6.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến trước đầu xuân, cuộc sống của hai người vẫn trôi qua suông sẻ hạnh phúc.

Phác Xán Liệt lúc nào cũng cưng chìu cậu trai mang trong người chủ nghĩa đại nam tử.

Sẽ cùng cậu làm tất cả những chuyện mà cậu muốn làm trong lúc tâm huyết dâng trào, ví dụ như ngày đó bé bánh kem nhìn thấy Giáp Ất Bính không được vui, anh liền cùng Bá Hiền hướng về phía tụi nó bán manh, dùng lời Bá Hiền nói chính là, ghê chết tụi nó.

(bán manh = làm những cử chỉ đáng yêu)

Từ lúc ở bên cậu, những chuyện mà anh chưa từng trải nghiệm đều đã làm một lần, ví dụ như cùng nhau ghim chổi lông gà, cùng nhau hướng về đám gà mái nhảy điệu nóng bỏng, nhìn cậu cầm ná bắn heo nái nhà người ta, sau đó bản thân anh đi đền tiền.

Đương nhiên, còn chuyện đàn ông phải làm thì không chỉ một lần thôi...

...

Biên Bá Hiền rất thích hai con búp bê mà Xán Liệt tặng cho cậu, một con là gấu Kuma, còn một con là vịt vàng.

Thoạt đầu, cậu vừa cầm lấy liền chê này chê nọ, chế nhạo nói cái gì mà bản thân cậu là một đại lão gia, cần mấy món đồ chơi này làm gì, ôm ngủ hả?

Ừ, trên thực tế là cậu ôm ngủ thật. Từ khi ở bên Xán Liệt, mỗi đêm cậu đều tay bên trái là là bé vịt, tay bên phái là bé gấu, sau đó phanh ngực ra, hai tay vòng qua hông Xán Liệt dán sát vào người anh để ngủ.

Xán Liệt cực kỳ oán hận, anh từng ném hai món đồ chơi nào phòng chứa đồ không chỉ một lần nhưng Biên Bá Hiền như mọc mũi chó mà luôn có thể tìm về, không ôm thì ngủ không được.

Thế nên không còn cách nào khác, Xán Liệt đành mỗi đêm đều dày vò cậu đến thiếp đi mới có thể ôm lấy Bá Hiền ngủ mà không chút cản trở.

. . . . .

Mấy chuyện đút đồ ăn này nọ Xán Liệt cho biết anh không có cơ hội trải nghiệm, bởi vì Bá Hiền rất phản cảm, cậu cảm thấy mình là một thằng con trai có tay có chân, đương nhiên phải tự mình ăn cơm!

Tuu rằng cậu rất khó quên cảm giác của lần Xán Liệt tự dưng nổi hứng miệng đối miệng đút đồ ăn, thế nhưng lại càng khó quên kết quả là sau khi sự kiện đau đớn đó phát sinh đã dẫn đến cậu cả tuần cũng ngồi không vững...

Nhưng mà Bá Hiền rất thích gần gũi với Xán Liệt.

Cậu thích Xán Liệt túm gáy cậu, như cậu là thú cưng của anh.

Lúc Xán Liệt nấu cơm, Bá Hiền buồn chán sẽ chạy vào nhà bếp cúi đầu vươn cổ cho anh túm gáy; hoặc là lúc Xán Liệt nghỉ ngơi đọc sách, cậu sẽ đến gần nằm lên đùi anh rồi ngửa đầu nhìn, Xán Liệt vừa gãi vào cổ, cậu liền cười đến hai mắt nhắm tịt, trông hệt như một chú mèo lười biếng.

Phòng khách trong nhà không tính là quá lớn, thế nên trước kia Xán Liệt chỉ đặt một băng ghế salon dài và mấy cái ghế con. Hai người sau khi ăn cơm tối và rửa mặt xong xuôi thì luôn cùng nhau xem TV, Bá Hiền một mình nằm chiếm hết cả ghế salon, ghế con Xán Liệt lại ngồi không vừa, thế là anh lại đặt cái đệm sát salon để ngồi trên sàn nhà.

Bá Hiền cầm điều khiển từ xa đổi kênh loạn xạ, còn Xán Liệt thì cầm điện thoại chơi game. Nếu cậu mệt mỏi muốn ngủ, sẽ nhéo nhéo cái tai to của Xán Liệt, chờ anh quay lại thì tiến tới hôn một chút, sau đó tự mình chạy lên lầu, hoặc là chờ Xán Liệt cõng cậu lên.

Mỗi ngày như vậy, cũng đã quen rồi.

A, phải rồi, vừa nãy có nói cậu hệt như một chú mèo, vậy phải kể đến một thói quen nữa.

Bá Hiền đặc biệt thích dụi dụi vào vai Xán Liệt, lúc anh đánh đàn ghi-ta một mình, cậu sẽ từ phía sau ôm lấy anh, sau đó đặt cằm lên vai anh, nghe nhạc phơi nắng, rất tự tại.

Hoặc là lúc Xán Liệt làm việc thì cậu sẽ đến gần xem, phát hiện số liệu cậu vốn xem không hiểu thì nhịn không được lại không cam lòng mà mắng vài câu thô tục, sau đó đưa tay tắt tablet của anh, dụi dụi vào vai anh đòi hôn, từ chủ động thành bị động, sau đó thẳng đến bị hôn tới mức thở không nổi mới đẩy anh ra, một mình hùng hùng hổ hổ chạy đi, bỏ ra sân cho gà ăn.

Anh thật sự yêu cậu trai dễ thương này gần chết.

Cho dù là mỗi ngày đều ru rú trong nhà với cậu cũng không cảm thấy chán.

Ừ...

Bởi vì đó là cậu.

————————————————————

Muốn hỏi Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt thế nào?

Ngoại trừ chữ "Tốt" thì thật không còn từ nào khác để hình dung.

Bởi vì ở trong mắt Bá Hiền, cuộc sống mỗi ngày của Phác Xán Liệt, đại khái cũng chỉ là cưng chìu cậu, cho cậu ăn no, ngắm nhìn cậu.

Cậu muốn cái gì Phác Xán Liệt cũng có thể thỏa mãn cậu.

Một chàng trai hoàn mỹ, một chàng trai vạn năng.

Hâm mộ không?

Ha ha, các người hâm mộ cũng không có được đâu!

Anh ấy là của ông đây.

Phác Xán Liệt người của Biên Bá Hiền, cũng chỉ có thể là người của Biên Bá Hiền.

************************************************

Đầu xuân đến, băng tuyết dưới lòng sông đã tan hết, dần dà, trên cây liễu cũng có những chồi non mới nhú, xanh xanh trông rất đáng yêu.

Phác Xán Liệt về thành phố một chuyến, bảo là muốn đi mua trang phục mùa xuân cho cậu.

Khí trời mùa xuân trong lành, Biên Bá Hiền dậy rất sớm, rửa mặt xong lại ra sân cho gà ăn, đang chuẩn bị đi vơ vét kiếm ăn, bỗng cửa sắt bị đập rầm rầm.

"LÃO ĐẠI LÃO ĐẠI LÃO ĐẠI!!"

Bá Hiền đi ra mở, thấy người đập cửa là Tiểu Giáp.

"Gì nữa?"

"Phác lão đại... Anh ấy... Anh ấy dẫn một nhóm người đến!! Nói là quy hoạch gì đó! Anh mau đến xem đi!"

"Chơi trò gì vậy?!"

"Quy hoạch!! Chẳng phải lúc trước từng nói thôn chúng ta sắp quy hoạch sao! Người đã tìm tới cửa rồi!"

"Đệt cả nhà anh Phác Xán Liệt! Đã nói không quy hoạch không thu đất rồi mà dám lừa gạt ông à?! Đệt! Đi, mày đi gọi thêm mấy đứa nữa tới, mang theo cả đồ nghề ra đầu thôn ngăn lại!"

"Mang... Mang cái gì?"

"Phi tiêu, móc câu, đòn gánh, chày gỗ, thùng đựng cứt, bô đựng nước đái, cái gì mang được thì mang ra hết! Con mẹ nó! Chỉ cần bọn họ dám vào thôn thì cử xả hết vào người để chào hỏi!"

"... Phác lão... Phác Xán Liệt thì sao?"

"Anh ta? Chừa lại cho ông đây đối phó."

Dứt lời, liền vác chổi phóng ra đầu thôn

********************** Không sai... Sắp xong rồi **************************

Ở đầu thôn.

Lúc Biên Bá Hiền chạy tới thì đoàn người đã sớm theo lãnh đạo của thôn vào trong khảo sát thực địa, chỉ còn lại mỗi mình Phác Xán Liệt.

Giờ đã đầu xuân, thời tiết cũng ấm hơn, anh không mặc dày như trước nữa, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh lá mạ, bên trong là chiếc áo len mỏng cùng tông xanh nhưng màu đậm hơn phối với sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần kaki nhạt màu, hai chân bắt chéo dựa vào chiếc xe hơi đen.

Thấy Bá Hiền cầm chổi tới, lúc này anh mới đứng thẳng dậy tiến về trước vài bước.

"Con mẹ anh không phải đã nói là không thu đất sao?"

Xán Liệt gật đầu.

"Vậy những người này đến là có ý gì? Không xây nhà nữa?"

Xán Liệt gật đầu, lại lắc đầu.

"Nói đi, đừng giả bộ câm điếc với tui, tui không cãi bừa với anh, tui sẽ nói lý, anh xem ông đây là thằng ngu để trêu đùa bỡn cợt à?"

"Mảnh đất đó thuộc hạng mục của công ty, nhất định phải thu."

"Đừng nhây nhưa nữa, nói thẳng đi, anh có muốn sống tiếp không?"

"Muốn."

"Muốn thì anh đòi đất về đây lại cho ông!"

"Đất là do anh bỏ tiền mua, thế nên dùng sao là do anh quyết định. Xây nhà? Không thành vấn đề, anh xây cả trang viên cho em còn được."

Lửa giận của Bá Hiền đã bớt đi một chút, quăng cây chổi ra, "Được, vậy trang phục mùa xuân của ông đây đâu? Chẳng phải anh nói mua trang phục mùa xuân cho tui sao? Quần áo đâu rồi?"

Xán Liệt nở nụ cười, ôn hòa như làn gió xuân, nhưng không trả lời vấn đề của cậu mà nhỏ giọng nói ra đề nghị của mình, "Bá Hiền, theo anh về nhà đi, nhà trong thành phố ấy."

"Đệt! Đêm đó ông đây đã nói hết lời, còn đem thân thể cho anh mẹ nó luôn rồi! Đã nói rõ là không vào thành phố, không bán đất mà! Anh qua đây! Hai ta đánh một trận! Con mẹ anh coi ông đây dễ ăn hiếp lắm à?!"

Xán Liệt lại tiến thêm một bước, tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt mà khuyên, "Trong thôn có không ít nơi cần phải xây mới lại, chỗ nhà của chúng ta cũng vậy, không đủ ở, thế nên anh tới đón em, vào trong thành phố, nhà xây xong rồi chúng ta lại về, được không?"

"Tui về nhà tui ở! Ông đây không ở với anh không sống với anh! Không đi, nói gì cũng không đi!"

Bá Hiền dứt khoát ngồi xổm xuống đất, thấy Phác Xán Liệt đi thêm vào bước nữa là đến ngay trước mặt mình, cậu vội vàng đứng dậy, "Trang phục mùa xuân không chịu mua! Lại đi mua mảnh đất mà tui cứ nhắc mãi! Còn bảo tui vào trong thành phố! Ông đây chính là người thích lôi chuyện cũ ra nói thế đấy! Trước kia anh còn lừa gạt ông đây rằng anh nghèo lắm! Con mẹ anh lại còn để ông đây ăn dưa chuột! Không chịu làm gà cho ông đây ăn thì dựa vào đâu mà đi theo anh! Đánh chết tui cũng không đi với anh! Anh chính là tên lừa đảo!"

Phác Xán Liệt thật không biết phải làm sao, thấy bên này người đến xem náo nhiệt ngày càng đông thì tính nhẫn nại cũng mòn mất, anh lại đến gần một chút, bắt đầu ép sát từng bước ——

"Biên Bá Hiền, đi với anh nhé?"

"Đồ lừa đảo."

"Hỏi lần nữa, có đi theo anh không?"

"Đồ lừa đảo!"

"Một lần cuối cùng, tự em cũng có chân, đi hay không?"

"Phác Xán Liệt, anh chính là một tên lừa đảo, ông đây cần gì phải đi theo anh! Có bản lĩnh thì đánh một trận đi! Đánh thắng rồi hẵng nói! Đây là địa bàn của tui! Đàn em của tui đều nhìn thấy đấy, anh có thể làm gì được tui! Hử? Mà dù có thể làm gì tui! Ông đây cũng không đi đâu! Mẹ nó, anh dám lừa gạt ông đây, anh gạt tui đấy anh có biết không? Anh biết tui là ai không? Ông đây là trùm của Biên thôn đấy nhá! Ba tui là trưởng thôn! Anh động đến một đầu ngón tay của tui thử xem! Ông đây sẽ đánh bẹp anh đấy anh có tin... Đệt cả nhà anh, anh mau bỏ ông đây xuống! Con mẹ anh, không đi không đi ông đây không đi đâu hết!! Trứng chó, chú mày mau đi gọi ba tao lại đây!"

"Ba em giờ đang giờ đang bận ngồi ở đầu giường đếm tiền, phỏng chừng không rảnh để ý đến em đâu."

Người nào đó đưa tay vỗ vỗ cặp mông của người bị mình vác lên vai, vừa đi về hướng đầu thôn vừa chậm rãi nói, "Chẳng phải em sợ vào thành phố ở không quen ư? Không sao hết, anh không có gì cả, chỉ có nhiều tiền thôi. Muốn trèo tường à? Anh xây vài bức cho em, cao thấp tùy em chọn, muốn trèo muốn leo thế nào cũng được. Muốn đi trộm gà à? Anh sẽ nuôi thả cả đàn trong khu nhà mình, gà trống gà mái gà con mặc cho em trộm. Muốn có người vây quanh xưng vương xưng bá à? Dễ ẹc, mướn cho em mười mấy diễn viên quần chúng để mỗi ngày vây quanh em đi đây đi đó. Em muốn bọn họ gọi em thế nào, nói nghe xem nà?"

"Không muốn gì hết! Thả ông xuống dưới!"

"Anh còn có thể mỗi ngày đều thay đổi những món khác nhau để nấu cơm cho em ăn, muốn ăn cái gì thì nấu cái đó, cần anh đọc tên ra cho em nghe không? Bánh kem dâu tây cả ngày tùy thời cung ứng vô hạn lượng, Phác Xán Liệt cũng thuộc về em, tùy thời sai khiến, hầu ăn hầu uống hầu chơi hầu ngủ tất cả đều phục vụ tận tâm, bao em thoả mãn, được chứ?"

"Bánh kem dâu tây... Cả ngày đều có thể ăn? Buổi tối cũng có thể? Lúc ở trong thôn anh không cho tui ăn, vào thành phố thì được?"

"Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Vậy nếu như ông đây muốn ăn cướp thì sao?"

"Thì có anh này! Tài sắc tùy em cướp."

"Ai mà thèm anh! Cướp anh không có cảm giác thành tựu! Không có khoái cảm khi nào làm chuyện xấu!"

"Thế sao trước kia em lại ăn cướp của anh hở?"

"Não... Não bị teo... Ai cần anh lo..."

Tai to khiêng bé bánh kem trên vai, bước đi nhanh tới bên xe, mở cửa nhết Bá Hiền vào, sau đó xé gió lao đi.

Giáp Ất Bính và một đám đàn bà con gái cùng với mấy gã đàn ông chân quê đứng hóng chuyện, không biết mấy con chó từ trong sân nhà ai chạy ra cũng sủa gấu gấu mà nhìn theo hai người rời đi.

Tiểu Giáp nức nở, "Lão đại cứ thế mà gả đi rồi? Lão đại không cần chúng ta nữa? Hu hu hu tao luyến tiếc ảnh quá TT"

Tiểu Bính hai mắt ngấn lệ, "Còn phải nói. Quả thật có chút luyến tiếc... Tiểu Giáp, tao muốn khóc... Có phải gió lớn quá không...?"

Tiểu Ất thở dài, "Bọn ngu dốt ngày, hai ngày nữa nhớ kiểm tra tài khoản, Phác lão đại sẽ gửi bao đỏ tới."

Giáp Bính: "Gả xong tuyệt con mẹ nó vời!"

. . . .

Cách đó không xa, một cậu trai da ngăm đen và một cậu trai mắt bự chảng đứng đơ ra như tượng gỗ.

Cậu trai mắt bự chảng đạp cậu trai da ngăm đen một cú, "Quay về xếp thịt gà đi."

Cậu trai da ngăm đen phủi mông một cái, xoay người bỏ đi, "Ừa."

************************* Đường phân cách cuối cùng hu hu hu TT *************************

Ông trùm Biên thôn có lời muốn nói:

Các người nhất định cảm thấy ông đây là một tên ăn hàng, đúng không? Nhất định cảm thấy ông đây khuất phục dưới thức ăn, đúng không?

Tui vì sao cuối cùng lại đồng ý, cứ thế mà dễ dàng thỏa hiệp đi theo tai to ư?

Không sai, lý do rất đơn giản, bởi vì đêm đó anh ấy đã nói với tui một câu thế này——

"Biên Bá Hiền, anh yêu em."

*************************** CHÍNH VĂN HOÀN ********************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro