Chương 7: Quân Hôn Cường Sủng (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thiển Vũ không hy vọng Thẩm Tích Tích mang thai lúc này, mặc dù cảm thấy đôi cẩu nam nữ này buồn nôn, nhưng để cô ép buộc một phụ nữ mang thai. Trong lòng Cố Thiển Vũ vẫn có chút khó chịu.

"Tôi say thuyền." Thẩm Tích Tích trắng bệch khuôn mặt, đứt quãng nói.

"..." Cố Thiển Vũ.

Lần đầu thấy, người say sóng biết mình trên thuyền mới bắt đầu say.

Nếu như Thẩm Tích Tích vẫn luôn không biết mình trên thuyền, có phải sẽ không say?

Nữ chính thế giới này làm cho người cảm giác nhức cả trứng!

Thẩm Tích Tích rốt cuộc ngừng nôn, cô ta quay đầu đáng thương nhìn Cố Thiển Vũ, "Có thể làm phiền cô rót cho tôi một ly nước?"

"..." Cố Thiển Vũ.

Đem nước đưa tới tay Thẩm Tích Tích, Cố Thiển Vũ liền định trở về tiếp tục ngủ, cô không muốn lãng phí thời gian ngủ trên người ngớ ngẩn.

Cố Thiển Vũ vừa nhấc chân đi ra ngoài một bước, góc áo của cô liền bị người kéo lại.

Thẩm Tích Tích ngẩn lên một gương mặt nhỏ tái nhợt nhìn Cố Thiển Vũ, "Chân tôi nhũn ra, cô có thể đem tôi đỡ lên ghế sô pha không?"

Dựa vào, cái gì gọi là một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cái gì gọi là thuận cột liền trèo lên trên?

Cố Thiển Vũ xem như thấy được, Thẩm Tích Tích không chỉ có não tàn, còn mẹ nó tự cho là đúng, điển hình cho chút ánh nắng liền xán lạn.

Lão nương là tình địch của cô, không phải người hầu của cô đâu?

Căn phòng này có camera, hình ảnh Cố Thiển Vũ thối mặt đem Thẩm Tích Tích từ dưới đất kéo lên, thông qua màn hình thủy tinh truyền đến trong mắt Dung Luật rõ ràng.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng phớt qua bờ môi, khóe miệng hơi nhếch lên, cong lên một vệt cười ý vị không rõ.

A, thật có ý tứ.

Bất quá, hình ảnh có ý tứ như vậy, tất nhiên không để một mình anh trông thấy.

Dung Luật phân phó thuộc hạ một bên, "Đem đoạn video vừa rồi cắt ra gửi cho Tịch Duyên, để anh ta nhìn xem, vợ và nhân tình của anh ta ở chung tốt ngoài ý muốn."

Thật vất vả đem Thẩm Tích Tích kéo tới trên ghế sô pha, Cố Thiển Vũ hoạt động bả vai khó chịu một chút.

Vừa nôn xong, Thẩm Tích Tích sắc mặt tốt hơn nhiều, cô ta từ trên bàn trà cầm lấy một quả chuối tiêu bắt đầu ăn.

"Cô không phải sợ có độc?" Cố Thiển Vũ mỉa mai mở miệng.

"Tôi đói, bị độc chết dù sao cũng so với chết đói tốt hơn, hơn nữa đây là hoa quả, anh ta hẳn không có biện pháp hạ độc a?" Thẩm Tích Tích hữu khí vô lực mở miệng.

Lúc Cố Thiển Vũ cùng Dung Luật ăn cơm, cô ta đã đói bụng, sau khi nôn xong, cô ta càng thêm đói bụng.

Càng đói Thẩm Tích cảm giác đầu mình càng choáng, triệu chứng say sóng càng thêm rõ ràng.

"Cô không phải có cốt khí sao?" Cố Thiển Vũ tiếp tục nói móc.

"Con người cô làm sao dạng này, luôn nhằm vào tôi. Tôi biết cô hận tôi cướp đi Tịch Duyên, nhưng tình yêu thật không có cách nào cưỡng cầu." Thẩm Tích Tích miết miệng, rất không cao hứng.

"Thời điểm tôi nôn, cô giúp tôi thuận khí, tôi còn tưởng rằng cô nghĩ thông suốt, không nghĩ tới cô dạng này." Thẩm Tích Tích một mặt biểu tình "Tôi nhìn lằm cô."

"..." Cố Thiển Vũ.

Cô sai, cô vừa rồi không nên tiện tay, nên nhìn cái biểu tiểu tạp này nôn chết.

Giúp cô ta chính là rộng lượng, muốn giải hòa với cô ta, không giúp cô ta chính là nhắm vào cô ta, hận cô ta?

Dựa vào, muốn bản thân cảm giác tốt đẹp hay không, toàn thế giới đều hẳn là xoay quanh cô ta, cô ta là mặt trời có được hay không?

Cố Thiển Vũ mặc kệ Thẩm Tích Tích, quay người hướng giường đi tới.

Thấy Cố Thiển Vũ đi, Thẩm Tích Tích tận tình khuyên cô, "Tôi biết cô không thích tôi, nhưng hiện tại là thời kì đặc thù, chúng ta hẳn là bện thành một sợi dây thừng, nhất trí đối ngoại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro