Q3 Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 73 Hư ảnh áo trắng

Cứ việc chỉ giao tiếp với Cảnh Hoa một lần, nhưng người này tuyệt đối là một trong những người nguy hiểm nhất mà Đỗ Tử Đằng từng gặp trong Hoành Tiêu kiếm phái, khi Cảnh Hoa vừa dứt lời câu "...... không giữ được ngươi", tay Đỗ Tử Đằng đã âm thầm phòng bị.

Chẳng qua, khi nhìn thấy đôi mắt quỷ dị của Cảnh Hoa, Đỗ Tử Đằng lại không hiểu sao chần chừ một chút, sau đó, tay Cảnh Hoa đã gần ngay trước mắt, Đỗ Tử Đằng chấn động, vung tay lên, chợt nghe một tiếng sắt thép va chạm nhau kịch liệt chói tai và tiếng gió rít mãnh liệt, Đỗ Tử Đằng đã bay ra xa, cậu điều chỉnh một chút tư thế ở giữa không trung, người đã vững vàng đứng trên mặt đất đầy Hòa Hòa Thảo.

Mà Cảnh Hoa cúi đầu nhìn đôi tay mình, trên đôi tay vốn xương cốt cân xứng đã có mấy miệng vết thương thật sâu, chỉ thấy cơ thịt lật ra ngoài, lại quỷ dị không có một giọt máu tươi.

Đỗ Tử Đằng cảm thấy lạnh gáy không thôi, Cảnh Hoa này rốt cuộc luyện công phu tà môn gì, lần trước lúc đuổi giết cậu ở Tiên Duyên Trấn, tuy cũng từng dùng đến công phu đường ngang ngõ tắt nào đó, nhưng bộ dáng bề ngoài vẫn bình thường, hiện tại chẳng qua chỉ một năm không gặp, thế mà từ hai mắt đến thân thể đều không còn là con người như vậy. Tật Phong Phù bản tăng mạnh mà cậu vừa mới ném ra có thể xé rách mặt đất, vậy mà chỉ cắt ra được miệng vết thương như thế trên tay đối phương.

Nhưng sau đó Đỗ Tử Đằng cúi đầu nhìn Lan Chu trong tầm tay mình, cũng đau lòng không thôi, trong nháy mắt vừa rồi, cậu đã ở trong Lan Chu, tương đương với cách Lan Chu đánh bừa một hiệp với Cảnh Hoa, lúc này trên thân thuyền trang nhã của Lan Chu đã để lại năm vết cào thật sâu, không chỉ phá hủy mỹ cảm, mà Đỗ Tử Đằng lại càng biết, năm vết cào đó đã phá hủy kết cấu chỉnh thể của Lan Chu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ của Lan Chu.

Công phu của Cảnh Hoa thật sự quá tà môn, Lan Chu dưới sự vây công của đám quái vật kia cũng chưa từng biến hình thế mà ở trên tay gã một hồi đã bị thương, Đỗ Tử Đằng thu hồi Lan Chu dán lên tấm Thần Hành Phù "ý ở trên phù" cho mình, trong lòng càng cảnh giác gấp bội.

Cảnh Hoa nhìn miệng vết thương đáng sợ trên đôi tay, sau đó ngẩng đầu lộ ra một nụ cười có thể nói là sung sướng: "Ha, khó trách bọn họ nhất quyết đòi muốn có ngươi, trong thời gian ngắn ngủi không ngờ đã đột phá đến Luyện Khí tầng năm, lại còn có thể thương tổn tới bộ thân thể này của ta, chậc, thật là ghê gớm."

Đỗ Tử Đằng nhíu mày, bọn họ? Là nói đám quái vật kia và kẻ sai khiến phía sau quái vật? Rốt cuộc là vì sao muốn bắt mình?

Sự lo lắng trong lòng Đỗ Tử Đằng lúc này càng nặng, cậu rất hoài nghi việc này có quan hệ đến quá khứ mà cậu đã quên mất, lại một mực không cách nào truy tìm.

Nhưng lúc này thật sự không phải thời điểm tốt để phân tâm, Đỗ Tử Đằng cảm thấy bóng sáng chợt lóe nơi khóe mắt, khi muốn tiến vào Lan Chu, đã chậm một bước, Cảnh Hoa kia tới thật nhanh! Trong lòng Đỗ Tử Đằng trầm xuống, nhanh chóng bắn ra vô số phù chú trong tay, nhưng Cảnh Hoa kia lại chạy đến càng nhanh như không chỗ nào sợ hãi, chống chịu vô số công kích hung mãnh đó, Đỗ Tử Đằng trở tay không kịp, Lan Chu trong tay "kruang" một tiếng, bị hất văng ra xa.

Đỗ Tử Đằng tức khắc có chút cảm giác không ổn, Lan Chu là một trong những thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của cậu trong bí cảnh này, vậy mà bị đánh bay như thế, cho dù sau khi nhận chủ cậu có thể gọi lại lần nữa, nhưng Cảnh Hoa kia sao có thể cho cậu cơ hội tiến vào Lan Chu?

Lúc này toàn thân Cảnh Hoa chồng chéo vết thương đỏ đen, lại không có nửa dấu vết máu tươi, thoạt nhìn càng khiến người ta sợ hãi. Như hiểu rõ hoàn cảnh lúc này của Đỗ Tử Đằng, gã ngẩng đầu lộ ra một nụ cười máu tanh dữ tợn.

Càng khiến người ta tuyệt vọng chính là, lúc này Cảnh Hoa đã ngửa đầu rót xuống một bình thứ gì đó, một mùi máu tươi nồng nặc bay đến, Đỗ Tử Đằng không kịp nhìn kỹ, triệu Lan Chu qua muốn lập tức rời đi, Cảnh Hoa lại sớm đã có phòng bị, chạy tới lần nữa nhanh như gió, trực tiếp chen vào giữa Đỗ Tử Đằng và Lan Chu, lại lần nữa chịu phải thương tổn của vô số phù chú của cậu.

Mà Đỗ Tử Đằng kinh hãi phát hiện, cứ việc hình dáng Cảnh Hoa lúc này càng thêm chật vật, nhưng thương tổn do tổ phù chú thứ nhất tạo thành đã dần dần bình phục, phải biết rằng, mỗi một tổ phù chú là tổ hợp chiến đấu tốt nhất mà Đỗ Tử Đằng đã tỉ mỉ tôi luyện ra bắt đầu từ trên Ma Kiếm Nhai, tỷ như Viêm Bạo Phù và Băng Phong Phù, trước tiên đóng băng rồi cho nổ, cực kỳ lợi hại, kiếm tu bình thường đối phó đều khá là cật lực.

Nhưng công kích như thế, Cảnh Hoa lại mặt không đổi sắc tiếp lấy, dưới sự trợ giúp của một lọ chất lỏng mang theo mùi tanh hôi, chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc đã khôi phục như lúc ban đầu, dựa vào tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của gã mà nói...... điều này quả thực nghịch thiên.

Mà trong lòng Đỗ Tử Đằng càng bắt đầu có chút lo âu, nếu không cách nào tập hợp với Lan Chu, dựa vào tốc độ của Luyện Khí tầng năm như cậu, chẳng sợ có Thần Hành Phù gia tăng, cũng chỉ có thể vừa vặn du đấu được với Cảnh Hoa, thậm chí Đỗ Tử Đằng hoài nghi, nếu không phải tà môn gì kia có sự lo ngại muốn bắt sống cậu, thì dựa vào thủ đoạn quỷ dị lúc này của Cảnh Hoa, sớm đã có thể đưa cậu vào chỗ chết.

Trong lúc lui tới giao thủ như vậy, bề ngoài nhìn như Đỗ Tử Đằng đơn phương công kích Cảnh Hoa, khiến đối phương thê thảm cực kỳ. Nhưng Cảnh Hoa không thèm để ý, chỉ thỉnh thoảng uống một lọ chất lỏng dày đặc mùi máu tươi kia, thậm chí từ đầu đến cuối trên mặt Cảnh Hoa vẫn treo nụ cười đáng sợ đó, như mèo vờn chuột thành thạo nhìn Đỗ Tử Đằng với kỹ thuật nghèo nàn nện xuống vô số phù chú, thậm chí rất có hứng thú thỉnh thoảng gật gật đầu.

Đây đối với Đỗ Tử Đằng mà nói, đã định trước là một cuộc chiến gian khổ tuyệt vọng. Lòng cậu đã càng ngày càng nặng nề, cậu hiểu quá rõ, phù chú trong tay mình cũng có hạn, sớm hay muộn sẽ có lúc hao hết, đợi đến khi phù chú tận cùng, cậu sẽ chỉ có thể tùy ý đối phương xâu xé, đối mặt kết cục không biết là thế nào...... Huống chi có lẽ cậu còn không thể chống đỡ được đến lúc phù chú hao hết, kích phát phù chú phối hợp chiến đấu cũng cần tiêu hao thể lực tinh thần, cậu đã cảm nhận thấy động tác mình trở nên chậm chạp, mồ hôi đã hoàn toàn thấm ướt áo cậu.

Giờ khắc này, Đỗ Tử Đằng dừng phù chú trong tay mình, chỉ nhìn thẳng đôi mắt màu máu của Cảnh Hoa.

Cảnh Hoa quỷ dị cười nói: "Chậc, sao rồi? Ném đi, không còn sức ném mấy cái phù chú nho nhỏ đó của ngươi nữa sao?"

Đỗ Tử Đằng không nói, chỉ nhíu mày nhìn miệng vết thương toàn thân Cảnh Hoa lại đang mấp máy phục hồi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Như cảm thấy Đỗ Tử Đằng chẳng qua chỉ là vật trong tay mình không có khả năng chạy thoát, Cảnh Hoa khoanh tay cười đắc ý: "Thấy không? Đây là tà công theo như lời ngươi, nếu không phải sợ không cẩn thận bóp chết ngươi khó có thể giao phó, thì ngươi sớm đã là bãi thịt nát rồi. Xem ra con kiến như ngươi cũng coi như có chút thông minh nhỏ, ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha đi, ta sẽ đại phát từ bi, miễn cho ngươi mấy nỗi khổ lặt vặt."

Đỗ Tử Đằng chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi làm việc nghịch thiên như vậy không sợ môn quy kiếm phái xử trí?!"

Cảnh Hoa đột nhiên cười không thẳng nổi eo: "Môn quy? Ha ha ha...... một con kiến Luyện Khí tầng năm như ngươi thế mà cũng xứng nói môn quy xử trí gì với ta...... Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!"

Trong lòng Đỗ Tử Đằng chẳng qua chỉ mượn những lời này kéo dài thời gian, vốn dĩ không đặt lời nói của Cảnh Hoa trong lòng, lúc này suy nghĩ trong đầu cậu xoay nhanh, chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng tìm một cơ hội triệu Lan Chu qua chạy thoát khỏi kẻ điên này.

Mà Cảnh Hoa dường như cũng phát hiện tâm tư của Đỗ Tử Đằng, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: "Được rồi, trêu chọc đến đây kết thúc!"

Khi gã lại lần nữa khom người nhào lên, Đỗ Tử Đằng rõ ràng cảm nhận thấy sự khác biệt, lúc này Cảnh Hoa ra tay nhanh chóng như gió, thân hình như quỷ mị, Cảnh Hoa vốn đã hơn cậu một cảnh giới lớn, lại có tà công kia tăng thêm, phù chú trong tay Đỗ Tử Đằng rơi như mưa, liều mạng phun ra đủ kiểu công kích cũng vẫn bị áp chế xuống hạ phong, chỉ có thể mượn uy lực của Thần Hành Phù suýt soát mạo hiểm né qua.

Miệng Cảnh Hoa cười lạnh không ngừng: "Đã là thân con kiến cần gì phải giãy giụa nữa, dù sao cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi số mệnh."

Lúc này hai mắt Đỗ Tử Đằng đỏ ngầu, sự từng trải run rẩy dưới kiếm của hai người Cảnh Lệ, Cảnh Hoa trên Tiên Duyên Trấn ngày đó như lại lần nữa chiếu lại, số mệnh?! Ai nói số mệnh của ai! Đỗ Tử Đằng cậu vẫn nhất mực không chịu tin cái gọi là cá lớn nuốt cá bé, hoặc là cường giả vi tôn chó má gì kia! Cậu đã ở trên thế gian này, thì phải sống dựa theo tâm ý mình, ai dám ngăn cản cậu sẽ phải trả giá đắt!

Sau đó Đỗ Tử Đằng ra tay không còn cố kỵ gì nữa, như liều mạng, đều là những chiêu thức đồng quy vu tận, đối với những sát chiêu của Cảnh Hoa, cậu trực tiếp nhìn như không thấy, chỉ liều mạng ném xuống phù chú công kích như thác nước lên đầu Cảnh Hoa.

Kiểu đấu pháp cơ hồ coi như vô lại đó của Đỗ Tử Đằng vậy mà cũng khiến Cảnh Hoa nhất thời luống cuống tay chân, gã lại không dám quá dùng sức xuống tay, đối phương rõ ràng muốn một Đỗ Tử Đằng sống sót, đây chỉ là tu vi Luyện Khí tầng năm, chỉ sợ gã xuống tay thoáng nặng một chút sẽ bị bóp chết, gã cũng không biết thuật khởi tử hồi sinh gì đâu.

Mà Đỗ Tử Đằng dựa vào điểm này, ra tay càng không cố kỵ sự an nguy của mình, Cảnh Hoa cũng bị đánh đến bốc lửa, không thu liễm linh lực nữa, cho dù mặc Thần Tự Trang bản xa hoa, trên người Đỗ Tử Đằng vẫn không thể tránh treo rất nhiều màu sắc, trong lúc nhất thời, hai người lại lâm vào cục diện bế tắc quỷ dị.

Cảnh Hoa căm giận trong lòng: "Nếu rượu mời không uống, vậy ngươi chịu chết đi cho ta!"

Một thanh kiếm nhỏ băng hàn trong suốt xuất hiện trong tay gã, so với bộ dáng của thanh kiếm nhỏ lần trước, lúc này trong thân kiếm băng hàn trong suốt thẩm thấu từng sợi tơ màu máu, còn đang không ngừng trườn lui tới, có vẻ vô cùng quỷ mị.

Theo sau đó, một đạo kiếm ý băng hàn trút xuống ngay đầu, Đỗ Tử Đằng lại lần nữa cảm nhận thấy sự rét buốt ngưng kết cốt tủy kia, nhưng mà, cậu đã không còn là tiểu tử Luyện Khí tầng hai kia nữa, cậu một bên né tránh một bên liên tiếp bắn ra hơn mười Viêm Bạo Phù, băng hỏa va chạm nhau phát ra ầm vang kịch liệt, mặt đất đều đang bắt đầu chấn động nhè nhẹ, Đỗ Tử Đằng khó khăn lắm tránh đi kiếm ý băng hàn kia, bước chân lại chậm lại không thể tránh khỏi, mà càng bất lợi với cậu là, phù chú của cậu đang không ngừng tiêu hao, thanh phi kiếm băng hàn trong tay Cảnh Hoa lại là pháp bảo bản mạng của gã, phù chú của Đỗ Tử Đằng sẽ chỉ tiêu hao linh lực của cậu, lại không thể làm tan rã công kích của gã từ căn bản.

Cảnh Hoa hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm ý khác đan xen đến, Đỗ Tử Đằng lại lần nữa dùng phù chú ứng đối khó khăn lắm tránh đi, mà cậu rất nhanh đã nhìn ra được mục đích của Cảnh Hoa: Kiếm ý băng hàn kia đan xen trên mặt đất, đã ép không gian hoạt động của cậu càng lúc càng nhỏ, hóa ra đối phương muốn dùng kiếm ý băng hàn đó xây nên nhà giam cầm tù cậu trong đó!

Đến nay Đỗ Tử Đằng vẫn không biết vì sao đối phương sẽ chấp nhất như vậy với một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như cậu, không tiếc mượn nhiều cương thi như thế ở cửa vào bí cảnh xuống tay với cậu, thậm chí sớm đã lợi dụng quyển sách bản đồ kia dẫn cậu vào tròng...... Nhưng cậu hiểu rõ một sự kiện, khi đối phương trả giá càng nhiều thứ trên người của ngươi, thì thứ muốn có được đương nhiên sẽ càng nhiều.

So với kết cục thảm thiết hoàn toàn không biết là như thế nào kia, cậu thà rằng liều tất cả ngọc nát đá tan!

Liều tất cả? Trong lòng Đỗ Tử Đằng khẽ động, ngoại trừ phù chú, Lan Chu, Tiểu Mộc Bổng hoàn toàn vô dụng, hình như trên tay cậu còn có một món đồ nữa nha.

Khi trường kiếm băng hàn kia lại lần nữa bổ xuống đầu, Đỗ Tử Đằng không tránh không né, cũng không ném phù chú trong tay cậu ra nữa, Cảnh Hoa chấn động, chẳng lẽ tiểu tử này một lòng muốn chết?!

Cảnh Hoa vội vàng liên tục thu liễm kiếm ý, mà Đỗ Tử Đằng nhìn chằm chằm mũi kiếm băng ngưng nửa lui nửa không kia, một câu nói giỡn của Cát công tử ngày đó đột nhiên lướt qua trái tim: "...... trong đó phong ấn một công kích với uy lực lớn nhất của kiếm tu......"

Chính là hiện tại, một tấm phù chú có thể nói là thô sơ được Đỗ Tử Đằng cầm nơi bàn tay, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thứ này, nhưng đã từng hiểu biết qua vô số lần kiếm tu đọ sức, đột nhiên như nhanh trí, một điểm ánh kim mà phù chú thô sơ kia tiết lộ ra được thần hồn cậu dẫn dắt, thình lình chỉ lên phía trên mũi kiếm nửa thu nửa không kia của Cảnh Hoa.

Nháy mắt tiếp theo, một luồng kiếm ý khủng bố giáng lâm giữa đất trời, Đỗ Tử Đằng lại càng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía một chỗ khác, cậu cực nhanh phục hồi tinh thần lại, chợt thấy một thanh trường kiếm vàng kim xuất hiện bên trên, phía sau trường kiếm đó như có một bóng người mơ hồ đang đứng, quần áo trăng sáng phất phơ như tiên, dù cho không thấy mặt, nhưng vẫn cảm giác được tư thái bễ nghễ tung hoành đó.

Thanh trường kiếm vàng kim kia, bộ quần áo trăng sáng kia, còn có ý niệm chi phối Sinh Diệt trong kiếm ý khiến người ta sợ hãi đến mức chỉ muốn quỳ rạp trên mặt đất kia, thật sự khiến Đỗ Tử Đằng cảm thấy cực kỳ quen thuộc nha......

Cậu có thể không quen mấy thứ này sao?

Vì để sao chép càng tốt, làm ra vật phẩm phỏng chế, phỏng chế cao, phỏng chế cao cao cao cao, thanh trường kiếm vàng kim kia đã bị cậu nghiên cứu lăn qua lộn lại từ trong các loại truyền miệng, truyền thuyết, đã sớm thuộc lòng hình dạng cấu tạo quy cách trong tim, chỉ sợ còn hiểu rõ nó hơn cả chủ nhân nó nữa!

Còn có bộ quần áo trăng sáng kia, đó chính là tác phẩm đắc ý của Đỗ Tử Đằng, đã bán được mấy ngàn bộ từ trên xuống dưới Vân Hoành Phong, có thể nói là kiểu dáng nam trang nổi đệ nhất Tu Chân Giới, trên người chính cậu hiện tại cũng có một bộ đây.

Về phần kiếm ý kiêu ngạo chi phối Sinh Diệt chó má gì kia, làm ơn, cậu đã treo trên Ma Kiếm Nhai mấy trăm ngày, giữa vách núi đá đó đều là hơi thở tồn tại đến kiêu ngạo đó, làm bạn với nó nhiều ngày như vậy, sao có thể không quen thuộc?

Nhưng mà, tuy rằng quen thuộc, Đỗ tiểu gia vẫn trăm triệu lần không ngờ tới sẽ nhìn thấy mấy thứ tổ hợp đó xuất hiện ở trước mắt mình vào thời điểm mấu chốt này, cậu đã trợn mắt há hốc mồm đối với sự triển khai thần kỳ này rồi.

Cảnh Hoa lại càng sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt: "Tiêu Thần!"

Hai chữ Tiêu Thần này trong toàn bộ Tu Chân Giới có lẽ ý nghĩa rất nhiều thứ, nhưng trong cảm nhận của một chúng kiếm tu Hoành Tiêu kiếm phái thì chỉ có một ý: phủ phục sát đất, thành tâm sùng bái.

Cảnh Hoa dù cấu kết với tà môn thế nào đi nữa, thì gã cũng là đệ tử Hoành Tiêu kiếm phái, Tiêu Thần kinh tài tuyệt diễm, như mặt trời ban trưa, kết thành Kim Đan ở bên trong tử quan, sáng tạo khả năng nơi chỗ không có khả năng, quả thực là nhân vật như thần trong toàn bộ Hoành Tiêu kiếm phái, mà hiện tại, gã lại đứng ở đối diện Tiêu Thần, đứng ở trước mặt Tiêu Thần tay cầm "Trục Uyên", đứng ở dưới kiếm "Trục Uyên", Cảnh Hoa làm sao không e sợ.

Cho dù hư ảnh kia mơ hồ đến mức không thấy rõ bộ mặt, Cảnh Hoa biết trước mặt gã có lẽ chỉ có một phần mười thực lực của Tiêu Thần, nhưng dưới kiếm ý khủng bố như chi phối tất cả sự sinh tồn tử vong trong đất trời kia, gã cũng không thể ức chế hai chân run rẩy.

Hư ảnh áo trắng đó như thấy rõ tình thế, thế mà khẽ nhíu mày như không thể thấy.

Đỗ Tử Đằng khẽ động suy nghĩ, lại lần nữa thúc giục phù chú đơn sơ đến mức tận cùng, lại mạnh mẽ đến mức tận cùng, hoàn toàn không biết nên xưng hô như thế nào kia: Ta nói, ngươi lên đi nha, nhanh chóng xử lý tên rùa con này đi!

Hư ảnh áo trắng kia lại đưa ánh nhìn tới chỗ Đỗ Tử Đằng, khẽ nhếch lông mày, sau đó vung lên trường kiếm vàng kim trong tay, vũ khí sắc bén chi phối quyền sinh sát, chắc hẳn nên là nặng nề, ở trong tay kia lại như nhẹ bẫng, kiếm ý vung xuống, một luồng sát ý lạnh thấu xương tràn trề không thể ngăn cản đánh xuống đầu Cảnh Hoa.

Cảnh Hoa kêu một tiếng sợ hãi, đột nhiên trong đôi mắt màu máu chảy xuống huyết lệ, lại từ hai tay của gã ngưng kết trong băng kiếm, phi kiếm băng lam kia nháy mắt đã chuyển thành màu máu, vô số khí huyết sát u hồn tràn ngập đất trời, khiến Đỗ Tử Đằng bị kích đến mức lui về phía sau mấy bước, rùng mình mấy đợt liên tiếp, trong vô số tiếng oan hồn kêu khóc, huyết khí tràn ngập, sát ý lạnh thấu xương kia như bị ngăn cản đến cứng lại.

Hư ảnh giữa không trung cuối cùng nhẹ giọng nói: "Tạo sát nghiệt ngập trời này, đáng giết!"

Trường kiếm vàng kim bỗng nhiên càng rực rỡ quang mang, luồng kiếm ý thề muốn cướp đoạt quyền sinh sát kia từ thân kiếm ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ to lớn đến mức thắp sáng toàn bộ chân trời!

Cảnh Hoa nâng ra một khối vật thể màu đen không biết từ chỗ nào, gã cắn răng một cái, mấy dòng tinh huyết phun lên đó, một dòng khí tanh hôi thối vô cùng lan tràn ra, khối vật thể màu đen đó như hút no nước, dần dần mập phình căng lớn, cuối cùng biến thành một con quái vật dạng cương thi cực lớn!

Đỗ Tử Đằng thấy vậy sắc mặt có chút trắng bệch, quái vật này rõ ràng mạnh hơn ở ngoài bí cảnh không biết bao nhiêu lần, hình thể ít nhất tăng gấp mười lần, răng nanh dữ tợn, làn da đen đỏ ánh màu kim loại, thậm chí nước dãi nhỏ xuống mặt đất đều bốc lên từng luồng khói xanh, Đỗ Tử Đằng ngưng thần nhìn qua, mặt đất đã bị ăn mòn ra một lỗ lớn, quái vật này ngửi thấy khí huyết sát quanh mình, hưng phấn nhíu mũi, huyết sát tràn ngập nửa bí cảnh do Cảnh Hoa thả ra cuối cùng bị nó nuốt chửng sạch sẽ!

Cũng không biết những hồn phách sát khí đó rốt cuộc đến từ đâu, sau khi quái vật này hấp thu sát khí, chỉ trong chớp mắt, đã biến hóa trở nên càng thêm dữ tợn, khí tanh hôi kia càng thêm rõ ràng, thậm chí giữa đôi mắt xám trắng kia đều mơ hồ có một chút thần trí linh động.

Trong lúc biến đổi lớn luân phiên xuất hiện, thanh kiếm vàng kim khổng lồ ngưng tụ giữa không trung cũng không chần chờ nữa chém xuống ngay đầu quái vật đó!

Quái vật to lớn đó lại không hề sợ hãi, điên cuồng rống một tiếng giơ hai tay muốn chống cự thanh kiếm!

Đỗ Tử Đằng ở một bên nín thở nhìn chăm chú, vốn tưởng rằng một kích này nên là kinh thiên động địa, ai ngờ lại yên tĩnh không tiếng động, thanh kiếm khổng lồ vàng kim kia như cắt bùn, không hề trở ngại xuyên qua toàn bộ thân thể quái vật, sau đó vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh biến mất trong không khí, Cảnh Hoa ọc phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí mùi vị không thể ngửi vừa rồi kia cũng tan đi rất nhiều.

Phù chú thô sơ trong tay Đỗ Tử Đằng cũng không gió tự cháy, tan thành ngàn vạn tro tàn.

Đỗ Tử Đằng thở phào một hơi thật dài, tay cậu nắm phù chú nhìn về phía Cảnh Hoa một bên, vừa rồi đầu tiên là thả ra huyết sát u hồn, sau đó dùng tinh huyết kích hoạt quái vật phong ấn, khi quái vật đó bị thương nặng, Cảnh Hoa lại càng bị nó liên lụy chia sẻ một kích kia.

Lúc này Cảnh Hoa như nỏ mạnh hết đà, sắc mặt tái nhợt mềm rũ ngã xuống một bên, Đỗ Tử Đằng nói cho bản thân, đối với loại đối thủ như rắn độc đó hoàn toàn không thể nương tay, hôm nay nếu không kết liễu thì ngày sau sẽ chỉ có hậu hoạn ngập trời càng thêm ùn ùn không dứt, khi đoạn không dứt, sẽ bị ngược loạn! Dù cho chưa từng giết người, Đỗ Tử Đằng cũng nói cho mình, đây là Tu Chân Giới, nếu không động thủ, tương lai đối phương chưa chắc sẽ nương tay!

Do dự chỉ có chớp mắt, phù chú trong tay Đỗ Tử Đằng sắp vẩy xuống đầu Cảnh Hoa, đột nhiên cảm thấy mùi hôi nơi chóp mũi mình càng nồng, sắc mặt cậu đại biến, Thần Hành Phù phát huy đến mức tận cùng, Thần Tự Trang bản xa hoa lại vẫn phát ra một tiếng "roẹt", sau đó cậu cảm thấy sau lưng chợt lạnh, dường như có thứ gì đó lướt ngang qua phần lưng trần trụi của cậu.

Đỗ Tử Đằng nghiêng đầu nhìn qua, chợt thấy quái vật kia thế mà không chết! Chẳng qua hình thể thu nhỏ lại đến kích cỡ bình thường, hồng hộc thở phì phò, mang theo miệng vết thương xỏ xuyên qua toàn thân, trong đôi mắt xám trắng biểu lộ dục vọng nuốt thịt khát máu, nhìn trừng trừng Đỗ Tử Đằng.

Cảnh Hoa ngã ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng cười ha ha đắc ý đến cực điểm: "Ngươi cho rằng chỉ một kích của Kim Đan sẽ đánh chết được Huyết Nô bốn tầng cấm chế sao? Huống chi nó còn nuốt nhiều huyết sát u hồn của ta như vậy...... Tận tình hưởng thụ Huyết Nô đi...... Ha ha ha ha ha ha......"

Cảm nhận thấy không khí lạnh lẽo sau lưng, nhìn quái vật chảy nước dãi và Cảnh Hoa kiêu ngạo trước mắt, Đỗ Tử Đằng bi phẫn muốn chết, mắng: "Tiêu Thần, tôi đệt cả nhà huynh!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro