Chương 32: Chẳng biết đặt tên gì nữa :3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vanity
Beta: LuoBingHee

Con ngươi của thiếu niên nửa thú có chút mê hoặc, hắn chần chờ hỏi: "Là... như vậy sao?"

Yến Trầm kề sát vào, ở trên cánh môi khẽ nhếch của hắn hôn một chút, hỏi ngược lại: "Không tin ta sao?"

"Tin!" - Hắn phản hồi cực nhanh.

Yến Trầm nói: "Bé ngoan, thúc thúc sẽ không lừa ngươi."

Tiểu thú nhân gật gật đầu, chỉ là trong mắt không ngăn được nét do dự.

Yến Trầm trấn an hắn: "Không cần nghĩ quá nhiều, đều là vì muốn tốt cho ngươi, nhớ kỹ về sau ngàn vạn không cần chịu đựng, thời điểm vừa rồi Lăng Huyền hôn ngươi..." Nói, y ái muội đến chạm chạm đến chỗ kia của hắn, tiếp theo lại cất tiếng,

"Có phản ứng đi?"

Theo bản năng, tiểu thú nhân cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại phi thường tin tưởng Yến Trầm, cho nên hắn gật gật đầu: "Đúng vậy... n..."

Yến Trầm hôn lên đôi môi hắn, dễ như trở bàn tay liền chiếm lĩnh khoang miệng hắn, câu lấy chiếc lưỡi mềm mại kia, làm một trận mạnh hơn cả những đợt rùng mình bức thẳng lên đỉnh não.(?)

Bởi vì lời nói vừa rồi, Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ không đứng ngây ngốc, hắn chủ động hôn lại, tuy rằng không dám quá kịch liệt, nhưng cũng làm mỹ vị hôn môi trở nên càng ngày càng câu nhân.

Yến Trầm mấy ngày này tra xét rất nhiều thư tịch có liên quan đến Băng Linh Thú.

Linh thú loại này lực lượng mạnh mẽ, nhưng tính tình phần lớn lại đơn giản, lại bởi vì đặc thù của băng linh dịch, thân thể bọn họ phi thường mẫn cảm.

Nhưng dù vậy, muốn không đụng chạm phía trước cũng có thể sản xuất Băng Linh Dịch chẳng phải chuyện dễ dàng.

Không chỉ cần phải dạy dỗ thân thể, mà còn cần phải kích thích tinh thần nữa. Chỉ có như vậy, mới có thể hoàn mỹ đạt thành điều kiện.

Theo lý thuyết, Yến Trầm không nên làm theo cách như vậy, nếu là công tâm nói, chỉ cần làm tiểu thú nhân này đối với hắn khăng khăng một mực, ái thệ hải minh sơn, mà cơ thể lại mẫn cảm như vậy, hắn sẽ càng dễ dàng hưng phấn, tự nhiên nước cũng liền chảy thành sông.

Đáng tiếc chính là, Băng Linh Thú không phải con người. Bọn họ trước kia vì Băng Linh Dịch mà vô số lần bị phản bội và lợi dụng, nhiều thế hệ kế tiếp không chỉ có lực lượng siêu phàm cùng băng linh dịch càng ngày càng thuần khiết, còn có một trái tim vĩnh viễn không yêu ai.

Bọn họ không hiểu tình yêu, có khi hiện tại tiểu thú nhân chẳng thích hắn, mà cùng lắm cũng chỉ là đối với gia nhân mà tin cậy nên không muốn rời xa, không có yêu đương gì cả.

Băng Linh Thú sẽ cùng y giao tình triền miên, sẽ ở trong tay y phát tiết, chỉ bởi vì thân thể cực đoan mẫn cảm. Đây là thiên tính của động vật, là bản năng sinh sản, không hơn.

Cho nên Yến Trầm rất rõ ràng, tiểu gia hỏa này không có khả năng sẽ yêu mình, không có khả năng sẽ trở nên giống như Sở Mộ Vân, yêu Ngạo Mạn, thậm chí khi đã biết hết sự tình vẫn như cũ, vì tên kia mà phụng hiến sinh mệnh.

Nếu không có tình yêu, cũng sẽ không vì thâm ái mà giao hoan, tinh thần sung sướng cực điểm, khoái cảm tích luỹ. Do đó với loại sự tình này sẽ sản xuất ra Băng Linh Dịch thuần tuý.

Bởi vậy, Đố Kỵ chọn phương án khiến tiểu thú nhân hoàn toàn luân hãm, hoàn toàn phóng túng.

Không cần tình yêu, chỉ cần hoàn toàn nếm thấy những hương vị vẫn có thể đạt được kết quả hoàn mỹ.

Huống chi...

Yến Trầm mê muội hôn môi khối thân thể xinh đẹp này, trái tim trong lồng ngực kia bởi vì nồng đậm ác ý mà hưng phấn, mà run rẩy.

Y muốn nhìn 'Sở Mộ Vân' sa đọa.

Muốn nhìn 'Sở Mộ Vân' toàn tâm toàn ý thâm ái Ngạo Mạn, biến thành một con tiểu thú dâm loạn.

Y thực sự rất chờ mong, chờ mong Ngạo Mạn phát hiện tất cả sự tình này, sẽ có dạng biểu tình cùng tâm tình gì.

Vì cái gì mà khi đã chết rồi, tình yêu của các ngươi vẫn không bị chặt đứt?

Vì cái gì mà khi linh hồn tiêu tán, ràng buộc giữa các ngươi lại càng đậm sâu?

Vì cái gì lại có tình cảm như vậy?

Y trước nay đều chưa có được.

Bị Đố Kỵ tẩy não suốt hai ngày, Sở Mộ Vân quả thực sắp sửa đã không muốn quen biết ba chữ "ntr".

Linh: "Ngưu Đầu Nhân* là cái gì? Vì cái gì Ngưu Đầu Nhân đều thích đội nón xanh?"

(*Ngưu Đầu Nhân: người đầu trâu)

Sở Mộ Vân: "Lại đang xem cái gì lung tung rồi?"

Linh lời lẽ chính đáng: "Học tập tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước!"

Sở Mộ Vân đỡ trán: "Đừng xem nữa, ta nói cho ngươi, Ngưu Đầu Nhân là một chủng tộc bên trong trò chơi, hình thể bọn họ rất lớn, lớn lên thực manh, thường nói là: "Cmn thế giới này toàn là dối trá."

Linh yên lặng nhìn Bách Khoa Baidu trong tay: Ngưu Đầu Nhân đã ntr, là ngày xxxx viết tắt, đại loại là—— bản thân cùng người khác phái phát sinh quan hệ xx, lại cảm thấy hưng phấn cùng đam mê.

Cái ký chủ đại nhân nói với cái này không quá giống nhau...

Thôi, Bách Khoa Baidu tính cái gì, ký chủ nói nhất định là đúng! Hơn nữa, tại sao chỉ là 'mình thích người khác phái'? Rõ ràng còn có mình thích người cùng phái, giải thích phiến diện như vậy, không đáng tin cậy!

Nghiêm trang vô nghĩa cả ngày, Sở Mộ Vân mắt thấy trời đã dần tối mới miễn cưỡng đình chỉ phóng thích thần kỹ "cmn thế giới này toàn là dối trá" với Linh bảo bảo.(?)

Sở Mộ Vân: "Linh, trong chốc lát ta muốn ra cửa, ngươi ngưng thần quan sát, có hơi thở của Đố Kỵ lập tức nói cho ta."

Linh: "Được!"

Tu vi hiện tại của thân thể Sở Mộ Vân rất cao, cảnh giới loại này là trời sinh, nhưng lại phi thường cường đại.

Tiểu thú nhân chân chính đương nhiên là không thể tự do vận dụng sức mạnh này, nhưng Sở Mộ Vân bất đồng, toàn bộ Thiên Loan Phong Tàng Thư Các đều ở trong đầu hắn, hắn chỉ cần một thời gian để thuần thục thích ứng mà thôi.

Nếu hiện tại có một thanh kiếm, hắn có thể trong một giây đột phá thức thứ chín của Thiệu Nguyệt Kiếm Pháp.

Dù sao cũng là luyện mười mấy năm kiếm pháp, đã sớm nhớ kỹ trong lòng.

Chỉ tiếc, trong khoảng thời gian ngắn là sẽ không dùng.

Bất quá đại đa số trận pháp loại nhỏ là có thể sử dụng, hơn nữa hiệu quả so với đời trước tốt hơn rất nhiều lần.

Sử dụng trận pháp không cần khí lực, bởi vì có thể đem rất nhiều đạo cụ chứa linh khí tới bổ sung. Nhưng nếu bản thân có tu vi, vậy ít việc hơn nhiều, hơn nữa bởi vì là khí lực của bản thân nên có thể điều khiển tới độ chính xác cực cao.

Bình thường chỉ có thể phát huy 80% trận pháp, tuy nhiên với Sở Mộ Vân hiện giờ không chừng có thể dùng đến 200% uy lực.

Lợi hại như vậy nên mới phải giấu... nếu như cẩn thận quá mức.. ngẫm lại còn phải nín thở ha.

Tuy rằng bảo Linh ngưng thần quan sát, nhưng kỳ thật Sở Mộ Vân vẫn chuẩn bị rất cẩn thận, bố trí trận pháp bên đường, phạm vi hàng cây số, gió thổi cây lay cũng đều phát hiện được.

Bất quá cũng không cần cẩn thận đến như vậy.

Tiểu thú nhân diễn rất thành công, Đố Kỵ không nghi ngờ, cho nên không có vấn đề gì lớn.

Quá nửa đêm Sở Mộ Vân mới tới, đương nhiên không phải tới để ngắm trăng.

Hắn đi thẳng một đường đến thư phòng Yến Trầm, dùng một chút thời gian để vượt qua cấm chế bên ngoài, lúc này rốt cuộc cũng thấy được những thứ có liên quan tới Băng Linh Thú đó.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Sở Mộ Vân tuy rằng cực kỳ hiểu biết "Ma Giới", nhưng đối với Băng Linh Thú này lại không rõ ràng lắm.

Cho nên hắn cần phải bổ sung tư liệu.

Cả bảy, tám quyển thư tịch, Sở Mộ Vân đều đọc rất nhanh, ngón tay không giống như là đang xem sách, mà lại như là lướt qua hư vô vậy.

Nhưng kỳ thật, hắn nhớ tất cả nội dung.

Mười lăm phút sau, Sở Mộ Vân buông sách vở xuống.

Linh tò mò hỏi: "Có phát hiện ra gì sao?"

Sở Mộ Vân ánh mắt hơi loé sáng: "Nguyên lai là Băng Linh Thú không biết đến tình yêu."

Linh: "?"

Sở Mộ Vân nhẹ nhàng cười: "Chờ Đố Kỵ tự nếm hậu quả đi."

———————————————————
L: bài kiểm tra môn nào cũng random 2/3 =))))))...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro