Q3 Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển III Tiêu Hà

Chương 86 Sư đệ, chúng ta có thể nói chuyện về đại kế 'cứu vớt thương sinh' kia không?

.

Sự kinh hãi có khi khiến người ta sợ sệt yếu đuối, có khi cũng khiến người ta dũng cảm tiến lên. Mấu chốt ở chỗ trong nháy mắt đó có người có thể khích lệ lên được dũng khí chân chính trong lòng hay không.

Đỗ tiểu gia cậu hiển nhiên không ngờ tới, ở trước mặt một chúng đại lão gia, một...... thiếu phụ trâm mộc váy bố xông lên kêu mọi người cùng nhau lên, đừng nói kích phát dũng khí của mọi người, cho dù có dũng khí thấy một màn như vậy...... Ách, đầu tiên sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị, chỉ lo quỷ dị nơi nào còn có dũng khí...... kết quả không phản ứng lại đương nhiên chính là hoàn toàn không có ai sẽ hưởng ứng.

Về phần Tiêu Thần, dưới vũ lực quá mạnh mẽ, cũng kéo xa khoảng cách với chúng phàm nhân, nhưng trong tiếng thét dài của hắn, sức thuyết phục không phải thứ mà Đỗ Tử Đằng có thể so.

Sau đó nhóm nhân mã tới cứu viện thế tử trước mặt càng khiến người ta lau mắt mà nhìn, tuy vũ khí quần áo hoàn toàn kém quân quái vật giáp sắt Nguyên Quốc, nhưng thắng ở chỗ tiến lùi có trật tự, cho thấy không phải đám ô hợp, người dẫn đầu càng am hiểu sâu binh thư, dần dần, cũng có thể nương vũ lực của Tiêu Thần hô ứng lẫn nhau, chậm rãi lấy Tiêu Thần làm mũi tên đứng đầu, phân tách vây nhốt rồi xoắn giết những quái vật giáp sắt kia.

Hơn nữa, chí ít thoạt nhìn nhóm người này giống người bình thường hơn, có thể nhìn thấy xung quanh có "người" như mình đang phản kháng, cộng thêm khẩu hiệu "giết quái về nhà" nhiệt huyết sôi trào kia, một chúng bình dân trên trấn Trương gia phản ứng lại, nhiệt huyết dâng lên, đương nhiên cũng xông lên trước liều chết phản kích, nhưng sự làm ẩu hoàn toàn không kết cấu của bọn họ, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, hoàn toàn không tạo được bất kỳ hiệu quả hữu lực nào, cũng may trong những người cứu viện thế tử có không ít người sáng suốt, lập tức phái ra mấy người đến dẫn đường tổ chức, tính ra cũng tốt hơn không ít, miễn cưỡng cũng có thể tạo thành một chi đội hình đối kháng quân giáp sắt.

Đỗ Tử Đằng thấy màn giết chóc chính diện này không cần cậu nhúng tay, thì thuận tay cướp cây kiếm sắt từ trong tay một người giáp sắt, bổ ra khóa sắt trên lồng giam, rồi chuẩn bị vươn tay lôi thế tử kia ra, ai ngờ tiểu tử đó thế mà mặt đỏ bừng liên tục lui về phía sau: "Không thể, không thể."

Đỗ Tử Đằng: ?

Cậu có chút không kiên nhẫn nhìn tiểu tử trong lồng sắt, làm cái gì? Không thấy bên ngoài có nhiều người đang chém giết vì cậu ta như vậy sao? Nếu không phải bởi vì tiểu tử này chính là một trong những mấu chốt để giải quyết hoàn toàn Huyết Lục Môn, Đỗ tiểu gia cậu mới sẽ không phí sức việc này đâu!

Thế tử An Vương kia lại cúi đầu ngập ngừng nói: "Vị đại tỷ này...... Ta sẽ tự ra, xin tỷ nhường một chút."

Đỗ Tử Đằng: ......

Nếu không phải cậu thân là tu sĩ nhĩ lực trác tuyệt, thì tuyệt đối không thể nghe ra được trong một vùng tiếng binh khí tương giao, tiếng kêu gọi chém giết kia, nhưng mà, nghe thấy quả thực còn phiền lòng hơn không nghe rõ được chưa!

Nghe xem tiểu tử này nói cứt chó gì kia!

Còn đại tỷ? Mắt cậu bị giam mù rồi sao!

Hơn nữa, dù tiểu gia là nữ...... Mẹ nó khi nào rồi mà còn chú ý mấy cái quy củ bảo thủ đó nữa chứ! Đậu má!

Đỗ Tử Đằng lạnh mặt tránh ra, nhìn tiểu tử đó giống một con vịt vụng về vướng chân vướng tay bò ra từ lồng sắt, Đỗ Tử Đằng thấy khi cậu ta leo xuống xe thì huỵch một cái, bởi vì tay chân không phối hợp mà té ngã xuống đất, Đỗ Tử Đằng cũng lười đi lên đỡ, chỉ dùng kiếm trong tay chặn lại những quái vật giáp sắt xông tới, mắt lạnh nhìn tiểu tử kia tự mình đỡ bánh xe đứng lên.

Sau đó thế tử này ở trong loạn quân thế mà còn cung cung kính kính hành lễ với Đỗ Tử Đằng: "Đa tạ ân cứu mạng."

Đỗ Tử Đằng một cước đá bay một con quái vật giáp sắt ô ô xông tới, quay đầu thấy dáng vẻ đoan đoan chính chính của tiểu tử đó thì chỉ cảm thấy đau trứng, tiểu tử này...... khiến người ta không biết nói gì mới tốt.

Đại khái do người nhiều lực lượng lớn, so với số bình dân mà bọn chúng bắt tới, số lượng bọn quái vật giáp sắt cũng không chiếm ưu thế, có thể thấy đã ở vào tình thế bất lợi.

Hai người Vương Lý kia thấy đại thế không tốt, chỉ huy giáp sắt tiến lên rồi muốn nhân cơ hội lui lại, người dẫn đội tới cứu viện thế tử An Vương phía sau thầm nói không tốt, chẳng qua cách chiến trường trùng trùng, có thể thấy đã không kịp truy kích.

Tiêu Thần sớm đã biết một khi nhúng tay việc này thì tuyệt đối không có khả năng dàn hòa với Huyết Lục Môn, làm sao có thể thả hai tên mà về sau nhất định mật báo đó chạy trở về?

Hắn ném mạnh trường kiếm trong tay, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trước sau, Đỗ Tử Đằng xoay người lên xe chở tù, đưa tay che nắng trên mắt nhìn ra xa, chậc chậc, thật đúng là thê thảm nha, thế mà bị Tiêu Thần đóng đinh trên mặt đất như xâu hồ lô, hai người này cũng thật sự đủ ngốc, thấy Tiêu Thần không dùng linh lực mà còn không thể ngăn chặn được như vậy, còn chạy trốn cùng phương hướng, bớt được cho Tiêu Thần bao nhiêu việc nha.

Mà Đỗ tiểu gia vui sướng khi người gặp họa như vậy cũng không nghĩ tới, người ta xông một hướng cũng có nguyên nhân được không? Hướng đó cách Tiêu Thần xa nhất nha, ai có thể ngờ đến ánh mắt với lực tay của tu sĩ biến thái như vậy.

Đợi tất cả kết thúc, người bệnh nên cứu trị thì cứu trị, quái vật chưa chết hẳn nên bổ đao thì bổ đao.

Lúc tướng lãnh đến cứu viện thế tử phái người trói hai người Vương Lý qua, trong lòng càng kinh ngạc khôn kể, thanh trường kiếm kia đều xỏ xuyên qua đùi hai người, lại không hề thương tổn đến chỗ hiểm của hai người, nhãn lực với sức tay bực đó, suy nghĩ cẩn thận thật sự khiến người ta hoảng sợ.

Người đó vội vàng tiến lên thi lễ với Tiêu Thần: "Tại hạ thị vệ Tống Hàm Quân An Vương Phủ, bái kiến các hạ, vừa rồi tình huống nguy loạn không thể cảm tạ ân tình ra tay trượng nghĩa của các hạ, mong thứ lỗi. Vừa rồi thấy thân thủ của các hạ, thật sự kinh thế hãi tục, cuộc đời tại hạ ít thấy...... Không biết các hạ xưng hô thế nào?"

Tống Hàm Quân này hiển thị rất có tài cán, những câu nói này nóng bỏng cung kính, nếu Tiêu Thần chỉ là cao nhân lánh đời thế gian phàm tục, có lẽ cũng sẽ tự mình dâng lên tên họ, đáng tiếc, đối với hắn mà nói, dưới hoàn cảnh như vậy, chém giết một số yêu ma quái vật kề bên, thuận tay chỉnh lý hai phàm nhân làm ác thật sự không được tính là công tích vĩ đại gì.

Chỉ mỉm cười thi lễ: "Kẻ hèn họ Tiêu."

Hà tiện ngôn từ, lại phong phạm nho nhã đáng tin, trong lòng Tống Hàm Quân âm thầm do dự, không biết người này lai lịch thế nào, lại có tính toán gì.

Đúng lúc này, Đỗ Tử Đằng lại hùng hùng hổ hổ dắt thế tử An Vương kia đến.

Vì thế, trong mắt thế nhân, thấy một "thiếu phụ" trang dung mộc mạc đi phía trước thế tử An Vương, không kể đến dáng vẻ, chỉ xem thế trận của hai người, nghiễm nhiên là nữ vương mang theo thủ hạ lâu la đi ra ngoài.

Sắc mặt Tống Hàm Quân lập tức có chút cổ quái.

Đỗ Tử Đằng lại hồn nhiên không phát giác, chỉ đá đá hai người Vương Lý vừa mới được áp giải đến, sau đó mày nhíu lại, cúi người đưa tay sờ trong lòng ngực hai người, móc ra thứ gì đó.

Hai người đó lúc này sợ hãi trong lòng, đều không biết đám loạn dân này sẽ xử trí mình như thế nào, Đỗ Tử Đằng soát người chính xác như vậy, hai người ngẩn ra, không hề phản ứng kịp.

Đợi khi Đỗ Tử Đằng tỉnh rụi thu thứ đó vào trong tay áo, hai người mới giật mình hoảng sợ nói: "Đó là Thần Khí do quốc sư ban cho......"

Đỗ Tử Đằng cười nhạo nói: "Thứ rách nát này cũng dám được xưng Thần Khí?"

Hiện tại túi trữ vật về lại bên người cậu, bên trong có phù bút, giấy phù, mực phù dự phòng, Đỗ Tử Đằng sớm đã suy nghĩ việc đối ứng đại quân quái vật Huyết Lục Môn như thế nào, ngụy pháp khí hiệu lệnh quái vật trên thân hai người này tính ra cũng có thể cung cấp cho cậu một số mạch suy nghĩ.

Tiêu Thần liếc mắt nhìn đã biết ngay ý tưởng trong lòng Đỗ Tử Đằng, cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu nói với Tống Hàm Quân: "Không biết phụ cận đây còn có binh nghiệp?"

Tống Hàm Quân từ nhỏ đã am hiểu binh pháp, càng cực kỳ hiểu biết tình hình xung quanh mới chọn nơi đây cứu người, đương nhiên biết phụ cận không có binh lực Nguyên Quốc, nhưng hắn ta lại không chắc ý câu hỏi của cao nhân này, đang ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ.

Đúng vào lúc này, thế tử An Vương chậm rãi đi đến, Tống Hàm Quân vội vàng tiến lên cung kính quỳ rạp trên đất nói: "Thuộc hạ bái kiến thế tử, cứu giá chậm trễ, mong thế tử thứ lỗi."

Thế tử lại chần chừ trong chốc lát mới nói: "Tống thị vệ xin đứng lên."

Tống Hàm Quân bấy giờ mới đứng dậy, nhưng hắn ta vừa ngẩng đầu, thấy tiểu thế tử mấy tháng không gặp, ngày đó khi rời đi vương phủ gặp biết bao biến cố, đã gầy đến mức có chút thoát hình, hiện tại vừa mới thoát vây từ trong xe chở tù, càng có vẻ dung nhan tiều tụy, thiếu niên ôn nhu thẹn thùng ngày xưa như đã đi xa.

Tống Hàm Quân lập tức biến đổi kế hoạch trong lòng, tiến lên nói: "Thế tử, quanh đây địch tình không rõ, tướng sĩ giao chiến một hồi cũng vất vả, không bằng chọn nơi nghỉ ngơi gần đây chỉnh đốn một chút, rồi hẵng thương lượng bước hành động tiếp theo, ngài xem?"

Tiêu Thần nghe xong những lời này có chút kinh ngạc, ngoài sáng nghe ra ngữ khí cung kính, nhưng nếu hắn nhớ không lầm, thế tử với thị vệ tôn ti khác biệt, lời này rõ ràng đã an bài xong tất cả, thay vì nói là nghe lệnh không bằng nói là báo cho, Tống Hàm Quân này khó tránh quá ngông cuồng ngang ngược.

Nếu là Tiêu Thần tự mình tới xử trí, có lẽ cấp dưới như Tống Hàm Quân có mười cái mạng cũng không đủ cho hắn ta chết, ai ngờ, thế tử An Vương lại lắng nghe, nói: "Ừm, theo ý ngươi nói."

Mà Tống Hàm Quân như sớm đã đoán được, mệnh lệnh truyền đạt xuống như nước chảy, chỉ chốc lát sau, đội binh sĩ này đã chia làm đội quân tiền tiêu hậu vệ bắt đầu hành động ngay ngắn rõ ràng.

Mà Tống Hàm Quân sau khi cáo tội với đám người thế tử An Vương, Tiêu Thần rồi lui ra, Tiêu Thần thoáng nhìn xa xa, thấy hắn ta hình như đi tìm lão trượng Trương gia, trong lòng tức khắc hiểu rõ, Tống Hàm Quân lựa chọn trấn nhỏ chỗ Trương gia làm nơi nghỉ chân tạm thời.

Mà Tiêu Thần từ xa nghe ra được càng nhiều nội dung từ cuộc đối thoại giữa Tống Hàm Quân với Trương gia, hiển nhiên, trấn trên nhiều thanh tráng niên như vậy, vào thời điểm trên dưới Nguyên Quốc đều bị Huyết Lục Môn áp bức hoàn toàn tìm không thấy được bao nhiêu người có thể trưng binh hiện tại, hắn ta không có khả năng bỏ qua không công.

Thậm chí, Tiêu Thần còn nghe ra được trong ngoài lời của Tống Hàm Quân kia có một tầng ý khác, hắn không khỏi đảo qua thế tử An Vương trước mắt, đối phương từ lúc Tống Hàm Quân kia rời đi, lại có chút mất hồn mất vía, ánh mắt trống rỗng không biết đặt nơi nào.

Lúc này toàn bộ tâm thần Đỗ Tử Đằng đều đặt trên ngụy pháp khí cổ quái trong tay áo, hoàn toàn không để ý đến một số chi tiết của hai người kia, Tiêu Thần nạp tất cả vào trong mắt, chỉ âm thầm nhướng mày, trong lòng đã có sự cân nhắc về loạn cục ở Tây Hoang này, nhưng không đề cập một từ.

Đợi đến lúc đội nhân mã này lần nữa trở lại trấn nhỏ, phụ nữ và trẻ em trên trấn đương nhiên kinh hỉ thật lớn: Vốn tưởng rằng người nhà từ đây sinh ly tử biệt lại có thể trở về bên cạnh lần nữa, đương nhiên vui sướng vô hạn.

Mà đội nhân mã An Vương phủ do Tống Hàm Quân dẫn dắt đương nhiên cũng được cư dân trên trấn chiêu đãi nhiệt tình, hiếm thấy chính là, Tống Hàm Quân lại có thể khắc chế tất cả bộ hạ đều hạ trại ngoài trấn, không đụng chạm đến dân chúng mảy may.

Thế tử An Vương đã được hắn ta "khuyên", hoặc nói là an bài nghỉ tạm ở Trương gia có phòng xá tốt nhất trên trấn, cảnh tượng đó khiến Đỗ Tử Đằng nhìn thấy mà trợn trắng mắt, thế tử này trong hành trình lúc trước tuy ăn nói hơi vụng về, nhưng ít nhất còn có chút khí thế của hậu duệ quý tộc, hiện tại hệt như con chim nhỏ, bị một thị vệ an bài xoay quanh.

Nhưng việc này không liên quan đến cậu, cậu chỉ nghĩ nhanh nhanh về phòng an tĩnh lại nghiên cứu ngụy pháp khí kia, để bóp chết đại cục mà Huyết Lục Môn bày ra ở chư quốc Tây Hoang, cậu thậm chí sốt ruột không chờ nổi muốn nhìn thấy bộ dáng của những tu sĩ tà môn Huyết Lục Môn, bao gồm Tạ Tông, lão Điệt trong đó khi biết được bố cục tâm huyết mấy năm nay của mình sụp đổ!

Vì thế người Trương gia hai mặt nhìn nhau trông nương tử Tiêu gia đi thẳng về phòng, không chào hỏi bất kỳ ai, nhưng lang quân Tiêu gia rõ ràng võ nghệ cái thế lại phong thái khoan dung áy náy nói với mọi người: "Nội tử có lẽ vừa bị chút kinh hách, mong bao dung."

Kinh hách?!

Nhớ tới bộ dáng nương tử Tiêu gia lúc nãy chém lật một chúng thiết giáp vệ, lại mò được thế tử ra từ lồng giam, lại lục soát người hai tên Vương Lý kia...... Chịu kinh hách rõ ràng là bọn họ mới đúng _(:з" ∠)_

Lấy cớ này chính là bậc thang, Tiêu Thần cho chính là nể tình, về phần nhóm phàm nhân này tin hay không, ha, lão nhân gia hắn cũng không đặt trong mắt, vung tay áo, bước chân phiêu nhiên, người cũng về phòng.

Mà Đỗ Tử Đằng quả nhiên đang mày mò nghiên cứu hai ngụy pháp khí kia, Tiêu Thần thoáng nhìn thì biết đó là vật mà đám tu sĩ tà môn dùng để khống chế Huyết Nô tàn thứ phẩm kia, thô sơ đến cực điểm, dựa vào thiên phú vẽ phù mà Đỗ Tử Đằng bày ra trên Vân Hoành Phong, nếu muốn phá giải, có lẽ không cần tốn thời gian dài như vậy chứ nhỉ?

Sau một lúc lâu, Tiêu Thần lên tiếng: "Đệ tính toán như thế nào?"

Đỗ Tử Đằng mờ mịt quay đầu lại.

Tiêu Thần không biết thói xấu vẽ phù dễ mê mẩn của Đỗ Tử Đằng, chỉ gõ gõ ngụy pháp khí như hổ phù màu máu trong tay cậu, lại gõ hờ vách tường: "Đệ tính toán như thế nào?"

Đỗ Tử Đằng dần dần lấy lại tinh thần, đã mơ hồ nghe thấy tiếng tranh chấp thấp giọng truyền đến từ cách vách.

"...... Trăm triệu không thể! Hoàng bá phụ quý vi thiên tử, thống ngự thiên hạ, ngươi đừng vội lớn mật nói bậy như vậy......"

Một thanh âm khác hết lời khuyên bảo, lặp đi lặp lại chỉ nói đương kim thiên tử hoa mắt ù tai vô đạo, ức hiếp bá tánh như thế nào.

Thế tử kia lại rất kiên trì, chỉ nói: "Hoàng bá phụ chỉ là nhất thời bị yêu đạo kia mê hoặc, ta há có thể làm việc bất trung bất nhân đó......"

"Nhất thời mê hoặc?!" Thanh âm còn lại bên kia đã giận cực: "Thế tử! Kết cục của Vương gia như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng chính mắt thấy?! Ngươi thân là con cái, nếu đã có thể chẳng màng thù cha, ta chẳng qua chỉ là một giới quan lại, đương nhiên càng không lời nào để nói. Ngày mai chúng ta có thể về xin tự trói, đỡ phải hối hả ngược xuôi như vậy còn liên lụy tánh mạng các huynh đệ!"

"Ta...... Ta không phải ý đó! Nhưng Hoàng bá phụ kế thừa Thiên Đạo chính thống, chính là đứa con thiên mệnh, nếu công nhiên phản kháng như vậy, có khác gì phản nghịch chứ?"

Thanh âm còn lại đã êm dịu hơn: "Thế tử, dù không vì thù cha, ngươi cũng nên suy nghĩ vì bá tánh. Dọc đường thuộc hạ từ phía nam đến, những nơi đi đến mười nhà thì chín trống, đồng ruộng hoang vu phần mộ thê lương, nhưng ngươi nhìn xem trấn nhỏ này, vẫn có thể sinh cơ như thế...... Đây đều do Vương gia yêu quý bá tánh liều chết chống cự dưới sự mê hoặc của yêu đạo, hiện giờ, Vương gia không còn, thế tử, dù chỉ vì một lòng khổ tâm của Vương gia, ngươi cũng nên tự lập tự cường, đỉnh thiên lập địa hộ vệ một phương bá tánh, khiến yêu đạo kia không dám khi dễ họ nữa."

Những lời vì thiên hạ thương sinh kế thừa di chí phụ thân đó khiến thế tử trầm mặc, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói: "Nhưng phụ vương có thể làm được, ta lại chưa chắc có thể."

"Thế tử, ít nhất thuộc hạ chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó tương trợ...... Thuộc hạ tại đây thề, đời này kiếp này nhất định không rời không bỏ thế tử, nếu vi phạm thiên lôi đánh xuống!"

"Aiz. Vậy dựa theo ý ngươi, nên làm thế nào cho phải?"

"Ngày mai, mong thế tử triệu tập trấn dân, như thế như vậy."

......

Đỗ Tử Đằng mang biểu cảm cổ quái nghe vách tường bên kia thì thầm, cậu đang xem một hồi tiết mục khuyên phản bội khác loại đúng không?

Chậc chậc, có thể xúi giục được thế tử với tính tình bảo thủ nhút nhát kia, Tống Hàm Quân này cũng là một nhân tài nha.

Nhưng mà, Tiêu Thần lại gõ gõ mặt bàn, hỏi lần thứ ba: "Đệ tính toán như thế nào?"

Đỗ Tử Đằng nhìn nhìn món đồ đang được nghiên cứu trong tay mình, lại nghĩ đến đôi chủ thần vẫn đang mưu đồ bí mật cách vách kia, tức khắc hiểu rõ ngụ ý của Tiêu Thần: Loạn cục Tây Hoang trước mắt, mình rốt cuộc có tính toán gì?

Đỗ Tử Đằng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, phi nha! Cậu chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng tám ngũ hành linh căn phế tài, vốn chỉ là đi Phá Hiểu bí cảnh vớt chút tu vi nhỏ, kết quả bị cuốn vào bên trong Huyết Lục Môn cứt chó gì kia, pháp khí bản mạng của mình còn bị mắc vào không nói, đến bây giờ cũng chưa thể hoàn toàn thoát thân.

Cái tên trước mắt mình này thì sao, Kim Đan trăm tuổi, thủ tịch chân truyền, ái đồ chưởng môn, Điện chủ Tinh Diệu! Tùy tiện một danh hiệu thôi cũng có thể hù chết một đám tu sĩ, loạn cục Tây Hoang...... Trảm yêu trừ ma chẳng lẽ không phải nhiệm vụ của thiên chi kiêu tử Tu Chân Giới như huynh sao!

Vậy mà còn hỏi ta tính toán như thế nào, tặng huynh hai chữ: Ha ha.

Vì thế Đỗ Tử Đằng vững vàng tặng Tiêu Thần một đôi mắt xem thường.

Tiêu Thần: ......

Sau đó hắn hướng dẫn từng bước: "Đệ xem, vừa rồi nếu đệ đã chủ động cứu thế tử An Vương kia, trước mắt đã không thể tránh bị cuốn vào trong loạn cục này, chẳng lẽ không nên cứu người đến cùng? Huống chi, thương sinh có tội gì, chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn nhiều bá tánh như vậy cửa nát nhà tan hay sao?"

Đỗ Tử Đằng khoanh tay cười lạnh: "Bớt dùm, thu dọn Huyết Lục Môn vốn nên do danh môn đại phái như kiếm phái xuất động đại tu sĩ càn quét mới đúng, thân thể nho nhỏ của ta khiêng không nổi cái chụp mũ này đâu."

Tiêu Thần vậy mà cũng không tức giận với những lời này, chỉ chỉ vào ngụy pháp khí đang được nghiên cứu trên tay Đỗ Tử Đằng: "Đệ vốn có hứng thú với vật này, có thể cứu vớt thương sinh đồng thời say mê niềm yêu thích, chẳng lẽ không phải lưỡng toàn tề mỹ?"

Đỗ Tử Đằng hồ nghi, cái tên này đột nhiên quan tâm đến niềm yêu thích của mình, quả thực khiến người ta không thể không nhớ tới một loại sinh vật khốn nạn tên là hồ ly nha, hơn nữa, lại nghĩ đến đối thoại cách vách vừa rồi, Đỗ Tử Đằng tức khắc bừng tỉnh, vòng nửa ngày, hóa ra tên này kêu mình nghĩ ra cách khống chế Huyết Nô nửa mùa ở thế gian kia, sau đó trực tiếp ném cho đôi ở cách vách hoàn toàn giải quyết lưu họa của Huyết Lục Môn ở thế gian nha!

Phải biết rằng vũ khí lớn nhất của Huyết Lục Môn đó là Huyết Nô, nếu có cách khống chế Huyết Nô, có lẽ thực lực của Huyết Lục Môn sẽ suy giảm mạnh, càng sẽ hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với toàn bộ Tây Hoang, quân không thấy việc cưỡng chế bắt người đi phục dịch đều là quái vật giáp sắt kia đang chấp hành cụ thể sao? Một khi không có quái vật giáp sắt đó, chư quốc Tây Hoang nào còn có binh lực gì để cưỡng ép chinh mộ thanh tráng cung cấp cho Huyết Lục Môn nữa!

Cao! Quả nhiên không hổ là tu sĩ Kim Đan, thủ tịch chân truyền, biện pháp không đánh mà thắng, bản thân không phí nửa phần sức lực đã có thể giải quyết được Huyết Lục Môn từ căn nguyên, thật không phải điều mà người bình thường có thể nghĩ ra được.

Khó trách mình chỉ là một tu sĩ ngoại môn nho nhỏ, đối phương đã hùng cứ địa vị cao của môn phái, bỏ qua tu vi không nói, chỉ riêng sự chênh lệch về thủ đoạn cảnh giới trên chính trị thì đã không phải là một phần một chút rồi mà.

Vì thế, Đỗ Tử Đằng nâng cánh tay lên, hai tay khoác lên vai Tiêu Thần, thân mật nói: "Aiz, ta cũng là đệ tử kiếm phái, nếu có điều cần...... cũng không phải không thể thương lượng nha."

Tiêu Thần nhìn lúm đồng tiền gần trong gang tấc sáng sủa rực rỡ trong nắng ban mai, không khỏi nhướng mày: "Nga?"

Quả nhiên, Đỗ Tử Đằng thoải mái hào phóng ôm lấy Tiêu Thần mang vẻ mặt anh em tốt: "Phù chú khắc chế phương pháp khống chế của Huyết Lục Môn đương nhiên là sở trường của ta, chẳng qua, trong đây còn có rất nhiều quan ngại, huynh xem, sử dụng hổ phù này đều là phàm nhân, phàm nhân thế mà có thể khống chế vật của Tu Chân Giới...... Điều này không thể tìm hiểu rõ được một cách dễ dàng. Việc phức tạp khó khăn bực này, môn phái luôn luôn khen thưởng điều động tính tích cực cho đệ tử, Đại sư huynh thấy sao?"

Tiêu Thần nghe xong sau một lúc lâu, đỡ trán có chút bất đắc dĩ: "Lấy khen thưởng điều động tính tích cực? Đệ nói chính là nhiệm vụ đệ tử? Còn có thù lao nhiệm vụ đệ tử?"

Đỗ Tử Đằng liều mạng chân thành gật đầu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng nha: "Đại sư huynh, huynh xem, biện pháp hay cũng cần đệ tử cực cực khổ khổ đi suy nghĩ không phải sao, dù một lần hai lần có thể nói là vì môn phái, nhưng cứ thế mãi, luôn sẽ đánh mất động lực với nhiệt tình nha, cũng may, kiếm phái của chúng ta cho tới nay nhìn xa trông rộng, tuyệt đối không để đệ tử làm việc không công. Vì vậy, mới có càng ngày càng nhiều đồng môn đầu nhập vào sự nghiệp môn phái, xây dựng kiếm phái chúng ta càng ngày càng tốt, đây mới là sự tuần hoàn chính đạo nha. Huống chi trước mắt chúng ta liên quan đến đại kế 'cứu vớt thương sinh', càng không thể xem nhẹ tính tích cực của đệ tử! Khen thưởng nha ~"

Đỗ Tử Đằng dựng thẳng ngón trỏ nghiêm túc nói: "Đương nhiên không thể thiếu!"

Cái kiểu lừa đảo ngựa quen đường cũ này, thật là, chậc chậc.

Tiêu Thần lại chỉ mỉm cười nói với Đỗ Tử Đằng: "Ta đây cứu Đỗ sư đệ ra từ trong Huyết Lục Môn thì có khen thưởng gì?"

Đỗ Tử Đằng: (⊙o⊙)?

"Huynh chính là Kim Đan chân nhân, so đo với một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ như ta......"

Tiêu Thần cười ung dung ưu nhã: "Đây làm sao là so đo chứ? Rõ ràng là sư huynh đệ đồng môn đang nghiêm túc tham thảo về việc điều động tính tích cực của đệ tử như thế nào. Trong kiếm phái xưa nay khai sáng, một chúng đồng môn trong việc đề cập đến nguyên tắc sự vụ của môn phái thế này, chỉ luận sự thật thị phi, không phân tu vi cao thấp."

Đỗ Tử Đằng dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nhìn Tiêu Thần, tôi đệt, một khi tu sĩ Kim Đan không biết xấu hổ, là thật sự không biết xấu hổ nha!

Môn hạ đệ tử rơi vào trong tay tà môn, một Kim Đan như huynh thuận tay cứu, vậy mà không biết xấu hổ tới tham thảo vấn đề khen thưởng!

Đỗ tiểu gia bình sinh kiên quyết quán triệt chứng thực bốn chữ "tuyệt không chịu thiệt", không phải lần đầu tiên đá phải ván sắt, nhưng là lần đầu tiên thấy có người trực tiếp dùng da mặt như ván sắt.

Nhưng mà, ván sắt cũng không bỏ qua như vậy, ngược lại cười sáng trong rực rỡ như mây tan trăng sáng: "Đỗ sư đệ, chúng ta có thể nói chuyện về đại kế 'cứu vớt thương sinh' kia không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro