Chương 82: [H+++]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tình nhìn nữ nhân toàn thân không mảnh vải đang thở gấp đứt quãng vô lực trên giường, ánh mắt mang theo ý cười ôn nhuận, khẽ cúi đầu thản nhiên cởi áo, chiếc áo ngay lập tức bị ném xuống sàn nhà, sau đó Khương Tình lại lưu loát cởi luôn quần âu trên người.
Hạ Nhi vừa thở gấp vừa nhìn từng động tác của Khương Tình, nhìn làn da trắng mịn nhẵn nhụi hấp dẫn mê người trước mắt, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Được rồi! Hôm nay bổn cô nương nhất định sẽ ăn sạch nữ nhân trước mặt!
Thề không bỏ qua!!!
Hạ Nhi hữu khí vô lực sau một trận hoan ái kịch liệt, vội vàng chống tay ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé vươn ra như một con sói tham lam vô độ.

"Muốn ăn tôi sao?" Khương Tình cười khẽ, thanh âm rung động như tiếng chuông bạc êm tai.

"Hôm nay em mà không ăn được chị! Em sẽ đổi họ sang họ nhà chị luôn!!!" Hạ Nhi gầm gừ nhe nanh múa vuốt nói.

Khương Tình nghe thấy liền dở khóc dở cười, khẽ ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Nhi vừa nghiêm túc vừa bất đắc dĩ nói:

"Em nhìn em hiện tại đi! Tay đều run run hết cả rồi. Sức lực như vậy còn đòi ăn tôi. Em làm nổi không?"

Sự khinh thường trong lời nói của Khương Tình khiến Hạ Nhi vô cùng phẫn nộ, suýt nữa nhịn không được, tức giận đến mức tay chân đều phát run:

"Chỉ cần chị không phản kháng, nằm im không nhúc nhích thì nhất định em sẽ làm được hết!"

Khương Tình nghe thấy liền thấp giọng cười, tay vươn ra sau lưng cởi khoá áo lót của mình rồi vô cùng ưu nhã ném xuống sàn, giọng mang chút cười nhạo nhìn Hạ Nhi nói:

"Tới sức cởi quần áo tôi em còn không có, chỉ mong chờ tôi nằm im cho em hưởng dụng. Ở đâu ra bày sẵn cho em ăn thế hả?"

Hạ Nhi nhìn cơ thể trần trụi trắng nõn chỉ còn chiếc quần lót màu xám trên người của Khương Tình, ánh mắt nóng bỏng liếc tới vùng cơ bụng săn chắc rồi di chuyển lên bầu ngực no đủ, lại tiến tới cặp nhũ hoa hồng nhuận đầy mê hoặc, nước miếng liền ứa cả ra, nhìn Khương Tình do dự một lúc, dáng vẻ phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn cười nịnh nọt dụ dỗ nói:

"Hay thế này đi, em với chị chơi một trò chơi nhé! Em từng thấy nó trên một bộ phim."

Khương Tình khẽ nhíu mày, cười như không cười ngồi thẳng lưng ý bảo Hạ Nhi tiếp tục nói.

"Em sẽ ngồi lên người chị, hai chúng ta hôn nhau, nhưng chị không được phép chạm tay vào người em, cả hai đều phải để tay ra sau lưng hoặc sau đầu. Ai chạm vào thân thể đối phương trước, thì người đó phải ngoan ngoãn nằm xuống làm đồ ăn! Thế nào?"

Hạ Nhi ánh mắt toả sáng nhìn Khương Tình vô cùng háo hức cùng mong đợi.

Khương Tình cúi đầu cười khẽ, thanh âm như không khí ngày xuân, như chồi non chui từ dưới đất, như gió nhẹ thổi qua má, mang đến ấm áp cùng những tia nắng rực rỡ.
Hạ Nhi nhìn thấy liền say mê không kiềm lòng được muốn nhào lên.

"Được!" Khương Tình ngẩng đầu ôn nhuận nhìn Hạ Nhi đáp ứng.

Hạ Nhi lòng tràn đầy quyết tâm ngay lập tức bò về phía Khương Tình, đôi mắt hổ phách ánh lên ý cười giảo hoạt, trong căn phòng được ánh trăng chiếu vào khiến những màu sắc trong đôi mắt trở nên ma mị đầy quyến rũ.
Khương Tình ung dung thản nhiên nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi thần sắc có năm phần yêu kiều lớn mật, nhẹ nhàng nhích người ngồi lên đùi khương Tình, cơ thể không một mảnh vải đầy nóng bỏng dụ hoặc mê mẩn tâm hồn người khác, mũi nho nhỏ thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng yêu kiều rực rỡ lại mềm mại cong cong, giống như hai cánh hoa, khuôn mặt với đường nét thon thả đầy yêu dị, làn da trắng nõn như tuyết, da thịt mịn màng như lụa, tóc nâu rất dài như thác nước chảy xuống bao quanh cô, trong ánh trăng mơ hồ chỉ thấy được ánh sáng bạc mờ ảo, gần như có thể hút cả linh hồn người ta vào.
Khương Tình nhìn thấy tâm tình liền nhộn nhạo một trận, nhưng vẫn bảo trì thần sắc cười như không cười nhìn Hạ Nhi, giọng nói luôn lành lạnh cũng trở nên trầm thấp nhu hoà:

"Tôi giấu tay đi nhé!"

"Ừ!" Hạ Nhi đan tay ra sau đầu.

Khương Tình cười khẽ, tay cũng nắm chặt ở phía sau.

Hạ Nhi liền cúi người hôn xuống, nụ hôn sâu ướt át đầy dục vọng, hai cánh môi hút chặt lấy môi Khương Tình, vươn đầu lưỡi liếm cắn liên tục.

Khương Tình khoé môi cong lên ý cười, cũng nhiệt tình đáp lại, cạy mở hàm răng Hạ Nhi rồi thuận lợi chui vào, tiếng thở gấp đứt quãng từ kẽ môi Hạ Nhi bỗng nhiên không kiềm chế mà phát ra đầy dâm đãng, Khương Tình nghe thấy liền nhíu mày.

Hạ Nhi thở dồn dập, thân thể không ngừng vặn vẹo cọ sát chân tâm vốn đang ẩm ướt lên vùng đùi non mịn của Khương Tình, từng vệt nước dâm mĩ ẩm ướt trượt dài trên đó, âm thanh ma sát của da thịt tiếp xúc với cánh hoa và khe hẹp nóng bỏng, sự kích thích đến tận cùng khiến Khương Tình gần như muốn phát điên, bàn tay sau lưng liền vô thức buông ra, từ từ muốn chạm vào nữ nhân trước mặt.

Nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến Khương Tình dừng động tác, nhìn nữ nhân trước mặt dù đang hôn cô nồng nhiệt vẫn yêu kiều thở gấp nhìn cô, mục đích muốn khiêu khích cô chạm vào người. Khương Tình liền áp sát tới hôn càng mạnh bạo hơn, từng bước công thành đoạt đất càn quấy nuốt lấy âm thanh rên rỉ của Hạ Nhi, hai tay hờ hững dang ra hai bên không có chút ý tứ nào tiến về phía trước.

Nụ hôn cuồng nhiệt mang đầy tính xâm lược mạnh mẽ làm Hạ Nhi bị đẩy lui đầu về phía sau, trong một phút hốt hoảng vì tưởng sẽ bị Khương Tình đẩy ngã xuống giường, Hạ Nhi không tự chủ được buông hai tay ở sau đầu ôm chặt lấy Khương Tình.
Trong không trung vang lên tiếng cười khẽ và tiếng thở dài nuối tiếc của đối phương:

"Em thua rồi!" Khương Tình ôn nhuận thấp giọng nói.

Hạ Nhi cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay mình đang vững vàng ôm lấy ai đó, ngay lập tức liền muốn khóc.
Vô liêm sỉ!!!
Cô vừa hôn hôn vừa cọ cọ vừa rên rỉ mà lại thua một chiêu thức nhỏ xíu như vậy.
Thân thể Hạ Nhi bị Khương Tình đẩy ngã xuống giường, Hạ Nhi hốt hoảng chống tay ngồi dậy run giọng nói:

"Chị chơi ăn gian!"

Khương Tình cúi người trườn sát tới khuôn mặt Hạ Nhi cười khẽ hỏi:

"Tôi ăn gian chỗ nào?"

Hạ Nhi vô cùng ấm ức muốn ngồi dậy, đôi mắt to tròn màu hổ phách của cô lấp lánh ánh sáng trong suốt, xấu hổ và ngượng ngùng, sự kết hợp bởi vẻ ngoài thành thục của thiếu nữ và vẻ ngây ngô của nữ nhân hòa vào nhau tạo thành màu son đẹp nhất, tô điểm lên đôi môi ửng hồng, tươi đẹp như đào, như yêu tinh xinh đẹp nhất, quyến rũ câu người nhất.
Hạ Nhi không nói được lời nào lại bị Khương Tình đẩy ngã xuống, Khương Tình chậc lưỡi ra vẻ đầy bất đắc dĩ.

"Trò chơi này đối với tôi thật không có lời! Em bình thường ở trong tay tôi cũng không có lực phản kháng, cứ ngỡ hôm nay sẽ khác một chút. Không ngờ..."

Hạ Nhi vô cùng tức giận, lại muốn chống người ngồi dậy phản bác liền bị Khương Tình đẩy cho nằm trở lại, giọng Khương Tình cười ôn nhuận mang chút nham hiểm nói:

"Dám chơi thì dám chịu! Bảo bối! Bây giờ em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."

"Chị..." Hạ Nhi uỷ khuất bật thốt.

"Sao? Em là người đưa ra trò chơi này mà. Không chấp nhận kết quả à?" Khương Tình cúi đầu đặt môi lên vùng bụng thon nhỏ của Hạ Nhi, từng nụ hôn rải rác rơi xuống như mưa.

Hạ Nhi như cá nằm trên thớt, những nụ hôn nhỏ vụn mà Khương Tình lướt tới như từng đốm lửa nhỏ, đốt cháy tràn lan rồi thành một đám lửa to lớn.

"Tình ah..." Hạ Nhi nhỏ giọng nỉ non gọi.

"Hửm?" Khương Tình môi vẫn lướt lên làn da non mềm nhẵn mịn, há miệng ngậm lấy nhũ hoa bên trái mà mút.

"Ưm..." Hạ Nhi thở đứt quãng, ánh mắt nhìn Khương Tình đang vừa ngậm lấy nhũ hoa vừa liếm mút đến vang ra âm thanh "chụt chụt" hoang dại kia.
Khương Tình nhả nụ hoa trong miệng ra, đầu lưỡi vươn ra liếm một đường trên bầu ngực trắng nõn, thấp giọng nói:

"Thật mềm! Thật ngon!"

Hạ Nhi đỏ bừng cả mặt.

Khương Tình nhìn thấy liền cười khẽ, đầu ngón tay lướt nhẹ lên làn da đang mẫn cảm của Hạ Nhi, nhìn những dấu vết hôn ngân đỏ rực nở rộ khắp nơi, vẻ mặt hài lòng không nói nên lời.
Hạ Nhi đôi mắt ẩm ướt nhìn Khương Tình.
Chỉ thấy Khương Tình trườn người xuống giữa hai chân cô, không tiếng động báo trước liền chôn đầu vào đặt môi lên vùng chân tâm sớm lầy lội một mảng.

"Ah~ Tình ah.. Tình..." Hạ Nhi không kiềm được liền rên rỉ.

Khương Tình đang đưa đầu lưỡi vào sâu bên trong khe hẹp ẩm ướt giữa hai cánh hoa, nếm mật dịch trong suốt ngọt ngào đang không ngừng tuôn ra đó. Nghe thanh âm rên rỉ thoát ra từ miệng Hạ Nhi, giữa hai chân Khương Tình cũng ướt đẫm, ướt đến nỗi cô cảm thấy quần lót quá vướng víu, liền vừa liếm mật dịch ở chân tâm Hạ Nhi, vừa đưa tay xuống dưới cởi bỏ quần lót.

Hạ Nhi quan sát từng cử động của Khương Tình, ánh mắt hướng về phía chiếc quần bị cởi bỏ kia, ở đáy quần lót là một mảng ướt đẫm.
Hạ Nhi như bị kích thích, vừa rên rỉ vừa nhìn Khương Tình đầy nỉ non mềm mại:

"Tình ah~ Chị... chị cũng ướt rồi... em cũng muốn..."

Khương Tình không đáp, lưỡi vẫn liên tục ra vào trong chân tâm Hạ Nhi, từng đợt khoái cảm mạnh mẽ ập đến, Hạ Nhi có chút chịu không nổi kích thích quá đáng như vậy, cô không nhịn được thấp giọng khóc lên, kéo mái tóc đen của Khương Tình nhấn xuống, đôi mắt quyến rũ ngập nước đáng thương nhìn Khương Tình, ngữ khí như có phần mệnh lệnh:

"Nhanh... cho vào...cho vào đi.."

Khương Tình coi như không nghe, điên cuồng liếm mút nhuỵ hoa hơi cương cứng vì động tình, Hạ Nhi bị khoái cảm đánh úp tới, tưởng chừng sẽ đạt cao trào lần nữa, Khương Tình lại rời môi đi.
Hạ Nhi đang dục hoả khó nhịn, sắp lên cao trào thì bị Khương Tình làm cho dừng lại giữa chừng, uỷ khuất đáng thương nhìn cô.

"Quay người lại!" Khương Tình khàn giọng ra lệnh.

Hạ Nhi lúc này vô cùng ngoan ngoãn, lật người nằm sấp xuống, Khương Tình tiến tới trước, dùng sức nắm lấy eo thon nhỏ của Hạ Nhi kéo lên, làm cặp mông căng tròn vểnh cao, sau đó dùng tay tách rộng hai chân cô ra.

Tư thế xấu hổ phơi trọn vùng chân tâm ướt át mị hoặc trước mắt Khương Tình, ánh mắt Khương Tình tràn đầy dục vọng mê hoặc cúi đầu xuống, lưỡi lướt lên xuống khiến Hạ Nhi tay nắm chặt ga giường mà hét lên:

"Ah~~ Chết mất..."

Khương Tình dùng tay vuốt nhẹ một lớp mật dịch trơn trượt, ngẩng đầu nói với Hạ Nhi.

"Bảo Bối! Tôi sẽ hơi mạnh tay với em đấy!"

Lời vừa nói xong hai ngón tay liền dùng sức đâm mạnh vào.

"Ah~ Mẹ kiếp! Tình ah~ Đồ khốn kiếp nhà chị!" Hạ Nhi vừa rên rỉ vừa mắng.

Khương Tình nghe thấy liền thấp giọng cười khẽ, hai ngón tay dùng lực càng mạnh hơn, đâm sâu vào bên trong Hạ Nhi đến khi không thể sâu hơn được nữa, giọng khàn khàn trầm thấp nói:

"Bảo Bối! Tôi làm em thoải mái không?"

"Chị im đi!!!" Hạ Nhi chôn mặt vào gối hét lên. Tiếng rên rỉ vụn vặt đầy kiềm nén phát ra trong cổ họng.

Khương Tình không những không im, tay động càng mạnh bạo hơn, sau đó còn chen thêm một ngón tay vào, liên tục ra ra vào vào không hề tiết chế, giọng đầy quyến rũ câu người nói:

"Thoải mái không? Em không thoải mái tôi sẽ dừng lại."

Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình vừa uỷ khuất vừa đe đoạ:

"Chị dám.. dừng lại thử xem!" Vừa nói tiếng rên liền bật ra, yêu kiều lại dụ hoặc đến mềm nhũn.

"Tôi tất nhiên sẽ không dừng lại, Bảo Bối! Bên dưới hút chặt lấy tay tôi. Em chặt chẽ như vậy tôi rất khó di chuyển, thả lỏng nào!" Khương Tình như dụ dỗ vừa như ôn nhu dịu dàng trấn an nói.

Hạ Nhi có chút tức giận. Cô không có hút a. Nhưng miệng lại không thể thốt ra lời.
Chân tâm Hạ Nhi càng ngày càng ướt át, ba ngón tay Khương Tình ra vào càng nhanh hơn, thân thể Hạ Nhi run run rồi tiết ra dòng suối dâm mĩ, ướt một mảng dưới đầu gối Khương Tình.

Nhìn Hạ Nhi run lên một cái rồi mềm oặt nằm xuống, khuôn mặt đỏ tía tai, vùng chân tâm lầy lội nóng hổi đầy dịch lỏng.
Khương Tình đưa tay xoay người Hạ Nhi lại, di chuyển phần hông ôm sát Hạ Nhi đang mệt lả người thở đến hữu khí vô lực vào mình.
Sau đó liền vươn một tay nắm lấy chân Hạ Nhi giơ lên cao, lộ ra một mảng non mềm ướt át mềm mại.
Hạ Nhi dồn dập thở gấp đứt quãng điềm đạm đáng yêu nhìn Khương Tình.

"Bảo Bối! Tôi cũng rất muốn." Thanh âm Khương Tình trầm khàn nhuốm đầy tình dục.

Nói xong liền áp sát vùng giữa hai chân mình vào chân tâm Hạ Nhi, hai vùng non mềm mẫn cảm ấm nóng đến cháy bỏng chạm vào nhau cọ sát.
Hạ Nhi thoải mái đến run rẩy cả người, ánh mắt mơ màng nhìn Khương Tình đang cọ sát liên tục vào giữa hai chân mình vang thêm những âm thanh da thịt tiếp xúc đầy dâm mị, khuôn mặt Khương Tình không còn bình thản lạnh nhạt mà thay vào đó là sự điên cuồng cùng ham muốn. Sự ướt át ấm nóng của chân tâm Khương Tình khiến Hạ Nhi thoã mãn gần như muốn lên cao trào lần nữa.

"Ah~ Tình... mạnh vào... ướt quá a~" Hạ Nhi rên siết.

Khương Tình giữ một chân Hạ Nhi gác lên người mình, tăng tốc độ ma sát giữa hai vùng ấm nóng khiến nước bên trong tuôn ra ngày càng nhiều. Hạ Nhi rên không ngừng được.

"Tình~ Tình ah~..."

"Bảo Bối! Em thật ấm, thật ướt... tôi không kiềm được nữa... ah..." Trong tiếng thở đứt quãng lại dồn nén, Khương Tình lên cao trào tuôn ra một dòng nước ấm áp hoà quyện cùng một mảnh ướt đẫm giữa hai chân Hạ Nhi. Lúc này hai chân Hạ Nhi đã tê rần không còn cảm giác.

Khương Tình cười khẽ nhìn Hạ Nhi đang vùi mặt trong gối đỏ mặt xấu hổ, thấp giọng trầm trầm nói:

"Bảo Bối! Tôi yêu em!"

Hạ Nhi xoay đầu nhìn Khương Tình, khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc đang cười ôn nhuận đầy cưng chiều nhìn cô, Hạ Nhi vươn tay ra:

"Lại đây! Em ôm chị ngủ."

Khương Tình liền ngoan ngoãn tiến tới, nhưng là tiến tới ôm Hạ Nhi vào lòng, hai cơ thể trần truồng không một mảnh vải cứ thế ôm lấy nhau bình yên qua một đêm dài không mộng mị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro