Chương 85: Ký Ức Của Sakurai Ryosuke

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Sakurai Ryosuke Hồi Tưởng-


Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là lúc chúng tôi học năm ba tiểu học.

Sau khi tan học, chúng tôi thường tụ tập lại.

Một nhóm gồm 5 người, gồm 3 nam và 2 nữ.

Trong nhóm đó có tôi và Takatsuki-kun.

Takatsuki và tôi sống gần đó luôn là những người đến đầu tiên.

"Không phải vậy. Sakurai-kun lúc nào cũng bấm chuông máy liên lạc nội bộ của tôi. Mặc dù tôi muốn ở nhà." (Makoto)

"Thật sao?" (Sakurai)

Tôi cảm thấy điều đó là đúng.

"Ngay từ đầu, tôi đã luôn nói rằng tôi sẽ đi nếu tôi có thể, đúng không? Có một lần khi tôi đang chơi một game mới phát hành..." (Makoto)

"...Cậu không thay đổi nhiều so với hồi sơ trung đâu, Takatsuki-kun." (Aya)

Takatsuki-kun cảm thấy hơi ngại ngùng khi nói về quá khứ, còn Sasaki-san thì mỉm cười gượng gạo.

Ờ thì, dù sao đi nữa, chúng tôi là một nhóm hàng xóm thường xuyên tụ tập.

Vào những ngày trong tuần trời quang đãng, chúng tôi sẽ chơi ở ngoài trời.

Vào những ngày mưa, chúng tôi thường chơi ở nhà của ai đó.

Đó là cách chúng tôi trải qua mỗi ngày.

Một ngày nọ, có một lão già nói rằng ông sẽ cho chúng tôi kẹo.

Ông ấy luôn mỉm cười khi nói chuyện với chúng tôi.

Vào một thời điểm nào đó, ông ấy xuất hiện ở công viên nhỏ mà chúng tôi thường chơi.

Vẻ ngoài của ông ấy bình thường và không có vẻ gì đáng ngờ.

Ông ấy trông giống như một ông già thực sự tốt bụng.

"Đây, ông sẽ tặng cái này cho các cháu, những đứa trẻ năng động."

Ông luôn có nhiều loại kẹo khác nhau.

Lúc đầu, tôi nghĩ là đáng ngờ, nhưng ông nói rằng ông ấy đang dắt chó đi dạo, và khi chúng tôi nhìn thấy chú chó Pomeranian dễ thương, các bạn nữ đã mất cảnh giác.

Chú chó dễ thương đến nỗi khi chúng tôi nhận ra, việc chơi đùa với chú chó nhỏ và ông ấy đã trở thành một việc thường ngày.

Chúng tôi không nghĩ quá sâu về điều đó.

"Đáng ngờ." (Aya)

"Ừm, nhưng không thể nói chắc chắn được điều gì cả..." (Fuji)

Sasaki-san và Fujiwara-kun tỏ vẻ nghi ngờ.

Takatsuki-kun đang lắng nghe với cằm tựa trên một tay.

Cậu ấy chưa quên phải không?

Thật vui khi nghĩ rằng một chú chó nhỏ dễ thương đã trở thành một phần trong nhóm bạn chơi của chúng tôi.

Và rồi...một điều gì đó đã xảy ra.

Lão già luôn mỉm cười... hôm nay trông thật khác lạ.

Ông ấy không mang theo chú chó nhỏ thường ngày.

Nhưng chúng tôi không cảnh giác.

Đó là một công viên nhỏ với những tòa nhà chung cư bao quanh.

Ông ấy nói sẽ cho chúng tôi kẹo và chúng tôi làm theo.

Khi chúng tôi ở trong bóng râm của những cái cây tại một nơi khó có thể nhìn thấy xung quanh, người đàn ông đã bộc lộ bản chất thật của mình.

"Bản chất thực sự?" (Aya)

"Hở? Có thể là..." (Fuji)

"Ừm, hắn là một tên biến thái chuyên nhắm vào các cô bé." (Sakurai)

"Không..." (Fuji)

Sasaki-san và Fujiwara-kun cau mày.

Người đàn ông đó đột nhiên đấm Takatsuki-kun, tôi và đám con trai để bắt chúng tôi im lặng.

Hắn cố gắng cởi bỏ quần áo của những cô bé đang sợ hãi.

"K-Không đời nào." (Chris)

Quý tộc Makkaren, Chris-san, đang nắm tay cô gái tai thỏ với vẻ hơi sợ hãi.

"Đó là lần đầu tiên tôi bị một người lạ lớn tuổi đấm. Nó đau và đáng sợ. Nhưng tôi nghĩ mình không thể để chuyện này tiếp diễn, vì vậy tôi cố gắng đối mặt với hắn ta." (Sakurai)

"W-Wow, cậu có can đảm đấy, Sakurai-kun." (Aya)

Sasaki-san rất ngạc nhiên.

"Nhưng nếu là Quang Dũng Giả-sama thì sẽ không có vấn đề gì phải không?" (Nina)

Bạn gái của Fujiwara-kun tên là Nina-san nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

"Trong thế giới của chúng tôi, tôi không phải là Dũng Giả, không phải là gì cả, chỉ là một đứa trẻ bất lực. Tôi và một cậu bé khác, cuối cùng, đã bị đánh bại bởi kẻ biến thái này." (Sakurai)

Thật là xấu hổ.

Chúng tôi tin tưởng một người đàn ông như thế này. Tôi nguyền rủa sự ngu ngốc của chúng tôi vì đã vô tình đi theo hắn ta.

Bạn bè tôi bị đấm, còn các cô bé thì khóc.

Trong tình huống này chúng tôi không thể làm gì được...

"Cậu không thể hét thật to được sao?", Sasaki-san hỏi.

"Chúng tôi cố gắng kêu cứu, bằng giọng thật to. Các cô bé cũng khóc rất to. Nhưng công viên có trẻ em chơi đùa ngay từ đầu, và trẻ em làm ầm ĩ là chuyện thường. Không ai đến cứu chúng tôi cả." (Sakurai)

"Đây quả thực là một tội ác tàn bạo..." (Fujiwara)

Đúng là như vậy.

Dùng một chú chó nhỏ để hạ thấp cảnh giác, lợi dụng điểm mù giữa thành phố để phạm tội.

Tôi không được kể chi tiết, nhưng có thể hắn là một tên tội phạm tái phạm.

"Hở? Còn Makoto thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với Makoto vậy?" (Lucy)

"..."

Cô gái Elf tóc đỏ, Lucy-san, lắc vai Takatsuki-kun.

Takatsuki-kun chắc hẳn đang nhớ lại lúc đó, lông mày cậu ấy nhíu lại.

Thật hiếm khi thấy cậu ấy biểu lộ vẻ mặt như thế.

"Và, và sao nữa?" (Aya)

Sasaki-san thúc giục tôi tiếp tục.

"Tôi nghĩ chúng tôi xong đời rồi. Toàn thân tôi đau nhức vì những cú đấm, và tôi cũng không thể hét lên trong tình trạng này. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cơ thể tôi run rẩy vì sợ hãi. Cậu bé kia đã bất tỉnh. Thật tuyệt vọng." (Sakurai)

Tại thời điểm đó...

Pang!

Chúng tôi chắc chắn đã nghe thấy một âm thanh lạ.

Kẻ biến thái đó không nghe thấy.

Sự chú ý của hắn hướng về những cô bé đang sợ hãi.

Vào lúc hắn giơ bàn tay độc ác của mình ra...

Pang, pang, pang, pang!

Âm thanh kỳ lạ đó vang lên liên tiếp.

"Chưa đầy 1 phút sau, mọi người trong tất cả các tòa nhà chung cư xung quanh đã chạy ra. Hơn nữa, cảnh sát cũng vậy. Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra." (Sakurai)

"""???"""

Fujiwara-kun, Sasaki-san và Saki đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Có lẽ tôi đã nhảy câu chuyện quá nhiều?

"Ờm, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng..." (Lucy)

Lucy-san, Nina-san và Chris-san đều có vẻ mặt bối rối.

"Takatsuki-kun, cậu đã làm gì thế?" (Aya)

Sasaki-san yêu cầu Takatsuki-kun giải thích.

Cậu ấy nói với vẻ mặt không vui.

"...Kể cả tôi có hét lên cũng sẽ không có ai đến giúp, vì vậy tôi đã tạo ra một tình huống buộc họ phải đến." (Makoto)

Cậu giải thích, không kể đến những gì cậu ấy đã làm.

"Cậu có ý gì vậy?" (Fuji)

"Trong lúc chúng tôi đang đánh lạc hướng hắn, Takatsuki-kun đã đập vỡ cửa sổ tầng một của tòa nhà chung cư gần đó và gây ra náo loạn." (Sakurai)

Tôi kết luận.

"""Hở?"""

Saki, Fujiwara-kun và Sasaki-san một lần nữa há hốc miệng.

Takatsuki-kun có vẻ mặt cay đắng.

Tại sao ư?

"...Nếu anh làm vỡ cửa sổ, có ai đến cứu không?" (Chris)

Chris-san nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

Một người không thuộc thế giới của chúng tôi sẽ có phản ứng như vậy.

"Trong thế giới của chúng tôi, một cửa sổ vỡ cũng đủ gây náo loạn. Dù sao thì đây cũng là một thành phố yên bình không có quái vật." (Makoto)

Takatsuki-kun lẩm bẩm nói.

"Takatsuki-kun, không chỉ một đâu. Cậu đã phá vỡ TẤT CẢ cửa sổ của những căn hộ gần đó." (Sakurai)

Tuy nhiên, đây là điều tôi đã học được sau này.

Tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy có thể làm điều đó mà không do dự.

"Hử... nhưng làm sao thế? Có phải chỉ có đá nằm xung quanh để sử dụng không? Khu vực xung quanh tòa nhà chung cư mà Takatsuki-kun sống được bảo dưỡng tốt và thậm chí không có đá nhỏ nằm xung quanh, đúng không?" (Aya)

Sasaki-san đã đến căn hộ của Takatsuki-kun sao?

Takatsuki-kun tỏ vẻ không hài lòng trước câu hỏi đó và nói...

"...Tôi mang chúng đi khắp nơi. Rất nhiều bi sắt để phá cửa sổ." (Makoto)

"""........Hả?"""

Sasaki-san, Fujiwara-kun và Saki nhìn Takatsuki-kun.

Ừm, tôi cũng bị sốc khi nghe điều đó.

Takatsuki-kun bắt đầu nói với vẻ bĩu môi.

"...Lúc đó, tôi thích game miền viễn Tây. Có một game mà rất nhiều cảnh sát sẽ tụ tập khi nhân vật chính nổi loạn trong thành phố. Trong game đó, chúng ta bắn súng và ném lựu đạn, nhưng điều đó là không thể ở Nhật Bản, phải không? Tôi nghĩ rằng, thay vì thế, tôi có thể, ờm... đập vỡ cửa sổ của những ngôi nhà riêng. Tôi muốn thử xem có bao nhiêu cảnh sát sẽ tụ tập." (Makoto)

"Đó là lý do tại sao cậu mang theo đồ để ném vỡ kính à?" (Aya)

Sasaki-san nói với vẻ ngưỡng mộ.

"Tôi nghĩ sẽ có lúc tôi có cơ hội thử nó... Một trò đùa dễ thương của một học sinh tiểu học, mọi người không nghĩ vậy sao?" (Makoto)

Takatsuki-kun nói với giọng hờn dỗi.

"Dễ thương...hả?" (Fuji)

Fujiwara-kun tỏ ra bối rối.

"Takatsuki-kun, bộ óc game thủ..." (Aya)

"Im đi, Sa-san. Đó là quá khứ đen tối của tớ mà! Sau đó, tớ đã bị thầy cô và cha mẹ mắng rất nhiều!" (Makoto)

Takatsuki-kun ôm đầu và hét lên 'Agh!'.

Aaa, tôi hiểu rồi.

Chuyện đó đã xảy ra.

Cậu cho biết cậu ấy không hài lòng khi bị mắng.

"Nhưng nhờ vậy mà chúng ta đã được cứu." (Sakurai)

"Ừm! Mặc dù đó là sự nhanh trí của tôi khi ở đó, ngày hôm sau, những anh hùng là Sakurai-kun và cậu bé kia! Tôi phải viết 20 trang xin lỗi! Điều đó không công bằng." (Makoto)

"Aaa, thế à. Nhân tiện, cậu đã làm vỡ bao nhiêu cửa sổ vậy?" (Aya)

Sasaki-san hỏi như thể đang thông cảm.

Takatsuki-kun cười toe toét trước câu hỏi đó.

"Số lượng bị phá hủy: 11. Độ chính xác: 90%. Khá tốt ha, mọi người không nghĩ vậy sao? Tôi đã viết điều đó trong lời xin lỗi của mình." (Makoto)

"Cậu không hề suy ngẫm về tội của mình gì cả!" (Aya)

"Tớ còn bị mắng nhiều hơn nữa. Không biết tại sao." (Makoto)

"Cậu có phải là đồ ngốc không?!" (Aya)

Takatsuki-kun và Sasaki-san đang diễn hài ở đó.

Đã lâu rồi tôi mới nói chuyện với Takatsuki-kun nhiều như thế này. Thật vui.

Cậu ấy thực sự không thay đổi.

Cậu ấy đi theo phong cách riêng của mình, luôn nói về game.

Cậu ấy vẫn như xưa.

Ký ức về thời đó lại ùa về trong tôi.

"Vừa rồi là năm ba tiểu học. Tiếp theo là năm tư..." (Sakurai)

"Sakurai-kun! Sao chúng ta không ngừng nói về quá khứ đi?!" (Makoto)

Cậu ấy vội vàng rót rượu vào chiếc ly trước mặt tôi.

Tuy nhiên, tôi không phải là người uống rượu...

Nhưng tôi không muốn từ chối rượu mà Takatsuki-kun đã rót cho tôi.

"Nào, uống đi, uống đi." (Makoto)

Takatsuki-kun đưa cho tôi đồ uống.

Đã lâu rồi tôi mới có thể thư giãn và nói chuyện với Takatsuki-kun như thế này.

Tôi cầm lấy ly rượu được mời và nốc một hơi hết.


-Takatsuki Makoto POV-


"...Zzzzz."

Sakurai-kun ngủ thiếp đi khi chỉ uống có một ly.

Hở? Sakurai-kun yếu rượu lắm à?

Quang Dũng Giả không có khả năng miễn nhiễm với các trạng thái bất thường sao?

"Ryosuke là người kiêng rượu. Ngoài ra, Thần Hộ Thái Dương Nữ Thần yếu đi vào ban đêm, nên anh ấy thường say xỉn." (Saki)

Yokoyama-san giải thích.

"Hể, thế à. Thật bất ngờ." (Aya)

Sa-san chọc vào má Sakurai-kun.

Chắc chắn là cậu ấy không có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.

"Đó là đồ uống do Takatsuki-kun mời, nên tôi nghĩ anh ấy hẳn đã ép mình uống nó." (Saki)

"Hở?" (Makoto)

Thật á?

Hừmm, đáng lẽ tôi không nên cố quá như thế.

Đó có phải là quấy rối do rượu không?

Nhưng nếu tôi cứ để như thế, tôi cảm thấy như cậu ấy sẽ nói về toàn bộ quá khứ đen tối của tôi...

"Nhưng Sakurai-dono có vẻ mệt mỏi. Tôi cũng cảm thấy như vậy khi gặp cậu ấy trước đây." (Fuji)

"Thật sao, Danna-sama?" (Nina)

"Ừm, trông cậu ấy hơi mệt mỏi." (Fuji)

Ooh, tôi hoàn toàn không để ý.

Fuji-yan có đôi mắt tốt.

Nghe vậy, Yokoyama-san tỏ vẻ mệt mỏi.

"Ryosuke là Quang Dũng Giả, đúng không? Trong thế giới này, anh ấy được gọi là tái sinh của Đấng Cứu Tinh, và họ đặt hy vọng vào anh ấy. Anh ấy đã trở thành hôn phu của Noel-sama, người sẽ kế vị ngai vàng. Có một thời gian Đệ Nhất Hoàng Tử và Đệ Nhị Hoàng Tử đã đầu độc hoặc cố gắng nguyền rủa anh ấy. Anh ấy đã bị sát thủ tấn công rất nhiều lần." (Saki)

"""......"""

Chúng tôi không còn lời nào để nói.

Thật khó khăn.

Sakurai-kun đã gặp khá nhiều khó khăn...

"Nhưng..." (Saki)

Yokoyama-san hơi nhíu mày.

"Nhờ có Thần Hộ 'Ân Sủng Thái Dương Nữ Thần Althena', Ryosuke miễn nhiễm với chất độc và lời nguyền. Ngay cả khi bị 10 sát thủ tấn công, anh ấy vẫn có thể đánh bại chúng bằng tay không. Ngay từ đầu, anh ấy thậm chí còn không bị trầy xước bởi những kẻ đó. Hơn nữa, khi anh ấy tắm mình trong ánh sáng mặt trời, mọi vết thương đều được chữa lành. Không phải là Cheat quá sao?" (Saki)

"""...Ừm..."""

Oi oi oi.

Cậu ấy không phải là bất khả chiến bại sao?!

Có ai có thể đánh bại Sakurai-kun trên thế giới này không?

"Chà, sẽ rất tệ nếu anh ấy bị tấn công vào ban đêm, vì vậy chúng tôi, những hiệp sĩ, sẽ thay phiên nhau bảo vệ anh ấy." (Saki)

Tôi hiểu rồi.

Vào ban ngày, cậu là Dũng Giả bất khả chiến bại, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu cậu ấy bị tấn công vào ban đêm.

"Giờ nghĩ lại thì, cậu cũng đã đính hôn với Sakurai-kun rồi, đúng không, Saki-chan?" (Aya)

Sa-san hỏi một cách hờ hững.

"Ừm, cả Eri và tôi." (Saki)

"V-Vậy à. Cậu không thấy phiền sao?" (Aya)

Sa-san đang có vẻ mặt hơi phức tạp.

"Ừm, lúc đầu thì thế." (Saki)

Ánh mắt dịu dàng của cô khi nhìn Sakurai-kun mang vẻ đẹp của một người vợ.

"Ryosuke đã đính hôn với hơn 20 người. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều được đánh số. Tôi là 18 và Eri là 17. Cuối cùng tôi không còn quan tâm nữa." (Saki)

"W-Wow." "Hai mươi..."

Lucy và Sa-san ngạc nhiên nói.

Một Harem có 20 người nhỉ.

Cậu ấy có phải là vua không?

Aaa, anh ấy đính hôn với một Công chúa mà ha.

"Nhưng Ryosuke trông chẳng có vẻ gì là đang vui vẻ cả. Bởi vì, để lại hậu duệ của Quang Dũng Giả, anh ấy được Đức Vua ra lệnh phải sinh càng nhiều con càng tốt. Anh ấu sẽ dành mỗi đêm với một người phụ nữ mà anh ấy đã không gặp trong thời gian dài, và không có thời gian để thư giãn. Vào ban ngày, anh ấy phải ra lệnh cho một sư đoàn hiệp sĩ gồm hơn 100 người." (Saki)

"...Cậu ấy sẽ không thể nào nghỉ ngơi được như thế." (Fuji)

Fuji-yan nói với vẻ thương hại.

Khi nghe như vậy, chắc chắn nó không giống như một tình huống đáng ghen tị.

Tốt nhất có lẽ là giống như Fuji-yan với 2 cô vợ.

Nhưng tôi không có ai cả.

"Đó là lý do tại sao anh ấy có thể thoải mái khi ở cùng những người quen cũ như tôi và Eri. Trước đây, tôi không hợp với Eri khi tranh giành Ryosuke, nhưng hiện tại chúng tôi giống như những người đồng chí." (Saki)

"Vậy sao..." (Aya)

Sa-san tỏ vẻ phức tạp.

Lucy lắng nghe Yokoyama-san như thể rất ấn tượng.

"Takatsuki-kun nè." (Saki)

Mỹ nhân số một lớp tôi nhìn thẳng vào tôi.

Khi chúng tôi học cùng lớp, cô không gọi tên tôi theo cách này.

"Gì thế?" (Makoto)

Tôi trả lời một cách tự nhiên.

"Ryosuke có thể được nhờ giúp đỡ rất nhiều, nhưng bản thân anh ấy lại không có ai để tin cậy cả." (Saki)

"Thật sao?" (Makoto)

"À, phải rồi. Sakurai-kun luôn là thủ lĩnh mà." (Aya)

Sa-san đồng ý với lời của Yokoyama-san.

Giờ cô nhắc đến thì đúng là...

Một nhóm luôn được thành lập với cậu ấy ở trung tâm.

Mọi người tụ tập quanh cậu ấy.

"Đó là lý do tại sao anh ấy được cứu trong quá khứ bởi cậu đã để lại cho anh ấy ấn tượng lớn như vậy. Vào thời điểm đó khi cậu giúp anh ấy ở Laberintos bằng Thủy Vương Cấp Ma Pháp để đánh bại Kỵ Long, anh ấy nói rằng anh ấy thực sự hạnh phúc." (Saki)

Yokoyama-san cười khúc khích.

"Anh ấy nói: 'Takatsuki-kun thực sự đã giúp anh theo những cách mà anh thậm chí không thể tưởng tượng được'." (Saki)

"...V-Vậy à." (Makoto)

Không, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tinh Linh Laberintos rất hợp tác.

"Cậu giúp anh ấy lần nữa nhé, được không?" (Saki)

"...Ừm, hiểu rồi." (Makoto)

Tôi đoán mình nên giúp đỡ một người bạn cũ trong khả năng của mình.

"Hôm nay Ryosuke có vẻ rất vui." (Saki)

Yokoyama-san vừa chải tóc cho Sakurai-kun vừa cười.

"Có vẻ như anh ấy thực sự muốn cậu gia nhập Thái Dương Hiệp Sĩ đó, Takatsuki-kun. Nhưng cậu đã trở thành Anh Hùng Rozes, nên anh ấy không thể mời cậu nữa, điều này khiến anh ấy rất buồn." (Saki)

"V-Vậy à..." (Makoto)

Sakurai-kun nghiêm túc thật sao?!

Tôi sẽ không tham gia quân đội...đợi đã, theo một nghĩa nào đó, Anh Hùng là từ quân đội mà, phải không.

"Vậy thì, Ryosuke đã ngủ rồi, chúng tôi về nhé?" (Saki)

Nói xong, Yokoyama-san bế kiểu công chúa Sakurai-kun.

Nhìn cảnh Yokoyama-san mảnh khảnh bế Sakurai-kun một cách dễ dàng khiến tôi nghĩ rằng đây thực sự là dị giới mà.

"Cậu nhớ gặp lại Ryosuke nhé?" (Saki)

Nói xong cô bỏ đi.


◇◇


"Sakurai-kun và Saki-chan đang gặp khó khăn nhỉ...?" (Aya)

"Trở thành Quang Dũng Giả-sama thật khó khăn, nhỉ..." (Lucy)

Sa-san và Lucy lo lắng tiễn họ đi.

Không khí ở đây trở nên u ám.

"Takki-dono, lần tới chúng ta sẽ là người đi gặp họ nhé?" (Fuji)

Ừm, đúng vậy.

Lần trước và lần này, họ là những người đã đến với chúng tôi.

"Chúng ta hãy mang theo quà lưu niệm khi đến thăm nhé." (Makoto)

Giống như trong quá khứ, theo một cách nhẹ nhàng.

Các thành viên hoàn toàn khác so với thời điểm năm ba tiểu học, nhưng điều này nghe cũng không tệ. <Tluc: Fuji-san thay cho cậu bé bất tỉnh, Saki và Aya thay cho hai cô bé kia, cậu bé Ryosuke thay bằng Quang Dũng Giả và cậu bé Makoto thay bằng Anh Hùng Rozes.>


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro