Chương 73: Sau Hỗn Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Fuji-yan POV-


Trẻ em khóc lóc.

Cha mẹ đang an ủi chúng.

Người già run rẩy vì lo lắng.

Mọi người đều được Hiệp Sĩ Thuỷ Quốc hướng dẫn đến khu vực sơ tán trong khi được họ động viên.

"Nó đã trở thành một vấn đề lớn, phải không?" (Chris)

Nước da của Chris-dono không được tốt.

"Takatsuki-sama và những người khác có ổn không? Tôi muốn tham gia vào chiến dịch thảo phạt nếu có thể..." (Nina)

"Đây là Vương Đô Thuỷ Quốc, nên sẽ có rất nhiều hiệp sĩ và Pháp Sư tài giỏi... Hãy tin vào họ." (Fujiwara)

Mặc dù tôi có khả năng Cheat ở dị giới, nhưng tôi vẫn bất lực trong những tình huống thế này.

Tôi nguyền rủa sự thiếu hụt sức chiến đấu của mình.

"Nina, cô sẽ là một phần của gia đình Makkaren. Tôi sẽ không cho phép cô tụ họp với những mạo hiểm giả và đi đến những nơi nguy hiểm." (Chris)

"Nhưng việc đặt Takatsuki-sama, Sasaki-sama và Lucy-sama vào tình thế nguy hiểm trong khi chỉ có mình tôi ở nơi an toàn thì thật là..." (Nina)

Chris-dono đang lo lắng cho Nina-dono, còn Nina-dono thì lo lắng cho Takki-dono và những người khác.

Việc tôi hiểu cả hai điều đó làm cho nó trở nên đau đớn hơn.

Khu vực sơ tán tràn ngập cảm giác bất an, buồn bã và... Hửm?

"Nina-dono, Chris-dono, có điều tôi muốn nói với hai người." (Fujiwara)

Tôi dừng cuộc trò chuyện của hai người có quan điểm trái ngược nhau.

Trong số những người đang sợ hãi vì sự xuất hiện đột ngột của quái vật...có một người đang run rẩy vì hạnh phúc.

...Liệu người đàn ông đó có thể là...

"Nina-dono, người đàn ông đội mũ sâu đằng kia, cô có thể bắt sống hắn không?" (Fujiwara)

"Hở?" "Danna-sama? Anh đang nói gì vậy?!"

Tất nhiên là họ rất ngạc nhiên.

"Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Chúng ta không thể để hắn trốn thoát." (Fujiwara)

"...Phải có lý do chứ nhỉ? Hiểu rồi." (Nina)

"Fujiwara-sama, xin hãy giải thích sau nhé?" (Chris)

Tôi xin lỗi.

...Một ngày nào đó tôi phải kể cho hai người họ nghe về Kỹ năng của Người Chơi Galge.

"Tôi sẽ kéo hắn vào một nơi vắng vẻ. Tôi trông cậy vào em trong phần còn lại, Nina-dono." (Fujiwara)

"Vâng, để em lo." (Nina)

"Fujiwara-sama, Nina, cẩn thận nhé." (Chris)

Takki-dono đang đặt cược mạng sống của mình vào một nơi còn nguy hiểm hơn.

Tôi cũng sẽ làm những gì có thể.


-Công Chúa Sofia POV-


Tôi trở về lâu đài, giao việc điều trị cho Leo cho đội y tế và ra lệnh cho các hiệp sĩ giúp giải cứu người dân.

"Ờm, Công chúa-sama, ngài không nghỉ ngơi một chút sao...?"

"Không cần đâu. Ta sẽ đến Thần Điện đang làm nơi trú ẩn, và kiểm tra tình hình của mọi người. Mẹ và cha đều an toàn, đúng không?" (Sofia)

"Vâng! Bệ Hạ và Hoàng Hậu đã lánh nạn ở nơi an toàn."

"Tốt. Ta sẽ đi thay đồ." (Sofia)

"Tôi sẽ giúp."

"Không cần đâu. Đợi ở đó đi." (Sofia)

Sau khi ra lệnh cho người hộ tống, tôi đóng cửa phòng lại.

"...Fuuuuu." (Sofia)

Tôi hít một hơi và tắt [Lãnh Tĩnh].

Kỹ năng Lãnh Tĩnh giúp tôi luôn giữ được sự bình tĩnh.

Điểm bất lợi của nó là làm cho biểu cảm của tôi trông lạnh lùng.

"~~!"

Cảm xúc vốn bình tĩnh của tôi lúc này bỗng trào dâng.

Tôi đưa cả hai tay lên mặt.

Nóng quá.

Tôi bước đến trước gương và nhìn vào mặt mình.

"Sao có thể như vậy được..." (Sofia)

Một khuôn mặt đỏ bừng phản chiếu ở đó.

Đây có phải là khuôn mặt của Băng Tượng Công Chúa không?

"Takatsuki Makoto..." (Sofia)

Chỉ cần gọi cái tên đó thôi cũng khiến toàn thân tôi run rẩy.

Tôi giữ cơ thể mình bằng cả hai tay.

Trời không lạnh mà ngược lại.

"Cái...thứ Đồng Bộ Hóa đó..." (Sofia)

Nắm tay Công chúa mà không chút do dự, rồi tiến vào bên trong tôi.

Cơ thể và trái tim tôi.

"..."

Tôi nhớ.

Cảm giác như lưng tôi đang bị xuyên thủng vậy... cảm giác đó.

Cảm giác như thể tôi đang được người đàn ông đó ôm lấy vậy...

"Thật thô tục!" (Sofia)

Tôi, Vu Nữ phục vụ Nữ Thần Eir-sama!

Mặc dù thân xác này đã được dâng lên cho Thần Linh mà không hề bị vấy bẩn chút nào!

Khuôn mặt tươi cười của Takatsuki Makoto hiện lên trong tâm trí tôi không hề biến mất.

Leo đã bị dồn vào chân tường.

Các hiệp sĩ và mạo hiểm giả đều sợ hãi.

Tôi nghĩ là chúng ta xong đời rồi.

Vương Đô Horun...sẽ bị một Cự Nhân duy nhất giày xéo.

Tôi đã tuyệt vọng.

—Tôi sẽ kết thúc nó bằng đòn tiếp theo. Tôi sẽ dùng hết sức mạnh của mình.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó, anh nói với giọng bình tĩnh như thể đang nói chuyện bình thường.

—Nhờ có công chúa Sofia.

Gương mặt khi anh mỉm cười với tôi...

"Đây không phải là lúc cho chuyện đó, Sofia!" (Sofia)

Tôi một lần nữa kích hoạt Kỹ năng [Lãnh Tĩnh] và trở lại biểu cảm trước đó.

Tôi nhanh chóng thay đồ và ra khỏi phòng.

Tôi nhìn những cấp dưới của mình với vẻ mặt lo lắng.

"Chúng ta sẽ tiến đến thành phố. Những người có thể di chuyển, hãy đi cùng ta. Nhưng hãy đảm bảo không thúc ép những người bị thương." (Sofia)

"""Tuân lệnh!"""

Chúng ta hãy quên chuyện đó đi.

Hiện tại...tôi là biểu tượng hòa bình của Thuỷ Quốc.

Tôi phải giữ tâm trí bình tĩnh và lạnh lùng.


◇◇


-Takatsuki Makoto POV-


Có vẻ như tất cả quái vật trong thành phố đã bị đánh bại. Chúng tôi không gặp quái vật nào trên đường trở về.

Chúng tôi trở về quán trọ và để Sa-san và Lucy nghỉ ngơi trong phòng của chúng tôi tại quán trọ.

Tôi đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả và báo cáo về anh chàng hề và giọng nói bí ẩn.

"Công chúa đã ra lệnh điều tra những người liên quan đến đoàn xiếc. Cảm ơn thông tin của anh."

"...Về giọng nói bí ẩn đó...Tôi thực sự không thể nói gì về điều đó..."

Nhân viên của bang hội lắng nghe một cách nghiêm túc câu chuyện về chú hề.

Nhưng khi nói về giọng nói bí ẩn, có vẻ như họ không biết phải làm gì với điều đó.

Chà, có khả năng là chỉ tôi nghe được.

Sau đó, tôi đi bộ quanh thành phố, nhưng nhìn thấy các hiệp sĩ hướng dẫn người dân, có vẻ như không có công việc nào dành cho mạo hiểm giả, vì vậy tôi quay trở lại quán trọ.

Còn về Fuji-yan, có vẻ như cậu ấy có chuyện gì đó quan trọng cần giải quyết, đó là lời nhắn mà Nina-san để lại cho tôi.

Cậu ấy sẽ bận rộn trong vài ngày nên phải đợi ở quán trọ.

Tôi đồng ý và quyết định nghỉ ngơi vào ngày hôm đó.


◇◇


Đêm đó, tôi đi ngủ...

Và đang đứng trong không gian của Nữ Thần.

"Noah-sama?" (Makoto)

Tôi nhìn xung quanh và Noah-sama xuất hiện với nụ cười vui vẻ.

"Xin chào, Makoto. Hôm nay làm việc tốt lắm." (Noah)

"Noah-sama, hôm nay ngài đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc chiến với Cự Nhân." (Makoto)

Tôi quỳ xuống và cảm tạ.

Gợi ý đó giúp ích rất nhiều.

Nếu không có điều đó, chúng tôi sẽ không thể đánh bại được Cự Nhân.

"Chà, tôi nghĩ là cậu có thể tự tìm ra giải pháp, Makoto. Trong trường hợp đó, Aya-chan có lẽ đã chết ít nhất một lần, tôi nghĩ vậy." (Noah)

"......"

Tôi rùng mình.

Nghĩ lại thì cuộc chiến ngày hôm nay giống như ngàn cân treo sợi tóc vậy.

Chúng tôi đã được cứu nhờ vào một người có kỹ năng Thuỷ Ma Pháp mạnh mẽ.

"Không hẳn vậy. Thuỷ Quốc có rất nhiều kỹ năng liên quan đến nước, và Leonard-kun có Thuỷ Siêu Cấp Ma Pháp, vì vậy cậu có thể Đồng Bộ Hóa với cậu ấy." (Noah)

"Đúng ha, còn có bên đó nữa." (Makoto)

Nhưng Hoàng tử đang chiến đấu với Cự Nhân.

Không thể sử dụng Đồng Bộ Hóa trong tình huống đó.

"Nhân tiện, giọng nói trẻ con vang lên trước khi Kỵ Cự Nhân xuất hiện, đó là gì vậy?" (Makoto)

Có thể Noah-sama biết chuyện này.

"Aaa, cái đó à? Đó là giọng nói của kẻ mà ngươi gọi là Đại Ma Vương." (Noah)

"Hở?" (Makoto)

Noah-sama thản nhiên nói ra một câu gây sốc.

"Đại Ma Vương đã hồi sinh sao?!" (Makoto)

"Không, hắn chưa hồi sinh. Giọng nói đó chỉ là một ý chí còn sót lại. Một bản ghi chép quá khứ." (Noah)

"...Hửm?" (Makoto)

Tôi không hiểu rõ lắm.

Nhưng trông giống như nó đang trò chuyện vậy.

"Cậu không cần lo lắng về điều đó. Dù sao thì, sự hồi sinh của Đại Ma Vương sẽ diễn ra. Trong vòng 1 năm nữa, tôi nghĩ vậy." (Noah)

"...Ngài đang truyền đạt thông tin quan trọng như thể không có gì vậy." (Makoto)

Đầu tôi không theo kịp.

"Chà, cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu, Makoto. Tôi sẽ cung cấp cho cậu thông tin khi cậu cần." (Noah)

"Tôi cảm thấy như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ngài, Noah-sama." (Makoto)

Như thế này có ổn không?

Được thôi, tôi là Tông Đồ của Noah-sama, nên sẽ ổn thôi.

"Chúng tôi, những Thần Linh, không thể can thiệp trực tiếp vào phàm nhân. Đó là lý do tại sao chúng tôi sử dụng các Tông Đồ, Vu Nữ và nhiều thứ khác. Không chỉ có mình tôi." (Noah)

'Hiểu chưa?', Noah-sama nói một cách dễ thương.

Nhưng những gì cô nói thì chẳng dễ thương chút nào.

Trong trường hợp của Noah-sama, có vẻ như tôi là quân cờ duy nhất trên bàn cờ của cô ấy.

Nghe có vẻ là một trò chơi không thể thực hiện được.

"Chẳng phải ít nhất cậu cũng xứng đáng là quân mã sao?" (Noah)

"Xin hãy phủ nhận rằng điều đó là không thể đi." (Makoto)

Chà, được nói rằng tôi không phải là quân tốt mà là quân mã khiến tôi có chút vui mừng. Chắc hẳn có điều gì đó không ổn với tôi.

"Cậu tự gọi mình là quân cờ vua, Makoto, nhưng thực ra, cậu chẳng nghe lời tôi chút nào cả." (Noah)

"Thật sao?" (Makoto)

Nhưng Noah-sama, ngài lập tức nói những điều như 'bỏ rơi đồng đội của mình'. Tôi không thể làm thế được.

"...Cậu biết đấy, bình thường thì các Tông Đồ Thần Linh sẽ nghe theo Thần Linh của họ nhiều hơn. Khi tôi bảo cậu chạy trốn, đó là vì tôi coi trọng mạng sống của cậu hơn tất cả mọi thứ." (Noah)

"Ờ thì, xin hãy chỉ dẫn nơi có thể cứu đồng đội của tôi." (Makoto)

"Tại sao cậu lại yêu cầu Thần Linh của mình cách đưa ra chỉ dẫn...?" (Noah)

Noah-sama tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi có nói gì lạ không? Đúng là lạ nhỉ.

"Giờ thì, bỏ chuyện đó sang một bên, hôm nay cậu đã làm rất tốt!" (Noah)

"Thật sao? Tôi cảm thấy có rất nhiều điều tôi phải suy ngẫm lại." (Makoto)

Tình huống mà tôi không thể sử dụng Tinh Linh Ma Pháp và đồng đội Lucy và Sa-san của tôi không thể chiến đấu.

Hơn nữa, chúng tôi không thể cứ thế mà chạy.

Tôi đã ngây thơ khi đưa ra dự đoán của mình.

Tôi phải suy nghĩ lại về chiến lược của mình.

"Không phải thế." (Noah)

"?"

"Là về việc hòa hợp hơn với Vu Nữ." (Noah)

"...Nhưng chúng tôi không hợp nhau mà?" (Makoto)

Tôi nghĩ là tôi hợp với Hoàng tử Leonard hơn. Nhưng còn chị gái cậu ấy thì sao, tôi tự hỏi.

Sau khi đánh bại Kỵ Cự Nhân, cô ấy lập tức đi đến nơi khác.

Tôi biết rằng cô ấy phải nắm quyền chỉ huy với tư cách là Công chúa.

"Haaaa..." (Noah)

Noah-sama làm một cử chỉ như thể muốn nói 'ôi trời ơi'.

"Có chuyện gì vậy?" (Makoto)

"Đây là lý do tại sao những gã đần độn chỉ..." (Noah)

"Ngài vừa nói gì thế?" (Makoto)

"Đây là lý do tại sao tôi không thích những tên đần độn." (Noah)

"..."

Cô nói điều đó hai lần.

Chắc hẳn là quan trọng lắm.

Tôi không phải là người đần độn...đúng không?

Dù sao thì tôi cũng đang tham khảo ý kiến của Fuji-yan về chuyện của Lucy và Sa-san.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để hòa hợp với Công chúa Sofia. Ngoài ra, tôi sẽ luyện tập nhiều hơn và trở nên mạnh mẽ hơn nhé?" (Makoto)

Để tôi có thể giải quyết những tình huống như trước đây.

"Thật siêng năng. Vậy thì, Nữ Thần-sama siêu tốt bụng này sẽ cho cậu một gợi ý hữu ích nhất." (Noah)

Noah-sama xoa đầu tôi và mỉm cười rạng rỡ.

Cô có vẻ đang có tâm trạng tốt.

"Makoto, cậu sử dụng [Minh Mẫn] khi sử dụng Tinh Linh Ma Pháp, đúng không?" (Noah)

"Ừm, đúng vậy. Không chỉ khi sử dụng ma thuật, mà luôn luôn là vậy." (Makoto)

"Khi sử dụng Tinh Linh Ma Pháp, hãy cố gắng hạn chế việc sử dụng [Minh Mẫn]." (Noah)

"Tại sao?" (Makoto)

Kỹ năng ổn định tâm trí như Minh Mẫn rất hữu ích khi sử dụng ma thuật.

Đây là điều tôi được dạy ở Thuỷ Thần Điện.

Tôi cũng đã cảm nhận được tác dụng của nó trong chiến đấu thực tế.

"Các Tinh Linh sẽ vui vẻ hơn khi cậu bộc lộ cảm xúc của mình." (Noah)

"...Thật sao?" (Makoto)

Điều đó không có trong sách.

"Bất kỳ ai cũng sẽ thấy vui hơn khi nói chuyện với một người dễ mến hơn là một người không dễ mến, đúng không?" (Noah)

"..."

Điều đó gây tổn thương cho một người có vấn đề về giao tiếp như tôi.

Tôi hiểu rồi. Vậy là các Tinh Linh-san nghĩ tôi là người không thân thiện, đúng không.

"Chà, cứ thử xem. Cậu vẫn còn là tân binh khi nói đến Tinh Linh Ma Pháp, Makoto." (Noah)

"Hiểu rồi. Tôi sẽ thử nhiều thứ khác nhau." (Makoto)

"Yup yup, cố gắng hết sức nhé." (Noah)

Cô xoa đầu tôi.

Gần đây tôi đã quen với điều đó rồi.

Noah-sama phồng má lên.

Oops, cô đọc được suy nghĩ của tôi.

"Giờ thì, đã đến lúc rồi." (Makoto)

Chúng ta hãy cảm ơn và rời đi.

"Makoto." (Noah)

"Vâng, có chuyện gì vậy?" (Makoto)

—Cô đột nhiên hôn vào má tôi mà không báo trước.

"Phần thưởng hôm nay." (Noah)

Noah-sama vẫy tay với nụ cười rạng rỡ.

"......"

Tôi quên thở mất.

Đó là một cuộc tấn công hoàn toàn bất ngờ.

Ngay cả khi tôi bật chế độ Minh Mẫn, tim tôi vẫn đập mạnh.

Tệ thật, từ trước đến giờ, đây là lần khiến trái tim tôi rung động nhất.

...Chúng ta hãy coi đó là phần thưởng cho sự chăm chỉ làm việc của tôi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro