phan 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Deep in heart] [Phần I] Chap 1

Chiếc máy bay từ từ cất cánh. Những ngôi nhà dần dần bé lại, nhỏ xíu. Bầu trời mở ra trước mắt. Trời trong xanh đến lạ. Những đám mây trắng lững lờ trôi, bao bọc cả chiếc máy bay, gần đến mức có cảm giác đưa tay ra là có thể thu lại tất cả.

Tách….tách…tách….Những âm thanh liên tiếp vang lên. Mọi người đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng động. Gần 1 ô cửa sổ, đôi bàn tay cầm chiếc máy ảnh không ngừng bấm. Bất giác có linh cảm lạ, chủ nhân chiếc máy ảnh quay vào bên trong. Thấy mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, người tò mò, người thích thú, người lại khó chịu….người đó hiểu ra nãy giờ mình đã làm phiền họ. Nhanh nhẹn cúi đầu xin lỗi, người đó hướng mọi người mà nở nụ cười tươi nhất có thể. Chẳng mấy chốc, mọi người tìm cho mình việc để giết thời gian, người đọc báo, người nghe nhạc,…chẳng mấy ai còn để ý đến chủ nhân chiếc máy ảnh ban nãy, người nãy giờ vẫn tiếp tục công việc chụp ảnh của mình, tất nhiên là sau khi đã tắt âm chụp. Người đó tỏ ra rất hạnh phúc dù chỉ chụp trời và mây. Ngắm lại những tấm hình trong máy, nụ cười hài lòng thoáng ẩn hiện. Cất máy ảnh vào túi, đeo tại nghe, người đó khe khẽ hát theo bài hát, mắt vẫn hướng ra vùng trời rộng lớn bên ngoài, mỉm cười…

/.Sắp đến rồi/

Sân bay ồn ào tấp nập. Người người đi lại dọc ngang. Cậu con trai bước ra khỏi cửa sân bay. Cậu ăn mặc khá gọn gàng. Áo phông, quần bò. Hết!. Đơn giản mà không xoàng xĩnh. Cậu đeo kính mát, trên vai đeo chiếc balo khá lớn, tay kéo vali. Cậu sải bước ra khỏi cửa. Hít 1 hơi /.Tôi đến rồi đây/. Cậu gọi 1 chiếc taxi về thẳng khách sạn.

Nhận phòng xong, cậu nằm phịch xuống giường. Chuyến đi không dài, nhưng là lần đầu tiên cậu đi máy bay. Tối hôm trước cậu đã háo hức đến không ngủ được. Và còn háo hứng hơn về nơi mình sắp đến. Cậu lim dim. Khẽ hít 1 hơi thật sâu rồi lại thở ra thật mạnh, mắt vẫn nhắm nghiền, trên môi vẽ ra nụ cười nhạt nhẽo. Từ bao giờ nhỉ? Cũng chẳng nhớ là từ bao giờ cậu lại có cái thói quen thở dài ấy. Chẳng suy nghĩ gì cũng thở dài. Đang ăn cũng thở dài. Nghe nhạc, đọc sách cũng thở dài. Riết thành thói quen khó bỏ, cậu cũng chẳng có ý sửa. Cậu lại cười. Sửa làm sao được chứ. Tự nhiên hít vào thở ra thì sao cậu ngăn được. Mở mắt. Trước mắt cậu là 1 màu be trơn nhẵn. /.Dù gì cũng đã ở đây rồi/. Xua xua tay như để gạt đi cảm giác sắp đến, cậu ngồi dậy, đi lại ngó nghiêng căn phòng. Phòng đầy đủ tiện nghi, nơi nào cũng sạch bóng. Cậu xếp đồ vào tủ, cậu còn ở đây lâu. Xếp xong lại ngồi thừ trên ghế. Quyết không để tâm trạng lúc nãy quay trở lại, cậu mở nhạc, chọn lấy 1 bộ quần áo và hướng về phía nhà tắm. Xả đầy nước vào bồn, cậu khẽ ngâm mình trong làn nước mát. Mệt mỏi dường như tan biến. Nhắm mắt. Cả khuôn mặt chìm xuống.

Chuông điện thoại reo. Cậu uể oải trồi lên với lấy nó.

- Alô!

…………..

- Vâng. Con đến nơi rồi.

…………..

- Con biết mà. Cả nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Con tự lo được. Ở đây thứ gì cũng có, mẹ đừng lo.

……………..

- Vâng. Con chào mẹ.

Thảy chiếc điện thoại ra xa. Chìm xuống nước lần nữa. Cậu chỉ chịu trồi lên khi không còn dưỡng khí. Quyết định đứng dậy, với chiếc khăn tắm trắng tinh, nhẹ nhàng lau người rồi mặc vào bộ quần áo vừa chọn. Cậu nhỏ người, quần áo làm cậu trông tốt hơn 1 chút.

Những bản nhạc vẫn nối đuôi nhau phát ra. Đứng ở cửa sổ, cậu phóng tầm mắt xuống dưới. Xe cộ đi lại tấp nập, người đi bộ cũng vội vàng. Thời gian, chẳng tha ai cả. Cậu khẽ lắc lắc bộ tóc vẫn còn ướt. Cầm điện thoại lên, tìm số, call.

- Alô! – Đầu dây bên kia bắt máy.

- Hyung. Em đến rồi.

- Đến? Đến đâu? – Người bên kia ngơ ngác.

- Em đang ở khách sạn. Hyung đến ngay được không? Em muốn gặp hyung.

- ………..

- Vâng. Hyung đến nhanh nhé.

Cậu khẽ mỉm cười. Người đầu tiên cậu gặp.

Nhận cuộc gọi, cậu đi xuống. Hyung mà cậu muốn gặp đang ngồi ở ghế chờ.

- Hi hyung! Hyung đến nhanh thật. – Cậu toét miệng.

Người kia nhìn cậu ngồi xuống, mãi sau mới lên tiếng.

- Em làm hyung bất ngờ quá. Mà đến từ khi nào, lâu chưa?

- Em vừa mới đến thôi.

- Vậy sao không nghỉ ngơi đi? Đi máy bay hả?

- Vâng. Máy bay. Em không mệt. Em muốn đi chơi. – Cậu ra bộ nhõng nhẽo.

- Đi chơi? Thằng nhóc này….vừa đến đã chơi.

- Sao? Không được ạ? Vậy thôi để em đi 1 mình vậy. – Cậu vờ quay đi.

- Hyung đâu bảo không được. Chỉ là….bay như thế rồi còn sức mà đi chơi không?

- Chuyến bay có vài tiếng thôi mà. Thế hyung dẫn em đi đấy nhá.

- Ừ thì đi. Mà đi đâu?

- Em không biết. Vậy mới gọi hyung chứ…

- Ừm. Thôi được rồi. Cứ đi đã.

2 người đứng dậy, bắt đầu cuộc vui chơi. Cả chiều hôm đó, hyung dẫn cậu đi hết nơi này đến nơi khác. Cậu vui vẻ, hớn hở ở mọi nơi cậu đi qua. Họ nói chuyện trên trời dưới bể.

- Mà em đến đây là đi chơi thôi hả?

- Không hyung ạ. Công ty cử em đi học. May mắn thay lại học ở đây. Tranh thủ gặp được hyung. – Cậu quay sang cười hì hì.

Hyung quay sang cậu, định hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi. 2 người rong ruổi đi mọi nơi có thể đến. Tối muộn, cậu trở về khách sạn.

Nằm trên đống chăn đệm, cái cảm giác vui vẻ ban chiều bỗng bốc hơi. Giờ đây, cậu lại còn có 1 mình.

Rì….rì…Tin nhắn đến. Chẳng cần đoán cậu cũng biết là ai.

“Yahhhhhhh. Đến nơi chưa hả? Sao không nhắn hyung 1 tiếng?”

Tay cậu nhanh nhẹn trên mặt điện thoại.

“Em đến nới an toàn. Đi chơi với Hannie hyung đến giờ mới về. Sorry hyung vì không liên lạc sớm nha ”

Send. Người nhắn tin với cậu nhiều nhất bây giờ chỉ có người này, Hyukie hyung.

Rì….rì…

“A. Vui ghê. Ước gì hyung cũng được đi cùng ==’”

“Hyung thật là…Cứ đợi đó. Em sẽ tìm đến tận nơi rồi bắt hyung dẫn đi chơi. Đến lúc đó đừng có mà trốn đấy ”

“Ok ok. Cứ đến đây. Mà chơi thế không mệt à? Đi ngủ đi”

“Ưm….Có hơi mệt. Em đi nghỉ trước nha. Bye~ hyung, mai nói chuyện sau. Ngủ ngoan”

“Ngủ ngoan”, cậu mỉm cười bấm send. Cậu thích dùng từ đó. Thân thiết hơn. Trở vào phòng tắm, xả nước rồi tắm qua loa. Đứng dưới vòi sen, cậu lại như muốn dòng nước đó gột sạch cái cảm giác thường trực trong lòng. Và khi không mấy khả quan, cậu uể oải lau khô đầu tóc rồi bước lên giường. /.Mai còn có việc phải làm/. Cậu tự nhủ rồi nhắm mắt chờ đợi giấc ngủ kéo đến.

[Deep in heart] [Phần I] Chap 2

Sáng hôm sau cậu dậy sớm. Thật phi thường là cậu đã bỏ được thói quen ngủ đến trưa, ấy là từ khi phải đi làm rồi. Nhưng hôm nay cậu đặc biệt dậy sớm hơn. Cậu bước ra phía cửa sổ. Phố xá lác đác vài người qua lại. Cậu cứ ngồi đó nhìn xuống. Dòng người dần dần đổ ra từ mọi ngõ ngách, dòng xe cũng dần kín đường. Như từ cõi nào trở về, cậu bất giác đứng dậy. Cậu xuống phòng ăn để tận hưởng bữa sáng. Cậu cứ nghĩ đến đây chắc phải ở nhà trọ nào đó, nước tắm tự đun, cơm nước tự chuẩn bị. Ai dè, công ty hào phóng, cho ở hẳn khách sạn, cơm nước dọn dẹp không phải lo. Ăn xong cậu về phòng, cầm theo gói quà đã được chuẩn bị từ trước rồi mới hòa mình vào dòng người lũ lượt trên đường. Cậu bắt đầu cuộc gọi.

- A lô, Haenie hyung.

- Ưm, có chuyện gì? Sao tự nhiên gọi vậy?

- Eo, không được gọi chắc? Nhớ nên gọi không được à?

- À không. Tại trước giờ có gọi điện bao giờ đâu.

- Hì. Thì giờ gọi đây. Mà hyung, có địa chỉ nhà Henry không? Gửi cho em đi.

- Gì cơ, Henry á? Hỏi địa chỉ làm gì? – Bên kia giọng nghi ngờ.

- A. Em có thứ cần gửi. Hyung cho em địa chỉ đi.

- Gửi gì thế? Bom à?

- Hyung cứ đùa. Bom gì mà bom. Thế hyung có định cho e không?

- Ừ thì, đề phòng bất trắc nên hỏi vậy thôi. Được rồi, lát hyung gửi địa chỉ cho.

- Cảm ơn hyung nhé. Mà….rảnh thì ta gặp nhau.

- Ủa. Em đang ở đây hả?

- Vâng. – Cậu cười – Bao giờ rảnh đi chơi nhé.

- Ừ. Phải đi chứ. Vậy giờ hyung gửi luôn nhé.

- Vâng. Cảm ơn hyung. Chào hyung.

1 lát sau điện thoại rung. Cậu đã có địa chỉ. Bắt 1 chiếc taxi, cậu đến nơi muốn đến.

Đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ. Cậu ngắm nhìn toàn cảnh. Henry sống ở đây. Thở dài. Cậu tiến lại phía cổng, đặt gói quà xuống, cậu đi.

- Đứng lại.

Cậu quay người lại phía tiếng nói phát ra. Món quà cậu vừa đặt xuống đã nằm trong tay 1 người khác. Henry. Cậu mỉm cười cất tiếng.

- Giữ đúng lời hứa. Đó là món quà của cậu.

……………

- À vậy….không làm phiền nữa. Vật về chủ rồi…..đi đây.

Cậu quay đi, nhưng chưa được nổi 1 bước chân, có bàn tay nắm lấy tay cậu rồi kéo thẳng vào trong nhà. Xuyên qua phòng khách, Henry kéo cậu lên cầu thang và vào 1 căn phòng nhỏ. Cậu bỉ đẩy vào trước. Cạch. Tiếng cửa đóng lại. Cậu nhìn quanh căn phòng. Rất gọn gàng và sạch sẽ.

- Phòng đẹp quá – Cậu cảm thán.

Vừa dứt câu, 1 vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.

- Xin lỗi – Henry cất tiếng.

Cậu từ từ quay lại phía sau, ôm lại người đó.

- Mình….xin lỗi – Cậu nói.

2 người cứ ôm nhau như vậy được 1 lúc mới chịu bỏ nhau ra. Cậu ngồi xuống giường. Henry cũng ngồi cạnh. Cả 2 hướng mắt ra phía cửa sổ.

- Mình không nghĩ là cậu sẽ tha thứ cho mình.

- Còn mình không nghĩ là cậu sẽ giữ lời hứa sau tất cả những lời mình đã nói với cậu.

- Ha…. – Cậu bật cười – Mình sai chứ cậu đâu có sai.

- Dù gì, mình đối xử với cậu như vậy, mà cậu vẫn……..

- Vậy tại sao giờ lại thế này? – Cậu nheo mắt tinh nghịch.

- A….thì…. – Người còn lại đỏ mặt.

Cậu khẽ nắm tay người bạn.

- Cảm ơn cậu đã gọi mình lại. Chúng ta vẫn là bạn chứ? – Cậu hướng ánh mắt vào người kia, bàn tay khẽ siết.

- Cảm ơn cậu vì luôn nghĩ như vậy – Henry cười.

- A~. Cứ cảm ơn xin lỗi qua lại mãi. Dừng ở đây đi.

- Ừm.

2 người bạn ngồi hàn huyên cho thỏa những ngày xa nhau. Cậu vui, cậu hạnh phúc. Đã là người bạn quan trọng nhất trong lòng cậu. Chỉ vì cậu, tất cả vì cậu, mà cậu đã tự tay đánh mất người bạn ấy. Lần này đến đây, cậu không mong được tha thứ, cậu chỉ thực hiện lời hứa nhỏ bé của mình, mà không ngờ kết thúc lại tốt đến vậy. Người thứ 2 cậu gặp.

Tối đó ngâm mình trong nước, cậu không khỏi tự cười 1 mình. Dễ có ai thấy cậu bây giờ sẽ sẵn sàng đưa cậu đi bệnh viện mất. Cái cảm giác vui vẻ lan tỏa khắp cơ thể. Nhưng vẫn có chút gì đó…..Cậu lại xua đi ý nghĩ vừa đến. Thở dài. Cậu phải vui lên. U sầu lúc này là không được. Trước đây cậu đâu có thế này. Nhưng mà….tự cậu làm sai thì tự cậu phải gánh lấy hậu quả thôi. Henry đã quay lại bên cậu rồi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trước khi đi ngủ, cậu ngồi ngắm cảnh đường phố về đêm kèm theo vài ly rượu. Lấy máy ảnh ra, cậu lại liên tục bấm. Những ánh đèn lung linh quá. Sau, cậu chìm vào giấc ngủ không chút khó khăn.

[Deep in heart] [Phần I] Chap 3

Sau 2 ngày nghỉ ngơi, cậu bắt đầu khóa học. Công ty cho cậu đi học nâng cao năng lực, vì dù sao cậu cũng thuộc diện học đến đâu làm đến đấy. Cậu tạm thời gạt 1 số chuyện qua 1 bên. Lịch kín đặc từ sáng tới trưa, rồi từ trưa đến tối. Trưa cậu cũng chỉ có thời gian ăn uống nghỉ ngơi qua loa. Cậu vẫn liên lạc với mọi người, chỉ qua điện thoại. Vì vậy mà phòng khách sạn trở thành nơi mang bầu không khí ảm đạm. Mỗi khi ở đó 1 mình, tâm trạng cậu lại trùng xuống.

Bẵng đi đã 2 tuần. Lịch trình của cậu dần ổn định. Cậu đã sắp xếp học dồn các ngày trong tuần để cuối tuần có ngày được thảnh thơi. Đang chìm trong giấc ngủ, điện thoại bỗng đổ chuông. Lười nhác dò tim chiếc điện thoại. /.Ai gọi nhỉ?/. Cậu nghĩ và bấn nhận cuộc gọi mà chẳng thèm mở mắt ra.

- A lô….

- Vẫn còn ngủ à?

- Hannie hyung. Mấy giờ rồi? Mà có chuyện gì hyung lại gọi thế này?

- Bình minh đi ông tướng. 10h sáng rồi chứ còn sớm sủa gì đâu. Dậy đi, hyung đến bây giờ.

- Dạ…..

Tút….tút….tút….Chiếc điện thoại nằm hờ hững trên má. Những lời Hannie hyung nói trôi bồng bềnh. /.Đã 10h rồi/. Cậu nghĩ. /.Còn sớm mà/. Cậu lại cuộn mình vào trong chăn, cố tìm lại giấc mơ ban nãy. “Hyung đến bây giờ”. /.Đến bây giờ….Đến….BÂY GIỜ…./. Cậu mở choàng mắt, bật dậy. /.Gì chứ, hyung đến đây sao? Có chuyện gì đây?/. Vò rối tung mớ tóc đã vốn lộn xộn sau giấc ngủ, cậu miễn cưỡng bước xuống giường.

Kính coong…..

/.Trời. Nhanh vậy sao?/. Cậu phi ra cửa. Cạch…./.Ơ. Sao không mở được?/. Cạch….cạch….Cậu xoay tay cầm vài lần nữa…..Lúc đó như mới tỉnh ngủ, cậu tự cười ngu ngơ, rồi nói vọng ra. “Hyung đợi em 1 chút”. Cậu lại chạy ngược trở vào trong, cầm thẻ khóa ra mở cửa.

- Hyung nhanh quá đấy.

- À thì lúc gọi, hyung đã đến cửa khách sạn rồi mà.

- Hyung vào ngồi đợi em 1 lát.

- Được rồi. Cứ để hyung tự nhiên.

Cậu lượn qua lượn lại làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa qua loa rồi thay bộ quần áo chỉnh tề.

Ngồi xuống ghế. Cậu quay sang hyung mình.

- Có chuyện gì thế hyung?

- Chuyện gì đâu. Muốn rủ em đi chơi ấy mà.

- Dạ - Cậu chớp mắt – Đi chơi ấy hả hyung? Sao hyung không nói trước để em chuẩn bị.

- Chuẩn bị gì chứ. Đi xung quanh đây như hôm nọ thôi chứ có đi xa đâu.

- À. Vậy giờ mình đi ăn trưa luôn nha hyung. Ngủ từ tối qua đến giờ, em đói lắm rồi. – Cậu toét miệng.

Hankyung dẫn cậu đến 1 khu chợ sầm uất. Mắt cậu sáng lên. Chạy từ chỗ này sang chỗ kia. Hễ thấy đồ ăn là nếm, là mua. Hanhyung thấy mình như dẫn cậu em tiểu học đi chơi vậy. Nhìn thế kia ai nói cậu đã 22 tuổi chứ.

- Hyung….hyung….Em muốn mua cái này….

- Hyung, em muốn ăn cái đó….

- Hyung, lại đây…..

Buổi chiều qua đi nhanh chóng. Trên tay 2 anh em đủ các thứ lỉnh kỉnh. Anh gọi xe đem đồ về khách sạn trước, 2 người tản bộ dọc bờ sông.

- Cây cầu đẹp quá. – Cậu bất giác kêu lên.

Quay sang ngắm nhìn cậu, Hankyung khẽ mỉm cười. Đôi mắt cậu lấp lánh, cảm giác đúng như đang nhìn vào 1 đứa trẻ con. /.1 đứa trẻ mang nhiều tâm sự/. Anh chợt trùng xuống khi nghĩ đến đó. Anh thường tự hỏi tại sao cậu lại cứ vậy, cứ thích giấu đi cảm xúc, luôn cười? Tự gặm nhấm 1 mình. Anh không thích thế. Nhưng dù cậu có tâm sự với anh, cái sâu thẳm nhất cậu vẫn giấu. Anh cũng biết, đó chính là cái ranh giới cậu đặt ra cho cả 2. Anh, chỉ là hyung của cậu thôi mà. Cũng chẳng phải anh em ruột, anh tự nhủ vậy. Ai mà chẳng có cuộc sống riêng.

- Hyung, hyung…. – Tiếng gọi lanh lảnh kéo anh ra khỏi mớ suy nghĩ – Nhìn đẹp không này….

Không biết từ lúc nào cậu đã lôi chiếc máy ảnh ra và chụp cảnh vật xung quanh. Những bức ảnh rất có hồn.

- Hyung. Mình lên kia đi. – Cậu chỉ tay về phía cầu.

Anh gật đầu. Cậu hào hứng đi phía trước, tay vẫn không ngừng hoạt động. Anh chậm rãi đi sau ngắm nhìn. /.Mục đích là đưa em đến đó mà, ngốc/. Anh cười vu vơ.

Tít tít….

“Hyung. Em sắp đến nơi rồi. Hyung đợi em 1 chút nha.”

“Ừ. Cứ thong thả thôi. Không phải vội đâu.”

“Vậy vấn ở chỗ cũ hả hyung? Mà có chuyện gì vậy?”

“Hỏi hoài. Cứ đến đi khắc biết. Ừ vẫn chỗ cũ.”

[Deep in heart] [Phần I] Chap 4

Tít tít...

“Hyung. Em sắp đến nơi rồi. Hyung đợi em 1 chút nha.”

“Ừ. Cứ thong thả thôi. Không phải vội đâu.”

“Vậy vấn ở chỗ cũ hả hyung? Mà có chuyện gì vậy?”

“Hỏi hoài. Cứ đến đi khắc biết. Ừ vẫn chỗ cũ.”

Hankyung vẫn chầm chậm đi theo cậu nhóc sôi nổi. Nãy giờ không biết cậu đã chụp được bao nhiêu ảnh nữa. Đôi lúc chạy lẹ lên phía trước, đôi lúc lại tụt lại phía sau. Cậu háo hức trước cảnh vật xung quanh. Anh nhíu mày, đây mới thật là cậu phải không? Hồn nhiên, vui tươi, nhí nhảnh. Vậy mà….anh nén tiếng thở dài, cậu chọn con đường đi gập ghềnh quá. Trời nhá nhem tối. Không rõ từ lúc nào mà các loại đèn đã được bật. Đèn đường, đèn công viên, đèn biển hiểu, đèn từ các tòa nhà, đèn từ dòng xe cộ,….và đèn từ cây cầu. Đích đến đã sáng rực lên 1 góc trời. Cậu chợt dừng lại, ngẩn ngơ.

- Sao. Đẹp quá hả? – Hankyung tiến lên cạnh cậu.

- Đẹp quá!

……………

- Chạy thi không?

- Dạ? – Cậu ngơ ngác quay sang.

- Ai đến sau sẽ phải trả tiền bữa tối nhé! – Anh nháy mắt rồi chạy đi.

- A. Hyung ăn gian. Chưa hô bắt đầu mà.

Tiếng cười đùa rộn cả bờ sông. Tiếng người trong vắt, tiếng người trầm ấm. Như 1 bức tranh về 2 cậu nhóc, cả 2 đều trở lại là những đứa trẻ. Gạt bỏ thân xác người lớn, gạt bỏ cuộc sống xô bồ, gạt bỏ những điều phiền muộn, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đều tìm về là chính mình, đơn sơ, giản dị, vô lo vô nghĩ.

Đứng trên thành cầu, dòng nước chảy xuôi dưới chân, anh vẫn tò mò không hiểu sao hyung lại gọi gấp vậy. Bình thường toàn hẹn trước rồi mới đi. Hôm nay…..

/.- Tối nay gặp ở cầu nhé.

- Ơ dạ….Tối nay ạ?

- Ừ tối. Có công có việc gì cũng bỏ hết đi.

Tút….tút….tút…../

/.Thế đấy. Vừa bắt máy, chẳng kịp chào hỏi, hyung ấy đã nói luôn, khô khốc, chẳng để mình đáp lại, chẳng cần biết đồng ý hay không đã cúp máy luôn. Có việc gì gấp đến nỗi kêu bỏ hết việc chứ. Aissss, hyung này thật là….kì quái quá…./

Gió thổi thốc vào mặt. Trời tối rồi. Cây cầu nơi anh đứng rực sáng. Anh suy nghĩ mãi vẫn không hiểu lí do. Thái độ dứt khoát ấy của hyung làm anh chưa kịp ăn đã vội chạy đến đây. Cái bụng đang biểu tình. Ấy vậy mà chưa thấy bóng dáng cái người hẹn đâu. Anh thầm nghĩ lát phải phạt hyung ấy 1 chầu sojju mới được.

Đơn độc đứng dựa lưng vào thành cầu, anh quay lại ngắm nhìn dòng xe cộ. Như dòng nước dưới kia, những chiếc xe vẫn nối đuôi nhau hết chiếc này đến chiếc khác, loang loáng lướt qua. Trong số đó, ắt hẳn phần lớn là những người đang trên đường trở về nhà. Rồi ít phút nữa họ sẽ gặp người thân, rồi cùng ngồi ăn tối, cười đùa vui vẻ. Vậy mà anh vẫn đứng đây, chưa ăn, mà cũng chẳng biết tại sao lại đang đứng đây nữa. Anh cúi đầu, chân di di trên nền xi măng. Bỗng có tiếng người vọng lại. Nheo mắt nhìn về bên trái, anh chưa thể nhìn rõ ai đang đến.

- Nhanh lên nào. Sắp đến nơi rồi.

Vậy là hyung cũng đã đến. Anh toan cất tiếng gọi, nhưng lại nghe thấy giọng khác.

- Hyung….chạy….nhanh quá…..Em….thở không nổi…..Đợi em 1 chút đi….

/.Giọng người này….đứt quãng….vì chạy ư?/ Nhưng anh vẫn có thể nhận thấy giọng nói đó rất trong….và….quen….

- Còn 1 đoạn nữa thôi. Cố lên. Hyung thắng rồi, lát em phải trả tiền ăn đấy!

- Yahhhhh~~~ Hyung ăn gian mà…. Em không chịu đâu…..

Bóng 2 ng' dần rõ hơn trong mắt anh. 1 cao 1 thấp. /.Ai nhỉ? Ai đi cùng hyung? Ai mà quen quá? Ai…../. Anh ngừng suy nghĩ. Chỉ nhìn. Người đó…..rõ ràng đang đứng trước mặt anh…..

Cậu chạy theo Hankyung đến không còn sức mà thở. Rõ ràng việc không tập luyện thể dục thể thao có cái bất lợi thế đấy. Ôi. Cậu đã gầy gò ốm yếu thì chớ, hyung lại còn đòi chạy thi. Lên đến đầu cầu, cậu dừng lại thở dốc.

- Nhanh lên nào. Sắp đến nơi rồi.

- Hyung….chạy….nhanh quá…..Em….thở không nổi…..Đợi em 1 chút đi….

Cậu phát âm từng từ rời rạc xen lẫn những lần hít thật sâu. /.Đói quá/. Cậu thầm nghĩ. Cố điều chỉnh lại nhịp thở, cuối cùng cũng thành công.

- Còn 1 đoạn nữa thôi. Cố lên. Hyung thắng rồi, lát em phải trả tiền ăn đấy!

Cậu đứng dậy chạy lại phía hyung. Xa xa hình như có người. Cậu nheo nheo mắt. Người đó đang nhìn hyung và cậu thì phải. Ha~…. Chẳng lẽ hyung với cậu có gì ngốc lắm sao mà nhìn hoài như vậy chứ? /.Nhưng….cái dáng đó….quen quen…./. Cậu ngờ ngợ….Vẫn tiếp tục chạy đến. Mắt cậu không dời khỏi dáng người kia, hình ảnh ấy càng ngày càng rõ hơn theo mỗi bước chạy.

- Yahhhhh~~~ Hyung ăn gian mà…. Em không chịu đâu…..

Cậu ngừng nói. Không còn mờ mờ nữa, hình ảnh đó hiện rõ trong mắt cậu. Chỉ nhìn. Người đó……rõ ràng đang đứng trước mặt cậu……….

Không gian như lắng đọng. Người đứng đợi bên phải, người chạy lại bên trái. Khoảng cách không gần mà xa đủ để không thể chạm vào nhau ngay. Khoảng cách không xa mà gần đủ để nhìn thấy đường nét quen thuộc trên gương mặt nhau. Im lặng. Tiếng người, tiếng xe,….mọi tiếng ồn biến mất. Chỉ còn 1 người đứng giữa quãng đường hết quay trái rồi lại quay phải nhìn 2 đứa em.

- Lại đây nào 2 đứa. Quen nhau cả rồi. Sao lại đứng cả ra thế kia?

Im lặng đáp lại anh. /.Ôi 2 cái đứa này. Chẳng nhẽ mình quyết định sai à?/. Anh nghĩ ngợi.

- YeSung, RyeoWook, 2 đứa lại đây nào.

Anh tiếp tục lên tiếng. Không ai chịu trả lời. Anh bèn tiến về phía YeSung.

- Đứng đợi hyung lâu chưa? – Anh kéo tay – Đi với hyung nào.

Anh kéo YeSung về phía RyeoWook. YeSung bước theo anh mà không để ý gì. Bỗng YeSung đứng sững lại. Anh khó hiểu nhìn cậu em, rồi từ đó nhìn theo hướng ánh mắt của cậu. Và anh hiểu ra…..

Mải dắt YeSung, anh không để ý đến đứa em còn lại. Mỗi bước anh và YeSung tiến lên, là mỗi bước RyeoWook lùi lại. Quan sát động thái đó của Wook, Sung đã dừng lại.

Anh thở dài ngao ngán, bỏ tay YeSung ra, anh bước về phía RyeoWook.

- Nhóc con, có gì đâu mà sợ thế? Đi với hyung nào. – Anh dắt tay RyeoWook.

Không suy chuyển. 2 người vẫn đứng nhìn nhau như vậy. Anh bỗng bực bội.

- 2 cái đứa này. Aisssss…. Thật bực quá đi mất. RyeoWook – Anh quay sang quát – Đi với hyung – rồi kéo đi không chút nhân nhượng.

Không chống lại nổi sức của Hankyung, RyeoWook bước theo anh 1 cách gượng gạo. Càng tiến đến gần người kia, bàn tay trong tay Hankyung càng trở nên lạnh lẽo.

Cuối cùng cũng dần được 2 đứa mặt đối mặt. Anh lại trở lại ôn hòa.

- YeSung, RyeoWook, 2 đứa cũng biết nhau lâu rồi, đừng đứng vậy nữa. Mà đói chưa?

- Đi ăn thôi – YeSung cất tiếng nói đầu tiên của mình.

- Ư….ưm….đi ăn thôi hyung….em đói rồi. – RyeoWook ngượng ngùng quay sang Hankyung.

/.Cuối cùng cũng chịu mở miệng/. Anh làu bàu. Khoác vai 2 người em, ngược lại con đường vừa lên, anh dạo bước.

- Đi ăn thôi. Ăn gì nào? Đồ Ý nhé? Hay đồ Nhật? Hay thôi ăn đồ Trung Quốc đi….

Hình như anh không để ý lắm, suốt quãng đường có mình anh nói. 2 người còn lại chỉ phụ họa bằng những cái gật và những tiếng “ư”…. “ừm”…. hay “vâng”…. “dạ”….lí nhí mà thôi.

[Deep in heart] [Phần I] Chap 5

Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của ông anh đáng kính, cả 3 đã ngồi gọn trong 1 quán ăn Trung Quốc nổi tiếng. Tự Han kéo 2 đứa em vào, tự Han gọi đồ ăn, tự Han nói chuyện. Nhưng thôi thì đằng nào cũng lỡ cho chúng gặp nhau rồi, anh cứ tự nói nhiều thêm để xóa được phần nào cảm giác xa lạ đang tồn tại. Anh hỏi ai người đó trả lời. Anh ngán ngẩm trước tình trạng đó, đứa nào cũng không chịu nhường. Đành bó tay, anh cũng im lặng ngồi ăn. Bữa tối chật vật qua đi. 2 đứa tránh ánh mắt của nhau Đôi lúc anh bắt gặp từng đứa luân phiên nhìn người kia, rồi lại vội vàng quay đi khi người ta vô tình nhìn lại. /.Thật là….trẻ con/. Anh thầm nghĩ. Lúc đứng dậy thanh toán, cả 2 đứa em đều nằng nặc mình trả.

- Nãy em thua hyung mà. Giờ em trả là đúng rồi.

- Lần trước hyung trả cho em rồi, lần này để em.

Kì kèo 1 hồi, 2 đứa cứ hướng anh mà nói. Anh phì cười bảo:

- 2 đứa, thôi nào. Lần này để hyung. Vì hyung mới là người hẹn 2 đứa đi mà. Với lại, coi như đền bù đi. – Anh nháy mắt.

- Đền bù? – Tiếng 2 người lẩm bẩm, bất giác quay sang nhìn nhau rồi lại vội vàng quay đi.

Cuối cùng anh là người trả tiền. Cả 3 bước ra khỏi quán thì trời đã tối hẳn. Anh kêu lên:

- Thôi chết, hyung quên mất còn việc quan trọng phải làm. YeSung, em đưa RyeoWook đi đâu đó rồi đưa em ấy về nhé. Nhớ phải đưa em ấy về tận khách sạn đấy…. RyeoWook, hyung có việc phải về, em cứ đi với YeSung nha.

Anh dặn dò như đang phân công công việc. Cùng lúc đã bắt được taxi. Anh lanh lẹ trèo lên xe rồi gọi với lại.

- 2 đứa đi chơi vui vẻ nhá!

Chẳng để 2 người kia trả lời, xe phóng vụt đi. Nét ngơ ngác vẫn in nguyên trên mặt 2 người ở lại.

- Vậy….

- Vậy….

Cả 2 cùng bắt đầu nói.

- Em nói trước đi.

- Thôi hyung nói trước đi.

- Ưm….Vậy em muốn đi đâu?

- Hyung không cần đưa em đi đâu đâu. Em muốn về khách sạn. Mà….hyung cũng không cần phải đưa em về khách sạn cũng được. Nếu bận hyung cứ về trước đi.

YeSung lưỡng lự. Cậu đã nói vậy rồi thì biết làm sao đây.

- Để hyung đưa em về. Hankyung hyung đã giao trách nhiệm cho hyung thế rồi, hyung không thể để em về 1 mình được.

- /.Trách nhiệm/ Không cần đâu. Hyung về trước đi. Em tự về được.

Nói rồi cậu bước đi thẳng.

/.Hừ. Hyung vẫn ngốc như vậy. “Trách nhiệm”. Trách nhiệm gì chứ. Nếu Hannie hyung mà không nói thế thì hyung định bỏ em ở lại luôn à. Thật là…..Aissssss….Điên quá./

YeSung đứng lại, nhìn theo cái dáng người nhỏ bé xa dần.

/.Em lại đi rồi. Mà ta thì đâu có quyền gì giữ em lại. Ta với em….có còn là gì nữa đâu./

YeSung cúi đầu, bước về hướng ngược lại. 2 con người, vừa mới gặp nhau, đã lại đường ai nấy đi.

Cậu lang thang hết phố này đến phố nọ. Khung cảnh náo nhiệt xung quanh chẳng được cậu để tâm. Trong mắt cậu bây giờ không có màu sắc, tất cả chỉ là thứ màu xam xám ảm đạm. Thanh âm cũng không thể lọt được vào tai cậu. Cậu bước đến 1 công viên nho nhỏ, lựa 1 cái ghế và ngồi xuống. Cậu như đang lạc giữa bộ phim đen trắng thời xưa, đã vậy còn là bộ phim câm nữa chứ. Không âm thanh, không màu sắc, tất cả nhạt nhẽo lướt qua. Tình trạng thế này không phải lần đầu. Cậu bị thế nhiều rồi, cũng chẳng mấy to tát lắm. Rồi mọi chuyện sẽ lại bình thường thôi. Cậu ngồi đó 1 lúc lâu, tâm trạng cũng khá lên chút ít. Tâm trí vừa lạc đi đâu của cậu cũng đã chịu trở về. Cậu rút điện thoại. Có việc cần phải nói.

- A lô!

HYUNG – Cậu gào (theo đúng nghĩa đen)

- A, thủng màng nhĩ hyung rồi.

- Yahhhh yahhhhh…. Tối nay hyung làm trò gì thế hả? – Cậu gằn giọng.

- Có gì đâu. Em về khách sạn chưa?

- Đừng đánh trống lảng. Hyung nghĩ gì mà lại làm thế chứ????

- À…ừ thì…. – Bên kia lúng túng – Hyung nghĩ thế tốt….

- Tốt??? Tốt ở đâu???? – Cậu lại gào lên.

- Thôi mà, bình tĩnh đi nào – Giọng bên kia nhũn nhặn – Hyung sai rồi, hyung xin lỗi, nha. Lần sau hyung không thế nữa. Ngoan….

- Hứ. Không nói chuyện với hyung nữa – Cậu giận dỗi nói rồi cúp máy.

Thở dài. Tìm số trong danh bạ.

“Em gặp YeSung hyung rồi.”

Send. Người nhận: Hyukie hyung.

Cậu ngả đầu ra thành ghế. Trăng. Cậu tròn mắt. Hôm nay có trăng. Sáng quá. Người thứ 3 cậu gặp.

Hankyung đăm chiêu ngồi trên ghế. Anh bỗng phì cười. Vừa về đến nhà, YeSung đã gọi cho anh. Rồi 1 lát sau, RyeoWook gọi. 2 cuộc gọi đến chỉ cách nhau vài phút. Đã vậy nội dung giống hệt nhau. Đến cả âm điệu của câu nói cũng giống. /.2 đứa giống nhau thật/. Anh nghĩ. /.Ấy vậy mà chúng nó cứ thích làm khổ nhau/. Anh khẽ chau mày. /.Thôi thì kệ vậy. Chuyện chúng nó thì quyết định là ở chúng nó/. Rồi anh đứng dậy nhà tắm thẳng tiến. Vừa đi vừa huýt sáo giai điệu vui tươi. Không hiểu anh không biết hay vờ như không biết, rằng cuộc gặp gỡ tối nay, làm 2 người mất ngủ.

Cậu về đến khách sạn mà chẳng nhớ mình về bằng cách nào. Lại ngâm mình trong bồn tắm, tâm trạng lại được thả trôi.

Rì….rì….

“Gặp rồi à? Nãy hyung có việc, giờ mới nhắn tin lại được”

“Ưm. Gặp rồi”

“Rồi sao? Có chuyện gì không?”

“Chẳng có gì hết. Chỉ gặp, vậy thôi. Tất cả là do Hannie hyung. Ôi…Đau đầu quá”

“Đau đầu thì uống thuốc vào rồi đi ngủ đi. Hyung đi ngủ trước đây. Ngủ ngon”

“Ưm. Lát em ngủ. Ngủ ngoan”

Khẽ thở dài. Hyukie hyung luôn vậy. Không quan tâm quá nhiều. Biết cũng không nói. Vậy cũng tốt. Lim dim.

Rì….rì….

“Vậy….nếu 2 người quay lại thì sao?”

“Em không biết. Không phải hyung kêu đi ngủ sao? Ngủ mau đi”

“À. Hỏi vậy thôi. Giờ ngủ thật. Bye~”

Chìm hẳn xuống. /.A……Thật là…..điên mất rồi/.

Mặc bộ quần áo ngủ, nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được. Cậu hết lăn bên này lại lăn bên kia. Nếu chỉ là nghĩ đến thôi thì không sao. Đằng này còn gặp mặt. “Aaaaaaaaaaaa”. Cậu bật dậy. Phi xuống đất, tiến tới tủ lạnh rót 1 cốc nước mát. Tu 1 hơi hết. Bỗng cảm thấy đói, cậu lọ mọ đi nấu mì. Cả đêm đó cậu cứ lướt qua lướt lại trong phòng. Coffee, rượu, TV,…. Vì cái giấc ngủ đáng ghét không chịu đến, nên cậu thức trắng đêm. Trời bắt đầu sáng rõ, biết không thể chợp mắt nổi, cậu thay đồ rồi đi học sớm. Thứ 2, cũng nên đi sớm 1 hôm.

[Deep in heart] [Phần I] Chap 6

- Này. Dậy đi.

Có người lay cậu. Dụi dụi mắt ngẩng lên, cậu mới chợt nhớ ra vẫn trong giờ học. Ngó ngang ngó dọc không thấy giảng viên đâu, cậu quay sang người đứng cạnh, 1 cô gái. Nheo nheo mắt, cậu có quen người này à?

- Đến giờ nghỉ trưa rồi – Cô ấy cười – Nãy thấy oppa ngủ ngon quá nên em không dám gọi.

- À ừm….cảm ơn – Cậu ậm ừ.

- A. Quên chưa giới thiệu. Em tên Lee Min Young. Học cùng oppa nhưng chưa lần nào nói chuyện cả - Cô ấy lại cười.

/.Mình toàn lo học, không quen ai là phải. Mà….cô ấy cũng dễ thương đấy chứ…./

- Oppa, oppa – Min Young huơ huơ tay trước mặt cậu.

- A…xin lỗi. Mà giờ tới giờ nghỉ trưa rồi à?

- Vâng. Hôm nay oppa có vẻ không khỏe, hay oppa xin nghỉ đi – Cô gái hỏi giọng lo lắng.

- ….Ưm…tôi…không sao…. – Cậu rụt rè lên tiếng.

- Oppa không phải khách sáo đâu – Min Young cười – Cứ xưng là oppa chứ đừng xưng tôi, nghe xa lạ lắm.

- Được chứ? Chúng ta đã thân nhau đâu.

- Không sao mà oppa. Vậy oppa đi ăn với em nhé? Em cũng chưa ăn gì. Phải ăn mới có sức học tiếp chứ. Em mời.

- Cùng đi ăn. Nhưng oppa sẽ trả tiền – Cậu cũng cười rồi đi cùng.

Từ hôm đó, Min Young luôn ngồi cùng cậu trong giờ học và luôn đi ăn trưa cùng cậu.

- Còn 1 tuần nữa là thi rồi – Cậu lẩm bẩm.

- Oppa cũng thấy lịch rồi à? – Min Young tiến đến gần cậu.

- Ừ, oppa vừa mới lấy xong.

- Chúng ta thi khác ngày nhau.

- Vậy à? Oppa không để ý.

- Oppa lo à?

- Ừ thì, cũng có chút lo lắng.

- Không phải lo đâu oppa, cứ thi bình thường thôi. Oppa học cũng đâu tệ….

Cậu cúi người nằm trên mặt bàn, than vãn.

- Ôi, cứ nghĩ không bao giờ phải làm bài kiểm tra nữa chứ.

Min Young mỉm cười trước hành động của cậu. Cô cũng cúi xuống, áp mặt lên bàn, quay về phía cậu. Đôi mắt cậu nhắm lại, hơi cau mày. Cô như bị hút vào khuôn mặt đó. Bỗng đôi mắt kia mở ra. Chớp chớp. Cậu giật mình bật dậy, nhìn trân trối vào Min Young.

- Em….em làm gì vậy? – Cậu lắp bắp, mặt bắt đầu ửng lên.

Min Young cũng bị giật mình. Xin lỗi cậu ríu rít.

- Em xin lỗi oppa. Em không có ý gì đâu. Chỉ là…chỉ là…

- Là sao? – Cậu ngây thơ hỏi lại.

- A~. Không có gì đâu – Min Young chạy vội đi.

Cậu ngồi ngu ngơ. Khẽ cười. Cậu giở lịch thi ra xem lại lần nữa. /.1 tuần nữa thi. Thi xong được nghỉ 1 tuần. Vậy cũng tốt/. Cậu gấp mảnh giấy lại rồi cất đi. Sự suy nghĩ của cậu chuyển hướng. /.1 tuần được nghỉ, mình biết làm cái gì đây?/. Cậu chống tay vào cằm, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong vòng 1 tuần trước ngày thi, cậu càng tăng cường học. Cậu học mọi nơi, mọi lúc. Cả cái ngày nghỉ hiếm hoi mà cậu có vào cuối tuần cũng được trưng dụng vào việc học. Cậu không có giành giật điểm cao, nhưng ít ra cũng phải qua được bài thi. 2 tháng 1 lần sẽ kiểm tra, và kết quả sẽ được báo về công ty. Cậu lao vào học như cái thời còn là học sinh, có khi còn hơn thế ấy chứ. Min Young giúp đỡ cậu rất nhiều. Cô hệ thống lại bài học giúp cậu tiết kiệm thời gian hơn. Có gì chưa hiểu cậu lại hỏi, cô ấy luôn trả lời chính xác mọi vấn đề. Vì thế mà 2 người càng gặp nhau nhiều. Mọi người xung quanh bắt đầu coi họ là 1 đôi. Mọi người đâm ra ngưỡng mội vì họ luôn đi cùng nhau, lúc nào cũng thấy vui vẻ cười đùa, và như lời nhận xết của đa số: “2 người đó đẹp đôi đấy chứ!”. Cậu lại không hề biết gì về chuyện đó, trong đầu cậu chỉ có học và học.

- Oppa đâu cần cực vạy – Min Young ái ngại khi thấy cậu đánh vật với mớ lý thuyết lùng bùng.

Cậu dụi mắt. Dạo này cậu thiếu ngủ. Cậu thèm ngủ đến mức bây giờ mới là 9h tối mà mắt cậu đã sụp xuống. 2 người ở lại thư viện tra cứu thêm. Suốt từ khi nhận lịch thi, cậu đã đóng đô ở đây đến khi họ đóng cửa mới chịu về.

- Oppa đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đã. Ngày kia thi rồi, cố gắng 1 chút. À, em uống gì không? Lát quay lại oppa mua luôn.

- Dạ, cứ mua coffee cũng được ạ.

Cậu tiến về phía WC. Phòng thư viện rộng lớn thênh thang mà giờ lác đác có vài bóng người. Cậu và Min Young lại ngồi gần như là cuối phòng. Đến được WC cũng phải mất mấy phút.

/.Sắp xong rồi/. Cậu vỗ vỗ nước lên mặt. Dòng nước mát lạnh vừa chạm vào da mặt giúp cậu tỉnh táo phần nào. Hannie hyung khi biết cậu sắp thi thì ngày nào cũng nhắc cậu nghỉ ngơi đàng hoàng, ăn uống đầy đủ. Hyung còn hứa nếu cậu thi tốt thì hyung sẽ có quà cho cậu nữa. Nghĩ đến món quà bí mật của Hannie hyung, cậu lại có thêm động lực. Đón dòng nước tạt lên mặt lần nữa, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đẩy lùi. Cậu thư thái quay trờ lại thư viện. Trên đường về cậu không quên 2 ly coffee.

Vài phút sau khi cậu rời đi, Min Young đang tìm câu trả lời cho câu hỏi cậu đưa ra, bỗng….

Brừ….brừ…..

Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại của mình. Vì đang ở trong thư viện nên tất cả điện thoại đều tắt hoặc để chế độ rung. Điện thoại cô nằm im, không có tín hiệu gì cả.

Brừ….brừ……

Cô phát hiện ra đó là tiếng điện thoại của cậu. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, màn hình phát ra ánh sáng xanh, giữa màn hình là 1 dãy số không tên. Cuộc gọi đến, nhưng cậu vừa đi. Cô lưỡng lự, chồm người ngó ra lối đi, không có dấu hiệu cậu đang quay lại. Chiếc điện thoại trong tay bỗng im lặng. Cô đặt nó về chỗ cũ. 1 lát sau….

Brừ….brừ…….

Brừ….brừ…….

Cậu vẫn chưa về. Cô suy nghĩ trong giây lát, bấm nhận cuộc gọi.

- Coffee về rồi đây – Cậu hào hứng trao cho Min Young cốc coffee còn bốc khói – Thế nào? Tìm được câu trả lời cho oppa chưa?

- A~. Dạ rồi. Đây này oppa. Thế này….rồi thế này….

…………….

Như bình thường đợi khi quản thư đến nhắc nhở giờ đóng cửa, 2 người mới chịu đứng dậy đi về. Cậu định ngày mai sẽ ôn qua 1 lượt rồi đi nghỉ sớm để ngày kia thi. Còn Min Young thì thi sau cậu 2 ngày. Cậu đưa cô về nhà rồi 1 mình về khách sạn. Mệt quá, cậu nằm ngủ luôn mà không kịp thay đồ.

Ngày hôm sau, Min Young đến tận khách sạn giúp cậu hệ thống kiến thức lần cuối. Cô ở lại cả ngày, đến tối mới về và dặn cậu nghỉ ngơi sớm. Tiễn Min Young về, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu lại cảm thấy trống vắng. Cậu đi đi lại lại, vươn tay duỗi chân. Cậu nằm lên giường nhưng bỗng nhiên không tài nào ngủ được. Đáng nhẽ cậu sẽ ngủ ngay được chứ. Cậu nhăn trán. /.Rượu/. Cái tên thức uống chợt nảy ra trong đầu cậu. Nghĩ là làm, cậu tự rót 1 ly đầy rồi nhâm nhi từng chút một. Không thể uống quá nhiều, uống xong ly đó cậu lại leo lên giường. /.Mình có bỏ sót cái gì không nhỉ? Có cái gì đó….mà không biết là gì…Vậy thì là gì?..../ Cậu cứ miên man nghĩ như vậy. Không đầu không cuối. Rồi cậu ngủ lúc nào không biết. Chiệc điện thoại hết pin bị cậu vứt lăn lóc 1 góc. Cậu định mai thi xong sẽ sạc sau. Vô tình, 1 cuộc gọi không thực hiện được.

[Deep in heart] [Phần I] Chap 7

Ngày thi diễn ra suôn sẻ. Cậu khá hài lòng với bài làm của mình. Về đến khách sạn trời cũng đã tối. Min Young đã ngồi chờ cậu từ lúc nào.

- Min Young. Sao em ngồi ở đây?

- Em không được vào phòng oppa mà. Em muốn chúc mừng oppa hoàn thành bài thi xuất sắc.

- Cũng tạm thôi, phải đợi kết quả thì mới biết được chứ. Em đợi ở đây lâu chưa?

- Cũng chưa lâu lắm. Mình lên phòng đi oppa. Em có gọi đồ ăn rồi.

- A. Vậu hả. Em chu đáo ghê. Đi nào.

Bước vào phòng, cậu để Min Young ngồi ở ghế, cậu đi thay bộ quần áo dễ chịu hơn. 1 lúc sau, phục vụ đem đồ ăn lên. Chiếc bàn bỗng đầy nhóc món ngon. Cái bụng cồn cào làm cậu muốn ăn hết mọi thứ. Nhìn thấy chiếc điện thoại trước khi đi thi đã cắc sạc, cậu rút dây, bật nguồn. Ánh sáng xanh xanh hắt ra. Chưa kịp khởi động hết, có người gọi cậu ngoài cửa. Để điện thoại xuống bàn, cậu tiến ra. Đứng trước cửa phòng là 1 nhân viên của khách sạn, đến thông báo với cậu rằng có người cần gặp cậu dưới sảnh. Cậu dặn Min Young ở lại đợi 1 chút rồi theo người nhân viên đi xuống.

Chiếc điện thoại vừa sáng lên bỗng có tin báo dồn dập. Min Young cầm lên xem. Mọi thông báo đều cùng 1 nội dung về cuộc gọi lỡ của cùng 1 số máy. Có khoảng hơn 10 tin báo như thế. Lưỡng lự 1 hồi, cô Delete tất cả.

- Ai vậy oppa?

- À. Hannie hyung. Gọi cho oppa không được nên hyung đến tận đây gặp.

- Sao oppa không kêu oppa ấy lên đây ăn cùng cho vui.

- Oppa cũng có nói nhưng hyung kêu có việc, chỉ đến hỏi thăm chút thôi.

- Vậy ạ - Min Young cười – Vậy mình ăn thôi. Em đói lắm rồi.

…………….

Bữa tối vui vẻ qua đi. Cậu đề nghị nghỉ ngơi 1 lát rồi cậu đưa cô về. 2 người ngồi xem TV. Bỗng có tiếng chuông điện thoại. Là điện thoại của cậu. Min Young quay sang bên cạnh, cậu đã ngủ từ lúc nào. Có lẽ do tâm lí thoải mái au khi cất được gánh nặng về kì thi đã giúp cậu có thể ngủ ngon lành đến vậy. Cầm lên chiếc điện thoại, cô đâm ra thuộc cái số người đang gọi đến mất rồi.

- A lô.

- A lô.

- Chào oppa, lại gặp oppa nữa rồi.

- Kim Ryeo Wook có ở đó không?

- Dạ có, nhưng oppa đang ngủ - Cô nhẹ giọng.

- Vậy à?....

- Vâng – Cô đón lời – Wookie oppa thi tốt, không phải lo đâu ạ. Giờ oppa mệt nên ngủ mất rồi.

- Vậy….tôi không làm phiền nữa.

- Dạ. Chào oppa.

Cô Delete cuộc gọi vừa nhận. Khẽ ngắm cậu ngủ 1 lúc lâu rồi mới lay cậu dậy. Cô nhất quyết về 1 mình và bắt cậu đi ngủ sớm. Tiễn cô về, cầm điện thoại lên, không tin nhắn, không cuộc gọi, cậu an tâm leo lên giường đi ngủ.

Ở 1 nơi khác, có 1 người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.

/.Em thi tốt. Vậy là tốt rồi…… Cô gái đó, ắt hẳn là người yêu của em. Vậy, đâu còn lí do gì để liên lạc nữa. Ta….không được làm phiền cuộc sống của em/

Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, người con trai gác tay che đi đôi mắt mệt mỏi ưu phiền. Thở dài.

Cuối cùng cậu cũng bắt đầu tuần nghỉ ngơi của mình. Và món quà Hankyung hứa chính là 1 chuyến đi chơi. Nghe có vẻ không to tát, nhưng cậu lại rất háo hức. Vì Hannie hyung sẽ dẫn cậu đi gặp Hyukie hyung. Chỉ có điều làm cậu lăn tăn, chuyến đi đúng vào ngày Min Young thi. Cậu đã định xin Hannie hyung dời lại ngày, nhưng chính Min Young đã ngăn cậu. Cô nói cậu cứ đi chơi vui vẻ, không cần ở lại đợi cô thi xong làm gì. Ban đầu cậu không đồng ý, nhưng sau khoảng thời gian kha khá nghe Min Young thuyết phục, cậu quyết định đi đúng theo lịch, và khi về thì nhớ mua quà cho cô.

Đến ngày hẹn, cậu đứng ở cửa khách sạn đợi hyung đến đón. Chiếc ô tô bạc dừng trước mặt cậu. Cậu ngó vào ghế cạnh lái xe rồi tự ôm tim. Cậu lẩm bấm “Dễ phải tổn thọ 10 năm mất” rồi trèo lên xe. Trong xe có 3 người. Hankyung lái xe, Henry ngồi phía sau, còn cái người làm cậu phải “tổn thọ” kia chính là YeSung. Cậu cứ nghĩ sẽ chỉ có 2 anh em đi thôi, ai dè….. Cậu thận trọng nhìn YeSung, anh ta chẳng có phản ứng gì cả…. Chiếc xe đi vòng vòng mà không có dấu hiệu ra khỏi thành phố. Đang ngập trong đống thắc mắc không biết Hannie hyung định làm gì thì xe dừng. 1 người nữa trèo lên xe, vồn vã chào hỏi 3 người kia. Người mới đến này, tất nhiên là cậu cũng quen rồi. Người thứ 4 cậu gặp.

- Haenie hyung~ - Cậu reo lên.

- Chào nhóc – Dong Hae cười tươi đáp lại.

- Cuối cùng cũng gặp hyung rồi. Mấy lần định rủ hyung đi chơi mà bận quá. Xin lỗi hyung nha. – Cậu tít mắt cười.

- Không sao không sao, giờ thì ta đi chơi bù…

Mọi người ổn định chỗ ngồi. Cậu ngồi giữa Hae và Hen ở băng ghế sau. Cậu nói không ngừng, huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới bể. Không khí trong xe trở nên náo nhiệt, vui tươi. Trừ 1 người.

YeSung ngồi im lặng. Có ai hỏi gì thì anh trả lời. Phần lớn thời gian anh ngồi khoanh tay trước ngực và trưng ra bộ mặt đăm chiêu như muốn nói “Có chuyện hệ trọng cần phải suy nghĩ, mọi người đừng làm phiền.”. Mọi người thấy vậy cũng không hỏi chuyện anh nữa mà tập trung vào cậu. Mọi người hỏi về cuộc sống của cậu, công việc, học hành, gia đình,……anh nghe không sót 1 thông tin nào nhưng vẫn tự dặn lòng do xe nhỏ, nên phải nghe thôi. Anh nhìn cảnh vật lướt nhanh qua cửa kính. Đôi lúc nhìn lên kính chiếu hậu lại thấy cậu. Cậu cười, cậu vui, cậu nói không ngừng. Và rồi anh bị hút vào gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy. Suốt quãng đường, anh cứ lặp đi lặp lại việc cố gắng dứt mình ra khỏi hình ảnh của cậu trong gương. Nhưng chỉ được 1 lúc, như có lực hút kì lạ, anh lại hướng về hình ảnh phản chiếu của cậu. Hành động đó của anh làm sao qua nổi mấy con mắt đại bàng còn lại. Trừ cậu và anh ra thì ai cũng hiểu. Họ âm thầm cười trong bụng và càng gợi cho cậu nói chuyện, cười đùa nhiều hơn. Hae và Hen từ lúc nào đã quàng vai bá cổ cậu. Cậu mải nói chuyện cũng chẳng để ý đến. Khuôn mặt cậu ửng lên vì nói quá nhiều, tay chân khua khoắng loạn xạ. Khuôn mặt anh cũng muốn hồng lên theo cậu, nhưng là 1 người lãnh đạm, anh gạt cảm xúc đó qua 1 bên. Sau vì quá mệt mà 3 người phía sau không chí chóe nữa. Lúc này cậu mở điện thoại ra. Cậu chăm chú, cái nhíu mày của cậu cũng làm anh rung động. Rồi cậu giãn ra, mỉm cười. Tay cậu lướt trên mặt điện thoại. Cậu đang nhắn tin cho ai đó? Phải chăng…..

- Đang nhắn tin cho ai thế? – Dong Hae ngó mặt vào chiếc điện thoại trên tay cậu.

Anh khẽ giật mình rồi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên mà tai thì giỏng lên.

- A. Em đang nhắn tin với 1 cô gái học cùng. Hôm nay em ấy thi. Tranh thủ giờ nghỉ trưa em ấy nhắn tin báo rằng bài thi buổi sáng em ấy làm tốt.

- Ô ô…. – Cả xe lại rộn lên.

- Người yêu hả? – Hankyung hỏi với xuống, có người thót tim.

- Hyung cứ đùa. Không phải đâu.

- Không phải gì chứ - Henry thêm lời – Vừa thi xong đã tranh thủ báo tin thế mà nói không có gì thì ai mà tin được.

- Không phải thật mà – Cậu ngượng ngùng chống lại sự phỏng đoán của mọi người.

Kì lạ thay, mọi người trêu cậu dồn dập, nhưng mắt lại dồn hết về pho tượng phía trên. Có vẻ họ thích như vậy lắm. Đọc thấy sự bất an trên khuôn mặt YeSung, họ lại càng trêu RyeoWook tợn. Họ dựng lên đủ kiểu chuyện. Nào là gặp nhau thế nào, tỏ tình thế nào, đi chơi ra sao….. Khổ chủ thì gắng sức chen vào giữa đống tin đồn những câu yếu ớt đại loại như “Chỉ quen nhau thôi”, “Không phải vậy đâu”. Còn có 1 người lại khó chịu ngồi không yên, hết xoay bên này lại xoay bên kia. Hankyung, Dong Hae, Henry lại cười thầm vì những hành động ngốc xít của cả 2.

Không biết từ bao giờ, biển đã thấp thoáng hiện ra. Cậu không khỏi ồ lên kinh ngạc. Cậu cứ nhấp nhổm không yên, chỉ muốn mau mau chóng chóng được chạy trên bờ biển ấy. Màu xanh hút mọi ánh mắt, màu xanh của biển, màu xanh của trời, mà màu xanh của những tán cây bên đường. Qua ô cửa sổ xe, thiên nhiên tạo thành 1 bức tranh hoàn mĩ. Chiếc máy ảnh đã trên tay cậu. Như 1 thói quen, hễ thấy đẹp là cậu chụp. Ai cũng cảm thán vẻ đẹp của thiên nhiên, ấy vậy mà có người cũng cảm thán, nhưng là vẻ đẹp của con người. Trong mắt YeSung lúc này không gì có thể đẹp hơn cậu. Nhưng anh nhanh chóng dọn dẹp mớ cảm xúc đó khi xe dừng. Bước xuống xe, thoáng thấy Dong Hae và Henry lại đang quàng vai RyeoWook, anh trộm lườm họ rồi đeo lại vẻ mặt thờ ơ của mình.

Xe dừng trước 1 căn nhà không quá lớn, nhưng cũng đủ để nói lên địa vị của chủ nhà. Bóng người con trai gầy gầy bước ra. Cậu hét lên đầu tiên.

- Hyukie hyung~…..

Cậu lao đến ôm chầm Eun Hyuk. Mọi người chào hỏi nhau vồn vã rồi xách hành lí đi vào. Suốt quãng thời gian đó, Wook đeo lấy Hyuk không rời. Người thứ 5 cậu gặp.

Ngồi nói chuyện phiếm 1 hồi, tất cả nhận phòng rồi đi sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi. Hyuk đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Mỗi người ở 1 phòng riêng. Cậu khoan khoái nằm dài trên giường. Phòng cậu có tầm nhìn hướng ra biển. Chiếc cửa lớn bằng kính trong suốt mở ra ban công nhỏ phía ngoài. Đừng từ đây có thể nhìn thấy bãi cát trắng phau phía dưới cùng những con sóng liên tục vỗ bờ. Cạch…. Chiếc cửa phòng bên cũng mở, theo sau là dáng người quen thuộc. Vô tình hay cố ý, phòng YeSung và RyeoWook lại cạnh nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro