6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai to hoa hoa lệ lệ bị cảm.

Hậu quả của đợt cảm mạo này là, Phác Xán Liệt sâu sắc cảm thấy, mang Biên Bá Hiền về nhà anh toàn hoàn là tìm mẹ nó đường chết, thật sự không nói giỡn chút nào đâu.

Ngày đó, sau khi Xán Liệt nửa ôm nửa kéo Bá Hiền tới nhà mình, bảo cậu rửa mặt tắm nước nóng, làm cơm cho cậu, rồi lại dọn lên bàn để người ta ăn còn mình thì hầu hạ lau tóc...

Ánh sáng lờ mờ ái muội cứ thế mà chiếu lên người bé bánh kem da thịt trắng nõn, hệt như một quả trứng gà vừa lột vỏ, mới vừa tắm xong nên khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng xông đỏ bừng, mái tóc mềm mại lau khô được phân nửa có một hai cọng vểnh lên, Xán Liệt đưa tay gãi gãi, cảm giác tuyệt đến mức anh thật sự muốn ôm chầm lấy cậu vùi vào trong lòng mình vo tròn.

Nhóc con kia không có mặc áo len, trên người trống không, chỉ trùm một cái áo gió to, mấu chốt là áo không có kéo khóa mẹ gì hết, à hả, cậu ấy đứng lên, cậu ấy ngồi xuống, thấy không sót gì.

Người mà mình ngày nhớ đêm mong cứ thế mà ngồi trước mặt mình ăn như hổ đói, còn thỉnh thoảng xoay người cười khúc khích với mình nói ăn ngon thật, trên cái miệng nhỏ nhắn dính mỡ bóng loáng, hơn nữa còn thêm ánh mắt đặc biệt kia...

Thân dưới Phác Xán Liệt cứng đến phát đau...

Tiểu tổ tông còn chưa tan hết cơn giận mà...

Nếu không cẩn thận chọc cậu ấy thì cũng không biết phải chịu lạnh nhạt bao nhiêu tháng nữa...

Anh thậm chí có thể tưởng tượng được lời thoại của tiểu bảo bối nhi nhà mình: "Con mẹ anh, anh lừa tui còn muốn đè tui? Tốt với anh một chút thì anh lên mặt lên mũi phải không? Anh bị ngu à? Ông đây đánh chết anh!"

.... . .

Nhưng anh vẫn muốn thử xem. . .

Thế là, Phác Xán Liệt bỏ khăn lông xuống, bàn tay to vịn vai Bá Hiền khom lưng kề sát người vào, ấy mà lần này bé bánh kem rốt cuộc chủ động đến gần hôn anh một cái rõ vang, sau đó liền đi khỏi phòng khách cầm lấy áo len, cởi sạch trơn trước mặt anh rồi mặc cái áo đó vào, "Nhiều nhất là một tuần, tui chắc sẽ không tức giận nữa, đến lúc đó anh hẵng tới tìm tui... Trong thời gian này tui sẽ không nhớ tới anh, anh cũng đừng nhớ tới tui, một tuần sau chúng ta lại củi khô lửa bốc, tạm biệt."

Sau đó, Phác Xán Liệt ôm thân dưới, lần này cũng thật sự là sắp khóc...

Rồi sau đó nữa, anh âm thầm hít mũi dọn bát đũa, gấp khăn lông lại, lê dép lên lầu vọt đi tắm nước lạnh, trong lòng nghĩ đến nhóc con vô lương tâm rồi bắt đầu phóng thích.

À hả, rồi thì bị cảm.

Trong một tuần sau đó, Xán Liệt vẫn kiên trì đến tiệm net, đi đâu cũng đều mang theo bịch khăn giấy để xì mũi.

Bởi ba đứa Giáp Ất Bính là do anh tự mình dùng tiền mua chuộc, tụi nó đều biết chuyện bán lão đại cho Phác Xán Liệt cũng chẳng vinh quang gì cho cam, lại thêm thân thể Phác Xán Liệt không thể hứng gió lạnh nữa, thế nên cả bọn liền định địa điểm bàn âm mưu bí mật là một căn phòng trên lầu hai của tiệm net.

Quản net phụ trách quét dọn căn phòng trên lầu, cậu ta không chỉ một lần nhìn thấy ông chủ của mình và ba tên kia bước khỏi căn phòng với gương mặt thỏa mãn.

Hôm nay cũng y như vậy. Quản net lên lầu, đi đầu chính là ba tên vẻ mặt gian xảo, theo sát phía sau chính là ông chủ của cậu ta. Cậu ta quét mắt nhìn vào căn phòng kia, mẹ nó dưới đất đều là giấy vệ sinh vo thành cục, sau đó cậu ta rốt cục nhịn không được mà nhắc nhở, "Ông chủ..."

Xán Liệt ở trước mặt ôm bịch khăn giấy nhìn cậu ta, hít hít mũi, chỉ nghe thấy quản net giọng điệu tiếc hận lại ghét bỏ mà nói một câu, "Trút ra nhiều quá không tốt... Hại cho sức khỏe á..."

Nghe vậy, Xán Liệt đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó thì chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta, lẳng lặng rút một tờ khăn giấy ra, xì mạnh đến mức mũi cũng đỏ ửng, xong việc lại quăng khăn giấy dính nước mũi vào mặt quản net, "Tôi cảm ơn cả nhà cậu, thật đó."

Thật mà, anh thật sự cảm ơn mà.

Bởi vì dạo này tối thường không ngủ được, anh quả thật đã làm chuyện đó không ít lần.

*********************** Muốn có hình ảnh thì tự tưởng tượng đi *************************

Một tuần thật nhanh, nói qua đi liền qua đi.

Đương nhiên, Phác Xán Liệt lại không cho là như vậy, bởi vì mỗi ngày anh đều chịu đựng đến mức lửa dục tràn trề, nôn nóng khó nhịn.

Sáng sớm thức dậy tắm rửa sạch sẽ, xịt chút nước hoa, ăn mặc thật chỉnh chu đi đến tiệm net.

Thường nói người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái, không phải sao? Sảng khoái lắm! Trong lòng Phác Xán Liệt cực kỳ sảng khoái! Miệng hận không thể toét đến tận mang tai, cười tới mức nếp nhăn ở đuôi mắt hay lúm đồng tiền trên mặt đều có thể thấy rõ.

Trong lòng anh đã tính sẵn, chiều nay đóng cửa sớm một chút, sau đó anh đi chợ mua ít thức ăn, mua ít quà cáp, ngày hôm qua thì đã gọi điện cho trợ lý của anh trong thành phố bảo đến siêu thị lớn mua kem bôi trơn chất lượng cao với giá cả cực kỳ đắt đỏ, căn dặn luôn là phải đưa kem bôi trơn cùng tới cặp nhẫn mà lần trước anh trở về đặt làm tới trong hôm nay, chắc có lẽ là trưa nay đến rồi nhỉ? Ưm, đợi lát nữa gặp Giáp Ất Bính, phải bảo tụi nó dụ bé bánh kem đến nhà mình. Aha, xong xuôi hết rồi!

"Phác... Phác lão đại!"

Bước chân lâng lâng bỗng ngừng lại, Xán Liệt quay đầu nhìn Tiểu Bính đang thở hồng hộc chạy tới, "Sao rồi?"

"Lão đại đánh nhau với người ta! Kêu anh tới tiếp!"

"Ai?"

"Thì hai người lần trước đó! Thằng ngu mắt bự kia! Nó siết cổ lão đại mạnh đến mức thiếu chút nữa đã nghẹt chết rồi! Mau mau mau, em dẫn anh đến đó!"

Không lâu sau Xán Liệt và Tiểu Bính đã đến chỗ xảy ra chuyện, bé bánh kem ngồi xổm ở chân tường, mặt hầm hầm, khóe miệng bầm tím một cục, còn rỉ máu, cậu vươn tay lau máu ở khóe miệng rồi phun một bãi nước miếng, vừa quay đầu đi liền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang chạy tới.

Chỉ trong chốc lát, khí thế bá vương hung hăng trong lúc đánh nhau khi nãy của Biên Bá Hiền liền biến mất, cái miệng nhỏ méo xẹo, mũi cau lại, cũng không trông nom mấy chuyện ân oán hay mấy chuyện đánh rắm giữa cậu và Xán Liệt trước đó, vác cái mặt mèo chạy về phía Xán Liệt, chạy đến trước mặt liền muốn đưa tay nắm lấy Xán Liệt, nhưng lại sợ làm dơ quần áo của anh nên chỉ vươn hai đầu ngón tay túm túm tay áo ý bảo nhìn mình, sau đó lớn giọng bắt đầu cáo trạng, "Tai to, thằng ngu mắt bự kia đánh tui! Cậu ta siết cổ tui! Anh xem anh xem! Ngay chỗ này này!"

Xán Liệt trước nhìn cổ của Bá Hiền, đúng là bị siết đến đỏ lên, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người mà cậu chỉ, trong lòng nhịn không được mà xin lỗi liên tục...

Cừ thật.... Không hổ là người mà Phác Xán Liệt chọn trúng... Sức chiến đấu thật vô đối a... Thương tích trên mặt người ta so với bé bánh kem nhà mình có đỡ hơn chút nào đâu...

Xán Liệt tiến lên hai bước, đang định mở miệng thì đã bị tên da ngăm đen lần trước ném gạch giờ đang đứng ở một bên cắt ngang, "Chuyện không liên quan đến A Tú, là do tôi đánh đấy, nó trộm gà của tôi trước."

Xán Liệt chậm rãi gật đầu, miệng mở thành hình chữ O, sau đó "Ồ~" một tiếng thật dài biểu thị anh đã hiểu, đưa tay hướng ra sau ngoắc ngoắc, Tiểu Bính chạy lên, Xán Liệt nghiêng đầu hỏi, "Tên mắt bự có lai lịch thế nào?"

"Mở tiệm gà rán ngoài chợ."

"À." Nói xong, Xán Liệt móc bóp trong túi áo ra, rút card, đưa cho Tiểu Bính, "Dẫn người đập phá tiệm của cậu ta, sau đó đưa card cho cậu ta."

Tiểu Bính đứng tại chỗ có hơi sững sờ, Xán Liệt hướng về phía Bá Hiền đi hai bước lại xoay người dặn hai câu, "Nhớ nói cho người ta biết mật mã nhé, 920506, tôi dẫn cậu ấy đi trước."

****************** Liệt ca Liệt ca có tiền lại bốc đồng~ Liệt ca chỉ cưng chìu Bạch Bạch *********************

"Đánh không lại cũng không biết chạy, cái khôn mà em dùng để đối phó anh đâu mất rồi?"

"Chạy làm gì, dù sao anh nhất định sẽ tới."

Hai người vốn đang sóng vai bước đi đột nhiên dừng lại, Xán Liệt xoay người nghiêng đầu nhìn vết thương trên mặt cậu, đưa tay đụng nhẹ một cái, Bá Hiền"Ss" một tiếng rồi liền rụt người về sau.

Xán Liệt cau mày, trong lòng thầm nghĩ, sớm biết đã không đưa card rồi.

"Đau lắm à?"

"Không sao, đau hơn nữa tui cũng từng chịu qua rồi, đừng sợ."

Bá Hiền vươn đầu lưỡi liếm liếm vết thương, liếc trộm Xán Liệt vài lần rồi xoay người đi về trước, cố ý vờ như vô tình mà nói, "Tai to, chúng ta làm lành đi, tui quậy đủ rồi."

Xán Liệt theo sát, nâng tay Bá Hiền lên, muốn mười ngón tay đan vào nhau nhưng cậu chỉ nắm lấy ngón út của anh, "Tai to, ngày mai tui đến nhà anh tìm anh ăn ké, anh nhớ nói chuyện về bản thân anh cho tui nghe, để tui hiểu anh hơn."

"Hôm nay... Không được sao?"

"Hôm nay ông đây có kèo rồi! Gấp cái gì! Đằng nào cũng tới."

"Trên mặt bị thương, không được uống rượu."

"Không sao! Không uống! Tui không uống rượu! Tui đi đây! Ngày mai gặp ha!"

Cuối cùng, Phác Xán Liệt cứ thế mà chôn vùi con tim nhìn miếng bánh kem tưởng đâu đã đến miệng lại một lần nữa vội vàng bỏ anh mà đi.

Nhưng anh vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi mua thức ăn, mua quà cáp, cặp nhẫn và kem bôi trơn đã căn dặn cũng được giao tới đúng giờ.

Ừm, may là anh đã sớm chuẩn bị.

Bởi vì anh nghĩ hàng trăm hàng nghìn lần cũng không nghĩ ra, khi anh cho rằng đêm này lại phòng không gối chiếc trằn trọc khó ngủ thì tự nhiên nhận được một bất ngờ ngoài ý liệu.

Đêm đó, Phác Xán Liệt mới vừa tắm xong, nằm ở trên giường ngủ không được, lấy điện thoại gọi cho bé bánh kem vài cuộc nhưng không ai nhận, thầm nghĩ chắc cậu đã ngủ rồi liền gửi tin chúc ngủ ngon, sau đó bắt đầu mở album ra xem số ảnh mà mấy năm nay anh chụp lén——

Album tên 《 Bé bánh kem tôi yêu 》 .

Bên trong ảnh chụp kiểu gì cũng có, nào là ảnh cậu ngửa đầu tu nước ừng ực, trông rất đàn ông; nào là ảnh cậu bưng đĩa bánh kem, cả miệng đều dính bơ; nào là ảnh cậu xách giỏ nguấy mông đùa giỡn; nào là ảnh cậu cúi đầu yên tĩnh nghe nhạc; nào là ảnh cậu đút cho mèo hoang ăn với nét mặt yêu thương xót xa; còn có cả ảnh cậu ngồi ở đầu thôn cuối hẻm tám chuyện thường ngày rồi cười to...

Lướt lướt một hồi, Xán Liệt đột nhiên lướt tới ảnh cậu bắt chước dáng vẻ của một bà cụ thích làm lố ở đầu Tây của thôn, nhịn không được mà phì cười thành tiếng, đưa tay chọc vào nhóc con bướng bỉnh đang chống hông xỉa tay, môi dẩu dẩu bắt chước dáng người ta nói chuyện, cử chỉ này đối với người từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc như anh mà nói thật không tốt, nhưng anh vẫn nở nụ cười đầy cưng chìu.

Ừ, Bá Hiền làm cái gì cũng đúng hết, ngoại trừ chuyện không thương Phác Xán Liệt anh thôi.

Ngón tay trượt qua, lại lướt tới ảnh kế.

Đại khái cũng chính là tấm ảnh này, khiến ý nghĩ cả đời phải bảo vệ cậu thật chu toàn của Phác Xán Liệt trở nên kiên cố hơn.

Trong ảnh, Bá Hiền ngồi xổm trên bãi đá một mình, không biết là đã xảy ra chuyện gì, cậu thoạt nhìn vừa mệt mỏi lại vừa cô đơn, đầu cúi thấp vùi vào trong cánh tay, bên cạnh có một con chó to đang nằm, dùng đầu dụi dụi vào cậu.

Mỗi lần xem ảnh, trong lòng anh đều khó chịu một lúc lâu, Xán Liệt để sát điện thoại vào bên môi, hôn nhẹ lên, trong lòng thầm nghĩ: Sau này em đã có anh rồi, không cần phải sợ gì cả.

Đang nghĩ như vậy thì phía ngoài cửa chính đột nhiên có động tĩnh, Xán Liệt giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là ăn trộm?

Anh vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối nằm, phủ thêm áo bông đi xuống lầu xem, đi tới chỗ cửa ra vào, tay mới vừa sờ lên công tắc đèn trên tường, cửa nhà đã bị người dùng chìa khóa mở ra.

Người nhào vào trong lòng anh, cả người đều là hơi lạnh và hơi rượu, chính là Biên Bá Hiền.

Bá Hiền xông tới, đụng rớt áo bông Xán Liệt khoác trên người, còn bản thân cậu thì dùng sức chui vào lòng Xán Liệt, ôm thật chặt, cọ tới cọ lui, chờ ôm đủ rồi, Bá Hiền lại ngẩng đầu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không biết vì sao hai mắt thoạt nhìn có cảm giác ngấn lệ mù sương, cậu mở cánh tay đang ôm Xán Liệt ra, nâng lên vòng qua cổ anh, sau đó một tay giữ gáy Xán Liệt, để anh nhích lại gần mình, nhỏ giọng nỉ non.

Phác Xán Liệt cảm thấy rất bối rối, không phải là bởi vì hơi rượu nồng nặc, mà vì người yêu của anh say rượu nói ra lời thật lòng——

"Xán Liệt, anh đừng mua mảnh đất kia được không? Chúng ta đã nói rồi mà, đã nói xây nhà rồi mà..."

"Xán Liệt, anh có tiền, anh là con cháu đại gia tộc, tui chỉ là nông dân, tui sợ không xứng với anh..."

"Nhưng mà tui vẫn nhớ anh... Vẫn thích anh... Nhớ anh đến mức tui sắp điên mẹ nó rồi..."

"Phác Xán Liệt, tui muốn chung sống hòa thuận với anh, anh thu nhận tui đi, tui muốn ở bên anh."

Dứt lời, lại dùng sức giữ lấy đầu Xán Liệt, hôn lung tung.

Phác Xán Liệt không đáp trả cậu, trái lại còn kéo cậu ra, nhặt áo bông dưới đất lên, đóng cửa nhà lại, đỡ Bá Hiền hiện đứng không vững đi lên phòng ngủ trên lầu, nghiêng đầu hôn nhẹ vào má cậu——

"Được, không mua đất, xây nhà lớn, hai chúng ta ở bên nhau, sống thật hòa thuận."

******************* Ha ha ha ha ha thích làm các bạn quê vậy đấy, đoán xem chừng nào có xôi thịt đi *****************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro