Kẻ Điên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ Điên nằm vật trên hè phố, cười ha ha những tiếng cười man dại, hắn rên rỉ những khúc hát vô nghĩa, hướng ánh mắt mê dại lên trăng, nhìn trăng say đắm như kẻ tình để ánh trăng mỏng tan như vệt khói soi rõ những  quầng thâm sẫm màu dưới mi măt trĩu như những vết mài của giọt nước mắt trong suốt, bí bách không thể thoát khỏi lòng mà cứ đọng đấy, vấn vương đấy, bịn rịn đấy thành những vũng bùn sâu hoắm dần lan ra, dần nhấn chìm người điên, dần biến hắn điên dại.

Đêm sẫm màu như quầng thâm trên mắt hắn. Đêm tịch mịch và cô đặc như  cô gái khiêu gợi mà kiêu kì mặc chiếc váy đen bó sát đang đợi chờ ai để khi người đến tán tỉnh lại quay ngoắt mặt đi, cuốn người vào sự im lặng xa vời vợi khiến người khao khát, thèm muốn  cởi bỏ đi chiếc áo đạo đức và khả kính của mình để lộ tấm thân thú hoang trần trụi với nụ cười điên dại, ánh mắt say đang lã đi vì  cơn đói meo và nỗi khát tình đang chực trào hóa thành ngọn lữa phừng phực cháy, nóng ran. Người cố vồ vào đêm thật sâu, lặn hụp trong cái bể bóng tối tịch mịch mong bóc trần được đêm, mong khám phá hết đêm thì bỗng người đứng khựng, ngưng vồ vã, ngưng moi móc chỉ bỏ lại nỗi bẽ bàng cứng đờ đọng trên mặt...

Đêm trống rỗng, lặng thinh nở nụ cười giễu cợt lạnh buốt như cơn gió bấc thổi ập vào lòng người. Đêm đi bằng tiếng chiếc lá rụng đánh bộp xuống  nền lạnh, bằng cơn gió lhắn thổi mãi không vơi, bằng nụ cười ngạo nghễ và cái tướng đi ngoeo ngoảy phất phơ tà áo đen sâu thẳm như cuốn ánh mắt người nhìn theo đêm để trời trống vắng một khoảnh trắng, để lòng người lạnh thắn, chất đầy cô đơn. Người ám ảnh vì đêm, giấu đêm vào giấc mộng, mà nhục nhã  trốn tránh khi đêm tới, trốn luôn tiếng cười điên dại của kẻ điên dám tán ngẫu cùng đêm.

***

  Bóng tối. Lạ lẫm. Kẻ điên lơ ngơ bước trên khoảng không gian tối đêm sâu thẳm, ú ớ hát vài câu, khục khặc nói vài chữ nghe văng vẳng rồi vụt bay như  thể bị cái màn câm lẵng bịt kít, đè bẹp chỉ còn để lại tiếng tịt mịt vẫn vương. Trong bức màn tối tăm từng khuôn mặt người mờ ảo ẩn hiện, đè lên nhau. Những khuôn mặt cười phè phỡn, tiếng cười ha hả vang vọng trong không gian nghe rợn, tiếng cười mua vui, tiếng cười hí hửng ức nhảy múa quấn quýt nhau như thể đang đi hội. Rộn ràng, đầy náo động. Chúng vui chơi, chạy nhảy trong màn đêm tăm tối, chúng phan tan tiếng câm, them tiếng cười để bớt vắng, bớt tịch mịnh.

Người điên thấy chúng vui lây, ông nhảy, ông ca, ông cười khục khặc góp giọng trong đêm, ông rượt đuổi chúng, ú ớ gọi vói theo bảo chúng chơi đi, vui đi, đừng chạy. Nhưng muộn, chúng chạy cả vào đêm, trả cho đêm lại thứ âm câm lặng tẻ nhạt.

Người điên ngẩn ngơ nhìn  theo chúng,
ông cố cười, ông kêu chúng về nhưng ông cười mãi tiếng cười vang vọng rồi tịt mịt, rồi khục khặc, đứt quãng thhắn những tiếng nấc đau thương, rồi nước mắt lã chã chảy xiết, rồi nhưng khuôn mặt mếu máo chất chồng lên nhau, thảng thốt khóc đưa tiễn, nức nở như gào thét, như cáu xé bóng đen. Cơn mưa đổ xuống sao mặn chát sao buồn bã, đọng lại thành những vệt dài chảy xệ trên màn đên, người điên quỳ la, gào rú khản cổ nhưng âm thhắn bị bóng đen bịt kín, chúng bí bách cố thoát khỏi màn đen, cố vói mình theo những tiếng khóc bi thương.

Kẻ điên mệt mỏi, rã rời, ông nằm vật ra giữa nền đen, rên rỉ những tiếng vô nghĩa như đang chửi đỏng, như đang giận dữ nhưng cơn giận yếu ớt chỉ khiến ông càng mệt lã, ông càng rã rời. Mỏi mêt, người điên say giấc, mặc bóng tối bao trùm, mặc sự câm lặng của đêm. Những khuôn mặc của em thấp thoáng ẩn hiện trong bóng đêm biến thành cơn gió lạnh hiu hiu ru ông chìm vào màn đêm khác, tăm tối hơn, cô đặc  hơn.

  ***

Từ khi gặp em hắn bị ám ảnh.

Khuôn mặt em nhìn hắn với nụ cười mê đắm như thuốc phiện làm hắn như mê dại. Chúng thật đẹp. Đẹp không phải theo những kiểu cách cầu kì mà người ta đặt ra, mà người ta hay nghĩ đến. Đẹp chỉ bởi hắn thấy nó đẹp, đẹp dù mũi em có tẹt và thấp, đẹp dù da em có đen sạm đi, đẹp dù em tóc em xơ và rối bù, đẹp dù mắt có thâm quầng thì em vẫn đẹp. Nét đẹp của sự mộng mị và ám ảnh, nét của những giất mơ lạ kì với khuôn mặt em đang thảng thốt kiếm tìm ai trong ngàn bóng người lạ đổ xô khỏi cái màu đen kịt của giấc ngủ sâu tạo thành những vết hằn chia cắt hắn và em bằng những khuôn mặt người xa lạ. Những khuôn mặt họ giống hệt nhau, những khuôn mặt trắng tinh với cái mũi cao, hàng lông mày rậm đôi mắt đen tuyền, đôi môi nhỏ nhắn, đỏ thẳm đang cười nham nhở- những khuôn mặt công nghiệp.

Và trong những khuôn mặt ấy thấp thoáng hắn nhìn thấy em nở nụ cười, nhìn hắn say đắm, hắn khẽ chạm vào ánh mắt em thật khẽ rồi đôi ta gần sát nhau, phả  làn hơi ấm nóng  vào nhau, mặc kệ những khuôn mặt cứ xì xào đinh tai phá tan màn đêm tịch mịch, phá tan giấc mơ của hắn, phá tan cả em làm em vụt mất, chỉ còn hắn một mình trong ánh sáng vô thường.

Hoảng loạng, kiếm tìm em trong vùng sáng mênh mông, mờ mịt, chói chang nhưng không thấy, nhưng tuyệt vọng. Ánh sáng trống rỗng và lạnh lẽo đến sợ, hắn chợt nhận ra có lẽ hắn, em và những khuôn mặt chỉ thuộc về màn đêm.

***

Hắn sợ điều đó. Hắn sợ cái lạnh lẽo khi buổi sáng vừa nhấp nhô kéo đến, khi cái lạnh từ đâu chợt âp ùa đến  tấp vào tấm long trống rỗng, đìu hiu như trong ấy rỗng toang, chết chóc. Hắn sợ mất em, mất em ngay cả trong giấc mơ, mất em ngay cả trong những suy nghĩ lặng thầm, ngay cả trong những lần lén lút nhìn mặt em lấp ló nơi rặng cây nào đó, nhìn bóng em thướt tha đi trong bóng tối le lói.

Tiếng chổi em xào xạc quét hết bụi đường, quét hết vướng bận bận, lo toan chỉ  còn để lại tình hắn vấn vương sau bóng cây, ngọn đèn nhìn em không nguôi để khi bóng đèn tắt ngóm em lui vào đêm, lui vào mơ với hắn vào không trở ra nữa. Tiếng thét thất thanh của em làm hắn điên dại, tiếc khóc me nức nở như đay nghiến tâm trí hắn làm nó vỡ toang sụt sùi điên theo em.

Hắn run lẩy bẩy khi em nằm đó đã mấy ngày, không ai hay cũng không ai biết hay họ cố làm ngơ để giữ cái danh đô thị sạch đẹp, thành phố văn minh. Hắn không biết đựơc nhưng hắn chỉ nơm nớp sợ, sợ em, sợ khuôn mặt đã bị vi trùng rỉ biến dạng, sợ cái mùi bốc lên bám riết lấy cơ thể hắn. Em dần thành đám lầy nhão nhoét, nhấn chìm hắn vào tội lỗi, ân hận. Hắn hay tự hỏi : Ai làm ?  và rồi thấy không gian trứơc mặt mình mênh mông, thấy ngàn con mắt trong ánh sáng hứa về mình, cố giữ than mình đứng yên mà tại sao chân vẫn run lẩy bẩy, cố bảo mồ hôi đừng rơi nhưng nó cú rớt từng hột nặng lã chã ướt áo.Con người đưa ánh mắt soi mói vào than gã, gã luôn nghe được tiếng xì xào bên tai và mặt em vẫn mãi ẩn hiên với nỗi dằn vặt và khốn cùng nhìn gã van lơn, hét vào mặt gã những lời vô nghĩ nhưng sắc, nhưng chắc nịch làm gã điếng người.

Gã run lẩy bẩy ngồi co mình trong long đêm như con cún co ro vì cơn giò bấc xào xạc thổi, vì cơn mưa cứ ập ùa. Gã không muốn ngủ, vì ngủ hình ảnh em sẽ lại ẩn hiện trong bóng tối, lúc khóc rấm rức, lúc cười ngạo nghễ, trừng trừng nhìn hắn, vì ngủ tiếng chổi em sẽ cứ xào xạc, rề rà, tiếng cười em cứ hỉ hả, tiếng khóc em cứ mếu máo, van lơn. Hắn sợ em, hắn sợ đêm, để rồi hắn muốn điên...

Hắn muốn làm người điên  để không sầu khổ, để chỉ cười ha ha mà không ai soi mói vì hắ đã điên. Hắn muốn điên để thoải mái hỏang sợ, để thoải mái nói thương em, nói nhớ em mà không  ai xì xào vì biết hắn điên.Hắn  muốn điên để ca, để múa, để khóc, cưởi để lội hết quãng đường  này sang góc phố nọ ngủ với trời, với đất không bị bốn bức tường kín bưng, vây kín. Thế là hắn có tên mới: "Kẻ Điên".

Hắn cười, hắn khóc mặc người ta quạu quọ, điên tiếc cũng không thể làm gì vì hắn điên, hắn ca, hắn hát, diễn những vai đời, lăn lộn với nó khiến mặt ngày càng lem nhem, đen sạm nắng, cười khục khặc khiếng tiếng dần bị đời làm méo mó, bóp nát chữ niến thành âm thanh rời rạc, ngắt ngư như tiếng chiếc tivi hỏng rè rè, như tiếng dép lê rề rà báu đất, như tiếng chiếc lá đánh bộp về đất,...

Những âm thanh người không hiểu được. Gã điên chọc tức em, khiến em không chọc quấy đưọc, khiến em buồn tủi đứng một góc trong giấc mơ nào đó nhìn gã khóc cười. em tan thành cơn gió đìu hiu thổi vỗ về da thịt đêm, mát rười.

***

Trong đêm, người bực bội nghe tiếng kẻ điên cười, người cạu quạu khi thấy gã tán tỉnh đêm chợt người ghen tị nhìn những nỗi buồn, những bộn bề giữa đời ước ao được như gã. Người cười, gạt phắc đi ý nghĩ kì quặc kia, trốn sâu vào giấc ngủ, mặc tiếng gã điên cười ha ha trong đêm tối tăm và đầy lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro