Q3 Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển III Tiêu Hà

Chương 88 Tiêu nương nương toàn năng

.

Đỗ tiểu gia bị hố đến mức ngay cả vốn cũng không tìm lại được đành phải hự hự lại đi đóng cửa nghĩ ý tưởng, mà lúc này, dù cho tự xưng kỳ tài ngút trời, Đỗ tiểu gia cũng cảm thấy không dễ dàng.

Cùng lúc đó, hoàng cung Nguyên Quốc.

Vị được ngự phong là "Thượng Thanh Thông Vi Huyền Pháp Nguyên Diệu Chân Tiên", ách, hoàng đế ái xưng là thượng tiên, các quan viên gọi tắt là quốc sư, các bá tánh hô thẳng là yêu đạo, đang ứng đối đương kim quân vương Nguyên Quốc.

Hoàng đế Nguyên Quốc hiện tại hốc hác như que củi, long bào khoác lỏng lẻo trên người, thoạt nhìn như quần áo trộm của ai, món này đã do Thượng Y Cục vội vàng chế tạo gấp gáp ra trong tháng này —— hoàng đế thật sự gầy ốm quá nhanh quá kịch liệt —— nhưng khô gầy như thế, trong ánh mắt ông ta không hiểu sao lại tinh quang trầm tĩnh, trên má không có một chút cơ bắp lại đỏ ửng kích động: "Thượng tiên, từ sau khi Cô* dùng 'Huyền Thanh Dịch', tinh thần ngày càng sung sức, bệnh phế phủ nan y cũng thoải mái hơn nhiều, thượng tiên thật sự là thần nhân!" (Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

Quốc sư mũ cao áo đen tiên phong đạo cốt kia không lộ ra sự vui mừng, miệng lại phải bảo trì khiêm tốn dưới sự khích lệ của đế vương giống quan viên bình thường khác, gã chỉ khẽ mỉm cười, như hiệu dụng mà hoàng đế nói sớm đã nằm trong dự kiến của gã: "Chỉ cần bệ hạ tiếp tục dùng Huyền Thanh Dịch, cộng thêm phương pháp dẫn khí mà tiểu tiên dạy, cuối cùng sẽ có một ngày, bệ hạ nhất định có thể nhìn thấy được con đường Đại Đạo như tiểu tiên."

Một câu cuối cùng của quốc sư như đốm lửa bắn lên mặt dầu, thân hình khô gầy của hoàng đế Nguyên Quốc bỗng nhiên bật dậy, khiến thái giám cung nữ xung quanh kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không biết thân hình như vậy làm sao còn có thể bộc phát ra được tốc độ như thế, hoàng đế lại hoàn toàn không màng, chỉ lớn tiếng kích động nói: "Dựa theo lời thượng tiên, Cô phải cần bao lâu nữa mới có thể đắc đạo thành tiên?!"

Trong giọng nói run rẩy đó đều là sự kích động và bức thiết giấu không được.

Quốc sư chỉ nhíu mày không nói.

Giọng nói run rẩy của quốc quân Nguyên Quốc bỗng nhiên trở nên bén nhọn: "Ngươi nói! Có phải ngươi không nói cho Cô phương pháp tu luyện đúng không! Cô là chân mệnh thiên tử, Tử Vi phù hộ, vốn chính là tinh tú Thiên giới hạ phàm! Há có thể tu luyện lâu như thế mà chưa thành tiên?!"

Quốc sư chỉ lãnh đạm nói: "Bệ hạ! Chuyện tu đạo không có lối tắt, tuy là tinh tú hạ phàm, nếu không có tích lũy vững chắc cũng không có khả năng thấy được sự ảo diệu trong đó!"

Hoàng đế kia như không chịu tiếp nhận hiện thực này, bỗng nhiên đá ngự án: "Ngày đó ngươi nói mệnh cách của An Vương trở ngại Cô tu hành, Cô đã sai người chém hắn, vì sao hiện tại Cô vẫn chưa thể thành tiên!"

Thái giám cung nữ xung quanh đã hãi đến mức quỳ rạp trên đất run lẩy bẩy, bệ hạ từ khi mắc bệnh phế phủ, thử đủ cách chữa cũng không khỏi, được hạ thần giới thiệu vị quốc sư này bắt đầu tu hành tới nay, tính tình càng ngày càng tàn bạo, tất cả người hầu hạ trong tẩm cung hiện tại là mới đến tháng này —— nhóm cũ thì có lẽ ngay cả thi cốt cũng đã bắt đầu thối rữa rồi.

Quốc sư lại không hề đặt cơn giận của thiên tử trong mắt, chỉ chậm rãi nói: "Bệ hạ, đầu đảng một hệ An Vương tuy đã đền tội, dư nghiệt lại chưa được thanh trừ. Huyền Thanh Dịch được tinh luyện không dễ, trên dưới Nguyên Quốc ta, mỗi người đều biết đại kế tu hành của bệ hạ, bá tánh nào không phải vui mừng khôn xiết cam nguyện hiến thân, chỉ có trên đất phong An Vương kia —— một đám gàn bướng hồ đồ, thậm chí nghịch vương kia còn dám nói lời vô lễ với bệ hạ trên triều đình vọng tưởng ngăn cản bệ hạ tu hành, nghịch vương bực này, chẳng lẽ không phải sớm nên chém? Tiểu tiên còn cảm thấy bệ hạ nhớ tình nghĩa, xử trí quá muộn đó."

"Đầu đảng đã đền tội, trừ ác phải trừ tận gốc, nếu không trên đất phong An Vương chắc chắn từ đây không yên ổn. Nhưng ngày trước, giáp sắt vệ đến giam giữ dư nghiệt một hệ An Vương lại toàn không có tin tức, tiểu tiên lại phái thêm một đội giáp sắt vệ khác vẫn như thế, tiểu tiên thật sự lo lắng mà."

Vòm ngực mỏng gầy của hoàng đế Nguyên Quốc phập phồng kịch liệt, hiển thị cảm xúc rất kích động.

Quốc sư lại chậm rãi nói tiếp: "Tiểu tiên lo lắng việc tu hành của bệ hạ nếu vì những dư nghiệt nho nhỏ đó mà chịu quấy nhiễu...... Một khi cung phụng Huyền Thanh Dịch giảm bớt, thời gian thành tiên của bệ hạ sẽ phải bị kéo dài."

Hoàng đế Nguyên Quốc lại lần nữa nhấc chân đạp ngả bàn, mặt đầy dữ tợn như tròng mắt sắp rơi khỏi mặt, ông ta lớn tiếng gào rống: "Vậy giết chết hết tất cả cho Cô! Một bộ thiết giáp chưa đủ, thì phái hai bộ, hai bộ chưa đủ thì phái ba bộ!"

Quốc sư như sớm đã dự đoán được kết quả này, thản nhiên khom người nói: "Cẩn tuân thánh ý, tiểu tiên sẽ lập tức tăng quân số giáp sắt vệ, chẳng qua việc bổ sung giáp sắt vệ, còn mong bệ hạ hao tâm tốn sức......"

Hoàng đế Nguyên Quốc không kiên nhẫn vung tay lên: "Lại lệnh đề đốc các phủ đến là được rồi!"

Quốc sư mỉm cười vâng dạ, sau đó lại nói: "Kỳ thật bệ hạ không cần nóng vội, dựa vào kinh nghiệm tu hành của tiểu tiên mà xem, trong mấy năm đã có thể cảm nhận được lợi ích tu hành, cảm thấy sức khỏe thân thể dồi dào như bệ hạ —— đó chính là biểu hiện của việc tu luyện tinh tiến —— thật sự là 'lông phượng sừng lân', phải biết rằng 'Thể Hữu Cảm' có thể được coi là bắt đầu thấy được sự thâm ảo của tu hành, chỉ cần tiếp tục tu hành như vậy, không cần bao nhiêu thời gian, dựa vào tư chất tuyệt đỉnh như bệ hạ chắc chắn sẽ vượt qua tiểu tiên, được vào tiên đạo. Bệ hạ không cần nóng lòng cầu thành."

Hoàng đế Nguyên Quốc nghe vậy bình tĩnh lại, vừa suy sụp vừa cực kỳ thất vọng "aiz" một tiếng, thở thật dài: "Là Cô nóng vội."

Người hầu hạ xung quanh lúc này lại càng thêm kính sợ quốc sư thần bí khó lường kia, cơn giận của đế vương thế mà cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ trấn an được như vậy.

Chợt nghe quốc sư kia nói: "Nếu như thế, mong bệ hạ lệnh cho đề đốc các phủ, đại tướng quân giáp sắt vệ quân bắt đầu làm việc đi, việc này quan hệ đến Huyền Thanh Dịch, đương nhiên càng nhanh càng tốt."

Hoàng đế Nguyên Quốc vung tay lên, bên cạnh đều có lộng thần viết ý chỉ dựa theo ý ông ta.

Chẳng qua chỉ khoảng nửa khắc, dăm ba câu của quốc sư đã lấy được thứ gã muốn, chỉ không biết lại có bao nhiêu gia đình phải cửa nát nhà tan, trấn nhỏ nơi nhóm thế tử An Vương lại sẽ nghênh đón loại đả kích nào.

Mà quốc sư nhìn thánh chỉ chưa khô nét mực trên tay, quang mang tanh đỏ chợt lóe qua trong đôi mắt, gã hừ lạnh một tiếng liếc nhìn đại điện phía sau, sớm hay muộn sẽ có một ngày, chuyện mà gã muốn làm sẽ không cần phải cố sức như hiện tại.

Nhưng mà, khiến vị quốc sư đường đường này hoàn toàn không ngờ tới chính là, hai việc mà gã tự nhận là "cố sức" mới thao tác hoàng đế làm được, thế mà đều không quá thuận lợi.

Đầu tiên việc yêu cầu các phủ mộ binh giáp sắt vệ, việc mộ binh từ trước đến nay tiến hành ở bên ngoài, nói cho hay là phục lao dịch, kỳ thật chính là dùng những thanh tráng niên đó để luyện chế Huyết Nô, chỉ có Huyết Nô tàn thứ phẩm mới có thể sung quân vào giáp sắt vệ, bởi vậy, tỉ lệ số lượng mộ binh với số lượng giáp sắt vệ cuối cùng không cần nói cũng có thể tưởng tượng.

Về phần, quốc sư nói với hoàng đế đương nhiên là một loại lý do thoái thác khác, thanh tráng niên là dùng để tinh luyện Huyền Thanh Dịch, sản phẩm phụ cuối cùng mới là giáp sắt vệ, cũng chính vì như thế, quốc sư đề cập việc bổ sung giáp sắt vệ, hoàng đế mới không phản đối, ở trong mắt ông ta, phàm là việc có lợi cho ông ta tu hành đều nên được mạnh mẽ thi hành.

Nhưng nếu là mười năm trước, đạo mệnh lệnh này vẫn rất dễ thi hành, các nơi cần suy xét chính là nên tính kế những thanh tráng niên kia như thế nào mà thôi, nhưng hôm nay, ngoại trừ đất phong An Vương, các nơi đều có tám chín phần mười chỉ còn đồng ruộng hoang vu, ngay cả phụ nữ trẻ em sống sót cũng ít, huống chi thanh tráng niên? Bởi vậy, sau khi thấy cưỡng chế mộ binh, chỉ có những người già nua yếu ớt đạt được non nửa yêu cầu, trong lòng quốc sư thực sự không vui.

Gã không chỉ bởi vì hiệu quả mộ binh không tốt, càng bởi vì mặt khác, giáp sắt vệ mà gã phái đi bắt giữ thế tử An Vương lại một đi không trở về!

Phải biết rằng, thành phẩm Huyết Nô được luyện chế ra, gã phải nộp toàn bộ lên Huyết Lục Môn, mà giáp sắt vệ tuy trên danh nghĩa giao cho Nguyên Quốc quản lý, nhưng trên thực tế, gã có được quyền khống chế điều động cực lớn, không khác gì tư quân của gã.

Nhưng bây giờ thì sao, tư quân của gã không bổ sung được, tiêu hao còn lớn, việc này khiến quốc sư Nguyên Quốc làm sao không tức giận!

Hay lắm, vốn dĩ gã chỉ muốn quét sạch dư nghiệt An Vương để tiếp thu đất phong An Vương, hiện giờ xem ra, thế tử An Vương kia vậy mà là cây gai đâm tay, gã thực muốn xem, bọn chúng có thể kiên trì được bao lâu!

Bởi vậy, cảm nhận trực quan của đám người Tống Minh Quân chính là giáp sắt vệ do Nguyên quân phái tới mỗi lần nhiều hơn mỗi lần, khoảng cách mỗi lần cũng ngắn hơn mỗi lần.

Mà Tống Minh Quân cũng càng ngày càng tâm phục khẩu phục đối với an bài để bọn họ tạm thời đừng rời khỏi của Tiêu Thần, qua mỗi một trận chiến dịch hoàn toàn tiêu diệt giáp sắt vệ đáng sợ nhất Nguyên Quốc, các hán tử thủ hạ của hắn ta vốn bôn ba ở đồng ruộng cuối cùng cũng thoáng có chút bộ dáng binh sĩ, lòng tin cũng chậm rãi đứng thẳng qua mỗi một trận thắng lợi, thậm chí làng trên xóm dưới, bá tánh dưới sự cai trị của An Vương đều nghe nói đến quân uy của "Hoa Tú Quân", nghe nói uy danh "Hoa Tú Quân" đánh với giáp sắt vệ bách chiến bách thắng, đều sôi nổi đến tòng quân, hiện tại thủ hạ của Tống Minh Quân cũng tinh kỳ cường thịnh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh thường.

Nói đến tên "Hoa Tú Quân", ách, không thể không đề cập đến một người khác mà Tống Minh Quân càng ngày càng tâm phục khẩu phục —— cao nhân chính là cao nhân, ngay cả bà xã cũng không tầm thường như vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là danh tác, hiện tại trên trấn nhỏ ngay cả con nít ba tuổi cũng biết, nương tử Tiêu gia lai lịch bất phàm, trong mộng được ông trời tự mình dạy tiên pháp, biện pháp mà nàng ta dạy mọi người có thể dễ dàng khắc chế quái vật giáp sắt.

"Thế nào? Như vậy chúng ta coi như đã thanh toán xong rồi chứ! Cũng không nhìn xem tiểu gia là ai, phàm nhân thì làm sao, tiểu gia ra tay, phàm nhân cũng có thể chỉnh đốn đám Huyết Nô tàn thứ phẩm kia ổn thỏa!"

Tiêu Thần cúi đầu uống ngụm trà bình tĩnh gật đầu nói: "Không tệ, không uổng công ta cho đệ đi học nữ công may vá một hồi."

Tuy rằng trà thô thế gian này không thể so sánh với Vân Hoành Phong, nhưng qua thời gian ở lại đây, Tiêu Thần đã có thể tiếp thu, thích ứng, thậm chí là hưởng thụ năm tháng khoan thai nơi thế gian.

Đỗ Tử Đằng nhất thời xù lông: "Cái gì nữ công may vá! Đó rõ ràng là phù chú!"

Tiêu Thần vẫn không nóng không lạnh: "Không phải đệ kêu bọn họ thêu toàn bộ trên y phục mà binh sĩ mặc sao? Đó không phải nữ công may vá thì là gì?"

Đỗ Tử Đằng lại mang vẻ chính nghĩa nghiêm trang: "Tiểu gia chỉ là mượn tinh thần của người chế áo để hoàn thành bước ngưng tụ tinh thần trong phù chú mà thôi, thêu vốn dĩ chính là phù chú, không phải may vá gì! Huynh cũng không nên coi khinh, đây chính là ý tưởng điên đảo toàn bộ Tu Chân Giới! Người thêu may vốn dĩ đã phải hết sức chăm chú, Tinh Khí Thần ngưng tụ trong kim chỉ, chính là phương pháp tụ thần tốt nhất, không đợi tiêu hao nhiều tinh thần hơn, đôi mắt đã mệt mỏi, tuyệt đối không hao tổn quá nhiều tâm thần, bố cục kim chỉ còn có thể khảm bộ trận pháp vào trong hoa văn, hoàn toàn có thể quấy nhiễu được phù chú mệnh lệnh của những Huyết Nô tàn thứ phẩm kia, khiến chúng nó xảy ra hỗn loạn. Tuyệt nhất chính là, quần áo thêu may thành vốn dĩ chính là phải mặc trên người, khí giết chóc của binh sĩ sẽ có thể kích phát phù chú, tuyệt đối sẽ không gia tăng gánh nặng cho binh lính phàm nhân, cũng sẽ không xuất hiện tình huống sau khi rơi xuống mất đi hiệu quả, phù chú tuyệt diệu thiên thành như vậy, huynh vậy mà dám nói là nữ công?!"

Tiêu Thần lại thản nhiên nói: "Nha? Vậy đệ đi hỏi thăm một chút, phàm nhân bên ngoài đều gọi quân đội đó là gì? Nghe thấy không? Hoa Tú Quân." (quân đội thêu hoa =))) )

Đỗ Tử Đằng tức khắc héo như bóng cao su xì hơi, những phàm nhân ngu xuẩn đó!!!

Mà Tiêu Thần còn coi như có chút lương tâm, không nói cho Đỗ Tử Đằng một tin tức khác càng đả kích cậu, dưới tình huống mà bản thân cậu hoàn toàn không biết chuyện, cậu đã trở thành một thế hệ nữ thần mới của toàn thể nhân viên trấn nhỏ và trong quân, đã bắt đầu có binh sĩ trộm vẽ bức họa của Đỗ nữ thần, khắc búp bê Đỗ nữ thần treo trên cổ, nghe nói bảo bình an rất linh đó, ta không nói cho người khác đâu.

Về phần trên trấn nhỏ, trong cảm nhận của chư vị phụ nữ nghiêm túc thêu quần áo cho phu quân / nhi tử, "tiểu nương tử Tiêu gia" đã thành công vượt qua địa vị của Chức Nữ nương nương ở Tết Khất Xảo, phàm là gia đinh trong nhà có nữ khuê, nói nữ nhi nhà mình chưa từng thêu qua hoa văn của tiểu nương tử Tiêu gia, vậy đều là gia đình không tốt rồi!

Thậm chí Tết Khất Xảo năm nay, các vị bà bà / đại nương / đại thẩm / bác gái đã không hẹn mà cùng suy xét xong, mặt dày mày dạn cũng phải đến Trương gia xin một tấm hoa văn do tiểu nương tử Tiêu gia đích thân vẽ, ngươi hỏi dùng để làm gì?! Đương nhiên là bày trên điện thờ cung phụng rồi! Nghe nói tuy rằng nhà mẹ đẻ tiểu nương tử Tiêu gia họ Đỗ, nhưng nhà chồng lại họ Tiêu, phụ nhân mà, xuất giá tòng phu, vậy kêu Tiêu nương nương đi!

Hoa văn do Tiêu nương nương tự mình vẽ, vậy chắc chắn có thể khiến áo bào Hoa Tú Quân được chế ra cho các huynh đệ nhà mình càng có pháp lực, #Tiêu nương nương có thể bảo bình an đó#! Còn có nha, nếu quân bào do khuê nữ nhà mình thêu ra càng có pháp lực, vậy bà mối tới cửa chắc chắn đạp vỡ then cửa, #Tiêu nương nương có thể bảo nhân duyên nha#!

Về phần ngươi nói tài vận nha, tống tử nha (tặng con cái = đẻ con =)) ), đào hoa nha ~~~ chúng ta có lý do tin tưởng, những công năng này cách Tiêu (Đỗ) nương (Tử) nương (Đằng) cũng không xa...... xa lắm......

Tiêu Thần nhìn Đỗ Tử Đằng ủ rũ cụp đuôi, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật rằng một sáng kiến vượt thời đại cứ như vậy bị gán tên liên quan đến hoạt động của phụ nữ thế gian, trong lòng âm thầm buồn cười, trên thực tế, những việc Đỗ Tử Đằng làm, hắn rõ ràng nhất, trên toàn trấn, không thể tìm ra một người nào khác kinh ngạc cảm thán hơn hắn.

Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy, lần đầu tiên trong lịch sử Tu Chân Giới, có người lấy trí tuệ bản thân, tại khoảng cách giữa tiên phàm mà từ xưa đến nay được cho rằng như lạch trời đó, xây một cây cầu.

Đỗ Tử Đằng chưa nói sai, cái gọi là "áo bào Hoa Tú Quân" bản chất chính là phù chú, một phù chú triệt triệt để để do phàm nhân thêu chế, do phàm nhân kích phát sử dụng.

Tuy rằng phù này vụng một chút, đơn sơ một chút, tinh lực tiêu hao cũng nhiều một chút, một tú nương có lẽ tốn tinh thần mấy tháng mới có thể may một bộ, một binh sĩ bùng nổ dũng khí cả đời mới có thể kích phát ra một chút hiệu dụng ít ỏi trên chiến trường, nhưng khi lần đầu tiên Tiêu Thần nhìn thấy bộ quần áo thêu hoa văn lung tung rối loạn kia thật sự khiến động tác của Huyết Nô tàn thứ phẩm trì trệ một ít, hắn thật sự chấn động.

Phàm nhân cũng có thể vẽ phù...... Tiêu Thần nhịn không được nhìn thoáng qua nhóc con hãy còn có chút không cao hứng bên cạnh mình, nếu cho cậu càng nhiều cơ hội, cho cậu càng nhiều thời gian, có phải cậu sẽ mang đến càng nhiều chấn động? Mang đến càng nhiều điều mà Tu Chân Giới cho rằng không có khả năng?

Khi Đỗ Tử Đằng lẩm bẩm lầm bầm an ủi mình nói thôi đi tốt xấu gì cũng đã đạt được mục đích, tiểu gia tu sĩ không tính toán lỗi lầm phàm nhân, một cái tên có là gì, Tiêu Thần khẽ mỉm cười lại chân thành nói: "Ngày đó cho đệ đi học nữ công may vá quả nhiên là có dự kiến trước."

Đỗ Tử Đằng lại lần nữa nghẹn một cục máu già nơi ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro