Q2 Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31 Đại sư huynh là dễ leo vậy sao? Hiện tại chỉ cần xem tiểu tử này thảm như thế nào thôi, hắc hắc.

Nhìn ánh mắt câm nín của Đỗ Tử Đằng, trên mặt Phương Bình thật sự không nhịn được, xông vào trong viện chật chội đó hạ giọng nói: "Lâm sư đệ, Mạnh sư đệ, Đàm sư đệ, các ngươi làm gì vậy?! Chưởng viện rõ ràng đã giao phó hôm nay có sư đệ nhập môn, các ngươi......"

Đàm Khánh khinh thường, nói: "Sấc, thôi đi, Phương đại ngốc, đừng luôn xem mình có giá lắm vậy, tới tới tới, các sư huynh, đừng để ý người gây mất hứng đó, chúng ta đặt tiếp đi!"

"Lâm sư đệ!" Dù cho là người hiền lành thế nào đi nữa, lúc này Phương Bình cũng tức giận.

Lâm Tùng lại trừng mắt trào phúng: "Nha ~ chẳng lẽ ngươi đụng phải vách tường ở chỗ Ngũ sư muội tâm can của ngươi, thì trở về xả tức lên đầu bọn ta? Ta nói cho ngươi, cửa cũng không có!"

Mạnh Lâm hài hước nói: "Nha? Ngũ sư muội? Chẳng lẽ là Ngũ Ninh Nhi của Hoán Bích Viện? Không phải Phương đại ngốc này ảo tưởng người ta đã lâu rồi sao? Chẳng lẽ hôm nay có tiến triển gì? Lâm sư đệ ngươi mau nói đã xảy ra chuyện gì đi!"

Lâm Tùng lại cười ha ha: "Tên ngốc này thực sự nghĩ người ta để ý hắn đó, lon ton chạy tới hiến phù, vừa lúc Cát công tử cũng ở đó, Ngũ Ninh Nhi kia làm gì để ý đến hắn ta chứ, chẳng phải náo loạn ra chuyện mất mặt rồi sao, ha ha ha ha ha ha......"

Đỗ Tử Đằng đi theo qua nhìn, trong căn phòng nhỏ hẹp này thế mà còn bày chiếc bàn gỗ nghiêng lệch, bên trên có mấy cái xúc xắc bị ném lộn xộn, ba người chung quanh cười hi hi ha ha ngã trái ngã phải, mà Phương Bình bên cạnh đã tức giận xấu hổ đến mức sắc mặt phát tím, đôi tay phát run.

Sau một lúc lâu, Phương Bình mới lạnh lùng nói: "Đây là nơi tu hành, các ngươi làm ra vật chướng khí mù mịt của thế gian đó còn ra thể thống gì?!"

Lâm Tùng cười: "Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, ngươi nhìn xem, dán trên cái chén này chính là Ẩn Khí Phù của Trúc Cơ kỳ, xúc xắc còn trộn Ô Kim Sa, ta trăm cay ngàn đắng mới xin được từ chỗ Cát công tử, bảo đảm không quá ngàn cái! Thế gian sao có thể có vật tinh diệu như vậy, huống chi trong trò chơi Đũa Quỳnh Chi này muôn vàn ảo diệu, chỗ nào không phải tu hành, hai vị sư huynh nói có phải không?"

"Đương nhiên phải rồi, ha ha ha ha......"

"Cười chết ta rồi, tiểu tử ngươi thực sự chọc Phương đại ngốc tức chết rồi ha ha ha ha......"

Phương Bình xanh mặt xoay người nói với Đỗ Tử Đằng: "Chúng ta đi!"

Hai người ra khỏi căn nhà gỗ rách nát lung lay sắp đổ đó lại leo về đường núi, Phương Bình mới uể oải nói: "Hôm nay thật xin lỗi, khiến sư đệ thất vọng rồi." Ngay sau đó hắn ta miễn cưỡng phấn chấn tinh thần nói: "Ta dẫn đệ đến xem mấy chỗ Chấp Sự Đường, Trù Đường mà các đệ tử thường đi, ngày thường ngoài tu hành, việc vặt vãnh khác đều cần xử trí ở những chỗ đó, cũng có thể nhận nhiệm vụ ở Chấp Sự Đường kiếm một ít linh thạch, sư đệ mới tới, cũng cần đến Chấp Sự Đường xin phép một chút."

Đỗ Tử Đằng lại không phải kẻ ngốc, nhiều manh mối như vậy trước mặt, dù cho Phương Bình cố ý che lấp mọi cách, nhưng cậu sao có thể không rõ tình hình của nơi gọi là Phi Hào Viện này?

Nhưng trong lòng Đỗ tiểu gia, vận khí không tốt rơi vào một lớp học yếu kém, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, dù sao cậu vẫn muốn xông Tiên Phàm Lạch, cũng muốn đi xem Kiếm Các trong truyền thuyết gì kia, mới không uổng một chuyến tới Hoành Tiêu kiếm phái. Hôm nay sau khi xem xong những kiếm tu cần cù kia, ý tưởng này càng rõ ràng, nếu người kiếm phái có thể mười năm mài một kiếm, một lớp học yếu kém có là gì ╮( ̄▽ ̄" )╭

Bởi vậy, cậu chỉ cười ha ha: "Phương sư huynh, không cần để ý chi tiết đâu, đi thôi."

Phương Bình thấy Đỗ Tử Đằng mang vẻ sáng sủa, hoàn toàn không bị một màn chướng khí mù mịt vừa rồi ảnh hưởng, chợt ngẩn ra, cảm thấy vị Đỗ sư đệ trước mắt thật đặc biệt, ít nhất trong mấy vị sư đệ mà hắn ta từng tiếp dẫn, là người đặc biệt nhất. Chẳng qua không biết, sự đặc biệt này có thể kiên trì được bao lâu...... Nghĩ đến ba sư đệ khốn nạn tệ hại vừa rồi không phải khi mới tới cũng tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy sao, Phương Bình thở dài một hơi rồi chỉ yên lặng dẫn đường phía trước, không nói thêm nữa.

Chấp Sự Đường và Trù Đường tọa lạc ở một vùng đất trống nhỏ được khai thác ra, Chấp Sự Đường chính là một sảnh đường bằng đá trong đó, kiến trúc bằng đá đương nhiên không có khả năng rường cột chạm trổ, nhưng đường nét lạnh lùng nghiêm nghị cao ngất trong mây, có một loại dáng vẻ khí thế hào hùng khác, theo Phương Bình giới thiệu, tất cả việc vặt vãnh của đệ tử tương quan với môn phái đều đặt ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên Đỗ Tử Đằng nhập môn, đương nhiên cũng cần xin phép ở đây.

Trong Chấp Sự Đường bày biện mấy chiếc bàn đá, đệ tử chấp sự ngồi ở sau bàn, không ít tu sĩ ra ra vào vào, Phương Bình và Đỗ Tử Đằng tìm một tu sĩ trẻ tuổi nhàn rỗi trong đó nói rõ ý đồ đến.

Đối phương gật đầu: "Vân Giai Lệnh."

Đỗ Tử Đằng đưa qua, đối phương tiếp nhận lệnh bài lại mờ mịt một hồi: "Phi Hào Viện? Ngoại môn ta có viện này?"

Đỗ Tử Đằng nhướng mày gõ mặt bàn: "Ngươi nhìn kỹ lại xem?" Tuy rằng đã phỏng đoán được Phi Hào Viện không có cảm giác tồn tại ở ngoại môn, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ?

Ngay sau đó, ánh mắt đối phương nhìn Đỗ Tử Đằng đều tràn đầy hoài nghi: "Có phải các ngươi tự mình khắc Vân Giai Lệnh tới lừa gạt ta đúng không?!"

Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp phản ứng, một vị chấp sự già nua bên cạnh xoay hai mắt vẩn đục qua nhìn Phương Bình và Đỗ Tử Đằng, chậm rì rì nói: "Tiểu tử ngươi còn chưa rời khỏi Phi Hào Viện?"

Phương Bình cung kính lại xấu hổ gật gật đầu.

Ngay sau đó tu sĩ già nua này run run rẩy rẩy lấy ra một viên ngọc giản đưa cho tu sĩ trẻ tuổi kia: "Phi Hào Viện vậy mà còn có người...... Không ngờ còn có người chịu gia nhập...... Này, dùng ngọc giản này ghi chép đi."

Tu sĩ trẻ tuổi kia một bên nói thầm: "Vậy mà thực sự có Phi Hào Viện," một bên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Phương Bình và Đỗ Tử Đằng: "Ngày thường cũng chưa từng thấy có người tới Chấp Sự Đường, thật là kỳ thay quái thay."

Tu sĩ trẻ tuổi kia đưa một la bàn kỳ quái cho Đỗ Tử Đằng: "Đưa linh lực vào."

Đỗ Tử Đằng làm theo, kết quả trên la bàn rõ ràng hiện lên quang mang ngũ sắc, khóe miệng tu sĩ trẻ tuổi kia run rẩy một chút không biết nói gì.

Phương Bình ở một bên vội vàng nói: "Trong kiếm phái chúng ta không chú ý linh căn như môn phái pháp tu đâu, sư đệ chớ để trong lòng."

Tu sĩ tuổi già bên cạnh chậm rì rì bổ thêm một đao: "Ngũ Linh Căn, ừ, Phi Hào Viện đúng thật thích hợp."

Đỗ Tử Đằng mang vẻ kinh ngạc: "Ngũ Linh Căn rất tệ sao?"

Tu sĩ ở đây đều trầm mặc, ánh mắt nhìn Đỗ Tử Đằng đều đang nói: Đây là tên ngốc tới từ chỗ nào? Ngay cả thường thức linh căn cũng không biết!

Đáng thương Đỗ tiểu gia ở Tiên Duyên Trấn, đầu tiên làm trâu làm ngựa ở Cảnh gia, sau đó ở Giản gia lại mưa gió không ngừng, quả thật không có cơ hội phổ cập hệ thống thường thức Tu Chân giới.

Phương Bình mang vẻ xấu hổ kéo Đỗ Tử Đằng qua thấp giọng nói: "Trong Tu Chân giới, tu sĩ Đơn Linh Căn bởi vì cảm ứng chỉ một thuộc tính nên khi tu hành làm ít công to, bởi vậy được xưng là Thiên Linh Căn, là thiên phú tu hành tốt nhất, tu sĩ Song Linh Căn cũng có tư chất ưu dị...... Về phần Ngũ Linh Căn, ừm, quả thật bởi vì thuộc tính linh căn hỗn tạp, có thể cảm ứng được thuộc tính của cả ngũ hành cho nên tốc độ tu hành sẽ trì trệ hơn tu sĩ cùng kỳ, chẳng qua, sư đệ cũng chớ nản lòng, ảnh hưởng tiến cảnh tu hành không chỉ có thiên phú, cho dù Ngũ Linh Căn cũng chưa chắc không thể trở thành đại tu sĩ......"

Đỗ Tử Đằng mang vẻ tán đồng gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, tốc độ tu hành của ta không chậm đâu."

Mọi người xung quanh đều trầm mặc, ngươi một Luyện Khí tầng ba không biết xấu hổ nói mình tu hành không chậm? Ngay cả Phương Bình có lòng tốt an ủi cậu cũng nghẹn họng, hắn ta hoàn toàn không ngờ, Ngũ Linh Căn hay không Ngũ Linh Căn, ở trong lòng Đỗ tiểu gia, đó hoàn toàn không tính là gì, Phương Bình đã uổng phí lòng đồng tình rồi.

Quy trình xin phép đến đây cũng đã kết thúc, tu sĩ trẻ tuổi giao phó theo lệ thường: "Có thể nhận nhiệm vụ đệ tử ở Chấp Sự Đường, chư đệ tử hoàn thành nhiệm vụ mà môn phái giao cho, có thể đổi điểm công tích và các loại linh vật, đã vào Hoành Tiêu kiếm phái, lấy rèn giũa làm tiền đề, không thể lười biếng!"

Đỗ Tử Đằng đồng ý sau đó đang chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào to tiếng.

"Thường sư huynh, thật sự chúc mừng! Đây là việc vui lớn đó, thật sự là việc tốt mà sư đệ ta ghen ghét cũng không với tới được nha!" Một thanh âm nghe ra mang theo vài phần quen tai vang lên, Đỗ Tử Đằng thoáng ngưng thần, hử, đó không phải đệ tử cùng viện họ Lâm gì đó vừa rồi gặp ở Phi Hào Viện sao?

Một giọng nam xa lạ khác mang theo vài phần đắc ý nói: "Ha ha, đa tạ sư đệ! Yên tâm đi, ngươi ta dù sao cũng đã từng một lần cùng viện, sau khi theo Cát công tử rồi ta chắc chắn sẽ không quên ngươi!" Ngay sau đó, thanh âm này lại nịnh nọt nói: "Vẫn là nhờ công tử cao thượng, nếu không, có lẽ mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy."

Lâm Tùng vừa rồi ở Phi Hào Viện còn kiêu ngạo không ai bì nổi lúc này lại như con cún con nóng lòng biểu lộ sự trung thành với chủ nhân, thanh âm lộ ra vẻ dính nhớp: "Đương nhiên đương nhiên, ai không biết ở ngoại môn không có chuyện mà Cát công tử không làm được."

Giọng nam xa lạ trước đó tựa hồ có chút cẩn thận lại có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, công tử đang bận rộn đó," thanh âm đó lập tức lại xoay một trăm tám mươi độ: "Mời ngài, mời vào bên trong."

Kế đó, một đám người tiền hô hậu ủng đó mới xem như đã vào cửa lớn Chấp Sự Đường, không biết Cát công tử kia có địa vị gì, thậm chí mấy vị đệ tử chấp sự ở Chấp Sự Đường đều lập tức ngừng việc trong tay, tiến đến đón chào, thậm chí đệ tử vốn dĩ đang xử lý sự việc đều cam chịu phương thức xử lý này, đứng tại chỗ vây xem.

Đỗ Tử Đằng thấy vị được vây trong đám người kia mặt mày thon dài ăn mặc đẹp đẽ quý giá, mang vẻ kiêu căng không kiên nhẫn, hiển nhiên chính là Cát công tử gì kia. Bên cạnh y là một nam tử thấp bé khom eo nịnh nọt hầu hạ, người ở phía sau nữa đang đảo xung quanh lại làm sao cũng không chen vô được chính là Lâm Tùng, khiến Đỗ Tử Đằng nhịn không được cảm thấy buồn cười.

Cát công tử kia chỉ nam tử thấp bé cúi đầu khom lưng bên cạnh mình, nói: "Này, đổi Tiểu Thường đến Đan Gia Viện ta làm người hầu của ta đi."

Một chấp sự trong đó cười nịnh nọt nói: "Chuyện có bao lớn chứ, nào cần ngài tự mình đi một chuyến, đánh tiếng một chút là được, Phi Hào Viện còn dám không thả người sao?"

Đỗ Tử Đằng cảm thấy kinh ngạc trong lòng, cái gọi là "việc vui lớn" mà họ Lâm kia nói chẳng lẽ chính là làm người hầu cho Cát công tử? Nghe khẩu khí, "Tiểu Thường" kia vốn cũng là đệ tử Phi Hào Viện —— chẳng lẽ Phi Hào Viện đáng sợ đến mức làm đệ tử còn không bằng làm nô bộc cho người khác?!

Cát công tử "hừ" một tiếng, hỏi Lâm Tùng vẫn luôn không chen được lời phía sau: "Phế vật Luyện Khí tầng ba mới tới của Phi Hào Viện các ngươi đâu? Không phải ngươi nói bọn họ đã đến nơi này rồi sao?"

Lâm Tùng liên tục nói: "Dựa theo tập tính của Phương đại ngốc kia, bọn chúng nhất định đã tới đây," Ánh mắt gã vội vàng băn khoăn mọi nơi, kế đó hưng phấn chỉ Đỗ Tử Đằng trong đám người, cao hứng kêu lên: "Ở đằng kia!"

Cát công tử nhíu mày, Lâm Tùng thấy thế lập tức tách đám người ra dẫn Cát công tử qua, trách mắng Đỗ Tử Đằng: "Còn không bái kiến Cát công tử!"

Đỗ Tử Đằng chưa trả lời, Cát Lân đã đánh giá Đỗ Tử Đằng từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi chính là tiểu tử Luyện Khí tầng ba xông qua lạch trời kia?"

Sau đó vào lúc này, một tiếng nói hồn hậu khác đồng thời vội vàng chạy lại gần hỏi: "Ngươi chính là tiểu tử được Tiêu đại sư huynh cứu kia?"

Cát Lân chỉ là được người gửi gắm đến giáo huấn phế vật mới tới này, bây giờ vừa nghe vậy giật mình nói: "Cái gì, tiểu tử này được Tiêu đại sư huynh cứu?!"

Chủ nhân tiếng nói hồn hậu cũng rất kinh ngạc: "Cái gì, tiểu tử này mới Luyện Khí tầng ba đã xông qua lạch trời?!"

Đỗ Tử Đằng:......

Có cần cậu nhích qua bên cạnh một chút, nhị vị tiếp tục biểu diễn Song Hoàng*? 

(1 kiểu kịch hài chỉ có 2 người đối đáp qua lại, kiểu như 2 bạn trên =)))) )

Tựa hồ thân phận người đến sau cũng không đơn giản, đám người tự động tách ra một đường cho hắn ta, thỉnh thoảng có người thăm hỏi: "Thôi sư huynh!" "...... Ngài đã rèn luyện trở về rồi? Là tới Chấp Sự Đường phục mệnh sao? Thật sự quá đáng mừng!"

Người tới mày rậm mắt to, giữa mày chính khí lẫm liệt, lại mặc áo lam rách nát cả người phong trần mệt mỏi, hiển thị bôn ba mới về, chưa kịp thay.

Cát Lân lật cho ánh mắt khinh bỉ: "Con lừa dã man."

Thôi Tuyệt Trần sau khi gật đầu chào hỏi mọi người, đáp lại Cát Lân một tiếng cười lạnh: "Con sâu gạo."

Kế đó Thôi Tuyệt Trần bước một bước tiến lên đánh giá Đỗ Tử Đằng tỉ mỉ: "Luyện Khí tầng ba, ngươi làm thế nào thông qua Tiên Phàm Lạch? Nếu thật sự bằng sức bản thân, có lẽ có chỗ đặc dị, cũng khó trách Tiêu đại sư huynh nhìn ngươi với con mắt khác, tự mình cứu giúp, ta rất muốn tự mình lãnh giáo một chút."

Cát Lân nhảy bật lên như bị giẫm phải chân: "Con lừa dã man nhà ngươi không biết tiền căn hậu quả thì không nên dính líu Đại sư huynh lung tung! Lấy tôn sư thủ tịch chân truyền của Đại sư huynh, sao có thể coi trọng hạng người đầu cơ trục lợi, tu vi thấp kém như vậy!"

Thôi Tuyệt Trần mang vẻ nghi hoặc: "Nhưng rõ ràng ta nghe nói ở Tiên Duyên Trấn, tiểu tử này do Đại sư huynh tự mình cứu, rất được Đại sư huynh tin cậy, bấy giờ ta mới vội vàng trở về gặp, vốn tưởng rằng cậu ta được Đại sư huynh dìu dắt mới được lên núi, nhưng nếu tiểu tử này xông qua được Tiên Phàm Lạch, chắc hẳn thực lực không tầm thường mới phải chứ."

Cát Lân vốn đã khó chịu với Đỗ Tử Đằng, vừa nghe hắn ta liên lụy Đại sư huynh lại càng trào phúng lạnh lẽo: "Tiểu tử này chẳng qua chỉ tốt số, ỷ vào mấy tấm phù chú bay qua mà thôi, nào có thực lực gì, ngươi đừng đề cao cậu ta! Lại nói, tiểu tử này dựa vào cái gì mà đánh đồng với Đại sư huynh, ngươi đừng ăn nói xằng bậy, làm bẩn thanh danh của Đại sư huynh. Về phần cứu giúp gì kia, hừ, dựa theo cách làm người của Đại sư huynh, thấy người rơi vào hiểm cảnh chắc chắn sẽ không đứng nhìn bàng quan, cái gì nhìn với con mắt khác, người được Đại sư huynh giúp trên Vân Hoành Phong này còn ít sao?"

Thôi Tuyệt Trần thất vọng nói: "Phù chú? Hóa ra chỉ dựa vào ngoại đạo, còn tưởng có thể gặp được đối thủ tốt mà Đại sư huynh thưởng thức chứ, hóa ra cũng là cái gối thêu hoa."

Sau đó hắn ta mang vẻ tiếc nuối lắc đầu xoay người rời đi.

Đỗ Tử Đằng: Rất tốt, tiểu gia thật sự nhớ kỹ ngươi, Tiêu Thần, ta X cả nhà ngươi!

Đỗ tiểu gia khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt, bản năng trong tiềm thức nói cho cậu: Fan não tàn là tuyệt đối không! thể! trêu! chọc!!

Bởi vậy Đỗ tiểu gia sáng suốt vẫn duy trì trầm mặc, chỉ yên lặng tính nợ lên đầu vị Tiêu chân truyền kia.

...... Thần tượng quả nhiên phải thanh toán thay fan não tàn mà.

Thường Kiến Minh kia thì chân chó nịnh nọt: "Cát sư huynh quả nhiên 'thấy mầm biết cây', nói không sai, nếu tiểu tử này thực sự có thực lực gì, làm sao còn bị ném tới Phi Hào Viện. Dựa vào tôn sư của Đại sư huynh, sao có thể hạ mình kết giao một đệ tử của hạ tam Viện, đây chính là sự bôi nhọ lớn bằng trời."

Cát Lân tức khắc vui sướng nói: "Tiểu Thường ngươi nói có lý, quả nhiên có tiến cảnh!"

Lâm Tùng vừa nghe vậy trong lòng lại có chút ảo não, làm sao mình không nghĩ tới lời này để nâng Cát công tử chứ!

Thường Kiến Minh cúi đầu khom lưng nói: "Đều do Cát sư huynh dạy dỗ có công, bằng không lấy cái đầu gỗ ngu ngốc của ta, không biết phải tới khi nào mới thông suốt đây."

Cát Lân cười ha ha, kế đó lại nhìn Đỗ Tử Đằng mang vẻ buồn rầu: "Nhưng người có thể thấy rõ chân tướng sự thật như ta, trên thế gian này vạn dặm không một, nếu lại có mấy người nghĩ lầm tiểu tử này có quan hệ gì đó với Đại sư huynh giống con lừa dã man kia thì làm sao đây, ta không thể dạy dỗ từng bước từng bước được......"

Thường Kiến Minh xoay tròng mắt, rồi nói ngay: "Thôi Tuyệt Trần kia thấy tiểu tử này mới nhớ tới việc đó, nếu không cho tiểu tử này lộ diện, qua dăm ba năm, đợi chuyện lạch trời bình ổn, ai còn có thể nhớ được nó chứ? Lại càng không thể dính líu đến đại sư huynh rồi."

Cát Lân nhất thời long nhan đại duyệt: "Không tệ! Ừm, nếu tiểu tử này là Phi Hào Viện, có rồi!"

Lâm Tùng ở một bên vui sướng khi người gặp họa, tiểu tử mới tới này thật là không có mắt, leo ai không tốt, thế nào cũng phải đi leo Đại sư huynh cao không thể với tới kia, bây giờ đụng phải ván sắt rồi nhỉ? Lai lịch Cát công tử không nhỏ, nếu y quyết tâm gây khó dễ ai, ngoại trừ Thôi Tuyệt Trần vừa rồi với một thân tu vi vượt trội đến mức không làm gì được, thì ngoại môn này còn chưa có ai có thể chịu nổi.

Vốn vừa rồi khi nghe nói tiểu tử này có quan hệ với Đại sư huynh, gã còn hoảng sợ ao ước không thôi, sợ không cẩn thận đắc tội tiểu tử này, nhưng hiện tại, hắc hắc, Đại sư huynh là dễ leo vậy sao? Hiện tại chỉ cần xem tiểu tử này thảm như thế nào thôi, hắc hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro