9. Thấu kính hội tụ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta yêu em. Tsubaki-hime...

Đó là hình ảnh một thân người nằm gọn trong quan tài rải đầy cánh hoa trà. Đôi mắt đen tuyền xinh đẹp bị nhấn chìm trong tuyệt vọng và tức giận, cẩn thận đắp lên tấm khăn voan đỏ rực cho ngày trọng đại.

Ta yêu em, Tsubaki-hime...

Cơ thể như không còn là của mình nữa. Những vết thương chồng chất lên nhau, giằng xé tia lí trí cuối cùng trong đầu. Đôi mắt đen tuyền vẫn mở trừng trừng trong chiếc khăn voan, tuôn ra những giọt máu đỏ tưới lên những cánh hoa trà. Sự cuồng nộ như cơn sóng thần dữ tợn nhấn chìm mọi giác quan, mặc cho tay chân bị đinh đóng chặt vào quan tài.

Chính lời "yêu" đã nhấn chìm hết tất cả sinh mệnh có mặt ngày hôm đó. Chính lời "yêu" đã tạo nên nỗi hận tận xương tủy truyền kiếp. Và cũng chính lời "yêu" đã đâm sâu vào trái tim bị moi ra trong đớn đau.

Một Tsubaki-hime lộng lẫy, kiêu sa trong những cuộc diễu hành. Giờ đây, trước mặt Mikey chỉ là một mớ hỗn tạp sống giữa trần thế, cuồng dại vì nỗi đau không ai thấu hiểu. Khoé mắt vẫn tuông những giọt lệ đỏ thẩm, ngồi giữa những sinh mệnh đã kết thúc trong máu tươi và nước mắt. Nhìn hắn nâng niu những cái xác vô hồn, tâm can Mikey như bị ai đó bóp nghẹn. Em bấu chặc ngực trái, cảm nhận từng cơn đau quặng thắt vô danh. Đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khung cảnh hoang tàn.

Mikey: Tại sao anh phải giết họ chứ...

Mikey với về hư không, những ngón tay bé nhỏ như muốn chạm vào cơ thể đã vô lực ngồi giữa vũng máu. Đầu em là một mảng hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu vì cớ gì người đó lại hận đến phá hủy tất cả.

Cuối cùng, chỉ có bóng đêm đen kịt trước mặt, vô âm vô thanh, tĩnh lặng đến nỗi em có thể lắng nghe chính tiếng thở của mình. Nơi em đứng tứ phía bao quanh bởi một màu đen, bóng tối áp lực đè nén tâm tư đến nghẹt thở. Tự khi nào, nước mắt em lại rơi, trên khoé mắt thâm quần mệt mỏi. Mikey chấm giọt lệ tuôn rơi, không biết nên bày tỏ tâm tình hiện tại thế nào. Chợt, mặt đất biến mất, Mikey cứ thế chới với ngã vào khoảng không vô đáy.

Em giật mình mở mắt. Ánh sáng từ ngoại cảnh làm tầm nhìn em nhoè đi. Mikey cố thích ứng, em nhìn xung quanh. Nơi này rất quen thuộc, nhưng tâm trí mù mịt không thể nhớ được đây là đâu. Em đang hoang mang, thì Sanzu mở cửa bước vào, hắn ngước lên nhìn em.

Sanzu: Boss.

Mikey: San-

Cả hai tiến về phía đối phương. Nhưng nhận lại với Mikey chính là sự ngỡ ngàng, Sanzu bước xuyên qua em, trong đôi con ngươi đen tuyền ngạc nhiên đến quên cả chớp mắt. Em xoay về phía sau. Nhìn Sanzu đứng cạnh mình. Khuôn mặt của Mikey, giọng nói của Mikey, thậm chí là cả quần thâm trên khuân mặt xác xơ tiều tụy. Tâm can em như bị ai đem đi xào nấu, đớn đau từng hồi nhìn những người luôn bên cạnh em đang vui vẻ với bản sao của mình.

Bản sao quay lại nhìn em, ánh mắt đắt ý nhìn cơ thể mờ mờ ảo ảo. Không gian xung quanh như bị nhấn chìm trong tĩnh lặng. Người kia nghiêng đầu, giọng điệu vang lên như chuông ngân, đáy mắt thâm quần mang ý cười mà cong lên.

???: Ta là Sano Manjiro. Ngươi...có nên chết đi không, Tsubaki-hime?

Mikey: Tsubaki...hime?

Em nhìn những ngón tay thon thon sống động, như không tin vào thị giác mình, hoảng sợ đến bần thần nhìn bóng hình mình trong gương. Người em mặc xiêm y đỏ, từ khi nào dung nhan không vết dơ, sống động từng đường nét. Đôi mắt đen tuyền không có vết thâm dưới khoé, ngạc nhiên mở to nhìn hình bóng xa lạ trong gương. Tâm tình em càng lúc càng rối ren, chân vô lực mà loạn choạng lùi về sau.

Người kia không đợi em hoàng hồn, lập tức lao đến, bóp chặt cổ em mà đập cả cơ thể đang chới với xuống sàn nhà. Cơ thể nhỏ con của Mikey đang ngồi trên em, khuôn mặt không nén được sự vui mừng, tay cầm con dao với những văn tự kìa lạ khắc dọc lưỡi dao.

???: Ta là ngươi. Ngươi là ta, những người bên cạnh ngươi sớm muộn gì ta cũng sẽ từng người từng người đòi lại. Họ chỉ được phép yêu mình ta thôi.

Mikey: Tại sao ngươi lại phải làm vậy?!!

???: Vì ta yêu họ. Nhưng ta cũng hận họ. Ta muốn họ phải đau khổ, ta cũng muốn họ yêu ta đến điên dại như cách họ yêu Sano Manjiro. Thế nên, cơ thể này sẽ là của ta.

Người đó giơ con dao lên, trực tiếp đâm vào ngực trai của em. Tiếng kim loại xé gió mà đâm thẳng vào ngực, xuyên qua trái tim trong cơ thể. Con đau buốc óc khiến Mikey như chết đi sống lại trong nụ cười điên dại của người kia. Nhưng thật kì lạ, em vẫn còn nhận thức. Nhận thức về con đau xé xác cơ thể em, nhận thức được mọi thứ xung quanh. Nén cơn đau, Mikey chụp lấy cổ áo người kia kéo mạnh về phía mình. Miệng em tràn ra máu tươi, đôi con ngươi trừng trừng từng tia máu.

Mikey: Mày thử động vào một sợi tóc của họ xem. Tao sẽ tiễn mày đi nốt chặng đường còn lại, Tsubaki-hime!!!

Từng câu từng chữ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Vết thương nơi ngực trái nhói đau theo từng hơi thở nặng nhọc, Mikey nhìn kẻ mang khuôn mặt mình cười đến méo mó. Em ôm cổ ho khan, phun ra một ngụm máu. Cảm giác như con dao kia đang rút dần sinh lực của em vậy, mặc kệ người trên thân mình, Mikey nắm chặt cán dao, hít một thật sâu rồi dứt khoát rút nó ra khỏi trái tim của em. Máu đỏ nhỏ từng giọt tí tách trên con dao với hình thù kì lạ. Nụ cười hắn tắt đi, khẽ nghiêng đầu nhìn em.

???: Mày dám chống đối tao?

Mikey: Kẻ chống đối chính là mày, Tsubaki-hime. Mày chống đối sự thật rằng bản thân mày đã chết vào 400 năm trước. Mày muốn cướp người từ tao? Không dễ đâu, Tsubaki-hime.

???: Mày muốn chết thật sao?

Mikey lúc này đã gần như kiệt sức, con dao quả nhiên có gì đó kì lạ. Người em rã rời, để mặt bàn tay thon của bản sao mình bóp chặt cổ. Mikey khó khăn hít từng ngụm khí lạnh.

Em cơ hồ vẫn không hiểu, tại sao Tsubaki-hime lại nhẫn tâm giết người. Lại muốn thay thế em trở thành Sano Manjiro. Cuộc đời em chưa đủ đớn đau sao, cớ gì lại muốn cướp đi những người luôn ở cạnh em như vậy.

Mikey: Chính mày mới là người phải chết!!! Tao tuyệt đối sẽ không để mày bén mãn đến họ!!

Mikey bật dậy, đè bản sao mình xuống sàn nhà, cử động mạnh làm ngực trái em từng trận đau nhói chạy dọc cơ thể, xiêm y đỏ che đi vệt máu đang dần thấm ra. Nhìn người dưới thân dãy dụa, Mikey một chút xúc cảm cũng không bày ra. Trực tiếp ghim con dao xuyên ngực chính hình bóng của em.

Ngay sau đó, Mikey một lần nữa mở mắt. Mồ hôi lạnh rơi trên vẫn trán xanh xao, hơi thở tựa hồ như đứt quảng trên khuôn mặt bần thần. Em sờ lên ngực trái, cảm nhận trái tim vẫn còn đang đập từng nhịp chậm rãi.

Takeomi: Boss. Ngài thế nào rồi?

Takeomi làm việc cạnh đó vội chạy lại. Lau đi mồ hôi trên trán em, nhìn dung nhan xanh xao, nét hoảng loạn vãn còn đọng lại trên khuôn mặt.

Mikey: Gọi Sanzu và Kokonoi đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro