Q3 Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển III Tiêu Hà

Chương 80 Đầu bếp đậu hũ không thể không nói

.

Đồ ăn ngày hôm sau vậy mà không có đậu hũ!!!

Đỗ Tử Đằng tức giận vô cùng, nhưng vẫn nén giận thay một bộ chữ đã được chuẩn bị trước đó: "Ngươi thích vàng bạc châu báu?"

Đầu bếp vẫn không dao động, hoàn toàn không có sự tỏ vẻ nào.

Ngày thứ ba, đương nhiên vẫn không có đậu hũ.

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa thay một tờ giấy: "Nhà cửa đồng ruộng???"

Lần này ngay cả mí mắt, đầu bếp cũng không thèm nâng, trực tiếp thu dọn xong rồi đi.

Đỗ Tử Đằng tức giận đến mức thiếu chút nữa ngay cả hộp cơm cũng hất văng, một đầu bếp nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo như thế!

Nhưng Đỗ Tử Đằng thật sự bất đắc dĩ, nhiều ngày nay cậu đã nghiên cứu tỉ mỉ địa hình xung quanh, cậu rất muốn như tù nhân có nghị lực lớn nào đó trong trí nhớ đào xuyên dưới nền đất, đào một lỗ thông đến một chỗ khác, cho đến khi cậu đào tẩu thành công rồi thì đám đệ tử tà môn kia mới phát hiện chiêu thông minh này của cậu, nhưng mà, hai thủ vệ bên ngoài đều là tu sĩ Trúc Cơ, dù có một chút động tĩnh, bọn chúng quét thần thức qua thì lập tức biết cậu đang làm gì.

Chính là chữ chớp động được vẽ ra hai ngày nay, là Thiểm Hiện Phù hoặc Chiếu Sáng Phù cấp bậc thấp, đều do Đỗ Tử Đằng lấy máu tươi của mình làm dẫn để vẽ, vì phòng ngừa khiến cho tu sĩ ngoài cửa cảnh giác, cậu thậm chí chỉ có thể khổ cực giả bộ như không cẩn thận bị thương, làm một tu sĩ mà nói, cảm giác khi mỗi lần bóp miệng vết thương vẽ phù...... Thật sự khiến người ta chịu không thấu.

Mà phương pháp thoát tù của một số tù nhân khác trong trí nhớ Đỗ Tử Đằng —— tỷ như khi ngục tốt thay ca lợi dụng sơ hở, khi ngục tốt uống rượu thì bỏ thuốc vân vân, cũng hoàn toàn không có khả năng thành lập, thật sự do hai môn thần ở cửa vậy mà không ngủ không nghỉ, không ăn không uống...... Hoàn toàn không chỗ hạ miệng, cho dù cảm thấy bản thân anh tuấn thông tuệ, Đỗ Tử Đằng cảm thấy trừ phi mình như trong truyền thuyết tu chân một đêm ngộ đạo tu vi nghịch thiên trực tiếp nghiền áp hai quái vật đó, hoặc là trời giáng thiên thạch đập chết hai bọn chúng, nếu không, kế hoạch thoát tù của cậu thật sự xa vời.

Vì thế, đầu bếp tuy hoàn toàn không biết điều lại mỗi ngày có thể ra vào tự do kia vẫn là nơi có khả năng đột phá nhất của cậu.

Đỗ Tử Đằng đau khổ suy tư, cảm thấy nhất định là phương thức đột phá của mình không đúng, thế nhân này, đừng nói phàm nhân, chính là người tu chân, dù ngươi có thể phi thiên độn địa dời sông lấp biển, thì vẫn sẽ có dục vọng, có dục vọng thì nhất định sẽ có nhược điểm, tích chữ như vàng, thậm chí ngay cả chút hứng thú cũng không tỏ vẻ đối với những thứ mà cậu ưng thuận như đầu bếp kia...... Chẳng lẽ do thứ mà cậu hứa hẹn không có sức thuyết phục? Đầu bếp đó hoàn toàn không tin cậu?

Điều này không đúng lắm nha, phù chú chữ thoáng hiện kia tuy chỉ là phù chú cấp thấp nhất, hoàn toàn vô dụng, nhưng một phàm nhân sao có thể từng hiểu biết qua, chẳng lẽ không đủ để nói rõ thân phận người tu chân của cậu sao?

Hay vì đầu bếp đó cũng như thị nữ trước kia, đã từng chứng kiến qua sự ác độc quỷ quyệt của Huyết Lục Môn mà sợ hãi trong lòng, bởi vậy không dám tỏ vẻ gì hết? Đầu bếp kia bọc mủ đầy mặt, Đỗ Tử Đằng quả thật nhìn không ra biểu cảm của đối phương, thật sự khiến cậu rất phiền não. Nếu thật sự bởi vì sợ hãi với uy thế của Huyết Lục Môn, vậy thực sự quá khó làm rồi.

Tính ra đời này Đỗ tiểu gia chưa từng cẩn thận quan sát mỗi tiếng nói cử động của người nào như vậy, thậm chí ngày nhớ đêm mong đều đang nghiền ngẫm tỉ mỉ đó nha...... Đầu bếp đó có tài gì đức gì đây, chậc chậc.

Đỗ Tử Đằng ở trong phòng lặp đi lặp lại dạo mười mấy vòng: Làm sao mới có thể xua tan sự sợ hãi của đối phương?

Sau đó, cậu đột nhiên dừng bước chân, tất cả sự sợ hãi đều có một điểm mấu chốt, chỉ cần có thể đột phá điểm mấu chốt đó, sự uy hiếp lớn thế nào đi nữa cũng sẽ thùng rỗng kêu to, quân không thấy những tham quan ô lại thế gian, trong luật pháp rõ ràng viết rành mạch, tham ô bao nhiêu tiền bạc sẽ phán chém đầu, nhưng vẫn có người chen nhau tiến lên đó sao?

Xét đến cùng, vẫn là do cậu chưa bắt được sự khát vọng mãnh liệt nhất nơi đáy lòng đối phương.

Rốt cuộc là gì đây?

Tu chân, khả năng đối phương hoàn toàn không tin;

Vàng bạc châu báu, hoàn toàn không động tâm;

Đất đai nhà cửa, càng thờ ơ......

Sau đó, Đỗ Tử Đằng đột nhiên tạm dừng, ai nha này, lúc phú thương thế gian dụ dỗ quan viên, việc làm trước hết là gì?

Là cùng nhau ăn cơm hát khúc ca, rồi đến một tá mỹ nhân mặt mày đưa tình đẩy đưa, cuối cùng thì tâm sự thơ từ kéo tay nhỏ cuối cùng đến thẳng chủ đề nha!!!

Cậu làm sao lại ngốc như vậy! Tham tài háo sắc, không yêu tài, lại chưa thử qua sắc nha!!!!

Sau đó, Đỗ tiểu gia lại lần nữa lấy ra sự hào hùng vạn trượng, chuyện nhỏ! Xem bộ dáng dầu muối đều không ăn của ngươi kia, lần này tiểu gia sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là sắc trao hồn đợi, cái gì gọi là tiêu hồn thực cốt, cái gì gọi là thần hồn điên đảo, cái gì gọi là muốn ngừng không được!!!

Hừ, còn không phải là một phàm nhân chưa hiểu việc đời sao, dựa vào sự anh tuấn thông tuệ của Đỗ tiểu gia ta, chắc chắn bắt giữ ổn thỏa!

Chỉ cần là một nam nhân, chắc chắn sẽ quỳ gối dưới đại chiêu tuyệt thế này!

Oa khặc khặc, tiểu gia quả nhiên là băng tuyết thông minh thiên hạ vô song!

Cứ như vậy, Đỗ Tử Đằng hào hùng tự tin tăng mạnh đầy cõi lòng lại lần nữa đầu nhập vào...... Khụ, công tác trù bị kỳ dị.

Vì thế, ngoảnh lại đã qua một ngày, lúc đầu bếp tới đưa cơm, phát hiện Đỗ Tử Đằng không bày ra đủ loại dụ hoặc ở trước mặt hắn ta như ba ngày trước nữa, vậy mà đoan đoan chính chính đưa lưng về phía hắn ngồi trước bàn, bộ dáng nghiêm túc kiểu "tiểu gia đang làm việc lớn người không liên quan chớ quấy rầy", giống như người vô lý kêu gào muốn ăn đậu hũ mấy ngày hôm trước hoàn toàn không phải mình, khiến đầu bếp vạn năm không đổi biểu cảm đó thế mà đặc biệt nhướng mày.

Chỉ tiếc, lúc này Đỗ tiểu gia đang hết sức chăm chú lăn lộn đại chiêu "nam nhân đều sẽ quỳ gối" của cậu, hoàn toàn không nhìn thấy.

Đầu bếp cũng không so đo, buông hộp đồ ăn rồi xoay người rời đi như trước.

Cứ như thế qua mấy ngày, Đỗ Tử Đằng quả thực mất ăn mất ngủ liên tục mò mẫm, mấy ngày đầu bếp tới phát hiện cơm canh vậy mà chưa từng được động đến, không khỏi âm thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng mà, đầu bếp có đẳng cấp của đầu bếp, tuyệt đối sẽ không chủ động lên tiếng dò hỏi hoặc tiến lên dò xét hướng đi của Đỗ Tử Đằng, bởi vậy hai người, một người yên lặng đưa cơm canh tới, một người hung hăng trù bị công tác...... Vậy mà hơn mười ngày chưa từng đối mặt, cũng là một chuyện đặc sắc.

Thẳng đến hôm nay, công trình to lớn trên tay Đỗ Tử Đằng rốt cuộc cũng hạ màn, cậu tươi cười rạng rỡ đứng dậy nhìn tác phẩm vĩ đại của mình trên mặt bàn, nghĩ đến bộ dáng đầu bếp kia quỳ gối trước mặt kiệt tác kinh thế này, thật sự hận không thể đương trường cười khùng một hồi.

Nhưng mà, cảm giác thấy hai quái vật lạnh băng ngoài cửa vẫn như môn thần tận trung cương vị công tác đứng đằng kia, Đỗ Tử Đằng cắn chặt góc chăn mới nén xuống được sự đắc ý của mình nơi ngực không phát ra tiếng.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên bắt đầu trở nên ồn ào náo loạn, hình như đã xảy ra chuyện lộn xộn nào đó, Đỗ Tử Đằng đang nhíu mày suy tư dấu hiệu xưa nay chưa từng có đó, sau đó cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Lần này biểu cảm của Tạ Tông rõ ràng thư thái hơn rất nhiều, cằm chỉ chỉ Đỗ Tử Đằng nói với tu sĩ gọi là lão Điệt bên cạnh gã: "Yên tâm đi, ngươi còn có một nửa Huyết Nô chưa giao ra, ta há có thể nói không giữ lời."

Không biết vì sao, lần này lão Điệt đến, trên làn da lỏng lẻo treo trên khuôn mặt bộ xương khô kia dường như âm trầm hơn, tiếng nghiến răng cũng càng thêm dồn dập: "Tốt nhất như thế, hiện giờ trong đám phàm nhân Tây Hoang lại có kẻ phản nghịch dám công khai phản kháng Huyết Lục Môn ta, đã phí một phen công sức thật lớn của ta, thiếu chút nữa mấy chục năm kinh doanh ở Tây Hoang đều phải hủy trong một sớm...... Huyết Nô có được không dễ, giá cả ngày đó của ngươi thật sự là......"

Sắc mặt Tạ Tông trầm xuống, cửa đột nhiên bị đóng lại, đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng của Tạ Tông và lão Điệt không hề tránh né Đỗ Tử Đằng:

"Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám ngại chưa đủ?! Ta nói cho ngươi, ngày đó lão tổ cũng phí sức thật lớn, mấy vạn Huyết Nô đều lỗ hết, chút tổn thất của ngươi tính là gì......"

"Ha, nói đến nói đi chẳng qua chỉ là lời nói một phía của ngươi, cái gọi là bảo bối đó rốt cuộc có công hiệu gì, dùng thế nào mà hoàn toàn không chịu lộ ra......" Trong tiếng nghiến răng mơ hồ kia ẩn giấu sự hoài nghi bất tận.

"Hiện tại...... đương nhiên không có khả năng...... Bảng giá...... Tương lai...... Linh thai......"

Thanh âm hai tu sĩ càng lúc càng xa, sự mày mò vui sướng của Đỗ Tử Đằng khi đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình mấy ngày nay đã không còn sót lại chút gì, thời gian còn lại không nhiều, bất kể thế nào, cậu cũng cần phải thu phục đầu bếp kia, nếu không...., môi Đỗ Tử Đằng khẽ mím, dù cho là kế đập nồi dìm thuyền, cậu cũng không cần băn khoăn gì nữa.

Hôm nay, khi đầu bếp lại lần nữa tới đưa cơm, biểu cảm trên mặt Đỗ Tử Đằng rất kỳ lạ, cái loại biểu cảm chờ đợi lại đắc ý, kiêu ngạo lại lo lắng âm thầm đó, khóe miệng đầu bếp không được tự nhiên giật giật, thật sự là làm khó cậu rồi, trên một khuôn mặt thế mà có thể nặn ra được nhiều hàm nghĩa như vậy.

Trong lòng Đỗ Tử Đằng lại rất trịnh trọng, cậu ho khan một tiếng, khi đầu bếp đặt hộp đồ ăn, vẫn nương thân hình đầu bếp để che giấu một góc vải nho nhỏ, đầu bếp chưa hề nhếch lông mày chưa hề động ánh mắt, vẫn đâu vào đấy đặt hộp đồ ăn xuống, khi đang chuẩn bị bày chén đĩa trong hộp đồ ăn ra tiện thể thu dọn bộ đồ ăn ngày hôm trước, ánh mắt lơ đãng quét qua mảnh vải kia, sau đó ——

Thành công rồi!!!

Lúc này Đỗ Tử Đằng vui như mở cờ trong bụng, lần đầu tiên cậu rõ ràng bắt được cảm xúc từ trong mắt đối phương!

Quả nhiên, cậu đã nói mà, trước đó đều do phương hướng thử của cậu không đúng.

Đỗ Tử Đằng cười tủm tỉm dùng chiếc đũa gõ gõ đĩa đồ ăn: "Ngươi thích bày đĩa này? Làm sao không đổi đĩa khác?"

Sau đó, mỹ nhân hoạt sắc sinh hương nhũ căng mông đầy sắp căng rách mấy sợi lụa mỏng được phác hoạ ra bởi vài đường nét trên mảnh vải chợt cười xinh đẹp, như nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, bộ ngực kiêu ngạo ưỡn ưỡn, sau khi triển lãm tiền vốn đầy đủ đúng chỗ rồi thì trôi đi vô hình, một mỹ nhân khác lả lướt chống eo đi đến, thân hình kia mảnh mai vừa vặn, trang điểm cũng thanh mát vô cùng, muốn lộ còn che như ẩn như hiện, lại là một loại ý nhị phong lưu khác, khiến người ta muốn ôm vào trong ngực sờ sờ xem có phải thật sự mềm mại không xương hay không......

Lúc này động tác trên tay đầu bếp đã hoàn toàn không cách nào được tiến hành tiếp.

Đỗ Tử Đằng lại cười tủm tỉm tiếp nhận đĩa đồ ăn trong tay đầu bếp, chợt cảm nhận thấy vết chai thô ráp giữa ngón tay đối phương, chỉ thầm nói không hổ là người làm việc trong phòng bếp, trong lòng không kịp nghĩ nhiều, rồi cười hắc hắc nói: "Tới tới tới, hôm nay tâm tình ta tốt, có thể giúp ngươi bày thêm mấy đĩa ra nữa."

Trên mảnh vải nho nhỏ, các mỹ nhân hoặc một tay nâng ngực một tay đỡ mông nghiêng đầu cười mị hoặc quyến rũ, hoặc điềm đạm đáng yêu nhìn lên đầu bếp, vai ngọc nhu nhược có thể ôm trọn, bộ vị mấu chốt lại biến mất trong mây mù mông lung nửa hiện nửa không, hay là nằm nghiêng trên giường chỉ thấy eo nhỏ chân dài đường nét tiêu hồn đến mức khiến người ta máu mũi tràn lan......

Giữa đường nét biến ảo, Đỗ Tử Đằng chậm rì rì thay đầu bếp mở ra tầng hộp đồ ăn cuối cùng: "Loại nào cũng sẽ có nha."

Trong hương khí lượn lờ của đồ ăn, mảnh vải nhỏ chịu tải vô số giai lệ hóa thành tro tiêu tán vô hình, đầu bếp ngẩng đầu lên, ngay cả khăn lau máu mũi cho đầu bếp Đỗ Tử Đằng cũng xé một đoạn chăn mền đã được chuẩn bị đặt ở một bên (Chăn mền: Có thể buông tha cho tôi không QAQ), mang vẻ mặt bình tĩnh đắc ý ngồi chờ đầu bếp từ đây vì một chúng giai lệ mà nghe lời cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Quả nhiên, lời kịch khi người ta thu tiểu đệ luôn nói: Đi theo lão tử lăn lộn, tiền bạc mỹ nữ nhất định sẽ không thiếu ngươi!

Ha, nhìn xem, tuy tiền bạc xếp đầu tiên, nhưng thiếu mỹ nữ, cái gì cũng không còn ý nghĩa nha!

Chẳng qua, vì sao kịch bản quỳ gối xuống đất trong tưởng tượng...... hình như có chút không hợp lắm nhỉ?

Ánh mắt đầu bếp rất kỳ quái, cả khuôn mặt mọc đầy mủ dường như đều đã hoàn toàn cứng đờ, sau đó, hắn hình như hít một hơi thật sâu, như đang ẩn nhẫn thứ gì đó câm nín cực kỳ, mắt Đỗ Tử Đằng chớp chớp, chợt cảm thấy hoa mắt, đầu bếp đã nhanh chóng thu dọn xong tất cả chén đĩa hôm qua, người đã đứng ngoài cửa, Đỗ Tử Đằng ngơ ngác nghĩ, hử, tên này rõ ràng là người què thế gian, làm sao động tác có thể nhanh như vậy?

Sau đó Đỗ Tử Đằng nhìn đĩa đồ ăn cuối cùng có chút mờ mịt, này, trong ba mươi sáu kế mỹ nhân kế rốt cuộc hữu dụng hay vô dụng, cho câu trả lời chắc chắn cũng được nha! Trong hơn mười ngày nay, cậu vì lăn lộn miếng vải kia đã tốn không ít tâm tư, lại không thể khiến cho thủ vệ bên ngoài chú ý, trên miếng vải kia chồng lên mấy chục tầng Thiểm Hiện Phù, Chiếu Sáng Phù, Yên Vụ Phù, Ngưng Lộ Phù...... Còn có những hình ảnh giai lệ tinh hoa trong trí nhớ của cậu mới đạt được hiệu quả này đó!!!

Đỗ Tử Đằng còn chưa kịp rống ra đại chiêu đậu hũ để thăm dò đầu bếp, thì cúi đầu nhìn thấy thứ trắng bóng trong chén, tức khắc kinh hỉ như điên: "Đậu hũ!!! Đầu bếp ngươi quả nhiên là...... Chậc chậc!"

Không thấy mỹ nữ không buông tay thả đậu hũ nha!

Đầu bếp ngoài cửa nghe thấy tiếng hoan hô kinh hỉ đó thì lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, đậu hũ đó rõ ràng do hắn chuẩn bị trước khi tới được chưa!

Đỗ Tử Đằng hoàn toàn không màng nội tâm có khả năng hỏng mất của đầu bếp, mà vui vẻ mỹ mãn gắp một miếng đậu hũ non, trong lòng vui vẻ tính toán nên lợi dụng đầu bếp như thế nào để cho Huyết Lục Môn một kinh hỉ.

Về phần ngươi nói đầu bếp có khả năng vốn dĩ sẽ không phản ứng?

Đỗ tiểu gia chỉ ngậm đậu hũ nhíu mày: Hừ, vừa rồi đôi mắt tên khốn đó đều ăn nhiều đậu hũ như vậy rồi, muốn ăn không nhận nợ, phải xem tiểu gia có đáp ứng hay không, cậu hằm hè nhai đậu hũ trong miệng, cùng lắm thì đường ai nấy đi, tiểu gia sẽ tự khiến hắn phải trả giá đắt khi xem phim không trả tiền, sau đó cùng ngọc nát đá tan với Huyết Lục Môn cứt chó kia!

Đêm khuya cùng ngày Đỗ Tử Đằng hạ quyết tâm, cậu đột nhiên cảnh giác nhìn ngoài cửa.

Tu sĩ Luyện Khí tầng tám, yêu cầu đối với giấc ngủ so với phàm nhân mà nói đã ít hơn rất nhiều, thậm chí đả tọa mấy vòng đều có thể khôi phục tinh lực hơn xa giấc ngủ, chẳng qua nơi này không có linh lực, đả tọa chỉ tổ hao linh khí hoàn toàn vô ích mà thôi, đại đa số thời điểm vào ban đêm, Đỗ Tử Đằng ban đầu mày mò miếng vải nhỏ của mình, càng nhiều lúc là suy nghĩ sâu xa tình cảnh trước mắt và phương pháp ứng đối.

Mà đêm nay, hiển nhiên có việc gì đó không tầm thường xảy ra, trong linh giác của Đỗ Tử Đằng rõ ràng ngửi thấy được sự dị thường nào đó, ngay cả làn da cậu cũng đang run rẩy nhè nhẹ, giống như đang hưng phấn chờ mong chuyện gì đó xảy ra.

Đỗ Tử Đằng bình tĩnh đi đến bên cửa sổ, màn đêm trầm thấp, không khí hơi lạnh thẩm thấu làn da, nương ánh sao ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh hai hộ vệ mắt máu kia, Đỗ Tử Đằng như kẻ săn thú trong bóng đêm nhìn trộm híp mắt đánh giá hai quái vật đó.

Tiếng ồn ào mơ hồ nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thét và gào rống, còn có thể nhìn thấy thân ảnh chớp nhoáng mơ hồ và linh quang pháp bảo ở bên kia, sự dị thường chưa từng xuất hiện đó khiến bóng đêm càng trở nên thâm trầm, một tiếng hừ lạnh vang lên, Đỗ Tử Đằng lập tức thu hồi sự đánh giá đối với vệ sĩ mắt máu, thành thành thật thật đứng bên cửa sổ nhìn nơi xa, vây xem náo nhiệt tựa như chuyện này không liên quan đến mình.

Sau đó một thân ảnh như khói nhẹ đi xa, bên môi Đỗ Tử Đằng nhếch lên một độ cung lãnh khốc, mình thực sự là đáng giá nha, rõ ràng đều đã loạn lên rồi, Tạ Tông thế mà còn sẽ qua đây xem trước, bảo đảm vật phẩm giá trị liên thành mình đây bình yên vô sự mới bằng lòng đi xử lý hỗn loạn khẩn cấp bên kia.

Theo sau đó, một tiếng hô mơ hồ vang lên từ xa: "Tạ Tông, ngươi khinh người quá đáng!"

Một tòa tháp xương khô tái nhợt nện mạnh xuống thân ảnh đi xa kia.

Tạ Tông kinh giận cũng đáp lại: "Điệt lão quỷ, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi dám ác nhân động thủ trước, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao!"

Giao thủ giữa tu sĩ Trúc Cơ tà môn quấy đến mức đất trời tối tăm này càng thêm u ám, tiếng vạn quỷ khóc gào, tiếng thét thê lương của một chúng đệ tử cấp thấp phía dưới loạn thành một mảng, khiến trường hợp hỗn loạn này càng thêm quỷ mị.

Ánh mắt Đỗ Tử Đằng dần dần đông lạnh, miệng vết thương do nhiều lần đè ép chậm chạp chưa hoàn toàn khép lại trên tay cậu, lúc này thoáng dùng sức, lại lần nữa bắt đầu chảy ra lượng lớn máu tươi, linh khí xao động xuất hiện trong không khí khiến vẻ nghi hoặc chợt lóe qua trong mắt vệ sĩ mắt máu, nhưng mà, không đợi Đỗ Tử Đằng động thủ lấy máu vẽ phù phát động công kích, mắt đám vệ sĩ mắt máu kia lại khôi phục bình thường.

Một giọng nam trầm thấp trong trẻo nói: "Đi!"

Lòng Đỗ Tử Đằng khẽ động, bước chân cũng không chần chừ, trực tiếp nhảy cửa sổ ra, mà máu tươi trên tay cậu, một giọt cũng không lãng phí, tất cả đều được nhanh chóng vẽ thành mấy đạo phù chú thực dụng giấu bên trong tay áo, linh khí tức khắc bị khóa trong tay áo, ngậm mà không lộ, chỉ đợi chủ nhân kích phát.

Vệ sĩ mắt máu ngơ ngác canh giữ tại chỗ dường như không thấy chuyện Đỗ Tử Đằng trốn đi, khiến Đỗ Tử Đằng càng thêm kiêng kị đối với rất nhiều thủ đoạn xuất thần nhập hóa ở Tu Chân Giới.

Như biết suy nghĩ trong lòng Đỗ Tử Đằng, giọng trong trẻo kia nói: "Chẳng qua chỉ là phương pháp che đậy thần hồn, đợi thần thức cậu đạt thành, tự nhiên có thể tu luyện."

Đỗ Tử Đằng trầm mặc không lên tiếng đuổi theo thân ảnh cao lớn kia, dù cho trong một vùng hỗn loạn, đối phương trong lúc vội vàng trốn đi còn có thể phân tâm giải thích một chút như vậy, hiển nhiên trong lòng ung dung trầm ổn, dù lúc này Đỗ Tử Đằng nôn nóng khẩn trương muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi đây, cũng được tư thái mau lẹ lại không mất thong dong của đối phương trấn an......

Nhưng sự cảnh giác trong lòng Đỗ Tử Đằng lại chưa hoàn toàn được buông xuống, bước chân đối phương thành thạo, bước đi không hề có linh khí tác động, lại tránh được vòng vây vô số trận pháp, hiển thị cực kỳ quen thuộc phân đàn Huyết Lục Môn này, nào biết không phải từ miệng hổ vào ổ sói?

Chẳng qua nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Tạ Tông và lão Điệt ban ngày —— Đỗ Tử Đằng cười khổ, hiện tại cậu đã lửa sém lông mày rồi, chỉ lo được trước mắt.

Bước chân đối phương vững vàng, từng bước một dẫn Đỗ Tử Đằng đi quanh co lòng vòng, không biết tối nay Huyết Lục Môn đã loạn thành dạng gì, bọn họ thế mà không hề gặp phải một người.

Khi Đỗ Tử Đằng lại lần nữa nhìn thấy dãy núi tịch liêu dưới sao trời đêm tối, thực sự ngơ ngẩn.

Rõ ràng bị nhốt ở nơi phía sau không bao lâu, vì sao lại như sống một ngày bằng một năm, cảm thấy thời gian đã trôi qua không biết bao lâu rồi? Dường như cảnh tượng trời cao đất xa tự do rộng rãi trước mắt đã cách mấy đời?

Người tiếp dẫn Đỗ Tử Đằng lại chưa cho cậu quá nhiều thời gian suy xét, Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy một đạo hơi thở tiếp cận, cậu chưa cảm nhận được sát khí ác ý linh tinh, chỉ yên lặng siết chặt phù chú ẩn chứa lượng lớn tinh huyết linh khí của cậu trong tay áo.

Sau đó, Đỗ Tử Đằng cảm thấy bên hông thoáng nhẹ, thị giác biến hóa, sau đó bên cạnh cậu vang một tiếng "Giá" nhẹ nhàng, Đỗ Tử Đằng chợt cảm thấy vật sống phía dưới mông đã bắt đầu hoạt động đi theo đồng bạn bên cạnh.

Đỗ Tử Đằng:......

Cho nên, vị đại hiệp cứu mạng mà cậu chờ đợi lại hoài nghi này, sách lược chạy trốn của huynh đài chính là một con súc vật bốn vó?

Trong nháy mắt này, Đỗ Tử Đằng thực sự muốn quay đầu nói: Nếu không đại hiệp huynh đem ta đi phóng sinh được không?

Đỗ tiểu gia dù dùng máu tươi vẽ Thần Hành Phù trên vải bình thường thì thoát đi cũng nhanh hơn súc vật này được chưa?!

Người phía sau chỉ trầm ổn chậm rãi nói: "Nơi Tây Hoang thiếu thốn linh khí, bất kể sự dao động linh lực nào cũng như đom đóm trong đêm, dễ bị truy tung."

Được rồi, cậu miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, nhưng vấn đề là, nếu dựa vào tốc độ này của bọn họ thì hoàn toàn không có khả năng chạy quá xa, Huyết Lục Môn bất cứ lúc nào cũng có khả năng đuổi theo được chưa!

Nhưng mà lần này, vị đại hiệp bên cạnh cậu lại không nói thêm gì nữa, như đối với vấn đề không có tính xác định đó, đã không cần phải giải thích gì.

Không biết có phải bởi vì đã rời đi Huyết Lục Môn hay không, cho dù là nơi hoang vắng hoàn toàn không linh khí này, Đỗ Tử Đằng cũng cảm thấy gió đêm mát lạnh bốn phía sảng khoái, vui vẻ thoải mái nói không nên lời, có lẽ giây tiếp theo sẽ bị bắt trở về, nhưng có thể ra thả lỏng một chuyến cảm nhận tất cả sinh cơ dạt dào quanh mình một lần nữa, cũng hơn khi gặp phải kết cục không biết bi thảm thế nào mà vẫn luôn bị nhốt ở bên trong nhỉ?

Giờ này khắc này, đại khái bởi vì phương thức cứu người không đáng tin cậy lắm của vị cứu người bên cạnh, Đỗ Tử Đằng không rối rắm nữa liền buông xuống phòng bị: "Xin hỏi cao danh quý tánh ân công, xưng hô như thế nào?"

Đối phương lại trầm mặc không nói.

Tâm tư Đỗ Tử Đằng nhạy bén cỡ nào, có thể quen thuộc Huyết Lục Môn như vậy, lại lợi dụng súc vật để chạy trốn...... Bất thình lình một xưng hô buột miệng thốt ra: "Đầu bếp đậu hũ!"

Đối phương:......

Đỗ Tử Đằng lại vui vẻ cười ha ha: "Đừng giả bộ nữa, ta đều ngửi thấy mùi đậu hũ với mùi khói lửa trên người huynh rồi! Xung quanh không có bóng người, nghe nói làm đậu hũ rất phiền toái, phải tốn thời gian rất lâu, thấy hiện tại huynh còn chưa tẩy được mùi vị đó, ta rốt cục tin rồi, ha ha ha ha!"

Đầu bếp:......

Biết phiền toái cậu còn kêu gào nhiều lần như vậy? Hắn đột nhiên có chút hối hận.

Đỗ Tử Đằng lại hứng thú bừng bừng nói chuyện: "Aiz, xem ra hôm nay cho huynh xem phim cấm phiên bản đơn sơ không uổng công nha, đầu bếp huynh quả nhiên đủ thú vị, không chỉ đậu hũ đắc lực, còn trực tiếp cứu ta ra nữa!"

Đầu bếp chú ý lại là một sự kiện khác, lông mày hắn khẽ nhếch: "Bản đơn sơ?"

Đỗ Tử Đằng nghiêng đầu lại cười hắc hắc, dùng sức chớp mắt vài cái với đầu bếp: "Đúng vậy, huynh muốn xem bản sắc nét không che hem?"

Đỗ Tử Đằng sợ đầu bếp không biết hàm nghĩa sâu sắc, phức tạp lại trọng đại sau lưng bốn chữ sắc nét không che, còn vận dụng các loại thuật ngữ giải thích rành mạch kỹ càng tỉ mỉ cho đầu bếp.

"...... Cho nên nha, sắc nét không che chính là bản chất khác nhau giữa bản chính và bản lậu."

Đầu bếp:......

Vì thế, đêm đầu tiên đào vong, Đỗ Tử Đằng một mình lải nhải suốt đêm, mà đầu bếp chưa từng nói một chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro