Phàm nhân tu tiên-Lược dịch từ C1663

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1663: Hoán thủ

- Ồ, đạo hữu có thể nói tỉ mỉ 1 phần chăng?

Hàn Lập mặt hiện lên vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn thiếu niên phía sau.

- Tất nhiên rồi. Kể ra cũng có chút hổ thẹn, hậu nhân của Hứa mỗ không nhiều, duy nhất chỉ có tên Tường nhi này mà thôi. Không phải Hứa mỗ khoe khoang, ở trong Vân tộc tư chất của hắn có thể nói là hơn người, chưa đầy trăm năm đã tiến giai thượng tộc cảnh giới.

Hứa lão quái nhìn thiếu niên, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái, dường như rất xem trọng hắn.

- Tổ gia quá lời rồi, tư chất của Tường nhi cũng chỉ bình thường thôi mà. Hai tay thiếu niên vặn vẹo, tựa hồ ngượng ngùng dị thường.

- Ha ha, trong mười năm ngươi đã tu luyện tới cảnh giới này, tư chất so với ta năm xưa còn tốt hơn nhiều, cần gì phải khiêm tốn.

Hứa lão cười to nói.

- Như lời Hứa đạo hữu, thiên tư của Tường công tử quả thật kinh người.

Hàn Lập cũng mỉm cười gật đầu.

Thiếu niên khuôn mặt đỏ nhừ, đứng im không nói gì nữa.

- Theo lẽ thường, thành tựu của Tường nhi sau này còn có khả năng vượt cả ta. Nhưng đáng tiếc, bản thân hắn lại có chỗ thiếu hụt, làm cho khả năng này trở nên xa vời.

Hứa lão thu lại vẻ đắc ý, lời vừa thốt ra bỗng trở nên buồn bã.

Ánh mắt Hàn Lập chuyển động, không nói gì thêm, biết đối phương tự nhiên sẽ giải thích.

Quả nhiên Hứa lão quái chậm rãi nói tiếp.:

- Tuy rằng hắn có tư chất rất tốt nhưng bổn mạng Vân thú lại phát sinh vấn đề, thủy chung vẫn không ngưng luyện được. Điều này ảnh hưởng to lớn đến thực lực và sự tiến giai về sau.

- Xin Hứa đạo hữu cứ nói.

Hàn Lập thần sắc biến đổi, phảng phất có gì đó khó hiểu.

- Thực ra việc này khá phức tạp. Nhưng đơn giản là vừa qua xuất hiện thiên tượng tập trung thiên địa nguyên khí, lão phu vô tình phát hiện ra nó lại giúp Tường nhi ngưng tụ được bổn mạng Vân thú. Chỉ tiếc, lần thu hoạch nguyên khí đó hơn phân nửa đã bị ta dùng hết, số còn lại không đr cho hắn sử dụng. Cho nên lão phu chỉ còn cách tìm đạo hữu xin giúp đỡ.

Hứa lão quái cuối cùng cũng nói ra mục đích cuối cùng.

- Nếu thiên địa nguyên khí có tác dụng với Tường công tử thì bằng thần thông của đạo hữu ngưng tụ một ít chẳng phải dễ như trở nbàn tay sao, cần gì phải tìm tới Hàn mỗ?

Hàn Lập bình tĩnh đáp.

- Ta đã từng thử qua, nhưng  thiên địa nguyên khí bình thường cũng vô dụng. Thiên địa nguyên khí do Hàn đạo hữu tạo ra lần trước hẳn có chút đặc thù, trong đó chắc chắn kèm theo thứ gì khác thường, mà chính thứ khác thường này mới có thể giúp được Tường nhi.

Hứa lão buồn bực trả lời.

- Thì ra là thế!

Hàn Lập đăm chiêu suy nghĩ. Trong lòng hắn quá rõ, cái gọi là thiên tượng kia kỳ thật là do Chân lân tinh lạp tán loạn biến thành, nếu khác biệt so với thiên địa nguyên khí bình thường cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng điều này lại hiệu dụng đối với bổn mạng Vân thú của Vân tộc, quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn.

- Hứa mỗ đường đột tới gặp Hàn đạo hữu, hy vọng đạo hữu có thể một lần nữa tái tạo thiên tượng, Hứa mỗ nhất định thâm tạ.

Hứa lão tràn đầy chờ đợi nói.

- Không phải tại hạ không muốn hỗ trợ, nhưng quả thật việc này vô cùng khó khăn.

Hàn Lập khóe miệng mấp máy, tỏ rõ vẻ chần chừ, lưỡng lự.

Chân lân căn nguyên vô cùng quý giá, cho dù hắn không thể luyện hóa nhưng lại là linh dược giúp Đề Hồn tinh tiến tu vi, vô duyên vô cớ sao hắn có thể lấy ra. Dù cho trong cơ thể Đề Hồn chân lân tinh lạp không ít, nhưng nếu chỉ thiếu một phần thì không thể nào tiến giai đến cảnh giới cao được.

Hàn Lập tuyệt đối không vì mối sơ giao này mà hy sinh linh thú của mình.

- Thế nào, Hàn đạo hữu có điều gì khó nói sao? Việc này liên quan đến tiền đò của Tường nhi, chỉ cần đạo hữu đồng ý giúp đỡ, bao nhiêu linh thạch ta cũng có thể đưa ra.

Hứa lão trong lòng hơi trầm xuống nhưng lời nói rất dứt khoát.

- Việc này làm sao dùng số lượng linh thạch nhiều hay ít mà có thể giải quyết được. Chẳng dám dối gạt Hứa đạo hữu, thiên tượng lần trước không phải do tại hạ dùng bí thuật hay công pháp gì gì đó làm nên, mà là tiêu hao một kiện bảo vật để tạo ra. Cụ thể là bảo vật nào, tại hạ không tiện nói rõ. Làm được như thế hẳn Hứa huynh cũng hiểu giá trị của bảo vật ấy là như thế nào, hơn nữa số lượng tại hạ đang có thì vô cùng ít ỏi.

Cân nhắc hồi lâu, Hàn Lập khó xử nói.

- Bảo vật tiêu hao?

Hứa lão nghe vậy liền biến sắc.

- Không sai. hơn nữa thứ này đối với tại hạ cực kỳ quan trọng. Cho dù dùng thật nhiều linh thạch để trao đổi, tại hạ cũng không thể đưa ra.

Hàn Lập mang vẻ mặt xin lỗi, lời nói có ý cự tuyệt.

- Thực sự là bảo vật tiêu hao, đổi lại bản thân tại hạ cũng không dễ dàng hao phí hay đổi lấy linh thạch. Nhưng bảo vật dù quý hiếm thế nào cũng luôn có cái giá của nó. Hứa mỗ tuy bất tài nhưng tự cho còn chút thân gia, hoàn toàn có thể dùng bảo vật tương đương để trao đổi.

Hứa lão hẳn rằng đã suy tính kĩ, không hề tỏ ý buông tha.

- Trao đổi?

Hàn Lập vừa nghe lời này, sắc mặt biến đổi quả thật động tâm vài phần.

Thấy biểu hiện của Hàn Lập như vậy, Hứa lão quái tự nhiên biết đối phương không phải không thể trao đổi nên trong lòng liền mừng rỡ. Tay áo bào hướng cái bàn phía trước phất một cái, một áng mây đỏ cuồn cuộn bay ra, trên mặt bàn liền xuất hiện  7, 8 cái hộp ngọc kích thước to nhỏ khác nhau.

- Mấy thứ này đều là vật quý báu Hứa mỗ cất giữ đã nhiều năm, thậm chí vì hai kiện trong đó Hứa mỗ thiếu chút nữa đã mất mạng. Hàn đạo hữu, mời tự nhiên xem xét, nếu vật nào vừa ý cứ thoải mái lấy đi. Hơn nữa việc này coi như tại hạ nợ Hàn đạo hữu một mối nhân tình không nhỏ.

Hứa lão hào sảng dị thường nói.

Hàn Lập nghe vậy cũng chỉ cười ôn hòa, ánh mặt thản nhiên đảo qua nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán.

Hứa lão là Luyện Hư đỉnh giai tồn tại, bên cạnh đó còn là người của Vân tộc, thần thông chắc chắn không tầm thường, vì thế những thứ kia đương nhiên vô cùng quý báu. Chỉ vì bản thân hắn trọng bảo đầy rẫy, thậm chí còn sở hữu hai kiện Huyền thiên linh bảo, ngay đến Hợp Thể tu sĩ cũng chẳng dám mơ tưởng. Trong lòng hắn thật sự ít hi vọng có vật gì khiến bản thân nảy sinh ý định trao đổi.

Sau khi cân nhắc Hàn Lập nói:

- Nếu Hứa đạo hữu đã thật tâm như thế, vậy trước hết Hàn mỗ xin được mở rộng tầm mắt.

Dứt lời hắn vung tay điểm tới một cái hộp ngọc đỏ như lửa ở trên bàn. "Vù", hộp ngọc kia nhoáng lên đã bị thu lại gần. Ngay lúc này hắn cảm thấy từ trong hộp ngọc mơ hồ tuôn ra từng luồng hơi thở nóng hừng hực. Đuôi lông mày khẽ nhíu lại, Hàn Lập nào dám coi thường, linh quang chợt lóe lên bao bọc lấy bàn tay, đồng thời ngón tay hướng hộp ngọc điểm tới, một tiếng động nhỏ vang lên nắp hộp hé mở. Luồng hơi nóng từ bên trong ào ạt tuôn ra, nhiệt đọ nơi đại sảnh bông chốc tăng vọt. Đôi mắt Hàn Lập lấp lánh thanh quang nhìn chằm chằm bảo vật trong hộp. Đây rõ ràng là một trứng linh thú nào đó, tuy nhỏ nhưng mặt ngoài hoa văn chằng chịt, hồng quang tỏa ra kinh người.

- Đây là..?

Hàn Lập sửng sốt hỏi.

- Nhãn lực của Hàn đạo hữu rất tốt a, lập tức đã nhìn trúng linh trứng. Đây là năm đó ở trong lòng dòng nham thạch đang nóng chảy ta đánh chết một con Viêm điệp hiếm thấy nên đã đoạt được trứng này. Hỏa thuộc tính của nó không hề thua kém ta, trải qua thời gian rất dài, kết hợp với nhiều loại trận pháp mới có thể giết được nó. Do bản thân ta đã có bổn mạng nguyên thú nên không thể phân tâm, nếu không đem trứng này ấp nở rồi bồi dưỡng tỉ mỉ tin rằng sẽ đào tạo được đầu linh thú cực tốt.

Hưá lão quái cười híp mắt nói.

- Quả thật thần thông mà tương đương với Hứa huynh thì có nghĩa Viêm diệp kia cũng là linh thú tu vi ngang trời. Đáng tiếc, nếu ta chưa có linh thú, chắc chắn thèm nhỏ nhãi ba thước!

Hàn Lập ánh mắt thu lại lấy làm kì lạ nói.

Hứa lão vốn sửng sốt nhưng lập tức cười to.

- Do ta chuẩn bị không chu đáo, với tu vi của Hàn đạo hữu hiện nay sao có thể không tự bồi dưỡng linh thú của chính mình được. Không hề gì, đạo hữu cứ tiếp tục xem qua các bảo vật khác đi.

Hàn Lập gật gật đầu, đóng nắp hộp rồi đặt về chỗ cũ, thuận tay cuốn lấy một cái hộp khác.

Sau thời gian uống cạn chén trà, Hàn Lập lần lượt xem qua, phần lớn đều là các tài liệu quý hiếm, pháp bảo, thậm chí còn có đan dược giúp tăng tiến tu vi Luyện Hư kỳ. Tất cả đều trân quý dị thường, nếu đem tới hội đấu giá của bốn tộc nhất định chẳng hề kém so với các vật phẩm khác. Đáng tiếc từ đầu tới cuối Hàn Lập thật sự không nhìn trúng thứ nào, chỉ lặng lẽ cười mà không nói.

Hứa lão ngồi ở phía đối diện cau mày.

- Hả?Mấy thứ này chẳng lẽ không lọt vào mắt xanh của đạo hữu chút nào sao?

Hứa lão rốt cục nhịn không được hỏi.

- Nói thật với Hứa đạo hữu, tất cả đều là những vật trân quý, đặc biệt quả trứng của Viêm diệp nếu đem bán cho vị nào tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, ắt hẳn hắn sẽ trả giá cao, còn nếu đem ra đáu giá thì trăm ngàn vạn linh thạch là cầm chắc. Nhưng mấy thứ này đối với tại hạ mà nói...

Hàn Lập lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu ngao ngán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro