pham nhan tu tien 1846-1850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1846

Trở lại Địa Uyên (Thượng)

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nguồn: 4vn.eu

Nội dung thu gọn

"Tiến vào Địa Uyên?" Kim Duyệt nghe vậy, bỗng nhiên cả kinh.

"Sao, Kim đạo hữu cảm thấy điều kiện này khó khăn sao? Địa Uyên hiện giờ không phải là do Phi linh tộc chiếm cứ sao, đạo hữu đưa ta vào hẳn là một chuyện khá dễ dàng." Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi.

"Nếu là trăm năm trước thì lời này của đạo hữu xác thật không sai, dẫn người tiến vào trong Địa Uyên cũng không mất bao nhiêu công sức. Nhưng hiện tại mà nói, lại cực kỳ phiền toái." Kim Duyệt theo bản năng lấy ngón tay vuốt ve ngọc giản trong tay, mới cười khổ một tiếng nói.

"Ồ, là vì sao?" Hàn Lập kinh ngạc hỏi.

"Rất đơn giản, trăm năm trước có kẻ trong lúc vô tình ở chỗ bí ẩn sâu nhất trong Địa Uyên phát hiện ta một mạch khoáng cực kỳ quý hiếm. Khoáng mạch này cực kỳ trọng yếu đối với các tộc chúng ta, hơn nữa số lượng dự trữ cũng cực kỳ kinh người. Vì không muốn để tộc nào đó lén lút khai thác, cho nên cả tòa Địa Uyên hiện tại đang trong trạng thái nửa phong bế, đặc biệt vị trí tầng cuối cùng nơi có khoáng mạch kia, ngoài các thủ vệ thì ngay cả trưởng lão các tộc cũng không thể dễ dàng tiến vào." Kim Duyệt một chút do dự mới giải thích.

"Tầng sâu nhất? khi nào tại hạ nói là muốn vào nơi đó? Ta chỉ muốn vào tầng thứ ba của Địa Uyên mà thôi" Hàn Lập nghe xong lời này, sắc mặt chợt buông lỏng rồi cười nói.

"Chỉ cần không tiến vào tầng sâu nhất thì có thể thương lượng. Bất quá nếu đạo hữu thật muốn làm giao dịch này thì nhất định phải nói thiếp thân một chút về nguyên nhân thực sự khiến ngươi tiến vào Địa Uyên. Dù sao Địa Uyên vốn thuộc Phi Linh Tộc, trong đó còn ẩn dấu một số bí ẩn chưa được phát hiện.

Đạo hữu không cho rằng, thiếp thân vì lợi ích nhất thời mà đưa một ngoại tộc nhân tiến nơi đó chứ. Cho dù pháp quyết kia vô cùng trọng yếu đối với Thiên Bằng nhất tộc, ta cũng không thể làm ra sự tình lỗ mãng." Nữ tử nhìn chằm chằm Hàn Lập, chậm rãi nói từng chữ.

Hàn Lập nghe đối phương nói như vậy thì trên mặt nhất thời hiện vẻ trầm ngâm, sau một lát liền thở nhẹ một hơi nói:

"Ta biết đạo hữu lo lắng điều gì, bất quá Đại trưởng lão cứ yên tâm, Hàn mỗ sở dĩ muốn tới tầng ba trong Địa Uyên là do ta đã có một ước định cùng một vị tiền bối, cần đến toạ độ mà vị tiền bối này đã cho biết trước. Sau đó mới có thể tiến nhập vào không gian nơi tiền bối đó đang ẩn cư, tuyệt không chút liên quan chứ đừng nói có điều gì tổn hại đến Phi Linh tộc. Còn cụ thể chuyện tình, thứ cho Hàn mỗ không thể nói cặn kẽ."

"Một không gian khác! Hàn đạo hữu đã có tu vi Thánh giai trung kỳ, có thể khiến đạo hữu xưng là tiền bối, chẳng lẽ là..." Sắc mặt Kim Duyệt đại biến.

"Đại trưởng lão biết thì tốt rồi. Vị tiền bối này có chút uyên nguyên cùng Nhân tộc chúng ta. Năm đó ta có thể đào thoát từ trong tay Tứ đại yêu vương cũng là nhờ người tương trợ phần nào. Lần này tại hạ trở lại nơi đó cũng là do vị đó đã yêu cầu từ trước. Nếu ta thật sự không thể tiến vào, chỉ sợ vị tiền bối đó sẽ mất hứng, nói không chừng còn có thể trút giận sang quý tộc." Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, có thâm ý sâu xa nói.

"Ngươi đang uy hiếp ta!" Sắc mặt Kim Duyệt có chút khó coi nói.

"Không hẳn là uy hiếp. Bất quá vị tiền bối này đã ẩn cư không biết bao nhiêu vạn năm, mà sự tình vị tiền bối đó yêu cầu thật sự vô cùng trọng yếu với người. Mong Kim đạo hữu không nên vô duyên vô cớ khiến cho Phi Linh Tộc kết phải một đại địch!" Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, cười mà nhưng không phải cười nói.

"Hừ, cho dù như thế, ta sao có thể biết lời nói của ngươi là thật hay giả?" Sắc mặt Kim Duyệt âm tình bất định, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi hỏi.

"Chuyện này còn không quá đơn giản sao! Nếu đạo hữu hoài nghi thì có thể đích thân mang tại hạ đến tầng ba trong Địa Uyên, lại tận mắt chứng kiến quá trình tại hạ rời đi. Trên lộ trình nếu đạo hữu nếu cảm thấy có điểm không ổn thì có thể ra tay thu thập Hàn mỗ. Với tu vi Hậu Kỳ đại thành của đạo hữu hiện giờ, muốn sanh cầm một gã tồn tại thánh giai trung kỳ như tại hạ hẳn không quá khó chứ! Đương nhiên nếu Kim đạo hữu còn cảm thấy lo lắng, có thể mang theo mấy người nữa cùng đi. Tại hạ sẽ không phản đối" Hàn Lập không chút lưỡng lự trả lời.

"Biện pháp trên cũng không tồi. Nhưng ta còn có chút lo lắng. Thần thông năm đó của đạo hữu không phải là nhỏ, hiện giờ cũng đã tiến giai thánh giai trung kỳ, đến lúc đó nếu ta thực sự cảm thấy bất ổn, cũng không thể nắm chắc có thể ngăn ngươi lại." Đôi mắt đẹp của Kim Duyệt chợt lóe dị quang, bộ dáng vẫn còn chút cảnh giác.

"Lời này của Kim đạo hữu chưa hẳn là thật. Ta dùng pháp quyết làm thù lao, nếu phối hợp với thuật biến thân của quý tộc, đủ có thể gia tăng uy lực Thiên Bằng biến thân hơn phân nửa. Quý tộc nếu có được pháp quyết, sẽ có hi vọng trong vòng vạn năm làm cho Thiên Bằng nhất tộc trở thành một đại tộc trong Phi Linh. Kim đạo hữu lại muốn thập toàn thập mỹ, thật sự không phải rất đáng cười sao!"Hàn Lập có chút châm chọc nói.

Nghe lời này của Hàn Lập, nhãn châu của Kim Duyệt nhất thời co rụt, trong đáy mắt ẩn hiện một tia hàn quang.

"Tốt nhất Kim đạo hữu không nên có tâm tư khác, đạo hữu hẳn cũng rõ. Ta đã đơn thân tới đây, đương nhiên sẽ không sợ quý tộc trở mặt. Mà phần sau bộ pháp quyết trên, ta không phục chế thành ngọc giản mà lưu thành ấn ký trong thần niệm. Nếu đạo hữu cảm thấy đủ năng lực giữ ta lại, chỉ cần một ý niệm của tại hạ, sẽ đem pháp quyết này hoàn toàn hủy diệt. Huống hồ với thực lực hiện giờ của quý tộc có thể lưu lại Hàn mỗ hay không còn là chưa chắc." Hàn Lập bỗng nhiên cười hắc hắc nói.

"Đạo hữu đã quá đa tâm rồi, dù sao năm đó đạo hữu đã có đại ân với Thiên Bằng tộc chúng ta, thiếp thân sao có thể có ý định đó trong đầu. Được rồi, nếu chỉ là đưa đến tầng ba của Địa Uyên thiếp thân sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành. Bất quá việc này nếu muốn làm cho thoả đáng, còn cần đạo hữu phải đợi thêm một thời gian nữa. Đạo hữu nếu không ngại thì cứ ở trong Thánh thành nghỉ ngơi." Kim Duyệt cân nhắc một lúc lâu, rốt cục hít sâu một hơi đáp ứng.

"Tốt, lựa chọn này của Đại trưởng lão thật sự là sáng suốt. Bất quá tại hạ còn tính nhân những ngày nhàn rỗi tu luyện một loại bí thuật nên không tiện quấy rầy Thánh Thành. Nửa tháng sau Hàn mỗ lại tới bái phỏng. Tin rằng đến lúc đó, đạo hữu đã an bài hết thảy mọi sự được thỏa đáng." Hàn Lập thấy đối phương rốt cục đã có quyết định, liền cười dài một tiếng rồi chợt đứng dậy.

Biết rõ đối phương căn bản không có tâm lưu lại, Kim Duyệt chỉ có thể thầm than một tiếng rồi cười khổ nói:

"Một khi đạo hữu đã có ý như vậy, thiếp thân tự nhiên không giữ. Bất quá xin đạo hữu chờ một chút! "

" Người đâu, mau dâng linh trà!" Kim Duyệt bỗng hướng ra ngoài đại điện vận dụng pháp lực truyền âm một tiếng.

Một lát sau một thị nữ vội vàng đi đến, hai tay cầm một cái túi da màu vàng nhạt, dâng đến trước mặt Hàn Lập.

"Đã như vậy Hàn mỗ cũng không khách khí!" Hàn Lập cũng không tiện chối từ, tay áo khẽ rung, một vầng kim hà chợt bay ra, túi da liền không thấy bóng dáng. Kế tiếp hắn chắp tay hướng sang Kim Duyệt cáo từ.

Không bao lâu sau, một đạo thanh hồng từ trong Thánh Thành kích bắn mà ra, sau mấy lần chớp động liền biến mất nơi chân trời.

Sau một hồi phi hành, Hàn Lập dừng tại một nơi cách Thánh Thành trăm vạn dặm, hạ xuống một vùng sơn khê rồi vận dụng thần thông. Trong khoảnh khắc ở phía dưới sơn khê mở ra một gian mật thất, bố trí ở lối vào một ẩn pháp trận huyền diệu, rồi nhanh chóng tiến vào trong mật thất.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt có chút trầm ngâm. Bắt đầu cân nhắc lại hành động của mình trong Thánh thành liệu có chỗ nào không ổn.

Một hồi lâu sau hắn mới thở ra một hơi, thần sắc trở lại như thường.

Khi trước vì muốn để cho Thiên Bằng tộc trọng thị, hắn cố ý biến hóa ra Thiên Bằng chi thân.

Với hỏa hầu của Kinh Chập Quyết hiện giờ, biến hóa ra Thiên Bằng hóa thân tự nhiên uy lực kinh người, vượt xa thiên phú biến thân của Thiên Bằng Nhân.

Bất quá sự khác biệt cụ thể trong đó, phỏng chừng chỉ Kim Duyệt thấy được vài phần, cho nên lúc mới gặp Hàn Lập mới không thể che dấu sự khiếp sợ trong lòng.

Đương nhiên Hàn Lập làm như thế, nguyên nhân lớn nhất là tu vi đã đến cảnh giới Hợp Thể trung kỳ, thêm nữa lại có nhiều thần thông hộ thân, căn bản không sợ đám trưởng lão Thiên Bằng tộc trở mặt vây công. Cho dù hiện tại pháp lực của hắn không địch lại đám người Kim Duyệt đám liên thủ, nhưng muốn chạy trốn tuyệt không có vấn đề.

Thiên Bằng tộc Đại trưởng lão Kim Duyệt tự nhiên cũng rõ ràng điều này. Hơn nữa thêm Hàn Lập biểu hiện Thiên Bằng biến thân có chỗ kỳ dị, mới khiến nàng ngay từ đầu khách khí với hắn như thế.

Về phần hắn, đem bộ pháp quyết kia giao dịch cũng là hắn dùng luyện hóa thuật Cốc gia linh huyết cùng Côn Bằng biến hóa trong Kinh Chập Quyết tổng kết ra. Đích xác đối Thiên Bằng nhất tộc có hiệu quả rất lớn. Nếu không thì không thể nào làm cho đối phương động tâm như vậy.

Hiện tại Kim Duyệt đã đồng ý giao dịch, sự tình hắn tiến vào Địa uyên có tám chín phần không thành vấn đề. Cho dù Thiên Bằng tộc ở trong Phi Linh Tộc nhỏ yếu, nhưng dù sao Kim Duyệt cũng là một tồn tại thánh giai hậu kỳ đại thành, sự tình nhỏ này thật không mấy khó khăn. Nhưng nếu không làm giao dịch, mình hắn muốn đơn độc tiến vào trong Địa uyên thì khẳng định trùng điệp khó khăn, tuyệt không dễ dàng đi vào.

Bất quá nửa tháng sau, khi gặp lại Kim Duyệt hắn phải thật sự cẩn thận, đề phòng đối phương có ý định không tốt. Đương nhiên sau khi hắn mơ hồ đề cập đến Thanh Nguyên Tử, tồn tại Đại Thừa kỳ đáng sợ thì khả năng kia tự nhiên rất nhỏ.

Trong lòng cân nhắc, tự thấy không có chút sai lầm, Hàn Lập mới thu liễm tâm thần, chậm rãi nhắm hai mắt tiến vào nhập định.

Cùng lúc đó, trong đại điện tại Thánh thành của Thiên Bằng tộc, các Thiên Bằng tộc trưởng lão cùng Kim Duyệt sau một phen bí mật trao đổi, thần sắc khác nhau rời khỏi đại điện.

Trong đại điện chỉ còn lại mình Kim Duyệt ngồi ở trên ghế chủ vị, ánh mắt chớp động như đang trầm tư.

Nửa tháng thời gian tự nhiên rất nhanh trôi qua.

Một ngày sau, mấy đạo độn quang ly khai Thánh thành, phi hành thẳng đến chỗ sâu trong Phi Linh tộc mà đi.

Trong các đạo độn quang có Hàn Lập vận thanh bào cùng Kim Duyệt vận thanh y thanh nhã, ngoài ra còn có một nữ tử trẻ tuổi quanh thân có ẩn lôi hồ chớp động. Thiếu nữ này có ánh mắt như làn thu thủy, một thân ngân ý không vương một hạt bụi trần, rõ ràng chính là Lôi Lan, một trong hai vị Thánh chủ Thiên Bằng tộc.

"Hàn đạo hữu, lần này ta trên danh nghĩa đưa Thánh chủ đến Địa Uyên tu luyện Băng Sát bí thuật, để ngươi lấy thân phận thủ vệ tiến vào trong đó. Nhìn chung tự nhiên sẽ vô sự. Bất quá khi tiến vào Địa Uyên nếu bị kiểm tra thì hãy cẩn thận thêm một chút. Dù sao trong Phi Linh Tộc chúng ta, có vài cao giai tồn tại có được thiên phú bí thuật thật sự có chút khó phòng bị. Vạn nhất đụng phải thủ vệ luân phiên thường trực, sẽ có rất nhiều loại bí thuật tra xét, có thể thêm chút phiền phức." Xuất phát chưa được bao lâu, Kim Duyệt vô cùng ngưng trọng hướng sang Hàn Lập dặn dò.Chương 1847

Kinh biến trong Địa Uyên

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nguồn: 4vn.eu

Nội dung thu gọn

"Về điểm này thì đạo hữu cứ yên tâm, trên phương diện biến ảo ẩn dấu, tại hạ còn có chút tự tin. Trừ phi gặp phải tiền bối Đại Thừa kỳ quý tộc, còn không bí thuật tra xét đối với Hàn mỗ cũng vô dụng" Hàn Lập tự tin nói.

Khó trách hắn nói như thế! Trong cơ thể hắn đích xác ẩn chứa Thiên Bằng linh huyết chân chính, lại thêm đã tu luyện Phong Lôi Sí tương liên tâm thần đến cực hạn, đóng giả một gã thị vệ Thiên Bằng nhân tự nhiên không chút sơ hở.

"Ừm, đạo hữu tự tin như thế là chuyện tốt. Lan Thánh chủ, khi vào Địa Uyên còn phiền Thánh chủ một phen." Kim Duyệt khẽ gật đầu, quay đầu sang ngân y nữ tử nói.

"Đại trưởng lão yên tâm, bản thân Lan nhi đích xác cũng có một loại bí thuật cần mượn dùng Băng Sát khí để tu luyện, mấy chục năm trước đã vào trong Địa Uyên một lần. Như vậy lần này đám thủ vệ cũng không hoài nghi điều gì." Ngân y nữ tử cung kính hướng về Kim Duyệt nói rồi đôi mắt đẹp lưu chuyển liếc qua Hàn Lập một cái, trên ngọc dung mơ hồ ẩn hiện một tia khiếp sợ.

Tuy rằng trước khi xuất phát nàng đã biết Hàn Lập, người mà năm đó trợ bọn họ giúp một tay, nay đã trở thành một tồn tại thánh giai trung kỳ trở về Thánh thành. Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy thì trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Lúc trước ở trong Địa Uyên nàng đã nhìn ra Hàn Lập thần thông quảng đại vượt xa tồn tại cùng giai, nhưng chỉ mấy trăm năm không gặp mà đã là tồn tại thánh giai trung kỳ, thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Bất quá hiện đã là Thánh chủ, mặt ngoài nàng tự nhiên không lộ điều gì thất thố, khi gặp Hàn Lập thì dùng lễ vãn bối cảm tạ một phen đại ân tương trợ năm đó trong Địa Uyên, đem sự nghi hoặc dấu diếm trong lòng.

Về phần một Thánh chủ khác của Thiên Bằng tộc là Bạch Bích, nghe nói đang bế quan tu luyện công pháp nào đó nên không thể xuất quan gặp lại Hàn Lập.

Vừa nghe Lôi Lan nói như vậy, trên mặt Kim Duyệt lộ vẻ tươi cười, khẽ gật đầu rồi không nói gì thêm.

Vì thế, độn tốc của các đạo độn quang cực nhanh, trong khoảnh khắc đã bỏ lại Thánh thành sau lưng không còn bóng dáng.

...

Mấy tháng sau đoàn người Hàn Lập rốt cục đã tới được đại thành trấn thủ Địa Uyên, chỉ thấy một loạt bóng người mặc giáp y trên tường thành.

Hai mắt Kim Duyệt khẽ nheo, lúc này liền dẫn theo Hàn Lập cùng Lôi Lan trực tiếp hướng nơi cửa thành bay tới.

Lúc này độn quang chợt tắt, ba người lập tức xuất hiện trước mặt đám thủ vệ.

Ở cửa thành màu xanh có hơn mười thủ vệ Địa Uyên sau lưng có các loại cánh, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát đánh giá bọn họ.

Hàn Lập sớm đã biến ảo khuôn mặt, đồng thời pháp lực đem trong cơ thể nháy mắt ép xuống cảnh giới Luyện Hư kỳ.

"Tiền bối thuộc Thiên Bằng tộc! không biết đến đây có việc gì? Hiện tại vẫn chưa đến kỳ hạn thay phiên thủ vệ của quý tộc!" Cầm đầu là một thủ vệ Luyện Hư trung kỳ, đối diện Kim Duyệt thì thi lễ một chút, cẩn trọng nói.

Với tu vi của hắn không thể nhìn ra tu vi chuẩn xác của Kim Duyệt nhưng cũng khẳng định đối phương là một tồn tại thánh giai.

Về phần hai người Hàn Lập cùng Lôi Lan thì người này tựa hồ trực tiếp xem nhẹ.

Khó trách đối phương có thái độ này. Thủ vệ nơi đây do quanh năm chém giết với đám yêu vật, thực lực chân chính cùng thần thông vượt xa các tồn tại cùng giai thuộc các tộc, bình thường đối với người các tộc tới đây không khỏi có chút coi thường.

Kim Duyệt thấy thế không tức giận mà mỉm cười khoát tay, nhất thời một khối ngọc bài màu lam thoáng chốc bay ra, chợt lóe liền rơi vào trong tay đối phương.

Thủ vệ cầm đầu có chút nghi hoặc tiếp nhận ngọc bài, ngưng thần nhìn thoáng qua thì sắc mặt khẽ đổi, hai tay đem ngọc bài trả lại đồng thời cung kính nói: "Nguyên lai là Kim tiền bối Đại trưởng lão Thiên Bằng tộc, vừa rồi vãn bối thật thất lễ."

"Dựa theo ước định năm đó các tộc đã kí kết. Đại trưởng lão như ta có tư cách ra vào nơi đây bất kỳ lúc nào, đạo hữu không có thắc mắc gì chứ!" Kim Duyệt thu lại ngọc bài rồi thản nhiên nói.

"Đây là đương nhiên, vãn bối sao dám ngăn trở." Gã thủ vệ không chút lưỡng lự đáp, sau đó khoát tay, đám thủ vệ ở cửa thành lập tức dạt ra hai bên, lộ ra một lối vào.

Kim Duyệt cũng không khách khí, khẽ gật đầu rồi lập tức dẫn theo hai người Hàn Lập chậm rãi đi vào trong thành.

Bên trong cửa thành tự nhiên vẫn bình thường như khi Hàn Lập tới đây mấy trăm năm trước, lọt vào trong tầm mắt là trùng trùng điệp điệp các tòa lầu các hình trụ cao ba bốn mươi trượng, chi chít chiếm hơn phân nửa thành nội.

Bất quá trong thành ít ỏi không có mấy bóng người, chỉ trên tầng trời xa xa mơ hồ thấy những đội thủ vệ tuần tra cả tòa đại thành.

"Đi thôi, chúng ta không cần nghỉ đêm tại chỗ này!" Kim Duyệt bỗng truyền âm vào tai hai người Hàn Lập rồi bay lên trời, hướng một chỗ nào đó trong đại thành trực tiếp bay đi. Hàn Lập cùng Lôi Lan không nói một lời theo sát phía sau.

Một lúc lâu sau, ba người tới trước một tường thành màu xanh rất cao lớn. Trên giữa mặt tường thành rõ ràng minh ấn một pháp trận tỏa ngân quang chói lọi.

Lúc này trước pháp trận có một đội chiến giáp sĩ thủ vệ ở đây.

Bất quá có chút cổ quái là, ngoài đám thủ vệ đang đứng thẳng tắp trang nghiêm thì phía sau bọn họ có một trung niên nam tử mặc Thanh giáp, ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền.

Vừa thấy nam tử này thì Hàn Lập thầm rùng mình mà đôi nhãn châu của Kim Duyệt cũng không khỏi chợt co rụt lại.

Trung niên nam tử này rõ ràng là Kim Phong, Thủ vệ thống lĩnh Hàn Lập mà năm đó đã từng thấy qua ở nơi đây, cũng là một tồn tại thánh giai đại thành đáng sợ.

Người này sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn tự mình trấn thủ nơi cửa tiến vào Địa Uyên?

Ý niệm trong đầu Kim Duyệt lưu chuyển thật nhanh song trên mặt không lộ chút dị sắc, khẽ mỉm cười mở miệng: " Kim Thống lĩnh xuất hiện ở nơi đây thật sự khiến thiếp thân có chút bất ngờ. Từ biệt mấy trăm năm trước đến giờ, đạo hữu vẫn luôn bình an?"

Nghe thanh âm của Kim Duyệt, chân mày của Thanh giáp nam tử khẽ động, chậm rãi mở hai mắt.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thiên Bằng tộc Kim tiên tử. Đạo hữu sao không ở Thiên Bằng tộc tu luyện mà lại xuất hiện ở chỗ này." Nam tử không chút khách khí, trực tiếp hỏi.

"Lời này tựa hồ phải là tiểu muội hỏi mới đúng. Từ khi mà cửa vào Địa Uyên cần Kim Thống lĩnh đích thân thủ hộ " Kim Duyệt cười khẽ hỏi.

"Ừm, thời điểm bình thường tự nhiên không nói, nhưng trước mắt nơi đây có một đại sự, ta không thể không tự thân xuất mã." Kim Phong bình tĩnh dị thường nói.

"Đại sự?" Kim Duyệt ngẩn ra.

"Hơn tháng trước ta nhận được tin tức, nói có người đánh cướp thương khố nơi khoáng mỏ ở chỗ sâu trong Địa Uyên. Đem tất cả quáng thạch quý hiếm mấy năm khai thác ra cướp sạch không còn. Thủ vệ nơi đó cũng bị kẻ này sát diệt đả thương phân nửa. Thần thông của tặc tử khá cao, thật sự không giống đám tiểu tặc tầm thường. Ta đã phái một số lượng lớn chấp pháp tiến vào trong Địa Uyên truy tung. Nơi này là địa điểm duy nhất ra vào Địa Uyên. Mà hiện ở trong thành trống trải, thủ vệ bình thường chỉ sợ ngăn không được người này. Ta chỉ còn cách tự mình trấn thủ !" Kim Phong cười hắc hắc nói.

"Lại có chuyện này sao! Ta nếu ta nhớ không lầm thì không phải nơi khoáng mạch trong Địa Uyên có Tần trưởng lão đích thân trấn thủ sao! Chẳng lẽ với tu vi Tần trưởng lão cũng không làm gì được tặc tử này!" Kim Duyệt lắp bắp kinh hãi, có chút khó có thể tin hỏi.

"Tặc tử phi thường giảo hoạt, thừa dịp Tần trưởng lão vừa mới có việc rời khoáng mạch trong nửa ngày thì bất ngờ động thủ. Đến Tần trưởng lão tiếp tin trở về thì hắn sớm đắc thủ trốn chạy. Hiện tại Kim tiên tử có thể nói một chút vì sao tiến vào trong chứ. Tuy rằng Đại trưởng lão có quyền ra vào Địa Uyên nhưng lúc này nhất định phải có lý do mới được." Thanh giáp nam tử thở dài một hơi, bỗng nhiên trong mắt chợt lóe tinh quang, nhìn chằm chằm Kim Duyệt nói.

"Không phải ta có việc muốn vào Địa Uyên mà là Lôi Lan Thánh chủ bản tộc cần mượn dùng Băng Sát khí để tu luyện, không thể lại không tiến vào Địa Uyên." Kim Duyệt nhìn sang Lôi Lan, thản nhiên cười trả lời.

Ngân y nữ tử lập tức tiến lên một bước, thập phần nhu thuận hướng sang Thanh giáp nam tử thi lễ thật sâu nói:" Lôi Lan bái kiến Kim tiền bối!"

"Lôi Lan Thánh chủ? Ừm, ta đã nhận ra Lôi Thánh chủ, trước kia cũng có nghe thuộc cấp hồi báo qua tiền lệ Lôi Thánh chủ tiến vào Địa Uyên tu luyện. Như vậy tự nhiên lại có thể tiến vào. Hơn nữa có Kim tiên tử đi cùng thì dù tình hình Địa Uyên hiện tại có chút nguy hiểm cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Bất quá người này là ai, chẳng lẽ cũng muốn tiến vào Địa Uyên?" Thanh giáp nam tử khẽ gật đầu nhưng ánh mắt xoay chuyển đảo trên thân Hàn Lập, nhướng mày hỏi một câu.

"Hắn chính là vãn bối của thiếp thân, tư chất xem như không tồi, hiện tại đảm nhận vị trí thị vệ bên người Lôi Lan Thánh chủ, đồng thời muốn tiến vào Địa Uyên" Thần sắc Kim Duyệt không đổi, thong dong trả lời.

"Đã có Kim tiên tử đi cùng còn cần thủ vệ làm gì. Ta xem hắn không cần đi vào. Dù sao hiện tại trong Địa Uyên có chút phức tạp, có thể bớt được người nào tiến vào thì hay người đó" Thanh giáp nam tử nhíu hai mắt nhìn thẳng vào hai mắt Hàn Lập, bỗng nhiên nói.

Vừa nghe lời này thì sắc mặt Lôi Lan hơi đổi, thần sắc Hàn Lập cũng khẽ động.

Ngược lại Kim Duyệt không chút bối rối, chỉ lắc đầu nói: "Điều này chỉ e không được! Hàn hiền chất tuy chỉ là một thị vệ nhưng có quan hệ không nhỏ với Thánh chủ, hơn nữa lúc này Lôi Thánh chủ tu luyện tới thời điểm trọng yếu, nhất định phải cho hắn tiến vào Địa Uyên. Nếu không thiếp thân cần gì phải ngàn dặm xa xôi mang theo hắn đến đây."

"Kim tiên tử đang nói giỡn hay sao! Một gã thị vệ thì quan hệ gì đến tu luyện của Lôi Thánh chủ?" Thanh giáp nam tử ngẩn ra nhưng lập tức cười nhạt, một bộ không quá tin tưởng.

Kim Duyệt thấy vậy thì mỉm cười, lúc này môi khẽ nhúc nhích nhưng không có thanh âm phát ra, trực tiếp truyền âm qua nam tử.

Kết quả một lát sau, trên mặt Thanh giáp nam tử có chút nghi hoặc rồi sau đó như hiểu ra, khóe miệng vừa nhếch lên khẽ cười.

"Thì ra là thế. Nếu như vậy tại hạ cũng không cản. Mời ba vị cùng vào đi thôi." Kim Thống lĩnh nói xong, dùng ánh mắt quái dị quét qua quét lại vài lần trên người Hàn Lập cùng Lôi Lan.

Trên mặt Hàn Lập cùng Lôi Lan tuy không hiển lộ vẻ gì nhưng trong lòng có chút hồ đồ.

Có điều đã nghe đối phương nói như vậy, hai người tự nhiên trước sau mở miệng đa tạ.Chương 1848

Trở lại tầng hai

Biên dịch: no_dance8x

Nguồn: TTV

Nội dung thu gọn

Vì thế, nam tử mặc thanh giáp một tay vung lên, lập tức trong đám thị vệ liền có một số người đi ra, sau đó trong tay linh quang chợt lóe, hiện ra một miếng mộc bài màu tím linh quang lợt lạt.

Đột nhiên mặt trên mộc bài quang mang đại phóng, chợt lóe rồi bắn ra hai cột sáng tử sắc, sau mấy lần chớp động. Liền không có chần chờ mà tiến vào trong tâm trận pháp.

Nhất thời, ngân sắc trận pháp một trận vù vù, tiếp theo tại trung tâm quang mang kỳ lạ lưu chuyển bên trong bỗng nhiên biến mất. Cùng lúc đó, phía dưới bức tường hiện ra một cánh cửa ngân sắc rất lớn.

Cửa cao mấy mươi trượng, phát ra hào quang âm lãnh, có vẻ lạnh như băng một cách dị thường, giống như toàn bộ cánh cửa đều dùng kim chúc tạo ra vậy.

Thanh giáp nam tử trong miệng niệm pháp quyết, còn tay áo thì hướng trên cửa phất một cái.

Một tiếng "Oanh" trầm muộn phát ra, một cỗ thanh hà cuồn cuộn đánh tới, cánh cửa cực lớn liền chậm rãi mở ra.

"Làm phiền đạo hữu rồi!" Kim Duyệt mặt lộ vẻ mỉm cười sau đó cũng cảm ơn một tiếng.

Trong chốc lát, nàng cùng Hàn Lập, Lôi Lan hai người nhanh chóng độn quang, hóa thành ba đạo kinh hồng xuyên qua cánh cửa cực lớn mà tiến nhập Địa Uyên.

Sau một lát công phu, liền biến mất ở phía sau cánh cửa không để lại chút bóng dáng.

Thanh giáp nam tử đứng trước cánh cửa ngân sắc cực lớn, nhìn kia ba người kia biến mất, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, tựa hồ trong lòng còn có cái gì đó khó có thể tiêu tan.

"Quên đi, có lẽ do ta đa tâm quá rồi. Tuy cảm giác có chút quái dị, nhưng gã thị vệ này hẳn là không vấn đề gì. Lại nói, dù sao Kim Duyệt cũng là Đại Trưởng Lão của Thiên Bằng tộc, cho nên tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tình gì bất lợi đối với Phi Linh tộc." Thanh giáp nam tử thấp giọng thì thào vài câu, sau đó liền phân phó phía dưới một tiếng, gọi đám thị vệ phong bế của vào Địa Uyên, còn chính mình thì lại một lần nữa ở chỗ cũ ngồi xếp bằng xuống, tiến vào nhập định.

Bên kia, ba người Hàn Lập sau một lúc phi hành đã tiến đến một nơi rất rộng lớn, nhìn chằm chằm một cỗ tà phong, đang muốn tiến vào trong Địa Uyên.

Nếu nói năm đó Hàn Lập với tu vi Hóa Thần kỳ, có lẽ phi hành trong đó còn có chút khó khăn, nhưng hiện tại tu vi đã là Hợp Thể trung kỳ, căn bản xem nhẹ cỗ tà phong này.

Thậm chí khi phi hành đến đoạn cuối, gặp phải một cỗ băng phong khí màu đen, thì hắn cũng chỉ thanh quang chợt lóe, đã nhanh chóng đem cỗ hắc phong dễ dàng phủi sạch, căn bản không để cho cỗ hắc phong này tiến đến bên người.

Về phần Lôi Lan ở bên kia, đã có Kim Duyệt cố ý chiếu cố, tự nhiên là không thành vấn đề.

Không có bao lâu sau, ba người liền tiến đến một cái vực có dạng phễu.

Nhìn hàn phong điên cuồng lưu chuyển bên dưới hắc vực, Hàn Lập hai mắt híp lại một chút, không chút do dự nhảy xuống.

Lúc này đây, lại đến phiên Kim Duyệt nhị nữ đi xuống, sai khi liếc mắt nhìn nhau một cái, liền theo sát phía sau Hàn Lập.

Tiến vào đến địa uyên, bốn phía lác đác vài cơn lốc lớn, hết thảy cảm giác cùng ngày trước Hàn Lập tiến vào địa uyên đều không sai biệt lắm.

Sau một chén trà nhỏ công phu, dưới thân hình hắn đột nhiên dừng lại, rốt cuộc cũng đã tiến vào tới rồi Địa uyên tầng một.

Bất quá sau một phen hướng bốn phía đánh giá, Hàn Lập cũng không khỏi khẽ cau mày.

Hắn hiện đang đứng trên không một mảnh hôi mông của đầm lầy, bên ngoài có một tầng sương màu lục nhạt đang bao phủ. Mơ hồ có thể ngửi được một cỗ hôi thối của cây cỏ nơi đây.

Nơi này hiển nhiên cùng không cùng địa điểm với địa phương lúc trước hắn tiến vào.

"Kim đạo hữu, ngươi cũng biết nơi này là địa phương như thế nào, xem ra đây chính là địa phương gần cửa khẩu tiến vào tầng thứ hai a?" Hàn Lập quay đầu hướng kim Duyệt hỏi một câu.

"Căn cứ vào biểu hiện bên trên địa đồ, nơi này tựa hồ là đầm lầy có độc, muốn tiến vào tầng thứ hai, không tính xa cũng không tính gần. Nửa ngày thời gian liền tới. Đạo hữu dù sao cũng nên cẩn thận một ít, tuy rằng phía dưới đích độc khí đối chúng ta căn bản không có uy hiếp, nhưng ở nơi đây có một loại hoa lan mang theo kịch độc xen kẽ từng đợt độc phong, lại có chút khiến ta chán ghét." Kim Duyệt sau khi đánh giá đầm lầy một chút, liền thập phần khẳng định nói.

Hiện giờ cả Địa Uyên đều đã bị Phi Linh tộc chiếm lĩnh, sở hữu một tấm địa đồ tự nhiên cũng dễ dàng di chuyển hơn lúc trước, mơ mơ hồ hồ phi hành có thể sánh bằng được, cho nên vị Thiên Bằng tộc đại trưởng lão chỉ cần liền liếc mắt một cái là đã có nhận ra nơi này.

"Độc phong "

Hàn Lập vừa nghe lời này, mỉm cười một chút, liền không thèm để ý chút nào.

Vì thế ba người sau khi nói chuyện với nhau vài câu, xác định một chút về phương hướng đi tới, liền lập tức độn tốc phi hành.

Nửa ngày sau, ba đạo kinh hồng do ba người Hàn Lập biến thành hiện ra trên không của một sơn mạch, sau đó lại tiếp tục phi hành về phía trước thêm nửa canh giờ nữa mới đi đến trung tâm sơn mạch tại khu vực phụ cận, chính là một ngọn núi kỳ quái.

Ngọn núi này sở dĩ gọi là kỳ quái, cũng bởi vì dọc theo vài chỗ trên sườn núi đều bị phân đôi, giống như một chữ "Nhân" thật lớn. Mà cả tòa ngọn núi lại trụi lủi, mang một màu xám trắng của đồi trọc.

Nơi này, chính là lối vào tầng thứ hai theo địa đồ của Kim Duyệt.

Đường đi nãy giờ tương đối thuận lợi, trừ bỏ ngay từ đầu ở đầm lầy đích xác đụng phải một đám độc phong, bị Hàn Lập dùng mấy kiếm dễ dàng càn quét không còn chút nào, trên đường cơ hồ chưa từng đụng phải yêu vật của Địa Uyên, làm cho đường đi của bọn họ một chút trì hoãn không có.

Xem ra yêu vật cấp thấp của tầng một, hiện giờ hơn phân nửa đều đã bị càn quét không còn.

Cái này cũng không có gì là kỳ quái, yêu vật cấp thấp của tầng thứ nhất hơn phân nửa đều không có giá trị, Phi Linh nhân tự nhiên không có lưu lại chúng làm gì.

Bất quá, mắt thấy một người bay đến ngọn núi phía dưới, chợt lóe như sắp tiến vào trong đó bất cứ lúc nào, Hàn Lập thần sắc bỗng nhiên giật mình, nhưng ngay sau đó, lại lập tức khôi phục như thường.

Mà Kim Duyệt tất nhiên cũng nhìn thấy, nàng đột nhiên độn quang chậm lại một chút, sau khi tới phía dưới lối vào "Nhân tự" của ngọn núi thì mới ngừng lại, sắc mặt cũng trầm xuống, quát lên:

"Là ai trốn ở đó, đều nhanh chóng lăn ra đây cho bổn tọa!"

"Nguyên lai là đại trưởng lão cùng Lôi thánh chủ, Minh Chấn bái kiến đại trưởng lão!"

Ở trong một khoảng hư không phụ cận lối vào, đột nhiên không gian mơ hồ vặn vẹo, tiếp theo một đạo nhân ảnh quỷ dị mang theo đôi cánh thoáng hiện ra, cũng hướng Kim Duyệt cung kính thi lễ.

Xem khí tức của người này, rõ ràng cũng là một gã nam tử của Thiên Bằng tộc, trên người mang một thân chiến giáp màu lam, hơn nữa còn có tu vi Luyện Hư hậu kỳ.

Đồng dạng tình hình ở mấy chỗ phụ cận trong hư không cũng xuất hiện năm đạo nhân ảnh, nhất nhất hiện lên. Nhưng những người này chính là cũng hơi hơi hướng Kim Duyệt thi lễ, không có nói gì, nhưng trên mặt thần sắc lại khác nhau.

Những người này cũng cùng đều có tu vi Luyện Hư kỳ.

"Nguyên lai Minh Chấn hiền chất, nói như vậy bọn họ là người của chấp pháp đội, chẳng lẽ là ở đây mai phục tên tiểu tặc cướp sạch mạch khoáng!" Kim Duyệt ánh mắt đảo qua những người này một chút, cảm ứng được trên người bọn họ phát ra một cỗ sát khí kinh người, liền bất động thanh sắc hỏi một câu.

"Nguyên lai Đại trưởng lão đã biết việc này! Xin Đại trưởng lão minh giám, bọn ta đúng thật là phụng mệnh ở phong tỏa cửa ra vào nơi đây. Đại trưởng lão vì sao lại cùng Lôi Lan thánh chủ ở đây?" Gã nam tử Thiên Bằng nhân mặt mày xấu xí trông rất khó coi, đầu tiên là không lưỡng lự trả lời, nhưng lập tức lại có chút chần chờ hỏi.

"Ân, ta là từ Kim thống lĩnh biết mạch khoáng gặp chuyện không may. Về phần ta cùng Lôi Lan thánh chủ đến địa uyên có chút chuyện quan trọng, lúc này cũng sẽ không dừng lại ở đây nghỉ ngơi lâu." Kim Duyệt không có cẩn thận giải thích cái gì, chỉ là thản nhiên nói hai câu.

"Thì ra là thế, nếu như vậy tiểu chất sẽ không chậm trễ hành trình của Đại trưởng lão và Lôi Lan thánh chủ. Nhưng hi vọng đại trưởng lão nếu là ở mấy tầng trên gặp được tên tặc tử kia, thì có thể ra tay bắt giữ. Hiện tại cả tầng hai đều đã muốn bị chấp pháp đội phong tỏa, có lẽ tặc tử hẳn còn tránh ở mấy tầng phía dưới." Thiên Bằng tộc nam tử, trong lòng rùng mình, vội vàng cung kính nói.

"Hắc hắc, nếu thực sự gặp được kẻ khả nghi, ta thì sẽ đem bắt giữ. Các ngươi hảo hảo trông coi nơi này, ta mang Lôi Lan thánh chủ đi trước một bước." Kim Duyệt gật đầu, cũng không cùng những người này nói thêm, mang theo Hàn Lập hai người lập tức hướng lối vào "Nhân" tự tiến vào, trong mơ hồ ở bên trong chợt lóe một lúc, liền quỷ dị biến mất không thấy chút bóng dáng.

"Minh Chấn huynh, vị này chính là đại trưởng lão của quý tộc sao, quả nhiên không bình thường như trong lời đồn, một thân tu vi sâu không lường được! Có vị Kim trưởng lão này trấn thủ, quý tộc hẳn là trong mấy vạn năm có thể vô ưu vô lo. Nhưng người kế bên là ai, xem ra tu vi cùng chúng ta xấp xỉ, nhưng gương mặt có chút xa lạ, tựa hồ chưa bao giờ gặp qua." Ở bên ngoài ngọn núi, một gã Phi Linh nhân có đôi cánh màu xám, sau khi nhìn đám người Kim Duyệt biến mất, đột nhiên hướng tới nam tử Thiên Bằng tộc nói một câu.

"Kim trưởng lão tu vi tiến nhanh, đây quả nhien là một chuyện may mắn của bổn tộc, bất quá quan trọng nhất chính là trong tộc một lần nữa lại có được hai gã thánh chủ, nhờ đó mấy tộc cũng không thể lấy cớ đụng đến Thiên Bằng tộc bọn ta. Về phần người vừa rồi đi theo Đại Trưởng lão cùng Lôi thánh chủ, ta cũng chưa từng gặp qua. Nhưng cái này cũng không có gì là kỳ quái. Thiên Bằng chúng ta tuy rằng là một phân chi nhỏ yếu, nhưng mà tộc nhân cũng phải lấy trăm vạn để tính. Có mấy người gương mặt xa lạ xuất hiện, cũng khiến đạo hữu hoài nghi hay sao?" Gã nam tử của Thiên Bằng tộc tên là Minh Chấn liếc mắt nhìn đồng bạn của mình một cái, mặt sắc trầm xuống, có chút không rất cao hứng nói.

"Làm sao, Minh Chấn huynh nhiều lo lắng quá rồi! Tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, đối với Kim trưởng lão cùng thánh chủ của quý tộc tự nhiên cũng cực kỳ tin tưởng." Đôi đánh màu xám đập hai cái, vội vàng đem chuyện này chuyển hướng.

"Tốt lắm, nơi đây cũng không phải là địa phương để nói chuyện phiếm, chúng ta còn tại chấp hành nhiệm vụ. Lập tức phải ẩn nặc, không cần lộ mặt ra nữa." Một nữ tử khác trên đầu có một đôi đoản sừng màu trắng, nhưng sau lưng lại là đôi cánh màu tím mở miệng.

Nguyên bản Thiên Bằng tộc nam tử còn muốn nói thêm cái gì nữa, lập tức đem ngôn ngữ trong miệng nhanh chóng muốt lại. Mặt khác những người còn lại cũng vội vàng gật đầu, đều thể hiện bộ dáng rất là kiêng kị đối với nàng này.

Vì thế, này sáu người đều tự bấm pháp quyết, thân hình vừa động lại ở trong hư không tiêu thất biến mất.

Cơ hồ cùng lúc đó, Hàn Lập cùng Kim Duyệt nhị nữ, đang ở trong một mảnh đen tuyền sương mù, hướng xuống phía dưới phi hành mà đi.

"Xem ra tên tặc tử cướp sạch mạch khoáng, thần thông thật sự không nhỏ. Chỉ riêng ở một nơi, đã có sáu gã tồn tại cấp bậc linh suất phòng thủ. Xem ra người này cho dù không phải thánh giai tồn tại, thần thông cũng tuyệt không hội kém quá xa." Kim Duyệt bỗng nhiên ở bên trong độn quang mở miệng, lời nói như vậy nhưng lại ẩn chứa một tia châm chọc.

"Nga, nghe khẩu khí của Kim đạo hữu tựa hồ đối này mạch khoáng cũng không quá quan tâm." Hàn Lập tâm niệm vừa chuyển, hỏi một câu.

"Ta vì sao phải quan tâm! Mạch khoáng này nói là bị phi linh các tộc chia xẻ, nhưng trên thực tế sản lượng quặng mỏ đại đa số đều bị các đại tộc xế trên chiếm cứ. Chia đến Thiên Bằng tộc chúng ta, cũng không có nhiều mấy." Kim Duyệt cười lạnh nói.

"Thì ra là thế, xem ra quý tộc cho dù thoát khỏi họa diệt tộc, nhưng tình cảnh ở bên trong Phi Linh tộc cũng không quá tốt." Hàn Lập như có chút suy nghĩ đích trả lời.

"Nếu không phải như thế vậy, ta cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của đạo hữu, để đổi lấy công pháp. Chỉ cần có công pháp của đạo hữu, bản tộc chỉ cần thời gian mấy vạn năm, liền đủ để Thiên Bằng tộc cường đại hơn. Hàn đạo hữu tốt nhất cũng nên xác định, phần sau của bộ công pháp này đích xác không có vấn đề." Kim Duyệt thản nhiên nói.

"Kim đạo hữu cứ việc yên tâm, tại hạ vừa đi đến địa phương đó lập tức liền đem phần sau bộ công pháp giao phó cho cho đạo hữu, đương trường mời Kim đạo hữu kiểm nghiệm. Nếu không Hàn mỗ tất sẽ mặc cho đại trưởng lão xử trí." Hàn Lập cười cười trả lời.

"Hàn đạo hữu biết vậy là tốt rồi!" Kim Duyệt sau khi nói như vậy, cũng không có ý định nói nữa.

Mà sau một lát công phu, trong hắc sắc sương mù bắt đầu mờ nhạt, đoàn người rốt cục cũng hiện ra tại Địa Uyên tầng thứ hai.Chương 1849

Ngân sắc lôi quang cùng truyền tống

Dịch : no_dance8x

Biên: Yến Linh điêu

Nguồn: TTV + 4vn

Nội dung thu gọn

Tầng thứ hai so với tầng thứ nhất đương nhiên hung hiểm hơn rất nhiều, nhưng trong mắt đám người Hàn Lập vẫn không đáng nhắc tới.

Xem xét địa đồ và xác định xong vị trí cần phải đến, thì đám người Hàn Lập liền một đường phi hành.

Trải qua ba ngày ba đêm lộ trình, đám người Hàn Lập ngoài đánh chết một số trung giai yêu vật thì trên đường còn đụng phải một số đội chấp pháp tu sĩ.

Những tu sĩ này tu vi thấp nhất cũng đã là Hóa thần kỳ, dẫn đầu rõ ràng lại là tồn tại thánh giai.

Với thân phận Thiên Bằng tộc Đại trưởng lão của Kim Duyệt, tự nhiên chấp pháp tu sĩ không dám làm khó chút nào. Phần lớn chỉ hỏi một hai câu, sau đó để cho bọn họ tự nhiên rời khỏi.

Bất quá thấy được cảnh này, sắc mặt Kim Duyệt không khỏi có chút âm trầm xuống.

Chỉ vì một người mà lại huy động nhiều nhân thủ đến như vậy, việc này mơ hồ đã lộ ra một chút quỷ dị.

Chẳng lẽ bên trong việc khoáng mạch bị cướp còn có điều gì sâu xa chăng?

Kim Duyệt vốn đã nắm giữ Thiên Bằng tộc nhiều như vậy năm, tự nhiên tâm kế cao hơn bình thường, mặc dù trong lòng nổi lên sự nghi ngờ nhưng khi đối mặt với chấp pháp đội lại không lộ chút dị sắc nào.

Vì vậy ba người phi thường thuận lợi tìm được cửa vào tầng thứ ba, ở dưới đáy một con sông.

Sau một lát công phu, men theo dòng nước chảy và vượt qua một chút rắc rối, Hàn Lập ba người liền đi tới tầng thứ ba của Địa Uyên!

Ba ngày sau, ba người Hàn Lập đang ở trên không trung một vùng rộng lớn không người với muôn vàn đá vụn. Đột nhiên cảm giác ở phía xa xa thiên địa nguyên khí dao động khác thường một trận, tiếp theo một đạo ngân quang ở nơi cuối chân trờ chợt lóe lên.

Một tiếng nổ "Ầm ầm" truyền đến, cả mặt đất vì vậy mà chấn động không ngừng.

Hàn Lập cùng Kim Duyệt cũng vì dị biến này mà sắc mặt không khỏi biến đổi, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau một cái.

"Kim đạo hữu, ở bên kia tựa hồ có người đang tranh đấu, chúng ta có nên đến nhìn một chút hay không?" Hàn Lập sau một thoáng do dự liền hỏi.

"Với động tĩnh lớn như thế, nếu ở phụ cận có một đội chấp pháp tu sĩ mà chúng ta lại không đi thì sợ rằng có chút không thỏa đáng." Trong mắt Kim Duyệt nhất thời chợt lóe tinh quang nói.

"Nếu đã như vậy, chúng ta mau đến xem xét một chút đi." Trong lòng Hàn Lập mặc dù không muốn đa sự nhưng cũng biết điều băn khoăn của nữ tử này quả thật không ít, liền gật đầu đồng ý nói.

Về phần Lôi Lan càng không có ý kiến khác rồi.

Vì vậy, phương hướng của ba người liền biến đổi, hướng tới địa phương vừa rồi có lôi quang ngân sắc chớp động mà bắn tới.

Sau một hơi phi hành hơn vạn dặm, rốt cục ba người cũng ngừng độn quang ở trên cao một sườn núi.

Trải qua một phen thăm dò cảnh tượng bừa bãi ở phía dưới, thần sắc cả ba đều hiện ra chút khác thường.

Phía dưới một đống loạn thạch, có một phiến đá bất ngờ lại xuất hiện dấu vết rất lớn có đường kính hơn mười trượng.

Trên phiến đá bốn phía đều cháy đen, mơ hồ có mùi vị khen khét phát ra xung quanh, phảng phất như bị lôi điện đánh trúng mà tạo thành.

Đột nhiên Hàn Lập nhấc một tay lên, hướng tới đống loạn thạch hư không một trảo.

"Vù" một tiếng, một vật từ trong đống loạn thạch phía dưới bay ra, sau một lần chớp động, bỗng rơi vào trong tay Hàn Lập.

Chính là nửa miếng Đoản Nhận lam sắc, trên mặt trải rộng những vết nứt nhỏ nhưng lập lòe hàn quang, vừa nhìn đã có thể khẳng định chính là một kiện pháp bảo có uy năng không nhỏ.

"Xem ra, những người này đều bị đạo thiên lôi vừa nãy đánh cháy thành tro, ngay cả bổn mạng pháp bảo cũng bị hủy. Bất quá, một kích lôi điện có thể diệt sát Luyện hư Hóa thần, uy năng to lớn thật sự khó có thể tưởng tượng nổi. Hàn đạo hữu, ngươi cảm thấy đạo thiên lôi này như thế nào?" Sau khi Kim Duyệt nhìn qua hết thảy, bỗng nhiên hỏi.

"Mới vừa rồi, khi đạo thiên lôi hung mãnh khi xuất hiện, mặc dù xa như thế nhưng ta cũng cảm ứng được. Vì vậy có thể thấy, người ra tay hẳn là rất tinh thông thần thông lôi hệ. Mà pháp bảo này lại có chứa một chút sát khí, còn chưa tiêu tan chủ nhân sau khi chủ nhân ngã xuống. Chính là của chấp pháp đội." Hàn Lập sau khi ném tàn nhận trong tay, mười phần khẳng định nói.

"Không sai, nơi này một chút khi tức của có ba người trước khi ngã xuống, mà lại xảy ra tại đây, mười phần thì tám chín là do kẻ thần bí cướp khoáng mạch rồi." Kim Duyệt vung một tay xuống, cũng từ trong đám loạn thạch lấy ra vài món pháp bảo tổn hại khác, vừa quan sát vừa nói.

"Nói vậy người kia thật sự lợi hại, dĩ nhiên có thể đồng thời đánh chết ba gã chấp pháp đội viên!" Lôi Lan hít một hơi lạnh.

"Đây cũng không phải chuyện quá kỳ quái. Nếu không người nọ sao lại dám làm chuyện to gan lớn mật kia. Đến bây giờ vẫn còn chưa thấy những người khác tới. Xem ra ở gần đây cũng không có chấp pháp đội rồi. Bất quá, người trong chấp pháp đội cũng có bí thuật cảm ứng. Khẳng định không lâu sẽ có người tới đây. Chúng ta không nên ở lại đây lâu, đi thôi!" Kim Duyệt sau khi đánh giá một chút nói.

"Đạo hữu nói như vậy cũng có lý, nơi đây cách tọa độ ta muốn đến bất quá cũng chỉ mấy ngày lộ trình nữa thôi. Chúng ta đến được nơi đó, mới có thể hoàn toàn an tâm." Hàn Lập nghe Kim Duyệt nói vậy, lúc này cũng đồng ý nói.

Lôi Lan dường như cũng có suy nghĩ riêng nên gật đầu.

Vì vậy, ba người nhanh chóng độn quang, hóa thành ba đạo kinh hồng tiếp tục bay đi.

Đại khái chừng nửa ngày sau, từ phương hướng khác có mười mấy đạo độn quang bay vụt đến nơi mà ba người Hàn Lập rời đi khi trước.

Mà lúc này đám người Hàn Lập, lại sớm đã ở nơi đó xa ngàn vạn dặm rồi.

Bảy ngày sau, trên không một dãy sơn mạch trùng điệp đen tuyền lẫn nhau, Hàn Lập tay nâng một vật phẩm hình tròn màu trắng. Ngoài thân hắn có hơn mười thanh kim sắc tiểu kiếm bay lượn xung quanh, đem một đám yêu cầm màu đen có hình thể trông khá giống một loài quạ lớn, trong nháy mắt trảm thành vô số đoạn, hóa thành một trận mưa máu từ trên trời rơi xuống.

Ở bên cạnh Hàn Lập, trước người Kim Duyệt không biết từ khi nào hiện ra một cái gương mặt ngoài óng ánh sắc vàng, từ đó phun ra một luồng quang hà mang theo kim điện, đem một lượng lớn yêu cầm chấn nát không còn một mảnh.

Về phần Lôi Lan, sắc mặt nữ tử này ngưng trọng đưa đơn thủ kháp quyết. Sau lưng hiện ra một đôi cánh lông chớp động không ngừng, từng đạo lôi điện màu bạc hình cung nhanh chóng xuất hiện, hình thành một cái lưới nhỏ đem thân hình nàng hoàn toàn gắn sát vào trong.

Ngẫu nhiên có một số yêu cầm đụng vào lưới điện, thì nhanh chóng bị một tiếng sét đánh trúng rồi lập tức biến thành tro bụi.

Sau khi nửa canh giờ vừa chém giết vừa tiến về phía trước, lúc này đám yêu cầm thân đen rốt cục trở nên thưa thớt, cuối cùng phát ra vài tiếng thê lương rồi lập tức tán loạn bay đi.

Ba người thấy vậy, tự nhiên cũng lập tức thu pháp bảo trở lại, tiếp tục phi hành hướng về phía trước.

Trên đường đi, Hàn Lập thỉnh thoảng hướng vật hình tròn trong tay quét mọi hướng không ngừng, mỗi lần vật ấy đều có chỉ cho hắn chuẩn xác phương vị.

Lúc này vật hình tròn màu trắng trong tay Hàn Lập đột nhiên phát ra một trận vù vù, tiếp theo bên trong lại lưu chuyển bạch quang không chừng. Như mình cảm ứng với nơi này mà kích thích lên.

"Tới rồi, chính là nơi đây rồi!" Hàn Lập vội cúi đầu xem mặt trên của vật hình tròn một chút, lúc này độn quang bỗng dừng lại, liền mừng rỡ nói.

Vừa nghe Hàn Lập nói thế, Kim Duyệt cùng Lôi Lan cũng một bộ ngừng lại.

"Nơi này chính là địa điểm theo lời đạo hữu nói sao? Tựa hồ không phải. Không gian gần đây rất chắc chắn, không có dấu hiệu tồn tại Tiết điểm không gian!" Ánh mắt Kim Duyệt đảo khắp mọi nơi, nhướng mày hỏi, dương như có chút hoài nghi.

"Kim đạo hữu yên tâm, nếu vị tiền bối nọ nói tọa độ ở nơi này, như vậy tuyệt đối không sai được." Hàn Lập vừa nhấc tay, vừa thản nhiên cười vừa trả lời.

"Hàn đạo hữu đã khẳng định như thế, vậy thì tốt rồi. Nếu thiếp thân đã đem đạo hữu mang tới nơi đây, đạo hữu nên đem phần sau của nửa bộ pháp quyết lấy ra." Kim Duyệt gật đầu, thần sắc ngưng trọng chậm rãi nói.

"Đại trưởng lão cứ yên tâm, Hàn mỗ nào phải hạng không giữ chữ tín. Đây là phần sau nửa bộ pháp quyết, đạo hữu hãy nhận lấy!" Hàn Lập cười một tiếng, đơn thủ bỗng nhiên vừa lộn chuyển, một khối hoàng sắc ngọc giản xuất hiện trong lòng bàn tay, cổ tay liền run lên ném về Kim Duyệt.

Hai mắt Kim Duyệt sáng ngời tinh quang, ngọc thủ thon thon vươn ra, liền nhanh chóng đón lấy khối ngọc giản, sau đó vội vàng đưa lên trán dò xét chân giả.

Mà Hàn Lập thì dường như không chút để ý hành động này của Kim Duyệt. tay áo bào lại rung một cái, năm cây ngũ sắc trận kỳ bay ra, sau đó vây xung quanh thân thể mà xoay tròn, rồi "Bịch" "Bịch" hai tiếng hóa thành năm cột sáng ngũ sắc rồi phóng lên cao.

Đơn thủ của Hàn Lập nhanh chóng kết thành pháp quyết, liên tiếp tạo ra mười mấy đạo quang ảnh đánh vào trên cột sáng, nhất thời cột sáng liền chớp động. sau một lát tại trung tâm liền hiện ra một trận pháp ngũ sắc, chớp động linh quang chói mắt.

Trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm vài tiếng, tay áo phần phật phất lên không ngừng. Mỗi lần từ trong bay ra một khối cực phẩm linh thạch, sau một hơi ném khoảng hơn trăm khối, đều chợt lóe biến mất không thấy bóng dáng vào trong trận pháp.

Tiếp theo hắn bỗng nhiên ném vật hình tròn cầm trong tay ra trôi nổi ở trước người, tiếp theo mười ngón ngay búng ra liên tiếp, tựa hồ chậm rãi thúc dục pháp khí.

Lôi Lan ở một bên lẳng lặng quan sát hết thảy. Mắt thấy vật hình tròn nọ bắt đầu tỏa ra hào quang chói mắt, từ từ hóa thành một đoàn bạch sắc linh quang, lúc này nàng không nhịn được đưa mắt nhìn Kim Duyệt một cái.

Chỉ thấy Kim Duyệt mặc dù khép hờ hai mắt nhưng khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ, hiển nhiên pháp quyết là không giả.

Điều này làm cho Lôi Lan, vị Thiên Bằng tộc Thánh chủ trong lòng thở dài một hơi.

Đột nhiên Hàn Lập quát khẽ một tiếng, đưa tay điểm chỉ vào vật hình tròn một chỉ. Chỉ thấy bạch sắc linh quang từ từ phiêu hốt bay về phía tâm ngũ sắc trận pháp. Sau một thanh âm muộn hưởng phát ra thì dễ dàng cùng pháp trận hòa hợp thành một thể.

"Kim đạo hữu cảm thấy nửa bộ pháp quyết này như thế nào, có chỗ nào không hài lòng chăng?" Hàn Lập lúc này dừng kết quyết, quay đầu nhìn Kim Duyệt lạnh nhạt hỏi một câu.

"Không có. Nửa bộ pháp quyết này đích xác không giả, thiếp thân đại diện cho toàn tộc đa tạ Hàn đạo hữu đã ra đại ân này!" Khẩu khí Kim Duyệt phi thường hài lòng, rốt cục thoát ra khỏi sự trầm mê khi kiểm tra pháp quyết nói.

"Ha ha, tại hạ cùng quý tộc bất quá làm một vụ giao dịch mà thôi. Nếu Kim đạo hữu hài lòng, như vậy hết thảy không còn vấn đề gì rồi, tại hạ xin cáo từ trước." khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, chắp tay hướng về Kim Duyệt nói.

"Thiếp thân cũng chúc Hàn đạo hữu chuyến này mã đáo thành công!" Kim Duyệt mỉm cười hoàn lễ.

"Hắc hắc, nghe cát ngôn của đạo hữu như vậy, ta cũng hy vọng như thế. Lôi thánh chủ, hy vọng ngươi sau này tu vi đại tiến, sớm ngày tiến vào thánh giai!" Hàn Lập cười hắc hắc, hướng sang Lôi Lan cáo từ.

"Đa tạ cát ngôn của tiền bối, sau này vãn bối nhất định sẽ cố gắng." Sắc mặt Lôi Lan có chút phức tạp, liền thi lễ rồi trả lời.

"Thời điểm đã sắp đến rồi, Hàn mỗ cần phải đi." Hàn Lập nhìn hai người một cái, lúc này không hề chần chờ nữa, thân hình vừa động đã hiện ra trong ngũ sắc quang trận.

Từng hồi chú ngữ từ trong quang trận phát ra.

Tiếp theo quang trận đột nhiên phát ra vài tiếng ầm vang, vô số ngân sắc phù văn từ trong quang trận tuôn ra. Mà ở chỗ trung tâm trận, lúc này bạch sắc quang đoàn càng cuồng trướng mấy lần, cơ hồ chiếm cứ cả toàn bộ tòa quang trận.Chương 1850

Gặp gỡ ngoài ý muốn

Nội dung thu gọn

Cả tòa quang trận trong lúc bạch quang cùng ngân sắc phù văn chớp động, bên trong vô số tinh quang lấp lánh, phảng phất như hóa thành một dải ngân hà âm u, hiển nhiên là đã đem lực lượng của pháp trận đẩy lên tới cực điểm.

Kim Duyệt nàng này thấy tình hình như vậy, khóe mắt nhảy dựng, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

Nhưng là một khắc sau đó, thần sắc nàng bỗng nhiên biến đổi, quát một tiếng chói tai: "Người nào núp ở kia, đi ra cho ta!"

Vừa dứt lời, một bàn tay không mảy may có một dấu hiệu báo trước từ trong tay áo nàng này chui ra, rồi bất ngờ chụp vào trong hư không gần đó.

Một cổ cự lực vô hình tức thì áp chặt nơi đó xuống!

"Ầm" một tiếng, từ trong hư không nơi cự lực áp xuống ấy, một đoàn ngân sắc lôi quang bỗng dưng nổ tung ra, tiếp đó điện quang bên trong theo đó lóe sáng, một đạo ngân xà theo đó bắn ra, hướng vào phía trong quang trận.

Ngân xà này tốc độ cực nhanh, tưởng như trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, đến mức không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ cự lực.

Kim Duyệt hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, đạo ngân xà kia đã chui đầu vào trong quang trận mất tiêu.

Cơ hồ như cùng thời gian đó, trong quang trận khổng lồ phát ra những âm thanh bén nhọn chói tai, cũng từ trong đó phun ra một đạo bạch sắc quang trụ, lóe lên một cái đã xé rách hư không nơi nào đó cách hơn nghìn trượng, rồi chui vào trong một lỗ hổng đen thui khổng lồ lơ lửng trong không trung, biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này, ngũ sắc quang trận mới thu lại những âm thanh bén nhọn kia, linh quang cũng ảm đạm dần rồi tiêu tán biến mất.

Kiện bạch sắc viên bàn nọ vốn nguyên bản ở trung tâm quang trận, lúc này lại vỡ vụn thành từng khúc nhỏ rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

"Đại trưởng lão, kia là người phương nào, có vẻ như cũng được truyền tống đi cùng với Hàn tiền bối!" Lôi Lan ở một bên nhìn thấy liền trợn mắt hốc mồm, sau một hồi lâu mới lẩm bẩm nói.

"Người này lôi điện công pháp vô cùng kỳ lạ, có thể thoát khỏi thần thông của ta áp chế, hơn phân nửa là cái tên tặc nhân kia mà Đội Chấp Pháp đang tìm rồi." Kim Duyệt sắc mặt vẫn có chút khó coi, nhưng lập tức nói ra được lai lịch của điện xà.

"Cái gì, lại là tên tặc tử này! Người này lại cùng hắn phá giới mà đi, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lôi Lan hít vào một hơi.

"Yên tâm, Hàn đạo hữu công pháp thần thông hẳn là không dưới ta, người nọ cho dù cùng truyền tống với hắn, cũng sẽ không chiếm được cái gì tốt từ tay Hàn đạo hữu. Bất quá, tặc tử này có thể ẩn núp ở phụ cận, xem ra hẳn là đã theo chúng ta từ mấy ngày trước từ xa khi chúng ta gặp cái hố to kia. Có thể khiến cho ta cùng Hàn đạo hữu không hề cảm giác được gì, Ẩn Nặc Thuật của người này cũng thật sự xuất thần nhập hóa quá đi. Không trách được cho dù phái ra nhiều Đội Chấp Pháp như vậy, vẫn không thể nào làm gì nổi người này! Bất quá... , ...", Kim Duyệt lắc đầu nói, nhưng rốt cục trên mặt lại hiện ra một tia nghi ngờ.

"Bất quá cái gì?" Lôi Lan nghe, có chút khó hiểu.

"Bất quá trong khí tức của người nọ có chút cổ quái, tựa hồ như đã pha trộn một loại khí tức của dị thú, có phần giống Lôi Vân Ưng trong Man Hoang thế giới, nhưng lại lại không quá giống." Kim Duyệt hai mắt nhíu lại cân nhắc một hồi, không quá khẳng định nói.

"Khí tức dị thú? Chẳng lẽ là Linh Thú mà người này nuôi nấng !" Lôi Lan như có điều suy nghĩ nói.

"Không quá giống, khí tức đó cùng người này đều hòa nhập trong một thể, không giống như là từng cái thân thể độc lập một. Được rồi, bất kể như thế nào, chuyến này mục đích của chúng ta đã đạt tới, chuyện này cũng không nên để lộ ra. Hiện tại chúng ta nên lập tức rời đi thôi. Chuyến này chúng ta lấy cớ giúp ngươi tu luyện để đến chỗ này, cũng không thể không đi băng sát chi địa tu luyện một chút. Hơn nữa động tĩnh do mới vừa rồi phá không rời đi khá lớn, sợ rằng sẽ khiến cho những người khác tới đây rất nhanh, hiện tại rời đi cũng tránh dẫn đến người khác hoài nghi." Kim Duyệt sau một phen suy tính, thản nhiên nói.

"Đại trưởng lão nói vậy rất phải!" Lôi Lan gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó tay áo bào Kim Duyệt run lên, một cổ kim hà đem những dao động còn sót lại của quang trận quét tan sạch sẽ, tiếp đó liền mang theo Lôi Lan hóa thành hai đạo kinh hồng rời đi.

Ở một nơi khác, trong không gian mà bầu trời cao tràn ngập bạch mông mông vụ khí, Hàn Lập huyền phù ở trên hư không, nhìn chằm chằm nam tử ngoài ý muốn xông vào truyền tống pháp trận đang ở trước mắt, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kỳ quái.

"Hóa ra là ngươi! Xem ra người cướp sạch quáng mạch ở sâu trong Địa Uyên cũng là các hạ làm ra rồi." Hàn Lập chầm chậm nhả ra từng chữ.

Lúc trước truyền tống trước trong nháy mắt, hắn mặc dù phát hiện ra người này xông vào, nhưng truyền tống đã bắt đầu, bởi vì phải chú ý cho pháp trận không gặp phải gặp phải thiệt hại ảnh hưởng tới truyền tống, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để cho người này cùng mình truyền tống đến Minh Hà Chi Địa.

Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới chính là, vừa nhìn rõ mặt mũi của đối phương xong, tức thì hắn cũng nhận ra ngay đối phương.

"Nga, nghe khẩu khí của đạo hữu, tựa hồ như nhận ra lão phu!"

Bên ngoài hơn mười trượng đối diện, là một vị thân hình khô gầy trung niên nam tử, một thân lam sắc trường bào, nghe vậy hướng Hàn Lập khẽ mỉm cười, dáng vẻ rất thản nhiên bình tĩnh.

"Không biết chỉ Lôi Thú kia của Ngư đạo hữu đến giờ tu luyện ra sao rồi. Đạo hữu có thể tiến lên đến Thánh giai, sợ rằng cùng với con Lôi Thú này có quan hệ rất lớn đi." Hàn Lập nghe thấy vậy cười lạnh một tiếng rồi hỏi ngược lại.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào, làm sao biết chuyện Lôi Thú." Vẻ mặt nam tử khô gầy còn đang cười dài, vừa nghe thấy hai tiếng "Lôi Thú", trong nháy mắt, tức thì biến đổi, cũng kinh nghi hô lên một tiếng.

Cùng lúc đó, một cổ khí tức đáng sợ của Hợp Thể sơ kỳ từ trên người nọ tản ra, không hề nương nhẹ áp xuống Hàn Lập.

Nam tử này, chính là người năm đó Hàn Lập ở trong thánh thành của Thiên Bằng Tộc biết đến, điếm chủ họ Ngư.

Năm đó người này lấy Thanh La Quả làm mồi nhử, khiến cho Hàn Lập cùng với hai gã tu sĩ cấp Luyện Hư phụ trợ hắn hàng phục Lôi Thú, cuối cùng sau khi đắc thủ bỗng nhiên trở mặt đánh chết hai người kia.

Hàn Lập khi đó dựa vào thần thông hơn xa cùng giai, mới khiến cho đối phương cố kỵ, nhờ đó chiếm được một hạt Thanh La Quả, rồi sau đó hai bên cũng tự mình rời đi trong khi vẫn còn kiêng kỵ lẫn nhau.

Khi ấy hắn cảm thấy sâu sắc rằng thân phận của đối phương hết sức thần bí, không phải là người Thiên Bằng bình thường. Hiện giờ sau mấy trăm năm không gặp, đối phương cũng đã tiến giai tới cảnh giới Thánh giai sơ kỳ, tự nhiên lại càng minh chứng rõ hơn cho suy nghĩ này.

Bất quá hôm nay Hàn Lập khí tức hoàn toàn biến đổi, dung nhan cũng là do đang thi triển bí thuật nên cũng không phải mặt mũi vốn có, mặt khác tu vi cũng áp chế xuống cảnh giới Luyện Hư trung kỳ, cùng lúc mới gặp mặt là khác nhau một trời một vực.

Khó trách vị Ngư điếm chủ này, nhất thời không thể nào hắn.

Hàn Lập đối mặt với linh áp kinh người đang hùng hổ kéo đến kia, thần sắc bình tĩnh, nhưng một khắc sau đó, một cỗ linh áp cường đại tương tự chỉ Thánh giai mới có từ trên người hắn tức thì bùng lên.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn!

Hai cổ linh áp từ hai người đang ở trong hư không cùng đánh tới một chỗ, lại đồng thời nổ tung rồi biến mất, rốt cuộc mà lại tỏ ra cân bằng với nhau.

"Ngươi...các hạ cũng là Thánh giai sơ kỳ!" Ngư điếm chủ thấy tình hình như vậy, trong lòng rùng mình hỏi.

Hắn mặc dù theo sau đám người Hàn Lập từ xa xa, sau khi nhìn ra Hàn Lập có biện pháp rời khỏi Địa Uyên, cũng quyết đoán xông vào trong truyền tống pháp trận, nhưng vẫn cho là Hàn Lập chỉ có tu vi Luyện Hư kỳ, lúc này cũng không có nhiều cố kỵ trong lòng.

Trái lại nếu như biết tu vi chân chính của Hàn Lập thì hắn có làm như thế hay không tuyệt đối còn là chuyện khó nói trước được.

Hàn Lập nghe thấy đối phương nói như vậy, khẽ mỉm cười, nhưng một khắc sau đó, liền đem tất cả pháp lực vốn đang áp chế bỗng nhiên buông ra toàn bộ, một cổ linh áp đáng sợ hơn xa Hợp Thể sơ kỳ bình thường nhất thời phóng ra.

"Tu vi Thánh giai trung kỳ! Nếu như ngươi quả thực là Thánh giai trung kỳ trở lên của Phi Linh tộc kia, không thể nào có chuyện ta không nhận ra ngươi được." Ngư điếm chủ sắc mặt mơ hồ có chút tái xanh, con ngươi lại co rụt lại, hỏi.

Bất quá khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn là, hắn lúc này còn tỏ ra hết sức tĩnh táo, cũng không vì vậy mà tỏ ra có chút gì là bối rối.

"Nếu đạo hữu đã không nhận ra tại hạ, vậy cũng không cần nói thêm gì. Các hạ lần này cướp sạch đi thương khố các quáng mạch ở Địa Uyên, chắc hẳn thu hoạch không nhỏ đi. Tại hạ cũng không tham lam, chỉ cần đem những thứ đó giao ra đây, tại hạ sẽ để Ngư huynh rời đi, như thế nào? Những tài liệu này coi như là phần thù lao để đạo hữu mượn pháp trận của tại hạ để chạy giữ mạng đi." Hàn Lập thản nhiên nói, cũng không có ý trực tiếp để lộ ra thân phận.

"Ta đang tự hỏi tại sao đạo hữu lại nói nhảm cùng Ngư mỗ nhiều như vậy, nguyên lai là muốn đám tài liệu kia. Chuyện này nói đúng ra cũng đúng là nhờ có mượn lực của đạo hữu ta mới có thể chạy thoát khỏi truy sát, trả chút tiền thù lao cũng là chuyện nên làm. Đạo hữu đón lấy!". Nam tử họ Ngư nghe vậy, không giận mà còn cười, tiếp đó liền lật bàn tay, tức thì một lam sắc viên hoàn xuất hiện trong bàn tay, rồi cổ tay khẽ run lên, đem nó vứt tới phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức nhớ tới gì đó, nhìn vào viên hoàn đang bay tới, trong mắt nổi lên một tia lãnh ý.

Tay áo bào hắn run lên, kim quang lóe sáng, viên hoàn sắp hạ xuống đến nơi bỗng nhiên bị chém đứt đôi, nhưng quỷ dị là không hề có bất kỳ vật gì rơi ra, ngược lại trong nháy mắt có một tiếng sét đánh truyền tới, rồi hóa thành một tấm lam sắc điện võng chụp xuống đầu Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập lại tựa hồ như đã sớm đoán trước, được điều này, hai cánh sau lưng đột nhiên tức thì có tiếng lôi minh vang lên, lập tức cũng có một tấm ngân sắc điện võng tương tự từ đằng sau bắn về phía trước.

Hai tờ điện võng va đập mạnh vào nhau, ngân sắc điện võng lại quay tít một vòng rồi lóe lên một cái biến thành một cái lôi điện pháp trận cổ quái.

Chỉ trong nháy mắt, lam sắc điện võng cứ thế vô thanh vô tức mà co lại, rồi bỗng nhiên lại bị lôi trận khẽ hút vào trong, một chút uy năng cũng không mảy may hiện ra.

Ngư điếm chủ thấy tình hình này, trong lòng cả kinh.

Mà Hàn Lập lại nhẹ nhàng hướng lôi trận khẽ điểm một ngón tay.

Tức thì sau khi lôi trận phát ra một tiếng lôi minh, bỗng nhiên tiêu tán mất.

"Lần xuất thủ này, ta vẫn có thể tha cho đạo hữu. Ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, hiện tại giao ra những khoáng thạch trân quý kia, ngươi vẫn có thể bình yên rời đi. Nếu không nghe lời, hắc hắc... Trên mặt Hàn Lập bỗng lóe lên sát cơ, cười lạnh một tiếng rồi nói.

Năm đó đối phương cũng đối với hắn không có hảo ý gì, tính toán ám toán hắn. Lần này cùng truyền tống theo hắn đến chỗ này, sợ rằng trong lòng đối phương cũng tương tự, không hề có cái gì hảo tâm.

Nếu đã nói như vậy, tự nhiên hắn không phải khách khí chút nào đối với người này.

Nếu quả thật là đối phương thức thời mà giao ra những thứ đã cướp sạch, hắn cũng sẽ để cho đối phương ở Minh Hà Chi Địa này mà tự sinh tự diệt. Nếu không nghe lời, hắn tự nhiên sẽ không ngần ngại mà động thủ diệt sát đối phương.

Với thần thông của hắn, cho dù đối phương có vẻ như cũng có chỗ dựa, nhưng tự nhiên hắn cũng không để vào mắt.

"Xem ra các hạ đối với Ngư mỗ quả thật hiểu rất rõ, nếu nói như vậy, vậy tại hạ nói... , . . ." Ngư điếm chủ sắc mặt âm tình bất định một trận, nhưng rốt cục cũng mở miệng tỏ vẻ đã chịu thua.

Nhưng lại một khắc sau đó, hư không sau lưng Hàn Lập hàn phong nổi lên, từ trong đó, hơn mười cái tế châm trong suốt óng ánh hiện ra lơ lửng, rồi hóa thành hơn mười cái ngân tuyến bắn nhanh về phía não Hàn Lập.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên có một tiếng sét đánh kinh thiên!

Một đoàn lôi quang chói mắt thoáng cái đã hiện lên, vô số điện hồ cuồng loạn, còn chia ra làm ba loại màu sắc quỷ dị là Kim, Ngân, Lam.

Ở trong lôi quang này, mơ hồ có một con quái thú nửa người nửa chim, vừa kêu lên một tiếng, một đạo tam sắc lôi hồ thô to tức thì bổ xuống.

Trong khi bạch quang cùng ngân sắc phù văn chớp động thì bên trong tòa quang trận lấp lánh vô số tinh quang, phảng phất như hóa thành một dải ngân hà âm u, hiển nhiên là đã đem lực lượng của pháp trận đẩy lên tới cực điểm.

Kim Duyệt thấy tình hình như vậy, khóe mắt khẽ chớp, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng.

Nhưng một khắc sau đó thần sắc nàng bỗng nhiên biến đổi, quát một tiếng chói tai: "Người nào núp ở kia, đi ra cho ta!"

Vừa dứt lời, một bàn tay không mảy may có một dấu hiệu báo trước từ trong tay áo nàng bắn ra, bất ngờ chụp vào trong hư không gần đó.

Một đạo cự lực vô hình tức thời áp chặt xuống nơi đó!

"Ầm" một tiếng, từ trong hư không nơi chịu cự lực ấy, một đoàn ngân sắc lôi quang bỗng dưng nổ bắn ra, tiếp đó bên trong lóe sáng điện quang, một con Ngân xà theo đó bắn ra, hướng vào phía trong quang trận.

Tốc độ Ngân xà này cực nhanh, tưởng như trong chớp mắt đã vượt qua nghìn dặm, dường như không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào của cự lực.

Kim Duyệt hơi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì Ngân xà kia đã biến mất vào trong quang trận.

Cơ hồ trong sát na này, trong quang trận khổng lồ phát ra những âm thanh bén nhọn chói tai, từ giữa bắn ra một đạo bạch sắc quang trụ. Quang trụ lóe lên một cái đã xé rách hư không nơi nào đó cách hơn nghìn trượng, rồi chui vào trong một lỗ hổng đen thui khổng lồ lơ lửng trong không trung, biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này, ngũ sắc quang trận mới thu lại những âm thanh bén nhọn kia, linh quang cũng ảm đạm dần rồi tiêu tán biến mất.

Kiện bạch sắc viên bàn nọ ở trung tâm quang trận, lúc này lại vỡ vụn thành từng mảnh rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

"Đại trưởng lão, kia là người phương nào, có vẻ như cũng được truyền tống đi cùng với Hàn tiền bối!" Lôi Lan ở một bên nhìn thấy liền kinh ngạc đến mở to đôi mắt đẹp, sau một hồi lâu mới lẩm bẩm nói.

"Lôi điện công pháp của người này vô cùng kỳ lạ, có thể thoát khỏi thần thông của ta áp chế, hơn phân nửa là cái tên tặc nhân kia mà Đội Chấp Pháp đang truy tìm rồi." Sắc mặt Kim Duyệt vẫn có chút khó coi, nhưng lập tức như đoán ra được lai lịch của điện xà.

"Cái gì, lại là tên tặc tử này! Hắn phá giới cùng đi, Hàn tiền bối sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lôi Lan hít vào một hơi.

"Yên tâm, Hàn đạo hữu thần thông hẳn không dưới ta, người nọ cho dù cùng truyền tống với hắn, cũng sẽ không chiếm được cái gì tốt từ tay Hàn đạo hữu. Bất quá, tặc tử này có thể ẩn núp ở gần, xem ra là đã theo chúng ta từ mấy ngày trước khi chúng ta tới cái hố to kia. Có thể khiến ta cùng Hàn đạo hữu không hề cảm ứng được gì, Ẩn Nặc Thuật của người này thật sự xuất thần nhập hóa quá mức. Không trách được cho dù phái ra nhiều Đội Chấp Pháp như vậy vẫn không thể nào làm gì nổi được hắn! Bất quá... , ...", Kim Duyệt lắc đầu nói, nhưng rốt cục trên mặt lại hiện ra một tia nghi ngờ.

"Bất quá cái gì?" Lôi Lan nghe, có chút khó hiểu.

"Bất quá trong khí tức của hắn có chút cổ quái, tựa hồ như pha trộn khí tức của một loại dị thú, có phần giống Lôi Vân Ưng trong Man Hoang thế giới, nhưng lại có điểm không quá giống." Hai mắt Kim Duyệt nhíu lại cân nhắc một hồi, chưa dám khẳng định nói.

"Khí tức dị thú? Chẳng lẽ trùng hợp là do Linh Thú của người này phát ra!" Lôi Lan như có điều suy nghĩ nói.

"Không quá giống, khí tức đó cùng người này hòa nhập trong một thể, không giống như là độc lập. Được rồi, bất kể như thế nào, mục đích lần này của chúng ta đã đạt được. chuyện này cũng không nên để lộ ra. Hiện tại chúng ta nên lập tức rời đi. Chúng ta lấy cớ giúp ngươi tu luyện để đến chỗ này, cũng không thể không tới Băng sát chi địa tu luyện một chút. Hơn nữa mới vừa rồi phá không động tĩnh khá lớn, sợ rằng những người khác tới đây rất nhanh, hiện tại rời đi cũng tránh có kẻ hoài nghi." Kim Duyệt sau một phen suy tính, thản nhiên nói.

"Đại trưởng lão nói vậy rất phải!" Lôi Lan gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó tay áo bào Kim Duyệt run lên, một vầng kim hà đem những dao động còn sót lại của quang trận quét tan sạch sẽ, tiếp đó liền mang theo Lôi Lan hóa thành hai đạo kinh hồng rời đi.

Ở một nơi khác, trong không gian mà bầu trời cao tràn ngập vụ khí trắng mờ ảo. Hàn Lập lơ lửng ở trên hư không, nhìn chằm chằm nam tử đã ngoài ý muốn xông vào truyền tống pháp trận đang ở trước mắt, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kỳ quái.

"Hóa ra là ngươi! Xem ra người cướp sạch khoáng mạch ở sâu trong Địa Uyên cũng là các hạ rồi." Hàn Lập chầm chậm nói ra từng chữ.

Nói lại, trong nháy mắt trước lúc truyền tống, mặc dù Hàn Lập phát hiện ra người này xông vào nhưng truyền tống đã bắt đầu, bởi vì không muốn pháp trận gặp phải gặp phải sự cố ảnh hưởng tới truyền tống, hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để cho người này cùng truyền tống đến Minh Hà Chi Địa.

Nhưng hắn ngàng lần không ngờ chính là, vừa nhìn rõ mặt mũi của đối phương tức thì đã nhận ra người này.

"Ồ, nghe khẩu khí của đạo hữu tựa hồ như nhận ra lão phu!"

Phía đối diện hơn mười trượng là một trung niên nam tử thân hình khô gầy, một thân lam sắc trường bào, nghe vậy hướng Hàn Lập khẽ mỉm cười, dáng vẻ rất bình thản.

"Không biết Lôi Thú kia của Ngư đạo hữu hiện giờ tu luyện ra sao rồi. Đạo hữu có thể tiến lên đến Thánh giai, sợ rằng có quan hệ rất lớn đến Lôi Thú nọ." Hàn Lập nghe vậy cười lạnh một tiếng rồi hỏi ngược lại.

"Rốt cuộc ngươi là người phương nào, làm sao biết chuyện Lôi Thú." Vẻ mặt nam tử gầy gò còn đang cười dài, vừa nghe thấy hai tiếng "Lôi Thú", trong nháy mắt biến đổi, kinh nghi hô lên một tiếng.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức đáng sợ của Hợp Thể sơ kỳ tản ra trên hắn, không hề nương nhẹ áp xuống Hàn Lập.

Nam tử này chính là người năm đó Hàn Lập biết đến ở trong Thánh Thành của Thiên Bằng Tộc, điếm chủ họ Ngư.

Năm đó người này lấy Thanh La Quả làm mồi nhử, khiến cho Hàn Lập cùng với hai gã tu sĩ cấp Luyện Hư phụ trợ hắn hàng phục Lôi Thú, cuối cùng khi đắc thủ bỗng nhiên trở mặt đánh chết hai người kia.

Hàn Lập khi đó dựa vào thần thông hơn xa cùng giai mới khiến đối phương cố kỵ, nhờ đó chiếm được một hạt Thanh La Quả, rồi sau đó hai bên đều rời đi trong sự kiêng kỵ lẫn nhau.

Khi đó hắn đã cảm thấy thân phận đối phương hết sức thần bí, không phải là Thiên Bằng nhân tầm thường. Sau mấy trăm năm không gặp, giờ đối phương cũng đã tiến giai tới cảnh giới Thánh giai sơ kỳ, tự nhiên minh chứng rõ hơn cho suy nghĩ này.

Bất quá hôm nay Hàn Lập khí tức hoàn toàn biến đổi, dung nhan cũng là do đang thi triển bí thuật nên cũng không phải chân diện, mặt khác tu vi cũng áp chế xuống cảnh giới Luyện Hư trung kỳ, cùng lúc xưa là khác nhau một trời một vực.

Khó trách vị Ngư điếm chủ này nhất thời không thể nhận ra hắn.

Đối mặt với linh áp kinh người đang hùng hổ kéo đến kia, thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, nhưng một khắc sau đó, một cỗ linh áp cường đại chỉ Thánh giai mới có từ trên người hắn tức thì bùng lên.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn!

Hai cỗ linh áp từ hai người va chạm vào nhau tại một chỗ trong hư không, lại đồng thời nổ tung rồi biến mất, rốt cuộc mà lại tỏ ra cân bằng.

"Ngươi...các hạ cũng là Thánh giai sơ kỳ!" Ngư điếm chủ thấy vậy trong lòng rùng mình hỏi.

Hắn vốn theo sau ba người Hàn Lập từ xa xa, sau khi thấy Hàn Lập có biện pháp rời khỏi Địa Uyên, cũng quyết đoán xông vào trong truyền tống pháp trận, nhưng vẫn cho là Hàn Lập chỉ có tu vi Luyện Hư kỳ nên không có nhiều cố kỵ trong lòng.

Trái lại nếu như biết tu vi chân chính của Hàn Lập thì khó nói hắn có dám hành động thế hay không.

Hàn Lập nghe đối phương thì khẽ mỉm cười, nhưng một khắc sau đó, liền đem tất cả pháp lực vốn đang áp chế bỗng nhiên toàn bộ phát ra, một cỗ linh áp đáng sợ vượt xa Hợp Thể sơ kỳ nhất thời phóng ra.

"Tu vi Thánh giai trung kỳ! Rốt cuộc ngươi thuộc tộc nào của Phi Linh tộc. Tồn tại Thánh giai trung kỳ trở lên, không thể nào có chuyện ta không nhận ra ngươi." Sắc mặt Ngư điếm chủ mơ hồ có chút tái xanh, tròng mắt lại co rụt lại, hỏi.

Bất quá khiến người cảm thấy ngoài ý muốn là, lúc này hắn vẫn tỏ ra hết sức tĩnh táo, cũng không vì vậy mà tỏ ra có chút gì là bối rối.

"Nếu đạo hữu đã không nhận ra tại hạ vậy cũng không cần nói thêm. Các hạ lần này cướp sạch đi thương khố trong quáng mạch ở Địa Uyên, chắc hẳn thu hoạch không nhỏ. Tại hạ cũng không tham lam, chỉ cần đem những thứ đó giao ra đây, tại hạ sẽ để Ngư huynh rời đi. Sao? Những tài liệu đó coi như là phần thù lao để đạo hữu mượn pháp trận của tại hạ để chạy giữ mạng đi." Hàn Lập thản nhiên nói, cũng không có ý lộ thân phận.

"Ta đang tự hỏi tại sao đạo hữu lại nói nhảm cùng Ngư mỗ nhiều như vậy, nguyên lai là muốn đám tài liệu kia. Chuyện này đúng là cũng có nhờ mượn lực của đạo hữu, ta mới có thể thoát khỏi truy sát, trả chút tiền thù lao cũng là chuyện nên làm. Đạo hữu đón lấy!". Nam tử họ Ngư nghe vậy không giận mà còn cười, tiếp đó liền lật bàn tay, tức thì một viên hoàn lam sắc xuất hiện trong bàn tay, rồi cổ tay khẽ run lên, đem nó ném sang phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy vậy đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức nhớ tới gì đó, nhìn vào viên hoàn đang bay tới thì trong mắt nổi lên một tia lãnh ý.

Tay áo bào hắn run lên, kim quang lóe sáng, viên hoàn sắp xuống đến nơi bỗng nhiên bị chém đứt đôi, nhưng quỷ dị là không hề có bất kỳ vật gì rơi ra, ngược lại trong nháy mắt có một tiếng sét đánh truyền tới, rồi hóa thành một tấm điện võng lam sắc chụp xuống đầu Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập tựa hồ như sớm đoán trước được điều này, hai cánh sau lưng đột nhiên tức thì vang lên tiếng lôi minh, lập tức cũng có một tấm ngân sắc điện võng tương tự từ đằng sau bắn về phía trước.

Hai tấm điện võng va đập mạnh vào nhau, ngân sắc điện võng lại quay tít một vòng rồi lóe lên một cái biến thành một cái lôi điện pháp trận cổ quái.

Chỉ trong nháy mắt, lam sắc điện võng cứ vô thanh vô tức mà co lại, rồi bỗng nhiên lại bị lôi trận khẽ hút vào trong, một chút uy năng cũng không mảy may thể hiện ra.

Ngư điếm chủ thấy tình hình này, trong lòng cả kinh.

Mà Hàn Lập lại nhẹ nhàng hướng lôi trận khẽ điểm một chỉ.

Tức thì lôi trận phát ra một tiếng lôi minh rồi bỗng nhiên tiêu tán mất.

"Lần này xuất thủ, ta vẫn có thể tha cho đạo hữu. Ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, hiện tại giao ra những khoáng thạch trân quý kia, ngươi vẫn có thể bình yên rời đi. Nếu không nghe lời, hắc hắc... " Trên mặt Hàn Lập bỗng lóe lên sát cơ, cười lạnh một tiếng rồi nói.

Năm đó đối phương không có hảo ý gì với hắn, còn tính toán ám toán hắn. Lần này cùng truyền tống theo hắn đến chỗ này, sợ rằng trong lòng cũng không hề có hảo tâm gì.

Nếu đã nói như vậy, tự nhiên Hàn Lập không chút khách khí đối với người này.

Nhưng quả thật là đối phương thức thời giao ra những thứ đã cướp sạch, hắn cũng sẽ để đối phương ở Minh Hà Chi Địa này tự sinh tự diệt. Nếu không nghe lời thì hắn tự nhiên sẽ không ngần ngại mà động thủ diệt sát.

Với thần thông của hắn, cho dù đối phương có vẻ như cũng có chỗ dựa nhưng cũng không để vào mắt.

"Xem ra các hạ quả thật hiểu rất rõ Ngư mỗ, nếu nói như vậy, tại hạ nói chịu giao ra... " Sắc mặt Ngư điếm chủ âm tình bất định một hồi, rốt cục cũng mở miệng tỏ vẻ đã chịu thua.

Nhưng một thoáng sau đó, hư không sau lưng Hàn Lập nổi lên hàn phong, từ trong đó hiện ra hơn mười cây tế châm trong suốt óng ánh lơ lửng, rồi hóa thành hơn mười tia sáng bạc bắn nhanh về phía sau ót Hàn Lập.

Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Lập bỗng nhiên nổ ra một tiếng sét đánh kinh thiên!

Một đoàn lôi quang chói mắt thoáng hiện, vô số điện hồ cuồng loạn, còn chia ra làm ba loại màu sắc quỷ dị là Kim, Ngân, Lam.

Ở trong lôi quang này, mơ hồ có một con quái thú nửa người nửa chim, vừa kêu lên một tiếng, một đạo tam sắc lôi hồ thô to tức thì giáng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro