Q2 Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 41 Tổ tông! Cầu buông tha đi mà!!!

Tiếng thở dài đó như trống chiều chuông sớm, đập thật mạnh vào lòng Vân Uyển, khiến cô nhớ tới khoảng thời gian vốn tưởng rằng đã quên lãng, khi tuổi nhỏ nhìn thấy sư tôn dùng cánh bướm do phù chú biến ảo thành chọc cô chơi đùa, đường nét duyên dáng trùng trùng trên thân bướm nơi lòng bàn tay đó đã bắt giữ cô ngay ánh nhìn đầu tiên, từ đây si mê trong đó không thể tự kiềm chế......

Khi Vân Uyển lấy lại tinh thần, giữa sân đã đột nhiên có thêm mấy người, cô hổ thẹn tiến lên hành lễ: "Sư thúc, con......"

Người đột nhiên hiện thân đó đương nhiên là ba vị đại năng Kim Đan Vân Ngưng tiên tử, Bồ Thiện Uyên và Chiêm Vô Kỷ vốn đã mất tăm.

Vân Ngưng tiên tử ngăn lại lời áy náy của Vân Uyển, chỉ hòa nhã nói: "Đường tu hành dài lâu hiểm trở, các con chớ quên nội tâm ban đầu khi tu hành mới được."

Lời vừa được nói ra, trong lòng Vân Dung cũng rung động một hồi, vừa rồi nếu không phải lòng được mất của cô quá nặng, cũng sẽ không bức sư muội vốn luôn thẹn thùng đến kết quả như thế, dùng ra đủ loại thủ đoạn chỉ vì cầu thắng, thiếu chút nữa dao động đạo tâm, nếu không nhờ sư thúc ra tay đúng lúc, chỉ sợ cô sẽ hối tiếc không kịp, hiện tại nhớ lại vẫn còn sợ, mấy câu của sư thúc làm sao không phải cũng nói cho cô nghe? Vân Dung yên lặng đứng một bên, tỉ mỉ nhấm nuốt, càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi mình giống như mê muội, gấp gáp muốn cho thanh danh của Hoành Tiêu kiếm phái mất hết, cuối cùng lại liên lụy thanh danh của sơn trang, còn khiến sư muội thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma...... Thật sự mất nhiều hơn được.

Bồ Thiện Uyên nhìn Tân Thu Bình trên dưới mấy lượt, "Chậc" một tiếng, ngay cả câu giáo huấn cũng không có đã đi qua một bên uống rượu. Tim Tân Thu Bình lại đập cực nhanh, biểu hiện của sư tôn như vậy là cực kỳ bất mãn với hắn ta, đã bất mãn tới mức hoàn toàn chẳng thèm uốn nắn nữa? Nhưng từ đầu tới đuôi hắn ta chưa hề làm gì, chẳng qua chỉ luôn đứng ngoài quan sát mà thôi, chẳng lẽ sư tôn bất mãn thái độ khoanh tay đứng nhìn của mình?

Một chúng đệ tử Xuân Sơn Trì không nhận được răn dạy, trình độ nơm nớp lo sợ lại vượt xa Vân Hoa sơn trang nhận được răn dạy.

Mà Chiêm Vô Kỷ thì lắc đầu trong lòng, những rắc rối hôm nay, xét đến cùng vẫn do hai người Cát Lân và Thôi Tuyệt Trần xử lý không thỏa đáng tạo thành, trước đó lựa chọn hai người này vào đội ngũ tiếp khách, Chiêm Vô Kỷ vốn mang tâm tư: Kỳ thật thiên tư ngộ tính của Cát Lân không tệ, chỉ bởi vì gia thế quá tốt, nuôi thành tính tình như vậy, luyện kiếm thì ngại mệt, đi Đan Gia Viện thì cả ngày ăn không ngồi rồi, gây chuyện sinh sự, lần này Chiêm Vô Kỷ muốn mượn cơ hội để tiểu tử đó hiểu biết một chút 'ngoài núi còn có núi', mài giũa tính tình của nó đừng luôn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy nữa, vô ích với tu hành.

Về phần Thôi Tuyệt Trần, tiến cảnh trên kiếm đạo đương nhiên không bằng Tiêu Thần năm đó, nhưng cũng là kiếm tu cực có thiên phú, trên người lại có tật xấu mà các kiếm tu đều có: Trong lòng chỉ có kiếm, không rành giao tiếp, hoặc là nói hoàn toàn chẳng thèm đi giao tiếp. Nhưng đại phái mênh mông như Hoành Tiêu kiếm phái, tất nhiên không thể mỗi một kiếm tu đều đơn thuần như thế, tương lai đi ra ngoài rèn luyện, bất kể ở trong bí cảnh, hay tác chiến với tà đạo, đều không phải chỉ có một mình, không thể suất lĩnh đệ tử còn lại, thì những việc làm được trong môn phái cũng có hạn, trong Pháp Lữ Tài Địa, Lữ xếp vị trí thứ hai, lần này ông cũng có ý rèn luyện hắn.

Ai ngờ, Thôi Tuyệt Trần không thể tiếp thu ý tốt, trực tiếp bỏ đi luyện kiếm, Cát Lân thì càng tệ, không những không nhận thức được 'ngoài núi còn có núi' từ trên người tu sĩ phái khác, ngược lại dựa vào sự kiêu ngạo ương ngạnh của mình, thành công khơi mào lửa giận của đối phương, khiến mọi chuyện chuyển biến bất ngờ như vậy.

Trên thực tế, sự mâu thuẫn của đệ tử ba phái hôm nay tuyệt đối không phải cơ duyên xảo hợp từ sự bỏ mặc của các tu sĩ Kim Đan, Chiêm Vô Kỷ có an bài như vậy, cố ý chọn lựa Thôi Tuyệt Trần và Cát Lân, Vân Hoa sơn trang và Xuân Sơn Trì làm sao không có suy tính của mình? Thiên phú của Vân Dung không tệ, nhưng trong mắt Vân Ngưng, lòng dạ tầm nhìn lại hơi kém một chút, sau lần hội ngộ hôm nay sẽ có một tầng tiến cảnh khác, về phần chư đệ tử đám Vân Uyển cũng tương tự, đều có biểu hiện xuất chúng ở phương diện nào đó, nhưng ở một chút phương diện khác lại không quá như ý, đến Hoành Tiêu kiếm phái chính là để các cô bé tận lực nhìn thẳng vào vấn đề của mình. Mà Xuân Sơn Trì —— Tính toán của Bồ Thiện Uyên là quá ít hay quá nhiều, thì khó ai có thể sáng tỏ chân chính.

Xét đến cùng, vẫn là do Tu Chân giới đã yên bình quá nhiều năm, đám đệ tử chân truyền hiện tại của các phái đều sinh trưởng trong niên đại hòa bình chân chính, chỉ cảm nhận được vinh quang vạn trượng của môn phái, chưa từng trải qua quá nhiều tinh phong huyết vũ phía sau sự vinh quang đó. Chuyện lần trước Tiêu Thần gặp phải tu sĩ tà đạo, đối phương tàn sát cả một tòa thành nhỏ, ngay cả Tiêu Thần cũng thiếu chút nữa chết đã chân chính gõ vang lên chuông cảnh báo cho các phái, thiên phú tâm cơ của Tiêu Thần đều thuộc nhất đẳng, có thể nói là thiên tài ngàn năm khó gặp trong Tu Chân giới, nhưng người như vậy cũng thiếu chút nữa thiệt hại...... Không thể không khiến tu sĩ chính phái kinh hãi.

Tà đạo có thể phái ra tu sĩ Kim Đan đánh lén Tiêu Thần, động tĩnh khác thường như thế, còn có một ít xu hướng mà chưởng môn các phái cảm giác được, đều khiến các đại chính phái âm thầm cảnh giác, nhưng mà, tu sĩ cấp cao đã trải qua sóng gió thì còn tốt, cho dù thực sự có biến cố cũng có thể ứng đối thong dong, nhưng những đệ tử chân truyền của các phái mới là điều khiến họ lo lắng chân chính, lần này một đám đệ tử Xuân Sơn Trì và Vân Hoa sơn trang đến trước, chính bởi có ý rèn luyện, đồng thời cũng do khứu giác của hai phái này nhanh nhạy mà hành động trước hết, rất có ý "mưa gió sắp đến hợp nhóm trước tiên".

Trong thời kỳ thái bình, địa vị người cầm đầu của Hoành Tiêu kiếm phái luôn không lộ rõ như ở thời kỳ mưa gió —— thế cục biến hóa vi diệu bực này, không phải điều mà nhóm những đệ tử chân truyền, thậm chí Kim Đan bình thường có thể cảm giác được.

Sớm vào lúc tuyệt đại đa số người vô tri vô giác, Tu Chân giới đã bắt đầu nổi sóng ngầm, thế nên bề ngoài mới có việc một đám đệ tử Xuân Sơn Trì và Vân Hoa sơn trang tới trước để chuẩn bị tham gia đại điển Kim Đan của Tiêu Thần.

Vì vậy, thân là trưởng lão ngoại môn phụ trách tiếp khách lần này, nhiệm vụ nặng nhất trên vai Chiêm Vô Kỷ hoàn toàn không phải duy trì trật tự tiếp đón khách khứa, mà là bồi dưỡng nhân tài, hoặc là nói, tuyển chọn nhân tài, nếu đại chiến chính tà lại nổ ra, lực lượng đệ tử trung kiên bực này mới là lực lượng mà môn phái cần nhất, còn quan hệ với Xuân Sơn Trì và Vân Hoa sơn trang hả —— sớm vào lúc cao tầng của đối phương đề nghị muốn phái đệ tử đến, và Hoành Tiêu kiếm phái hiểu ngầm đáp ứng, thì đồng minh ba phái đã được xác lập chặt chẽ.

Về phần vì sao nhiệm vụ như vậy sẽ đặt ở ngoại môn...... Thế nhân hoàn toàn cho rằng Hoành Tiêu kiếm phái sẽ đặt hạt giống tu chân ưu tú chân chính trong nội môn, trở thành đệ tử chân truyền, nhưng rất ít có ai nghiêm túc nghĩ tới, thiên tài tuyệt thế lóa mắt như Tiêu Thần, chẳng lẽ khi hắn xông qua lạch trời ở Tiên Duyên Trấn, môn phái không nhìn ra được, còn muốn để hắn đến ngoại môn một chuyến sao?

Trên thực tế, có khối đệ tử trực tiếp nhảy qua ngoại môn tiến vào nội môn, nhưng nếu mở ra bản ghi chép thật dày của các đời đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái thì sẽ phát hiện, tầng cao nhất của kiếm phái chưa bao giờ có một ai xuất thân như vậy, nguyên nhân không bởi gì khác —— không có cơ sở quần chúng, làm sao ngồi vững được vị trí kia?

Chấp chưởng một môn phái, không phải chỉ có tu vi là đủ. Không phải đệ tử đã đi lên từng bước một, thì dù có thể một mình đảm đương một phía trên việc tu hành, nhưng sự khống chế toàn cục thì luôn không quá như ý. Các loại phiên bản sự tích của Tiêu Thần ở ngoại môn, mọi người luôn cho rằng Tiêu Thần tu hành tiến cảnh nhanh chóng mới được thu làm đệ tử chân truyền, nhưng trên thực tế, trong sự rèn luyện ở ngoại môn, thu hoạch lớn nhất của đồng hài Tiêu Thần không phải bản thân việc tu hành, mà là nương việc tu hành mài giũa tình người của bản thân, tạo được uy vọng tuyệt đối trong chúng đệ tử ngoại môn, làm tốt vượt qua cả sự mong đợi của một chúng đại trưởng lão kiếm phái. Nếu không, há là một đệ tử chân truyền tùy ý nào đó có thể được chưởng môn thu vào môn hạ?

Rất nhiều nội tình phức tạp đó, cộng thêm biểu hiện của đệ tử cấp thấp của ba phái hôm nay khiến Chiêm Vô Kỷ thở dài, cảm thấy tâm rất mệt, nhưng vẫn xách mấy đứa môn phái nhà mình qua răn dạy một trận.

Bồ Thiện Uyên chỉ lắc đầu dẫn âm: "Ta thấy 'Thiết Huyết Kiếm' của ông sắp biến thành 'Bà Vú Kiếm' rồi. Hà tất rề rề rà rà như vậy, chỉ cần ném từng đứa ra ngoài trải qua sóng gió, sống sót thì tự nhiên được rồi, năm đó không phải chúng ta cũng như thế sao?"

Chiêm Vô Kỷ lại cười khổ: "Nhưng đám đệ tử chúng ta năm đó hiện giờ nào còn lại mấy ai......"

Bồ Thiện Uyên "Hừ" một tiếng, không biết nghĩ tới điều gì mà không nhiều lời nữa. Ông ta nheo nheo mắt, chỉ Đỗ Tử Đằng đang nỗ lực xoay vòng quanh Hàn chấp sự nơi xa: "Ta nói, lão Chiêm, ông cũng quá không phúc hậu đi, chính mắt thấy đám nhóc con Vân Hoa sơn trang đào hố, Hoành Tiêu kiếm phái các ông đã sớm chuẩn bị cục đá bự như vậy để lấp hố rồi? Nói đi phải nói lại, hạt giống tìm được chỗ nào vậy, rất hợp khẩu vị của ta, dù sao Hoành Tiêu kiếm phái các ông đều luyện kiếm, không bằng nhường cho Xuân Sơn Trì bọn ta để tận lực bồi dưỡng đi!"

Vân Ngưng tiên tử lại nở nụ cười: "Nếu Chiêm đạo hữu thật sự chịu bỏ những thứ yêu thích, thả ra tin tức, có lẽ các đạo hữu ở Diệu Tư thư viện, bất kể thế nào cũng sẽ không bỏ qua."

Bồ Thiện Uyên cười hắc hắc: "Ai kêu bọn họ không đến đây trước chứ? Đương nhiên tới trước được trước!"

Chiêm Vô Kỷ ho khan một tiếng: "Đạo hữu nói đùa, đệ tử thay đổi môn đình là chuyện trọng đại, ta làm sao làm chủ được, chỉ sợ phải được chưởng môn cho phép mới được."

Bồ Thiện Uyên "sấc" một tiếng, tặng Chiêm Vô Kỷ một đôi mắt xem thường cực bự, không chịu thì không chịu đi, còn dọn ra chưởng môn môn phái, lão nhân này thật sự tu vi càng cao càng dối trá!

Vân Ngưng tiên tử vẫn cười ý vị sâu xa: "Trước có Tiêu Thần, sau có đệ tử họ Đỗ đó, thực sự là không cho người khác cơ hội mà."

Vân Ngưng tiên tử nghĩ đến xa hơn, việc Tiêu Thần là chưởng môn đời tiếp theo của Hoành Tiêu kiếm phái, cô không biết kỹ càng tỉ mỉ, nhưng cũng có thể suy đoán được một chút từ dấu vết để lại, một người nắm giữ đại cục và đoàn kết đồng bạn xung quanh hắn, cộng thêm một người ly kỳ cổ quái lại kỳ tư diệu tưởng không ngừng như thế tiếp ứng, tổ chức thành viên đời tiếp theo của Hoành Tiêu kiếm phái cơ bản đã hiện hình thức ban đầu, Chính Kỳ tương sinh, hỗ trợ lẫn nhau, thật sự tuyệt không thể tả.

("Kỳ" và "Chính" là một đôi phạm trù triết học. "Chính" ý chỉ sự bình thường; "Kỳ" chỉ sự dị thường. "Kỳ" và "Chính" hỗ trợ lẫn nhau, có thể chuyển hóa cho nhau.)

Chiêm Vô Kỷ vuốt râu cười, niềm vui bất ngờ bực này thuộc về thành quả của trận thí luyện 'vô tâm cắm liễu' hiện tại, ông nghĩ không xa được như Vân Ngưng tiên tử, dù sao Đỗ Tử Đằng mới nhập môn ba tháng còn cần khảo tra thêm bước nữa, nhưng bất kể thế nào, trái cây với hình dạng kỳ quái lại mạnh mẽ khó diễn tả bực đó, đương nhiên phải giữ chặt trong ruộng nhà mình, tuyệt đối không thể bị người khác hái đi dễ dàng.

Nhưng mà, Đỗ tiểu gia với phúc phận tu luyện được không biết mấy đời mà có thể được mấy vị Kim Đan coi trọng, hiện tại lại khiến Hàn chấp sự phát điên đến mức muốn cào tường.

"Sư huynh, cảm ơn ngươi đưa linh thạch và điểm công tích cho ta, moah moah!" Đỗ tiểu gia cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

"Ừ." Nếu đã lấy được thù lao nhiệm vụ đệ tử rồi thì tiểu tử ngươi còn không mau cút đi, ta đã không so đo không tham ô chút đồ làm tổn thất tài lộ rồi, ngươi cũng đừng ở đây ảnh hưởng hình tượng của ta ở trước mặt trưởng lão!

"Sư huynh, mấy điểm công tích này của ta có thể đổi được thứ gì?" Đỗ tiểu gia vẫn chấp nhất muốn biết giá trị chân thật của chút tiền lưu thông nội bộ trên tay mình.

"Cầm." Tự mình lượn qua một bên xem mục lục đi, đừng ở đây chướng mắt chậm trễ ta giao lưu ánh mắt với trưởng lão!

"Hử? Quá mắc! Quá mắc!! Vẫn là quá mắc!!! Sư huynh ngoại trừ nhiệm vụ đệ tử thì còn cách nào có thể đổi được điểm công tích nữa không?" Đỗ tiểu gia thật sự không hài lòng với giá nội bộ của Hoành Tiêu kiếm phái, cố gắng tìm được con đường kiếm khoản thu nhập thêm khác.

"Ngại mắc? Trên tay ngươi có thứ gì, môn phái thu giá gốc." Hàn chấp sự rốt cuộc không thể nhịn được nữa, không biết giá thị trường thì cũng đừng ồn ào lung tung, rất nhiều thứ bên trên, dù ra giá cũng không có ai bán được không?!

"Ừm, được rồi, ta tìm xem xem có thứ gì trên tay ta có......"

"Ha." Hàn chấp sự chỉ còn lại chữ này có thể đáp lại Đỗ Tử Đằng.

"Vân Sa trăm năm ...... Năm trăm điểm công tích!!!"

Ánh mắt Đỗ tiểu gia bỗng nhiên tỏa sáng, sau đó ánh mắt sáng lấp lánh này nhắm ngay Vân Dung, trong lòng Hàn chấp sự dâng lên một loại dự cảm chẳng lành, gã còn chưa kịp nghĩ kỹ dự cảm này rốt cuộc là gì, đã nghe thấy Đỗ tiểu gia lớn tiếng nói: "Này, đạo hữu có Vân Sa kia! Vân cái gì sơn trang các cô có phải đã chịu đánh cược thì phải chịu thua không?"

Vân Dung đứng bên cạnh Vân Ngưng tiên tử thiếu chút nữa tự vấp té ngã, tiểu tử đó không có mắt nhìn trường hợp sao! Đại năng Kim Đan như sư thúc bực này ở bên, cậu ta còn dám hô to gọi nhỏ!

Đỗ Tử Đằng chỉ mơ hồ cảm giác được có mấy người rất lợi hại tới sau này, chẳng qua, trong đó cũng có của Hoành Tiêu kiếm phái nha, Đỗ tiểu gia cân nhắc một chút, vẫn có thể khống chế được sự nguy hiểm khi đòi về phần thưởng của mình, vì thế nhanh chóng quyết định thúc giục: "Nếu đã nhận thua, Vân Sa kia......"

Vân Dung nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không thể chờ một lát sao?!"

Chờ nhóm sư thúc đi rồi ngươi hẵng hỏi lại đi!

Đỗ tiểu gia lại mang vẻ kinh ngạc: "Ta lấy về đồ của mình, vì sao còn phải đợi một lát? Hay các cô lại không chịu nhận thua?" Điều này tuyệt đối không được! Rõ ràng cậu đã không muốn dây vào, thế nào cũng phải để cậu dây vào, đồ của cậu thì phải nôn ra cho cậu, không đi hỏi thăm xem, cái gì Đỗ tiểu gia cũng ăn, nhưng không ăn thiệt thòi!

Vân Dung:......

Vân Ngưng tiên tử lại bật cười: "Vị tiểu đạo hữu này đừng vội, phù chú của cậu có thể tự chủ hấp thu linh khí khiến linh khí trong phù chú không mất đi, chỗ thần dị bực này, mới nghe lần đầu trong Tu Chân giới, đương nhiên là cậu thắng. Uyển Nhi, Dung Nhi?"

Vân Uyển đã xấu hổ đến mức không chỗ dung thân, vừa rồi cô cũng nhìn ra được điểm này, nhưng không thể nhận thua thẳng thắn được như sư thúc, quả nhiên do tâm cảnh chưa đủ, cô tiến lên gật đầu cúi lạy: "Vân Uyển không bằng một phần vạn của đạo hữu, cam nguyện nhận thua."

Sau đó Vân Uyển hổ thẹn nói với Vân Dung: "Sư tỷ, xin lỗi......" Rõ ràng cuối cùng so đấu phù chú mà cô am hiểu nhất, nhưng vẫn bại, khiến sư tỷ thật sự mất đi chai Vân Sa trân quý kia.

Vân Dung lại lắc đầu nói: "Uyển Nhi muội đã làm rất tốt rồi!" Chẳng qua các cô không ngờ tới, hóa ra phù do tiểu tử đó vẽ thật sự lợi hại như vậy, ngay cả sư thúc cũng tán thưởng không thôi! Nghe thấy Vân Ngưng tiên tử gọi cô, Vân Dung cũng không chút do dự tiến lên đưa Vân Sa qua, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, không chỉ vì chai Vân Sa này, càng vì đã đánh mất thể diện của môn phái ở đây hôm nay, nhớ đến quá trình mưu trí vừa rồi, Vân Dung quang minh chính đại nghiêm túc nói: "Ngươi chỉ thắng một ván này mà thôi, về sau còn chưa chắc!"

Đỗ Tử Đằng mặt mày hớn hở nhận lấy Vân Sa, Vân Dung trước mắt đã không còn là đối thủ khó chơi không nhận thua nữa, lập tức dâng lên cùng một cấp bậc với Cát công tử, cậu cười tủm tỉm chắp tay nói: "Đa tạ đa tạ, lần tới đạo hữu phải nhớ tìm ta ha ~"

Câu đáp trả đó khiến Vân Dung lại nghẹn họng lần nữa, nhưng nụ cười của tiểu tử đó chân thành sáng lạn, hệt như chân thành thực lòng hy vọng cô lại đến tìm cậu ta tỷ thí! Vô nghĩa, đây là Thần Tài đó, một lần làm ăn đã đủ để cậu vẽ mấy vạn phù chú rồi, khách hàng chính là thượng đế mà!

Không đợi Đỗ tiểu gia thúc giục, Cát công tử đã cười ha ha, thuận tay dâng lên năm trăm điểm công tích: "Làm không tệ, không cần dặn dò, lần sau có loại chuyện tốt này nữa, bản công tử nhất định tìm tiểu tử ngươi!"

Đỗ Tử Đằng càng cười đến mức rực rỡ cảnh xuân: "Đa tạ đa tạ!" Trong lòng lập tức thăng Cát công tử từ khách hàng bình thường lên đến danh sách hộ khách VIP chất lượng tốt.

Chiêm Vô Kỷ vuốt râu mỉm cười, chỉ còn chờ Đỗ Tử Đằng tiến đến vấn an theo lệ, đồng thời theo kịch bản nói mấy câu biểu đạt cảm tạ môn phái tài bồi, sau này chắc chắn nỗ lực không phụ sự mong đợi của mọi người linh tinh vân vân...... Kết quả, thân mình Đỗ tiểu gia xoay một cái, vậy mà lại lần nữa chạy về phía Hàn chấp sự, dáng vẻ hân hoan tung ta tung tăng đó khiến Hàn chấp sự vốn đã thấy rõ ánh mắt của Chiêm trưởng lão, trong lòng lạnh lẽo điên cuồng hò hét: Tổ tông! Cầu buông tha đi mà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro