Q1 Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10 Chuỗi cung ứng nha chuỗi cung ứng ~

Phía đông Tiên Duyên Trấn có một dòng suối nhỏ trong suốt chậm rãi chảy vòng qua trấn, hơn nữa vùng này rậm rạp cây rừng, cuối cùng thành nơi chơi đùa của những đứa nít ranh trong trấn.

Phía sau bụi cây nhỏ, Giản Linh Nhi với ba đứa trẻ cùng nhau lén lút khom mình lặng lẽ đi tới, một đứa gầy gầy đen đen trong đó sau khi bị tiểu nha đầu dắt đi mấy dặm với tư thế này, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Này! Nơi này đủ an toàn rồi đó! Rốt cuộc là chuyện gì nha?"

Giản Linh Nhi mang vẻ nghiêm túc làm một thủ thế "Suỵt!", lại lanh lợi nhìn khắp nơi xung quanh, ba đứa trẻ còn lại cũng bị không khí khẩn trương này khiến cho có chút lo sợ bất an, vội vàng tránh phía sau bụi cây lặng lẽ xem xét khắp nơi, sợ như Giản Linh Nhi nói, vạn nhất khả năng có tu sĩ cấp cao đi ngang qua, vạn nhất có tu sĩ cấp cao ở đây đả tọa vân vân, bại lộ hành tung của bọn nó, đứa trẻ nói chuyện vừa rồi đã sớm bịt kín miệng mình, sợ kinh động tu sĩ cấp cao quả thực không chỗ nào không tồn tại, không gì không biết trong miệng Giản Linh Nhi.

Giản Linh Nhi sau khi cảnh giác nhìn xung quanh, ra dấu một thủ thế, dắt mấy đứa trẻ còn lại cứ như thế tiến đến mấy chỗ khác, đến dưới một tàng cây nho nhỏ, trên mặt lão nhân gia cô mới lộ ra biểu cảm "miễn cưỡng tạm chấp nhận": "Được rồi, chính là nơi này."

Ba đứa trẻ còn lại nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, một đứa trong đó trực tiếp nằm xải lai trên đất.

Đứa trẻ dò hỏi qua một lần trên đường lại lần nữa thúc giục: "Giản Linh Nhi, rốt cuộc là chuyện gì nha! Một hai phải chạy xa như vậy mới có thể nói, còn phải tránh tu......"

Giản Linh Nhi lập tức nhảy qua che miệng đứa trẻ đó, tức giận nói: "Tiểu Bình! Nếu cậu cứ không giữ miệng như vậy, mình không mang cậu đến nữa! Không thì hiện tại cậu trở về tự đi chơi với nhóc béo Nghiêm gia đi!"

Đứa nhỏ Tiểu Bình đó bị hành động thần thần bí bí cả đường của Giản Linh Nhi khiến cho đã sớm nổ mạnh lòng hiếu kỳ rồi, làm sao còn có khả năng trở về tìm bạn chơi đã sớm quen thuộc cùng chơi trò chơi đã sớm chơi ngán nữa, đẩy tay Giản Linh Nhi ra, nói: "Được rồi được rồi, mình không nói nữa, vậy cậu nhanh chóng nói cho bọn mình biết là chuyện gì đi!"

Giản Linh Nhi cuối cùng xác nhận một lần nữa, thấy bốn bề vắng lặng mới nghiêm túc quay đầu lại nói: "Trước khi mình nói, các cậu phải thề nha, tuyệt đối không thể nói cho người khác về chuyện mà mình đã nói, nếu không muốn, hiện tại các cậu lập tức trở về tự chơi với nhóc béo đi ~"

Ba đứa trẻ nào chịu trở về, đương nhiên liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đồng ý thề.

Giản Linh Nhi xoay tròng mắt, nghiêm mặt nói: "Vậy...... Chúng ta lập đại thề thần hồn đi!"

Mấy đứa nít ranh nào biết đại thề thần hồn rốt cuộc là cái quỷ gì, nhưng Giản Linh Nhi vừa nói như vậy, những câu chuyện xưa kia, anh hùng nha, người xấu nha, nếu đã phát đại thề thần hồn thì tuyệt đối không thể vi phạm, cứ như vậy, biểu cảm mấy đứa trẻ thể hiện sự nghiêm nghị, dường như việc bản thân đang làm cũng là chuyện ghê gớm như vậy.

Thề cũng lập xong rồi, mấy đứa trẻ thả lỏng lại, Giản Linh Nhi cũng vừa lòng tin tưởng tác dụng của đại thề thần hồn, ừm, Đỗ Tử Đằng nói như thế nào nhỉ...... Đúng rồi, về sau ba tên nhóc này chính là cấp dưới trung tâm của cô, phải nghiêm túc giao phó mới được.

Vì thế, Giản Linh Nhi cũng không thừa nước đục thả câu nữa: "Nói cho mấy cậu nha ~ Hiện tại có một việc rất rất tốt, chỉ có mấy người chúng ta biết!"

"Từ giờ trở đi, chỉ cần các cậu thu thập Hòa Hòa Thảo, sẽ có thể tới chỗ mình đổi linh châu nha!"

Tiểu Bình sau khi nghe xong nghi hoặc nói: "Hòa Hòa Thảo?" Sau đó nhóc ta thuận tay nhổ lên một gốc cỏ nhỏ ngay trong tầm tay: "Còn không phải là cái này sao?"

Giản Linh Nhi gật đầu: "Đúng vậy, chính là nó, chỉ cần thu thập đủ, sẽ có thể đổi linh châu với mình."

Tiểu Bình phát ra một tiếng xùy khinh thường, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên mông: "Còn tưởng là chuyện gì thú vị chứ, làm thần thần bí bí như vậy, việc này có gì vui......"

Giản Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiểu Bình: "Cậu thật là ngốc! Chuồn chuồn trúc dán phù chú mà nhóc béo chơi, cậu muốn không? Phi kiếm nhỏ của tiểu tử Mạnh gia phía Tây, cậu không hâm mộ sao? Mấy thứ đó đều có thể dùng linh châu mua được, cần gì một hai phải trở về xin người lớn, hiện tại chính chúng ta có thể kiếm tiền tự mình mua, muốn mua cái gì thì mua cái đó!"

Ba đứa trẻ nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, hóa ra...... còn có thể tự mình mua, muốn mua cái gì thì mua cái đó, vậy chẳng phải cũng giống như người lớn rồi sao?

"Mình muốn mua chuồn chuồn trúc biết bay kia!"

"Mình muốn thanh phi kiếm nhỏ!"

"Mình muốn mua hoa lụa tụ tập sương sớm trên đầu tiểu Quyên cách vách!"

Giản Linh Nhi không kiên nhẫn giậm giậm đất: "Nếu muốn mua, thì phải thu thập nhiều Hòa Hòa Thảo giao cho mình, nha, chỉ cần có thể chứa đầy một túi trữ vật như vầy là có thể đổi một linh châu!"

Ba đứa trẻ đồng thời kinh ngạc phát hiện, trên người Giản Linh Nhi vậy mà cầm ba túi trữ vật, đó cũng không phải món đồ chơi gì, mà là thứ quan trọng dùng để chứa đồ trên người tu sĩ chân chính mới có, một mình Giản Linh Nhi thế mà mang theo ba cái! Thật là...... Thật là quá ghê gớm!

Giản Linh Nhi mang vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nha, chờ đổi xong linh châu, các cậu cũng có thể đến tiệm linh vật nhà mình đổi túi trữ vật này!"

Hai mắt mấy đứa trẻ tỏa sáng, cảm thấy những món đồ chơi kia so với túi trữ vật, quả thực không được tính là gì!

Tiểu Bình đứng dậy nói: "Giản Linh Nhi cậu nói thật sao?"

Giản Linh Nhi mang vẻ mặt khí phách: "Đương nhiên, Giản Linh Nhi mình khi nào nói chuyện không giữ lời nào!"

Mấy đứa trẻ đồng loạt gật đầu: "Bọn mình lập tức đi hái cỏ!"

Giản Linh Nhi giơ tay: "Từ từ! Nha, nếu mấy cậu có bạn khác muốn, cũng có thể để họ đến chỗ này gia nhập chúng ta, chẳng qua," biểu cảm của Giản Linh Nhi đứng đắn vô cùng: "Các cậu cũng thấy đó, chuyện mà chúng ta làm là tuyệt đối bảo mật! Nếu có người nói chuyện này ra...... Ừm, về sau sẽ không đổi được những món đồ chơi kia với túi trữ vật nữa!"

Mấy đứa trẻ "shr" một tiếng hít ngược một hơi, vội vàng gật đầu nói: "Bọn mình khẳng định không nói ra!"

Giản Linh Nhi vừa lòng gật đầu: "Cho nên, trước khi dắt người đến đây, mấy cậu phải nói cho mình một tiếng trước, mình...... mình cần phải 'khảo sát' gì gì kia một chút, sau đó mới quyết định có dắt người đó đến đây hay không, nếu muốn đến đây cũng phải giống như khi chúng ta đến vừa rồi, phải thề không được nói gì hết, biết chưa?"

Nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ thuật lại một lần, Giản Linh Nhi mới cảm thấy mỹ mãn thả người.

Một đầu khác, ở cửa tiệm linh vật Giản thị dựng một tấm thẻ bài lớn: "Chiếu Sáng Phù, một linh châu ba tấm, muốn mua nhanh chân!"

Giản Trạch câm nín nhìn thẻ bài này, lại nghĩ đến em gái sáng sớm đã hứng thú bừng bừng đi ra ngoài bận việc nhà mình: "Đỗ huynh đệ...... Như vậy thực sự có thể được?"

Đỗ Tử Đằng vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Là nam nhân thì không thể nói bản thân không được nha ~"

"Đỗ! Huynh! Đệ!"

Đỗ Tử Đằng cười ha ha: "Giản huynh, thả lỏng chút đi, có được hay không rất nhanh sẽ biết."

Quả nhiên rất nhanh, Thiết Vạn Lí vội vàng chạy tới tiệm linh vật Giản thị báo cáo một tin tức xấu: Khi thẻ bài này của bọn họ dựng lên còn chưa đến một nén hương, cửa Cảnh gia lập tức dựng lên một tấm thẻ bài khác, một linh châu bốn tấm, bán ra Chiếu Sáng Phù. Vốn dĩ sau khi Đỗ Tử Đằng sửa đổi, hai nhà định giá như nhau, nhưng hiện tại, Cảnh gia lại lần nữa giảm giá, hiển nhiên không chịu cho Giản thị đường sống.

Giản Trạch thở dài: "Ta biết sẽ như thế mà."

Giá hiện tại đã là giá thấp nhất mà bọn họ bán ra, thấp nữa cũng chỉ có thể lỗ, Giản Trạch đã nghĩ tới Cảnh gia không có khả năng dàn hòa, lại không ngờ đối phương thà rằng lỗ cũng muốn đánh trả không chừa đường thoát như vậy.

Giản Trạch vừa quay đầu lại, lại thấy Đỗ Tử Đằng đang nâng bút, xóa chữ "ba" trên thẻ bài rồi viết một chữ "bốn", Giản Trạch bị dọa sốc: "Cậu muốn làm gì?!"

Không kiếm tiền thì thôi, thế mà cũng muốn lỗ như Cảnh gia sao? Cảnh gia có tiền lời trên núi trợ cấp, nhưng bọn họ không có!

Khóe mắt Đỗ Tử Đằng thoáng thấy một bóng dáng vội vàng rời đi báo tin mới cười nói với Giản Trạch: "Không phải huynh thấy rồi đó sao?"

Giản Trạch lau lau trán: "Đỗ huynh đệ...... Tuy rằng chúng ta có hiềm khích với Cảnh thị, nhưng việc mua bán không thể lỗ......"

Đỗ Tử Đằng lại 'soạt' một cái, xé xuống tấm giấy trên thẻ bài vo thành một cục, cười nói: "Ta nói giỡn thôi."

Giản Trạch chỉ đành bất đắc dĩ.

Nhưng Giản Trạch không biết, nửa nén nhang sau khi Đỗ Tử Đằng "nói giỡn", thẻ bài ở cửa Cảnh gia đã biến thành: Một linh châu năm tấm, bán ra Chiếu Sáng Phù.

Trong trận chiến giá cả điên cuồng như vậy, toàn bộ Tiên Duyên Trấn đều sôi trào, giá cả này, còn rẻ hơn cả giấy phù, không quan tâm phải dùng đến bao lâu, mua trước tích trữ dùng từ từ rồi tính sau, ai biết qua hôm nay còn có thể mua được với giá này nữa không, nhanh tay có chậm tay hết, nam nữ già trẻ Tiên Duyên Trấn cơ hồ xuất động toàn bộ, điên cuồng tuôn về phía Cảnh gia......

Vợ chồng Cảnh thị vội đến mức chân không chạm đất, tới khi sắc trời hoàn toàn tối, Cảnh Phùng thị liên tục nói với hương thân: "Phù chú hôm nay đã bán hết, thật có lỗi với mọi người!"

Còn có một số người vội vàng hỏi: "Vậy Cảnh gia, ngày mai còn có phù chú nữa không?"

Mặt Cảnh Phùng thị cứng đờ, Cảnh Đại đã cướp lời: "Có có!"

"Vậy thì tốt rồi! Sáng mai chúng ta sẽ tới mua!"

Cứ như thế, mới tiễn lui được dòng người điên cuồng mua phù, vợ chồng hai người nghỉ ngơi một hơi.

Cảnh Đại hơn nửa ngày mới thở được, nói: "Vẫn nên sớm bắt Đỗ tiểu tử kia trở về mới được......"

Cảnh Phùng thị trừng gã một cái, làm sao bà không biết điểm này, đại chiến linh phù hôm nay không phải vì điều này sao? Nếu Giản thị không kiếm được tiền, xem tiểu tử họ Đỗ kia lấy gì trả nợ, bà đã sớm mưu tính rồi, đến lúc đó chắc chắn phải bức tới cửa, để tiểu tử đó lấy thân gán nợ!

Cảnh Đại đột nhiên kêu lên: "Hôm nay bán nhiều Chiếu Sáng Phù như vậy ...... Nương tử...... Này này này...... Chúng ta chẳng những không kiếm được gì, còn lỗ không ít đó......"

Cảnh Phùng thị vốn đã mệt không nhẹ, nghe Cảnh Đại nói vậy, tức giận đá gã một cước: "Hiện tại ông mới phản ứng lại sao! Hôm nay ông đưa phù còn nhanh như vậy!"

Lúc bán phù luôn là Cảnh Phùng thị thu linh thạch, Cảnh Đại đưa hàng, hôm nay từ sau khi giá cả đổi thành một linh châu năm tấm, không biết Cảnh Phùng thị đã đưa cho Cảnh Đại bao nhiêu ánh mắt, kết quả tên mắt mù này còn liên tiếp đưa phù, như còn ngại lỗ không đủ nhiều vậy!

Cảnh Đại mang vẻ hối hận: "Tôi...... Tôi lúc ấy nhìn bà thu linh châu, không nhớ tới việc này......"

Cảnh Phùng thị véo mạnh tai Cảnh Đại: "Vậy hiện tại ông nhớ tới chưa?"

Cảnh Đại "ai nha" nói: "Nhớ rồi nhớ rồi!"

Tay Cảnh Phùng thị đã sớm vừa tê vừa đau, hiện tại không còn sức đâu đi trừng trị gã.

Cảnh Đại lại thò qua nói: "Nương tử...... Này...... Ngày mai ta còn, còn bán như vậy?"

Cảnh Phùng thị cười lạnh một tiếng: "Bán! Thế nào không bán? Chỉ cần Giản thị kia dám bán tiếp, chúng ta sẽ dám bán tiếp! Tôi thực muốn xem, ta lỗ được, Giản thị kia có dám lỗ hay không!"

Cảnh Đại rất đau lòng: "Nhưng đó...... Đều là linh thạch đó!"

Cảnh Phùng thị nói: "Ông sợ cái gì? Chúng ta lỗ một viên linh thạch, Giản thị sẽ kiếm ít đi hai viên, Giản thị vốn chỉ dựa vào một Trúc Cơ sắp hết thọ nguyên miễn cưỡng chống, vốn không có tích lũy gì, tôi thực muốn xem cứ tiếp tục như vậy, bọn chúng còn có thể chống được bao lâu!"

Cảnh Đại nói: "Nhưng ta cũng không có nhiều Chiếu Sáng Phù như vậy......"

Cảnh Phùng thị lại cười định liệu trước: "Yên tâm đi, lần trước tôi đã giao sớm một số giấy phù cho Lệ Nhi để con bé nhờ đồng môn trên núi vẽ phù rồi, chắc hẳn mấy ngày nay có thể đưa xuống, chắc chắn sẽ không đứt hàng!"

Mà Giản phủ bị Cảnh Phùng thị cho rằng chống không được bao lâu, Đỗ Tử Đằng đang mặt mày hớn hở nhìn ba túi trữ vật mà Giản Linh Nhi nộp lên: "Tiểu nha đầu làm không tệ nha! Đây, cho nhóc thêm mấy túi, linh châu đều ở bên trong."

Giản Linh Nhi thu túi trữ vật đắc ý nói: "Đó đương nhiên, bổn tiểu thư tất nhiên ra tay bất phàm!"

Đỗ Tử Đằng sờ sờ đầu tiểu nha đầu: "Ha ha, vậy ngày mai tiếp tục!"

Không quá một ngày, tầng tầng tuyến đường mà Giản Linh Nhi phát triển đã trải rộng toàn bộ Tiên Duyên Trấn, cộng thêm cái gì 'đại thề thần hồn' lừa đảo kia cũng khiến đám nhóc con đó hoàn toàn tuân thủ bí mật tuyệt không nói cho người ngoài tổ chức, hành động đoàn kết chưa từng có.

Bản thân Giản Linh Nhi cũng tìm được lạc thú hoàn toàn mới từ trong hoạt động hoàn toàn khác biệt này, trước kia chơi đùa cùng các bạn nhỏ cũng chỉ là cãi nhau ầm ĩ, đâu giống như hiện tại, cô nói cái gì chính là cái đó, tiểu nha đầu bắt đầu dần dần nhận thức được chút mị lực của quyền lực rồi đó.

Giản Trạch ở một bên đỡ trán, nhìn mấy túi trữ vật Hòa Hòa Thảo kia: "Đỗ huynh đệ, hôm nay đã như vậy, ngày mai cậu có tính toán gì không?"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ mặt kinh ngạc: "Ngày mai tiếp tục nha!"

Giản Trạch:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro