Q1 Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19 Nếu trở thành người mạnh nhất Tu Chân giới cũng không thể làm được, vậy ta sẽ đi con đường có thể làm được! Nếu con đường này chưa từng có ai đi qua, vậy ta sẽ chém sạch chông gai, phá ra một đại đạo!

Giản Trạch đi ra từ phòng tổ phụ, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Hắn ta vừa lúc nhìn thấy Đỗ Tử Đằng đi tới trước mặt, vội vàng tiến lên cảm kích vái chào: "Đỗ huynh đệ......"

Đỗ Tử Đằng tránh cái lễ này của Giản Trạch: "Không cần như vậy, nếu không có trấn trưởng, ta sớm đã bị bắt về Cảnh gia rồi," nhưng cậu khiêm tốn cũng chỉ duy trì một câu, lại lần nữa dùng ngữ khí nhất quán nói: "Lại nói, nếu chúng ta cứ tạ tới tạ lui, hôm nay còn xong không?"

Giản Trạch ngẩng đầu thấy Đỗ Tử Đằng tuy mang đầy vẻ không thèm để ý, nhưng trong mắt lại lộ ra sự chân thành, không khỏi ấm áp trong lòng, cảm thấy thiếu niên mà tổ phụ liều mạng bảo vệ như vậy, quả nhiên là người đáng kết giao. Hắn ta thành khẩn nói: "Nếu không có Đỗ huynh đệ trượng nghĩa, sợ rằng thương thế của tổ phụ......"

Đỗ Tử Đằng lập tức cắt ngang Giản Trạch: "Một chút linh thạch mà thôi, hơn nữa đó là việc làm ăn chúng ta cùng hùn vốn, vốn đã có một phần của Giản gia, hà tất để trong lòng."

Giản Trạch cảm kích trong lòng, không phải mỗi người đều có thể lấy ra mấy trăm linh thạch mua một linh đan bảo mệnh mà không chớp mắt, hơn nữa bảo còn là mạng của người khác. Tuy nói phù chú là Giản gia và Đỗ Tử Đằng hùn vốn, nhưng Đỗ Tử Đằng tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy cho Tụ Linh Phù, "Định Nguyên Đan" cơ hồ đã tốn hết tất cả linh thạch đặt hàng, Đỗ Tử Đằng trượng nghĩa như thế, Giản Trạch làm sao có thể không cảm kích.

Giản Trạch biết tính tình của Đỗ Tử Đằng, chỉ yên lặng ghi tạc việc này trong lòng, trên mặt cũng dần dần lộ ra nụ cười: "Nếu như vậy, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!"

Đỗ Tử Đằng vẫy vẫy tay, không quá để ý, ngược lại hỏi: "Thương thế của trấn trưởng khôi phục thế nào rồi?"

Giản Trạch còn chưa kịp đáp lời, từ bên trong đã vang lên thanh âm của trấn trưởng: "Tiểu Trạch, mời Đỗ tiểu ca vào đi."

Hai người vào phòng, Đỗ Tử Đằng thấy trấn trưởng đã râu tóc bạc trắng, vẻ già nua càng hiện rõ, cậu không khỏi tiến lên nói: "Trấn trưởng, ngài như vậy......"

Trấn trưởng lại cười tiêu sái: "Vốn thọ nguyên đã đến, lại làm phiền Đỗ tiểu ca hao phí nhiều linh thạch như vậy, nhặt về một cái mạng xem như lão hủ lại thắng thiên mệnh thêm một trận, một chút biến hóa trên túi da có là gì......"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng trầm trọng, biết trấn trưởng và Cảnh Lệ giao thủ mấy hiệp, hiện tại tuy xem như thương thế đã hồi phục, nhưng khẳng định vẫn bị thương gốc rễ, cậu chỉ nghiêm mặt nói: "Trong Tu Chân giới chắc chắn có linh vật 'phúc bản hoàn nguyên', cháu nhất định tìm được để trấn trưởng ngài hoàn toàn khôi phục!"

Trấn trưởng lắc đầu rồi lại vui sướng cười nói: "Không cần đâu. Sinh tử có mệnh, lão hủ có thể sống đến tuổi này đã là kết quả khi nghịch thiên tu hành, tu hành đã không có tiến cảnh, dù có thể tìm được linh vật thì cũng chỉ phí phạm của trời, đa tạ tâm ý của Đỗ tiểu ca cậu."

Giản Trạch không đành lòng: "Tổ phụ......"

Trấn trưởng xua tay, ý bảo Giản Trạch không cần nói nữa, Đỗ Tử Đằng lại âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, mặc kệ như thế nào cũng phải thử một lần, thật sự không được nữa...... Nếu "Định Nguyên Đan" gì kia có thể dùng linh thạch để đổi, chắc chắn những thứ gọi là thiên tài địa bảo khác cũng có thể!

Trấn trưởng từng trải tang thương, làm sao không hiểu được tâm ý của Giản Trạch và Đỗ Tử Đằng, trong lòng ông chỉ thở dài mà không nói thẳng ra ý tốt của bọn nhỏ, thiên tài địa bảo có thể nghịch thiên sửa mệnh, một khi xuất thế đều huyết vũ tinh phong, bị các thế lực lớn tranh nhau cướp đoạt, lại há là thứ mà hai đứa nhỏ trước mắt có tư cách đi tranh giành?

Trong lòng Đỗ Tử Đằng đã quyết định thì không nói nhiều nữa, đứng dậy nghiêm mặt nói: "Kỳ thật hôm nay tiểu tử đến, ngoại trừ thăm thương thế của ngài, có một số việc còn muốn thỉnh giáo ngài."

Giản Trạch có chút kinh ngạc, dựa theo tác phong của Đỗ Tử Đằng, vậy mà sẽ nghiêm túc nói ra hai chữ "thỉnh giáo" như vậy?

Trên khuôn mặt già nua của trấn trưởng lại không có nửa phần bất ngờ, ngược lại khẽ mỉm cười, chuẩn bị nghe câu tiếp theo của Đỗ Tử Đằng.

Đỗ Tử Đằng nghiêm túc hành lễ xong mới ngẩng đầu nói: "Cháu muốn thỉnh giáo ngài, làm sao mới có thể nâng cao tu vi!"

Giản Trạch chấn động trong lòng, đột nhiên hiểu rõ mục đích tới hôm nay của Đỗ Tử Đằng, hóa ra hôm đó Cảnh Lệ ra tay, không chỉ đả thương tổ phụ, càng khiến thiếu niên vốn không đặt tu vi ở trong mắt này muốn theo đuổi lực lượng!

Trấn trưởng như đã sớm dự đoán được câu hỏi của Đỗ Tử Đằng, lập tức hỏi ngược lại: "Như vậy Đỗ tiểu ca cậu là vì điều gì mà muốn tăng lên tu vi?"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng đã sớm cân nhắc ngàn vạn lần về đáp án này, lúc này nói ra lưu loát vô cùng: "Cháu muốn dựa vào tâm ý của mình mà sinh hoạt, không phụ thuộc, không bị người bài bố, làm việc cháu muốn làm, đi những nơi cháu muốn đi!"

Nói đến đây, trong mắt Giản Trạch đã toát ra sự khâm phục và hâm mộ cực kỳ, nhưng Đỗ Tử Đằng lại chưa dừng lại như vậy: "Cháu còn muốn cho rất nhiều người cũng trải qua được sinh hoạt như thế, bản thân quyết định mình muốn sống thế nào!"

Trong mắt trấn trưởng biểu lộ sự tang thương, mi dài màu trắng khẽ rung mới thở dài, nói: "Dũng khí đáng khen."

Giản Trạch đã ngây dại, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng trên đời lại có người sẽ lấy việc này làm động lực tu hành của mình.

Đỗ Tử Đằng biết ngụ ý của trấn trưởng là: Bất khả thi.

Nhưng cậu không tranh cãi, chỉ nắm chặt nắm tay trầm mặc. Ngày ấy dưới trường kiếm của Cảnh Lệ, không thể không lần lượt run rẩy, cậu đã quyết định, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không mặc người xâu xé như vậy nữa! Nếu Tu Chân giới này nhất định phải chú ý quy tắc cá lớn nuốt cá bé phá hoại kia, vậy cậu sẽ trở thành kẻ mạnh trong kẻ mạnh, không bị bất kỳ ai khinh miệt bắt nạt, sửa lại quy tắc cứt chó đó!

Trấn trưởng trầm ngâm hồi lâu, nhìn thoáng qua Đỗ Tử Đằng trầm mặc lại kiên quyết, mới thở dài chậm rãi nói: "Cả đời lão hủ tu đạo hơn hai trăm năm, đã từng gặp người kinh tài tuyệt diễm như Tiêu thủ tịch, đã từng kết giao không ít người tầm thường, cũng từng sớm chiều ở chung với người tu vi thấp như đông đảo tu sĩ trên trấn này...... Nhưng nếu nói 'dựa vào tâm ý của mình mà sống', chỉ sợ lác đác không có mấy ai."

Đỗ Tử Đằng lại cố chấp nói: "Nhưng tóm lại người có tu vi càng cao, càng dễ trải qua được sinh hoạt mà mình muốn đúng không? Cũng càng dễ khiến người khác trải qua được sinh hoạt mình muốn đúng không?"

Trấn trưởng cười khổ lắc đầu: "Điều này thật sự lão hủ không đáp được, đại tu sĩ chân chính, như chưởng môn Hoành Tiêu kiếm phái, lão hủ không dám cũng không thể vọng động phỏng đoán. Nghĩ đến nếu có một ngày tu vi Đỗ tiểu ca cậu có một không hai Tu Chân giới ai cũng không thể làm gì, tâm tùy ý động không bị gò bó, đương nhiên có khả năng. Nếu muốn đạt tới cảnh giới như vậy, lão hủ không biết người có tu vi cao nhất đương thời rốt cuộc là vị Nguyên Anh chân quân nào? Hay là Hóa Thần đạo quân nào trong truyền thuyết? Nếu muốn vượt qua họ, sự gian nan trong đó không cần phải nói, chỉ sợ trong mấy trăm vạn tu sĩ cũng chưa chắc có thể có một người, thời gian tiêu tốn, các loại cơ duyên cần thiết trong đó, chỉ sợ cũng khó có thể tưởng tượng."

"Nhưng người tu chân vốn chính là nghịch thiên mà đi, nếu không có lòng quyết tuyệt không sợ tất cả, cũng không có khả năng tu hành thành sự, vì vậy, nếu Đỗ tiểu ca cậu chọn 'sau khi tu vi có một không hai thiên hạ thì tiêu dao tự tại' làm 'Đạo' của bản thân cậu cũng chưa chắc không thể. Nhưng nếu muốn càng nhiều người trải qua được cuộc sống hài lòng toại nguyện," trấn trưởng nhịn không được thở dài: "Cho dù có một ngày tu vi của Đỗ tiểu ca cậu tuyệt đỉnh, đương thời không ai có thể cùng sánh vai, chỉ sợ cũng rất rất khó...... "

Trong mắt Trấn trưởng toát ra sự tang thương: "Nói về cả đời này của lão hủ đi, thời trẻ tu hành rèn luyện, trong bí cảnh gặp phải chuyện đoạt bảo cướp giết, gặp phải tu sĩ cấp cao truy kích, bạn cũ tri giao vì lợi phản bội...... Đủ loại nhiều không kể xiết, càng không cần đề cập đến nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma thân tử đạo tiêu như bóng với hình trong lúc tu hành. Lão hủ cũng coi như người may mắn, may mắn sống đến hôm nay có thân tu vi này, rất nhiều đồng bạn cùng tu hành năm đó phần lớn đều sớm đã hồn về chốn cũ. Nhưng cho dù là lão hủ, vẫn tránh không khỏi việc thời trẻ trở về nhà mà người yêu đã ly thế, về sau trải qua bi thống người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sống tạm cho tới bây giờ, không những không thể đột phá bình cảnh tu vi cuộc đời này, thậm chí ngày ấy tiểu nha đầu Cảnh gia tới cửa cũng có thể khiến lão hủ không thể không cúi người cúi đầu...... Đỗ tiểu ca, muốn cho ngàn ngàn vạn vạn người tầm thường như lão hủ sống dựa theo tâm ý mình...... Cậu thật sự đã nghĩ kỹ điều này có ý gì chưa?"

Đỗ Tử Đằng trầm mặc càng lâu, cậu chưa từng nghĩ tới, trong cuộc đời của một người tu chân bình phàm cũng sẽ có nhiều gian nan nhấp nhô, lênh đênh khốn khổ như vậy, so sánh với sự từng trải gian nan dài lâu như vậy, tựa hồ tất cả việc mình gặp phải ở Cảnh gia, hay sự nguy hiểm dưới kiếm Cảnh Lệ hôm qua, so sánh ra đều có chút bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng trầm mặc rất lâu sau, Đỗ Tử Đằng lại kiên định nhìn lại trấn trưởng: "Nếu trở thành người mạnh nhất Tu Chân giới cũng không thể làm được, vậy cháu sẽ đi con đường có thể làm được! Nếu con đường này chưa từng có ai đi qua, vậy cháu sẽ chém sạch chông gai, phá ra một đại đạo!"

Trong đôi mắt già nua của trấn trưởng lộ ra sự sắc bén: "Nếu Đạo vừa được phá, không những phải giành mạng sống với trời, càng phải tranh đấu với rất nhiều đại tu sĩ tu vi nghịch thiên trong thiên hạ, đi ngược lại với toàn bộ Tu Chân giới, cháu còn muốn làm?"

"Phải!"

Trấn trưởng chỉ thở thật dài, rũ mi không nói.

Giờ phút này hai người trầm mặc làm thời gian có vẻ dài lâu, Giản Trạch có chút bất an đứng ở một bên, nhìn trấn trưởng lại nhìn Đỗ Tử Đằng, lại nghe thấy trấn trưởng mở miệng nói: "Cái gọi là tu hành, kỳ thật không rời bốn thứ 'pháp, lữ, tài, địa'."

"'Pháp' hẳn là công pháp tu hành, 'tài' chỉ linh thạch, 'địa' hẳn là nơi thích hợp tu hành, linh khí đầy đủ, còn 'lữ' -- Chẳng lẽ muốn tăng tu vi còn phải cưới trước một bà xã tốt?" Đỗ Tử Đằng nói tới đây nhướng nhướng chân mày mang vẻ kinh ngạc, không hề bị sự trầm mặc dị thường trước đó đả kích.

Giản Trạch ở một bên nghe thấy vậy mặt run rẩy, quả nhiên tiểu tử này đứng đắn không đến một khắc đã lộ nguyên hình, còn cưới một bà xã tốt nữa chứ, dựa vào bộ dáng của tiểu tử này, tiểu cô nương nhà ai chịu gả cho người còn mong manh hơn mình lại còn tuấn tú hơn mình ba phần? Chi bằng cậu ta làm tiểu cô nương gả cho người ta trước còn đáng tin hơn!

Trấn trưởng mang vẻ dở khóc dở cười: "'Lữ' ý chỉ đồng bạn cùng tu hành nghiên cứu thảo luận công pháp cùng tinh tiến, chỗ nào là chỉ cái gì...... Aiz, tiểu ca nhà cậu."

Đỗ Tử Đằng gật gật đầu, sau đó cân nhắc, nói: Nếu là bốn thứ này, linh thạch thì còn dễ nói, ba thứ còn lại...... Thực không dễ lo liệu.

"'Pháp' đứng thứ nhất trong đó, cũng làm khó người ta nhất. Công pháp đỉnh cấp ở thế gian này đều chỉ truyền lưu giữa đệ tử hạch tâm của các đại môn phái, trong tán tu ít có cách lấy được...... Công pháp gia truyền của Giản gia ta cũng chỉ qua quít bình thường thôi, Tiểu Trạch, lát nữa cháu mang tới cho Đỗ tiểu ca xem." Trong mắt trấn trưởng toát ra một loại tiếc nuối thật sâu: "Kỳ thật, trong Hoành Tiêu kiếm phái có Yên Hải Các, nghe đồn điển tịch công pháp trong đó mênh mông bể sở, chỉ tiếc bình sinh không thể có duyên tiến vào xem......"

Giản Trạch sau khi đáp vâng, cũng cúi đầu thật sâu, hắn ta biết tổ phụ đã từng ký thác hy vọng trên người mình, nhưng bởi vì phụ thân tuổi trẻ mất sớm, khi biết tư chất thiên phú của mình thường thường, tổ phụ cũng chưa từng để mình dùng cách nguy hiểm để đột phá bình cảnh, chỉ lấy tích góp bình sinh đổi linh vật cung cấp cho mình tu hành...... Nhưng mình cuối cùng vẫn khiến tổ phụ thất vọng.

Đỗ Tử Đằng đầu tiên cảm tạ trấn trưởng, sau đó hai mắt sáng lên: "Trong kiếm phái có các loại điển tịch công pháp?"

Trấn trưởng cười ha ha: "Đương nhiên, không chỉ điển tịch công pháp, dù là thần binh lợi khí, động thiên phúc địa hiếm thấy bên ngoài, thậm chí đồng bạn cùng nhau tham thảo tinh tiến đại đạo, trong kiếm phái đều đếm không hết, nếu không như thế, vì sao trên trấn này, thậm chí toàn bộ Tu Chân giới, mỗi người khi đề cập đến Hoành Tiêu kiếm phái đều hướng tới?"

Đỗ Tử Đằng nhướng mày: "'Pháp, lữ, tài, địa' cơ hồ chiếm hết...... Vậy chẳng phải nhân số trong Hoành Tiêu kiếm phái rất đông?"

Trấn trưởng bật cười: "Sao có thể? Gia nhập kiếm phái, nói dễ hơn làm! Tư chất tuyệt đỉnh và cơ duyên lớn lao, thiếu một thứ cũng không được, thậm chí có lẽ điều thứ hai càng quan trọng! Trên đời này trong trăm triệu người, nếu luận về người thiên tư tuyệt đỉnh, không có mười vạn cũng có tám ngàn, mà trong đó chỉ có người có cơ duyên tuyệt đại mới có thể được xếp vào môn tường kiếm phái: Hoặc có thân thích với kiếm phái, hoặc gặp được trưởng lão vân du...... Nếu không, dù cậu kinh tài tuyệt diễm thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể vượt qua lạch trời mới có thể phá lệ."

Trấn trưởng ngay sau đó thổn thức nói: "Lạch trời kia, tên xứng với thực, lão hủ chấp chưởng Tiên Duyên Trấn này trăm năm nay, những người lấy được tư cách vượt qua từ trong tay lão hủ, hàng nghìn hàng vạn, người thành công lại lác đác, chỉ có Tiêu thủ tịch, dựa vào tu vi Luyện Khí Kỳ đã vượt qua thành công, thật sự là điều mà cả cuộc đời lão phu ít thấy, hiện giờ lại thành công Kết Đan, ngày nào đó chắc chắn sẽ có một vị trí nhỏ ở Tu Chân giới!"

Đỗ Tử Đằng không hỏi thêm về sự tích của cái tên Tiêu Thần đã nghe ngán kia, lại có chút tò mò về một sự kiện khác: "Tư cách? Chẳng lẽ qua Tiên Phàm Lạch còn cần tư cách gì sao?"

Trấn trưởng gật đầu: "Đỗ tiểu ca cậu có thấy mặt bia khi qua cửa trấn?"

Đỗ Tử Đằng gật đầu, văn bia ba chữ "Tiên Duyên Trấn", ngày ngày cậu gánh thảo đều sẽ đi ngang qua, đương nhiên từng thấy.

Trấn trưởng đưa qua một mảnh đá hơi mỏng từ trong tay áo, Đỗ Tử Đằng dùng hai tay nhận lấy, có chút tò mò phát hiện, chất liệu của mảnh đá này giống tấm bia ở cửa trấn như đúc, đều mang theo dao động tương đồng mơ hồ, thậm chí hai chữ "Tiên Duyên" bên trên đều giống hệt trên bia, mang theo sự sắc sảo mơ hồ không thể ngước nhìn, mà Đỗ Tử Đằng còn đọc ra được một loại cảm giác quen thuộc từ phía trên sự sắc sảo đó: Đó là hương vị của phù trận.

"Người có thể vào Tiên Duyên Trấn, thông qua khảo nghiệm của trận pháp bia đá cửa trấn, sẽ có thể xin đá này ở chỗ lão phu, bóp nát viên đá sẽ có thể trải qua Ngưỡng Phong Bình thử vượt qua lạch trời."

Đỗ Tử Đằng suy nghĩ sau một lúc lâu đứng dậy nói: "Hôm nay nghe một phen dạy bảo của ngài, được lợi không ít, quấy rầy ngài hơn nửa ngày, chậm trễ ngài chữa thương, tiểu tử xin cáo từ! Mảnh đá Tiên Duyên này, để lại cho tiểu tử làm tưởng niệm đi."

Trấn trưởng gật đầu cười, đã quá quen những cách làm ngoài dự đoán mọi người của Đỗ Tử Đằng. Ông thấy trên mặt Đỗ tiểu ca hiển thị đã có quyết định nào đó, nên cũng không nói nhiều nữa, chỉ kêu Giản Trạch tiễn Đỗ Tử Đằng. Về phần nguyện vọng kinh thế hãi tục của đối phương, người đã già cả như ông chỉ có thể chỉ bảo một ít kinh nghiệm, tán gẫu về chuyện cũ tu chân, nhiều hơn, thì cũng không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro