đầu, giúp Yun Ho thu dọn đồ đạc, dụng cụ lạnh đến mức khiến tay cảm thấy đau

"Mùa đông ở Thủ đô, càng ngày càng lạnh..."

Đem khăn quàng cổ bỏ xuống, quấn lên cho Jae Joong, một tay nắm tay Jae Joong, một tay xách chiếc hộp, bước nhanh về phía trước, trên đường cũng không đông đúc lắm, đi tới giữa quảng trường, Yun Ho bất thình lình dừng lại. Jae Joong cúi đầu bước phía sau, suýt nữa là đụng vào anh

"Làm sao vậy?"

Đứng yên ở đó, Yun Ho ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao hai mươi tầng phía trước, trên đỉnh là một màn hình led rất lớn và sang trọng, đặt ở đó là bảng quảng cáo cao quý nhất, như một dải cầu vồng chiếu sáng cả bầu trời đêm.

"Jae Joong."

"Uhm?"

"Nơi đó..."

Yun Ho chỉ tay vào bảng LED bắt mắt nhất nơi này, đủ mọi màu sắc rực rỡ đang phản chiếu loang loáng trong ánh mắt, thanh âm của anh như xuyên thấu qua cơn gió lạnh buốt của mùa đông, nhưng lại vô cùng ấm áp trong lòng Kim Jae Joong

"Kim Jae Joong, cậu nhìn nơi đó đi! Trong vòng ba năm, tớ sẽ đem thiết kế của chúng ta đặt tại nơi đó để toàn bộ con người nơi đây được chiêm ngưỡng!"

Gương mặt nhìn nghiêng của Jung Yun Ho, đẹp trai đến mức phong sương mùa đông cũng không thể che mờ, bàn tay đang được nhét trong túi quần của Yun Ho, từ từ chuyển lên đặt trên vai của anh

"Jae Joong, Jung Yun Ho này đã nói được thì làm được. Hãy tin tưởng tớ."

"Ngu ngốc... Tớ vẫn luôn tin tưởng cậu..."

Nhưng ngay cả Jung Yun Ho và Kim Jae Joong đều không thể ngờ rằng lời tuyên thệ của Jung Yun Ho vào mùa đông năm ấy, chỉ cần hai năm đã trở thành sự thực. Sau khi tốt nghiệp được một năm, công ty đã đi vào quỹ đạo. Tuy rằng quy mô vẫn chưa lớn, nhưng thành công từ mọi case thiết kế đã giúp công ty từ từ ổn định tại Soeul này và dần dần lớn mạnh.

Thiết kế của bọn họ, ngày đầu tiên được lên tivi, hai thanh niên hai mươi ba tuổi hăng hái bừng bừng khí thế ngồi ở trước tivi, chờ đợi mười lăm giây "thần thánh" thoáng qua, lộng lẫy và tươi sáng. Hưng phấn tới mức mỗi ngày đều đợi đến đúng giờ để chiêm ngưỡng mười lăm giây đó, Jung YunHo hung hăng ôm Kim Jae Joong hôn tận năm phút đồng hồ.

Chuông điện thoại reo vang, Jung Yun Ho miễn cưỡng đưa tay vào áo sơ mi của Jae Joong lấy ra, âm thanh vui mừng của mẹ từ điện thoại phát ra khiến Jung Yun Ho bỗng dưng muốn khóc, mẹ anh nói

"Yun Ho, con sẽ về nhà chứ? Yun Ho, cha muốn gặp con... Con trai..."

Nhìn điệu bộ vui vẻ của Jung Yun Ho lúc gác máy, Kim Jae Joong chậm rãi nở nụ cười.

Thật tốt.

Cậu biết đối với cha mẹ anh, Jung Yun Ho chính là thứ quý giá nhất, nay đã vinh quy trở về. Quen biết nhau bảy năm, những thay đổi của Jung Yun Ho, cậu đã chứng kiến hết thảy những khổ vực cùng nỗ lực của anh trong năm năm qua, cậu biết một khi Jung Yun Ho đã xác định mục tiêu để dốc toàn lực, thì sẽ không bao giờ ngừng lại. Vẫn kiêu ngạo như thế, cho nên trách nhiệm làm con cũng là một mục tiêu mà Yun Ho vô cùng trân trọng muốn chu toàn, anh muốn giành lại sự tin nhiệm đã mất của cha mẹ, một cách tự hào và tôn quý.

Anh đã làm được rồi.

Những ngày kế tiếp, nhìn Jung Yun Ho bận bịu thu dọn đồ đạc, phấn khởi mua quà cho cha mẹ và em gái. Nhìn dáng dấp hạnh phúc đó, Kim Jae Joong dường như nhìn thấy một ngọn đèn ấm áp, tại một tiểu khu nhỏ ở Gwangju, trong một ngôi nhà với khoảng sân nhỏ, tràn ngập tiếng cười, xen lần là tiếng dạy dỗ của cha và giọng nói dịu dàng của mẹ.

"Nên ở nhà lâu một chút, công ty đã có tớ trông coi rồi."

"Tớ biết rồi. Chờ tớ trở lại."

Jung Yun Ho hôn lên trán cậu, sau đó gói ghém hành lý lên xe lên đường.

_____________________

Chương 4

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày... Kim Jae Joong như một con thoi đưa qua đưa lại giữa nhà trọ và công ty. Yun Ho vừa về tới nhà cũng đã gọi điện thoại báo tin. Cậu lúc nào cũng suy nghĩ đến Yun Ho hiện tại đang làm cái gì, lại vừa nghĩ đến khung cảnh gia đình hạnh phúc bên ngọn đèn ấm áp.

Một tuần sau, cậu nhận được điện thoại của Yun Ho. Thế nhưng lúc bắt máy, rất lâu vẫn không có âm thanh. Cho đến lúc giọng nói lo lắng của Jae Joong truyền qua đầu dây bên kia mang lại cho Yun Ho chút sức sống để đáp lại

"Jae Joong, cậu đến Gwang Ju một chuyến có được không?"

Sau một đêm ngồi tàu mệt mỏi, hẹn gặp nhau trước cửa khách sạn, sốt ruột chờ Jung Yun Ho đến. Trong hơi lạnh của bình minh, Yun Ho cúi thấp đầu, vẻ mặt ủ rũ đi tới bên cạnh Jae Joong, không nói gì, chỉ hung hăng ôm chặt lấy cậu. Ở trong phòng khách sạn, cởi áo khoác ra mới thấy rõ trên mặt Yun Ho lún phún râu, gương mặt lẽ ra nên rất vui vẻ lại không hề có chút tươi tắn, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng như thế.

"Yun, làm sao vậy..."

Yun Ho vẫn không nói lời nào, chỉ là tiếp tục vòng tay ghì chặt lấy Jae Joong vào trong ngực, vùi đầu vào gáy của cậu, nhất quyết không nói một câu. Thời gian qua rất lâu, lâu đến mức nhịp tim vì lo lắng của Jae Joong như đập bên tai, Yun Ho mới lẩm bẩm nói ra

"Kim Jae Joong, tớ thích cậu."

Jae Joong ôm anh, bắt chước anh đưa tay về sau ôm chặt lấy.

"Yun Ho, có phải bác trai còn chưa tha thứ cho cậu?"

Yun Ho lắc đầu. " "Tha thứ cho tớ"...", Yun Ho nhắc lại, nụ cười giống như đang được phỏng vấn trên truyền hình, "...phải tiếp tục cố gắng nữa."

"Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?"

Yun Ho lại lắc đầu. "Mẹ tớ rất vui mừng, nhà tớ vẫn bình thường."

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Tớ đã nói chuyện chúng mình với ba mẹ rồi."

Hãy tha thứ cho tớ, tớ đã cho họ biết người đó là ai, người mà họ không có cách nào chấp nhận, cũng không cách nào tha thứ.

Máu trong huyết quản như ngưng lại, sau đó là sôi trào, toàn thân như muốn buông xuôi, trái tim như muốn ngừng đập, tiếp theo không thể không bàng hoàng, Jung Yun Ho đang nói gì? Anh ấy thuyết phục ba mẹ hãy tha thứ, cha mẹ đã tiếp nhận vui vẻ với đứa con trai giỏi giang, sau một khoảng thời gian hòa thuận, Jung Yun Ho lại thành thật thẳng thắn mà nói anh đang yêu một người con trai.

Như thế, ánh mắt bi thương cùng tinh thần suy sụp của Jung Yun Ho gần như đã đem toàn bộ thái độ của cha mẹ mà bày tỏ hết rồi. Jae Joong không nói nên lời, tinh thần bị kích động, nhưng cũng rất xúc động, thế nhưng cậu cũng biết, chính cậu phải thật bình tĩnh, bởi vì trái tim đang đau đớn này mách bảo cho cậu biết, bộ dạng người nam nhân trước mặt này, khiến cậu yêu đến không thể hơn được nữa.

"Yun Ho..."

"Tớ không muốn để cậu lại một mình ở đó, mặc dù cậu đã mỉm cười và nói tớ đừng lo lắng, nhưng cậu như thế khiến tớ cảm thấy rất khó chịu, Kim Jae Joong, tớ không muốn lại nói câu "Chờ tớ trở về" với cậu, tớ muốn cậu cùng tớ trở về nhà."

"..."

"Tớ biết họ không có cách nào chấp thuận, đứa con trai liều mạng lăn lộn bên ngoài lăm năm, không phải là quá thành công hiển hách, nhưng cũng đã chứng minh được thực lực, lại đột nhiên nói cho họ biết, đứa con trai duy nhất của họ lại cùng một người đàn ông khác có quan hệ không rõ ràng. Thế nhưng, tớ là Jung Yun Ho, tớ muốn tự quyết định tương lai của mình, tớ không cho phép mình để cậu sống mãi trong sự chờ đợi tớ trở về. "

"..."

"Kim Jae Joong, là tớ yêu cậu, cậu biết đúng không?"

"Biết chứ."

"Mẹ tớ khóc rất lâu, nắm tay tớ khuyên nhủ rất nhiều, mẹ nói tớ còn trẻ, lại bốc đồng, nhất thời mê muội, nhưng tớ hiểu rõ bản thân hơn ai hết. Cha không đánh tớ, cũng không chửi mắng, cha chưa bao giờ đối xử với tớ như thế, cha cho tớ thời gian, muốn tớ suy nghĩ lại thật kỹ, thật rõ ràng, sau đó hãy quay về gặp ông ấy. Cha nói cha tin tưởng tớ, là người biết suy nghĩ."

Không thể tha thứ, bốn chữ với biết bao nghiêm phạt và uy hiếp. Đây là chuyện mà cha mẹ nào cũng sẽ làm thế, cũng may, cha mẹ Jung Yun Ho không đánh anh, cũng may họ còn thương xót cho thân thể mà họ nhọc công sinh ra và nuôi lớn. Thế nhưng sao ngực lại đau đến thế này?

"Yun Ho... Chúng ta, thật ra thì..."

"Kim Jae Joong, nếu như cậu dám nói điều gì không nên, tớ sẽ đánh cậu."

Yun Ho đã mệt mỏi đến như vậy, trượt xuống nằm lên đùi Jae Joong, mệt nhọc nói

"Tớ không muốn để cho cậu tới, tớ nghĩ tớ có thể tự mình giải quyết tốt chuyện này, tớ đã tính rồi, dùng năm năm cố gắng để họ chấp nhận, với chuyện của chúng ta, ttớ sẽ tiếp tục làm thật tốt và dùng cả đời để bọn họ đồng ý, chỉ là... Chỉ là Jae Joong, xin lỗi, khiến cho cậu buồn phiền, tớ nhất định không thấy khá hơn, nghĩ là sẽ đi tìm cậu, muốn nhìn thấy cậu vui vẻ, muốn tận tay chạm vào cậu, muốn cảm nhận hương vị của cậu, để biết bản thân yêu cậu đến thế nào..."

Một giọt nước mắt rơi xuống má của Yun Ho, khiến Yun Ho mở to mắt, bật ngồi dậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng ngón cái lau đi nước mắt của Jae Joong

"Cậu biết không? Cha hiểu tớ như thế, biết tớ là một người cứng đầu, cho dù con đường phía trước có tối tăm đến mấy, nếu đã quyết tâm thì sẽ không bao giờ buông bỏ."

Anh kéo Jae Joong nằm lên tay anh

"Ngủ một chút nhé, Jae Joong, thức dậy, mọi việc sẽ ổn thôi."

Sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ, bên cạnh là Jae Joong, Jung Yun Ho sẽ cảm thấy an tâm, có Kim Jae Joong ở đây, mọi việc sẽ yên ổn.

Jae Joong không cảm thấy buồn ngủ. Rèm cửa buông xuống che đi ánh dương rực rỡ bên ngoài, nhưng Kim Jae Joong vẫn không ngủ được. Cậu không biết cùng Jung Yun Ho chờ đợi điều gì, sẽ phải đối mặt với thứ gì, cậu rất muốn sát cánh bên Jung Yun Ho để đối mặt với những thứ đó, thế nhưng... Thế nhưng cậu không thể không nhớ về mùa thu của tuổi mười hai năm ấy.

Năm đó, trên lưng là cặp sách mới mẹ mua cho cậu, háo hức chờ đợi ngày trở thành một học sinh trung học, vậy mà, cha mẹ cãi vã ầm ỹ đã phá nát giấc mơ ấm áp ấy. Chuỗi ngày ấy diễn ra liên tục, chỉ có cha là muốn ra đi, mẹ thì không chấp nhận, cậu rất sợ, cũng vô cùng chán ghét, cậu sợ gia đình của mình sẽ giống với những gì diễn ra trên tivi, cậu không muốn trở thành một đứa trẻ không có cha, cậu không muốn bị bạn bè trong lớp chỉ vào mình thầm thì việc ba mẹ của cậu đã ly hôn. Nhưg mà, những gì trong suy nghĩ của cậu lại một ngày trở thành sự thật đau thương, là vào một ngày mùa thu đen tối, mẹ ôm cậu khóc một trận rất lớn, sau đó quyết định ra đi. Là cậu đã khóc ba ngày ba đêm để cầu xin cha mẹ đừng ly dị, đừng bỏ cậu lại. Chính cậu sửa sang lại bàn học, gian phòng, tự đem đồng phục của mình giặt sạch sẽ. Cậu đã cố gắng hết sức của một đứa trẻ mười hai tuổi có thể. Cậu luôn cho rằng ở cái tuổi đó, nước mắt cùng sự hiểu chuyện là vũ khí tối cao nhất, chỉ tiếc là, cậu khóc trong mệt mỏi, chán chường, khóc trong tuyệt vọng, nhưng cũng chỉ là sự vô ích.

Tại thời điểm đó, Kim Jae Joong bắt đầu nhận thức được là, trên đời này có những chuyện, cho dù không muốn cũng vẫn phải chấp nhận.

Bất kể chúng ta có cố gắng đến mấy, cũng vẫn như cũ không thể có được, thế giới này sẽ không chỉ vì chúng ta mà thay đổi. Cậu trở nên tuyệt vọng, cùng bắt đầu trở nên buông xuôi, không cố chấp thứ gì là duy nhất, thờ ơ, chán ghét, cũng chính là nỗi mệt mỏi và sợ hãi.

Giờ này khắc này, cậu không thể ngừng tưởng tượng về những phản ứng của cha mẹ Jung Yun Ho lúc hai người biết chuyện, Yun Ho muốn đối mặt với nó, Yun Ho nói phải dùng cả đời để nổ lực, vậy nếu như, chuyện này, cả đời cũng không có được sự đồng ý thì thế nào?

Nhắm mắt lại, trong đầu đã loạn, nhưng tâm lại càng loạn hơn...

Cho tới lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối, bên người đã sớm không còn hơi ấm của Yun Ho. Ở đầu giường, là một tờ giấy nhắn

"Jae Joong, tớ về nhà một chuyến."

Kim Jae Joong bóp chặt tờ giấy trong tay, trầm mặc một hồi, sau đó đứng dậy, mặc y phục.

Cậu biết nhà của Yun Ho, thời cao trung thỉnh thoảng có lần cùng Yun Ho trở về nhà lấy đồ này nọ. Con đường nhỏ với nhiều bóng râm, chỉ có duy nhất một khu tập thể

Bầu trời lất phất hạt mưa nhỏ, có chút lạnh, tay cầm chiếc ô đứng ở phía xa, đã nhìn thấy Jung Yun Ho.

Trong sân nhà, trước cửa phòng, có một người đang quỳ thẳng gối dưới mưa, nét mặt người đó rất anh tuấn và vô cùng nghiêm túc.

Bên cạnh là mẹ Jung đang vô cùng lo lắng, Kim Jae Joong biết, bên trong cánh cửa, nhất định là người cha mà Yun Ho kính yêu nhất.

Lặng lẽ bước tới ven sân nhà, thu mình nấp vào hàng rào trước sân, Kim Jae Joong nghe rõ từng tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ Jung.

"Con mau đứng dậy đi, Yun Ho à, sao con lại cố chấp như vậy chứ..."

"Con chỉ mới hai mươi bốn tuổi, tương lai còn rất nhiều việc sẽ xảy ra, con có hiểu không?"

"Cuộc đời của con chỉ mới bắt đầu, con có thể sẽ gặp nhiều người còn tốt hơn Kim Jae Joong kia, con có biết hay không?"

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mẹ Jung tay giữ một chiếc ô, nhưng vẫn khiến toàn thân Yun Ho ướt đẫm. Kim Jae Joong nắm chặt cán ô, ngắm nhìn Jung Yun Ho đang quỳ thẳng tắp kia, tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng thanh âm của Yun Ho dường như còn lớn hơn, át cả tiếng mưa, rắn rỏi xuyên thấu qua màn mưa nặng hạt, truyền tới cánh cửa đang đóng, truyền tới cả bên tai của Kim Jae Joong.

"Mẹ, mẹ nói đúng, con chỉ mới có hai mươi bốn tuổi, tương lai của con, có thể gặp gỡ rất nhiều người, bọn họ có thể sẽ tốt hơn Kim Jae Joong gấp trăm, gấp ngàn lần."

"Nhưng mà, sẽ không có một người nào giống như Kim Jae Joong, cùng con vượt qua những tháng năm quan trọng nhất của đời người."

"Không còn có người như thế, cùng con ngồi ở ven đường ăn một hộp mỳ ăn liền rẻ tiền, cùng con tay trần cố gắng thay từng tấm biển quảng cáo trong mùa đông lạnh giá."

"Không một ai trên đời này như thế, gặp nhau ở tuổi mười sáu, cho đến tuổi hai mươi bốn, là tám năm quý giá nhất đời người, luôn bên cạnh mình không rời."

"Trên đời, không còn có người như thế, từ hai bàn tay trắng, sát cánh bên con cho tới ngày hôm nay, để được công nhận, để được chấp thuận."

Mưa càng lúc càng lớn, những câu nói kế tiếp của Yun Ho, Jae Joong dần dần nghe không rõ. Cậu chậm rãi hạ tay xuống, để nước mưa dần thấm ướt y phục. Lạnh lẽo, mưa kèm theo gió, thổi qua khiến tay chân lạnh tê buốt. Ánh mắt bị màn mưa trắng xóa làm cho mơ hồ, quay người di chuyển về hướng ngược lại.

Hóa ra chính là thời gian quan trọng nhất, không người nào có thể thay thế...

_________________

Chương 5

Kim Jae Joong lòng như lửa đốt ngồi ở trong khách sạn suốt một đêm, cậu không biết Yun Ho có còn quỳ gối trước cửa nhà hay không, cậu không biết liệu mẹ Jung có mang quần áo sạch đến cho anh thay và nấu nước gừng cho anh uống hay không...

Cậu ngồi ở đây suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Nghĩ về ngày mình còn bé đã từng khóc đến khàn giọng, dùng hết mọi sức lực nhưng vẫn là vô ích, nhớ mùa hè năm ấy quen biết Jung Yun Ho, nhớ những lúc cùng Jung Yun Ho bước qua mùa tuyết rơi, đi qua mùa mưa bão và giông gió. Từng chút từng chút nhớ về khoảnh khắc của tám năm qua, là gương mặt của Jung Yun Ho, là bàn tay ấm áp ấy.

Cậu suy nghĩ mãi, suy nghĩ mãi.

Ngày mới lại đến, cậu lần thứ hai mặc áo khoác, bước ra khỏi phòng.

Tại sảnh của khách sạn, cậu nhìn thấy một người

Dung mạo cương nghị, nét mặt nghiêm túc, nhãn châu kiên định, cùng với chiếc áo khoác da hợp thời. Người đang đứng ở nơi đó chính là cha của Jung Yun Ho, tóc mai bạc trắng với ánh mắt mệt mỏi, khiến Jae Joong không khỏi tôn kính.

Ngồi trong quán trà của khách sạn, Jae Joong rót trà mời ông, ông Jung nhìn cậu, đón lấy chén trà nói một tiếng "Cảm ơn."

Hai bên đều im lặng. Qua hồi lâu, cuối cùng ông Jung mở miệng

"Cậu Kim, cậu hiểu rõ hôm nay vì sao tôi lại tới tìm cậu đúng không?"

Jae Joong gật đầu, nhưng với thái độ của ông Jung khiến cậu có chút sợ sệt, nên sau đó lại lắc đầu.

Ông Jung đặt chén trà xuống, nặng nề nói

"Tôi không phải bậc cha mẹ không hiểu lý lẽ, con trai của tôi đã lựa chọn cậu, đó là ý của nó, tôi sẽ không giận chó đánh mèo mà chán ghét cậu, hay uy hiếp cậu rời bỏ nó, thậm chí là bắt nó phải lựa chọn giữa gia đình và cậu, nó đã quyết định như thế, hậu quả sau này cũng là do chính nó phải chịu. Hôm nay tới tìm cậu, tôi chỉ là muốn biết suy nghĩ của cậu, cậu và Yun Ho, suy nghĩ giống nhau sao?"

Lời ông Jung nói khiến Jae Joong vô cùng sửng sốt, thế nhưng câu nói cuối cùng, Jae Joong kiên định gật đầu.

"Cậu Kim, tôi không biết cha mẹ của cậu có biết việc này hay không, cũng không rõ thái độ của họ như thế nào, nhưng là bậc trưởng bối, có vài lời tôi đã nói với Yun Ho rồi, ngày hôm nay tôi cũng phải chịu trách nhiệm nhắc nhở cậu. Cậu phải hiểu rằng con đường hai đứa phải đi là như thế nào, nếu muốn nghĩ tới, đừng chỉ nghĩ vài năm trước mắt, còn phải nghĩ thấu đáo tương lai của mười năm, hai mươi năm sau. Phải hiểu rõ, lựa chọn của hai đứa có thể sẽ khiến người khác cười nhạo chê trách, khinh bỉ và coi thường, thậm chí còn bị tẩy chay, không bao giờ được người khác chúc phúc. Hoặc là đến lúc lần lượt từng đứa phải đối mặt với những thứ này, lúc đó đã ngoài ba mươi tuổi, mệt mỏi, chán chường, nhận ra lúc đó chỉ là quyết định của tuổi trẻ nông cạn, để bản thân phải gánh chịu hậu quả đau thương, một cái giá khủng khiếp, những thứ như thế, cậu có từng nghĩ tới chưa?"

"Tôi không phủ nhận tình cảm của hai đứa, Yun Ho đã nói thế, tôi tin tưởng, nên mới để nó lăn lộn năm năm ngoài xã hội, thậm chí là sớm hơn, còn hai đứa quen biết nhau tám năm, đó là những kỷ niệm vô cùng quý báu, thế nhưng đến một ngày nào đó, mỗi người đã có một sự nghiệp riêng, như vậy đoạn thời gian này, có thật sự còn quý giá như xưa?"

"Bác trai..."

Jae Joong kêu ông Jung một tiếng, ông Jung không nói thêm gì nữa, quan sát người con trai ngồi trước mắt, thoạt nhìn có chút lạnh lùng và rất khôn khéo, lẳng lặng đợi cậu trả lời

"Bác trai, năm con mười hai tuổi cha mẹ đã ly hôn, khi đó con đã khóc rất nhiều, ăn vạ, làm hết khả năng của một đứa trẻ mười hai tuổi có thể làm, thế nhưng chỉ vô nghĩa, bọn họ vẫn là chia tay. Lúc đó, con biết thế giới này thật sự có quá nhiều việc, quá nhiều việc mà chúng ta vĩnh viễn không thể nào đạt được."

"Không thể đạt được, chấp niệm quá lâu, mới là hại người hại mình. Ngày đầu tiên cùng Yun Ho ở cùng một chỗ, con thường hay suy nghĩ, liệu đây có phải là người để mình cố chấp níu giữ hay không."

"Thế nhưng, càng ở bên nhau, sự cố chấp của con lại càng lúc càng lớn, đó là lý do mà cho đến hôm nay, cho dù thật sự là không thể có được, con cũng sẽ không buông tay, bởi vì đối phương là Jung Yun Ho, con không thể rời bỏ."

"Sống trên đời không nên quá tham lam, vì đó là cội nguồn của phiền lụy mệt mỏi, nhưng mà, con chỉ có duy nhất một chấp niệm là Yun Ho, với con mà nói, đã là quá đủ rồi."

"Bác trai, trên thế gian này, không còn có người như Yun Ho, có thể khiến con bất chấp để đạt được, luyến tiếc như thế."

Cậu đứng lên, cung kính cúi đầu trước ông Jung

"Bác trai, rất xin lỗi, đã làm bác thất vọng rồi, đúng như Yun Ho nói, không còn có người như thế, thực sự, không còn có."

Chúng tôi đối với đối phương mà nói

Không có cách nào trở lại, không có cách nào sửa đổi, thời gian quý giá nhất, không có ai có thể thay thế nhau.

Lúc ra khỏi quán trà, ánh mặt trời dường như chói hơn, dưới bóng cây đa lớn cạnh cửa ra vào, Jung Yun Ho môi có chút trắng bệch đang đứng dựa vào gốc cây ở nơi đó. Bước tới gần, chân vì quỳ quá lâu nên đứng không vững, Jae Joong đỡ lấy Yun ho, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của đối phương đang bao lấy mình.

Kim Jae Joong, không còn có người như thế trong khoảng thời gian duy nhất.

Jung Yun Ho, không còn có người như thế trong khoảng thời gian duy nhất, và tương lai.

Nắm chặt tay nhau, vì sao biết rõ cầu cũng không được nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, là bởi vì chỉ khi bên cạnh người đó mới có thể vui vẻ, mới có thể gọi là sống.

Bởi vì, trên đời, không còn có người như thế.

Không bao giờ có.

Toàn văn hoàn.

++++++++++

Đôi lời của tác giả:

Vốn nghĩ là Phá Chấp Hệ Liệt tạm thời sẽ không viết tiếp, nhưng rốt cuộc vẫn là cho ra bộ này, trong vòng ba năm, đến nay vẫn là bộ mà tôi thích nhất.

Thích là bởi vì, với tôi mà nói

Không còn có người như thế, khiến ta yêu thương từ tuổi thiếu niên cho đến khi là người trưởng thành.

Không còn có người như thế, khiến ta quan tâm tuyệt đối, khiến ta yêu nhiều đến như vậy.

Có lẽ, sau này chúng ta mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, hoặc một cuộc sống viên mãn, hoặc là có vài trường hợp ngoại lệ không được như chúng ta muốn. Thế nhưng, không còn có người nào như bọn họ, mang đến cho chúng ta những năm tháng cuồng nhiệt nhất của tuổi thanh xuân, chứng kiến sự trưởng thành của nhau, những điều như vậy đối với tôi, chính là tài sản giá trị nhất.

Không còn có người như thế.

Không bao giờ có.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro