Phải lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều năm, sau khi đã lấy chồng, sinh con, sau khi con cái đã trưởng thành và lập gia đình, nghĩa là khi đã trở thành một bà già, cô mới nhớ lại cái buổi chiều hôm ấy. Đó là một buổi chiều đầu mùa hè, trước kỳ nghỉ hè của sinh viên, phải rồi, khi đó cô còn là một cô sinh viên văn khoa năm thứ nhất, cô đã gặp anh.

Giờ đây, cô thấy anh trên ti vi, trong phần đầu bản tin, họ đưa tin về anh, cả ảnh nữa, đó là tấm ảnh chân dung một ông già, đã chết.

Tất nhiên rồi, đó là một bản tin cáo phó.

Vì thế cô nhớ lại cái buổi chiều khi lần đầu cô nhìn thấy anh, trong giảng đường rộng mênh mông của khoa văn. Khi đó anh còn là một tác giả trẻ mới nổi, chưa phải một ông già. Anh đến thực hiện buổi nói chuyện giao lưu với sinh viên về cuốn sách mới xuất bản của anh, trong một chương trình PR do nhà xuất bản tài trợ, và họ đã gặp nhau như vậy.

Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc mà anh bước vào giảng đường, khi ấy tất cả đám đông sinh viên bỗng dưng im bặt, vài tiếng xì xào nho nhỏ. Anh mỉm cười, lướt ánh mắt mơ hồ về phía đám đông, trong lúc chân vẫn bước về phía chiếc bục gỗ dành cho diễn giả. Anh khẽ đưa tay phác một cử chỉ mơ hồ để chào đám đông, có phần ngượng ngùng nhưng cũng không kém điệu đà, như cách mà một tác giả danh tiếng vẫn thường đáp lại những độc giả mến mộ. Hay là giống như những tài tử điện ảnh xuất hiện trong lễ khai mạc liên hoan phim, có lẽ vậy, như thể anh đã làm chuyện đó hàng trăm ngàn lần, quá đỗi quen thuộc và nhàm chán, như một kẻ chuyên nghiệp. Hẳn là nó đã tạo ra một hiệu quả nhất định, sự ngưỡng mộ, cảm giác vừa gần gũi tự nhiên mà cũng đầy quyến rũ.

Tiếng vỗ tay vang lên. Cô nhìn anh mê đắm, đó chính là người đã viết ra những câu chuyện điên rồ ấy, khiến bao nhiêu cô gái thổn thức và mơ ước.

Anh lại mỉm cười lần nữa, chờ dứt tiếng vỗ tay, ánh mắt anh lướt qua đám đông, vẻ hài lòng và cảm động. Ánh mắt ấy lướt qua những cô gái ngồi hàng ghế đầu, những cô gái nổi trội với cách ăn mặc điệu đà, nước hoa đắt tiền, kiểu tóc thời trang, và họ đều trang điểm khá đậm. Ánh mắt anh lướt qua những giáo viên, đám nam sinh viên, lướt qua tất cả, lướt qua cả bầu không khí nóng nực của giảng đường.

Cô còn nhớ cái ánh mắt mơ hồ ấy của anh, ánh mắt anh như đang tìm kiếm một ai đó, tìm kiếm một cách đầy tuyệt vọng và hoài nghi. Ngay cả khi anh đang mỉm cười, nụ cười của anh cũng buồn và tuyệt vọng, như những cuốn tiểu thuyết của anh, như cuộc đời anh, những người tình của anh, cả cô nữa. Tất cả đều mang dáng vẻ buồn bã. Như cái chết của anh, lúc này, vài chục năm sau. Họ đang nói về cái chết của anh, một nhà văn danh tiếng. Họ nói về những giải thưởng và thành tựu, những đóng góp của anh cho văn học. Cô nhớ là anh thích dùng từ văn chương hơn. Nhưng họ không nhắc đến chuyện đó. Họ không nhắc đến những người tình của anh. Họ không nhắc đến cô. Nhưng có lẽ không ai biết anh như cô từng biết. Không có ai, kể cả vợ anh, người vợ đã sống với anh cả đời. Không ai yêu anh như cô đã yêu, đau đớn, vô vọng, mù quáng và điên rồ.

Anh bắt đầu chỉnh lại chiếc micro và cất lời, anh nói một cách tự tin và đầy cảm hứng. Đã mấy chục năm qua rồi nhưng cô vẫn nhớ như in những lời đầu tiên ấy, được khuếch đại qua hệ thống amply rồi phát ra từ những chiếc loa công suất lớn, có thể nghe thấy từng hơi thở nhẹ của anh, nỗi xúc động, những khoảnh khắc anh dừng lại lấy hơi, những âm thanh sắc ngọt ấy lan truyền trong không gian, thấm vào tim, và có lẽ khi đó thời gian đã ngừng trôi.

"Xin chào tất cả các bạn!" - Anh đã bắt đầu như thế - "Tôi rất vinh hạnh được gặp gỡ các bạn ở đây hôm nay. Xin cảm ơn các bạn đã đến dự! Rất vinh hạnh! Cho phép tôi được nhắc lại điều đó. Tôi rất hạnh phúc. Tôi muốn chia sẻ với các bạn thế giới của tôi, những quan niệm của tôi về công việc viết lách và những cuốn sách. Nhất là cuốn sách mới đây của tôi".

Anh giơ cuốn sách lên khẽ lắc lắc, đập đập nó vào lòng bàn tay trái. Đó là cuốn Bóng giai nhân - Làm sao cô có thể quên được cuốn sách ấy, cô đã đọc đi đọc lại nó không biết bao nhiêu lần. Nhưng đó là chuyện về sau này. Ngay lúc đó, cô chưa từng nghe nói đến nó, cô chỉ mới được đọc một số cuốn sách trước đó của anh, một số truyện ngắn, vài bài phỏng vấn anh trên báo, vài bức ảnh...

"Đây là cuốn Bóng giai nhân - Anh nói tiếp sau một lát im lặng đủ để thu hút sự tò mò của đám đông - "Ngay khi vừa viết xong, tôi đã nghĩ nó là cuốn hay nhất tôi từng viết. Có thể các bạn còn nghi ngờ về điều đó, nhưng hãy tin tôi đi, tất cả các nhà văn đều có cái ý nghĩ buồn cười như vậy đấy, thậm chí là ngu ngốc nữa. Không sao cả, viết văn vốn dĩ đã là một công việc ngu ngốc và sai trái. Với riêng tôi, những cuốn tiểu thuyết, đặc biệt là Bóng giai nhân, luôn luôn là một giấc mơ điên rồ và tăm tối, nơi đó tôi tìm thấy chính mình, những ước muốn hoang đường nhất, những ẩn ức hay ám ảnh, về cái chết, tình yêu, niềm hy vọng hay nỗi tuyệt vọng, về cái đẹp, về cuộc sống. Theo tôi, công việc của nhà văn là ghi chép lại những giấc mơ đó, trước khi lãng quên nó vào mỗi buổi sáng, khi chúng ta thức dậy và vội vã lao vào cái thế giới mà chúng ta cho là thực, bị cái gọi là thế giới thực ấy chi phối, và theo cách đó chúng ta đã đánh mất phần nào cuộc đời mình, đánh mất chính mình. Chúng ta sẽ chỉ nhận ra nó khi một ngày kia, một ngày đẹp trời, khi chúng ta đứng trước gương và nhận ra mái tóc mình đã điểm bạc, đã trắng xóa, làn da đã nhăn nheo, chảy xệ, đôi mắt mờ đục. Khi đó thì đã quá muộn rồi. Quá muộn để quay trở lại. Đã chết. Chúng ta nhận ra mình đã đánh mất cuộc đời mình từ lúc nào, rất lâu rồi. Và khi đó chúng ta cũng nhận ra rằng rất lâu rồi mình không nhớ lại được một giấc mơ nào cả, có chăng đi nữa thì chỉ là những giấc mơ buồn, những cơn ác mộng. Không! Không còn những giấc mơ thời trai trẻ nữa, không nhớ gì hết, không còn gì. Chúng ta chỉ còn mỗi một việc, đó là chờ cái chết đến, để kết thúc mọi chuyện, đòn kết liễu dành cho cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta..."

Trong lúc anh nói, thời gian ngừng trôi, tất cả im lặng nghe anh nói, đám đông, trong đó có cô. Anh nói rất nhiều, cô chợt có ý nghĩ anh có thể nói như thế cho đến chết. Đúng rồi, cô nhớ là lúc đó cô đã nghĩ như thế. Vậy mà giờ đây cô mới nhớ ra cái ý nghĩ buồn cười đó, khi anh đã chết, trong suốt bấy nhiêu năm có lẽ cô đã đúng, anh đã nói liên tục, cho đến chết. Anh nói không ngừng về cái chết, về những nỗi ám ảnh, về dục vọng, tình yêu, bạo lực, về niềm tuyệt vọng trong cái đẹp, về sự ngắn ngủi của cuộc sống. Ngay lúc đó cô nghĩ tất cả đám đông kia chẳng hiểu gì hết, họ chỉ bị anh thôi miên mà thôi. Nhưng cô đã suýt bật khóc khi nghe anh nói, ngay lúc đó, khi anh nói rằng anh có thể khóc vì một ngày nắng đẹp, vì trời có màu xanh lơ còn mây lại trắng xóa, và phụ nữ thì đẹp đến thế. Cả hội trường cười ồ lên, còn cô thì suýt bật khóc. Mắt cô đỏ hoe, và cô nép vào hàng cột để giấu khuôn mặt mình khuất sau đó.

Anh tiếp tục nói về cuốn Bóng giai nhân, với lối diễn đạt ào ạt, đầy cảm xúc, như không bao giờ có thể kết thúc. Anh nói rằng rất dễ dàng để khởi đầu một cuốn sách, khởi đầu một cuộc tình, nhưng kết thúc nó thì thật là khó khăn, giống như những cuộc tình, như cuộc sống, luôn khó khăn, và người ta chỉ có thể kết thúc nó khi chết đi. Anh nói rằng những cuốn sách chỉ là một sự tiếp nối lẫn nhau, kéo dài, như những tập lẻ trong một bộ sách bất tận, tên các nhân vật cũng không quan trọng, luôn xuất hiện trở lại trong những cuốn sách, những mối tình cũng không quan trọng, nó chỉ là một thứ tình yêu kéo dài vĩnh cửu, liên tu bất tận, sự dịch chuyển của những đối tượng, người tình, nàng thơ, mạch nguồn sáng tạo, giống như ong bướm sẽ mãi mãi yêu những bông hoa và hút mật, cho đến chết.

"Vâng, văn nghệ sĩ là những kẻ ong bướm" - Anh nói.

Họ lại cười, đám đông, ai đó bỗng hỏi anh về những nguyên mẫu của các nhân vật nữ trong những câu chuyện đó, nàng thơ của anh là ai, họ rất tò mò.

"Đó chính là vợ tôi" - Anh mỉm cười.

"Nhưng các nhân vật nữ của anh rất khác nhau kia mà?" - Họ vẫn gặng hỏi.

"Vâng, đúng thế!" - Anh nói, vẻ chế giễu thoáng trên môi - "Nhưng nếu tôi trả lời khác đi, tối nay khi trở về nhà tôi sẽ phải ngủ ở salon phòng khách, chắc chắn là như thế"

Tất nhiên lần này cả hội trường lại cười ồ lên, chính cô cũng tủm tỉm cười.

"Nhưng các bạn biết đấy!" - Anh tiếp tục nói khi những tiếng cười lắng xuống - "Sự thực là chúng ta luôn có những bóng hình để ao ước, phải không nào? Đó có thể là một nữ phát thanh viên truyền hình, người dẫn chương trình, những cô gái đọc bản tin thời tiết trên truyền hình, ca sĩ, diễn viên, người mẫu, những người đẹp..."

Cô nhớ như in cái dáng vẻ mơ màng của anh khi đó, ánh mắt anh lướt qua đám đông, trượt dài về đâu đó xa vắng. Và rồi anh nhìn thấy cô, anh nhìn cô không chớp mắt, trong khi đó anh vẫn nói, anh sẽ nói cho đến chết. Anh nói: "Nàng thơ của tôi, đó có thể là một cô sinh viên văn khoa, hoàn toàn có thể, phải không nào?"

Tim cô đập mạnh thổn thức, khuôn mặt cô ửng đỏ. Một lần nữa cô nép vào bên chiếc cột, anh chỉ thấy một nửa khuôn mặt cô, một con mắt của cô, nửa đôi môi, một phần chiếc mũi, nhưng chính vì thế tim anh cũng đập rộn và se thắt lại, giống như cô, giống như trong một cuốn tiểu thuyết mà anh viết sau này, khi họ đã lìa xa, giống như bây giờ, khi cô đã là một bà già, và trái tim lại một lần nữa se thắt lại khi nhớ đến cái cảm giác khi đó. Cô không thể quên cuốn sách ấy, cuốn sách anh viết dành tặng cho cô. Anh đã hỏi cô nên đặt tên nó là gì, và cô đã buột miệng, ngay tức thì: "Phải lòng". Nhưng đó là chuyện sau này. Anh đã đặt tên cuốn sách là "Phải lòng"(*) - Cuốn sách mà khi viết xong anh đã nghĩ nó là cuốn sách hay nhất mà anh từng viết ra, có thể viết ra, cuốn sách để đời. Có thể nói là như thế. Luôn luôn là như thế. Anh luôn luôn nghĩ như thế khi viết xong một cuốn sách. Anh luôn nói với những người phụ nữ của anh rằng họ thật đặc biệt, xinh đẹp, duy nhất, khác tất cả những người mà anh từng biết. Anh luôn nhìn họ say đắm, anh luôn viết những cuốn sách dành riêng cho họ, như những con ong con bướm mê say những bông hoa, mê say và cần mẫn, để rồi tiếp tục bay đi. Nhưng ong bướm không nói với những bông hoa như vậy, vì thế chúng không thể trở thành tiểu thuyết gia. Chúng hút mật và xây tổ, những chiếc tổ ong xinh xắn và tinh xảo, nhưng chúng cũng không phải kiến trúc sư. Và chúng không biết yêu, anh nói với cô như thế. Nhưng đó là chuyện về sau này, khi anh nhìn cô say đắm, đâu đó khi đã sang tháng năm. Anh nói như thế, rằng cô xinh đẹp hơn những bông hoa, và anh không phải là ong bướm. Anh yêu cô. Anh phải lòng cô ngay trong cái hội trường nóng nực ấy, khi trong lúc mơ màng về nàng thơ thì anh chợt nhìn thấy cô, xinh đẹp và e lệ, mắt đỏ hoe, đứng nấp sau cái cột ốp đá granite màu đen ấy. Anh nói rằng mắt cô còn đen hơn cả đá granite kim sa. Anh nói rằng nếu cô ngồi ở hàng ghế đầu, nếu cô nổi bật với quần áo và mớ tóc xoăn tít hay nhuộm vàng, thơm phức nước hoa, kẻ mắt to đậm... Anh nói rằng nếu như thế thì anh đã không nhận ra cô, và nếu như thế thì cuộc đời anh thật là bất hạnh. Anh nói rằng giờ đây khi biết cô, anh đã có thể chết được rồi, mãn nguyện.

Cô cũng đã nghĩ như thế, thậm chí cô sẵn sàng chết vì anh. Ngay từ khi anh nhìn cô từ phía cái bục diễn giả ấy, khi anh nói về cái chết, về sự say mê cái chết của những nhà văn, say mê ánh hào quang, danh tiếng, thông qua cái chết, sự bất tử của cái chết, say mê việc tình yêu sinh ra rồi chết đi. Từ đó trở đi ánh mắt anh không còn trượt dài xa vắng nữa, nó luôn tìm cách đậu lại trong mắt cô. Ngay khi đó cô biết là cô đã chết. Anh nói như cho riêng cô nghe vậy. Anh nói rằng viết tiểu thuyết giống như quyến rũ một cô gái vậy, và đúng là nó, việc viết tiểu thuyết ấy, nó cũng quyến rũ như một cô gái quyến rũ, một tình yêu, như là ta trót phải lòng một ai đó, và viết tiểu thuyết là cách duy nhất để quyến rũ người ấy, cũng như hàng triệu người khác, khiến cho họ phải lòng ta, yêu ta, lắng nghe trái tim ta, ngay từ những dòng đầu tiên, như cái nhìn đầu tiên giữa ta và nàng, và không thể dừng lại được, sức hút ấy, đôi mắt ấy, những câu văn ào ạt dài bất tận ấy, như những viên đạn liên thanh bay ra khỏi nòng súng, liên tục, liên tục, như tên rời dây cung, bắn thẳng vào trái tim nàng, khiến trái tim nàng bị tổn thương và thổn thức vì ta, một lần và mãi mãi. Trong khi nói anh nhìn cô, như thể cả thế gian chỉ còn mình cô đang tồn tại.

Anh vẫn tiếp tục nói, nhưng đó là chuyện về sau này, anh nói không ngừng, về việc anh sẽ không ngừng yêu cô, ngay cả khi anh và cô sẽ chết đi, sau này, mãi mãi về sau này, khi những đứa con của anh và của cô sẽ chết đi, con cháu chắt chút chít của chúng nữa, cả thế gian này nữa, cả vũ trụ, tất cả. Anh nói ngay cả khi đó anh cũng vẫn sẽ không ngừng yêu cô, sẽ không ngừng nhớ mãi vẻ đẹp e lệ của cô mà lần đầu anh nhìn thấy, nửa khuôn mặt cô khuất sau cây cột lát đá granite kim sa màu đen huyền ấy. Anh đã phải lòng cô.

Anh vẫn tiếp tục nói không ngừng, cho đến tận sau này, anh nói không ngừng và viết không ngừng, cho đến mãi sau này, cho đến khi cô đã trở thành một bà già, cho đến khi anh còn già hơn nữa, và chết.

Biết làm sao được, họ đã phải lòng nhau.

Hết.

(*) "Phải lòng" - Tiểu thuyết của Đặng Thiều Quang, NXB Hội Nhà Văn 2010 - Giải thưởng VH của Hội KTSVN, giải thưởng VH của Hiệp Hội Câu Cá VN, giải thưởng VH của Tổng Liên Đoàn Bang Tự Sướng VN, blah blah blah...

Nguồn: Quang's blog

<< thủyidol >>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro