pham nhan tu tien 1405-1452

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1405<BR> Thạch đôn <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Cự sơn vẫn chưa thật sự đập đến bên trên đám san hô, thì đã <BR> phát ra những tiếng ầm ầm cực lớn.<BR><BR> Những nơi mà ánh sáng xám đi qua thì tất cả đá ngầm đều hóa <BR> thành bột vụn, nước biển gần đó chịu áp lực cũng lật lên cuồn <BR> cuộn, một con sóng cực lớn cao đến cả trăm trượng trong nháy <BR> mắt đã hình thành, đập lên bốn phía bắn tung tóa. Hàn Lập làm <BR> náo động lớn như vậy, đương nhiên đã kinh động đến động phủ ẩn <BR> phía dưới dãi san hô.<BR><BR> Chỉ chốc lát sau, một phần mặt nước biển ở gần đó bỗng từ dưới <BR> bay lên hai luồng yêu khí một đỏ một xanh, từ trong một luồng <BR> yêu khí truyền ra một tiếng quát mắng lớn: "Người nào đó, dám <BR> đến làm loạn trước động phủ của chúng ta, không biết đây là <BR> nơi ở của Bảo Quang tôn giả đại nhân sao?". Hàn Lập nghe thấy <BR> vậy cũng không nói gì, chỉ hướng ngón tay tùy ý điểm lên cự <BR> sơn một cái. Quang hà màu xám phía dưới cự sơn bay vòng vòng <BR> rồi sáng lên, vây tròn cuốn hai luồng yêu khí vào trong.<BR><BR> Sau khi hà quang quay cuồng mấy vòng thì từ bên trong phát ra <BR> hai tiếng kêu thảm thiết. Hai con yêu vật trong hai luồng yêu <BR> khí đã bị nổ tung trong hà quang, hóa thành cơn mưa máu rồi <BR> biến mất. dó chỉ là hai con hải yêu cấp sáu, hàn lập hoàn toàn <BR> không thèm để ý tới. Một khắc sau, cự sơn lập tức tấn công <BR> mạnh vào mặt biển.<BR><BR> Lập tức một xoáy nước cực lớn nổi lên dưới sức vặn của Nguyên <BR> Từ thần quang, nước biển bốn phía xoay chuyển nhanh như ác ma <BR> rít gào, mặt biển gần đó lập tức bị khuấy lên đến mức long <BR> trời lở đất.<BR><BR> Còn ở phía sâu dưới biển, vô số tôm cá bị dọa sợ cho kinh <BR> hoàng chạy trốn tứ phía, trong đó cũng có cả mười mấy con hải <BR> thú không biết tên, thân dài hơn một trượng.<BR><BR> Hàn Lập lần này tùy ý thúc động uy lực của Nguyên Từ thần sơn, <BR> cuối cùng làm cho phía dưới mặt biển truyền lên một tiếng gầm <BR> phẫn nộ dị thường, bỗng nhiên từ bên cạnh xoáy nước bay ra năm <BR> luồng hắc khí. Luồng hắc khí đầu tiên cuộn lên, đột nhiên hiện <BR> ra một đại hán cơ thể hùng vĩ, đầu mọc một cái bướu, toàn thân <BR> cốt giáp màu xanh lam, tay cầm một đôi chùy lớn màu đen. Hàn <BR> Lập nhìn thấy liền nở một nụ cười ở khóe môi, không đợi đối <BR> phương mở mồm đã thúc dục Nguyên Từ thần sơn. <BR><BR> Lập tức cự sơn cao nghìn trượng sáng lóe lên rồi biến mất. <BR> Cùng lúc đó, đại hán Lam giáp chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình <BR> có bóng đen, vội vàng ngẩng lên thì chỉ thấy lọt vào mắt là cả <BR> một mảng đen sì đang áp xuống. nguyên Từ thần sơn đã xuất hiện <BR> trên đầu hắn, đang nện xuống với khí thế hừng hực. Khi còn <BR> chưa tiếp cận hắn thì một cơn cự phong đã thổi đến làm hắn <BR> đứng không vững.<BR><BR> Đại hán vô cùng hoảng sợ, thậm chí ngay cả Hàn Lập hắn cũng <BR> không nhìn, vội vàng ném hai cái chùy về phía cự sơn, rồi lăn <BR> lên trên mặt đất, lập tức hóa thành một con giao long màu xanh <BR> dài hơn mười trượng, rồi chợt lóe lên trốn chạy.<BR><BR> "Bịch bịch" hai tiếng vang lên, hai cái chùy lớn màu đen hóa <BR> thành cực lớn vài trượng, nhưng đập vào ngọn núi thì không để <BR> lại vết tích gì, ngược lại, sau khi ánh sáng màu xám quay một <BR> vòng thì hai chiếc chùy đó đã mất đi sự kiểm soát mà rơi thẳng <BR> xuống.<BR><BR> Còn con giao long, nó chưa kịp chạy tới nơi khác, vừa mới bay <BR> được hơn ba mươi trượng thì ánh sáng xám lóe lên, con giao <BR> long màu xanh cũng bị bó chặt, không có cách nào cựa quậy <BR> được. Lúc này, hàn Lập mặt không chút biểu cảm nào lại chỉ tay <BR> điểm vào cự sơn.<BR><BR> Cự sơn quay tròn trong không trung, lập tức một lực vô hình <BR> cực lớn sinh ra ở phía dưới, trong tro bụi, con giao long màu <BR> xanh chưa kịp kêu lớn lên những tiếng kinh khủng thì cơ thể đã <BR> bị lực đó ép thành thịt vụn, chỉ chừa lại một cái đầu giao <BR> long cực lớn là còn nguyên vẹn.<BR><BR> Cho dù cơ thể giao long vô cùng rắn chắc được liệt vào hàng <BR> những yêu thú đứng đầu, nhưng một con giao long cấp tám làm <BR> sao có thể ngăn cản nổi uy lực của Nguyên Từ thần sơn. Con <BR> giao long này thậm chí còn chưa thể nhìn rõ dung mạo của Hàn <BR> Lập thì đã bị hủy đi thân thể.<BR><BR> Nhưng nguyên thần may mắn con sót lại trên đầu giao long không <BR> biết đã thi triển thần thông gì mà đã hóa thành một lam quang <BR> chói mắt, thoắt cái đã giãy dụa thoát ra khỏi những luồng ánh <BR> sáng xám, liều mạng bắn ra ngoài.<BR><BR> Chính vào lúc này, một con hỏa điểu ngân sắc gào thét từ trên <BR> trời bay xuống, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng một cái đã va vào <BR> đầu con giao long.<BR><BR> Một tiếng kêu thảm thiết phát ra, một con tiểu giao màu xanh <BR> xông từ trong đầu con giao long ra muống chạy trốn, nhưng ngân <BR> diễm chợt lóe lên và thoắt cái bị hóa thành hư không, chỉ còn <BR> lưu lại một viên giao mạc lẳng lặng trôi nổi trên không. Đây <BR> đương nhiên là kết quả do Hàn Lập dốc hết sức để khống chế Phệ <BR> Linh Thiên Hỏa lưu lại.<BR><BR> Còn về bốn con hải thú trong hắc khí, vào lúc cự sơn xoay <BR> chuyển đã sớm không thể kháng cự lại, biến thành huyết sương, <BR> ngay cả tinh hồn cũng không may mắn thoát được.<BR><BR> Hàn Lập thấy một hơi đã giết chết năm con yêu, cười nhạt nhấc <BR> tay lên ra một chiêu, đầu của con giao long lập tức bay vụt <BR> đến, bị hút vào trong lòng bàn tay.<BR><BR> Hai mắt hắn hơi híp lại thăm dò chốc lát, trên bàn tay một ánh <BR> sáng chợt lóe lên, đầu giao long biến mất, nó đã bị hút vào <BR> trong Trữ vật trạc.<BR><BR> Bàn tay màu đen hướng cự sơn vỗ một cái vào hư không, Nguyên <BR> Từ thần sơn nghìn trượng liền mờ đi, nhạt dần và hóa thành hư <BR> ảnh, cuối cùng biến mất trong hư không.<BR><BR> Hàn Lập thu cự sơn lại, tay áo rung lên, quay người bước đi.<BR><BR> Nhưng hắn liéc mắt nhìn thấy xoáy nước cực đại phía dưới vẫn <BR> chưa tiêu tan thì sau một lúc do dự, bỗng nhiên thay đổi chủ <BR> ý. Thanh quang khắp người hắn hiện lên, rồi hóa thành một cầu <BR> vồng xanh nhập vào trong xoáy nước.<BR><BR> Những nơi mà cầu vồng xanh đi qua thì nước biển đều tự rẽ sang <BR> hai bên, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện trước đáy hòn đảo <BR> nhỏ phía dưới đám san hô.<BR><BR> Hàn Lập liếc mắt nhìn ngọn núi, rồi ngắm bắn thẳng vào sườn <BR> núi, một vệt kiếm quang kim sắc bắn ra, lóe lên rồi biến mất <BR> dạng vào trong hư không.<BR><BR> "Oành". Sau một tiếng nổ vang lên, đầu tiên là luồng ánh sáng <BR> hai màu vàng lam nổ tung ra, tiếp theo đó là một tầng ánh sáng <BR> lam hiện lên, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi nổ vỡ vụn ra. <BR><BR><BR> Ở phía sườn núi hiện ra một cửa lớn san hô màu trắng.<BR><BR> Hàn Lập mỉm cười, ở đây chắc là động phủ của Bảo Quang tôn <BR>giả.<BR><BR> Lại một đường kiếm khí vọt qua.<BR><BR> Cửa san hô hóa thành bụi trong kim quang, bên trong đó nước <BR> biển không còn, hiện ra một thông đạo màu xanh trông như một <BR> hành lang.<BR> Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, thân hình thoáng một cái đã đi <BR> vào bên trong.<BR><BR> Thông đạo rất dài, có vẻ như gần 100 trượng. Khi Hàn Lập từ từ <BR> xuất hiện ở phía cuối thông đạo thì lập tức ánh mắt sáng lên.<BR><BR> Hắn nhìn thấy một căn phòng lớn rộng đến khoảng năm, sáu mươi <BR> trượng, nguy nga lộng lẫy, lót phía dưới đất đều là những tảng <BR> ngọc đẹp trắng nõn không tì vết, và cứ cách khoảng một trượng <BR> bốn bức tường thì lại có một viên dạ minh châu lớn, lấp lánh <BR> phát quang được khảm lên trên.<BR><BR> Còn ở trên trần nhà có treo một cụm san hô màu đỏ như lửa, tỏa <BR> ra sự ấm áp, xua đi tất cả hơi nước trong động phủ.<BR><BR> Hàn Lập có chút bất ngờ về nơi xa xỉ này, ánh mắt xoay chuyển, <BR> rồi nhìn vào một cái thạch đôn màu xám trắng được đặt ở một <BR> đầu căn phòng.<BR><BR> Vật này thô ráp kì lạ, dường như chỉ được chế tạo từ một loại <BR> đá bình thường, nếu không phải là nó ở phía trước cái bàn ngọc <BR> tinh xảo dị thường, thì e rằng nó chỉ được coi là một tảng đá <BR> to hơi dẹt mà thôi.<BR><BR> Nhưng trong một căn phòng lớn như vậy, tất cả mọi thứ đều sặc <BR> sỡ lóa mắt, chỉ có cái thạch đôn này lại chẳng có chút thu <BR> hút, không khỏi có chút kì quái. <BR> Hàn Lập nghiêng đầu suy nghĩ, một tay hướng vào thạch đôn, nắm <BR> vào hư không, muốn hút nó về phía mình để xem kĩ một chút. <BR> Nhưng một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện. Dưới lực hút vô cùng <BR> lớn do thần thông của hắn tạo thành, chiếc thạch đôn lại hoàn <BR> toàn không động đậy.<BR><BR> Hàn Lập chợt rùng mình, thầm suy nghĩ một chút, rồi từ từ bước <BR> về phía trước, đưa ngón tay ra chạm vào thạch đôn.<BR><BR> Đầu tiên là một luồng băng hàn chạy dọc từ đầu ngón tay chạy <BR> lên cánh tay, khi Hàn Lập chưa kịp dịch chuyển cánh tay ra thì <BR> lại có một luồng khí nóng tràn lên. Hàn Lập vô cùng kinh ngạc.<BR><BR> Rồi hắn dứt khoát đặt cả bàn tay lên trên thạch đôn, thì chỉ <BR> cảm thấy hai cảm giác nóng lạnh khác nhau đang không ngừng <BR> chuyển biến, sau đó trong cánh tay hắn lại chuyển hóa thành <BR> một hơi ấm dào dạt, làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.<BR><BR> Hắn nhìn vào cánh tay và vẫn chưa phát hiện ra điều gì không <BR> thỏa đáng.<BR><BR> Hàn Lập hơi nhăn mày lại, toàn thân lan tỏa ra những ánh kim <BR> quang, hơi dùng lực ở năm đầu ngón tay, muốn trực tiếp nắm lấy <BR> thạch đôn cao có vài thước này.<BR><BR> Nhưng hắn chỉ nhìn thấy năm đầu ngón tay phát ra kim quang <BR> chói mắt, cơ hồ như che khuất cả cái thạch đôn này, nhưng nó <BR> hoàn toàn không động đậy. Hàn Lập có chút ngạc nhiên.<BR><BR> Hắn không nghĩ gì thêm, liền dùng bàn tay kia đặt lên trên <BR> thạch đôn, hai tay đồng thời dịch chuyển khác thường, một tay <BR> thì biến thành màu đen bóng loáng, một tay hóa thành trắng <BR> tinh trong suốt.<BR><BR> Hai cánh tay lóe lên một cái, từ trong cơ thể Hàn Lập phát ra <BR> một tiếng nổ vang như pháo trúc, đồng thời một sức mạnh không <BR> thể tin nổi tuôn ra, trực tiếp ảnh hưởng đến thạch đôn.<BR><BR> Những âm thanh ùng oàng vang vọng, cả căn phòng lớn như rung <BR> lên, thạch đôn cuối cùng cũng đã hơi lay động, nhưng lập tức <BR> lại trở về vị trí cũ. Lấy thạch đôn làm trung tâm, tất cả mặt <BR> của căn phòng lớn lập tức nứt ra vô số những khe nhỏ dài, rồi <BR> dưới mắt Hàn Lập, tất cả những chỗ khe nứt đi qua thì những <BR> viên gạch bằng ngọc gần đó đều bị rung chuyển biến thành bột <BR> vụn, lộ ra một nền đất thô ráp và đen sì.<BR><BR> "Huyền Thiết tinh", Hàn Lập vừa nhìn thấy đã nhận ra lai lịch <BR> của mặt đất màu đen này, ánh mắt hoàn toàn tỏ ra bất ngờ.<BR><BR> Nhưng lập tức hắn thu ánh mắt đó lại, một lần nữa nhìn chằm <BR> chằm không chớp mắt vào thạch đôn phía trước.<BR><BR> Thạch đôn lúc này lại chìm sâu vào mặt đất gần một nửa, dường <BR> như trời sinh nó đã được gắn vào trong đó vậy. Hàn Lập thở dài <BR> một hơi. Vật này tuyệt đối không bình thường, cái khác thì <BR> không nói, chỉ dựa vào sức nặng của vật này đã tuyệt đối là <BR> thứ mà trong cuộc đời này hắn mới thấy.<BR><BR> Lúc nãy tuy hắn không triệt để phóng ra Phạm thánh chân ma <BR> công, nhưng dựa vào sự phối hợp của cơ thể chắc khỏe và hai <BR> cánh tay Bách Mạch luyện bảo quyết của hắn, lại không có cách <BR> nào nhấc được thạch đôn đó lên. Sức nặng của vật này tuyệt đối <BR> là phải trên mười mấy vạn cân.<BR><BR> Nếu hắn không nhớ lầm thì thứ nặng nhất trong tất cả những <BR> nguyên liệu quý hiếm hình như chính là Thiên Huyền Trọng Kim <BR> trong tin đồn. Một miếng Thiên Huyền Trọng Kim nhỏ bằng đầu <BR> cái móng tay đã đủ để đè bẹp một đại hán lực lưỡng xuống đất.<BR><BR> Còn phân lượng của chiếc thạch đôn này tuy chưa có cách nào dò <BR> xét rõ ràng, nhưng nhìn vào thể tích của nó dám chắc sức nặng <BR> của loại vật liệu này sẽ không nặng dưới Thiên Huyền Trọng <BR> Kim, thậm chí có lẽ còn nặng hơn vài phần.<BR><BR> Ý nghĩ như điện vụt qua, nhưng sự kiểm nghiệm trong tay lại <BR> hoàn toàn khôgn có ý dừng lại, chỉ thấy kim quang lóe lên, một <BR> kiếm khí chém phụt xuống. "Phù" một tiếng, kiếm khí đã tản ra <BR> rồi bị hủy trên bề mặt của thạch đôn, hoàn toàn vô hiệu.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập cũng không hề cảm thấy kì lạ, vật này đặc biệt <BR> như thế, nếu nó ngay cả một kiếm khí cũng không chống lại được <BR> thì e rằng lại làm hắn thất vọng. Nhưng cũng vì thế mà sự hiếu <BR> kì của hắn càng tăng lên.<BR><BR> Một tay lật lên, một thanh kiếm nhỏ dài vài tấc hiện ra, nhưng <BR> khi kim quang phóng lớn ra thì nó liền hóa thành trường kiếm <BR> kim sắc. Hàn lập một tay cầm kiếm, hoàn toàn không chần chừ <BR> chém mạnh vào thạch đôn.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1406<BR> Biến dị <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Một tiếng nổ càng lớn hơn vang lên, vô số kim mang phóng ra <BR> mãnh liệt từ trên thạch đôn. <BR> Nhưng Hàn Lập mặt hơi biến sắc, sau khi tay vừa thu trường <BR> kiếm lại, thạch đôn lại một lần nữa xuất hiện toàn vẹn không <BR> tổn hao gì.<BR><BR> Thanh Trúc Phong Vân kiếm sắc bén dị thường, vậy mà cũng không <BR> có cách nào làm tổn hại đến vật ấy mảy may.<BR><BR> Mắt Hàn Lập chợt lóe sáng, hất vạt áo về phía thạch đôn, đột <BR> nhiên một đám hỏa cầu màu bạc bay ra.<BR><BR> Sau một tiếng vang nhỏ, hỏa cầu bọc lấy thạch đôn vào giữa, và <BR> phát ra những tia lửa nổ lách tách.<BR><BR> Nhưng thạch đôn vẫn lặng lẽ nằm đó, không hề có bất cứ biến <BR> đổi nào.<BR><BR> Nhưng thần niệm của Hàn Lập vừa lướt qua bề mặt của thạch đôn, <BR> trên mặt ngược lại hiện ra một tia vui mừng.<BR><BR> Hắn cũng không đi đâu nữa, trực tiếp khoanh chân ngồi ngay bên <BR> cạnh thạch đôn, hai tay bắt quyết, thôi động Phê Linh Thiên <BR> Hỏa tiếp tục luyện vật ấy. Từ giữa hai tay, một nguồn linh lực <BR> tinh thuần không ngừng truyền vào trong ngân sắc hỏa diễm. Cứ <BR> như thế, thời gian từng chút một trôi đi, đã qua đi một ngày <BR> một đêm.<BR><BR> Đột nhiên Hàn Lập khẽ quát một tiếng, ngân diễm liền trở lại <BR> thành một con hỏa điểu bay trở về, sau khi xoay quanh một <BR> vòng, liền biến mất vào trong tay áo. Hàn Lập lúc này đã đứng <BR> dậy, một lần nữa tiến đến trước thạch đôn, bắt đầu chăm chú <BR> nhìn.<BR><BR> Nhìn một cái, thạch đôn hầu như giống như trước, không có gid <BR> dị thường. Nhưng trong con mắt của Hàn Lập, dưới làn ánh sáng <BR> xanh, bề mặt đã có chút dấu vết tan chảy, nhưng dấu vết rất <BR> nhỏ hầu như mắt thường không thể nhận ra được. Theo như tính <BR> toán của hắn, nếu như thật sự làm tan chảy hoàn toàn vật này, <BR> không có thời gian mười năm thì căn bản là đừng nghĩ đến. <BR> Nhưng Hàn Lập không những không buồn bã mà lại vui mừng!<BR><BR> Đối với những người tu luyện như bọn họ, thời gian mười năm <BR> căn bản không là gì cả, nhưng vật này kì lạ như vậy, chắc chắn <BR> là một dị bảo.<BR><BR> Tên Bảo Quang tôn giả kia không biết làm sao mà phát hiện ra <BR> vật này. Với thần thông của hắn đương nhiều đừng hòng động vào <BR> vật này, chắc là đánh dứt khoát lấy vật này làm trung tâm, <BR> liền mở ra gian động phủ ở đây. Định sau này sẽ nghĩ cách xử <BR> lí. Hàn Lập chớp mắt đã đoán ra được bảy tám tám phần hành <BR> động lúc đầu của tên Lam giao, tuy nhiên làm thế nào đem được <BR> vật này đi đúng là một chuyện phiền toái.<BR><BR> Dù sao vật này cũng nặng như thế, nếu cho vào trữ vật trạc, sợ <BR> rằng sẽ lập tức đè nát không gian trữ đồ. Đành chỉ có thể dựa <BR> vào cơ thể mang vật ấy đi.<BR><BR> Nhưng hắn sợ rằng cho dù vận hết Phạm thánh chân ma công, một <BR> lần cũng chỉ có thể đem đi một phần ba. Nếu không đến độn <BR> quang cũng không thể điều khiển lên được. Hàn Lập nhìn thạch <BR> đôn, trầm ngâm hồi lâu.<BR><BR> Tay áo vừa tung lên, ù ù tiếng xé gió, hai đóa kim hoa bay ra <BR> từ tay áo, sau khi xoay vòng một cái, liền biến thành hai con <BR> Mẫu Chỉ đại kim sắc giáp trùng, chính là Phệ Kim Trùng đã <BR> trưởng thành.<BR><BR> Mồm kêu lên một tiếng, Phê Kim Trùng lập tức bay đến trên <BR> thạch đôn, từ hai hướng khác nhau bắt đầu nuốt từ trên xuống <BR> dưới. Hàn Lập không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cử động của <BR> Phệ Kim Trùng.<BR><BR> Tuy Phệ Kim Trùng có tiếng là vô vật bất phệ, nhưng thạch đôn <BR> này kì lạ như vậy, cho nên hắn cũng không nắm chắc được bao <BR> nhiêu, không biết con trùng này có thể phát huy tác dụng hay <BR> không. Nhưng lát sau sự lo lắng trong lòng Hàn Lập đã không <BR> cánh mà bay.<BR><BR> Phệ Kim Trùng tuy tốc độ nuốt rất chậm chạp, nhưng qua một <BR> lúc, hai cái hố nhỏ quả thực xuất hiện trên thạch đẳng.<BR><BR> Quả nhiên là có thể cắn được vật này.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng mừng rỡ.<BR><BR> Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hai con Phệ Kim Trùng cánh run <BR> lên hai tiếng "phạch phạch" từ trên thạch đôn rớt xuống, phát <BR> ra âm thanh lớn như tiếng nặng rơi xuống đất. Hàn Lập giật <BR> mình, một lúc lâu sau hắn mới giơ tay, kim quang chợt lóe, hút <BR> Phệ Kim Trùng vào trong tay. Kết quả phát hiện Phệ Kim Trùng <BR> vừa vào trong tay thì vô cùng nặng, vượt xa so với trọng lượng <BR> thông thường của linh trùng. Hàn Lập chớp mắt, không giấu được <BR> sự kinh ngạc.<BR><BR> Nhưng may mà con trùng này ngoài quá nặng ra, tất cả những cái <BR> khác vẫn bình thường, hai cánh và cơ thể vẫn động đậy không <BR> ngừng. Hàn Lập chăm chú nhìn con trùng, hơi trầm ngâm một chút <BR> liền hiểu ra sự tình.<BR><BR> Hiển nhiên là với sự đặc biệt của chất liệu thạch đôn, cho dù <BR> là Phệ kim trùng cũng không thể tiêu hóa ngay được, cho nên <BR> một lần nuốt quá nhiều thì lập tức vượt qua cực hạn. Xem ra <BR> phải qua một quãng thời gian, mới có thể hồi phục lại bình <BR> thường.<BR><BR> Sau khi hiểu rõ, Hàn Lập thu hai con Phệ kim Trùng lại, nhưng <BR> trong tay áo lại bay ra hai con linh trùng.<BR><BR> Cũng nuốt cắn như thế, sau một chút thời gian, hai con Phệ Kim <BR> trùng cũng không thể chịu được thể trọng của chính mình mà rơi <BR> xuống đất, lại được Hàn Lập thu lại. Nhưng lần tiếp theo bay <BR> ra từ trong tay áo ngược lại đã là bốn đóa kim hoa...<BR><BR> Hơn nửa ngày sau, sau khi hàng nghìn con Phệ kim trùng được <BR> thả ra rồi thu vào, thạch đôn trước mặt đã bị Phệ kim trùng <BR> nuốt đi mất khoảng một phần mười, nhưng cũng vì vậy thành công <BR> phân thành được ba khối lớn. Nhìn ba khối to nhỏ gần như nhau, <BR> Hàn Lập hài lòng gật gật đầu.<BR><BR> Hai tay bắt quyết, trên người lại phóng ra kim quang, đồng <BR> thời sau lưng một vầng sáng kim sắc hiện lên, chớp mắt lại <BR> biến thành một đạo hư ảnh kim sắc ba đầu sáu tay. Hàn Lập vừa <BR> cúi người, dưới sức lực của hai cánh tay, cuối cùng từ từ ôm <BR> nhấc được một trong ba khối đá lên.<BR><BR> Tuy giống như bị một ngọn núi nhỏ đè lên người, nhưng với <BR> trọng lượng này đã có thể miễn cưỡng điều khiển độn quang để <BR> đi. Hàn Lập nhếch mép, đặt vật trên tay xuống, cẩn thận xem <BR> xét lại những chỗ còn lại của động phủ một lần, xem xem còn có <BR> những thứ thú vị khác không? Kết quả ngoài một số vật liệu đặc <BR> biệt của biển và linh thạch ra thì không còn thứ khác đáng chú <BR> ý nữa. Hàn Lập cũng không thất vọng gì, sau khi lấy tất cả mọi <BR> thứ, lại quay trở về đại sảnh.<BR><BR> Lần này, hắn đem hai trong ba khối của thạch đôn, lần lượt ôm <BR> đến một chỗ cực kì bí mật trong động phủ, sau đó bố trí một ảo <BR> trận để che giấu chúng. tiếp đó, hắn liền ôm khối cuối cùng <BR> lên, bay ra khỏi cửa động phủ.<BR><BR> Khi Hàn Lập xuất hiện một lần nữa trên mặt biển, sau lưng linh <BR> quang phóng ra, hư ảnh Thanh Điểu Thái Phụng vừa chớp, Phong <BR> lôi sí hiển hiện ra.<BR><BR> Hai cánh vừa đập, hắn liền biến thành một đạo tinh tuyến phóng <BR> ra, chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.<BR> Vật ở trong tay quả thật nặng vô cùng, cho dù là dùng đến cực <BR> tốc thần thông Phong Lôi sí, nhưng cứ bay được mấy canh giờ <BR> Hàn lập lại phải dừng lại để hồi phục thể lực, sau đó mới có <BR> thể tiếp tục lên đường.<BR><BR> Ba ngày sau , Hàn Lập một lần nữa về tới động phủ Hắc Ẩn sơn <BR> mạch, không nói lời nào đem khối đá đặt vào trong mật thất.<BR><BR> Thời gian hai ngày còn lại, Hàn Lập cũng không vội rời khỏi <BR> động phủ, chỉ ở trong mật thất dùng những phương pháp khác <BR> kiểm tra khối đá vừa chiếm được.<BR><BR> Kết quả vật liệu này ngoài cứng rắn vô cùng ra, bất luận tấn <BR> công bằng băng phong, sấm sét hay ma khí ăn mòn... đều không <BR> làm nó có bất cứ tổn hại nào. Còn đốt bằng các loại hỏa diễm, <BR> ngoài Phệ Linh Thiên Hỏa ra, các loại hỏa diễm khác bao gồm <BR> Nguyên Anh Chi Hỏa của hắn, đều giống nhau không thể làm nó bị <BR> tan chảy mảy may. Đương nhiên, tác dụng của Phệ Linh Thiên Hỏa <BR> đối với khối đá cũng cực kì bé nhỏ. <BR><BR> Đây chính là vật liệu tốt nhất để luyện chê bảo vật phòng ngự <BR> thượng đẳng, nhưng với trọng lượng của nó, nếu như đem luyện <BR> thành một bảo vật mang tính tấn công tương tự như Nguyên Từ <BR> sơn, có lẽ uy lực cũng vô cùng kinh người.<BR><BR> Sau khi kiểm tra xong, Hàn Lập lập tức có suy nghĩ như vậy. Về <BR> phần rốt cuộc sẽ xử lí như thế nào, đương nhiên còn cần phải <BR> suy nghĩ kĩ lưỡng thêm.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập trong lòng bỗng giật mình, đột nhiên kiểm tra <BR> những con linh trùng đã nuốt thứ vật liệu này đang nằm trong <BR> Linh thú hoàn. Hắn không khỏi giật mình.<BR><BR> Hàng nghìn con Phệ kim trùng trưởng thành không biét từ lúc <BR> nào rơi vào trạng thái ngủ, bộ dạng giống như sắp tiến hóa một <BR> lần nữa.<BR><BR> Kim trung của hắn đã trưởng thành rồi, nếu như lại tiến hóa <BR> thêm nữa , có vẻ chỉ có thể là tình trạng phát sinh biến dị.<BR><BR> Hàn Lập đương nhiên mừng rỡ cực độ.<BR><BR> Nhưng như vậy, sử dụng thạch liệu đặc biệt này như thế nào, có <BR> vẻ càng khó quyết định hơn.<BR><BR> Sau khi lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng Hàn Lập vẫn quyết định <BR> đợi xem những con Phệ kim trùng này sau khi tiến hóa có biến <BR> đổi gì, sau đó mới suy nghĩ đến việc này.<BR><BR> Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.<BR><BR> Ngày thứ ba, cũng chính là thời hạn bảy ngày mà hàn Lập đã hẹn <BR> với hai yêu thú đầu trâu.<BR><BR> Kết quả vừa sáng sớm, không những hai yêu quái này tới bên <BR> ngoài động phủ, mà cả Kim Mao cự viên và con Dã trư khổng lồ <BR> cũng xuất hiện ở đó.<BR><BR> Những con yêu quái này nhìn về phía hà quang màu xanh bên <BR> ngoài động phủ của Hàn Lập, trong mắt mang vẻ sợ hãi. Tất cả <BR> đều im lặng chờ đợi, không dám có chút ồn ào.<BR><BR> mãi cho tới gần buổi trưa, thanh hà mới dần dần tan biến như <BR> bọt biển, để hiện ra một cánh cửa đá lớn cao hơn hai mươi <BR> trượng. Sau tiếng "ầm ầm", thạch môn tự động mở, lộ ra một <BR> thông đạo phát ra ánh sáng trắng. <BR> "Vào đi!". Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong thông <BR> đạo.<BR><BR> Mấy tên yêu quái trong lòng giật mình, nhưng cũng không dám <BR> cãi lời lần lượt đi vào trong thông đạo. dương nhiên trừ thú <BR> đầu trâu ra , những con yêu quái khác đều phải thu nhỏ hình <BR> dạng lại mấy lần, mới có thể tiến vào trong thạch môn.<BR><BR> Sau một lúc, trong một gian thạch thất trong động phủ, Hàn Lập <BR> ngồi trên một thạch đôn, từ trên cao nhìn xuống bốn con yêu <BR> quái trước mặt, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút trên người <BR> con Kim Mao cự viên.<BR><BR> "thịch" một tiếng!<BR><BR> Hàn Lập không đợi mấy con yêu quái mở miệng nói , vung tay áo <BR> lên một cái, một vật đột nhiên bay ra, rơi xuống mặt đất. Đó <BR> là một cái đầu giao long màu xanh rất lớn. Vừa trông thấy vật <BR> này, mấy con tiểu thú yêu tinh cả kinh.<BR><BR> "Đây chính là thủ cấp của Bảo Quang tôn giả. Nay tên này đã <BR> chết, giao dịch giữa các ngươi và hắn ban đầu đương nhieu hủy <BR> bỏ. Các ngươi đã tới đây đúng hẹn. Mấy ngày qua chắc cũng đã <BR> suy nghĩ xong rồi, đồ vật có mang đến hay không?". Hàn Lập hỏi <BR> với khẩu khí không cho phép cự tuyệt.<BR><BR> Nhìn chiếc đầu giao long xanh lè trước mắt, mấy con yêu quái <BR> lập tức nhìn ra khí tức của yêu thú cấp tám còn sót lại. Tên <BR> nào cũng chột dạ.<BR><BR> "Vãn bối đâu còn sự lựa chọn nào khác! Chúng vãn bối đích thực <BR> đã đem đến thứ mà tiền bối cần". thú đầu trâu và ba con thú <BR> khác sau khi nhìn nhau, thì miễn cưỡng cười trả lời.<BR><BR> "Rất tốt, Mộc Linh Hoa mà các ngươi cần, ta cũng đã chuẩn bị <BR> rồi. Chỉ cần làm ta hài lòng, sẽ lập tức giao cho các ngươi". <BR> Hàn Lập lạnh nhạt nói, sau đó ấn một tay vào trữ vật trạc.<BR><BR> Sau khi một đám bạch quang lóe lên, một chiếc hộp ngọc lớn <BR> hình chữ nhật hiện ra trên tay.<BR><BR> Vừa mở chiếc hộp, một làn hương hoa thơm ngào ngạt phả vào <BR> mặt. Trong hộp đầy những chiếc chuông vàng to bằng ngón cái, <BR> cái nào cũng sáng rực rỡ, ước chừng có khoảng trên trăm chiếc.<BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1407<BR> Kim tủy luyện thể <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Xem kĩ lại, thì phát hiện những chiếc chuông phát ra mộc linh <BR> khí đậm đặc này lại là những bông kim hoa nhỏ màu vàng hình <BR> chuông. Trông rất sống động, chẳng khác gì những chiếc chuôngd <BR> đúc thật. <BR><BR> "Thật sự có nhiều hoa Mộc Linh như vậy, hơn nữa đều là loại từ <BR> một nghìn năm trở lên" Vừa nhìn thấy những bông hoa này, cổ <BR> họng con vượn khổng lồ phát ra những tiếng gừ gừ, tràn dầy vẻ <BR> kinh ngạc.<BR><BR> "Hoa Mộc Linh các ngươi đã thấy rồi. Kim Tủy Tinh Trùng và Kim <BR> Mẫu San Hô Sa đâu?" Hàn Lập hỏi.<BR><BR> "Chỉ có thứ này sợ rằng chưa đủ. Đây chẳng qua là một trăm đóa <BR> mà thôi, theo ước định chỉ bất quá đổi lấy mười đôi linh <BR> trùng" Ánh mắt thú đầu trâu ánh lên vẻ vui mừng, nhưng vẫn rất <BR> bình tĩnh nói.<BR><BR> Hàn Lập cười mỉm, ném cái hộp trong tay ra phía trước, để trôi <BR> lơ lửng trong không trung, tay kia xoay một cái lại hiện ra <BR> một chiếc hộp dài. Mở nắp ra bên trong cũng đầy ắp Hoa Mộc <BR> Linh. Lần này, lập tức khiến cho mấy con yêu quái há hốc mồm <BR> kinh ngạc. "Thế này đủ rồi chứ, mang theo bao nhiêu tinh trùng <BR> và san hô sa lôi ra hết đi" Hàn Lập nhìn chăm chăm vào mấy con <BR> yêu quái trước mặt, từ tốn nói.<BR><BR> Sau khi hết kinh ngạc, mấy con yêu thú thì thầm với nhau vài <BR> câu. Cuối cùng tiểu thú rút ra từ trên người một miếng khoáng <BR> vật như thủy tinh to bằng nắm tay, những yêu thú khác cũng đều <BR> lấy ra những chiếc hồ lô đen to bằng bàn tay. Chớp mắt trong <BR> đại sảnh đã xuất hiện mười lăm miếng tinh thể và và ba chiếc <BR> hồ lô đen. Hàn Lập hai mắt sáng ngời, không nói lời nào hướng <BR> về mặt đất nắm tay một cái, lập tức một miếng tinh thể bật <BR> lên, bị hút vào trong tay. Hắn cúi đầu bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra. <BR> <BR><BR> Chỉ thấy bên trong tinh thể trong suốt, ngưng kết một đôi tiểu <BR> trùng màu trắng sữa dài khoảng hai tấc bất động như hóa đá. <BR> Thần niệm mạnh mẽ chớp mắt hóa thành vô số chân tơ xuyên thấu <BR> tinh thể, tác động lên một trong hai con tiểu trùng.<BR><BR> Lập tức trên cơ thể tiểu trùng nổi lên một lớp quang mang màu <BR> trắng sữa, vừa động đậy, từ trong miệng nhả ra một dịch giọt <BR> màu vàng, ngấm vào trong tinh thể. Cả tinh thể đột ngột biến <BR> sắc, trở nên chói sáng rực rỡ.<BR><BR> Hàn Lập thấy vậy, thần sắc nhất động, năm ngón tay tóm lấy <BR> tinh thể, lập tức một nguồn sức mạnh lớn tuôn ra trên linh <BR> thể. Nhưng tinh thể chỉ lóe sáng vài cái, thì lại trở lại bình <BR> thường.<BR><BR> "Quả nhiên đúng là Kim Tủy Tinh Trùng!" Hàn Lập lẩm bẩm vài <BR> tiếng.<BR><BR> "Tiền bối yên tâm, lũ chúng tôi cho dù là ăn gan gấu, cũng <BR> không dám lừa gạt tiền bối."<BR><BR> "Vậy sao!" Hàn Lập trả lời một câu, đặt tinh thể xuống, một <BR> cánh tay kia vừa động, lại tóm lấy một chiếc hồ lô.<BR><BR> Vừa dốc xuống, một dòng cát tử kim sắc chảy xuống, chớp mắt đã <BR> chất một đống cao hơn ba thước trên mặt đất. Thuận tay cản <BR> lại, cát rơi một ít trên lòng bàn tay. Hàn Lập nhìn chăm chú <BR> hồi lâu. Sau đó lần lượt dốc cát trong hai hồ lô còn lại ra.<BR><BR> "Không tệ, Kim Mẫu San Hô Sa mnày đích thực là cực phẩm. Luận <BR> trọng lượng cộng thêm mười lăm đôi tinh trùng, tuy so với hai <BR> hộp Hoa Mộc Linh thì vẫn kém một chút, nhưng thôi cũng tạm <BR> được, chúng ta hãy trao đổi đi" Hàn Lập quét mắt một lượt, hời <BR> hợt nói. Nghe Hàn Lập nói vậy, bốn con yêu quái lộ ra vẻ mừng <BR> rỡ, lần lượt gật đầu đồng ý.<BR><BR> Hàn Lập ném hai chiếc hộp, tiểu thú và Kim Mao Cự Viên lần <BR> lượt bắt lấy, sau đó cẩn thận cất đi.<BR><BR> Cùng lúc đó, Hàn Lập vung tay áo khua trên mặt đất một cái, <BR> một đạo hà quang cuộn qua, tinh thạch và hồ lô toàn bộ đều <BR> biến mất dạng.<BR><BR> "Lần trao đổi này, ta rất hài lòng, sau này nếu còn có dư thừa <BR> tinh trùng san hô sa hoặc những kì trân dị vật khác, có thể <BR> mang đến chỗ ta trao đổi những vật cần thiết. Trong tay Hàn mỗ <BR> không chỉ có Hoa Mộc Linh, sẽ không để các ngươi phải chịu <BR> thiệt thòi đâu . bây giờ các ngươi có thể đi rồi" Hàn Lập <BR> không mảy may muốn giữ mấy con yêu này lại, sau khi nói vài <BR> câu lạnh nhạt, liền hạ lệnh tiễn khách. Dưới khí thế uy hiếp <BR> của Hàn Lập, thú đầu trâu cùng mấy yêu vật khác không dám nói <BR> gì thêm, lần lượt cung kính lui ra khỏi động phủ của Hàn Lập, <BR> rồi điều khiển yêu phong rời đi.<BR><BR> Mấy tên này sau khi bay ra xa khỏi ngàn dặm, mới thở phào dừng <BR> lại, một lần nữa tụ tập cùng nhau trên không trung.<BR><BR> "Thật tốt quá, không ngờ lần này có thể được nhiều Hoa Mộc <BR> Linh đến vậy, hơn nữa đều là từ ngàn năm trở lên. Nếu như nộp <BR> tất cả lên, có khi những cung phụng khác đều có thể được miễn. <BR> Người của Thiên Bằng tộc cũng sẽ không trừng phạt chúng ta" <BR> Tên Dã Trư khổng lồ hoan hỉ nói.<BR><BR> "Ừ, ta cũng không ngờ người này có thể lấy ra nhiều linh hoa <BR> như thế. Nếu như ta không nhớ nhầm, số lượng Hoa Mộc Linh sinh <BR> trưởng trên ngọn cự sơn đó hình như không nhiều như thế này. <BR> Lẽ nào trước đây khi dò xét ngọn núi đó, đã bỏ sót chỗ bí mật <BR> nào đó. Theo như ý của hắn, có vẻ trong tay hắn còn không ít <BR> loại hoa này" Cự Viên nhíu mày nói.<BR><BR> "Có lẽ vậy. Hoặc là chính bản thân hắn đã có nhiều Hoa Mộc <BR> Linh. Những người của Thiên Bằng tộc xem trọng loại hoa này <BR> như thế có thể thấy được sự quý hiếm của nó. Nhiều khả năng <BR> loại hoa này là đặc sản của Hắc Ẩn sơn chúng ta" Tam thủ cự <BR> mãng đảo mắt nói.<BR><BR> "Được rồi, cho dù Hoa Mộc Linh này quý hiếm bao nhiêu, cũng <BR> chẳng liên quan gì tới chúng ta. Chúng ta chỉ cần có thể vượt <BR> qua một trăm năm này là có thể xóa đi nô ngân, sau đó cao chạy <BR> xa bay. Nhưng linh thạch thượng đẳng mà vị đại nhân đó yêu <BR> cầu, chúng ta nhất định phải tận sức cung ứng. Nếu như có sơ <BR> sót gì, thì sự chờ đợi bao năm coi như uổng phí" Thú đầu trâu <BR> suy ngẫm hồi lâu, rồi nói ra mấy lời này.<BR><BR> "Có Hoa Mộc Linh rồi, có thêm trăm năm tuyệt đối sẽ không có <BR> vấn đề. Nhưng quan trọng nhất là, linh thạch trong tay chúng <BR> ta đích thực không còn bao nhiêu nữa. Linh thạch cấp thấp đến <BR> chúng ta còn chẳng dùng đến. Còn linh thạch loại trung, đối <BR> với vị đại nhân đó đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Nếu như <BR> là linh thạch cấp cao, quặng linh thạch sớm đã bị khai thác <BR> hết. Hơn nữa vị đại nhân còn nói, muốn chúng ta cung cấp bốn <BR> viên linh thạch thượng đẳng thuộc bốn thuộc tính khác nhau. <BR> Loại linh thạch cực phẩm này, đừng nói chưa từng xuất hiện ở <BR> Hắc Ẩn sơn chúng ta, ngay cả những đồng đạo tu luyện khác ở <BR> bốn phía đảo tự nhiều nhất cũng chỉ có linh thạch thuộc tính <BR> thủy mà thôi. Cho dù là muốn đổi, cũng không biết lấy đâu mà <BR> đổi" Kim Mao Cự Viên ồm ồm nói.<BR><BR> "Nhưng theo như lời của vị đại nhân đó, những linh thạch <BR> thượng đẳng này là vật cần thiết để phá chướng ngại, nếu không <BR> thần thông rất khó đại thành" Dã trư khổng lồ cũng thì thào <BR> nói. Bốn con yêu tinh nhất thời yên lặng không nói đuợc gì.<BR><BR> "Nếu như là trước đây thì khó nói, nhưng người vừa gặp thần <BR> thông quảng đại, lại là từ nơi khác đến đây. Không chừng có <BR> linh thạch thuộc những thuộc tính khác" Cự Mãng ba đầu lúc lắc <BR> đầu, cái đầu ở giữa chậm rãi nói.<BR><BR> "Điều này đương nhiên chúng tôi có nghĩ tới. Nhưng với đạo <BR> hạnh của chúng ta làm sao có thể sử dụng linh thạch thượng <BR> đẳng được. Nếu như đổi lấy vật này, sợ rằng sẽ lập tức khiến <BR> đối phương nghi ngờ. Hãy cứ nghĩ cách khác trước, cuối cùng <BR> nếu như thật sự không còn cách nào khác mới đi trao đổi với <BR> người này" Thú đầu trâu cẩn thận nói.<BR><BR> "Nói vậy cũng có lí. Cứ đợi sau khi chúng ta đối phó xong với <BR> sứ giả của Thiên Bằng tộc rồi thương lượng tiếp" Vượn khổng lồ <BR> kiến nghị. Mấy con thú kia cũng chẳng có cách nào hay hơn, lần <BR> lượt gật đầu tán thành. Thế là bốn con yêu quái lại biến thành <BR> bốn đám yêu khí, bay về bốn hướng khác nhau.<BR><BR> Hàn Lập lúc này đã ở trong mật thất, một tay chơi nghịch khối <BR> thủy tinh chứa tinh trùng, ánh mắt chớp động như đang suy tính <BR> gì đó.<BR><BR> Kim Tủy Tinh Trùng tuy rất nổi tiếng, đã lưu truyền lâu trong <BR> hai tộc Yêu Nhân, nhưng số lượng có thể phát hiện và bắt sống <BR> thì lại cực kì nhỏ bé.<BR><BR> Cho dù có ngẫu nhiên phát hiện ra, cũng chỉ có hai ba đôi mà <BR> thôi. Mà giá trị của một đôi đủ để khiến cho một tu sĩ cấp cao <BR> đại thương nguyên khí.<BR><BR> Cho nên khi Hàn Lập nghe nói, mấy con yêu thú cấp sáu cấp bảy <BR> này có thể cung cấp loại tinh trùng này, trong lòng vui sướng <BR> không sao tả xiết.<BR><BR> Tác dụng của tinh trùng có nhiều loại, không những có thể làm <BR> chủ dược của mấy loại đan dược làm tăng đạo hạnh, hơn nữa càng <BR> có tác dụng rõ ràng trong việc luyện thể.<BR><BR> Dùng kim tủy mà loại tinh trùng này nhả ra xoa lên cơ thể, <BR> cộng thêm sau khi hấp thụ dịch kinh tẩy tủy có thể làm cho cơ <BR> thể của tu sĩ lập tức mạnh thêm một bậc. nhưng với sức mạnh <BR> hiện giờ của Hàn Lập, phỏng chừng hiệu quả sẽ giảm đi rất <BR> nhiều. So sánh với với hai loại trên, Hàn Lập càng hy vọng <BR> dùng loại trùng này vào phương pháp thứ ba. Đó chính là dùng <BR> loại tinh trùng này để luyện Phạm Thánh Chân Ma Pháp Tướng của <BR> mình, đem nó ngưng luyện ra thực thể thực sự.<BR><BR> Uy lực to lớn của loại thần thông này, phối hợp Phạm Thánh <BR> Chân Ma Công, sẽ có được uy lực thôi sơn bình hải, cũng có thể <BR> coi là loại pháp thuật hóa thân đặc biệt nhất.<BR><BR> Đương nhiên loại thần thông này tương tự như Phật Tông ngưng <BR> luyện kim cang pháp thân, hoàn toàn không phải là bí thuật gì <BR> phức tạp, người biết nó cũng không ít, nhưng những linh vật bổ <BR> trợ cần thiết ngoài Kim Tủy tinh trùng ra, còn phải cần mấy <BR> loại linh dược khác. Độ quý hiếm của những linh dược này cũng <BR> không kém Kim Huy tinh trùng. Nếu như muốn thu thập đủ, thì <BR> cần phải dựa vào cơ duyên, tuyệt đối không thể mong đợi trong <BR> thời gian ngắn được. Hàn Lập nhìn chằm chằm tinh thạch trong <BR> tay, yên lặng suy nghĩ hồi lâu. Đột nhiên cổ tay vung lên, <BR> trước mặt bỗng hiện ra bốn khối tinh thạch còn lại.<BR><BR> Ngưng luyện Phạm Thánh Chân Ma Pháp Tướng, giữ lại mười đôi <BR> tinh trùng chắc là đủ. Năm đôi còn lại, hắn dùng để tăng cường <BR> sức mạnh thân thể, hơn nữa chuẩn bị dùng thứ này để xung kích <BR> một lần nữa chướng ngại Hóa Thần trung kỳ. Đoán chừng cho dù <BR> tất cả thuận lợi, quá trình này cũng phải mất năm sáu năm.<BR><BR> Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập không chậm trễ giây phút nào, <BR> lập tức cầm lấy một khối tinh thạch, trên tay hiện lên linh <BR> quang xanh thuần khiết, đồng thời nhắm hai mắt lại.<BR><BR> Hai con tiểu trùng vốn bất động nằm trong tinh thạch, dưới sự <BR> kích thích của linh khí, đột nhiên đông thời lắc đầu vẫy đuôi, <BR> mở miệng mỗi con nhả ra một giọt kim dịch.<BR><BR> Hai giọt chất lỏng trực tiếp chảy ra từ trong tinh thạch mà <BR> không gặp bất cừ trở ngại nào, rơi thẳng vào lòng bàn tay Hàn <BR> Lập , bị thanh sắc linh khí bao lại làm một. Tiếp sau đó, kim <BR> dịch trong thanh quang hình như gặp phải kích thích, liền phát <BR> ra kim quang sáng ngời. <BR> Tiếp đó ánh sáng này và thanh sắc linh khí hòa trộn với nhau, <BR> theo cổ tay chảy xuống, trong chớp mắt, cả cánh tay đã nằm <BR> trong kim quang.<BR><BR> Khi tất cả kim quang tràn ra, toàn bộ da thịt trên cánh tay bị <BR> nhuộm thành màu vàng rực rỡ.<BR><BR> Hàn Lập một tay nâng cánh tay kim sắc, miệng nói lẩm bẩm.<BR><BR> Cánh tay kim quang chợt lóe sáng lấp lánh, đồng thời một vầng <BR> sáng màu trắng nổi lên trên cánh tay, và lưư chuyển không <BR> ngừng.<BR><BR> Hàn Lập ngược lại hơi thở ổn đinh, thần sắc bình tĩnh, linh <BR> lực trong người nhập vào một vòng tuần hoàn lớn...<BR><BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1408<BR> Thiên Bằng nhân <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Thời gian năm năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn.<BR><BR> Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập không những lấy kim tủy mà <BR> năm đôi tinh trùng nhả ra toàn bộ xoa lên cơ thể, còn lấy Kim <BR> mẫu san hô sa kết hợp với những loại thuốc khác luyện thành <BR> nước, cũng gia nhập luyện hóa vào trong huyết nhục.<BR><BR> Làm như vậy, đương nhiên năm đôi kim tủy tinh trùng đều biến <BR> mất, Kim mẫu san hô sa trong ba bình hồ lô cũng hết sạch.<BR><BR> Một hôm, Hàn Lập từ trong nhập định mở mắt ra, nâng đôi tay <BR> trông chẳng có vẻ gì khác thường lên, nhìn một hồi, trên mặt <BR> hiện ra vẻ kì quặc.<BR><BR> "Rõ ràng đã đem kim tủy cùng không ít Kim mẫu san hô sa, toàn <BR> bộ đã luyện vào trong cơ thể, cơ thể cũng đã mạnh lên rất <BR> nhiều, nhưng chướng ngại trung kì này tại sao vẫn thiếu một <BR> chút, rốt cuộc vẫn không đột phá được. Lẽ nào thực sự là cơ <BR> duyên chưa tới".<BR><BR> Hàn Lập thở dài một tiếng, có chút buồn bực lại nhắm mắt lại, <BR> đột nhiên vách tường mật thất lóe sáng xanh, nguyên anh thứ <BR> hai đã hóa thành một đám điểu quang bay vụt vào kêu náo loạn. <BR> Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra, sau nghe tiếng thì nở nụ cười. <BR> <BR> "Suýt nữa thì quên, những người của Thiên Bằng tộc sắp tới đảo <BR> rồi. Vừa hay ta đi xem xét đám người dị tộc này một chút" Tự <BR> nói một câu, Hàn Lập đứng lên, đi ra khỏi cửa mật thất.<BR><BR> Tuy mấy năm hắn không ra khỏi mật thất một bước, nhưng đã ra <BR> lệnh cho nguyên anh thứ hai sử dụng Khôi lỗi thuật, luôn luôn <BR> giám sát hành động của bốn con yêu kia. Kết quả, từ trong một <BR> lần chúng nói chuyện riêng, đã nghe được tin sứ giả của Thiên <BR> Bằng tộc sắp đến đảo. Hiện tại dị tộc này cuối cùng đã đến, <BR> những tên yêu đó đã phái người đi nghênh đón.<BR><BR> Lại nói, tên Bảo Quang Tôn Giả mà hắn bắt được lần trước, nhất <BR> thời hứng khởi đã dùng Phệ Linh Thiên Hỏa diệt sát tinh hồn <BR> này, sau đó có chút hối hận quên mất không dùng thuật sưu hồn. <BR> Đây dù sao cũng là một yêu thú cấp tám, hẳn là hiểu rõ khu vực <BR> xung quanh.<BR><BR> Tuy lúc trước đã sử dụng Sưu hồn thuật với kim sắc ngư yêu, <BR> nhưng con ngư yêu này chưa từng rời khỏi hải vực lân cận quá <BR> xa, cho nên đối với tất cả cũng không hiểu được nhiều. Chỉ <BR> biết hải vực này được gọi là Xích Ma Hải, còn hòn đảo mà Hàn <BR> Lập ở gọi là Hắc Minh đảo, thực sự chỉ là một bán đảo mà thôi.<BR><BR> Một phần nhỏ của đảo chính là Hắc Ẩn sơn mạch mà hắn đang ở, <BR> tám chín phần của đảo đều bị sương mù đen bao phủ. Tuy nhiên <BR> may mà bán đảo lại nối liền với Phong Nguyên đại lục, hắn cũng <BR> không bị truyền tống đến hai đại lục xa lạ còn lại, điều nay <BR> khiến Hàn Lập âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần vẫn ở trên <BR> Phong Nguyên đại lục, hắn sẽ có cách trở về Nhân tộc.<BR><BR> Hải vực cạnh bán đảo và khối đại lục nối liền bán đảo, hình <BR> như là khu vực thống trị của một dị tộc có cánh gọi là Phi <BR> Linh tộc. Thiên Bằng tộc chỉ là một chi của Phi Linh tộc mà <BR> thôi, còn là một tộc khá nhỏ trong số khoảng mười chi tộc. Hải <BR> vực gần đó có không ít yêu thú bị Phi Linh tộc đuổi từ đại lục <BR> xuống biển, nếu không đến một chút tin tức này con ngư yêu này <BR> cũng không biết.<BR><BR> Ngoài điều này ra, con ngư yêu chưa từng cung cấp thêm thông <BR> tin nào chính xác.<BR> Tuy nhiên trong ấn tượng mơ hồ của con ngư yêu, người của <BR> Thiên Bằng tộc ngoài trên lưng có một đôi cánh và có thể mượn <BR> thần thông khi chiến đấu để biến ra các loại cự bằng, thì tất <BR> cả những cái khác đều tương tự như Nhân tộc.<BR><BR> Như vậy, Hàn Lập đương nhiên rất có hứng thú đối với sứ giả <BR> đến thu cống vật của Thiên Bằng tộc, muốn tận mắt nhìn thấy <BR> một chút.<BR><BR> Không lâu sau, Hàn Lập biến thành một đạo thanh hồng xuất hiện <BR> trên không trung bên ngoài trăm dặm, trên vai bò một con kim <BR> sắc giáp trùng dài nửa xích.<BR><BR> Hàn Lập mặc cho độn quang bay về phía trước, một tay vuốt ve <BR> con Phệ Kim Trùng mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ cách đó không <BR> lâu,<BR><BR> Con giáp trùng này nhìn từ bên ngoài hầu như không có gì thay <BR> đổi, nhưng mỗi một con đều trở nên nặng vô cùng, còn nặng hơn <BR> nhiều lần khi mới nuốt những thạch liệu cổ quái kia. May mà <BR> thông qua kiểm tra, những con Phệ Kim trùng biến dị này đã hồi <BR> phục sự linh hoạt ban đầu, hơn nữa con nào cũng trở nên khỏe <BR> mạnh vô song.<BR><BR> Một con Phệ Kim Trùng có thể nhẹ nhàng cắn lên một vật ngàn <BR> cân, điều này khiến cho Hàn Lập khi vừa kiểm tra xong, há mồm <BR> ngạc nhiên hồi lâu.<BR><BR> Ngoài hai điểm trên, Hàn Lập không hề phát hiện ra hơn ngàn <BR> con Phệ Kim Trùng sau khi tiến hóa, còn có điểm gì đặc biệt. <BR> Không biết là thực sự chỉ có những điểm biến hóa ấy, hay còn <BR> có những chỗ biến dị khác, chỉ là hắn vẫn chưa phát hiện ra.<BR><BR> Hàn Lập hơi có chút thất vọng, lại vì cách sử dụng ba khối <BR> thạch liệu đặc biệt đó, có chút không biết làm sao.<BR><BR> Một ngày sau, đạo thanh hông xuất hiện ở một đám núi thấp gần <BR> đó.<BR><BR> Sau khi nhật quang lóe sáng, đột nhiên đạo thanh hồng dần dần <BR> trở nên mờ nhạt, cuối cùng thì tan biến mất dạng.<BR><BR> Hàn Lập thi triển thần thông, đem giấu cả độn quang lẫn bản <BR> thân mình lại, tốc độ cũng chậm đi mấy lần.<BR><BR> Sau khi bay qua một cái hồ nhỏ, phía trước xuất hiện một ngọn <BR> núi nhỏ xanh mướt mọc đầy thanh trúc cao mấy trượng, còn dưới <BR> chân núi có hàng nghìn hàng vạn con thú đầu trâu mình sư tử <BR> đang di chuyển.<BR><BR> Hàn Lập quan sát bầy thú một lát, sau đó nhìn về phía sườn <BR> núi, nơi đó có một mảng sương trắng tràn ngập không tản.<BR><BR> Hai mắt lam quang lóe sáng, Thanh minh linh nhật lập tức xuyên <BR> qua sương núi, nhìn thấy một phiến thạch môn màu xanh bên <BR> trong sương mù.<BR><BR> Đây chính là động phủ của con thú đầu trâu.<BR><BR> Hàn Lập mỉm cười, thân người lập tức bay lên không trung, sau <BR> khi bay cao đến hơn nghìn trượng, mới dừng lại độn quang tiếp <BR> đó hai tay bắt quyết, mấy đạo ánh sáng khác nhau đồng loạt <BR> đánh ra.<BR><BR> Hư không xung quanh hiện ra từng đám sương mù, lập tức hóa <BR> thành một đám mây đen trông có vẻ bình thường, hoàn toàn che <BR> đi hình dáng của hắn.<BR><BR> Lúc này vai Hàn Lập mới rung lên, kim quang của con Phệ Kim <BR> Trùng thu lại, lập tức thu nhỏ thành một con giáp trùng nhỏ <BR> bằng hạt đậu, hai cánh mở ra bay ra khỏi đám mây đen, bay <BR> hướng thẳng xuống ngọn núi phía dưới.<BR><BR> Hàn Lập chăm chú quan sát nó, đợi cho nó biến mất vào trong <BR> ngọn núi, mới lặng lẽ trôi nổi bất động trong mây mù. Kết quả <BR> một khắc sau, từ một hướng nào đó phía chân trời, linh quang <BR> chợt lóe, bay đến hai nhóm yêu phong và ba con chim to màu <BR> bạc. Hàn Lập nheo mắt lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào ba con <BR> đại điểu thần quân dị thường.<BR><BR> Chỉ thấy ba con đại điểu dài hơn ba trượng, hình dáng giống <BR> loài ưng khổng lồ, trên người ngân quang chói mắt, giống như <BR> mỗi một sợi lông đều được luyện thành từ bạc nguyên chất, đôi <BR> con ngươi màu tím chớp động, sắc bén dị thường.<BR><BR> Ba con đại điểu rõ ràng đã giảm tốc độ, nhưng sau khi từ xa <BR> nhìn thấy ngọn núi nhỏ, ba con đông thời giang cánh, lập tức <BR> trên người hiện lên bạch sắc lôi hồ, sau đó biến thành ba đạo <BR> điện quang phóng ra, những tiếng sấm sét trầm thấp liên tiếp <BR> truyền tới! Sau một khắc, ba con đại điểu bao bọc trong hồ <BR> quang xuất hiện trước đám sương trắng.<BR><BR> Sau khi thu hai cánh lại, ba con đại điểu ngân quang phát sáng <BR> hóa thành hai nam một nữ, ba người dị tộc lưng có cánh màu <BR>bạc.<BR><BR> "Đây chính là Thiên Bằng nhân?" Hàn Lập cẩn thận quan sát, <BR> trên mặt không khỏi hiện ra vẻ linh ngạc.<BR><BR> Ba nguời dị tộc người nam tướng mạo anh tuấn, người nữ thanh <BR> tú dị thường, trừ đôi cánh trên lưng ra, cơ hồ không có bất cứ <BR> điểm nào khác biệt so với thanh niên nam nữ trong Nhân tộc.<BR><BR> Nhưng từ khí tức của ba người này mà xét, họ ngược lại tương <BR> đương với tồn tại Hóa Thần kỳ.<BR><BR> Trong đó, xem ra nam tử Thiên Bằng tộc nhìn khoảng hơn ba mươi <BR> tuổi, có lẽ có thực lực Hóa Thần trung kì. Đôi nam nữ trẻ hơn <BR> còn lại chỉ là Hóa Thần sơ kì.<BR><BR> Ba người đều chỉ mặc áo dài màu trắng giản dị, hai người nam <BR> có thắt dây lưng màu bạc, người nữ thì tóc thả ngang vai.<BR><BR> Sau khi cảm ứng được thực lực của ba người Thiên Bằng tộc, Hàn <BR> Lập có chút nhẹ lòng, sau khi đọc thầm mấy câu chú ngữ, thu <BR> tất cả khí tức lại, dần dần hạ xuống như một cơn gió nhẹ. Mấy <BR> người kia đương nhiên không hề phát hiện những thứ xảy ra trên <BR> đầu mình, chỉ trôi nổi ở phía trước ngọn núi, lặng lẽ chờ đợi. <BR> Kết quả một lúc sau, hai đám yêu phong mới bay đến đó. Yêu khí <BR> vừa thu lại liền hiện ra một con dã trư khổng lồ và tam thủ cự <BR> mãng.<BR><BR> "Ba vị tôn giả đại nhân xin mời vào, Thúy đạo hữu và Kim đạo <BR> hữu đang ở trong động phủ điểm cống phẩm cùng chuẩn bị tiệc <BR> rượu, ba vị đại nhân nhất định phải thưởng quang!" Cự mãng vừa <BR> hiện hình liền lập tức cười xin lỗi nói.<BR><BR> "Không cần phiền phức như thế, chúng ta thu cống phẩm xong <BR> phải lập tức trở về" người nam hơn ba mươi tuổi điềm đạm nói, <BR> hai người còn lại khuôn mặt cũng không lộ ra chút biểu cảm.<BR><BR> Cũng khó trách họ có thái độ như vậy, với đạo hạnh của hai con <BR> yêu quái , làm sao có thể khiến ba người Thiên Bằng tộc này để <BR> tâm đến mảy may. Nếu không phải cống phẩm mà mấy con yêu quái <BR> trên đảo cống tiến rất quan trọng, bọn họ đến mấy câu cũng <BR> không thèm mở miệng nói.<BR><BR> Chính vào lúc này, sương mù trắng trước núi tản ra, cánh cửa <BR> màu lục bên trong cũng từ từ mở ra.<BR><BR> Thú đầu trâu và kim mao cự viên từ bên trong ra nghênh đón, vẻ <BR> mặt bồi tội mời ba người Thiên Bằng tộc vào trong động phủ, <BR> những con yêu quái còn lại vội vàng theo sau.<BR><BR> Không ai chú ý tới, chính vào trong nháy mắt động phủ sắp đóng <BR> lại, một cơn gió nhẹ cũng thổi qua cửa lớn mà vào bên trong.<BR><BR> Bốn con yêu quái nhanh chóng đưa ba người Thiên Bằng tộc vào <BR> một gian đại sảnh thanh tịnh, bốn con yêu quái tuy vẫn chưa <BR> thành hình người nhưng cũng đặt bàn ghế ở đó. Ba người Thiên <BR> Bằng tộc cũng không khách khí, ngồi thẳng lên thượng tọa, bốn <BR> con yêu quái ngược lại cung kính đứng bên dưới.<BR><BR> "Được rồi, không cần nói nhiều lời dư thừa. Chỉ cần nói cho <BR> chúng ta biết, cống vật của lần này có chuẩn bị đủ hay không?" <BR> Người nam Thiên Bằng tộc khoảng hơn hai mươi tuổi vừa ngồi <BR> xuống liền hỏi ngay không khách khí.<BR><BR> "Khởi bẩm ba vị đại nhân. Quá nửa cống vật đã chuẩn bị đủ, <BR> nhưng trong đó có vài thứ, bổn đảo thực sự đã bị tuyệt diệt <BR> rồi, căn bản là không thể tìm ở đâu được" Thú đầu trâu rùng <BR> mình vội trả lời.<BR><BR> "Không chuẩn bị đủ? Hừ, cống vật không đủ, các ngươi nên biết <BR> sẽ có hậu quả gì chứ hả. Không có công vật, các ngươi không <BR> còn giá trị gì tồn tại trên đảo này nữa" Người nam lớn tuổi <BR> hơn nghe thấy nói vật , sắc mặt sầm lại.<BR><BR> "Tôn giả đại nhân bớt giận! Tuy các công vật khác có chút <BR> thiếu sót, nhưng bọn tiểu nhân lần này có chuẩn bị thêm năm <BR> mươi bông Hoa Mộc Linh, mong các vị đại nhân khai ân cho một <BR> lần" Thú đầu trâu trong lòng phát lạnh, vội vàng nói ra mấy <BR> câu đã chuẩn bị sẵn.<BR><BR> "Cái gì, Hoa Mộc Linh chuẩn bị thêm năm mươi bong!" Ba người <BR> Thiên Bằng tộc nhìn nhau, cùng lộ ra sắc mặt vui mừng.<BR><BR> "Các ngươi không phải vì muốn cho đủ số, mà lấy Hoa Mộc Linh <BR> chưa đủ năm tháng để đối phó với bọn ta đấy chứ" Người nam <BR> Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi ngược lại đảo mắt nhớ ra điều <BR> gì, bỗng nhiên lớn tiếng quát hỏi.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1409<BR> Xích Dung tộc <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Bọn tiểu nhân sao dám làm như thế. Ba vị đại nhân có thể đích <BR> thân kiểm tra tuổi thọ của linh hoa" Thú đầu trâu giật mình, <BR> vội vàng trả lời.<BR><BR> Cùng lúc này Kim mao cự viên cũng lật bàn tay, trước mặt bạch <BR> quang lóe sáng, hai hộp đựng đầy Hoa Mộc Linh hiện ra trước <BR> mắt, sau đó hai tay dâng lên.<BR><BR> Người nam trẻ tuổi Thiên Bằng tộc nửa tin nửa ngờ đón lấy hai <BR> chiếc hộp, và mở chúng ra xem.<BR><BR> Lập tức trước mắt ánh vàng chói lòa, đồng thời một mùi thơm <BR> ngào ngạt phả vào mũi.<BR><BR> Ba người Thiên Bằng tộc đầu tiên ngẩn ra, sau đó lâp tức tỏ ra <BR> mừng rỡ.<BR><BR> "Đích thực là Hoa Mộc Linh từ ngàn năm trở lên, phẩm chất cũng <BR> là nhất đẳng" Cô gái trẻ Thiên Bằng tộc lấy ra một bông Hoa <BR> Mộc Linh, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, hứng khởi nói.<BR><BR> "Tốt lắm. Hiếm khi các ngươi có thể giao nộp linh hoa có phẩm <BR> chất cao như lần này, những cống phẩm khác thiếu những thứ gì, <BR> nói ta nghe xem" Người Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi thu lại <BR> sắc mặt vui mừng, thần sắc đại độ hỏi.<BR><BR> Bốn con yêu quái thở phào nhẹ nhõm, biết rằng lần này đa phần <BR> có thể vượt qua cửa ải.<BR><BR> Tiếp đó chúng lần lượt lấy ra từ trên người các cống vật, để <BR> ba người Thiên Bằng tộc kiểm tra cẩn thận.<BR><BR> "Ừm, Kim tủy tinh trùng và Kim mẫu san hô sa thiếu một chút, <BR> số luợng Thanh quang mộc chỉ có một nửa..." Người thanh niên <BR> Thiên Bằng tộc điểm lên rõ ràng số cống phẩm bị thiếu .<BR><BR> "Còn được, số bị thiếu không nhiều lắm. Số Hoa Mộc Linh bổ <BR> sung thêm miễn cưỡng có thể bù vào chỗ còn thiếu. Lần này coi <BR> như các ngươi đã giao đủ cống phẩm. Đây là tiên đan thưởng cho <BR> các ngươi để áp chế nô ngân. Lần sau khi chúng ta đến, số <BR> lượng Hoa Mộc Linh càng nhiều càng tốt" Người nam hơn ba muơi <BR> tuổi gật đầu, đồng thời tay áo vung lên, bốn chiếc bình ngọc <BR> xanh bay ra, rơi vào tay bốn tên yêu quái. Bọn chúng lần lượt <BR> đón lấy bình, miệng rối tít tạ ơn.<BR><BR> Ba người Thiên Bằng tộc thu cống phẩm lại, không lưu lại thêm <BR> giây phút nào, lập tức đứng lên rời đi, bốn con yêu cung kính <BR> tiễn họ ra ngoài đại môn, sau khi chính mắt nhìn thấy ba người <BR> hóa thành ba con đại điểu bay đi, trong lòng mới thực sự nhẹ <BR> nhõm quay vào trong động phủ, tiếp tục thương lượng đại sự của <BR> bọn chúng.<BR><BR> Đám yêu vật đương nhiên không chú ý tới, ở một góc trong đại <BR> sảnh, không biết từ lúc nào có một con kim sắc tiểu trùng đang <BR> nằm, không nhúc nhích trông như vật đã chết.<BR><BR> Cùng thời gian đó, Hàn Lập ngược lại ẩn thân đi theo sau ba <BR> con đại điểu, ánh mắt chớp động không thôi.<BR><BR> Vừa rồi ở trong động phủ của tiểu thú, hắn đã nhìn thấy hết <BR> cảnh dâng nhận cống vật. Đoán chừng bọn họ nhất định đang trở <BR> về nơi tụ họp của Thiên Bằng tộc .<BR><BR> Việc hắn cần làm bây giờ là theo sát ba người Thiên Bằng tộc <BR> để tìm ra con đường bình an trở vê Thiên Nguyên đại lục.<BR><BR> Dù sao hải vực này rộng lớn như vậy, ai có thể biết được chỗ <BR> nào ẩn chứa nguy hiểm không ngờ tới. Hàn Lập cũng không muốn <BR> bản thân bị rơi vào lãnh địa của tồn tại hùng mạnh nào đó mà <BR> mình không biết.<BR><BR> Hơn nữa những người Thiên Bằng tộc này giống Nhân tộc như vậy, <BR> tìm thấy nơi tụ tập của Thiên Bằng tộc, với thần thông của hắn <BR> lẩn vào bên trong, thu thập một chút tình báo và một số linh <BR> dược cần thiết, cũng không phải là chuyện gì quá khó.<BR><BR> Nói không chừng những dị tộc này còn có không ít những kì trân <BR> dị bảo giống như Kim tủy tinh trùng.<BR><BR> Nói cho cùng Phi Linh tộc và Nhân tộc không giống nhau, cùng <BR> một vật, đối với Nhân tộc mà nói có thể giá trị liên thành, <BR> nhưng đối với dị Phi Linh tộc mà nói ngược lại có khi chỉ là <BR> vật bình thường.<BR><BR> Trong lòng suy nghĩ như thế, Hàn Lập có chút nóng lòng càng <BR> thận trọng theo sát ba người kia hơn. Với thần thông của Hàn <BR> Lập chỉ cần ba người kia không vượt xa ngoài phạm vi bao phủ <BR> của thần niệm trăm dặm, thì đương nhiên không thể nào dễ dàng <BR> bị mất dấu.<BR><BR> Thế là ba người Thiên Bằng tộc bay nhanh dọc theo quái vực gần <BR> bán đảo, bay hơn hai tháng, Hàn Lập cuối cũng mới nhìn thấy <BR> một đạo hắc tuyến xa xa ở chân trời.<BR><BR> Cuối cùng hắn cũng đã tới bờ biển của Thiên Nguyên đại lục.<BR><BR> Lúc này ba người Thiên Bằng tộc phía trước đã sớm bay lên lục <BR> địa.<BR><BR> Nối liền bờ biển là một mảng địa hình phức tạp đồi núi lớn nhỏ <BR> nối tiếp nhau.<BR><BR> Hàn Lập không dám chậm trễ, vội vàng tăng tốc lên mấy phần, <BR> kéo khoảng cách gần lại một nửa.<BR><BR> Nhưng chính vào lúc này, phía trước đột nhiên xảy ra dị biến! <BR> Phía trước của ba người Thiên Bằng tộc đột nhiên xuất hiện một <BR> con chim lớn hai đầu và bảy tám người dị tộc khác cũng có hai <BR> cánh trên lưng.<BR><BR> Bọn họ vừa hiện thân, lập tức bao vây lấy ba người Thiên Bằng <BR> tộc , bộ dạng không có ý tốt gì. Hàn Lập trong lòng thoáng <BR> ngạc nhiên, nhưng người vẫn không dừng lại, sau giây lát đã <BR> bay đến một chỗ cách nơi xảy ra chuyện không quá hai trăm <BR> trượng, nhẹ nhàng dừng độn quang lại.<BR><BR> Chỉ thấy con chim hai đầu hung dữ vô cùng, thân dài mười <BR> trượng, một đầu giống như đầu hổ, một đầu lại là đầu giao <BR> long, toàn thân lông vũ năm màu rực rỡ, có vẻ tươi đẹp dị <BR> thường. Còn bảy tám người có cánh kia, dung mạo ai nấy đều dữ <BR> tợn, đôi cánh sau lưng không những lớn hơn một bậc so với ba <BR> người kia, mà còn cháy đỏ rực như cánh lửa.<BR><BR> Ba người Thiên Bằng tộc nháy mắt biến lại thành hình người, <BR> sắc mặt nghiêm trọng đứng cạnh nhau.<BR><BR> "Thiên Minh, đây là có ý gì? Nơi đây là nơi quản hạt của Thiên <BR> Bằng tộc chúng ta, Xích Dung tộc các ngươi tại sao lại xuất <BR> hiện ở đây, còn chắn đường của bọn ta. Lẽ nào không sợ sự <BR> trừng phạt của thập giới sao?"<BR><BR> Người nam Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi, hướng vào một gã <BR> trong số những người đang vây quanh, quát lớn nói.<BR><BR> Gã này mặc hồng bào, thân hình cao lớn, trên đầu không có một <BR> sợi tóc.<BR><BR> "Ha ha, chúng ta đã xuất hiện ở đây, đương nhiên không sợ thập <BR> giới gì đó. Ngoan ngoãn giao ra những thứ trên người, sau đó <BR> quy thuận Xích Dung tộc chúng ta, nói không chừng có thể tha <BR> cho các ngươi một lần" Gã to lớn đó cười lớn.<BR><BR> "Cái gì?" Phong Khiếu mặt biến sắc, nhưng lập tức thần sắc lại <BR> hồi phục lại như thường.<BR><BR> "Phong Khiếu huynh không cần phải che giấu, đương nhiên là Hoa <BR> Mộc Linh kia rồi" Gã đầu trọc nham hiểm nói.<BR><BR> "Vật quý hiếm như Hoa Mộc Linh, sao lại có trên người ba chúng <BR> ta, Thiên Minh, đầu óc ngươi không còn tỉnh táo sao" Người <BR> Thiên Bằng tộc phủ nhận nói.<BR><BR> "Không thừa nhận cũng không sao, lát nữa bổn đại nhân sẽ đích <BR> thân lục soát người các ngươi. Đúng rồi, quên không nói cho <BR> các ngươi biết. Thánh chủ cuối cùng có Côn Bằng Chân Huyết của <BR> Thiên Bằng tộc các ngươi, bốn tháng trước bị ba lê thú chạy ra <BR> từ địa uyên tấn công đã chết rồi. Thiên Bằng tộc bị gạch tên <BR> khỏi Phi Linh tộc đã là chuyện sớm muộn" Tên cao lớn cười lớn <BR> nói.<BR><BR> Nghe thấy lời này ba người Thiên Bằng tộc thất kinh.<BR><BR> "Nói bậy, Côn Bằng thánh chủ thần thông thế nào chứ, cho dù <BR> không địch lại, nhưng nếu như muốn rời khỏi, có thể nào bị ba <BR> con lê thú ngăn cản được chứ" Nam thanh niên Thiên Bằng tộc bộ <BR> dạng hoàn toàn không tin.<BR><BR> "Ha ha, nếu như chỉ là lê thú đích thực không thể ngăn cản <BR> được Côn Bằng thánh chủ, nhưng nếu như trước đó hắn đã bị <BR> trọng thương, hai cánh bị tổn thương nặng, căn bản không thể <BR> biến thân để bay thì sao".<BR><BR> Gã cao to giang đôi cánh sau lưng, không có hảo ý nói.<BR><BR> "Ngươi cho rằng nói như vậy, bọn ta sẽ tin sao. Bớt sàm ngôn <BR> đi, cho dù nói thế nào, cũng đừng hòng ba chúng ta giao vật <BR> cho các ngươi" Người Thiên Bằng tộc hơn ba mươi tuổi ngược lại <BR> trấn tĩnh trở lại, lạnh lùng trả lời.<BR><BR> Đôi nam nữ còn lại, trên người cũng chớp động lôi quang, bộ <BR> dạng sẽ không thỏa hiệp. Gã đầu trọc thấy vậy, hừ lên một <BR> tiếng, hung quang cũng bắt đầu chớp động không ngừng.<BR><BR> Hắn cũng là một tồn tại Hóa Thần trung kì, những người còn lại <BR> cũng đều có thực lực Hóa Thần sơ kỳ, cộng thêm con chim khổng <BR> lồ hai đầu , nhìn thế nào sức mạnh cũng lớn hơn ba người Thiên <BR> Bằng tộc mấy lần. Tuy nhiên nếu như người Thiên Bằng tộc nhất <BR> tâm chạy trốn, mấy tên bọn chúng ngược lại không nắm chắc được <BR> sẽ bắt được đối phương.<BR><BR> Dù sao tốc độ cũng không phải sở trường của Xích Dung tộc. <BR> Cùng một cấp độ nếu rượt đuổi, đa phần sẽ bị đối phương chạy <BR> thoát. Tuy nhiên gã cao to đã đem người mai phục ở đây, đương <BR> nhiên đã sớm nghĩ đến điểm này.<BR><BR> Nét mặt hung dữ chợt lóe, gã cao to vung tay một cái<BR><BR> Những người Xích Dung tộc khác một tay xoay lật, lập tức trên <BR> tay xuất hiện một ống ngắn màu lam, nhắm ngay phía sau đồng <BR> loạt hành động.<BR><BR> "Phốc phốc" sau vài tiếng xé gió, từng đám quang cầu màu lam <BR> bắn nhanh ra.<BR><BR> "Không hay rồi, là Khốn Ma Võng. Chạy nhanh!" Người Thiên Bằng <BR> tộc lớn tuổi nhìn thấy màn này liền thất thanh, lập tức vung <BR> cánh, cả người lập tức biến thành một đạo hồ quang bắn nhanh <BR> đi.<BR><BR> Hai người còn lại nghe vậy mặt biến sắc, cũng lập tức bay <BR>theo.<BR><BR> Nhưng đã muộn mất rồi.<BR><BR> Vô số quang cầu màu lam ở bốn phía chợt vỡ ra, hóa thành một <BR> chiếc luới lớn lam sắc, không ngừng lớn thêm.<BR><BR> Trong nháy mắt tất cả tơ lưới hợp lại với nhau, không gian mấy <BR> trăm trưỡngung quanh đều bị phong bế, hình thành một cái lồng <BR> cực lớn. Khi cái lồng đã thành hình, ba đạo điện quang một <BR> bước cũng thể độn ra ngoài lưới.<BR><BR> Điện quang vừa thu lại, ba người Thiên Bằng tộc hiện hình ra, <BR> sắc mặt người nào người nấy đều tái nhợt.<BR><BR> "Tuy đấy chỉ là Khôn Ma Võng cấp thấp, nhưng nhốt các ngươi <BR> lại một lúc thì vẫn có thể làm được. Phong Khiếu, dưới sự tấn <BR> công của bọn ta, ngươi có còn thời gian để xé rách Khôn Ma <BR> Võng sao. Hay là ngoan ngoan đầu hàng có phải tốt không. Ta <BR> nói lần cuối cùng, nếu như ngưoi không đồng ý, thì đừng trách <BR> ta không nể tình trước đây" Gã đầu trọc thấy Khốn Ma Võng <BR> không ngờ thật có thể nhốt ba người Thiên Bằng tộc, lập tức <BR> mừng rỡ nói. <BR><BR> "Chúng ta hợp lực, nhanh chóng phá vỡ Khốn Ma Võng!" Phong <BR> Khiếu căn bản không thèm để ý đến gã kia, ngược lại bình tĩnh <BR> quay ra dặn dò hai đồng đạo, tiếp đó hai tay xát vào nhau, sau <BR> đó giơ lên, hai đạo hồ quang lớn phóng ra, bắn thẳng vào chiếc <BR> lưới lớn màu lam.<BR><BR> Còn đôi nam nữ Thiên Bằng tộc cũng không nói tiếng nào mỗi <BR> người mở miệng phun ra một đạo hồ quang lớn, gia nhập vào đòn <BR> tấn công.<BR><BR> Lập tức ầm ầm nổ vài tiếng, chỗ kết nối ngân quang trên tơ <BR> lưới lóe sáng, cả Khốn Ma Võng rung lên.<BR><BR> Gã đầu trọc Thiên Minh thấy thế đột nhiên giận dữ, trong miệng <BR> lập tức gầm lên ra mấy tiếng: "Động thủ, không để lại tên nào <BR> hết!"<BR><BR> Lập tức hắn cuộn người trên không trung, biến thành một con <BR> đại điểu màu đỏ dài mấy trượng, hai cánh vừa đập liền lập tức <BR> phóng ra hỏa diễm, bắn thẳng về phía ba người Thiên Bằng tộc .<BR><BR> Những tên Xích Dung tộc còn lại, cũng làm phép biến hình, biến <BR> thành những con hỏa điểu tấn công tới. <BR><BR> Như thế, ba người Thiên Bằng tộc nhất thời không thể lo tới <BR> việc tấn công Khốn Ma Võng, chỉ có thể cùng biến thành đại <BR> điểu ngân sắc, miệng phun lôi điện nghênh địch.<BR><BR> Một thời gian, không trung hỏa diễm quay cuồng, chớp giật dữ <BR> dội, không trung chẳng mấy chốc trở nên cực nóng không thể <BR> chịu nổi. <BR><BR> Chỉ có con chim lớn hai đầu, ngược lại kiên định đứng yên tại <BR> chỗ không động đậy.<BR><BR> Hàn Lập nhẹ thở dài một tiếng, có chút khó xử dở khóc dở cười.<BR><BR> Lúc này hắn đương nhiên cũng bị Khốn Ma Võng nhốt ở bên trong.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1410 <BR> Lộ diện <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Hàn Lập trong lòng hiển nhiên là rất buồn bực, trong tình <BR> huống bình thường với thần thông của hắn vốn có thể nháy mắt <BR> hình thành bên trong Khốn Ma Võng, độn quang ra khỏi cấm chế.<BR><BR> Nhưng hắn lại đang ẩn thân, nếu như vội vàng dùng đến thần <BR> thông phát quang thì lập tức tin tức sẽ bị tiết lộ ra ngoài.<BR><BR> Thế là chỉ sau một chút do dự, hắn đã ở bên trong cấm chế.<BR><BR> Khoé mắt Hàn Lập hơi động, chỉ có thể tạm thời đứng bất động ở <BR> chỗ cũ, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ đi nghĩ lại tất cả những <BR> tin tức vừa chớp qua.<BR><BR> Hiển nhiên những người của Xích Dung tộc này là một trong bảy <BR> hai chi của Phi Linh tộc, không biết từ chỗ nào mà biết được <BR> ba người của Thiên Bằng tộc lúc này sẽ mang hoa Mộc Linh trở <BR> về, cho nên mai phục trên con đường mà họ nhất định phải đi <BR> qua. Còn những người của Xích Dung tộc dám làm như vậy có lẽ <BR> chính là vì một nhân vật rất lớn của Thiên Bằng tộc đã chết, <BR> cả Thiên Bằng tộc cũng khó tự bảo vệ được bản thân mình.<BR><BR> Nhưng nếu cứ như vậy, những ý định ban đầu của hắn há chẳng <BR> phải là hỏng hết rồi sao. Lẽ nào phải vứt bỏ Thiên Bằng tộc, <BR> đi trà trộn vào nơi tập trung của đám Phi Linh tộc khác ư? <BR> <BR><BR> Điều này có vẻ không ổn. Dù sao nhìn từ ngoại hình, người <BR> Thiên Bằng tộc và người của Nhân tộc cũng không có gì khác <BR> biệt. Còn Phi Linh tộc, những chi khác thì không biết, nhưng <BR> nhìn dáng vẻ người Xích Dung tộc e rằng tìm một chi dễ trà <BR> trộn vào giống như Thiên Bằng tộc không phải là dễ.<BR><BR> Ý nghĩ của Hàn Lập lướt qua nhanh như chớp, đồng thời chú ý <BR> nhìn về phía đại chiến của người Thiên Bằng tộc và người Xích <BR> Dung tộc sau khi biến ảo ở phía không xa.<BR><BR> Ở đó, những âm thanh ầm ầm inh tai nhức óc vang lên, vô số <BR> những hồ quang điện lớn như con ngân mãng quay cuồng gào rít. <BR> Ba con ngân điểu dường như hoá thân thành lôi điện, miệng vuốt <BR> cùng phối hợp, anh dũng khác thường. Nhưng dưới sự bao vây của <BR> nhiều con hỏa điểu như vậy, chúng đã trở nên yếu thế.<BR><BR> Những con hỏa điểu này không những thần thông hoả diệm cuồn <BR> cuộn, cho dù ngẫu nhiên bị ngân điểu tấn công vào người, chỉ <BR> cần hoả diệm sáng lên, những vết thương sẽ lập tức hồi phục <BR> như thường, giống như cơ thể bất diệt vậy, mà hơn nữa con ngân <BR> điểu này sẽ bị ngọn lửa kia quấn quanh người, toàn thân lôi <BR> quang phát sáng, cho dù có bình yêu vô sự thì ngân quang phát <BR> ra trên người nó cũng nhất định sẽ bị mờ nhạt đi.<BR><BR> Trong lúc chúng đang tranh đấu trên không, không biết là từ <BR> lúc nào đã nổi lên một viên châu màu đỏ đậm, phát ra ánh sáng <BR> màu lửa nhạt, bao phủ toàn bộ mọi vật phía dưới nội trong mười <BR> mấy trượng.<BR><BR> "Phong Khiếu, ngươi và ta đồng cấp, nhưng ta có Hỏa long châu <BR> trợ giúp, xem ngươi làm sao thành đối thủ của ta" Trong khi <BR> tranh đấu, một con hỏa điểu cực lớn cơ thể rõ ràng là lớn hơn <BR> rất nhiều so với những con đồng loại, phát ra những tiếng cười <BR> cổ quái.<BR><BR> Một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, một con ngân điểu đột nhiên <BR> giơ vuốt lên, lập tức năm luồng ánh sáng trắng mờ loé lên rồi <BR> vụt tắt bắn vào không trung, một khắc sau chém thẳng vào viên <BR> châu.<BR><BR> "Ầm ầm" mấy tiếng, trên bề mặt Hỏa long châu chợt hiện lên một <BR> lớp ánh sáng màu đỏ, dễ dàng ngăn lại năm vuốt đó.<BR><BR> "Ha ha, Phong Khiếu huynh, ngươi đừng có nghĩ mình gặp may như <BR> vậy, viên Hỏa long châu này ta sớm đã mời một vị trưởng lão <BR> trong tộc bày bố cấm chế rồi, chỉ dựa vào một tên Phi Linh cấp <BR> cao như ngươi thì hoàn toàn không có cách nào làm tổn hại được <BR> nó".<BR><BR> Con hỏa điểu ha hả mấy tiếng, hai cánh vô mạnh lên, lập tức <BR> ngọn lửa cuốn tất cả đi.<BR><BR> Ở phía dưới, mặc cho ba con ngân điểu không chế lôi quang muốn <BR> tháo chạy khỏi phạm vi bao phủ của Hỏa long châu, thì viên <BR> châu lại đuổi sát không tha, hoàn toàn không có cách nào vứt <BR> bỏ được, hơn nữa còn vì phân tâm nên ba con ngân điểu liên <BR> tiếp bị thương, hồ quang lấp lánh bên ngoài cũng dần dần mờ <BR> nhạt đi.<BR><BR> Nhìn thấy cảnh tượng này, con hỏa điểu càng điên cuồng công <BR> kích không ngừng.<BR><BR> Ba con ngân điểu chỉ có thể chống đỡ khổ cực trong biển lửa.<BR><BR> Đại hán trọc đầu biến thành con hỏa điểu nhìn thấy vậy, liền <BR> cười một tiếng lạnh lùng, từ mồm lại phát ra những tiếng kêu <BR> rõ ràng chói tai.<BR><BR> Con cự cầm hai đầu đó cuối cùng cũng đã hành động.<BR><BR> Chỉ nhìn thấy hai cánh của chúng dang ra, hai cái đầu đồng <BR> thời phát ra những tiếng kêu u ám, thân hình khổng lồ thoáng <BR> rung động, rồi lại biến thành một màn ráng màu ngũ sắc, bắn <BR> thẳng vào ba con ngân điểu, cuốn chúng bay đi.<BR><BR> Ba con ngân điểu nhìn thấy cảnh này vô cùng hoảng hốt, một con <BR> trong đó đột nhiên hét to:<BR><BR> "Mau thi triển Lôi độn thuật trốn đi nhanh. Không thể chính <BR> diện ngăn cản con hỏa điểu này".<BR><BR> Lời này vừa phát ra khỏi miệng thì ba con ngân điểu thoắt cái <BR> đã biến thành ba đường ngân hồ bắn nhanh ra khỏi biển lửa, <BR> trên đường đi, cơ thể đột nhiên bị trúng mấy đòn tấn công <BR> nghiêm trọng.<BR><BR> Nhưng chúng vừa thoát ra khỏi biển thì đã biến mất không thấy <BR> tung tích.<BR><BR> Ráng ngũ sắc quay một vòng trên không trung, lập tức ánh sáng <BR> mờ loé lên, lại một lần nữa xuất hiện con cự cầm hai đầu. Hai <BR> cái đầu của nó không ngừng nhìn sang hai bên.<BR><BR> Viên Hỏa long châu trên không trung cũng quay tròn không ngừng <BR> tại chỗ cũ, hình như đã mất đi tung tích của ba con ngân điểu.<BR><BR> Mấy con hỏa điểu nhìn thấy đều ngẩn người ra, con có đôi cánh <BR> lớn nhất trong đấy thu cánh lại, rồi một lần nữa lại hoá thành <BR> hình người trong nngọn lửa hừng hực.<BR><BR> Đó chính là vị đại hán trọc đầu tên Thiên Minh.<BR><BR> Hắn nhìn hướng về phía ba đường ngân hồ đã biến mất, rồi cất <BR> lên một tiếng cười lạnh:<BR><BR> "Đừng tưởng rằng mượn lôi lực để ẩn thân thì ta sẽ không có <BR> cách nào tìm ra các ngươi. Lần này ngoài việc mượn uy lực của <BR> Hỏa long châu ra, ta còn mang theo cả Thông linh chi phong. Ta <BR> đã đem tinh hạch của Thiên Bằng tộc các ngươi cho nó phân biệt <BR> rồi, cho dù các người có tu luyện thuật lôi độn đến cực trí <BR> thì cũng không có cách nào trốn được sự tìm kiếm của nó đâu".<BR><BR> Lời nói vừa buông xuống thì đại hán trọc đầu đột nhiên há to <BR> mồm, một bình hồ lô màu đỏ bắn ra.<BR><BR> Vật này quay vòng vòng chuyển dần xuống, miệng hồ lô hướng <BR> xuống dưới, đột nhiên mấy con ong độc màu vàng kêu những tiếng <BR> ù ù bay ra, một một con đều lớn vài tấc, trên người phát ra <BR> một thứ ánh sáng linh quang nhàn nhạt.<BR><BR> Đại hán kêu lên mấy tiếng cổ quái, ngón tay chỉ về hướng mấy <BR> con ngân điểu biến mất.<BR><BR> Lập tức mấy con linh phong kêu lên một tiếng rồi bay đi.<BR><BR> Đại hán cười một cách độc ác, rồi giơ tay ra một chiêu ở phía <BR> sau.<BR><BR> Lập tức tất cả nhưng con hỏa điểu do Xích Dung tộc hoá thành <BR> đều dang hai đôi cánh lên, đuổi theo sau những con linh phong.<BR><BR> Con cự cầm hai đầu cũng tiến sát theo.<BR><BR> Một khắc sau, điệu cười hiểm ác trên mặt đại hán trọc đầu <BR> ngưng lại.<BR><BR> Sau khi mấy con linh phong bay quay tròn bốn phía, lại tụ về <BR> một nơi, tất cả hướng về một chỗ, trên dưới quay tròn không <BR> ngừng.<BR><BR> Tại sao lại chỉ tìm thấy một tên Thiên Bằng tộc.<BR><BR> Tất cả những người của Xích Dung tộc đều có chút mơ hồ, không <BR> hiểu.<BR><BR> Nhưng đại hán trọc đầu lại quyết đoán dị thường, lập tức phản <BR> ứng lại, bống nhiên há mồm phun ra hai chữ "động thủ".<BR><BR> Nhưng chưa đợi mấy con hỏa điểu bay tới, thì ở nơi mà những <BR> con linh phong bao vây lại hiện ra một nam tử, trên không <BR> trung bỗng phát ra những quang hà màu xám, linh quang lướt qua <BR> trong hư không, những thứ bị linh quang quét vào trong thì lập <BR> tức biến mất hình mất dạng.<BR><BR> Mấy con hỏa điểu vô cùng kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì mà há <BR> to mồm ra, lập tức những tiếng gào thét không ngừng vang lên.<BR><BR> Một màn quỷ dị xuất hiện. Chỉ nhìn thấy phía dưới ánh sáng xám <BR> đó là những cây cột lửa đang làm tan chảy mọi thứ bên trong <BR> quang hà, thoắt cái tất cả đã hoá thành hư không.<BR><BR> Lần này, những con hỏa điểu đều bị dọa một trận, thân hình vốn <BR> khí thế hừng hực đang xông lên lập tức dừng lại, đều nhìn chằm <BR> chằm kinh ngạc vào bóng một nam tử lạ mặt đang dần dần xuất <BR> hiện từ trong ánh sáng xám ra. <BR><BR> Người này toàn thân mặc thanh bào, dung nhan bình thường, đằng <BR> sau lưng có mang một đôi cánh màu trắng, đó cũng là người của <BR> Phi Linh tộc, nhưng hoàn toàn không phải là một trong ba người <BR> của Thiên Bằng tộc.<BR><BR> "Các hạ là ai?" Đại hán trọc đầu ngạc nhiên, lập tức quát lớn <BR> lên, trên người bỗng phát ra một khí thế cực kì đáng sợ.<BR><BR> "Là ai chẳng nhẽ ngươi không nhận ra?" Người mặc thanh bào mìm <BR> cười trả lời, đó chính là Hàn Lập, người bị lộ thân phận ngoài <BR> ý muốn.<BR><BR> Vẻ mặt hắn trông rất ung dung, nhưng trong lòng thì thầm oán <BR> trách.<BR><BR> Đang là cuộc tranh đấu của người dị tộc, tại sao đột nhiên lại <BR> lôi hắn vào. Hắn không phải là người của Thiên Bằng tộc, những <BR> con linh phong đấy tại sao lại tìm thấy hắn?<BR><BR> Hàn Lập thầm nghĩ, có lẽ việc này có liên quan đến mình luyện <BR> hoá xương cánh của lôi bằng vào Phong Lôi Sí .<BR><BR> Cũng may lúc hắn hiện hình thì không những cánh Phong Lôi đã <BR> biến đổi màu sắc, mà còn hoá thành đôi cánh có kích cỡ và hình <BR> dáng giống với người của Thiên Bằng tộc, như vậy cũng không sợ <BR> ai nhận ra sơ hở gì.<BR><BR> "Thiên Bằng nnhân?" Ánh mắt đại hán trọc đầu lướt nhìn quan <BR> khuôn mặt và đằng sau Hàn Lập, sát khí lập tức hiện lên.<BR><BR> Hàn Lập mỉm cười không nói.<BR><BR> "Bất kể tại sao ngươi xuất hiện tại nơi này, nhưng nếu đã bị <BR> ta bắt gặp, thì chỉ có con đường chết thôi. Giết hắn" Đại hán <BR> trọc đầu ra lệnh lạnh lùng khác thường.<BR><BR> Lập tức những con hỏa điểu ở bốn hướng xông tới, hai cánh mà <BR> móng rung lên, mười mấy vuốt lửa đan chéo vào nhau trong ngọn <BR> lửa cuồn cuộn, lăn thẳng vào Hàn Lập.<BR><BR> Chính vào lúc này, viên Hỏa long châu sáng lên, không biết tại <BR> sao thoắt một cái mà từ một nơi xa đến vài chục trượng đã xuất <BR> hiện trên đỉnh đầu Hàn Lập.<BR><BR> Một màn ánh sáng đỏ đồng thời phát ra.<BR><BR> Hàn Lập hơi nhăn mày, cũng không nhìn vào những cử động khác <BR> mà chỉ vung bàn tay đen lên, những luồng ánh sáng màu xám phía <BR> trước người cũng dâng cao lên bội phần, những móng vuốt và <BR> ngọn lửa lập tức bị dừng lại ở trong đó, tiếp theo đó phía <BR> dưới luồng ánh sáng đang chớp động bị xé nhỏ ra thành bột vụn <BR> và biến mất.<BR><BR> Đồng thời, hai đôi cánh phía sau lưng Hàn Lập cũng phát ra <BR> tiếng kêu, thân hình mờ nhạt đi, rồi biến mất trong ánh lôi <BR> quang ngân sắc. Và một khắc sau, hắn đã xuất hiện ở bên trên <BR> viên Hỏa long châu, một cánh tay hắn lướt qua đã nắm lấy được <BR> viên châu trong tay.<BR><BR> Viện Hỏa long châu kêu "oành" một tiếng, không những phát ra <BR> màu lửa đỏ bao phủ, mà còn hoá hình trên không biến thành một <BR> con cự mãng màu đỏ đậm dài vài trượng, há mồm ra cắn mạnh vào <BR> tay Hàn Lập.<BR><BR> "Phành" một tiếng, kim quang trên cánh tay phát ra, hiện lên <BR> một tầng kim lân, trên chỗ mà con hoả mãng cắn vào lại hoàn <BR> toàn không có thương tích gì, cứng như thép đã được tinh chế.<BR><BR> Rồi năm đầu ngón tay của hắn đột nhiên dùng một lực rất mạnh <BR> nắm chặt vào viên châu, ánh sáng nhạt nhạt đằng sau lưng bỗng <BR> loé lên, truyền ra một tiếng giòn vang.<BR><BR> Không những mặt ngoài của viên Hỏa long châu bị siết cho vỡ <BR> ra, mà ngay cả phần thân bên trong cũng bị sức mạnh cực lớn <BR> trên người Hàn Lập làm cho nứt vụn ra.<BR><BR> Hai cánh tay hắn lại chà sát vào nhau, mười đầu ngón tay giơ <BR> lên, một đống bụi màu đỏ bay lả tả ra.<BR><BR> Từ khi Hàn Lập hoá giải đòn tấn công của bọn chúng đến lúc <BR> biến vào không trung rồi dùng một tay siết nát viên Hỏa long <BR> châu, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian phút chốc.<BR><BR> Đám người Xích Dung tộc phía dưới nhìn thấy đều trợn mắt há <BR> mồm.<BR><BR> "Ngươi đã huỷ đi bảo vật của Xích Dung tộc ta" Đại hán trọc <BR> đầu tuy cũng hoảng sợ, nhưng lập tức nghĩ đến hậu quả sau khi <BR> viên Hỏa long châu bị huỷ, không khỏi phẫn nộ xen lẫn kinh sợ.<BR><BR> Những tiếng the thé phát ra từ mồm hắn, thân hình chợt động <BR> đậy, một lần nữa hoá thành con hỏa điểu cực đại bay vụt lên, <BR> và con cự cầm hai đầu cũng hoá thành một luồng quang hà cuồn <BR> cuộn ào tới.<BR><BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1411 <BR> Đẩy lùi Xích Dung <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Hàn Lập vừa thấy một màn này liền lập tức mở miệng ngâm lên, <BR> cũng không thấy hắn dùng bất kì bảo vật gì, chẳng qua là hai <BR> cánh phía sau rung lên, tựa như hóa thành một đạo gió lốc tuôn <BR> ra, nhưng trên đường nó lại lóe lên rồi quỷ dị biến mất. <BR> <BR> Đại hán biến thành Hỏa Điểu trong lòng quá sợ hãi, không kịp <BR> kêu lên, chỉ đàng há miệng phun ra một mảnh hỏa diễm màu tím <BR> trải rộng hơn mười trượng che ở trước người.<BR><BR> Nếu như Hàn Lập lẻn vào vùng phụ cận mà nói, vừa vặn sẽ bị <BR> mảnh hỏa diễm này cuốn vào.<BR><BR> Thế nhưng ngoài dự liệu của đại hán đầu trọc, Hàn Lập ngay từ <BR> đầu đã không đem mục tiêu đặt trên người hắn, mà sau khi bạch <BR> quang lóe lên, song thủ như thiểm điện hiện ra rồi đặt trên <BR> đỉnh đầu cự cầm.<BR><BR> Đừng xem hình thể cự cầm khổng lồ như vậy, thế nhưng phản ứng <BR> vô cùng nhanh nhạy.<BR><BR> Trong sát na lúc Hàn Lập xuất hiện, cự cầm đang giao thủ đột <BR> nhiên nhổ là một đạo cột sáng lam sắc.<BR><BR> Cột sáng này chưa tới gần thân, thế nhưng không khí tại vùng <BR> phụ cận lại vang lên một loạt thanh âm "Rẹt rẹt", từng mảnh <BR> hàn băng có độ dày không đồng nhất làn tràn mà ra.<BR><BR> Đạo cột sáng này không ngờ lại vô cùng hàn lãnh, hoàn toàn <BR> không thua gì Kiền Lam Băng Diễm của Hàn Lập, phảng phất như <BR> không khí bị đông lại, rồi ngăn ở trước mặt Hàn Lập.<BR><BR> Trong mắt Hàn Lập lóe lên quang mang kinh ngạc, nhưng mà đối <BR> mặt với cột sáng này hắn cũng không có tránh né, tay áo vung <BR> lên, từng mảnh bụi xuất hiện trước người.<BR><BR> Cột sáng lam sắc tiến vào trong phạm vi của nó, phảng phất tựa <BR> như tiến vào trong nước, bị đông cứng lại.<BR><BR> Khí thế của cột sáng lập tức bị trì hoãn, trong tay áo Hàn Lập <BR> lóe lên ngũ sắc quang hà, hắn duỗi bàn tay trắng noãn như ngọc <BR> ra.<BR><BR> Năm ngón tay từ trên ngực trượt xuống, năm khỏa quỷ đầu dữ tợn <BR> như thiểm điện lập tức biến mất không thấy, tiếp đó từ trong <BR> lòng bàn tay tuôn ra một mảnh ngũ sắc quang diễm, quang mang <BR> chớp động, ngưng trọng dị thường.<BR><BR> Trải qua nhiều năm tu luyện như thế, hai bàn tay Hàn Lập rốt <BR> cục cũng đã luyện thành Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, tùy tiện có <BR> thể thi triển ra, thế nhưng có thể đem toàn bộ uy năng của <BR> Nguyên Từ Thần Sơn cùng Ngũ Tử Đồng Tâm Ma hoàn toàn phát huy, <BR> thậm chí sau khi kết hợp với lực thân thể, lực lượng còn tăng <BR> lên gấp bội. Uy năng này còn có thể tăng trưởng theo tu vi <BR> cảnh giới sau này.<BR><BR> Một tiếng động thật nhỏ vang lên, cột sáng lam sắc rốt cục đã <BR> đột phá sự ngăn cản của Nguyên Từ Thần Quang, đánh lên trên <BR> bàn tay Bạch Ngọc.<BR><BR> Thế nhưng ngũ sắc quang diễm ở ngoài bàn tay lại xoay tròn, <BR> cột sáng lạnh vô cùng này lập tức lóe lên rồi chui vào tay <BR> hắn, bàn tay lại không bị thương mảy may.<BR><BR> Cự cầm thấy vậy, một cái đầu hổ khác cũng không chút do dự <BR> dựng lên, một cỗ âm ba trong suốt không tiếng động được phun <BR> ra, đón đầu trùm tơi Hàn Lập.<BR><BR> "Hừ"<BR><BR> Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, kim quang trên người đại phóng, <BR> tiếp đó nhoáng một cái, linh quang bích lục bao lấy cả người, <BR> thoáng cái xông vào màn âm ba này, "Ầm ầm" một tràng âm thanh <BR> muộn hưởng vang lên, âm ba cùng kim quang đụng vào nhau, tạo <BR> ra tiếng bạo liệt liên miên không dứt.<BR><BR> Thế nhưng Hàn Lập đối với vụ bạo liệt này không để vào mắt, <BR> chỉ sau vài cái chớp động, thân thể đã phá tan màn âm ba bao <BR> quanh người, cánh tay khẽ động, hai nắm tay đập xuống.<BR><BR> Cự cầm cũng được coi như là loại dị thường hung mãnh, thân <BR> hình chỉ đảo sang bên cạnh, cự trảo chớp động lóe lên hàn <BR> mang, chộp ngược lên không trung.<BR><BR> Tiếng xé gió vang kên, Cả người Hàn Lập đều bị một trảo này <BR> bao trùm.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai cái nắm tay, một cái được <BR> quầng trăng mờ bao quanh chớp động không thôi, một cái lại <BR> được ngũ sắc quang diễm bao quanh lưu chuyển bất định, không <BR> chút do dự đáng lên cự trảo.<BR><BR> Oanh oanh hai tiếng nổ mạnh! Cự cầm bỗng nhiên phát ra tiếng <BR> kêu thảm thiết chói tai, chỉ thấy cự trảo bị đánh gập lại, <BR> móng nhọn chớp động từng khúc từng khúc vỡ vụn ra, lập tức <BR> hóa thành một đoàn huyết vụ.<BR><BR> Tiếp đó bóng người lóe lên, sắc mặt Hàn Lập không chút biểu <BR> tình, thoát khỏi màn huyết vụ.<BR><BR> Song đầu cự cầm trong mắt bắn ra quang mang ngoan độc, cũng <BR> không để ý tới một trảo đã bị hủy, hai cái đầu đột nhiên ngỏng <BR> lên, hai cái miệng như bồn máu, hung hăng táp tới Hàn Lập.<BR><BR> Một cỗ gió tanh đập vào mặt mà đến.<BR><BR> Đầu trọc đại hán bên kia cùng đám người Xích Dung tộc nhân <BR> cũng đã có phản ứng, lập tức kinh sợ cũng công tới.<BR><BR> Một cỗ tử diễm cùng vô số hỏa cầu chằng chịt dày đặc kích xạ <BR> ra, nhưng trên đường bay tới lại dung hợp làm một thể, biến <BR> thành xích hồng hỏa hải rộng trăm trượng.<BR><BR> Những Hỏa Điểu kia thân hình khẽ động, đều chui vào trong ngọn <BR> lửa không còn thấy bóng.<BR><BR> Hỏa qung một hồi quay cuồng, thoáng cái sóng lửa cự đại xoáy <BR> lên cao tới vài chục trượng, thẳng đến Hàn Lập bên này.<BR><BR> Thế nhưng Hàn Lập lúc này sao lại để cho bọn chúng có cơ hội <BR> giáp công. Hai tay đã sớm bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiện <BR> ra kim quang sắc Pháp Tướng ba đầu sáu tay, trong đó hai cái <BR> cánh tay đột nhiên trở nên mơ hồ, không ngờ lại biến thành hư <BR> ảo.<BR><BR> Cơ hồ cùng lúc đó, phía trên đầu cự cầm đột nhiên lóe lên kim <BR> quang, thoáng cái từ trong hư không dần hiện ra một cánh tay <BR> thật lớn, bàn tay lớn gần một trượng, phát ra kim quang chói <BR> mắt, đột nhiên nắm tay đập xuống.<BR><BR> "Bang bang" hai tiếng nổ vang lên, sau đó cự đại kim quang <BR> quyền bất ngờ đan vào nhau nện lên người cự cầm, thoáng cái <BR> đập cho yêu vật này loạng choạng, không cách nào ổn định lại <BR> thân thể.<BR><BR> Tiếp đó Hàn Lập hướng tới biển lửa, một tay xoắn tới nhanh <BR> chóng nhấn một cái.<BR><BR> Một tòa cự sơn màu đen bỗng nhiên hiển hiện ở trước người, <BR> quay tít một vòng sau đó liền biến thành một tầng màn sáng cao <BR> lớn, vòng lại nghênh tiếp sóng lửa trước mặt.<BR><BR> Tiếng oanh minh nổ ra, hỏa diễm vòi lửa đan vào nhau quay <BR> cuồng bất định, nhất thời giằng co không rõ.<BR><BR> Nguyên Từ Thần Quang mặc dù có thể hóa thành Ngũ Hành chi lực <BR> cùng biến thành vô hình, thế nhưng tự nhiên cũng có mức cực <BR> hạn, nhiều Xích Dung tộc nhân như vậy thôi phát ra hỏa diễm <BR> chi lực đánh úp lại, mình cũng chỉ đành khó khăn chống đỡ mà <BR> thôi.<BR><BR> Nhưng mà mục tiêu nguyên bản của Hàn Lập vẫn không thay đổi.<BR><BR> Hắn thừa dịp có cơ hội tốt này, đầu vai hơi chút run lên, bốn <BR> cánh tay ở sau lưng còn lại đều lóe lên biến mất.<BR><BR> Cùng thời gian này, bốn phía trong hư không quanh thân cự cầm <BR> lóe lên bốn kim quang sắc cánh tay lớn. <BR><BR> Đám kim quang cánh tay này vạch phá hư không quỷ dị tung ra <BR> một trảo, bàn tay giống như hình với bóng, uốn éo ở đầu, cổ cự <BR> cầm.<BR><BR> Mà đầu cự cầm này vừa rồi mới chịu một kích, lúc này mới tỉnh <BR> lại, bắt gặp tình cảnh này, tự nhiên rất kinh hãi, thân hình <BR> khổng lồ liều mạng vặn vẹo, thế nhưng hai cánh của nó bỗng <BR> nhiên trầm xuống, giống như một tòa núi lớn đè lên khiến thân <BR> thể không cách nào nhúc nhích.<BR><BR> Mặt khác hai cái đại thủ kim quang sắc chẳng biết lúc nào kéo <BR> lấy một cái cánh, khiến nó không cách nào di chuyển.<BR><BR> Cự cầm sợ hãi hồn phi phách tán, chưa kịp thi triển thần thông <BR> thoát thân, cái cổ của nó đã bị kim quang đại thủ đồng thời <BR> phát lực xoắn một cái, bốn cỗ lực lượng đồng thời phát động.<BR><BR> Cự cầm cũng coi như là tương đối mạnh, nhưng với lần đọ sức <BR> này, cái cổ lại vang lên hai tiếng "Răng rắc" sau đó đã bị bẻ <BR> thành hai đoạn.<BR><BR> Hai tay Hàn Lập lúc này mới buông lỏng pháp quyết, kim sắc <BR> Pháp Tướng sau lưng bỗng nhiên biến mất, mà sáu kim quang sắc <BR> thủ cánh tay cũng biến mất không thấy.<BR><BR> Hai cái đầu cùng thân thể cự cầm từ trên không trung rơi <BR>xuống.<BR><BR> Khóe mắt Hàn Lập giật giật, tay áo run lên, ba đoàn ngân sắc <BR> hỏa cầu lập tức bắn ra, lóe sáng đánh lên đầu cùng thân thể cự <BR> cầm.<BR><BR> "Xì" Vài tiếng, sau đó ngân diễm nở rộng, trong nháy mắt lập <BR> tức đem cái xác này biến thành tro, sau đó tụ lại ở giữa, biến <BR> thành một đoàn ngân sắc Hỏa Điểu bay vụt về.<BR><BR> "Chạy!"<BR><BR> Thấy Hàn Lập khẽ nhấc tay đã có thể diệt sát cự cầm có thực <BR> lực cơ hồ tương đương với chính mình, đại hán đầu trọc kích <BR> động quay cuồng lẫn trong biển lửa truyền ra thanh âm hoảng <BR>sợ.<BR><BR> Tiếp đó truyền ra tiếng xé gió, chỉ thấy Hỏa Điểu từ trong <BR> ngọn lửa lóe lên rồi bắn ra, tất cả đều hướng tới không trung <BR> mà bay.<BR><BR> Xem ra đại hán Xích Dung tộc rốt cục đã minh bạch chính mình <BR> căn bản không phải là đối thủ của Hàn Lập, hơn nữa còn có đám <BR> người Thiên Bằng nhân đứng một bên chăm chú nhìn, lúc này <BR> quyết đoán chuẩn bị bỏ chạy.<BR><BR> "Thiên Minh, đi thôi, chỗ này không còn kiếm ăn được nữa đâu!"<BR><BR> Trên bầu trời đột nhiên truyền tới thanh âm của một vị nam tử <BR> hơn ba mươi tuổi Thiên Bằng tộc, tiếp đó ngân hồ ở trên không <BR> trung lóe lên, ba cái ngân sắc Đại Điểu bỗng nhiên hiện thân, <BR> người của Thiên Bằng không ngờ tới lại tìm được đại viện binh, <BR> một mực ẩn nấp một bên không ra rốt cục cũng nhịn không được <BR> xuất thủ.<BR><BR> Vô số đạo ngân hồ như đàn vịt mò cá bổ ra, trong nháy mắt hóa <BR> thành cự đại điện võng đón đầu chụp xuống.<BR><BR> Đại hán đầu trọc biến thành Hỏa Điểu, trong miệng phát ra một <BR> tiếng hét dài, lập tức lấy hắn làm trung tâm, những Hỏa Điểu <BR> khác đồng thời tụ lại, dung hợp bên cạnh hắn tạo thành một <BR> siêu đại Hỏa Điểu thân dài mười trượng.<BR><BR> Hỏa Điểu này toàn thân toát ra hỏa diễm màu tím, hai cánh mở <BR> ra, sau đó thoáng cái phá tan lưới điện.<BR><BR> Ba cái ngân sắc Đại Điểu cả kinh, không dám đón đỡ, đều tự <BR> động nhường lối.<BR><BR> Hỏa Điểu màu tím phóng đại ra, chẳng qua là chỉ vài cái chớp <BR> động, thoáng cái chui ra khỏi vòng vây, xuất hiện ở một nơi <BR> cách đó hơn mười trượng.<BR><BR> Tốc độ bỏ chạy cực nhanh, có thể khiến người ta rợn người.<BR><BR> Hàn Lập mắt thấy cảnh này, tinh quang lóe lên, lẳng lặng trôi <BR> nổi tại chỗ, không có ý định đuổi theo.<BR><BR> Hai ba tên ngân điểu chần chờ một lát, sau đó cũng đều không <BR> dám đuổi theo.<BR><BR> Ngược lại ngân hồ bên ngoài thân thể chúng nó lóe lên, sau một <BR> hồi sấm rền vang, một lần nữa lại biến thành hình người.<BR><BR> "Cám ơn các hạ đã xuất thủ tương trợ. Nếu không mấy người bọn <BR> ta thật sự không tránh khỏi kiếp nạn này. Thế nhưng gương mặt <BR> huynh đài có phần lạ lẫm, có phải là tộc nhân một mực ẩn tu ở <BR> hải ngoại?" Nam tử cầm đầu Thiên Bằng tộc đối mặt với lực <BR> lượng một người có thể áp bức một đám Xích Dung tộc nhân là <BR> Hàn Lập, không chút nào dám chậm trễ, từ rất xa đã ôm quyền <BR> hỏi thăm.<BR><BR> "Có phải là người Thiên Bằng hay không. Hàn mỗ tự mình cũng <BR> không rõ lắm. Xuất thân của ta có điểm đặc biệt, lẻ loi một <BR> mình tại hải ngoại tu luyện đến nay, lần này là lần đầu tiên <BR> phản hồi Phong Nguyên đại lục. Nhưng mà từ bên ngoài nhìn vào, <BR> thật sự ta cùng các ngươi rất giống nhau, nếu không cũng không <BR> có xuất thủ, đuổi Xích Dung nhân kia đi." Tâm niệm của Hàn Lập <BR> nhanh chóng xoay chuyển, thế nhưng trong miệng vẫn bình tĩnh <BR> nói. <BR> "Ha ha, các hạ không cần phải nghi ngờ. Ngươi nhất định là tộc <BR> nhân hậu đại mà Thiên Bằng tộc chúng ta còn sót lại.<BR><BR> "Không chỉ nói là bề ngoài, chỉ bằng vào thân thể phát ra <BR> Thiên Bằng khí tức, đã tuyệt đối không giả rồi. Hơn nữa khí <BR> tức nồng như thế, huynh đài hẳn là đích hệ tộc nhân. Nếu <BR> không, chút linh phong trên trời cũng sẽ không nhanh như vậy <BR> tìm được các hạ." Người tên là Phong Khiếu của Thiên Bằng cười <BR> lớn nói.<BR><BR> "Huynh đài ở hải ngoại tu luyện thần thông, cho nên mới không <BR> giống với bọn ta." Nữ tử dung mạo xinh đẹp Thiên Bằng tộc kia <BR> cũng giật mình.<BR><BR> "Quả thực, những thứ khác có thể giả bộ. Thế nhưng Thiên Bằng <BR> khí tức tuyệt sẽ không sai. Nếu không, mấy chi trong Ngũ Quang <BR> tộc ngoại hình cũng giống chúng ta, chẳng phải là không cách <BR> nào phân biệt sao." Nam tử trẻ tuổi của Thiên Bằng tộc mỉm <BR> cười nói.<BR><BR> Hàn Lập nghe hết những lời này, trong lòng cũng hơi buông <BR> lỏng. Xem ra luyện hóa cánh Côn Bằng quả thực có thể giúp mình <BR> che dấu thân phận, lúc này đây ngược lại là không có xuất thủ <BR> nữa, lúc này hắn thản nhiên nói:<BR><BR> "Mấy vị khẳng định như vậy, xem ra ta là người của Thiên Bằng <BR> hẳn là không phải giả. Thế nhưng vừa rồi ta nghe thấy mấy <BR> người Xích Dung tộc kia nói chuyện, tựa hồ tình hình của Thiên <BR> Bằng tộc ngày nay không quá tốt thì phải."<BR><BR> "Điều này khó mà nói được. Có thể là thằng nhãi Thiên Minh này <BR> chẳng qua là nói chuyện giật gân thôi, cũng có thể là trong <BR> tộc thật sự xảy ra đại sự gì đó. Nếu không, chúng ta mặc dù là <BR> Phi Linh thất thập nhị chi trong Thiên Bằng tộc, mặc dù tương <BR> đối nhỏ yếu, thế nhưng bọn họ cũng không dám hiển nhiên lẻn <BR> vào đây như vậy, lại còn dám cướp tiến tới đoạt đồ." Vừa nghe <BR> Hàn Lập nói những lời này, thần sắc của Phong Khiếu trở nên âm <BR> trầm."<BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1412 <BR> Thiên Bằng thánh địa <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Không quản là thật hay giả, chúng ta tốt nhất mau chóng trở <BR> lại tộc thôi. Đám Xích Dung tộc kia có thể chặn đường giết <BR> chúng ta một lần, trên đường đi rất có khả năng sẽ đánh giết <BR> lần thứ hai. Các hạ thần công quảng đại, con đường phía trước <BR> ba người chúng ta chỉ sợ còn nhờ huynh đài chiếu cố rồi!" Một <BR> khi khẳng định Hàn Lập là người của Thiên Bằng, Phong Khiếu <BR> cũng không có giấu diếm ý định của mình, hướng tới Hàn Lập <BR> thản nhiên thỉnh cầu. <BR><BR> Hai người còn lại cũng hướng ánh mắt trông mong nhìn về phía <BR> Hàn Lập.<BR><BR> Vừa rồi Hàn Lập biểu hiện ra thực lực kinh người, nếu như có <BR> một vị đại thần thông đồng tộc đi theo, vậy con đường còn lại <BR> cũng không còn lo lắng gì nữa.<BR><BR> "Được rồi. Nếu chắc chắc mười phần ta là người Thiên Bằng, vậy <BR> cũng nên vì cội nguồn mà tận lực, đó cũng là việc nên làm." <BR> Hàn Lập thoáng trầm ngâm một chút, sau đó đáp ứng.<BR><BR> Đây chính là cơ hội tốt để hắn trà trộn vào trong tộc Thiên <BR> Bằng, sao có thể cự tuyệt đây.<BR><BR> "Làm phiền Hàn huynh rồi! Sau khi trở về, Phong mỗ nhất định <BR> sẽ hướng tới vài vị trưởng lão báo lên đại công của huynh <BR> đài." Sau khi nghe lời đáp ứng, Phong Khiếu mừng rỡ liên thanh <BR> cảm ơn.<BR><BR> Mặt khác hai người kia tự nhiên trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười.<BR><BR> Nghe được lời "Thỉnh công" này, hắn làm ra bộ dạng cũng không <BR> muốn nói lời từ chối, thế nhưng ánh mắt lại quét qua, đánh giá <BR> bốn phía quanh lam sắc ti võng, rồi cười nói: "Nơi đây không <BR> nên ở lâu, chúng ta hay là lên đường thôi. Ta sẽ phá vỡ ma <BR> võng bao quanh đại lao này, Hàn Lập dùng một ngón tay hướng <BR> tới ti võng xa xa, ngân sắc Hỏa Điểu xoay quanh phụ cận thân <BR> thể lập tức phát ra một tiếng thanh dễ nghe, tiếp đó hóa thành <BR> một đoàn ngân diễm đánh xuống.<BR><BR> "Phốc" Một tiếng, ngân diễm tiếp xúc với lam sắc ti võng, lập <BR> tức xuyên thủng tạo thành một lỗ hổng cực lớn, tiếp đó ngân <BR> diễm dọc theo ti võng nhanh chóng lan ra! lam sắc ti võng cực <BR> đại trong khoảng thời gian mấy hơi thở dưới khí thế cuồn cuộn <BR> của ngân diễm nháy mắt ma võng đã biến thành tro bụi, Phệ Linh <BR> Thiên Hỏa trước mặt lại giống như tờ giấy không chịu nổi một <BR> kích.<BR><BR> Ánh mắt của ba người Thiên Bằng đăm đăm mà nhìn.<BR><BR> Bọn họ phát giác, chính mình tựa hồ vẫn còn đánh giá thấp thần <BR> thông của vị "đồng tộc" này.<BR><BR> "Tốt lắm, đi thôi!"<BR><BR> Hàn Lập nói xong, hai tay bấm niệm pháp quyết, ngân diễm ở <BR> phía xa một lần nữa ngưng tụ thành đoàn, rồi biến thành Hỏa <BR> Điểu phi trở lại chui vào trong thân thể hắn, biến mất không <BR> còn thấy bóng.<BR><BR> Lúc này bốn người mới cùng nhau hướng tới nơi chân trời xa mà <BR> bay đi.<BR><BR> Không biết có phải bởi vì Hàn Lập bảo trì hình người hay <BR> không, mà ba người Thiên Bằng cũng không hóa thành hình thái <BR> Đại Điểu, chỉ dùng ngân quang bao quanh thân thể, phi độn mà <BR> đi.<BR><BR> Hàn Lập đối với thần thông biến thân linh hoạt của tộc nhân <BR> cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng tùy thời không tiện hỏi việc <BR> này. Chẳng qua là lấy cớ bản thân từ nhỏ tu luyện tại hải <BR> ngoại, nói bóng nói gió là rất có hứng thú đối với thần thông <BR> của Phi Linh tộc cùng Thiên Bằng tộc.<BR><BR> Những chuyện này đều không phải là chuyện bí mật gì gì đó, <BR> Phong Khiếu ba người tự nhiên trả lời hết.<BR><BR> Kể từ đó Hàn Lập chẳng những minh bạch hơn rất nhiều đối với <BR> Phi Linh tộc cùng Thiên Hạt tộc, cũng thuận tiện biết được một <BR> đôi nam nữ trẻ tuổi man tộc này chính là một đôi huynh muội.<BR><BR> Huynh trưởng gọi là Bạch Lôi, nữ gọi là Bạch Ngưng.<BR><BR> Ba người Thiên Bằng tộc nhân cũng hữu ý hoặc vô ý hỏi thăm Hàn <BR> Lập một vài vấn đề, thế nhưng đều bị Hàn Lập lấy lý do một mực <BR> khổ tu, rất ít khi cùng người khác tiếp xúc để từ chối.<BR><BR> Thấy Hàn Lập lộ vẻ không muốn tiết lộ tin tức của bản thân, <BR> Phong Khiếu bọn người cũng thức thời không có hỏi nữa.<BR><BR> Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần đối phương đích thật là tộc <BR> nhân Thiên Bằng, như vậy là đủ rồi.<BR><BR> Tiếp theo, Phong Khiếu mang theo Hàn Lập đi ngang qua một khu <BR> đồi núi, lại bay qua một mảnh thảo nguyên qua một cánh rừng <BR> rậm, rốt cục tới một rặng núi mênh mông bát ngát.<BR><BR> Mà lúc này đã là chuyện một tháng sau.<BR><BR> Trên suốt đường đi bọn họ cũng không có thấy Xích Dung tộc <BR> nhân tới chặn đánh nữa, ngược lại gặp không ít tộc nhân tầng <BR> lớp thấp của Thiên Bằng tộc.<BR><BR> Thế nhưng đáng tiếc chính là, đám tộc nhân này đối với chuyện <BR> trong tộc tựa hồ như không biết gì, điều này càng khiến Phong <BR> Khiếu ba người lo lắng, mà đồng thời lại âm thầm yên tâm hơn <BR> một chút.<BR><BR> Xem ra người của Xích Dung tộc đã nói dối, hoặc là đám người <BR> cao tầng của Thiên Bằng tộc đã đem tin tức này phong tỏa, điều <BR> này mới tránh cho Thiên Bằng tộc lâm vào đại loạn, vẫn bảo trì <BR> tình trạnh bình thường như lúc trước. <BR><BR> Sau khi tiến vào dãy núi, trên đường đi càng lúc càng gặp <BR> nhiều yêu bằng nhân hơn.<BR><BR> Trong đó có cả hóa thân thành Đại Điểu phi hành, cũng có cả <BR> hình người không chút hoang mang đi đầy đường.<BR><BR> Hàn Lập chú ý, liền phát hiện đám người Thiên Bằng tộc trên <BR> đường tuy có đủ các loại cánh lớn nhỏ độc nhất vô nhị, thế <BR> nhưng màu sắc trên đó lại có điểm bất đồng.<BR><BR> Trong đó phổ biến nhất là cánh màu xanh cùng màu trắng, tiếp <BR> theo đều giống như Phong Khiếu ba người, lông cánh đều là ngân <BR> sắc.<BR><BR> Mặt khác còn có hai màu kim quang sắc cùng màu đen. Thế nhưng <BR> số lượng yêu bằng nhân này lại rất thưa thớt. Hàn Lập một <BR> đường bước đi, cũng không thấy qua vài người trên cánh có hai <BR> loại màu này.<BR><BR> Lúc trước gặp đám thiên man nhân cánh là ba loại màu, vẫn <BR> không có cái gì đặc biệt, thế nhưng sau đó gặp đám người cánh <BR> thuộc hai loại màu kia, biểu hiện của Phong Khiếu ba người lại <BR> hoàn toàn bất đồng.<BR><BR> Khi gặp được một tên Thiên Bằng nhân cánh kim quang sắc, cho <BR> dù tu vi thua xa ba người, thế nhưng Phong Khiếu ba người lại <BR> có vẻ cung kính dị thường, chủ động tiến lên chào. Thế nhưng <BR> khi gặp hai gã hắc sí Thiên Bằng, Phong Khiếu ba người lại <BR> nghiêm sắc mặt, cũng không tiến lên, cũng không chào hỏi, lại <BR> làm như không thấy trực tiếp đi qua bên người hai tên này.<BR><BR> Mà tu vi của hai gã hắc sí thiên bằng nhân cũng không hề kém <BR> Phong Khiếu đoàn người.<BR><BR> Hàn Lập thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy rất kỳ quái. Thế <BR> nhưng biết rõ việc này khẳng định liên quan đến chuyện kiêng <BR> kỵ gì đó của Thiên Bằng tộc. Cho nên mặt ngoài vẫn tỏ ra bình <BR> tĩnh, làm ra vẻ không hề để ý hỏi thăm tới việc này vậy.<BR><BR> Kết quả sau khi tiến vào dãy núi rồi liên tiếp phi hành ba <BR> ngày ba đêm, bọn họ rốt cục cũng chạm mặt với đội ngũ tuần tra <BR> của Thiên Bằng nhân.<BR><BR> Một chi người này bay tới trước mặt mọi người, ước chừng có <BR> hơn ba mươi tên. Mỗi một tên đều mặc bạch sắc cốt giáp, một <BR> tay nắm lấy trường mâu sáng chói, từ khí tức từ thân thể phát <BR> ra, hiển nhiên tu vi đám người này đều là Trúc Cơ hoặc là Kết <BR> Đan.<BR><BR> Thế nhưng từ nhiệm vụ của đội tuần tra mà nói, ngược lại đám <BR> này đã được coi như là một chi đội ngũ cực kỳ tinh nhuệ rồi.<BR><BR> Trung niên Bằng nhân vừa thấy Phong Khiếu bọn người, lập tức <BR> mừng rỡ, vội vã tiến về phía trước chào mấy người.<BR><BR> "Mời vào, Phong Linh cùng Bạch Linh, Bạch Lôi đại nhân. Mấy vị <BR> trưởng lão có lệnh, ba vị đại nhân sau khi về lập tức tới Vạn <BR> Bằng các. A, vị đại nhân này là..." Tên thiên bằng nhân đội <BR> trưởng này vừa dứt lời, sau đó ánh mắt rơi trên người Hàn Lập, <BR> không khỏi có chút kỳ quái hỏi.<BR><BR> "Đây là Hàn huynh, vẫn luôn tu luyện ở hải ngoại, lần này cũng <BR> theo về. Hàn huynh xấu hổ quá, xem ra ba người bọn ta phải đi <BR> gặp trưởng lão rồi trước, trước hết ngươi hãy tới Thánh sơn <BR> làm khách quý, nghỉ ngơi cho thoải mái trước đi nhé. Với thần <BR> thông của Hàn huynh, mấy vị trưởng lão nhất định sẽ triệu kiến <BR> thôi." Phong Khiếu nghe tin Thiên Bằng tộc trưởng lão muốn <BR> triệu kiến bọn họ, sắc mặt khẽ biến, sau đó quay lại nói với <BR> Hàn Lập.<BR><BR> "Không sao, tại hạ lần đầu tiên trở về bản tộc, nguyên bản có <BR> ý định trước tiên một mình đi tham quan đã. Phong huynh các <BR> ngươi nếu vội cứ đi trước đi." Hàn Lập cũng không hề để ý, <BR>nói.<BR><BR> "Thánh địa của bản tộc lớn vô cùng, chỉ sợ Hàn huynh thật muốn <BR> tham quan cũng mất không ít thời gian đâu. Đây là lệnh bài của <BR> ta, ngoại trừ một số chỗ cấm địa không được phép tiến vào. Các <BR> địa phương còn lại, Hàn huynh đều có thể dùng lệnh bài này để <BR> tới tham quan, sẽ không có người ngăn cản đâu. Các ngươi phái <BR> đi một người, đích thân hộ tống Hàn huynh đếu quý quán đi." <BR> Phong Khiếu tư lự một hồi, sau đó lấy trên người xuống một <BR> khối mộc bài ném cho Hàn Lập, sau liền quay người lại, sắc mặt <BR> trầm xuống phân phó thên trung niên thiên man nhân kia.<BR><BR> "Tuân mệnh." Địa vị của Phong Khiếu tại Thiên Bằng hiển nhiên <BR> là không thấp, tên đội trưởng tuần tra Kết Đan cấp kia dị <BR> thường cung kính trả lời.<BR><BR> "Phong huynh, thật có lòng!" Hàn Lập cười nói.<BR><BR> "Đâu có! Thật ra tại hạ đây đã là chậm trễ chiêu đãi rồi. Sau <BR> khi xong việc, ta sẽ đích thân dẫn Hàn huynh tới Thánh thành." <BR> Phong Khiếu mang vẻ áy náy nói.<BR><BR> Tiếp đó hắn cùng Bạch thị huynh muội hai người khẽ nâng quyền <BR> chào Hàn Lập, rồi vội vàng hóa thân thành ba đạo ngân sắc Đại <BR> Điểu, hướng phía trước bắn đi.<BR><BR> "Hóa Vũ, ngươi mang đại nhân đi tân quán. Nhất định phải hảo <BR> hảo chiêu đãi ngài, không được chậm trễ!" Sau khi thấy Phong <BR> Khiếu đã đi xa, tên trung niên thiên bằng nhân kia trầm giọng <BR> phân phó một tên thủ hạ ở phía sau, tên nam tử Thiên Bằng này <BR> tầm mười tám tuổi.<BR><BR> Tên này tướng mạo nho nhã, lập tức khom người đáp ứng nói.<BR><BR> Sau đó người trung niên kia dặn dò thêm vài câu rồi thi lễ với <BR> Hàn Lập, cuối cùng tiếp tục dẫn đội tiếp tục đi tuần.<BR><BR> Mà Hàn Lập đi theo tên nam tử gọi Hóa Vũ này, tiếp tục tiến <BR> sâu vào sơn mạch.<BR><BR> Người Thiên Bằng nhân trẻ tuổi này thập phần kính cẩn với Hàn <BR> Lập, trừ phi Hàn Lập mở miệng hỏi thăm, hắn tuyệt không dám <BR> chủ động nói chuyện phiếm.<BR><BR> Vốn dĩ hắn chính là một tên Trúc Cơ cấp, cũng vô pháp biết <BR> được bao nhiêu chuyện trọng yếu. Cho nên Hàn Lập cũng chỉ hỏi <BR> vài câu, rồi lười không muốn mở miệng nữa.<BR><BR> Đi theo người này được một canh giờ, phía trước đột nhiên xuất <BR> hiện vài chục tòa giống như ngọn núi nhỏ, đặt song song chặn <BR> trước mặt con đường, tại đây chỉ có một con đường nhỏ để lên <BR> núi, mây đen dày đặc, lôi quang chớp động, tiếng oanh minh <BR> liên miên không dứt, căn bản không cách nào đơn giản xuyên <BR>qua.<BR><BR> Nhìn thấy cảnh này, Hàn Lập lập tức híp mắt lại.<BR><BR> Với học nghệ cấm chế bất phàm của hắn, tự nhiên liếc mắt một <BR> cái liền nhìn ra vô luận là bất kỳ đám mây đen nào xung quanh <BR> mấy ngọn núi nhỏ kia rõ ràng đều là ảo giác, bị người thi <BR> triển một loại cấm chế cực kỳ lợi hại. <BR><BR> Quả nhiên, tên dẫn đường Hóa Vũ mang theo Hàn Lập phi hành đến <BR> một tòa núi nhỏ trong đó, sau khi khẽ vỗ hai cánh, trên người <BR> lập tức bay ra một cây linh vũ trắng sữa, lóe lên rồi lập tức <BR> chui vào khoảng không trong ngọn núi nhỏ.<BR><BR> "Phanh" một tiếng muộn hưởng vang lên.<BR><BR> Toà núi nhỏ trước mặt Hàn Lập thoáng cái phảng phất giống như <BR> ảo ảnh trong nước, mơ hồ vặn vẹo, sau một hồi kịch liệt lắc <BR> lư, bỗng nhiên ngọn núi nhỏ giống như bọt nước tán loạn rồi <BR> biến mất, phía trước thoáng cái hiện ra một thông đạo lớn mênh <BR> mông trắng xóa.<BR><BR> Thanh niên kia không do dự bước vào trong đó.<BR><BR> Chân mày Hàn Lập nhíu lại, cũng hóa thành một đạo thanh sắc <BR> cầu vồng theo sát phía sau.<BR><BR> Thông đạo dài đủ trăm trượng, sau khi thanh sắc cầu vồng bắn <BR> vào trong, Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng lên.<BR><BR> Trước mắt thình lình xuất hiện một tòa thành trì cự đại liếc <BR> mắt nhìn không cách nào nhìn tới đầu cuối.<BR><BR> Thành trì này dựa vào núi, bốn phía cũng đều cự sơn xanh ngắt <BR> cao chừng vạn trượng, mà tường thành lại dùng một loại gạch <BR> trắng noãn xây lên, cũng không quá cao, trông chỉ cao tầm hơn <BR> hai mươi trược là cùng.<BR><BR> Mà tòa thành này lại không có cánh cổng, xung quanh tòa thành <BR> bị một màn sáng mênh mông dày đặc bao phủ, chẳng qua là mấy <BR> chỗ trên tường thành có đặt hơn hơn mười cây cột cự đại thẳng <BR> tắp, đủ mọi màu sắc, tản ra hào quang nhàn nhạt.<BR><BR> Chính giữa mấy cây cột này có rất nhiều Thiên Bằng nhân vỗ <BR> cánh, từ trong mà bay qua, ra vào trong thành.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1413 <BR> Phong Linh tháp <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Đại nhân, mời theo ta!" Thanh niên Thiên Bằng tộc thấy Hàn <BR> Lập nhìn về phía tòa thành xa xa dò xét, hắn kính cẩn nói. <BR> <BR> Hàn Lập gật gật đầu, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, bay theo thanh <BR> niên tiến tới gần cự trụ.<BR><BR> Trên đường, thanh niên tự động mở miệng giản thích:<BR><BR> "Đại nhân đừng lo...Không phải bay quá xa Khai Thiên trụ. Chỉ <BR> cách cây cột tầm bốn năm mươi trượng, sẽ không chịu ảnh hưởng <BR> của cấm chế nữa, có thể ra vào Thánh thành. Vốn tòa thành này <BR> là cấm địa của Thiên Bằng, là tòa thành rất nổi tiếng trong <BR> bảy mươi hai chi đô. Chỉ cần có cấm chế này, có thể đủ ngăn <BR> cản địch nhân bên ngoài. Từ thời kỳ thượng cổ, bản tộc đã <BR> nhiều lần dựa vào tòa thành này mà tránh được nguy cơ diệt tộc <BR> đó."<BR><BR> Trong lời nói của thanh niên này tràn đầy ý tứ tự hào.<BR><BR> Hàn Lập tuy còn chưa xem xét qua cấm chế của tòa thành này, <BR> thế nhưng chỉ dựa vào linh áp đáng sợ phát ra từ màn sáng, tự <BR> nhiên biết thanh niên này không phải nói chơi, ánh mắt hắn <BR> không khỏi nhìn thêm vài lượt.<BR><BR> Kết quả lam mang trong đồng tử chớp động vài cái, trong ánh <BR> mắt sáng rực của hắn cũng nhìn ra được một chút không tầm <BR> thường.<BR><BR> Hào quang mênh mông ở chỗ sâu trên bầu trời, không ngờ ẩn ẩn <BR> từng sợi thanh ngân lượng sắc quang ti, khắp nơi phiêu động. <BR> Chúnh nhìn như rất nhỏ bé, thế nhưng trên không trung lại <BR> truyền ra linh lực đáng sợ, hơn phân nửa đều từ trong quang ti <BR> chằng chịt dày đặc phát ra.<BR><BR> Hàn Lập nhìn thật sâu vài lần, sau đó cùng với thanh niên kia <BR> phi qua một căn cột trụ bên cạnh.<BR><BR> Một lát sau, hai người đã xuất hiện ở trong thành.<BR><BR> Liếc mắt nhìn nhìn lại, đa phần kiến trúc trong thành so với <BR> thành trì Nhân tộc có sự khác nhau rất lớn, đa số phòng ốc đều <BR> hình trụ, trên mái là hình nón, chiều cao của mỗi căn nhà <BR> không đồng nhất, có cái cao thì hơn trăm trượng, cái thấp chỉ <BR> có hơn mấy trượng mà thôi, thế nhưng cánh cửa của mỗi một căn <BR> nhà đêu là nửa vòng tròn ghép lại, càng làm cho Hàn Lập kinh <BR> ngạc chính là, hơn nửa căn nhà lại ăn sâu vào trong vách núi, <BR> xa xa trông lại trên vách núi giống như là tổ ong vậy.<BR><BR> "Đại nhân, Quý Tân quán phân bố ở khắp nơi trong thành, đại <BR> nhân muốn ở gần đây hay là như thế nào?" Thanh niên cung kính <BR> xin chỉ thị.<BR><BR><BR><BR> "Thế nào cũng được, cứ theo như ý ngươi đi." Hàn Lập làm ra bộ <BR> dạng sao cũng được. <BR> Thanh niên "Dạ" Một tiếng, liền mang theo Hàn Lập phi hành là <BR> là phía dưới, tuy thấp thế nhưng cũng không ít phong cảnh rơi <BR> vào trong mắt Hàn Lập, cũng ở dưới tầng thấp này có vô số nam <BR> nữ có cánh bay tới bay lui.<BR><BR> Sau hơn phân nửa canh giờ, bọn họ tới một mảnh kiến trúc nhìn <BR> như không nhỏ, hai người hạ xuống trên một cái bình đài.<BR><BR> Điểm cuối cùng của bình đài là một tòa nhà ba tầng hình tròn.<BR><BR> Hai người vừa mới rơi xuống, trong phòng lập tức đi ra một <BR> thiếu nữ sau lưng có một đôi cái canh trắng muốt, từ rất xa đã <BR> chạy tới thi lễ với hai người.<BR><BR> "Thì ra là Hóa Vũ đại ca, vị đại nhân này muốn ngụ lại Quý Tân <BR> quán sao?"<BR><BR> "Bạch Thúy, đây là Hàn đại nhân, là khách quý của Phong Khiếu <BR> linh tướng đại nhân. Ngươi phải hảo hảo chiêu đãi ngài đó." <BR> Hóa Vũ dường như quen biết vị thiếu nữ nhìn như thị nữ này, <BR> hắn nghiêm nghị nói.<BR><BR> "Khách nhân của Phong Khiếu linh tướng! Tiểu tỳ nhất định sẽ <BR> hầu hạ đại nhân thật tốt." Vừa nghe tên của Phong Khiếu, vị <BR> thiếu nữ dung mạo xinh đẹp này cả kinh, lập tức cung kính trả <BR> lời.<BR><BR> Hàn Lập đánh giá qua vài lần vị thiếu nữ này, thấy khí tức của <BR> nàng cực yếu, chẳng qua là tương đương với Luyện Khí kỳ mà <BR> thôi, rất tự nhiên đi vào trong phòng.<BR><BR> Thiếu nữ cúi đầu theo sát phía sau hắn.<BR><BR> Hóa Vũ cũng không dám tiến vào trong phòng, chỉ đành chờ ở bên <BR> ngoài.<BR><BR> Một lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm đạm đạm của Hàn <BR> Lập:<BR><BR> "Không sai, ở đây rất tốt. Ở đây đi, ngươi có thể rời đi được <BR> rồi."<BR><BR> Trong lòng vị thanh niên kia cuối cùng cũng được buông lỏng, <BR> lúc này nói lời cáo lui, sau đó mới mở hai cánh rồi bay đi.<BR><BR> Mà trong phòng lầu ba, Hàn Lập chính là đang đứng trước cánh <BR> cửa sổ tròn, hai mắt cụp xuống nhìn thanh niên kia dần dần <BR> khuất bóng. Thiếu nữ Bạch Thúy khoanh tay mà đứng phía sau <BR> cách hắn mấy trượng.<BR><BR> "Thánh thành có chừng bao nhiêu tộc nhân!" Hàn Lập đột nhiên <BR> hỏi, cũng không có quay đầu lại.<BR><BR> Thiếu nữ ngẩn ngơ, thế nhưng lại bất giác trả lời:<BR><BR> "Thánh thành rất lớn, mặc dù chưa có công tác thống kê chi <BR> tiết, thế nhưng ước chừng cũng có tối thiểu ba bốn trăm ngàn <BR> người."<BR><BR> "Ba bốn trăm ngàn? Dân cư lại ít như vậy sao?" Hàn Lập tự nói <BR> một câu, tựa hồ có phần không tin lắm.<BR><BR> "Đại nhân hiểu lầm rồi. Có thể đi vào Thánh thành mọi người <BR> đều phải có thần thông biến hình, có thể biến ảo linh thân <BR> thành người. Tu vi thấp hoặc không cách nào biến thân sẽ không <BR> có tư cánh tiến vào Thánh thành. Bản tộc mặc dù là một chi <BR> nhược tiểu trong Phi Linh tộc, thế nhưng tính ra cũng có hơn <BR> mười ức tộc nhân." Thiếu nữ vội vàng giải thích nói.<BR><BR> "Thì ra là thế!" Hàn Lập có chút giật mình.<BR><BR> "Đại nhân, ngài là lần đầu tiên tới Thánh thành sao?" Thiếu nữ <BR> nhìn trộm Hàn Lập, do dự thoáng cái, sau đó nhịn không được <BR> hỏi một câu.<BR><BR> "Thế nào, khách quý như ta lần đầu tới Thánh thành có rất <BR> nhiều sao?" Hàn Lập lại tựa hồ nghe ra điều gì đó, nhàn nhạt <BR> hỏi một câu.<BR><BR> "Đại nhân nói đùa a. Quý Tân quán nguyên bản có rất ít người <BR> vào ở. Nhưng mà người vào ở, người tới ở lần đầu đều là người <BR> ngoại tộc, hoặc là tộc nhân khác tạm thời đến Thánh thành làm <BR> việc mà thôi." Thiếu nữ cẩn thận giải thích nói.<BR><BR> "Không có gì kỳ quái cả, ta là lần đầu tiên phản hồi bản tộc, <BR> trước kia vẫn luôn ở hải ngoại tu luyện." Hàn Lập bất động <BR> thanh sắc nói, thế nhưng lập tức lại hỏi một câu:<BR><BR> "Phụ cận có bán bản đồ của Thánh thành không, nếu có ngươi nói <BR> cho ta chỗ mua, ta muốn mua một bản."<BR><BR> "Đại nhân không cần đi ra bên ngoài mua bản đồ làm gì. Quý Tân <BR> quán đã chuẩn bị chuyên cung ứng bản đồ đặc chế cho chư vị <BR> khách quý như đại nhân rồi, còn chi tiết hơn nhiều so với bên <BR> ngoài sản xuất. Ta đây sẽ mang tới một bản cho ngài."<BR><BR> Thiếu nữ kính cẩn nói.<BR><BR> "A, có chuyện tốt như vậy sao, lấy cho ta một bản đi." Hàn Lập <BR> có điểm bất ngờ, sau đó không lưỡng lự phân phó nói.<BR><BR> "Vâng, đại nhân." Thiếu nữ lên tiếng, sau đó lùi lại hai bước, <BR> nhẹ nhành tựa như chim yến đi xuống lầu.<BR><BR> Hàn Lập đứng nguyên tại chỗ tiếp tục nhìn ra cửa sổ, bắt đầu <BR> tự tính toán kế hoạch của mình.<BR><BR> Hắn trà trộn vào trong tộc Thiên Bằng nguyên vốn là muốn tìm <BR> các loại tài liệu trân quý của Phi Linh tộc.<BR><BR> Về phần đồ vật hoặc pháp bảo gì đó, Hàn Lập căn bản không cần <BR> thiết lắm. Mặc dù hắn chỉ nhìn Phi Linh tộc tranh đấu một hồi, <BR> tựa hồ loại dị tộc này cũng không ưa dùng các loại pháp bảo <BR> khi đánh nhau, không biết là do không am hiểu luyện khí, hay <BR> đám cao giai của Phi Linh tộc căn bản không cần vũ khí tương <BR> trợ.<BR><BR> Hai thần vật dị bảo vừa xuất hiện là "Khốn Ma Võng" Cùng "Hỏa <BR> Long Châu" cũng đã mang tính chất phụ trợ rồi. Nhưng mà, những <BR> thứ này cũng không có bao nhiêu quan hệ đối với hắn, hắn chỉ <BR> hy vọng trong tộc Thiên Bằng có thể tìm được tài liệu có chỗ <BR> hữu dụng, cũng không uổng công hắn hao tổn tâm trí trà trộn <BR> vào chỗ này.<BR><BR> Về phần chuyện thị phi giữa Thiên Bằng cùng những tộc khác của <BR> Phi Linh tộc, hắn tự nhiên sẽ mặc kệ coi như không thấy.<BR><BR> Hàn Lập chính là đang âm thầm suy nghĩ, liền thấy thiếu nữ kia <BR> lại đi tới, hai tay bưng lấy một ống trúc màu xanh biếc to <BR> bằng ngón tay, chỉ dài một tấc, bên ngoài phát ra ánh sáng <BR> trơn bóng lưu chuyển bất định.<BR><BR> Trong lòng có chút kinh ngạc, thế nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ vẻ <BR> như không, đưa tay tung ra một trảo.<BR><BR> "Vèo" Một tiếng, một đạo lục mang bắn tới, rồi bị hắn chộp <BR> được.<BR><BR> Sau đó hắn phất phất tay, ý bảo nàng này trước tiên hãy lui <BR> xuống.<BR><BR> Bạch Thúy nhu thuận thi lễ, sau đó nghe lời đi xuống lầu.<BR><BR> Mà Hàn Lập vuốt vuốt ống trúc trong tay, trong lòng lại nổi <BR> lên hứng thú. Khi hắn đem thần niệm rót vào trong đó, trên ống <BR> trúc hiện lên một bộ cự đại địa đồ rất rõ ràng.<BR><BR> Loại vật này quả nhiên là tồn tại giống như ngọc giản.<BR><BR> Thế nhưng hình dánh của nó đúng thật là kỳ lạ, trải qua một <BR> phen luyện chế, có thể tạo được hiệu quả giống như ngọc giản, <BR> xem ra Phi Linh tộc cũng không phải quá kém về vấn đề luyện <BR> khí, cũng có chỗ độc đáo riêng của nó.<BR><BR> Nhưng tâm thần Hàn Lập rất nhanh liền rời khỏi ống trúc, <BR> chuyên tâm phóng trên tấm địa đồ.<BR><BR> Qua thời gian một bữa cơm, hắn thở dài ra một hơi, đem thần <BR> niệm từ trong ống trúc thu lại, khuôn mặt lộ vẻ do dự...<BR><BR> Thánh thành này so với hắn đoán lúc trước còn nhỏ hơn một <BR> chút, đương nhiên loại thành này nếu so với một thành thị mười <BR> ức của Nhân tộc cũng đã rất lớn rồi. Trên thực tế diện tích <BR> của tòa thành này lớn tới mức kinh người, muốn từ một mặt của <BR> thành thị phi hành tới mặt khác cũng phải mất hơn nửa ngày <BR> trời.<BR><BR> Hàn Lập đối với những tòa kiến trúc khác phần lớn là không có <BR> hứng thú, nhưng đối với một tòa đại điện được thiết lập trong <BR> thành để giao dịch lại khiến hắn đặc biệt chú ý.<BR><BR> Đại điện này, theo như trên bản đồ đánh dấu, hẳn là được tu <BR> kiến biên giới của tòa thành, trong một toàn cự sơn nào đó, cả <BR> lòng núi đều dùng để cho đám người tới trao đổi mua bán hàng <BR> hóa, phương thức không có gì khác so với loài người.<BR><BR> Ngoại trừ tòa kiến trúc này ra, Hàn Lập duy nhất hơi có chút <BR> tò mò chính là một nơi gọi là "Truyện Linh điện". Chỗ này là <BR> nơi Thiên Bằng tộc chuyên môn cung cấp một chút công pháp tu <BR> luyện cho lớp tộc nhân cao tầng.<BR><BR> Đương nhiên trên địa đồ còn đánh dấu mấy chỗ cấm khu đáng chú <BR> ý, Hàn Lập chỉ nhìn vài lượt, cũng không hứng thú đi dò xét <BR> mấy thứ này.<BR><BR> Nhắm hai mắt lại, hắn đem trọn những vị trí trọng yếu trong <BR> địa đồ nhớ kỹ. Sau lưng Hàn Lập bỗng lóe lên hai cánh được một <BR> đoàn thanh quang bao vây lấy, thân thể tựa như không phát ra <BR> một tiếng động bay ra khỏi cửa sổ, thẳng tới chỗ đại điện giao <BR> dịch.<BR><BR> Dường như Thiên Bằng tộc lúc này không được bình yên.<BR><BR> Hắn không có ý định rề rà ở đây nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, <BR> tốt nhất là mau chóng thu thập tài liệu, sau đó vỗ mông bỏ đi <BR> cho sớm. Đỡ phải bị cuốn vào đại phiền toái của đám dị tộc <BR>này.<BR><BR> Hàn Lập không muốn bị người khác chú ý, cho nên hắn cũng không <BR> dám độn quá nhanh, chi nên tốc độ bay chỉ tương đương với đám <BR> thiên bằng nhân mà thôi.<BR><BR> Mà đại điện giao dịch bởi vì thiết lập ở chỗ biên giới, cho <BR> nên Hàn Lập phi hành được một phút đồng hồ mới tới được non <BR> nửa lộ trình. Mà lúc này, ở phía trước cách hắn không xa, xuất <BR> hiện một tòa kiến trúc cự tháp kỳ quái.<BR><BR> Kiến trúc này cao chừng sáu bảy trăm trượng, mặt ngoài không <BR> phải là hình trụ như bình thường, mà là hình bát lăng. Mỗi một <BR> mặt của lăng trụ đều trơn bóng dị thường, hơn nữa lại có ẩn ẩn <BR> một chút hoa văn ký hiệu đặc thù.<BR><BR> Những ký hiệu này tản ra hắc khí nhàn nhạt, khiến Hàn Lập có <BR> một loại cảm giác quen thuộc. Mà đỉnh tháp còn có khảm một <BR> khối tinh thể đại trượng cổ quái, tản mát ra hào quang bảy <BR> màu, đem tòa tháp này bao phủ trong đó.<BR><BR> Đám hắc khí kia tất cả đều bị hào quang bảy màu vây ở bên <BR> trong, không cách nào bay ra dù chỉ một chút.<BR><BR> Hàn Lập thoáng kinh ngạc vân vê cằm.<BR><BR> Hắn không có nhớ lầm thì, nơi đây đúng là cấm địa mà trong bản <BR> đồ có đánh dấu, trên mặt còn có viết mấy chữ "Phong Linh <BR> tháp", cũng không biết là giải thích mấy chữ này như thế nào <BR> nữa.<BR><BR> Thế nhưng tuyệt đối không phải nơi đất lành gì.<BR><BR> Tại phụ cận màn sáng, trong phạm vi hơn trăm trượng, không có <BR> một bóng người, không có bất kỳ một tên thiên bằng nhân nào <BR> dám phi hành qua vùng phụ cận này.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1414 <BR> Thiên Bằng Thánh Tử cùng Côn Bằng Chân Huyết <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Hắc minh vụ".<BR><BR> Linh quang trong đầu Hàn Lập lóe lên, rốt cục phát giác ra vì <BR> sao mình cảm thấy quen thuộc.<BR><BR> Từ đám hắc vụ chảy ra bên ngoài thạch tháp, rõ ràng khi hắn ở <BR> trên bán đảo Vụ Hải đã từng ngửi thấy mùi nấm mốc quỷ dị này.<BR><BR> Chỉ có điều hắc vụ ở nơi này phát ra cực kỳ mỏng manh, tựa hồ <BR> bị vật gì đó nghiêm mật trói buộc.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập có chút kinh ngạc, thế nhưng nếu như nơi <BR> đây được đám Thiên Bằng nhân coi là cấm địa, vậy hắn tự nhiên <BR> sẽ không cố ý khơi chuyện làm gì.<BR><BR> Lúc này bắt chước những người khác, độn quang lướt qua, muốn <BR> vòng qua đường phụ cận mà bay. <BR><BR> Thế nhưng khi Hàn Lập nghiêng người bay đi cách cự tháp trăm <BR> trượng! Đột nhiên một cỗ khí tức làm cho toàn thân người ta <BR> run rẩy từ trong cự tháp bộc phát lên ngút trời.<BR><BR> Hàn khí sau lưng bốc lên, hắn giật mình một cái, thân hình lại <BR> hơi khựng lại.<BR><BR> Đây là...<BR><BR> Hàn Lập ngừng độn quang, quay đầu lại, hai mắt thoáng cái gắt <BR> gao nhìn thẳng về phía cự tháp.<BR><BR> Chỉ thấy cự tháp ở phía xa tản mát ra hắc minh vụ, chẳng biết <BR> lúc nào thoáng cái biến thành nước sơn nồng đặc đen như mực. <BR> Ký hiệu bên ngoài của tòa tháp không ngừng chớp động lên lên <BR> đủ các loại ánh sáng, thế nhưng vô pháp ngăn được hắc khí đang <BR> trào ra bên ngoài.<BR><BR> Thế nhưng cũng may thất sắc quang mạc ở trên đỉnh tháp không <BR> ngừng phát sáng, tất cả đám hắc khí này đều bị cấm chế của <BR> thạch tháp vây trong một phạm vi nhất định. Thế nhưng chỉ một <BR> lát sau, hắc vụ tràn đầy bên trong quang mạc, khiến thất sắc <BR> quang mạc lắc lư dữ dội, giống như tùy thời đều có thể nứt vỡ <BR> ra vậy.<BR><BR> Đám Thiên Bằng nhân đang phi hành ở gần đấy mỗi người đều trợn <BR> mắt há hốc mồm, tất cả đều ngừng lại, lăng không nhìn dị biến <BR> phát sinh trên Phong Linh tháp.<BR><BR> Hàn Lập cảm giác đôi cánh của mình đột nhiên run lên rồi trở <BR> nên nóng rực, trên lưng hắn truyền đến cảm giác đau đớn cùng <BR> bỏng rát.<BR><BR> Sắc mặt hắn thoáng cái biến đổi.<BR><BR> Đúng lúc này, trong tháp phát ra một tiếng trường minh dị <BR> thường ngân cao, hàng trăm Thiên Bằng nhân ở gần vừa nghe <BR> tiếng thét này, không ngờ hai mắt khép lại, thân thể từ trên <BR> không trung rơi xuống.<BR><BR> Hàn Lập mặc dù vẫn chịu được, thế nhưng khi nghe thanh âm này <BR> cũng cảm thấy thần niệm có chút mơ hồ, đồng thời sau lưng lại <BR> càng nóng, đôi cánh trong nháy mắt mất đi công hiệu, thân hình <BR> thoáng cái lắc lư muốn rơi xuống.<BR><BR> Thế nhưng cũng may là hắn phi hành không dựa cả vào Phong Lôi <BR> Sí. Lúc này thanh quang trên người lóe lên, thân thể ổn định <BR> lại. Thế nhưng khi ánh mắt nhìn về phía cự tháp, lại tràn đầy <BR> vẻ hoảng sợ.<BR><BR> "Oanh" Một tiếng động lớn vang lên, tinh thạch trên đỉnh tháp <BR> đại phóng ra hào quang, thất sắc quang mạc thoáng cái cũng đại <BR> phóng, đồng thời từng đợt chú ngữ tối nghĩa từ trong cự tháp <BR> truyền ra, phảng phất như có hơn một trăm người đồng thời niệm <BR> pháp quyết vậy. <BR> Lập tức đám Thiên Bằng nhân đang rơi xuống kia, trên người lóe <BR> lên linh quang, quanh người cả đám đều xuất hiện một tầng thất <BR> sắc quang tráo, thân hình một lần nữa trôi nổi trên không <BR> trung.<BR><BR> Thế nhưng trong tháp lại đột nhiên phát ra tiếng thét thê <BR> lương, hắc khí bên trong quay cuồng một hồi, sau đó một cự đại <BR> điểu ảnh lớn tới vài trăm trượng hiện ra trên không trung. Hư <BR> ảnh này toàn thân màu đen nhạt, hai cánh vũ động, bao phủ toàn <BR> bộ thạch tháp, tiếp sau đó vang lên một tiếng trường minh, tất <BR> cả hắc vụ tăng lên gấp bội, thất sắc quang mạc ở bốn phía lập <BR> tức kịch liệt vặn vẹo, khí thế thật là dị thường kinh người.<BR><BR> Lúc này đây, đám Thiên Bằng nhân kia được thất sắc quang mạc <BR> bảo vệ, chẳng qua là thân hình nhoáng lung lay một cái, sau đó <BR> liền bình yên vô sự. Thế nhưng thân thể lại nơm nớp run run, <BR> chớp mắt liền phân tán tới các hướng mà chạy.<BR><BR> Hàn Lập nguyên vốn muốn cùng đám Thiên Bằng nhân chạy đi, lập <BR> tức bay ra khỏi vùng phụ cận thạch tháp, thế nhưng trong nháy <BR> mắt cự ảnh đại điểu hiện thân, hai cánh ở sau lưng Hàn Lập <BR> cũng run lên, không ngờ trong nháy mắt lại hiển hiện ra màu <BR> xanh giống như thân ảnh đại điểu, cũng đồng dạng giương ra, <BR> lại phảng phất như cùng tương hỗ với hắc sắc đại điểu.<BR><BR> Cùng lúc đó, không khí ở vùng phụ cận bị nén chặt, hắn chỉ cảm <BR> thấy thân thể trầm xuống, thân hình cũng vô pháp nhúc nhích <BR> mảy may.<BR><BR> Hàn Lập kinh hãi, kim quang đại phóng ra bên ngoài, một cỗ sức <BR> mạnh từ tứ chi tuôn ra, muốn thoát khỏi cảnh này. Thế nhưng <BR> trong lòng hắn lập tức trầm xuống, bởi vì mặc cho hắn điên <BR> cuồn thúc đẩy lực lượng cơ thể cỡ nào, không khí bốn phía <BR> phảng phất như tinh cương đúc thành, ngay cả một ngón tay cũng <BR> không nhúc nhích được.<BR><BR> Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, tự nghĩ lại xem có <BR> nên gọi ra Chân Ma Pháp Tướng toàn lực triệt hạ tình cảnh bị <BR> trói buộc này hay không. Thế nhưng lúc này, tiếng chú ngữ <BR> trong thạch tháp bỗng nhiên biến đổi, thoáng cái tăng tốc độ <BR> lên gấp đôi, trong thanh âm niệm chú ngữ lại có ẩn ẩn tiếng <BR> sấm nổ mạnh. Theo nguyên một đám ký hiệu cổ quái ở gần cự tháp <BR> phiêu đãng nổi lên trong hư không, tất cả đều hướng tới hắc <BR> sắc điểu ảnh mà bay đi.<BR><BR> Đồng thời, viên thủy tinh cự đại trên đỉnh tháp cũng phát ra <BR> một tiếng oàng long, tự động bạo liệt ra.<BR><BR> Một vòng thất sắc ánh sáng mặt trời từ từ bay lên, bỗng nhiên <BR> thả ra vạn đạo quang mang, đem tất cả đều điểu ảnh hút vào đó.<BR><BR> Hư ảnh cự điểu tại ký hiệu cùng thất sắc thải quang tạo thành <BR> hai tầng cấm chế, rốt cục vì một tiếng kêu quái lạ mà tán <BR>loạn.<BR><BR> Bên kia, hư ảnh đại điểu màu xanh sau lưng Hàn Lập cũng lóe <BR> lên rồi biến mất.<BR><BR> Thân thể hắn được buông lỏng, khôi phục lại tự do. Nhưng trong <BR> lòng vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên cùng nghi ngờ.<BR><BR> Vừa rồi trên thạch tháp hiển hiện ra hư ảnh cùng với điểu ảnh <BR> màu xanh độc nhất vô nhị sau lưng của hắn. Hai loại đều là bộ <BR> dáng Côn Bằng trong truyền thuyết. Trong tháp này chẳng lẽ <BR> phong ấn một tên Côn Bằng sao, thế nhưng điều này sao có thể <BR> chứ?<BR><BR> Hàn Lập hoảng sợ suy ngẫm, trong lòng xuất hiện một trăm hai <BR> mươi suy đoán chạy loạn, thế nhưng ánh mắt vẫn quét về phía <BR> trước, sau đó cười khổ một tiếng, cuối cùng thân hình dừng <BR> nguyên tại chỗ không động.<BR><BR> Bởi vì từ trong cự tháp bay ra hơn mười đoàn linh quang, chớp <BR> động vài cái, sau đó chỉ còn cách hắn vài chục trượng.<BR><BR> Với khoảng cách như vậy cũng đủ để đám Thiên Bằng nhân nhạy <BR> cảm nhìn rõ. Hiện tại nếu tiếp tục độn, có thể chứng tỏ cho <BR> mọi người thấy mình có tật giật mình.<BR><BR> Hàn Lập tự suy xét, cũng chỉ có thể lưu lại xem đối phương có <BR> ý đồ gì rồi sẽ tính tiếp.<BR><BR> Hắn nhìn linh quang nhanh chóng quét tới, bên trong thình lình <BR> xuất hiện hai gã Hóa Thần hậu kỳ, còn lại đều là Hóa Thần sơ <BR> trung kỳ. Hàn Lập sợ hãi nhìn qua, cũng không dám tùy tiện làm <BR> ra động tác gì để tránh đối phương hiểu lầm. Hắn lẳng lặng bất <BR> động trôi nổi trên không trung .<BR><BR> "Vèo vèo" Vài tiếng tiếng xé gió truyền tới, lúc này hơn mười <BR> người vỗ cánh nháy mắt tới trước mặt Hàn Lập, bao vây lấy hắn.<BR><BR> Hơn mười đạo ánh mắt thoáng cái rời lên trên người hắn.<BR><BR> Hai lão giả cầm đầu bộ dáng là yêu Bằng nhân, một tên sau lưng <BR> xuất hiện đôi cánh trắng, một tên khác lại có đôi cánh màu <BR> vàng nhạt.<BR><BR> Trong hai người, một người vẻ mặt hiền lành hòa ái, một người <BR> tướng mạo ngay ngắn uy nghiêm, thế nhưng cũng đều giống như <BR> người khác, vừa tới đã nhìn chằm chằm lên người Hàn Lập, kỳ <BR> quang trong mắt chớp động.<BR><BR> Hàn Lập tuy không phải thật sự e ngại đám Thiên Bằng nhân này, <BR> thế nhưng bộ dáng của đối phương như vậy, lại còn xì xầm nói <BR> thầm, lúc này hắn miễn cưỡng cười hỏi:<BR><BR> "Chư vị vây quanh tại hạ là có chuyện gì vậy?"<BR><BR> "Tên họ, đại danh? Gương mặt rất lạ, là tộc nhân gần đây tiến <BR> vào Thánh thành sao?"<BR><BR> Đúng như Hàn Lập đoán trước, tên lão giả cánh trắng kia mở <BR> miệng, giọng nói rất khách khí.<BR><BR> "Tại hạ họ Hàn, một mực tại hải ngoại tu luyện, hôm nay mới là <BR> lần đầu vào trong thành." Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng <BR> xoay chuyển, lên tiếng nói.<BR> Khi đối phương chưa lộ ra ác ý, hắn cũng không tất yếu phải <BR> dùng bạo lực giải quyết.<BR><BR> "Hải ngoại? Hôm nay mới vào thành!" Câu trả lời của Hàn Lập <BR> khiến hai lão giả ngẩn ra, thế nhưng sau khi liếc mắt nhìn <BR> nhau, trong mắt lại hiện ra vẻ mừng rỡ.<BR><BR> "Tốt, rất tốt. Không quản Hàn huynh xuất thân chỗ nào, thế <BR> nhưng có thể dẫn động chi linh của Côn Bằng trong tháp, đã nói <BR> lên trên người ngươi tràn đầy Thiên Bằng khí tức, có đủ điều <BR> kiện để tiếp nhận, kế thừa Côn Bằng Chân Huyết của bản tộc <BR> thánh thủ." Một lão giả khác nghiêm nghị nói.<BR><BR> "Côn Bằng Chân Huyết!" Hàn Lập thật sự ngây người.<BR><BR> Nếu như nói trước kia, hắn đối với những vật này còn không <BR> hiểu lắm, thế nhưng hiện tại trong tay còn lưu giữ chân huyết <BR> của Chân Long Thiên Phượng, đối với vậy quý hiếm bựu này đương <BR> nhiên là hắn minh bạch.<BR><BR> Hiện tại lại có chuyện tốt này chủ động tìm tới cửa, Hàn <BR> Lập tự nhiên có phần sợ run.<BR><BR> Nhưng mà nghĩ lại, Hàn Lập lại chột dạ.<BR><BR> Hắn không phải chân chính là Thiên Bằng nhân, sao có thể làm <BR> vị Thánh tử của Thiên Bằng tộc này. Mà nếu thực sự tra ra, chỉ <BR> sợ sẽ lập tức lộ tẩy. Đến lúc đó không chỉ nói kế thừa cái gì <BR> chân huyết, trước tiên cũng bị vô số đám tộc nhân Thiên Bằng <BR> nổi giận xuất thủ diệt sát.<BR><BR> "Hai vị hiểu lầm rồi. Tại hạ xuất thân rất bình thường, sao có <BR> tư cách kế thừa chân huyết. Dị động ở trong tháp này cũng <BR> không phải do tại hạ dẫn động." Hàn Lập gượng cười vài tiếng, <BR> liên tục lắc đầu phủ nhận.<BR><BR> "Hàn huynh sao phải đùn đẩy làm gì, trên người của ngươi vừa <BR> rồi tản mát ra chân linh chi tương, chúng ta ở trong tháp đều <BR> đã nhìn rõ, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Hàn huynh tốt hơn <BR> theo là theo chúng ta đi gặp chư vị trưởng lão thôi. Nếu có <BR> thể trở thành Thánh tử của tộc, đó là đại sự trong tộc đó." <BR> Tên lông cánh kim sắc vũ sí kia căn bản không nghe lời Hàn Lập <BR> giải thích, cười hì hì nói.<BR><BR> Hàn Lập âm thầm kêu khổ, ánh mắt xoay chuyển, thấy sắc mặt đám <BR> thiên bằng nhân khác đều lộ vẻ hưng phấn, hiển nhiên đều xác <BR> nhận là hắn.<BR><BR> "Tại hạ quả thực không phải là Thánh tử gì cả, mấy vị không <BR> tin cũng được. Thế nhưng Hàn mỗ còn có chuyện quan trọng trên <BR> người, trước hết xin cáo từ trước." Hàn Lập trong lòng quyết <BR> định, trong miệng nhanh chóng giải thích hai câu, thân hình <BR> giống như hồ đúc, liền biến thành một đoàn hư ảnh nhàn nhạt, <BR> lóe lên chui qua chính giữa hai lão giả.<BR><BR> Hai cánh sau lưng hắn khẽ động, muốn thi triển thần thông bỏ <BR> chạy. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm nhàn nhạt <BR> truyền đến tai.<BR><BR> "Chậm đã, dị tộc nhân! Ngươi thật sự cứ như vậy rời đi sao? <BR> Nếu muốn đi, cũng phải để đôi cánh ở lại Thiên Bằng tộc chúng <BR> ta." Thanh âm không lớn, hơn nữa lại ôn hòa dễ nghe, thế nhưng <BR> khi Hàn Lập nghe được, lại giống như tiếng sấm khiến thần niệm <BR> hắn chấn động, sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi.<BR><BR> Đồng thời khi thanh âm này truyền tới, không gian phụ cận bỗng <BR> nhiên ba động, cách đỉnh đầu Hàn Lập mấy trượng, một đạo thân <BR> ảnh thon thả từ hư không, không tiếng động nào như thiểm điện <BR> hiện ra, là một áo bào trắng thiếu nữ sau lưng mọc lên kim sắc <BR> vũ sí.<BR><BR> Hàn Lập ngưng thần nhìn tới, lập tức hít vào một hơi lương <BR>khí.<BR><BR> Người này dung nhan thoạt nhìn bình thường, trên mặt có một <BR> tầng oánh quang lưu chuyển bất định, khí tức trên người áp súc <BR> không lộ, Hàn Lập không ngờ lại không cách nào nhìn ra tu vi <BR> sâu cạn của đối phương, là một vị lánh ngoại cao nhân sao, lại <BR> còn có loại nữ tử tu vi ngoài Hợp Thể trung kỳ tồn tại a. <BR> <BR> Khóe mắt Hàn Lập bỗng nhiên nháy mạnh vài cái.<BR><BR> "Tham kiến đại trưởng lão!" Đám thiên bằng nhân hóa thần cấp <BR> vừa thấy thiếu nữ, mỗi người đều cung kính dị thường, đều dùng <BR> đại lễ để thăm hỏi.<BR><BR> Nàng này không ngờ lại là đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc! <BR> Hàn Lập chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc.<BR><BR> "Người này giao cho ta xử lý đi, các ngươi trở lại trong tháp <BR> gia cố phong ấn, đem Côn Bằng Thánh linh một lần nữa trấn áp <BR> lại đi." Thiếu nữ thong dong phân phó nói.<BR><BR> "Tuân mệnh!" Hiển nhiên thiếu nữ này ở trong lòng của đám tộc <BR> nhân Thiên Bằng rất uy nghiêm, bọn họ không hề chần chờ, đều <BR> mở đôi cánh bay trở lại tháp.<BR><BR> Mà ánh mắt thiếu nữ chợt xoay chuyển, rốt cục đã tiến lại gần <BR> chỗ Hàn Lập.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1415 <BR> Đại trưởng lão <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta" Đôi mắt sáng <BR> của thiếu nữ chợt lóe, nhưng lại nói rất hờ hững, ngay sau đó <BR> quay người lại, bay về hướng khác.<BR><BR> Hàn Lập sắc mặt âm tình bất định một chút, nhưng vẫn thành <BR> thật mà đi theo.<BR><BR> Đối mặt với một tồn tại đáng sợ đã trên Hợp Thể trung kỳ, thân <BR> lại ở trong thành dị tộc thánh, hắn căn bản không có cơ hội <BR> chạy trốn. Mà nhìn bộ dạng của đối phương cũng không giống là <BR> sẽ lập tức trở mặt động thủ, cứ nghe theo lời đối phương trước <BR> vậy.<BR><BR> Thân hình thiếu nữ nhìn rất chậm rãi thong dong, giống như gió <BR> nhẹ, như nước chảy không mang theo chút tức giận nào, nhưng <BR> tốc độ độn quang lại nhanh kinh người.<BR><BR> Hàn Lập vận dụng chừng bảy tám phần linh lực mới miễn cưỡng <BR> đuổi theo được, trong lòng không khỏi thầm hoảng sợ, cuối cùng <BR> cũng cưỡng chế mấy phần ý nghĩ khác luôn quanh quẩn trong đầu <BR> xuống.<BR><BR> Sau khi phi hành khoảng một bữa cơm, thiếu nữ dẫn Hàn Lập hạ <BR> xuống trước một gian phòng hình trụ cao mười trượng nằm trơ <BR> trọi.<BR><BR> "Tham kiến đại trưởng lão". Ở lối vào có hai thiếu nữ tộc <BR> Thiên Bằng tướng mạo thanh tú ra đón, đầy vẻ kính cẩn.<BR><BR> Thiếu nữ Kim Sí chỉ gật đầu, liền đi vào tùy ý.<BR><BR> Hàn Lập theo sát phía sau, sau khi vào phòng, phát hiện chỗ <BR> này còn đơn giản hơn so với dự đoán. <BR> Trong phòng ngoại trừ mấy cái ghế đá và bàn đá, chung quanh <BR> chẳng còn thứ gì cả.<BR><BR> Thiếu nữ khoát khoát tay, ý bảo hai thị nữ lui xuống. Sau đó <BR> xoay người lại, ngồi ngay ngắn trên một ghế đá, miệng hương <BR> khẽ nhếch nói:<BR><BR> "Ngồi xuống đi, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi một chút".<BR><BR> "Ở trước mặt tiền bối sao có chỗ tại hạ ngồi. Hàn mỗ xin rửa <BR> tai lắng nghe". Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh nói.<BR><BR> "Tùy ngươi". Thiếu nữ cũng chẳng thèm để ý.<BR><BR> Hàn Lập quả nhiên đứng thẳng tại chỗ.<BR><BR> "Ngươi là tu sĩ nhân tộc sao?" Thiếu nữ sau khi suy nghĩ một <BR> lát, vừa mở miệng nói đã khiến Hàn Lập cả kinh.<BR><BR> "Tiền bối từng đi qua chỗ nhân tộc chúng tôi sao?" Hàn Lập cẩn <BR> thận nói.<BR><BR> "Đương nhiên đã từng đi qua. Ta thậm chí còn từng bái phỏng <BR> quý tộc Linh Hoàng một thế hệ trong Tam hoàng nữa, ta với bí <BR> thuật khôi lỗi (con rối) xuất thần nhập hóa của hắn bội phục <BR> vô cùng. Thật ra không chỉ ta, trong tộc Phi Linh của chúng ta <BR> còn mấy tên tồn tại cường đại khác, đều đã từng đi qua nhân <BR> tộc các người. Xét phần tình cảm này, ngươi có nghi vấn gì chi <BR> bằng cứ mở miệng hỏi, ta biết gì sẽ trả lời nấy. Nhưng có qua <BR> có lại, chờ tới vấn đề của ta, hy vọng ngươi cũng không để ta <BR> phải thất vọng. Nếu không thì..." Mấy câu đó thiếu nữ dùng <BR> ngôn ngữ nhân tộc nhấn mạnh rất rành rọt.<BR><BR> Hàn Lập sau khi nghe rõ ý uy hiếp trong câu sau cùng, sắc mặt <BR> không khỏi hơi đổi. Nhưng lập tức trở lại như thường.<BR><BR> "Tiền bối làm sao mà đoán được thân phận của vãn bối. Điều <BR> khác không nói, vãn bối tự phụ Phong Lôi Sí đã luyện hóa hoàn <BR> toàn, hơn nữa còn dùng bí thuật thay đổi khí tức bắt chước <BR> người quý tộc, cũng không phát hiện có gì bất ổn. Nếu không <BR> vãn bối sao dám lớn mật mà tiến vào quý tộc như thế chứ". Hàn <BR> Lập nhìn chằm chằm thiếu nữ, trầm giọng nói.<BR><BR> Vấn đề này, vẫn khiến hắn rất hoang mang.<BR><BR> "Phép biến ảo của ngươi đúng là hết sức thành công, thậm chí <BR> ngay cả đại trận bảo vệ thành thánh cũng bị khí thức Côn Bằng <BR> trên người ngươi lừa. Nếu gặp phải trưởng lão còn lại trong <BR> tộc, chỉ cần không phải là cố ý xem xét, tám chín phần mười <BR> cũng không cách nào nhìn ra điều gì. Nhưng ta lại khác, ta <BR> thân là đại trưởng lão, chuyên môn phụ trách nắm giữ thánh khí <BR> trong tộc. Mà thánh khí tộc Thiên Bằng chúng ta, có thể nhìn <BR> thấu hết thảy biến ảo, trực tiếp nhìn xuyên thần thông chân <BR> nguyên trong cơ thể mục tiêu. Các hạ mặc dù bí thuật biến ảo <BR> lợi hại, nhưng đối với ta mà nói lại không có chút hữu dụng <BR> nào". Thiếu nữ cười nhạt một tiếng, giải thích rất chi tiết.<BR><BR> Hàn Lập đã hơi hiểu ra, nhưng ngay sau đó tất nhiên là cực kỳ <BR> buồn bực.<BR><BR> "Nói như vậy, nếu tôi đi tới chi nhánh khác của quý tộc, ngược <BR> lại sẽ không dễ bị người ta phát hiện". Hắn cười khổ nói.<BR><BR> "Trong thánh khí của bảy mươi hai bổn tộc, thánh khí của tộc <BR> Đãng Thủy cũng có loại thần thông giống như vậy". Thiếu nữ <BR> không trực tiếp trả lời, ngược lại khóe miệng vểnh lên.<BR><BR> Hàn Lập nghe vậy, nhất thời im lặng. Sau một lúc im lặng, mới <BR> hỏi tiếp một câu:<BR><BR> "Vật bị phong ấn trong tháp Phong Linh là vật gì thế, cái gọi <BR> là Thánh Tử và Côn Bằng thực chất là cái gì?"<BR><BR> "Phong ấn trong tháp Phong Linh chính là nửa thánh hồn của một <BR> con Côn Bằng chân thánh do bổn tộc năm đó cường thịch, mất lực <BR> chín trâu hai hổ mới thu thập được. Chính nhờ lực thánh hồn, <BR> tộc Thiên Bằng của chúng ta mới có thể tồn tại đến hôm nay. Về <BR> nguyên do cụ thể, ngươi không cần phải biết. Về phần Thánh tử <BR> thì đơn giản, đó là tên gọi chung của tộc nhân của tộc Phi <BR> Linh chúng ta và các tộc có hy vọng kế thừa máu chân thánh. <BR> Nếu là Thánh tử thì có thể kế thừa máu chân thánh của các tộc, <BR> rồi thông qua khảo nghiệm để có thể trở thành Thánh chủ một <BR> tộc". Thiếu nữ giải thích cặn kẽ.<BR><BR> Lần này, Hàn Lập chẳng lộ ra vẻ ngoài ý muốn gì cả.<BR><BR> Những thứ này đều chẳng khác với phỏng đoán ban đầu của hắn <BR> mấy, thậm chí cả cái Thánh chủ kia cũng lười hỏi, chỉ thở dài <BR> một hơi.<BR><BR> "Xem ra ngươi cũng không còn vấn đề gì khác. Vậy tiếp sau là <BR> vấn đề của ta. Bảo vật Vũ sí sau lưng ngươi, luyện hóa bằng <BR> thứ gì của Côn Bằng mà lại có thể khiến Thánh linh bị phong ấn <BR> trong tháp Phong Linh thoát ra được thế. Chuyện này từ khi <BR> tháp kiến thành tới nay rất ít khi xảy ra". Ánh mắt thiếu nữ <BR> chợt lóe, hỏi thẳng.<BR><BR> "Không có gì, chỉ là một cọng lông chim của Côn Bằng luyện hóa <BR> hỏng thôi". Hàn Lập nhướng mày, thành thật trả lời.<BR><BR> "Lông chim của Côn Bằng? Điều này thật khó có khả năng. Chỉ là <BR> một cọng linh vũ hỏng của Côn Bằng, cũng không thể khiến Thánh <BR> linh xao động như vậy được sao". Thiếu nữ có chút không tin <BR> nổi.<BR><BR> "Tôi cũng không biết". Hàn Lập lắc đầu, hắn đúng là cũng chẳng <BR> hiểu chuyện này ra sao.<BR><BR> "Lấy bảo vật Vũ sí của ngươi ra cho ta xem thử!" Thiếu nữ trầm <BR> ngâm một lát, đột nhiên hời hợt mà nói như vậy.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, nhưng sau khi thấy đôi mắt sáng <BR> long lanh giống như thủy tinh của thiếu nữ, chỉ lưỡng lự một <BR> chút rồi đầu vai run lên, quang mang Vũ sí (cánh) màu trắng <BR> sau lưng liền chợt lóe, thoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung. <BR> <BR><BR> Mà cùng lúc đó, trong tay Hàn Lập lại có thêm một cọng lông <BR> óng ánh dài vài tấc.<BR><BR> Tay nhấc một cái, không ngờ lại đưa tới thật.<BR><BR> Hàn Lập dứt khoát như thế, hiển nhiên là khiến vị đại trưởng <BR> lão tộc Thiên Bằng này cũng có chút ngẩn ra.<BR><BR> Con mắt của nàng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Lập hồi lâu, <BR> cuối cùng đôi mắt lộ nét cười nhận lấy. Nét mặt Hàn Lập không <BR> thấy chút khác thường nào, nhưng trong lòng lại cười khổ không <BR> thôi.<BR><BR> Nếu không phải trước mặt là một tồn tại đã trên Hợp Thể trung <BR> kỳ, Phong Lôi Sí lại sớm được luyện hóa đến độ tùy tâm, dù đối <BR> phương cưỡng chế giữ tạm, hắn cũng có sáu bảy phần nắm chắc có <BR> thể kích phát thần thông không gian của bảo vật, nháy mắt gọi <BR> về thì hắn quyết sẽ không giao trọng bảo này cho đối phương.<BR><BR> Thiếu nữ một tay cầm Phong Lôi sí, cẩn thận xem kỹ, một lát <BR> sau, trên mặt liền hiện ra biểu tình cực kỳ cổ quái.<BR><BR> Tay nàng chỉ một cái, Vũ sí trong tay đã bay ra ngoài.<BR><BR> Lúc này trả Phong Lôi sí lại cho Hàn Lập.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập thả lỏng, hai tay không hề động, nhưng bạch <BR> quang Phong Lôi sí chợt lóe rồi biến mất giữa hư không.<BR><BR> Sau đó một khắc, chúng lại không chút tiếng động mà hiện ra <BR> sau lưng Hàn Lập lần nữa.<BR><BR> Thấy một màn như vậy, thiếu nữ vẫn im lặng, trì hoãn một chút <BR> rồi nói: "Thật không ngờ, bảo vật linh vũ này của ngươi chẳng <BR> những có chân thánh Côn Bằng, lại còn dung nhập vào một cọng <BR> Phượng yêu. Ta đại khái đã hiểu được là chuyện gì xảy ra. Có <BR> điều vẫn muốn nghe một chút, cọng lông của Côn Bằng này ngươi <BR> làm sao lấy được?"<BR><BR> Hàn Lập nghe vậy có chút bất ngờ. Nhưng chuyện này ngược lại <BR> cũng chẳng có gì để giấu diếm, lúc này kể sơ qua về chuyện ở <BR> nhân giới thấy đại chiến cách giới giữa Côn Bằng và La Côn.<BR><BR> Thiếu nữ sau khi nghe xong, lại trầm ngâm. Một lúc lâu sau, <BR> mới dùng ánh mắt đánh giá Hàn Lập một lần nữa, đột nhiên mở <BR> miệng nói một câu khiến hắn hoàn toàn ngây người: "Hàn huynh <BR> có hứng thú gia nhập Yêu man tộc chúng ta, làm Thánh tử bổn <BR> tộc không?"<BR><BR> Hàn Lập ngẩn ngơ.<BR><BR> "Tại hạ không nghe lầm chứ, tiền bối muốn tại hạ gia nhập quý <BR> tộc ư?" Hàn Lập mở trừng hai mắt, cảm thấy có thể là mình đã <BR> nghe lầm gì đó.<BR><BR> "Không sai, đúng là ta có ý này. Nhưng chuyện này trọng đại, <BR> chi tiết cụ thể còn cần thương lượng lại với mấy vị trưởng lão <BR> khác!" Thiếu nữ bất động thanh sắc nói.<BR><BR> "Tại hạ là Nhân Tộc, cũng không phải là người Thiên Bằng chân <BR> chính". Hàn Lập im lặng một hồi lâu rồi mới nói một câu như <BR> vậy.<BR><BR> "Các hạ còn không biết sao. Theo lẽ thường mà nói, cọng vũ Côn <BR> Bằng và những thứ khác của Côn Bằng, đều là vật truyền lại khi <BR> Côn Bằng mất. Mà cọng vũ Côn Bằng mà Hàn đạo hữu luyện hóa, <BR> lại là vật rơi ra từ trên thân của chân thánh Côn Bằng. Trong <BR> linh vũ này bao gồm khí tức Côn Bằng gấp mấy lần bình thường. <BR> Hơn nữa hơn phân nửa trong linh vũ, còn ngầm chừa một ít máu <BR> huyết mà bản thân ngươi chưa phát hiện. Mà nhất tộc Thiên Bằng <BR> chúng ta vốn chính là hậu nhân của chân thánh Côn Bằng năm đó, <BR> đạo hữu nếu bản thân đã luyện hóa vật của Côn Bằng, lại có khả <BR> năng đã chứa máu Côn Bằng từ lâu, nói là người của Thiêng Bằng <BR> tộc chúng ta, cũng không sai". Lời này thiếu nữ thản nhiên nói <BR> ra khiến Hàn Lập trợn mắt há hốc mồm.<BR><BR> Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới từ trong giật mình khôi phục lại, <BR> hai mắt nheo lại nhìn thiếu nữ một lúc lâu, đột nhiên mở <BR> miệng: "Nghe nói Thánh chủ đương nhiệm của tộc Thiên Bằng đã <BR> ngã xuống mà chết, còn tộc nhân hiện có trong quý tộc hình như <BR> cũng không có người kế thừa chân huyết của Côn Bằng. Cả tộc <BR> Thiên Bằng đều có khả năng bị hàng ngũ bảy mươi hai chi nhánh <BR> tộc Phi Linh thủ tiêu. Tại hạ không nói sai chứ". <BR><BR> "Sao ngươi biết việc này". Thiếu nữ rốt cuộc sắc mặt thay đổi, <BR> sau lưng bỗng hiện ra hư ảnh một con đại bàng màu vàng.<BR><BR> Hư ảnh này chính là một phiến Lưỡng Sí, Hàn Lập lập tức cảm <BR> thấy một cỗ lực bàng bạc thoáng cái đè lên vai, toàn bộ thân <BR> hình đều nháy mắt phát ra tiếng xương nứt "rắc rắc".<BR><BR> "Phốc xuy" một tiếng, hai chân Hàn Lập đã lún hơn phân nửa <BR> xuống sàn nhà lát đá xanh.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập thoáng cái trở nên tái nhợt.<BR><BR> Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ nhướng mày, hư ảnh đại bàng lóe <BR> lên rồi biến mất không thấy gì nữa.<BR><BR> "Ta không biết các hạ biết tin này từ chỗ nào, nhưng hy vọng <BR> đạo hữu tạm thời giữ bí mật chuyện này. Tại hạ vẫn chưa muốn <BR> thấy cảnh thành thánh một trận đại loạn. Ngoài ra có một điểm <BR> các hạ nói sai rồi, Thánh tử có thể kế thừa máu chân thánh, cả <BR> Thiên Bằng tộc của chúng ta vẫn còn có hai người. Chỉ là hai <BR> người này tu vi quá thấp, cho dù thành công, tỷ lệ thông qua <BR> khảo nghiệm của các tộc cũng không cao lắm. Cho nên ta mới <BR> muốn mời Hàn đạo hữu gia nhập bổn tộc". Chỉ trong nháy mắt, <BR> thần sắc của thiếu nữ đã khôi phục lại như thường.<BR><BR> "Ý tứ của đại trưởng lão, là muốn ta gia nhập hỗ trợ hai vị <BR> Thánh tử này!" Hàn Lập là người thông minh bực nào, con mắt <BR> đảo tròn, lập tức nắm rõ dụng ý của đối phương, thần sắc vừa <BR> động liền nở nụ cười.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1416 <BR> Đại diện giao dịch <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Không sai, ta đúng là có ý này. Các hạ mặc dù có tư cách gia <BR> nhập tộc Thiên Bằng của chúng ta nhưng dù sao cũng xuất thân <BR> từ Nhân tộc, cho dù có thể thông qua thí luyện cùng khảo <BR> nghiệm, cũng không thể đảm nhiệm chức Thánh chủ của bổn tộc. <BR> Nhưng Hàn đạo hữu lại có thể dùng thân phận Thánh tử trợ giúp <BR> hai vị Thánh tử một tay, giúp bọn họ thông qua thí luyện. <BR> Đương nhiên nếu làm như thế, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. <BR> Chẳng những có thể cho ngươi dung nhập một ít chân huyết của <BR> Côn Bằng, mà còn có hậu tạ khác".<BR><BR> Thiếu nữ không phủ nhận, không chút hoang mang nói.<BR><BR> Chuyện tốt cỡ này tìm tới cửa, nếu là người bình thường sẽ <BR> hoan hỉ vô cùng, sợ rằng lập tức đáp ứng ngay.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập lại ánh mắt chớp động, không lập tức đáp lời.<BR><BR> Thiếu nữ cũng không có ý thúc giục, chỉ yên lặng ngồi trên ghế <BR> thản nhiên mà nhìn Hàn Lập.<BR><BR> Sau thời gian một chén trà, Hàn Lập lại mở miệng nói: "Tiền <BR> bối vì chuyện Thánh tử, thậm chí không tiếc để một ngoại nhân <BR> như ta gia nhập quý tộc, vậy khảo nghiệm này nguy hiểm thật <BR> không nhỏ nha. Có thể nói cho tại hạ biết trước một chút rồi <BR> Hàn mỗ lại quyết định cũng không muộn".<BR><BR> "Thí luyện đúng là phi thường nguy hiểm. Nói đại khái, Thánh <BR> tử các tộc tham gia, tỷ lệ đại khái khoảng sáu bảy thành. Mà <BR> tu vi Thánh tử giống nhau đều là Phi Linh Tương, tương đương <BR> với Hóa thần quý tộc. Lúc này, bởi vì Thánh chủ bổn tộc ngã <BR> xuống ngoài ý muốn. Hai gã Thánh tử chỉ có thực lực sơ cấp Phi <BR> Linh Tương, chưa chuẩn bị đầy đủ. Nếu tham gia thú luyện, mười <BR> phần là không thể thông qua. Đạo hữu thần thông tại hạ mặc dù <BR> không nắm rõ, nhưng có thể từ Nhân tộc một mình xuyên qua hơn <BR> phân nửa đại lục Phong Nguyên mà tới, thực lực tuyệt đối không <BR> phải tầm thường. Mặc dù nội dung thí luyện này nguy hiểm, <BR> nhưng đối với đạo hữu hẳn là không thành vấn đề".<BR><BR> Thiếu nữ mặc dù trước đó đoán có sai một chút nhưng phán đoán <BR> cuối cùng lại không sai.<BR><BR> "Chỉ là cấp Phi Linh Tương ư?" Khóe mắt Hàn Lập giật một cái, <BR> thận trọng hỏi.<BR><BR> "Các hạ yên tâm, bổn trưởng lão sẽ không nói dối gạt người".<BR><BR> Thiếu nữ khẽ mỉm cười.<BR><BR> "Tôi cần suy nghĩ một thời gian".<BR><BR> Hàn Lập lại hẹn thời gian.<BR><BR> "Sự tình trọng đại, muốn cân nhắc cũng đúng. Như vậy đi, ta <BR> cho ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, ta vẫn ở đây chờ <BR> ngươi quay lại. Ở trong thời gian này, đạo hữu có thể tự do <BR> hành động trong thành, sẽ không có người làm phiền ngươi. Mặt <BR> khác, ta tên là Kim Duyệt. Ngươi hãy nhớ kỹ tên này".<BR><BR> Thiếu nữ nói không chút tức giận, tựa hồ câu trả lời của Hàn <BR> Lập đã sớm nằm trong dự đoán của nàng.<BR><BR> Hàn Lập tất nhiên trong miệng nói cảm ơn, sau đó không chút <BR> chần chờ mà cáo từ.<BR><BR> Mắt thấy Hàn Lập ra cửa, thân hình thoáng một cái đã không còn <BR> thấy bóng dáng, Kim Duyệt khẽ mỉm cười, đưa tay nâng chén linh <BR> trà, nhấp nhẹ một ngụm.<BR><BR> "Đại trưởng lão, thật cứ như vậy mà thả hắn đi sao".<BR><BR> Trong gian phòng đá hôi quang chợt lóe, đột nhiên từ bên trong <BR> xuất hiện một cao một lùn, người đến là hai tộc nhân Thiên <BR> Bằng.<BR><BR> "Sao, ngươi nghĩ ta nên đối đãi với người này thế nào?" Kim <BR> Duyệt liếc nhìn hồng tu lão giả đang nói chuyện, hỏi thẳng.<BR><BR> "Cứ lấy Vũ sí đã dung nhập cọng vũ của Côn Bằng đi, chúng ta <BR> cần gì phải để người dị tộc giả mạo Thánh tử, chi bằng cướp vũ <BR> sí, bổn tộc chọn một người khác kế thừa chân huyết chẳng phải <BR> tốt hơn sao".<BR><BR> Lão giả râu đỏ thân hình cao lớn, hai tay xoa nhẹ nói.<BR><BR> "Nếu thật dễ dàng như thế thì ta còn phải nói nhiều với một gã <BR> dị tộc như thế sao. Lúc ấy cứ giết chết hắn, đoạt vũ sí là <BR> xong rồi".<BR><BR> Khóe miệng thiếu nữ nở nụ cười lạnh, trả lời không chút khách <BR> khí.<BR><BR> "Vậy ý của đại trưởng lão là..." Một mỹ phụ vóc người nhỏ nhắn <BR> thấy lão già râu đỏ còn định nói gì, vội kéo nhẹ vạt áo lão, <BR> thanh âm cung kính mở lời trước.<BR><BR> "Bàn về sự hiểu biết đối với Nhân tộc, ta nghĩ đến hôm nay <BR> Thiên Bằng tộc không có người thứ hai có thể so được với ta. <BR> Nhân tộc khác với tộc Phi Linh chúng ta. Bản thân bọn họ thực <BR> lực bình thường, hơn phân nửa thần thông đều đặt lên việc tu <BR> luyện bảo vật. Cho nên có thể tế luyện một số bảo vật qua <BR> nhiều năm, luyện hóa đến mức tùy tâm hoàn toàn. Loại bảo vật <BR> này cũng không phải là không thể cưỡng đoạt. Nhưng sau khi <BR> cướp vào tay, vết tích của chủ cũ trong bảo vật rất khó xóa <BR> hết trong một thời gian ngắn. Hơn nữa uy lực của bảo vật cũng <BR> sẽ vì đổi chủ mà đại giảm. Bảo vật vũ sí của người này ta đã <BR> kiểm tra kỹ, đúng là dạng pháp bảo này. Mà ta đã nhận được <BR> tin, chỗ thí luyện Thánh tử đã được chọn ra, chúng ta căn bản <BR> không có thời gian đoạt bảo vật, rồi giao cho tộc nhân khác tế <BR> luyện lại lần nữa". Kim Duyệt trầm ngâm một chút, nhưng vẫn <BR> giải thích mấy câu.<BR><BR> "Thì ra là vậy. Nhưng nếu như thế. Máu chân thánh của bổn tộc <BR> chẳng phải sẽ lưu lạc ở ngoại tộc sao. Đây cũng không phải là <BR> chuyện nhỏ".<BR><BR> Lão già râu đỏ vẫn cuống quít lắc đầu.<BR><BR> "Tư trưởng lão chẳng lẽ đã hồ đồ. Lần này bổn tộc nếu không có <BR> Thánh tử nào thông qua thí luyện thì cả tộc sẽ bị những chi <BR> nhánh khác thâu tóm, nếu so sánh thì chuyện chân huyết nói lúc <BR> đầu chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa muốn phòng ngừa chuyện này xảy <BR> ra, cũng không phải là không có thủ đoạn bổ cứu khác". Đôi mắt <BR> sáng của thiếu nữ tinh quang chợt lóe nói.<BR><BR> "Ha ha, lời của đại trưởng lão thật có lý. Chờ gã dị tộc nhân <BR> này giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn rồi, mỏn mọn chỉ là một <BR> tồn tại cấp Phi Linh Tương, đến lúc đó muốn giết hoặc giữ lại, <BR> còn không phải là do chúng ta quyết định sao".<BR><BR> Mỹ phụ trung niên sau khi ngẩn ra, ngay sau đó mặt liền nở nụ <BR> cười nói.<BR><BR> "Giết thì không thể. Cho dù là dị tộc nhân, một khi dung nhập <BR> chân huyết của Côn Bằng thì cũng xem như là một nửa tộc nhân. <BR> Chúng ta đều sẽ chịu hạn chế của lời thề Thiên Bằng. Huống hồ <BR> nếu hắn giúp tộc vượt qua lần đại kiếp nạn này thì hắn cũng <BR> coi như là ân nhân của bổn tộc. Nếu không cần thiết, không nên <BR> đả thương hắn mà có thể giam lỏng, sau này không để hắn rời <BR> khỏi đó là được rồi".<BR><BR> Kim Duyệt lạnh lùng mà nhìn mỹ phụ một cái, nói không chút cảm <BR> tình.<BR><BR> "Làm như vậy cũng được. Có phải nên thông báo cho những tên <BR> gác cửa và phái người âm thầm đi theo tên dị tộc nhân này <BR> không? Để tránh hắn trong mấy ngày này đột nhiên chạy mất". <BR> Lão già râu đỏ đột nhiên nói như thế.<BR><BR> "Tư trưởng lão không cần phải lo lắng, ta vừa rồi đã động tay <BR> động chân một chút trên Vũ sí của hắn rồi. Nếu hắn ra khỏi bổn <BR> thành, ta sẽ biết ngay lập tức". Kim Duyệt lại chẳng thèm để ý <BR> chút nào tới việc này.<BR><BR> "Xem ra hai người chúng tôi đã quá lo lắng, đại trưởng lão suy <BR> nghĩ hết sức chu toàn".<BR><BR> Một tia sáng kỳ dị chớp động trong mắt mỹ phụ, mỉm cười nói.<BR><BR> "Lo xa cũng không xấu. Trong Ngũ đại trưởng lão của bổn tộc, <BR> chỉ có ba người chúng ta là ở trong tộc. Mà chuyện này lại <BR> liên quan đến sự tồn vong của bổn tộc, ba người chúng ta phải <BR> thống nhất với nhau được mới có thể hành động. Nếu không ta <BR> cũng sẽ không truyền âm ở trên đường, gọi hai vị đến chỗ này. <BR> Tư trưởng lão, các người còn có ý kiến gì khác không?" Thiếu <BR> nữ nhìn hai người, chậm rãi nói.<BR><BR> "Không có, cách làm của đại trưởng lão đã hết sức ổn thỏa <BR>rồi".<BR><BR> Lần này, mỹ phụ và lão già đều đồng thanh nói. <BR><BR> Thiếu nữ nghe vậy thì gật đầu.<BR><BR> Từ đầu đến cuối, ba trưởng lão tộc Thiên Bằng này không hề đề <BR> cập tới việc Hàn Lập sẽ cự tuyệt. <BR><BR> Chuyện này cũng khó trách, bởi vì hắn ở trong mắt đại trưởng <BR> lão tộc Thiên Bằng hay là trong mắt lão già và mỹ phụ, chỉ là <BR> một gã dị tộc cấp Hóa Thần, nào có khả năng từ chối yêu cầu <BR> của bọn họ.<BR><BR> Mà giờ khắc này, ở chỗ cách bọn thiếu nữ ngoài trăm dặm, Hàn <BR> Lập đang vỗ hai cánh phi hành ở tầng trời thấp.<BR><BR> Từ biểu hiện mà xem thì thấy thần sắc hắn vẫn như thường, nhìn <BR> các loại kiến trúc phía dưới một cách hứng thú. Nhưng trong <BR> lòng lại băn khoăn không ngừng, âm thầm cân nhắc khốn cục của <BR> bản thân mình.<BR><BR> Lần này bại lộ thân phận một cách hồ đồ, tình cảnh này thật <BR> không hay.<BR><BR> Với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, làm sao mà không biết yêu <BR> cầu thiếu nữ cho dù có hoàn thành hay không, kết quả của hắn <BR> đều sẽ không tốt.<BR><BR> Còn chuyện cự tuyệt thì chắc chắn không thể nào.<BR><BR> Về phần ý niệm chạy trốn thì vào lúc rời khỏi chỗ của thiếu <BR> nữ, đã sớm xoay chuyển ở trong đầu hắn mấy lần rồi.<BR><BR> Nhưng sau khi thần niệm theo bản năng quét qua Phong Lôi Sí <BR> sau lưng đành chỉ có thể cười khổ không thôi.<BR><BR> Vị đại trưởng lão tộc Thiên Bằng kia, ắt đã gieo một dấu hiệu <BR> trong Vũ sí, ở trong khu vực nhất định, tất cả hành tung của <BR> hắn đều rơi vào trong lòng bàn tay của đối phương.<BR><BR> Với tu vi hiện tại của hắn, cũng không phải là không thể cưỡng <BR> chế xóa đi dấu vết này. Nhưng ít nhất phải mất mấy ngày mới có <BR> thể làm được. Mà thời gian lâu như thế, đã có thể khiến vị đại <BR> trưởng lão kia tìm tới vô số lần rồi.<BR><BR> Xem ra biện pháp duy nhất, chỉ có việc đầu tiên là đưa ra một <BR> ít điều kiện có thể khiến đối phương sợ ném chuột vỡ bình mới <BR> được. Nếu không thì hắn tình nguyện nghĩ cách nguy hiểm là bỏ <BR> chạy, cũng tuyệt không làm Thánh tử dị tộc gì gì đó.<BR><BR> Về phần nói điều kiện gì, chuyện này phải đợi sau khi hắn hiểu <BR> rõ tình huống đại khái trong tộc Thiên Bằng, mới có thể cân <BR> nhắc tốt được.<BR><BR> Cũng may hắn tu luyện đến nay, trải qua nguy hiểm vô số. Trước <BR> mắt tuy thân lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nhưng cũng <BR> không quá kinh hoảng.<BR><BR> Hàn Lập vừa phi hành chậm chậm, trong đầu vừa chuyển động như <BR> điện đủ các loại ý niệm.<BR><BR> Cho nên thời gian kế tiếp, Hàn Lập đi vào trong một gian nhà <BR> đó cao lớn gần giống nhà sách trong thành thánh.<BR><BR> Hắn ở đó đọc qua gần nửa lượng sách.<BR><BR> Sau một ngày một đêm mới mang theo vẻ mặt mỏi mệt mà rời khỏi <BR> đó.<BR><BR> Trở về chỗ ở, Hàn Lập ở tại quán Quý Tân đóng chặt cửa không <BR> ra, mãi đến sáng ngày thứ ba, hắn mới lại rời đi.<BR><BR> Mục tiêu lần này là đi đại điện giao dịch thời khai thủy.<BR><BR> Trên đường đi cũng không gặp trở ngại gì. Hàn Lập sau khi phi <BR> hành một thời gian ngắn, rốt cuộc cũng đã tới biên giới thành <BR> thánh, đứng trước một kiến trúc kiến tạo kỳ quái.<BR><BR> Kiến trúc này xây tường sát một ngọn dốc đứng cao khoảng ngàn <BR> trượng, cũng từ trong vách núi trực tiếp lộ ra một quảng <BR> trường khổng lồ hình chữ nhật.<BR><BR> Mà ở một mặt của quảng trường, đột nhiên mở ra một cửa đá hình <BR> vòm cao khoảng trăm trượng ở trên vách núi đá.<BR><BR> Ở hai bên cửa, rõ ràng có hơn mười vệ sĩ toàn thân võ trang <BR> phân nhau mà đứng, ở giữa có rất nhiều người Thiên Bằng ra ra <BR> vào vào, trông phi thường náo nhiệt.<BR><BR> Hàn Lập ở nơi xa chỉ híp hai mắt lại mà quan sát một lát, sau <BR> đó hai cánh lại động, người được bọc một luồng ánh sáng xanh <BR> bay về phía trước. <BR> Ánh mắt một gã thủ vệ trước cửa quét qua người Hàn Lập, sắc <BR> mặt bỗng nhiên biến đổi, vội cung kính thi lễ với Hàn Lập.<BR><BR> Hàn Lập nhẹ gật đầu với gã, rồi thân hình chợt lóe, nghênh <BR> ngang bay vào trong cánh cửa.<BR><BR> Trước mắt sáng ngời, một khoảng không gian rộng lớn vô cùng.<BR><BR> Sau cánh cửa cực lớn phảng phất xuất hiện một thế giới khác mà <BR> liếc mắt một cái không thể nào nhìn thấu đích cuối của lối đi <BR> sâu hun hút.<BR><BR> Hai bên tất cả đều là từng tầng kiến trúc cao lớn giống cung <BR> điện.<BR><BR> Nhìn kỹ hơn, những kiến trúc này phân hơn mười tầng, mỗi tầng <BR> đều cao ba mươi trượng, mà cách mỗi tầng hơn trăm trượng, đều <BR> xuất hiện một cửa điện cao hơn mười trượng khác.<BR><BR> Vô số người Thiên Bằng bay ra bay vào, bay lên bay xuống giữa <BR> những kiến trúc này, xem ra trong cửa điện chính là nơi giao <BR> dịch của người Thiên Bằng.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1417<BR> Thanh La quả <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Hàn Lập cũng không khách khí, lúc này theo ba gã Thiên Bằng <BR> nhân thẳng đến điếm môn. <BR><BR> Cánh vừa thu lại, thân hình liền nhoáng lên, hắn thực sự đã <BR> tiến nhập vào cửa sau Thiên Bằng nhân.<BR><BR> Trong tai truyền đến tiếng động, ánh mắt Hàn Lập đảo qua, chớp <BR> lên vài cái.<BR><BR> Nơi đây là một quảng trường loại nhỏ diện tích cũng mấy trăm <BR> trượng, xung quanh có một loạt các cửa tiệm lớn nhỏ, có mấy <BR> trăm gã Thiên Bằng nhân ra vào bên trong cửa hàng.<BR><BR> Ở chính giữa quảng trường, có một cái cột đá cao hơn mười <BR> trượng, mặt trên có hào quang chớp động dường như bên trong mơ <BR> hồ ẩn chứa điều kỳ lạ.<BR><BR> Ở dưới cột đá, có mười mấy người giơ tay chỉ trên cột đá, bọn <BR> họ đang khe khẽ bàn luận về các vật phẩm, Hàn Lập nhìn cột đá, <BR> tò mò không thôi.<BR><BR> Chỉ thấy mặt ngoài cột đá thành hai loại văn tự trải rộng rậm <BR> rạp, một nửa chớp động màu đỏ, một nửa nổi lên màu xanh biếc.<BR><BR> Hàn Lập ngưng thần nhìn kỹ loại văn tự. Mới phát hiện văn tự <BR> này đều ghi tên các loại vật phẩm quen thuộc, cũng có cả những <BR> loại xa lạ.<BR><BR> Loại văn tự này lúc thì hiện lên, lúc lại biến mất, giống như <BR> thay nhau chuyển động ở bên ngoài cột đá, ở chân đế cột đá có <BR> một gã thủ vệ trung niên, hai mắt của hắn nửa khép nửa mở <BR> không ngừng canh giữ nơi này.<BR><BR> Đây là. . . . . . . . . . . . Hàn Lập nhìn quét tên thủ vệ <BR> cùng với hai loại văn tự trên cột đá, trong lòng có chút kinh <BR> nghi nổi lên. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong đám người phía <BR> dưới có một nam tử mặc áo bào cầm trên tay mấy khối linh thạch <BR> giao cho tên thủ vệ.<BR><BR> Tên thủ vệ trợn tròn hai mắt, gật gật đầu, sau đó lấy ra từ <BR> trong tay áo một chiếc đoản bổng màu đỏ giao cho người này.<BR><BR> Người này trên tay cầm chiếc đoản bổng lớn đang đứng đối diện <BR> cột đá liền bay nhanh đến một chỗ trống làm một vài động tác.<BR><BR> Tuy rằng động tác người này rất nhanh, nhưng không thể qua <BR> được mắt Hàn Lập, lam mang lóe lên, thấy rõ rành mạch.<BR><BR> Đoản bổng rung rung tại chỗ, trên cột đá xuất hiện văn tự màu <BR> đỏ, lóe lên rồi lại nhập trở lại cột đá biến mất không thấy.<BR><BR> Một lát sau, mấy văn tự màu đỏ lại hiện ra tại chỗ cũ.<BR><BR> Hàn Lập trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên.<BR><BR> Lát sau, kết quả là có một người đi ra. Bất quá người này vẫn <BR> chưa để ý tới tên thủ vệ, mà mở ra hai cánh bay vút lên không <BR> trung vài trượng, vươn một ngón tay điểm ở tại mấy dòng văn tự <BR> xanh biếc trên cột đá.<BR><BR> Nhất thời văn tự phát ra một ánh sáng xanh biếc nhanh chóng <BR> nhập vào ngón tay người này, làm cho cả thân thể người này <BR> toát ra ánh hào quang.<BR><BR> Người này chỉ vào văn tự này, hai mắt híp lại tựa hồ nhận tin <BR> tức gì, một lúc sau, hắn thu tay lại, xoay người bay thẳng đến <BR> cửa đại điện giao dịch.<BR><BR> Mấy người phía dưới cũng làm y như hai người lúc trước, chỉ để <BR> xem trên ở cột đá viết cái gì, bọn họ trực tiếp bay đến cột <BR> đá, lấy tay chạm đến hai loại văn tự xanh đỏ.<BR><BR> Nhìn đến nơi này, Hàn Lập sờ sờ cằm, trong lòng có vài phần <BR> giật mình.<BR><BR> Để thoả mãn sự tò mò trong lòng, hắn không khách khí tiến lên <BR> trước vài bước, đồng thời vươn ra một cây ngón tay, ở dưới <BR> chân đế cột đá hiện lên một loạt những dòng văn tự xanh biếc.<BR><BR> Những dòng văn tự này phát ra tia sáng màu xanh, cảm giác có <BR> một luông khí hướng thẳng vào đầu, trong đầu Hàn Lập hiện ra <BR> một hàng thông tin.<BR><BR> "Bán ra loại lưu quang mộc số lượng vô hạn, mỗi nơi ba vạn <BR> linh thạch giá cả là bốn tầng năm điện ba mươi mốt hào."<BR><BR> Hàn Lập khóe miệng khẽ động, thân hình hạ xuống, người lại <BR> chuyển động sang bên khác của cột đá, ngón tay lại chỉ vào, <BR> một loạt văn tự màu đỏ hiện lên.<BR><BR> Kết quả là cũng có một loạt thông tin xuất hiện trong đầu.<BR><BR> "Thu mua đầy đủ một khối hài cốt phượng vĩ cầm, giả cả thương <BR> thảo là chín tầng hai điện mười hào!"<BR><BR> Hàn Lập sắc mặt có chút quái dị.<BR><BR> Không nghĩ tới mấy người Thiên Bằng tộc lại dùng phương pháp <BR> này để bán ra hoặc thu mua vật phẩm.<BR><BR> Hiển nhiên cột đá có một năng lực thông báo điều gì đó, đều là <BR> nhu cầu cấp bách hoặc là vật đặc biệt quý hiếm, có thể xem như <BR> đó một loại suy nghĩ độc đáo.<BR><BR> Kể từ đó, nếu bất kỳ ai cần mua bán vật phẩm thì nhìn tin tức <BR> trên cột đá, là có thể trực tiếp qua cửa hàng để giao dịch. <BR> Thực sự là tiện lợi rất nhiều.<BR><BR> Phương pháp này thoạt nhìn cũng không quá khó, ở nhân tộc <BR> trong các phường thị cũng có thể cân nhắc mà sử dụng phương <BR> pháp này. Hàn Lập lui ra phía sau vài bước, bắt đầu đánh giá <BR> cẩn thận dòng văn tự màu xanh biếc ghi rõ việc bán ra vật <BR>phẩm.<BR><BR> Hắn suy nghĩ, trước tiên đảo qua thông tin một lần, nhìn xem <BR> có vật phẩm nào hứng thú hay không. <BR><BR> Mặc dù có không ít tên các loại vật phẩm, chủng loại khác <BR> nhau, với lại ở hai tộc khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau. <BR> Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà phần lớn tên của các vật <BR> phẩm quý hiếm lại không có nhiều. Đặc biệt tài liệu vật phẩm <BR> trong hai gia tộc đều giá trị không nhỏ, xưng hô lại hoàn toàn <BR> giống nhau.<BR><BR> Chuyện này đã từng làm cho Hàn Lập kinh ngạc khi tiếp xúc với <BR> loại văn tự của Phi Linh tộc.<BR><BR> Bất quá việc này có chút kỳ quái, hắn cũng sẽ không tìm hiểu <BR> nguyên nhân vì sao.<BR><BR> Hiện giờ, hắn chỉ yên lặng, chăm chú đọc và nhớ kỹ những thông <BR> tin trên cột đá.<BR><BR> Ánh mắt ngưng lại, Hàn Lập đột nhiên nhìn thẳng vào một dòng <BR> văn tự xanh biếc trên cột, trong lòng như phát hiện ra điều <BR>gì.<BR><BR> "Thanh La quả! Nơi này cũng bán ra loại vật phẩm này sao?." <BR> Hàn Lập sắc mặt trở nên hồng hào, nghe đồn quả này là một loại <BR> thuốc tiên "Thiên La đan". Đối với Hàn Lập mà nói hắn cũng <BR> biết được vài loại linh quả, trong đó có Thanh La quả.<BR><BR> Loại linh đan này tuy rằng hiệu quả không giống hắc viêm đan, <BR> ngược lại tu sĩ luyện hư hậu kỳ có thể gia tăng tam khỏa đột <BR> phá, nhưng đại bộ phận cao giai tu sĩ thậm chí trong mắt lão <BR> quái vật đã ngoài hợp thể vẫn coi hắc viêm đan là loại đan <BR> được có giá trị tuyệt đối siêu cường.<BR><BR> Thiên La đan nếu sử dụng một mình sẽ trợ giúp luyện hư tu sĩ <BR> dễ dàng đột phá, nhưng trên thực tế linh đan này sẽ không dùng <BR> một mình mà phần lớn được phối hợp sử dụng cùng các linh dược <BR> khác.<BR><BR> Bởi vì dược tính của Thiên La phi thường kỳ lạ, nó có thể cùng <BR> hầu hết các linh dược khác dung hợp mà không hề xung đột. Điều <BR> không thể tưởng tượng chính là cùng linh dược khác, nhất định <BR> gia tăng ba linh đan thành đến gần nửa dược tính có công hiệu <BR> phòng ngự.<BR><BR> Nói đúng ra nếu Hàn Lập ăn Thiên La đan có thể tăng thêm mười <BR> năm pháp lực, nhưng nếu ăn Thiên La đan với các linh dược khác <BR> lẫn lộn, thì tu vi nhất định tăng được mười hai năm đến mười <BR> lăm trong năm. Hơn nữa, loại đan dược này hiệu quả đến nỗi nó <BR> có thể dung hợp bất cứ loại đan dược nào đều có công dụng hữu <BR> hiệu.<BR><BR> Kể từ đó, đan dược trong tay tu sĩ nhân tộc càng có giá trị <BR> lớn hơn và càng ngày càng khan hiếm hơn, chỉ mong được dung <BR> hợp với một viên Thiên La đan. Vạn nhất nếu không có vận may <BR> được dung hợp thì làm cho đan dược không còn hiệu quả, như vậy <BR> chuyện được dung hợp chỉ như một giấc mộng.<BR><BR> Về phần hiệu quả của Thiên La đan thực sự là việc rất khó nói.<BR><BR> Từng có người ăn liên tiếp ba bốn viên linh đan này, kết quả <BR> mỗi một viên linh đan đều cùng có tác dụng khiến năng lực tăng <BR> lên rất nhiều.<BR><BR> Cũng có người táng gia bại sản mua một lúc bảy tám viên Thiên <BR> La đan, coi đây là canh bạc được ăn cả ngã về không. Kết quả <BR> lại làm cho người này hộc máu mà chết, bảy tám viên linh đan <BR> cũng chẳng có nổi tác dụng gì lại còn gây ra cái chết đáng <BR> tiếc.<BR><BR> Việc Thiên La đan trợ giúp để tăng năng lực, trên thực tế loại <BR> linh đan này đã làm cho không ít tu sĩ lâm vào điên cuồng.<BR><BR> Thanh La quả thất truyền ở Nhân tộc gần ngàn năm, toàn bộ <BR> quang cảnh nơi đây liền bị các đại phái cùng các thế lực tới <BR> đào móc, tìm kiếm.<BR><BR> Điều làm cho người ta buồn bực chính là thời gian Thanh La quả <BR> thành thục phải tới năm sáu ngàn năm. Mà mỗi một cây Chu Linh <BR> chỉ có thể kết xuất được một quả. Sau khi ngắt quả, cây Chu <BR> Linh sẽ mất hoàn toàn linh khí trở thành một cây bình thường.<BR><BR> Cho nên cho dù có hàng loạt đại phái cùng thế lực lớn nghĩ <BR> muốn hao tổn tâm huyết để cố sức tìm kiếm Thanh La quả, chỉ là <BR> việc mất nhiều hơn được.<BR><BR> Cho nên từ đó về sau, người ta chỉ có thể ngẫu nhiên tìm thấy <BR> quả này trong hoang dã, mỗi một quả Thiên La đan xuất hiện đều <BR> làm cho các tu sĩ đều lâm vào tranh đấu đoạt lợi. Phần lớn rơi <BR> vào tay lão quái vật.<BR><BR> Hàn Lập ở Thiên Uyên thành nghe nói tới loại linh quả này, cảm <BR> thấy rất hứng thú, nằm mơ cũng muốn dùng lục dịch bồi dưỡng <BR> loại linh quả này.<BR><BR> Nhưng đáng tiếc cũng chính Thanh La quả là mầm móng tai hoạ, <BR> là một loại linh dược hiếm thấy, hơn nữa không thể bảo tồn <BR> được lâu. Cho nên cho dù Thiên Uyên Thành cơ hồ tập trung tất <BR> cả linh hoa linh quả cũng không thể tìm thấy một viên linh quả <BR> như thế.<BR><BR> Cho nên Hàn Lập chỉ có thể kìm nén sự buồn bực ở trong lòng mà <BR> vẫn không biết làm gì.<BR><BR> Hiện tại, ở cột đá nhìn thấy dòng văn tự viết tên linh dược <BR> Thanh La quả này, khiến cho hắn trong lòng kinh hoàng, dường <BR> như khó có thể kiềm chế.<BR><BR> Trong lúc nhất thời, Hàn Lập lại không nhìn kỹ những vật phẩm <BR> khác, lúc này sau lưng mở ra hai cánh, lập tức hướng về đại <BR> điện giao dịch biên bay đi, từ chỗ cột đá, ngón tay chỉ đánh <BR> dấu dòng văn tự ghi Thanh La quả loé lên tia sáng màu xanh, <BR> nháy mắt một loạt tin tức ánh truyền vào trong đầu.<BR><BR> Sau khi thấy rõ nội dung thông tin, đôi lông mày của hắn nhíu <BR> lại.<BR><BR> "Thế nhưng chỉ sợ có điểm phiền toái." Hàn Lập thì thào một <BR> câu, trên mặt vẻ hưng phấn lập tức biến mất hơn phân nửa.<BR><BR> Nhưng dù sao cũng có hy vọng có được Thanh La quả, cho dù là <BR> việc khó đó có khó khăn đến thế nào, hắn cũng tuyệt đối không <BR> thể bỏ cuộc.<BR><BR> Hàn Lập ở trên không trung cân nhắc một chút, hắn liền hóa <BR> thành một đoàn thanh quang bay đi.<BR><BR> Vừa bay đến cửa điện, trực tiếp hướng chỗ cao bay đến, một hơi <BR> đã bay tới tầng thứ chín, hắn liền dọc theo thông đạo đi về <BR> phía trước.<BR><BR> Không lâu sau sau, Hàn Lập nhìn tới phía trên cửa điện, không <BR> chút do dự bay vào bên trong đại điện, đại điện được bài trí <BR> đều cùng một khuôn mẫu rập khuôn.<BR><BR> Nơi đây, người Thiên Bằng nhân cũng khá ít ỏi so với mấy tầng <BR> phía dưới, chỉ có khoảng hai ba mươi người.<BR><BR> Hàn Lập hai mắt híp lại, liếc nhìn mặt trước cửa hàng, tinh <BR> quang trong mắt chợt lóe, liền tiến đến một tiệm hàng cỡ trung <BR> tại một góc đại điện.<BR><BR> Nơi đây, tiệm hàng chia làm hai tầng, bên trong cánh cửa bị <BR> một quầng sáng màu xanh mênh mông che phủ, trên cửa lộ ra một <BR> cái biển màu đỏ nhạt, mặt trên chớp động viết "Vạn Lôi <BR>Phường".<BR><BR> Hàn Lập nhìn tấm biển, một tia kinh ngạc hiện lên, rồi lập tức <BR> bình tĩnh lại ngay.<BR><BR> Thân hình chợt lóe, liền không chút do dự tiến vào bên trong <BR> quầng sáng sau cánh cửa.<BR><BR> Một gian phòng trống rỗng rộng khoảng ba bốn mươi trượng xuất <BR> hiện ở trước mặt.<BR><BR> Hé ra một chiếc bàn gỗ đen thùi toả sáng, vài chiếc ghế màu <BR> vàng, cùng bảy tám giá gỗ đã có chút mục nát, mặt trên giá gỗ <BR> bày biện bảy tám loại hàng hoá.<BR><BR> Ở trong phòng ngoại trừ một gã đứng sau bàn gỗ, nhìn như chủ <BR> tiệm, đó là một nam tử có dáng người khô gầy, bên cạnh còn có <BR> hai gã Thiên Bằng nhân khác.<BR><BR> Hàn Lập thả ra thần niệm lặng lẽ đảo qua ba người, khuôn mặt <BR> không khỏi biến sắc.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1418 <BR> Ba lựa chọn <BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Bộ dạng đôi nam nữ trung niên kia là một đôi phu phụ, bọn họ <BR> cùng chủ tiệm nói xong cái gì.<BR><BR> Một trong hai người bọn họ một gã là luyện hư sơ kỳ, người còn <BR> lại là luyện hư trung kỳ. Về phần tên chưởng quầy, hắn đúng là <BR> một gã luyện hư hậu kỳ đáng sợ.<BR><BR> Người có bậc tu vi này, sao lại mở cửa tiệm.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng hơi hoảng sợ.<BR><BR> Khi đó, đôi nam nữ vừa thấy có người tiến vào, lập tức đảo mắt <BR> nhìn qua.<BR><BR> Bọn họ nhìn ra Hàn Lập là hóa thần trung kỳ, lại cảm thấy <BR> gương mặt xa lạ dị thường, trong lòng tràn ngập ngoài ý muốn.<BR><BR> Nhưng thật ra tên chưởng quầy kia, chỉ là thoáng nhìn không để <BR> ý tới Hàn Lập, tiếp tục cùng hai người nói chuyện với nhau .<BR><BR> "Không tìm được hấp linh thạch, thì quý phu phụ đừng vọng <BR> tưởng tới tiên tử mộc! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thiếu <BR> mấy thứ cao giai linh thạch này sao?" Chưởng quầy khẩu khí rất <BR> lớn.<BR><BR> "Ngư huynh, dùng hấp linh thạch đổi lấy tử tiên mộc, điều kiện <BR> cũng quá hà khắc rồi, vật ấy chỉ có thể tồn tại ở uyên thâm. <BR> Đừng nói phu phụ ta chỉ là luyện hư tu sĩ, mà ngay cả các vị <BR> trưởng lão trong tộc cũng không dám tiến sâu." Vẻ mặt nữ tử <BR> không cam lòng nói.<BR><BR> "Lão phu không quan tâm. Không có hấp linh thạch, việc này <BR> khỏi bàn thêm." Chưởng quầy hai mắt khẽ chớp, không chút khách <BR> khí nói.<BR><BR> Đôi phu phụ nghe được chưởng quầy nói như thế, sắc mặt thay <BR> đổi rất khó coi. Nhưng bất luận hai người có khẩn cầu như thế <BR> nào, lão ta vẫn lạnh như băng không hề đem ra.<BR><BR> Cuối cùng, đôi phu phụ này chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.<BR><BR> Bọn họ từ đầu đến cuối cũng không nói với Hàn Lập một câu.<BR><BR> "Tiểu tử, ngươi tìm đến lão phu có chuyện gì?" Điếm chủ chờ <BR> kia đôi phu phụ đi ra cửa, liền hướng đến chiếc ghế, ngồi <BR> xuống, bộ dạng có vẻ bực mình nói.<BR><BR> "Có phải tiền bối có Thanh La quả muốn bán?." Hàn Lập bình <BR> tĩnh hỏi lại.<BR><BR> "Thanh La quả! Đó là một trong những vật trân quý của bổn <BR> điếm, chỉ sợ ngươi không đổi nổi, ta không lãng phí thời gian, <BR> ngươi hãy mau đi đi." Chưởng quầy nghe Hàn Lập hỏi, liền ngẩn <BR> người ra, hắn cẩn thận đánh giá Hàn Lập, tỏ vẻ không thể giao <BR> dịch cùng Hàn Lập.<BR><BR> "Tiền bối không nói điều kiện, làm sao biết vãn bối không thể <BR> đáp ứng." Hàn Lập ảm đạm cười, hai chân không hề có ý muốn rời <BR> đi.<BR><BR> "Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Chưởng <BR> quầy giận dữ, một đôi cánh màu bạc phòng thủ hiện lên ở phía <BR> sau, từ trên không đột nhiên hướng thẳng Hàn Lập.<BR><BR> "Thanh âm kéo dài, một cỗ cự lực vô hình hướng Hàn Lập đè <BR> xuống, không khí xung quanh ù ù lên thành tiếng.<BR><BR> Hàn Lập khóe mắt dựng lên, vẫn chưa có ý né tránh, mà khoát <BR> tay chỉ nhẹ nhàng khua kiếm.<BR><BR> Một đạo kim mang chợt lóe, làm cho cỗ cự lực vô hình kia dễ <BR> dàng bị phân đôi sát theo hai bên Hàn Lập, tiếng nổ ầm vang <BR> phát ra "A! Trách không được có chút lo lắng, xem ra ngươi <BR> thực sự có vài phần bản lĩnh." Điếm chủ thốt lên một tiếng khe <BR> khẽ, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, cảm thấy có chút ngoài ý <BR> muốn.<BR><BR> "Phải chăng vãn bối không có tư cách giao dịch cùng tiền <BR> bối?." Thần sắc Hàn Lập lại bình tĩnh như thường hỏi tiếp.<BR><BR> "Cứ coi như ngươi đủ tư cách đi. Chẳng qua cố ý muốn đánh vì <BR> Thanh La quả là linh dựơc quý hiếm cần xem ngươi thế nào, vậy <BR> mà ngươi vẫn không biết trời cao đất rộng, vẫn muốn đổi <BR> trác."Điếm chủ thản nhiên trả lời.<BR><BR> "Ngay cả đổi trác như thế nào cũng không nói cho vãn bối biết, <BR> làm sao vãn bối có thể hiểu được tiền bối muốn điều gì." Hàn <BR> Lập miệng cười nhếch lên trả lời.<BR><BR> "Ngươi đã như vậy tự tin, lão phu cũng không nhiều lời. Thanh <BR> La quả là vật quý hiếm muốn đổi lấy vật ấy, ta cho ngươi ba <BR> loại lựa chọn.<BR><BR> Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng được một trong ba điều kiện thì <BR> ta sẽ lấy Thanh La quả cho ngươi." Điếm chủ thoáng trầm ngâm, <BR> thần sắc lại chầm chậm nói. Ba lựa chọn! xem ra thanh la quả <BR> thật không dễ lấy. <BR><BR> Nếu không vị tiền bối này cần gì phải đưa ra nhiều lựa chọn. <BR> Nghe đối phương nói như vậy, Hàn Lập nở nụ cười khổ.<BR><BR> "Thứ nhất, nếu ngươi là có thể xuất ra u minh liên hoặc hắc ám <BR> huyết tinh. Điều này ta không nói hai lời, nếu lấy được ta sẽ <BR> đem Thanh La quả đưa cho ngươi." Điếm chủ cười lạnh, chầm chậm <BR> nói.<BR><BR> "Hai loại linh vật này căn bản chỉ là tin đồn nhảm không biết <BR> thế gian thực sự có hay không? Vãn bối không thể có này hai <BR> vật." Hàn Lập liên tục lắc đầu.<BR><BR> "Hắc hắc, chỉ là vật đồn nhảm." Điếm chủ nghe vậy, trên mặt có <BR> vẻ châm chọc. "Nếu ngươi cảm thấy không làm được lựa chọn thứ <BR> nhất, thì ta sẽ nói cho ngươi lựa chọn thứ hai. Ta khẳng định <BR> ngươi có thể tìm được vật này . Đó là nếu trong tay ngươi có <BR> năm sáu trăm viên cực phẩm linh thạch, lão phu cũng có thể <BR> miễn cưỡng đổi cho ngươi một viên Thanh La quả."<BR><BR> Năm sáu trăm viên cực phẩm linh thạch, tiền bối thật đúng là <BR> quá tham lam. Nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, phỏng chừng <BR> vài vị trưởng lão cũng không có thì vãn bối làm sao mà có <BR> được." Hàn Lập thần sắc có chút thay đổi bộ dạng khó coi.<BR><BR> Nếu đối phương chỉ nói hơn trăm viên cực phẩm linh thạch, thì <BR> hắn cắn răng chịu lấy phần lớn linh dược đổi lấy một chút, nói <BR> không chừng còn có có thể. Với số lượng năm sáu trăm viên, hắn <BR> không chút nghĩ ngợi liền loại bỏ lựa chọn thứ hai này.<BR><BR> "Hừ, lão phu cảm thấy Thanh La quả có giá trị lớn như thế tất <BR> nhiên là cần phải đặt ra điều kiện lớn." Điếm chủ tỏ ra không <BR> thèm quan tâm lời của Hàn Lập.<BR><BR> Hàn Lập nghe vậy, chỉ có thể im lặng.<BR><BR> "Hai lựa chọn này, ngươi đều không thể làm được, còn một lựa <BR> chọn cuối cùng, phỏng chừng ngươi càng không có cách nào làm <BR> được. Ngươi có muốn nghe không?" Điếm chủ lạnh lùng nói.<BR><BR> "Tiền bối cứ nói đi!" Hàn Lập âm trầm nói.<BR><BR> Nghe được Hàn Lập nói thế, trên mặt điếm chủ lộ ra tia cổ <BR> quái, một lúc sau lại nói: "Điều kiện cuối cùng này không phải <BR> ai cũng làm được! Cho nên ta phải hỏi trước. Ngươi có tinh <BR> thông lôi điện lực không?"<BR><BR> "Lôi điện?" Hàn Lập đồng tử co rụt lại, tràn ngập ngoài ý <BR>muốn.<BR><BR> "Đúng vậy, nếu là bản thân ngươi không hiểu được thuộc tính <BR> thần thông, hoặc là đại khái hiểu biết lôi điện thì điều kiện <BR> thứ ba, lão phu căn bản không cần phải nói tiếp."<BR><BR> "Lôi điện! Hàn mỗ có hiểu biết tinh thông một chút." Hàn Lập <BR> thầm cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng luôn cân nhắc, nhưng <BR> vẫn là thành thật trả lời.<BR><BR> "Thật không! Nói miệng không có bằng chứng. Trước mắt lão phu, <BR> ngươi hãy thể hiện một phần cho ta xem có thực sự không?." <BR> Điếm chủ không tin Hàn Lập, hai mắt tinh quang chớp động không <BR> thôi.<BR><BR> "Không thành vấn đề!" Hàn Lập liền đáp lại, hai cánh rung lên <BR> nhẹ nhàng sau lưng.<BR><BR> "Ầm ầm" Tiếng sấm nổ, vô số tia sáng màu bạc toả ra ở hai <BR> cánh, tất cả hồ quang ngưng tụ lại, trong nháy mắt, xung quanh <BR> Hàn Lập hiện ra hơn mười viên lôi cầu màu bạc.<BR><BR> Một đám quyền lớn nhỏ, đùng rung động trướng lui không chừng . <BR> Trong lôi cầu ẩn chứa uy năng đáng sợ làm cho đồng tử của điếm <BR> chủ rụt lại, lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng.<BR><BR> "Không sai, ngươi quả nhiên không nói khoác, thần thông lôi <BR> điện quả không nhỏ. Ngươi có thể nghe ta nói lựa chọn cuối <BR> cùng. Kỳ thực rất đơn giản, điều kiện cuối cùng này ngươi <BR> không phải dùng bất cứ cái gì để trao đổi lấy Thanh La quả mà <BR> chỉ giúp ta thu phục một con linh thú mà thôi."<BR><BR> "Thu phục linh thú!" Hàn Lập ánh mắt chợt lóe lên, tràn ngập <BR> vẻ ngoài ý muốn.<BR><BR> "Như thế nào, ngươi cảm thấy đơn giản chứ. Nói thật cho ngươi <BR> biết, linh thú này có chút đặc biệt, tuy rằng ta đem đã muốn <BR> bắt sống, nhưng cuối cùng không thể thu phục. Ta tìm không ít <BR> người, nhưng không có ai có thể giúp ta hàng phục nó. Thật ra <BR> cũng có không ít người có thần thông mà lại bị con thú này tân <BR> công. <BR> Bất quá, nếu ngươi tự tin ở lôi điện lực thật sự phải có chút <BR> trình độ. Không phải là không có cơ hội, nhưng có thể dẫn đến <BR> những điều không may, lúc ấy lão phu có thể sẽ không để ý <BR> tới." Điếm chủ thâm ý sâu sắc nói.<BR><BR> "Nguyên tính linh thú? Tiền bối sao không nói thẳng là linh <BR> thú nào." Hàn Lập nghe xong, cau mày đứng lên.<BR><BR> "Đó là loại linh thú nào, tạm thời không tiện nói cho ngươi. <BR> Ngươi thực sự giúp lão phu chứ, ta sẽ đưa ngươi đi gặp con thú <BR> này, đến lúc đó ngươi nhìn sẽ biết thôi." Điếm chủ hai mắt <BR> hiện lên vài phần xảo quyệt.<BR><BR> Nghe được đối phương trả lời hàm hồ, Hàn Lập sờ cằm suy nghĩ, <BR> trong lòng tự nhiên tự trách không thôi." Nhưng trong đầu ý <BR> niệm vẫn nhanh quay trở lại cân nhắc việc này.<BR><BR> Người này là một gã luyện hư hậu kỳ, thế mà còn không thể hàng <BR> phục một con linh thú, bên trong khẳng định có chút kỳ lạ. <BR> Nhưng đối phương đã nói rõ cần người tinh thông lôi điện lực, <BR> mới có thể ra tay tương trợ. Thoạt nhìn cũng không có chút <BR> thành ý.<BR><BR> Hàn Lập trầm ngâm trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: "Tiền bối <BR> nói xem muốn hàng phục được thì cần loại trình độ nào mới có <BR> thể làm được.<BR><BR> "Hiển nhiên là hiệp trợ lão phu, làm cho nó ngoan ngoãn chịu <BR> trói, nhận lão phu là chủ chủ chính thức." Điếm chủ không chút <BR> do dự nói.<BR><BR> "Nếu là như vậy, vãn bối nguyện ý thử một lần trợ giúp tiền <BR> bối, " Hàn Lập không chần chờ." Tốt lắm!Lão phu cần chuẩn bị <BR> một chút để tiến hành cho nghi thức nhận chủ. Bốn ngày sau, <BR> ngươi đến đây tìm lão phu." Điếm chủ vẻ mặt tươi cười nói.<BR><BR> "Đúng giờ này bốn ngày sau, tại hạ sẽ ở đây. Vãn bối xin cáo <BR> từ." Hàn Lập không nói gì thêm, liền xoay người bước ra khỏi <BR> cửa tiệm.<BR><BR> Nhìn Hàn Lập biến mất trước cửa tiệm, điếm chủ nâng tay sờ sờ <BR> cằm, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn.<BR><BR> Hàn Lập từ cửa tiệm đi ra sau, hắn vẫn không vội vả lập tức <BR> rời đi mà tiến tới chỗ cột đá, hy vọng có thể phát hiện thêm <BR> thông tin gì khác. . . . .<BR><BR> Mãi cho đến khi trời gần tối, đại điện giao dịch sắp đóng cửa, <BR> Hàn Lập mới từ trong cánh cửa bay ra với vẻ vui mừng.<BR><BR> Hắn lần này thu nhận được nhiều điều. Ngoại trừ phát hiện tung <BR> tích Thanh La quả, còn theo thiên bằng tộc giao dịch trong đại <BR> điện, phát hiện vài loại tài liệu quý hiếm mà ở nhân tộc căn <BR> bản không thể tìm thấy. Trong đó có luyện khí vật, có linh hoa <BR> linh thảo.<BR><BR> Trong đó một gốc cây linh dược, vừa lúc cùng kim tủy tinh <BR> trùng phối hợp, một vị chủ dược luyện chế Phạm Thánh Chân Ma.<BR><BR> Tự nhiên làm cho Hàn Lập hết sức vui mừng, hắn chỉ cần dị tìm <BR> được hai chung linh dược khác, là có thể hồi môn tất cả tài <BR> liệu, có thể ngưng hóa Pháp Tướng Chân Thân .<BR><BR> Hàn Lập trong lòng cân nhắc, thân thể hóa thành một đoàn thanh <BR> quang, thẳng đến chỗ ở bay đi.<BR><BR> Ngày mai, Hàn Lập cùng thiên bằng tộc ước định ba ngày.<BR><BR> Hàn Lập trong độn quang, khóe miệng khẽ cười, giống như không <BR> còn nhớ đến việc này nữa.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1419 <BR> Côn Bằng xá lợi và Thiên Bằng chi thệ <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Ngươi đã đáp ứng gia nhập Thiên Bằng nhất tộc chúng <BR> ta rồi." Trong đôi mắt sáng của thiếu nữ linh quang <BR> chớp động, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Lập, <BR> chậm rãi hỏi.<BR><BR> "Nếu vãn bối nói không bằng lòng, e rằng cũng không <BR> thể dễ dàng ly khai quý tộc đâu!" Hàn Lập sau khi than <BR> khẽ một tiếng, trả lời vô cùng thành thật.<BR><BR> Lúc này hắn thân đã ở trong lầu các của Kim Duyệt, <BR> mà ở bên cạnh của nữ tử này còn có một lão già và <BR> một mỹ phụ khác chia nhau ngồi hai bên.<BR><BR> Hai trưởng lão Hợp Thể sơ kỳ của Thiên Bằng tộc mới <BR> xuất hiện này cũng đang không ngừng quan sát Hàn Lập <BR> từ trên xuống dưới, nhưng ánh mắt lại nhìn vào trên <BR> Phong Lôi Sí ở sau lưng hắn, trên mặt lộ ra một tia <BR> nóng bỏng.<BR><BR> "Hàn đạo hữu đã đưa ra lựa chọn này, thực sự là một <BR> hành động rất sáng suốt. Chỉ cần thánh tử của tộc <BR> ta có thể thông qua thí luyện, bản tộc nhất định sẽ <BR> không bạh đãi đạo hữu đâu." Thiếu nữ trong lời nói <BR> thì lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng ngữ khí lại thản nhiên <BR> như sớm đã đoán ra rằng Hàn Lập sẽ đồng ý rồi.<BR><BR> "Nếu là thí luyện thật sự có trình độ giống như tù <BR> bối (tù trưởng) đã nói, vậy thì lần xuất thủ tương <BR> trợ này đối với Hàn mỗ mà nói thì không phải là <BR> chuyện quá khó khăn. Nhưng đồng dạng, tại hạ cũng <BR> không muốn rơi vào kết cục chim hết thì bẻ cung đâu, <BR> cho nên vẫn còn có hai điều kiện, hi vọng quý tộc có <BR> thể hứa trước với tại hạ. Như vậy thì Hàn mỗ cũng <BR> không còn nỗi lo về sau, rồi mới có thể tận tâm toàn <BR> lực giúp thánh tử của quý tộc." Hàn Lập hơi dừng <BR> lại, chuyển đề tài.<BR><BR> "Điều kiện? Dị tộc nhân, ngươi cứ nói ra thử xem nào." <BR> Lão già họ Tư ở bên canh nhíu mày hỏi.<BR><BR> "Tại hạ muốn một viên Côn Bằng xá lợi, cùng với một <BR> quyền lợi được lưu danh trên phó quyển của Thiên Bằng <BR> Chi Thệ." Hàn Lập mỉm cười, nói.<BR><BR> "Xá lợi, Thiên Bằng Chi Thệ phó quyển." Vừa nghe thấy <BR> câu này của Hàn Lập, không chỉ nam tử họ Từ và mỹ <BR> phụ kia vẻ mặt đại biến, ngay cả khuôn mặt của nử tử <BR> Kim Duyệt này cũng hơi thất kinh.<BR><BR> "Không thể! Côn Bằng xá lợi của bản tộc tổng cộng có <BR> hơn mười viên mà thôi, mỗi một viên đều là thánh vật <BR> mà sau khi các lịch đại đại trưởng lão của bản tộc <BR> tọa hóa để lại, sao có thể đưa cho ngươi. Còn Thiên <BR> Bằng chi thệ, cho dù chỉ là phó quyển (quyển phụ), <BR> bản tộc tổng cộng cũng chỉ có ba phần mà thôi, sớm <BR> đã không còn bao nhiêu chỗ có thể để ngươi lưu danh <BR> rồi."<BR><BR> Lão già râu đỏ sắc mặt âm trầm, lập tức cự tuyệt.<BR><BR> "Không sai, hai thứ này đều là vật quý của tộc ta, <BR> thực sự là không tiện nhận lời. Tiểu huynh đệ không <BR> ngại đổi sang điều kiện khác chứ?" Mỹ phụ ở bên cạnh <BR> thở dài, cũng khuyên nhủ.<BR><BR> Thiếu nữ thì lại không nói gì, ánh mắt không ngừng <BR> chớp động, giống như là đang suy nghĩ gì đó.<BR><BR> "Tại hạ cần Côn Bằng xá lợi cũng không phải là để <BR> cho mình. Sau khi phục hạ xá lợi, vãn bối mới có thể <BR> khống chế Côn Bằng chi lực, có thể huyễn hóa Thiên <BR> Bằng chi thân. Như vậy mới có thể hóa trang thành <BR> thánh tử của quý tộc mà không bị tộc khác nhận ra. <BR> Có xá lợi lại thêm bản thân ta lại luyện hóa Côn Bằng <BR> chi vũ và dung hợp Côn Bằng chân huyết, chắc có tư <BR> cách để lưu danh trên quyển phụ của Thiên Bằng chi thệ <BR> chứ. Mà chỉ có làm như vậy, tại hạ mới thực sự tin <BR> rằng quý tộc sẽ không có tính toán khác với tại hạ <BR> sau khi xong chuyện." Hàn Lập bình tình nói.<BR><BR> "Nhưng chuyện này ngươi làm sao mà biết được, chẳng lẽ <BR> có người trong tộc đã nói với ngươi ư?" Lão già họ Tư <BR> hắng giọng hỏi.<BR><BR> "Cái này cũng không đúng đâu. Hàn đạo hữu đợi một <BR> ngày ở Thiên Tri các trong thành, chắc từ bên trong <BR> điển tịch tra ra những chuyện này. Ta cũng suýt nữa <BR> thì quên mất, nhân tộc một khi tu luyện có thành tựu, <BR> đều có thể có bản sự đọc một lần là nhớ." Kim <BR> Duyệt hờ hững mở miệng nói.<BR><BR> "Cho dù là như vậy, hai điều kiện này chúng ta cũng <BR> không thể đáp ứng." Lão gia liên tục lắc đầu.<BR><BR> "Vì sao không thể đáp ứng. Quý tộc nếu như ở trong <BR> lần thí luyện này, thực sự không thể xuất hiện một <BR> thánh chủ, chắc sẽ bị loại trừ trong danh sách bảy <BR> mươi hai phân chi của Phi Linh tộc, từ đó mà bị những <BR> chi mạnh khác thôn tính. So sánh với việc này, chút <BR> điều kiện không đáng nhắc đến này của Hàn mỗ có gì <BR> là khó khăn đâu. Trừ phi ba vị bắt đầu tính toán rằng <BR> sau khi xong chuyện sẽ xử trí tại hạ với cách khác." <BR> Hàn Lập chậm rãi nói.<BR><BR> Nghe thấy lời nói của Hàn Lập, Tư trưởng lão và mỹ <BR> phụ sắc mặt có chút khó coi.<BR><BR> "Được, ta đáp ứng ngươi." Sau khi trầm tư một hồi lâu, <BR> thiếu nữ bất chợt lên tiếng đồng ý.<BR><BR> "Sao có thể như vậy được.."<BR><BR> "Đại trưởng lão, việc này cũng phải cân nhắc đã." <BR> <BR><BR> Lão già và mỹ phụ đồng thời vội vàng khuyên can.<BR><BR> "Không cần phải nhiều lời, cứ làm theo lời Hàn đạo <BR> hữu nói đi, hai điều kiện này nếu so với sự hưng vong <BR> của tộc quần, không đáng để nhắc tới. Chuyện này ta <BR> làm chủ." Thiếu nữ xua tay, giọng nói lạnh lùng.<BR><BR> Hai người ở bên cạnh nghe thấy vậy, sau khi quay sang <BR> nhìn nhau thì cũng đành ngậm miệng.<BR><BR> "Hai điều kiện mà ngươi đề ra, bản trưởng lão có thể <BR> hoàn toàn đáp ứng. Nhưng để bảo chứng rằng ngươi sẽ <BR> tận tâm giúp đỡ hai vị thánh tử thông qua thí luyện, <BR> ta sẽ ký kết một huyết thệ khác với ngươi. Nếu bản <BR> tộc sau thí luyện không xuất hiện thánh chủ, bản nhân <BR> có thể dùng thân phận đại trưởng lão phân phó ra một <BR> số thọ nguyên, phá trừ Thiên Bằng chi thệ và diệt sát <BR> ngươi." Ánh mắt của thiếu nữa thoáng chốc đã biến <BR> thành sắc bén như đao.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng lạnh toát, nhưng trên mặt vẫn mỉm <BR> cười, nói: "Tiền bối yên tâm, nếu bởi vì tại hạ không <BR> tận lực dẫn đến thí luyện thất bại. Vãn bối sẽ để <BR> mặc cho đại trưởng lão xử trí, tuyệt sẽ không oán hận <BR> một câu nào."<BR><BR> "Ngươi hiểu đạo lý như vậy thì tốt, về chuẩn bị <BR> trước đi. Ngày mai ta sẽ an bài tốt tất cả, rồi phái <BR> người đón ngươi, cửa hành nghi thức khai linh cho ngươi <BR> gia nhập bản tộc." Thiếu nữ dùng khẩu khí rất đáng <BR> tin cậy, nói.<BR><BR> Hàn Lập tất nhiên không có ý kiến gì khác,sau khi ôm <BR> quyền với ba vị trưởng lão của Thiên Quyên tộc liền <BR> cáo biệt.<BR><BR> Sau khi thấy thân hình của Hàn Lập lóe lên rồi biến <BR> mất ở cửa, lão già râu đỏ hít sâu một hơi, mặt trầm <BR> trọng nói với thiếu nữ: "Đại trưởng lão, ta không <BR> phải là không đồng ý làm vậy. Côn Bằng xá lợi cho <BR> hắn cũng được, nhưng một khi được lưu danh trên phó <BR> quyển của Thiên Bằng chi thệ, trừ phi sau này hắn làm <BR> ra vài tội tày trời trái với thệ ước, trong tộc của <BR> ta không ai có thể xuất thủ với hắn. Chuyện này rất <BR> dễ dàng bị người ngoài lợi dụng, từ đó mà mang tới <BR> đại họa cho tộc ta."<BR><BR> "Chuyện này ta tất nhiên là biết, nhưng Tư trưởng lão <BR> hình như đã quên mất một việc, Thiên Bằng chi thệ chỉ <BR> có thể hạn chế người của bản tộc mà thôi. Chuyện <BR> của tên phản đồ ba ngàn năm trước, các ngươi lẽ nào <BR> đã quên rồi ư." Thiếu nữ đột nhiên lộ ra vẻ mặt kỳ <BR> quái.<BR><BR> "Ý của đại trưởng lão là..." Mỹ phụ bỗng nhiên tỉnh <BR> ngộ.<BR><BR> "Mấy ngày trước, ta tiếp kiến mấy vị Phi Linh tướng đi <BR> hộ tống cống phẩm vừa trở về, cũng biết một số <BR> chuyện của tên nhân tộc này. Theo bọn họ kể lại, tu <BR> sĩ nhất tộc tuy nhìn chỉ là có tu vi của Phi Linh <BR> tướng trung giai, nhưng trên thực tế ít nhất cũng có <BR> thần thông của Phi Linh soái sơ giai. Dùng để giúp <BR> chúng ta thông qua thí luyện, tuyệt đối có phần nắm <BR> chắc lớn. Vì thế chịu thiệt một chút căn bản cũng <BR> không tính là gì. Hơn nữa sau khi kết thúc chuyện này, <BR> tên dị tộc này chỉ cần bằng lòng ngoan ngoãn sống ở <BR> thánh thành của chúng ta, không tiếp xúc với tộc nhất <BR> khác, chúng ta cũng bất tất phải dùng bước cuối <BR> cùng. Nhưng, chúng ta phải cẩn thận hơn, những người <BR> đối đầu của bản tộc sẽ động thủ động cước trong lần <BR> thí luyện này đó." Thiếu nữ đưa tay lên vén lọn tóc <BR> trên vai, ung dung nói. <BR><BR> "Đại trưởng lão minh giám!" Lần này, lão gì râu đỏ <BR> và mỹ phụ thực sự yên tâm rồi.<BR><BR> Ở phía bên kia, Hàn Lập sau khi về nơi ở lại gặp mấy <BR> khách nhân tới thăm.<BR><BR> Chính là ba huynh muội Phong Khiếu, Bạch Lôi, Bạch Ngưng <BR> vừa về thành.<BR><BR> Ba người này vừa thấy Hàn Lập, biểu hiện vô cùng <BR> nhiệt tình, sau khi ngồi nói chuyện với mình cả nửa <BR> ngày mới tận hứng mà đi.<BR><BR> Hàn Lập sau khi ra tận cửa tiễn ba người, nụ cười trên <BR> mặt mới thu lại, hơi trầm ngâm quay về phòng. Sau đó <BR> đóng chặt cửa phòng lại.<BR><BR> Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên có bốn nam bốn nữ <BR> của Thiên Bằng tộc tới trước cửa, tuy tu vi đều tương <BR> đương với hạng Trúc Cơ kỳ, nhưng được cái đều còn rất <BR> trẻ tuổi, tư chất không tầm thường.<BR><BR> Hàn Lập sau khi đánh giá mấy người này, cũng không <BR> nói gì nhiều, lập tức theo tám người rời khỏi quý <BR> tân quán, đi vào trong thánh thành.<BR><BR> Sau khi đi hết nửa thành, Hàn Lập tới một toàn kiến <BR> trúc kỳ quái ở một góc của thánh thành.<BR><BR> Kiến trúc này là một quảng trường giống như sân thi <BR> đấu thể thao. Cả quảng trường là hình tròn, bốn mặt <BR> đều bị tường đá to lớn cao tầm trăm trượng vây quay, <BR> chiếm diện tích rộng vài dặm.<BR><BR> Trên tường đó, dựng hàng trăm thạch điêu ô bằng, bên <BR> trên không biết là thi gia cấm chế gì mà bức nào bức <BR> nấy đều lấp lánh ánh sáng đủ màu, hình thành một <BR> vầng sáng bảy màu, bao bọc cả quảng trường.<BR><BR> Mà ở trung tâm quảng trường lại có một đài cao giống <BR> như tế đàn, các vật bên trên đề dùng bạch ngọc trong <BR> suốt chế thành.<BR><BR> Hàn Lập hiện giờ đang đứng trên ngọc đài, xung quanh <BR> đứng mấy chục Thiên Bằng nhân, nam nữ đều có, toàn bộ <BR> đều mặc áo trắng, đều có tu vi cấp độ Luyện Hư. <BR> <BR><BR> Kim Duyệt và ba trưởng lão đang đứng trước mặt Hàn <BR> Lập, đằng sau là hai nữ tử thị tùng trẻ tuổi trang <BR> điểm xinh đẹp, trong tay phân biệt nâng một cái chậu <BR> bạc.<BR><BR> "Hàn đạo hữu, đồ vật chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi. <BR> Hơn nữa để trước khi thí luyện bắt đầu, đạo hữu có <BR> thể phát huy đầy đủ năng lực của Côn Bằng xá lợi và <BR> Côn Bằng chi huyết, ta và ba vị trưởng lão sẽ dùng <BR> thần thông giúp ngươi trong một khoảng thời gian ngắn <BR> triệt đệ luyện hóa hai vật này, sau đó truyền cho <BR> ngươi thuật biến thân của Thiên Băng tộc. Hi vọng Hàn <BR> đạo hữu ngàn vạn lần đừng làm chúng ta thất vọng." <BR> Trên mặt thiếu nữ tinh quang chớp động, hai mắt nhìn <BR> thẳng vào Hàn Lập, nói.<BR><BR> "Tiền bối yên tâm, tại hạ đã đáp ứng mấy vị trưởng <BR> lão, tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực." Hàn Lập nghiêm <BR> mặt nói.<BR><BR> "Rất tốt, ngươi trước tiên dung hợp Côn Bằng chân huyết <BR> đi, Tư trưởng lão sẽ hợp lực xuất thủ kích phát linh <BR> huyết chi lực, sau đó cường hành đêm chân huyết và <BR> huyết dịch của ngươi dung hợp thành một thế, không còn <BR> phân biệt gì nữa. Trong đó có chút đau khổ, nhưng chắc <BR> đạo hữu có thể chịu được. Sùng cùng khi ngươi phục <BR> hạ Côn Bằng xá lợi sẽ do ta tự thân xuất thủ, giúp <BR> ngươi luyện hóa vật này. Lúc đó ngươi phải cẩn thận, <BR> đừng để bị Côn Bằng chi lực chứa trong xá lợi phản <BR> phệ, từ đó tâm ma xâm nhập. Dù sau thì ngươi cũng không <BR> phải là Thiên Bằng nhân chân chính, hành động này vẫn <BR> có chút hung hiểm." Thiếu nữ lại dặn dò mấy câu.<BR><BR> Hàn Lập tât nhiên là nhất nhất đáp ứng.<BR><BR> Thấy bộ dạng thành thật của Hàn Lập, thiếu nữ hài <BR> lòng gật đầu, sau đó phất ngọc thủ ra sau.<BR><BR> Lập tức một trong hai thị nữ kính cẩn bước lên, dâng <BR> chậu bạc trong tay ra trước người nữ tử.<BR><BR> Kim Duyệt hờ hững nhìn chậu bạc, một ngón tay ngọc <BR> trắng nõn búng một cái lên quần sáng.<BR><BR> Bạch quang lấp lóe điên cuồng mấy cái, rồi vô thanh vô <BR> thức tiêu tán, lộ ra một cái bình màu xanh to cỡ ngón <BR> cái, hình dáng cổ xưa, không phải vàng mà cũng chẳng <BR> phải ngọc.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1420 <BR> Chân huyết nhập thể <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Trong miệng thiếu nữ phát ra tiếng chú ngữ rất êm tai, <BR> đơn thủ điểm một cái vào chiếc bình nhỏ, một luồng <BR> sáng xanh từ đầu ngón tay bắn ra, kích lên trên bình <BR> nhỏ.<BR><BR> Bình nhỏ run rẩy rồi bay lên không trung, lao thẳng tới <BR> chỗ Hàn Lập.<BR><BR> Hàn Lập không nói gì, lúc này thần hình khẽ động, <BR> ngồi lên ngọc đài.<BR><BR> Vào lúc này, Tư trưởng lão và mỹ phụ đột nhiên giơ <BR> tay lên, từ tay mỗi người bay ra một vật.<BR><BR> Một vật đỏ như máu, vật kia xanh biếc ướt át, phân <BR> biệt là một đóa hoa sen to cỡ bàn tay và một phiến <BR> lá chuối màu xanh biếc.<BR><BR> Hoa sen mau đỏ như máu xoay tròn xuống, hóa thành to cỡ <BR> một trượng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, mà lá chuối <BR> cũng đồng dáng hóa thành to cỡ một thân người, phù <BR> hiện ra phù văn màu lục kỳ quái, lấp lóe phát sáng, <BR> vô cùng chói mắt.<BR><BR> Đuôi lông mày của Hàn Lập khẽ động, khi còn chưa nhìn <BR> rõ hai thứ này có tác dụng thì thì đóa hoa sen đỏ <BR> như máu đã rơi lên đỉnh đầu.<BR><BR> Hàn Lập đầu tiên thất kinh, cảm thấy người nhũn ra, <BR> mình không ngờ đã bị đáo hoa sen máu đó nhẹ nhàng <BR> nâng lên, rồi lập tức trong miệng mũi toàn là mùi thơm <BR> nhàn nhạt do đó hoa sen đó phát ra, khiến hắn có một <BR> loại cảm giác mê man muốn ngủ.<BR><BR> Hàn Lập cũng không kinh hoàng, hai mắt tuy híp lại, như <BR> ngủ mà không phải ngủ, nhưng thủy chung vẫn bảo trì <BR> một tia tỉnh táo cuối cùng ở sâu trong lòng.<BR><BR> Tư trưởng lão quát khẽ một tiếng, cánh hoa sen từ từ <BR> khép lại về phía trung tâm.<BR><BR> Trong nháy mắt tất cả cánh hoa đều thu lại, hóa thành <BR> một nụ hoa đỏ tươi.<BR><BR> Thấy cảnh này, năm ngón tay của thiếu nữ đồng thời <BR> búng về phía chiếc bình nhỏ.<BR><BR> Sau mấy tiếng "bốp bốp", có mấy luồng sáng xanh bắn <BR> ra, lóe lên rồi vụt tắt. Chiếc bình nhỏ nổ ra một <BR> vầng sáng xanh, nắp bình không ngờ lại không thấy đâu, <BR> một quầng ánh sáng xanh từ trong bình chiếu ra, sau đó <BR> thu lại, hóa thành một con chim đại bàng màu xanh to <BR> mấy tấc, tung cánh muốn bay lên không.<BR><BR> Thiếu nữ lại sớm đã có chuẩn bị, đôi kim sí ở sau <BR> lưng vỗ một cái lên trời.<BR><BR> Lập tức từ hai cánh kim quang phóng ra, thoáng chốc đã <BR> chùm lấy con đại bàng nhỏ màu xanh. Sau đó con đại <BR> bàng lăn lộn ở trong vầng ánh sáng mấy cái, liền háa <BR> thành một vũng nước xanh nhỏ, lờ mờ có ngân mang hiện <BR> ra.<BR><BR> Thiếu nữ hai tay bấm quyết, lại một lần nữa điểm lên <BR> nước xanh ở trên không trung.<BR><BR> Vầng ánh sáng vàng chấn động một chập, bọc lấy vũng <BR> nước xanh rồi rơi xuống nụ hoa.<BR><BR> Sau một tiếng bịch, nước xanh đan xen trong ánh sáng đỏ <BR> và vàng, thoáng chốc đã nhập vào đóa hoa sen. Lúc <BR> này, Tư trưởng lão ở bên cạnh nhoáng lên, xuất hiện ở <BR> bên cạnh đóa hoa sen như quỷ mị, đơn thủ giơ lên, chống <BR> ở bên cạnh hoa sen.<BR><BR> Phật một tiếng, đối cánh bạc ở sau lưng lão già xòe <BR> ra, linh quang màu bạc từ trong tay lũ lượt chút nhập <BR> vào trong đoa hoa sen.<BR><BR> Mỹ phụ đồng thời cũng bay tới phía bên kia của hoa <BR> sen, tay chống ở dưới, linh quang màu trắng tỏa ra đồng <BR> thời cả đóa hoa sen phát ra tiếng ong ong, huyết mang <BR> bên trong lập lòe bất định.<BR><BR> Mà đúng vào lúc này, phiến là chuối màu xanh đang <BR> bồng bềnh trên không trung cũng lượn lờ bay xuống. Nhưng <BR> khi vừa chạm vào đóa hoa sen thì tự nhiên nổ tung, lập <BR> tức vô số sợi tơ màu lục từ trong bắn ra, sau đó lũ <BR> lượt ùa vào trong đóa hoa sen, thoáng chốc đã không <BR> thấy đâu.<BR> <BR> Tiếp theo bên ngoài hoa sen hiện ta từng đạo từng đạo <BR> hoa văn màu lục, hình dạng cổ quái. Sau một khắc, <BR> huyết quang chợt tắt, tiếng ong ong cũng im bặt.<BR><BR> Tư trưởng lão và mỹ phụ như không nhìn thấy những gì <BR> đang xảy ra trước mặt, cả hai vẫn nhắm mắt, chỉ dùng <BR> tâm để chú nhập linh quang cực kỳ tinh thuần vào trong <BR> hoa sen.<BR><BR> Thiếu nữ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thở dài một <BR> hơi, mỉm cười tự nói với mình: "Quả nhiên mình đoán <BR> không nhầm, khí thức trong cơ thể người này đủ để <BR> tiếp nhận Côn Bằng chân huyết. Quang trọng là, thân là <BR> dị tộc nhân thì liệu có thể thôi động ra được mấy <BR> thành uy lực của Côn Bằng chi huyết."<BR><BR> Sau khi nói xong câu này, thiếu nữ quét mắt nhìn những <BR> người thuộc lớp cao tầng khác của Thiên Bằng tộc đang <BR> đứng gần, đột nhiên cất tiếng: "Chuyện lần này các <BR> ngươi đều đã tận mắt chứng kiến. Người này quan hệ <BR> tới sinh tử tồn vong của bản tộc, cho nên tất cả <BR> những gì liên quan đến người này đều phải tuyệt đối <BR> bảo mật. Thân phận của người này, từ giờ đi sẽ được <BR> bản tộc phái tới hải ngoại, bí mật bồi dưỡng thánh <BR> tử thứ ba. Các ngươi hãy nhớ lấy."<BR><BR> "Đại trưởng lão yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không <BR> tiết lộ ra ngoài." Những Thiên Bằng nhân cấp Luyện Hư <BR> nói.<BR><BR> "Ta cũng tin rằng chư vị sẽ không làm ra chuyện làm <BR> tổn hại đến bản tộc. Sau hai tháng, ta sẽ từ trong số <BR> các ngươi chọn ra mấy người cùng ta dẫn theo thánh tử, <BR> tham gia trắc thí luyện lần này." Thiếu nữ gật đầu, <BR> chậm rãi nói.<BR><BR> "Hai tháng!Sao lại sớm như vậy, trước kia không phải là <BR> nói còn một năm thời gian sao?" Lập tức có người nói: <BR> "Nghe nói Xích Dung tộc, Độ Nha tộc hơn mười tộc liên <BR> danh đề xuất, yêu cầu cử hành thí luyện sớm hơn. <BR> Trưởng lão của tộc ta trong liên tịch trưởng lão hội <BR> tuy cố gắng tranh cãi về chuyện này, nhưng đại bộ <BR> phận mọi người đều đã đồng ý rồi."<BR><BR> "Vì sao lại đồng ý, chắc phải có lý do chứ." Một <BR> người khác bất bình nói.<BR><BR> "Đương nhiên là có lý do rồi. Bọn họ nói là địa uyên <BR> gần đây có chút không yên ổn. Tốt nhất là bố trí <BR> ngày thí luyện sớm hơn một chút, tránh chậm trễ thì <BR> sinh biến, phát sinh ra chuyện gì bất ngờ." Thiếu nữ <BR> vẻ mặt bình tĩnh, nói.<BR><BR> "Yêu vật trong địa uyên và Phi Linh tộc chúng ta là sinh <BR> tử đại địch, đã có lúc nào được thái bình đâu. Căn <BR> bản là muốn nhắm và mấy chi nhỏ yếu như chúng ta <BR> thôi." Một Thiên Bằng nhân căm tức nói.<BR> "Không cần nói nhiều lời thừa nữa, liên tịch trưởng <BR> lão và nhiều người đã đồng ý thí luyện sớm, bản <BR> tộc cũng chỉ đành chấp nhận chuyện này mà thôi. Trừ <BR> chuyện thí luyện ra, gần đây trong khu vực quản hạt <BR> của Thiên Bằng tộc chúng ta có người của tộc nhân <BR> khác xuất hiện, còn trắng trợn bắt người cướp của. <BR> Một bộ phận người trong tộc ta lập tức dẫn đội xuất <BR> phát, kích sát toàn bộ những kẻ nhân lúc cháy nhà đi <BR> hôi của này cho ta, cho những phân chi khác một bài <BR> học, khiến chúng trước khi thí luyện kết thúc không <BR> dám có chủ ý với bản tộc nữa." Thiếu nữ khi nói <BR> tới mấy câu cuối, giọng nói biến thành lãnh khốc.<BR><BR> "Tuân lệnh!" Những Thiên Bằng nhân này nhao nhao cúi đầu <BR> vâng dạ.<BR><BR> Sau đó, thiếu nữ bắt đầu phân phó nhiệm vụ, tất cả <BR> mọi người đều lĩnh mệnh rồi rời đi.<BR><BR> Trên ngọc đài, nháy mắt đã trở nên vắng vẻ, ngoài <BR> trừ thiếu nữ đang vận công, ba trưởng lão bọn Tư <BR> trưởng lão, cùng với hai thị nữ ở phía sau thiếu nữ <BR> ra, không còn một ai đứng trên đài.<BR><BR> Ánh của thiếu nữ lại rơi lên đóa hoa sen ở bên cạnh.<BR><BR> Hoa sen này dưới sự hợp thể không ngừng chú nhập linh <BR> lực của hai vị trưởng lão, thể tích so với lúc đầu <BR> còn lớn hơn một nửa. Đồng thời những hoa văn màu lục <BR> bên ngoài hoa sen cũng bắt đầu chớp động không ngừng, <BR> giống như là đang sống vậy.<BR><BR> Thiếu nữ đột nhiên lăng không tóm về phía chậu bạc <BR> còn lại trong tay thị nữ ở đằng sau.<BR><BR> Một tiếng phá không truyền ra, một viên ngọc màu nhũ <BR> trắng từ trong chậu bắn ra, bị Kim Duyệt nắm vào trong <BR> tay.<BR><BR> Thiếu nữ này dùng ngọc chỉ kẹp lấy viên ngọc, đưa ra <BR> trước mắt, ngưng thần nhìn chăm chú.<BR><BR> Trên mặt nàng ta đột nhiên lộ ra một vẻ kỳ quái. "Đây <BR> là xá lợi của đại trưởng lão đời nào sau khi tọa <BR> hóa để lại?" Thiếu nữ mở miệng hỏi một câu. <BR><BR> "Là xá lợi của đại trưởng lão đời thứ chín. Án <BR> chiếu theo phân phó của đại trưởng lão, đây là xá lợi <BR> gửi lại lâu nhất. Lực lượng bên trong chắc đã mất hơn <BR> nửa rồi." Thị nữ đó cung kính trả lơi.<BR><BR> Đời thứ chín! Chính là Hồng Vân đại trưởng lão sáng <BR> tạo ra Kinh Trập thần công, sau cùng lại phát điên mà <BR> chết." Thiếu nữ hơi biến sắc.<BR><BR> "Chính là xá lợi của Hồng Vân trưởng lão. Bởi vì <BR> Hồng Vân trưởng lão chết quá kỳ quặc, xá lợi mà ông <BR> ta lưu lại trừ Côn Bằng chi lực ra, còn hỗn tạp một <BR> ít thần niệm chi lực của ông ta trước khi chết, có <BR> khả năng sẽ lưu lại hậu hoạn cho người luyện hóa. Vì <BR> thế xá lợi này luôn cất trong mật thất, không ai dám <BR> tùy tiện luyện hóa. Nếu đại trưởng lão cảm thấy <BR> không thích hợp, tiểu tỳ lập tức đối cái khác." Thị <BR> nữ có chút bất an, giải thích."<BR><BR> "Không cần, viên này được rồi." Thiếu nữ quét mắt <BR> nhìn đáo hoa sen đỏ, vẻ mặc khôi phục lại như bình <BR> thường. Lúc này, hoa văn màu lục bên ngoài hoa sen bắt <BR> đầu vặn vẹo to hơn, cả đóa hoa sen đều bắt đầu bành <BR> trướng...<BR><BR> Hai ngày sau, trên bầu trời của ngọc đài.<BR><BR> Một con thanh điểu hóa thành một đạo tàn ảnh bay lúc <BR> lên lúc xuống trên không trung, bên ngoài thân thể hiện <BR> ra một đạo ánh sáng màu vàng và màu xanh, đột nhiên <BR> thân hình của nó dừng lại ở chỗ cũ, không động đậy, <BR> song trảo tóm mạnh một cái vào hư không.<BR><BR> Mười móng vuốt màu trắng bắn ra, vẽ một đạo bạch <BR> ngân nhàn nhạt trong không trung, hơn nữa chỉ vừa lóe <BR> lên là biến mất không thấy đâu.<BR><BR> Hai cánh bỗng nhiên vỗ về phía trước, ánh sáng mờ <BR> cuộn cuộn vòng một vòng về phía trước, hóa thành <BR> phong nhận to cỡ bàn tay, dày đặc trong phạm vi hơn trăm <BR> trượng, bao bọc toàn bộ mọi thứ vào trong. <BR><BR> Một tiếng "ầm" vang lên, thanh điểu há to miệng, không <BR> ngờ lại phun ra từng quả lôi cầu màu vàng, khiến chỗ <BR> ở trước mặt hóa thành một mảng lôi quang.<BR><BR> Sau một tiếng rít bén nhọn, hai cánh của thanh điểu <BR> vỗ một cái, đột nhiên biến mất trong một cỗ cuồng <BR> phong.<BR><BR> Một khắc sau, trong cuồng phong ở trên không trung, thân <BR> hình của thanh điểu lại một lần nữa hiện ra, nhưng <BR> trong luồng sáng xanh, thân hình của thanh điểu phồng <BR> lên, nháy mắt đã to cỡ hơn một trượng, rồi lại hóa <BR> thành một vật không lồ to hơn trăm trượng, dưới một <BR> cái vỗ cánh, bao phủ toàn bộ ngọc đài ở phía dưới.<BR><BR> Mà trên ngọc đài có ba người đang dứng, nhìn lên thân <BR> hình khổng lồ của thanh điểu trên không trung, sắc mặt <BR> có chút thay đổi.<BR><BR> "Đại trưởng lão, ngài cho hắn phục dụng viên xá lợi <BR> tàn tổn của đại trưởng lão đời thứ chín ư." Khi sắc <BR> mặt của Kim Duyệt đang âm tình bất định thì bên cạnh <BR> truyền tới giọng nói khó tin của lão già râu đỏ.<BR><BR> "Sao vậy, Tư trưởng lão hoài nghi ta cho tên dị tộc nhân <BR> này phục dụng linh đan diệu dược gì khác ư." Thiếu nữ <BR> sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trả lời.<BR><BR> "Tư mỗ sao dám nghĩ vậy. Chỉ là người này nắm bắt <BR> thuật ảo hóa biến thân nhanh như vậy, hơn nữ còn biển <BR> ảo ra bằng điểu chân thân, e rằng cấp bậc linh soái <BR> cũng chẳng qua là như vậy mà thôi. Có thật là người <BR> xuất thân từ nhân tộc không vậy." Lão già có chút <BR> hoài nghi.<BR><BR> "Ngươi tự mình giúp hắn dung hợp Côn Bằng chân huyết, <BR> người này có phải là người của Phi Linh tộc chúng ta <BR> hay không, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Có điều người <BR> này sau khi biến thân có thần thông to lớn, cũng nằm <BR> ngoài dự đoán của ta. Khả năng người này luyện hóa <BR> Côn Bằng chi vũ đó, thực sự hàm chứa linh huyết của <BR> Côn Bằng chân thánh, sớm đã cải biến một số thể chất <BR> của hắn." Thiếu nữ sau khi trầm ngâm một thoáng, mới <BR> tìm ra một lý do này.<BR><BR> "Nếu là vậy thì cũng miễn cưỡng nói là may mắn." Mỹ <BR> phụ cũng thở dài một hơi, nói.<BR><BR> Trên mặt lão già vẫn là vẻ nửa tin nửa ngờ, rõ ràng <BR> không quá tin tưởng đối với lý do của thiếu nữ.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1421 <BR> Kinh chập thập nhị biến. <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Kim Duyệt cũng không nói gì, ở trên không thu hai cánh lại, cả <BR> người dần dần thu nhỏ lại, nhanh chóng khôi phục lại dáng <BR> người như ban đầu.<BR><BR> Một tiếng chim đại bàng hót từ trong miệng vang lên, linh <BR> quang chói mắt chợt léo, biến ảo ra một nam tử xích lõa, hai <BR> tay bóp quyết, một mảnh thanh hà vây lại, từ từ hạ xuống.<BR><BR> Cô gái mở to hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm trước ngực nam tử <BR> xích lõa.<BR><BR> Trước ngực là một đồ án đại bằng có màu xanh yêu dị, trông rất <BR> sống động, phát ra linh qunag.<BR><BR> Nam tử này hiển nhiên chính người dung hòa vào trong chân <BR> huyết của Côn Bằng rồi luyện hóa cùng với xá lợi, Hàn Lập.<BR><BR> Chân thánh pháp tương! Đây chính là thân cụ chân thánh chi <BR> huyết, hơn nữa còn kích phát toàn bộ tiêu chí. Có hơn phân nữa <BR> là thánh tử, trên người đều đã xuất hiện dị tượng.<BR><BR> Có pháp tương này trong người, các tộc còn lại cho dù hiểu <BR> rằng không phải là Thiên Bằng chân chính, chỉ sợ cũng không có <BR> cách nào tìm ra lý do dể không cho hắn tham gia thí luyện.<BR><BR><BR> Kim Duyệt u ám thở dài một hơi, sau khi tự an ủi mình một <BR> phen, cũng trở nên bình tỉnh hơn nhiều.<BR><BR> Nhưng thật ra hai người Tư trưởng lão cùng mỹ phụ, nhìn thấy <BR> đồ án trước ngực Hàn Lập, càng có chút không được tự nhiên.<BR><BR> Một gã tộc nhân khác, trên người lại có chân thánh tinh khiết <BR> mà đại bộ phận cao tầng trong tộc cũng không có, hiển nhiên <BR> làm cho bọn họ buồn bực không thôi.<BR><BR> Ngân quang chợt lóe, trên người Hàn Lập xuất hiện một trường <BR> bào màu bạc, lập tức rơi xuống trước mặt ba người, hai tay ôm <BR> quyền nói:" Đa tạ ba vị tiền bối ra tay tương trợ, ta đã nắm <BR> giữ được 7-8 phần Thiên Man Huyễn Hóa Chi Thuật. Có gì không <BR> ổn, mong ba vị tiền bối chỉ bảo."<BR><BR> Thái độ của hắn có vẻ cực kỳ thành khẩn! "Huyễn hóa chi thuật <BR> của ngươi không tệ. Chúng ta cũng không có gì để chỉ điểm. <BR> Ngươi có thể trở về. Hai tháng sau, trước khi ta mang ngươi đi <BR> tham gia thí luyện, xin mời xuất thiên bằng chi thệ phó quyển, <BR> cho ngươi lưu danh bên ngoài. Lúc ở trong đây, ngươi chỉ cần <BR> không ly khai Thánh thành, có thể tự do hoạt động."<BR><BR> "Được rồi, còn phải nói cho ngươi một chuyện. Mặc dù giúp <BR> người luyện hóa xá lợi Côn Bằng, nhưng trong xá lợi này sát <BR> khí quá nặng, vẫn còn chưa thanh trừ hết. Chúng nó vẫn ẩn ở <BR> trong cơ thể người, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không <BR> phát tác. Chờ ngươi thí luyện trở về, ta lại giúp người thanh <BR> trừ sạch sẽ." Cô gái thản nhiên nói.<BR><BR> Hàn Lập nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng trong chớp mắt liền <BR> khôi phục lại bình thường.<BR><BR> "Tiền bối yên tâm, hai tháng sau, vãn bối nhất định tham gia <BR> thí luyện này."<BR><BR> Cô gái gật đầu.<BR><BR> Hàn Lập lúc này lập tức thi lễ ba người, rồi hóa thành một <BR> đoàn thanh quang rời đi.<BR><BR> Cô gái ba người đưa mắt nhìn Hàn Lập biến mất nơi chân trời, <BR> không nói một lời nào, nhưng thần sắc khác nhau.<BR><BR> Kim Duyệt nhìn lên bầu trời, mặt không chút thay đổi, mà hai <BR> người Tư trưởng lão sắc mặt lại trở nên u ám, tựa hồ đang âm <BR> thầm suy nghĩ cái gì đó. <BR><BR> Gần nữa ngày sau, Hàn Lập đã ở trong một gian phòng ngủ trong <BR> Quý Tân quán, hai mắt khép hờ khoanh chân ngồi trên mép <BR>giường.<BR><BR> Hai tay bóp quyết, trên người thanh quang không ngừng xuất <BR> hiện.<BR><BR> Khuôn mặt vừa động, hiện ra một vẻ thống khổ, từng hạt mồ hôi <BR> từ trên trán rơi xuống.<BR><BR> Thở dài một hơi, Hàn Lập buông lỏng pháp quyết trong tay, <BR> thanh hà thu liễm, mở hai mắt ra.<BR><BR> "Có chút ý tứ, không nghĩ tới cái người gọi là Hồng Vân trưởng <BR> lão Thiên Bằng tộc, lại lưu lại tinh thần lực hung ác như thế. <BR> Nếu không phải Đại Diễn Quyết cũng không yếu, chỉ sợ rằng lưu <BR> lại hậu hoạn khó lường vô cùng. Cũng may hoàn toan không có <BR> linh tính tự chủ, trước tiên có thể trấn áp, sau đó từ từ <BR> luyện hóa." Hai mắt Hàn Lập sau khi chớp động vài cáu, liền <BR> cúi đầu tự nói vài câu.<BR><BR> Kỳ thật cho dù là một bộ phận thần niệm, nhưng thân là tồn tại <BR> cấp Hợp Thể Kỳ, phần tinh thần lực này mạnh làm cho người ta <BR> nghe mà sợ hãi. Sợ rằng phải tốn trăm năm mới thể thể luyện <BR> hóa hoàn toàn. Nhưng mà vì vậy, sau khi luyện hóa xong cũng có <BR> hiệu quả kinh người, làm cho thần thức của hắn tăng lên một <BR> nữa.<BR><BR> Về phần trong xá lợi còn một ít sát khí, hắn căn bản không để <BR> trong lòng. Phạm thánh chân ma công chính là khắc tinh của thứ <BR> này.<BR><BR> Hàn Lập trầm ngâm một chút, nắm tay đột nhiên hướng lôi bào <BR> trên người phất một cái.<BR><BR> Sau một trận sét đánh, lôi bào trên người hóa thành vô số kim <BR> ngân thu vào bên trong cơ thể.<BR><BR> Cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên là nhìn thấy một cái đồ án màu <BR> xanh trước ngực.<BR><BR> "Hừ, thiên bằng pháp tương? Phải nên gọi là kinh chập pháp <BR> tương." Trên mặt Hàn Lập xuất hiện một tia quỷ dị, đột nhiên <BR> vươn ngón tay ra, hướng lên trên đồ án điểm nhẹ một cái.<BR><BR> Một màn khó tin xuất hiện, đồ án Đại Bằng màu xanh, đột nhiên <BR> léo ra quang mang ngũ sắc, một lát sau liền biến thành một <BR> không tước năm màu, tiếp theo kim quang đại phóng, lại hóa <BR> thành một đồ án kim viên điên cuồng. Cuối cùng sau khi bạch <BR> quang đại phóng, đồ án liền biến mất vô ảnh vô tung.<BR><BR> Nếu Kim Duyệt ba gã trưởng lão Thiên Bằng tộc nhìn thấy một <BR> màn này, tuyệt đối sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm.<BR><BR> Chân thánh pháp tương này, sao có thể đổi tới đổi lui như vậy, <BR> cuối cùng còn có thể tự biến mất.<BR><BR> Nói đại khái, một khi đồ án chân thánh pháp tương xuất hiện ra <BR> bên ngoài, căn bản là cả đời đi theo chủ nhân, không thể dễ <BR> dàng biến hóa.<BR><BR> Hàn Lập nhìn chằm chằm ngực mình, lộ ra vẻ hài lòng.<BR><BR> "Kinh chập thập nhị biến, hiện tại đã nắm giữ ba loại khẩu <BR> quyết, mặc dù thiếu chân huyết của ngũ sắc không tước cùng sơn <BR> nhạc cư viên, nên không thể biến ra chân linh hóa thân, nhưng <BR> thân thông mạnh mẽ như thế này, cũng rất là kinh người." Hắn <BR> thì thào tự nói vài câu.<BR><BR> Sau khi luyện hóa tinh thần lực của Hồng Vân, ngoài ý muốn <BR> được công pháp, trên lý luận hắn có thể biến hóa thành hình <BR> thái tồn tại của mười hai loại chân linh, uy lực mạnh mẽ như <BR> thế nào có thể tưởng tượng được. Nếu có thể tinh thông tất cả <BR> mười hai loại chân linh pháp tương này, có thể có được rất <BR> nhiều thần thông chân linh, chỉ sợ ngay cả thiên thượng chân <BR> tiên cũng phải tránh xa.<BR><BR> Đương nhiên đây chỉ là một loại hy vọng xa với mà thôi, cho dù <BR> đem kinh chập quyết tu luyện đến cảnh giới cao nhất, nhiều lắm <BR> cũng có được bộ phẩn nhỏ các loại thần thông chân linh mà <BR> thôi. Đáng tiếc là, cho dù là chân linh đại danh lừng lẫy Linh <BR> Giới, mặc dù trong thập nhị biến cũng có biến hóa thành chân <BR> long thiên phượng, nhưng khẩu quyết, lại ở sâu trong tinh thần <BR> lực còn chưa luyện hóa của Hồng Vân, còn không biết đến bao <BR> giờ mới có được. Nếu không, hơn nữa trên tay hắn còn một chút <BR> máu Long Thiên phượng, hắn có thể lập tức có thêm hai loại <BR> biến hóa.<BR><BR> Hàn Lập có chút tiếc nuối.<BR><BR> Về phần biến hóa côn bằng vốn là trụ cột biến hóa, ngày hôm <BR> trước vị đại trưởng lão bằng tộc tinh thông biến hóa. Nếu hắn <BR> không có thân thể cường dai05 dị thường, cũng không có thể <BR> năng vừa mới tiếp xúc với thiên bằng biến thân thuật này, liền <BR> dễ dàng nắm giữ tinh túy bê ngoài như vậy.<BR><BR> Hàn Lập lập tức nghĩ tới một chuyện, khóe miệng liền xuất hiện <BR> một tia trào phúng.<BR><BR> Mượn lực lượng khi Kim Duyệt luyện hóa xá lợi, trong khoảng <BR> thời gian ngắn hắn mặc dù không luyện hóa nhiều tinh thần lực <BR> lắm, nhưng cũng chiếm được một ít tin tức hữu dụng.<BR><BR> Vị đại trưởng lão Hồng Vân thiên bằng tộc này, thật đúng là kỳ <BR> tài ngút trời ngàn năm khó gặp, có thể thông qua đau khổ <BR> nghiên cứu thiên bằng pháp thân biến hóa thuật thần thông, vì <BR> để có thể chứa nhiều loại chân linh biến hóa thuật hội tụ <BR> trong cơ thể, vì thế sáng lập ra kinh chập quyết.<BR><BR> Nhưng đáng tiếc là, hắn ngay cả tồn tại Hợp Thể hậu kỳ, cũng <BR> hao tổn tâm cơ sưu tầm rồi chứa nhiều chân linh chi huyết, <BR> cũng chỉ có thể đem pháp quyết này sáng lập ra mười hai loại <BR> biến hóa, liền bởi vì thần niệm cùng lực lượng thân thể không <BR> cân bằng, cuối cùng bị chân huyết phản phệ, vì thế tự bạo mà <BR> chết.<BR><BR> Có chút cổ quái chính là, ngày hôm trước khi đại trưởng lão <BR> bằng tộc nổi điên, vẫn chưa lưu lại khẩu quyết phương pháp tu <BR> luyện chó thiên bằng tộc, hắn đối với việc này có chút nghi <BR> hoặc khó hiểu.<BR><BR> Hàn Lập hiển nhiên không biết, năm đó khi vị Hồng Vân này đảm <BR> nhiệm chức đại trưởng lão, là thời kỳ thiên bằng tộc cường <BR> thịnh. Hắn tự phụ là thiên tài, bằng vào pháp quyết kinh <BR> người, vì thế nhất thống cả thiên bằng tộc. Căn bản không hề <BR> mảy may tiết lộ thần thông pháp quyết cụ thể này ra ngoài.<BR><BR> Lúc ấy trưởng lão đồng tộc khác, chỉ biết là Hồng Vân có một <BR> thần thông gọi là kinh chập biến, còn lại thì không biết gì <BR> hết.<BR><BR> Kết quả trong lúc bị chân huyết phản phệ, vì thế sau khi chết <BR> đi, nội dung kinh chập quyết này hiển nhiên không một ai biết <BR> được.<BR><BR> Về phần vì sao trong xá lợi hắn lưu lại lại có kinh chập quyết <BR> này, hiển nhiên là chỉ có trời mới biết.<BR><BR> Có lẽ sau khi vị đại trưởng lão Hồng Vân này nổi điên ý thức <BR> vô ý xuất hiện, cũng có thể là trước khi chết đột nhiên tỉnh <BR> táo, đột nhiên muốn lưu lại khẩu quyết này cho người trong <BR> tộc, nên cố ý làm như vậy.<BR><BR> Hàn Lập đối với chuyện này không có suy nghĩ nhiều. Khẩu quyết <BR> này đã xuất hiện trong tay hắn, hiển nhiên sẽ không trả lại <BR> cho thiên bằng tộc.<BR><BR> Nếu không khi mấy vị trưởng lão trong thiên bằng tộc kia trong <BR> lúc vui mừng, điều thứ nhất nghĩ tới không phải là cảm tạ hắn <BR> như thế nào, hơn phân nữa là lập tức cao hứng xuất hiện ý niệm <BR> giết người diệt khẩu trong đầu. Để phòng ngừa khẩu quyết này <BR> tiết lộ ra ngoài.<BR><BR> Loại chuyện lấy lửa thiêu thân này, hắn tuyệt đối sẽ không <BR>làm.<BR><BR> Nét mặt Hàn Lập biến hóa không ngừng, cẩn thận suy nghĩ lại <BR> tất cả. Đột nhiên khóe miệng vểnh lên, lại lộ ra vẻ mỉm cười.<BR><BR> Lại nói tiếp, hắn lần này ngoại trừ dung hòa chân huyết côn <BR> bằng cùng xá lợi còn có được kinh chập quyết, còn có một đại <BR> thu hoạch làm cho người ta vui mừng khôn xiết.<BR><BR> Chướng ngại tu luyện của hắn, tại trước sau hai lần kích <BR> thích, liền đột phá một cách khó hiểu.<BR><BR> Hắn hiện tại, đã tới cành gới Hóa Thần hậu kỳ. Mà có chân <BR> thiềm thủy phụ trợ, lại có tu luyện chi đồ, đoạn đường sau này <BR> không gặp trở ngại gì.<BR><BR> Mà ba vị trưởng lão thiên bằng tộc chỉ là khiếp sợ đối với <BR> thiên bằng biến hóa thuật mà hắn nắm giữ thôi, đối với tu vị <BR> đột nhiên gia tăng cũng không có nói thêm cái gì. Không biết <BR> là căn bản không có chú ý tới, hay là một chút ấy tu vị gia <BR> tăng, đối với tồn tại Hợp Thể kỳ bọn họ mà nói, căn bản không <BR> đáng quan tâm.<BR><BR> Hàn Lập hai mắt híp lại suy nghĩ trong chốc lát, nắm tay vừa <BR> lật, đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc màu xanh biếc, lấy ra <BR> vài khối đan dược.<BR><BR> Sau khi nuốt đan dược vào, hắn nhắm hai mắt lại, một lần nữa <BR> ngồi xuống tiếp tục tu luyện. <BR><BR> Hắn vừa mới tiến vào cảnh giới hậu kỳ, cần phải củng cố cảnh <BR> giới mới một chút mới được.<BR><BR> Một ngày sau, tinh thần Hàn Lập chấn hưng rời đi chổ ở, đi <BR> thẳng đền đại điện giao dịch.<BR><BR> Hiện tại hắn cùng vị điếm chủ Vạn Lôi phường kia có ước hẹn, <BR> đối với loại tình thế bắt buộc này, hắn tuyệt nhiên không thể <BR> lỡ hẹn.<BR><BR> Đoạn đường vô sự, Hàn Lập một lần nữa đứng ở giữa đại điện <BR> giao dịch chín tầng trong một gian cửa hàng, nhìn trung niên <BR> nam tử khô gầy trước mặt, sắc mặt hắn trở nên có chút khó coi.<BR><BR> "Chuyện gì xảy ra, nhưng người này vì sao xuất hiện tại nơi <BR> này. Chẳng lẻ ngươi không chỉ hẹn một mình ta." Người nói <BR> chuyện cũng không phải là Hàn Lập, mà là một gã vẻ mặt râu <BR> quai nón, đại hán hắc giáp uy vũ dụ thường.<BR><BR> Giờ phút này trong gian cửa hàng này, ngoại trừ Hàn Lập, còn <BR> xuất hiện ba người khác.<BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1422 <BR> Tu di động thiên <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Ngoại trừ đại hán đang nổi giận nói chuyện với chủ điếm khô <BR> gầy kia, còn có một thanh niên sắc mặt âm nhu, vẻ mặt cũng <BR> không hài lòng.<BR><BR> Thần niệm của Hàn Lập lặng lẽ quét qua, liền nhìn ra hai người <BR> đều là Luyện Hư sơ kỳ.<BR><BR> "Hừ, nhưng ta chưa từng nói qua, chỉ mang theo một người đi <BR> trợ giúp ta hàng phục linh thú. Nếu ai không muốn, cứ việc rời <BR> đi. Ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu muốn băng tâm tinh, tử <BR> quang thiết còn có thanh la quả, thì cũng đừng nghĩ tới." <BR> Trung niên khô gầy hai mắt khẽ đảo, hừ một tiếng.<BR><BR> Thanh niên cùng đại hán nghe vậy, không khỏi hai mắt nhìn <BR> nhau. Hàn Lập cũng có chút nhíu mày.<BR><BR> "Tốt lắm, ba người thì ba người. Nhưng trong ba người chúng ta <BR> nếu có người trợ giúp ngươi hàng phục linh thú kia trước tiên, <BR> vậy hai người còn lại chẳng phải không có thu hoạch gì sao." <BR> Thanh niên có rất nhiều băn khoăn hỏi.<BR><BR> "Hắc hắc, cái này yên tâm. Lão phu vốn không muốn các ngươi ra <BR> tay một mình, mà là ba người cùng thi triển thần thông lôi <BR> điện. Nếu không y theo kinh nghiệm lúc trước, một chút lôi <BR> điện lực ấy của các ngươi, căn bản không có khả năng thành <BR> công. Nếu có thể hàng phục thành công, đồ vật các người muốn, <BR> ta đều cho các ngươi như đã hứa." Chủ điếm cười lạnh nói.<BR><BR><BR><BR> Nghe đựoc có thể có được đồ vật mình muốn, thần sắc của đại <BR> hán cùng thanh niên liền giản ra, không còn chút ý kiến nào.<BR><BR> Điếm chủ thấy vậy, hài lòng gật đầu, nhưng ánh mắt sau khi đảo <BR> qua trên người Hàn Lập, trong miệng lại ríu rít lấy làm kỳ lạ <BR> một tiếng.<BR><BR> "Hàn huynh đệ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, liền tiến lên <BR> một giai rồi."<BR><BR> "Thật đúng là chuyện khó có thể tin. Ngư mỗ thật sự rất chúc <BR> mừng. Như vậy thì, uy lực của thần thông lôi điện hẳn là lại <BR> lớn hơn vài phần." Hắn cảm thấy hứng thú hỏi.<BR><BR> "Vãn bối bất quá chỉ là may mắn mà thôi, lôi điện lực thật sự <BR> có chút gia tăng." Hàn Lập mỉm cười, nửa thật nửa giả trả lời.<BR><BR> Nghe thấy hai người nói như vậy, đại hán hắc giáp cùng thanh <BR> niên liền đánh giá Hàn Lập, vét mặt đều có vẻ ngoài ý muốn.<BR><BR> "Hảo, nếu ba vị không có ý kiến gì, liền đi theo lão phu. Linh <BR> thú đã được ta an bài tại một địa phương bí mật, ba vị phải <BR> theo ta đi một chuyến mới được." Điếm chủ nói.<BR><BR> "Đi theo Ngư huynh hiển nhiên không có vấn đề, nhưng mà chúng <BR> ta đang làm việc kiếm tiền, có phải là nên cho chúng ta kiểm <BR> tra một vài thứ." Ánh mắt thanh niên âm nhu vừa động, liền nói <BR> ra.<BR><BR> Đại hán hắc giáp nghe vậy liền ngẩn ra, lập tức cuống quít gật <BR> đầu. Hàn Lập mặc dù không có mở miệng, nhưng trên mặt hiển <BR> nhiên cũng lộ ra vẻ đồng ý.<BR><BR> "Muốn kiểm hàng! Hoàn toàn không có vấn đề. Vật mà ba vị muốn <BR> ta đã sớm chuẩn bị rồi, ba vị nhìn cho kỹ đây." Đối với lời <BR> nói của người thanh niên, điếm chủ tựa hồ đã đoán trước, cũng <BR> vô cùng hào phóng trả lời, cùng với khẩu khí lúc trước cũng <BR> bất đồng, làm cho thanh niên vốn chuẩn bị nói tiếp cũng sửng <BR> sốt.<BR><BR> "Vù vù vù." Ba tiếng vang nhỏ vang lên, ba cái hộp gỗ lớn nhỏ <BR> bất đồng xuất hiện.<BR><BR> Nam tử khô gầy dứt khoát đem đồ vật này đặt ở dưới chân.<BR><BR> Thanh niên cùng đại hán mừng rỡ, tay áo phất một cái, bay ra <BR> một mảnh quang hà cuốn lấy hộp gỗ trước mặt.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng nhảy dựng lên, cũng phất tay về cái hộp của <BR> mình, sau đó liền mở nắp hộp ra.<BR><BR> Một mùi hương thơm mát xông vào mũi, trong hộp gỗ có một quả <BR> lớn bằng nắm tay, có màu xanh biếc, phảng phất như phỉ thúy <BR> bàn đào vậy, phía dưới thậm chí còn có hai phiến lá cây màu đỏ <BR> nhạt quái dị. Hai mắt Hàn Lập híp lại, liền vươn tay ra muốn <BR> thu lấy.<BR><BR> Kỳ thật không riêng gì Hàn Lập, hai người còn lại cũng đều <BR> vươn tay ra muốn lấy vật trong hộp, muốn cẩn thận xem xét một <BR> phen.<BR><BR> Nhưng đúng lúc này, điếm chủ bên cạnh đột nhiên thản nhiên mở <BR> miệng nói:" Ta cho các ngươi biết, là không thể dùng tay lấy <BR> vật phẩm từ trong hộp này. Chúng đã bị hạ một ít cấm chế nhỏ, <BR> vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ba vị cho dù táng gia <BR> bại sản chỉ sợ cũng không thể bồi nổi."<BR><BR> Hàn Lập ba người lập tức dừng tay lại.<BR><BR> "Ngư huynh đây là ý gì. Không thể dùng tay tiếp xúc, làm sao <BR> có thể phân biệt thật giả." Đại hán sau khi hoảng sợ, có chút <BR> tức giận.<BR><BR> "Chỉ bằng vào mắt thường cùng thần niệm, lấy tu vị của ba vị <BR> hẳn là có thể phân biệt được bảy tám phần đồ vật này. Còn nếu <BR> muốn hoàn toàn xác nhận vật trong hộp, thì hãy đợi ba vị sau <BR> khi làm xong việc rồi hãy nói. Nhưng tại hạ cũng không thể <BR> khẳng định là mấy vị có thể hàng phục được linh thú. Nếu thất <BR> bại, cũng không cần phải dùng tay phân biệt làm gì. Bằng vào <BR> danh vọng của Ngư mỗ trong tộc, ba vị sợ rằng sẽ bị ta lừa gạt <BR> sao?" Nhưng nam tử khô gầy lại không thèm để ý.<BR><BR> "Được rồi, chúng ta tin ngươi. Chắc rằng Ngư huynh sẽ không <BR> đập bể chiêu bài của mình."<BR><BR> Thanh niên âm nhu nhìn chằm chằm vào trong hộp, thần sắc không <BR> đổi, cuối cùng giẫm chân một cái, đem cái hộp ném trở về.<BR><BR> Sau khi đại hán nhìn kỹ hết vật trong tay, mặc dù vẻ mặt có <BR> chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem cái hộp trả lại.<BR><BR> Sau khi hai người đem hộp trả lại, điếm chủ họ Ngư trên mặt lộ <BR> ra vẻ hài lòng, ánh mắt cuối cùng liếc nhìn về bên cạnh.<BR><BR> Lúc này, Hàn Lập đang nhìn chăm chú vào quả trong hộp, ở sâu <BR> trong mắt lam quang chớp động, trên mặt lại tràn đầy vẻ trầm <BR> ngâm.<BR><BR> "Làm sao vậy, Hàn huynh đệ cảm thấy Thanh La quả này có cái gì <BR> không ổn sao?" Điếm chủ nhìn thấy Hàn Lập ngẩn ra như vậy, <BR> nhưng lập tức thản nhiên hỏi một câu.<BR><BR> "Không có gì." Hàn Lập lắc đầu, đem hộp gỗ đóng lại, rồi cũng <BR> đem trả cho điếm chủ.<BR><BR> Nam tử khô gầy tiếp lấy hộp gỗ, ngẫu nhiên liếc nhìn Hàn Lập <BR> một cái thật sâu, không nói lời nào liền dẫn đầu đi ra đại <BR>môn.<BR><BR> Ba người Hàn Lập liền đi theo ra ngoài.<BR><BR> Tốc độ độn của nam tử khô gầy vô cùng nhanh, nhưng tốc độ của <BR> ba người Hàn Lập cũng không kém, vô cùng dễ dàng đi theo bay <BR> ra ngoài đại điện giao dịch, thẳng đến một phương hướng trong <BR> thánh thành bay đi.<BR><BR> Sau khi phi hành một canh giờ, mọi ngưởi liền tới một nơi cực <BR> kỳ hẻo lánh trong thánh thành.<BR><BR> Nơi này kiến trúc thưa thớt, cũng không có bao nhiêu người đi <BR> lại. Có vẻ hoang dã, điếm chủ mang theo bọn họ tới một tòa <BR> kiến trúc thấp bé.<BR><BR> Tòa kiến trúc này chỉ cao hơn 30 trượng, chia làm hai tầng, u <BR> ám.<BR><BR> Nam tử khô gầy hai chân vừa chạm đất, đại môn liền tự động mở <BR> ra, từ bên trong lập tức đi ra hai nam tử hơn 20 tuổi, vội <BR> vàng hành lễ với điếm chủ, ân cần hỏi thăm nói:" Cung nghênh <BR> sư tổ trở về!". "Hai người các ngươi thủ ở bên ngoài, không có <BR> lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào." Điếm chủ <BR> nói. "Tuân lệnh!" Hai gã nam tử hiển nhiên trả lời không có <BR> chút nào do dự, sau đó lập tức chia ra đứng, Hàn Lập liếc mắt <BR> đánh già hai người này một cái, nhìn ra chỉ là hai gã Kết Đan, <BR> liền không thèm để ý.<BR><BR> Điếm chủ bắt chuyện một tiếng, đi vào trong kiến trúc, thanh <BR> niên cùng đại hán sau khi do dự một chút, liền cùng Hàn Lập đi <BR> vào trong đó.<BR><BR> Diện tích bên trong không lớn, mọi thứ đều được bày biện bình <BR> thường, ba cái bàn và hơn mười cái ghế, chiếm hết phân nữa <BR> không gian trong phòng.<BR><BR> Mà ở trên bốn vách tường trên phòng, còn có những bức họa cổ ố <BR> vàng, nội dung trên tranh đều mà một ít yêu thú cùng sơn thủy, <BR> cũng không có chút thần kỳ nào.<BR><BR> "Ngư huynh, đầu linh thú đó thật sự tại nơi này sao?" Ánh mắt <BR> của đại hán đảo qua, nhịn không được tò mò hỏi, trong cái <BR> không gian nhỏ hẹp này, thật sự không biết linh thú lợi hại <BR> kia có bộ dáng như thế nào, khó trách hắn có chút bán tín bán <BR> nghi.<BR><BR> "Cũng ở trong này, ta còn có thể lừa gạt ba vị được sao. Các <BR> ngươi đi theo ta." Điếm chủ trừng mắt nhìn đại hán một cái, <BR> không khách khí nói. Lập tức đi vài bước tới một bên vách <BR> tường trong phòng, trước mặt một bức cổ họa sơn thủy, tay áo <BR> phất một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một bức tranh.<BR><BR> khẽ rung lên một cái, bức tranh này liền mở ra, dĩ nhiên cùng <BR> nội dung với bức cổ họa ở trên vách tường.<BR><BR> Nhìn thấy một màn này, đại hán cùng Hàn Lập ngây người, không <BR> thể hiểu hành động của đối phương là có ý gì. Tên thanh niên <BR> âm nhu kia anh mắt sau khi nhìn lên quyển trục, sắc mặt lập <BR> tức đại biến, thất thanh hô lên:<BR><BR> "Tu di động thiên đồ, ngươi dĩ nhiên có chí báo của ngũ quang <BR> tộc!"<BR><BR> "Tu di đồ? Không có khả năng, loại bảo vật này, ngũ quang tộc <BR> không phải cũng chỉ có bảy cái thôi sao? Ngư huynh làm sao có <BR> thể có được?" Đại hán lại càng hoảng sợ, khó có thể tin.<BR><BR> Hàn Lập mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe được hai <BR> chữ tu di, nội tâm cũng rung động, cẩn thân nhìn bức tránh <BR> trên vách tường.<BR><BR> Chỉ thấy trên quyển trục màu vàng, là một bức tranh một tòa <BR> núi nhỏ màu xanh biếc, trên núi còn có một kiến trúc nhỏ, <BR> nhưng mơ mơ hồ hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô <BR> cùng mơ hồ.<BR><BR> "Hắc hắc, ánh mắt của nhị vị thật tốt, đây quả thật là tu si <BR> đồ. Bất quá, cái này không phải là một trong bảy bảo vật của <BR> ngũ quang tộc, mà là một kiện tu di đồ tỳ vết mà thôi." Điếm <BR> chủ cười nói.<BR><BR> "Phế phẩm sao?" Thanh niên cùng đại hán đều ngây người.<BR><BR> "Không sai, chuyện này cho dù là ngũ quang tộc cũng không có <BR> mấy người biết đến. Lúc đầu ngũ quang tộc sử dụng linh cốt của <BR> ngũ sắc không tước luyện chế ra không phải là bảy kiện tu di <BR> động thiên đồ, mà là mười. Nhưng đáng tiếc là, trong đó luyện <BR> chế ra ba kiện có chút khuyết điểm nhỏ, nên kết quả là công <BR> hiệu giảm đi."<BR><BR> "Cho nên ba bộ kia đã sớm bị dấu đi rồi, cho tới nay vẫn không <BR> tuyên bố ra bên ngoài. Ba bộ tu di đồ này sau này lại bởi vì <BR> đủ loại nguyên nhân, cuối cùng thất lạc ra ngoài ngũ quang <BR> tộc, rồi rơi vào trong tay chủng tộc khác bên ngoài. Về phần <BR> ta tại sao lại có một bộ này, ba vị không cần phải biết." Nam <BR> tử khô gầy lộ ra vẻ đắc ý.<BR><BR> "Cho dù có chút tỳ vết, nhưng Ngư huynh có thể có được loại <BR> vật tu di này, vẫn có cơ duyên vô cùng lớn." Đại hán lộ ra vẻ <BR> mặt hâm mộ nói. <BR><BR> Thanh niên âm nhu nhìn hai bức họa này, trong mắt cũng không <BR> che dấu vẻ tham lam xuất hiện.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập mặc dù không có gì thay đổi, nhưng trong lòng <BR> hiển nhiên cũng đang nóng như lửa đốt.<BR><BR> Tu di vật, chính là một trong nhưng bảo vật mà sau khi hắn đến <BR> Linh giới liền nghĩ đến. Cái này cùng với tu di không gian là <BR> tại nhân giới sử dũng không gian liệt phùng luyện chế bất <BR> đồng, cũng chính là một loại bảo vật không gian chính thức tồn <BR> tại độc lập có thể mang theo bên người.<BR><BR> "Tốt lắm chúng ta đi thôi. Linh thú được ta bố trí ở trong <BR> động thiên." Vẻ mặt tươi cười trên mặt điếm chủ biến mất, đột <BR> nhiên cánh tay rung lên.<BR><BR> Một màn khó tin xuất hiện.<BR><BR> Chỉ thấy trên quyển trục đột nhiên xuất hiện quang mang ngũ <BR> sắc đại phóng, lập tức rung lên hóa thành một mảnh quang hà, <BR> thonág một cái nhập vào bức tranh trên vách tường.<BR><BR> Điếm chủ trong miệng lẩm bầm, đột nhiên ngón tay chỉ vào bức <BR> tranh trên tường.<BR><BR> Bức tranh trên tường cũng lóe ra linh quang, phun ra một mảnh <BR> ánh sáng lớn lờ mờ.<BR><BR> Ánh sáng ngũ sắc lờ mờ dưới sự thúc đẩy của điếm chủ, chớp mắt <BR> liền cuốn mấy người vào trong đó.<BR><BR> Hàn Lập có chút do dự, nhưng vẫn buông tha cho chống cự, mặc <BR> cho ánh sáng mờ này đem bản thân bao vây vào trong, nhưng vẫn <BR> yên lặng đem linh quang hộ thể tăng dày thêm vài phần. <BR><BR> Kết quả sau khi ánh sáng mờ kia chợt léo lên, trên mặt đất <BR> cũng trống trơn, trong căn phòng cũng không có một người nào.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1423 <BR> Lôi thú <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Ánh sáng chói mắt thu lại, khi Hàn Lập lại một lần nữa mở mắt <BR> ra thì phát hiện mình đang ở trong một quảng trường bằng đá <BR> xanh, phía trước không xa là một dải kiến trúc cao thấp không <BR> đồng đều.<BR><BR> Hàn Lập hơi híp mắt lại, phát hiện những kiến trúc này có chút <BR> quen thuộc, rõ ràng là là kiến trúc được vẽ trên Tu Di Động <BR> Thiên đồ, hắn nhìn một lượt rồi thở ra một hơi.<BR><BR> Quả nhiên là như vậy, lúc này hắn đang ngồi trên một ngọn núi <BR> nhỏ xanh biếc, bầu trời là một mảng xanh thẳm, chỉ có mấy đám <BR> mây trắng nhẹ nhàng phiêu động.<BR><BR> Hắn quả nhiên đã lọt vào trong không gian độc nhất vô nhị trên <BR> bức Tu Di đồ, không gian này tựa hồ như không quá lớn, chỉ <BR> khoảng mấy dặm, xung quanh đều bị tường ánh sáng ngũ sắc bao <BR> bọc, ở chỗ không xa, ba người khác cũng đồng dạng xuất hiện.<BR><BR> Chỉ có điều vẻ mặt đang nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ của <BR> họ lại khác nhau, điếm chủ không chút do dự thân hình khẽ <BR> động, nhẹ nhàng bay tới dải kiến trúc đó.<BR><BR> Ba người bọn Hàn Lập cũng không dám chậm trễ, cũng đằng không <BR> bay lên theo. <BR><BR> "Ngư huynh, Tu Di không gian này xem ra hoàn chỉnh không chút <BR> tổn hại, không có gì dị thường, tỳ vết rốt cuộc là gì <BR> đây?" Thanh niên phi tới cạnh điếm chủ, không nhịn được liền <BR> hỏi.<BR><BR> "Hắc hắc, các hạ cho rằng ta sẽ nói ra chuyện này ư? Tu Di đồ <BR> có tì vết gì thì hình như không có quan hệ tới giao dịch của <BR> chúng ta." Nam tử khô gầy trợn mắt lên, không khách khí nói.<BR><BR> "Ha ha, Ngư huynh lo xa quá rồi, tiểu đệ chỉ có chút hiếu kỳ <BR> mà thôi, không có gì ác ý cả." Thanh niên nghe thấy vậy, trên <BR> mặt trắng đỏ đan xen, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu hàm hồ <BR> cho qua.<BR><BR> Diếm chủ hừ một tiếng, bởi vì lát nữa vẫn phải mượn sức của <BR> người này, nên không cũng nói thêm điều gì khó nghe. Sau mấy <BR> cái lắc mình, hắn đã xuất hiện trên một tòa các lâu ở ngoài <BR> hơn trăm trượng, hay tay chắp sau lưng dừng lại trên không <BR> trung. Các lâu cao hơn trăm trượng, phân làm ba tầng, hình <BR> dáng cổ xưa, dưới vuông trên nhọn.<BR><BR> "Linh thú bị ta nhốt ở trong lâu này, các ngươi cùng xuống đi, <BR> xem linh thú này rồi nói tiếp." Nam tử cao gầy đợi ba người <BR> bọn Hàn Lập bay tới, lạnh nhạt phân phó, sau đó dẫn đầu hạ <BR> xuống.<BR><BR> Hàn Lập và ba người nhìn nhau một cái, cũng hạ xuống theo.<BR><BR> Nam tử khô gầy không hạ xuống cửa vào ở tầng một mà bay xuống <BR> trước khung cửa sổ ở tầng hai thì dừng lại. Đám người Hàn Lập <BR> cảm thấy kỳ quái, nhưng thoáng chốc cũng tới tầng hai.<BR><BR> Bọn họ nhìn vào trong cửa sổ, chỉ thấy tầng hai bị bao bọc <BR> trong một màn ánh sáng trong suốt, bộ dạng như sớm dã bị người <BR> ta dùng cấm chế phong ấn.<BR><BR> Âm nhu thanh niên mắt lóe sáng, chưa kịp mở miệng nói thì động <BR> nhiên tiếng rầm rầm truyền ra, màn ánh sáng ở rước mắt khẽ lay <BR> động, cả toàn các lâu lắc lư mấy cái. <BR><BR> Sau đó tiếng sấm sét liên miên bất tuyệt giống như là cuồng <BR> phong bạo vũ từ trong màn ánh sáng truyền ra. Nhất thời trong <BR> tai bốn người chỉ có tiếng sét đánh đùng đoàng, không còn âm <BR> thanh gì khác, giống như là đang đặt mình trong một thế giới <BR> lôi đình bạo nộ, khiến thần thức của mấy người trở nên hảng <BR> hốt.<BR><BR> "Không ổn!" Hàn Lập là dạng nhân vật gì chứ, dưới sự kinh hãi, <BR> Đại Diễn Quyết trong cơ thể lưu chuyển, trong nháy mắt đã trở <BR> lại tỉnh táo như trước. Điếm chủ và bọn đại hán thân là tu sĩ <BR> Luyện Hư, sau khi thi triển thần thông thì cũng lập tức bình <BR> thường lại. Nhưng cho dù là vậy, âm nhu thanh niên và hai đại <BR> hán sắc mặt cũng trắng bệch.<BR><BR> "Đây chính là linh thú mà Ngư huynh muốn hàng phục ư?" Lần này <BR> là hắc giáp đại hán hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung cửa <BR> sổ.<BR><BR> "Đúng vậy, chính là con linh thú này. Mấy đạo hữu không cần lo <BR> lắng, nó bị cấm chế vây khốn, trước khi không được ta thả ra <BR> thì không có nguy hại gì cả." Điếm chủ thần tình trấn định <BR> lại, hai mắt hiện ra vẻ hưng phấn. Lập tử chỉ thấy đơn thủ của <BR> nam tử này lật lên, một luồng ánh sáng chiếu ra, một họa trục <BR> xuất hiện trong tay hắn, chính là hoa trục Tu Di Động Thiên <BR>Đồ.<BR><BR> Lần này, hắn không triển khai họa đồ này vậy mà đơn thủ nắm <BR> lấy một đầu họa trục, đầu kia thì điểm nhẹ một cái vào màn ánh <BR> sáng.<BR><BR> Tình huống quỷ dị liền xuất hiện.<BR><BR> Màn ánh sáng trên khung cửa sổ vỡ tan như pha lê, sau đó liền <BR> tiêu tán.<BR><BR> Hai cánh của điếm chủ khẽ động, mang theo một đao tàn ảnh lao <BR> vào trong các lâu.<BR><BR> Hắc giáp đại hán và âm nhu thanh niên sớm đã không nhịn nổi, <BR> cũng đồng thời lắc mình lao và theo.<BR><BR> Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát rồi mới từ từ bay vào cửa <BR> sổ.<BR><BR> "Ầm!!!" Toàn bộ các lâu rung lên, một cỗ linh áp có thuộc tính <BR> lôi giống như là thực chất ập vào mắt.<BR><BR> Hàn Lập vừa bay vào liền biến sắc, suýt chút nữa không nhịn <BR> được mà muốn né tránh.<BR><BR> Nhưng cuối cùng vẫn bồng bềnh ở trên không trung không động, <BR> dùng luống ánh sáng màu tro ở trước mặt để ngạnh kháng.<BR><BR> Lúc này, hắn mới có thời gian để nhìn rõ tất cả những gì ở <BR> trước mặt.<BR><BR> Tầng hai của các lâu to hơn nhiều so với tưởng tượng.<BR><BR> Có điệu tích rộng khoảng ba trăm trượng, khiến nơi này giống <BR> như một quảng trường loại nhỏ, trung tâm dùng tám mươi mốt cột <BR> đồng thô to, cột nào cột nấy vàng rực, khắp thân cột khắc các <BR> loại các dạng yêu vật quái thú. Những cột đồng này vây lấy một <BR> khoảng đất rộng hơn ba mươi trượng, bên trên chớp động hồ <BR> quang điện màu đen, phát ra tiếng sấm rầm rầm, tổ thành một <BR> cấm chế chi địa khổng lồ giống như cũi giam. Trong lồng giam, <BR> một đoàn hắc vụ to hơn một trượng cuồn cuộn không ngừng, bên <BR> trong cũng là tiếng sấm rền rĩ không ngừng, từ trong hắc vụ <BR> thỉnh thoảng lại có hồ quang điện màu trắng bạc bắn ra, nhưng <BR> khi đánh lên lưới điện màu xanh thì lập tức tan thành mây khói <BR> như gặp khắc tinh.<BR><BR> "Bên trong chính là linh thú có thuộc thích lôi đó hả?" Hắc <BR> giáp đại hán nhìn vụ khí máu đen không chớp mắt, không khỏi <BR> ngây người.<BR><BR> "Sao, các ngươi khinh thường con thú này hả. Chỗ lợi hại của <BR> con lôi thú này các ngươi không dễ dàng biết được đâu." Điếm <BR> chủ liếc đại hán, cười lạnh.<BR><BR> "Lôi thú?" Hàn Lập nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm một câu.<BR><BR> "Không sai, đây chính là tên của linh thú này. Lai lịch của <BR> linh thú thì ta không cần phải nói nhiều nữa. Nhưng trong <BR> thiên địa tuyệt đối chỉ có một con này, tuyệt đối không có con <BR> Lôi thú thứ hai." Điếm chủ nhìn chằm chằm vào vụ khí trong <BR> lưới điện màu đen, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng."<BR><BR> "Khoa trương quá, xem ra công kích của con thú này cũng chẳng <BR> ra làm sao cả." Âm nhu thanh niên nhíu mày, nhìn hồ quang điện <BR> màu bạc từ trong vụ khí bắn ra, có chút không tin.<BR><BR> "Công kích? Con lôi thú này căn bản không phải là đang công <BR> kích gì cả. Những điện quang này là vật mà con thú này từ lúc <BR> sinh ra đã có. Ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút lực công <BR> kích thực sự của lôi thú." Nam tử khô gầy khóe miệng lộ ra tia <BR> khinh thường, nói.<BR><BR> Hắn độtnhiên giơ tay lên, một đạo bạch mang từ trong tay áo <BR> bắn ra, sau khi xoay tròn liền rơi vào một cây cột to lớn nhất <BR> trong đống cột đồng.<BR><BR> Bỗng nhiên một con thú nhỏ có cánh, toàn thân trắng tinh, cả <BR> người đầy gai nhọn dài mấy tấc, giống như là một con nhím biết <BR> bay vậy.<BR><BR> Không biết bị điếm chủ thi gia cấm chế gì, con thủ nhỏ này vừa <BR> rơi lên cột đồng, xương cốt toàn thân nhũn ra không thể bay <BR> lên chút nào, chỉ nằm đó mà run rẩy.<BR><BR> "Hào mang thú!" Thấy hình dạng của con thú này, hắc giáp đại <BR> hán và âm nhu thanh niên lập tức nhận ra hung thú rất có tiếng <BR> trong Phi Linh tộc này, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.<BR><BR> Con thú nhỏ này rất hung hãn, cho dù là gặp cao thủ cấp Luyện <BR> Hư cũng dám đón đầu công kích. Tuy là hung thú quần cư, cũng <BR> có thể tưởng tượng ra sự hung ác của con thú này rồi. Nhưng <BR> hiện tại chỉ bị đặt lên trên cột đồng, không ngờ lại biến <BR> thành yếu ớt vô dụng, thực sự là khiến bọn họ rất bất ngờ.<BR><BR> Hai người đang nghĩ tới đây, đột nhiên từ trong vụ khí màu đen <BR> lao ra một cánh tay màu xanh, hung hăng tóm về phía hào mang <BR> thú, năm ngón tay chưa tiếp xúc lên con thủ mà đã phù hiện ra <BR> từng đạo hồ quang điện màu bạc. "Rầm" một tiếng, con thú nhỏ <BR> thân ở bên ngoài lưới điện màu đen, cho dù sớm đã kinh hãi <BR> không thể động đậy, nhưng khi cánh tay màu xanh đụng lên lưới <BR> điện màu đen thì không ngờ lại bị bắn ngược lại.<BR><BR> Một tiếng gầm quái dị từ trong vụ khí đột nhiên truyền ra, tựa <BR> hồ như tràn ngập nộ khí. Sau một tiếng sét đánh, ngân quang <BR> chói mắt từ trong hắc vụ bạo phát mà ra, tiếp theo là một vầng <BR> lôi quang nhanh chóng từ trong vụ khí phình to ra. Một lát <BR> sau, hắc vụ cuối cùng cũng bị lôi quang xua tan sạch sẽ. Một <BR> yêu vật như người mà cũng như chim đã xuất hiện trong lưới <BR> điện.<BR><BR> Da xanh, cánh màu lam, nửa thân trên là người, nửa thân dưới <BR> là chim, hai tay cầm chùy và dùi hình thái kỳ quái, con ngươi <BR> màu vàng, chiếu ra ánh sáng âm sâm lạ thường. Vừa nhìn rõ bộ <BR> dạng của Lôi thú, cho dù ba người bọn Hàn Lập đều có kiến thức <BR> rộng rãi, nhưng cũng không khỏi hít một hơi lạnh.<BR><BR> Bọn họ chưa kịp từ trong kinh hãi tỉnh lại thì Lôi thú đột <BR> nhiên phát ra tiếng gầm, sau đó bạch quang chớp động mấy cái, <BR> vô số quyền đầu ùn ùn bắn ra.<BR><BR> Mà cơ hồ như là đồng thời, đôi cánh ở sau lưng Lôi thú cũng <BR> quạt một cái, hàng trăm lam vũ bắn ra, hóa thành tên điện màu <BR> lam dài hơn nửa xích, dày đặc ập xuống về phía trước. "Rầm" <BR> một tiếng, Dưới sự va đập của chùy và dùi trong tay Lôi thú, <BR> lại có một đạo hồ quang điện thô to từ mũi dùi bắn ra, hóa <BR> thành một con giao long điện màu vàng, khí thế hùng hổ bay <BR>tới.<BR><BR> Lôi thú này không ngờ trong nháy mắt đã tri triển ra ba thần <BR> thông thuộc tính lôi khác hẳn nhau, nhìn uy lực thì hình như <BR> không phải dễ chơi. <BR> Ba người bọn Hàn Lập chấn kinh, không khỏi bất giác lùi ra sau <BR> một bước. Với công kích của ba loại thần thông có thuộc tính <BR> Lôi này, xem ra lưới điện màu đen tương đối mỏng manh có vẻ <BR> như không chịu nổi. Chỉ có nam tử khô gầy họ Ngư là chỉ mỉm <BR> cười, đứng yên tại chỗ như đã biết trước gì đó.<BR><BR> Kết qua ba loại hồ quang điện khác nhau vừa đánh lên lưới <BR> điện, đột nhiên tám mươi mốt cột đồng đồng thời vang lên tiếng <BR> ong ong, lưới điện màu đen vốn mảnh mai đột nhiên thô to hơn <BR> mấy lần.<BR><BR> Lập tức điện quang chói mắt đan xen với nhau, lưới điện màu <BR> đen thực sự tiếp được ba loại công kích lôi điện bất đồng màu <BR> trắng, lam, vàng đó.<BR><BR> Lôi thú thấy vậy, trong miệng lại phát ra tiếng rống tức giận <BR> hơn, nhưng hai mắt lấp lánh kim quang nhìn chằm chằm vào hào <BR> mang thú trên cột đồng, nhưng lại không tùy tiện làm ra bất kỳ <BR> công kích gì, tựa hồ như cũng có chút linh trí.<BR><BR> "Yên tâm đi, Phược Lôi Tiêu Quang đại trận này (đại trận trói <BR> sét làm tiêu tan ánh sáng) là ta tốn rất nhiều tâm tư mới bố <BR> trí được, chuyên để khắc chế lực có thuộc tính lôi của con thú <BR> này. Con Lôi thú này cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể <BR> giãy dụa được." Nam tử khô gầy cười khẽ một tiếng, đột nhiên <BR> đơn thủ vỗ về phía hào mang thú trên cột đồng. Lập tức một cỗ <BR> ánh sáng trắng bay ra, không chút trở ngại đưa con thú nhỏ này <BR> vào trong lưới điện màu đen, tới chỗ cách con Lôi thủ chỉ một <BR> xích.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1424 <BR> Ngũ sắc thiên lôi <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Vừa thấy hào mang thú tới trước mặt, Lôi thú không chút do dự <BR> há miệng ra, ngoạm lấy không thú nhỏ không còn lực phản kháng <BR> này rồi nuốt vào bụng. Sau đó gầm lấy mấy tiếng hài lòng, thể <BR> hình trong nháy mắt đã thu nhỏ lại, đồng thời ở phụ cần phun <BR> ra một tầng hắc khí, triệt để che đậy thân hình của nó vào <BR> trong.<BR><BR> Trong cấm chế, tất cả đều khôi phục lại bộ dạng mà Hàn Lập lúc <BR> trước nhìn thấy.<BR><BR> "Lôi thú này là linh thú gì vậy, tại hạ tự hỏi cũng tinh thông <BR> các loại thượng cổ điển tịch, nhưng chưa từng nghe nói tới <BR> loại linh thú này." Âm nhu thanh niên có chút hoảng sợ, nói.<BR><BR> "Tại hạ không phải là đã nói rồi sao? Lai lịch của con thú này <BR> đặc biệt, xin các vị đừng hỏi nhiều làm gì. Chỉ cần có thể <BR> giúp ta hàng phục được nó là được rồi." Nam tử khô gầy lườm <BR> người thanh niên, mang theo ý tứ cảnh cáo.<BR><BR> Thanh niên sắc mặt hơi đổi, nhưng quả nhiên ngậm miệng không <BR> hỏi nữa.<BR><BR> Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, đột <BR> nhiên mở miệng hỏi một câu: "Tiền bối vừa rồi có khoe rằng, <BR> con thú này là độc nhất vô nhị trong Linh giới, vậy có thể lý <BR> giải rằng vật này không phải là vật của Linh giới không."<BR><BR> Điếm chủ nghe vậy liền kinh hãi, sắc mặt biến đổi, nhưng lập <BR> tức lại bật cười, trả lời: "Hàn huynh đệ nói linh tinh gì đó. <BR> Con thú này không phải là linh giới chi vật thì sao có thể <BR> xuất hiện tại đây."<BR><BR> Đại hán và thanh niên tu luyện thành thần thông như hiện tại, <BR> tất nhiên không phải là hạng tầm thường, vừa nhìn đã nhìn ra <BR> bộ dạng giấu đầu hở đuôi của điếm chủ, hai người không khỏi <BR> kinh hãi nhìn nhau.<BR><BR> "Lôi thú không phải là linh giới chi vật, chẳng lẽ lại là linh <BR> thú đặc biệt của hạ giới ư? Không đúng với thần thông mà con <BR> thú này vừa thi triển, cơ hồ không dưới tu sĩ Luyện Hư. Hạ <BR> giới căn bản không thể đản sinh ra loại linh thú này. Không <BR> phải là của hạ giới, vậy chỉ có thương giới của linh giới, là <BR> chân tiên giới trong lời đồn."<BR><BR> Người thanh niên cũng không để ý đến lời của điếm chủ nữa, lẩm <BR> bẩm nói.<BR><BR> Đại hán nhìn chằm chằm vào hắc vụ trong cấm chế, hai mắt cùng <BR> dần dần sáng lên.<BR><BR> "Sao? Các ngươi thật sự cho rằng con thú này là tiên giới linh <BR> thú ư?" Lúc này, nam tử khô gầy ngược lại lại trở nên trấn <BR> định, chỉ là trong mắt hiện ra biểu tình kỳ quái.<BR><BR> "Lẽ nào chúng ta đoán sai rồi. Cho dù là không phải, Ngư huynh <BR> muốn muốn chúng ta giúp huynh hàng phục con thú này, thì cũng <BR> phải nói ra một chút về lai lịch của nó chứ. Nếu ba người <BR> chúng ta hiểu biết một chút về nó, nói không chừng sẽ có lợi <BR> cho sự tương trợ sau này. Nếu thực sự không muốn nói, ba người <BR> bọn ta cũng không miễn cưỡng, nhưng chỉ có thể coi nó thật sự <BR> là linh thú của thượng giới mà thôi." Người thanh niên thở <BR> dài. <BR> "Ngươi dám uy hiếp ta!" Trên mắt điểm chủ lấp lánh hàn quang, <BR> giữa lông mày hiện ra một cỗ sát khí.<BR><BR> "Ba người bọn ta cho dù liên thủ cũng không phải là đối thủ <BR> của Ngư huynh, sao dám uy hiếp huynh chứ. Nhưng gia huynh tốt <BR> xấu gì cũng là trưởng lão trẻ nhất trong tộc, Ngư huynh sẽ <BR> không thực sự làm ra hành động gì bất trí đấy chứ." Người <BR> thanh niên bị sát khí của đột phương ập tới, sắc mắt biến đổi <BR> thối lui nửa bước, nhưng lập tức trấn định lại, nói ra những <BR> lời này một cách rất tự nhiên.<BR><BR> Âm nhu thanh niên này không ngờ lại là đệ đệ của một trưởng <BR> lão Thiên Bằng tộc, khiến Hàn Lập và đại hán đều hơi sững <BR> người, không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.<BR><BR> Điếm chủ khô gầy nghe thấy câu này, vẻ kiêng kỵ chợt lóe rồi <BR> tắt ngay, sau khi trên mặt là một trận âm tình bất định mới <BR> lạnh lùng nói: "Lại lịch của con thú này có nói cho các ngươi <BR> biết cũng vô ích, mà cũng chẳng phải là chuyện cần bảo mật gì <BR> cả. Để tránh các ngươi suy nghĩ linh tinh cho nên mới nói nó <BR> là vật độc nhất vô nhị của bản giới. Bởi vì con thú này căn <BR> bản là ta thu thập lôi điện chi lực, sau đó dùng bí thuật tiến <BR> hành thôi thúc, mới từ trong lôi điện sản sinh ra lôi điện chi <BR> linh. Ta tốn nửa lớn đời người cũng chỉ thành công tạo ra một <BR> con này, trong thiên hạ tất nhiên chỉ có một con Lôi thú này <BR> mà thôi."<BR><BR> "Lôi điện chi linh." Ba người bọn Hàn Lập lập tức trợn tròn <BR> mắt.<BR><BR> "Sao có thể như vậy được! Cho dù là linh tộc trong lời đồn <BR> cũng không thể từ trong lôi điển thúc sanh ra sinh linh. Ngư <BR> huynh tuy là thần thông không ít, nhưng quyết không có khả <BR> năng làm được chuyện này." Người thanh niên khôi phục lại từ <BR> trong kinh ngạc trước tiên, trên mặt lộ ra vẻ không tin.<BR><BR> Hàn Lập và đại hán cũng nhíu chặt mày.<BR><BR> "Hắc hắc, chỉ bằng vào ta tự mình tìm tòi thì tất nhiên là <BR> không có khả năng rồi. Nhưng ta năm xưa từng du lịch qua một <BR> số nơi của dị tộc, kết quả từ nơi tọa hóa của một cao nhân của <BR> một dị tộc, tình cờ có được một phần linh thú bồi dục bí thuật <BR> từ chân tiên giới truyền xuống. Lôi thú thôi sinh bí thuật này <BR> chính là thuật còn nguyên vẹn duy nhất ghi lại trong đó." Nằm <BR> ngoài dự đoán của đám người Hàn Lập, điếm chủ sắc mặt âm trầm <BR> một lát rồi lại nói ra điều khiến ba người giật nảy mình.<BR><BR> "Thôi dục thú thuật từ tiên giới truyền xuống. Cái này cũng <BR> rất có khả năng. Tiểu đệ vừa rồi đã đặc tội, xin Ngư huynh bỏ <BR> quá cho." Âm nhu thanh niên sau khi ánh mắt chớp động mấy cái, <BR> đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, cười bồi. Đại hán sờ sờ càm, <BR> đồng dạng cũng tấm tắc khen kỳ lạ không thôi.<BR><BR> Điếm chủ mặt đầy vẻ không hài lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng mà <BR> thôi.<BR><BR> Hàn Lập ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Lôi thú, trong mặt lóe <BR> lên vẻ hứng thú.<BR><BR> Từ trong lôi điện đản sinh linh vật, tuy không biết là thật <BR> hay là giả, nhưng thấy lực thao túng lôi điện của con thú này <BR> kinh người như vậy, cho dù không phải vậy thì cũng là lôi điện <BR> chi thể trời sinh.<BR><BR> Có điều cho dù Lôi thú có thần thông cấp bậc Luyện Hư, lại có <BR> thể điều khiển lôi điện chi lực, cũng tuyệt đối không đáng để <BR> điếm chủ tốn nhiều tâm tư như vậy để hàng phục. Dẫu sao thì <BR> hắn cũng hứa rằng cho bọn họ ba loại vật phẩm, giá trị quyết <BR> không dưới một con linh thú cấp Luyện Hư. Càng đừng nói đến <BR> việc chiếu theo lời hắn nói, thúc sinh lôi thú tốn nhiều tinh <BR> lực và thời gian.<BR><BR> Xem ra con thú này không phải có thần thông lợi hại khác chưa <BR> thi triển thì nod cũng có công dụng cực lớn khác đối với nam <BR> tử khô gầy này. Như thế mới khiến hắn không tiếc phải trả cái <BR> giá lớn như vậy. <BR> Kỳ thực điểm này không chỉ Hàn Lập, đại hán và âm nhu thanh <BR> niên cũng thầm hiểu trong lòng. <BR><BR> Nhưng ba người trong lòng lại có tâm tư khác nhau, lại thêm <BR> đều kiêng dè tu vi đáng sợ của điếm chủ, không hẹn mà cùng giả <BR> vờ như không biết.<BR><BR> Một linh thú cổ quái cấp Luyện Hư, cho dù lai lịch và công <BR> dụng đều rất khả nghi, cũng không đáng để bọn họ thực sự đắc <BR> tội với nam tử khô gầy này.<BR><BR> Hơn nữa trong ba người có aithực sự có suy nghĩ gì, thì cũng <BR> tuyệt đối không để lộ ra một chút nào ở nơi này.<BR><BR> "Được rồi, cái gì nên nói thì cũng nói rồi, không nên chậm trễ <BR> nữa, đến lúc làm chính sự rồi. Ta sẽ biến hóa cấm chế một <BR> chút, tạm thời chế trụ con thú này, sau đó các ngươi tiến vào, <BR> chú nhập lôi điện chi lực của các ngươi vào nó là được. Nhớ là <BR> nhất định phải kiên trì đến khi ta nói có thể thôi thì mới <BR> được dừng lại đó. Nếu không thì chỉ tổ phí công nhọc sức." <BR> Điếm chủ nói một cách chắc chắn.<BR><BR> Lần này, ba người bọn Hàn Lập cũng không có ý kiến, tất cả đều <BR> đồng ý.<BR><BR> Điếm chủ gật gật đầu, lập tức tay áo rung lên, bức Tu Di Đồ <BR> lại xuất hiện trong tay. Lần này, hắn ném vật trong tay ra <BR> trước mặt, lập tức họa trục mở rộng ra.<BR><BR> Linh quang ngũ sắc tỏa sáng ở giữa, Tu Di Động Thiên đồ lại <BR> một lần nữa mở ra trước mặt mọi người.<BR><BR> Nam tử khô gầy miệng lẩm bẩm, một ngón tay điểm vào các nơi <BR> trong họa quyển rất nhanh.<BR><BR> Trong con ngươi của Hàn Lập ánh sáng màu lam lóe lên, lập tức <BR> nhìn rõ rất cả mọi thứ.<BR><BR> Những chỗ mà ngón tay nam tử khô gầy điểm vào, rõ ràng là cao <BR> đại các lâu nơi bọn họ đang ở trên tiểu sơn.<BR><BR> Một lát sau, Tu Du Đồ bạch quang đại phóng, đột nhiên bốc ra <BR> vụ khí màu trắng nhũ mờ mờ. Trong vụ khí, bốn vách tường từ <BR> tầng một đến tầng hai của các lâu trên họa đồ từ từ đổ ra bốn <BR> phía, sau đó hoàn toàn biến mất.<BR><BR> Hàn Lập thần sắc khẽ động, chưa kịp suy nghĩ kỹ xem việc này <BR> đại biểu cho ý gì thì đột nhiên dưới chân chấn động, các lâu <BR> chân thực không ngờ lại lung lay kịch liệt, trên tường ở xung <BR> quanh bạch quang chiếu rọi, sau đó giống như là đổ ra bốn <BR> phương tám hướng, sau cùng biến mất trong không trung.<BR><BR> Trong nháy mắt, đám người Hàn Lập và con Lôi thú trong quảng <BR> trường đều đứng dưới bầu trời xanh thẳm, các lâu ở bên dưới đã <BR> biến thành một quản trường giống như bình đài.<BR><BR> Hắc vụ trong cấm chế cuồn cuộn, Lôi thú ở bên trong rõ ràng đã <BR> bị kinh động.<BR><BR> Hàn Lập sờ sờ cằm, còn thanh niên và đại hán nhìn nhau, lộ ra <BR> vẻ kinh ngạc.<BR><BR> Đúng vào lúc này, điếm chủ quát khẽ một tiếng, không ngờ từ <BR> trong miệng phun ra một đạo huyết tiễn, nhập vào trong hoa <BR> trục. Trên trời cao vang lên tiếng sét đánh, lập tức cuồng <BR> phong gào thét, mây đen cuồn cuộn kéo đén.<BR><BR> Dưới tiếng ầm ầm không ngừng, từng đạo từng đạo ngân hồ từ <BR> trong mây đen hiện ra, giống như là yêu ma hàng thế, toàn bộ <BR> đều tụ tập ở khoảng không trên bình đài mà bọn Hàn Lập đang <BR> đứng.<BR><BR> Không đợi ba người bọn Hàn Lập mở miệng hỏi, nam tử khô gầy <BR> chủ động giải thích: "Với kinh nghiệm thất bại lúc trước của <BR> ta, chỉ bằng vào lôi điện chi lực của ba người các ngươi thì e <BR> rằng vẫn không đủ, cho nên ta kích phát tất cả thiên đại <BR> nguyên khí chứa trong Tu Di Động Thiên Hồ, để ảo hóa ra yêu <BR> lôi chi lực, hòng trợ giúp các người một tay. Sau chuyện lần <BR> này, bức tranh này sẽ bị hủy một nửa. Cho nên lần này, lão phu <BR> coi như là được ăn cả ngã về không. Hi vọng mấy vị đạo hữu <BR> nhất định phải tận lực tương trợ, chỉ cần hàng phục được con <BR> linh thú này, ta không những sẽ án theo vật đã ước định mà <BR> giao cho các ngươi, ngoài ra còn tặng chư vị đây một lượng <BR> kinh thạch lớn."<BR><BR> Nói tới câu sau cùng, vẻ mặt của điếm chủ không ngờ lại biến <BR> thành ngưng trọng dị thường.<BR><BR> Ba người bọn Hàn Lập mừng rơn, tất nhiên đều nhao nhao tỏ ý <BR> nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.<BR><BR> Nam tử khô gầy thấy vậy liền gật đầu, sau đó hai cảnh ở sau <BR> lưng đột nhiên vỗ một cái về phía họa trục ở trước mặt, lập <BR> tức một luồng ánh sáng trắng cuồn cuồn bắn ra, bao bọc Tu Di <BR> Đồ vào bên trong.<BR><BR> Mà sau khi bức tranh này sau khi quay một vòng trong ánh sáng, <BR> đột nhiên lộ ra vô số các loại phù văn. Sau cùng rầm rầm một <BR> tiếng, không ngờ lại hóa thành một cột sáng năm màu, lao vào <BR> trong mây đen trên trời cao rồi biến mất không thấy đâu.<BR><BR> Một cảnh khó tin đã xuất hiện.<BR><BR> Sau khi mâu đen trên không trung cuộn trào, đột nhiên phát ra <BR> tiếng sấm sét long trời lở đất, lập tức trong đám mây hiện ra <BR> một đạo ngũ sắc điện hồ to cỡ cổ tay, màu sắc cực kỳ diễm lệ, <BR> chớp động không ngừng trong đám mây, giống như một con rắn năm <BR> màu vừa từ trong mây bò ra.<BR><BR> "Ngũ sắc thiên kiếp?" Hắc giáp đại hán vừa thấy ngũ sắc lôi <BR> điện, thốt lên một tiếng.<BR><BR> "Các hạ yên tâm, đây không phải là ngũ sắc thiên lôi chân <BR> chính khi Phi Linh vương độ kiếp đâu, chỉ là ta mượn một tia <BR> thiên địa nguyên khí chi lực, bắt chước ra mà thôi. Uy lực <BR> không bằng một phần nghìn ngũ sắc lôi kiếp chân chính. Mấy vị <BR> cứ yên tâm đi." Điếm chủ nghiêm nghị nói.<BR><BR> Hàn Lập và thanh niên vốn cũng lộ ra vẻ sợ hãi vừa nghe thấy <BR> vậy, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhõm.<BR><BR> Hàn Lập nhìn ngũ sắc lộ điện ở trên không, trong mắt thỉnh <BR> thỏang lại lóe lên vẻ hoảng sợ.<BR><BR> Ngũ sắc thiên lôi này, chính là lại lôi kiếp đặc biệt của loại <BR> tồn tại như tu sĩ cấp bậc Đại Thừa, không phải là thứ mà Tử <BR> kim lôi kiếp của tu sĩ hợp thể có thể sánh bằng.<BR><BR> Cho dù chỉ có uy lực một phần một ngàn thì dưới một kích của <BR> ngũ sắc lôi điện này, mấy người ở mặt ở đây có thực sự đỡ được <BR> hay không thì không ai có thể nói chắc được.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1425 <BR> Hàng thú <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Tất cả các đồng trụ sau khi phát ra âm thanh vù vù thì ở trên <BR> đỉnh trụ đồng thời huyễn hóa ra một đám người có long thủ dị <BR> thường vô cùng, tất cả đột nhiên mở miệng phun ra từng ngụm <BR> tia chớp màu đen bắn vào hắc vụ ở trong tâm cấm chế.<BR><BR> Từ trong sương mù truyền ra một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên từ <BR> trong đó xuất hiện một đoàn ngân quang, sau vài lần chớp động <BR> thì hiện ra thân thể của lôi thú ở trung tâm điện võng nhưng <BR> những hắc sắc điện hồ kia giống như đã định trụ con thú này <BR> rồi vậy, tất cả đều ép sát vào trong nhằm thẳng vào lôi thú mà <BR> trùng kích.<BR><BR> Lôi thú cả kinh gầm nhẹ một tiếng nhưng dường như nó đối với <BR> hắc sắc điện hồ này có vẻ sợ hãi, một lần nữa thi triển lôi <BR> độn chạy tán loạn khắp nơi.<BR><BR> Trong lúc nhất thời có một đoàn ngân quang như ẩn như hiện ở <BR> trong cấm chế giống như quỷ mị đang chạy trốn, mà ở sau lưng <BR> đó đã có hơn mười căn hắc sắc điện hồ điên cuồng đuổi theo một <BR> tấc không bỏ.<BR><BR> Nhất thời từ trong cấm chế truyền ra từng tiếng sấm nổ lớn vô <BR> cùng mà điếm chủ cũng không ngừng niệm chú thúc dục cấm chế.<BR><BR> tốc độ của hắc sắc điện hồ ngày càng nhanh, cuối cùng huyễn <BR> hóa ra từng đạo tàn ảnh, phảng phất như không gian trong cấm <BR> chế đều được hắc sắc điện quang bao phủ lại khiến cho Hàn Lập <BR> ở bên ngoài quan sát mà giật mình không thôi.<BR><BR> Những hắc sắc điện hồ này không biết là loại lôi điện thần <BR> thông nào mà có tốc độ thật nhanh khiến cho người khác sợ hãi <BR> không thôi. Nếu như hắn bị nhốt ở trong cấm chế này thì cho dù <BR> dùng đến Phong Lôi Song Sí cũng khó mà tránh lâu được. Ngay cả <BR> lôi thú tinh thông lôi độn cũng không thể kéo dài lâu hơn.<BR><BR> Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, chỉ một chút công phu nhỏ <BR> nữa thôi mà ngân quang do lôi thú biến ảo thành bỗng nhiên run <BR> nhẹ liền bị mấy đạo hắc sắc điện hồ kích trúng vào thân thể.<BR><BR> Sau khi hét thảm một tiếng thì thân hình của lôi thú hiện ra <BR> giữa không trung, thân thể run rẩy không ngừng. Cứ như vậy nên <BR> những hắc sắc điện hồ còn lại đều oanh kích lên thân thể của <BR> nó. 'Ầm ầm' một tiếng, tiếp theo là âm thanh rống giân từ <BR> trong miệng của lôi thú truyền ra, bên ngoài thân thể của nó <BR> đồng thời xuất hiện điện hồ có màu sắc đỏ, trắng, xanh, vàng <BR> bất đồng đang liều mạng ngăn cản hắc sắc điện hồ.<BR><BR> Nam tử khô gầy ở bên ngoài nhìn thấy như vậy liền hít sâu một <BR> hơi bước lên một bước, một bàn tay vỗ vào trụ đồng ở trước <BR> người. Trong phút chốc thôi một đoàn linh lực xuyên thấu qua <BR> bàn tay tập trung vào đồng trụ mà truyền vào, điện hồ từ trong <BR> long thủ xuất ra ngoài chỉ chốc lát thôi đã to lớn hơn vài <BR> phần.<BR><BR> Lôi thú bị hắc sắc điện hồ công vây quanh rốt cục không chống <BR> cự nỗi mà rơi từ trên không trung xuống, tứ sắc điện hồ trên <BR> cơ thể đã nhạt đi không ít.<BR><BR> Trong nháy mắt hắc sắc điện hồ này phóng lớn ra, biến ảo thành <BR> từng đạo hắc sắc lôi phi trói chặt con thú này lại khiến cho <BR> nó không thể nhúc nhích chút nào: "Tốt rồi, chư vị đạo hữu có <BR> thể tiến vào!" Nam tử khô gầy lớn tiếng nói, bàn tay đặt trên <BR> đồng trụ cũng được thu lại, sau khi đánh vào một đạo pháp <BR> quyết lên đồng trụ khiến cho điện võng trên đồng trụ lập tức <BR> vỡ ra rồi biến mất.<BR><BR> Ba người Hàn Lập sau khi liếc mắt nhau một cái rồi hóa thành <BR> từng đạo linh quang bay vào trong, linh quang chớp động vài <BR> cái sau thì ba người đã phân biệt đứng cách lôi thú vài trượng <BR> mà vẫn không đến gần nó. Nam tử khô gầy sau khi thu pháp quyết <BR> lại cũng đi đến đứng bên cạnh đám người Hàn Lập. <BR><BR> "Ta sẽ dùng bí thuật giam khốn bổn nguyên lôi lực ở trong cơ <BR> thể con thú này, ba vị chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của ta rót <BR> linh lực vào trong thân thể nó là được." Điếm chủ không nói <BR> dài dòng mà chỉ dặn dò nhanh vài câu thôi.<BR><BR> Tiếp theo hắn lộn bàn tay lại thì ở trong bàn tay đã xuất hiện <BR> năm chủy thủ đen thùi.<BR><BR> Trông thấy nó rất nhẹ giống như được làm từ gỗ vậy.<BR><BR> "Hắc tinh?" Vừa thấy chủy thủ này thì đại hán và thanh niên <BR> kia sắc mặt đại biến.<BR><BR> Hàn Lập nhướng mày, trong lòng cảm thấy<BR><BR> Nhưng đại hán và thanh niên kia không có ý tứ mở miệng nói <BR> điều gì cả, còn điếm chủ lại không muốn giải thích gì, hắn chỉ <BR> giơ tay lên huy chủy thủ vài cái lập tức phát ra vài đại ô <BR> quang, năm chủy thủ phân biệt đánh vào trong tứ chi và trái <BR> tim của lôi thú.<BR><BR> Lôi thú phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, thân <BR> hình ở trong xiềng xích mày đen kia không ngừng giãy dụa nhưng <BR> những nơi chủy thủ cắm vào không hề có một giọt máu rơi xuống. <BR> <BR><BR> Linh quang trên năm chủy thủ không ngừng lưu chuyển khiến cho <BR> tứ sắc điện hồ của lôi thú ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất <BR> hoàn toàn.<BR><BR> Điếm chủ thấy vậy liền phun ra một ngụm bạch quang, đây là một <BR> viên tinh thạch hình lăng màu trắng lớn bằng nắm tay nhưng <BR> toàn thân màu trắng toát ra từng trận linh áp kinh người.<BR><BR> Đôi mắt của Hàn Lập vừa thấy vậy liền nhíu nhíu mày.<BR><BR> Cao giao phi linh tộc không hề giống với cao giao tu sĩ của <BR> nhân tộc. Bọn họ không hề có kim đan cũng như nguyên anh.<BR><BR> Mà bọn họ tu luyện thành một cái nỗi danh gọi là 'tinh hạch'. <BR> Tầm quan trọng của nó không hề thua kém kim đan hoặc nguyên <BR> anh của nhân tộc.<BR><BR> "Phốc" một tiếng, một ngụm máu tươi được điếm chủ phun lên <BR> tinh hạch, sắc mặt của điếm chủ ngưng trọng chỉ vào tinh hạch <BR> một cái.<BR><BR> Nhất thời tinh hạch trầm xuống rồi tiến vào trong đầu lôi thú <BR> biến mất bóng dáng.<BR><BR> "Động thủ." Đồng thời nam tử khô gầy hét lớn một tiếng.<BR><BR> Đám người thanh niên lập tức thi pháp.<BR><BR> Chỉ thấy Hàn Lập chà hai tay lại với nhau phát ra từng đạo kim <BR> hồ...<BR><BR> Mà đại hán há miệng rộng phun ra một đoàn bạch sắc lôi quang, <BR> hai cánh ở sau lưng thanh niên âm nhu kin rung lên phát ra <BR> từng đạo ngân hồ chợt lóe rồi ba loại điện hồ không giống nhau <BR> oanh kích lên thân thể của lôi thú.<BR><BR> Vô luận là Ích Tà Thần Lôi hay là hai điện hồ của hai người <BR> còn lại vừa tiếp xúc với than thể của lôi thú liền phát ra âm <BR> thanh 'thử lạp' rồi bị năm thanh hắc sắc chủy thủ hút vào <BR> trong.<BR><BR> Lập tức năm thanh chủy thủ phát ra một tầng tầng u mang, tiếp <BR> theo liền hóa thành từng đạo hắc sắc điện hồ tiến vào trong <BR> thân thể của lôi thú. Đại hán cùng với thanh niên vừa thấy vậy <BR> liền ngẩn ra nhưng điện hồ trong tay không hề ngừng lại chút <BR> nào cả. <BR> Nhất thời năm thanh chủy thủ bắt đầu run nhè nhẹ, Hàn Lập thấy <BR> vậy liền liếc nhìn điếm chủ ở kế bên một cái.<BR><BR> Hắn chỉ thấy nam tử khô gầy kia đang khoanh chân ngồi một bên <BR> nhắm mắt lại hai tay một pháp quyết cổ quái vô cùng như đang <BR> thi triển bí thuật nào đó. Toàn thân hắn toát ra bạch quang <BR> nên cũng thấy rõ đây là dấu hiệu phát huy linh lực cực hạn.<BR><BR> Vẫn chưa nhìn thấy điều gì dị thường nên Hàn Lập thu ánh mắt <BR> lại, tạm thời mặc kệ đối phương mà chuyên tâm khu động Ích Tà <BR> Thần Lôi.<BR><BR> Không biết là thân thể của lôi thú cổ quái hay là hắc tinh <BR> chủy thủ kia có gì kì dị, chỉ sau thời gian khoảng một bữa cơm <BR> cắn nuốt lượng lớn điện hồ mà vẫn run rẩy trên người lôi thú <BR> không ngừng nhưng lại không có chút dị thường nào nữa.<BR><BR> Nhưng điếm chủ ngồi một bên đang làm phép kia sắc mặt tái nhợt <BR> vô cùng, trên trán đầy mồ hôi hơn nữa mạch máu ở hai bên trán <BR> nỗi lên trông rất dị thường, ngay cả linh quang trên thân thể <BR> cũng ảm đạm vài phần.<BR><BR> Nhưng thật ra trên trán hắn không biết từ khi nào hiện ra một <BR> bóng trắng của tinh hạch lớn khoảng nắm tay, đây chính là hư <BR> ảnh của tinh hạch đang không ngừng chập chờ: "Ba vị, gia tăng <BR> lôi điện..." Một lát lâu sau thì nam tử không có chút huyết <BR> sắc trên mặt kia đột nhiên nói một câu.<BR><BR> Phải biết rằng sau một đoạn thời gian không ngừng rót lôi điện <BR> vào thì linh lực của ba người đã tiêu hao hơn phân nữa rồi, <BR> nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng ba người không thể chống <BR> đỡ lâu được. Nhưng nghe khẩu khí của vị điếm chủ này có vẻ <BR> khẳng định như vậy nên bọn họ không có do dự lâu liền làm <BR> theo, nhất thời tiếng sấm vang lên không ngừng, tam sắc điện <BR> hồ như bao phủ hoàn toàn lôi thú vào trong.<BR><BR> Dưới sự ra tay toàn lực của ba người thì năm thanh chủy thủ <BR> cắm trên người lôi thú phát sinh một ít biến hóa mới.<BR><BR> Những vật đó không ngừng hấp thu lôi điện nên toàn thân dần <BR> chuyển màu đỏ tươi như máu.<BR><BR> Lúc này ảo ảnh tinh hạch trên đầu của nam tử khô gầy xuất hiện <BR> chút huyết sắc và bắt đầu cuồng trướng không ngừng, đột nhiên <BR> nam tử mở hai mắt, từ trong miệng phun ra một vật.<BR><BR> Đây là một khối mộc bài màu xanh biếc, ở trên đó có một tầng <BR> hoa văn phức tạp và có vẻ thần bí vô cùng, mộc bài vừa xuất <BR> hiện liền chợt lóe lên rồi xuất hiện trên đầu của lôi thú. <BR> "Phốc xuy" một tiếng, mộc bài phát ra một chùm lục ti tiến vào <BR> trong đầu của lôi thú biến mất bóng dáng.<BR><BR> Thân hình đã bất tỉnh của lôi thú khẽ chấn động, dưới âm thanh <BR> vù vù của mộc bài thì một hư ảnh của lôi thú bị vô số lục ti <BR> quấn quanh từ trong đầu của lôi thú kéo ra hơn một nữa.<BR><BR> Điếm chủ thấy vậy liền lộ ra sắc mặt vui mừng, mười ngón tay <BR> di chuyển không ngừng, đồng thời trong miệng không ngừng đọc <BR> pháp quyết gì đó.<BR><BR> Mộc bài phát ra âm thanh vù vù, những lục ti kia bị thúc dục <BR> liền tiếp tục nắm lấy tinh hồn của lôi thú mạnh mẽ lôi ra <BR> ngoài.<BR><BR> Đột nhiên hai mắt của lôi thú phát ra kim quang, từ bên ngoài <BR> thân thể không ngừng truyền ra tiếng sấm, chủy thủ cắm vào <BR> trong thân thể không ngừng run mạnh, bên ngoài lại bắt đầu <BR> hiện ra tứ sắc điện hồ.<BR><BR> Điếm chủ cả kinh, mới vừa rồi tinh hồn của lôi thú bị lôi ra <BR> ngoài hơn phân nữa liền toát ra linh quang chói mắt nhưng lập <BR> tức chìm vào trong thân thể của hắn. Đồng thời trong miệng của <BR> lôi thú không ngừng điên cuồng rống giận, điện hồ trên người <BR> không ngừng phóng ra liều mạng giãy dụa: "Các ngươi không còn <BR> có thể gia tăng chút lôi điện lực sao?" Nam tử khô gầy kinh sợ <BR> nên vội vàng nói với ba người Hàn Lập. "Không được, đã đến cực <BR> hạn rồi!" Sắc mặt của thanh niên âm nhu kia tái nhợt: "Ta <BR> không có năng lực rót thêm chút lôi điện vào nữa!" Tình hình <BR> của đại hán khá hơn chút nhưng cũng tỏ vẻ không thể gia tăng <BR> nữa, còn Hàn Lập trực tiếp lắc đầu.<BR><BR> "Tốt, xem ra chỉ có thật sự mạo hiểm thôi. Ba vị bảo trì lôi <BR> điện lực như bây giờ để ta thi pháp ngũ thải thiên lôi. Tin <BR> rằng bằng lôi lực này có thể hi vọng thành công một lần!" Điếm <BR> chủ có chút thất vọng nhưng lập tức hắn cắn răng nói, vừa nghe <BR> điếm chủ nói vậy thì sắc mặt của ba người Hàn Lập khẽ biến, <BR> điếm chủ không hề tiếp tục kéo dài nữa mà hai cánh sau lưng <BR> khẽ vỗ rồi bay từ từ lên cao.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1426 <BR> Dẫn lôi châu <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Bay đến cách đám mây đen giữa không trung khoảng hơn trăm <BR> trượng thì điếm chủ dừng lại, ánh mắt ngưng trọng mở miệng <BR> phun ra một ngụm máu tươi. <BR><BR> Mười ngón tay của hắn nhanh chóng hướng vào tinh huyết điểm <BR> một cái khiến cho huyết này hóa thành một cái huyết phù thật <BR> lớn nhắm thẳng vào ngũ sắc điện hồ bay đi. Vài lần lóe lên <BR> liền biến mất vào trong đó không còn thấy bóng dáng nữa, khi <BR> huyết phù vừa mất thì điện hồ kia phát ra âm thanh nổ ầm ầm <BR> vang vọng khắp nơi, ô vân ở trong ngũ sắc thần lôi bạo phát <BR> khắp không gian nhìn có vẻ dữ tợn vô cùng.<BR><BR> Điếm chủ thấy lôi uy này liền nuốt xuống một ngụm nước miếng, <BR> tiếp theo cắn răng phun ra thêm một đoàn tinh huyết nữa, đồng <BR> dạng hóa thành huyết phù tiến vào trong ngũ sắc thiên lôi.<BR><BR> Chỉ chốc lát thôi đã tốn nhiều tinh huyết như vậy khiến cho <BR> gương mặt của nam tử khô gầy kia nhìn trắng bệch không chút <BR> huyết sắc nào cả nhưng hắn lại có hành động giống như là 'được <BR> ăn cả ngã về không', có ngã cũng không uổng phí.<BR><BR> Ngũ sắc thiên lôi được nhiều huyết phù tiến vào như vậy nên <BR> cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chẳng những lôi minh càng <BR> nhỏ đi rất nhiều mà lôi quang càng nhu hòa hơn. Khắp điện hồ <BR> lộ ra những sợi tơ nhỏ như mạch máu như ẩn như hiện quỷ dị vô <BR> cùng, điếm chủ thấy vậy liền mừng rỡ, trong miệng không ngừng <BR> đọc chú, hai cách nhằm vào không trung vẫy một cái. 'Phốc <BR> phốc' vài tiếng, vô số sợi huyết ti từ trong hai cách bay ra <BR> ngoài bắn vào trong ngũ sắc điện hồ kia cùng với những sợi <BR> huyết ti trên đó hòa làm một thể bao vây đoàn thiên lôi đó vào <BR> trong. Hai tay của điếm chủ bắt quyết khiến cho bạch quang <BR> trên người phát ra chói mắt vô cùng, từng đạo từng đạo pháp <BR> quyết bay lên không trung.<BR><BR> Ngũ sắc thiên lôi ở trong huyết ti truyền ra một tiếng lôi <BR> minh nho nhỏ liền co rút lại, chỉ trong nháy mắt thôi đã hóa <BR> thành một lôi cầu lớn khoảng nửa trượng, ở bên ngoài lôi cầu <BR> có một huyết võng do huyết ti kết thành. Nam tử khô gầy thấy <BR> vậy liền mừng rỡ giơ tay hướng về quang cầu phất nhẹ một cái, <BR> ngũ sắc thần quang trông có vẻ hung tợn vô cùng kia vậy mà <BR> dưới một phất tay của hắn liền ngoan ngoãn bay đến. Hàn Lập <BR> thấy vậy liền đứng ngẩn người.<BR><BR> Điếm chủ căn bản để cho đám người Hàn Lập đặt câu hỏi mà thân <BR> hình liền nhoáng lên biến mất tại chỗ.<BR><BR> Tiếp theo sau đó ở trên mặt đất truyền ra một sự rung chuyển <BR> nhè nhẹ, nam tử khô gầy quỷ dị xuất hiện bên cạnh lôi thú, hắn <BR> giơ hai tay lên phóng ra hai cột sáng to lớn đánh vào lôi cầu <BR> cách mặt đất không quá mười trượng kia khiến cho âm thanh ầm <BR> ầm vang vọng khắp nơi.<BR><BR> Khoảng cách gần như vậy khiến cho dám người Hàn Lập cảm nhận <BR> được uy thế đáng sợ của ngũ sắc lôi cầu kia nên sắc mặt đại <BR> biến.<BR><BR> Cũng may lôi cầu kia bị nam tử khô gầy thi pháp ở trên cao chứ <BR> không ba người chỉ biết thu tay lại mà bỏ chạy. Bọn họ không <BR> muốn giao tính mạng của mình ở trong tay của người khác chút <BR> nào.<BR><BR> Điếm chủ không rảnh để đi ngó ngàng đến ba người Hàn Lập mà <BR> nghiêm túc khốc chế lôi cầu, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng.<BR><BR> Lôi cầu quay tròn vài cái rồi để lộ ra một cái lỗ nho nhỏ, một <BR> tiếng sấm nhỏ vang lên tiếp theo là một đạo ngũ sắc điện hồ <BR> tinh tế bắn nhanh vào lôi thú ở bên dưới.<BR><BR> Trong nháy mắt ngũ sắc lôi cầu xuất hiện thì lôi thú như đã <BR> phát hiện ra đại sự bất ổn liền liều mạng rống giận không <BR> ngừng khiến cho xiềng xích trên người như đã nới lỏng một phần <BR> nào. Nhưng mà không chờ nó di chuyển được bước nào thì ngũ sắc <BR> điện hồ hóa kích trên thiên linh cái của nó làm cho lôi thú <BR> không kịp hừ một tiếng đã ngã xuống đất.<BR><BR> Điếm chủ mừng như điên, vừa thúc dục ngũ sắc lôi cầu phóng ra <BR> từng tia chớp đánh xuống không ngừng, đồng thời hắn ở bên <BR> ngoài thi pháp để cho mộc bài trên đầu lôi thú phun ra lục ti <BR> một lần nữa.<BR><BR> Lúc này ngũ sắc lôi hồ được lôi điện của ba người Hàn Lập phụ <BR> trợ nên hư ảnh của lôi thú lần nữa bị mộc bài kéo ra ngoài.<BR><BR> Tinh hồn của lôi thú liều mạng giãy dụa nhưng lôi điện lực <BR> trên người bị năm thanh chủy thủ phong ấn, còn thân thể thì bị <BR> ngũ sắc thiên lôi và đám người Hàn Lập áp chế khiến cho nó <BR> không còn sức để ngăn cản, bị mộc bài kéo dần dần ra ngoài.<BR><BR> Mộc bài lấp lóe linh quang một cái lập tức thu tinh hồn của <BR> lôi thú vào trong, nam tử khô gầy kia vội vàng bắt pháp quyết <BR> đánh vào mộc bài khiến cho nó không ngừng toát ra linh quang <BR> rực rỡ đem tinh hồn của lôi thú hoàn toàn phong ấn vào trong. <BR> Làm xong tất cả nam tử ấy mừng rỡ hướng mộc bài phất nhẹ một <BR> cái làm cho mộc bài bay đến lòng bàn tay của mình.<BR><BR> "Ha ha... Rốt cục đại công cũng cáo thành rồi!" Điếm chủ mừng <BR> như điên cười to không dứt.<BR><BR> Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe lên một cái, lôi minh trên tay <BR> dần nhỏ đi rồi biến mất, kim hồ cũng không còn bóng dáng.<BR><BR> "Đây là ý gì? Ngư huynh không phải muốn hàng phục con thú này <BR> sao? Chẳng lẽ đã xong rồi ư?" Thanh niên âm nhu vừa thu công <BR> pháp vừa nhìn thân thể của lôi thú không nhúc nhích rồi lại <BR> nhìn mộc bài trong tay điếm chủ nhướng mày.<BR><BR> Đây cũng là câu hỏi mà Hàn Lập và đại hán muốn hỏi.<BR><BR> "Ha ha, chỉ cần có thể đem tinh hồn của lôi thú bắt ra ngoài <BR> rồi thì thu phục nó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!"<BR><BR> "Tiếp theo không cần ba vị phải ra tay nữa!" Nam tử khô gầy <BR> cẩn thận thu mộc bài vào trong người cười lớn vui vẻ vô cùng.<BR><BR> Ba người Hàn Lập liếc mắt nhau một cái, tất cả đều cảm thấy kỳ <BR> hoặc nhưng không nói ra mà chỉ lộ ra một tia cảnh giác.<BR><BR> "Ba vị yên tâm, nếu đã trợ giúp ta đại công cáo thành rồi thì <BR> thù lao ta đáp ứng tuyệt không nuốt lời. Mời ba vị tiếp!" Điếm <BR> chủ cười ha ha khoát tay áo lên, một cỗ bạch hà chợt hiện rồi <BR> trước mặt hắn xuất hiện ba hộp gỗ.<BR><BR> Ba hộc gỗ đó sau khi xuất hiện liền bay nhanh đến đám người <BR> Hàn Lập. Thanh niên âm nhu kia cùng với hắc giáp đại hán tuy <BR> có nghi hoặc nhưng nhìn thấy vật mình mơ tưởng xuất hiện liền <BR> vui vẻ giơ tay lên tiếp hộp gỗ mà bất chấp tất cả.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập thấy vậy liền quay tròn thân hình, lập tức trên <BR> người hắn xuất hiện một kim sắc trường bào chợt lóe lên rồi <BR> bao vây họp gỗ vào trong. Tiếp theo cả hai chân điểm một cái <BR> liền lùi nhanh về phía sau.<BR><BR> Vừa thấy Hàn Lập có cử động như vậy lập tức làm cho thanh niên <BR> âm nhu kia ngẩn ngơ, trong lòng thầm kêu một tiếng 'không tốt' <BR> muốn quăng hộp gỗ ra xa nhưng đã trể.<BR><BR> Chỉ thấy trên hộp gỗ thoáng hiện ra bạch quang rồi biết mất, <BR> thay vào vị trí của hộp chính là một hạt châu trong suốt.<BR><BR> "Dẫn lôi châu!"<BR><BR> Thanh niên kia kêu lên một tiếng sợ hãi, ngón tay vươn ra muốn <BR> đánh bay hạt châu kia.<BR><BR> Nhưng một tiếng sấm vang lên lập tức lôi châu vỡ nát phát ra <BR> bạch quang chói mắt.<BR><BR> Ngũ sắc lôi cầu trên không trung chỉ còn lại được một nữa kia <BR> chỉ trong nháy mắt lôi châu vỡ nát liền hóa thành ba đạo điện <BR> hồ bổ xuống.<BR><BR> Tốc độ nhanh vô cùng, dường như chỉ chợt lóe lên liền đến nơi.<BR><BR> "Ầm ầm..." Ba tiếng nổ vang lên, thanh niên và đại hán đồng <BR> thời bị ngũ sắc điện hồ cùng bạch quang bao phủ vào trong.<BR><BR> Hai loại uy năng có thể hợp lại làm một khiến cho hai người <BR> phát ra khói xanh ngã trên mặt đất không biết sống chết.<BR><BR> Còn bên Hàn Lập thì dẫn lôi châu bị lôi bào bao vây nổ mạnh ở <BR> một bên bị lôi bào hấp thu hoàn toàn. Ngũ sắc điện hồ ở trên <BR> không trung rơi xuống cũng lệch qua một bên công kích trên mặt <BR> đất, nơi mặt đất bị ngũ sắc điện hồ công kích liền hóa thành <BR> một động rộng mấy trượng mà không hề phát ra một tiếng động <BR> nào như trống rỗng xuất hiện vậy. Điện hồ kia có thể đánh <BR> xuyên thủ tầng hai này.<BR><BR> Còn Hàn Lập đã đi đến bên chỗ miệng động ra ngoài liền dừng <BR> lại ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nam tử khô gầy kia: "Di!" <BR> Nét mặt vốn đang tươi cười của nam tử ấy chợt thu lại phát ra <BR> một tiếng 'di' nhẹ ngoài ý muốn nhưng lập tức khóe miệng liền <BR> lộ ra một nụ cười châm chọc.<BR><BR> Đột nhiên Hàn Lập rung hai cánh lên không chút dấu hiệu nào, <BR> chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đạo điện hồ biến mất bóng <BR> dáng.<BR><BR> Mà dường như ngay lúc đó có hai bàn tay mày xanh xuất hiện <BR> ngay vị trí của Hàn Lập vừa đứng, mười đầu ngón tay chớp động <BR> lôi mang màu đỏ như máu.<BR><BR> Cư nhiên lại là thân thể của lôi thú bị hắc liên khóa lại <BR> không biết từ khi nào dã di động yên lặng độn đến sau lưng Hàn <BR> Lập, thần không biết quỷ không hay đánh lén hắn. Chỉ là đôi <BR> mắt của lôi thú tỏa sáng rực rỡ có vẻ linh trí vô cùng.<BR><BR> Điếm chủ thấy một kích này không thành công liền lộ ra vẻ <BR> ngoài ý muốn nhưng lập tức đôi mắt chợt lóe liên lập tức khiến <BR> cho thân hình biến mất, không một tiếng động bay ra ngoài. <BR> <BR><BR> Nhưng ngay lúc này trên đầu nam tử xuất hiện một tiếng sấm <BR> nhỏ, thân hình Hàn Lập xuất hiện trong bạch lôi. Hắn không lên <BR> hai tiếng nhắm vào căn đồng trụ run tay hai tay lên.<BR><BR> Mấy đạo kim quang chói mắt đã vây trảm căn đồng trụ thành bảy <BR> tám phần, tất cả cấm chế đề bị phá hỏng. Thân hình của điếm <BR> chủ ngừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn qua. Hàn Lập yên lặng ôm <BR> cánh tay trôi nỗi giữa không trung.<BR><BR> Lúc này ở sau lưng truyền đến một tiếng sấm, lôi thú ở trong <BR> tứ sắc điện hồ xuất hiện sau lưng Hàn Lập cùng với điếm chủ <BR> tạo thành thế giáp công.<BR><BR> "Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, thật sự là muốn hàn phục lôi thú <BR> hay là đối với tinh hồn lôi thú cảm thấy hứng thú. Chỉ cần đưa <BR> vật ta muốn cho ta thì chuyện nơi đây ta sẽ xem như chưa hề có <BR> chuyện gì!" Rốt cục Hàn Lập cũng mở miệng nói. "Ngươi chính là <BR> một kẻ Linh Tương thì có tư cách gì nói đến điều kiện với ta!" <BR> <BR> "Nếu các hạ ở ngay lúc toàn thịnh thì tại hạ không có gì nắm <BR> chặt nhưng tiền bối vừa rồi không tiếc tổn hao tiên huyết làm <BR> pháp nên bây giờ tu vi còn không đến một nửa. Chẳng lẽ Ngư <BR> tiền bối cho rằng thêm một con linh thú còn chưa thành thục có <BR> thể ngăn cản ta rời đi sao?" Hàn Lập lơ đãng nói, đột nhiên <BR> hai tay phất một cái lập tức bay ra một đạo ô quang, sau khi ô <BR> quang tán đi lập tức lộ ra một con tiểu hầu trên mặt đất.<BR><BR> Tiếp theo tiểu hầu hai tay vỗ ngực, nhất thời thân thể to lớn <BR> lên, chỉ chốc lát thôi đã cao hơn mười trượng, khuôn mặt dữ <BR> tợn nhìn chằm chằm vào lôi thú sau lưng.<BR><BR> Đồng thời kim quang trên thân thể của Hàn Lập chợt lóe lên, <BR> trên người bay ra bảy mươi hai thanh tiểu kiếm bay quanh thân <BR> thể không ngừng, sau lưng xuất hiện phạm thánh chân ma pháp <BR> tương với ba đầu sáu tay, hai tay sau khi lộn một cái liền <BR> xuất hiện một tòa núi nhỏ trong lòng bàn tay, tay còn lại xuất <BR> hiện năm đầu khô lâu bay múa trên đó.<BR><BR> Hai cách sau lưng Hàn Lập vẫy nhẹ một cái lập tức có thanh <BR> quang lượn lờ, một con chim nhỏ bay quanh pháp tướng, tiếp <BR> theo một hư ảnh của thiên phượng xuất hiện. Ba cái pháp tương <BR> xuất hiện lập tức khiến cho khí thế mạnh mẽ vô cùng, linh khí <BR> trùng thiên làm cho người khác không dám nhìn thẳng.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1427 <BR> Kiêng kỵ <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Vốn khóe miệng của điếm chủ còn có chứa một tia cười lạnh, sắc <BR> mặt hoàn toàn đại biến.<BR><BR> Với tu vi của hắn, tự nhiên cảm ứng được pháp tướng sau lưng <BR> Hàn Lập ẩn chứa uy lực cường đại, lộ ra nét sắc bén của bảo <BR> vật. Mà Đề hồn thú biến thân thành ác quỷ, vô cùng to lớn dữ <BR> tợn, càng nhìn càng thấy không phải chuyện đùa.<BR><BR> Ngươi là ai? đệ tử kiệt xuất trong Thiên Bằng tộc, ta cũng <BR> biết một vài người. Không có<BR> nhất hào nhân tài là ngươi." Sau khi trầm mặc một lúc, Khô sấu <BR> nam tử (nam tử gầy đét) bỗng nhiên quát lớn một tiếng.<BR><BR> "Ta là ai không quan trọng, mấu chốt là đề nghị của ta, tiền <BR> bối cảm thấy như thế nào? Các hạ tu vi từ luyện hư hậu kỳ lại <BR> tụt xuống sơ kỳ cảnh giới, mặc dù còn có hậu chước ở phía sau, <BR> nhưng tại hạ cũng có một nửa nắm chắc có thể đánh bại các hạ. <BR> Chỉ là, tại hạ cũng không muốn làm cái việc cá chết lưới rách. <BR> Chỉ cần đem thứ mà ta muốn giao ra, tại hạ lập tức xoay người <BR> rời đi." Hàn Lập nhìn qua điếm chủ, nhàn nhạt nói .<BR><BR> Khô sấu nam tử nghe vậy, ánh mắt đảo qua vài cái trên người <BR> Hàn Lập, sau khi lưỡng lự một chút, lại lộ ra một tia cười <BR>khổ.<BR><BR> "Được, rất tốt. Bằng thực lực của người đã lộ ra, đích xác có <BR> tư cách nói lời như vậy. Nhưng đáng tiếc là, ta mặc dù muốn <BR> đáp ứng ngươi, cũng căn bản không có Thanh la quả cho ngươi. <BR> Bảo vật mà trước đó các ngươi nhìn thấy trong hộp, chẳng qua <BR> là do ta dùng bí thuật mà chỉ có Ngũ quang tộc mới có, huyễn <BR> hóa ra mà thôi. Ngươi lúc trước hẳn là cũng có chút hoài nghi <BR> mà". Sau khi liếm môi vài cái, Điếm chủ hỏi một câu thử dò <BR>xét.<BR><BR> " Hắc hắc, bí thuật huyễn hóa! Công pháp mà ta tu luyện, đích <BR> xác có thể nhìn thấu huyễn hóa. Nhưng đồ mà ta muốn, chính là <BR> vật trong hộp. Bí thuật huyễn hóa của ngươi mặc dù lợi hại, <BR> nhưng nếu không phải là lợi dụng vật phẩm, thì như thế nào lại <BR> đem thanh la quả biến ảo thành thiệt giả khó phân biệt như <BR> vậy." Hàn Lập thâm ý sâu sắc nói.<BR><BR> "Ngươi muốn vật kia?" Điếm chủ lộ ra vẻ ngoài ý muốn.<BR><BR> "Không sai! Điều kiện này không tính quá phận." Hàn Lập nhẹ <BR> bay lên.<BR><BR> "Nếu ngươi nói là muốn vật ấy, tự nhiên có thể cho ngươi." Lúc <BR> này đây điếm chủ căn bản không thèm lo lắng trả lời, bàn tay <BR> vừa động, một cái mộc hạp ra hiện trong tay, liền vứt tới.<BR><BR> Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia lam quang sắc bén, một tay <BR> trảo vào hư không.<BR><BR> Một phiến thanh hà (màu xanh) bay ra, thoáng cái đem mộc hạp <BR> cuốn vào trong đó, xoay tròn bay lơ lửng tại trước mặt.<BR><BR> Hàn Lập thần niệm quét qua, mặt lộ vẻ vẻ vui mừng, sau đó đánh <BR> bật nắp hộp.<BR><BR> Một cỗ dược hương (mùi thuốc) xông vào mũi, trong hộp đúng là <BR> "Thiên la quả" mà lúc trước bất ngờ gặp qua một lần. Hàn Lập <BR> không nói một lời, há miệng ra, một đoàn máu huyết phun tới, <BR> lóe lên rồi nhanh chóng chui vào mộc hạp<BR><BR> Lập tức trong hộp ngũ sắc hào quang lóe lên, màu xanh biếc quả <BR> thực phảng phất dần dần thu nhỏ lại, trong nháy hóa thành hột <BR> của Thanh la quả to bằng ngón tay cái.<BR><BR> Vật để trong hộp không phải là Thanh la quả, mà là hột của nó <BR> mà thôi.<BR><BR> " Ta đúng là nhiều năm trước khi lần đầu mạo hiểm tại Địa <BR> uyên, trong lúc vô tình chiếm được một quả Thanh la quả. Nhưng <BR> là vì thúc dục Lôi thú, nên không lâu trước mới vừa vận dùng <BR> làm thuốc xong. Nếu không cho dù thật sự đem quả này giao cho <BR> Hàn huynh đệ, cũng không sao. Hột của quả này cũng có giá trị <BR> không nhỏ, nhưng so với lớp thịt của thanh la quả thì lại kém <BR> rất nhiều. Ngư mỗ cũng không để cho các hạ bị thiệt, ta sẽ đền <BR> bù tổn thất bằng mấy khối cực phẩm linh thạch, thế nào?" Ánh <BR> mắt của nam tử nhìn qua khuôn mặt mừng rỡ của Hàn Lập, trong <BR> nội tâm cũng buông lỏng, mỉm cười nói.<BR><BR> Tiếp đó tay áo của hắn run lên, một cái bì đại (túi da) màu <BR> xanh bay tới.<BR><BR> Hàn Lập chân mày khẽ động, không có mạo muội tiếp nhận, mà là <BR> quầng sáng mờ ở sau lưng, lập tức đem bì đại này tiếp lấy đưa <BR> vào trong vô từ thần quang.<BR><BR> Bì đại trong quầng sáng quay tròn chuyển động không cách nào <BR> rơi xuống. <BR> "Nếu tiền bối nói như thế, Hàn mỗ cũng không khách khí." Thần <BR> niệm trong nháy mắt cảm ứng được vật trong bì đại,<BR><BR> Hàn Lập mỉm cười.<BR><BR> "Vù" một tiếng, bì đại lăng không lóe lên biến mất. Thong dong <BR> đem hột quả trong hộp thu lấy<BR><BR> Nhìn thấy Hàn Lập dùng thủ pháp thần thông quỷ dị, điếm chủ <BR> sắc mặt chợt biến đổi, nhưng tiếp đó lại hiện lên nụ cười dò <BR> hỏi:<BR><BR> "Hàn huynh đệ thần thông quả nhiên không phải bình thường, <BR> không biết Hàn huynh đệ sau này có ý định..."<BR><BR> "Ta đã có được vật mình muốn, sau này tự nhiên không có ý định <BR> gì. Còn nếu như nói, thì hai người này cũng giao cho ta xử lý. <BR> Dù sao hai người này cùng ta là một nhóm đến đây, nếu là mất <BR> tích không thấy, tại hạ không thể nói công đạo đối với những <BR> người Thiên Bằng khác. Mà sau việc này, tiền bối hơn phân nửa <BR> chắc cũng không ở lại trong Thánh thành mà" Hàn Lập thản nhiên <BR> nói.<BR><BR> "Giao cho ngươi, cũng không phải không được. Nhưng mà hai <BR> người này tính tình cũng không tốt lắm, lần này không có được <BR> vật mình muốn, ngược lại chịu thua thiệt như vậy. Chỉ sợ rất <BR> không cam tâm. Còn không bằng xong hết mọi chuyện, đưa bọn họ <BR> giải quyết thật tốt." Điếm chủ cũng không cảm thấy lời nói của <BR> Hàn Lập kỳ quái, mà là thấp giọng cười.<BR><BR> "Tại hạ tuy cũng muốn làm như thế, nhưng còn có chuyện trong <BR> người, phải ở lại Thiên Bằng tộc một đoạn thời gian. Về phần <BR> như thế nào trấn an bọn họ, tại hạ sẽ nghĩ cách " Hàn Lập bộ <BR> dáng hời hợt đáp.<BR><BR> "Nếu Hàn huynh đệ nói như thế, hai người này sẽ để lại cho <BR> ngươi." Điếm chủ không nói thêm nữa.<BR><BR> Sao, lại thật sự đồng ý.<BR><BR> Cơ hồ cùng một thời gian, quanh thân Lôi thú tứ sắc điện quang <BR> lóe lên, thoáng cái không<BR> thấy ở sau lưng Hàn Lập<BR><BR> Sau một khắc, trong tiếng lôi minh nó hiện ra ở sau lưng của <BR> Điếm chủ.<BR><BR> "Xem ra tiền bối ngay từ đầu đã không nghĩ tới hàng phục con <BR> thú này, mà là định dùng con Lôi thú này làm thân ngoại hóa <BR> thân"<BR><BR> Hàn Lập nhìn Lôi thú, đột nhiên ánh mắt chớp động hỏi.<BR><BR> "Hàn huynh đệ đã nhìn ra." Điếm chủ cười ha ha, lời nói hàm hồ <BR> dị thường.<BR><BR> Hàn Lập khóe miệng khẽ động, vừa định hỏi lại một vài điều, <BR> đột nhiên trong không trung truyền đến thanh âm vù vù, nguyên <BR> bản mây đen mà Điếm chủ làm phép đưa tới bị cuồng phong thổi <BR> bay tán loạn biến mất, cả bầu trời hiện ra dị mang màu vàng <BR> nhạt, đồng thời phát ra tiếng kêu trầm thấp quái dị.<BR><BR> Có nhiều chỗ trong không gian, thậm chí bắt đầu có chút vặn <BR> vẹo.<BR><BR> Đồng tử của Hàn Lập bỗng nhiên co rụt lại.<BR><BR> "Thiên địa nguyên khí của Tu di động thiên này, đã bị ta làm <BR> tản hết, không lâu sẽ văng tung tóe tán loạn. Chúng ta nên <BR> nhanh chóng rời đi." Khô sấu nam tử quan sát bốn phía, nhướng <BR> mày.<BR><BR> "Được, muốn mời Ngư tiền bối mở ra con đường." Hàn Lập lập tức <BR> đáp ứng nói.<BR><BR> "Hắc hắc, khách khí rồi!" Điếm chủ nhìn qua ngũ sắc thiên <BR> phượng pháp tướng ở sau lưng của Hàn Lập, nói<BR><BR> Tiếp đó trong miệng hắn nói lẩm bẩm, tiến vào trong hư không. <BR> Ngũ sắc hào quang chớp động, vốn họa trục biến mất giờ lại <BR> lăng không hiển hiện trong hào quang. Đem hàm trục mở ra, một <BR> đạo cột sáng từ trên họa trục xuất ra. Phía trước hai người <BR> bỗng nhiên hiện ra một cái quang môn cao hơn một trượng. Bên <BR> trong một mảnh trắng toát, có vẻ nối thẳng với động thiên bên <BR> ngoài.<BR><BR> Hàn Lập thần sắc khẽ động, đầu vai nhoáng một cái, lập tức từ <BR> phía sau lưng bay ra hai quầng sáng, đem đại hán cùng thanh <BR> niên đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất tiếp lấy, giữ ở sau <BR> lưng,<BR><BR> Mà sau lưng Đề Hồn cũng thu nhỏ lại, trong nháy hóa thành một <BR> hắc viên cao lớn, sau khi lóe lên, cũng đi theo sau lưng Hàn <BR> Lập.<BR><BR> "Hàn huynh đệ, ta đi thôi." Trong nháy mắt khi Hàn Lập đỡ lấy <BR> đại hán cùng thanh niên, trong mắt điếm chủ lóe lên một tia <BR> quang mang, nhưng cuối cùng cũng không có cử động gì khác, chỉ <BR> là nói một tiếng.<BR><BR> Hai người chợt lóe lên, một trước một sau đi ra quang môn<BR><BR> Hàn Lập trước mắt sáng ngời, bên ngoài khồng ngờ đúng là chỗ ở <BR> của khô sấu nam tử, hết thảy bình tĩnh cực kỳ, cũng không có <BR> bất cứ dị thường nào phát sinh.<BR><BR> Mà ở vách tường phía sau lưng hai người, bất ngờ vẫn là phó tu <BR> di động thiên đồ đang treo ở đó.<BR><BR> Lúc này trong nội tâm của Hàn Lập mới có chút buông lỏng,<BR><BR> Mặc dù động thủ, với thần thông của hắn cũng không quá e ngại <BR> người này. Nhưng mà đối phương cũng không phải là luyện hư tu <BR> sĩ bình thường mà có một thân bí thuật quỷ dị, hắn cũng tuyệt <BR> không nguyện ý đối đầu sanh tử với đối phương. <BR><BR> "Cạch" một tiếng, sau khi cổ họa trên vách tường rơi xuống, vô <BR> thanh vô tức hóa thành tro bụi, biến mất không thấy.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng cả kinh, trên mặt có chút ít động dung. Khô <BR> sấu nam tử ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, thì vẻ mặt rất bi <BR> thống. Hiển nhiên là rất tiếc tu di chi bảo này bị hủy hoại.<BR><BR> "Xem bộ dáng của Hàn huynh đệ, có lẽ cũng không phải là người <BR> nhiều chuyện, hai người này giao cho các hạ xử lý. Ngư mỗ còn <BR> có thương thế trong người, sẽ không tiễn." Điếm chủ cũng nhanh <BR> nhẹn lưu loát, một khi đã trở lại chỗ ở, lập tức nói ra lời <BR> tiễn khách như vậy.<BR><BR> Hàn Lập cũng không có ý ở lâu, liền lãnh đạm ôm quyền, tay áo <BR> run lên, sau khi đem đề hồn thú thu lại, liền nhoáng một cái <BR> đi ra đại môn.<BR> Tại phía sau lưng hắn, hai luồng hào quang màu xám bao vây lấy <BR> âm nhu thanh niên cùng hắc giáp đại hán hai người kéo theo <BR> sau, ở xa xa nhìn lại, phảng phất như hai người này tự hành <BR> động rất bình thường bay đi theo sau lưng Hàn Lập. Ngay khi <BR> nhìn thấy thân hình của Hàn Lập biến mất không thấy ngoài đại <BR> môn, gương mặt điếm chủ thu lại nụ cười. Lúc này, hai gã thủ <BR> hạ canh ở ngoài cửa cũng đã tiến đến, kính cẩn của đứng ở một <BR> bên."Sư tổ, thật sự thả ba người này đi sao. Sẽ không xảy ra <BR> vấn đề lớn gì chứ" Một người cẩn thận hỏi<BR><BR> "Hừ, có thể có cái vấn đề lớn gì? Cho dù trong chốc lát hắn <BR> thật tìm người tới, chúng ta cũng sớm không ở chỗ này. Đem mọi <BR> vật thu thập lại, vận dụng cái Truyền Tống Trận dưới mặt đất <BR> kia, chúng ta lập tức rời khỏi Thánh thành. Thiên Bằng tộc <BR> không được nữa. Chỉ có đi Ngũ quang tộc. Ta ở Ngũ quang tộc đã <BR> chuẩn bị xong một thân phận khác, ai cũng sẽ không tìm được <BR> chúng ta " điếm chủ lạnh lùng phân phó một tiếng.<BR><BR> "Vâng, sư tổ!" Đối với mệnh lệnh của khô sấu nam tử, hai gã <BR> người Thiên Bằng này không có nghi ngờ chút nào<BR><BR> Lúc này, hai người bắt đầu nhanh chóng tiến vào bên trong thu <BR> thập đồ đạc .<BR><BR> Khô gầy nam tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua chỗ đại môn, <BR> trên mặt chợt lóe lên nét âm lệ.<BR><BR> "Nếu không phải vì lo lắng cho đại sự, không nghĩ tới việc xẩy <BR> ra phong hiểm. Với tính tình của lão phu trước kia, nói cái gì <BR> cũng muốn đem bọn ngươi để lại." Hắn thì thào một câu, từ <BR> trong lòng móc ra một cái dược bình, ăn vào hai khỏa bích lục <BR> đan, tiếp đó một tay hướng trên mặt xoa một vòng, gương mặt <BR> thân hình đồng thời hiện ra bạch quang chói mắt.<BR><BR> Sau khi hào quang thu vào, tại chỗ không ngờ lại hiện ra một <BR> người trung niên với dáng người nho nhã thon gầy. Người này vô <BR> luận là gương mặt hay thần thái đều khắc hẳn lúc trước, phảng <BR> phất như là một người khác, hắn đi nhanh đến một góc của đại <BR> sảnh. Một tay hướng trên vách tường vỗ, một thông đạo xuống <BR> phía dưới hiển lộ ra. Người trung niên trực tiếp đi xuống <BR>dưới.<BR><BR> Cùng lúc này, Hàn Lập mang theo đại hán cùng thanh niên đến <BR> phụ cận một tòa kiến trúc. Nhìn qua mọi nơi, vắng vẻ dị <BR> thường, căn bản không có bóng dáng của một người nào.<BR><BR> Hắn lúc này đem nguyên từ thần quang thu lại, hai người đang <BR> bất tỉnh lập tức rơi xuống trên mặt đất. Sau khi xem xét tình <BR> trạng hai người này, Hàn Lập có phần bất đắc dĩ thở dài một <BR> hơi: "Coi như các ngươi gặp may mắn. Nếu không ngại phiền phức <BR> đổ xuống trên người của ta, ta mới lười nhiều chuyện. Hắn vừa <BR> nói, một bên một tay vừa xoay chuyển, trong tay hiện ra hơn <BR> mười cái ngân châm. Tiếng xé gió phát ra, hơn mười cái ngân <BR> châm lóe lên tức thì chui vào trong thân thể của hai người.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1428 <BR> Thiên Bằng Thánh tử <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Không biết qua bao lâu sau, âm nhu thanh niên sau khi bị một <BR> trận đau đầu như muốn nứt ra, mới giật mình tỉnh lại<BR><BR> Sau khi mở mắt ra, hắn lập tức bật dậy cảnh giác vạn phần, hai <BR> bên cạnh hắn rõ ràng là hắc giáp đại hán dường như cũng đã <BR> tỉnh dậy và Hàn Lập.<BR><BR> "Chuyện gì xảy ra! Ta nhớ ra rồi, Ngư lão tặc cuối cùng lại <BR> không có đem bảo vật cho chúng ta, ngược lại còn dùng dẫn lôi <BR> châu ám toán chúng ta." Thanh niên lập tức hồi tưởng lại cảnh <BR> tượng trước khi hôn mê, không khỏi trở nên cực kỳ kinh sợ.<BR><BR> Mà hắc giáp đại hán lắc lắc đầu vẫn còn đang mê mang, lập tức <BR> khoanh chân ngồi dậy dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra tình <BR> huống bên trong cơ thể.<BR><BR> Một lát sau, hắn mới thở phào một cái: "Khá tốt, chỉ bị tổn <BR> thương chút ít nguyên khí, cũng không quá lo ngại."<BR><BR> Hàn Lập vẫn cúi đầu không nói, nhưng mục quang chớp động không <BR> ngừng, tựa hồ đã xác định rõ sự tình trước mắt.<BR><BR> "Nhị vị có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không?" Sau khi <BR> liếc mắt nhin qua trên người Hàn Lập cùng đại hán, Âm nhu <BR> thanh niên hỏi.<BR><BR> "Không rõ ràng lắm, ta bị Ngũ sắc Lôi Điện chạm vào, lập tức <BR> chấn động nguyên thần liền bị hôn mê." Đại hán khẽ cười một <BR> tiếng.<BR><BR> "Hàn huynh đệ, ta nhớ rõ lúc ấy hình như ngươi đã phát hiện ra <BR> cái bẫy của Ngư lão, nên không có trúng kế bị dẫn lôi châu ám <BR> toán?" Thanh niên đột nhiên hướng Hàn Lập hỏi.<BR><BR> "Tại hạ chỉ là nhất danh phi linh sao có thể thật may mắn <BR> thoát khỏi! Ta tuy tránh thoát ngũ sắc thiên lôi, nhưng sau đó <BR> lại bị Lôi thú dùng Lôi Điện chi lực đánh lén. Giống như nhị <BR> vị đều ngất đi." Hàn Lập thở dài một tiếng, nói .<BR><BR> "Bị Lôi thú đánh lén? Cũng đúng, con thú này bị Ngư lão tặc <BR> dùng tinh hạch đưa vào trong thân, khiến hắn có thể tạm thời <BR> thao túng được thân thể của Lôi thú." nghe được lời ấy, âm nhu <BR> thanh niên cũng suy đoán được vài phần.<BR><BR> "Có điểm kỳ quái, lão tặc này đã trở mặt. sao bây giờ chúng ta <BR> còn có thể bình yên được? Hắc!<BR><BR> Đại hán bắt đầu suy xét lại, chuyện này có vẻ lộ ra một cổ quỷ <BR> dị.<BR><BR> "Có gì kỳ quái đâu ! Hơn phân nửa là lão tặc này vừa thấy đại <BR> công cáo thành, đột nhiên lại không nỡ đem vật đã hứa cho <BR> chúng ta. Ta lúc ấy đã cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là hàng <BR> phục một đầu linh thú, vậy mà lại dùng thứ gì đó quý hiếm như <BR> thế để trao đổi. Xem ra hắn vốn là có ý định quỵt nợ. Tính keo <BR> kiệt của người này ở Vạn lôi phường, tại Thánh thành cũng coi <BR> như đại danh đỉnh đỉnh (nổi tiếng)", âm nhu thanh niên mặt <BR> biến sắc, mắng to lên.<BR><BR> "Nếu đã có ý muốn không nỡ bỏ những bảo vật kia ra, đúng là <BR> không cần phải hạ sát thủ. Nhưng trong khoảng thời gian chúng <BR> ta hôn mê, người này hẳn đã sớm đào tẩu rồi." Hàn Lập gật gật <BR> đầu nói.<BR><BR> Vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, đại hán như có điều suy nghĩ, <BR> hiển nhiên đã chấp nhận những lời vừa rồi.<BR><BR> "Không thể để cho lão tặc này chạy mất như vậy. Bây giờ đi tới <BR> chỗ ở của hắn. Cho dù đúng là đã chạy mất, nhưng nói không <BR> chừng còn có thể tìm được đầu mối nào đó", thanh niên trong <BR> mắt hàn quang lóe lên, không cam lòng nói .<BR><BR> Hắc giáp đại hán sau khi do dự một chút, thì đồng ý. Ánh mắt <BR> Hàn Lập lóe lên, lắc đầu nói:<BR><BR> "Tu vi của tại hạ thấp, lần này có thể giữ được tánh mạng, cho <BR> dù là may mắn nhưng cũng không dám nghĩ sẽ tiếp tục truy cứu <BR> việc này. Tại đây ta đành cáo từ hai vị tiền bối."<BR><BR> Vừa nghe Hàn Lập nói lời này, đại hán và thanh niên cùng khẽ <BR> giật mình, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.<BR><BR> "Hàn huynh đệ, Ngư lão tặc trêu chọc chúng ta như thế, ngươi <BR> thật có thể nhịn được cơn tức này? Ta xem Hàn huynh đệ có một <BR> thân thần thông Lôi Điện không phải chuyện đùa, điều này chứng <BR> tỏ cũng là người có lai lịch lớn. Cho dù lão tặc này tu vi hơn <BR> xa chúng ta, nhưng hắn lúc trước thi pháp lấy ra tinh hồn của <BR> Lôi thú, rõ ràng đã nguyên khí đại thương. Nếu chúng ta liên <BR> thủ với nhau, thì hắn không quá đáng sợ. Còn nếu thật sự không <BR> được, thì ba người chúng ta cũng có thể đi tìm mấy vị trưởng <BR> lão để nói rõ. mặc dù tu vi của hắn mạnh, nhưng chẳng lẽ còn <BR> dám chống đối được với trưởng lão trong tộc?" Thanh niên <BR> nghiến răng nghiến lợi khuyên bảo.<BR><BR> "Trưởng lão trong tộc... không cần phải kinh động tới bọn họ. <BR> Việc này chúng ta tự mình xử lý là được rồi." Hắc giáp đại hán <BR> sắc mặt biến đổi, nói như vậy.<BR><BR> "Quên đi. Tại hạ tại Thánh thành còn có chuyện quan trọng <BR> khác, lần này cũng là thuận thế làm. Giờ sự tình đã xảy ra <BR> biến hóa khác, thì sẽ không quá để tâm tới việc này. Hai vị <BR> tiền bối, vãn bối xin cáo từ." Hàn Lập bình tĩnh lắc đầu nói, <BR> ôm quyền chào hai người, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, người bỗng <BR> nhiên đằng không bay lên, hóa thành một đoàn thanh quang đã <BR> bay xa.<BR><BR> "Không biết điều. Chỉ cần có thể tìm được Ngư lão tặc, hai <BR> người chúng ta liên thủ cũng đủ để ứng phó rồi."<BR><BR> Âm nhu thanh niên nhìn phía Hàn Lập đã độn quang đi xa, gương <BR> mặt âm trầm xuống, quay đầu nhìn đại hán nói .<BR><BR> "Hắc hắc, chỉ là một gã nhất danh phi linh, thêm hắn cũng <BR> không thừa, vắng hắn cũng không thiếu. nhưng Ngư lão tặc dám <BR> làm ra chuyện tình này, chỉ sợ còn lưu lại hậu chước ở phía <BR> sau, cơ hội của chúng ta cũng không quá lớn." Hắc giáp đại hán <BR> có chút lo lắng nói.<BR><BR> "Không đích thân tra xét một phen, thì làm thế sao biết được <BR> không có cách nào ngăn chặn lão tặc." Âm nhu thanh niên nghe <BR> vậy liền lắc đầu phản đối.<BR><BR> "Nói thế, cũng có chút đạo lý. Chúng ta đi thôi." Hắc giáp đại <BR> hán hừ vài tiếng nói.<BR><BR> Tiếp đó, hai người này sớm đã còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn <BR> Lập, liền cùng nhau hướng thẳng đến chỗ ở của Điếm chủ.<BR><BR> Lúc này, Hàn Lập lại nghênh ngang quay trở về Quý tân quán, <BR> với bộ dáng đã đem việc này quẳng ra khỏi đầu óc.<BR><BR> Những ngày sau đó, Hàn Lập luôn ở trong lầu của Quý tân quán <BR> đả tọa không ra, không ngừng phục dùng đan dược, vừa củng cố <BR> cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ của bản thân, đồng thời hắn đau khổ <BR> tham ngộ "Thiên Bằng biến" của Kinh chập quyết, chính là khẩu <BR> quyết biến hóa.<BR><BR> Muốn tranh thủ càng sớm càng tốt, thật sự đem thần thông biến <BR> hóa này nắm giữ tới mức lô hỏa thuần thanh, để có thể dùng <BR> trong thời gian thực chiến tốt hơn một chút so với quá khứ.<BR><BR> Hai tháng trong nháy mắt trôi qua, lúc này Hàn Lập đang ngồi <BR> xếp bằng trên giường, trên người từng phiến thanh hà lưu <BR> chuyển không ngừng, đột nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt mở <BR>ra.<BR><BR> Cơ hồ cùng một lúc, một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài ung <BR> dung truyền đến.<BR><BR> "Tại hạ Bạch Bích, phụng lệnh Đại trưởng lão, đến nghênh đón <BR> tiền bối tới phó ước.<BR><BR> Hai mi mắt Hàn Lập khẽ khép lại, lập tức lại khôi phục như lúc <BR> ban đầu.<BR><BR> Thân hình hắn khẽ động, quỷ mị từ trên giường thoáng cái đã <BR> xuống dưới giường.<BR><BR> Từ khi tu luyện qua Kinh trập quyết của "Man biến thuật", hắn <BR> cảm giác thân thể càng ngày càng phiêu linh, thân pháp so với <BR> trước kia cao hơn một bậc.<BR><BR> Đẩy cửa phòng, Hàn Lập đi ra khỏi ngọa thất, hướng đến đại <BR> sảnh.<BR><BR> Quả nhiên khi hắn ra đại sảnh, thì đang có một hoàng sam thanh <BR> niên, hai tay để sau lưng đứng ở trong sảnh.<BR><BR> Thanh niên này thoạt nhìn cũng không quá anh tuấn, nhưng mà <BR> mày thanh mắt sáng, vừa thấy Hàn Lập đi ra, liền tiến lên hỏi: <BR> "Ngài là Hàn tiền bối? Tại hạ vâng lệnh của Đại trưởng lão, <BR> đặc biệt đến mời Hàn huynh khởi hành." Thanh niên tuy chỉ có <BR> tu vi là hóa thần sơ kỳ, nhưng nhất cử nhất động đều tiêu sái <BR> dị thường, chỉ nói mấy lời, lại làm cho người ta có cảm giác <BR> như vừa mộc xuân phòng (đón/tắm gió xuân). <BR><BR> "Bạch Bích? Xem các hạ khí vũ bất phàm, sẽ không phải chính là <BR> một trong hai vị Thánh tử chứ?" Hàn Lập liếc nhìn đánh giá <BR> thanh niên, đột nhiên khẽ cười rộ lên.<BR><BR> "Vãn bối thật hổ thẹn, thẹn với sự ưu ái của mấy vị trưởng <BR> lão, đúng là Thánh tử hiện giờ ở trong tộc. Chuyện này có quan <BR> hệ với Hàn huynh, thật ra tại hạ đã sớm từ trong miệng của hai <BR> vị trưởng bối ở gia tộc biết được vài điều. Tại hạ còn chưa đa <BR> tạ ơn tương trợ của Hàn huynh, nếu không vị trưởng bối chí <BR> thân của tại hạ đã <BR> có nguy hiểm đến tính mạng." Bạch bích mỉm cười liền ôm quyền, <BR> nói .<BR><BR> "Trưởng bối ngươi? Ngươi nói chính là..." Hàn Lập lộ ra vẻ <BR> ngoài ý muốn.<BR><BR> "Gia thúc Bạch Lôi, tiểu cô Bạch Ngưng", thanh niên cười nói.<BR><BR> "Ngươi là cháu của Bạch Lôi huynh" ánh mắt Hàn Lập liếc qua vũ <BR> sí ánh vàng rực rỡ ở sau lưng của thanh niên, trên mặt hiện ra <BR> một tia kỳ quái.<BR><BR> "Hàn tiền bối không cần cảm thấy kỳ quái. Vãn bối là sau khi <BR> thành niên mới kích phát ra côn man chân thánh huyết mạch ẩn <BR> trong cơ thế, vũ sí mới biến thành bộ dáng như vậy." Tựa hồ <BR> nhìn ra nghi hoặc của Hàn Lập, Bạch Bích mỉm cười giải thích <BR> nói.<BR><BR> "Thì ra là thế, xem ra các hạ cũng có tạo hóa không nhỏ." Hàn <BR> Lập lãnh đạm cười một tiếng.<BR><BR> Tiếp đó hắn đi theo vị Thánh tử của Thiên Bằng tộc này, rời <BR> khỏi chỗ ở.<BR><BR> Vài canh giờ sau, Hàn Lập đang ở trong đại điện kỳ vỹ của một <BR> tòa thành cổ dùng Bạch thạch xây nên.<BR><BR> Trong điện trang nghiêm túc mục, tại chính giữa điện có bầy <BR> một cái bàn làm từ Bạch thạch, hai bên phân biệt đặt năm chiếc <BR> ghế đá.<BR><BR> Giờ phút này trong điện ngoại trừ Kim Duyệt, Xích tu lão giả <BR> cùng mỹ phụ đang chờ hai người, trên ghế đá còn có thêm một <BR> nam tử thân mặc hắc bào.<BR><BR> Nam tử toàn thân tản ra hắc khí nhàn nhạt, khuôn mặt bị che đi <BR> không cách nào thấy rõ, nhưng sau lưng là vũ sí đen nhánh tỏa <BR> ra quang mang, đúng là một đôi ô sí, ở trên bàn đá thì bày đặt <BR> một cái hộp có màu đỏ như lửa, trên bề mặt đều là thụ diệp cổ <BR> quái màu xanh biếc, màu sắc của mộc hạp cùng với màu xanh này <BR> hoàn toàn bất đồng.<BR><BR> Hàn Lập đã sớm đứng ở trước mặt bốn người, Bạch Bích cũng sớm <BR> đã đứng ở bên cạnh.<BR><BR> Trong điện hào khí ngưng trọng dị thường, nhưng tất cả mấy <BR> người này đều im lặng không nói, tựa hồ đang chờ đợi người nào <BR> đó/<BR><BR> Mà cái tên Hắc bào nhân mới xuất hiện kia, nhìn từ trên xuống <BR> dưới cẩn thận đánh giá Hàn Lập, với bộ dáng có phần cảm thấy <BR> hứng thú.<BR><BR> Qua một lát sau, đột nhiên ngoài điện truyền tới thanh âm <BR> tiếng bước chân, một ngân sam nữ tử có vũ sí màu trắng, mang <BR> theo một làn khí phiêu linh đi tới trong điện.<BR><BR> Mặt nàng trắng như ngọc, sóng mắt như thu thủy, trên người <BR> không nhiễm một hạt bụi nào.<BR><BR> Lôi Lan, ngươi hình như đến chậm." Kim Duyệt nhìn qua nàng, <BR> lông mày khẽ nhíu lại, hỏi.<BR><BR> "Khởi bẩm Đại trưởng lão, ta tạm thời tìm hiểu một ít pháp <BR> quyết, đột nhiên có chỗ lĩnh ngộ, nên mới chậm trễ thời gian. <BR> Mong rằng mấy vị trưởng lão thứ lỗi." Nàng hướng mấy người Kim <BR> Duyệt khẽ khom người, trong miệng phát ra thanh âm hơi khàn <BR> khàn.<BR><BR> "Nếu như là tìm hiểu khẩu quyết có chỗ lĩnh hội, thì bỏ qua." <BR> Kim Duyệt vừa nghe nữ tử nói, thần sắc không đổi.<BR><BR> Nữ tử kia trong miệng cảm ơn một tiếng, cũng đứng qua một bên.<BR><BR> "Ta gọi các ngươi đến tập trung ngày hôm nay, có lẽ các ngươi <BR> hẳn cũng đã biết rồi. Uyên thí luyện lần này, là quan hệ đến <BR> sinh tử tồn vong của tộc ta, cho nên vô luận như thế nào, <BR> trong hai người các ngươi cần phải có một người thông qua thí <BR> luyện, kế thừa ngôi vị Thánh chủ của bản tộc. Nhưng mà mấy <BR> người chúng ta đã nhận được tin tức, hắn đối với Thiên Bằng <BR> tộc chúng ta đều có mang địch ý muốn phân chia, nên căn bản <BR> không muốn bản tộc tránh được kiếp nạn này, hơn phân nửa sẽ <BR> cho người cùng tham gia thí luyện, sẽ âm thầm ra tay đối với <BR> các ngươi. Bởi vì hai người các ngươi trở thành Thánh tử trong <BR> thời gian quá ngắn, nếu như tộc Thánh tử của hắn lại ngang <BR> ngược cản trở, thì lần thí luyện này khẳng định có đi mà không <BR> có về. Vì thế, ta mời Hàn đạo hữu tới gia nhập Thiên bằng tộc <BR> chúng ta, tạm thời coi như là vị Thánh tử thứ ba của bản tộc, <BR> đến lúc đó sẽ trợ giúp các ngươi một tay." Thiếu nữ nhìn chằm <BR> chằm vào Hàn Lập ba người từ từ nói, thanh âm nhẹ nhàng dễ <BR> nghe vang lên quanh quẩn trong đại điện.<BR><BR> Bạch Bích cùng nữ tử vừa mới tiến vào đại điện nghe đến đó, <BR> đều ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Lập.<BR><BR> Ánh mắt của thanh niên ôn hòa dễ thân, mà ánh mắt của ngân sam <BR> nữ tử lại thanh tịnh như nước.<BR><BR> Hàn Lập thì mỉm cười!<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1429 <BR> Phi linh chư tộc <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Hàn đạo hữu tự mình đã luyện hoá thành một tấm lông côn bằng, <BR> hơn nữa chúng ta vừa trợ giúp được mọi người dung nhập chân <BR> huyết với xá lợi của côn bằng, cứ nói là ta người của Thiên <BR> Bằng tộc, các tộc khác cũng không thể nói gì được. Nhưng thêm <BR> một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, những việc có liên <BR> quan đến Hàn đạo hữu, hai người các ngươi không nên lộ ra bên <BR> ngoài vẫn tốt hơn. Chỉ nói hắn là một người của bản tộc bồi <BR> dưỡng tại hải ngoại là được rồi. Hiểu rồi chứ?" Thiếu nữ dặn <BR> dò.<BR><BR> "Tuân mệnh đại trưởng lão." Lần này, đôi nam nữ cùng cúi đầu <BR> lên tiếng.<BR><BR> Thiếu nữ hài lòng gật đầu, rồi dừng lại nói với Hàn Lập:<BR><BR> "Hàn đạo hữu, ta đã đem Thiên Bằng chi thệ phó quyển từ mật <BR> thất ra rồi, hơn nữa Thạch trưởng lão cũng vừa mới trở về, vừa <BR> kịp lúc có thể tham dự mở phong ấn cho nó. Ngươi chuẩn bị mà <BR> lưu danh vào đó đi."<BR><BR> Cái người được gọi là "Thạch trưởng lão" hiển nhiên là cùng <BR> bên với nam tử mặc áo đen kia.<BR><BR> "Làm phiền mấy vị trưởng lão rồi." Hàn Lập không chút khách <BR> khí nói, mắt nhìn vào chiếc hộp gỗ trên mặt bàn.<BR><BR> Thấy Hàn Lập hành động như vậy, Kim Duyệt xuất chiêu vào chiếc <BR> hộp mộc.<BR><BR> Một tiếng "vù", vật ấy lập tức bị bay đi, rơi vào trong lòng <BR> bàn tay của thiếu nữ.<BR><BR> Lần này, không riêng Hàn Lập, những người còn lại cũng quay <BR> đầu nhìn chăm chú.<BR><BR> Kim Duyệt thần sắc không thay đổi, dùng những ngón tay ngọc mà <BR> phủi những chiếc lá xanh ngọc trên chiếc hộp.<BR><BR> Lập tức cỏ xanh mọc ra tua tủa, những lá cây này bị nàng nắm <BR> xuống một cách nhẹ nhàng, khéo léo.<BR><BR> Một tiếng lạch cạch vang lên, không còn nữa sự trấn áp của các <BR> mảnh lá, chiếc hộp màu đỏ đậm lập tức bốc cháy lên ngùn ngụt, <BR> hoá thành một quả cầu đỏ sẫm.<BR><BR> Kim Duyệt một tay nâng quả cầu lửa này, nhưng rồi lại run lên <BR> như không có việc đó xảy ra.<BR><BR> Đám cháy vừa tắt,từ trong đó hiện ra 1 quyển trục dài nửa <BR> thước màu đỏ đậm, 2 đầu quyển trục mỗi bên đều có 1 màu xanh <BR> đỏ, 2 cái đầu quỷ cắn ở đó. Sinh động như thật vậy. Trong <BR> miệng nói lẩm bẩm, đem quyển trục ném về phía trước, lập tức <BR> trôi nổi về phía khoảng không ban đầu.<BR><BR> Tiếp sau đôi cánh phía sau lưng thiếu nữ , một chiếc lông hoá <BR> thành một đạo kim mang bắn nhanh ra, một tia sáng loé lên, <BR> nhập vào quyển trục. "Thạch trưởng lão, ngài cũng ra tay mở ấn <BR> đi chứ." Thiếu nữ làm phép xong, quay đầu về phía nam tử mặc <BR> áo đen nói.<BR><BR> "Việc này liên quan đến sự tồn vong của bản tộc, ta sẽ ráng <BR> hết sức." Người mặc áo đen mỉm cười nói, đôi cánh phía sau bắn <BR> ra một đường ánh sáng đen như thế, cũng hướng một chiếc lông <BR> bắn vào phía trong quyển trục. Về phần lão xích tu và mỹ phụ, <BR> không đợi thiếu nữ nói gì, đã làm ra động tác có một không <BR> hai. Một lúc đã hút vào quyển trục, bốn tên Thiên Bằng trưởng <BR> tộc linh vũ, cuối cùng trong không trung đã hiện lên sự biến <BR> hoá.<BR><BR> Dưới tia chớp toàn một màu đỏ, nó liền bành trướng lên mấy <BR> lần, đồng thời đôi mắt nhắm chặt của đầu quỷ ở hai bên dần dần <BR> mở ra, lộ ra con ngươi đỏ tươi như máu, hai miệng buông lỏng <BR> ra,quyển trục vốn bị khoá chặt cuối cùng đã được mở ra.<BR><BR> Ánh sáng đỏ trong quyển trục chớp động, rồi vô vàn những kí <BR> hiệu không giống nhau cũng quay cuồng không yên.<BR><BR> Trong mắt Hàn Lập chợt loé lên một tia màu lam, đem nội dung <BR> quyển trục này đọc không bỏ sót một từ.<BR><BR> Tại những ô đỏ rõ ràng là toàn những chữ nhỏ san sát nhau, quá <BR> nửa đều là những cái tên người. Phía trên đỉnh quyển trục, lại <BR> dùng văn tự của Phi Linh tộc viết "Thiên Bằng chi thệ" bốn chữ <BR> vàng lớn.<BR><BR> Phía dưới thì viết ra một cách có sắp xếp nội dung của thệ ước <BR> bằng chữ màu trắng bạc, nội dung đều độc nhất vô nhị như quyển <BR> Thiên Bằng tộc điển tịch. Nhìn xuống dưới mới là một loạt <BR> những cái tên tên người viết bằng màu xanh đen. Hàn Lập hướng <BR> về phía trên quyển trục mà cẩn thận đọc lướt qua. <BR><BR> Kết quả tiếp đến những rặng mây hồng, thì đột nhiên có một âm <BR> thanh rõ ràng, kéo dài từ quyển trục phát ra, lập tức sau đó <BR> những đám mây sáng quay cuồng một trận, từ bức hình trong <BR> quyển trục bay ra một con đại ngạ hư ảnh màu xanh, lúc bay ra <BR> chỉ có không hơn một thước, nhưng ngay lập tức toàn thân linh <BR> quang lớn dần ra, chớp mắt đã biến cao lớn như quả núi, bao <BR> trùm cả một nửa của đại điện, khiến cho đám người của Hàn Lập <BR> đều bị che khuất ở dưới.<BR><BR> Hàn Lập và cả đám người Bạch Bích đều kinh ngạc, Kim Duyệt chờ <BR> mấy vị trưởng lão mà bất động thanh sắc, như thể không phải <BR> lần đầu nhìn thấy cảnh tượng kinh người này.<BR><BR> "Lùi lại"<BR><BR> Kim Duyệt một tay xuất chiêu, trong tay hiện ra một chiếc <BR> gương đồng chói sáng, hình ảnh con chim đối diện chỉ là một <BR> thoáng nhỏ.<BR><BR> Lập tức hư ảnh đó vang lên một âm thanh nhỏ,toàn thân liền vỡ <BR> vụn, cuối cùng hoá thành một đám khói xanh nhập lại vào quyển <BR> trục.<BR><BR> "Ngươi dùng tinh huyết của chính mình, viết tên lên phía trước <BR> đi. Nhất định phải dùng tên thật của mình, nếu không thệ ước <BR> có phản lại, cũng không ai có thể cứu được ngươi." Kim Duyệt <BR> thu lại gương đồng, quay lại nói với Hàn Lập. Hàn Lập rùng <BR> mình, hoá ra có một chút suy nghĩ khác phóng ra phía sau đầu. <BR> Hắn hít sâu một cái, bước thật dài về phía trước.<BR><BR> Há miệng phun ra một sợi tơ vàng, tia sáng ánh kim từ ngón tay <BR> trỏ vẽ ra một cái miệng nhỏ toàn thân linh lực hạ thông xuống, <BR> liền từ miệng chảy ra một giọt máu màu vàng kim nhạt.<BR><BR> "Ý", Thạch trưởng lão vẫn ngồi bất động, đôi mắt bỗng lộ ra <BR> một chút ngạc nhiên.<BR><BR> "Sao cơ? Thạch trưởng lão phát hiện điều gì không ổn sao?" Lão <BR> xích tu vuốt chòm râu hỏi?<BR><BR> "Không có gì, Hàn đạo hữu hẳn phải tu luyện công pháp đặc biệt <BR> hoặc cũng ăn được dị quả, nếu không máu huyết sẽ không hiện ra <BR> màu sắc này." Người mặc áo đen chần chừ một chút rồi chậm rãi <BR> nói.<BR><BR> "Như thế này, loại kim sắc tinh huyết này rất ít thấy, nhưng <BR> quá nửa đều do sau khi thân thể mạnh mẽ đến trình độ nhất <BR> định, mới có thể xuất hiện được dị biến." Lão giả đảo mắt khắp <BR> người Hàn Lập một lượt, như có điều muốn nói. Người mặc áo đen <BR> mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Lúc này Hàn Lập tiến đến rồi.<BR><BR> Quyển trục trước mặt, tại một chỗ trống, dùng tay bay nhanh <BR> viết lên tên của mình. Kim sắc tinh huyết bay đến quyển trục, <BR> lập tức từng chữ một hiện ra, lại loé lên một cái, rồi hoá <BR> thành chữ màu xanh đen lần nữa, khô héo không chút ánh sáng, <BR> phảng phất như chữ đã viết bao nhiêu năm rồi vậy.<BR><BR> Cùng lúc đó, Hàn Lập mơ hồ cảm thấy bị vật gì đó đang nhìn, <BR> nhưng ngay lập tức vật đó biến mất không dấu tích.<BR><BR> Hàn Lập trong lòng kinh ngạc, xem ra đam chi thệ ngày hôm nay <BR> quả có chút môn đạo.<BR><BR> Đan việt là như vậy, hắn càng yên tâm.<BR><BR> Có vật này trói buộc thì chắc những vị trưởng lão của Thiên <BR> Bằng tộc nếu muốn qua cầu rút ván cũng không dễ dàng gì.<BR><BR> Không đề cập tới tâm lí Hàn Lập bên này đang suy nghĩ không <BR> ngừng, Kim Duyệt chỉ đợi hắn viết chữ xong liền lập tức làm <BR> phép về phía quyển trục.<BR><BR> Vật ấy run lên,bay lên trên một vòng, hoá thành một quyển trục <BR> lần nữa, cái đầu của hai con quỷ động đậy, lại cắn chặt lấy <BR> hai bên. Lại một tay xuất chiêu, quyển trục sau khi thu nhỏ <BR> lại, bay luôn đến tay áo của nàng.<BR><BR> "Tốt lắm, việc này đã xong. Phía dưới do Tư trưởng lão nói <BR> những việc uyên thí luyện chuyên với những nới ở đây cần phải <BR> để ý. Các ngươi phải nhớ cho kĩ,nói không chừng một câu nào <BR> đấy, trong khi luyện công lại có thể cứu được các ngươi." <BR> Thiếu nữ thu lại quyển trục, lạnh nhạt nói. "Địa uyên thí <BR> luyện, là chi chủ thứ 72 của Phi linh tộc ta, cứ 300 năm nhất <BR> định phải tổ chức một lần thí luyện..." Lão xích tu một bên từ <BR> từ nói. Hàn Lập dụng tâm nghe... <BR> Mấy ngày sau, còn mấy con cự điểu toàn thân màu tuyết trắng <BR> khổng lồ từ cửa lớn của thánh thành bay ra, sau đó bay không <BR> ngừng, một mạch bay đến một nơi xa nào đó. Trong đó có một <BR> con, trên thân là Hàn Lập đang ngồi.<BR><BR> Từ hai bên cánh của những con cự điểu trắng này xuất hiện hơn <BR> hơn mươi mấy người, sau mấy cái đập, lại bay lên chân trời xa <BR> xăm,rồi biến thành mấy chấm đen. Sau khi lại toé sáng lên thì <BR> hoàn toàn biến mất.<BR><BR> Ba tháng sau trên đỉnh một cự phong.<BR><BR> Khắp bốn phía của một cái sân lớn có phiến đá to màu xanh là <BR> hơn một trăm tên Phi linh tộc đang đứng. Ở giữa, có một con <BR> hạc tiên và một con quái điểu toàn thân rực rỡ, chúng đang <BR> đánh nhau giữa không trung.<BR><BR> Con hạc tiên đó có những động tác vô cùng kì quái, một trảo <BR> một trác, phát ra trong gió xé những tiếng "xuy xuy", mới xem <BR> cũng đã biết là bộ dạng dị thường.<BR><BR> Còn con quái điểu đó thì trên đầu mọc ra một cái sừng, sau <BR> lưng có bốn cái cánh, khắp thân mình bao bọc một lớp màu khói, <BR> mặc cho những ánh hà quang của hạc tiên công kích, nó đều làm <BR> như không có chuyện gì xảy ra.<BR><BR> Hạc tiên thấy vậy liền tức giận, đột nhiên bay ngược lại về <BR> phía sau hơn mười trượng, sau đó hai cánh nhắm ngay phía con <BR> quái điểu toàn thân rực rỡ đó mà đập.<BR><BR> Nhất thời hơn mười cái linh kiều dài bắn ra, sau đó trong một <BR> vệt sáng giữa không trung, liền hoá thành hơn chục con dao <BR> sáng chói, loé lên một cái đã có thể đâm vào hà quang phía đối <BR> diện. <BR> Hà quang diễm lệ vô cùng thần diệu, nhưng đã bị những lưỡi dao <BR> sắc đó tấn công cùng một lúc, cuối cùng cũng phải phát ra một <BR> tiếng kêu đau đớn, một bộ bị buộc phải tách ra.<BR><BR> Hạc tiên thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, vừa định làm lại phép <BR> bắn lưỡi dao ban nãy thì đột nhiên từ miệng con quái điểu phát <BR> ra một tiếng the thé, há to miệng để một luồng cuồng phong màu <BR> vàng bay ra, bay qua đến đâu thì làm cho những lưỡi dao sắc ở <BR> đó quay đông quay tây,quay tròn không ngừng giữa không trung, <BR> hoàn toàn mất kiểm soát.<BR><BR> Hạc tiên kinh ngạc, cũng há miệng to ra như thế,một đường <BR> trắng sữa sáng loé bay ra, trong nháy mắt xuyên thủng cả cuồng <BR> phong,đến chỗ quái điểu.<BR><BR> Quái điểu loé lên đôi con ngươi màu tím kì lạ, cái sừng đen <BR> trên đỉnh đầu cũng phát ra những tia màu đỏ, cùng lúc với cột <BR> sáng đụng vào nhau. Sau tiếng ầm ầm, cả hai đều đã kiệt sức. <BR> "Tuân huynh, huynh còn thần thông gì cứ việc cho ra luôn đi. <BR> Nếu mà không có tại hạ đành ra tay vậy." Từ miệng quái điểu <BR> bỗng phát ra tiếng nói của một nam tử. "Hừ, giác thứu tộc các <BR> ngươi cũng chỉ có những loại thần thông này thôi, lại có thể <BR> bắt được ta sao được." Từ miệng hạc tiên cũng phát ra một <BR> tiếng nói lạnh lùng như thế. "Được,vậy để các hạ xem thần <BR> thông ta mới luyện xong một chút vậy." Quái điểu không khách <BR> khí nói.<BR><BR> Lập tức bốn cánh đồng thời xuất chiêu, người và mảnh huyễn <BR> quang lại hoá thành một màu vàng, trượng hứa đến cao, thức <BR> dạng cổ phác.<BR><BR> "Không được!" Mới nhìn cảnh đó không ít người đều kinh sợ lùi <BR> bước, chỉ có một vài người cao lớn mời đứng yên tại chỗ không <BR> động đậy.<BR><BR> Hoàng chuông phát ra một tiếng chuông nặng nề, thoáng qua một <BR> cái.<BR><BR> Tất cả những người nghe thấy âm thanh này đầu óc đều kêu ù ù, <BR> chịu sự ảnh hưởng rất lớn.<BR><BR> Hạc tiên nghênh mặt đón nhận cái đại bán uy này bỗng nhiên <BR> không rên lên một tiếng nào mà ngã quỵ từ không trung xuống.<BR><BR> Đồng thời toàn thân phát ra ánh sáng trắng, rồi hoá thành một <BR> nam Phi linh tộc hơn 300 tuổi, khắp người áo bào trắng.<BR><BR> Đám người gần đó vội vàng bay ra một Phi linh tộc khác, một <BR> tay tiếp lấy nam tử đó, sau đó nàng bay một cách nhẹ nhàng.<BR><BR> Hoàng chuông vụt qua,trực tiếp hoá thành một thanh niên mặc áo <BR> bào đen,hướng về phía dưới lượn một vòng,trong miệng bình tĩnh <BR> nói "đa ta".<BR><BR> Nam tử ban nãy hoá thành hạc tiên giờ mới dần tỉnh lại, vừa <BR> rời người đi cùng liền hướng sắc mặt khó coi về phía người <BR> thanh niên mặc áo bào đen trên không trung.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1430 <BR> Ngọc Hoàng Đỉnh <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Nhìn kĩ một chút thì nam tử hoá thành hạc tiên với người của <BR> Phi linh tộc mà ban nãy đã đón hắn có tướng mạo không giống <BR> với Nhân tộc bình thường, mặt thì có giống Nhân tộc nhưng hai <BR> tai lại nhọn, phía trên thiên linh lại có một cái cột tròn <BR> tròn màu đỏ.<BR><BR> Về phần người thanh niên vừa biến thành quái điểu ban nãy, ở <BR> phía trán mọc ra một cái sừng nhỏ, hai bên mép cũng lộ ra hai <BR> cái răng nanh dài hơn cả tấc.<BR><BR> Về phần hàng trăm Phi linh tộc xung quanh đó cũng có những chỗ <BR> không như Nhân tộc, chỉ có điều là những người có điểm không <BR> giống nhiều hơn, số còn lại thì khác biệt không nhiều lắm. <BR> Nhưng sau lưng những người này đều mọc những đôi cánh hoặc lớn <BR> hoặc nhỏ, dài có ngắn có, màu xám có, màu đỏ cũng có, đủ các <BR> kiểu dáng.<BR><BR> Những người này đều là Phi linh tộc.<BR><BR> "Thiên chung của Bị Thức tộc giáng Ma thần thông, quả nhiên uy <BR> lực bất phàm, ta xin nhận giáo." Nam tử bị thua không cam tâm <BR> nói, rồi cùng với đồng hành lúc nãy lui về phía đám đông.<BR><BR> "Còn vị đồng đạo nào, mời lên đây chỉ giáo." Người thanh niên <BR> mặc áo bào đen có vẻ lơ đễnh nhìn xuống đám người phía dưới <BR> đưa ra lời khiêu chiến.<BR><BR> Tộc người Phi linh ở phía dưới thì thầm to nhỏ nhưng vẫn chưa <BR> có ai dám lên nghênh chiến.<BR><BR> Người thanh niên thấy vậy, mặt hiện lên một nét cười lạnh <BR> lùng, vừa lúc muốn nói cái gì đó thì bỗng từ xa có một tiếng <BR> lớn vang đến: "Mau nhìn, phía tây kia các thánh tử của Ngũ <BR> quang tộc, Thiên man tộc, Xích dung tộc cũng đã đến rồi."<BR><BR> Vừa nghe được lời này, đám người phía liền ngẩn người ra, ngay <BR> sau đó là những tiếng rì rầm trao đổi.<BR><BR> Có một vài người hiếu kì, thậm chí còn liền bay về phía xa đó. <BR> Nháy mắt cái những người còn lại chỉ còn không đến một nửa.<BR><BR> Người thanh niên mặc hắc bào nghe đến tên Thiên man tộc liền <BR> nhẹ nhàng bay xuống dưới, không một tiếng động nào.<BR><BR> Cùng lúc đó, ở nơi cách cự phong hơn trăm dặm, mười mấy con cự <BR> cầm đủ hình dáng, còn xen vào một con bọ cạp hồng phi dài hai <BR> mươi mấy trượng đang bay về phía bên cự sơn.<BR><BR> Trong khoảng cách ấy có mấy người toàn thân tuyết trắng, cả <BR> nam lẫn nữ. Một hàng người đang từ thánh thành của Thiên Bằng <BR> tộc bay ra.<BR><BR> Hàn Lập cưỡi một con cự cầm, xá tại ở trong đó.<BR><BR> Một hàng Yêu man tộc, trừ Hàn Lập với ba tên thánh tử ra còn <BR> có Kim Duyệt trưởng lão và vị Thạch trưởng lão thần bí.<BR><BR> Lão giả xích tu và mỹ phụ thì vẫn ở nguyên tại thánh thành.<BR><BR> Thử Đoá với họ ở cùng nhau, còn có hai đám người có phục sức <BR> và hình dạng không giống người.<BR><BR> Một đám tóc màu tím, da màu hồng, đám còn lại thì cánh ít hơn, <BR> phục sức đẹp diễm lệ.<BR><BR> Nhìn vẻ bên ngoài thì đúng là người của Xích dung tộc và Ngũ <BR> quang tộc. Nhưng nếu so sánh hai tộc thì Thiên Bằng nhân tộc <BR> lại có vẻ đông hơn.<BR><BR> "Kim trưởng lão, xem ra Ngọc hoàng đỉnh là các vị trưởng lão, <BR> nên biết là chúng ta đến rồi, mau ra đón khách đi chứ?" Một <BR> người phụ nữ dung mạo ưu tú, phục sức diễm lệ vừa cười vừa <BR>nói.<BR><BR> Tại khoảng không cách xa cự phong, hiện ra từng đoá từng đoá <BR> diễm quang đủ mọi màu sắc, quay cuồng đan loé vào nhau, khắp <BR> cả khoảng không đều phủ lớp khói màu sáng lạn.<BR><BR> Cảnh tượng kinh người đó, cho dù thân ở xa cả trăm dặm bọn <BR> người này vẫn có thể chứng kiến rõ ràng một cách dị thường.<BR><BR> "Cảnh tượng này chúng ta cũng không phải lần đầu nhìn thấy. <BR> Thời gian trôi qua nhanh thật, nháy mắt cái đã 300 năm. Chúc <BR> huynh trước khi ra đi chắc cũng phải có cảm nghĩ gì đó." Kim <BR> Duyệt lên tiếng, quay đầu về phía mấy lão giả da hồng hỏi.<BR><BR> "Có thể có cảm nghĩ gì chứ! Trừ phi chúng tôi có thể luyện <BR> thành thân chân linh hoặc bay đến được giới chân tiên nếu <BR> không thì ít thì mấy ngàn năm nhiều thì mấy vạn năm chúng ta <BR> đều chỉ là một nắm cát vàng thôi. Sự luân phiên hưng thịnh của <BR> các tộc cũng là chuyện bình thường, những việc của những ngày <BR> trước Kim trưởng lão suy nghĩ thế nào rồi?" Vị lão giả kia mặt <BR> không chút thay đổi hỏi ngược lại.<BR><BR> "Thiên Bằng nhân tộc chúng tôi thực sự nhỏ yếu hơn trước kia <BR> nhưng bản tộc từ xưa đến nay vẫn là một trong những tộc có <BR> niên đại lâu đời nhất, có thể nào dễ dàng vứt bỏ việc truyền <BR> thừa của chính mình mà rơi vào ngực hắn được. Chuỵên Chúc <BR> huynh đề cập lúc trên đường ta đã suy nghĩ rất kĩ, chỉ có thể <BR> từ chối thôi."<BR><BR> Con ngươi của thiếu nữ chợt loé lên, trả lời một cách lạnh <BR> nhạt.<BR><BR> "Thật sao? Nếu ta không nhớ nhầm thì ngày xưa ô linh tộc của <BR> quý tộc Thạch trưởng lão dường như cũng là thời kì hưng thịnh <BR> của quý tộc. Nay quý tộc đã suy yếu rồi, nhập vào tộc lớn mạnh <BR> của chúng tôi, dành khoảng trống cho các tộc khác,cũng là việc <BR> thiên kinh đại nghĩa. Kim trưởng lão đâu nhất thiết phải nói <BR> nghiêm trọng thế?" Lão giả họ Chúc cười lạnh lung nói.<BR><BR> "Việc của Điểu linh tộc, há có thể so sánh cùng tình hình bây <BR> giờ? Điểu linh tộc lúc đầu không chỉ là thánh chủ của các tộc <BR> mà do gặp phải cảnh đè áp của địch thủ mà xin gia nhập vào tộc <BR> ta. Bản tộc chưa bao giờ uy hiếp cả." Thiếu nữ hời hợt trả <BR>lời.<BR><BR> "Hừ, việc đó xảy ra đã lâu ai còn biết đâu là thật giả thế <BR> nào. Nếu quý tộc chính thức cự tuyệt ý tốt của bản tộc vậy <BR> đành để xem thánh tử của quý tộc có qua nổi thí luyện không. <BR> Nếu không đừng trách chúng tôi đã đề nghị với buổi liên hoan <BR> các trưởng lão cưỡng ép xoá bỏ quý tộc. Đừng có quên những thứ <BR> đối với quý tộc cảm thấy hứng thú cũng không phải là của Xích <BR> dung tộc ta." Lão giả họ Chúc cười mờ ám.<BR><BR> "Chúc huynh, quý tộc là tộc lớn mạnh thứ ba trong 72 tộc của <BR> chúng ta, hà tất phải thâu được Thiên Bằng tộc? Lẽ nào quý tộc <BR> vẫn thực sự muốn đàn áp Cửu việt tộc?" Người phụ nữ đưa đưa <BR> con người, cười duyên nói.<BR><BR> "Thu phu nhân, ngươi không nên ăn nói hàm hồ thế, bản trưởng <BR> lão đã nói những lời bất kính với Cửu việt tộc lúc nào?" Vừa <BR> nghe người phụ nữ nói, trưởng giả họ Chúc liền biến sắc một <BR> mực phủ nhận.<BR><BR> Người phụ nữ cười,vừa định nói gì đó thì từ đằng xa đột nhiên <BR> truyền lại những âm thanh tiên nhạc, tiếp đến chân trời linh <BR> quang chớp sáng, đám khói màu lớn cuồn cuộn kéo đến.<BR><BR> Mấy người liền im tiếng không nói một lời nào nữa, toàn đội <BR> ngũ càng không ngừng độn quang, trôi nổi giữa không trung.<BR><BR> Trong chớp mắt đám khói đã đến chỗ mấy người cao lớn, rồi từ <BR> trong đó xuất hiện ra mười người phục sức khác nhau, quá nửa <BR> đều tóc trắng, lão thái long chung bộ dạng "tham gia chư vị <BR> lão trưởng." Kim Duyệt và người của lão trưởng họ Chúc mới <BR> nhìn thấy mười người này đều sợ hãi mà đứng dậy nhảy hết <BR> xuống, hướng về phía mười người đó mà thi lễ. <BR><BR> "Chư vị không nên khách khí thế, mọi người sớm muộn cũng sẽ là <BR> thành viên của chúng ta. Các vị trưởng lão còn lại ở Ngọc <BR> Hoàng Đỉnh, xin đợi các vị." Một người phụ nữ trong mười người <BR> cầm một gậy cười tủm tỉm nói.<BR><BR> "Cái gì, lẽ nào ba tộc chúng tôi lần này đến chậm nhất sao?" <BR> Kim Duyệt trong lòng không yên, khách khí hỏi.<BR><BR> "Chậm nhất cũng không phải, quỷ diện với độc cưu tộc ở phía <BR> bắc đang có việc quan trọng, phải đợi địa uyên mở ra mới đến <BR> được. Vì thế ba tộc các người đến thì có thể bắt đầu thịnh hội <BR> rồi." Lão phu nhân cười ha ha trả lời.<BR><BR> "Thì ra là thế." Kim Duyệt nghe vậy gật đầu.<BR><BR> Hàn Lập đứng ở phía sau, đưa mắt nhìn mười người mới xuất hiện <BR> này trong lòng rung mạnh không thôi. <BR><BR> Mười người này hơn nửa đều đã hợp thể tu vi, lão phu nhân mở <BR> lời đầu tiên, thậm chí không thể nhìn ra mực độ tu vi, ít nhất <BR> cũng bằng với Kim Duyệt, cũng là sự tồn tại đáng sợ của hợp <BR> thể trung kì.<BR><BR> Những người này chính là các trưởng lão được truyền danh của <BR> buổi liên tịch rồi. <BR><BR> Nghe nói những người này đều nguyên là trưởng lão của các tộc, <BR> tuổi thọ phải rất cao mới có thể tham gia trưởng lão hội <BR> này,mà trong những ngày tham gia này cũng đã tự mình vứt bỏ <BR> thân phận nguyên trưởng lão,và trách nhiệm với cả Phi linh <BR>tộc.<BR><BR> Lúc này,lão họ Chúc và thiếu phụ cũng lên phía trước hàn huyên <BR> mấy câu với lão phu nhân. Lập tức hàng người dưới sự dẫn dắt <BR> của mười người này lại lần nữa bay thẳng đi.<BR><BR> Một lúc sau,mọi người đã tới gần Cự Phong, phía trước có thể <BR> thấy được những kiến trúc bang bạc khí, mà trên cao thì rất <BR> nhiều những điểm đen lớn nhỏ xoay quang không ngừng.<BR><BR> Sau khi nhìn kĩ Hàn Lập mới phát hiện đó là hàng trăm loại cự <BR> cầm đang bay giữa không trung, trong đó có một phi trùng to <BR> lớn mang cánh, hình thái đáng sợ.<BR><BR> Cách ngọn núi vài dặm có một tiếng "ầm" nổi lên, từ trong toà <BR> kiến trúc trên đỉnh núi phát ra một đạo sáng bảy sắc, chỉ một <BR> ánh sáng như vậy cũng đến được chỗ của những người cách đó rất <BR> xa.<BR><BR> Theo sau, một đường cầu cong huyến lệ tươi đẹp thật lớn xuất <BR> hiện ngay trước mắt.<BR><BR> Mấy người đi cùng lão phu nhân thân hình thoáng sáng lên, bước <BR> lên phía đường cầu, sau đó lão phu nhân mỉm cười xuất chiêu.<BR><BR> "Tao môn cũng lên đây đi." Kim duyệt sai bảo một tiếng, cũng <BR> xuống cự cầm, sau đó liền bước đến phía cầu.<BR><BR> Thiếu phụ với 1000 người Xích dung tộc cũng không chịu ở lại <BR> mà bước lên.<BR><BR> Hàn Lập bước lên cầu, chỉ cảm thấy chỗ nhẫm mềm nhũn, mười <BR> ngón chân như bị đàn hồi, như thể bước trên một tấm đệm dày <BR> vậy.<BR><BR> Vì hiếu kì, Hàn Lập cẩn thận nhìn xuống dưới, định phát ra <BR> thần niệm để xem xét cho kĩ những đột nhiên chân động đậy, <BR> khắp bốn phía hiện lên một tia sáng có màu, bao lấy mọi người <BR> trong đó,chỉ sau một cái chớp động đã đưa mọi người sang bên <BR> kia đầu cầu.<BR><BR> Thật là thần kì.<BR><BR> Hàn Lập lúc này không dò xét chỗ kì dị dưới chân nữa, vì chỗ <BR> bên dưới cầu có hơn 20 người Phi linh tộc đang đứng, chầm chằm <BR> nhìn vào hắn.<BR><BR> Phía sau người họ là một màn sương trắng lượn lờ bay, một toàn <BR> điện lớn màu xanh như ẩn như hiện.<BR><BR> Mà phía trước mọi người lại chỉ có hai người, một người trung <BR> niên tóc trắng như tuyết, mũi cao, một người là lão giả với <BR> nếp nhăn khắp mặt, mặt dài kì lạ, cổ đầy những chấm đen.<BR><BR> Lão phu nhân nhìn thấy cảnh tượng đóliền cười đầy ám ý, tay áo <BR> run run bước về phía hai người này. Số còn lại thì bước lùi về <BR> phía đám người, không để lại dấu tích.<BR><BR> "Mấy vị trưởng lão mang theo các thánh tử từ xa mà tới, trên <BR> đường không ít vất vả, các thánh tử có thể vào điện mà nghỉ <BR> ngơi, các vị trưởng lão thì xin theo mấy lão gia chúng tôi đến <BR> trong điện trò chuyện đã. Các vị trưởng lão khác cũng đang ở <BR> trong điện, do các vị trưởng lão còn lại đang tiếp." Lão giả <BR> xăm hình vừa chắp tay mỉm cười nói.<BR><BR> "Minh trưởng lão khách khí quá rồi. Tôi xin tòng mệnh." Chúc <BR> trưởng lão của Xích dung tộc vẻ mặt tươi cười đáp.<BR><BR> Kim Duyệt và năm thiếu phụ khác của Ngũ quang tộc mặc dù với <BR> Xích dung tộc không hợp nhau nhưng lúc này cũng không có ý <BR> kiến khác, quay người về phía Hàn Lập, ba người trong nhóm <BR> cùng đi về phía đám sương trắng.<BR><BR> "Các vị thánh tử, đi theo tôi. Tiểu tì sẽ xếp chỗ ở cho các <BR> vị." Không biết từ lúc nào một thiếu nữ nhỏ nhắn trong bộ y <BR> phục trắng đã xuật hiện phía trước Hàn Lập và mười mấy người <BR> khác, cười hi hi nói.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1431 <BR> Chúc Âm Tử <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Làm phiền đạo hữu rồi." Mặc dù đối phương tu vi không cao, <BR> một tên Thánh tử Xích Dung tộc vẫn không dám chậm trễ coi <BR> thường.<BR><BR> Ba tộc của Xích Dung tộc là nhiều người nhất, một lần phái ra <BR> tận bảy tên Thánh tử. Tiếp theo có Ngũ Quang tộc, có năm <BR> người. Ít nhất chính là Thiên Bằng tộc, tính cả Hàn Lập nữa <BR> cũng bất quá chỉ có ba người mà thôi. Thiên Bằng tộc này mặc <BR> dù cử ít người đi, nhưng lại có vẻ không có ý tứ gì khác, <BR> ngược lại, nhiều tộc khác khẳng định vẫn còn giấu diếm vài <BR> Thánh tử chưa xuất ra.<BR><BR> Hơn nữa Thánh tử các tộc đại đa số đều là tu vi Hóa thần trung <BR> kỳ, so với Bạch Bích và Lôi Lan, đích xác cũng mạnh mẽ hơn <BR> không chỉ một bậc.<BR><BR> Có thể thấy được Thiên Bằng tộc tại Phi Linh tộc đích xác vị <BR> trí không tốt đẹp gì. Khó trách thượng tầng của tộc này không <BR> tiếc tổn hao lực lượng mượn sức của hắn.<BR><BR> Cái chuyện nhược nhục cường thực (ý nói kẻ mạnh thì có thực <BR> lực) ở trong linh giới bách tộc là đương nhiên, ai cũng thấu <BR> hiểu cái triết lý này.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập tự đánh giá, mang theo Bạch Bích cùng Lôi <BR> Lan hai người hòa cùng đoàn mấy người của Ngũ Quang tộc, đi <BR> tới phía sau của đám người Xích Dung tộc.<BR><BR> Đột nhiên hai nữ nhân đi cùng Hàn Lập khẽ run lên một cái, <BR> không khỏi tự động xích gần lại hai bên của Hàn Lập.<BR><BR> Hàn Lập tự nhiên cũng nhận thấy sự khác lạ này, nhưng hắn lại <BR> hề cảm thấy ngạc nhiên. Hắn vốn đã để ý nhất một gã nam tử <BR> khuôn mặt âm lệ, hai mắt lộ đầy sát khí trong đám người Xích <BR> Dung tộc kia.<BR><BR> Người này so với các thánh tử khác của Xích Dung tộc tu vi <BR> không sai biệt nhiều lắm, nhưng hắn lại là người cấp cho kẻ <BR> khác một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.<BR><BR> Nghĩ tới đây, Hàn Lập nhìn bóng lưng của nam tử kia, hai mắt <BR> không khỏi híp lại, song mục vận khởi dò xét.<BR><BR> "Như thế nào, Hàn huynh có vẻ cảm thấy hứng thú với Chúc Âm tử <BR> sao?" Một nữ tử kiều mỵ khoảng hơn hai mươi tuổi đứng trong <BR> nhóm Ngũ Quang tộc đột nhiên cười nói với Hàn Lập.<BR><BR> Ở giữa đám người Thiên Bằng tộc, Hàn Lập mặc dù chỉ là một tên <BR> Thánh tử ngoại đạo, cũng có thể nói là giả mạo, nhưng một thân <BR> tu vi cao giai kia lại không có chút gì giả mạo. Vô luận Ngũ <BR> Quang tộc hay đám Xích Dung tộc kia đều nghiễm nhiên coi hắn <BR> là thánh tử cầm đầu của Thiên Bằng tộc. <BR> Hơn nữa, khuôn mặt hắn lại vô cùng xa lạ, càng khiến người <BR> khác nghĩ rằng Thiên Bằng tộc giấu diếm hắn bao lâu nay, giờ <BR> công phu đại thành mới xuất ra sử dụng. Chính lẽ đó càng khiến <BR> hắn trở thành đối tượng chú ý của các tộc khác.<BR><BR> Trên đường đi, bởi vì có Kim Duyệt trưởng lão đi cùng, những <BR> người khác vẫn chưa có cơ hội nói chuyện gì với nhau. Hôm nay <BR> vị trưởng lão kia đã tách ra, nữ tử của Ngũ Quang tộc này mới <BR> mở miệng hỏi thăm.<BR><BR> Đương nhiên đây cũng có nguyên do Thiên Bằng tộc và Ngũ Quang <BR> tộc luôn có sự giao hảo khá tốt.<BR><BR> Còn đám thánh tử Xích Dung tộc, căn bản không có khả năng chủ <BR> động hỏi hay bắt chuyện gì gì đó.<BR><BR> "Không có gì, vị Chúc huynh này sát khí trên người không nhỏ, <BR> sợ rằng kinh nghiệm tranh đấu cùng người khác không thấp." Hàn <BR> Lập thản nhiên trả lời.<BR><BR> "Xem ra chuyện Hàn huynh ẩn thân nơi hải ngoại một bực tu <BR> luyện là không phải giả. Chúc Âm tử kia mặc dù tuổi trẻ nhưng <BR> đại danh của hắn đã vang lừng khắp nơi. Hắn từng một mình bảy <BR> lần xâm nhập địa uyên, mặc dù không tiến vào sâu, nhưng đã <BR> trảm giết qua không ít yêu vật nổi danh. Có thể nói, danh <BR> tiếng của hắn không kém gì Thất Việt tộc Ngao Thanh và Nam <BR> Lũng tộc Phí Dạ. Nghe nói thần thông thậm chí không có dưới <BR> trung giai..." Nữ tử Ngũ Quang tộc cười trả lời, giọng điệu cơ <BR> hồ cũng không có chút gì kiêng kị chuyện đám người Xích Dung <BR> tộc nghe được.<BR><BR> "Thì ra là thế." Hàn Lập bất động thanh sắc gật đầu, không nói <BR> thêm điều gì.<BR><BR> Thấy Hàn Lập đầy vẻ lạnh nhạt, nữ tử của Ngũ Quang tộc càng <BR> thấy có cảm hứng, nhưng không chờ nàng ta nói thêm gì nữa, <BR> đoàn người được cô gái bạch sam dẫn tiếp đi tới trước một tòa <BR> lầu cao sáu bảy tầng.<BR><BR> Tới đây nàng ta quay đầu lại nói:<BR><BR> "Tam tộc chư vị lựa chọn một tòa lầu là được. Có một việc, <BR> tiểu tỳ phải nhắc nhở chư vị một chút. Tại Ngọc hoàng đỉnh, <BR> trừ phía Đông có khu giác kỹ tràng - nơi mọi người có thể đến <BR> để tự do tỷ thí, còn lại tất cả các phương khác không được <BR> động thủ tranh đấu. Nếu không nhẹ thì chịu đau khổ da thịt, <BR> nặng thì phế trừ tu vi."<BR><BR> "Chúng ta biết rồi, làm phiền cô nương." Đoàn người nghe vậy <BR> thì phần lớn ai cũng khẽ rung mình, chỉ một gã Xích Dung tộc <BR> tướng mạo anh tuấn lên tiếng đáp lời. <BR><BR> "Tiểu tỳ gọi là Tiểu Trúc. Từ giờ phụ trách mọi sự của tam tộc <BR> các vị. Các vị có bất kỳ chuyện gì đều có thể tìm đến ta." <BR> Bạch sam nữ tử thản nhiên cười, hướng đám người Hàn Lập thi lễ <BR> rồi cáo từ rời đi.<BR><BR> Mọi người sau đó cũng không nói chuyện gì thêm, đều tự mình <BR> tìm các tòa lầu các để tiến vào.<BR><BR> Hàn Lập chọn tầng lầu cao nhất, Bạch Bích và Lôi Lan thì phân <BR> biệt ở hai tầng thấp hơn.<BR><BR> Sau mấy tháng bay liên tục không ngừng nghỉ, ngay cả Hàn Lập <BR> cũng cảm thấy mệt mỏi.<BR><BR> Ngay khi nhận chỗ ở, hắn không nói nửa lời, khoanh chân ngồi <BR> xuống bắt đầu nghỉ ngơi.<BR><BR> Không biết qua bao lâu thời gian, khi Hàn Lập mở đôi mắt ra <BR> thì ngoài cửa sổ sắc trời đã trở nên mờ mịt.<BR><BR> Nhẹ nhàng đi xuống giường, Hàn Lập duỗi duỗi người. Hắn bình <BR> tĩnh đi xuống lầu.<BR><BR> Xuống đến nơi thì Bạch Bích còn đang nhập định trong phòng, nữ <BR> tử Lôi Lan thì chẳng thấy đâu.<BR><BR> Hàn Lập cảm giác có chút ngoài ý muốn.<BR><BR> Nhớ kỹ lúc trước khi đi, Kim Duyệt đã dặn dò kỹ lưỡng không để <BR> hai người bọn họ tách ra, tránh trường hợp bị người khác ám <BR> toán.<BR><BR> Hàn Lập suy nghĩ một chút, cảm thấy thực sự không yên tâm, <BR> liền đi ra khỏi khu lầu các.<BR><BR> Hai người này dù sao cũng có liên quan tới thành công của Uyên <BR> thí luyện, hắn thật sự không thể cứ vậy mà không để ý được.<BR><BR> "Ồ, đây không phải là Hàn huynh sao? Thật là khéo léo à!" Vừa <BR> bước ra khỏi cửa lớn, đột nhiên một âm thanh lười biếng vang <BR> lên trong tai Hàn Lập.<BR><BR> Hai mắt Hàn Lập chợt lóe, nhìn theo hướng tiếng nói.<BR><BR> Chỉ thấy một thanh niên mặt tròn đang từ trong đi ra, đúng là <BR> một trong những người của Xích Dung tộc, nhưng nét mặt tràn <BR> đầy vui vẻ, cười hì hì. <BR> Mặt Hàn Lập không chút thay đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh <BR> một tiếng.<BR><BR> Đối phương nếu thật sự ngẫu nhiên gặp mình ở đây mới thật là <BR> chuyện quỷ, hơn phân nửa người này đã chờ sẵn ở quanh đây đợi <BR> hắn xuất hiện.<BR><BR> Mặc dù không biết đối phương có chủ ý gì, nhưng khẳng định <BR> không phải chuyện tốt.<BR><BR> Hàn Lập nhìn đối phương không nói một lời.<BR><BR> "Ha ha, Hàn huynh cần gì phải căng thẳng như vậy. Hai tộc của <BR> chúng ta mặc dù bây giờ có mâu thuẫn nhỏ, nhưng là vẫn chưa <BR> tiến vào Uyên thì không cần phải rút kiếm khai đao. Sau này <BR> đến khi quý tộc gia nhập Xích Dung tộc chúng ta, không phải <BR> tất cả đều là huynh đệ rồi sao?" Tên Xích Dung tộc này thấy vẻ <BR> lãnh đạm có chút hàn ý của Hàn Lập thì liền cười giả lả.<BR><BR> "Nếu thật sự hai tộc hợp nhất... Đúng là có khả năng điều này <BR> xảy ra." Hàn Lập hai mắt đột nhiên khẽ động, vẻ mặt nở nụ cười <BR> nhẹ.<BR><BR> Thấy vẻ mặt Hàn Lập đột nhiên biến hóa như vậy, gã thanh niên <BR> kia có chút sửng sốt nhưng lập tức cười rộ lên.<BR><BR> "Tiểu đệ là Xích Thiên, cũng là lần đầu tiên đến Ngọc Hoàng <BR> đỉnh. Chúng ta chi bằng kết bạn đi một chút?"<BR><BR> "Kết bạn đi cùng?" Hàn Lập có chút không ngờ tới.<BR><BR> "Nơi đây vẫn còn cấm chế tranh đấu. Hàn huynh sợ ta ám toán <BR> sao?" Xích Thiên cười thản nhiên.<BR><BR> "Hàn mỗ mặc dù không sợ ám toán, nhưng là không có hứng thú <BR> kết bạn cùng người khác." Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống.<BR><BR> Xích Thiên bị Hàn Lập cự tuyệt, ánh mắt chợt lóe lên sự tàn <BR> khốc, nụ cười rốt cục thu liễm đi.<BR><BR> "Hàn huynh lần này đi ra ngoài là muốn tìm quý tộc Lôi cô <BR> nương sao?" Thanh niên mặt tròn trầm mặc một lát rồi chậm rãi <BR> nói.<BR><BR> "Lời này có ý tứ gì?" Âm thanh Hàn Lập trở nên rét lạnh.<BR><BR> "Không có gì, tại hạ chỉ là lúc trước chứng kiến Lôi Lan cô <BR> nương hình cùng với Hồng Sa sư tỷ của bổn tộc nói là cùng nhau <BR> đi ra ngoài. Hình như nói là đi tới khu giác kỹ tràng phía <BR> Đông để đại khai nhãn giới gì đó. Ta nói cho các hạ biết để <BR> các hạ khỏi nhọc công tìm kiếm loạn khắp nơi." Xích Thiên vẻ <BR> ngoài có vẻ như cười nhưng bên trong lại không cười.<BR><BR> "Nói như vậy, tại hạ xin đa tạ Xích huynh thật nhiều." Hàn Lập <BR> mặt vẫn lạnh băng, ôm quyền cảm tạ một câu rồi người phiêu <BR> diêu đi mất.<BR><BR> Nhìn bóng lưng Hàn Lập đi khuất, ánh mắt Xích Thiên chợt lóe, <BR> lập tức cười lạnh một tiếng.<BR><BR> "Xích sư đệ, ngươi làm tốt lắm." Thân hình Hàn Lập khuất hẳn <BR> thì phía trong lầu các chợt truyền đến một âm thanh thản <BR>nhiên.<BR><BR> Theo đó là một bóng người xuất hiện từ trong đi ra cửa lớn. <BR> Người này là một nam nhân cao gầy, dáng vẻ giống một người <BR> Xích Dung tộc nhưng hai mắt lộ ra một tia sát khí.<BR><BR> "Chúc sư huynh! Việc này nhỏ thôi, không cần nói vậy. Bất quá, <BR> người này tuy là cao giai linh tương, nhưng sư huynh cũng đâu <BR> cần phải chú ý như vậy? Ta chỉ cần tùy tiện xuất ra một người <BR> cũng có thể đối phó dễ dàng mà?" Xích Thiên vẻ mặt biến đổi, <BR> vội vàng quay người lại cung kính.<BR><BR> "Xích sư đệ, lời này ngươi nói sai rồi. Người này nếu thật sự <BR> đúng như phỏng đoán của ta thì các ngươi khẳng định không phải <BR> đối thủ." Chúc Âm Tử nói ra câu này khiến thanh niên họ Xích <BR> thất kinh.<BR><BR> "Sư huynh đã biết người này là ai?"<BR><BR> "Sư đệ hẳn là biết, mấy tháng trước đám người Thiên Minh đã <BR> xảy ra chuyện chứ?" Chúc Âm Tử không trả lời mà hỏi ngược lại.<BR><BR> "Chuyện này đương nhiên có được nghe một chút. Nghe nói Thiên <BR> Minh sư huynh không hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn tổn <BR> thất một đầu cao giai xích hống cầm, cùng với một viên Hỏa <BR> long châu bị phá hủy." Xích Thiên chần chờ một chút rồi thành <BR> thật trả lời.<BR><BR> "Lúc ấy chỉ bằng vào thực lực của đúng một người, đánh lui <BR> Thiên Minh, chém giết Xích hống cầm, chính là vị Hàn đại thánh <BR> tử kia." Chúc Âm Tử liếm liếm môi, trên mặt lộ ra một tia kỳ <BR> quái.<BR><BR> "Làm sao có thể như vậy được. Thiên Minh sư huynh dù sao cũng <BR> là trung giai linh tương, mấy người đi cùng cũng có tu vi linh <BR> giai. Hơn nữa Xích hống cầm lại càng thần thông, không phải <BR> một trung giai linh tương có thể so sánh được." Sắc mặt Xích <BR> Thiên đại biến, có chút khó mà tin được.<BR><BR> "Thiên Minh từng chính mình miêu tả bộ dáng người nọ cho ta, <BR> hơn nữa, vị thánh tử của Thiên Bằng tộc này cũng trùng hợp vừa <BR> mới từ hải ngoại triệu hồi về. Ứng mấy điều đó thì không thể <BR> sai được. Sợ rằng người này ít nhất cũng có tu vi cao giai <BR> linh tương."<BR><BR> "Nói như vậy thì Thiên Bằng tộc kia thật có chút thủ đoạn. Ban <BR> đầu khi vị thánh chủ kia của bọn họ suy sụp, còn nói rằng <BR> trong tộc không còn lấy một vị thánh tử nào, khẳng định sẽ bị <BR> chúng ta sớm thâu tóm. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện tới ba <BR> gã thánh tử, trong đó còn có một cao giai linh tương. Thật <BR> đúng là không thể chủ quan được a." Thanh niên mặt tròn trừng <BR> mắt nhìn Chúc Âm Tử, có vẻ vẫn còn chút bán tín bán nghi.<BR><BR> "Cái này không có gì là ngạc nhiên cả. Thiên Bằng tộc dù sao <BR> cũng là một tộc có từ thượng cổ, là một chi của phi linh tộc <BR> chúng ta. Việc chuẩn bị một vài hậu chước cũng không có gì lạ. <BR> Nhưng chỉ là lần này trong tộc các chư vị trưởng lão chỉ đạo <BR> rất rõ ràng, thà rằng cùng vài tộc khác liên thủ chia cắt <BR> Thiên Bằng tộc cũng tuyệt đối không thể để bọn sản sinh ra một <BR> gã thánh chủ khác. Mà hiện nay Hàn Lập kia hơn phân nửa chính <BR> là người có hy vọng nhất của Thiên Bằng tộc. Cho nên, trước <BR> khi tiến vào Uyên phải biết cho rõ thần thông của hắn. Ta <BR> không muốn làm chuyện gì khi không nắm chắc." Chúc Âm Tử trầm <BR> giọng nói.<BR><BR> "Sư huynh nói có lý. Bây giờ chúng ta cũng nên tới chỗ giác kỹ <BR> tràng xem sao." Xích Thiên cười hì hì nói.<BR><BR> "Hiển nhiên là phải đi rồi. Thiên Bằng tộc vốn đã ít, hắn căn <BR> bản không thể bỏ qua chuyện này. Khi có chuyện xảy ra, hắn <BR> cũng không thoát được liên quan." Chúc Âm Tử cũng cười hắc <BR>hắc.<BR><BR> Tiếp theo hai người lập tức bay lên, hướng về phía Đông mà <BR> tăng tốc.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1432 <BR> Giác kỹ tràng <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Hàn Lập lững thững đi bên đường đã, thưởng thức cảnh sắc xung <BR> quanh, dánh vẻ vô cùng thảnh thơi tự đắc.<BR><BR> Bất chợt có bốn bóng người bay vụt qua, chưa kịp định thần thì <BR> thấy mấy người khác cũng bay tới bay lui trên đầu. Phi linh <BR> tộc vốn có thói quen đi tới đi lui, mặt đất thì đường nhỏ <BR> nhưng bay trên cao thì không sao.<BR><BR> Bất quá nhìn cảnh này Hàn Lập chợt nhớ ra nơi đây chính là tập <BR> trung lực lượng cường đại của Phi linh tộc thì thở dài một <BR> tiếng trong lòng.<BR><BR> Khác không nói, chỉ nghĩ đến bảy mươi hai đội của Phi linh <BR> tộc, mỗi đội một trưởng lão, cộng thêm nơi đây mười mấy tên <BR> thành viên của liên tịch trưởng lão hội, sơ sơ cũng đủ vượt <BR> qua Thiên Uyên thành rồi. Dù sao Thiên Uyên thành tại lúc bình <BR> thường cũng chỉ có bất quá mười tên trưởng lão Hợp thể kỳ tọa <BR> trấn. Đương nhiên nếu vào thời điểm chiến tranh, cũng có thể <BR> miễn cưỡng triệu tập gần hai trăm tên hợp thể kỳ lại, nhưng ở <BR> đây chính là lực lượng của lưỡng tộc, còn nếu chỉ tính Nhân <BR> tộc hoặc Yêu tộc thôi thì không thể so sánh với Phi linh tộc <BR> được.<BR><BR> Về phần hóa thần hoặc luyện hư thì phỏng chừng số lượng của cả <BR> hai tộc cũng không thể so sánh được.<BR><BR> Như thế xem ra, nhân tộc đặt chân lên linh giới này bao nhiêu <BR> năm qua cũng chẳng qua khó khăn lắm mới tự bảo vệ được mình mà <BR> thôi. Thực lực tại linh giới chư tộc xem như khá nhỏ yếu, cái <BR> này đúng là không phải chuyện giả.<BR><BR> Phi linh tộc thực lực mặc dù không thể cùng so sánh với các <BR> đại tộc ở linh giới, nhưng hẳn là có thể miễn cưỡng đứng vào <BR> nhóm chủng tộc trung bình.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập thầm lo lắng, quẹo người đi sang hướng <BR> khác, đột nhiên phía trước bỗng xuất hiện một cái tiểu đình, <BR> bốn phía đều có đường nhỏ dẫn tới các hướng khác nhau.<BR><BR> Mà ở trong đình có hai chiếc ghế gỗ, đang có hai cô gái bạch <BR> sam ngồi cười đùa nói chuyện với nhau.<BR><BR> Các nàng vừa thấy có ngoại nhân xuất hiện thì không khỏi dừng <BR> cười, nhất loạt nhìn lại phía Hàn Lập.<BR><BR> Trong đó có một nữ tử mà lúc trước tự xưng là Tiểu Trúc - <BR> người dẫn đường cho bọn Hàn Lập.<BR><BR> "Nguyên lai là Tiểu Trúc cô nương. Không biết cô nương có thấy <BR> đồng bọn của ta đi qua nơi đây không?" Hàn Lập tâm niệm vừa <BR> chuyển, khách sáo chào hỏi đồng thời nói luôn mục đích.<BR><BR> "Ồ, người mà Hàn công tử muốn tìm có phải là Lôi Lan tiểu thư <BR> không? Không lâu trước đây tiểu tỳ đích xác có nhìn thấy nàng <BR> đi qua, hình như là đi về phía giác kỹ tràng." Tiểu Trúc tươi <BR> cười đứng lên trả lời.<BR><BR> "Giác kỹ tràng? Đi một mình sao?" Trong lòng Hàn Lập trầm <BR> xuống, lại hỏi.<BR><BR> "Không phải, có Hồng Sa tiểu thư của Xích Dung tộc đi cùng." <BR> Tiểu Trúc chớp chớp đôi mắt đẹp, thâm ý cười.<BR><BR> "Đa tạ đã cho biết!" Hàn Lập không lộ bất cứ vẻ gì trên mặt, <BR> lãnh đạm cười một chút rồi chuyển hướng đi về phía giác kỹ <BR> tràng.<BR><BR> Hai cô nương thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, và đồng thời đều <BR> nhìn thấy tia kinh ngạc trong mắt người kia.<BR><BR> Vị thánh tử của Thiên Bằng tộc này nghe đồng bạn của mình bị <BR> địch tộc mang đi phương hướng đó mà còn có thể trầm ngâm nhẫn <BR> nhịn, thật đúng là không phải người bình thường.<BR><BR> Nhị nữ hiển nhiên không biết rằng Hàn Lập mặc dù bên ngoài <BR> nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại có vài phần tức giận.<BR><BR> Vị Lôi Lan Thiên Bằng tộc kia đúng là cũng không biết tốt xấu.<BR><BR> Mặc dù không biết tên Xích Dung tộc kia dùng phương pháp gì để <BR> dụ dỗ, nhưng dù sao cũng dễ thấy là không có hảo ý gì, sao lại <BR> không nhìn ra cơ chứ? Vạn nhất đối phương tại giác kỹ tràng cố <BR> ý làm bộ vô tình đả thương nàng, hy vọng của Thiên Bằng tộc <BR> thông qua thí luyện không phải càng xa vời sao?<BR><BR><BR> Hắn hết lần này đến lần khác thật đúng là không thể ngồi yên <BR> mà không động tới việc này.<BR><BR> Dù sao hắn đã có hiệp nghị với Kim Duyệt của Thiên Bằng tộc. <BR> Vạn nhất nếu không làm cho Thiên Bằng tộc xuất hiện một vị <BR> thánh chủ mới, phiền toái với hắn chỉ sợ là không nhỏ.<BR><BR> Tin tưởng rằng mấy vị trưởng lão sẽ tuyệt đối không thèm để ý <BR> trước sau gì cả, sẽ đem việc hắn là ngoại tộc làm lý do xử một <BR> hơi.<BR><BR> Nghĩ lại các chi tiết về địa uyên thí luyện, Hàn Lập thở dài <BR> một hơi ảo não.<BR><BR> Lần này hắn tham gia cùng Thiên Bằng tộc cố nhiên được vài chỗ <BR> tốt, nhưng đồng dạng cũng bị quấn vào những phiền toái không <BR> nhỏ.<BR><BR> Ngay cả sau này khi đã trợ giúp được Thiên Bằng tộc thoát khỏi <BR> khốn cục, việc bản thân thoát đi như thế nào cũng là việc cần <BR> phải được chuẩn bị kỹ lưỡng.<BR><BR> Trong lòng vẫn bình tĩnh lập kế sách, chân Hàn Lập vẫn không <BR> ngừng bước. Đột nhiên cảm giác xung quanh có mấy người, để <BR> tránh phiền toái, thân ảnh hắn khẽ nhoáng lên biến mất vô ảnh <BR> vô tung.<BR><BR> Đi mãi một hồi, Hàn Lập cũng không nghĩ là giác kỹ tràng lại ở <BR> cách xa chỗ hắn ở đến như vậy.<BR><BR> Thi triển Xích thiên lý thần thông một hồi, Hàn Lập chứng kiến <BR> một màn hào quang thật lớn ở phía trên cao tới cả ngàn trượng, <BR> hơn nữa từ trên lại mơ hồ truyền đến mấy tiếng bạo liệt.<BR><BR> Thần sắc Hàn Lập vừa động, dừng thần thông lại, từ từ bước tới <BR> phía trước, nơi tập trung không ít người.<BR><BR> Cái tên gọi là Xích Thiên của Xích Dung tộc kia, nếu chủ động <BR> nói cho hắn về Lôi Lan thì rõ ràng có ý lôi kéo hay nhử hắn <BR> tới đây.<BR><BR> Vậy chỉ cần hắn không có hiện thân, những người của Xích Dung <BR> tộc hẳn sẽ chưa làm khó dễ gì. Hơn nữa cho dù đối phương không <BR> thể chờ đợi được mà ra tay thì lúc này tới cũng đã muộn rồi. <BR> Vì vậy Hàn Lập không có vội vàng gì.<BR><BR> Trong lòng hắn thản nhiên thầm nghĩ như vậy, đồng thời đưa mắt <BR> quan sát mọi động tĩnh xung quanh.<BR><BR> Hắn cảm giác hình như có người ở trên không đang thi triển <BR> thần thông tranh đấu với nhau.<BR><BR> Hoàn hảo! Mấy người này chưa thực sự bắt đầu cuộc chiến. Một <BR> người được bao quanh bởi liệt hỏa, người còn lại trong miệng <BR> không ngớt phun hàn khí màu lam. Trong đó tuyệt nhiên không có <BR> ai là Lôi Lan.<BR><BR> Nhưng là người khu sử liệt hỏa kia rõ ràng là Xích Dung tộc nữ <BR> tử tên gọi Hồng Sa.<BR><BR> Hàn Lập đang có chút kỳ quái thì đột nhiên cảm giác có người <BR> từ xa đang đưa mắt nhìn mình, có vẻ rất âm hàn, không hề có ý <BR> tốt.<BR><BR> Linh giác của hắn vô cùng linh mẫn, chỉ đảo mắt nhanh một cái <BR> đã phát hiện khu vực kẻ kia đang đứng.<BR><BR> Nhưng khiến hắn rùng mình chính là ánh mắt kia ngay lập tức <BR> biến mất, mặc cho hắn cẩn thận đảo qua đám người nọ liên tục, <BR> nhưng không hề thu được kết quả gì.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, sau khi hơi trầm ngâm liền buông <BR> tha không tiếp tục truy tìm nữa mà gia tăng cước bộ, một lát <BR> sau tiến gần tới kỹ tràng.<BR><BR> Chưa chờ hắn đi tới, nơi không trung hai người đã bắt đầu <BR> triển khai thực sự, một trận lửa cháy và hàn khí đan vào nhau <BR> mãnh liệt, phút chốc phân ra thắng bại.<BR><BR> Một nam tử sau lưng có đôi cánh màu lam, chỉ trong nháy mắt đã <BR> bị ngọn lửa làm cho cuống quýt, không thể không hướng Hồng Sa <BR> nữ tử chịu thua, từ không trung hạ xuống.<BR><BR> "Lôi muội muội, ta đã đem đối thủ đuổi đi rồi. Nếu muội muốn <BR> khối lôi tinh thạch nọ, hãy đánh bại ta, tỷ tỷ lập tức hai tay <BR> dâng lên, tuyệt không đổi ý." Nữ tử này nguyên vốn tư sắc <BR> không kém, cười duyên với vẻ mặt đầy quyến rũ.<BR><BR> Cảnh này khiến cho không ít nam tử của Phi linh tộc ở xung <BR> quanh trào lên một ngọn lửa nóng trong lòng.<BR><BR> Hàn Lập vừa nghe vậy thì thầm kêu lên bất hảo, vừa định lên <BR> tiếng ngăn cản, nhưng cũng đã không kịp.<BR><BR> Một đoàn bạch quang chợt lóe lên, từ dưới mặt đất bay lên một <BR> quang đoàn, bên trong là một thân ảnh thon dài, có đôi cánh <BR> màu bạc.<BR><BR> Đích xác là Lôi Lan nữ tử.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập trở nên âm trầm.<BR> <BR> Nữ tử Xích Dung tộc kia thật là vừa khéo, mình mới tới nơi <BR> trong nháy mắt liền đánh bại đối thủ, cũng đồng thời khiêu <BR> chiến Lôi Lan.<BR><BR> Hiển nhiên không phải chuyện tự nhiên trùng hợp như vậy, rõ <BR> ràng mới vừa rồi đã phát hiện mình tới đây, mới chính thức <BR> phát động kế hoạch. Không phải tất cả đều nhằm vào mình sao?<BR><BR> Bất quá sau khi hắn thở nhẹ mấy hơi, sắc mặt trong nháy mắt đã <BR> trở lại bình thường, chậm rãi đi tới bên cạnh kỹ tràng, tùy <BR> tiện tìm một chỗ bất động đứng xem.<BR><BR> "Ngươi dùng lôi tinh thạch để mang ta tới nơi đây, đại khái là <BR> muốn cùng ta động thủ mà thôi. Không quản ngươi có chủ ý gì, <BR> chính ngươi đã nói, chỉ cần ta đánh bại ngươi là có thể có lôi <BR> tinh thạch. Ta sẽ không lưu thủ đâu." Mặt Lôi Lan không chút <BR> thay đổi nói.<BR><BR> Ngân sí sau lưng chợt động, nhất thời từng đạo điện quang màu <BR> bạc hình cung hiện ra, nhanh chóng bao quanh thân hình khiến <BR> Lôi Lan giống như một lôi điện chi linh.<BR><BR> "Ha ha, đúng vậy, chỉ cần muội có bản lãnh đó, ta nhất định <BR> đem lôi tinh thạch hai tay dâng lên." Hồng Sa lại có vẻ như <BR> không them để ý, chỉ khẽ liếc mắt về phía Hàn Lập đang đứng.<BR><BR> Những người ở dưới hiển nhiên đều biết Xích Dung tộc và Thiên <BR> Bằng tộc có chút ân oán, giờ phút này ai cũng có tâm lý đứng <BR> đây xem kịch vui, chuẩn bị chứng kiến một hồi đại chiến.<BR><BR> Thế nhưng Hàn Lập lại đứng thản nhiên khoanh tay nhìn, có vẻ <BR> không hề có ý định ngăn cản.<BR><BR> Trên mặt Hồng Sa cười dài nhưng trong lòng lại có chút bối <BR>rối.<BR><BR> Nếu như Hàn Lập không ra tay ngăn cản, kế hoạch ban đầu của <BR> các nàng xem như không được, có lẽ phải vận dụng biện pháp kia <BR> mất thôi.<BR><BR> Trong lòng nữ tử này âm thầm nghĩ. Sau đó nàng không hề do dự, <BR> hai tay bắt quyết, hồng quang trên thân thể đại phóng, một <BR> viên khối bát khẩu đỏ đậm thật to hiện ra, cơ hồ ánh hồng muốn <BR> che mất non nửa mặt trời.<BR><BR> Nhiệt độ bên cạnh kỹ tràng chợt gia tăng mạnh mẽ, trở nên nóng <BR> nực cực độ.<BR><BR> Mấy người có tu vi thấp đang đứng xem thậm chí còn phải thụt <BR> lùi vài bước mới chịu được.<BR><BR> Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, mi mắt chợt động nhưng thân thể <BR> vẫn không chuyển.<BR><BR> Lôi Lan thấy vậy lại không nói một lời, hai cánh rung nhẹ, <BR> pháp quyết liên tục được thôi động.<BR><BR> "Ầm, ù, ù" một trận lôi minh phát ra, sau đó lôi điện hình <BR> cung bao quanh nàng chợt to dần ra, xa xa nhìn lại phảng phất <BR> như có một con cự mãng màu bạc đang quấn quanh thân thể Lôi <BR> Lan. Nhưng rồi những cự mãng này đột ngột biến thành vô số <BR> ngân tơ bắn thẳng về phía trước.<BR> Cơ hồ mỗi ngân tơ đều biến thành một lôi tơ tằm, như những quả <BR> hỏa cầu bắn vụt đi.<BR><BR> Trong nháy mắt, tiếng sét đánh không ngừng, hàng trăm hỏa cầu <BR> đồng loạt phát nổ tạo thành vô số hoa lửa.<BR><BR> Thần thông ngự lôi tơ tằm này không chỉ khiến cho Hàn Lập ngẩn <BR> người ra mà những người đứng xem phía dưới cũng rộ lên một <BR> trận xao động.<BR><BR> Hồng Sa ở đối diện cũng hiện lên tia kinh ngạc nhưng ngay sau <BR> đó lập tức cười lạnh một tiếng, tay áo bào rung lên, một rặng <BR> mây đỏ bắn ra mạnh mẽ.<BR><BR> Rặng mây đỏ này đi tới đâu thì hoa lửa nơi đó đều biến thành <BR> hồng vụ. Trong phút chốc, một tảng lớn hỏa vân hiện lên, đem <BR> thân hình Hồng Sa bao phủ vào bên trong.<BR><BR> Hỏa vân quay cuồng không ngừng, trận trận hỏa lãng từ bên <BR> trong hướng ra ngoài, theo hình từng giọt từng giọt. Mỗi giọt <BR> tại không gian ngưng tụ thành một viên hỏa cầu, hình dáng to <BR> nhỏ khác nhau.<BR><BR> Hỏa cầu này quay tròn một hồi, phát ra âm thanh vù vù đáng sợ <BR> rồi thẳng hướng đến chỗ Lôi Lan.<BR><BR> Sắc mặt Lôi Lan hơi biến, không nói hai lời, khẽ nhấc cánh <BR> tay, một tiếng nổ lớn kèm theo mũi nhọn bạch ngân phóng ra.<BR><BR> Trong chớp mắt, vô số bạch ngân hình cung dung hợp làm một.<BR><BR> Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là một cánh cung màu <BR> bạc vô cùng lớn, trực tiếp hướng đến hỏa cầu nghênh đón.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1433 <BR> Thử dò xét <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Sau một tiếng sét nổ váng trời, ngân hồ thô to đã dễ dàng lao <BR> vào trong hỏa cầu lớn.<BR><BR> Ngay lúc đa phần mọi người cho rằng ngân hồ hình cung kia nhất <BR> định sẽ xuyên thủng hỏa cầu thì đột nhiên không thấy một chút <BR> dấu vết gì của lôi điện từ nó nữa, cảm giác như đã hoàn toàn <BR> bị cắn nuốt.<BR><BR> Lôi Lan cả kinh, hỏa cầu kia nhanh chóng đã tới trước mặt, <BR> thanh thế vô cùng kinh người.<BR><BR> Ngay sau khi chần chờ chốc lát, thân hình nữ tử này chợt lóe <BR> lên, hai cánh phát ra tầng tầng lôi quang bao bọc lấy cả thân <BR> thể. Tại giữa lôi quang, một thân hình bạch điểu trắng bạc <BR> biến ảo hiện ra. Trên cổ ngân điểu này có một cái vòng hình cổ <BR> quái, trên cái vòng lại gắn một chiếc hồ lô vàng rực cao chừng <BR> ba tấc.<BR><BR> Nữ tử này không ngờ cuối cùng lại quyết định sử dùng đòn mạnh <BR> nhất của mình là thuật biến thân để đánh bại đối phương.<BR><BR> Hỏa cầu lớn kia vừa thấy bạch điểu xuất hiện thì nhất thời <BR> đình chỉ muốn đổ nhào xuống. Thế nhưng ngay lập tức môt loạt <BR> âm thanh ầm ù phát ra, hỏa cầu đột nhiên biến ảo, cũng hóa <BR> thành một hỏa điểu đỏ đậm.<BR><BR> Hình thể của hỏa điểu lớn hơn rất nhiều so với bạch điểu kia. <BR> Nhưng là bạch điểu không hề lộ vẻ sợ hãi gì, thân thể đột <BR> nhiên cuồng trướng lên, biến hóa một chút, hiện ra hình dáng <BR> của một nhân điểu mang theo vô số lôi quang, hung hăng lao <BR> thẳng tới hướng đối diện.<BR><BR> Hỏa điểu cũng không có gì là sợ hãi, ngọn lửa trên người như <BR> nóng hơn, một đôi lợi trảo cũng giơ lên, những mũi tên lửa <BR> nhọn hoắt theo đó bắn ra.<BR><BR> Dưới hai đôi cánh khổng lồ của hai con chim, một màn hào quang <BR> chói lòa che lấp gần như toàn bộ bầu trời phía trên kỹ tràng. <BR> Một màn tranh đấu kịch liệt giữa hai bên đã chính thức bắt <BR>đầu.<BR><BR> Máu tươi, linh vũ thỉnh thoảng rơi từ trên cao xuống.<BR><BR> Thế nhưng chưa đến mặt đất thì những giọt máu và linh vũ này <BR> liền biến mất vô ảnh vô tung.<BR><BR> Điều khiến nhiều người kinh ngạc chính là, với tu vi sơ giai <BR> của Lôi Lan, sau khi biến thân thành bạch điểu lại có thể <BR> chiến đấu ngang ngửa với hỏa điểu kia, hơn nữa chiến ý càng <BR> lúc càng mạnh mẽ. <BR> Dưới sự công kích mạnh mẽ của hỏa trảo, lôi điện hình cánh <BR> cung của bạch điểu tỏ vẻ lãnh đạm nhưng uy lực dường như muốn <BR> lớn hơn nhiều so với lúc trước.<BR><BR> Lam mang trong mắt Hàn Lập chớp động, nhìn chằm chằm không <BR> chớp vào bạch điểu trên không trung, khóe miệng lộ ra một tia <BR> kỳ quái.<BR><BR> Người khác nhìn không phát hiển ra nhưng với linh mục của hắn <BR> có thể nhìn rõ mồn một. Bạch điểu kia nhìn như là đang dấu dấu <BR> giếm giếm một công pháp gì kỳ bí trong làn điện quang khiến <BR> cho lôi điện tăng thêm uy lực mạnh mẽ như vậy.<BR><BR> Thế nhưng thực tế tất cả là nhờ vào cái hồ lô màu vàng ba tấc <BR> kia thỉnh thoảng bắn ra vài tia điện quang màu tím. Những tia <BR> điện quang này khi tiếp xúc với ngân quang do thân thể bạch <BR> điểu sinh ra liền dung nhập vào trong đó không thấy bóng dáng.<BR><BR> Dần dần lôi điện hộ thân xung quanh bạch điểu do Lôi Lan biến <BR> thành từ màu ngân bạch chuyển dần sang màu tím nhạt.<BR><BR> Xem ra tử quang này có rất nhiều lai lịch.<BR><BR> Hồng Sa ngoài ý muốn bị áp chế dần dần rơi vào thế hạ phong, <BR> trong lòng cực kỳ kinh sợ.<BR><BR> Mặc dù nàng hiển nhiên không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, <BR> nhưng đoán chắc phải có gì đó ám muội, bằng không lấy tu vi mà <BR> nói, đối phương không thể là đối thủ của nàng được.<BR><BR> Đúng lúc này, bên tai nàng truyền tới âm thanh của một nam tử. <BR> Thanh âm tuy không lớn nhưng nữ tử này nghe được thì trong <BR> lòng nhộn lên một phen. Lúc này nàng cuối cùng cũng không chần <BR> chờ nữa, hai cánh khẽ buông xuống, chuẩn bị dùng sát chiêu thí <BR> luyện của mình. Trên đỉnh đầu hỏa ô xuất hiện một chiếc linh <BR> vũ dài bắn vụt ra. <BR><BR> Khúc khích vài tiếng, linh vũ chợt biến ảo thành một hỏa điểu <BR> độc nhất vô nhị. Tiếp đó hỏa điểu há mồm, một khối hỏa cầu lập <BR> tức phun ra, tiến thẳng vào giữa quầng lửa to lớn.<BR><BR> Cục diện ngay lập tức có chút thay đổi. Vừa mới chiếm được <BR> chút thượng phong, đột nhiên lại bị hỏa điểu lấy lại thế trận, <BR> bằng điểu lập tức nổi giận, phát ra một tiếng kêu dài.<BR><BR> Theo đó những tử điện hình cung phát ra nhiều hơn, mạnh mẽ <BR> hơn, khiến cho không khí phụ cận vặn vẹo.<BR><BR> Hào quang dày đặc khiến cho hỏa điểu và bạch điểu trở nên mờ <BR> ảo trước mắt mọi người.<BR><BR> Thế nhưng lúc này đa phần đều có thể nhận ra bạch điểu đang <BR> mất dần ưu thế, rơi vào hạ phong ngày một nhanh, căn bản không <BR> trụ được bao lâu nữa. Thậm chí có thể bị trọng thương mà rơi <BR> xuống.<BR><BR> Đúng lúc này, Hàn Lập vốn đang đứng bất động quan sát, đột <BR> nhiên hai cánh hiện ra, sau một tiếng sét, hóa thành một đạo <BR> thanh bạch điện biến mất tại chỗ.<BR><BR> Cơ hồ ngay lúc đó, tại một chỗ khác, một bóng đen đứng giữa <BR> mọi người cũng chợt lóe lên, không một tiếng động biến mất tại <BR> chỗ.<BR><BR> "Bịch" một tiếng, một đạo kiếm quang màu vàng dài hơn mười <BR> trượng từ trong hư không thoáng hiện, hướng lôi điện hình cung <BR> trảm xuống.<BR><BR> Kiếm quang chưa tiếp cận mục tiêu thì đột nhiên một đạo bạch <BR> ngân hiện ra chặn lại, kèm theo một tiếng ông minh thê lương.<BR><BR> Hỏa diễm cùng với bạch ngân điện hồ phảng phất lập tức tiêu <BR> tán. <BR><BR> Giữa chiến đoàn hỏa điểu cùng bạch ngân điểu chỉ cảm thấy kim <BR> quang chợt lóe lên, một cái gì đó sắc bén dị thường không chút <BR> khách khí trảm thẳng xuống đầu mấy người.<BR><BR> Họ căn bản không thể ngăn cản.<BR><BR> Nhị điểu kinh hãi, bất chấp tất cả, đồng loạt thu thần thông <BR> về rồi cùng bắn ra phía sau né tránh.<BR><BR> Kiếm quang thật lớn len vào giữa hai người, theo đó một đạo <BR> bạch ngân lưu lại như tàn ảnh bị xẻ làm đôi, lập tức thoát ra <BR> một cỗ lực lượng vô cùng lớn.<BR><BR> Phụ cận cuồng phong gào thét, đại lượng thiên địa nguyên khí <BR> nhất tề hội tụ về phía bạch ngân, phảng phất như đem một trảm <BR> này gợi mở không gian.<BR><BR> Những người xem được một trận đại loạn. Nhị điểu đã trở lại <BR> hình người, chỉ là trên mặt vẫn đầy vẻ kinh nghi.<BR><BR> "Ngươi không phải là đối thủ của nữ tử này, không nên đấu <BR> nữa." Một âm thanh thản nhiên từ phía sau truyền tới Lôi Lan.<BR><BR> Nàng biến đổi sắc mặt, vội quay đầu lại chỉ thấy một gã thanh <BR> niên lặng yên đứng phía sau.<BR><BR> Đúng là Hàn Lập. "Mới vừa rồi là Hàn huynh xuất thủ?" Lôi Lan <BR> có chút hoảng sợ.<BR><BR> Uy lực của đạo kiếm quang vừa rồi khiến nữ tử này tưởng rằng <BR> người đó ắt hẳn phải là một vị linh suất cấp.<BR><BR> Không gian lúc này đã trở lại bình thường, nhưng Hàn Lập vẫn <BR> giữ vẻ lãnh đạm, không trả lời Lôi Lan mà đưa mắt nhìn về phía <BR> đối diện.<BR><BR> Lôi Lan ngẩn ra, cũng nhìn lại theo hướng đó.<BR><BR> Lúc này nàng mới phát hiện Hồng Sa cũng đang nửa cười nửa <BR> không nhìn về phía này.<BR><BR> Không biết từ bao giờ phía sau đối thủ của Lôi Lan cũng xuất <BR> hiện một thanh niên mặc hồng sam, khuôn mặt âm lệ, không chút <BR> biểu cảm.<BR><BR> Đây đúng là Chúc Âm Tử, cũng là người đáng cảnh giác nhất <BR> trong đám Xích Dung tộc.<BR><BR> Trong lòng Lôi Lan không khỏi cảm thấy khẽ run.<BR><BR> "Hàn huynh, nghe nói huynh một mực tu luyện ở hải ngoại, mới <BR> trở lại Thiên Bằng tộc. Tại hạ có chút tò mò, mong Hàn huynh <BR> chỉ giáo." Khóe miệng Chúc Âm Tử khẽ động.<BR><BR> Vừa rồi Hàn Lập ra tay ngăn cản hai người, trong lòng hắn đã <BR> trầm xuống. Biết thần thông đối phương chắc chắn không phải <BR> chuyện đùa, nhưng là vì muốn rõ ràng chi tiết hơn về đại địch <BR> này nên hắn vẫn muốn hướng Hàn Lập khiêu chiến theo đúng như <BR> an bài.<BR><BR> Chúc Âm Tử đương nhiên không phải là người mà Hồng Sa mấy <BR> người có thể so sánh.<BR><BR> Hắn vừa xuất hiện trên không trung, ngay lập tức bị không ít <BR> người nhận ra. Lúc này nghe được khẩu khí muốn khiêu chiến với <BR> Hàn Lập của hắn, không ít người giật mình kinh ngạc, nhưng <BR> ngay sau đó là tỏ vẻ hưng phấn vô cùng. Thần thông bực này mà <BR> đồng bối giao thủ thì không phải ai cũng có cơ duyên nhìn <BR>thấy.<BR><BR> Nghe được Chúc Âm Tử nói vậy, Lôi Lan khẽ nhướng mày, thần sắc <BR> nàng tỏ ra đã hiểu rõ. Nữ tử này rốt cuộc đã thấy rằng mình <BR> đơn giản chỉ là mồi nhử.<BR><BR> "Cùng các hạ giao thủ? Không có hứng thú!" Hàn Lập cười nhạt.<BR><BR> "Hắc hắc, nếu đã đi vào nơi đây, các hạ không còn nhiều lựa <BR> chọn nữa rồi."<BR><BR> "Hàn huynh, tiếp chiêu!" Bàn tay nam tử này vừa nhấc, hồng <BR> quang chợt lóe, hóa thành một lợi trảo đỏ đậm, mười ngón tay <BR> trong suốt đỏ rực trông như thạch điêu bị nung cháy rực lên.<BR><BR> Hàn Lập nhướng mày, không nói thêm gì nữa, nhìn bộ dáng của <BR> Chúc Âm Tử, cảm giác như hắn chỉ tùy tiện vung tay một cái.<BR><BR> Vài tiếng bạo minh xé gió phát ra, hào quang từ năm ngón lợi <BR> trảo chợt lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.<BR><BR> Thần sắc Hàn Lập chợt động, bỗng nhiên một cánh tay đồng dạng <BR> hướng trước người, cả năm ngón tách ra chắn phía trước.<BR><BR> Đột nhiên ở mười trượng trước người Hàn Lập, không gian kịch <BR> liệt chấn động, năm mũi nhọn từ lợi chảo chợt hiện ra.<BR><BR> Vừa thấy năm đạo mũi nhọn, sắc mặt Hàn Lập chợt biến. Nguyên <BR> trước chỉ là những mũi nhọn dài khoảng một thước, vậy mà khi <BR> hiện ra lần nữa đã trở thành những cự lao dài cả trượng, hơn <BR> nữa còn đang không ngừng thu nạp linh khí bốn phía, cuồng <BR> trướng ra xung quanh.<BR><BR> Mũi nhọn chưa đến gần mà Hàn Lập đã cảm thấy một linh áp mạnh <BR> mẽ kinh người. Nếu tu vi hơi thấp một chút sợ rằng chưa chạm <BR> vào mấy mũi cự lao kia thì cả thể xác và tinh thần đã bị linh <BR> áp này đè cho cứng nhắc, không thể nhúc nhích.<BR><BR> Trong lòng âm thầm giật mình, năm ngón tay che trước người Hàn <BR> Lập bỗng nhiên linh quang chợt lóe, một toàn núi nhỏ đen sì <BR> trống rỗng hiện ra, ngay lập tức biến thành một hòn núi lớn <BR> hơn mười trượng.<BR><BR> Ngọn hắc sắc phong chắn trước mặt Hàn Lập, nghiêm mật phòng <BR>hộ.<BR><BR> Bang bang vài tiếng trầm đục vang lên, hồng mang khẽ lóe, cả <BR> năm đạo cự lao đều nhằm thẳng vào tòa núi nhỏ.<BR><BR> Một cỗ nhiệt hỏa lan tràn xung quanh nơi Hàn Lập đứng khiến <BR> hắn dâng lên một cảm giác khó chịu.<BR><BR> Nhưng hắc sắc phong kia lại ổn định tại chỗ, tựa hồ không hề <BR> mảy may bị ảnh hưởng.<BR><BR> "Ồ" Chúc Âm Tử nhìn thấy cảnh này thì có chút ngạc nhiên.<BR><BR> Thần niệm của Hàn Lập hướng về phía đối thủ, sắc mặt hắn ngay <BR> lập tức trầm xuống.<BR><BR> "Ba" một tiếng, hắn vỗ vào ngọn núi.<BR><BR> Nhất thời ngọn hắc sắc phong quay tròn, phía mặt vừa bị trảm <BR> kích quay về hướng Hàn Lập.<BR><BR> Chỉ thấy mặt ngoài chỗ đó xuất hiện năm viết xước nhỏ, nhưng <BR> hoàn lại giống như có dấu hiệu đang bị ăn mòn dần.<BR><BR> Một tiếng hừ lạnh, bàn tay đen sì như thiểm điện đặt lên trên <BR> đỉnh ngọn núi.<BR><BR> Một màn khó tin xuất hiện, ngọn tiểu phong toàn thân bao phủ <BR> bởi một trận ô quang, nơi nào ô quang đi qua thì ngân trảo nơi <BR> đó biến mất, tiểu phong tại đó cũng khôi phục lại hình dáng <BR> ban đầu.<BR><BR> "Nếu Chúc huynh nhất định phải lãnh giáo, tại hạ cũng đành <BR> phải luận bàn một phen." Hàn Lập nói xong thân hình thoáng lên <BR> một cái, người bỗng xuất hiện bên cạnh tòa tiểu phong.<BR><BR> Hai cánh phía sau vừa động, một chích màu xanh ở sau lưng bỗng <BR> hiện ra.<BR><BR> Đồng thời ầm ầm ù ù vài tiếng nổ phát ra, sau đó tại bốn phía <BR> quanh Hàn Lập, bốn đạo phong trụ màu xanh phóng lên cao, không <BR> ngừng gào thét.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1434 <BR> Uyên thủ vệ <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Bốn cột sáng vây quanh Hàn Lập tạo nên một thân thể nhìn xanh <BR> lét, đưa mắt liếc Chúc Âm Tử một cái, hai cánh khẽ động.<BR><BR> Nhất thời bốn đạo phong trụ bạo liệt tỏa ra vô số phong nhận <BR> màu xanh. Ban đầu những phong nhận này cuốn lấy nhau tạo thành <BR> những cơn lốc kinh người rồi sau đó bắn thẳng ra phía ngoài. <BR> <BR><BR> Nhất thời cả bầu trời phát ra những tiếng vù vù xé không khí <BR> theo mỗi một phong nhận phóng ra. Chúc Âm Tử nhìn thấy Hàn Lập <BR> vừa ra tay thanh thế đã kinh người như vậy thì thần sắc cũng <BR> trở nên ngưng trọng.<BR><BR> Nhưng người này tại Phi linh tộc có uy danh lớn như vậy, đương <BR> nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn hít sâu một hơi, hai <BR> cánh phía sau cuồng trướng lên mấy lần, đồng thời cũng vỗ mạnh <BR> vài cái.<BR><BR> Ngay lập tức hồng quang đại phóng, những đóa hoa lửa nóng rực <BR> hiện lên khắp nơi xung quanh nơi nam tử họ Chúc đứng.<BR><BR> Chúc Âm Tử hai tay thúc giục pháp quyết, hóa thành những hỏa <BR> thỉ (chắc là những cái hình mũi tên lửa) đỏ đậm vô cùng, đồng <BR> dạng bắn nhanh ra.<BR><BR> Nói về thanh thế, đám hỏa thỉ này không hề kém chút nào so với <BR> phong nhận của Hàn Lập.<BR><BR> Trong phút chốc, cả bầu trời phảng phất như bị chia thành hai <BR> nửa. Một bên là những mũi nhọn trải rộng khắp nơi, phong nhận <BR> màu xanh như ẩn như hiện. Bên kia lại là những ngọn lửa cuồn <BR> cuộn chói mắt.<BR><BR><BR><BR> Hai người nhanh chóng rơi vào thế giằng co, ở dưới không thể <BR> nhìn ra cục diện đang nghiêng về ai.<BR><BR> Hàn Lập nhìn cảnh này trên mặt không chút biểu tình, hai tay <BR> pháp quyết biến đổi. Từ giữa tay áo hắn mơ hồ có tiếng lôi <BR> minh truyền ra, theo đó là hai đạo kim hồ bắn ra, hướng không <BR> trung hợp lại, rồi nhanh chóng hóa thành một con điện giao màu <BR> vàng với móng vuốt thô to.<BR><BR> Thần niệm Hàn Lập vừa động, điện giao này lập tức lắc lắc đầu, <BR> vẫy đuôi. Trong chớp mắt, từ khoảng cách hơn mười trượng đã <BR> loáng một cái xuất hiện trước mặt Chúc Âm Tử. <BR> Tốc độ phi độn của điện giao nhanh vô cùng, thậm chí không <BR> khác gì với thuấn di cả. Điều này khiến trên mặt Chúc Âm Tử lộ <BR> rõ vẻ hoảng sợ.<BR><BR> Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, há mồm một cái, một đạo hồng <BR> quang bắn ra ngoài.<BR><BR> Nhìn kỹ lại thì đó là một viên châu đỏ đậm.<BR><BR> "Ầm" một tiếng, viên châu và điện giao va chạm tạo nên quang <BR> mang kinh người. Linh khí cũng bị quay cuồng xoay tròn, trong <BR> nháy mắt hình thành nên một hỏa trụ cao tận trời, đường kính <BR> chừng hai ba trượng. Trong hỏa diễm thấp thoáng thấy những đạo <BR> tơ vàng hỗn loạn, tiếng lôi minh xé gió liên miên không dứt, <BR> cùng với đó là một cỗ nhiệt phong truyền ra bốn phương tám <BR> hướng.<BR><BR> Dưới uy năng bực này, Chúc Âm Tử cũng ngoài ý muốn phải thối <BR> lui mấy bước, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía đối diện.<BR><BR> Thế nhưng mặt hắn đột nhiên đại biến.<BR><BR> Ở phía đối diện lúc này hoàn toàn trống trơn, Hàn Lập đã biến <BR> mất tại chỗ. Hơn thế nữa thân ảnh hắn lại đang rất gần chỗ Lôi <BR> Lan trên mặt đất, bộ dáng như sẽ lập tức độn quang bỏ đi.<BR><BR> Chúc Âm Tử vô cùng giận dữ, nắm tay nhấc lên hướng thẳng tới <BR> phía Hàn Lập điểm một cái.<BR><BR> Một tiếng phốc xuy phát ra mang theo một sợi hồng ti lóe lên.<BR><BR> Hàn Lập dường như đã có chuẩn bị trước, cũng ngay lập tức mạnh <BR> mẽ đưa tay về phía ngược lại.<BR><BR> Hồng quang chợt lóe lên, đồng dạng một sợi hồng ti khác bắn <BR> ra, đúng là hỏa linh ti.<BR><BR> Hai sợi hồng ti chợt lóe trong không trung rồi chuẩn xác va <BR> thẳng vào nhau. Thế nhưng kết quả hồng tuyến của Hàn Lập quay <BR> về còn hồng tuyến của Chúc Âm Tử thì hội diệt biến mất không <BR> thấy đâu.<BR><BR> Chỉ trong chốc lát trì hoãn này, Hàn Lập và Lôi Lan chớp động <BR> vài cái đã lẫn trong đám người dưới đất.<BR><BR> Các Phi linh tộc phụ cận chưa kịp phản ứng gì, chỉ vội tránh <BR> ra vài bước. "Hàn huynh, ngươi không chiến mà chạy, không sợ <BR> ảnh hưởng uy danh của quý Tộc sao?" Chúc Âm Tử mắt thấy Hàn <BR> Lập rời đi, liền đề khí hét lớn.<BR><BR> "Trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, muốn trong khoảng thời <BR> gian ngắn phân chia thắng bại, chỉ sợ là không được. Tại hạ <BR> thân gánh vác trách nhiệm nặng nề, chỉ có thể luận bàn cùng <BR> Chúc huynh đến đây thôi." Hàn Lập lơ đễnh nói vọng lại phía <BR> sau.<BR><BR> Lập tức sau đó hai cánh hiện ra, bay vụt lên không trung, <BR> hướng phía xa bay đi.<BR><BR> Sắc mặt Lôi Lan thoáng lộ vẻ chần chừ, sau đó cũng khẽ giậm <BR> chân một cái, rời đi theo hướng Hàn Lập.<BR><BR> Chúc Âm Tử nhìn Hàn Lập và Lôi Lan rời đi một cách dứt khoát <BR> như vậy cũng không biết làm gì, sắc mặt lại trở nên âm trầm.<BR><BR> "Chúc sư huynh, không truy đuổi bọn họ sao?" Hồng Sa lúc này <BR> đã đứng bên cạnh Chúc Âm Tử, lên tiếng hỏi.<BR><BR> "Hừ! Truy thế nào đây? Ra khỏi giác kỹ tràng tất cả các địa <BR> phương khác đều cấm động thủ. Ta thật không ngờ ngươi lại mê <BR> muội như vậy. Bất quá mặc dù chỉ là giao thủ hai chiêu, nhưng <BR> ít nhất cũng biết được tên này tinh thông hai loại thần thông <BR> thuộc tính phong lôi, cũng không uổng phí một phen tâm tư. Hắn <BR> còn có bảo vật là tòa tiểu sơn kia lần đầu tiên ta nhìn thấy, <BR> có thể đương nhiên chống đỡ với xích viêm trảo của ta. Cái này <BR> cũng là khó giải quyết, về phải tìm cách hóa giải mới được."<BR><BR> Hồng Sa đương nhiên không dám nói thêm điều gì.<BR><BR> Vì vậy hai người cũng lập tức từ trên không hạ xuống, hội hợp <BR> với đám người Xích Thiên rồi cùng nhau rời đi.<BR><BR> Lúc này ở lại chỉ còn các Phi linh tộc nhân khác không ngớt <BR> luận bàn việc Hàn Lập đột nhiên lui bước.<BR><BR> "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Ra khỏi <BR> lãnh địa của tộc thì không được hành động một mình. Ngươi như <BR> thế nào lại đi giác kỹ tràng phân tranh cùng Xích Dung tộc <BR> vậy?" Kim Duyệt nhìn chằm chằm vào ngân sam nữ tử đang thúc <BR> thủ đứng trước mặt lạnh lùng hỏi.<BR><BR> Giờ phút này, vị đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc ngồi ở <BR> trong một lầu các, Thạch trưởng lão ngồi ngay ngắn một bên, <BR> nhưng ánh mắt chớp động, đồng dạng có tia bất mãn.<BR><BR> Sắc mặt nữ tử tái nhợt không dám lên tiếng.<BR><BR> Bạch Bích cùng Hàn Lập cũng đứng ở một bên. Bạch Bích cúi đầu <BR> không nói, lộ rõ vẻ bất an, Hàn Lập thì thần sắc vẫn bình <BR> thản. Ngay từ lúc hắn mang Lôi Lan về thì không hiểu sao hai <BR> người Kim Duyệt đã biết qua sự tình, lập tức chạy lại đây răn <BR> dạy một phen.<BR><BR> Mặc dù việc này trách nhiệm thuộc về Lôi Lan, nhưng Bạch Bích <BR> lại biết mà không ngăn cản, hiển nhiên cũng gánh chịu một chút <BR> răn dạy.<BR><BR> "Đại trưởng lão, vị Xích Dung tộc Hồng Sa kia trong tay có lôi <BR> tinh thạch, nếu ta lấy được vật đó, sau này tiến giai linh tối <BR> thiểu có ba thành nắm chắc. Đệ tử do đó nhất thời hồ đồ."<BR><BR> Lôi Lan rốt cục mở miệng thì thào.<BR><BR> "Lôi tinh thạch? Khó trách ngươi lại động tâm. Nhưng đây cũng <BR> không phải là lý do ngươi tùy tiện như vậy. Các ngươi lấy tu <BR> vi của mình so sánh với sự tồn vong của tộc xem, bên nào trọng <BR> bên nào khinh? Hẳn phải rõ ràng chứ? Phải biết rằng, để bồi <BR> dưỡng hai vị thánh tử các ngươi, trong tộc đã phải xuất ra vô <BR> số linh dược cùng tinh thạch mới khiến các ngươi tu vi tăng <BR> mạnh trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không mặc cho hai ngươi <BR> tư chất hơn người cũng không có được ngày hôm nay." Kim Duyệt <BR> vẫn đầy vẻ tức giận.<BR><BR> Lôi Lan nghe vậy không nói gì, trên mặt ẩn hiện vẻ xấu hổ.<BR><BR> Trong lúc nữ tử này không biết nói gì thì Thạch trưởng lão lại <BR> mở miệng cười:<BR><BR> "Được rồi, Kim trưởng lão. Mặc dù lần này Lôi Lan có chút liều <BR> lĩnh, nhưng cũng may Hàn đạo hữu đã tới kịp thời, cũng không <BR> có xảy ra chuyện gì. Hàn đạo hữu đã xử lý chuyện này như thế <BR> nào?"<BR><BR> "Cũng không có gì, hơn phân nửa là vị thánh tử Xích Dung tộc <BR> này hoài nghi muốn thử chút thần thông của ta."<BR><BR> "Hắc hắc, nghe nói Hàn đạo hữu giao thủ cùng Chúc Âm Tử vẫn <BR> chưa rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không dây dưa nhiều. Đây <BR> đúng là một cử chỉ sáng suốt." Thạch trưởng lão nói với khẩu <BR> khí tán thưởng.<BR><BR> "Vãn bối cũng là người biết nặng nhe." Hàn Lập cười nói.<BR><BR> "Từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi tuyệt đối không được <BR> rời khỏi lầu các một bước nào, chỉ cần bình tĩnh chờ thí luyện <BR> bắt đầu là được. Các chuyện khác giao cho hai người chúng ta <BR> xử lý." Kim Duyệt trầm ngâm một chút rồi lên tiếng phân phó.<BR><BR> "Vâng, Đại trưởng lão!" Lúc này hai người Lôi Lan và Bạch Bích <BR> hiển nhiên phải cung kính tòng mệnh.<BR><BR> Hàn Lập cũng liền ôm quyền không có ý kiền gì.<BR><BR> Lại nói tiếp, thân phận của Hàn Lập hôm nay tại Thiên Bằng tộc <BR> có chút kỳ lạ. Trên danh nghĩa hắn cũng đã gia nhập và trở <BR> thành thánh tử của tộc này, nhưng địa vị lại gần giống như <BR> khách khanh vậy. Hơn nữa hôm nay biểu hiện của Kim Duyệt lại <BR> tỏ ra khách khí với hắn một cách dị thường.<BR><BR> Chờ sau khi hai vị trưởng lão rời đi, ba người Hàn Lập về chỗ <BR> mình đóng cửa tu luyện, đều không xuất ngoại nữa.<BR><BR> Trong suốt mười mấy ngày sau đó, Kim Duyệt và các Phi linh tộc <BR> trưởng lão khác mỗi ngày đều tụ hội tại đại điện của Ngọc <BR> Hoàng đỉnh, không biết thương thảo chuyện gì.<BR><BR> Hai tháng sau, tại bầu trời của một cao nguyên hoàng thổ dị <BR> thường, một đội cự cầm phi trùng ước đến ngàn con, chợt xuất <BR> hiện bay vụt qua.<BR><BR> Trên lưng phi cầm, tất cả đều nhìn thấy loáng thoáng bóng <BR> người, hoặc đứng, hoặc ngồi.<BR><BR> Đúng là đoàn người xuất phát từ Ngọc Hoàng đỉnh, hướng tới cửa <BR> vào địa uyên.<BR><BR> Hàn Lập và mấy Thiên Bằng tộc nhân khác cưỡi cự cầm màu trắng, <BR> đi ở nhóm giữa.<BR><BR> Đội ngũ này mặc dù khổng lồ, nhưng là trải qua thời gian dài <BR> phi hành, mọi người cũng không có nói chuyện. Hàn Lập ngồi xếp <BR> bằng trên lưng cự cầm, yên lặng đưa mắt nhìn bốn phía.<BR><BR> Khoảng cách từ Ngọc Hoàng đỉnh tới cửa địa uyên so với tưởng <BR> tượng ban đầu của hắn thực còn muốn xa hơn rất nhiều.<BR><BR> Đột nhiên phi linh tộc nhân phía trước rộ lên một trận xao <BR> động, mơ hồ truyền tới một tiếng kinh hô, toàn bộ đội ngũ chậm <BR> độn tốc lại.<BR><BR> Thần sắc Hàn Lập vừa động, thần niệm lập tức hướng phía trước <BR> đảo qua.<BR><BR> Chỉ thấy ngoài phương cách bọn họ ngàn dặm bỗng nhiên xuất <BR> hiện một bức tường lớn, cao chừng ba bốn trăm trượng, nếu đứng <BR> ở mỗi bên nhìn lại thì không thể nhìn thấy cuối bên kia.<BR><BR> Trên tường, cứ mỗi trăm trượng lại có một trụ bạch ngọc.<BR><BR> Mấy cột trụ này chỉ cao khoảng mười trượng, nhưng đều có thanh <BR> quang chớp động, toàn bộ là từng đạo phù vân minh ấn huyền ảo <BR> dị thường bảo phủ bên ngoài, cũng không biết sử dụng làm gì.<BR><BR> Tại một bên bức tường còn có một lầu các hình trụ cao chừng ba <BR> bốn mươi trượng, cảm giác mấy ngàn người có thể ngồi ở đây.<BR><BR> Mà trên bầu trời của bức tường, xuất hiện nhiều phi linh tộc <BR> nhân khác, lẳng lặng đợi bọn Hàn Lập.<BR><BR> "Tham kiến chư vị trưởng lão!" Một trung niên nam tử mặc chiến <BR> giáp màu xanh đứng từ xa ôm quyền hướng đến bên này. <BR><BR> "Nguyên lai năm nay là Kim Phong lão đệ, thật đúng là có <BR> duyên. Kim lão đệ, hẳn là đã nhận được tin tức chúng ta chuyển <BR> tới?" Hàn Lập ở bên cũng lập tức bay ra đứng nhìn phía mấy vị <BR> trưởng lão.<BR><BR> Một lão phụ nhân, một trung niên nam tử cùng với một lão giả <BR> trên mặt đầy hình xăm quái dị.<BR><BR> Ba người này đúng là những trưởng lão có quyền lực nhất trong <BR> hội liên tịch các trưởng lão. Thế nhưng trước mặt thanh niên <BR> nam tử mặc chiến giáp màu xanh kia lại tỏ ra vô cùng khách <BR>khí.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1434 <BR> Uyên thủ vệ <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Bốn cột sáng vây quanh Hàn Lập tạo nên một thân thể nhìn xanh <BR> lét, đưa mắt liếc Chúc Âm Tử một cái, hai cánh khẽ động.<BR><BR> Nhất thời bốn đạo phong trụ bạo liệt tỏa ra vô số phong nhận <BR> màu xanh. Ban đầu những phong nhận này cuốn lấy nhau tạo thành <BR> những cơn lốc kinh người rồi sau đó bắn thẳng ra phía ngoài.<BR><BR> Nhất thời cả bầu trời phát ra những tiếng vù vù xé không khí <BR> theo mỗi một phong nhận phóng ra. Chúc Âm Tử nhìn thấy Hàn Lập <BR> vừa ra tay thanh thế đã kinh người như vậy thì thần sắc cũng <BR> trở nên ngưng trọng.<BR><BR> Nhưng người này tại Phi linh tộc có uy danh lớn như vậy, đương <BR> nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hắn hít sâu một hơi, hai <BR> cánh phía sau cuồng trướng lên mấy lần, đồng thời cũng vỗ mạnh <BR> vài cái.<BR><BR> Ngay lập tức hồng quang đại phóng, những đóa hoa lửa nóng rực <BR> hiện lên khắp nơi xung quanh nơi nam tử họ Chúc đứng.<BR><BR> Chúc Âm Tử hai tay thúc giục pháp quyết, hóa thành những hỏa <BR> thỉ (chắc là những cái hình mũi tên lửa) đỏ đậm vô cùng, đồng <BR> dạng bắn nhanh ra. <BR><BR> Nói về thanh thế, đám hỏa thỉ này không hề kém chút nào so với <BR> phong nhận của Hàn Lập.<BR><BR> Trong phút chốc, cả bầu trời phảng phất như bị chia thành hai <BR> nửa. Một bên là những mũi nhọn trải rộng khắp nơi, phong nhận <BR> màu xanh như ẩn như hiện. Bên kia lại là những ngọn lửa cuồn <BR> cuộn chói mắt.<BR><BR><BR><BR> Hai người nhanh chóng rơi vào thế giằng co, ở dưới không thể <BR> nhìn ra cục diện đang nghiêng về ai.<BR><BR> Hàn Lập nhìn cảnh này trên mặt không chút biểu tình, hai tay <BR> pháp quyết biến đổi. Từ giữa tay áo hắn mơ hồ có tiếng lôi <BR> minh truyền ra, theo đó là hai đạo kim hồ bắn ra, hướng không <BR> trung hợp lại, rồi nhanh chóng hóa thành một con điện giao màu <BR> vàng với móng vuốt thô to.<BR><BR> Thần niệm Hàn Lập vừa động, điện giao này lập tức lắc lắc đầu, <BR> vẫy đuôi. Trong chớp mắt, từ khoảng cách hơn mười trượng đã <BR> loáng một cái xuất hiện trước mặt Chúc Âm Tử.<BR><BR> Tốc độ phi độn của điện giao nhanh vô cùng, thậm chí không <BR> khác gì với thuấn di cả. Điều này khiến trên mặt Chúc Âm Tử lộ <BR> rõ vẻ hoảng sợ.<BR><BR> Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, há mồm một cái, một đạo hồng <BR> quang bắn ra ngoài.<BR><BR> Nhìn kỹ lại thì đó là một viên châu đỏ đậm.<BR><BR> "Ầm" một tiếng, viên châu và điện giao va chạm tạo nên quang <BR> mang kinh người. Linh khí cũng bị quay cuồng xoay tròn, trong <BR> nháy mắt hình thành nên một hỏa trụ cao tận trời, đường kính <BR> chừng hai ba trượng. Trong hỏa diễm thấp thoáng thấy những đạo <BR> tơ vàng hỗn loạn, tiếng lôi minh xé gió liên miên không dứt, <BR> cùng với đó là một cỗ nhiệt phong truyền ra bốn phương tám <BR> hướng.<BR><BR> Dưới uy năng bực này, Chúc Âm Tử cũng ngoài ý muốn phải thối <BR> lui mấy bước, ánh mắt hắn vẫn hướng về phía đối diện.<BR><BR> Thế nhưng mặt hắn đột nhiên đại biến.<BR><BR> Ở phía đối diện lúc này hoàn toàn trống trơn, Hàn Lập đã biến <BR> mất tại chỗ. Hơn thế nữa thân ảnh hắn lại đang rất gần chỗ Lôi <BR> Lan trên mặt đất, bộ dáng như sẽ lập tức độn quang bỏ đi.<BR><BR> Chúc Âm Tử vô cùng giận dữ, nắm tay nhấc lên hướng thẳng tới <BR> phía Hàn Lập điểm một cái.<BR><BR> Một tiếng phốc xuy phát ra mang theo một sợi hồng ti lóe lên.<BR><BR> Hàn Lập dường như đã có chuẩn bị trước, cũng ngay lập tức mạnh <BR> mẽ đưa tay về phía ngược lại.<BR><BR> Hồng quang chợt lóe lên, đồng dạng một sợi hồng ti khác bắn <BR> ra, đúng là hỏa linh ti.<BR><BR> Hai sợi hồng ti chợt lóe trong không trung rồi chuẩn xác va <BR> thẳng vào nhau. Thế nhưng kết quả hồng tuyến của Hàn Lập quay <BR> về còn hồng tuyến của Chúc Âm Tử thì hội diệt biến mất không <BR> thấy đâu.<BR><BR> Chỉ trong chốc lát trì hoãn này, Hàn Lập và Lôi Lan chớp động <BR> vài cái đã lẫn trong đám người dưới đất.<BR><BR> Các Phi linh tộc phụ cận chưa kịp phản ứng gì, chỉ vội tránh <BR> ra vài bước. "Hàn huynh, ngươi không chiến mà chạy, không sợ <BR> ảnh hưởng uy danh của quý Tộc sao?" Chúc Âm Tử mắt thấy Hàn <BR> Lập rời đi, liền đề khí hét lớn.<BR><BR> "Trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ, muốn trong khoảng thời <BR> gian ngắn phân chia thắng bại, chỉ sợ là không được. Tại hạ <BR> thân gánh vác trách nhiệm nặng nề, chỉ có thể luận bàn cùng <BR> Chúc huynh đến đây thôi." Hàn Lập lơ đễnh nói vọng lại phía <BR> sau.<BR><BR> Lập tức sau đó hai cánh hiện ra, bay vụt lên không trung, <BR> hướng phía xa bay đi.<BR><BR> Sắc mặt Lôi Lan thoáng lộ vẻ chần chừ, sau đó cũng khẽ giậm <BR> chân một cái, rời đi theo hướng Hàn Lập.<BR><BR> Chúc Âm Tử nhìn Hàn Lập và Lôi Lan rời đi một cách dứt khoát <BR> như vậy cũng không biết làm gì, sắc mặt lại trở nên âm trầm.<BR><BR> "Chúc sư huynh, không truy đuổi bọn họ sao?" Hồng Sa lúc này <BR> đã đứng bên cạnh Chúc Âm Tử, lên tiếng hỏi.<BR><BR> "Hừ! Truy thế nào đây? Ra khỏi giác kỹ tràng tất cả các địa <BR> phương khác đều cấm động thủ. Ta thật không ngờ ngươi lại mê <BR> muội như vậy. Bất quá mặc dù chỉ là giao thủ hai chiêu, nhưng <BR> ít nhất cũng biết được tên này tinh thông hai loại thần thông <BR> thuộc tính phong lôi, cũng không uổng phí một phen tâm tư. Hắn <BR> còn có bảo vật là tòa tiểu sơn kia lần đầu tiên ta nhìn thấy, <BR> có thể đương nhiên chống đỡ với xích viêm trảo của ta. Cái này <BR> cũng là khó giải quyết, về phải tìm cách hóa giải mới được."<BR><BR> Hồng Sa đương nhiên không dám nói thêm điều gì.<BR><BR> Vì vậy hai người cũng lập tức từ trên không hạ xuống, hội hợp <BR> với đám người Xích Thiên rồi cùng nhau rời đi.<BR><BR> Lúc này ở lại chỉ còn các Phi linh tộc nhân khác không ngớt <BR> luận bàn việc Hàn Lập đột nhiên lui bước.<BR><BR> "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Ra khỏi <BR> lãnh địa của tộc thì không được hành động một mình. Ngươi như <BR> thế nào lại đi giác kỹ tràng phân tranh cùng Xích Dung tộc <BR> vậy?" Kim Duyệt nhìn chằm chằm vào ngân sam nữ tử đang thúc <BR> thủ đứng trước mặt lạnh lùng hỏi. <BR> Giờ phút này, vị đại trưởng lão của Thiên Bằng tộc ngồi ở <BR> trong một lầu các, Thạch trưởng lão ngồi ngay ngắn một bên, <BR> nhưng ánh mắt chớp động, đồng dạng có tia bất mãn.<BR><BR> Sắc mặt nữ tử tái nhợt không dám lên tiếng.<BR><BR> Bạch Bích cùng Hàn Lập cũng đứng ở một bên. Bạch Bích cúi đầu <BR> không nói, lộ rõ vẻ bất an, Hàn Lập thì thần sắc vẫn bình <BR> thản. Ngay từ lúc hắn mang Lôi Lan về thì không hiểu sao hai <BR> người Kim Duyệt đã biết qua sự tình, lập tức chạy lại đây răn <BR> dạy một phen.<BR><BR> Mặc dù việc này trách nhiệm thuộc về Lôi Lan, nhưng Bạch Bích <BR> lại biết mà không ngăn cản, hiển nhiên cũng gánh chịu một chút <BR> răn dạy.<BR><BR> "Đại trưởng lão, vị Xích Dung tộc Hồng Sa kia trong tay có lôi <BR> tinh thạch, nếu ta lấy được vật đó, sau này tiến giai linh tối <BR> thiểu có ba thành nắm chắc. Đệ tử do đó nhất thời hồ đồ."<BR><BR> Lôi Lan rốt cục mở miệng thì thào.<BR><BR> "Lôi tinh thạch? Khó trách ngươi lại động tâm. Nhưng đây cũng <BR> không phải là lý do ngươi tùy tiện như vậy. Các ngươi lấy tu <BR> vi của mình so sánh với sự tồn vong của tộc xem, bên nào trọng <BR> bên nào khinh? Hẳn phải rõ ràng chứ? Phải biết rằng, để bồi <BR> dưỡng hai vị thánh tử các ngươi, trong tộc đã phải xuất ra vô <BR> số linh dược cùng tinh thạch mới khiến các ngươi tu vi tăng <BR> mạnh trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không mặc cho hai ngươi <BR> tư chất hơn người cũng không có được ngày hôm nay." Kim Duyệt <BR> vẫn đầy vẻ tức giận.<BR><BR> Lôi Lan nghe vậy không nói gì, trên mặt ẩn hiện vẻ xấu hổ.<BR><BR> Trong lúc nữ tử này không biết nói gì thì Thạch trưởng lão lại <BR> mở miệng cười:<BR><BR> "Được rồi, Kim trưởng lão. Mặc dù lần này Lôi Lan có chút liều <BR> lĩnh, nhưng cũng may Hàn đạo hữu đã tới kịp thời, cũng không <BR> có xảy ra chuyện gì. Hàn đạo hữu đã xử lý chuyện này như thế <BR> nào?"<BR><BR> "Cũng không có gì, hơn phân nửa là vị thánh tử Xích Dung tộc <BR> này hoài nghi muốn thử chút thần thông của ta."<BR><BR> "Hắc hắc, nghe nói Hàn đạo hữu giao thủ cùng Chúc Âm Tử vẫn <BR> chưa rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không dây dưa nhiều. Đây <BR> đúng là một cử chỉ sáng suốt." Thạch trưởng lão nói với khẩu <BR> khí tán thưởng. <BR><BR> "Vãn bối cũng là người biết nặng nhe." Hàn Lập cười nói.<BR><BR> "Từ hôm nay trở đi, ba người các ngươi tuyệt đối không được <BR> rời khỏi lầu các một bước nào, chỉ cần bình tĩnh chờ thí luyện <BR> bắt đầu là được. Các chuyện khác giao cho hai người chúng ta <BR> xử lý." Kim Duyệt trầm ngâm một chút rồi lên tiếng phân phó.<BR><BR> "Vâng, Đại trưởng lão!" Lúc này hai người Lôi Lan và Bạch Bích <BR> hiển nhiên phải cung kính tòng mệnh.<BR><BR> Hàn Lập cũng liền ôm quyền không có ý kiền gì.<BR><BR> Lại nói tiếp, thân phận của Hàn Lập hôm nay tại Thiên Bằng tộc <BR> có chút kỳ lạ. Trên danh nghĩa hắn cũng đã gia nhập và trở <BR> thành thánh tử của tộc này, nhưng địa vị lại gần giống như <BR> khách khanh vậy. Hơn nữa hôm nay biểu hiện của Kim Duyệt lại <BR> tỏ ra khách khí với hắn một cách dị thường.<BR><BR> Chờ sau khi hai vị trưởng lão rời đi, ba người Hàn Lập về chỗ <BR> mình đóng cửa tu luyện, đều không xuất ngoại nữa.<BR><BR> Trong suốt mười mấy ngày sau đó, Kim Duyệt và các Phi linh tộc <BR> trưởng lão khác mỗi ngày đều tụ hội tại đại điện của Ngọc <BR> Hoàng đỉnh, không biết thương thảo chuyện gì.<BR><BR> Hai tháng sau, tại bầu trời của một cao nguyên hoàng thổ dị <BR> thường, một đội cự cầm phi trùng ước đến ngàn con, chợt xuất <BR> hiện bay vụt qua.<BR><BR> Trên lưng phi cầm, tất cả đều nhìn thấy loáng thoáng bóng <BR> người, hoặc đứng, hoặc ngồi.<BR><BR> Đúng là đoàn người xuất phát từ Ngọc Hoàng đỉnh, hướng tới cửa <BR> vào địa uyên.<BR><BR> Hàn Lập và mấy Thiên Bằng tộc nhân khác cưỡi cự cầm màu trắng, <BR> đi ở nhóm giữa.<BR><BR> Đội ngũ này mặc dù khổng lồ, nhưng là trải qua thời gian dài <BR> phi hành, mọi người cũng không có nói chuyện. Hàn Lập ngồi xếp <BR> bằng trên lưng cự cầm, yên lặng đưa mắt nhìn bốn phía.<BR><BR> Khoảng cách từ Ngọc Hoàng đỉnh tới cửa địa uyên so với tưởng <BR> tượng ban đầu của hắn thực còn muốn xa hơn rất nhiều.<BR><BR> Đột nhiên phi linh tộc nhân phía trước rộ lên một trận xao <BR> động, mơ hồ truyền tới một tiếng kinh hô, toàn bộ đội ngũ chậm <BR> độn tốc lại.<BR><BR> Thần sắc Hàn Lập vừa động, thần niệm lập tức hướng phía trước <BR> đảo qua.<BR><BR> Chỉ thấy ngoài phương cách bọn họ ngàn dặm bỗng nhiên xuất <BR> hiện một bức tường lớn, cao chừng ba bốn trăm trượng, nếu đứng <BR> ở mỗi bên nhìn lại thì không thể nhìn thấy cuối bên kia.<BR><BR> Trên tường, cứ mỗi trăm trượng lại có một trụ bạch ngọc.<BR><BR> Mấy cột trụ này chỉ cao khoảng mười trượng, nhưng đều có thanh <BR> quang chớp động, toàn bộ là từng đạo phù vân minh ấn huyền ảo <BR> dị thường bảo phủ bên ngoài, cũng không biết sử dụng làm gì.<BR><BR> Tại một bên bức tường còn có một lầu các hình trụ cao chừng ba <BR> bốn mươi trượng, cảm giác mấy ngàn người có thể ngồi ở đây.<BR><BR> Mà trên bầu trời của bức tường, xuất hiện nhiều phi linh tộc <BR> nhân khác, lẳng lặng đợi bọn Hàn Lập.<BR><BR> "Tham kiến chư vị trưởng lão!" Một trung niên nam tử mặc chiến <BR> giáp màu xanh đứng từ xa ôm quyền hướng đến bên này.<BR><BR> "Nguyên lai năm nay là Kim Phong lão đệ, thật đúng là có <BR> duyên. Kim lão đệ, hẳn là đã nhận được tin tức chúng ta chuyển <BR> tới?" Hàn Lập ở bên cũng lập tức bay ra đứng nhìn phía mấy vị <BR> trưởng lão.<BR><BR> Một lão phụ nhân, một trung niên nam tử cùng với một lão giả <BR> trên mặt đầy hình xăm quái dị.<BR><BR> Ba người này đúng là những trưởng lão có quyền lực nhất trong <BR> hội liên tịch các trưởng lão. Thế nhưng trước mặt thanh niên <BR> nam tử mặc chiến giáp màu xanh kia lại tỏ ra vô cùng khách <BR>khí.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1435 <BR> Tứ Sát hóa giáp thuật <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên người mặc thanh giáp kia, trong <BR> lòng chợt phát lạnh.<BR><BR> Thanh giáp nhân này tu vi sâu không thể lường được, thậm chí <BR> tuyệt không dưới ba vị đại trưởng lão kia, trách không được ba <BR> lão này lại tỏ ra khách khí như vậy.<BR><BR> Hơn nữa Hàn Lập cảm nhận trên thanh giáp của nam tử này thật <BR> sự có chút kỳ lạ. Trong bề ngoài thì như đơn giản dị thường, <BR> ảm đạm u ám, không có bất kỳ ký hiệu pháp trận cùng hoa văn <BR> gì. Nhưng Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua thì phát hiện một <BR> loại cảm giác vô cùng kỳ dị, nhìn kỹ lại bằng mắt thì bỗng <BR> nhiên phảng phất liên tưởng tới một chuyện tình không thể tin <BR> được<BR><BR> Hắn không hề có cảm ứng sai, thanh giáp này dĩ nhiên lại được <BR> ngưng tụ từ sát khí cực kỳ nồng hậu. Trách không được khí tức <BR> lại quen thuộc đến như vậy.<BR><BR> Nhưng sát khí tồn tại nhiều như vậy trong người, thân thể <BR> không những không bận gì mà ngược lại còn có thể bức ra bên <BR> ngoài, biến ảo thành hình áo giáp.<BR><BR> Loại thần thông này thực không thể tưởng có thể tồn tại trên <BR> đời.<BR><BR> Kinh hãi một chập, Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, vừa vặn chú ý <BR> tới mấy vạn phi linh tộc nhân đang trôi nổi phía sau nam nhân <BR> nọ.<BR><BR> Mỗi một người đều mặc một chiến giáp đủ màu sắc.<BR><BR> Linh mục trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên, nhìn kỹ một hồi, ngay <BR> lập tức đồng tử hắn không khỏi co rút lại.<BR><BR> Chiến giáp của những người này không nghĩ lại đều đồng dạng <BR> giống như của nam nhân kia, đều là sát khí biến ảo mà thành. <BR> Chỉ bất quá bởi vì tu vi sâu cạn khác nhau mà chiến giáp có <BR> chút bất đồng, có cái giống như thực thể, nhưng có cái lại mơ <BR> hồ dị thường, như ẩn như hiện.<BR><BR> Cảnh này khiến Hàn Lập vô cùng hoảng sợ.<BR><BR> Đúng lúc này, thanh giáp nam tử sau khi chào tam đại trưởng <BR> lão đã đưa mắt nhìn về mọi người phía sau, lộ vẻ tươi cười.<BR><BR> "Bổn tộc ba trăm năm mới có một lần thí luyện, Kim Trác vốn <BR> tuyệt không dám khinh thường. Bất quá, gần đây yêu vật trong <BR> địa uyên có chút xao động bất an, nếu để thêm một hai năm nữa <BR> thì Kim mỗ có nói gì cũng không dám đồng ý chuyện thí luyện." <BR> Nam tử tươi cười nói với tam lão.<BR><BR> "Ha ha, cho nên ngay khi có được tin tức từ huynh đệ, chúng ta <BR> đã lập tức cho tổ chức thí luyện sớm hơn một chút so với định <BR> kỳ. Bây giờ địa trắc hắc triều còn chưa bắt đầu?" Lão già cười <BR> hỏi.<BR><BR> "Sẽ không đâu, từ phản ứng của bảo vật giam trắc có thể thấy <BR> rõ điều này. Mặc dù bây giờ khí hắc ám so với lúc bình thường <BR> nguy hiểm nhưng vẫn còn cách thời điểm bộc phát ít nhất một <BR> năm thời gian. Tuy nhiên, chuyện có thêm các yêu vật cấp độ <BR> cao hơn xuất hiện cùng với hắc ám chi khi là điều không thể <BR> tránh khỏi. Việc gặp phải địa uyên cao giai yêu vật trong lần <BR> này khẳng định sẽ nhiều hơn. Nhưng cấp bậc yêu vương thì sẽ <BR> chưa xuất hiện đâu. Những nguy hiểm trong đó, ta nói như vậy <BR> để liên tịch trưởng lão hội có thể tự đưa ra quyết định, nếu <BR> sau này có tổn thương quá lớn, cũng không nên trách Kim mỗ <BR> không nhắc nhở." Thanh giáp nhân thản nhiên nói.<BR><BR> "Chỉ cần không có các cấp bậc yêu vương xuất hiện thì không có <BR> trở ngại gì, có thể tiến hành thí luyện." Nam tử tóc bạc không <BR> do dự nói.<BR><BR> "Ta cũng không có ý kiến. Bỏ qua cơ hội này, ít nhất hơn trăm <BR> năm nữa mới có thể cử hành lại, mà như vậy thì có không ít <BR> người không thể chờ đợi." Lão phụ nhân nhướng mày, cũng chậm <BR> rãi nói.<BR><BR> Lão giả có hình xăm lại trầm ngâm hồi lâu rồi mới nhẹ thở dài <BR> một hơi gật đầu.<BR><BR> Thấy cả ba người đều đồng ý, lúc này nam tử mặc thanh giáp mới <BR> cười nhẹ, đưa nắm đấm lên không trung.<BR><BR> Một quang cầu màu xanh theo đó bắn ra, sau khi chợt lóe một <BR> cái thì quỷ dị xuất hiện ở trên cao trăm trượng.<BR><BR> Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra khi quang cầu đột <BR> nhiên bạo phát, kèm với đó là một vầng sáng màu xanh cuồng <BR> trướng khắp nơi.<BR><BR> Những phi linh tộc mặc chiến giáp ở phía sau nhìn thấy màn này <BR> thì lập tức nghiêm nghiêm cẩn cẩn tách làm hai, để lộ một con <BR> đường ở giữa.<BR><BR> Một đám đông người mặc dù với tu vi bất đồng nhưng khi xuất ra <BR> một hành động chỉnh tề, nhất loạt như thế lại tạo ra một cỗ áp <BR> lực vô hình cực kỳ mạnh mẽ tản mác ra xung quanh.<BR><BR> Nhìn thấy cảnh này, từ các trưởng lão hộ tống đoàn của mình <BR> trở xuống, sắc mặt ai cũng khẽ biến, nhưng sau đó lại khôi <BR> phục như thường. Còn những thánh tử lần đầu tham gia thí luyện <BR> như Hàn Lập thì rộ lên một trận tao động, đại đa số lộ vẻ giật <BR> mình.<BR><BR> Tam đại trưởng lão hướng về phía sau ngoắc tay một cái rồi <BR> nhất tề bay về phía trước.<BR><BR> Cả đội ngũ lại một lần nữa khởi hành, lần lượt từng người từng <BR> người bay qua bức tường giữa hai hàng áo giáp.<BR><BR> Hàn Lập ngồi trên cự cầm, hai mắt híp lại nhưng đang cẩn cẩn <BR> đánh giá giáp sĩ hai bên.<BR><BR> Kết quả hắn phát hiện đại bộ phận giáp sĩ ánh mắt rất lãnh <BR> đạm, không nói không cười, ngẫu nhiên có người lộ ra ánh mắt <BR> tò mò, đương nhiên đây là người có tu vi thấp, tuổi cũng khá <BR> nhỏ.<BR><BR> Bất quá, tu vi thấp ở đây cũng ít nhất là ngoài kết đan kỳ.<BR><BR> Ngoài ra những tồn tại tương đương với Nguyên Anh hay Hóa thần <BR> thì chỗ nào cũng có, thậm chí luyện hư cấp bậc cũng không phải <BR> là ít.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập thầm kinh hãi.<BR><BR> Tính chất công việc của những thủ vệ nơi đây cũng không khác <BR> biệt nhiều so với các tu sĩ nhân tộc ở Thiên Uyên thành.<BR><BR> Chỉ bất quá chỗ này số lượng mặc dù ít hơn Thiên Uyên thành <BR> nhưng trình độ tinh nhuệ thì Thiên Uyên thành không thể sánh <BR> bằng. Hơn nữa đóng quân ở nơi đây thường xuyên có yêu vật tới <BR> quấy phá, kinh nghiệm tranh đấu phong phú hơn nhiều so với các <BR> phi linh tộc nhân khác.<BR><BR> Thêm vào đó, kiến trúc ở đây quy mô như vậy thì nhiều phần vẫn <BR> còn các giáp sĩ khác ẩn nấp đâu đó mà không xuất hiện.<BR><BR> Trong lúc Hàn Lập âm thầm đánh giá không ngừng thi đoàn người <BR> cũng đã vượt qua đám giáp sĩ, tới phía dưới một đại lâu rất <BR> lớn. <BR><BR> Trưởng lão hội lập tức phân công các đệ tử vào ở tạm trong đó, <BR> khôi phục lại tinh thần và pháp lực, ngày mai sẽ bắt đầu thí <BR> luyện.<BR><BR> Đám người Thiên Bằng tộc ở cùng trong một lầu các.<BR><BR> Kim Duyệt cùng Thạch trưởng lão canh giữ ở tầng một, ba người <BR> Hàn Lập được phân riêng mỗi người một tầng, có thể nghỉ ngơi <BR> yên tĩnh không bị ai quấy rầy.<BR><BR> Thấy tình hình này, trong lòng Hàn Lập không khỏi ngoài ý <BR>muốn.<BR><BR> Hắn thực đã có chút mừng rỡ khi có thể dừng lại ở đây một đêm. <BR> Thế nhưng giờ lại bị hai người Kim Duyệt phân phó không cho đi <BR> đâu đồng thời canh giữ ngay ở dưới tầng một. Điều này khiến dự <BR> định ám muội của hắn gặp chút phiền phức.<BR><BR> Hàn Lập ngồi xếp bằng trên giường, cũng chưa đi vào nhập định, <BR> ánh mắt chớp động không biết đang suy tính gì.<BR><BR> Không biết sau bao nhiêu lâu, hắn tựa hồ đột nhiên nghĩ thông <BR> suốt điều gì, trên mặt lộ ra tiếu ý. Ngay lập tức, hắn khởi <BR> thân, hướng tầng một đi xuống.<BR><BR> Ngay khi thân hình Hàn Lập xuất hiện ở đầu thang lầu một, Kim <BR> Duyệt trưởng lão và Thạch trưởng lão đang ngồi nhập định đều <BR> đồng thời mở mắt nhìn về phía hắn, tinh quang chợt lóe.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình.<BR><BR> "Hàn đạo hữu, ngươi không nghỉ ngơi còn định đi đâu? Chẳng lẽ <BR> có chuyện tình gì quan trọng sao?"<BR><BR> Kim Duyệt nữ tử không nói gì, đây chính xác là giọng Thạch <BR> trưởng lão.<BR><BR> "Vãn bối có một việc quan trọng, muốn đi ra ngoài một chút." <BR> Hàn Lập nghiêm trang nói.<BR><BR> "Chuyện gì? Muốn xuất ngoại bây giờ sao?" Kim Duyệt mơ hồ có <BR> chút bất mãn.<BR><BR> Mắt thấy thí luyện sắp tới, nữ tử này hiển nhiên hy vọng Hàn <BR> Lập thành thật ở trong lầu các nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không bị <BR> phân tâm.<BR><BR> "Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là vãn bối thấy công pháp ở đây <BR> thủ vệ đều là ngưng tụ sát khí thành áo giáp của thủ vệ ở đây <BR> rất kỳ lạ, muốn tìm một hai người lãnh giáo sự huyền diệu <BR> trong đó." Hàn Lập cười cười, lại thản nhiên đem ý đồ nói ra.<BR><BR> "Sát khí ngưng giáp! Ngươi muốn nói tới Tứ Sát hóa giáp thuật <BR> sao? Công pháp này quan trọng nhất là thân phải có một lượng <BR> sát khí cực lớn, nếu không đừng nghĩ đến làm gì. Mà ngươi muốn <BR> hỏi công pháp này làm gì?" Kim Duyệt ngẩn ngơ nói ra tên của <BR> bí thuật, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.<BR><BR> Thạch trưởng lão ở bên cũng có bộ dạng kinh ngạc không kém.<BR><BR> Hàn Lập nghe vậy mỉm cười, hai tay đột nhiên nắm chặt lại, kim <BR> quang trên người chợt lóe, đột nhiên toát ra một cỗ hơi thở <BR> thâm trầm kinh người, bao nhiêu sát khí nồng đậm bị chôn sâu <BR> trong thân thể bỗng nhiêu ùa ra.<BR><BR> Lúc trước hắn dùng Kim Cương quyết luyện hóa sát khí, chèn ép <BR> chúng lại, bây giờ lại một lần nữa bức chúng xuất hiện.<BR><BR> Vừa thấy sát khí này, cả hai trưởng lão kia đều đồng thời cả <BR> kinh.<BR><BR> "Sát khí của ngươi dày đặc như vậy, trách không được chuyện <BR> cảm thấy hứng thú đối với Tứ Sát hóa giáp thuật như vậy. Ha <BR> ha, bất quá cũng không cần ra bên ngoài hỏi thăm, loại công <BR> pháp này căn bản không có gì đặc biệt hay bí thuật gì cả. Lão <BR> phu hoàn toàn có thể đem công pháp chỉnh chu truyền thụ cho <BR> ngươi. Lấy sát khí trên người của ngươi như vậy, ngày mai thí <BR> luyện nói không chừng có thể có công dụng." Thạch trưởng lão <BR> sau vài giây cả kinh liền cười ha hả, nói ra những điều mà Hàn <BR> Lập sớm có vài phần đoán trước.<BR><BR> Ngày đó khi nhìn thấy nhiều Uyên thủ vệ bình thường đều biết <BR> bí thuật này, nên phỏng đoán hơn phân nửa những trưởng lão của <BR> các tộc cũng phải biết về công pháp này.<BR><BR> Hôm nay xem ra quả nhiên không có sai.<BR><BR> "Chính Thạch tiền bối đích thân truyền thụ, vãn bối hiển nhiên <BR> cảm kích vô cùng. Nhưng không biết một đêm có đủ để tìm hiểu <BR> và miễn cưỡng sử dụng công pháp này hay không?" Hàn Lập kìm <BR> nén sự vui sướng trong lòng, cung kính trả lời.<BR><BR> "Hắc hắc, chỉ cần Hàn đạo hữu có thể giúp hai người Lôi Lan <BR> thông qua thí luyện là quá đủ để cảm ơn lão phu rồi. Còn về <BR> chuyện công pháp, yên tâm đi, cái này cũng không phức tạp, lấy <BR> tu vi của Hàn đạo hữu, một đêm cũng đủ lĩnh ngộ mấy tầng đầu <BR> rồi. Về thần thông của mấy tầng cuối, cần phải có sát khí rất <BR> lớn, dù sao ngươi vốn chưa thể đáp ứng." Thạch trưởng lão <BR> khoát tay nói.<BR><BR> Hàn Lập hiển nhiên gật đầu cảm tạ không thôi. <BR> Kim Duyệt ở bên cạnh thì không có ý phản đối gì, thậm chí còn <BR> nhắm mắt trở lại nhập định.<BR><BR> Vì vậy chỉ thấy Thạch trưởng lão móc ra một ống trúc bằng ngón <BR> tay, yên lặng không nói trong chốc lát rồi vứt lại cho Hàn <BR>Lập:<BR><BR> "Ta đã đưa pháp quyết vào trong đó, ngươi cầm lấy mà tìm hiểu <BR> đi."<BR><BR> "Đa tạ tiền bối!" Hàn Lập nói lời cảm ơn một tiếng, nhận ống <BR> trúc rồi không chậm trễ quay lại nơi mình ở.<BR><BR> Ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Lập lấy ống trúc ra dán lên <BR> tran, đưa thần thức nhập vào.<BR><BR> Nhất thời một đám cổ văn lục sắc hướng đầu Hàn Lập bay nhanh <BR> vào. <BR> Khuôn mặt Hàn Lập vẫn thủy chung không nhúc nhích.<BR><BR> Không biết qua bao lâu, Hàn Lập đột nhiên bỏ ống trúc ra, thu <BR> vào trữ vật, thần sắc hòa hoãn trở lại.<BR><BR> Pháp quyết này quả nhiên như Thạch trưởng lão nói, thoạt nhìn <BR> cũng không quá phức tạp, cả đêm chắc cũng đủ ngưng tụ một tầng <BR> sát giáp (áo giáp bằng sát khí).<BR><BR> Trong lòng nghĩ vậy, hay tay Hàn Lập hướng lên trên, bắt đầu <BR> chính thức tìm hiểu về pháp quyết này.<BR><BR> Hai mắt Hàn Lập hoàn toàn tĩnh lặng nhưng trên người bắt đầu <BR> xuất hiện một tầng sát khí lãnh đạm màu đen, chốc lát bắt đầu <BR> quay cuồng không ngừng trong không khí. Sau đó không lâu, nó <BR> thậm chí bắt đầu tăng tốc, kịch liệt xoay tròng, biến thành <BR> một tầng hắc phong khiến thân hình hắn như ẩn như hiện, dần <BR> trở nên mơ hồ.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1436 <BR> Nội dung thí luyện <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Sáng sớm ngày hôm sau, hai vị trưởng lão cùng với Bạch Bích, <BR> Lôi Lan lẳng lặng đứng ở dưới lầu một, dáng vẻ chờ đợi.<BR><BR> Kim Duyệt và Thạch trưởng lão ẩn chứa vài tia chờ mong, còn <BR> hai vị thánh tử thì có chút khó hiểu, ánh mắt kinh nghi nhìn <BR> về phía thang lầu.<BR><BR> Qua thời gian một bữa cơm, từ trên truyền tới tiếng bước chân, <BR> tiếp theo đó là bóng người Hàn Lập hiện ra, mặt hiện rõ vẻ <BR> tươi cười.<BR><BR> "Thế nào, ngươi đã thành công rồi chứ?" Thạch trưởng lão hai <BR> mắt sáng ngời hỏi.<BR><BR> "Đa tạ tiền bối truyền thụ. Vãn bối hiện đã có chút thành quả, <BR> hẳn cũng có thể tạm dùng đối địch." Hàn Lập mỉm cười nói.<BR><BR> "Tốt lắm, lần thí luyện này tính là nguy hiểm nhưng so với <BR> thành quả có thể đạt được thì rất xứng đáng. Mặc dù Hàn đạo <BR> hữu tu vi đã đạt tới cao giai, nhưng trên đường có lẽ vẫn xảy <BR> ra những chuyện khó lường. Cho nên, tối hôm qua ta cùng Thạch <BR> trưởng lão đã thương lượng, quyết định sẽ đem toàn thể trấn <BR> tộc chi bảo để cho các ngươi dùng. Cũng nhờ đó tăng thêm khả <BR> năng bảo vệ bản thân." Nữ tử Kim Duyệt cẩn thận đánh giá thần <BR> sắc của Hàn Lập rồi đột nhiên nói. <BR> "Trấn tộc chi bảo?" Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.<BR><BR> "Không sai, đây là Lôi giao tiễn, ngươi cầm lấy đi." Vừa nói <BR> Kim Duyệt vừa vung tay áo lên, bỗng nhiên một đoàn thanh quang <BR> bay ra, thoáng một cái hiện hình thành một thanh tiễn đao <BR> (Chẳng biết nó là tiễn hay là đao nữa, thấy tác giả gọi là <BR> tiễn đao thì để tiễn đao vậy- nhưng tên của nó vẫn là Lôi giao <BR> tiễn) màu xanh. Tiềm thức Hàn Lập vừa động, đưa tay ra cầm lấy <BR> tiễn đao, ngưng thần xem xét. Chỉ thấy tiễn đao dài chừng nửa <BR> thước, kiểu dáng khá cổ, mặt ngoài xanh thẫm nhưng lại có một <BR> dải hoa văn màu bạc huyền ảo.<BR><BR> "Nhị vị tiền bối thực sự định đưa vật này cho vãn bối sao?" <BR> Hàn Lập lấy tay sờ sờ lên tiễn đao, cảm thấy một cỗ hàn khí <BR> lành lạnh, trong lòng vui vẻ.<BR><BR> "Kỳ thật bổn tộc còn có một vài món bảo vật khác, thích hợp <BR> hơn cho ngươi, nhưng đáng tiếc mấy bảo vật đó muốn dùng được <BR> thì phải hao tổn không ít thời gian tế luyện.<BR><BR> Mà thời gian thì chúng ta không có nhiều. Kiện bảo vật Lôi <BR> giao tiễn này không phiền toái như vậy, chỉ cần hơi gia tăng <BR> linh lực tự thân quán chú vào là có thể sử dụng được, uy lực <BR> lại vô cùng lớn. Nhưng là bởi vậy bảo vật này cũng dễ bị cường <BR> địch cướp lấy, Hàn đạo hữu phải vô cùng cẩn thận." Kim Duyệt <BR> ngưng trọng nhắc nhở Hàn Lập.<BR><BR> "Đa tạ tiền bối ban thưởng trọng bảo, vãn bối nhất định sử <BR> dụng cẩn thận." Trong lòng biết rằng hai người này cũng chỉ vì <BR> thánh tử của tộc mình mà xuất ra bảo trọng bực này, Hàn Lập <BR> không tỏ ra khách khí, tươi cười thu lấy bảo vật.<BR><BR> Kim Duyệt gật đầu, vừa vặn lại dặn dò Bạch Bích và Lôi Lan hai <BR> người, nhưng không có xuất ra bảo vật nào khác nữa.<BR><BR> Hàn Lập thấy màn này thì lơ đễnh như không biết gì.<BR><BR> Những gì đáng cấp cho hai người này, phỏng chừng đã sớm đưa từ <BR> lúc rời thánh thành. Lần trước khi Lôi Lan cùng Hồng Sa của <BR> Xích Dung tộc tranh đấu tại giác kỹ tràng đã sử dụng cái tiểu <BR> hồ lô màu vàng kia, xem chừng chính là một trọng bảo của bộ <BR> tộc.<BR><BR> Sau một hồi dặn dò, năm người nhất loạt ra khỏi lầu các, bay <BR> lên không trung. Đến nơi đã thấy tụ tập rất nhiều người. Giờ <BR> phút này không ai trong bọn họ cưỡi phi cầm nữa, tất cả đều <BR> hiển lộ đôi cánh sau lưng, trôi nổi giữa không trung. Hơn nữa <BR> các trưởng lão đều tách riêng ra một nhóm, các thánh tử phi <BR> linh tộc đứng thành một nhóm, sắc mặt ai cũng trầm trọng, <BR> không ai nói chuyện với ai.<BR><BR> Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lẳng lặng cùng hai nữ tử bay đến nơi <BR> tụ tập của thánh tử, không nói một lời.<BR><BR> Nhưng không bao lâu sau, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy có người <BR> đang nhìn mình, trong lòng vừa động, xoay người lại liếc mắt <BR> một cái. Ở phía ngoài, cách hơn trăm trượng có một thân hình <BR> khô gầy, thấp bé, phảng phất như một nữ tử. Nhìn kỹ một chút <BR> thì thấy người này da tay ngăm đen nhưng trên cổ lại có một <BR> vài hình xăm màu đen quỷ dị. Nàng ta vừa thấy Hàn Lập nhìn lại <BR> thì mỉm cười, lộ hàm răng trắng bóc lạ thường. Hàn Lập ngược <BR> lại cảm giác khẽ rùng mình trong lòng.<BR><BR> Bởi vì khi thần niệm hắn đảo qua, hắc nữ kia rõ ràng là một <BR> cao giai linh tương, hơn nữa hơi thở trên người có chút quái <BR> dị, khiến cho hắn cũng cảm thấy uy hiếp, tựa hồ tu luyện một <BR> thần công đặc thù. Trên mặt Hàn Lập không lộ vẻ gì nhưng môi <BR> khẽ nhúc nhích. Đứng ở bên cạnh, Bạch Bích và Lôi Lan đang <BR> khép hờ mắt đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Lập truyền âm vào <BR> tai.<BR><BR> Bốn con mắt chợt mở ra, theo hướng Hàn Lập nhìn, khẽ liếc nữ <BR> tử gầy đen kia một cái, nhưng ngay lập tức sắc mặt đại biến, <BR> vội vàng cúi đầu xuống.<BR><BR> "Hàn huynh, đó là Ngao Thanh Chước của Thất Việt tộc, uy danh <BR> còn trên cả Chúc Âm Tử, có thể coi là đệ nhất nhân trong đám <BR> hậu bối chúng ta. Thế nhưng nữ tử này lòng dạ độc ác, tính <BR> tình cổ quái dị thường, động một cái là có thể lấy tánh mạng <BR> người khác. Hàn huynh tốt nhất là nên cẩn thận." Trong tai Hàn <BR> Lập vang lên âm thanh hoảng hốt của Bạch Bích.<BR><BR> Hắn nhíu mày không khỏi tự đánh giá nữ tử kia. Thế nhưng đúng <BR> lúc này hắn lại cảm thấy có một ánh mắt âm trầm quét về phía <BR> mình, rõ ràng là không có hảo ý. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, <BR> đưa mắt về phía đó.<BR><BR> Kết quả tại một chỗ không xa, Chúc Âm Tử đang đứng cùng các <BR> đồng tộc của hắn, đưa ánh mắt bất thiện nhìn Hàn Lập. Hàn Lập <BR> lạnh lùng nhìn lại một cái rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt không <BR> thay đổi.<BR><BR> Xích Dung tộc đối với Thiên Bằng tộc có chút chuyện tình, <BR> khẳng định tại thí luyện sẽ giở trò, biết vậy thế nhưng trong <BR> lòng Hàn Lập lại không hề có một gợn sóng.<BR><BR> Bởi vì đám Hàn Lập cũng tới khá muộn, nên hắn không phải đợi <BR> lâu, sau nửa canh giờ, tam đại trưởng lão cùng với thanh giáp <BR> nhân lúc trước lẳng lặng không nói, bay lên trước dẫn đường <BR> cho cả đoàn người đi về phía tường thành ngược phía với lúc <BR> trước bọn họ đã đến.<BR><BR> Không biết vì sao, trên các bức tường lớn đều trống trơn, thế <BR> nhưng đội ngũ lại không trực tiếp bay qua mà trực tiếp hạ <BR> xuống trước tường thành. Chỉ thấy thanh giáp nhân tiến lên <BR> phía trước, trong miện lẩm bẩm vài lời, sau đó đưa tay điểm <BR> nhẹ vào vách tường.<BR><BR> Một trận ầm ù nổ ra, cự tường trước mặt mọi người xuất hiện <BR> một quang mang ngũ sắc, dần dần hiện ra một tòa pháp trận màu <BR> bạc. Vừa thấy cảnh này, nam tử mặc thanh giác lập tức há mồm, <BR> phu ra một tấm mộc bài màu tím.<BR><BR> Quang mang trên mộc bài đại phóng, một đạo ánh sáng màu tím <BR> lập tức phóng ra, sau mấy cái chớp động liền phóng thẳng vào <BR> trong pháp trận.<BR><BR> Pháp trận lại thêm một trận biến đổi, quang mang kỳ lạ lưu <BR> chuyển với tốc độ kinh người rồi đột nhiên biến mất vô ảnh vô <BR> tung, thay vào đó là một cánh cửa cực lớn hiện ra trên bức <BR> tường. Cánh cửa cao hơn mười trượng, tản ra quang mang băng <BR> hàn, có vẻ trầm trọng vô cùng, phảng phất như được chế tạo <BR> bằng bạch ngọc tinh khiết. Thanh giáp nhân không nói lời nào, <BR> thu mộc bài lại, lùi ra sau một chút rồi phất tay áo một cái. <BR> Nhất thời một mảnh tử quang cuộn ra, đánh tới cánh cửa, theo <BR> đó là một tiếng nổ xé gió, cánh cửa bạc chậm rãi mở ra.<BR><BR> Từ bên ngoài lập tức thổi vào một làn gió bụi âm tà, nó đi qua <BR> nơi nào thì thánh tử nơi đó bỗng cảm thấy một tia run rẩy, da <BR> thịt phảng phất như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén cắt vào <BR> khiến cho tóc gáy dựng đứng hết cả lên. <BR><BR> Thực sự là vô cùng quỷ dị!<BR><BR> Hàn Lập hiển nhiên cũng cảm nhận được làn gió cổ quái này, lam <BR> quang trong mắt chợt lóe.<BR><BR> Đại môn đã mở, tất cả mọi người lần lượt đi theo mấy người dẫn <BR> đầu tiến ra bên ngoài bức tường. Hàn Lập không khỏi hít một <BR> ngụm lương khí. Phía sau cánh cửa đó không xa, trên mặt đất <BR> không một ngọn cỏ, vô luận là đất hay đá, tất cả chỉ một màu <BR> đen u ám, đưa mắt nhìn cảm giác sâu hun hút, vô biên vô hạn.<BR><BR> Mà ở trên trời cao thì lại có một tầng bụi màu trắng, thoạt <BR> nhìn tưởng sương mù, dày đặc dị thường, cũng là một cảnh dài <BR> vô biên không bến bờ.<BR><BR> Mà khoảng cách không gian giữa tầng bụi và mặt đất bất quá chỉ <BR> cao ba bốn mươi trượng, giữa cảnh sâu hun hút và dày đặc của <BR> mặt đất và bầu trời thì cái khe hở có vẻ hẹp hòi dị thường. <BR> Thế nhưng từ khe hở đó liên tục phát ra tiếng xé gió liên miên <BR> không dứt, phảng phất như muốn cắn nuốt bất cứ thứ gì lọt vào. <BR> Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. "Đây là <BR> cánh cửa vào địa uyên sao? Quả nhiên vô cùng hung hiểm." Hàn <BR> Lập âm thầm nói trong lòng.<BR><BR> "Tốt lắm, vậy là đã sẵn sàng hết rồi. Trừ các thánh tử, tất cả <BR> những người khác đều phải dừng bước. Mà sau cánh cửa này, <BR> chính là cả vạn dặm sương mù." Lão phụ nhân trong tam đại <BR> trưởng lão nói.<BR><BR> Thanh âm mặc dù không lớn nhưng lại truyền đến rõ mồn một vào <BR> tai mỗi người, khiến cho đám người đang xôn xao chợt yên tĩnh <BR> trở lại. "Tốt lắm, giờ cũng là lúc thích hợp để công bố nội <BR> dung thí luyện lần này, khỏi bắt phải chờ đợi thêm." Nam tử <BR> tóc bạc ở bên cạnh cười nói. Lão phụ nhân liếc nhìn hắn một <BR> cái, bất động thanh sắc tiếp tục nói:<BR><BR> "Liên tịch trưởng lão hội của chúng ta đã thương lượng qua, <BR> nội dung thí luyện lần này khác so với những lần trước phải <BR> đánh chết một số yêu vật hắc ám được chỉ định trước. Chúng ta <BR> muốn các ngươi mang từ trong địa uyên về một loại quả tên gọi <BR> là Minh Diễm quả. Loại quả này so với các linh vật khác có <BR> chút bất đồng, phải là ở những nơi có hắc ám cùng uế khí nặng <BR> nhất mới có thể sinh ra. Mỗi quả mất chừng năm trăm năm mới <BR> thành thục, mà mỗi cây cũng chỉ sinh ra một quả. Các ngươi <BR> mang về phải là Minh Diễm quả thành thục mới được tính là hoàn <BR> thành thí luyện. Ta nói trước là ở uyên tầng thứ nhất, hắc ám <BR> khí không đủ, khả năng gặp quả này là không có. Đương nhiên kẻ <BR> nào không tin thì cứ thử vận may. Tầng thứ hai có thể sẽ có <BR> một ít Minh Diễm quả, nhưng chúng ta cũng không chắc. Mà ở <BR> tầng thứ ba thì khẳng định sẽ có, hơn nữa số lượng không ít. <BR> Cụ thể phải hành động như thế nào, đương nhiên do các ngươi <BR> quyết định. Thời gian thí luyện là ba tháng. Sau ba tháng, <BR> không cần biết có bao nhiêu người thí luyện thành công, chúng <BR> ta cũng sẽ mở cánh cửa này ra để nghênh đón các ngươi trở về. <BR> Các ngươi phải thật sự chú ý." Thanh âm của lão không giận mà <BR> có uy. Không riêng gì Hàn Lập, những người khác cũng đều hết <BR> sức tập trung lắng nghe. <BR> "Tốt lắm, nếu các ngươi đã nghe và hiểu hết nội dung thí <BR> luyện, bây giờ các ngươi có thể xuất phát, ba tháng sau, lão <BR> phu hy vọng có thể gặp lại đại bộ phận chư vị ở đây. Những <BR> người khác cũng nên trở về đi thôi, Phong Ma môn (cánh cửa <BR> Phong Ma) lập tức sẽ đóng lại." Lão giả có hình xăm cất giọng <BR> phân phó. Sau đó khẽ phất tay áo, quay người đi lại vào trong <BR> thành.<BR><BR> Nam tử tóc bạc cùng lão phụ nhân khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái <BR> rồi cũng cất bước đi theo. Các trưởng lão khác cũng lần lượt <BR> yên lặng trở về trong thành. Hơn phân nửa chỉ đưa mắt nhìn các <BR> tộc nhân của mình, ánh mắt lộ chút lo lắng rồi đi. Chỉ có non <BR> nửa cố nhân cơ hội này truyền âm phân phó vài câu rồi mới xoay <BR> người rời đi.<BR><BR> Trong nháy mắt, bên ngoài cánh cửa to lớn gọi là Phong Ma môn <BR> kia chỉ còn lại hơn trăm tên thánh tử Phi linh tộc đưa mắt <BR> nhìn nhau.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1437 <BR> Địa Uyên nhất tầng <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker ẩn nick<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Hắc hắc, chư vị còn đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn ở đây <BR> đợi ba tháng nữa có người ra mở cửa cho về sao?" Trong đám <BR> người có một tiếng cười to, tiếp theo đó bóng người loáng lên <BR> một cái, một đạo bóng trắng lao thẳng về phía xa xa. <BR><BR> Phía sau hắn còn có mấy người khác, không một tiếng động bám <BR> sát theo, tựa hồ là những người đồng tộc.<BR><BR> Vừa thấy có người dẫn đầu rời đi, đám người lúc này cũng bắt <BR> đầu kết thành đàn lần lượt hướng khe hở dưới sương mù bay đi.<BR><BR> Chỉ trong chốc lát, số người còn lại chỉ là non nửa.<BR><BR> Trong đó có cả Hàn Lập và đám người Xích Dung tộc.<BR><BR> Một loạt tiếng động ầm ầm ù ù vang lên, cánh cửa phía sau chậm <BR> rãi đóng lại. Một trận quang mang ngũ sắc kỳ lạ lưu chuyển, <BR> ngay lập tức cánh cửa biến mất vô tung vô ảnh.<BR><BR> "Đi thôi!" Hàn Lập nhìn cánh cửa biến mất trên cự tường, lên <BR> tiếng thúc giục hai nữ tử rồi hai cánh rung lên, hóa thành một <BR> đoàn thanh quang bay về phía khe hở.<BR><BR> Bạch Bích cùng Lôi Lan cũng không nói một lời, hóa thành một <BR> đoàn ngân quang và một đoàn kim quang, bám sát theo sau.<BR><BR> Theo phương Hàn Lập vừa rời đi có mấy đạo thần sắc khác nhau <BR> dõi theo gắt gao.<BR><BR> Trong đó ngoại trừ đám Xích Dung tộc ra, còn có mấy thánh tử <BR> xa lạ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào phương hướng bọn <BR> Hàn Lập rời đi.<BR><BR> Xích Dung tộc nhân chờ một lát cho độn quang của đám Hàn Lập <BR> biến mất hẳn mới nghe tiếng Chúc Âm Tử phân phó cùng nhau xuất <BR> phát.<BR><BR> Lúc này, dưới bức tường cũng chỉ còn lại mười mấy đơn vị Phi <BR> linh tộc nhân mà thôi.<BR><BR> Trong đó hơn phân nửa là những tộc có danh vọng ở nửa phía <BR> trên của Phi linh tộc. Những người này ánh mắt chớp động không <BR> ngừng, lại thỉnh thoảng đưa nhìn trộm hai vị thánh tử khác.<BR><BR> Một trong hai thánh tử đó có dáng người khô gầy đen đúa, chính <BR> là Thất Việt tộc Ngao Thanh. Người kia lại là một đại hán cao <BR> lớn dị thường, mặc mộc giáp màu đen, chừng ba mươi tuổi hơn. <BR> Hai mắt nhìn như có bốn đồng tử, chớp động phát ra quang mang <BR> yêu dị, sau lưng giắt một thanh kiếm rất to, tỏa ra hàn quang <BR> vàng kim nhàn nhạt. Một đại kiện vật như vậy, không hiểu sao <BR> lại không thu vào không gian trữ vật.<BR><BR> Mà không biết vì sao, các thánh tử khác nhìn hai người này <BR> không cử động gì thì lại không ai dám dễ dàng rời đi.<BR><BR> Một lát sau, thấy không ai có bộ dáng muốn động thân, Ngao <BR> Thanh khẽ nhướng mày, lập tức cười khúc khích rồi mang theo <BR> hơn mười tộc nhân bay đi.<BR><BR> Đại hán bốn đồng tử thấy vậy trong mắt lộ ra hàn ý, tiến nhanh <BR> lên một bước rồi đột nhiên bay thẳng về đúng hướng Ngao Thanh <BR> đã đi. Ba gã tộc nhân đồng bọn thấy vậy cũng không một tiếng <BR> động độn quang bay theo.<BR><BR> Thấy hai người Ngao Thanh và đại hán rời đi, thần sắc các <BR> thánh tử còn lại trở nên hòa hoãn.<BR><BR> Thậm chí một số ít người còn tụ tập lại thương lượng vài <BR> chuyện tình.<BR><BR> Một lát sau những người này cũng phân biệt rời đi, phảng phất <BR> như đã bàn xong các kế hoạch.<BR><BR> Kể từ đó, toàn bộ hơn trăm tên thánh tử của Phi linh tộc đều <BR> đã mất hút vào màn đêm đen kịt.<BR><BR> Phụ cận tường thành trống trơn không một bóng người.<BR><BR> Lúc này, Hàn Lập cùng Bạch Bích, Lôi Lan vẫn đang bình thản <BR> bay cách mặt đất khoảng mười trượng. Đám sương mù trên đầu họ <BR> nhìn từ dưới lên thì lại có màu xam xám. Mặc dù chỉ cách có <BR> khoảng hai mươi trượng thôi nhưng đưa mắt nhìn lên thì cảm <BR> giác đám sương mù này cao vô tận, liên miên không dứt, cộng <BR> thêm màu xám của đám bụi ở gần khiến cho người ta nhìn thấy vô <BR> cùng áp lực.<BR><BR> Điều cổ quái nhất chính là tại không gian hẹp như vậy mà phía <BR> trước thỉnh thoảng vẫn đưa đến trận trận kình phong, bụi đất <BR> với sự băng hàn dị thường.<BR><BR> Đương nhiên kình phong này không thể làm khó đám người Hàn Lập <BR> có tu vi hóa thần.<BR><BR> Mặc dù vừa rồi có không ít thánh tử xuất phát nhưng đại bộ <BR> phận không đi cùng lộ tuyến, đa phần cố ý chọn phương hướng <BR> khác nhau để tránh trường hợp chưa tiến nhập địa uyên mà đã <BR> phát sinh xung đột với các đơn vị thánh tử khác.<BR><BR> Hàn Lập đương nhiên cũng đồng dạng muốn vậy.<BR><BR> Hắn sau khi mang theo mấy người bay được hơn trăm dặm liền <BR> thay đổi quỹ đạo, tìm một lộ tuyến mới mà đi.<BR><BR> Hơn vạn dặm khoảng cách đối với bọn họ căn bản không tính là <BR> rất xa.<BR><BR> Cho dù hắn cố gắng bay chậm thì cũng chẳng mất quá lâu để tiếp <BR> cần gần khu vực muốn đến.<BR><BR> Tình hình phía trước bắt đầu biến đổi, sương bụi từ phía trên <BR> cao ngày một nhiều hơn, phong tà từ phía trước cũng mãnh liệt <BR> hơn dị thường, màu sắc đã không còn xám như trước mà chuyển <BR> sang đen kịt. Trong nháy mắt sự kết hợp của phong tà và sương <BR> bụi đã tạo thành một mà băng lao màu đen.<BR><BR> Đương nhiên đám băng lao này không thể cấu thành uy hiếp gì <BR> đối với bọn Hàn Lập, chỉ bất quá mỗi người phải gia tăng linh <BR> quang hộ thể thêm vài phần mà thôi.<BR><BR> Sau thời gian một bữa cơm, trước mặt bọn họ xuất hiện một mảng <BR> hắc sắc quái phong, rồi đột nhiên chớp lên sáng ngời. Ngay lập <BR> tức mấy người phát hiện mình đang đứng trên một vùng đất vô <BR> cùng kỳ lạ.<BR><BR> Đây là một không gian rộng lớn, không biết đâu là bến bờ, bốn <BR> phía đều bị một màu đen kịt bao phủ. Trên không trung vẫn là <BR> sương mù do bụi tạo nên vần vũ, nhưng lại cao tới cả ngàn <BR> trượng, cũng vẫn kịch liệt quay cuồng không ngừng. Thế nhưng <BR> cái hấp dẫn bọn người Hàn Lập nhất lại là dưới mặt đất. Nguyên <BR> bổn màu đen trên mặt đất trống trơn đã biến mất vô ảnh vô <BR>tung.<BR><BR> Thay vào đó là một cự uyên sâu không biết bao nhiêu, bên trong <BR> khắc nơi đều là sương mù xám đen trôi nổi, từ đó không ngớt <BR> thổi ra các luồng hắc phong lạnh lẽo kỳ dị.<BR><BR> Ánh mắt Hàn Lập đảo qua mọi nơi, chợt cảm thấy khẽ rùng mình, <BR> cái không gian này đâu đâu cũng rộng lớn không biết đến đâu mà <BR> kể.<BR><BR> Ba người bọn họ lơ lửng bên bờ vực sâu, phảng phất giống như <BR> mấy con kiến hôi nhỏ bé giữa không gian rộng lớn. <BR><BR> "Xem ra đây chính là cánh cửa vào địa uyên. Đi thôi, mặc dù <BR> khả năng gặp yêu vật không cao nhưng mọi người vẫn phải thật <BR> cẩn thận và chú ý xung quanh." Hàn Lập không dài dòng, nhắc <BR> nhở hai nữ tử một chút rồi hai cánh rung lên tiến thẳng mất <BR> hút vào trong sương mù xám xịt.<BR><BR> Bạch Bích cùng Lôi Lan sắc mặt cũng thêm phần ngưng trọng, <BR> không chậm trễ bay theo vào vực sâu.<BR><BR> Trên đường xuống dưới vực sâu, quanh thân Hàn Lập thanh quang <BR> lòe lòe, bốn phía hiện ra bảy tám khối nguyệt quang thạch to <BR> bằng nắm tay, tản ra màu sữa quang mang, đem phạm vi hơn ba <BR> mươi trượng soi sáng mồn một.<BR><BR> Nhưng dù có sáng mấy thì xung quanh cũng chỉ nhìn thấy sương <BR> mù quay cuồng, Hàn Lập không khỏi khẽ thở dài một hơi. <BR> Khi mới tiến vào thì cho dù không cần linh mục cũng có thể <BR> quan sát hết thảy phụ cận.<BR><BR> Thế nhưng xuống sâu thêm mấy ngàn trượng thì sương mù trở nên <BR> nồng đậm gấp mấy lần.<BR><BR> Mà Bạch Bích và Lôi Lan theo sát sau hắn lại không thể vận <BR> dụng linh mục cho nên dứt khoát đưa thêm mấy nguyệt quang <BR> thạch ra.<BR><BR> Nhờ đó tình cảnh trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.<BR><BR> Bất quá mặc dù cánh cửa thâm nhập địa uyên rộng lớn như vậy <BR> nhưng bọn họ thâm nhập rất sâu mà vẫn chưa gặp phải yêu vật gì <BR> ngăn trở.<BR><BR> Chuyện này đương nhiên là cầu còn khó được.<BR><BR> Đi thêm không biết bao lâu thì sương mù phía dưới trở nên nhạt <BR> hơn, tiếng gió cũng biệt tích.<BR><BR> Ba người Hàn Lập tinh thần rung lên, biết rằng rốt cục cũng <BR> tới tầng thứ nhất.<BR><BR> Thêm thời gian một chén trà nhỏ, hai mắt Hàn Lập nhìn kỹ một <BR> chút, xuyên thấu qua làn sương mù đơn bạc, đã bắt đầu thấy <BR> được cảnh sắc bất đồng.<BR><BR> Mặt đất với hai màu đen vàng giao nhau chợt hiện ra, trên đó <BR> là những cây cối thật lớn dị thường, thậm chí còn có không ít <BR> loài chim to thân thể quái dị màu xám bay đi bay lại là là mặt <BR> đất.<BR><BR> "Đây là địa uyên sao? Thoạt nhìn không có gì đặc biệt." Bạch <BR> Bích ở bên không nhịn được thì thào lên tiếng.<BR><BR> "Địa trắc tầng một mặc dù cũng bì hắc ám khí tức ăn mòn đã lâu <BR> nhưng dù sao cũng khác biệt nhiều so với các tầng khác. Ở đây <BR> ngoại trừ một ít yêu vật cấp thấp tồn tại thì hầu hết là các <BR> loài thú thông thường sinh sống.<BR><BR> Bất quá các loài thú này đều có tính tình bạo liệt, tám chin <BR> phần mười là mãnh thú ăn thịt. Lợi hại thậm chí còn không dưới <BR> yêu vật thấp giai." Lôi Lan tựa hồ biết không ít, mở miệng <BR> giải thích.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập lại không có chút gì thay đổi, tựa hồ không <BR> nhìn thấy gì. Lúc này hắn đang đưa thần niệm ra xung quanh <BR> ngàn dặm tìm kiếm, vẫn chưa thấy hơi thở cường đại và các <BR> thánh tử khác. Xem ra nơi này tuyệt đối an toàn.<BR><BR> "Xuống thôi, ta nhớ không lầm thì dừng ở không trung nhiều quá <BR> sẽ không tốt." Hàn Lập phân phó một tiếng rồi bay xuống đất. <BR> Hai người Lôi Lan hiển nhiên theo sau.<BR><BR> Một tiếng trách trách vang lên, vài quái điểu màu xám phát <BR> hiện thấy có ba người xuống thì không chút do dự lao thẳng <BR>đến.<BR><BR> Hai mắt Hàn Lập khẽ nheo lại, lúc này mới nhìn rõ đám quái <BR> điểu này. Miệng thô dài, mỏ đầy răng nanh, trên người không <BR> một sợi lông, toàn thân phủ một lớp bụi quái dị, trên đầu lại <BR> có một cái sừng cong cong.<BR><BR> Hàn Lập hừ nhẹ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng duỗi ra.<BR><BR> Sau vài tiếng phốc phốc, vài đạo kiếm quang chợt lóe, trong <BR> nháy mắt một mảnh mưa máy xuất hiện, đám quái điểu nhất loạt <BR> rơi lả tả xuống đất.<BR><BR> Tiếp đó, ở dưới mặt đất, từ nhiều nơi trong rừng đột nhiên <BR> vang lên những tiếng rống to, rồi một trận ầm ầm rung chuyển, <BR> tựa hồ như có rất nhiều con thú lớn đang tranh cướp cái gì đó.<BR><BR> Hai mắt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn về chỗ đám quái <BR> điểu rơi xuống rồi nhanh chóng xoay lưng mang theo hai người <BR> theo một phương hướng bay đi.<BR><BR> "Từ tầng thứ nhất tới cửa vào tầng thứ hai, theo các thánh tử <BR> đã qua thí luyện trước trong tộc thì dường như chỉ có mười mấy <BR> chỗ an toàn mà thôi. Tầng thứ nhất này gần như chắc chắn không <BR> có Minh Diễm quả, chúng ta trực tiếp bay đến tầng thứ hai đi. <BR> Ta nghĩ nên lựa chọn lối vào hẻo lánh một chút, mặc dù có thể <BR> mất thời gian hơn nhưng tránh được đụng độ với những người bất <BR> thiện." Hàn Lập vừa phi hành vừa thản nhiên giải thích.<BR><BR> Bạch Bích khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không đồng ý, nhưng <BR> cũng không nói gì, còn Lôi Lan thì không lộ cảm xúc.<BR><BR> Hàn Lập cũng không mấy để ý thái độ của hai người, hắn nói vậy <BR> nhưng căn bản là không có ý thương lượng. Nếu Thiên Bằng tộc <BR> muốn hắn bảo vệ hai gã thánh tử thí luyện thành công thì hiển <BR> nhiên tất cả mọi hành động phải lấy hắn làm đầu. Mà với tu vi <BR> của hắn, cũng không sợ hai gã thánh tử này không theo lời.<BR><BR> Vì vậy trong thời gian kế tiếp, cả ba người không nói lời nào, <BR> cứ bay cách mặt đất không xa, thẳng đến cửa vào tầng hai.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1438 <BR> Âm chu phong <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Nghe nói địa uyên có tất cả bảy tầng, mỗi tầng phía sau đều <BR> nguy hiểm và rộng lớn hơn tầng trước bội phần. Nhưng ngay cả <BR> nhưng vậy thì diện tích của tầng thứ nhất cũng tuyệt đối không <BR> nhỏ chút nào, bọn Hàn Lập đi liên tục không ngừng nghỉ mà bốn <BR> năm ngày vẫn chưa thấy cửa tầng hai đâu.<BR><BR> Mấy ngày nay trên đường phi hành mọi chuyện đều thuận lợi, mặc <BR> dù bay trên phiến rừng rậm nhưng trừ việc đụng phải vài loài <BR> hung cầm không muốn sống nữa thì không có gì phát sinh. Nhưng <BR> đến sáng sớm ngày thứ năm, cả ba người chợt cảm thấy trên đầu <BR> xuất hiện dị biến.<BR><BR> Hàn Lập giật mình, đưa mắt nhìn lên.<BR><BR> Kết quả phát hiện quang mang sương mù trên đầu vốn dĩ tồn tại <BR> bấy lâu nay đã biến mất, mà ở vạn trượng trên cao bỗng xuất <BR> hiện một phiến thạch bích màu đen, phảng phất giống như nóc <BR> của một bích động cực lớn.<BR><BR> Cảm giác như đã đến đoạn cuối của tầng thứ nhất, cả ba người <BR> chậm rãi tiến vào khu bích động.<BR><BR> Nhìn xuống mặt đất thì cây cối vẫn rậm rạp nhưng lại tản ra <BR> những quang mang khá kỳ dị, xen lẫn là các mỏ quặng khoáng <BR> chất gì đó, cũng phát ra quang mang tương tự.<BR><BR> Kể từ lúc này, khung cảnh cũng không còn tối đen một màu như <BR> trước, có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc từ xa xa. Thế nhưng cái sự <BR> mờ ảo này lại khiến cho bọn Hàn Lập cảm âm hàn và u ám hơn <BR> trước rất nhiều. Hơn nữa, thỉnh thoảng lại có trận trận hắc vụ <BR> cùng hàn phong cuốn đến càng khiến người ta rùng mình.<BR><BR> Nhưng đó vẫn chưa phải là cái chính yếu, bay vào khu vực u ám <BR> này một lúc không lâu, Hàn Lập cảm giác thần niệm của mình <BR> không thể đi xa được, chỉ có thể tha ra ngoài cơ thể ở khoảng <BR> cách mười trượng mà thôi.<BR><BR> Vốn dĩ hắn tu luyện Đại Diễn quyết, thần niệm hơn xa so với <BR> các hóa thần tu sĩ khác. Như vậy có thể thấy Bạch Bích và Lôi <BR> Lan hai người chắc chỉ bao quát được khoảng cách mấy trượng mà <BR> thôi.<BR><BR> Trong lòng tự đánh giá như vậy, Hàn Lập đưa thần niệm hướng ra <BR> phía sau, quả nhiên phát hiện hai nữ tử này sắc mặt đều có <BR> chút khó coi (***, thần niệm tên này khác gì nhìn bằng mắt đâu <BR> bà kon). Bất quá ba người cũng không vì thế mà quá kinh nghi <BR> hoảng sợ.<BR><BR> Việc thần niệm bị áp chế thì các trưởng lão đều đã cảnh báo từ <BR> khi mọi người rời khỏi thánh thành rồi.<BR><BR> Không riêng gì ngoại nhân như bọn hắn mà ngay cả hắc ám yêu <BR> vật thổ địa ở nơi đây cũng chịu chung cảnh này. Chỉ là yêu vật <BR> cư ngụ lâu trong uyên, đối với tình hình này quen thuộc hơn <BR> nhiều, mà phi linh tộc lại không quen với không khí u ám và <BR> hàn phong nên không ít người sẽ cảm thấy không khỏe, một thân <BR> công lực vì vậy cũng giảm sút không ít.<BR><BR> Thế nhưng đối với Hàn Lập thì hắn lại không coi vào đâu. Mấy <BR> loại không gian hắc ám và thần niệm bị ức chế này hắn không <BR> chỉ mới gặp lần đầu, kinh nghiệm tranh đấu đương nhiên rất <BR> phong phú.<BR><BR> Cứ phi hành như vậy sau mấy canh giờ, Hàn Lập lập tức nhướng <BR> mày, tiếp theo một tay khẽ nhấc, từ đó bay ra vài khối nguyệt <BR> quang thạch, giữa hư không điểm vào vài vị trí.<BR><BR> Sau vài tiếng bang bang giòn vang, một khối quang thạch tự <BR> nhiên bạo nổ, biến mất.<BR><BR> Thanh quang của Hàn Lập cũng thu liễm, dừng độn quang lại.<BR><BR> Phụ cận chợt nổi lên một cảm giác nguy hiểm, tựa hồ ngay cả <BR> hắc phong cũng trở nên giá lạnh hơn vài phần.<BR><BR> Hai người Bạch Bích cũng dừng độn quang lại, vẻ mặt có chút lo <BR> lắng.<BR><BR> Lôi Lan thậm chí còn ánh lên vẻ kỳ quái, đang muốn mở miệng <BR> hỏi cái gì thì chợt bốn phía truyền đến một trận âm thanh vù <BR> vù rất nhỏ, nhưng rất nhanh trở nên to hơn, rộng hơn. Chỉ <BR> trong chớp mắt khắp bốn phương tám hướng đã hiện ra vô số điểm <BR> sáng màu lục hướng thẳng tới phía ba người.<BR><BR> "Âm Chu phong" Lôi Lan cả kinh thốt lên.<BR><BR> Bạch Bích nghe vậy sắc mặt cũng biến đổi.<BR><BR> "Không sai, mặc dù chỉ là yêu giai bậc thấp nhưng đám yêu vật <BR> này lại khá phiền toái. Đám yêu phong này chỉ thích công kích <BR> những vật thể di chuyển phát sáng." Hàn Lập đưa ánh mắt đảo <BR> qua xung quanh, bình tĩnh nói.<BR><BR> Mọi người đã có thể nhìn rõ mỗi đốm sáng màu lục kia to tầm <BR> một ngón tay, lớn nhỏ khác nhau một chút, nhìn nửa thân trước <BR> giống như con nhện, nửa thân sau có độc châm. Thân thể chúng <BR> màu lục nhưng trên phần cánh lại có một hoa văn màu vàng, <BR> thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Hơn nữa nhìn từ xa lại chỉ thấy cả <BR> một màn sáng lục âm hàn, xem chừng số lượng đã ngoài vạn con, <BR> thực sự dọa người!<BR><BR> Cho Bạch Bích và Lôi Lan đã có tu vi sơ giai nhưng không tránh <BR> khỏi trở nên ngưng trọng.<BR><BR> Cái này không phải là hai vị nữ tử sợ đám yêu phong, chỉ là <BR> với số lượng nhiều như vậy, muốn giết hết cũng phải tiêu hao <BR> không ít công sức.<BR><BR> Mà hiện nay bọn họ vẫn chưa thực sự ra khỏi tầng thứ nhất, <BR> hiển nhiên không muốn tốn sức vào một trận đấu không đáng.<BR><BR> Thế nhưng khí thế đám yêu phong này vô cùng hung hãn, sợ rằng <BR> khó tránh khỏi một trận tàn sát.<BR><BR> Bất đắc dĩ Lôi Lan cùng Bạch Bích chỉ có thể chuẩn bị sẵn <BR>sàng.<BR><BR> Một người hai cánh khẽ rung lên, một mảng ngân hồ tinh tế hiện <BR> ra. Người kia lại hai tay bóp quyết, xung quanh thân thể hiện <BR> ra một mảng kim sắc ti như ẩn như hiện không biết là thần <BR> thông gì. Hàn Lập khẽ liếc mắt nhìn hai người, không nói một <BR> lời, khẽ há mồm cho một đoàn hỏa cầu màu bạc tế xuất. Sau một <BR> cái chớp động, hỏa cầu hóa thành một hỏa điều màu bạc.<BR><BR> Chỉ thấy hỏa điểu khẽ rung hai cánh, "bịch" một tiếng giữa <BR> không trung bạo liệt, hóa thành hàng trăm hoa lửa màu bạc văng <BR> khắp nơi.<BR><BR> Một màn khó tin xuất hiện, đám hoa lửa này không lao thẳng vào <BR> chỗ ánh sáng màu lục mà lúc ẩn lúc hiện, khi đến gần chỗ âm <BR> chu phong thì xoay tròn quỷ dị. Đám yêu phong thấy vậy thì <BR> hung hãn lao vào, thế nhưng ngay lập tức lóe lên rồi biến mất <BR> như chưa từng xuất hiện.<BR><BR> Hơn trăm đóa ngân hoa xoay tròn xung quanh ba người Hàn Lập, <BR> ngăn chặn toàn bộ những điểm sáng màu lục. Hai người Bạch Bích <BR> và Lôi Lan lộ rõ sự kinh ngạc.<BR><BR> Âm chu phong nổi tiếng là loài khó chơi nhất trong đám yêu vật <BR> thấp giai, hiển nhiên không thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy <BR> mới phải. Nguyên bổn Âm chu phong toàn thân đều do một loại uế <BR> khí hắc ám ngưng tụ thành, những công kích bình thường rất khó <BR> tiêu diệt bọn chúng, cho dù nhất thời có thể kích phá hoặc <BR> trảm vỡ thân thể yêu phong nhưng chúng lại nhanh chóng tự hấp <BR> thụ hắc ám uế khí xung quanh để khôi phục như ban đầu. Trừ phi <BR> có thể một kích đem chúng diệt trọn vẹn, không còn một tia dư <BR> thừa.<BR><BR> Phiền toái như vậy nhưng yêu phong cũng có hạn chế nhất định. <BR> Chúng phải sống trong những khu vực có khí tức hắc ám dày đặc <BR> mà thôi, còn đến khu vực khác thì chúng hoàn toàn không phát <BR> huy được điểm mạnh của mình.<BR><BR> Kỳ thật không riêng gì Âm chu phong mà cả các yêu vật khác tại <BR> địa uyên đều như vậy cả. Chỉ ở địa bàn của mình chúng mới như <BR> cá gặp nước mà thôi. Lên mặt đất thì chúng trở nên suy yếu đi <BR> rất nhiều.<BR><BR> Đây cũng chính là lý do tại sau Phi linh tộc có thể phong bế <BR> đám yêu vật này tại đây.<BR><BR> Phệ linh thiên hỏa thoạt nhìn phiêu phiêu tựa hồ mỏng manh <BR> không chút uy lực, nhưng trên thực tế mỗi đóa ngân hoa khi <BR> tiếp xúc với thân thể Âm chu phong thì ngay lập tức đem thân <BR> thể chúng hóa thành tro bụi, mỗi tia hắc ám khí tức đều bị cắn <BR> nuốt không còn một mảnh. Điều này hiển nhiên không cho yêu <BR> trùng một cơ hội phục hồi nào.<BR><BR> Mà Phệ linh thiên hỏa kia vốn cũng có chứa một tia linh tính, <BR> không cần Hàn Lập sử dụng thần niệm chúng vẫn có thể tự tới <BR> diệt địch.<BR><BR> Nhờ đó mà Hàn Lập rất thảnh thơi khoanh tay đứng nhìn, chỉ <BR> trong chốc lát đám Âm chu phong bị Phệ linh thiên hỏa thiêu <BR> đốt không còn một mảnh.<BR><BR> Tiếp theo hắn cũng như tùy ý nhấc tay, cả đám ngân hoa lập tức <BR> hướng một chỗ hội tụ, rồi "phù" một tiếng lập tức hóa thành <BR> hỏa điểu, chợt lóe lên bay thẳng mất hút vào trong tay Hàn <BR> Lập. "Đi thôi!" Hàn Lập hời hợt nói một câu, rồi không buồn <BR> quay lại đằng sau, hóa thành một đoàn thanh quang bắn nhanh mà <BR> đi. Lôi Lan và Bạch Bích cố gắng cưỡng chế sự khiếp sợ trong <BR> lòng, yên lặng bay theo. <BR> Giờ phút này cho dù trước đó hai người có ý nghĩ bất mãn thế <BR> nào đi nữa thì với thể hiện vừa rồi của Hàn Lập, sự bất mãn đó <BR> đã giảm đi rất rất nhiều.<BR><BR> Cứ như vậy, ba người phi hành thêm khoảng một ngày một đêm nữa <BR> thì ra tới một khu vực khác. Cảnh sắc phía trước lại đại biến, <BR> xuất hiện một sa mạc kỳ quái màu xám bạc.<BR><BR> Xa xa nhìn lại cả sa mạc tỏa ra một quang mang lạnh lùng, vô <BR> cùng hoang vu.<BR><BR> "Chẳng lẽ ta nhớ sai sao? Dựa theo những tiêu chú trên bản đồ, <BR> nơi này phải ứng với một con sông lớn dưới mặt đất mới đúng <BR> chứ? Làm sao lại biến thành một sa mạc như vậy?" Hàn Lập đứng <BR> giữa không trung nhìn vào pháp bàn, nét mặt ẩn chứa một tia <BR> kinh ngạc.<BR> <BR><BR> "Hàn huynh, ngươi không có sai, trên bản đồ của chúng ta cũng <BR> là một con sông." Bạch Bích và Lôi Lan đồng thời nhìn pháp bàn <BR> của mình, sắc mặt lộ vẻ kinh nghi.<BR><BR> "Chẳng lẽ mấy năm nay nước sông đã rút hết xuống tầng thứ hai <BR> rồi sao?" Ánh mắt Lôi Lan chợt lóe nói.<BR><BR> "Xem dấu vết thì không giống như vậy, cho dù nước rút xuống <BR> tầng dưới thì cũng không thể để lại một sa mạc như vậy được." <BR> Hàn Lập lắc đầu không tán thành quan điểm này.<BR><BR> "Vậy Hàn huynh cho rằng chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Bạch Bích <BR> sờ sờ cằm cười hỏi.<BR><BR> "Không biết, cũng không cần phải biết. Chúng ta cứ tiếp tục đi <BR> thẳng là được, không nên tốn thời gian nghiên cứu biến hóa địa <BR> hình của địa uyên làm gì. Chỉ cần cẩn thận hơn trên đường đi <BR> là được." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi thần sắc trở nên bình <BR> thản nói.<BR><BR> "Điều này cũng đúng!" Bạch Bích cười nhẹ ủng hộ. <BR><BR> Lập tức ba người hóa thành ba đoàn linh quang, bay thẳng vào <BR> sa mạc màu bạc trước mặt.<BR><BR> Mặc dù trong miệng nói dễ dàng như vậy nhưng khi ba người tiến <BR> vào khu vực sa mạc thì đều không hẹn mà cùng gia tăng tốc độ <BR> phi hành lên vài phần. Rõ ràng không ai muốn ở lâu trong khu <BR> vực yêu dị này.<BR><BR> Lúc này đây, ba người một hơi bay liền được mấy vạn dặm nhưng <BR> trong mắt vẫn chỉ là ngút ngàn hạt cát màu xám bạc, một lá cây <BR> ngọn cỏ cũng không thấy.<BR><BR> "Kia là cái gì?" Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập chợt biến, lam <BR> quang trong mắt lóe lên hướng về một chỗ không xa.<BR><BR> "Hàn huynh, có chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Bích cả kinh, lên <BR> tiếng hỏi.<BR><BR> "Bên kia hình như có một ốc đảo, phảng phất còn có mùi máu <BR> tanh." Hàn Lập trầm giọng trả lời.<BR><BR> "Mùi máu tanh? Ta hình như cũng có cảm giác như vậy, đích thật <BR> là phương hướng đó." Mũi Lôi Lan khẽ nhíu.<BR><BR> "Có lẽ là một vài dã thú mới chết?" Bạch Bích chần chờ một lúc <BR> rồi lên tiếng hỏi.<BR><BR> Thiên địa nguyên khí bên kia rõ ràng có chút hỗn loạn, hẳn là <BR> do ai đó thi triển thần thông. Chúng ta cứ qua đó xem một chút <BR> đi." Lôi Lan cuống quít lắc đầu đề nghị.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1439 <BR> Cự linh hoa <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Xem một chút cũng tốt, nói không chừng có thể phát hiện gì <BR> đó." Hàn Lập thản nhiên đáp ứng. <BR> Thấy Hàn Lập không phản đối, trong lòng Bạch Bích có chút bất <BR> mãn, nhưng lại không dám nói ra phản đối của mình. Vì vậy ba <BR> người lập tức thay đổi phương hướng, thẳng đến khu vực có mùi <BR> máu tanh.<BR><BR> Kết quả sau khi phi hành được hơn mười dặm, phía trước quả <BR> nhiên xuất hiện một ốc đảo rất lớn, ba người trong nháy mắt đã <BR> có mặt trên bầu trời của ốc đảo này.<BR><BR> Kỳ thật mặc dù gọi là ốc đảo nhưng lại có màu đen vàng, bên <BR> trong không có mấy cây cối to lớn, đại bộ phận đều là những <BR> lùm cây cỏ thấp lùn không biết tên.<BR><BR> Tại trung tâm của ốc đảo có một thủy đàm hơn mười trượng, bên <BR> trong có một luồng huyết thủy đỏ đậm. Mà ở bên cạnh thủy đàm <BR> lại có mười mấy thi thể uyên thú lớn nhỏ nằm sấp trên mặt đất. <BR> Tất cả đồng dạng bị thạch trùy xuyên thủng người.<BR><BR> Từ những thi thể này không ngớt chảy ra máu tươi, ào ào tràn <BR> vào trong huyết đàm. Cả ốc đảo bốc lên mùi máu tanh dị thường, <BR> ngửi thấy chỉ muốn chạy đi.<BR><BR> "Sao những con thú này lại có thể xuất hiện ở đây? Nhìn bộ <BR> dạng thì nên ở trong rừng mới đúng?" Lôi Lan đứng từ trên <BR> không trung đánh giá, không khỏi có chút kinh ngạc.<BR><BR> Bạch Bích nhìn kỹ một hồi rồi cũng lên tiếng: "Đều là mới chết <BR> không lâu, nếu không hẳn là máu đã đông lại rồi."<BR><BR> Hàn Lập sau một hồi trầm ngâm đánh giá, đột nhiên thân hình <BR> khẽ động, hóa thành một đạo thanh quang bay thẳng tới một vài <BR> điểm xung quanh ốc đảo. Một lát sau hắn quay trở lại chỗ cũ, <BR> hai mắt nhìn thẳng vào huyết đàm.<BR><BR> "Sao rồi, Hàn huynh có phát hiện gì sao?" Lôi Lan tò mò hỏi. <BR> "Ừ, chính xác có phát hiện vài thứ." Hàn Lập phảng phất như <BR> lẩm bẩm một mình, ngay lập tức tay áo khẽ rung lên, một đạo <BR> kim quang bắn ra.<BR><BR> Thoáng một cái đạo kim quang như thiểm điện này hóa thành bảy <BR> tám đạo kiếm quang, bay thẳng tới phụ cận của thủy đàm.<BR><BR> Lôi Lan cùng Bạch Bích đều ngẩn người ra, không rõ chuyện gì <BR> xảy ra. Đột nhiên từ những chỗ kiếm quang xuyên thủng mặt đất <BR> vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, theo đó là vài đạo huyết <BR> thủy màu đen cuồn cuộn chảy ra. Mặt đất phụ cận thủy đàm khẽ <BR> bạo liệt, từ dưới đất lộ ra mấy con yêu hầu.<BR><BR> Đám yêu hầu này cao đến vài thước, đầu có bốn tai, trong tay <BR> hung hăng cầm mấy thạch mâu thô ráp, nhưng lại tỏa ra bạch <BR> quang đạm đạm. "Di, Oán viên thú! Không hay rồi, ốc đảo này do <BR> linh hoa huyễn hóa thành!" Vừa thấy bộ dáng của đám yêu hầu, <BR> Bạch Bích nhất thời kêu to lên.<BR><BR> "Cự linh hoa?" ánh mắt Hàn Lập chợt lóe còn Lôi Lan thì thấp <BR> giọng kinh hô.<BR><BR> Đúng lúc này mặt đất phía dưới ba người chợt nổ ầm ầm ù ù, lập <BR> tức kịch liệt chớp lên không ngừng, cùng lúc đó, huyết thủy <BR> giữa huyết đàm đột nhiên quay cuồng, từ đó bắn ra một đạo hồng <BR> ảnh.<BR><BR> Chỉ chợt lóe lên một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lập <BR> rồi.<BR><BR> Lôi Lan cùng Bạch Bích cả kinh, đạo hồng ảnh này quá nhanh, <BR> cho dù hai người muốn ra tay tương trợ, tựa hồ cũng có chút <BR> bất lực.<BR><BR> Nhưng thấy màn này Hàn Lập chỉ hừ lạnh một tiếng, một cánh tay <BR> mơ hồ khởi lai.<BR><BR> "Bịch" một tiếng!<BR><BR> Một chưởng quỷ dị trắng noãn như ngọc xuất hiện trước người, <BR> chớp một cái đã nắm chặt hồng ảnh kia trong tay.<BR><BR> Hai vị thánh tử bên cạnh bây giờ mới thấy rõ, giữa bàn tay <BR> trắng kia phảng phất có một cái lưỡi màu đỏ đang không ngừng <BR> vùng vẫy. Nhìn kỹ một chút thì cái lưỡi này xuất phát từ một <BR> cái đầu to bóng, đen xì, nhưng lại giống như toàn thịt là <BR> thịt, nhúc nhích không ngừng.<BR><BR> Trên cái đầu đó có vô số những cái gai nhọn đen xì như thân <BR> thể đâm thẳng vào tay Hàn Lập. Thế nhưng cảm giác như Hàn Lập <BR> không coi đó vào đâu, thản nhiên nắm chặt tay.<BR><BR> Đúng lúc này năm ngón tay Hàn Lập đột nhiên hiện ra năm cái <BR> khô lâu trắng hếu, đồng loạt há mồn phu ra năm luồng sáng <BR> cuồng diễm. Cơ hồ chỉ một phút chốc công phu, toàn bộ những gì <BR> trong lòng bàn tay Hàn Lập đều biến thành một tòa băng năm <BR>màu.<BR><BR> Hàn Lập không chút do dự trở bàn tay vỗ mạnh một cái vào tượng <BR> băng. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe lên kèm theo tiếng vỡ giòn <BR> tan, cả tượng băng biến mất vô ảnh vô tung.<BR><BR> Một tiếng yêu vật rống to từ dưới đất truyền ra, từ hồ vô cùng <BR> đau đớn. Mà hắc sắc quang mang giữa huyết đàm chợt xoay tròn, <BR> chớp mắt huyết thủy không còn một giọt. Hàng loạt tiếng ầm ầm <BR> vang lên, cả tòa ốc đảo chuyển mình biến thành một quái vật vô <BR> cùng to lớn. Thế nhưng khi con quái vật này đứng thẳng dậy thì <BR> phía trên của nó lại là một đóa hoa vô cùng lớn, tinh tế dị <BR> thường. Thân dưới chỉ là hai cái chân to và dài khủng khiếp. <BR> Cánh hoa có màu xám bạc giống cát ở sa mạc nhưng tâm hoa lại <BR> có màu máu tươi đỏ đậm, giống hệt huyết sắc thủy đàm. Vừa rồi <BR> chính là một trong rất nhiều nhụy hoa thô to phóng ra từ tâm <BR> hoa tấn công Hàn Lập. <BR> Không những thế, trên những cánh hoa to lớn dị thường còn có <BR> hơn mười còn Oán viên thú hướng về không trung nhe răng nhếch <BR> miệng cười. Thạch mâu trong tay không ngừng vung lên, thoáng <BR> một cái hơn mười cái đã xuất hiện trước mặt bọn người Hàn Lập.<BR><BR> "Đây là Cự linh hoa, quả nhiên có chút ý tứ. Hoa này ứng với <BR> yêu vật trung giai, chỉ xuất hiện ở tầng ba. Không phải tầng <BR> thứ nhất rất ít xuất hiện yêu vật trung giai sao?" Hàn Lập <BR> nhìn thấy cảnh này có chút ngoài ý muốn.<BR><BR> Hắn nói như vậy bởi vì lúc này căn bản không cần hắn phải ra <BR> tay. Bạch Bích và Lôi Lan ở bên không biết làm gì đã lập tức <BR> tạo thành một cái lưới tơ vàng trước mặt ba người, đem toàn bộ <BR> thạch trùy kích cho nát bấy. "Hàn huynh, rất ít cũng không có <BR> nghĩa là không gặp phải. Hơn nữa đây cũng là thời cơ chúng ta <BR> tích lũy kinh nghiệm chiến đấu." Bạch Bích cười cười thản <BR> nhiên nói.<BR><BR><BR> "Dù sao trước khi đến thời kỳ uyên triều bộc phát, có vài <BR> trung giai yêu vật xuất hiện ngoài khu vực cũng không phải là <BR> chuyện gì kỳ quái." Lôi Lan cũng nhướng mày phụ họa.<BR><BR> Lần này mặc dù đối mặt với trung giai yêu vật, nhưng nói về <BR> mức độ phiền toái thì còn xa mới bằng đám Âm chu phong kia, <BR> cho nên hai nữ tử này vẫn giữ được sự tự tin.<BR><BR> "Vậy sao! Nghe nói mật hoa này chính là tài liệu tuyệt hảo để <BR> luyện đan, nếu đã gặp thì chúng ta thu lấy một ít đi." Hàn Lập <BR> vừa nói vừa giơ mười ngón tay phóng ra mấy đạo quang mang. <BR> "Phốc phốc" vài tiếng, mười khẩu tiểu kiếm chợt lóe, biến <BR> thành mười đạo kim hồng bắn nhanh xuống dưới.<BR><BR> Từ trung tâm của cự hoa phát ra một tiếng rống lớn, ngay lập <BR> tức nhiều đạo hồng ảnh bắn ra muốn đánh rơi đám phi kiếm.<BR><BR> Nếu là với các tộc nhân Phi linh tộc bình thường, đụng phải <BR> công kích hung mãnh như vậy thật muốn cảm thấy đau đầu, nhưng <BR> với Hàn Lập thì sắc mặt chỉ khẽ thay đổi, đưa tay điểm nhẹ vào <BR> mấy phi kiếm.<BR><BR> Nhất thời mấy tiểu phi kiếm quang mang đại phóng, nhanh chóng <BR> đem toàn bộ hồng ảnh bao phủ vào trong, tất cả nhanh chóng bị <BR> băm cho nát bấy.<BR><BR> Cũng ngay sau đó, những phi kiếm này huyễn hóa thành hơn mười <BR> đạo kiếm quang độc nhất vô nhị, phô thiên cái địa hạ xuống <BR> dưới.<BR><BR> Oán viên thú nhìn thấy cảnh này thì trong miệng phát ra tiếng <BR> kêu the thé, trước họa sát thân đồng loạt ném thạch mâu còn <BR> lại trong tay về phía mười đạo kiếm quang.<BR><BR> Thạch mâu này mặc dù trải qua luyện chế thô sơ của yêu vật <BR> nhưng làm sao có thể so sánh được với thanh trúc phong vân <BR> kiếm kiếm khí, tập tức chưa chạm vào đã bị hàn quang chấn nát.<BR><BR> Tiếp theo thân thể mấy yêu thú phát ra tiếng vù vù, đều bị cắt <BR> làm hai nửa ngã xuống.<BR><BR> Kỳ lạ là những kiếm quang này vừa diệt sát Oán viên thú nhưng <BR> không hề ngưng nghỉ vẫn tiếp tục điên cuồng lao thẳng vào giữa <BR> tâm hoa. Trong nháy mắt chúng đã đem đám nhụy hoa trảm cho tan <BR> nát, rơi lả tả xuống đất cùng với những dòng lục dịch chảy xối <BR> xả.<BR><BR> Cự linh hoa cùng với đám bạn Oán viên thú chỉ với một khu động <BR> nhẹ nhàng của Hàn Lập đã bị trảm nát không còn một mảnh. Hai <BR> người Lôi Lan và Bạch Bích căn bản không cần phải động chân <BR> động tay, chỉ đưa mắt cười khổ với nhau.<BR><BR> "Tốt lắm, mau xuống thu hoạch rồi lên đường thôi." Hàn Lập <BR> thản nhiên thu hồi phi kiếm nói.<BR><BR> Thân hình hắn theo đó nhoáng lên một cái đã xuất hiện nơi mặt <BR> đất, lại khẽ chuyển lòng bàn tay, xuất hiện một cái bình nhỏ <BR> màu xanh biếc, nhắm ngay tâm hoa không còn trọn vẹn bay tới.<BR><BR> Nhất thời một cỗ thanh hà phun ra, hút sạch chỗ mật hoa đang <BR> chảy xối xả.<BR><BR> Sau một chốc lát, Hàn Lập quơ quơ bình nhỏ đưa lên mũi, một <BR> mùi thơm mát xông thẳng lên. Hắn khẽ mỉm cười, thanh quang <BR> chợt lóe, đem bình nhỏ thu vào. Lôi Lan và Bạch Bích cũng đồng <BR> dạng lấy ra mỗi người một cái bình nhỏ, đợi cho Hàn Lập xong <BR> việc mới thu lấy mật hoa còn lại.<BR><BR> Hàn Lập chờ một lát rồi lên tiếng "Chúng ta đi thôi!". Sau đó <BR> cũng không chờ hai người kia đáp ứng, thản nhiên bay lên không <BR> trung. Bạch Bích không nói một lời, hóa thành một đạo kim <BR> quang bắn theo sau.<BR><BR> Lôi Lan cười nhẹ, đang định bay lên thì ánh mắt chợt quét lên <BR> hài cốt của cự linh hoa, trong lòng vừa động, quỷ dị tiện tay <BR> bắn ra một đạo quang mang.<BR><BR> Sau một tiếng lôi minh, một đạo ngân quang hình cánh cung lóe <BR> lên lao thẳng vào cự linh hoa, hoàn toàn biến nó thành tro <BR> bụi. Lúc này Lôi Lan với khẽ động thân, hai cánh rung lên biến <BR> thành một đạo tàn ảnh bay về phía bọn Hàn Lập.<BR><BR> Trong nháy mắt, thân ảnh ba người Hàn Lập biến mất vô ảnh vô <BR> tung, nơi đây không có thêm một dị biến gì.<BR><BR> Nhưng, một lúc lâu sau đó, phụ cận mặt đất chợt chớp lên, tiếp <BR> theo một trận tiếng nổ ầm ầm ù ù kèm theo sự nứt vỡ của mặt <BR> đất. Từ dưới dần dần hiện ra một đầu quái vật đen sì, phảng <BR> phất muốn to gấp mấy lần cự linh hoa vừa rồi.<BR><BR> Đầu hắc cự linh hoa này phảng phất giống như một tòa núi khổng <BR> lồ. Vừa hiện thân thì khựng lại, tiếp đó là một tiếng rống <BR> lớn: "Kẻ nào to gan lớn mật như vậy, dám ở đây diệt sát linh <BR> hoa cúng tế của ta. Chẳng lẽ là đám lục túc kia sao?" Nghe âm <BR> thanh thì như là của một nữ tử đang vô cùng tức giận.<BR><BR> Theo tiếng quát mà đến thì nhìn thấy tại trung tâm của cự hoa <BR> màu đen kia có một cái ghế màu bạc, phía trên có một người <BR> ngồi rất ngay ngắn, vóc người thon thả nhưng khuôn phảng phất <BR> như có như không, trên tay cầm một cây roi da xanh biếc.<BR><BR> "Chủ nhân xin đừng tức giận, có vẻ những kẻ đó rời đi chưa <BR> lâu, để tiểu nhân đi điều tra xem sao." Hoàng quang chợt lóe <BR> lên, đột nhiên một thân ảnh lùn tịt nửa ngồi nửa quỳ xuất hiện <BR> phía trước chiếc ghế bạc, tựa hồ vô cùng cung kính nói.<BR><BR> "Ừm, ta còn muốn tiếp tục việc cúng tế, việc này đành phải <BR> giao cho ngươi vậy. Mặc kệ là ai, có dũng khí phá việc của ta <BR> thì không thể bỏ qua được." Nữ tử lạnh lùng nói, roi da trong <BR> tay đột nhiên khẽ vung lên.<BR><BR> Sau vài tiếng the thé, một đạo bạch ngân lóe lên, không gian <BR> phụ cận chợt nổi lên xao động, lập tức vô số hắc vụ từ giữa <BR> đạo bạch ngân bắn ra, không gian cảm giác như bị nứt vỡ, rồi <BR> ngay lập tức trở lại bình thường. <BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1440 <BR> Yêu viên <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> "Tuân mệnh, chủ nhân!" Thân hình thấp bé kia khẽ run lên, cái <BR> đầu càng cúi thấp hơn. <BR> "Ngươi đi đi, ta sẽ về tầng ba trước." Nữ tử phân phó xong lập <BR> tức dùng chân giẫm mạnh lên cự hoa màu đen phía dưới.<BR><BR> Nhất thời hắc mang bên ngoài cự hoa chớp động, hiện ra một <BR> pháp trận lớn nhỏ không đồng nhất màu bạc, ngân quang chớp <BR> động. Bỗng nhiên từ trong pháp trận phun ra một luồng hắc vụ, <BR> trong nháy mắt phình to biến thành một biển vụ vây kín lấy <BR> toàn bộ thân thể cự hoa.<BR><BR> Giữa không trung truyền đến một trận lôi minh ầm ầm ù ù, vài <BR> đạo ngân quang chớp động, vụ biển đột nhiên điên cuồng tản ra <BR> xung quanh.<BR><BR> Ở giữa là một khoản không trống rỗng!<BR><BR> Cả một thân thể cự hoa lớn như vậy, kể cả nữ tử thon thả kia, <BR> vậy mà có thể biến mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt. Tại đây <BR> giờ chỉ còn lưu lại một thân ảnh vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt <BR> đất.<BR><BR> Qua thời gian một chén trà nhỏ, bóng người thấp bé mới đứng <BR> dậy, chậm rãi nhấc tay, ngân quang lóe lên giữa sa mạc, bỗng <BR> nhiên trên cái đầu nho nhỏ hiện ra tới bốn cái tai. Nhưng đôi <BR> mắt màu lục lại có hai đồng tử thật nhỏ, tản ra nhật quang âm <BR> hàn độc ác.<BR><BR> Đây đúng là một Oán viên thú, chỉ là bộ lông vàng thẫm, tựa hồ <BR> linh trí đã khai mở, bộ dáng không khác thường nhân là mấy.<BR><BR> Oán viên thú này đưa mắt đảo qua khắp nơi, bỗng nhiên há <BR> miệng, từ trong đó phun ra một cỗ sương mù màu vàng, bắn thẳng <BR> vào hài cốt của cự linh hoa. Một màn khó tin xuất hiện.<BR><BR> Tại giữa làn sương mù xanh biếc, hài cốt cự linh hoa nhanh <BR> chóng tiêu mất, hóa thành một chất lỏng màu xanh biếc. Sau đó <BR> một trận sương mù quay cuồng, đem chỗ chất lỏng đó cuốn lên, <BR> nhanh chóng chui thẳng vào bụng Oán viên thú.<BR><BR> Ngay lập tức từ mũi, mắt và hai tai của yêu thú đồng thời hiện <BR> lên từng đạo hào quang màu xanh biếc không ngưng vơ vẩn xung <BR> quanh trên đầu. Mà hoàng mao trên người yêu thú cũng phảng <BR> phất biến thành màu xanh lục, tản mác ra quang mang nhàn nhạt.<BR> <BR> Oán viên thú này đứng im không nhúc nhích một hồi lâu, đột <BR> nhiên bốn tai của nó giật giật, cảm giác như bây giờ mới cảm <BR> nhận được rằng cơ thể xuất hiện dị trạng.<BR><BR> Sau đó không lâu, ở một phương của sa mạc truyền tới tiếng xé <BR> gió, linh quang chợt lóe, một đoàn hồng quang bay vụt tới.<BR><BR> Ở giữa hồng quang là một nam tử dáng người mập mạp, độ chừng <BR> hơn ba mươi tuổi. Sau lưng là một đôi cánh màu xanh biếc, trên <BR> đầu có một đôi sừng nhỏ, hai con ngươi bé tí quay tròn chuyển <BR> động không ngừng, vẻ mặt đầy xảo trá.<BR><BR> Đúng là một thánh tử khác của Phi linh tộc, không biết tại sao <BR> rõ ràng đang đi cùng lộ tuyến với bọn Hàn Lập nhưng lại một <BR> mình lẻ loi như vậy. Nhưng người này lại có vẻ vô cùng thận <BR> trọng. Oán viên thú kia bộ dáng đáng chú ý như vậy, làm sao <BR> người này lại không phát hiện cơ chứ.<BR><BR> Lúc này một tiếng kêu khẽ vang lên, độn quang của nam tử mập <BR> mạp kia dừng lại cách chỗ yêu vượn hơn mười trượng, vẻ mặt lộ <BR> rõ sự kinh ngạc.<BR><BR> Mặc dù yêu vượn đã hấp thụ toàn bộ hài cốt của cự linh hoa, <BR> nhưng cảnh sắc còn lại dưới mặt đất vẫn là rất kinh người.<BR><BR> Mà yêu vượn này lại đứng một mình bất động, hai mắt nhắm chặt, <BR> hào quang trong tai vẫn chớp động không ngừng, tựa hồ đã hoàn <BR> toàn mất đi cảm giác với bên ngoài.<BR><BR> Cảnh này nhìn giống như người và vật vừa mới đại chiến một <BR> hồi, thân thể của con vật bị trọng thương không thể không ở <BR> đây tự hành chữa trị thương thế, một điểm phòng hộ cũng không <BR> có.<BR><BR> Phi linh tộc nhân ở trên không trung kia hiển nhiên cũng có ý <BR> nghĩ như vậy, nhìn hai mắt của yêu vượn, trên mặt hắn lộ rõ vẻ <BR> hưng phấn.<BR><BR> Mặc dù mục tiêu của đợt thí luyện này không phải là chém giết <BR> yêu vật nhưng giết chết một gã yêu vật cao giai ở đây thì tài <BR> liệu thu được hiển nhiên là có giá trị vô cùng lớn. Và đó cũng <BR> là lý do khó có ai có thể dễ dàng buông tha cơ hội này.<BR><BR> Tên phi linh tộc kia vẫn cảnh giác dị thường, đứng ở không <BR> trung lẳng lặng quan sát. Sau một thời gian bằng chừng bữa <BR> cơm, vẫn không thấy yêu vật có động tĩnh gì hắn mới yên tâm hạ <BR> xuống.<BR><BR> Nét mặt lộ ra tia mừng rỡ, nhe răng cười. Đột nhiên hai tay <BR> chợt động, một ngọn hỏa diễm từ đó bay ra, lập tức biến đổi <BR> thành một trường hỏa thương. Đầu thương nhìn sắc nhọn vô cùng, <BR> toàn thân đỏ đậm nóng rực bị bao vây bởi một tầng lửa. Hai <BR> cánh nhẹ nhàng rung lên, nam tử hóa thành một đạo hồng quang <BR> lao thẳng tới Oán viên thú. <BR> Cũng không biết vị thánh tử này thi triển bí thuật gì mà mặc <BR> dù thân hình mập mạp nhưng độn tốc lại nhanh nhẹn vô cùng, cả <BR> quá trình vô thanh vô tức, ngay cả một chút gió cũng không có. <BR> Trong chớp mắt, áp lực đã gần chạm tới đỉnh đầu của yêu vượn, <BR> nhưng thấy nó vẫn không nhúc nhích, thánh tử kia lại càng mừng <BR> rõ, không hề do dự vung trường thương lên.<BR><BR> "Vù" một tiếng, trường thương hóa thành một đạo hồng mang chém <BR> thẳng vào người yêu vượn, xem chừng đã xẻ đôi người nó ra. <BR> Nhưng nét mặt Phi linh tộc nhân kia chưa kịp hết vui đã lộ nét <BR> kinh hoảng, vội kêu "bất hảo!", rồi không cần do dự hai cánh <BR> đập mạnh, lập tức bay ngược lại chỗ cũ. Nguyên do hắn vừa rồi <BR> chỉ chém vào một đạo hư ảnh mà thôi.<BR><BR> Thế nhưng mọi chuyện đều đã trễ.<BR><BR> Trên khoảng không gần ngay gang tấc, đột nhiên hiện ra một lục <BR> ảnh mơ hồ, ngay lập tức chợt nhào tới thân thể của nam tử. <BR> "Bịch" một âm thanh gọn lỏn vang lên, một đoàn lục vụ chợt lóe <BR> lên đã mang theo tiếng kêu thảm thiết của thánh tử kia rồi.<BR><BR> Mặc dù nam tử kia đã kịp thúc đẩy hồng quang phòng hộ nhưng là <BR> tất cả đều trở nên không là gì trước sự ăn mòn của lục vụ. Chỉ <BR> thấy thân hình mập mạp sau khi bay ra ngoài cả vài chục trượng <BR> thì chỉ thấy rơi xuống đất là một bãi dịch vị màu lục.<BR><BR> Thánh tử này cả một thân thần thông nhưng lại không thể thi <BR> triển được một chút nào.<BR><BR> Lúc này lục vụ trên không một trận xao động, ngưng tụ biến ảo <BR> lại thành thân thể yêu vượn lúc trước. Nó lạnh lùng nhìn chất <BR> lỏng trên mặt đất, há mồn một cái, đồng dạng hút vào.<BR><BR> Lại nói tiếp tên thánh tử Phi linh tộc này thật là có chút oan <BR> uổng. Nếu là trên mặt đất, khi thần niệm hoàn toàn không bị <BR> cản trở, thì quyết không bị đạo hư ảnh kia dễ dàng lừa gạt, <BR> lại càng không thể bị yêu vượn tiến lại gần như vậy mà không <BR> phát giác. Mà giờ phút này, yêu vượn sau khi táp táp cái miệng <BR> thì tự nói một câu: "Đúng là phi linh tộc nhân. Đích thật là <BR> địa uyên thí luyện đã đến sớm một chút." <BR><BR> Nói xong lời này, yêu vượn dùng sức ngửi ngửi vài cái rồi dồn <BR> mọi giác quan chăm chú về phía đám người Hàn Lập rời đi. Nó <BR> cười âm lãnh, thân hình xoay tròn biến thành một đoàn lục vụ <BR> phá không bay đi. Không lâu đã hoàn toàn biến mất ở chân trời <BR> phụ cận.<BR><BR> "Cái gì? Muốn cho chúng ta đồ vật này?" Bạch Bích nhíu mày, <BR> tay vẫn đang cầm một khối ngọc bài trong suốt long lanh, mặt <BR> ngoài có ký hiệu màu bạc như ẩn như hiện, hai mắt hiện lên vẻ <BR> khó hiểu. <BR> Ngay lúc vừa rồi, Hàn Lập đột nhiên móc từ trong người ra hai <BR> khối đồ vật, đưa cho hai người bạn đồng hành.<BR><BR> "Hai đồ vật này ngoài tác dụng hộ thân thì công năng chính của <BR> chúng là ẩn chứa khí tức, xác định phương vị. Vạn nhất có điều <BR> gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta lạc mất nhau, nói không chừng <BR> khi đó cái này sẽ phát huy tác dụng." Hàn Lập thản nhiên nói.<BR><BR> Hai pháp khí này có tên là Vô cực bài, chính là bảo vật hắn <BR> thu được từ Thiên Uyên thành, bây giờ sử dụng thật vừa đúng <BR> lúc.<BR><BR> Bọn họ lúc này đã bay ra khỏi sa mạc, đang đứng trên một hòn <BR> núi nhỏ. "Tại hạ chưa từng có thói quen dùng pháp khí của <BR> người khác, đa tạ hảo ý của Hàn huynh." Cả Lôi Lan và Bạch <BR> Bích cùng nhẹ nhàng cười lắc đầu. Hàn Lập thấy vậy thì cười <BR> khẽ, cũng không có ép buộc bọn họ, ngược lại thu ngọc bài trở <BR> về.<BR><BR> "Nếu hai vị đạo hữu không muốn thì thôi, quên đi. Nhưng vừa <BR> rồi ở tầng thứ nhất đã có yêu vật trung giai xuất hiện, chứng <BR> tỏ cũng không dễ dàng như chúng ta tưởng. Trong tay tại hạ có <BR> một bảo vật phi hành, có thần thông ẩn nặc, đi bằng vật đó nói <BR> không chừng có thể tránh được không ít phiền toái." Hàn Lập đề <BR> nghị một kế hoạch khác. "Bảo vật phi hành! Cái này có thể <BR> dùng." Lôi Lan cười nhẹ.<BR><BR> Bạch Bích cũng gật đầu không phản đối.<BR><BR> Hàn Lập mỉm cười, khẽ hướng vòng trữ vật phất nhẹ một cái, <BR> nhất thời một chiếc xe di động màu vàng khá rộng xuất hiện <BR> trước mặt ba người.<BR><BR> Đây tựa hồ là một chiếc xe được luyện chế từ linh mộc mà <BR> thành. Thoạt nhìn nhẹ nhàng phiêu hốt nhưng mặt ngoài lại vô <BR> cùng tinh sảo, tựa hồ bố trí không ít pháp trận. Cả chiếc xe <BR> rộng chừng bảy tám trượng, cũng đủ cho ba người.<BR><BR> Chiếc xe này do khi trước ở Thiên Uyên thành, Hàn Lập đã xuất <BR> tiền cố ý tìm mua một bảo vật phi hành, đề phòng có khi phải <BR> sử dụng đến. "Hàn huynh khách khí như vậy, hai người chúng ta <BR> cung kính không bằng tuân lệnh." Lôi Lan cùng Bạch Bích đưa <BR> mắt nhìn nhau rồi loáng một cái, cả ba người xuất hiện trong <BR> xe. Hàn Lập bỗng nhiên vỗ nhẹ vào thân xe, mấy đạo pháp quyết <BR> theo đó được rót vào. Nhất thời chiếc xe khẽ chấn động, nổi <BR> lên một màn hào quang màu trắng sữa, đem toàn bộ chiếc xe vây <BR> vào bên trong.<BR><BR> Màn hào quang bên ngoài chuyển động ngày một nhanh, dần dần <BR> biến chiếc xe phía trong trở nên trong suốt rồi dần biến thành <BR> một bóng trắng như có như không bay vụt về phía chân trời. Phi <BR> xa cứ như vậy phá không mà đi.<BR><BR> "Hàn huynh có bảo vật bực này, sao không sử dụng ngay từ ban <BR> đầu?" Phi xa của nhân tộc hiển nhiên không giống với các bảo <BR> vật phi hành của Phi linh tộc, Bạch Bích ở trong phi xa đánh <BR> giá một hồi rồi cười hỏi.<BR><BR> "Xe này mặc dù dùng tốt, nhưng lại có một khuyết điểm." Hàn <BR> Lập cười nhẹ nói.<BR><BR> "Khuyết điểm gì vậy?" Lôi Lan tò mò hỏi.<BR><BR> "Ha ha, muốn khu động chiếc phi xa này thì phải mở ra cấm chế <BR> ẩn nặc, mà cái này phải dùng linh thạch mộc thuộc tính cao <BR> gia, hơn nữa hao phí thực sự không nhỏ. Mà ngoại trừ phương <BR> diện ẩn nặc và tốc độ, đặc tính phòng ngự của phi xa này rất <BR> kém cỏi, cực kỳ dễ dàng bị phá hủy. Không dưới tình huống bất <BR> đắc dĩ, tại hạ thực sự không muốn dùng." Hàn Lập thuận miệng <BR> giải thích một câu. Hai người kia nghe vậy thì cũng cười nhẹ, <BR> không nói gì nữa.<BR><BR> Phi xa biến thành một bóng trắng, phảng phất như u linh, độn <BR> tốc kỳ quái, giống như thuấn di, chợt hiện vài cái lại biến <BR> mất vô ảnh vô tung, rồi lại xuất hiện nơi phía chân trời.<BR><BR> Bọn Hàn Lập hiển nhiên không biết, tại phía sau bọn họ rất xa, <BR> một đoàn lục vụ tại không trung bất ngờ truyền đến tiếng gầm <BR> nhẹ, nổi giận dị thường. Độn tốc của lục vụ theo đó cũng tăng <BR> nhanh hơn nửa, kiên trì bay về phía trước.<BR><BR> Trong khi đó tại một hạp cốc không xa đường vào tầng thứ nhất, <BR> có bảy tám gã phi linh tộc nhân đang chậm rãi đi tới. Cầm đầu <BR> là một người da thịt đỏ thẫm, sắc mặt âm trầm, đúng là Chúc Âm <BR> Tử cùng với các thánh tử Xích Dung tộc khác.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1441 <BR> Thần bí sơn mạch <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Phía trước càng lúc càng tối, phảng phất như nối thẳng đến cửu <BR> u hoàng tuyền. <BR> Nhưng hai mắt tất cả Xích Dung tộc nhân đều chớp động hồng <BR> mang , lại có thể nhìn thấy mọi vật trong bong đêm, đám người <BR> vô cùng trấn định.<BR><BR> Sau đó không lâu, trong bong tối phía trước truyền đến một <BR> trận kêu to quái dị, phảng phất như có con gì đó bay ra, đúng <BR> là một đám dơi nhỏ, hai mắt màu hồng, phát ra tiếng chi chi.<BR><BR> Chúc Âm Tử bay ở phía trước, vừa thấy khí thế đám dơi hung hãn <BR> thì vẻ mặt không chút biểu tình, nhưng hai cánh sau lưng bỗng <BR> nhiên rung lên, vô số linh vũ bắn ra. Hồng quang chợt lóe, <BR> linh vũ hóa thành vô số mũi tên lửa, xuyên thủng đàn dơi. Đàn <BR> dơi hóa thành hỏa cầu rơi xuống, không có con nào thoát khỏi. <BR> Chúc Âm Tử không dừng độn quang lại, trong nháy mắt xuyên vào <BR> bóng tối. Bọn họ chỉ cần phi hành dọc theo hạp cốc này đi <BR> xuống, một ngày một đêm là đến tầng thứ hai của Địa Uyên. Một <BR> vùng đất màu đỏ, một bóng đen thật lớn vụt qua trên bầu trời, <BR> bộ dáng như kinh hoàng bỏ chạy. <BR><BR> Mà ngay khi bóng đen bay qua không bao lâu, phía chân trời có <BR> linh quang chớp động, hơn mười đoàn linh quang khác nhau hướng <BR> bên này bay tới.<BR><BR> Đám người này sau lưng cũng có cánh, mang hình xăm màu đen, <BR> đúng là người của Phi Linh Tộc. Bay phía trước là một nữ đồng <BR> khô gầy.<BR><BR> Nữ tử này nhìn như ẩn như hiện, nhìn bóng đen phía trước, khóe <BR> miệng cười lạnh, không chút hoang mang truy đuổi.<BR><BR> "Ngao sư tỷ, Kim Nha Thú này chạy trốn vào cửa tầng thứ hai, <BR> có chút lệch khỏi quỹ đạo, chúng ta có cần đi theo hay không, <BR> ngay lúc này đem nó diệt sát." Truy đuổi thêm một lát, một gã <BR> hán tử vóc người tráng kiện rốt cục không nhịn được mở miệng <BR> hỏi.<BR><BR> "Gấp cái gì! Chẳng lẽ ngươi không muốn hoàn thành thí luyện <BR> sao?" Người dẫn đầu không quay đầu lại, không hề cảm tình nói. <BR> "Không có, tiểu đệ tuyệt không có loại ý nghĩ này, chỉ là sợ <BR> Minh Diễm Quả bị đơn vị khác đoạt được trước mà thôi." Tráng <BR> kiện hán tử hoảng sợ, cuống quýt giải thích.<BR><BR> "Nếu thật sự chậm trễ, thì đoạt từ tay đơn vị khác cũng được. <BR> Mà nếu không được, thì tầng bốn Địa Uyên khẳng định có rất <BR> nhiều quả này, tốn chút thời gian nữa là được." Ngao Thanh <BR> cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nghe được lời ấy, <BR> tráng hán cũng ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.<BR><BR> Vì vậy đám người một đường đuổi theo bóng đen, không chút <BR> hoang mang, bộ dáng như mèo vờn chuột.<BR><BR> Trong một đống loạn thạch, ba gã trẻ tuổi sau lưng có cánh, <BR> mang lân phiến của Phi Linh Tộc, đang vây một con thú cao hai <BR> trượng, yêu vật đang điên cuồng tấn công.<BR><BR> Hắc khí trên người yêu vật cuồn cuộn, trong tay cầm một thanh <BR> hắc sắc cự xoa, một người đánh với mấy tên thánh tử Phi Linh <BR> Tộc nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong, ngược lại càng đánh <BR> càng mạnh mẽ, mà ba gã thánh tử Phi Linh Tộc lại âm thầm kêu <BR> khổ không ngừng.<BR><BR> Nơi này chỉ là tầng thứ nhất của Địa Uyên mà thôi, nhưng loại <BR> yêu vật cao cấp này phải ở tầng ba mới có. Bất quá loại này <BR> thích hấp thu tinh huyết, ba người bọn họ cũng chỉ có thể liều <BR> mạng.<BR><BR> Ở nơi khác, nhưng thánh tử Phi Linh Tộc khác hơn phân nữa cũng <BR> gặp phiền toái, nhưng lại có chút thuận lợi, tìm được cửa vào <BR> tầng hai, thậm chí cùng Xích Dung Tộc bắt đầu tiến vào cửa <BR> tầng hai. <BR> Mà lúc này Hàn Lập vì muốn né tránh các nhánh Thiên Hạt Tộc <BR> bất thiện, không thể không tìm cửa xa xôi nhất, mang theo hai <BR> người Lôi Lan khu sử linh xa phi độn hơn nửa ngày<BR><BR> Không biết xe này có công dụng ẩn nặc, hay nguyên bản yêu vật <BR> trên đường không nhiều, cho nên hành trình của bọn họ không có <BR> gì phiền toái, sau khi phi hành hai ngày hai đêm, bay qua hai <BR> phiến rừng rậm cùng một ngọn núi thì đã tiến vào chỗ sâu trong <BR> tầng một Địa Uyên. Độn tốc linh xa chậm lại hạ xuống, phía <BR> trước hẳn là cửa vào tầng hai. Lôi Lan cùng Bạch Bích thấy vậy <BR> cực kỳ mừng rỡ, bất quá sau khi phi hành thêm một lúc, phía <BR> trước xuất hiện một vùng núi màu đen, ba người kinh ngạc, <BR> không thể không dừng phi xa lại. "Dựa theo tiêu ký trên bản đồ <BR> thì nơi này phải là một bình nguyên mới đúng, như thế nào lại <BR> là núi non." Bạch Bích đứng trong xe, nhìn chăm chú cự sơn <BR> phía trước, thì thào nói, Lôi Lan thì có chút sợ.<BR><BR> Từ xa nhìn lại, ngọn núi cực kỳ cao lớn, ở giữa có một khe hở <BR> rất nhỏ, hình thành một cái động nhỏ, làm cho người ta nhìn <BR> thấy phải sợ hãi. Ai cũng không biết phiến núi non này dài bao <BR> nhiêu, phía sau còn có cái gì cổ quái hay không!<BR><BR> Hàn Lập híp mắt, đột nhiên thân hình nhoáng một cái, từ linh <BR> xa bay xuống đất, cúi đầu cẩn thận quan sát gì đó.<BR><BR> Thấy Hàn Lập hành động như vậy, Lôi Lan và Bạch Bích có chút <BR> ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn nhau một cái thì cũng bay ra <BR> linh xa, rơi xuống cạnh Hàn Lập. "Từ dấu vết gần đây thì phiến <BR> núi non này chỉ mới xuất hiện gần trăm năm, hơn phân nửa là do <BR> người ta dung đại pháp lực dời đến." Hàn Lập thở dài một hơi, <BR> chậm rãi nói. "Dời núi!" Sắc mặt Lôi Lan có chút trắng bệch, <BR> ánh mắt Bạch Bích cũng có chút khó coi.<BR><BR> "Không sai, hơn nữa không chỉ có một, cả dãy núi đều bị dời <BR> đến. Bất quá cũng không cần sợ, loại thần thông này cho dù là <BR> yêu vương ở tầng sâu nhất thì cũng không có khả năng làm được.<BR><BR> "Hơn phân nửa là mượn bảo vật hoặc pháp trận gì đó, nếu không <BR> thì cũng chỉ là Chân Linh ở tầng dưới cùng của Địa Uyên." Hàn <BR> Lập mỉm cười. "Thì ra là thế." Bạch Bích thân là thánh tử <BR> Thiên Bằng Tộc, cũng là người có kiến thức bất phàm, hơi tự <BR> định giá một chút, cũng chợt hiểu.<BR><BR> "Cho dù là như thế, tình hình nơi này cũng không tốt, dời núi <BR> đến đây là có dụng ý gì." Lôi Lan lại lộ ra vẻ lo lắng.<BR><BR> "Có thể là do ảnh hưởng của yêu triều bộc phát, cho dù không <BR> phải là nguyên nhân này thì Địa Uyên thí luyện cũng không có <BR> khả năng hủy bỏ. Việc này chúng ta không thể quản, chỉ có thể <BR> mau chạy đến tầng ba, lấy Minh Diễm Quả rồi lập tức trở về, <BR> đem việc này báo với cấp trên." Hàn Lập thật ra không vội, dù <BR> sao loại chuyện đột ngột phát sinh này, lúc trước hắn đã gặp <BR> qua rất nhiều.<BR><BR> "Hàn huynh nói cũng đúng, chỉ sợ phiến núi này có chút cổ <BR> quái, nếu từ khe hở bay qua thì không biết có gặp nguy hiểm gì <BR> không. Nếu là từ hai bên sườn núi vòng qua thì...." Bạch Bích <BR> chần chờ. "Không thể vòng qua từ hai bên sườn núi." Lôi Lan <BR> bác bỏ, tiếp theo phân tích:<BR><BR> "Dựa theo chú thích trên bản đồ, hai bên sườn khu vực này là <BR> Uyên Phong Đái, vô cùng lạnh, đủ để hóa chúng ta thành băng <BR> trụ, vĩnh viễn bị vây ở đây, đó chính là vùng cấm nổi danh ở <BR> tầng một. Mà phía còn lại cũng không tốt đẹp gì, đó là sào <BR> huyệt của Hắc Uyên Phi Nghĩ, là nơi cư ngụ của hơn mười vạn <BR> phi nghĩ( kiến bay). Lấy tu vi chúng ta xông vào, chỉ có thể <BR> là cửu tử nhất sinh." "Nói như vậy thì chúng ta chỉ có thể mạo <BR> hiểm xuyên qua khu vực này." Nhìn vùng núi đen phía trước, Hàn <BR> Lập sờ sờ cằm, tự nói. <BR><BR> "Cái này cũng không nhất định, chúng ta có thể tìm một con <BR> đường khác để đi qua, nhưng sẽ lãng phí nhiều thời gian, đối <BR> với việc tìm kiếm Minh Diễm Quả sẽ bất lợi." Lôi Lan do dự, <BR> nhưng ánh mắt Hàn Lập lại chợt lóe, nhìn vùng núi phía xa, <BR> trầm ngâm không nói. Lúc này, Bạch Bích và Lôi Lan cũng không <BR> nói, giao quyền quyết định cho Hàn Lập.<BR><BR> "Vùng núi này làm cho ta cảm giác rất quỷ dị. Nếu thật sự đi <BR> qua thì sẽ gặp nguy hiểm lớn. Đến lúc đó cho dù chúng ta có <BR> thể qua được thì chỉ sợ pháp lực cũng bị hao tổn, không có lợi <BR> cho thí luyện phía dưới. Về phần trì hoãn ở đây một hai ngày <BR> thì cũng không có gì, đôi khi ngược lại có thể làm cho những <BR> phân nhánh có mưu đồ với chúng ta, không rõ lộ tuyến của chúng <BR> ta. Hơn nữa người thí luyện nhiều như vậy, tầng thứ hai cũng <BR> căn bản không có bao nhiêu Minh Diễm Quả có thể tìm được, ta <BR> vốn có ý định đến tầng thứ ba. Đi thôi, lãng phí chút thời <BR> gian nhưng so với đối mặt với nguy hiểm thì vẫn tốt hơn." Hàn <BR> Lập rốt cục mở miệng, tiếp theo thân hình nhoáng một cái, liền <BR> hóa thành một đạo thanh quang bay về linh xa. Lôi Lan và Bạch <BR> Bích thấy vậy, truyền âm vài câu rồi cũng bay lên linh xa. <BR> "Hàn huynh, chúng ta có thể lại thương lượng không, có lẽ núi <BR> này không nguy hiểm như trong tưởng tượng." Hai chân Bạch Bích <BR> vừa đứng lên linh xa thì không nhịn được nói. Mặc dù hắn cảm <BR> giác Hàn Lập nói có chút đạo lý, nhưng chậm trễ thời gian dài <BR> như thế thì làm hắn cảm thấy đáng tiếc. "Không cần suy nghĩ, <BR> ta sẽ không đi vào phiến núi non này." Hàn Lập thản nhiên nói <BR> một câu, hoàn toàn chặn lời của Bạch Bích, tiếp theo chân điểm <BR> một cái, linh xa hóa thành một đoàn linh quang, như lưu tinh <BR> bắn thẳng về hướng bên cạnh.<BR><BR> Thấy bộ dáng Hàn Lập kiên quyết như vậy, không riêng gì Bạch <BR> Bách thở dài, mà Lôi Lan cũng không nói gì. Ai cũng không <BR> biết, ngay lúc này trong lòng Hàn Lập không ngừng quay cuồng.<BR><BR> Hắn dùng một tia thần niệm trấn an Đề Hồn Thú, đồng thời trong <BR> lòng cũng không ngừng nói thầm.<BR><BR> Từ khi hắn vừa tới gần vùng núi này thì Minh Hồn Châu trong cơ <BR> thể chợt nóng lên, hắn cả kinh, vội vàng liên lạc với Đề Hồn <BR> Thú trong linh thú trạc đeo trên tay, kết quả phát hiện thái <BR> độ khác thường của con thú này, trong miệng liên tục gầm nhẹ.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1442 <BR> Lục ảnh <BR> <BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Lôi Lan và Bạch Bích nghe vậy, biến sắc, vội vàng bay trở về <BR> trong xe.<BR><BR> Nhất thời linh xa hóa thành một đoàn bạch sắc linh quang, <BR> trong nháy mắt phá không rời đi, cơ hồ đồng thời lúc đó, tại <BR> một chỗ tối tăm trong tầng ba, một cánh tay trắng noãn từ bóng <BR> tối duỗi ra.<BR><BR> "Chuyện gì xảy ra vậy? Bát Diện Thú quả là phế vật, một điểm <BR> nhỏ nhặt ấy mà cũng làm không xong. Xem ra kẻ phá hư chuyện <BR> tốt của ta cũng có chút thần thông. Cũng được, việc nhỏ này <BR> sau này sẽ xử lý, chỉ cần chúng không rời khỏi Địa Uyên, ta <BR> nhất định có thể tìm ra chúng." Nữ tử hừ lạnh một tiếng, tựa <BR> hồ vô cùng tự tin, sua đó trong bóng tối không còn thanh âm <BR> nào nữa. Hai ngày sau, tầng một Địa Uyên.<BR><BR> Một đạo bạch ảnh từ hắc sắc thảo nguyên xẹt qua, phía sau là <BR> mười mấy đạo hắc ảnh đột nhiên bắn ra từ bụi cỏ, bắn thẳng lên <BR> không trung.<BR><BR> Mười mấy con đường lang thật lớn, hai mắt bích lục, trông thật <BR> dữ tợn.<BR><BR> Thân cao đến ba thước, đen thui như thiết. Trong linh xa phát <BR> ra tiếng "ầm ầm", mười mấy đạo ngân hồ từ trong linh xa bắn <BR> ra, chuẩn xác đánh lên đám thú. Cự đại đường lang rống lên một <BR> tiếng, hóa thành tro bụi.<BR><BR> Bốn ngày sau, tại một mảnh rừng rậm, một đoàn linh xa bay <BR> nhanh trên không trung, mà phía dưới có vài thạch yêu bay lên <BR> bám lấy linh xa. Tiếng "xoát xoát" xé gió truyền đến, vô số <BR> kim ti từ trên xe chợt lóe lên bắn ra, trong nháy mắt xuyên <BR> qua thân đám thạch yêu, sau đó kim quang đại phóng, tất cả <BR> thạch yêu đều biến thành vô số mảnh nhỏ, hoàn toàn đi đời nhà <BR> ma.<BR><BR> Bảy ngày sau, một cổ sương mù thật lớn bốc lên tại sơn cốc <BR> trước mắt, ba người Hàn Lập đánh giá sơn cốc, Lôi Lan và Bạch <BR> Bích cũng không thể che dấu được vẻ vui mừng.<BR><BR> Ba người hạ phi xa xuống.<BR><BR> "Xem ra nơi đây không có vấn đề, vào thôi. Dọc theo nơi đây đi <BR> một ngày thì sẽ đến tầng hai. Nơi đây hẻo lánh như thế thì lối <BR> vào chắc an toàn, hẳn là không có người mai phục." Hàn Lập nói <BR> xong, lập tức hai cánh đập nhẹ, dẫn đầu bay vào trong sương <BR> mù. Hai vị Thiên Bằng Tộc đã tới nước này, hiển nhiên không có <BR> khả năng rút lui, thần sắc nghiêm nghị theo sát phía sau.<BR><BR> Sương mù màu xám cũng không dày đặc lắm, cho dù xâm nhập vào <BR> trong nhưng cũng mơ hồ nhìn được xa mười trượng. Trong sương <BR> mù, thường sẽ thấy phi xà bay loạn, muốn tập kích ba người, <BR> nhưng hiển nhiên đều bị ba người dễ dàng tiêu diệt. Một lúc <BR> lâu sau, bọn họ rốt cục ra khỏi sương mù. Hiện tịa là phía <BR> cuối sơn cốc, giờ phút này tại sơn cốc là một vách núi đá thật <BR> ớn, trên đó bất ngờ xuất hiện một khe lớn, nối thẳng xuống <BR> dưới lòng đất. Nhìn thấy khe này, Hàn Lập nở nụ cười, không <BR> chút chần chờ mang theo hai người bay vào trong đó. Ba đoàn <BR> linh quang bay qua khe, cuối cùng biến mất không thấy. Một <BR> ngày một đêm sau, tại một khe nứt gần ở gần lối ra, đột nhiên <BR> truyền đến tiếng oanh minh quái dị. <BR> Một cổ hắc sắc kình phong từ cửa khẩu tuôn ra, đem thạch bích <BR> gần đó biến thành hắc sắc băng bích, hiển nhiên là cực lạnh.<BR><BR> Nhưng nhân cơ hội này, ba đoàn dị quang màu sắc khác nhau từ <BR> trong kình phong lao ra, sau vài lần chớp động liền xuất hiện <BR> ở bên ngoài hơn mười trượng, hiện ra ba bóng người.<BR><BR> Đúng là ba người Hàn Lập. <BR> "Thông đạo trong Địa Uyên Chi Phong này cũng quá lợi hại, ta <BR> thiếu chút nữa đã bị nhốt ở trong. Như thế nào mà trong tình <BR> báo chưa từng nhắc tới việc này." Bạch Bích quay lại nhìn cửa <BR> khẩu, vẻ mặt trắng bệch.<BR><BR> "Nếu tình báo không nói gì thì chắc là kình phong kia mới xuất <BR> hiện cách đây vài năm, nếu không tiền bối bổn tộc đã đề cập <BR> tới việc này. Khuôn mặt xinh xắn của Lôi Lan cũng không được <BR> tốt, lập tức nhìn Hàn Lập một cái.<BR><BR> Hàn Lập khoanh tay đánh giá xung quanh, trên mặt không có chút <BR> khác thường nào.<BR><BR> "Chẳng lẽ sơ giai linh tương và cao giai linh tương lại khác <BR> biệt đến như vậy!" Nghĩ đến mình thiếu chút nữa không thể <BR> thoát ra, may mà đối phương ra tay mới có thể vượt qua cửa ải <BR> khó khăn này, trong lòng Lôi Lan cảm thấy bất đắc dĩ.<BR><BR> "Chúng ta đã mất nhiều thời gian tại tầng một, không nên lãng <BR> phí thời gian tìm kiếm Minh Diễm Quả ở tầng hai nữa, tiến <BR> thẳng xuống tầng ba đi." Hàn Lập đem ánh mắt thu về, dùng khẩu <BR> khí quyết đoán nói.<BR><BR> Không khí có chút ẩm ướt, phụ cận cũng tràn ngập khí tức cây <BR> cỏ mốc meo, bọn họ dĩ nhiên đang ở trên một cái đầm. Đã biết <BR> thần thông của Hàn Lập viễn siêu, hai vị thánh tử Thiên Bằng <BR> Tộc hiển nhiên sẽ không có gì bất mãn, nhưng Lôi Lan vẫn có <BR> chút chần chờ, lo lắng hỏi một câu:<BR><BR> "Đi tầng thứ ba, tiểu muội hiển nhiên không có ý kiến, nhưng <BR> Hàn huynh...cửa vào tầng hai đến tầng ba cũng chỉ có ba cái mà <BR> thôi, vô luận đi thế nào thì cũng có thể gặp người của phân <BR> nhánh khác. Vạn nhất gặp phải phân nhánh có chủ tâm bất lương <BR> thì..." Nữ tử này mặc dù không nói hết, nhưng ý tứ thì đã rõ <BR> ràng.<BR><BR> "Không những như thế, sợ rằng bọn họ còn an bài nhân thủ tại <BR> cửa, mục đích là để ra tay với nhưng phân nhánh yếu nhất." <BR> Bạch Bích thở dài một hơi.<BR><BR> "Hắc hắc, gặp thì động thủ, cửa này nhất định phải qua."<BR><BR> "Bất quá theo ta phỏng đoán, ngay cả Xích Dung Tộc là tộc lớn, <BR> nhưng cũng tuyệt đối không thể đem toàn bộ nhân thủ bố trí tại <BR> lối vào tầng ba. Ba trăm năm một lần thí luyện Địa Uyên, đối <BR> với bọn họ mà nói cũng rất quan trọng, chỉ có thể lưu lại một <BR> nửa, thậm chí là càng ít người càng tốt. Nếu là như thế, đánh <BR> bại đối phương tuy khó, nhưng xông qua thì cũng không phải là <BR> không có khả năng." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, phân tích. <BR> "Nếu như Hàn huynh đã nói vậy thì chúng ta cũng nghe theo." <BR> Nghe thấy Hàn Lập nói thế, hai người Bạch Bích rúng động. <BR> "Tình hình rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được, chỉ có <BR> thể đánh liều một chuyến." Hàn Lập trấn định trả lời.<BR><BR> "Nhưng ba cửa vào, chúng ta nên đi cửa nào, trong đó có hai <BR> cái đi được, cái còn lại thì nguy hiểm." Lôi Lan nhíu mày, lại <BR> hỏi. "Nếu lần này gặp chỗ nào có người, thì cứ chọn lối đi ở <BR> gần đó là được." Hàn Lập không suy nghĩ thêm nữa, nói. "Như <BR> thế thì chúng ta cũng chỉ có thể cầu may." Bạch Bích hơi trầm <BR> ngâm, trả lời. "Vạn Đằng nói, lối vào tầng ba có rất nhiều <BR> cây." Hàn Lập tựa hồ có chút ấn tượng đối với việc này, ánh <BR> mắt chợt lóe lên, hỏi.<BR><BR> "Không sai. Thông đạo này ngoại trừ có chút yêu trùng xuất <BR> hiện thì trên cơ bản không có nguy hiểm gì. Mà nếu đi đường <BR> thuận lợi thì nửa tháng sau chúng ta sẽ đến nơi." Bạch Bích <BR> khẳng định, trả lời. "Vậy chúng ta vào cửa đi!" Thần sắc Hàn <BR> Lập vừa động, liền xác định một cái. Thấy Hàn Lập đã xác định <BR> được mục tiêu, hai người Lôi Lan cũng không có bất kỳ ý kiến <BR> gì, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.<BR><BR> Hàn Lập lật tay, trong tay đột nhiên hiện ra một cái pháp bàn, <BR> vật này nhoáng lên một cái, Hàn Lập xác định phương hướng, <BR> mang hai người bay về phía trước.<BR><BR> Ngay khi ba người bọn hắn vừa rời đi không lâu, mặt đất ùn <BR> lên, đột nhiên vô thanh vô tức nổi lên một người bộ dáng đen <BR> thui, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng mà ba người Hàn Lập <BR> độn quang, hai mắt nổi lên một tia hồng quang. "Phanh" một <BR> tiếng, bóng đen lại phảng phất tan ra như bọt biển, chìm xuống <BR> đầm. Mà sau khi mang theo hai người bay về phía trước phía, <BR> Hàn Lập chợt cảm thấy sau lưng nổi lên một trận hàn ý khó <BR> hiểu, thân hình ngừng độn quang, quay đầu lại nhìn một cái. <BR> "Hàn huynh, có chuyện gì vậy? Bạch Bích có chút tín phục đối <BR> với Hàn Lập, vừa thấy hành động của Hàn Lập liền dừng lại hỏi. <BR> "Không có gì, có thể chỉ là ảo giác nhất thời!" Lam mang trong <BR> mắt Hàn Lập chợt cuồng thiểm, quét tỉ mỉ xuống mặt đất một hồi <BR> lâu, sau đó mới chậm rãi nói. Cổ hàn ý sau lưng kia đã sớm <BR> biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất như chưa bao giờ xuất <BR> hiện. <BR> Chuyện linh giác cảm ứng nhầm, đối với người vô cùng linh mẫn <BR> như Hàn Lập mà nói thì cũng là chuyện thường tình. Nhưng tại <BR> nơi nguy hiểm này, xuất hiện loại chuyện này khiến trong lòng <BR> hắn bất an.<BR><BR> Bất quá, chỉ cần không phải yêu vật có tu vi cao, không có khả <BR> năng trốn được linh mục thần thông, có lẽ thật sự chỉ là một <BR> lần cảm ứng sai.<BR><BR> Hàn Lập trầm ngâm một lát, nhưng cũng chỉ có thể chấm dứt tự <BR> định giá, ngoắc hai người bên cạnh, rồi lần nữa giương cánh <BR> bay đi. Chỉ là sắc mặt âm trầm hơn rất nhiều.<BR><BR> Hàn Lập hiển nhiên không biết, trong một tòa núi nhỏ ở tầng <BR> một, một thần bí nhân được bao phủ bởi trường bào màu đỏ, đang <BR> ngồi trên ghế gỗ, mà trên bàn đá lại có một cái gương đồng cực <BR> lớn, hình ảnh trong gương đúng là của ba người Hàn Lập.<BR><BR> "Có chút ý tứ! Dĩ nhiên ngay cả Nê(bùn) khôi lỗi của ta mà <BR> cũng có thể cảm ứng được. Xem ra thần niệm tên này rất mạnh, <BR> đáng tiếc ta không phải Lục Túc, không có hứng thú đối với <BR> việc luyện chế âm linh." Huyết bào nhân cười âm trầm, lập tức <BR> vung tay áo lên, tựa hồ muốn thi triển pháp thuật gì, nhưng <BR> tay bỗng ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.<BR><BR> "Thiếu chút nữa đã quên, hình như Quỷ Bà tựa hồ muốn sưu tầm <BR> thần hồn cường đại, tên này có lẽ là lễ vật tốt, hẳn có thể <BR> đổi lấy một cái Huyết Ngư của bà ta!" Huyết bào nhân có ý niệm <BR> khác, thì thào tự nói.<BR><BR> Huyết bào nhân đứng lên, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, <BR> tựa hồ tự sướng. Hắn phất tay áo lên, một viên châu trong suốt <BR> bắn ra, sau khi xoay quanh một vòng thì dừng lại trước mắt, <BR> hắn bấm quyết, một đạo hồng quang chợt lóe lên rồi nhập vào <BR> viên châu. Viên châu tức thì xoay tròn, quyết quang đại phóng.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1444 <BR> Địa Uyên thâm tằng <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Sau thời gian một chén trà nhỏ, huyết quang trên viên châu rút <BR> về, đột nhiên từ trong truyền ra thanh âm già nua của một phụ <BR> nhân.<BR><BR> "Địa huyết, tìm ta có chuyện gì, không biết lão thân có chuyện <BR> quan trọng trong người sao?"<BR><BR> Chủ nhân thanh âm tựa hồ đối với việc huyết bào nhân tìm hắn, <BR> rất là bất mãn.<BR><BR> "Ha ha, hơn mười năm rồi, hôm nay lão phu vất vả mới có cơ hội <BR> liên lạc cùng đạo hữu một chút, chẳng lẽ thời gian trò chuyện <BR> vài câu cũng không có sao?" Huyết bào nhân cười nói. "Đừng lảm <BR> nhảm, có chuyện gì thì mau nói ra, nếu không đừng trách lão <BR> thân ngừng bí thuật." Thanh âm lão phụ nhân trầm xuống, không <BR> còn kiên nhẫn. <BR> "Ha ha, lần trước chúng ta định kế, Mộc Thanh sưu tầm huyết <BR> thực tế tự, Lục Túc thì phụ trách thu thập âm linh chi lực, <BR> lão phu phụ trách luyện chế số lượng lớn khôi lỗi, đạo hữu thì <BR> muốn bồi dưỡng tám ngàn âm giáp huyền quỷ. Không biết hiện tại <BR> đạo hữu tiến hành ra sao?" Huyết bào nhân không thèm để ý, <BR> thong dong hỏi. "Hừ, biết rõ rồi mà còn hỏi, các ngươi không <BR> phải đã sắp đặt tai mắt trong thủ hạ của ta sao, tiến độ ra <BR> sao thì chẳng lẽ còn không biết?" Lão phụ nhân trầm xuống một <BR> chút, lạnh lùng trả lời. <BR> "Ha ha, cũng vậy thôi, chỗ lão phu luyện chế khôi lỗi cũng <BR> thường xuyên có môn hạ của đạo hữu xuất hiện. Nhưng hiện tại <BR> ta vẫn muốn nghe từ chính miệng đạo hữu." Huyết bào nhân cười <BR> ha ha nói.<BR><BR> "Chuyện này cũng không có gì bí ẩn, tám ngàn âm giáp huyền quỷ <BR> chỉ cần Lục Túc có thể cung cấp đầy đủ âm linh chi khí thì <BR> chuyện bồi dưỡng chúng chỉ là sớm muộn. Phiền toái duy nhất <BR> chính là tám gã âm giáp quỷ vương thống lĩnh, nhất định phải <BR> cần tinh hồn của loại người cường đại thì mới có khả năng <BR> luyện chế thành công. Loại tài liệu cực phẩm này không dễ <BR> tìm." Lão phụ nhân thản nhiên trả lời.<BR><BR> "Oh, không biết đã luyện chế được mấy tên quỷ vương rồi?" <BR> Huyết bào nhân cảm thấy hứng thú, truy hỏi một câu. "Luyện <BR> được ba tên, xác xuất thành công thật sự quá thấp." Thanh âm <BR> phụ nhân âm trầm, hơi có chút xấu hổ. "Ha ha, vậy thì tốt, lần <BR> này lão phu liên lạc với đạo hữu, là muốn cung cấp một tên có <BR> tinh hồn cực tốt." Huyết bào nhân an ủi, mỉm cười nói. "Huyết <BR> lão quái, ngươi cũng chưa làm đủ số lượng khôi lỗi, từ khi nào <BR> lại có hứng thú đối với âm hồn vậy?" Lão phụ nhân ngẩn ra, có <BR> chút ngoài ý muốn.<BR><BR> ""Ta không giống như Lục Túc và ngươi, đối với quỷ đạo đích <BR> xác không quá tinh thông. Nhưng ta vừa mới phát hiện ra một gã <BR> Phi Linh Tộc, dĩ nhiên lại có thể cảm ứng được phân thần mà ta <BR> đặt trên nê(bùn) khôi lỗi. Mặc dù chỉ là một tia thần niệm, <BR> nhưng thần thức người này cũng phải rất cường đại. Hẳn là đủ <BR> tiêu chuẩn để ngươi luyện chế quỷ vương." Huyết bào nhân thản <BR> nhiên nói.<BR><BR> "Phi Linh Tộc, chẳng lẽ là trong lần thí luyện này, nếu có thể <BR> phát hiện ra thần niệm của ngươi, chẳng lẽ là lão gia hỏa nào <BR> tự mình đến đây." Thanh âm lão phụ nhân trở nên thận trọng. <BR> "Yên tâm, chỉ là một tên tiểu tử Linh Tương Kỳ, không có gì <BR> phiền toái đâu." Huyết bào nhân nói.<BR><BR> "Linh Tương Kỳ, như vậy thì không sao, nhưng có thể phát hiện <BR> ra thần niệm của ngươi, thần thức đích xác vô cùng cường đại. <BR> Tốt, lễ vật này ta nhận, nhưng ngươi sẽ không nói miễn phí đấy <BR> chứ, muốn từ tay ta đổi lấy thứ gì?" Lão phụ nhân hơi trầm <BR> ngâm, trả lời.<BR><BR> "Hắc hắc, lão phu thích người thẳng thắn như đạo hữu, rất đơn <BR> giản, lão phu muốn vạn niên huyết ngư. Nếu ta ra tay giúp <BR> ngươi bắt tiểu tử kia, đem đến tận cửa cho ngươi thì sẽ là hai <BR> phần huyết ngư." Huyết bào nhân dùng công phu sư tử ngoạm.<BR><BR> "Hừ, ngươi cho rằng vạn niên huyết ngư là vật gì, một âm hồn <BR> đổi lấy hai phần. Hiện tại ta không rảnh phân thân, chỉ nói <BR> một câu thôi, ngươi đem tinh hồn đến cho ta, ta sẽ đưa ngươi <BR> một cái vạn niên huyết ngư. Như vậy cũng là tiện nghi lớn cho <BR> ngươi rồi đó." Lão phụ nhân hừ lạnh một tiếng, không khách khí <BR> nói. "Được, mười ngày sau ta sẽ mang tinh hồn tên này đến chỗ <BR> ngươi." Huyết bào nhân đáp, hiển nhiên cũng cho rằng mình đã <BR> chiếm được tiện nghi lớn.<BR><BR> "Được rồi, đối với thánh tử Phi Linh Tộc thí luyện, Mộc Thanh <BR> và Lục Túc có ý kiến gì không, diệt sát hay là để mặc giống <BR> lúc trước, mặc cho bọn họ làm loạn ở ba tầng trên. Bọn họ <BR> không có cản trở kế hoạch của chúng ta chứ?" Lão phụ nhân đột <BR> nhiên hỏi.<BR><BR> "Đại sự đang ở thời điểm mấu chốt, không thể để Phi Linh Tộc <BR> chú ý, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến chúng ta, không tiến <BR> vào dưới tầng bốn thì cứ để bọn họ tự do. Việc này thiết nghĩ <BR> Mộc Thanh và Lục Tức cũng rõ." Huyết bào nhân không suy nghĩ <BR> thêm, trả lời. "Cứ như ngươi nói!"<BR><BR> Sau đó, thanh âm lão phụ nhân chợt biến mất, mà viên châu thì <BR> lập tức ngừng chuyển động, huyết quang cũng biến mất vô ảnh vô <BR> tung. Hư không một trảo, viên châu trong nháy mắt bay vào tay, <BR> sau đó chợt lóe lên không thấy đâu nữa. "Chỉ là một cao giai <BR> Linh Tương, cộng thêm hai tên Linh Tương Sơ Kỳ, dùng làm huyết <BR> mộc khôi lỗi chắc là dư." Huyết bào nhân thì thào nói một câu, <BR> tay áo rung lên. "Phốc phốc", ba đạo huyết ảnh từ trong tay áo <BR> bay ra, sau khi lóe lên thì rơi xuống đất. Trong huyết quang <BR> âm trầm có thể nhìn thấy ba đạo thân ảnh mơ hồ, vẫn quỳ rạp <BR> trên mặt đất không nhúc nhích. Hai tia huyết quang từ mắt <BR> huyết bào nhân đại phóng, nhập vào ba huyết ảnh kia.<BR><BR> Nhất đầu thân ảnh kia ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động lục <BR> quang yêu dị<BR><BR> "Đi, giết ba người kia, mang tinh hồn trở về!" Huyết bào nhân <BR> chỉ vào hình ảnh trong gương, không chút cảm tình nói.<BR><BR> Huyết quang chợt lóe, ba đạo huyết ảnh trong nháy mắt hóa <BR> thành ba đạo huyết quang, tại phụ cận xoay tròn một cái rồi <BR> biến mất không thấy.<BR><BR> Huyết bào nhân lúc này mới dựa vào ghế gỗ ngồi, chậm rãi nhắm <BR> hai mắt lại, phảng phất việc vừa rồi chỉ là việc nhỏ.<BR><BR> Tại một chỗ núi non thần bí, một tòa cự đỉnh được bao phủ bởi <BR> âm khí, trên đỉnh núi có một tế đàn cao hơn trăm trượng, thờ <BR> phụng một viên cự đại nhãn cầu đầy tơ máu.<BR><BR> Từ nhãn cầu phun ra vô số sợi tơ, đem hôi khí gần đó hút vào.<BR><BR> Phía dưới tế đàn, một gã có thân hình vô cùng cao lớn, mang <BR> theo một kiện áo choàng đen thần bí, đứng im không nhúc nhích.<BR><BR> Mà tại tầng sáu Địa Uyên, trong một cung điện lung linh lục <BR> quang, một mỹ phụ tóc trắng, sắc mặt không chút máu, đứng bên <BR> cạnh một hồ sâu, lạnh lung nhìn vào trung tâm hồ. Bên cạnh <BR> nàng là hai nữ tử chừng hơn hai mươi tuổi.<BR><BR> Sắc mặt nhị nữ đồng dạng cũng tái nhợt, nhưng một người có vóc <BR> người nhỏ nhắn xinh xắn, có vẻ động lòng người, khiến chon am <BR> tử muốn ôm vào lòng. Một người khác lại có vóc người nổi bật, <BR> da thịt trắng như tuyết, nhưng ánh mắt thì lại lạnh như băng.<BR><BR> Bốn phía hồ sâu là những tiểu pháp trận không đồng nhất trải <BR> rộng khắp nơi, ký hiệu hắc ám không ngừng tuôn ra, phiêu đãng <BR> quanh hàn đàm.<BR><BR> Mà ở trung tâm thủy đàm, một bóng người mơ hồ màu đen, vẫn <BR> không nhúc nhích phiêu phù trong nước.<BR><BR> Hắc sắc phù văn khi đến gần nhân ảnh này liền chợt lóe lên, <BR> chui vào trong nhân ảnh. Nhưng nhân ảnh này thủy chung vẫn <BR> không nhúc nhích, phảng phất giống như vật chết. Mỹ phụ tóc <BR> bạc thấy vậy, sắc mặt âm trầm, nhíu mày. "Vận dụng minh hỏa!" <BR> Đột nhiên mỹ phụ tóc bạc lạnh lung mở miệng, thanh âm vô cùng <BR> già nua, rõ ràng là lão phụ nhân vừa mới nói chuyện với huyết <BR> bào nhân. <BR> "Vâng!" Hai mỹ nữ đồng thời thấp giọng đáp, tiếp theo phân <BR> biệt tiến lên từng bước, linh quang chợt lóe, một người xuất <BR> ra một cái hắc sắc tiểu bình, một người lấy ra hắc sắc tiêu <BR> phiến. Dưới ánh mắt ngưng trọng, hai người đồng thời giơ bảo <BR> vật lên.<BR><BR> Một tiếng quái dị phát ra, một ngọn hắc sắc hỏa diễm từ trong <BR> miệng hồ lô bay ra, sau đó đâm thẳng xuống thủy đàm.<BR><BR> Nhất thời cả hồ sâu lập tức dâng lên từng trận hắc diễm, nữ tử <BR> cầm tiêu phiến kia cố sức quạt, từ trong phiến lập tức tuôn ra <BR> vô số hắc sắc hỏa diễm. Hai loại hỏa diễm phảng phất có cùng <BR> nguồn gốc, kết hợp với nhau, hắc diễm lập tức tăng vọt lên mấy <BR> lần, cơ hồ đem nhân ảnh kia bao phủ vào trong. Mỹ phụ tóc bạc <BR> thấy vậy, sắc mặt vẫn không có biến hóa, nhưng trong mắt lại <BR> có chút chờ mong. Đang phi độn ở tầng hai. Hàn Lập hiển nhiên <BR> không biết mình đang bị tồn tại đáng sợ theo dõi. Nhưng sau <BR> khi hắn phát hiện ra cổ hàn ý lần trước, hành động của hắn lại <BR> cẩn thận hơn rất nhiều.<BR><BR> Một bên mang theo Lôi Lan, Bạch Bích phi hành, một bên không <BR> tiếc pháp lực dùng linh mục quan sát động tĩnh gần đó.<BR><BR> Kết quả làm cho Hàn Lập phát hiện một số yêu vật cấp thấp, hắn <BR> liền dễ dàng vòng qua để tránh phiền toái. Về phần yêu thú phổ <BR> thông thì tại tầng hai đã sớm không còn, cho nên sẽ không gặp <BR> phải.<BR><BR> Bởi vì hai người Lôi Lan lúc tiến vào tầng hai đã hao tổn pháp <BR> lực không ít, cho nên tốc độ phi hành của ba người cũng không <BR> tính là nhanh, cho nên hai người vừa bay vừa một bên hấp thụ <BR> linh khí trong linh thạch, hồi phục pháp lực. Sau khi phi hành <BR> nửa ngày, bọn họ cũng không gặp phải phiền toái nào.<BR><BR> Tới ngày thứ hai, sau khi pháp lực của hai người Lôi Lan đã <BR> hồi phục mà vẫn không có chuyện gì phát sinh, Hàn Lập quyết <BR> định dừng thần thân linh mục lại, ba người lấy tốc độ bình <BR> thường tiến nhập vào một vùng núi xanh biếc. Tới chiều ngày <BR> thứ hai, lúc bọn họ bay qua sau núi thì lại xảy ra sự cố.<BR><BR> Bầu trời đối diện đột nhiên chớp động linh quang, một tiếng <BR> xét đánh truyền tới, tiếp theo một đạo thúy mang bắn nhanh về <BR> hướng bọn họ.<BR><BR> Sau một khắc, ba đạo thúy mang khác ở phía sau cũng bắn ra, từ <BR> xa có thể thấy được ba đạo bắn tới.<BR><BR> Độn quang quỷ dị như thế, cho dù ba người Hàn Lập muốn tránh <BR> thì cũng không kịp. Hàn Lập nhướng mày, mang theo hai người <BR> phía sau, từ từ dừng độn quang lại.<BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1445 <BR> Phích lịch diệt địch <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Chỉ thấy thúy mang bất ngờ lại là một bảo vật hình toa, mỗi <BR> lần lóe lên liền bay được hơn mười trượng, hướng phía bên này <BR> bay đến. Phía sau là ba đạo hoàng quang, nhưng lại chớp động <BR> kim sắc phù văn của Phi Linh Tộc, lấy tốc độ kinh người truy <BR> đuổi thúy toa.<BR><BR> "Không tốt! Là người của Hoàng Phong Tộc. Bọn họ giống như <BR> Xích Dung Tộc chúng ta." Khi Bạch Bích thấy rõ tên Phi Linh <BR> Tộc trong hoàng quang thì thất sắc hô lên. <BR><BR> Lôi Lan cũng lộ ra vẻ kinh hãi.<BR><BR> "Hoàng Phong Tộc?" Hàn Lập thì lại đứng đánh giá ba gã Phi <BR> Linh Tộc kia.<BR><BR> Đôi cánh của ba tên Phi Linh Tộc này màu vàng, trên mặt có <BR> long mao, sau lưng cũng có một cái đuôi nhung dài, rất đẹp. <BR> Tên kia hiển nhiên là thấy ba người Hàn Lập, sau vài lần chớp <BR> động thì chợt xuất hiện trước mặt ba người.<BR><BR> Quang mang thu vào, từ trong bảo vật hình toa hiện ra một mỹ <BR> nữ sau lưng mọc cánh trắng, tóc xanh biếc.<BR><BR> "Ba vị là phân nhánh của Thiên Bằng Tộc, tại hạ là Tần Hiểu <BR> của Dạ Lục TỘc, hai tộc chúng ta có minh ước hỗ trợ lẫn nhau, <BR> hy vọng ba vị rat ay tương trợ..." Nữ tử này vừa hiện thân thì <BR> mở miệng nhờ vả.<BR><BR> Nhưng không đợi ba người Hàn Lập trả lời, ba gã Hoàng Phong <BR> Tộc cũng nháy mắt truy đuổi tới gần đó, nhưng vừa thấy ba <BR> người Hàn Lập thì thần sắc đại biến, dừng độn quang ở một bên. <BR> <BR> "Đây vốn là chuyện tình của Dạ Lục TỘc, tốt nhất là đừng nhúng <BR> tay vào nếu không sẽ gặp phiền toái đấy." Một tên trong đó nói <BR> không hề khách khí, ý tứ uy hiếp lộ rõ.<BR><BR> Mà nữ tử Dạ Lục Tộc nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đẹp <BR> nhìn về phía ba người tràn đầy vẻ cầu khẩn. "Đích xác chúng ta <BR> cùng Dạ Lục Tộc có hiệp nghị hỗ trợ, không thể thấy chết mà <BR> không cứu. Nhưng thế lực Hoàng Phong Cốc rất lớn, không hề <BR> dưới Xích Dung Tộc, cho nên cũng không thể trêu vào. Ba người <BR> trước mắt chỉ là một phần thánh tử của Hoàng Phong Tộc tiến <BR> vào lần thí luyện này mà thôi." Lôi Lan biết Hàn Lập không rõ <BR> chuyện minh ước, cho nên thấp giọng giải thích, giọng nói có <BR> vẻ chần chờ. <BR> "Có đúng vậy không?" Hàn Lập nói, sau đó liếc mắt nhìn nữ tử <BR> Dạ Lục Tộc một cái, sau đó mục quang đảo lên ba người Hoàng <BR> Phong Tộc.<BR><BR> Trong ba người này, hai người là trung giai Linh Tương, một <BR> người là cao giai Linh Tương, dùng thần sắc cao ngạo nhìn đám <BR> người Hàn Lập.<BR><BR> Ánh mắt Hàn Lập chợt động, môi khẽ nhúc nhích muốn nói gì, thì <BR> đột nhiên từ bầu trời phía xa lại có linh quang chớp động, một <BR> cự điểu từ trên trời hiện ra, kim quang chói mắt, hướng bên <BR> này bay đến.<BR><BR> Đám người Hàn Lập ngẩn ra, không hiểu người đến là ai.<BR><BR> Nhưng ba gã Hoàng Phong Tộc thấy cảnh này thì lại lộ vẻ mừng <BR> rỡ. Bọn họ nhìn nhau, sau đó thân hình vừa động, chia ra phong <BR> tỏa ba hướng đám người Hàn Lập và nữ tử Dạ Lục Tộc tên gọi là <BR> Tần Hiểu kia, động tác nhanh như quỷ mị.<BR><BR> "Đây là ý gì?" Bạch Bích cả kinh, sắc mặt khẽ biến.<BR><BR> "Hắc hắc, có ý gì ư? Rất đơn giản, vốn định tha cho các ngươi, <BR> nhưng hiện tại không cần nữa." Một gã đại hán Hoàng Phong Tộc <BR> cười rộ lên.<BR><BR> Trong lòng Hàn Lập vừa động, lam mang trong mắt chớp động, mới <BR> nhìn rõ điểm đen trên mộc điểu cũng là người của Hoàng Phong <BR> Tộc.<BR><BR> Hai nam một nữ, đồng dạng cũng là hai trung giai Linh Tương, <BR> một cao giai Linh Tương.<BR><BR> Hiển nhiên ba gã này ban đầu chỉ nghĩ diệt sát người của Dạ <BR> Lục Tộc, nhưng hiện tại thấy có viện thủ, cho nên không còn cố <BR> kỵ, nổi lên ý niệm giết luôn cả ba người Hàn Lập.<BR><BR> Lôi Lan, Bạch Bích cùng nữ tử Dạ Lục Tộc khi thấy rõ người <BR> trên mộc điểu thì sắc mặt cũng đại biến.<BR><BR> Hàn Lập tâm niệm như điện, lập tức thở dài một hơi, thản nhiên <BR> nói một câu.<BR><BR> "Nếu như vậy, thì các ngươi chết trước đi!"<BR><BR> Tiếng lôi minh xé gió, thân hình Hàn Lập biến mất trong điện <BR> quang.<BR><BR> Tên cao giai Linh Tương kia hiển nhiên sớm đã lưu tâm đối với <BR> Hàn Lập, bởi vì tu vi Hàn Lập cao nhất trong ba người. Vừa <BR> thấy cảnh này, hắn hét lớn một tiếng.<BR><BR> Sau một khắc, không gian trên đỉnh đầu người này ba động, thân <BR> hình Hàn Lập hiện lên trong thanh quang, cánh tay vừa động, <BR> một trảo vỗ xuống.<BR><BR> Một ngọn núi nhỏ hiện lên giữa hôi quang, lập tức thể tích <BR> trong nháy mắt cuồng trướng, biến thành một tòa núi lớn mấy <BR> chục trượng, đè xuống.<BR><BR> Thấy Hàn Lập ở phía trên đầu mình, tên Hoàng Phong Tộc này đầu <BR> tiên là cả kinh, nhưng lập tức cười dữ tợn, không nói hai lời <BR> há mồm về phía ngọn núi.<BR><BR> "Phốc xuy", một cổ hà quang được phun ra, trực tiếp đánh tới <BR> ngọn núi, đồng thời bạch quang trong tay chợt lóe, hiện lên <BR> một kiện bảo vật giống như viên bàn, dường như muốn xuất ra.<BR><BR> Nhưng lúc này, vẻ mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, trong <BR> mũi đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.<BR><BR> Tiếng không lớn, nhưng khi vào tai gã Hoàng Phong Tộc thì lại <BR> giống như tiếng sét đánh kinh thiên, làm cho khuôn mặt hắn <BR> thống khổ vặn vẹo, thân hình chao đảo, thiếu chút nữa đánh rơi <BR> cả bảo vật trong tay.<BR><BR> Mà nhân cơ hội này, hắc sắc tiểu sơn đã đè xuống người tên <BR> Hoàng Phong Tộc đó.<BR><BR> Đáng thương cho tên thánh tử Hoàng Phong Tộc này, một thân <BR> thần thông chưa thi triển được bao nhiêu thì hộ thể linh quang <BR> đã bị Nguyên Từ Thần Quang tiêu diệt, tiếp theo một cổ cự lực <BR> trực tiếp đánh lên người.<BR><BR> Hai tay Hàn Lập nhanh chóng bắt quyết.<BR><BR> Nguyên Từ Thần Sơn tiếp tục cuồng trướng, trong phút chốc biến <BR> thành một tòa hắc sắc sơn phong cao hơn ngàn trượng.<BR><BR> Tên Hoàng Phong Tộc kia cũng đã là tồn tại như Hóa Thần Hậu <BR> Kỳ, nhưng thân thể bất quá cũng chỉ mạnh hơn tộc nhân bình <BR> thường vài phần mà thôi, sau một tiếng nổ, hắn trực tiếp bị đè <BR> nát vào đất, biến thành một đống thịt. Nguyên thần bị Nguyên <BR> Từ Thần Quang đảo qua, vì vậy liền hồn phi phách tán.<BR><BR> Từ lúc Hàn Lập dùng lôi độn thuật, cho đến khi dùng Nguyên Từ <BR> Thần Sơn giết chết tên cao giai Linh Tương này thì bất quá chỉ <BR> trong thời gian một lần hô hấp.<BR><BR> Cho dù là hai tên Hoàng Phong Tộc còn lại, hay là hai người <BR> Bạch Bích, Lôi Lan cùng nữ tử Dạ Lục Tộc kia, lúc này đều trợn <BR> mắt há mồm. Nhưng lập tức, hai gã Hoàng Phong Tộc còn lại thầm <BR> kêu một tiếng "không tốt", lúc này kim sắc phù văn trên người <BR> chợt lóe, lập tức hóa thành hai con hoàng sắc quái cầm, bắn <BR> ngược về phía sau chạy trốn.<BR><BR> Hàn Lập thấy cảnh này thì nhíu mày, tay áo run lên, một đạo <BR> điện quang từ trong tay áo bắn ra, chỉ thấy không gian vặn <BR> vẹo, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau một con hoàng sắc <BR> quái điểu.<BR><BR> Không chờ quái điểu có động tác nào, từ trong lôi quang hiện <BR> lên một thanh sắc tiễn đao.<BR><BR> "Ầm ầm", tiễn đao hóa thành hai thanh sắc lôi giao dài hơn <BR> mười trượng đánh về phía trước, hoàng sắc quái điểu nọ nhất <BR> thời bị cắt thành hai phần, từ trên cao rơi xuống.<BR><BR> Mà quái điểu còn lại thấy cảnh này thì bị hù cho hồn phi phách <BR> lạc, bỗng nhiên biến đổi phương hướng, bay thẳng về phía mộc <BR> điểu to lớn kia.<BR><BR> Nhưng khi nó vừa vỗ hai cánh thì phía sau lưng đột nhiên <BR> truyền tới thanh âm của một nam tử:<BR><BR> "Các hạ muốn đi đâu, hiện tại muốn chạy, chẳng lẽ không biết <BR> rằng đã quá muộn sao?"<BR><BR> Lời còn chưa dứt, trên cổ quái điểu hiện ra một bàn tay to <BR> trắng noãn như ngọc, lạnh đến thấu xương.<BR><BR> Đúng là Hàn Lập, không biết từ khi nào đã dùng phong lôi sí <BR> đuổi kịp, ra tay bắt lấy quái điểu.<BR><BR> Quái điểu này cũng cơ trí, phản ứng không hề chậm, hai cánh vỗ <BR> một cái, vô số linh vũ hóa thành phong nhận bắn ra, đồng thời <BR> lông vũ dựng đứng lên giống như đao thương.<BR><BR> Hắc khí chợt lóe, thân hình Hàn Lập hiện ra một chiến giáp có <BR> hình dáng kỳ lạ, tất cả phong nhận chạm vào đều phát ra tiếng <BR> keng keng, bị bắn ngược trở về.<BR><BR> Cùng lúc đó, cổ quái điểu cũng hiện ra vô số linh vũ sắc bén, <BR> nhưng lại không thể làm gì được bàn tay của Hàn Lập.<BR><BR> Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không đợi tên Hoàng Phong Tộc này <BR> thi triển thêm thần thông, cánh tay run lên, năm ngón tay tuôn <BR> ra một cổ cự lực.<BR><BR> "Ca sát" một tiếng, cổ quái điểu dễ dàng bị bẻ gẫy, đồng thời <BR> ngũ sắc quang diễm từ năm ngón tay tuôn ra, bao phủ toàn bộ <BR> thân hình quái điểu. Thoáng chốc liền hóa nó thành tro bụi.<BR><BR> Sau đó thân hình Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, <BR> nhìn về phía mộc điểu to lớn không xa, trong mắt hiện lên hàn <BR> quang.<BR><BR> Ba gã Hoàng Phong Tộc trên mộc điểu phía xa hiển nhiên thấy rõ <BR> cảnh Hàn Lập một mình diệt sát ba người của tộc bọn họ, sắc <BR> mặt tái nhợt không còn chút máu.<BR><BR> Lúc Hàn Lập diệt sát một tên, vẻ mặt ba người liền giận dữ, <BR> liều mạng thúc dục cự điểu, nghĩ muốn đem Hàn Lập băm thây vạn <BR> đoạn. Nhưng khi Hàn Lập cùng lúc diệt sát tiếp hai người nữa, <BR> thì ba gã thánh tử Hoàng Phong Tộc toàn thân phát run. Khi ánh <BR> mắt Hàn Lập đảo đến thì hàn khí sau lưng bốc mạnh lên. "Chạy, <BR> thần thông người này sâu không lường được, chúng ta căn bản <BR> không phải là đối thủ." Nữ tử có tu vi cao nhất khẽ quát một <BR> tiếng, vội vàng phân phó.<BR><BR> Mặt khác hai người kia liên tục gật đầu, lúc này mộc điểu dưới <BR> sự hợp lực thúc dục của ba người, nhất thời quay đầu lại, hóa <BR> thành một đạo hoàng quang chạy trối chết.<BR><BR> Hàn Lập nhìn cảnh này, chợt nhíu mày nhưng không đuổi theo, mà <BR> là hai cánh sau lưng vừa động, người đã xuất hiện tại một chỗ <BR> khác trong hư không.<BR><BR> Bảo vật ngân sắc viên bàn trong tay gã Hoàng Phong Tộc thứ <BR> nhất kia hiển nhiên đang phiêu phù giữa không trung, tay áo <BR> Hàn Lập run lên, nhất thời một cổ thanh hà bay ra, đem bảo vật <BR> này thu vào trong tay áo.<BR><BR> Tiếng lôi minh lần nữa vang lên, thân hình Hàn Lập xuất hiện <BR> bên cạnh đám người Lôi Lan.<BR><BR> Lôi Lan, Bạch Bích cùng Tần Hiểu sớm đã hai mắt mở trừng <BR> trừng, kinh ngạc nhìn Hàn Lập không nói nên lời.<BR><BR> Ba người thấy có nhiều người của Hoàng Phong Tộc như vậy, <BR> ngoài ra còn có hai tên cao giai Linh Tương, vốn tưởng rằng <BR> kiếp nạn khó tránh, nhưng không nghĩ tới Hàn Lập chỉ nhấc tay <BR> là giết sạch ba tên, mặt khác còn hù một nhóm địch nhân bỏ <BR> chạy.<BR><BR> Mà Hàn Lập bất quá cũng chỉ là Linh Tương Kỳ, điều này không <BR> khỏi làm ba người khó tin. "Đi thôi, nơi này không nên ở lâu!" <BR> Hàn Lập nhìn ba người một cái, vô cùng bình tĩnh nói.<BR><BR> "Vâng, cứ như lời Hàn huynh nói!" Bạch Bích thở ra một hơi <BR> dài, từ trong hoảng sợ tỉnh táo lại.<BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1446 <BR> Phích lịch diệt địch <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Bạch Bích không chút phản đối phân phó của Hàn Lập, Lôi Lan và <BR> Dạ Lục bên cạnh sau khi vẻ khiếp sợ trôi qua, thì trên mặt lại <BR> lộ ra vẻ kính sợ. <BR> Hàn Lập không hề để ý đến biểu tình của ba người, không nói <BR> một lời bay về phía trước.<BR><BR> Ba người cũng hóa thành ba đạo linh quang, bay theo sau.<BR><BR> "Tần đạo hữu, ta nhớ kỹ Dạ Lục Tộc không chỉ được phái đến một <BR> người."<BR><BR><BR> "Còn đạo hữu nào khác nữa không?" Trên đường đi, Lôi Lan tò mò <BR> hỏi Tần Hiểu.<BR><BR> "Bổn tộc vốn phái ra ba thánh tử, nhưng sau khi tiến vào tầng <BR> hai, trước sau gặp phải mấy phân chi của địch nhân nên mọi <BR> người đã chết."<BR><BR> "Ta vốn định từ cửa gần đó lén lẻn vào tầng ba, xem có thể may <BR> mắn tìm được Minh Diễm Quả hay không. »<BR><BR> "Nhưng không nghĩ tới trên đường lại gặp người của Hoàng Phong <BR> Tộc, bị đuổi giết đến tận đây." Vẽ mặt nữ tử đau khổ trả lời.<BR><BR> "Oh, người của Hoàng Phong Tộc nhiều như vậy, tại sao lại đuổi <BR> giết một mình đạo hữu?" Quang mang trong mắt Lôi Lan chợt lóe, <BR> lộ ra thâm ý sâu sắc.<BR><BR><BR><BR> "Đại khái bởi vì trên người ta có mang theo một kiện bảo vật <BR> trong tộc."<BR><BR> Tần Hiểu do dự một chút, mới cẩn thận nói.<BR><BR> "Thì ra là thế."<BR><BR> Thấy đối phương nói vậy, đôi mi thanh tú của Lôi Lan nhíu lại, <BR> cũng không tiếp tục hỏi nữa.<BR><BR> "Có thể làm cho hưng sư trong Hoàng Phong Tộc đuổi theo không <BR> tha, chẳng lẽ Tần đạo hữu mang theo một trong tam đại chí bảo <BR> của quý tộc."<BR><BR> Lúc này Bạch Bích đột nhiên ngắt lời.<BR><BR> "Trên người tiểu muội đích xác mang theo Hỗn Nguyên Hồ."<BR><BR> Thần sắc Tần Hiểu khẽ biến, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ <BR>nói.<BR><BR> "Hỗn Nguyên Hồ, chính là thao túng hỗn nguyên lực để đối <BR>địch."<BR><BR> Bạch Bích và Lôi Lan cùng có chút động dung.<BR><BR> "Không sai, đúng là bảo vật này."<BR><BR> "Nếu không phải vì vật ấy, ta chỉ là một trung giai Linh <BR> Tương, sao lại có thể bị người của Hoàng Phong Tộc đuổi giết <BR> mà chạy trốn nhiều ngày như vậy."<BR><BR><BR><BR> "Đáng tiếc mỗi lần thúc dục Hồ này cũng cực kỳ tốn kém hỗn <BR> nguyên tinh thạch, ngay cả tinh thạch trong tộc ta cũng xài <BR> hết, ngay cả một khối cũng không còn."<BR><BR> Nữ tử thở dài nói.<BR><BR> Nghe nữ tử này nói như thế, Lôi Lan và Bạch Bích không khỏi <BR> nhìn Hàn Lập một cái.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập từ đầu tới cuối cũng không quay đầu lại, phảng <BR> phất như chưa nghe nói gì cả.<BR><BR> Tấy bộ dáng Hàn Lập không có chút hứng thú, hai người Lôi Lan <BR> lại nhìn nhau một cái.<BR><BR> Lúc này cũng không nói chuyện này nhiều, ngược lại khách khí <BR> cùng Tần Hiểu đàm luận chuyện tình ở tầng thứ ba Địa Uyên.<BR><BR> Tần Hiểu thấy vậy, trong lòng thở ra một hơi.<BR><BR> Mặc dù nói Dạ Lục Tộc và Thiên Bằng Tộc đích xác từng có chút <BR> minh ước, nhưng bất quá chỉ là ước định bằng miệng mà thôi.<BR><BR> Vạn nhất ba người đối phương nổi lên tâm tư đoạt bảo thì....<BR><BR> Lấy thần thần vừa rồi của Hàn Lập, nàng ngay cả sức phản kháng <BR> cũng không có. <BR><BR> Bât quá mặc dù Hàn Lập mới vừa rồi hung hãn, nhưng có viện thủ <BR> như vậy, đi theo cũng an toàn.<BR><BR> Ôm loại ý nghĩ này, Tần Hiểu cũng không muốn ly khai, vẻ mặt <BR> tươi cười bắt chuyện với Lôi Lan.<BR><BR> Hơn nữa còn tận lực kết giao, nhị nữ trò chuyện với nhau thật <BR> vui.<BR><BR> Không lâu sau hai người liền gọi tỷ muội.<BR><BR> Bạch Bích thấy vậy thì nhíu mày.<BR><BR> Hai ngày sau, đoàn người sau khi giết một vài yêu tộc cấp thấp <BR> trên đường, thì rốt cục bay ra khỏi vùng núi. Thế nhưng phía <BR> trước lại xuất hiện một mảnh thiên địa băng tuyết quỷ dị.<BR><BR> Độn quang của đoàn người không khỏi chậm lại, cẩn thận đánh <BR> giá tất cả.<BR><BR> Băng đen vô tận, từng trận gió lạnh gào thét, giống như vô số <BR> lệ quỷ ở tận chốn thâm sâu đang khóc.<BR><BR> Nhưng từ xa nhìn lại, băng xuyên chỉ là một mảnh đen, tựa hồ <BR> không hề có chút phát sang, phảng phất như cánh cửa địa ngục <BR> đang mở ra. <BR> "Nơi này chính là băng sát chi địa nổi danh ở tầng hai."<BR><BR> "Nghe nói nơi này tập trung rất đông băng sát yêu vật cấp <BR> thấp, thậm chí còn có người ngẫu nhiên nhìn thấy băng sát yêu <BR> vương."<BR><BR> Hàn Lập phảng phất như tự nói với mình.<BR><BR> "Lời của Hàn huynh không sai, nơi này đích xác là băng sát chi <BR> địa."<BR><BR> Bất quá nơi băng sát này, đại đa số đều là yêu vật cấp thấp <BR> chưa mở ra linh trí.<BR><BR> Về phần băng sát yêu vương cũng chỉ là nghe đồn, dường như <BR> chưa có mấy người tận mắt nhìn thấy."<BR><BR> Tần Hiểu lập tức nhu thuận tiếp lời.<BR><BR> "Bất quá nơi đây thoạt nhìn hung hiểm, nhưng thực tế lấy thần <BR> thông của chúng ta, băng qua nơi này cũng không có vấn đề gì."<BR><BR> Bạch Bích cười rộ lên.<BR><BR> "Theo lý thuyết, nơi này đích xác không có gì nguy hiểm mới <BR> đúng."<BR><BR> "Nhưng lần này sắp tới lần yêu triều tại Địa Uyên bộc phát, <BR> cẩn thận vẫn tốt hơn."<BR><BR> "Được rồi, chúng ta đi thôi!" Hàn Lập gật đầu, dặn dò vài câu, <BR> sau đó vỗ cánh bay đi.<BR><BR> Tốc độ độn quang tăng lên vài lần, sau vài cái chớp động đã <BR> tiến vào hắc sắc băng tuyết.<BR><BR> Ba người Lôi Lan nhìn nhau một cái, cũng tiến vào trong.<BR><BR> Từ xa nhìn lại, chỉ thấy linh quang màu sắc khác nhau thiểm <BR> động, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài người độn quang.<BR><BR> Một cổ hắc phong mãnh liệt thổi qua, che khuất đoàn người <BR> trong bóng tối.<BR><BR> "Phanh", một yêu vật giống như trâu, thân cao vài chục trượng <BR> té rầm xuống đất.<BR><BR> Thân hình nó khổng lồ đến mức làm cho mặt đất gần đó khẽ rung <BR> lên.<BR><BR> Hồng quang đại phóng, hơn mười sợi tơ từ trong thân thể tê <BR> ngưu bay ra, chợt lóe lên rồi thu về nhân ảnh đang phiêu phù <BR> trên không. "Chúc sư huynh, Tinh Viêm Ti của huynh càng lúc <BR> càng tinh diệu a."<BR><BR> "Da yêu thú này cứng không dưới một số yêu vật cấp cao, nhưng <BR> sư huynh lại có thể dễ dàng giết nó, ta xem ngay cả Phí Dạ của <BR> Nam Lũng Tộc cũng không có thủ đoạn cỡ này."<BR><BR><BR><BR> Một bóng người bên cạnh được bao phủ trong hồng quang lớn <BR> tiếng nói, cùng với hắn còn có mấy người khác, cũng đồng dạng <BR> khen ngợi không thôi.<BR><BR> Người ra tay đúng là Chúc Âm Tử của Xích Dung Tộc, mấy người <BR> còn lại tất nhiên là thánh tử cùng tộc.<BR><BR> Chỗ bọn họ đứng là một phương viên bằng phẳng rộng ngàn dặm, <BR> bốn phía là rừng rậm màu xanh đen, ở giữa là một vùng trống <BR> trải hơn trăm dặm, trên mặt đất đầy những loạn thạch.<BR><BR> Mà trung tâm loạn thạch là một động quật tối đen sâu hơn trăm <BR> trượng, bộ dáng như nối thẳng vào lòng đất.<BR><BR> Đám người Xích Dung Tộc hiện đang canh giữ lối vào động quật.<BR><BR> Hắc tê yêu kia hiển nhiên là từ trong khu rừng gần đó chạy ra, <BR> bị Chúc Âm Tử đánh chết.<BR><BR> "Hừ, mấy người các ngươi đừng thổi phồng ta nữa. Chúng ta canh <BR> giữ nơi đây dã ba bốn ngày, ngoại trừ đem tiểu tộc kia diệt <BR> toàn bộ, thì vẫn chưa thấy người của Thiên Bằng Tộc đến."<BR><BR><BR><BR> "Xem ra bọn họ không phải đi hai thông đạo khác, mà là đang <BR> còn ở tầng thứ hai."<BR><BR> "Những tộc lớn khác phỏng chừng cũng đã có người tiến vào tầng <BR> ba, người của Thiên Bằng Tộc tuy nhất định phải giết, nhưng <BR> Minh Diễm Quả cũng phải có được."<BR><BR> "Như vậy đi, Xích Thiên, Hồng Sa, hai người các ngươi theo ta <BR> xuống tầng ba, những người còn lại tiếp tục thủ tại đây."<BR><BR> "Sau khi tìm thấy Minh Diễm Quả, ta sẽ tự mìn tới giúp các <BR> ngươi."<BR><BR> Chúc Âm Tử trầm ngâm tại không trung một lát, sau đó nói.<BR><BR> "Chúc sư huynh, tu vi tên họ Hàn của Thiên Bằng Tộc không hề <BR> yếu, chỉ chừa lại mấy vị sư huynh thì có thể xảy ra chuyện <BR> ngoài ý muốn."<BR><BR> Xích Thiên lộ ra bộ dáng lo lắng, nói.<BR><BR> "Hắc hắc, điểm ấy thì cứ yên tâm."<BR><BR> "Tu vi Vưu sư đệ cũng không kém ta bao nhiêu, ta sẽ đem bảo <BR> vật trong tộc là Lạc Hồn Chung lưu lại đây."<BR><BR> "Chung này khi phát động thì vô thanh vô hình, khó lòng phòng <BR> bị, ngay cả Linh Suất Kỳ cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói. <BR> Vưu sư đệ âm thầm đánh lén thì tuyệt không có vấn đề gì."<BR><BR><BR><BR> Chúc Âm Tử tựa hồ đã sớm lo việc này, không suy nghĩ thêm liền <BR> nói.<BR><BR> Tiếp theo há miệng phun ra một đoàn lục quang, bên trong là <BR> một tiểu chung cao nửa tấc cổ quái.<BR><BR> Tiểu chung phát ra một tiếng trầm thấp, sau đó liền xuất hiện <BR> trên đỉnh đầu hán tử tráng kiện Xích Dung Tộc, từ từ hạ xuống.<BR><BR> "Đa tạ sư huynh ban cho bảo vật, Vưu mỗ nhất định cố hết sức!" <BR> Hán tử họ Vưu nâng tiểu chung lên, mặt không thay đổi trầm <BR> giọng nói, thanh âm the thé như tiếng kim loại cọ xát.<BR><BR> Mặc dù hán tử họ Vưu nói không nhiều, nhưng Chúc Âm Tử lại cực <BR> kỳ tin tưởng, sau khi gật đầu liền dẫn theo Xích Thiên và Hồng <BR> Sa hóa thành ba đạo hồng quang, bay vào trong động quật.<BR><BR> "Được rồi, từ giờ trở đi tất cả mọi người ẩn nặc thân hình, <BR> không nên lộ ra hành tích tại vùng phụ cận. Ta sẽ bày ra cái <BR> pháp trận ẩn nặc tại lối vào. Một khi mục tiêu thật sự đến, ta <BR> sẽ dùng Lạc Hồn Chung đánh lén, sau đó các ngươi hiện thân <BR> cũng không muộn."<BR><BR><BR><BR><BR><BR><BR><BR> Tráng hán sau khi Chúc Âm Tử rời đi thì lập tức phân phó.<BR><BR> Hán tử họ Vưu tựa hồ trong đám thánh tử Xích Dung Tộc này cũng <BR> có danh tiếng, không ai có ý kiến, lúc này hắn bắt quyết xuất <BR> ra bảo vật.<BR><BR> Trong nháy mắt tất cả bọn họ đều biến mất.<BR><BR> Mà thân hình hán tử họ Vưu vừa động, cũng trốn vào trong động <BR> quật.<BR><BR> Trong lúc nhất thời, xung quanh động quật trở nên yên tĩnh.<BR><BR> Tầng thứ hai, trong một khu rừng rậm xanh biếc nhiều cây cối <BR> lớn, có một kình thiên cự trụ màu vàng vươn thẳng lên trời.<BR><BR> Lại gần một chút thì phát hiện đường kính cây này đúng là siêu <BR> lớn, phảng phất như nối thẳng lên trời.<BR><BR> Mà xung quanh hơn mười dặm lại không có một ngọn cỏ, giống như <BR> là một sa mạc.<BR><BR> Nhưng giờ phút này lại có tiếng ầm ầm bạo liệt, đồng thời linh <BR> quang các màu sắc khác nhau thiểm động không ngừng.<BR><BR> Lại có người của Phi Linh Tộc, bị ngàn vạn hoàng sắc phi nga <BR> vây khốn tại không trung gần đó.<BR><BR> Có khoảng hai mươi người, nam nữ đều có, nhưng trên mặt mỗi <BR> người đều có hình xăm, có bốn tên nam tử thân hình cao lớn, <BR> sau lưng mang binh khí thật lớn.<BR><BR> Phi nga đang vây khốn bọn họ, toàn thân màu vàng kim chói mắt, <BR> đông đúc, lấy khí thế phô thiên cái địa vây khốn bọn họ đến <BR> mức nước cũng không lọt.<BR><BR> Phi nga này nhìn như tầm thường, nhưng đám người cũng không <BR> dám khinh thường, các loại bí thuật liên tiếp được thi triển, <BR> xuất ra bảo vật phòng thủ...bảo vệ bọn họ thật nghiêm ngặt.<BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1447 <BR> Tiểu thú và băng sát <BR> <BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Trong đám người Phi Linh Tộc, có hai người vẫn đứng giữa không <BR> trung không nhúc nhích, thủy chung không có ý ra tay. Trong đó <BR> một người nhỏ nhắn, đúng là Kiều Thanh của Thất Việt Tộc.<BR><BR> Một người khác là một nam tử cao lớn, thần sắc một người lạnh <BR> nhạt, một người nhíu mày.<BR><BR> "Ngao đạo hữu, Vạn Đằng nói trước kia chưa bao giờ xuất hiện <BR> loại yêu trùng Kim Minh Nga, loại này phải ở tầng bốn Địa Uyên <BR> mới có, xem ra tình huống trong Địa Uyên có chút không đúng." <BR> Mắt thấy những người khác bị đủ loại nga phấn bao vây, nhưng <BR> công kích của bọn họ lại không thể làm gì được những nga phấn <BR> quỷ dị này, hán tử cao lớn liền chậm rãi mở miệng.<BR><BR> "Không cần nói thì ta cũng biết, nếu tầng một có thể gặp được <BR> trung giai yêu vật thì tại đây gặp phải Kim Minh Nga cũng <BR> không phải là chuyện kinh ngạc. Việc nà cũng không phải chuyện <BR> chúng ta quan tâm, hiển nhiên có lão gia hỏa trong tộc phụ <BR> trách. Sau khi đến tầng ba, ngươi nếu như lại còn đi theo ta <BR> thì đừng trách ta bắt ngươi khai đao trước." Ngao Thanh lạnh <BR> lùng trả lời.<BR><BR> "Ngao cô nương cần gì tuyệt tình như thế! Phí mỗ đối với đạo <BR> hữu thật lòng si tình, tại hạ đã cầu hôn với quý tộc ba lần, <BR> nhưng lần nào cũng bị mẫu thân của nàng cự tuyệt. Phí mỗ có <BR> chút không hiểu, quý tộc luôn chủ trương kết hợp với các tộc <BR> mạnh, mà Ngao đạo hữu cũng thả tin phong thanh, rằng sẽ gả cho <BR> một vị thánh tử có thực lực cực mạnh. Chẳng lẽ Phí mỗ không <BR> phù hợp với yêu cầu sao?" Nam tử cao lớn nhìn xung quanh rồi <BR> trầm giọng nói, hắn đúng là cùng Chúc Âm Tử, Ngao Thanh đứng <BR> ngang hàng, tên gọi là Phí Dạ, người của Nam Lũng Tộc!<BR><BR> "Không sai, thánh tử Thất Việt Tộc chúng ta, vô luận là nam <BR> hay nữ cũng chỉ lấy thực lực cường đại của các phân chi làm <BR> thước đo. Nhưng bản lĩnh của ngươi như thế nào, người khác <BR> không biết nhưng ta thì lại không rõ sao? Chút thực lực ấy, ta <BR> còn không đặt vào mắt, thừa dịp này sớm đoạn tuyệt tâm tư của <BR> ngươi luôn cho khỏe!" Khóe miệng Ngao Thanh lộ ra một tia châm <BR> chọc.<BR><BR> "Ta biết thần thông của Ngao đạo hữu rất lớn, Phí mỗ tự nhận <BR> còn xa không bằng. Nhưng trong các thánh tử các tộc khác, <BR> ngoại trừ Phí mỗ thì những người khác lại càng không xứng là <BR> song tu bạn nữ của đạo hữu. Nếu như tại hạ không có cơ hội thì <BR> những người khác lại càng không được đạo hữu để vào mắt. Hay <BR> là, Ngao đạo hữu đã nhìn trúng tiểu tử họ Chúc của Xích Dung <BR> Tộc. Nếu là như thế thì ta sẽ tìm hắn, một kiếm giết hắn." Hai <BR> mắt Phí Dạ trừng lớn nhìn Ngao Thanh nói. "Chúc Âm Tử? Hừ, hắn <BR> cũng không xứng. Bất quá lần tụ hội các tộc này, ta thật đúng <BR> là phát hiện một cái tên thú vị." <BR><BR> "Mặc dù chưa từng tự mình thử sức với hắn, nhưng cảm giác cho <BR> ta biết, thần thông của hắn không hề dưới ngươi." Ngao Thanh <BR> đột nhiên cười khẽ một tiếng.<BR><BR> "Là thánh tử của tộc nào, nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm người <BR> này, nếu thần thông thật sự cao hơn ta thì không nói gì, ta tự <BR> nhiên sẽ không dây dưa. Nếu là thua ta thì, hắc hắc...." Phí Dạ <BR> nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm. Một nam một nữ này <BR> đứng giữa đám người, không hề coi ai ra gì, vẫn nói chuyện với <BR> nhau, thậm chí không để ý đến công kích của kim nga.<BR><BR> Mà giờ phút này, dưới sự áp bách của nga phấn bốn phía, phạm <BR> vi bảo vệ của đám người dần thu hẹp lại, mắt thấy không thể <BR> trụ được lâu.<BR><BR> "Ngươi thật sự nguyện ý thử sức sao? Thần thông người này cũng <BR> cao, là thánh tử Thiên Bằng Tộc, hình như họ Hàn, khuôn mặt xa <BR> lạ, những cái khác thì ta không hỏi qua." Thần sắc Ngao Thanh <BR> vừa động, gật đầu nói. "Thánh tử Thiên Bằng Tộc? Thánh tử của <BR> phân chi yếu nhất, có thể có tồn tại cường đại gì chứ?" Phí Dạ <BR> có chút ngạc nhiên.<BR><BR> "Điều này cũng khó nói, Thiên Bằng Tộc tuy yếu nhưng không có <BR> nghĩa là trong tộc bọn họ có thánh tử tài cao ngút trời. Chớ <BR> quên ta tu luyện chính là Thất Khiếu Thông Huyền Quyết, linh <BR> giác vô cùng chính xác, không loại công pháp nào trong bảy <BR> mươi hai phân chi có thể sánh bằng. Người nọ mặc dù ta chỉ <BR> nhìn từ xa, nhưng lại khiến cho ta có cảm giác sâu không lường <BR> được. Nếu ngươi thật sự muốn giao thủ với hắn thì nên chuẩn bị <BR> tinh thần chịu chết đi." Ngao Thanh lạnh lùng nói.<BR><BR> "Nếu như ngươi nói thế thì được, nhưng sau khi thí luyện kết <BR> thúc ta sẽ lại hướng Thất Việt Tộc cầu hôn. Nếu ta nhớ không <BR> lầm thì lễ trưởng thành của ngươi chỉ còn vài năm là tới, lúc <BR> đó ngươi hẳn là không có cơ hội cự tuyệt ta nữa." Phí Dạ có <BR> chút bức bách nói.<BR><BR> "Hừ, ngươi thật đúng là biết không ít. Không sai, lễ trưởng <BR> thành của ta chính là chuyện ba năm sau, không thể trì hoãn. <BR> Người nọ nếu thật sự không bằng ngươi thì trong lớp đồng bối <BR> Phi Linh Tộc cũng không thể tìm ra người mạnh hơn ngươi. Lúc <BR> đó ta sẽ đáp ứng cầu thân của ngươi." Ngao Thanh ngẩng đầu, <BR> hãnh diện nói.<BR><BR> "Ha ha, cứ quyết định như vậy đi. Nếu có thể đụng tên họ Hàn <BR> này ở tầng thứ ba là tốt nhất. Nếu thật sự không được thì chờ <BR> sau khi trở về sẽ hướng hắn khiêu chiến. Người này có thể bị <BR> ngươi nhìn trúng, sẽ không có chuyện ngay cả thí luyện cũng <BR> không có cách thông qua." Phí Dạ cuồng tiếu một tiếng, hai mắt <BR> hiện lên một tia sát khí. "Việc này tùy ngươi, nhưng yêu trung <BR> kia có chút chướng mắt. Là ngươi ra tay, hay phải đợi ta ra <BR> tay." Ánh mắt Ngao Thanh đảo qua xung quanh, thản nhiên nói.<BR><BR> "Hắc hắc, loại chuyện nhấc tay này cứ giao cho Phí mỗ." Đại <BR> hán cười, đột nhiên vỗ lên cự kiếm sau lưng, nhất thời kiếm <BR> này phát ra tiếng ông ông, trực tiếp phóng lên cao, hóa thành <BR> một đạo kim quang thô to, không ngừng xoay tròn. Mà đồng thời, <BR> Phí Dạ cũng hóa thành một cự đại quái điểu.<BR><BR> Hai cánh vỗ một cái, trực tiếp vọt lên trời cao. Sau mấy lần <BR> chớp động, cự đại điểu ảnh nhập làm một với cự kiếm. Vừa thấy <BR> có người từ vòng phòng hộ bẩy, kim nga bốn phía vù vù một <BR> tiếng, một đám nhất thời đánh thẳng lên không trung. Nhưng <BR> chúng nó chưa đến gần thì đã có vô số kim quang đánh xuống.<BR><BR> Một tiếng phích lịch phát ra, lập tức kim quang tăng vọt mấy <BR> lần, vô số kim mang bắn nhanh xuống bao phủ lấy đám kim nga <BR> phía dưới.<BR><BR> Nguyên bản tầng tầng lớp lớp, sau khi bị kim mang đánh trúng, <BR> kim nga lập tức phát ra tiếng cháy khét, bị xuyên thủng.<BR><BR> Kể từ đó, rất nhiều kim nga ở phía sau, sau khi kim mang đánh <BR> tới thì chết rất nhiều. Trong nháy mắt đã bị giết gần nửa.<BR><BR> Một con Kim Minh Nga to lớn hơn xa so với đồng loại thấy cảnh <BR> này, lập tức phát ra tiếng kêu, những kim nga còn sót lập tức <BR> bay tứ tán trốn đi.<BR><BR> Ngao Thanh thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong miệng lẩm <BR> bẩm gì đó, đột nhiên sau lưng hiện ra hai hư ảnh cực lớn.<BR><BR> Hư ảnh vô cùng mơ hồ, mơ hồ có bảy hình thái khác nhau, có đầu <BR> vượn, có đầu báo....cái nào cũng dữ tợn!<BR><BR> Dưới sự thúc dục pháp quyết của Ngao Thanh, tất cả đầu lâu mở <BR> mắt, đồng thời hé miệng phun ra bảy đoàn lục sắc quang hà, <BR> cuồng dũng đánh về phía xa. Một mà khó tin xuất hiện.<BR><BR> Nơi bảy luồng lục hà đi qua, tất cả kim nga lập tức bị hút <BR> vào, lập tức bị lục quang thôn phệ thành huyết thủy. Tất cả <BR> kim nga rốt cục chỉ còn sót lại vài con chạy thoát, kim quang <BR> trong không trung lúc này mới thu lại, Phí Dạ vai khiên cự <BR> kiếm hiện ra. <BR><BR> Hắn nhìn những hư ảnh thật lớn sau lưng Ngao Thanh, trên mặt <BR> hiện ra một tia si mê.<BR><BR> Một đạo hắc ảnh lóe lên, mấy hắc sắc yêu vật bị bạch sắc trảo <BR> mang xuyên qua, trong nháy mắt bị xé rách thành từng mảnh.<BR><BR> Hư ảnh kia đem chúng nó thu nạp không còn một mảnh, sau đó lập <BR> tức xoay quanh trên không trung, bay về đầu vai Hàn Lập, hiện <BR> ra một tiểu thú nhỏ như con mèo, đúng là báo lân thú mà Hàn <BR> Lập thu phục.<BR><BR> "Hắc hắc, thật không nghĩ ra linh thú của Hàn huynh đối phó <BR> với băng sát lại hữu hiệu như vậy. Ta còn chưa phát hiện ra <BR> tồn tại của chúng thì nó đã phát hiện trước một bước, không <BR> biết linh thú này gọi là gì, tiểu muội thật đúng là lần đầu <BR> tiên nhìn thấy." Một mỹ nữ bên cạnh tấm tắc khen, đúng là Tần <BR> Hiểu. Lôi Lan và Bạch Bích nhìn báo lân thú, cũng đều cảm thấy <BR> kinh ngạc.<BR><BR> "Tên là gì thì ta cũng không rõ lắm, là trong lúc vô ý thu <BR> phục được. Ta cũng không nghĩ tới nó lại có thể hấp nạp băng <BR> sát chi khí." Hàn Lập sờ đầu tiểu thú, lãnh đạm cười nói.<BR><BR> Vừa tiến vào băng sát chi địa không bao lâu, nguyên bổn vòng <BR> trữ vật trên tay dùng để chứa Đề Hồn Thú và tiểu thú này bỗng <BR> rung lên. Hàn Lập dùng thần niệm liên lạc thì biết được nó <BR> muốn ra ngoài.<BR><BR> Hàn Lập hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng biết rõ tiểu <BR> thú này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại có thiên phú, cũng không mặc <BR> kệ. Mà phụ cận cũng không có cường địch nào, cho nên thả nó <BR> ra. Kết quả không bao lâu sau, biểu hiện của báo lân thú khiến <BR> đám người Hàn Lập kinh hãi.<BR><BR> Con thú này vừa xuất hiện tại băng sát chi địa, chẳng những vô <BR> cùng sung sướng, hơn nữa cảm ứng đối với băng sát yêu vật cực <BR> kỳ linh mẫn, thậm chí Hàn Lập còn chưa phát hiện ra yêu vật <BR> thì nó đã phóng tới, hai trảo điên cuồng huy vũ, chem. băng <BR> sát thành vô số mảnh, lại đem nguyên sát chi khí của yêu vật <BR> hấp nạp vào bụng, lộ ra bộ dáng cực kỳ vui mừng.<BR><BR> Mặc dù băng sát yêu vật không thể tạo thành uy hiếp đối với <BR> đám người Hàn Lập, nhưng chúng nó am hiểu ẩn nặc, đột nhiên từ <BR> dưới đất công kích thì khó lòng phòng bị, cũng có chút phiền <BR> toái.<BR><BR> Mà báo lân thú khi phát hiện ra băng sát ẩn sâu dưới băng thì <BR> hướng về phía dưới băng rống lên từng tiếng tru quái dị, yêu <BR> vật phảng phất như bị tiếng rống làm kinh động, từ dưới băng <BR> hốt hoảng chạy ra, kể từ đó liền trở thành mồi trong miệng <BR> tiểu thú. Thấy tình hình này, không riêng gì Hàn Lập cảm thấy <BR> ngoài ý muốn, mà đám người Lôi Lan cũng cảm thấy hứng thú đối <BR> với tiểu thú.<BR><BR> Bọn họ cứ như vậy mà đi, dọc đường số lượng băng sát yêu vật <BR> bị báo lân thú cắn nuốt cũng hơn một ngàn. Nguyên bổn hoa văn <BR> màu vàng bên ngoài thân tiểu thú đã dần nổi lên một tầng bạch <BR> sắc oánh quang. Bộ dáng như tu vi lại tăng thêm. Hàn Lập thấy <BR> hành động của tiểu thú này, không khỏi vuốt cầm trầm ngâm.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1448 <BR> Băng sát yêu vương <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Nói thật, bởi vì báo lân thú này chỉ có thực lực tương đương <BR> với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho nên sau khi thu phục, hắn rất ít <BR> khi thả ra đối địch. Bất quá từ khi con thú này theo Hàn Lập <BR> thì chưa từng dùng qua các loại đan dược trân quý, nhưng những <BR> năm gần đây, tu vi rõ ràng tăng lên rất nhiều, đã là yêu thú <BR> cấp mười. Chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ phá tan chướng <BR> ngại, trở thành tồn tại Hóa Thần Kỳ.<BR><BR> Dựa theo lẽ thường mà nói, đại bộ phận yêu thú khi đạt đến cấp <BR> tám sẽ trải qua lôi kiếp, biến thành hình người, mở ra linh <BR> trí.<BR><BR> Nhưng cũng có một số biến dị linh thú cùng linh thú có huyết <BR> mạch đặc thù, chúng nó đem giai đoạn biến hóa đặt vào cấp cao <BR> hơn, cũng có thể cả đời không thể biến ảo hình thái. Nhưng <BR> loại thú này một khi tiến giai, hóa hình thì linh trí và thần <BR> thông cũng vượt xa loại thú cùng cấp, thậm chí tiêu diệt đối <BR> thủ trên mình một cấp cũng không phải là không có khả năng.<BR><BR> Báo lân thú vốn kế thừa huyết mạch của kỳ thú Kỳ Lân, đây là <BR> cơ duyên xảo hợp, sau này có cơ hội hóa hình hay không thì chỉ <BR> có trời mới biết.<BR><BR> Bất quá hiện tại xem ra băng sát chi khí trong cơ thể băng sát <BR> yêu vật chính là cơ duyên để con thú này đột phá bình cảnh Hóa <BR> Thần Kỳ.<BR><BR> Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền biết được con thú <BR> này đang cần gì. Nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi, nếu <BR> là con thú này đột phá chướng ngại vào lúc khác thì tất nhiên <BR> là chuyện cầu còn không được, nhưng hiện tại ở nơi nguy hiểm <BR> mà đột phá thì đúng là...Ai biết khi con thú này tiến giai, có <BR> thể làm ra phiền toái gì không cơ chứ. <BR><BR> Mặc dù đám người Lôi Lan không biết tình hình của báo lân thú, <BR> nhưng nhìn thân thể bạch quang của nó càng lúc càng sang, khí <BR> tức càng lúc càng mạnh thì cũng bắt đầu lưu tâm. Mà lúc này <BR> đám người Hàn Lập đã xâm nhập vào chỗ sâu trong băng sát chi <BR> địa, lộ trình tính ra đã đi được gần nửa khu vực.<BR><BR> Báo lân thú cứ sau khi thôn phệ băng sát thì nằm bất động trên <BR> đầu vai Hàn Lập, hai mắt nhắm lại, bội dáng lười biếng. Nhưng <BR> bạch quang trên người con thú này lại không hề giảm chút nào, <BR> lưu chuyển không ngừng, rất bắt mắt.<BR><BR> Lúc này mọi người bay qua một ngọn núi băng, phía trước xuất <BR> hiện một hạp cốc rất dài, còn có từng trận hắc phong, cơ hồ <BR> che kín cả bầu trời. Duy chỉ có trong hạp cốc là cực kỳ an <BR> tĩnh. Đối với loại kỳ cảnh này, đám người Hàn Lập cũng không <BR> lộ ra dị sắc.<BR><BR> Loại tình hình này bọn họ đã gặp qua trên đường, cho nên không <BR> chút trì hoãn, bay vào hạp cốc.<BR><BR> Hạp cốc không quá rộng, chỉ có ba bốn trăm trượng, sâu hơn <BR> ngàn trượng. Hơn nữa trên đỉnh lại không ngừng có hắc phong <BR> gào thét, người bay trong đó hiển nhiên sẽ bị áp lực.<BR><BR> Cũng may đám người Hàn Lập không phải kẻ đầu đường xó chợ, <BR> hiển nhiên sẽ không bởi vì thế mà nhiễu loạn tâm thần, độn <BR> quang có vẻ rất bình tĩnh. Đột nhiên có tiếng gầm nhẹ, thần <BR> sắc Hàn Lập vừa động, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.<BR><BR> Chỉ thấy nguyên bổn báo lân thú vẫn nằm trên vai, hiện tại đã <BR> đứng dậy, hai mắt trợn tròn, lông thú dựng thẳng đứng, phảng <BR> phất như lâm đại địch. Hàn Lập liền ngẩn ra.<BR><BR> Lúc trước khi con thú này gặp phải rất nhiều băng sát chi yêu <BR> thì cũng không có loại phản ứng này. Lúc này sao lại biểu hiện <BR> như thế, chẳng lẽ là.... Hàn Lập như nghĩ tới cái gì, độn quang <BR> không khỏi ngừng lại.<BR><BR> Thấy Hàn Lập dừng lại, đám người Lôi Lan cũng dừng theo, nhưng <BR> đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại. Hàn Lập không nói một <BR> lời, chỉ là lam mang trong mắt chợt lóe nhìn về phía trước. <BR> Không chờ những người khác mở miệng hỏi gì, hắn đánh một <BR> chưởng về phía hư không trước mặt.<BR><BR> Một đạo kim quang từ tay phát ra, trực tiếp chem. Về chỗ sâu <BR> trong hạp cốc.<BR><BR> Sau nhiều tiếng ầm ầm, trong bóng đêm chợt lóe kim quang, đáy <BR> hạp cốc bị trảm thành hai, hiện ra một vết nứt thật dài.<BR><BR> Một tiếng quái khiếu từ dưới lòng đất truyền ra, lập tức vô số <BR> hắc khí từ trong băng tuôn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành <BR> một hắc sắc vụ cầu đường kính mười trượng. "Băng sát yêu <BR> vương, là băng sát yêu vương! Nơi đây dĩ nhiên có loại yêu vật <BR> này." Bạch Bích có chút thất thanh la lên, nhị nữ Lôi Lan và <BR> Tần Hiểu nghe vậy thì cũng lập tức cả kinh.<BR><BR> Đúng lúc này, cự đại vụ cầu xoay tròn trong hư không, vô số <BR> băng vụn từ dưới đất bay lên, đem phương viên xung quanh vây <BR> chặt, hắc quang đại phóng!<BR><BR> Một hắc sắc băng phượng hơn hai mươi trượng hiện ra, toàn thân <BR> trong suốt tối đen, hai mắt chớp động hắc mang quỷ dị, gắt gao <BR> nhìn chằm chằm Hàn Lập.<BR><BR> Không, chính xác là nhìn tiểu thú ở đầu vai Hàn Lập, bộ dáng <BR> như gặp sinh tử đại địch.<BR><BR> Báo lân thú thấy vậy, trong miệng gầm nhẹ không thôi, nhưng <BR> trong cặp mắt xanh biếc lại hiện lên lửa nóng, muốn thử sức. <BR> Hàn Lập nhíu mày, trầm ngâm một chút. <BR><BR> Hắn đột nhiên giơ tay ôm lấy tiểu thú, rồi dưới ánh mắt kinh <BR> ngạc của mọi người, hắn dùng sức ném tiểu thú lên cao.<BR><BR> Tiếp theo hai cánh sau lưng Hàn Lập vỗ lên, hóa thành một đạo <BR> thanh bạch điện hồ, biến mất không thấy.<BR><BR> Tiếp theo trên đỉnh đầu băng phượng hiện lên tiếng xé gió, Hàn <BR> Lập quỷ dị hiện ra. Nhưng vai khẽ động, liên tiếp tàn ảnh hạ <BR> xuống thân hình khổng lồ của băng phượng. Băng phượng đầu tiên <BR> là ngẩn ngơ, nhưng lập tức phát cuồng.<BR><BR> Nó nổi giận kêu to một tiếng, một đôi cự trảo đen thui xuất <BR> ra, lập tức đánh vào thân hình Hàn Lập.<BR><BR> Nhưng Hàn Lập coi như không nhìn thấy cự trảo, hai cánh hơi <BR> đập, hai hắc bạch quyền ảnh hiện ra, trực tiếp nghênh đón. <BR> Tiếng "phanh phanh" phát ra liên miên không dứt, hắc bạch <BR> quang mang chạm vào cự trảo thì hiện ra một màn quỷ dị!<BR><BR> Sau khi hai cự trảo va chạm, liền phát ra tiếng vỡ giòn tan <BR> như đồ sứ bị nghiền nát, tiếp theo liền vỡ vụn, biến mất.<BR><BR> Hắc sắc băng phượng phát ra một tiếng kinh thiên động địa, há <BR> miệng phun ra một luồng hàn phong cực mạnh, trong nháy mắt đã <BR> tới đỉnh đầu Hàn Lập, muốn phá giải quyền của hắn.<BR><BR> Nhưng ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, ngay lúc hắc phong tới liền <BR> dựa theo đó chuyển thân, biến mất không thấy.<BR><BR> Băng phượng ngẩn ra, xoay đầu muốn tìm đối thủ.<BR><BR> Nhưng đúng lúc này, không gian sau lưng hắc phượng ba động, <BR> một đạo nhân ảnh vô thanh vô tức hiện ra.<BR><BR> Thân hình vừa động, nhân ảnh quỷ mị kia dẫm lên lưng băng <BR> phượng, hai nắm tay hắc bạch chợt lóe, mang theo một cổ ác <BR> phong đánh lên lưng băng phượng. "Oanh long long".<BR><BR> Một chút phản ứng cũng không có, thân hình khổng lồ của băng <BR> phượng phát ra từng vệt sáng chói mắt, tiếp theo vang lên <BR> tiếng răng rắc, sau đó liền vỡ thành băng trong suốt rơi <BR>xuống.<BR><BR> Một đoàn hắc sắc vụ khí lớn xuất hiện giữa hư không, chỉ là <BR> không có hình dáng cụ thể, hắc mang chớp động quỷ dị. "Vù" một <BR> tiếng, một bóng dáng nhỏ nhắn chợt lóe lên, phóng thẳng vào <BR> hắc sắc vụ khí, dùng tứ chi ôm lấy thôn phệ, trong mũi còn <BR> phát ra tiếng hưng phấn. Đúng là báo lân thú mà Hàn Lập đã ném <BR> lên cao trước đây!<BR><BR> Con thú này vừa hạ xuống, thấy băng phượng bị đánh thành hắc <BR> vụ, hiển nhiên sẽ không buông tha cho vật đại bổ này. Nhất <BR> thời mừng rỡ, liều mạng thôn phệ.<BR><BR> Hắc sắc vụ khí hiển nhiên là do băng sát yêu vương biến thành, <BR> không dễ cam lòng để tiểu thú thôn phệ, chẳng những từ cơ thể <BR> vươn ra hắc sắc xúc tu, mà đồng thời trên mặt đất cũng có rất <BR> nhiều khối băng đen bay lên, muốn lần nữa ngưng tụ lại thân <BR> thể. Nhưng xúc tu chưa tiếp xúc được với báo lân thú thì đã bị <BR> trảo của nó đánh nát bấy.<BR><BR> Về phần hắc băng, tay áo Hàn Lập phất lên, bị vô số hỏa diễm <BR> đánh trúng, hóa thành nước rơi xuống. Từ khi Hàn Lập rat ay <BR> đánh nát hắc sắc băng phượng đến bây giờ, bất quá chỉ là thời <BR> gian mấy lần hô hấp.<BR><BR> Ngay cả đám người Lôi Lan không phải lần đầu tiên nhìn thấy <BR> Hàn Lập ra tay, nhưng vẫn bị thủ đoạn sét đánh của hắn làm <BR> thất kinh, trên mặt không khỏi hiện lên các loại thần tình <BR> khác nhau!<BR><BR> Sắc sắc vụ khí bị tiểu thú thôn phệ liền không ngừng quay <BR> cuồng, lúc to lúc nhỏ, nhưng căn bản không thể làm được gì. <BR> Bốn trảo tiểu thú ôm cứng, phảng phất như mọc rễ. Trong nháy <BR> mắt, hắc khí to như thế đã bị thôn phệ được gần một nửa.<BR><BR> Sau đó tiểu thú gầm nhẹ một tiếng, bạch quang trên thân thể <BR> chợt cuồng hiện, từ trên hắc vụ nhảy xuống, nằm bất động trên <BR> mặt đất.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, không nói hai lời lấy ra một bình <BR> ngọc màu trắng, ném thẳng về phía hắc vụ còn sót lại, miệng <BR> lẩm bẩm.<BR><BR> Bình ngọc xoay tròn, từ trong miệng bình phun ra một cổ thanh <BR> hà.<BR><BR> Hà quang bay ra, nhất thời hắc khí còn sót kia bị hút vào <BR>bình.<BR><BR> Đám người Bạch Bích và Lôi Lan thấy cảnh này thì trên mặt <BR> không khỏi hiện lên một tia hâm mộ.<BR><BR> Băng sát yêu vương này mặc dù được gọi là yêu vương, nhưng <BR> trên thực tế thần thông cũng tầm thường, Hóa Thần Kỳ bình <BR> thường cũng có thể dễ dàng đối phó. Nhưng yêu vật này cực kỳ <BR> hiếm thấy, ngoài việc băng sát chi khí cực kỳ tinh thuần thì <BR> vô luận là luyện đan, luyện khí, thậm chí dùng để tu luyện một <BR> số bí thuật, thần thông đều có tác dụng lớn. Vượt xa những <BR> băng sát yêu vật bình thường.<BR><BR> Nhưng yêu vật này đã bị Hàn Lập đánh tan, ngay cả khi bọn họ <BR> có biết phương pháp thì cũng không dám nói ra. Chỉ một lát <BR> sau, băng sát chi khí đã bị bình ngọc hấp thu không còn chút <BR> nào. Hàn Lập ngoắc một cái, bình ngọc lập tức hóa thành một <BR> đạo bạch quagn bay vào cổ tay áo. Sau đó ánh mắt Hàn Lập xoay <BR> chuyển, hơi lo lắng nhìn tiểu thú trên mặt đất. Giờ phút này <BR> báo lân thú cuộn mình lại, hai mắt nhắm nghiền. Thông qua liên <BR> lạc tâm thần, Hàn Lập rõ ràng cảm nhận được nội tâm tiểu thú <BR> đang hưng phấn, rốt cuộc mới ngừng lo lắng.<BR><BR> Nhẹ thờ dài một hơi, hắn từ trên không trung hạ xuống cạnh <BR> tiểu thú, ngồi xuống.<BR><BR> Dùng tay vuốt ve đầu tiểu thú, cảm thấy lông thú vô cùng mềm <BR> mại, sau đó thần niệm vừa động, nhẹ trấn an nó.<BR><BR> Báo lân thú vươn cái lưỡi màu đỏ, liếm một chút vào tay Hàn <BR> Lập, tâm tình bất an rốt cục dần dần bình phục lại.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1449 <BR> Tiến giai <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Đúng lúc này, trên trời cao đột nhiên xuất hiện bạch quang, <BR> sau đó tán ra, hóa thành quang điểm từ từ hạ xuống.<BR><BR> Cùng lúc đó, quang mang bên ngoài thân tiểu thú bỗng nhiên <BR> biến đổi, trở thành màu phấn hồng.<BR><BR> Tiếp theo từ tiểu thú truyền ra một mùi hương thơm mát, làm <BR> cho người ta cảm thấy lâng lâng, phảng phất như thân hình báo <BR> lân thú biến thành một loại mỹ vị thế gian khó tìm. Nguyên bổn <BR> Hàn Lập và đám người Bạch Bích đang có chút kỳ quái, vừa ngửi <BR> thấy mùi thơm này thì cũng không nhịn được, muốn "cắn miếng <BR> thịt thơm ngon kia một cái". "Hàn huynh, linh thú của huynh <BR> muốn tiến giai." Sắc mặt Bạch Bích đột biến. "Không sai, tại <BR> hạ sợ rằng phải trì hoãn ở đây một ngày." Hàn Lập sờ đầu tiểu <BR> thú an ủi.<BR><BR> "Linh thú tiến giai tự nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện này <BR> không hề nhỏ, một khi hương thơm này truyền ra ngoài thì sợ <BR> rằng toàn bộ băng sát yêu vật đều tới. Nếu không cẩn thận, vạn <BR> nhất xuất hiện yêu vật cấp cao thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm." <BR> Thần sắc Bạch Bích không tốt lắm. "Việc này hiển nhiên ta <BR> biết, nhưng Bạch huynh chẳng lẽ muốn ta bỏ mặc linh thú của <BR> mình mà đi sao?" Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, thản <BR> nhiên nói.<BR><BR> "Tại hạ không có ý này, chỉ là..."Vừa nghe khẩu khí Hàn Lập có <BR> chút bất thiện, Bạch Bích vội phủ nhận nói, cũng muốn giải <BR> thích. Nhưng Hàn Lập đã khoát tay chặn lại.<BR><BR> "Không quản các ngươi có ý nghĩ gì, nếu các ngươi cảm thấy <BR> nguy hiểm thì có thể tự rời đi, nhưng ta sẽ không rời đi." Hàn <BR> Lập nói như đinh đóng cột. Nghe Hàn Lập nói thế, đám người Lôi <BR> Lan nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Bọn họ đối với thái độ của <BR> Hàn Lập cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu đổi lại là bọn họ, <BR> chỉ cần linh thú tiến giai đến Linh Tương Kỳ thì cũng sẽ bảo <BR> vệ. Mà lúc này Hàn Lập cũng không để ý tới ba người nữa.<BR><BR> Tiểu thú tiến giai ít nhất phải duy trì liên tục một ngày một <BR> đêm, trong lúc này phụ cận cũng có thể có yêu vật bị hấp dẫn <BR> mà đến. Đương nhiên nơi này là băng sát chi địa, băng sát yêu <BR> vật là nhiều nhất.<BR><BR> Thân thể Hàn Lập chợt lóe thanh quang, bay lên giữa không <BR> trung, tay thò vào túi trữ vật, lấy ra một đống trận kỳ.<BR><BR> Tay phất lên!<BR><BR> Hơn mười đại quang mang bắn ra bốn phương tám hướng, sau đó <BR> liền biến mất vào hư không.<BR><BR> "Oanh long long", tiếng động từ mặt đất gần đó phát ra, mười <BR> đạo quang trụ từ dưới băng chui lên, lập tức tạo thành một <BR> pháp trận đường kính trăm trượng.<BR><BR> Bên trong pháp trận ngập tràn hoa văn quỷ dị, phù văn màu đỏ <BR> tung bay.<BR><BR> Một khổ khí tức nóng bỏng phát ra.<BR><BR> Đây là năm đó Hàn Lập tại Thiên Trắc Thành, tốn không biết bao <BR> nhiêu linh thạch để lấy bộ khí cụ bày trận hỏa thuộc tính này, <BR> tạo thành một cái Thập Phương Diệt Viêm Trận.<BR><BR> Uy lực của pháp trận này không nhỏ, một khi bày ra, chính là <BR> tu sĩ hóa thần tiến vào cũng không có cách nào lập tức phá <BR> trận thoát ra. Nếu là yêu vật thuộc tính băng hàn thì uy lực <BR> của nó càng đáng sợ.<BR><BR> Bất quá như thế vẫn chưa đủ, hai tay Hàn Lập bắt quyết, bảy <BR> mươi hai thanh kim sắc tiểu kiếm từ thân thể bắn ra, xoay <BR> quanh đỉnh đầu, trong tiếng vù vù hóa thành mấy trăm kiếm <BR> quang độc nhất vô nhị. Hàn Lập lẩm bẩm, điểm một chỉ vào kiếm <BR> quang ngập trời kia.<BR><BR> Nhất thời mấy trăm kiếm quang bay ra bốn phương tám hướng, sau <BR> vài lần chớp động liền biến mất trong hư không. Hàn Lập lại ở <BR> trong đại trận bày ra đại canh kiếm trận.<BR><BR> Lấy tu vi hóa thần hiện giờ của hắn, bay ra kiếm trận này, <BR> ngay cả tu sĩ Luyện Hư Hậu Kỳ tiến vào cũng không thể thoát <BR> khỏi. Về phần tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì có thể tạo được bao nhiêu <BR> kiềm chế cũng khó nói. Chỉ có thử nghiệm mới biết. Sauk hi làm <BR> xong tất cả, Hàn Lập phiêu phù tại giữa pháp trận, hai mắt <BR> nhắm lại suy nghĩ một chút.<BR><BR> Một đoàn ngân diễm từ cổ tay áo bay ra, sau khi phát ra một <BR> tiếng thanh minh thì hóa thành ngân sắc hỏa điểu. Sau khi xoay <BR> quanh một cái lại biến mất xuống băng. Sau đó Hàn Lập mới phất <BR> tay lấy ra Tam Giác Linh Xa.<BR><BR> Để cho xe này phiêu phù giữa pháp trận, còn mình thì khoanh <BR> chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.<BR><BR> Lúc này, tiểu thú phía dưới được từng điểm bạch quang bao phủ, <BR> đồng thời mùi hương phát ra càng mê người. Cho dù đại trận của <BR> hắn lợi hại nhưng cũng không thể giấu được mùi thơm này. Mùi <BR> thơm cực kỳ mê người, nhanh chóng lan xa. Mà ba người Lôi Lan <BR> sau khi thấp giọng nói chuyện với nhau thì cũng thành thật bay <BR> lại, đứng lên linh xa.<BR><BR> Ba người này dĩ nhiên không nghĩ sẽ bị yêu vật điên cuồng công <BR> kích, nhưng lấy hung hiểm những lần trước, nếu không có Hàn <BR> Lập che chở thì chưa nói đến việc tìm Minh Diễm Quả, sợ rằng <BR> ngay cả tầng ba cũng rất khó tiến vào. Kể từ đó, ba người cũng <BR> chỉ có thể kiên trì ở lại.<BR><BR> Cũng may Hàn Lập đã chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa trong mắt các <BR> nàng, Hàn Lập vẫn cao thâm khó lường, chỉ cần không xuất hiện <BR> yêu vật cường đại thì chậm trễ một ngày vẫn có thể chấp nhận.<BR><BR> Thời gian trôi qua, bạch sắc quang điểm trong không trung rơi <BR> xuống càng lúc càng nhiều, đem thân hình tiểu thú bao phủ. <BR> Nguyên bổn báo lân thú đang im lặng, bỗng cúi đầu phát ra <BR> tiếng gầm gừ, bộ dáng như đang chịu thống khổ. "Linh thú tiến <BR> giai khác với chúng ta, mỗi một lần đều làm thân thể cường hóa <BR> trên diện rộng, hơn xa Phi Linh Tộc chúng ta." Tần Hiểu nhìn <BR> bạch quang phía dưới, thì thào nói. "Nói như vậy không sai, <BR> nhưng lần dịch kinh tẩy tủy này cũng rất thống khổ, không thể <BR> so sánh với chúng ta." Lôi Lan cười tiếp lời, mà ánh mắt Bạch <BR> Bích lại nhìn ra hắc ám băng địa phía xa, trên mặt hiện lên vẻ <BR> ngưng trọng.<BR><BR> Bốn phía đang rất yên lặng, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì <BR> không còn tiếng ngào khác, mà mùi thơm từ tiểu thú không biết <BR> đã sớm truyền bao xa. Nhưng yêu vật trong phương viên trăm dặm <BR> không có khả năng không ngửi thấy. Bạch Bích nghĩ như thế, <BR> trong lòng có chút bất an, quay đầu lại nhìn Hàn Lập một cái. <BR> Mà Hàn Lập thì nhắm mắt lại, thần sắc cực kỳ bình tĩnh. <BR><BR> Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, đang muốn nói gì thì Hàn Lập mở mắt <BR> ra, lam mang trong mắt lưu chuyển.<BR><BR> Cơ hồ cùng lúc đó, truyền đến từng trận chấn động, tựa hồ có <BR> vô số thứ gì đó đang phóng tới chỗ này.<BR><BR> Lần này, chẳng những thần sắc Bạch Bích biến đổi, mà ngay cả <BR> Lôi Lan đang nói chuyện với Tần Hiểu cũng câm miệng không nói <BR> nữa, cùng nhìn qua.<BR> <BR> Chỉ thấy xa xa hiện lên vô số cặp mắt đỏ tươi, tiếp theo từng <BR> yêu vật cao lớn bước ra từ màn đêm. Toàn thân chúng nó phát ra <BR> ánh sang đen, bước đi sàn sạt, đúng là một đám băng tri chu dữ <BR> tợn. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy đàn nhện phảng phất như vô <BR> biên vô hạn, trong nháy mắt đã phủ kín một tảng băng lớn. <BR> <BR><BR> Bất quá đó chỉ là băng sát yêu vật cấp thấp nhất, căn bản <BR> không cần Hàn Lập ra tay. Tần Hiểu quát một tiếng, tay áo rung <BR> lên, nhất thời mười mấy đạo lục quang bắn ra, trực tiếp đánh <BR> trúng đàn nhện. Vài tiếng "ầm ầm" trầm muộn phát ra, giữa đàn <BR> nhiện nhất thời hiện ra mười mấy mộc khôi lỗi.<BR><BR> Khôi lỗi này phảng phất như thằn lằn thật lớn, cũng không thấy <BR> chúng cử động gì, chỉ há miệng phun ra từng đạo lục sắc quang <BR> trụ.<BR><BR> Nơi lục quang đi qua, tất cả băng tri chu đều tan ra, không <BR> thể ngăn cản một chút nào.<BR><BR> Khôi lỗi đứng song song thành một hàng, ngăn không cho băng <BR> tri chu tiến lên, trăm ngàn thi thể tri chu trải rộng trên mặt <BR> đất, trong nháy mắt đã chất thành một tầng dày.<BR><BR> Bất quá số lượng băng tri chu thật sự rất nhiều, ngay cả lục <BR> quang sắc bén như thế, nhưng lại xông lên không cần quan tâm <BR> đến mạng mình.<BR><BR> Mà lục quang của khôi lỗi phun ra tuy lợi hại, nhưng hiển <BR> nhiên tiêu hao rất nhiều linh thạch, chỉ sau một lát, lục <BR> quang trong miệng đã trở nên ảm đạm, không có cách nào đánh <BR> chết tri chu phía sau nữa. Kể từ đó, vô số tri chu phá vòng <BR> vây, tiếp cận khôi lỗi. "Phốc phốc", vô số tơ nhện phun ra gắn <BR> chặt vào khôi lỗi, kín đến mức mưa gió không lọt. Sau đó dưới <BR> sự lôi kéo, mười mấy khôi lỗi đều ngã xuống, không thể nhúc <BR> nhích được nữa.<BR><BR> Nhìn thấy cảnh này, Tần Hiểu đứng trong linh xa cảm thấy có <BR> chút giật mình, thấp giọng nói một câu:<BR><BR> "Mấy vị đạo hữu không cần ra tay, đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ <BR> giao cho tiểu muội ứng phó." Lập tức nữ tử này hóa thành một <BR> đoàn lục quang bay lên không, sau vài lần chớp động liền ra <BR> khỏi đại trận, tới phía trên đầu băng tri chu.<BR><BR> Đám tri chu hiển nhiên cũng phát hiện mục tiêu trên không, lúc <BR> này lại phun ra vô số tơ nhện lên không, hướng về phía nữ tử.<BR><BR> Sắc mặt Tần Hiểu trầm xuống, trên người đột nhiên hiện ra một <BR> tầng lục diễm âm u, tơ nhện vừa tiếp xúc thì lập tức hóa thành <BR> khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung.<BR><BR> Nữ tử lập tức quát khẽ một tiếng, hư không đánh ra một trảo, <BR> một lục sắc hỏa kiếm hiện lên trong tay, nhẹ nhàng chém xuống <BR> phía dưới.<BR><BR> Nhất thời một đạo lục diễm cực lớn chém xuống, sau một tiếng <BR> nổ, phía trước đàn nhện hiện ra một cái hố thật lớn, bên trong <BR> cuồn cuộn lục diễm, tất cả băng tri chu rơi vào trong đó, chỉ <BR> một lát liền biến thành khói.<BR><BR> Khóe miệng Tần Hiểu lúc này hiện lên vẻ tươi cười, đang muốn <BR> chém thêm vài nhát mở rộng cái hố thì từ phía xa, trong bóng <BR> tối truyền ra vài tiếng kêu phẫn nộ, đột nhiên hiện ra vài cự <BR> vật. Sắc mặt nữ tử không khỏi đại biến.<BR><BR> Cự vật này là một đám tri chu với thân thể to lớn vượt xa đồng <BR> loại, miệng lộ ra răng nanh sắc bén, hướng về phía ngoài hống <BR> lên liên tục. Đôi mi thanh tú của Tần Hiểu nhíu lại, hỏa kiếm <BR> trong tay chém về phía chúng nó.<BR><BR> Nhưng nháy mắt, một trận hắc mang lưu chuyển bên ngoài thân <BR> tri chu, trên lưng hiện ra một đôi cánh.<BR><BR> Sau khi vỗ một cái, chúng nó liền bay lên trời cao.<BR><BR> Tần Hiểu thấy cảnh này, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1450 <BR> Bích Mộc Yêu <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Lôi Lan thấy cảnh này, nhướng mày, quay đầu lại nói với Bạch <BR> Bích: "Mấy thứ này tựa hồ có chút khó giải quyết, ta đi giúp <BR> Tần tỷ tỷ một tay." Vừa nói kim quang trên thân nữ tử này cũng <BR> chớp động, muốn độn ra bên ngoài xe. Nhưng Bạch Bích khoát tay <BR> ngăn lại, cười khổ chỉ một hướng phía xa. "Lôi sư muội, ta <BR> nghĩ không cần ngươi giúp Tần cô nương đâu, chúng ta có cái <BR> khác để đối phó rồi." Lôi Lan nghe vậy ngẩn ra, nhìn hướng mà <BR> Bạch Bích chỉ, kết quả là trong bóng tối nơi đó có một đám yêu <BR> lang không một tiếng động đi ra. Từ xa nhìn lại, khắp nơi đều <BR> là yêu lang, cũng không thiếu những con to lớn. Mà cơ hồ cùng <BR> lúc đó, một hướng khác lại truyền đến tiếng gào thét.<BR><BR> Lôi Lan nhìn lại, chỉ thấy bóng đen phía bên kia cũng chớp <BR> lên, hiện ra một đám băng viên cao lớn, trong tay cầm côn bổng <BR> làm từ mộc thạch. Mỗi con đều nhe răng trợn mắt, khí thế hung <BR> hãn.<BR><BR> "Ta đối phó với bầy sói, còn băng viên thì giao cho Bạch sư <BR> huynh." Lôi Lan nói ngắn gọn, sau đó liền hóa thành một đạo <BR> ngân hồ bay về phía bầy soi.<BR><BR> Tiếng sét nổ ra, mười mấy đạo điện hồ to lớn từ trên trời đánh <BR> xuống bầy sói. Yêu lang bị ngân hồ đánh lên, cả ngươi run lên <BR> ngã xuống đất, biến thành đám tro. Bạch Bích thấy vậy lắc đầu, <BR> chắp tay với Hàn Lập một cái rồi hóa thành một đạo kim quang <BR> bắn nhanh ra. Một lát sau, phương hướng đàn vượn nổi lên một <BR> trận tao động, lập tức một đoàn kim quang từ trời cao chớp <BR> lên, vô số kim ti đánh xuống phía dưới. Tiếng kêu thảm thiết <BR> nổi lên, một đám lớn yêu viên bị kim ti xuyên qua, ngã xuống <BR> trong vũng máu bạc.<BR><BR> Vô luận bầy sói hay là bầy vượn thì chỉ là yêu vật cấp thấp, <BR> căn bản không phải là đối thủ của hai người Lôi Lan. Nhưng <BR> trong đám thú cấp thấp này thi thoảng cũng xuất hiện một số <BR> yêu vật trung giai, điều này khiến cho bọn họ và Tần Hiểu <BR> không thể lập tức tiêu diệt đàn thú, chỉ có thể đề cao tinh <BR> thần chậm rãi ứng phó.<BR><BR> Lôi Lan đứng trên linh xa thấy cảnh này, thần sắc vừa động, <BR> thầm nghĩ có nên gọi ba người về, mượn uy lực đại trận giết <BR> hết cả yêu vật hay không.<BR><BR> Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên trời cao truyền tới tiếng <BR> xé gió khác thường, tựa hồ có vật gì đang bay về phía này. Lam <BR> mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, ngưng thần nhìn lại, nhưng <BR> lập tức sắc mặt trầm xuống. Chỉ thấy trên không trung đang bay <BR> đến hơn trăm băng sát yêu vật, hình thể đám này trong suốt, to <BR> cỡ mười trượng. Từ khí tức phát ra thì hiển nhiên cũng thuộc <BR> về tầng lớp yêu vật bậc trung.<BR><BR> Đám yêu vật này hai mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, bay thẳng đến <BR> đại trận, dĩ nhiên là bị mùi thơm của tiểu thú hấp dẫn mà đến.<BR><BR> Hàn Lập cười lạnh một tiếng, đứng tại chỗ bất động, nhìn đám <BR> yêu vật đến gần. Đám yêu vật gào thét, đánh thẳng vào tiểu thú <BR> nằm ở trung tâm, mắt thấy gần trăm băng sát yêu vật tiến vào <BR> hơn một nửa, Hàn Lập mới hành động. Hắn lật tay lại, trong <BR> lòng bàn tay xuất hiện một trận kỳ dài một tấc, đỏ nhu lửa, <BR> chớp động quang mang. Pháp lực toàn thân cuồn cuộn rót vào <BR> trận kỳ, rồi phất vào một chỗ nào đó.<BR><BR> "Phốc xuy", một đạo hồng quang phun ra, lập tức nhập vào trong <BR> pháp trận không thấy bóng dáng.<BR><BR> Một trận oanh long long phát ra, mười quang trụ run lên, phù <BR> văn hiện ra, vô số hồng sắc quang hà từ các nơi trong pháp <BR> trận bắn ra, đem tất cả băng sát yêu vật vây trong đó. Đám yêu <BR> vật kinh hãi, há miệng phun ra hàn phong, hai cánh cũng vỗ <BR> loạn xạ, từ bốn phía thân thể triệu hồi ra tuyết đen và mưa <BR>đá.<BR><BR> Nhưng vô luận loại thần thông nào cũng đều tan thành tro bụi <BR> dưới hồng quang, mà khi băng sát yêu vật bị hồng quang đảo <BR> qua, thân hình liền tan ra thành nước.<BR><BR> Trong nháy mắt, đám yêu vật phá trận kia đều bị tiêu diệt, chỉ <BR> còn lưu lại một đoàn băng sát chi khí phiêu phù giữa không <BR> trung, điều này khiến đám yêu vật còn lại cả kinh.<BR><BR> Có một số bởi vì mùi thơm hấp dẫn mà không nỡ rời đi, đang <BR> đứng ngoài pháp trận tiếc nuối. Một số khác thì linh trí không <BR> cao, lại muốn đâm đầu vào. Hàn Lập nhíu mày, há miệng phun ra <BR> một đoàn thanh mang, bên trong có một vật màu xanh đang không <BR> ngừng xoay tròn, quang mang chợt lóe liền hóa thành một cự <BR> đỉnh.<BR><BR> "Phanh" một tiếng, Hàn Lập chụp tới cự đỉnh.<BR><BR> Sau một tiếng ong ong, đỉnh kia nhất thời bay lên, từ bên <BR> trong bắn ra vô số thanh ti, sau vài lần chớp động liền biến <BR> mất.<BR><BR> Sau một khắc, bên ngoài pháp trận, ngay gần băng sát yêu vật, <BR> không gian ba động, vô số thanh ti từ trong hư không quỷ dị <BR> phun ra.<BR><BR> Nhất thời đem tất cả băng sát yêu vật xuyên thủng, mặc dù còn <BR> cách một khoảng xa, nhưng cũng không thể tránh được một kích <BR> tất sát của thanh ti. Sau khi thanh quang nội liễm, tất cả thi <BR> thể yêu vật vỡ nát, từ không trung rơi xuống, hiển nhiên tu vi <BR> Hàn Lập tăng tiến thì uy lực của Hư Thiên Đỉnh cũng tăng lên.<BR><BR> Đám người Tần Hiểu ở phía xa đều dùng thần thông đánh chết <BR> trung giai yêu vật, rốt cục làm cho đàn thú này rút lui. <BR> "Không nghĩ tới tại băng sát chi địa lại có nhiều yêu vật như <BR> vậy, không biết lúc trước chúng trốn ở chỗ nào." Lôi Lan và <BR> Tần Hiểu sau khi bay trở về linh xa, liền tấm tắc lấy làm kỳ <BR> lạ.<BR><BR> "Hắc hắc, khu vực này to lớn như thế, đương nhiên có nhiều nơi <BR> ẩn thân. Bất quá đây chỉ là yêu vật ở gần, nhưng yêu vật ở xa <BR> hơn có lẽ cũng sắp tới, khi đó có thể sẽ gặp phải một số yêu <BR> vật cấp cao." Kim quang chợt lóe, Bạch Bích cũng trở lại linh <BR> xa, từ từ nói. Hàn Lập nghe vậy nhưng thần sắc lại cực kỳ trấn <BR> định. Không bao lâu sau, bốn phía lần nữa truyền đến những <BR> tiếng thét gào, các loại yêu vật đều lần lượt hiện thân, phóng <BR> thẳng tới pháp trận.<BR><BR> Lúc này đây, Hàn Lập không để cho ba người kia ra ngoài, mà <BR> trực tiếp phát động pháp trận, vô luận yêu vật nào xông vào <BR> đại trận đều bị hồng hà biến thành tro bụi.<BR><BR> Cứ như vậy, thời gian yêu vật công kích đã qua nửa ngày.<BR><BR> Thậm chí trong lúc đó còn xuất hiện một yêu vật cấp cao, nhưng <BR> Hàn Lập không chút do dự khởi động Đại Canh Kiếm Trận, dễ dàng <BR> giết chết yêu vật này. <BR><BR> Không biết có phải yêu vật này tại băng sát chi địa cực kỳ nổi <BR> danh hay không, mà từ đó về sau cũng không xuất hiện yêu vật <BR> cường đại nào khác. Đám người Hàn Lập hiển nhiên mừng rỡ. <BR> <BR><BR> Mấy canh giờ sau, mùi thơm trên người báo lân thú bắt đầu giảm <BR> bớt, nguyên bổn yêu thú đang điên cuồng công kích vào pháp <BR> trận đột nhiên không chút dấu hiệu giải tán, không còn công <BR> kích nữa. Hàn Lập đang kinh ngạc thì từ phía xa truyền đến <BR> tiếng bước chân trầm trọng. "Ầm", "Ầm".<BR><BR> Mỗi bước đều làm băng địa ở gần đó rung lên, phảng phất có một <BR> cự vật vô cùng khổng lồ đang đi về phía này. Mấy người Lôi Lan <BR> liếc nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hàn Lập <BR> thì híp hai mắt, lam mang trong mắt thiểm động.<BR><BR> Một lát sau, một yêu vật toàn thân màu bích lục, cao vài trăm <BR> trượng từ trong bóng tối đi ra. "Bích Mộc Yêu", thấy rõ hình <BR> dáng quái vật, Bạch Bích ngưng trọng nói ra tên của yêu vật <BR> này.<BR><BR> Thân hình to lớn kia nửa trên là người, nửa dưới là lộc. Cái <BR> đầu toàn màu xanh biếc, phảng phất như cự mộc, phía trên còn <BR> có lá xanh và tiên hoa, nhìn thấy thì có vẻ buồn cười. Nhưng <BR> hai tay của yêu vật này lại cầm đôi cự chùy to như hòn núi <BR> nhỏ, cho dù người nào thấy cũng không thể cười nổi.<BR><BR> "Không quan tâm, Bích Mộc Yêu tuy hình thể to lớn, lực lượng <BR> mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là bị thịt, nếu như không bị binh khí <BR> của nó đánh trúng thì không có gì nguy hiểm." Bạch Bích nhắc <BR> nhở, sau đó liếc nhìn Hàn Lập một cái, kết quả là bị dọa giật <BR> mình. Chỉ thấy thần sắc Hàn Lập âm trầm khác thường, đây là <BR> lần đầu tiên hắn ngưng trọng đến như vậy. "Hàn huynh, huynh...." <BR> Không riêng gì Bạch Bích, đám người Tần Hiểu cũng phát hiện <BR> không khỏi kinh ngạc. "Nếu như chỉ có mỗi yêu vật này thì hiển <BR> nhiên dễ đối phó, nhưng kẻ đứng trên đầu nó thì lại có chút <BR> phiền toái." Hàn Lập im lặng một lát rồi nói. "Kẻ khác?" Vừa <BR> nghe Hàn Lập nói như thế, đám người Bạch Bích kinh hãi, vội <BR> vàng nhìn về phía đỉnh đầu Bích Mộc Yêu.<BR><BR> Ngưng thần nhìn kỹ, rốt cục thấy được có một gã yêu vật khác.<BR><BR> Yêu vật này là con người, bất quá thân cao hai thước, mặt xanh <BR> biếc, râu dài. Hắn chống một cây quải trượng, đứng không nhúc <BR> nhích trên đầu Bích Mộc Yêu, hơn nữa lại bị hoa lá che phủ cả <BR> nửa thân hình, khó trách người ta ngay từ đầu không thể phát <BR> hiện tung tích.<BR><BR> "Các ngươi nghe đây, ta biết các ngươi là người của Phi Linh <BR> Tộc, cũng có chút thần thông, nhưng chút tu vi ấy không phải <BR> là đối thủ của lão phu. Chỉ cần giao linh thú đang tiến giai <BR> ấy ra thì lão phu lập tức đi ngay. Nếu không, nơi đây sẽ là <BR> nơi táng thân của các ngươi." Thấy đám người Hàn Lập phát hiện <BR> ra mình, Chu Nho ngay cả mí mắt cũng không chớp, kiêu ngạo <BR>nói.<BR><BR> Lôi Lan thấy khẩu khí đối phương lớn như vậy thì hơi bất ngờ, <BR> nhưng khi nàng thấy được tu vi của Hàn Lập hiển lộ ra từ đầu <BR> tới giờ thì không khỏi thở dài. <BR><BR> Khó trách Chu Nho khoe khoang như thế, hắn có thể khu sử yêu <BR> vật cấp cao như Bích Mộc Yêu thì cũng tương đương với tồn tại <BR> Luyện Hư Trung Kỳ. Bất quá, tu vi bậc này nếu đối mặt với <BR> thánh tử Phi Linh Tộc bình thường thì không có gì để nói, <BR> nhưng hiện tại đối với Hàn Lập mà nói thì cho dù đối phương có <BR> thần thông nghịch thiên cũng không phải là khó đối phó. Cho <BR> nên Hàn Lập chẳng thèm trả lời, chỉ là hay tay khoanh lại, <BR> nhìn Chu Nho tựa cười mà không phải cười. Ba người Bạch Bích <BR> mặc dù trong lòng có chút không yên, nhưng tự nhiên lấy Hàn <BR> Lập làm chủ, thấy tình hình này cũng thức thời câm miệng không <BR> nói gì. Chu Nho trên Bích Mộc Yêu thấy vậy, trong lòng giận <BR> dữ, hai mắt trợn trắng, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi đã chọn <BR> con đường chết thì lão phu sẽ tiễn các ngươi lên đường!" Nói <BR> xong, Chu Nho gõ quải trượng xuống đầu Bích Mộc Yêu, nhất thời <BR> yêu vật này rống to một tiếng, chạy thẳng đến đại trận.<BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1451 <BR> Huyết khôi lỗi <BR> Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn<BR> Nguồn: Hacker dại gái<BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Hàn Lập lạnh lùng nhìn cự yêu đang chạy lại, nét mặt không <BR> chút dị thường, chỉ cần đối phương đến gần một tí, tiến vào <BR> phạm vi kiếm trận thì hắn sẽ không chút lưu tình phát động Đại <BR> Canh Kiếm Trận, đem nhị yêu nhất cử giết chết. <BR><BR> Nhưng đúng lúc này, phía chân trời xa xa chợt lóe hồng quang, <BR> truyền đến tiếng chói tai.<BR><BR> Tiếp theo ba đoàn huyết quang từ trong bóng đêm hiện ra, hóa <BR> thành ba đạo huyết hồng bắn nhanh đến.<BR><BR> Vừa thấy cảnh này, sắc mặt Chu Nho đại biến, quải trượng trong <BR> tay lại gõ xuống đầu Bích Mộc Yêu, rồi quay đầu nhìn lại hướng <BR> huyết hồng, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định. "Đông đông", <BR> Bích Mộc Yêu dừng lại, vừa lúc ở sát bên ngoài Đại Canh Kiếm <BR> Trận.<BR><BR> Hàn Lập nhướng mày, bất quá thấy xuất hiện biến hóa mới, hắn <BR> cũng không để ý, nhìn về không trung phía xa. Ba người Bạch <BR> Bích thấy vậy, đồng dạng cũng bất an, không biết yêu vật mới <BR> xuất hiện thế nào.<BR><BR> Ba đạo huyết hồng độn tốc kỳ quái, mang theo tia lửa điện, khi <BR> tới không trung gần đó thì quang mang nội liễm, hiện ra ba <BR> huyết hồng tiểu nhân.<BR><BR> Mỗi khuôn mặt tiểu nhân cũng sáng sủa, nhìn qua thì không lớn <BR> tuổi lắm, nhưng lại mặc hồng sắc chiến giáp kỳ lạ, mặt ngoài <BR> còn ẩn hiện phù văn dày đặc, da thịt cũng đỏ tươi, ẩm ướt, tản <BR> mát ra một cổ huyết tinh chi khí.<BR><BR> Ba người không chút cảm tình, con ngươi đồng thời đảo qua khắp <BR> nơi, cuối cùng hiện lên quang mang kỳ lạ khi đảo lên người Hàn <BR> Lập.<BR><BR> Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, cảm thấy một tia băng hàn từ sau <BR> lưng tuôn ra, lan tỏa toàn thân, phảng phất như bị ba con độc <BR> xà nhìn chăm chú. "Huyết khôi lỗi, là phân thân khôi lỗi của <BR> Địa Huyết đại nhân." Khi Chu Nho nhìn thấy bộ dáng của tiểu <BR> nhân thì sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kính <BR> sợ. "Huyết khôi lỗi, Địa Huyết?" Tâm niệm Hàn Lập xoay chuyển, <BR> nhưng lại không có chút ấn tượng nào trong đầu, không khỏi <BR> thầm cảm thấy có chút kỳ quái.<BR><BR> Ba tiểu nhân đánh giá Hàn Lập một lúc, đột nhiên trong mắt <BR> chợt lóe vẻ tàn khốc, đồng thời há miệng phun ra ba đạo huyết <BR> sắc quang trụ, sau khi chợt lóe liền tới ngay trước người Hàn <BR> Lập.<BR><BR> Mặc dù Hàn Lập đã sớm có cảnh giác, nhưng thấy đối phương <BR> không chút dấu hiệu nào đã phát động công kích thì kinh nộ.<BR><BR> Hắn không suy nghĩ thêm, phất tay lên, một phiến hôi hà di <BR> động trước người, đồng thời trên người nổi lên hắc khí, hiện <BR> ra một bộ hắc sắc chiến giáp cổ xưa. "Phanh, phanh, phanh", ba <BR> tiếng trầm muộn phát ra.<BR><BR> Không biết ba đạo huyết trụ này là thần thông gì, nhưng Nguyên <BR> Từ Thần Quang vốn khắc chế được ngũ hành lại chỉ có thể làm <BR> quang trụ chớp động vài cái, sau đó vẫn xuyên thủng qua, đánh <BR> lên chiến giáp của Hàn Lập.<BR><BR> Huyết quang một trận chớp động, ba đạo huyết trụ quang mang <BR> yếu đi vài phần, rồi đánh lên sát giáp trước ngực Hàn Lập, tạo <BR> ra ba lỗ thủng to như miệng bát.<BR><BR> Sắc mặt đám người Lôi Lan gần đó không khỏi tái nhợt, nhưng <BR> một màn tiếp theo lại làm cho mấy người trợn mắt há mồm.<BR><BR> Trước ngực Hàn Lập bỗng truyền ra tiếng lôi mình, sau vài <BR> tiếng ầm ầm, huyết sắc quang trụ và ngân sắc điện hồ giao vào <BR> nhau, đồng thời biến mất vô tung vô ảnh. Công kích này cuối <BR> cùng đã bị lôi bào của Hàn Lập đỡ được.<BR><BR> Nhưng cho dù là thế, Hàn Lập cũng giật mình, sắc mặt bỗng <BR> nhiên âm trầm, trong miệng hừ lạnh một tiếng, ba đại động trên <BR> sát giáp được vây quanh bởi hắc khí, trong nháy mắt liền khôi <BR> phục như lúc ban đầu. Nếu không phải sát giáp này đã phân tán <BR> uy lực của ba đạo huyết trụ thì sợ rằng lôi bào cũng không có <BR> cách nào ngăn cản.<BR><BR> Vừa thấy công kích không đắc thủ, ba huyết khôi lỗi cũng mặt <BR> không biểu tình, huyết quang sau lưng chợt lóe, hiện ra một <BR> đôi cánh màu đỏ, sau khi vỗ một cái, tiểu nhân liền biến mất <BR> trong hư không.<BR><BR> Hàn Lập rung mình, nhưng chưa kịp có phản ứng thì không gian <BR> gần đó ba động, ba tiểu nhân chợt hiện ra.<BR><BR> Hai tay chúng hợp lại, trong tay mỗi tên đều hiện ra một thanh <BR> huyết sắc trường đạo, hướng về phía Hàn Lập trảm tới. Ba đạo <BR> huyết sắc đao mang phảng phất như ánh trăng rằm đỏ tươi, căn <BR> bản mặc kệ Lôi Lan và những người khác ở gần đó.<BR><BR> Những huyết khôi lỗi này đều có một tia thần niệm của người <BR> điều khiển, hiển nhiên nhận ra chỉ có Hàn Lập là có thể tạo <BR> được uy hiếp với chúng. Chỉ cần loại bỏ được Hàn Lập thì những <BR> người còn lại hiển nhiên không chịu nổi một kích. Hàn Lập hừ <BR> một tiếng, hai cánh sau lưng rung lên, trong tiếng lôi minh <BR> liền thuấn di biến mất.<BR><BR> Sau một khắc, tại một chỗ trên trời cao cách đó hơn hai mươi <BR> trượng, một đạo thanh bạch điện hồ chợt lóe, thân hình Hàn Lập <BR> lần nữa hiện ra.<BR><BR> Nhưng cơ hồ đồng thời, ba đạo huyết quang chợt lóe, hiện ra <BR> thân ảnh của ba tiểu nhân, vẫn là động tác vừa rồi, nhưng sáu <BR> đạo huyết nhận hóa thành vô số tia huyết mang, trực tiếp chụp <BR> về phía Hàn Lập.<BR><BR> Sắc mặt Hàn Lập trầm như nước, kim quang trên người chợt lóe, <BR> trên da hiện ra lân phiến rực rỡ màu hoàng kim, đồng thời <BR> miệng hét lớn một tiếng, hai bàn tay đen trắng đánh ra, trong <BR> nháy mắt hóa thành chưởng ảnh đen trắng.<BR><BR> Vài tiếng "đinh đong" như kim loại chạm vào nhau phát ra, sáu <BR> khẩu huyết nhận chém vào chưởng ảnh, nhất thời cảm thấy có một <BR> cổ cự lực cực lớn ngăn cản lại, phát ra một tiếng thanh minh <BR> rồi bị phá ta. Mà binh khí của ba khôi lỗi cũng bị cự lực đẩy <BR> xuống, văng đi xa mấy trượng.<BR><BR> Huyết quang trên người chớp động loạn xạ một trận, sau đó ba <BR> huyết khôi lỗi mới lần nữa ổn định thân hình, ngẩng đầu lên, <BR> không khỏi ngẩn ra. Phía trước trống trơn, hoàn toàn toàn <BR> không thấy bóng dáng Hàn Lập. Hóa ra chỉ trong khoảnh khắc đó, <BR> Hàn Lập đã lần nữa thuấn di bỏ chạy, lần nữa về tới linh xa. <BR> Thấy ba tiểu nhân rốt cuộc đã tìm được hắn, trên mặt Hàn Lập <BR> hiện ra một tia cười lạnh, hai tay nhanh chóng bắt quyết, <BR> miệng lẩm bẩm.<BR><BR> Hư không gần đó truyền ra tiếng xé gió cực lớn, từng đạo kim <BR> ti hiện ra, từ bốn phương tám hướng chiếu sáng cả màn đêm, đem <BR> ba huyết khôi lỗi vây vào giữa.<BR><BR> Đúng là Hàn Lập đã phát động Đại Canh Kiếm Trận mà hắn đã sớm <BR> bố trí ở gần đó.<BR><BR> Uy lực kiếm trận hiển nhiên là dựa theo tu vi đại tiến của Hàn <BR> Lập mà tăng lên rất nhiều, nguyên bổn kiếm ti đang thong thả <BR> lập tức cuồn cuộn tụ lại, mặc dù tốc độ chưa thể nói là cực <BR> nhanh, nhưng so với trước kia thì nhanh hơn không ít. <BR><BR> Ba huyết khôi lỗi thấy tình hình này, tia máu trên mặt lưu <BR> chuyển một trận, lập tức vỗ huyết sí, quỷ dị biến mất tại <BR> không trung.<BR><BR> Xem ra chúng nó muốn thi triển bí thuật, trực tiếp độn ra <BR> ngoài kiếm trận. Nhưng Đại Canh Kiếm Trận rất thần diệu, nào <BR> có thể để chúng trốn thoát. Từ hư không trong kiếm trận truyền <BR> ra tiếng vù vù, hàng trăm kim ti đồng thời chợt lóe, cắt vào <BR> hư không.<BR><BR> Nhất thời huyết quang hiện ra, ba tiểu nhân bị ép phải hiện ra <BR> thân hình. Kim ti hợp lại, trong nháy mắt ba khôi lỗi bị cắt <BR> thành vô số mảnh nhỏ, phảng phất đã bị phá hủy.<BR><BR> Đám người Lôi Lan và Chu Nho đứng xem đã sớm cứng lưỡi.<BR><BR> Nhưng Chu Nho cũng là một người cơ trí, vội tỉnh ngộ, cũng <BR> không biết dùng loại thủ đoạn nào mà mộc yêu lại chậm rãi lui <BR> về phía sau, cả quá trình không một tiếng động.<BR><BR> Huyết khôi lỗi lợi hại ra sao, nó chính là thổ địa ở Địa Uyên <BR> này nên hiển nhiên biết rõ, ba tên liên thủ mà cũng không phải <BR> đối thủ của chủ nhân tiểu thú phía trước, thì hắn nào còn dám <BR> có chủ ý đánh báo lân thú. Nhưng lúc này, một màn quỷ dị xuất <BR> hiện trong kiếm trận. <BR><BR> Những mảnh vụn của huyết khôi lỗi đột nhiên rung lên, từ trong <BR> huyết quang hiện ra một giọt máu, sau đó từ từ tụ lại, hiện ra <BR> ba cái đầu của tiểu nhân trong huyết cầu, tản mát ra huyết <BR> tinh nồng đậm.<BR><BR> Tiếp theo huyết cầu xoay tròn, mặt ngoài hiện ra tay chân, <BR> thân thể. Mắt thấy rất nhanh huyết khôi lỗi sẽ khôi phục lại <BR> như lúc ban đầu.<BR><BR> Thấy cảnh này, Hàn Lập không sợ hãi, ngược lại trên mặt hiện <BR> ra vẻ cổ quái, điểm một cái vào kiếm trận.<BR><BR> "Vù" một tiếng, một ngân sắc hỏa điểu từ hư không trong kiếm <BR> trận hiện ra, nhưng lập tức liền bạo liệt, phun ra ba đoàn <BR> ngân diễm, phóng thẳng tới ba tiểu nhân. Sau vài tiếng trầm <BR> muộn, ngân diễm đã đánh vào huyết cầu.<BR><BR> Ngân diễm tăng vọt, đem huyết cầu bao phủ vào trong, mặt ngoài <BR> huyết cầu khi tiếp xúc với ngân diễm lập tức tản mát ra một <BR> mùi khét, đồng thời từ bên trong truyền ra tiếng kêu thảm <BR> thiết. Ba tiểu nhân trong ngân diễm tựa như ruồi không đầu, <BR> bay loạn xạ trong kiếm trận. Hàn Lập chăm chú nhìn cảnh này, <BR> trong lòng cũng thầm giật mình.<BR><BR> Hắn biết rất rõ uy lực của Phệ Linh Thiên Hỏa, khi địch thủ <BR> dính phải một chút thì trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi, mà <BR> ba huyết khôi lỗi này dĩ nhiên lại có thể kiên trì lâu như <BR>vậy/<BR><BR> Bất quá Phệ Linh Thiên Hỏa cũng thật sự cực kỳ bá đạo, không <BR> bao lâu sau, tiếng kêu thảm trong ba huyết cầu dần nhỏ lại, <BR> cuối cùng biến mất hoàn toàn. Khối huyết cầu cuối cùng đã biến <BR> thành tro bụi trong ngân diễm. Lúc này đây, ba huyết khôi lỗi <BR> thật sự đã không còn tổn tại nữa.<BR><BR> Hàn Lập ngoắc một cái, nhất thời ba đoàn ngân diễm hợp làm <BR> một, một lần nữa hóa thành ngân sắc hỏa điểu bay về, biến mất <BR> trong tay áo của hắn. Nhưng thần sắc Hàn Lập lập tức vừa động, <BR> tựa hồ cảm ứng được điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn về <BR> phía bên cạnh.<BR><BR> Chỉ thấy Bích Mộc Yêu to lớn kia không biết từ khi nào đã thối <BR> lui ra ngoài trăm trượng, mà khi Chu Nho thấy ánh mắt Hàn Lập <BR> đảo tới thì nhất thời tong lòng rung mình một cái, không suy <BR> nghĩ thêm, trong miệng phát ra một tiếng kêu to.<BR><BR> Nguyên bổn Mộc Yêu vô thanh vô tức kia đột nhiên toàn thân <BR> chợt lóe lục quang, không chút che dấu chạy như điên về phía <BR> tây. Lấy hình thể to lớn của yêu vật này, chỉ chớp mắt đã biến <BR> mất trong bóng tối. "Còn muốn chạy!" Hàn Lập tự nói một câu, <BR> há miệng ra, một tiểu đỉnh được vây trong thanh quang bắn ra, <BR> đúng là Hư Thiên Bảo Đỉnh. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía <BR> dưới linh xa truyền đến một tiếng thú hống hữu khí vô lực.<BR><BR> Hàn Lập nghe thấy thì trong lòng vui vẻ, nhìn hướng Mộc Yêu <BR> biến mất kia một cái, sau khi do dự liền há miệng hút tiểu <BR> đỉnh vào bụng, sau đó thân hình một trận mơ hồ, quỷ dị biến <BR> mất trên linh xa. Một lát sau, thân ảnh hắn hiện ra trên mặt <BR> đất, đứng cạnh đoàn bạch quang. Giờ phút này mùi thơm phát ra <BR> từ bạch quang đã cực kỳ ít.<BR><BR> Hàn Lập thông qua liên lạc tâm thần thì biết báo lân thú đã <BR> tiến giai xong, cuối cùng hắn cũng đã có một trợ thủ tốt.<BR><BR> Hắn hít sâu một hơi, bàn tay cắm vào trong bạch quang sờ soạng <BR> một chút, ấn lên trên thân tiểu thú. Đồng thời một cổ linh lực <BR> tinh thuần cuồng dũng nhập vào tiểu thú. Thanh quang trên <BR> người Hàn Lập đại phóng, thần sắc ngưng trọng.<BR><BR> Ba người Lôi Lan trên linh xa cũng không hẹn mà cùng thở dài <BR> một hơi, sau khi nhìn nhau một cái thì thấy thần sắc ai cũng <BR> đại biến.<BR><BR><BR><BR><BR><BR> Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc<BR> Chương 1452 <BR> Mộc Thanh cùng huyết giao <BR> <BR><BR><BR> Nội dung thu gọn <BR><BR> Biểu hiện của Hàn Lập làm ba người Lôi Lan giật mình, hai đám <BR> cường địch, một đám dễ dàng giết chết, một đám bị kinh sợ mà <BR> thối lui, cuối cùng vượt qua nguy hiểm. <BR><BR> Đồng thời trong lòng ba người cũng yên tâm, nếu không phải <BR> không biết Hàn Lập đã giết ba huyết khôi lỗi có thực lực Linh <BR> Suất Sơ Kỳ thì đã sớm chấn kinh rồi.<BR><BR> Vì vậy, mắt thấy bốn phía không còn yêu vật xuất hiện, đồng <BR> thời Hàn Lập tiến đến trợ giúp linh thú hoàn thành bước tiến <BR> giai cuối cùng, ba người Lôi Lan liền trở vào linh xa ngồi <BR> xuống, lẳng lặng khôi phục nguyên khí hao tổn.<BR><BR> Một lúc lâu sau, trên mặt đất phát ra bạch quang, đột nhiên <BR> truyền ra một tiếng rống giống như long ngâm.<BR><BR> Hàn Lập đang cho tay vào trong bạch quang bỗng biến sắc, thân <BR> hình thoáng một cái liền liên tiếp thối lui.<BR><BR> Cơ hồ cùng lúc đó, một đoàn kim ảnh bay ra, sau khi xoay tròn <BR> thì từ bên trong huyễn hóa ra một hư ảnh của cự thú to hơn <BR> mười trượng, cả người kim quang chói mắt, lân phiến trải rộng <BR> khắp thân, đúng là một con kim sắc kỳ lân thú.<BR><BR> kỳ lân này mặc dù chỉ là môt đoàn hư ảnh, nhưng nó ngẩng đầu <BR> lên, uy phong lẫm lẫm rống to một tiếng, một cổ khí thế trùng <BR> thiên vọt thẳng lên trời. Ngay cả Hàn Lập cũng không khỏi biến <BR> sắc, thối lui từng bước.<BR><BR> Nhưng hư ảnh kia chỉ hiện ra trong chốc lát, liền chậm rãi <BR> tiêu tán.<BR><BR> Đồng thời bạch quang bên dưới thu liễm lại, hiện ra tiểu thú.<BR><BR> Hiện tại hình thể báo lân thú cũng không khác biệt nhiều so <BR> với trước kia, nhưng trên thân có nhiều vệt vàng hơn, đồng <BR> thời đồng tử lại biến thành màu bạc. Hư ảnh chợt lóe, báo lân <BR> thú chợt biến mất tại chỗ. Cơ hồ trong lúc đó, hàn Lập chỉ cảm <BR> thấy trong lòng trầm xuống, một cái gì đó giống như lông mềm <BR> chạm vào hắn. hắn cúi đầu, thì phát hiện ra tiểu thú đã nhảy <BR> vào lòng hắn.<BR><BR> Con thú này có một đôi mắt yêu dị, vươn cái lưỡi màu đỏ, dùng <BR> sức liếm liếm tay hàn Lập vài cái, thần thái cực kỳ thân mật.<BR><BR> Hàn Lập không nói hai lời, thần niệm đảo qua cơ thể tiểu thú, <BR> một lát sau trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, tiểu thú quả nhiên <BR> tién giai thành công, đã có tu vi Hóa Thần Kỳ.<BR><BR> Lấy thiên phú thần thông cùng huyết mạch kỳ lân của con thú <BR> này, thì vượt xa các loại thú khác, sau này hẳn có thể trở <BR> thành một trợ thủ đắc lực.<BR><BR> Tiểu thú rúc đầu vào lòng Hàn Lập, lộ ra bộ dáng mệt mỏi, mới <BR> vừa rồi tiến giai làm cho nó cảm thấy ăn không tiêu, muốn <BR> nhanh chóng khôi phục nguyên khí bị hao tổn.<BR><BR> Hàn Lập thấy vậy, tay lật lại, trên ngón tay hiện ra một viên <BR> hồng sắc đan hoàn, nhét vào miệng tiểu thú, tiếp theo nhẹ <BR> nhàng vỗ lên thân tiểu thú.<BR><BR> Thanh quang chợt lóe, tiểu thú biến mất vô tung vô ảnh, được <BR> thu vào trữ vật trạc, đang ngủ trong đó.<BR><BR> Ba người trên linh xa nhìn thấy hư ảnh kỳ lân, sắc mặt khẽ <BR> biến, sau khi nhìn nhau một cái thì cũng từ trong mắt người <BR> khác nhìn ra vẻ sợ hãi.<BR><BR> Mặc dù Phi Linh tộc thờ phụng các loại chân linh phi cầm, <BR> nhưng kỳ lân tại linh giới cũng là những tồn tại cường đại cực <BR> kỳ nổi danh, làm sao có thể không nhận ra. Linh thú của Hàn <BR> Lập có huyết mạch kỳ lân chân linh, điều này hiển nhiên làm <BR> cho bọn họ ngạc nhiên.<BR><BR> Lúc này thân hình Hàn Lập thoáng một cái, hóa thành một đạo <BR> thanh hồng bay lên không, phạm vi xung quanh hắn trăm trượng <BR> nổi lên lốc xoáy, tất cả trận bàn trận kỳ đều được hắn hút vào <BR> trong tay áo. Mười xích hồng quang trụ kia vì vậy mà biến mất, <BR> tất cả đều khôi phục lại bộ dáng ban đầu. "Chúng ta khôgn còn <BR> nhiều thời gian, phải nhanh chóng tiến vào tầng ba". Thanh <BR> quang chợt lóe, thân hình Hàn Lập hiện ra trong linh xa, bình <BR> tĩnh nói với ba người Lôi lan. Bạch Bích và đám người Lôi Lan <BR> hiển nhiên không có ý kiến, đều gật đầu đồng ý.<BR><BR> Vì vậy tam giác linh xa được Hàn Lập điểm nhẹ chân một cái, <BR> hóa thành một đạo bạch quang bắn nhanh đi, sau vài lần chớp <BR> động đã hóa thành hư ảnh mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong <BR> bóng tối tại chân trời.<BR><BR> Mà trong một chỗ thâm sâu tại Địa Uyên, ngay khi ba huyết khôi <BR> lỗi bị phệ linh thiên hỏa hóa thành tro bụi, huyết bào nhân <BR> đang nằm trên ghế trong mật thất nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên <BR> cảm ứng được, hai mắt mở ra, trong miệng phát ra một tiếng <BR> kinh ngạc.<BR><BR> "Di, huyết khôi lỗi đã bị diệt, ngay cả ba đạo thần niệm cũng <BR> không chạy thoát, chẳng lẽ có người khác nhúng tay vào chuyện <BR> tốt của lão phu?". Vẻ tàn khốc hiện lên trên mặt huyết bào <BR> nhân, trông thật dữ tợn.<BR><BR> "Bỏ đi, bất quá chỉ là ba huyết khôi lỗi, nếu lại phái thêm <BR> khôi lỗi khác đến thì chỉ sợ có chút không kịp, chung quy một <BR> gã Linh tương kỳ không có tài cán gì mà lại làm cho lão phu <BR> phải tự mình chạy đến tầng ba". Huyết bào nhân sờ sờ cằm, trầm <BR> ngâm nói.<BR><BR> Sau một hồi lâu, hắn phất tay áo lên, viên châu lần trước lại <BR> hiện ra, sau khi xoay tròn thì phiêu phù trước người.<BR><BR> Một tay bắt quyết, tay còn lại điểm vào viên châu một cái, <BR> huyết quang từ viên châu phát ra, kêu lên một tiếng trong <BR> trẻo. Một lát sau, một thanh âm nữ tử lạnh lùng truyền đến: <BR> "Địa huyết, ngươi tìm bổn cô nương có chuyện gì?". Chủ nhân <BR> thanh âm không chút khách khí với huyết bào nhân. "Ha ha, lão <BR> phu muốn cùng Mộc thanh đạo hữu làm một cái giao dịch nhỏ". <BR> Huyết bào nhân cười khẽ trả lời. "Giao dịch gì?". Nữ tử hiển <BR> nhiên có chút ngoài ý muốn. "Không có gì, tại hạ muón mượn tên <BR> thủ hạ Huyết Giao, cao giai Linh Suất Kỳ sử dụng một lát". <BR> Huyết bào nhân hời hợt trả lời. "Huyết giao?" Ngươi mượn chúng <BR> làm gì, ta còn cần chúng giúp ta tìm kiếm huyết thực để tế <BR> tự". Nữ tử kinh ngạc nói.<BR><BR> "Ta muốn mượn chúng diệt sát vài tên Phi Linh Tộc Linh Tương <BR> kỳ, ta tự mình ra tay thì có chút không kịp, nơi này lại không <BR> có truyền tống trận có thể truyền trực tiếp đến đó, cho nên ta <BR> chỉ có thể nhờ tiên tử". Huyết bào nhân nói.<BR><BR> "Hừ, vài tên Linh Tương kỳ mà cũng đáng dùng Huyết Giao sao? <BR> Quên đi, ta không quản ngươi có mưu đồ gì, muốn mượn Huyết <BR> Giao cũng được, nhưng ngươi phải cho ta linh mộc mới được. Nếu <BR> không thì không cần bàn nữa!". Nữ tử trầm mặc một lát, rồi <BR> thản nhiên trả lời: "Được rồi, không có vấn đề. Nhưng tinh hồn <BR> của mấy tên Phi Linh tộc đó, sau khi giết chúng, bảo Huyết <BR> Giao mang về cho ta". Huyết bào nhân bất động thanh sắt nói. <BR> "Đây là chuyện nhỏ, ngươi đem vị trí và tướng mạo của những <BR> người đó truyền đến cho ta". Nữ tử đáp ứng, sau đó chậm rãi <BR> yêu cầu. "Chờ một chút..." Huyết bào nhân vươn ngón tay điểm <BR> nhẹ lên huyết châu, khẽ nhắm mắt lại, đem thần niệm truyền <BR> qua. Một lát sau , huyết bào nhân lần nữa thu tay lại, mở mắt <BR> ra nói: "Vị trí đó không bao lâu sẽ xuất hiện bọn chúng, chỉ <BR> cần Huyết giao kịp chạy tới thì hẳn là rất dễ tìm thấy chúng, <BR> ta ở đây chờ hồi âm của đạo hữu". "Chỉ cần thật sự là Linh <BR> Tương kỳ thì không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng nếu như tin <BR> tình báo của người là sai thì...". Nữ tử cười lạnh vài tiếng. <BR> "Nếu không đúng, Mộc tiên tử hiển nhiên có thể tùy thời hủy bỏ <BR> giao dịch này". Huyết bào nhân mỉm cười nói, lấy thần thông <BR> của hắn, hiển nhiên khôgn có khả năng nhìn lầm tu vi của mấy <BR> tên Linh Tương kỳ.<BR><BR> "Đạo hữu đã khẳng định như thế thì được , việc này cứ quyết <BR> định như vậy. Ta sẽ đem Huyết Giao trực tiếp đưa lên tầng hai, <BR> ba ngày sau sẽ có tin truyền về". Nữ tử bình tĩnh nói một câu, <BR> huyết quang trên viên châu chợt lóe, cắt đứt liên lạc. Huyết <BR> bào nhân thấy vậy, không tức giận, ngược lại còn ra vẻ hài <BR> lòng. Hắn thu viên châu lại, sau đó lẩm bẩm:<BR><BR> "Lấy Huyết giao xuất thủ, hẳn là không vấn đề, mà nếu như vậy <BR> còn không đắc thủ thì chỉ có thể nói rằng mấy lão gia hỏa Phi <BR> Linh tộc đã có người lẻn vào Địa uyên, như thế thì phải cẩn <BR> thận ứng phó, không thể phá hư đại sự". Vừa nói, huyết bào <BR> nhân vừa dựa vào ghế, không lâu sau truyền ra tiếng ngáy.<BR><BR> Tầng ba Địa uyên, trong một đại điện được vô số gỗ đen tạo <BR> thành, một bóng đen cực kỳ mơ hồ đang ngồi trên một đóa kim <BR> sắc đại hoa, tay chống cằm khôgn nhúc nhích. mà cách đó không <BR> xa đang có hai hắc ảnh đang quỳ, bộ dáng ước chừng mười lăm <BR> mười sáu tuổi.<BR><BR> Một hồi lâu, hắc ảnh đột nhiên giơ tay lên, một đạo thúy mang <BR> bắn nhanh ra, chợt lóe vào hư không, không thấy bóng dáng.<BR><BR> Kết quả sau một lát, từ ngoài đại điện truyền đến tiếng ầm ầm <BR> xé gió, tiếp theo huyết quang ngoài cửa chợt lóe, một đoàn <BR> huyết vụ mông lung bay vào.<BR><BR> Huyết vụ tán đi, hiện ra một yêu vật đầu giao, cung kính hành <BR> lễ với hắc ảnh, trong miệng phát ra tiếng khàn khàn: "Không <BR> biết chủ nhân gọi Huyết Độc về có chuyện gì quan trọng?".<BR><BR> "Huyết Độc, ngươi tạm thời dừng chuyện tìm kiếm huyết thực một <BR> chút, đến tầng hai một chuyến". Từ trong hắc ảnh truyền ra <BR> thanh âm lạnh lùng của nữ tử, đúng là thanh âm của vị Mộc <BR> thanh đã nói chuyện với huyết lão quái thông qua viên cầu. <BR> "Xin chủ nhân cứ việc phân phó!". Yêu vật đầu giao này đầu đỏ <BR> tươi, ánh mắt phát ra một cổ bạc ngược chi khí không nói nên <BR> lời, nhưng trước mặt hắc ảnh lại vô cùng cung kính. <BR><BR> "Tầng hai có mấy tên Phi Linh Tộc Linh Tương Kỳ, ngươi truyền <BR> tống đến giết hết bọn chúng, mang tinh hồn về trực tiếp giao <BR> cho huyết lão quá. Đây là vị trí và ngoại hình của bọn chúng <BR> lần cuối cùng xuất hiện. Chú ý, mấy tên Phi Linh Tộc này có <BR> chút cổ quái, vạn nhất thấy có gì khôgn đúng thì lập tức trở <BR> về nói cho ta một tiếng. Đi nhanh về nhanh!". Nữ tử khoát tay, <BR> một hắc sắc trúc đồng hiện ra, lạnh nhạt nói.<BR><BR> "Tuân mẹnh!". Yêu vật đầu giao nhận lấy trúc đồng, đáp ứng rồi <BR> lập tức thân hình nhoáng lên, lần nữa hóa thành một đoàn huyết <BR> vụ bắn ra ngoài. Sau vài lần chớp động liền biến mất ngoài <BR>cửa.<BR><BR> "Được rồi, tiếp theo bên dưới báo cáo tiến độ tìm kiếm huyết <BR> thực đi. Thời gian tế tự không còn nhiều nữa. Chước, đến phiên <BR> ngươi nói". Nữ tử nhìn cửa điện một lát, rồi ánh mắt thu lại, <BR> thanh âm lạnh lùng nói.<BR><BR> "Ở tầng bần, tứ sí phi xà cùng đám thải vật hạt kỷ đã tìm thấy <BR> một quần lớn huyết thực, nhưng lại bị hái không còn nữa, chỉ <BR> còn lại vài quần nhỏ, trốn vào trong núi, tạm thời vẫn chưa <BR> thể bắt được...". Một gã có thân hình cao lớn đứng dậy, bắt <BR> đầu kể lại.</P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro