Chương 157: Giấc Mơ Thấu Thị Của Nguyệt Vu Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Furiae Naia Laphroaig POV


Lần đầu tiên tôi chậm chạp khám phá một thành phố của Hỏa Quốc.

Nắng gắt.

Gió nóng lướt qua má tôi.

Quần áo đẫm mồ hôi của tôi đang dính vào da của tôi.

Cảm giác hơi khó chịu, nhưng tôi không bận tâm.

Những gương mặt rạng rỡ của mọi người.

Những ồn ào hối hả.

Một không khí khác với Rozes và Spring Log.

(Mọi người...dường như đang vui vẻ.) (Furiae)

Trước đây, tại tàn tích dưới lòng đất Laphroaig, tôi đã được nghe kể về phong cảnh của các quốc gia khác bởi vú nuôi của tôi.

Khác với đất nước của tôi, nơi luôn bị bao phủ bởi những đám mây đen, mặt trời chiếu rọi sự hiện diện của nó thật rực rỡ.

Cuối cùng tôi đã nghĩ về quá khứ của chính mình.

Ký ức những ngày còn bé trong đống đổ nát dưới lòng đất tối tăm, nơi tôi được chia sẻ một chút thức ăn để ăn.

Đã có những lúc cay đắng khi tôi bị truy đuổi bởi các hiệp sĩ, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đổi chỗ ở chỗ này chỗ khác.

(Thật là một thế giới không công bằng...) (Furiae)

Tôi đã biết về điều đó.

Thế giới này thật sự không công bằng.

(Không thành vấn đề. Tôi chỉ cần sống một mình...) (Furiae)

Tôi chợt nghĩ vậy, và đẩy những cảm xúc đen tối đang trào dâng trong tôi sang một bên.

Tôi đến đất nước này lần đầu tiên.

Hãy nhìn xung quanh nhiều hơn.

Người dân ở đất nước này rất vui vẻ, và chỉ cần quan sát họ thôi cũng thấy vui rồi.

"O-Oi, nhìn này."

"Thật là đẹp."

"Cô ấy có phải là hoàng tộc từ nước ngoài không?"

"Nhưng cô ấy chỉ có một vệ sĩ."

"Có lẽ anh ấy rất mạnh?"

"Mặc dù anh ấy trông không mạnh mẽ. Anh ấy thật yếu đuối."

Tôi nghe thấy những giọng nói đó xung quanh.

Chà, tôi đã quen với ánh mắt của đàn ông.

Tôi nhìn lại.

Hiệp sĩ của tôi không ngừng nhìn quanh hàng hóa trên khán đài.

Mặc dù anh là một Anh hùng, dân thường nói với anh rằng anh trông giống như một kẻ yếu đuối, anh biết không?

Anh đã hoàn toàn bị đánh bại bởi Chước Nhiệt Dũng Giả xuất hiện đột ngột, vậy mà, anh vẫn ở đây như không có chuyện gì xảy ra.

(Anh ấy không bị ám ảnh bởi nó sao...?) (Furiae)

Khoảnh khắc tôi nghĩ về điều đó, cuối cùng tôi lại nhớ về khoảng thời gian ở Mộc Quốc.

Thượng Cấp Ác Ma Shuri đã tấn công chúng tôi ở đó.

Người đàn ông đã khiến cô bị Thiên thần ăn thịt với vẻ mặt không vui như thể đang nghiền nát một con côn trùng, Takatsuki Makoto.

Tôi vẫn còn run khi nhớ lại nó.

(Tôi thực sự không biết anh ấy đang nghĩ gì...Hiệp sĩ của tôi.) (Furiae)

Ngay cả bây giờ, anh ấy vẫn luyện tập trong khi hầu như không ngủ.

Anh ấy rất có thể thực sự bị hành hạ bởi nó.

Vấn đề là dường như không có Thuỷ Tinh Linh nào ở Hỏa Quốc. Anh ấy sẽ ổn chứ?

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, tôi nhận ra rằng mình đang đói.

"Này, chúng ta hãy đến đó." (Furiae)

Chúng tôi bước vào một quán ăn có ít khách hàng, và tôi dùng bữa trưa với Makoto.

Tôi hơi bối rối trước hương vị không quen thuộc, nhưng nó rất ngon.

Sau khi ăn món tráng miệng ngọt ngào, tôi hít một hơi thật sâu.

(Chiến binh Aya-san có ổn không? Nhưng tôi rất vui vì cô ấy đã tiến hóa an toàn.) (Furiae)

Tôi được theo để theo dõi cuộc săn thằn lằn của họ mỗi ngày.

Tôi rất vui vì tôi đã không gây rối.

Tôi có thể đã cảm thấy mệt mỏi vì những buổi huấn luyện liên tiếp mà tôi bị bắt phải tham gia, tôi đang chải lưng cho con mèo đen, và khi tôi nhận ra thì tôi đã ngủ thiếp đi.


◇◇


Tôi có một giấc mơ.

Tiếng la hét của mọi người.

Mùi tanh của máu.

Không khí lấm tấm bụi mù mịt.

Thật khó chịu, nhưng...tôi đã quen thuộc với một cảnh như thế này.

Nó có mùi giống như tàn tích của Laphroaig.

Khi tôi nhận ra, tôi đã bị bao quanh bởi đống đổ nát.

Những ngôi nhà mà tôi vừa đi ngang qua ở thủ đô của Hỏa Quốc đều đã đổ nát.

Có những cánh tay và chân thò ra từ bên dưới đống đổ nát.

Tất cả đều bị bẻ cong, dập nát và nhuộm đỏ.

Họ đã chết.

Những xác chết xa như mắt có thể nhìn thấy.

Thành phố mà tôi vừa đi mua sắm và ăn uống vài phút trước giờ đã ngập trong chết chóc.

"Hàa!" (Furiae)

Tôi tỉnh dậy.

(Chết tiệt.) (Furiae)

Lại.

Khả năng thấu thị được kích hoạt trở lại.

Những gì tôi thấy vừa rồi là một tầm nhìn về tương lai gần.

Và tôi, với tư cách là người có thể sử dụng Tử Ma Pháp, có thể nhìn thấy cái chết.

Tôi ngẩng đầu đang nằm trên bàn lên, rồi nhìn những người đang đi trên đường.

(...Buồn nôn...) (Furiae)

Những người đang vui vẻ cho đến bây giờ... có sự oán giận đau đớn hiện rõ trên nét mặt của họ.

Có người bị trẹo tay, có người bị cụt chân, có người mất đầu.

Aah, tôi không thể tận hưởng thành phố này nữa.

(Hàaa...) (Furiae)

Tôi nhắm mắt lại và thở dài thườn thượt.

Mọi thứ tôi đang thấy bây giờ đều là ảo ảnh, ảo ảnh.

"Aaa, geez! Đây là điều tồi tệ nhất!" (Furiae)

Tôi đã không thể biết liệu người dân của thành phố này đã chết hay còn sống.

Khả năng [Thấu Thị] của tôi và Tử Ma Pháp của tôi trộn lẫn với nhau, và tôi chỉ có thể nhìn thấy xác của những người sắp chết.

"Công chúa?" (Makoto)

Một giọng nói vang vọng gần đó.

Tôi đã cố gắng để không nhìn qua đó.

Có lẽ Hiệp sĩ của tôi cũng bị ảnh hưởng bởi cái chết trong tương lai.

Tôi không muốn nhìn thấy người tôi biết trong tình trạng đó.

Tôi lo lắng nhìn Hiệp sĩ của tôi.

...Nó không thay đổi.

Chỉ có Hiệp sĩ của tôi là không thay đổi.

Ở thành phố nơi sự hiện diện của cái chết tràn ngập này, anh ấy vẫn có khuôn mặt điềm tỉnh như thường lệ và đang nhìn tôi đầy lo lắng.


Takatsuki Makoto POV


"Hiệp sĩ của tôi, chúng ta phải thoát khỏi Hoả Quốc ngay lập tức!" (Furiae)

"Hở?" (Makoto)

"Cứ làm đi! Chúng ta sẽ trở lại nhà trọ, nhanh lên. Chúng ta sẽ mang theo Pháp sư-san và Chiến binh-san, và rời khỏi đây." (Furiae)

"Đ-Đợi đã. Ý cô là như thế nào?" (Makoto)

Furiae-san đột ngột hoảng loạn bắt đầu nói về việc rời khỏi Hỏa Quốc.

Tôi cố gắng trấn an cô ấy và lắng nghe những gì cô ấy phải nói rõ ràng hơn.

—Cô ấy đã nhìn thấy một tương lai mà người dân của Hỏa Quốc sẽ sớm chết.

—Lý do không rõ.

—Không biết có bị dính vào không.

—Tuy nhiên, ở lại Hỏa Quốc rất nguy hiểm.

Đó rõ ràng là ý chính của nó.

"Công chúa, trước tiên hãy hỏi ý kiến của Sofia." (Makoto)

"...Được rồi. Nhưng chạy đi ngay lập tức, được chứ?" (Furiae)

"Được rồi." (Makoto)

Chúng tôi trở lại nhà trọ nơi Công chúa Sofia đang ở.

May mắn thay, đó là sau khi Chước Nhiệt Vu Nữ đã rời đi, vì vậy tôi đã giải thích cho cô ấy về tương lai mà Furiae-san đã nhìn thấy.

Nghe câu chuyện, Công chúa Sofia tỏ ra phức tạp, nhưng cô ấy sớm nói điều này với sự quyết tâm.

"Hỏa Quốc cũng nên có một người sử dụng khả năng [Thấu Thị]. Vì vậy, thật khó để nghĩ rằng họ đã không chuẩn bị gì cả, nhưng... tốt nhất là nói với họ về điều đó." (Sofia)

"Người mà em sẽ kể về chuyện này là Chước Nhiệt Vu Nữ sao?" (Makoto)

Vậy thì chúng ta phải đuổi theo cô ấy.

"Không, sẽ tốt hơn nếu nói với các cơ quan quân sự chịu trách nhiệm bảo vệ Hỏa Quốc. Anh hùng Makoto, xin hãy đi cùng. Em sẽ giới thiệu anh với Tướng quân của Hỏa Quốc." (Sofia)

"Hiểu rồi." (Makoto)

Nhân tiện, Sa-san đang ngủ trên giường nên tôi không đánh thức cô ấy.

Tôi có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của cô ấy.

Lucy, người được cho là đang chăm sóc Sa-san giờ đang ngủ cùng giường với Sa-san.

Họ thực sự rất hợp nhau.

Con mèo đen đã cuộn tròn gần đó vào một thời điểm nào đó.

Ngươi thực sự không thay đổi.

Tôi đi đến lâu đài Great Keith với Công chúa Sofia dẫn đường.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một lâu đài như thế của Great Keith.

Khác với Lâu đài Highland hoành tráng và Lâu đài Rozes khiêm tốn nhưng trang nhã.

Nếu tôi phải mô tả nó một cách thẳng thừng, nó sẽ là một pháo đài thô lỗ.

Thành lũy làm từ bê tông dày vươn cao và rộng lớn như thể đang nhìn xuống chúng tôi.

Khi chúng tôi bước vào, mọi người đều là quân nhân mặc áo giáp.

Tất cả họ đều thẳng lưng khi bước đi một cách có hệ thống.

Khi họ nhìn thấy chúng tôi, họ sẽ luôn chào đón.

Nói chính xác hơn là về phía Công chúa Sofia.

(Thật ngột ngạt...) (Makoto)

Công chúa Sofia và tôi, cùng với các hiệp sĩ cận vệ của cô ấy, được dẫn vào sâu bên trong lâu đài.

Chúng tôi không được đưa đến phòng yết kiến của nhà vua, mà là một phòng họp khổng lồ.

Chúng tôi tiếp cận người đàn ông râu đen to lớn đang ngồi ở nơi sâu nhất của căn phòng.

Khi nhìn thấy Công chúa Sofia, người đàn ông đứng dậy khỏi ghế và cúi đầu.

"Tôi rất vinh dự khi được Công chúa Sofia lặn lội đến tận đây để thăm chúng tôi."

"Tướng quân Tariska, cảm ơn vì đã dành thời gian cho chúng tôi bất chấp chuyến thăm đột ngột." (Sofia)

Công chúa Sofia chào ngắn gọn người đàn ông mà cô ấy gọi là Tướng quân.

Tướng quân Tariska...người nắm giữ vị trí cao nhất trong các cơ quan quân sự của Hỏa Quốc.

"Rất vui được gặp anh, Anh hùng-dono. Tôi là người giám sát quân đội của Hỏa Quốc, Tariska."

"Rất vui được gặp ông, tôi là Takatsuki Makoto." (Makoto)

Tôi cũng làm như Công chúa Sofia và cúi đầu xuống.

Tôi đã được nói trước một số điều về ông ấy.

Ông là cha của Chước Nhiệt Dũng Giả, Olga Sol Tariska.

Và hắn ta là kẻ có nhiều khả năng nhất đã gửi Chước Nhiệt Dũng Giả đến tấn công chúng ta.

"Và vì vậy, điều gì mang người đến đây vào dịp này? Tôi nghe nói đó là thông tin khẩn cấp." (Tariska)

"Phải, có một đồng đội của tôi là nhà thấu thị, và tôi được thông báo rằng có nguy hiểm đang đến gần Hỏa Quốc." (Sofia)

"Hô..." (Tariska)

Tướng quân hơi nhướng mày, sắc mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.

"Có phải 'thấu thị' đó có thể là Nguyệt Vu Nữ, đồng đội của Anh hùng-dono của Thủy Quốc không?" (Tariska)

Công chúa Sofia khẽ nuốt nước bọt.

Vì vậy, ông ta biết về Nguyệt Vu Nữ.

Chà, dù sao thì ông ta cũng là người đứng đầu quân đội ở đây.

Ông ta trông giống như thể có một đội thu thập thông tin tình báo hoặc một cái gì đó.

"...Có cần phải trả lời điều đó không?" (Sofia)

"Không, phản ứng đó là quá đủ rồi." (Tariska)

Sofia-san, đó thực tế là nói có.

Những người đàn ông xung quanh Tướng quân không nói gì.

Họ rất có thể sẽ không nói bất cứ điều gì trừ khi có lệnh của Tướng quân.

Tuy nhiên, khi Nguyệt Vu Nữ được đề cập, họ thể hiện rõ sự thù địch và khinh miệt trên nét mặt.

(Chúng tôi không thực sự được chào đón nhiều như vậy, huh.) (Makoto)

Chúng tôi đã cố gắng để báo cáo nó và tất cả.

"Công chúa Sofia, chúng tôi đánh giá cao lời cảnh báo. Giải đấu võ thuật đang đến gần, và có rất nhiều người tụ tập ở thủ đô. Chúng tôi sẽ thắt chặt an ninh hơn nữa." (Tariska)

"...Là vậy sao. Vậy thì, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ." (Sofia)

Có vẻ như Công chúa Sofia không có ý định ở lại lâu, cô ấy kết thúc cuộc trò chuyện.

Tôi đi theo sau cô ấy, và tôi được nói chuyện từ phía sau.

"Anh hùng Makoto-dono, tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của con gái tôi." (Tariska)

"Không, đừng bận tâm. Cô ấy mạnh mẽ. Đúng như mong đợi từ Anh hùng của Hỏa Quốc." (Makoto)

"Con bé là một con ngựa hoang không nghe lời ai, cậu thấy đấy." (Tariska)

Tôi có nên nói 'điều đó không đúng' ở đây không?

Hay tôi nên ám chỉ rằng đó là mệnh lệnh của ông ấy?

(Tôi không biết.) (Makoto)

Công chúa Sofia và tôi rời Lâu đài Great Keith.


◇◇


Chúng tôi trở về từ Lâu đài Great Keith, ăn tối xong và tôi luyện tập một mình trong phòng.

Furiae-san nói cô ấy không được khỏe và tự nhốt mình trong phòng.

Tôi đến xem cô ấy thế nào nhưng cô ấy bảo tôi không được vào.

Tôi vẫn chưa đi kiểm tra Sa-san và Lucy.

Tôi đã tạo ra một con mèo nhỏ bằng Thuỷ Ma Pháp và để nó chơi với Tsui.

"Takatsuki-kun."

Người gõ cửa bước vào là Sa-san.

Khoảnh khắc cô ấy bước vào, tôi cảm thấy như thể một cơn gió thổi dữ dội.

"Em có thể vào chứ?" (Aya)

"V-Vâng...không sao đâu." (Makoto)

Trong khi tôi đang nói điều đó, tôi đã bị Sa-san áp đảo.

Hình dáng bên ngoài của cô ấy không hề thay đổi.

Cô ấy ở dạng người bình thường.

Nếu đúng như Fuji-yan nói, cô ấy đáng lẽ phải trở về cấp 1.

Chưa hết, tôi đang cảm thấy một áp lực nặng nề như thể tôi đang đối mặt với một Ma Vương hay một con Cổ Long.

Nói thế nào nhỉ... cứ như thể cảm giác sợ hãi đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây có phải là sự tiến hóa?

"Có chuyện gì vậy, Takatsuki-kun? Làm khuôn mặt kỳ lạ đó." (Aya)

"Không có gì. Nhân tiện, chuyện gì đã xảy ra với Lucy vậy?" (Makoto)

Tôi nói điều này như thể cố gắng thay đổi chủ đề.

"Cậu ấy nói rằng Fu-chan dường như không được khỏe, vì vậy cậu ấy đã đến kiểm tra." (Aya)

"Anh hiểu rồi... em ấy có vẻ như không được khỏe từ trưa." (Makoto)

Bản thân người đó nói rằng đó là vì sử dụng khả năng [Thấu Thị] tốn rất nhiều sức mạnh tinh thần nên rất mệt mỏi.

Chỉ là nước da của cô ấy khá tệ, và điều đó làm tôi lo lắng.

Vào lúc đó, Sa-san đã nắm chặt tay tôi.

Một cảm giác lành lạnh bao trùm lấy tay tôi.

"Này, Takatsuki-kun. Đi chơi thôi, chỉ hai chúng ta thôi." (Ái chà)

Sa-san cười trêu chọc, nhưng cô ấy kéo tay tôi và nhảy ra khỏi cửa sổ.

(Đợi đã, oi! Đây là tầng 3!) (Makoto)

Sa-san và tôi giờ đang ở giữa không trung.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro