Q1 Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6 Đánh rắm! Ai nói tu vi chính là tất cả!

Ngụ ý của Đỗ Tử Đằng đương nhiên khiến Giản Trạch rất không vui, nhưng hắn ta lại không thể phản bác, tiệm linh vật là tâm huyết của hắn không sai, nhưng chỉ dựa vào một gian cửa hàng như vậy đi đối kháng đôi vợ chồng kia, thật sự có chút miễn cưỡng. Ngay cả Cảnh gia không cung ứng linh phù cũng đã khiến hắn ta không thể không trắc trở, càng đừng nói thủ đoạn khác của Cảnh gia.

Trong lúc nhất thời, Giản Trạch có chút nản lòng thoái chí, rời khỏi sự che chở của tổ phụ, mình quả nhiên cái gì cũng tệ.

Đỗ Tử Đằng tiến thêm một bước, nói: "Hơn nữa, chí hướng tương lai của Giản huynh chính là kinh doanh một gian cửa hàng nho nhỏ như vậy sao?"

Giản Trạch thấy biểu cảm lúc này của Đỗ Tử Đằng thành khẩn, là bộ dáng có thể giao tiếp, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: "Tuy Tiên Duyên Trấn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng cũng là Tu Chân giới, trong Tu Chân giới, tu vi chính là tất cả."

Thân là Tứ linh căn được chất lên dưới các loại linh vật mà tổ phụ khuynh hết tích góp suốt đời mua về, tu vi của hắn ta cũng chỉ có Luyện Khí tầng bảy, có lẽ sau này cũng chỉ có thể dừng bước ở đây, hắn ta thật sự không thể có cũng không nên có chí hướng quá rộng lớn gì.

Đỗ Tử Đằng lại bỗng nhiên đứng dậy: "Đánh rắm! Ai nói tu vi chính là tất cả! Nếu dựa theo lời huynh, ta vừa mới dẫn khí nhập thể thì xứng đáng bị cả nhà Cảnh Đại bóp chết?! Nhưng hiện tại huynh tin hay không, Cảnh Đại khẳng định bị Cảnh Phùng thị trừng trị đến mức khối u đầy đầu, trong lòng Cảnh Phùng thị cũng nôn muốn hộc máu, nhưng ta êm đẹp ngồi ở đây bọn họ có thể làm gì ta!"

Không biết nghĩ tới gì, Đỗ Tử Đằng cười lạnh nói: "Người tu chân ngu xuẩn các người, thật sự cho rằng lực lượng siêu tục là có thể làm lơ quy tắc trò chơi của thế gian, kỳ thật sai mười phần! Chỉ cần vẫn là người, lòng người sẽ có nhược điểm, hoặc tham lam, hoặc lỗ mãng, hoặc vô tri, mặc kệ Nguyên Anh Kim Đan hay Trúc Cơ Luyện Khí, chỉ cần huynh có thể bắt lấy nhược điểm của đối phương, huynh sẽ có thể đảo điên trời đất muốn làm gì thì làm...... Những dục vọng với nhược điểm đó đan chéo nhau, mới là lực lượng lớn nhất ở thế gian. Người tu chân, trước nay không hề siêu phàm thoát tục!"

Trong lòng Giản Trạch như bị một kích nặng nề, trong lúc nhất thời cảm thấy tín niệm được gây dựng từ nhỏ của mình long trời lở đất trong phút chốc.

Đỗ Tử Đằng như còn ngại chưa đủ, cúi người nhìn thẳng hai mắt Giản Trạch, thấp giọng nói: "Hội sớm hôm nay ở Ngưỡng Phong Bình còn chưa thể làm huynh hiểu rõ? Tổ phụ huynh rõ ràng là tu sĩ Trúc Cơ, vì sao sợ hãi Cảnh thị? Sợ Kim Đan sau lưng bọn họ? Đánh rắm! Kim Đan đó ra tay chưa? Lấy uy năng của Kim Đan chân nhân có lẽ một kích xa xa là đã có thể san bằng Ngưỡng Phong Bình rồi, ha, cần sợ hãi sao? Hoặc là nói, sợ hãi có tác dụng gì? Thấy được chưa, mặc dù là trấn trưởng, bởi vì trong lòng có nhược điểm, mới có thể bị Cảnh thị bắt chẹt chặt chẽ, tu vi hữu dụng?"

Giản Trạch luôn cảm thấy mấy câu này của Đỗ Tử Đằng là học thuyết xằng bậy ngụy biện, nhưng lại ấp úng khó tranh luận.

Đỗ Tử Đằng trở lại vị trí của mình, nhàn nhạt nói: "Hoặc là ta nói như vầy đi, kỳ thật lực lượng chân chính vốn không chỉ có tu vi, một tiểu tu sĩ nhỏ yếu nhất như ta có thể khiến Cảnh thị có Kim Đan chân nhân chống lưng mặt xám mày tro, tu vi Giản huynh cao hơn ta, còn chưa đấu một trận với Cảnh thị đã chán ngán thất vọng như vậy rồi, còn thể thống gì!"

Giản Trạch nhíu mày hừ lạnh một tiếng, biết vừa rồi khí thế của mình đã rơi xuống hạ phong, tiểu tử này chẳng qua chỉ lợi dụng phen học thuyết xằng bậy ngụy biện kia để chèn ép khí thế của mình mà thôi.

Nhưng ở sâu trong nội tâm, kỳ thật hắn ta đã bị thuyết phục, thậm chí bắt đầu yên lặng tán thành rằng kỳ thật tu vi không phải là tất cả, tu vi...... cũng chỉ là một phần lực lượng.

Đỗ Tử Đằng như nghe được ý tưởng nội tâm hắn ta, chậm rãi nói: "Nếu muốn tăng lên tu vi, không phải việc sớm chiều, nhưng lực lượng ngoài tu vi, chúng ta có thể mưu đồ lập tức."

Giản Trạch lạnh lùng nói: "Trước tiên không cần phải nói 'chúng ta', trước mắt Cảnh thị nhiều nhất chỉ dùng linh phù với thủ đoạn khác để áp chế ta, nhưng ngươi, lại thoát ly Cảnh gia ngay trước mặt người toàn trấn hơn nữa thiếu Cảnh thị một trăm bốn mươi mốt viên linh thạch."

Đỗ Tử Đằng nhướng mày cười, u, khôi phục tiết tấu rất nhanh nha.

Sau đó cậu dựng hai ngón tay, lại ghép hai ngón lại với nhau: "Hai việc, kỳ thật là một."

Giản Trạch chỉ cười lạnh không nói.

Đỗ Tử Đằng cũng không để ý lắm, chỉ tiếp tục nói: "Căn bản mà nói, hai việc này đều cần kéo sụp Cảnh thị, nếu không vĩnh viễn không có ngày yên bình."

Giản Trạch kinh hãi đứng dậy nhìn chung quanh, sau đó mới hung hăng nói: "Nếu ngươi muốn chết thì tự mình đi! Không cần liên lụy cả nhà Giản phủ bọn ta!"

Tiểu tử này thật sự là nghé con mới sinh, không biết trời cao đất dày! Mở miệng ngậm miệng đều là mấy lời nghe rợn cả người bực này, sau lưng Cảnh gia mơ hồ có hai Trúc Cơ tương lai và một Kim Đan, thế mà nói muốn kéo sụp Cảnh gia?! Giản Trạch quá hối hận khi để tiểu tử này vào cửa nhà mình.

Đỗ Tử Đằng chỉ nhìn chằm chằm Giản Trạch, sau đó thất vọng lắc đầu: "Chẳng lẽ hiện tại huynh còn chưa có loại giác ngộ đó? Huynh cho rằng giải quyết nguy cơ cung cấp hàng linh phù lần này là coi như xong? Huynh cảm thấy Cảnh thị sẽ bỏ qua cho huynh?"

Giản Trạch hừ lạnh một tiếng cứng rắn nói: "Nếu không phải do ngươi, Giản thị ta với Cảnh gia cần gì đến mức này, nếu trực tiếp giao ngươi cho Cảnh gia, chưa chắc không thể hóa giải đoạn nguy cơ này!"

Dựa theo nề nếp gia đình của Giản gia, tuyệt đối không đến nỗi làm ra chuyện như vậy, chẳng qua Đỗ Tử Đằng trước mắt còn nhỏ tuổi, mà khẩu khí đã coi trời bằng vung như thế, thật sự khiến Giản Trạch nhịn không được phản kích tàn nhẫn.

Đỗ Tử Đằng lạ lùng đánh giá Giản Trạch: "Nếu huynh lựa chọn như vậy ở đương trường hội sớm có lẽ còn kịp, hiện tại sao...... Hắc hắc!"

Giản Trạch cười lạnh chuẩn bị tiếp tục phản bác, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ, hắn ta nhíu mày tiến đến mở cửa. Đỗ Tử Đằng mơ hồ nhìn thấy người tới hình như là Thiết Vạn Lí, không quá một lát, Giản Trạch đã về tới đại sảnh, Thiết Vạn Lí lại như chỉ tới báo tin, người cũng không vào.

Biểu cảm trước sau lúc đứng dậy của Giản Trạch đã hoàn toàn khác biệt, chỉ thấy biểu cảm hắn ta lúc này u ám, suy sút nói không nên lời.

Đỗ Tử Đằng lại cười tủm tỉm nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Cảnh gia bắt đầu bán phù?"

Giản Trạch ngẩng đầu lên cực kỳ kinh hãi, Đỗ Tử Đằng lại cười không thay đổi.

Sau một lúc lâu Giản Trạch mới suy sụp thở dài: "Cảnh gia...... Không phải dễ đối phó......"

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Đương nhiên, đây chỉ là bước phản kích đầu tiên của Cảnh gia, nếu ngay cả ải này mà huynh cũng không qua được, vậy cũng không cần lãng phí sức lực của Giản gia nữa, trực tiếp giao ta cho Cảnh gia đi."

Giản Trạch ngẩn ra, sau đó mới tỉ mỉ đánh giá Đỗ Tử Đằng, đối phương dù cho quần áo không hợp thân, tuổi còn non, nhưng khi nói đến việc giao bản thân về Cảnh gia, sự thong dong thờ ơ lại trí tuệ chắc chắn kia, khiến Giản Trạch chấn động trong lòng một cách khó hiểu, có lẽ ý của tổ phụ vốn là để mình nghiêm túc nghe kiến nghị của thiếu niên này.

Giản Trạch hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, vậy tới nói làm sao qua được ải này đi, tiệm linh vật có mấy loại linh phù đã cạn kiệt, nếu bổ sung trễ......"

Đỗ Tử Đằng thấy biểu cảm với đề tài của Giản Trạch, liền biết liên minh không bền chắc lắm giữa mình với nhà trấn trưởng cuối cùng đã thành. Câu "người trẻ tuổi các người nói chuyện đi" của trấn trưởng, kỳ thật là xem mình có thể thuyết phục được Giản Trạch cùng hợp tác hay không.

Nếu Giản Trạch đã gác lên bậc thang mơ hồ, đương nhiên Đỗ Tử Đằng sẽ dựa theo bậc thang leo xuống: "Nếu nói đến linh phù, ta đang muốn hỏi một chút, ta ở Cảnh gia từng chế không ít giấy phù, linh phù của Cảnh gia lại từ đâu mà có? Có khả năng, huynh trực tiếp lướt qua Cảnh gia tìm con đường cung ứng linh phù khác không?"

Chuyện cung ứng linh phù thật sự là chuyện khiến Giản Trạch rối rắm nhất hiện tại, bởi vậy cũng không keo kiệt phân trần rõ ràng với Đỗ Tử Đằng: "Những linh phù đó đa phần là phù chú thường dùng như 'Đại Lực Phù', 'Hỏa Cầu Phù' linh tinh, theo ta được biết, một phần nhỏ linh phù của Cảnh gia do vợ chồng Cảnh Đại tự vẽ, nhưng dựa vào tu vi của hai người họ, có thể vẽ được bao nhiêu? Có lẽ phần lớn đều do bọn họ dùng quan hệ trên núi vẽ, lúc sớm trước đây, trên trấn cũng có hộ gia đình chế giấy phù bán linh phù khác, đều phải đóng cửa dưới đủ loại thủ đoạn của Cảnh gia, cũng bởi vì vậy, hộ gia đình trên trấn đều ngại Cảnh gia quá bá đạo, hơn phân nửa đều mua linh phù ở tiệm linh vật của ta...... Nghề nghiệp chính yếu của Cảnh gia vẫn là cung ứng giấy phù cấp thấp cho trên núi."

Đỗ Tử Đằng gật đầu: "Khó trách luôn cả ngày lẫn tối đều bắt ta làm giấy phù."

Giản Trạch thở dài: "Cũng chính bởi vì vậy, sợ rằng muốn trực tiếp lướt qua Cảnh gia...... Rất khó."

Hai chữ rất khó có lẽ vốn không đủ để khái quát sự khó khăn trong đó, Cảnh gia có quan hệ trên núi, một là bởi vì đôi trai gái ngoan của họ, hai là bởi vì họ có giao tình với người quản thu mua ở ngoại môn, mà Giản gia...... Dựa vào mấy người bạn niên thiếu còn không biết có nhớ tên họ của Giản Trạch hay không kia sao?

"Hơn nữa, mấy chục tấm phù cũng không phải số lượng nhỏ, dù ta đánh cược thể diện khẩn cầu khắp nơi trên trấn, cũng chưa chắc có thể gom đủ." Giản Trạch nghĩ tiếp theo một hướng khác, dù sao trên trấn cách Vân Hoành Phong gần như thế, luôn luôn thái bình không có việc gì, nhà ai cũng sẽ không rảnh rỗi trữ phù chú.

Đỗ Tử Đằng nhướng mày: "Mấy chục tấm?"

Giản Trạch cười khổ gật đầu, nếu là mấy tấm thì thế nào hắn ta cũng có thể gom được, nếu không có số lượng mấy chục tấm, việc làm ăn đoạn thời gian này đều phải chịu ảnh hưởng.

Đỗ Tử Đằng cấm nín nói: "Còn tưởng huynh làm ăn bao lớn chứ......"

Cậu thấy thần sắc Giản Trạch không đúng, ho khan một tiếng nói: "Được rồi, việc này cứ giao hết cho ta đi."

Nói giỡn, giấy phù mà mỗi ngày cậu tiêu xài ở Cảnh gia đều lấy trăm tấm tính toán, mấy chục tấm linh phù thật sự là chuyện nhỏ.

Giản Trạch nhớ tới mấy lời của tiểu Linh Nhi: "Ngươi thật biết vẽ phù?"

Đỗ Tử Đằng giơ giơ bút phù trên tay: "Chuyện mới mẻ bao nhiêu chứ, nếu ta không biết vẽ phù còn trăm cay ngàn đắng lừa bút phù từ trên tay tiểu nha đầu?"

Điểm máng* của lời này, khiến quân tử như Giản Trạch lập tức nghẹn họng, sau một lúc lâu hắn ta mới nói: "Vậy kính nhờ Đỗ tiểu huynh đệ."

(ở đây giải thích từ 'nôn máng' cho ai không hiểu, từ này ý chỉ nói xấu người khác nhưng có chứa thành phần kể khổ, vd: 'ông xã dắt tui đi du lịch chỉ vì thuận tiện có buổi diễn mà thôi', suy ra 'điểm máng' là điểm để kể khổ nói xấu)

Đỗ Tử Đằng chống cằm gật gật đầu như có như không: "Nhưng huynh nghĩ tới chưa, dù tạm thời giải quyết được vấn đề nguồn cung cấp linh phù, có lẽ Cảnh gia còn có thủ đoạn khác, dù sao bọn họ có quan hệ ở trên núi."

Giản Trạch lại lần nữa cười khổ: "Chẳng lẽ ta còn ngăn được Cảnh gia sao?"

Đỗ Tử Đằng như suy tư gì đó: "Cho nên, trong trận cạnh tranh này chúng ta vốn đã ở hạ phong, con đường cung cấp hàng lại không ở trên tay mình, chậc chậc, vẫn phải tự chủ nghiên cứu phát minh, khai phá sản phẩm mới, thực hành chiến lược 'khác biệt hóa' thôi!"

Giản Trạch: ?

Đỗ Tử Đằng cũng không giải thích kỹ càng tỉ mỉ với Giản Trạch, chỉ vỗ tay nói: "Vậy tới phân tích thị trường một chút đi. Hộ gia đình trên trấn này chủ yếu dùng đến phù chú vào việc gì?"

"Không ít hộ gia đình trên trấn cũng nhận một ít việc trên núi, đa phần khi việc quá nhiều làm không hết, hoặc khi cần sức lực khá lớn thì dùng tới 'Đại Lực Phù', hoặc khi thật sự có việc gấp thì cần dùng tới 'Thần Hành Phù', một ít phù chú khác đều vào lúc thật sự cần dùng gấp mới có thể mua, dù sao, phù chú vẫn phải tốn linh châu mua."

Đỗ Tử Đằng lắc đầu: "Như vậy xem ra, nhu cầu của người trên trấn đối với linh phù cũng không nhiều."

Giản Trạch thầm nghĩ, trấn này dưới sự quản hạt của trên núi, xung đột như hội sớm hôm nay cũng ít có, không thường cần đấu pháp giống ngoài trấn, chỗ nào cần nhiều linh phù như vậy.

Sau đó Đỗ Tử Đằng Đỗ đại thiếu thỏa thuê đắc ý đứng dậy, nói: "Nếu không có nhu cầu, chúng ta đây tới sáng tạo nhu cầu đi!"

Giản Trạch nghi hoặc: "Cái gì gọi là 'sáng tạo nhu cầu'?"

"Huynh nhìn xem chủng loại linh phù hiện tại, cái gì Thần Hành Phù, Đại Lực Phù, Hỏa Cầu Phù, đó đều là linh phù khi du lịch bên ngoài, hoặc khi tu hành, hoặc khi đấu pháp mới có thể tiêu hao lượng lớn, nhưng người trên trấn này thường làm những việc đó sao?"

Giản Trạch lắc đầu, tu vi của dân sống trên trấn đều ở Luyện Khí kỳ, nếu thiên tư không tệ đã sớm lên núi rồi, tiến triển tu hành chậm rãi, nếu nói người thích du lịch đấu pháp, cũng sẽ không ở lại Tiên Duyên Trấn.

Đỗ Tử Đằng nói: "Cho nên, mọi người trên trấn này thường làm việc gì?"

Giản Trạch mờ mịt: "...... Ăn cơm ngủ làm việc?"

Đỗ Tử Đằng vỗ tay: "Đúng vậy! Ăn cơm ngủ làm việc là gì, đó là sinh hoạt! Trước nay các người không nghĩ tới khai phá linh phù loại sinh hoạt sao?"

Giản Trạch:......

Đỗ Tử Đằng tạm thời không đi để ý sự mờ mịt của Giản Trạch, tự mình nghĩ: "Ừm, nếu là loại sinh hoạt......"

Lúc này sắc trời dần tối, mọi nơi tối tăm, trong lòng Đỗ Tử Đằng lại có linh cảm nào đó hiện lên: "Ta biết rồi! Chiếu sáng!"

Sau đó cậu kích động vỗ Giản Trạch: "Nếu chúng ta có linh phù loại chiếu sáng, huynh nghĩ đi, buổi tối khi mọi người không tiện hoạt động, khó có thể nhìn mọi thứ, nếu trên tay có linh phù chiếu sáng bốn phía, chẳng phải là rất thuận tiện sao?"

Giản Trạch có chút nghi hoặc: "Chiếu sáng? Là tương tự dạ minh châu?" Những đại tu sĩ thật ra thích dùng dạ minh châu để trang trí động phủ, người trên trấn đương nhiên không có khả năng xa hoa lãng phí như vậy, nếu có thể vẽ ra loại phù chú này, vậy thật sự thuận tiện không ít.

Đỗ Tử Đằng thấy Giản Trạch hiển nhiên không suy nghĩ cẩn thận sự sâu xa của một bước này, nghĩ đây dù sao cũng là đồng bọn hợp tác quan trọng trong một đoạn thời gian tương lai của mình, vì thế giải thích kỹ càng tỉ mỉ: "Cái gọi là chiến lược 'khác biệt hóa', đơn giản mà nói, chính là bán thứ không giống với đối thủ cạnh tranh của mình, thậm chí khai quật nhu cầu của người sử dụng trước tiên, chẳng hạn như, 'Đại Lực Phù' 'Thần Hành Phù', Giản gia huynh có, Cảnh gia cũng có, nếu Cảnh gia thay đổi thái độ, hiền lành một chút, vậy mua ở Cảnh gia với mua ở Giản gia, đối với người trên trấn mà nói có gì khác nhau? Hơn nữa, Cảnh gia có quan hệ trên núi, còn có ưu thế hơn chúng ta."

Giản Trạch gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Cho nên, chúng ta phải nhìn xa hơn Cảnh gia, huynh nghĩ đi, nếu khi Cảnh gia bắt đầu bán những phù đó, chúng ta đột nhiên nói cho toàn trấn, trên tay chúng ta còn có một loại phù chú hoàn toàn mới gọi là 'Chiếu Sáng Phù', hàng tốt giá rẻ, có thể khiến mọi người thuận tiện nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm! Cứ như vậy, Cảnh gia có Giản gia cũng có, nhưng Giản gia có Cảnh gia lại không có, người trên trấn đương nhiên sẽ tới Giản gia mua linh phù, nếu mỗi một lần chúng ta đều có thể trước Cảnh gia một bước, có 'Chiếu Sáng Phù', chúng ta còn có thể phát minh 'Nấu Nước Phù' 'Dọn Dẹp Phù' 'Giặt Áo Phù'...... Vậy không cần đến ba năm lượt, đảm bảo có thể khiến phù của Cảnh gia ủ nát ở nhà!"

Giản Trạch nghe vậy chấn động trong lòng, cảnh tượng mà Đỗ Tử Đằng miêu tả đủ để khiến Cảnh gia hoàn toàn đoạn tuyệt tâm tư ở chuyện bán phù, việc có thể hung hăng giáo huấn Cảnh gia, đương nhiên Giản Trạch cầu còn không được, chỉ là: "Ngươi vẽ ra được?"

Đỗ Tử Đằng vung tay lên: "Này có gì, ta sớm đã có suy nghĩ rồi, lấy mực phù tới."

Giản Trạch tràn đầy hy vọng đi lấy mực phù, Đỗ Tử Đằng bổ sung khi hắn ta xoay người: "Đúng rồi, nếu thuận tiện, nhớ mang mấy quyển sách vẽ phù đến luôn."

Giản Trạch kinh ngạc xoay người nói: "Sách vẽ phù?"

Đỗ Tử Đằng càng kinh ngạc: "Đúng vậy, nếu không có sách dạy, ta làm sao biết mấy loại phù mà huynh nói vẽ thế nào? Ta lại chưa từng dùng bút phù vẽ qua."

Giản Trạch lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất.

Cái này gọi là "biết vẽ phù"? Mẹ nó ngay cả "Hỏa Cầu Phù" thường thấy nhất ở Tu Chân giới cũng chưa từng vẽ, thế mà còn nói muốn vẽ ra một loại phù chú hoàn toàn mới...... Bóng lưng Giản Trạch tức khắc thoạt nhìn có chút hiu quạnh thê lương.

Trái lại trấn trưởng xách Giản Linh Nhi ở một bên nghe lén không biết bao lâu, người già thành tinh, ông dâng lên chút tâm tư: "Nếu thật sự có thể sử dụng phù chú khiến cuộc sống của láng giềng đồng hương tiện lợi hơn, cũng có thể xem là một đường tiền tài mới, nếu Tiểu Trạch có thể tiếp tục đi theo đường này, có lẽ cửa hàng linh vật thật sự có thể ăn nên làm ra, chẳng qua, không biết rốt cuộc tu vi của Đỗ tiểu ca ở phù chú như thế nào......"

Vì thế, sau một lát, dưới sự chăm chú của sáu con mắt hi vọng của trấn trưởng, Giản Trạch và Giản Linh Nhi, Đỗ Tử Đằng nâng bút, ngưng thần, tĩnh khí, hạ bút, sau đó —— giấy phù bốc khói......

Không sai, chính là bốc khói, dưới ánh nhìn chăm chú của sáu con mắt không hề chớp, tấm giấy phù kia trong giây lát đã bị đốt thành tro, cuối cùng ở trong gió đêm, ngay cả cặn cũng không còn lại.

Đỗ Tử Đằng quay đầu lại reo lên: "Aiz, đừng đi mà, lần đầu tiên cấu trúc loại phù mới này có chút khó nắm giữ mức độ là rất bình thường nha!"

Ngay sau đó, Đỗ mỗ bi ai phát hiện, bụng cậu bắt đầu kêu, nằm máng*, nhà dột gặp mưa mà! Không biết tấm phù đầu tiên vẽ hỏng này còn có thể xin được một bữa cơm no không. QAQ

('nằm máng', từ hài âm của 'cái đệt', có thể thấy, 'máng' là thứ rất hữu ích cho tâm hồn, vừa có thể 'nôn', cũng có thể 'nằm' =)))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro